XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Láng giềng hắc ám(Hàng xóm hắc ám) - trang 3

Chương 13: Lần đầu hôn cậu ta 1

Nhưng chỉ kêu được 3 giây, Lâm Hôn Hiểu liền bịt miệng tôi lại, “Cô ồn quá.” Cậu ta nói.

Tôi vội ngồi dậy, lấy chăn ôm trước ngực, nói năng lộn xộn: “Cậu, cậu, cậu….. tôi, tôi, tôi…… chúng ta, chúng ta……”

Cậu ta cũng chống người, xoa xoa mũi, thong thả nói: “Tôi biết cô đang nói, nhưng một câu tôi nghe cũng không hiểu.”

Tôi vội vàng hít sâu vài cái, để bản thân bình tĩnh lại: “Cậu làm gì mà ngủ bên cạnh tôi?”

“Cô bị sốt.”

“Sau đó?”

“Tôi chăm sóc cô.”

“Tôi nhớ! Nhưng sau đó?”

“Sau đó tôi buồn ngủ, hơn nữa cô chỉ có một cái giường, vì vậy……”

Tôi hít hơi lạnh: “Vì vậy cậu liền ngủ?”

Cậu ta liếc tôi một cái: “Bằng không? Lẽ nào mùa đông lạnh ngủ dưới đất?”

“Cậu có thể về nhà mình ngủ.”

Cậu ta nói nhạt: “Thế phiền quá.”

“……”

Như vậy đó, giấc ngủ đầu tiên của tôi bị hiến dâng đi rồi.

Hơn nữa, đối tượng đó thờ ơ như không.

Thật là, tháng riêng gặp lại chuyện này, bị một chữ thảm chứ còn gì.

(ít nhất cũng phải 2)

Mấy ngày sau, Lâm Hôn Hiểu vẫn như trước, đến giờ ăn liền đúng giờ ngồi trong phòng ăn nhà tôi. Chỉ là, sau khi ăn cơm xong, tên này cũng thích ỳ ra ở đây, mỗi lần tôi đều phải ba lần năm lượt đuổi cậu ta đi. Hơn nữa, vừa hỏi đến chuyện liên quan tới cậu ta thì đều lơ đi, kỳ cục.

Những lời này không nhắc tới, đơn giản chỉ nói chính mình, ban đầu tưởng ỳ ra ở nhà thì trăm sự không lo lắng, ai ngờ cái đến thì vứt cũng không xong.

Sáng hôm nay, tôi nhận được điện thoại của Hoa Thành

Trong lòng lo lắng, quả nhiên lợi hại, vẫn bị anh ta tìm thấy!

Cố gắng tinh thần ứng phó vài câu, thái độ Hoa Thành rất khách khí, hẹn tôi ra ăn cơm, không có gan từ chối, đành ưng thuận.

Nơm nớp tới nhà hàng đã hẹn, Hoa Thành đã ngồi sẵn, nhìn thấy tôi đến, còn kéo ghế cho tôi, lịch sự vô cùng.

Nhưng không thể lơ là, đây chắc là Hồng Môn Yến *( trong yến tiệc hại khách) đáng mặt!

Ban đầu tưởng Hoa Thành muốn biết tăm hơi của Chí Chí từ chỗ tôi, nhưng nhầm rồi, anh ta nói với tôi đều là các chủ đề vô thưởng vô phạt, cho tới khi bữa cơm kết thúc, căn bản không đề cập tới hai chữ Chí Chí.

Cuối cùng không nén nổi, tôi chủ động hỏi: “Chẳng phải anhmuốn biết Chí Chí ở đâu ư?”

“Cô sẽ nói cho tôi?” Hoa Thành hỏi lại

Tôi lắc lắc đâu: “Tôi thực sự không biết.”

“Không sao.” Hoa Thành bưng ly rượu, hơi lắc, rượu đỏ sóng sánh trong thế giới thủy tinh, từ đầu tới cuối đều không bị sánh ra. Anh ta nói với ý thâm sâu: “tôi đợi cô ấy ở đây, cô ấy sẽ trở về…… không phải ư?”

