Chương 13: Cô lại muốn cứu người đã hại mình
“Thay quần áo ướt đi.” Tấn Tuyên đưa một bộ quần áo mới sạch sẽ từ trên giường cho cô. Vu Tiệp mặt đỏ bừng bừng, vì anh lại còn mua cả quần áo lót cho cô! Cô thật không muốn sống nữa!
“Đi, chắc chắn sẽ vừa.” Tấn Tuyên phớt lờ vẻ thẫn thờ xấu hổ của Vu Tiệp, đẩy cô vào phòng tắm.
Vu Tiệp thay xong quần áo bước ra, trong lòng rối bời bời, vừa xấu hổ lại ngượng ngập, mắt không dám nhìn Tấn Tuyên nữa.
Tấn Tuyên cũng đã thay bộ quần áo mới, ngón tay kẹp một điếu thuốc, liếc nhìn cô một cái: “Không sao rồi chứ?”
Vu Tiệp đỏ mặt lắc đầu, nhưng vừa động đậy đã thấy phần cổ đau nhói, mặt cô bất giác nhăn lại.
Tấn Tuyên thấy thế vội tiến lại bên cô, xoa bóp phần cổ cho cô, hôm qua lắc suốt đêm, chắc chắn bây giờ sẽ đau rồi. Anh nhẹ nhàng đưa tay xoa bóp.
Vu Tiệp khó chịu rụt cổ lại, nhưng lại không dám nhúc nhích, lực xoa bóp của anh dường như làm dịu được cơn đau. Anh xoa bóp cho cô đang ngồi bên mép giường, vừa hạ giọng hỏi: “Ai?”
Vu Tiệp đờ người, chậm rãi nói: “Có lẽ là học sinh tôi dạy thêm.”
“Tên gì?”
“Lâm Hữu Nam.” Cô không biết anh muốn gì, chỉ có thể nói sự thực.
“Gọi điện cho nó.” Tấn Tuyên hậm hực nhả ra một vòng khói tròn, sắc mặt u ám như có mây đen bao phủ, anh phải giết chết thằng khốn đó mới được!
“Tấn Tuyên!” Vu Tiệp lo lắng quay người lại, túm lấy cánh tay anh, tự hỏi anh định làm gì?
“Em đừng lo, đưa số điện thoại của nó cho anh.” Tấn Tuyên dụi mạnh đầu thuốc lá, rồi bước đến bên giường, cầm điện thoại của cô lên, định mở nó ra.
“Tấn Tuyên.” Vu Tiệp kéo tay anh, “Anh định làm gì?”
“Mẹ kiếp, thằng nhóc đó chán sống rồi, phải dạy cho nó một bài học mới được.” Tấn Tuyến tức tối hất tay cô ra, tiếp tục nhấn phím di động.
Bỗng một tràng tiếng chuông di động réo rắt vang lên, trên màn hình nhấp nháy ba chữ “Lâm Hữu Nam”.
Tấn Tuyên vừa nhìn thấy tên nhóc đó lại dám gọi điện thoại đến thì vội nhấn phím nghe, mắng phủ đầu ngay: “Mày còn dám gọi đến đây à?”
Vu Tiệp lườm anh một cái, anh định làm gì chứ? Định đánh người ta một trận à, cô nghĩ thế nên vội đến cướp lại điện thoại.
“Cái gì?” Tấn Tuyên trợn mắt đờ đẫn, nhìn Vu Tiệp với vẻ mặt không chút biểu cảm, “Cục cảnh sát gọi tới.”
Tay Vu Tiệp khựng lại giữa không trung, cả người đổ nghiêng dựa vào Tấn Tuyên, cục cảnh sát? Lâm Hữu Nam? Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, trò quái gì thế này?
Tấn Tuyên tiếp tục “ừ ừ” “được được” với điện thoại, nói một thôi một hồi không dứt mà đầu óc Vu Tiệp vẫn chưa tỉnh táo ra.
Rồi anh gập điện thoại lại, lật mặt sau và nhanh chóng tháo pin ra, nhét vào túi áo.
