XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu - Ly dị, tuyệt vọng và dễ thương - trang 4

Môi anh gần chạm môi nàng. Lacy lùi lại.

Tiếng còng sắt lanh canh xóa tan bầu không khí im lặng. Nàng chớp chớp mắt. “Em… em muốn đi vệ sinh giờ có được không?”

Anh cũng lùi lại, cảm thấy như quay mòng mòng, đoạn gật đầu. Thở hít thật sâu, anh lục túi sau của quần jean lấy chìa khóa. “Được chứ.”

Khi chiếc còng bật mở, nàng xoa xoa cổ tay.

Thốt nhiên, anh chỉ muốn ấp ủ tay nàng trong tay anh, muốn vuốt ve xoa dịu cảm giác đau đớn anh đã gây ra cho nàng. “Anh xin lỗi.”

Nàng đi vào nhà tắm mà không biết đến lời xin lỗi, bỏ mặc Chase ngồi lại một mình giữa bao cảm xúc giằng xé. Màn hình tivi nhoang nhoáng kéo sự chú ý của anh về hướng đó. Anh nhìn lên và thấy cô phóng viên lại hiện lên hình. Cảnh lần này chiếu cô ta đang đứng bên bờ hồ.

Anh bới tung chăn trên giường tìm remote và tăng âm lượng. “Phía cảnh sát vẫn chưa thông báo chi tiết thanh tra Kelly đã làm gì khiến họ nghi ngờ nhưng cho đến giờ này, chúng tôi còn được biết thêm là thanh tra Kelly từng là cảnh sát chìm trong nhiều vụ tấn công khét tiếng vào giới buôn ma túy. Trong số đó có một vụ vẫn đang nằm trong vòng điều tra của Bộ thanh tra Nội vụ vì trong quá trình điều tra, một số lượng lớn ma túy đã bị mất cắp”. Cô phóng viên quay đầu rời khỏi ống kính.

“Thưa thanh tra Dodd ?” Cô phóng viên vội chạy từ chỗ đang đứng sang chỗ khác vừa kịp lúc bắt kịp Jason khi anh này đang cố chui vào xe. “Ông có thể cho chúng tôi biết thêm thông tin về vụ này không ? Hình như có thời gian ông từng là đồng sự với thanh tra Kelly ?" Cô gái nhanh tay dí sát micro vào mặt Jason . “Ông có thể cho chúng tôi biết thêm về điều này không?”

“Tôi không có ý kiến gì cả. Chưa có gì được chứng minh. Tôi tin vào luật lệ rằng một người vẫn vô tội cho đến khi chứng minh là có tội.” Jason đáp, giọng lộ vẻ trách cứ. Dứt lời, anh bỏ đi để lại cô phóng viên cầm micro đứng lóng ngóng.

Điều gì đấy ấm áp trỗi lên trong lòng Chase . Điều mà lâu lắm rồi anh chẳng còn cảm nhận được Jason chưa tin toàn bộ câu chuyện dối trá do Zeke dựng lên. Thậm chí, sau bao chuyện năm ngoái anh đã bắt Jason phải trải qua, Jason vẫn tin tưởng anh . Chase đột ngột nhận ra đây là lần đầu tiên mình có nhận bất cứ lỗi lầm đến sự tan đàn xẻ nghé giữa hai người họ. Vài điều gì đó mách bảo anh rằng nếu anh nghĩ sâu xa hơn đến vấn đề ấy, anh sẽ thấy mọi sai lầm đều nằm phía hàng rào nhà mình.

Anh bọc tay quanh đầu gối, cố sức ngăn dòng cảm xúc dâng trào thường làm cho đàn ông yếu đuối. Ít nhất thì giờ đây anh đã biết mình cần liên lạc với ai. Lacy nhẹ chân bước tra từ phòng tắm, anh ngước lên nhìn nàng rồi quay lại với màn hình tivi. Nàng đến bên, cùng xem tivi với anh.

“Vâng, đó là toàn bộ thông tin chúng tôi có được. Ngay giờ phút này chúng tôi biết rằng thanh tra Chase Kelly được cho là đã chết, bị bắn, chúng tôi được một cảnh sát có thâm niên trong ngành, Zeke Duncan cho biết là vậy. Theo trung sĩ Brown, ông Duncan đang phải đấu tranh tâm lý kỳ cục gay go về việc ông buộc phải bắn vào đồng sự, thồng thời cũng là chiến hữu của mình .”

“Dám cá là đang làm tan nát cõi lòng đấy.” Chase mỉa. Từ khóe mắt, anh thấy Lacy đang chăm chú quan sát mình . Lát sau nàng quay sang bên kia giường và ngồi xuống xem tiếp.

“Trong khi đó, cảnh sát viên Brian Stokes vẫn trong tình trạng nguy kịch. Tuy nhiên, các bác sĩ hy vọng anh sẽ qua khỏi.” Màn hình tivi trở lại chương trình thường lệ.

Chase vui sướng nhảy dựng lên khi lời đó vang dội trong óc. “Cậu ấy còn sống!” Anh chộp lấy vai Lacy , anh kéo nàng đứng dậy và hôn ghì môi nàng . Khi nhận thức được mình đang làm gì, anh bật ngược ra sau.

“Stokes còn sống,” anh bảo, vẫn hớn hở dù biết rằng cái hôn vừa rồi là động thái sai lầm. Là sai làm nghiêm trọng vì anh có thể nhìn ra vẻ sửng sốt trong mắt nàng . Là sai lầm vì anh vẫn muốn lặp lại bất chấp vẻ sửng sốt ấy - bất chấp mọi lời cảnh báo còn vang vang trong đầu anh .