“Ờ, cái đó.” Tôi xoa xoa thái dương, cố gắng tìm lời thích hợp: “Chí Chí, cô ấy khi yêu rất nghiêm túc, hơn nữa……” Lời phía sau nên là, hơn nữa anh cũng không phải loại cô ấy thích, nhưng nếu nói xong chắc tôi không còn mạng mà ra khỏi, vì vậy có lẽ cứ nuốt trong bụng cho xong.

“Cô cho rằng tôi không nghiêm túc?”

Hoa Thànhmỉm cười, khóe miệng nhướng lên, tạo thành độ cong đẹp đẽ, thể hiện nội tâm mà rất có ý vị, nhưng tôi lại bị dọa sợ chết khiếp, vội giải thích: “Không có, tôi không phải ý đó…… ý tôi là, tôi, tôi cũng không biết mình đang nói gì.”

“Đừng căng thẳng, nói đùa với cô thôi.” Hoa Thành lạnh nhạt nhìn tôi một cái: “Đúng rồi, cô vừa nói, Chí Chí yêu rất nghiêm túc……. Vậy người đàn ông cô ấy nghiêm túc ấy, là ai vậy?”

“À, là một sinh viên đại học khoa Trung chúng tôi, tên Nhậm Chi Quang, cậu ấy……” Nói tới đây, tôi đột nhiên tỉnh lại, chết rồi, không cẩn thận, lại bị anh ta moi được ra rồi. Thì biết, dân lương thiện chúng tôi đấu sao nổi thế lực đen tội ác bọn họ chứ!

“Cậu ta làm sao?” Hoa Thành nhìn tôi chăm chú.

“Cậu ta…… chuyện bọn họ tôi cũng không rõ lắm.” Tôi cúi thấp đầu ăn, bịt kín miệng sẽ không nói linh tinh nữa.

“Không sao, dù sao chuyện đó cũng chẳng quan trọng.” Hoa Thành nâng ly rượu lên miệng, uống một ngụm.

Không quan trọng? Tôi chớp chớp mắt, vậy thì chưa chắc.



Chương 14: Lần thứ nhất hôn cậu ta 2

Nói tới năm đó, Nhậm Chi Quang là tài tử nổi tiếng khoa Trung, dáng người cũng khá, đeo kính, nho nhã lịch sự. Chí Chí à, cũng có thể được coi là đại mỹ nữ nổi danh…… đương nhiên trong tình trạng không đánh nhau.

Hai người là nam tài nữ sắc danh xứng với thực, mọi người ngưỡng mộ.

Nhưng đột nhiên có một ngày, không có bất kỳ dấu hiệu nào, hai người liền chia tay, chuyện này trở thành chuyện lớn thứ 8 không lý giải ở trường tôi.

Sau đó, với cố gắng không mệt mỏi của tôi, cuối cùng cũng rõ chân tướng sự việc.

Hóa ra, tối hôm đó, hai người đang đi dạo trong rừng cây nhỏ, lại gặp ngay đám lưu manh, nhìn thấy Chí Chí, muốn trêu ghẹo. Nhậm Chi Quang vốn muốn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng bình thường thời gian luyện tập của anh ta cũng dành cho việc đọc thuộc thơ ca của Từ Chí Ma, vì vậy tên lưu manh chỉ hua tay một cái liền đánh cậu ta phủ lên lùm cỏ, áng mây thực chưa mang đi, lại tặng cậu ta hai mắt đen tròn miễn phí.

Chí Chí tận mắt nhìn thấy người yêu bị làm nhục, rp bộc phát, nội lực cao, lượng máu dâng đầy, trị số phòng ngự đột nhiên tăng, trong giây lát giết kẻ địch.

Chí Chí nói qua loa, nhưng theo tôi biết từ nguồn khác, hiện trường có lẽ rất thảm, nghe nói một trong những hòn đá xui xẻo, bác sĩ khẳng định từ sau anh ta có lẽ không thể cử động được…… nghe nói, chỉ là nghe nói.

Cho dù thế nào, Nhậm Chi Quang cảm thấy được bạn gái cứu, thật vô cùng nhục nhã, từ đó tránh không gặp mặt Chí Chí.