“Không sao, chúng ta về nhà.” Nụ cười bên khóe môi của anh khiếp Vu Tiệp hoa mắt, rốt cuộc là chuyện gì đây, sao anh bỗng đang phẫn nộ lại biến thành tươi cười hỉ hả thế kia.
“Tóm lại là điện thoại nói gì vậy?” Vu Tiệp nắm tay anh, kéo anh ngồi xuống giường.
“Cái đấy gọi là trời tạo nghiệt thì có thể oán, tự tạo nghiệt thì không thể sống ấy mà!” Tấn Tuyên vui vẻ véo má Vu Tiệp, vẻ mặt rất tươi tỉnh.
“Anh đang nói gì thế?” Vu Tiệp gạt tay anh ra, tên này điên rồi, làm trò gì thế này.
“Tên nhóc ấy không biết phạm tội gì mà bị cảnh sát tóm cổ rồi, cục cảnh sát gọi điện đến bảo em đến lấy khẩu cung gì gì ấy. Có điên mới làm chứng cho nó. Ha ha, đáng đời, lần này cứ để nó ngồi trong đó đi, hại em ra nông nỗi này mà còn muốn em giúp, đừng mơ!” Tấn Tuyên ném chụp chiếc di động, hí hửng trên nỗi khổ của người khác.
“Cục cảnh sát?” Vu Tiệp đần mặt ra, cô không ngờ Lâm Hữu Nam lại bị cảnh sát bắt, hôm qua còn xảy ra chuyện gì nữa thì cô không thể nhớ được.
“Mặc kệ nó, lần này xem như nó còn may mắn, đợi nó về được anh sẽ xử lý sau.” Tấn Tuyên nhảy xuống giường, kéo Vu Tiệp đứng dậy, “Đi thôi, đêm qua em không về nhà, mau gọi điện cho dì Phương đi.”
“Tấn Tuyên.” Vu Tiệp kéo tay anh từ phía sau, “Có lẽ cậu ta gặp tai nạn gì thật.”
“Không liên quan tới em, chuyện nó hại em vẫn chưa tính sổ, em đừng lo vớ vẩn.” Tấn Tuyên vừa nghĩ đến bộ dạng thê thảm của Vu Tiệp hôm qua là lửa giận lại bốc lên đỉnh đầu. Lâm Hữu Nam dám có ý nghĩ đen tối với Vu Tiệp, cứ đợi đó mà chết đi!
“Không được, đưa di động cho tôi!” Vu Tiệp nghĩ ngợi mãi vẫn không thấy yên tâm, nếu không phải chuyện gì quan trọng thì cục cảnh sát sẽ không gọi điện đến cho cô.
“Tiểu Tiệp, em lắc đến mức đầu óc đần ra rồi à. Loại người đó mà em lo lắng để làm gì?” Tấn Tuyên bực bội giữ chặt di động, không chịu buông.
“Tấn Tuyên, đưa điện thoại cho tôi.” Vu Tiệp cũng nổi cáu, một tay chống vào eo, tay kia chìa ra trước mặt anh.
“Không được đi.” Càng nghĩ càng tức, lòng tốt của cô có thể đừng sử dụng bừa bãi được không, đối với loại ác độc đó, không đạp chết thì cũng tuyệt đối không mềm lòng được.
Vu Tiệp thấy vẻ mặt anh đằng đằng sát khí, mắt trợn ngược, thái dương hằn gân xanh, sống mũi cao thẳng cũng đang run lên do quá kích động, thì trong lòng bỗng thấy có phần cảm động, anh đang lo cho cô! Cô luôn ngỡ rằng anh chỉ muốn đùa giỡn với phụ nữ, bắt nạt cô để làm thú vui, nhưng trải qua chuyện đêm qua, cô mới phát hiện ra anh cũng có thể khiến người khác cảm động! Giọng cô vì thế cũng dịu dàng hẳn: “Tấn Tuyên, cậu ta có thể xảy ra chuyện thật. Tôi chỉ muốn đi xem thế nào, nếu anh không yên tâm thì đi cùng tôi.”
“Nó hại em chưa đủ thảm à?” Tấn Tuyên tỏ vẻ thắc mắc nhìn cô, tại sao cô chỉ hung dữ với mình anh, còn khi người khác đã hại cô ra nông nỗi ấy mà cô vẫn tha thứ được?