“Thế thì tốt rồi,” nàng nói, gương mặt đỏ ửng.

“Tốt quá đi chứ!” Chase đi tới đi lui trong phòng. “Stokes là người tốt. Có hai thằng con trai nhỏ. Với lại…” anh xoắn hai bàn tay vào nhay. “Thằng đốn mạt Zeke định gắp lửa bỏ tay người, vu cho anh bắn chết Stokes. Giờ hắn đừng hòng đắc ý được nữa.” Anh rà ngón tay theo cạp quần thun. “Ơn trời, anh ấy còn sống.”

“Em… em cũng mừng cho anh ấy không sao.” Lacy cắn môi và mắt vẫn mang vẻ choáng váng vì cái hôn vừa rồi.

Chase thôi không đi tới đi lui nữa. Mắt anh chăm chú ngắm môi nàng , trong khi những suy nghĩ về vị ngọt ngào của đôi môi nàng quay cuồng trong tâm trí anh . Thế rồi thực tại choàng xuống. “Chết thật! Stokes vẫn chưa hết nguy hiểm. Zeke không hề muốn anh ấy tỉnh lại. Anh phải liên lạc với Jason ngay.” Anh đi đến tủ giường . “Điện thoại đâu?” anh gắt.

“Anh … anh cầm mà.” Nàng ấp úng.

“À nhỉ. Xin lỗi em.” Chase trở lại bên giường, lôi điện thoại từ dưới nệm lên. Anh liếc lên đồng hồ trên tủ đầu giường. “Gần sáu giờ rồi. Anh biết tính Jason rất rõ, chắc là giờ này anh ấy đang ở bệnh viện.”

Anh khựng lại một giây để nhớ lại số điện thoại di động của Jason. Sáu tháng qua, anh chưa gọi số ấy. Cảm giác hối hận dày vò anh. Sao anh nỡ xa lánh Jason vậy nhỉ? Chase nhắm mắt, điểm lại những người anh đã xa lánh trong suốt mấy năm vừa qua. Hiếm khi anh trả lời điện thoại của chị gái gọi từ California, mà có trả lời, thì anh khăng khăng không chịu giáp mặt chị mình , “Em bận lắm,” anh lấy cớ như vậy khi nói chuyện với cô.

Tâm trí anh quay sang với gia đình bên vợ mà anh không hề gặp lấy một ai trong số họ từ sau đám tang. Anh nghiến chặt hai hàm răng, nhận ra rằng mình có vô số lỗi lầm cần sửa sai sau khi anh trở về cuộc sống đời thường.

Vừa định bấm số của bạn, anh chợt tính đến khả năng Zeke cũng đến bệnh viện như Jason . Dù hoàn toàn tin tưởng Jason , anh không muốn làm việc thiếu kín kẽ. Anh hết nhìn điện thoại lại nhìn qua Lacy.

“Em nói chuyện với anh ấy đi. Em hãy hỏi anh đấy đang ở đâu, đi cùng ai, nếu Zeke không có đó, em đưa máy cho anh."

Nàng tròn mắt. “Em ư? Anh ấy có quen em đâu.”

Chase lắc đầu. “Phải, nhưng Jason quen rất nhiều phụ nữ, sẽ phải mất một lúc lâu anh ấy mới nhận ra mình nói chuyện với ai. Cứ bắt đâu câu chuyện như thể em quen anh ấy. Nhớ hỏi anh ấy đang ở đâu, rồi khi anh ấy trả lời, hỏi tiếp anh ấy đang ở bên ai.”

Nàng nhíu mày nhưng vẫn gật đầu. “Anh bấm số đi.”

Chase làm theo rồi trao máy cho nàng. Anh chờ. Nàng lắc đầu. “Chuyển qua hộp thư thoại rồi.”

“Vậy cúp máy đi,” anh bảo và nàng làm theo.

Chase cầm lấy điện thoại bấm số nhà riêng của Jason. Chuông đổ bảy lần. Chase cúp máy. “Chết tiệt!” Anh đi tới đi lui. “Anh phải chặn tay Zeke không cho hắn đến gần Stokes.”

Nàng sẽ sàng chạm nhẹ cánh tay anh khiến Chase dừng phắt lại. Lacy vội rụt tay về như thể chạm tay anh là việc không nên làm. Mà quả thế. Anh đồng ý rằng lần đụng chạm rất nhanh ấy thôi đã tạo ra bao cảm xúc choáng váng trong ruột anh.

“Người ta bảo anh ấy vẫn đang trong tình trạng nguy kịch. Thế có nghĩa trong gia đình của anh ấy mới được vào thăm ngắn gọn. Gã kia… em không biết tên hắn là gì, chắc chắn bây giờ không được đến gần anh ấy đâu.”

“Em nói phải.” Anh lại bước qua bên kia phòng bấm số điện thoại di động của Jason lần nữa rồi đưa nó cho nàng. Nàng lắc đầu tắt máy.

Lacy trao điện thoại lại cho Chase . “Em đói rồi,” nàng bảo. “Em sẽ đi nấu thứ gì đó lót dạ. Anh có muốn gì không ?”

Nhớ món bánh kẹp lúc nãy, anh mỉm cười. “Anh ăn rồi, cảm ơn em.” Rồi gừ gừ như mèo. “Anh no rồi.”