Hai người mỗi người một ngả.

Câu chuyện kết thúc từ đó.

Nhưng tình đầu rơi vào kết cục như vậy, Chí Chí bắt đầu chán ngán thất vọng, cho tới hôm nay cũng không có tâm trạng nào rơi xuống biển tình.

Vì vậy tôi nói, Hoa Thành anh quá tự tin rồi.

Đang nhớ lại quá khứ, đột nhiên cảm thấy lưng như có kim chích, phản ứng bản năng quay đầu, lại thấy Lâm Hôn Hiểu đang đứng sau tôi.

Lúc này mới nhớ ra, vừa nhận điện thoại của Hoa Thành, bị dọa tới nỗi đầu óc trống rỗng, quên không chuẩn bị cơm trưa cho Lâm Hôn Hiểu, cũng không nói với cậu ta một tiếng liền vội vàng chạy ra ngoài.

Chắc không phải anh ta đói nhưng không tìm thấy tôi, liền đến nhà hàng ăn cơm. Nhưng lại tới chỗ này, thật khéo.

Tôi nhíu chặt mày, rồi nhẹ nhàng quay đầu nhìn một cái, đúng lúc gặp ánh mắt lạnh lùng của Lâm Hôn Hiểu, dọa tôi vội vàng quay đầu.

Không ngờ, toàn bộ đều rơi vào mắt Hoa Thành, anh gọi nhân viên thanh toán, sau đó dùng cằm chỉ chỉ Lâm Hôn Hiêu, trên mặt thầm hàm ý cười: “Chúc tiểu thư, vốn dĩ tôi nên đưa cô về nhà, nhưng…… anh ta chắc sẽ không đồng ý, vậy thì, lần sau nói chuyện.” Nói xong liền quay người, chuẩn bị rời đi.

Rốt cuộc là do anh gây ra mà! Lại đi như thế, đàn ông không có trách nhiệm, Chí Chí thích anh mới lạ! Anh đợi đó, tôi khiến anh như ý nguyện thì tôi không họ Chúc!

“Cô nói gì?” Hoa Thành đột nhiên quay đầu lại.

Tôi lập tức mỉm cười: “tôi nói cảm ơn anh mời cơm.”

“Không cần cảm ơn, Chúc tiểu thư, tạm biệt.”

Cho tới khi xe Hoa Thành rời đi hẳn, tôi mới ra sức vỗ ngực, thở ra một hơi bị kìm nén.

Trời ạ, tên Hoa Thành này, là người hay là quỷ, lại nghe thấy lời trong lòng mình, vừa nãy xém chút bị dọa tới tè ra quần.

Một họa tinh vừa đi, họa tinh khác lập tức ngồi cạnh tôi.

“Anh ta là ai?” sắc mặt Lâm Hôn Hiểu xem ra không tốt lắm.

Nhưng đoán chừng sắc mặt tôi cũng bị dọa tới đi đâu rồi, chẳng còn hơi sức đâu để ý cậu ta, chỉ muốn vội vàng về nhà tĩnh dưỡng, liền hua hua tay: “Cậu ăn xong chưa, ăn xong thì cùng về.”

Cậu ta vốn định nói gì, nhưng trước đám đông chắc cũng không dám nổi giận, đành nhẫn nhịn.

Trên đường tôi đều trong trạng thái hết hồn, cậu ta thì trong trạng thái lặng lẽ suy nghĩ, vì vậy hai người chẳng ai nói gì.

Cho tới khi đợi thang máy, Lâm Hôn Hiểu nhìn con số màu đỏ không ngừng thay đổi, hỏi lại lần nữa: “Anh ta là ai?”

“Anh ta,” Tôi thở dài: “Ôi, nói ra dài lắm.”

“Dài bao nhiêu? Một ngày một đêm có thể nói xong không?”

Tôi nghi hoặc: “Cậu làm gì mà truy vấn anh ta là ai?”

Lâm Hôn Hiểu quay đầu nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: “Cô thích anh ta?”



Chương 15: Lần thứ nhất hôn cậu ta 3

Tôi chê mệnh dài mới thích Hoa Thành. Nhưng…….