“Chẳng phải là vẫn còn anh sao?” Cô cười tế nhị, đôi mắt cong cong như trăng non.
Nhìn nụ cười của Vu Tiệp, Tấn Tuyên bỗng thấy bó tay, cô chưa bao giờ như thế này, nhìn anh với ánh mắt trong trẻo và sáng rực, sự tin cậy và dựa dẫm đó khiến anh có phần không thích nghi cho lắm.
Vu Tiệp gọi cho cục cảnh sát, hỏi rõ địa chỉ rồi lôi theo Tấn Tuyên đến đó.
Đến cục cảnh sát, Vu Tiệp tìm đến cảnh sát Trương lúc nãy đã gọi cho cô.
“Chào anh, tôi là Vu Tiệp.” Vu Tiệp nhìn cảnh sát Trương đang ngồi sau bàn làm việc, trong văn phòng còn có hai ba cảnh sát nữa cũng đang thụ lý vụ án.
Cảnh sát Trương nhìn cô: “Mời ngồi. Vị này là?” Ánh mắt chuyển sang Tấn Tuyên đứng phía sau cô.
“Anh ấy là bạn tôi.” Tấn Tuyên cũng ngồi xuống bên cạnh cô, không nói lời nào.
Cảnh sát Trương gật gù rồi tóm tắt tình huống câu chuyện.
Thì ra đêm qua Lâm Hữu Nam đã gây gổ với người khác ở quán bar, khiến người đó bị thương ở mắt, bây giờ đang phải chữa trị, Lâm Hữu Nam bị cảnh sát đột ngột khám xét quán bar bắt ngay tại đó. Nhưng cậu ta cứ một mực kêu oan, là do hai người bạn cậu ta làm, khi cảnh sát đến hai người đó đã chạy trước, còn nói có người làm chứng, và người bị thương cứ khăng khăng bảo Lâm Hữu Nam gây ra, nên cảnh sát đành phải mời Vu Tiệp đến.
Vu Tiệp và Tấn Tuyên nhìn nhau, tối qua cô đã bị hạ thuốc, đâu còn nhớ gì nữa, làm chứng cho cậu ấy thế nào được?
“Tôi có thể gặp Lâm Hữu Nam không?” Vu Tiệp cố nén hoài nghi, khẽ hỏi.
“Xin đợi một lúc, cô hãy nói tôi biết, tối qua cô có gặp Lâm Hữu Nam không?” Cảnh sát Trương lên tiếng hỏi.
“Có.” Vu Tiệp gật đầu.
“Khoảng mấy giờ?”
“Khoảng chín giờ.” Cô nhớ lúc xuống xe có nhìn đồng hồ, vừa qua chín giờ.
“Lúc đó cậu ấy không chỉ có một mình?”
“Còn có thêm hai người bạn nữa.”
“Miêu tả đại khái?”
“Có lẽ cùng tuổi với Lâm Hữu Nam, một người tóc đinh, người kia tóc ngắn sát tai, đều rất gầy và cao, chắc phải 1m78.”
“Có biết tên gì không?”
“Không.” Lâm Hữu Nam không nói, mà cô cũng không nghe thấy họ gọi tên nhau.
“Được.” Cảnh sát Trương gật gù, “Cô ngồi đợi một lát.” Rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Tấn Tuyên khẽ choàng vai cô, Vu Tiệp quay lại mỉm cười.
Một lát sau, cảnh sát Trương đưa Lâm Hữu Nam đến.
Lâm Hữu Nam vừa nhìn thấy Vu Tiệp đã lao đến: “Vu Tiệp, chị phải cứu tôi.” Tấn Tuyên đập mạnh vào tay cậu ta, trừng mắt nhìn.
“Chị nói với cảnh sát đi, trước khi chị đi, có phải tôi đã đưa chị đến phòng vệ sinh không, lúc ấy tôi ở cạnh chị mà. Lý Cường và Đường Hán Chung làm gì, tôi không hề biết, tôi quay trở về mới thấy người đó.” Lâm Hữu Nam cuống quýt gào lên, cảnh sát Trương trách mắng rồi ấn cậu ta ngồi xuống ghế, bắt cậu ta nói cho rõ ràng.