Thấy nàng cười vui, anh phải cố ngăn mình không cúi sát lại mà hôn nàng thêm nữa… sâu thêm nữa. Kiểu nụ hôn thường hay dẫn đến những chuyện khác. Như đọc được suy nghĩ của anh , nàng vội vã quay đi, luống cuống đi qua hành lang. Chase đổi kênh tivi xem thử xem có thu nhập thêm gì khác không, sau đó anh ngồi bệch dưới chân giường . Anh xoa xoa bên vai bị đau, chạnh long nghĩ đến Stokes cùng cơn đau anh ấy đang chịu. Anh không thể để Zeke hại Stokes lần nữa. Nếu phải xuất đầu lộ diện anh cũng làm.

**********************

Sao hắn lại khiến mọi thứ rối đến như thế này cơ chứ? Zeke rảo bước qua mấy hành lang bệnh viện, căm ghét mùi thuốc khử trùng, căm ghét phải quanh quẩn ở đây ra vẻ quan tâm lắm lắm khi mà… “Khốn nạn quá đi mất!” hắn lầm bầm. Hắn đã chắc mẩm là Stokes đã chết. Vậy mà bây giờ…

Ai đó chộp cứng vai hắn làm Zeke quay phắt lại. Hóa ra là thanh tra Powell, từng là cộng sự của Stokes mấy năm trước. “Khó tin thật đúng không?” Powell hỏi. “Ý là anh ấy dính đạn đã đau rồi, vậy mà con lĩnh đạn từ một người trong đội nữa chứ. Thằng Kelly đáng phải ăn cứt cho xem. Tôi thề, tôi sẽ chính tay nhồi thứ ấy xuống họng hắn.” Mắt Powell rơm rớm.

“Vâng vâng.” Zeke hất tay Powell đang chạm vai hắn. “Thằng con hoang ấy khốn nạn thật. Đáng lẽ tôi phải thấy trước. Đáng lẽ tôi phải ra tay ngăn chặn hắn trước.”

Powell nắm chặt hai bàn tay thành nấm đấm. “Chắc anh cũng biết Stokes có hai con nhỏ phải không ?” anh này giơ hai nấm đấm lên. Rồi sau thở dài hạ tay xuống. “Đồn trưởng bảo anh bắn thằng chó chết ấy. Mong là một phát ngay bụng. Tôi chỉ cầu bây giờ hắn đang nằm đâu đó mà đau đớn.”

“Tớ thì thật không hiểu.” Có tiếng người nói ngay sau lưng Powell.

Zeke quay lại thì đã thấy một nhóm sĩ quan trong đồn túm tụm sau lưng mình . Bố khỉ, lúc trước thấy họ, hắn đã kịp thời tránh mặt. Hắn cần ở một mình, để suy tính, để bày mưu.

Sĩ quan Candace lên tiếng. “Tớ muốn nói là tớ biết gần đây Kelly bị đủ chuyện đau thương, nhưng mà… nhưng trước đây cậu ấy không như thế.”

Lo lắng thắt gút trong dạ dày Zeke. “Hắn đã khai với tôi là tự tay hắn làm tất cả đấy.” Zeke bảo. “Hắn huênh hoang như thể đó là chiến tích vậy. Chính vì thế tôi mới giận đến mất bình tĩnh. Tôi đánh nhau với hắn, tước súng của hắn… Mẹ nó, giá tôi chỉ đến đấy sớm hơn vài phút, có lẽ tôi đã…” Zeke quay lưng đi, chỉ sợ khả năng diễn của mình không đạt. Powell lại đặt tay lên vai hắn lần nữa như muốn an ủi. Tuy vậy, Candace không có vẻ là tin lắm. Zeke chẳng bao giờ đếm xỉa gì lắm đến Candace.

“Anh không thể tự trách mình được.” Powell an ủi.

“Này các cậu!” một sĩ quan cảnh sát khác hớn hở chạy lại. “Tin tốt đây. Bác sĩ bảo Stokes có cơ may qua khỏi đấy.”

Hành lang bệnh viện ngập tràn tiếng cười vui hòa lẫn tiếng vỗ vai nhau thân mật. Zeke vội lục túi lấy thuốc chống dư a xít bao tử bỏ vào miệng nhai như nhai kẹo.

Hắn còn nhìn ra vài người đang lại gần nhóm cảnh sát. Hắn nhận ra vợ của Stokes. Một thằng bé con, lòng ròng nước mắt, đang níu chặt tay mẹ. Một luồng cảm xúc khó tả không mời mà đến xé qua ngực Zeke.

“Tôi ra ngoài này cho thoáng.” Zeke tách khỏi nhóm đi về hướng ngược lại. Vậy mà cảm giác tội lỗi đang xé nát hắn, Zeke biết hắn không thể để Stokes được sống. Không thể.

**********

Chase ngồi trên giường chừng mười, mười lăm phút, moi óc tìm cho ra mảnh ghép còn thiếu của trò ghép hình. Nhất định phải có lý do khiến Zeke dựng lên toàn bộ chuyện này, nhưng lý do đó là gì mới được? Chase nhìn ra cửa và chợt nhận ra rằng rất có thể Lacy đã chạy ra xe, phóng đi thật xa và đang gọi cảnh sát cũng nên. Nhưng giờ nàng đã tin anh rồi, đúng không nhỉ? Hay anh lại mơ hảo? Chỉ vì họ vừa cười vui với nhau không có nghĩa…

Nhìn ống nghe anh vẫn cầm trên tay. Chase bấm nút mở hy vọng nghe tiếng tút tút của đường dây rỗi. Anh áp ống nghe vào tai. Không có tiếng ấy… Sau đó anh nghe tiếng nàng trong đường dây.