Cậu ta chẳng phải quá tò mò ư?

Tôi lật lại hành động vài ngày nay của Lâm Hôn Hiểu trong đầu, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng. Lẽ nào, cậu ta……

Lập tức tính toán, cho dù tôi là thủy tiên* (có độc) cũng được, nhưng có nhất định phải nói rõ ràng, liền cố ý sa sầm, nói: “Tôi thích ai, không phải việc cậu nên quan tâm, giữa bạn bè cũng nhất định phải có chút riêng tư.”

Lời vừa nói ra, cửa thang máy mở, tôi bước vào, Lâm Hôn Hiểu dừng 2 giây, cũng bước vào theo.

Thang máy im lìm, lặng lẽ không chịu được.

Nhớ lại, ngữ khí vừa nãy hơi cứng rắn quá, liền bắt chuyện nói: “Đúng rồi, bố mẹ cậu khi nào về?”

Không có lời đáp.

Không chịu được quay người, phát hiện Lâm Hôn Hiểu đã đứng cạnh tôi, tôi giật mình, lùi vào trong góc, ai dè cậu ta bước tới, vây lấy tôi.

Mặt tôi chốc lát đỏ lên, trong lòng hoảng sợ, không biết Lâm Hôn Hiểu muốn làm gì, cũng không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thẳng lên ngực cậu ta. Lúc này mới phát hiện, hóa ra, cậu ta cao hơn tôi nhiều đến vậy.

Đây cũng là lần đầu tiên ý thức được, cậu ta là đàn ông.

Tôi bắt đầu dùng lực đẩy người cậu ta ra, nhưng hai tay lại bị cậu ta trói chặt, không cựa quậy được.

“Cô thích ai đối với tôi rất quan trọng, bởi vì…….” Lâm Hôn Hiểu nâng mặt tôi lên, chăm chú nhìn tôi, từng từ từng câu nói: “Chúc Thảo Nhĩ, anh thích em.”

Tôi như bị sét đánh, trong lòng hỗn loạn, cả người bị dọa cho ngẩn ra, đợi khi lấy lại tinh thần mới phát hiện cậu ta tiến sát gần tôi.

Quay lưng lại với ánh sáng, chỉ nhìn thấy gương mặt góc cạnh, đôi mắt đen như ngọc, vững chắc khóa lấy tôi, dòng nước xoáy, đẹp đẽ rực rỡ nhưng tội ác……

Môi cậu ta phủ lên môi tôi, ấm nóng, mềm mại như lông vũ, vuốt ve, xoa nhẹ. Dường như tri giác trong chốc lát đều tập trung nơi da thịt được đụng chạm, loại cảm giác đó, thật quá rõ ràng, khiến người ta run rẩy. Lưỡi cậu ta trực tiếp tiến vào, công thành đoạt đất, khiến tôi quân lính tan rã.

Tiếng “Đinh” vang lên, cửa thang máy mở ra, trong lờ mờ, tôi nhìn thấy hai người đứng ở cửa.

Rất quen

Dường như là người quen

Nhìn rõ rồi.

Hóa ra là dì Lâm, còn có chồng dì.

Cũng chính là ……

Bố mẹ của Lâm Hôn Hiểu

Chương 16: Thực ra anh ta tên là Trang Hôn Hiểu 1

“Vù” nổ ầm trong đầu, toàn thân mồ hôi lạnh toát, tôi mạnh mẽ đẩy Lâm Hôn Hiểu ra.

Nhưng đã muộn, bố mẹ cậu ta cái gì cũng nhìn thấy rồi.

Chỉ có thể cầu nguyện thang máy từ tầng 16 rớt xuống, đem tôi ngã thành tương thịt, không phải đối mặt với thảm kịch tiếp theo.

Nhưng thang máy vẫn đứng vững, dừng lại.

Lúc này, sự việc khủng khiếp nhất đã xảy ra rồi, dì Lâm bước tới trước, kéo tôi ra khỏi thang máy, hổn hển hỏi….

“Tiểu Chúc, ai thay khóa nhà chúng tôi?! Sao không mở được?”