Thì ra Lâm Hữu Nam lúc ấy đưa Vu Tiệp vào phòng vệ sinh đã nhận được điện thoại cô gọi, bèn tìm một cô gái vào trong xem xét, kết quả là bên trong không có ai, nên cậu ta đã nghĩ Vu Tiệp về nhà thật rồi, cậu ta nghi ngờ vì sao mình đã hạ thuốc cô mà cô vẫn về được, tuy không nghĩ ra nhưng vẫn quay về phòng bao của mình.
Nhưng trên đường về, cậu nhìn thấy Lý Cường và Đường Hán Chung vội vội vàng vàng chạy biến ra ngoài, cậu chưa kịp phản ứng kịp thì một người đàn ông mặt mày bê bết máu lao đến túm chặt lấy cậu, cậu và anh ta bắt đầu vật lộn với nhau, rồi cảnh sát đột ngột xuất hiện, không phân trắng đen phải trái gì mà lôi hết hai người về cục cảnh sát.
Lâm Hữu Nam đã nói rất nhiều lần là không phải cậu làm, nhưng cảnh sát nói khi ấy chỉ nhìn thấy cậu và người đó vật lộn với nhau, mà trước khi anh ta được đưa vào bệnh viện, đã một mực khẳng định chính cậu đã đánh anh ta bị thương.
Thế nên cảnh sát đành giam cậu ta lại, đợi khi sự việc được điều tra rõ ràng, chứng minh cậu ta không liên quan gì đến việc này thì mới thả ra được.
Lâm Hữu Nam co chặt hai nắm tay, mặt mũi ủ rũ nhìn Vu Tiệp: “Vu Tiệp, chị cứu tôi với, nói với cảnh sát đi, lúc đó tôi và chị ở cạnh nhau thật mà.”
Tấn Tuyên nhìn theo cảnh sát Trương bị đồng nghiệp bên cạnh gọi ra ngoài, rồi túm chặt cổ áo Lâm Hữu Nam kéo lên, hạ giọng mắng nhiếc: “Đêm qua lúc mày hạ thuốc Vu Tiệp, sao không nghĩ mày đã làm gì cô ấy hả?”
Lâm Hữu Nam mở to mắt, quay sang nhìn Vu Tiệp: “Chẳng phải chị ấy không bị sao à?” Cậu ta ngỡ cô đã bỏ về từ sớm rồi chứ.
“Báo cho mày biết, chuyện hôm nay là do tự mày làm tự mày chịu, đáng đời!” Tấn Tuyên đẩy mạnh Lâm Hữu Nam, ném cậu ta ngồi lại vào ghế.
“Vu Tiệp, xin lỗi.” Lâm Hữu Nam cúi gằm đầu, ánh mắt lộ vẻ hối hận. “ Lúc ấy tôi chỉ thấy vui nên mới làm thế, không nghĩ gì cả.” Đôi mắt cậu ta không dám nhìn Vu Tiệp, hoàn toàn không nghĩ rằng cô bị cậu làm hại rồi mà còn đến đây giúp đỡ, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn.
“Tôi chỉ có thể báo cảnh sát những chuyện tôi biết, hy vọng là có thể giúp được.” Vu Tiệp kéo Tấn Tuyên ngồi xuống cạnh mình, nói vắt tắt.
Cảnh sát Trương tiến lại: “Cậu ta nói có đúng không?”
“Vâng, trước khi tôi đi, cậu ta đã đưa tôi vào phòng vệ sinh.” Vu Tiệp trả lời với vẻ căng thẳng.
“Lúc ấy là mấy giờ?” Cảnh sát Trương ghi lại.
“Tôi không nhớ rõ lắm, chắc là khoảng chín giờ rưỡi.” Vu Tiệp không ở lâu trong quán bar, chắc chỉ khoảng nửa tiếng là cùng.
“Lúc ấy tại sao cô lại đột ngột bỏ về?”