“Cậu phải tin tớ.” Tiếng Lacy truyền qua đường dây, dấy lên những làn sống thất vọng trong ngực Chase.

Tay Chase nắm chặt ống nghe. Cảm giác bị phản bội siết chặt lồng ngực. Anh chẳng có lý do gì để trông mong lòng trung thành của nàng, thế nhưng không hiểu sao anh vẫn trông mong lấy điều ấy. Trời đất ạ, nói mong thôi chưa đủ, ngay lúc này anh thật sự rất cần ai đó tin tưởng vào mình.

Trong ống nghe lại có tiếng nàng . “Tớ xin cậu đấy, cậu phải tin tớ chứ. Sue này, tớ khỏe mà. Tớ chỉ muốn cậu biết rằng tớ rất phấn khởi về chuyện lá thư của ban biên tập đấy.”

Sue ư? Hóa ra nàng gọi điện cho bạn. Nàng không phải đã gọi điện thoại khẩn cấp 911 tố cáo một gã điên khùng đột nhập nhà nàng. Khối nặng trong ngực anh biến mất và tâm trí anh lập tức trở về nụ hôn giữa hai người . Dù chỉ là thoáng qua, nụ hôn ấy đã khiến anh cồn cào thêm nữa. Thêm nhiều hơn nữa.

“Tớ hiểu điều này có ý nghĩa thế nào với cậu.” vẫn giọng Lacy . “Giờ tớ phải đi đây. Mình gặp nhau sau nhé. Tạm biệt.”

Trước khi anh kịp tắt máy, đường dây đã im bặt. Liệu nàng có nghe thấy anh nhấc máy không ? Chase đúng chôn chân giây lát, rồi đi xuống hành lang. Nếu nàng bảo anh đi đi thì anh sẽ đi. Anh vẫn chưa biết đích đến là đâu, nhưng chắc chắn anh sẽ rời đi.

Anh dừng khựng lại khi thấy nàng trong bếp. Đầu nàng đang chúi vào tủ đông, nên phần sau đầy đặn trong lớp vải len xám nhô hẳn ra ngoài. Ý nghĩ tiếp theo của anh lập tức xoay quanh chuyện nàng đang chẳng mặc cái quần lót nào cả. Hình ảnh mảnh lụa mềm trước đấy vướng vít dưới chân anh, giờ tích tắc trở lại và vẩn vơ mãi trong tâm trí anh như một mảnh trái cấm.

“Anh không đói thật à?” Nàng liếc qua vai mà hỏi, rõ là nàng đã nghe thấy tiếng bước chân anh . “Em có khoai tây chuẩn bị nướng này, có thịt bò bít tết nữa này.”

Anh đắm đuối nhìn nàng , nỗi khao khát nhục thể dâng cao mãi. Và với mỗi chiếc quần len xám mỏng đang che đậy cho cái phần cũng muốn dâng cao ấy, nàng sẽ sớm biết anh đang thèm thứ gì ngay thôi nếu anh không kiềm chế bản thân mình.

“Gì thế?” nàng bật hỏi, như thể nhận biết được cái nhìn chòng chọc của anh.

“Không có gì,” anh đáp, cố rũ bỏ cái ham muốn tình dục mình đang cảm thấy chỉ bởi vì được ở cạnh nàng. “Giờ em tin anh rồi chứ nhỉ?” Xém chút nữa anh định nhắc đến chuyện có nghe trộm điện thoại, nhưng rồi quyết định để nàng nói ra nếu nàng muốn.

Nàng lưỡng lự trong chốc lát. “Vâng. Em tin anh .”

“Cảm ơn em,” anh bảo. “Xin lỗi về việc đã còng tay em. Anh không biết phải làm gì hơn. Nhưng… anh biết làm thế không hay. Cổ tay em có sao không ?”

“Không sao cả.” Nàng lại chúi đầu vào tủ đông. “Nào anh có ăn bò bít tết hay không đây? Vì em đang đói ngấu mà nếu chỉ làm một phần, em sẽ không cho anh ăn ké đây. Em là con một. Không bao giờ được học cách chia sẻ cả.”

Cách dung từ của nàng và sự bỡn cợt trong giọng nói mách bảo anh rằng nàng không để bụng anh xử tệ với mình lúc trước. “Anh đã sẵn lòng chia sẻ buổi tối của mình rồi đấy thôi,” anh trêu.

“Phải, chuyện đó thì…” Mông nàng lắc nhẹ. “Em có thể dụ anh bằng sữa trộn bột xương hay cháo dinh dưỡng cho mèo không nhỉ?” Nàng liếc xéo qua vai, miệng cười tủm tỉm.

Nàng có thể dụ anh bằng gì cũng được tất. Nụ cười của nàng có thể giành ngay giải thưởng còn cặp mông nho nhỏ ấy thì… “Bò bít tết nghe có lý đấy. Cảm ơn em.”

Lấy ra hai gói, nàng bỏ vào lò vi ba. “Thịt bò, rã đông. Năm phút,” nàng ra lệnh cho cái lò.

“Lò vi ba nhà em không những biết nói mà còn biết nhận lệnh nữa cơ à?” anh hỏi.

Nàng nhìn lên, vẻ trêu chọc lấp lánh trong mắt nàng. “Vâng.”