Ớ?! Tôi tròn mắt nhìn dì Lâm, nghi ngờ bản thân có phải nghe nhầm.

Dì Lâm, không nhìn ra sự độ lượng của bà nữa, tận mắt thấy tôi hại con trai mình, lại coi như không?

Dì Lâm kéo tôi tới trước cửa nhà họ, cầm chìa khóa đưa tôi: “Cháu xem, không mở được… Ôi, có phải con trai tôi thay khóa không?”
Tôi quay đầu nhìn Lâm Hôn Hiểu, hai tay cậu ta đặt trước ngực, mắt nhìn nơi khác, không lên tiếng.

Trong lòng càng thêm nghi ngờ, giống như sợi len cuộn tròn, chỉ là bị rối, không rõ ràng.

Lúc này, dì Lâm hỏi một câu: “Đúng rồi, Tiểu Chúc, hôm nay khi con trai tôi ra ngoài có nói lúc nào trở về không?”

Tôi ngẩn người một lúc, lập tức tỉnh ngộ.

Lâm Hôn Hiểu, người đứng cạnh tôi, không phải con trai dì!

Giọng của Lâm Hôn Hiểu vọng từ đằng sau: “Con trai cô sẽ không trở về, vì……. cậu ta đã đem bán căn hộ này cho cháu rồi.”

Vì quá kinh ngạc, tôi vẫn trong trạng thái ngẩn ngơ. Chỉ nhớ dì Lâm cố gắng hết sức, cuối cùng cũng tìm được con trai thực của mình về.

Vài người đứng song song, chân tướng lộ ra.

Vì áp lực thi cao đẳng quá lớn, Lâm Phong Loan…. Con trai thực sự nhà họ Lâm và bạn thân quyết định bỏ học làm kinh doanh. Nhưng lấy đâu ra tiền chứ? Lâm Phong Loan “thông minh” nảy ra sáng kiến, hóa ra, vợ chồng dì Lâm vốn yêu thương cưng chiều con cái, khi mua nhà lại đứng tên con trai, trong lòng nghĩ sau này đỡ phải đi làm thủ tục đổi chủ. Thế là, nhân cơ hội cha mẹ đi, Lâm Phong Loan liền đem căn hộ đi bán, mà người mua, lại là Lâm…… Không, lại là người không biết tên họ mà tôi vừa hôn!

Hỏi rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành, dì Lâm vô cùng tức giận, lập tức kêu con trai đưa tiền ra lấy lại nhà, nhưng……

Lâm Phong Loan lúng túng nói: “Tiền đã tiêu hết rồi.”

Dì Lâm không nhịn được, trực tiếp cầm chổi lông gà bắt đầu truy sát Lâm Phong Loan, chồng bà sốt ruột bảo vệ con, vội vàng đi cản, ba người trong chốc lát hỗn loạn thành một đám, cực kỳ náo nhiệt. [ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Tôi ôm đầu đau lâm râm, thở dài.

Bên tai truyền đến giọng nói thong thả của Lâm Hôn Hiểu: “Anh đói rồi, về nhà nấu cơm đi.”

Tôi (» _«)/

Thực không muốn đối mặt với trò hề này, tôi liền chạy tới nhà Chí Chí ngủ một đêm. Nhưng điều cần đối mặt vẫn phải đối mặt, tâm lý trải qua một ngày một đêm, tôi thấp thỏm trở về.

Khi đi qua nhà Lâm Hôn Hiểu, tôi nín thở nghe tin, rón ra rón rén, sợ bị phát hiện. Mắt nhìn đằng trước, đằng sau lại truyền đến giọng của anh ta: “Em về rồi.”

Bắt buộc phải quay đầu, thấy anh ta dựa cửa, nhàn nhã nhìn tôi.

“Dì Lâm bọn họ đâu?” Tôi hỏi.

“Dọn đi rồi.”

Tôi nuốt nước bọt: “Anh nói, sau này chúng ta chính là láng giềng.”

Anh ta gật gật đầu: “Không sai.”