Vu Tiệp ngẩn người, Tấn Tuyên khẽ nắm lấy tay cô đang đặt trên bàn: “Nhà tôi có việc gấp nên phải về trước.” Cô liếc nhìn Lâm Hữu Nam một cái, nét mặt cậu ta cũng đang rất căng thẳng, trên trán còn toát cả mồ hôi.
“Cô và Lâm Hữu Nam quan hệ thế nào?”
“Tôi là gia sư của cậu ấy.” Cảnh sát Trương nghe câu này thì ngẩng lên nhìn Vu Tiệp.
“Vụ án này phải đợi người bị thương khỏe hẳn rồi mới giải quyết được, cậu ta tạm thời vẫn chưa thể rời khỏi đây, lúc nãy chúng tôi đã thông báo với người nhà cậu ấy. Cô Vu, nếu còn cần gì, xin hãy phối hợp với chúng tôi.” Cảnh sát Trương kéo Lâm Hữu Nam đứng dậy.
Lâm Hữu Nam đau khổ rền rĩ van xin, “Anh cảnh sát ơi, không liên quan gì đến tôi thật mà.”
“Đừng nhiều lời, cậu cứ ngoan ngoãn ở đây đi, đợi tôi tìm được hai người cậu nói đã rồi tính sau. Huống hồ gì đêm qua cậu cũng cắn thuốc rồi, không liên quan đến chuyện này thì cũng dính đến chuyện khác.” Cảnh sát Trương lôi cậu ta ra ngoài để đưa vào phòng tạm giam.
Hai người vẫn chưa ra đến cửa, đã xuất hiện một người đứng chặn lối đi.
“Bố?” Lâm Hữu Nam thầm kêu khổ, lần này chết thảm rồi.
“Cái thằng nhóc thối tha này!” Một giọng nói trầm trầm vang lên, Lâm Chấn Đông, bố của Lâm Hữu Nam. Vu Tiệp nhận ra giọng nói của ông ta.
Người nhà Lâm Hữu Nam đã đến. Vu Tiệp và Tấn Tuyên đứng dậy, quay nhìn ra cửa, vừa thấy người đứng đó đã ngẩn ra!
Đứng sau lưng Lâm Chấn Đông lại là Lâm Ngữ Âm
Chương 14: Sự nghiêm túc được ngụy trang
“Tấn Tuyên? Sao anh lại ở đây?” Lâm Ngữ Âm sững sờ trợn mắt nhìn Vu Tiệp và Tấn Tuyên.
“Cậu ta là?” Tấn Tuyên chỉ vào Lâm Hữu Nam, lòng thầm kêu khổ, thế giới này sao mà nhỏ bé thế, Lâm Hữu Nam lại chính là con trai của sếp anh, là em trai của Lâm Ngữ Âm?
Vu Tiệp cũng ngẩn ngơ, cô chỉ gặp Lâm Chấn Đông, Lâm Hựu Nam và một người giúp việc ở nhà họ, sao chưa bao giờ thấy Lâm Ngữ Âm? Cô quay sang nhìn Tấn Tuyên, Lâm Ngữ Âm là con gái của sếp anh, vậy thì Lâm Chấn Đông chính là sếp rồi?
“Nó là em trai em.” Lâm Ngữ Âm hừ khẽ một tiếng. Lâm Hữu Nam cũng hừ một tiếng rồi quay đi, “Đừng nhận người thân bừa bãi!”
Lâm Chấn Đông thấy Vu Tiệp và Tấn Tuyên đứng cạnh nhau, cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, “Tấn Tuyên, cậu quen cô Vu à?”
“Lâm tổng, tôi và Vu Tiệp đã quen nhau từ bé.” Tấn Tuyên dần hồi phục lại sự trấn tĩnh. Xem ra Lâm gia cũng không được hòa khí cho lắm.
“Con lại gây ra họa gì thế hả?” Lâm Chấn Đông gầm lên với con trai.
“Không liên quan đến con.” Lâm Hữu Nam lúng túng cúi gằm đầu.
Lâm Chấn Đông kéo cảnh sát sang một bên để dò hỏi.