Anh quan sát nàng, lòng hiếu kỳ muốn biết về nàng dâng lên bao nhiêu câu hỏi chực thốt ra nơi đầu lưỡi. Chợt chuông điện thoại đổ hồi. Anh nhìn vào điện thoại con mình vừa mang từ phòng ngủ sang

“Máy Jason có lưu lại số người gọi tới không ?” nàng hỏi. “ Anh ấy có biết đường mà gọi lại không nhỉ?”

“Anh không nghĩ thế.” Chase chìa điện thoại cho nàng . “Em có muốn trả lời cuộc gọi này không?”

“Khỏi. Cứ để máy ghi âm nhận cuộc gọi đi.”

“Nếu muốn thì em cứ nghe điện thoại. Anh không quan tâm đâu.” Nếu nàng tin anh , anh nợ nàng một lòng tin đáp trả.

“Cảm ơn, nhưng em thích không phải nghe điện của mẹ ngay. Bà có thể tuyên bố từ em vì hồi nãy em cúp máy trước.”

“Mẹ em khó chịu nhỉ?” anh hỏi khi điện thoại tiếp tục reo.

“Khó chiều thì đúng hơn.” Nàng quay nhìn máy ghi âm đang phát lời chào của mình . “Mẹ em từng tuyên bố là trong não cuả bà bị thiếu mất thứ chi chi đó thường dùng để kiểm soát nội dung lời nói trước khi chúng phát ra khỏi miệng bà. Bà nghĩ ra gì là nói tuột ra đó. Với lại mẹ toàn nghĩ ra những điều chất phát và thô vụng – làm cho đến cả người hay tuyên bố đanh thép như nhà phê bình chính trị Rush Limbaugh so với mẹ cũng thành ra đàn bà. Nên, ừ, bà khó chiều lắm.”

Tiếng người đầu dây kia vang lên. “Này Lacy. Kathy đây. Sue bảo tớ hay cậu đang ê chề buồn bã. Nghe này nhỏ. Đây mới là tuần buồn bã của tớ. Tuần này thằng chồng cũ đểu cáng của tớ quỵt tiền trợ cấp nuôi con, còn tay thợ sửa ống nước cho tớ thì gợi ý là nếu tớ chịu chùi vòi với hắn thì hắn sẽ không cần tính tiền thông cống nhà tớ. Chuyện đáng sợ là tớ lại đang cân nhắc đề nghị ấy đây. Vậy nên tuần này tớ phải thắng giải tuyệt vọng nhất lẫn hứng tình nhất mới phải. Tay thợ sửa ống nước khá là đẹp trai hấp dẫn. Mà này, tuần trước cậu đã thắng giải hứng tình nhất rồi còn gì.”

Chase dựa quầy bếp mà mỉm cười trong khi hai má Lacy chuyển sang hồng lựng. “Theo anh thì mọi người em quen đều đang thiếu cái thứ chi chi ấy. Hết cô Sue ấy, rồi giờ thêm Kathy. Em quen vài cô bạn quả có hơi… phổi bò.”

Lacy phật ý cau mày. “Họ đâu có phổi bò đâu. Những gì anh nghe thấy chỉ là những cuộc tán gẫu không dành cho đàn ông mà thôi.” Giọng nàng rõ là không hề che giấu sự trung tành với bạn bè.

Anh nhún vai, cảm thấy mình hơi bị trách cứ. “Anh chỉ… đùa tí thôi mà.”

Lacy hắng iọng. Cuộc tán gẫu trên điện thoại vẫn tiếp tục. “Còn mông anh ta…”

“Anh thích bò bít tết như thế nào?” nàng hỏi, như thể cố tình kéo sự chú ý của anh khỏi câu chuyện khó nói của bạn mình.

“Chín vừa ăn là được rồi.” Anh vẫn cười toe, kéo ghế ra ngồi phịch xuống.

Nàng quay lại, một ánh lo âu thoáng hiện trong mắt nàng khi nàng thấy anh đưa tay lên xoa xoa lườn. “Anh không sao chứ?”

“Ổn. Chỉ là đau đau thôi.” Máy ghi âm điện thoại tự động tắt. Vẫn cầm ống nghe trên tay, anh lại quay số của Jason lần nữa cho đến hồi chuông đổ thứ năm thì anh cúp máy.

“Anh bị ngã từ đâu xuống vậy?” nàng vừa hỏi vừa lấy hai củ khoai tây đem ra bồn rửa.

“Từ một cây cầu nào đấy cách nhà em bốn dặm về phía bắc.” Anh ngã người tựa lưng vào ghế. “Bên cạnh đường xe lửa cũ ấy.”

“Trời đất! Nếu đúng là cây cầu em nghĩ, thì anh không gãy cổ đã là chuyện thần kỳ rồi.” Nàng mở nước, dùng bàn chải mềm cẩn thận chà rửa khoai tây.

“Anh hên thôi.” Anh đáp, mắt không rời cặp mông đầy đặn không mặc quần lót đang nhịp nhàng chuyển động theo từng động tác cọ rửa khoai tây.

“Bò bít tết, năm phút,” lò vi ba rành rọt.

Chase chỉ vào vật dụng ấy. “Anh không tin nó đâu. Lần trước anh nghe theo lời của một món đồ và rốt cuộc là anh phải ăn bánh mì kẹp thức ăn dành cho mèo.”

Nàng tặc lưỡi. Thanh âm phát ra hoàn toàn nữ tính và dường như rất cám dỗ.