Tôi cứng người cười, sau đó……

Bay nhanh tới trước cửa nhà, lấy chìa khóa, mở cửa phòng, chạy vào trong, quay người đóng cửa, động tác liên tục diễn ra.

Nhoài người lên cửa, thở dài, còn may còn may, tránh được nạn.

“Em đang trốn anh à?”

Không, phải, chứ, tôi hít một hơi lạnh, chầm chậm quay người, thấy anh ta không biết lúc nào đã vào phòng, đứng cạnh tôi, giơ một tay ra, trong mắt lấp lánh nụ cười: “Làm quen lại từ đầu, anh là Trang Hôn Hiểu.”



Chương 17: Thực ra anh ta tên là Trang Hôn Hiểu 2

Cũng có thể anh ta không có ác ý gì, nhưng tôi đang trong thời kỳ mẫn cảm, thấy nụ cười của anh ta thực sự gai mắt, lại nghĩ tới mình bị anh ta chơi đùa lâu như vậy, trong chốc lát sôi gan, trừng mắt một cái: “Anh là đồ lừa đảo!”

“Anh chưa từng lừa em.” Lâm Hôn Hiểu, không Trang Hôn Hiểu thủng thỉnh trả lời: “Anh chưa từng nói qua, anh họ Lâm.”

“Anh còn nói không, anh rõ ràng……” Nói tới đây, tôi á khẩu, hình như anh ta thực sự chưa nói anh ta họ Lâm, chỉ kêu tôi gọi tên anh ta, còn nữa, mỗi lần hỏi tình hình của anh ta, đều im lặng không nói. Nghĩ tới đây, thật muốn tát cho mình một cái, hôm đó rõ ràng nghe thấy hai người trong thang máy nói tầng 16 có người chuyển nhà, sao không hỏi rõ ràng chứ?!

Nhưng, tên Trang Hôn Hiểu này cũng đừng tưởng giả vờ vô tội.

“Anh rõ ràng biết tôi nhầm, sao không nói rõ?”

Anh nhún nhún vai: “Vốn dĩ anh muốn ăn cơm xong rồi nói cho em, ai ngờ cơm em làm khá ngon, vì vậy anh nghĩ, hay đợi tự em phát hiện.”

“Ơ, rốt cuộc quy ra là lỗi của tôi, tự tôi quá ngu.” Tôi cười lạnh một cái.

“Sao, tức thật rồi à?”

Trang Hôn Hiểu muốn qua kéo tôi, tôi lùi lại, cắn môi dưới, nói: “Anh mua căn hộ đó bao nhiêu tiền, tôi trả giúp họ.”

Trời biết, loại con gái ăn tiêu hoang phí như tôi lấy đâu ra nhiều tiền đến thế, có điều chỉ là nói miệng.

Trang Hôn Hiểu nhíu mày: “Sao thế?”

Nghĩ tới nụ hôn trong thang máy, vốn cho rằng mình lợi dụng, ai dè lại bị người ta lợi dụng lại, tôi nổi điên, đột nhiên hét to với anh ta: “Tôi không muốn làm láng giềng với loại cơ hội như anh!”

Trang Hôn Hiểu nhìn thẳng tôi, đôi mắt đen bình tĩnh, trong sâu thẳm có thứ gì đó, nhưng tôi có thể mãi mãi không biết…… Anh quay người bước ra.

Tôi dựa vào cửa, nghe tiếng bước chân rời xa của anh, trong lòng phức tạp.

Bữa sáng ngày thứ 2, Trang Hôn Hiểu không tới.

Bữa trưa ngày thứ 2, Trang Hôn Hiểu không tới.

Bữa tối ngày thứ 2, Trang Hôn Hiểu không tới.

Ngày thứ 3, 4, 5….. cho tới ngày thứ 8, anh ta vẫn không xuất hiện.

Đồng thời, mấy ngày đó, bên cạnh cũng không có động tĩnh gì. Tôi không nén nổi tò mò, chạy đi hỏi bảo vệ cửa khu nhà, mới biết ngày cãi nhau với tôi, Trang Hôn Hiểu ra ngoài, vẫn chưa trở về.

Lẽ nào, là tôi nói quá đáng?