Lâm Ngữ Âm cũng kéo Tấn Tuyên sang một bên, liếc nhìn Vu Tiệp: “Cô ấy không sao chứ?” Tối qua thấy Tấn Tuyên bế cô ấy ra ngoài, mặt mày đều đỏ lựng cả, vừa nhìn đã biết là cắn thuốc rồi.
Tấn Tuyên cau mày, khẽ hất tay ra: “Hỏi em trai cô đấy.” Nghĩ đến chuyện Lâm Hữu Nam là em trai Lâm Ngữ Âm, anh đã thấy giận dữ.
“Lâm Hữu Nam?” Lâm Ngữ Âm kinh ngạc nhìn anh, tròng mắt lay động, “Không phải chứ.” Nhưng trong lòng đã hiểu, Vu Tiệp bị như thế hóa ra là do em trai cô gây nên.
“Bảo em cô cẩn thận, đứng để tôi nhìn thấy ngoài đường.” Tấn Tuyên chốt lại một câu rồi kéo Vu Tiệp ra ngoài, đầu không ngoảnh lại.
Tiếng kêu gọi của Lâm Ngữ Âm vang lên sau lưng, Vu Tiệp nhìn Tấn Tuyên đang bừng bừng tức giận, than thở trong lòng, đúng là phức tạp quá, không thể hiểu nổi!
Vu Tiệp trừng mắt nhìn Tấn Tuyên xuất hiện ở ngưỡng cửa, lườm anh muốn rách cả mắt, rốt cuộc anh muốn làm gì đây?
“Đang làm gì thế?” Tấn Tuyên lách vào, chen bật cửa ra rồi tự động xông vào trong.
“Ai cần anh lo?” Dạo này anh rảnh rỗi lắm sao? Sao ngày nào cũng chạy đến nhà cô, tuy mấy hôm trước đều nói là đến tìm Vu Lâm, ở lì cả tối rồi ngoan ngoãn quay về.
Nhìn thấy anh, cô vẫn bất giác nhớ lại đêm hôm ấy, cứ nghĩ đến dáng vẻ thê thảm của mình trước mặt anh là lại thấy rất phiền muộn. Về sau cô cũng đến Cục cảnh sát lần nữa, nhưng chuyện của Lâm Hữu Nam hình như vẫn chưa giải quyết xong, công việc gia sư của cô thế là cũng bị gián đoạn.
Tấn Tuyên ngày nào cũng tan sở xong là đến nhà cô ngay, Vu Lâm tuy không biết vì sao nhưng vui đến quên trời quên đất, lần nào cũng bám theo anh, còn Vu Tiệp vừa nhìn thấy anh là đã chuồn ngay về phòng mình.
“Vu Lâm đi tắm rồi.” Tấn Tuyên ngồi xuống giường rồi nằm nghiêng, nhìn cô.
Vu Tiệp cười lạnh trong bụng, giải thích kiểu gì thế nhỉ, vì chị ấy không có mặt nên mới tiện đường ghé ngang thăm hỏi mình ư?
“Vẫn còn muốn làm gia sư?” Tấn Tuyên nhìn thấy trang web tin tức về việc làm gia sư mà cô đang mở trên máy tính.
Vu Tiệp đóng cửa lại, trừng mắt với anh, “To tiếng thế để làm gì?”
“Ngoan ngoãn ở nhà đi, nếu thấy chán thì anh đến chơi với em.” Ngón tay anh khẽ nhấp chuột, tắt trang web đó đi.
“Anh làm bảo mẫu từ lúc nào vậy?” Vu Tiệp khẽ cười, bước đến giữ lấy con chuột trong tay anh, rảnh rỗi đến thế mà không đi chơi với bạn gái, mà lại đến quản lý cô.
Tay Tấn Tuyên kéo mạnh làm cô mất thăng bằng, ngã ngồi xuống cạnh anh. “Vẫn chưa sợ?”
Vu Tiệp cau mày ngước nhìn Tấn Tuyên, nhưng lại thấy vẻ nghiêm túc trên mặt anh, trong ánh mắt thoáng vẻ lo lắng, nên cô cảm thấy rất hoảng loạn và nhìn tránh sang nơi khác, ngồi xích ra cách anh một cánh tay: “Tôi có nói là muốn đi đâu.”