Anh đã từng quyết tâm đoạt được nụ cười mỉm rồi một tiếng cười giòn và anh đã hoàn thành vượt chỉ tiêu mong đợi. Tận nơi nam tính nhất trong não của mình , phụ nữ thì cứ khăng khăng nơi ấy phải nằm ở giữa hai chân của anh, anh không thể không tự hỏi mình còn có thể vượt chỉ tiêu gì nữa đây. Chase quan sát nàng bước nhanh gian bếp. Nàng di chuyển như người trượt băng nghệ thuật với từng bước khoan thai, uyển chuyển hay như tiếng nhạc thanh thoát chuyển từ lời này sang lời khác. Cô gái này có nét duyên, một nét tính cách mà đã lâu lắm rồi anh không nhìn ra từ một phụ nữ nào. Liệu cái nét ấy có toát ra khi nàng làm tình không ? Liệu nàng có di chuyển khoan thai, nhịp nhàng như thế?

Lacy quay người, quỳ xuống, lấy nồi trong tủ bếp. Anh quan sát ngực nàng nẩy nhẹ. Nhiệt độ trong căn bếp nhỏ hình như vừa tăng đột ngột khi anh nhớ nụ hôn trong phòng ngủ. Chase bất giác liếm môi, những mong tìm lại dư vị của nàng còn vấn vương trên đó.

Anh lắc đầu, hy vọng động tác ấy sẽ làm cho mọi suy nghĩ trong đầu tản mác đi. Nhưng ánh mắt Chase quay ngay lại với nàng. Chân trần, quần cạp thun và áo sơ mi rộng thùng thình… chẳng hiểu sao cô gái này biến mọi thứ đáng lẽ bị coi là lôi thôi cẩu thả thành ra sexy khiêu gợi. Anh tiếp tục quan sát nàng, lòng hiếu kỳ lẫn nỗi khát khao thể chất lại nổi dậy.

“Hôm nay là ngày gì vậy? Sao mọi người đặc biệt quan tâm đến em thế?” anh hỏi, nghĩ rằng nói chuyện sẽ giúp mình phân tâm.

Đang lúi húi bên bồn rửa, nàng quay phắt lại. “Nếu anh định bảo em trông như ba mươi tuổi, thì lần này em sẽ lôi thịt bò ra tấn công anh đấy.”

“Em nào trông như ba mươi tuổi.” anh đáp và chặc lưỡi. “Chẳng qua lúc ấy anh nhớ…” Vợ mình. Chase vấp vào ký ức. “Anh biết phụ nữ phản ứng như thế nào vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của mình.”

Mắt nàng tròn thêm khi đang cố hiểu những gì anh vừa nói. Nàng cắn môi, ngần ngừ rồi hỏi. “Anh kết hôn rồi ư?”

“Không,” anh bình tĩnh đáp lời, nhưng câu hỏi ấy đội ngược về cái cảm giác ngột ngạt muốn có khoảng không, muốn khép kín tâm hồn. Chase quay số Jason lần nữa, mắt nhìn xuống con chó của Lacy chạy vào bếp, miệng ngoạm khúc xương giả xứng với con chó to gấp ba lần nó. Chase lắng nghe chuông đổ.

Không thấy anh trả lởi, anh cúp máy và vuốt ve con chó bằng bàn chân trần. “Vậy là em sẽ không kể anh nghe hôm nay là ngày gì,” anh bảo, lòng muốn nối lại câu chuyện dang dở với nàng.

“Thực ra thì chẳng có gì.” Nàng chẳng hề ngoái lại.

“Được thôi.” Chase không lạ gì cảm giác không muốn thỗ lộ. Trời ạ, anh vừa mới nói nửa thật nửa dối với nàng lúc nãy để mình khỏi phải thổ lộ đấy thôi. Phải, đúng là hiện tại anh không có vợ. Nhưng anh không buồn giải thích cho nàng biết lý do vì chưa đầy một năm sau sinh nhật Sarah, khối u ác tính trong não đã cướp cô ấy khỏi thế giới này. Và trước khi mất cô, anh đã ở cạnh giường bệnh của cô suốt sáu tháng, cầm tay cô, cảm giác bất lực, nhìn cô chết dần chết mòn.

“Cho anh phụ em một tay nhé?” anh hỏi, đang rất cần một việc gì đó giúp đánh lạc hướng suy nghĩ của mình. “Trong bếp anh cũng khéo lắm đấy.”

Nàng quay lại “Em làm được mà. Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh.”

Anh gật đầu, sốt ruột quay số Jason. Lần này, anh nghe tiếng bíp như thể có người nhận cuộc gọi. Chase lao đến bên Lacy, đưa cho cô điện thoại . “Anh nghĩ lần này anh ấy có nghe máy."

*************

Buông ngay cuộn giấy thiếc, Lacy đỡ lấy điện thoại. Ống nghe vẫn còn hơi ấm của Chase cầm. Nàng bắt gặp đôi mắt xanh lục của anh và suýt chút nữa là quên béng những gì cần nói. Sao lúc nãy nàng lại hỏi anh đã có vợ chưa? Hỏi thế nghe như nàng quan tâm đến anh vậy. Mà thực ra nàng đâu có. Không hề. Ừ, ừ phải phải.

“Thanh tra Dodd nghe đây.” Giọng người đầu dây bên kia nghe nghiêm nghị, lạnh lùng.

“À, ừ, Jason đấy à?” Nàng quấn một túm quần len thùng thình trong tay.

“Phải,” câu trả lới ngập ngừng, như thể Jason đang cố đoán ra tiếng người gọi là ai.

“Anh đang ở đâu thế?” Lacy hỏi, nhớ lại những thông tin Chase cần nàng dò hỏi.