Nhưng, anh ta thực sự là kẻ cơ hội, như thế đuổi nhà họ Lâm đi, thực……

Ôi, không nghĩ nữa, tôi đẩy xe đựng đồ, đi về phía quầy thu ngân.

Đột nhiên trên vai bị vỗ một cái, quay đầu, phát hiện là dì Lâm.

“Tiểu Chúc, cháu mua thức ăn à?” Dì Lâm nhiệt tình hỏi han, rồi lại nhìn xe đựng đồ: “Ơ, một mình cháu ăn nhiều thế cơ à?”

Nhiều? Tôi cúi đầu, lúc này mới phát hiện ra trong xe chất đầy thức ăn, hơn nữa, toàn là … thứ người đó thích ăn.

Gặp quỷ rồi, anh ta đã đi vắng , mình mua lắm làm gì?
Thói quen thật hại chết người.

Lo lắng tình hình gần đây của dì Lâm, tôi vội vàng hỏi: “Dì Lâm, bây giờ mọi người ở đâu? Sao không thể liên lạc được với mọi người. Đúng rồi, cháu giúp mọi người tìm phòngtrống, là bạn cháu để không, môi trường cũng khá lắm, chúng ta cùng đi xem nhé.”

Dì Lâm ngạc nhiên: “Sao, Trang tiên sinh không kể cho cháu à?”

Nói tới việc bất ngờ như vậy: “Nói cho cháu cái gì ạ?”

“Trang tiên sinh tặng chúng tôi một căn hộ mới, vốn dĩ chúng tôi ngại không dám nhận, nhưng cậu ấy cứ kiên quyết, nói cái gì mà căn hộ chúng tôi bán cho cậu ta là miếng ngọc phong thủy, có một đầu bếp miễn phí, rất đáng… Tôi cũng không hiểu ý cậu ta là gì, nhưng Trang tiên sinh thực sự là một người tốt, cậu ấy nói chuyện riêng với con trai tôi nửa tiếng, sau đó thằng con bất hiếu biến thành người khác, phấn đầu vươn lên, nói muốn học tốt, sau này giống Trang tiên sinh làm kỹ sư thiết kế phần mềm……”

Tôi vội ngắt lời bà: “Ngày nào xảy ra chuyện đó ạ?”

“Chính là ngày cô không ở, ôi, Trang tiên sinh này, tuấn tú lịch sự, nhân phẩm cũng tốt, không nói hết được……”

Dì Lâm sẵn sàng giúp đỡ khoa trương Trang Hôn Hiểu, mỗi lời đều khiến lòng tôi trùng xuống.

Dường như, có chút, xử oan, anh ấy rồi.



Chương 18: Thực ra anh ta tên là Trang Hôn Hiểu 3

Từ siêu thị trở về, tôi run rẩy mấy chục vòng trước cửa nhà Trang Hôn Hiểu, cuối cùng không nén được, ghé sát tai lên cửa phòng anh ta, nghe cẩn thận rất lâu, bên trong không có chút động tĩnh.

Quả nhiên, vẫn chưa về.

Xem ra thật sự tức giận rồi.

Thực ra nghĩ kĩ, Trang Hôn Hiểu chẳng phạm tội ác tày trời gì, cũng chỉ lừa vài bữa cơm, còn có nụ hôn đó, nghĩ sâu hơn chút, tôi cũng chẳng lỗ, người ta còn là ân nhân cứu mạng của tôi, không có anh ta, chắc tôi sốt thành người khô rồi.

Ôi, bây giờ nói những điều này có tác dụng gì. Có lẽ, anh ấy mãi mãi không trở về.

Tôi hiu quạnh mở cửa, chầm chậm bước vào, đặt thức ăn lên bàn, bất giác thở dài.

“Em về rồi à?” Một giọng nói cất lên.

“Ờ.” Tôi gật gật đầu.

Ờ?!

Đột nhiên quay người, tốc độ rất nhanh, xoay cổ, đau thốn, nhưng trong đau đớn, mắt vẫn không nghỉ, tôi thấy rõ…… Trang Hôn Hiểu, ngồi ở, nhà tôi, trên ghế sôfa.