“Tại sao lại muốn đi dạy thêm? Nếu muốn làm thêm, anh sẽ liên hệ giúp.” Tấn Tuyên chậm rãi nhích lại gần, gần sát bên tai cô, hơi thở ấm áp lướt ngang.
Vu Tiệp cố giữ trấn tĩnh, cơ thể khẽ nghiêng về phía sau: “Không cần.” Đừng ngồi gần như thế được không? Kỳ quặc quá, mũi cô hôm nay có phải hơi nhạy cảm quá không, mỗi lần anh tiến sát lại là cô ngửi thấy ngay mùi vị nam tính rất mạnh mẽ.
“Tiểu Tiệp, anh không muốn em lại gặp chuyện.” Tay Tấn Tuyên đưa ra, giữ lấy vai cô, kéo mạnh về phía mình, ép buộc cô phải nhìn thẳng vào anh, “Tôi không sao”, cô muốn nói thế, nhưng đến cửa miệng rồi lại không thốt ra được, đôi mắt anh tràn ngập sự quan tâm lo lắng, khóe môi khẽ mím lại, gương mặt nghiêm túc đến nỗi không có chút nét cười cợt nào, cô chưa bao giờ thấy một Tấn Tuyên nghiêm túc đến thế.
Gương mặt anh dần dần phóng đại, mùi vị nam tính mạnh mẽ ấy mỗi lúc một gần, ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô. “Anh thấy rất may vì đêm ấy chính anh đã ở bên em.” Giọng anh bỗng chốc trở nên trầm khàn và quyến rũ, ngấm từng chút vào ý thức của cô.
Trong đầu luôn có tiếng nói đang cảnh cáo cô, chắc chắn đó lại là một trò đùa của anh, nhưng cô không thể cầm lòng được mà nhìn vào mắt anh, ngập chìm vào đôi mắt sâu thẳm và chân thành ấy của anh, cơ thể cũng quên đi sự phản kháng.
Đôi mắt đen ấy bỗng lóe sáng: “Dung mạo không thể hại người, nhưng cơ thể thì đúng là hại chết người thật.” Vừa nói xong, anh nhanh chóng hôn chụt lên môi cô một cái.
Đầu Vu Tiệp nổ “ùng” một tiếng, cuối cùng đã bị trò đùa của anh thức tỉnh, theo phản xạ đưa tay lên định đấm vào đầu anh, nhưng Tấn Tuyên đã cười lớn rồi lăn người sang một góc giường, gương mặt thấp thoáng nụ cười ranh mãnh.
“Đồ háo sắc!” Vu Tiệp thẹn quá hóa giận định chồm đến đánh anh một trận, Tấn Tuyên lăn nhào từ giường xuống đất, chạy ngay ra cửa, còn quay lại nháy mắt tinh nghịch với cô, cố ý hạ giọng nói: “Thấy lỗ nặng hả? Vậy anh cởi hết để em nhìn là được!”
“Đi chết đi!” Tấn Tuyên đã biến mất.
Vu Tiệp tức tối vùi mặt vào gối đầu, hai tay nện mạnh lên giường, đồ lang sói háo sắc thì vẫn là háo sắc, chết cũng không đổi! Càng giận hơn khi cô không thể không nghĩ đến cảnh đêm ấy đã trần trụi ở cùng anh trong một căn phòng, cơn giận dữ ấy đã khiến toàn thân cô nóng hừng hực! Sao cô lại ngốc nghếch đến thế, còn ngỡ anh nghiêm túc thật sự, nhưng anh vốn không biết hai chữ “nghiêm túc” viết thế nào nữa!
CHƯƠNG 15: THÌ RA CÔ ĐÃ Ở TRONG TIM CẬU TỪ LÂU
Hôm nay Vu Tiệp nhận được hai cuộc điện thoại bất ngờ.
Nhóc Trịnh đã về!
Lâm Chấn Đông muốn gặp cô!