“Trên đường đến bệnh viện. Ai gọi…”

“Thế anh đi cùng ai mới được ?” nàng cố tình thân mật và cắn môi chờ đợi. Anh ta không trả lời. “Jason ?”

“Ai thế?” Jason hỏi lại.

Nàng khựng lại, lục lọi trong đầu cho ra điều gì đó để nói. “Em xin anh đấy, đừng nói là anh đang ở bên cô khác nhé.” Nàng chặc lưỡi, mong cách nói bỡn cợt của nàng khiến anh thôi căng thẳng và nghi ngờ.

“Có mình anh thôi mà.” Jason lại im lặng. “Một cảnh sát vừa bị bắn trọng thương sáng nay. Anh đang trên đường đến bệnh viện hỏi thăm người thân của cậu ấy.”

“Có đúng anh đang ở một mình không đã?” Lacy loạng choạng va người vào quầy bếp.

“Kay đấy à? Phải em không ?”

“Không. À ừ, tôi không phải là Kay. Nhưng chờ chút.” Lacy bịt tay vào ống nghe. "Em nghĩ anh ấy chỉ có một mình . Jason tưởng em là Kay.”

Chase cầm ống nghe, mỉm cười thay cho lời cảm ơn. Lacy đứng đó ngắm anh và tự hỏi tại sao lúc đầu nàng lại có thể sợ người đàn ông này. Dù cho có râu ria lởm chởm hai ngày không cạo đi chăng nữa, người đàn ông này vẫn trông chẳng có gì là nguy hiểm. Rồi nàng lia mắt xuống thân hình anh và nàng phải đính chính lại suy nghĩ của mình . Ôi, Chase có trông nguy hiểm thật, nhưng không phải kiểu nguy hiểm đe dọa đến tính mạng.

“Jason, tớ đây mà.” Chase đưa ống nghe ra xa như thể Jason đang quát om sòm. Mà quả thật. Lacy đứng bên kia bếp cũng có thể nghe rõ tiếng Jason. Anh ra nghe như rất phẫn nộ.

“Tớ biết. Tớ xin lỗi,” Chase nói. “Tớ liên lạc với cậu ngay khi có thể.” Anh ngưng ngay giữa những câu nói. “Không . Đúng, nhưng tớ không sao đâu. Phải. Toàn bộ vụ chó này lá một màn gài bẫy.” Anh đi tới đi lui từ bàn ăn gỗ thông đến quầy rượu. “Là Zeke đấy. Không, tớ nói thật mà. Tớ mà biết thì còn nói làm gì nữa. không tớ thề đấy.”

Lacy vừa ướp thịt bò, vừa vờ như không lắng nghe. Nhưng dĩ nhiên là nàng lắng nghe tất.

“Chẳng biết được. Hắn bảo có cuốn sổ gì đó.” Chase lùa tay vuốt mặt. “Quỷ thần ơi, tớ có biết hắn đang đề cập đến thứ gì đây cơ chứ. Phải, nhưng cậu phải canh chừng cho Stokes đấy. Tớ nói cho mà biết. Không, tớ không tận mắt nhìn thấy, nhưng chính miệng hắn nói ra cơ mà.” Anh dừng một chút để cau có. “Bởi lúc ấy hắn sắp sửa xử tớ như đã xử Stokes.” Chase lớn tiếng giận dữ nhưng rồi anh nhắm mắt lại như để trấn tĩnh. “Xin lỗi nhé, hôm nay là một ngày xui bỏ mẹ! Phải, nhưng tớ nói cho mà biết này, Zeke rồi sẽ âm mưu gì đấy.”

Chase bước trở lại bàn, ống nghe ghì sát vào tai. “Cuốn sổ là mảnh ghép còn thiếu trong trò xếp hình. Những gì tớ phải làm là nghĩ cho ra hắn đang nói đến cuốn sổ quỷ quái nào.” Anh ngồi phịch xuống ghế và đưa tay lên nắn nắn bên vai.

Lacy lo lắng cho tình trạng sức khỏe của anh. Người này vừa bị bắn. Chắc nàng phải nài nỉ anh đi khám bác sĩ quá. Nhưng mà, trông anh ấy không đến nỗi kiệt sức. Anh trông còn khá… phong độ. Quá phong độ là khác.

Fabio lại nhảy vào ghế, đòi chơi và nhả ngay miếng xương đồ chơi xuống chân anh. Chase quỳ xuống, nhăn mặt vì đau, nhặt khúc xương lên, ném ra phòng khách cho Fabio đi nhặt về.

“Thì chính tớ cũng đang muốn biết đây.” Anh nói vào điện thoại.

Con chó vừa hớn hở lai đi nhặt xương, Leonardo đã rón rén lẻn vào cọ người vào chân Chase . Lacy rắc thêm muối lên cho thịt trong khi Chase tiếp tục nói chuyện với Jason , đồng thời cúi xuống vuốt lưng con mèo mướp. Con mèo rên gừ gừ, ngước lên nhìn nàng như muốn khen, “tay anh này khéo quá đi mất.”

Lacy cắn môi, nhận ra rằng Chase Kelly quả là rất yêu quý loài vật. Một cảnh sát kiên cường rất nhẹ nhàng với chó mèo. Một cảnh sát hấp dẫn, dẻo dai, với hai tay khéo kéo. Chợt nhận ra mình đang để tâm hồn lạc đến tận cõi nào, nàng quay lại với món thịt bò trên quầy bếp và tránh không quá chú tâm đến người đàn ông chất lượng thượng hạng đang ngồi bên bàn ăn.