“Nhanh làm cơm đi, anh đói chết rồi.”Nói xong, Trang Hôn Hiểu mở ti vì, xem, bộ dạng nhẹ như mây tan gió thoảng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Ừ,… được.” Tôi thu cằm, lập tức chạy vào bếp, vội vàng nấu nướng.

Cơm vừa làm xong, Trang Hôn Hiểu cũng không đợi người gọi, tự mình ăn, bộ dạng dường như rất đói. Tôi lặng lẽ ngước mắt, mấy ngày không gặp, anh hình như hốc hác đi khá nhiều, trên mặt có vài đường gân xanh. Biết chuyện từ chỗ dì Lâm, Trang Hôn Hiểu là kỹ sư thiết kế phần mềm, năm nay 27 tuổi rồi, vốn dĩ đánh chết cũng không tin, nhưng nhìn kĩ, vài người đàn ông thực sự nhìn không rõ tuổi tác, những minh tinh đó, trên 50 cũng có thể diễn thanh niên 20 tuổi, quần chúng cũng như vậy. Đơn giản nói Trang Hôn Hiểu, cả ngày mặc đồ thể thao, thêm nữa do tôi ấn tượng ban đầu, thực sự dễ khiến người ta hiểu làm.

Động tác bây giờ của anh chắc là giảng hòa, tôi cũng không ép anh nữa, ăn cơm xong, nhân lúc anh ngồi nghỉ trên ghế sô fa, liền bưng hoa quả ra, chủ động hỏi: “Mấy ngày này anh đều không ở nhà à?”

Trang Hôn Hiểu gật gật đầu: “Phần mềm mới của công ty xảy ra vấn đề, cả tuần này đều sửa gấp, sáng sớm nay mới xong.” Anh ngừng lại một chút, nhẹ nhàng liếc tôi: “Sao, lo lắng cho anh à?”

“Lo… lắng anh.” Tôi cố ý cười to: “Anh sức dài vai rộng, em việc gì phải quan tâm anh?”

Trang Hôn Hiểu dịch người lại mấy tấc* (10cm=1 tấc), ngồi gần tôi, vòng tay ra phía sau tôi, miệng chầm chậm tiến sát cổ tôi, hơi thở ấm áp: “Vậy… vừa nãy em làm gì mà cong mông lên nghe tiếng trong phòng anh?”
Lời này khiến cơ thể căng thẳng của tôi nóng lên …. Nóng lên vì xấu hổ, hóa ra anh ấy nhìn thấy rồi!

“ha ha… không hiểu anh đang nói gì.” Tôi vội đứng dậy, chuẩn bị vào bếp rửa bát, lúng túng trốn tránh, nhưng, trong đầu đột nhiên nhớ ra một nghi vấn……

“Anh làm thế nào mà vào được?!”

Thảo nào cứ cảm thấy có gì không đúng, bây giờ cuối cùng phát hiện ra rồi, khi tôi đi rõ ràng đã khóa cửa, Trang Hôn Hiểu lẽ nào có thể có kỹ thuật xuyên tường?!

“Mở cửa vào.” Anh cầm ra chùm chìa khóa lắc lắc trước mặt tôi.

Nhớ ra khi tôi sốt còn mơ màng phát hiện anh lật túi, hóa ra là lấy chìa khóa đi đánh!

“Trả lại cho em!”

Tôi không thèm để ý khí phách thục nữ, nhào lên phía trước giật, anh đương nhiên không đưa, hai chúng tôi lăn đi lộn lại trên ghế sô fa, lăn đi lại lộn lại, khiến tóc tai rối tung, quần áo sộc sệch, đến cuối cùng khi dừng lại, mới phát hiện, tôi đè lên người Trang Hôn Hiểu.

Tư thế thực ra có chút mờ ám, nhưng tôi cũng chả để ý làm gì nhiều, hai tay giữ chặt quần áo anh, ra lệnh: “Đưa chìa khóa trả em!”

Anh yên lặng nhìn tôi: “Chúc Thảo Nhĩ.”

“Gì?”

“Em bị lộ hàng rồi.”

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