Dù đang rắc tiêu và muối lên thịt bò, tâm trí nàng vẫn dán chặt vào cuộc nói chuyện. Một phần Lacy cảm thấy việc nghe lỏm này thật mất lịch sự, nhưng phần kia lại bảo tại anh tự chen vào quấy rối đời nàng nên nàng có quyền nghe chuyện của anh.

Lacy cẩn thận rắc bột tỏi lên thịt. Fabio mang khúc xương lao vào chân nàng vừa lấy nĩa đâm vào miếng thịt bò, vừa tiếp tục nghe trộm.

“Chẳng biết nữa. Tớ… đại khái tớ bảo cô ấy là tớ sẽ đi. Lúc đầu tớ làm cô ấy sợ gần chết.” Anh đứng lên, tiến lại gần nàng như thể không muốn nói về nàng lúc nàng không nghe thấy. “Còn lấy con cá biết hát đập không tiếc tay xuống đầu tớ nữa chứ.” Anh phá ra cười. “Không, giờ cô ấy ổn rồi.” Anh chợt ngưng. “chắc phải là do duyên ngầm của tớ.”

Lacy có thể cảm thấy anh chỉ đứng cách mình mấy bước chân, nàng đột nhiên thấy khó thở.

“Tớ sẽ hỏi,” anh bảo. “Không, chắc chắn cô ấy sẽ không gây khó dễ về điều đó đâu. Phải, đảm bảo là cậu sẽ thế.”

Lacy cảm nhận rằng anh đang nhìn mình chòng chọc mên mạch đập tim nàng bỗng tứ tung loạn xạ. Anh sẽ xin phép được ở lại đây thêm ít bữa. Mạch đập của nàng rần rật đua theo bao suy nghĩ quay cuồng trong đầu. Nàng không muốn anh ở lại, phải thế không ? Nhưng nếu việc anh rời đi đồng nghĩa là có thể anh sẽ lại bị thương… ừm, nàng không muốn chịu trách nhiêm về chuyện đó đâu.

Nàng hít một hơi thật sâu. Hai năm qua, nàng đã cố lờ đi một sự thật rằng cơ thể nàng có nhu cầu… rằng nàng cần sự gần gũi, cần có sex! Nàng đã sống chay tịnh, ngoại trừ một đêm đó với Peter. Mà cái đêm đó có phải là vớ vẩn quá không chứ? Đầu hàng quá sớm, Sue đã gọi như thế, nhưng sự thật thì tay ấy cũng có gì nhiều nhặn để chiến đấu đâu nhỉ.

Ai ai cũng nghĩ rằng cái chiến dịch bài-trừ-đàn-ông của nàng bắt nguồn từ tình yêu vĩnh cửu dành cho Peter. Sai bét. Đồng ý là, có lẽ vẫn còn chút cảm xúc nấn ná sau hai năm. Những cảm xúc như là đau khổ, thất vọng, và ghê tởm đến buồn nôn. Nhưng chẳng phải những cảm xúc ấy khiến nàng né tránh chuyện phòng the. Nàng có lý do riêng của mình.

Nàng rửa tay rồi đi vào phòng khách lấy chai bia trong ngăn lạnh trên ghế mát-xa. Nàng đứng lên, mở nút chai, và uống một ngụm lớn, đoạn ngắm mấy bức ảnh bày trên mặt lò sưỡi. Ồ phải , lý do của nàng rất chính đáng. Suy cho cùng, nàng là con của Karina Callahan và là cháu ngoại của Sabrina Gomez. Nội chỉ hai người đó thôi đã đạt được số lần ly dị là 12 lần. Cộng thêm một lần cùa nàng vào phép tính thì con số sẽ là 13. Mà mẹ nàng đã để mắt đến một người đàn ông mà bà quen trong chuyến du lịch vừa rồi. Lacy cho rằng bà sẽ lại kết hôn trong vòng chưa tới một tháng nữa.

"Tại sao thế, chẳng phải tình yêu là vĩ đại và thiêng liêng đấy sao?” Lacy lầm bầm và nhìn trân trối vào bức hình cha mẹ mình trong ngày cưới. Hai người tràn đầy hạnh phúc. Ít ra là được một thời gian, cho đến khi họ quyết định chạy thẳng đến cộng đồng Ly Dị.

Ánh mắt Lacy chuyển sang tấm hình bà ngoại. “Chúng ta chỉ là lũ điên cuồng vì yêu” có lần bà đã bảo nàng . Phải , có lẽ Lacy đã từng một lần điên cuồng. Được rồi, hai lần đều điên, nếu tính cả Brian Bankhead. Tuy nàng chưa cùng anh ta dắt nhau đến trước bàn thờ Chúa, nhưng nhẫn nhiếc và thề nguyền đã được trao tay. Mà quan trong hơn là, tim nàng đã tan nát. Những hai lần.

Lần thứ ba sẽ không phải là một chàng trai hấp dẫn nào cả. Sẽ không bao giờ có lần thứ ba. Không thể có chuyện đó khi mà một lần kết hôn và một lần đính hôn đã đủ khiến nàng không còn thiết sống nữa.

Bằng cách nào đó, bằng kiểu nào đó, nàng sẽ không đi theo vết xe đổ của bà và mẹ. Và nếu chuyện này đồng nghĩa với việc nàng phải không cho phép bản thân dính đến tình dục lẫn đàn ông để tránh khỏi lối mòn Ly Dị, thì cứ vậy đi. Chẳng bao giờ được quan hệ tình dục nữa thì có sao đâu! Ai mà thèm chứ?

*******************

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