Cô cũng không rõ mình đã cúp điện thoại thế nào nữa. Sự kinh ngạc bàng hoàng liên tiếp khiến đầu óc cô choáng váng, điều đáng ngạc nhiên hơn cả là nhóc Trịnh về nhà chưa đầy mười hôm đã quay lại?! Còn hẹn cô tối nay gặp, giọng điệu rõ là trịnh trọng, cô lo lắng chất vất cậu trong điện thoại, nhưng cậu lại im lặng, bảo chỉ muốn gặp cô thôi.
Cuộc điện thoại của Lâm Chấn Đông càng khiến cô kinh ngạc, khi biết Lâm Hữu Nam đã bình an vô sự và được thả về, cô thở một hơi dài nhẹ nhõm. Hai cậu nhóc gây họa cuối cùng cũng bị tóm cổ, sau khi chứng minh Lâm Hữu Nam không liên quan đến sự việc, Lâm Chấn Đông nộp tiền và cảnh sát đã tha cậu ta về. Nghe nói những người bị bắt trong quán bar đêm ấy như Lâm Hữu Nam, đều phải đến trại cai nghiện một thời gian, nhưng có tiền thì làm gì cũng được, chỉ cần nộp phạt thì Lâm Hữu Nam cũng vô sự.
Lâm Chấn Đông cũng không nói là việc gì, chỉ hẹn cô ngày mai đến nhà, bảo là muốn cảm ơn chuyện cô đã làm chứng cho con trai mình lần trước. Vu Tiệp do dự một lúc rồi vẫn nhận lời.
Vu Tiệp và Trịnh Phong hẹn nhau lúc sáu giờ tối ở Tam Duyên ngay trung tâm, đó là một quán ăn Tây rất dễ thương và đặc biệt.
Vừa vào Tam Duyên đã nhìn thấy từ xa nhóc Trịnh đang lặng lẽ ngồi trên ghế sô-pha gần cửa sổ, áo phông trắng sạch sẽ, quần bò ống đứng màu xanh đậm, bên cạnh còn có một chiếc ba lô to tướng, lẽ nào cậu vừa xuống tàu hỏa đã đến đây ngay?
Vu Tiệp nở nụ cười rạng rỡ, khẽ khàng ngồi xuống trước mặt nhóc Trịnh, đôi mắt đen nhánh kia khi nhìn thấy bóng dáng mình đang chờ đợi thì sáng bừng lên, một nụ cười tươi tỉnh xuất hiện trên gương mặt ủ rũ: “Cậu đến rồi à?”
“Cậu chưa về trường?” Vẻ mệt mỏi trên mặt cậu khiến ai thấy cũng phải xót xa, chắc chắn cậu đang có tâm sự gì đó!
“Chưa, vừa xuống tàu.” Cuối cùng cũng nhìn thấy cô, trái tim phiêu dạt dần dần yên tĩnh lại.
“Sao bỗng dưng lại về thế?” Cô không tinh tế nhạy cảm như cậu, nhưng rõ ràng nhìn thấy vẻ phiền muộn trên gương mặt cậu.
“Đói quá, có thể gọi món ăn trước không?” Trịnh Phong đưa tay vẫy phục vụ đến.
Vu Tiệp không nói nữa, để mặc cậu chọn món, cậu biết khẩu vị của cô, lần nào ăn cùng cũng dặn dò phục vụ kỹ lưỡng phải chú ý cái này cái kia, cô thích ăn hơi cay, không thêm hành, không thích ngọt quá.
“Dạy thêm thế nào rồi?” Gương mặt cậu nở nụ cười nhẹ như đóa hoa, lặng lẽ nở bừng, trôi nổi phiêu dạt trước mắt, nhưng cô lại nhìn thấy vẻ ảm đạm trong đáy mắt đen nhánh của cậu.
Vu Tiệp cười khẽ, kể cậu nghe những việc mình đã trải qua, đối với cậu, cô đã quen việc chia sẻ, cậu là một người bạn đáng được cô tâm sự.
Thấy hàng lông mày cậu nhíu chặt, đường nét trên gương mặt vì căng thẳng mà cứng đờ, khóe môi mím rất chặt, vẻ mặt dần dần thay đổi theo sự tường thuật của cô, tay nắm chặt chiếc nĩa giữa không trung không động đậy. Cuối cùng khi nghe kể cô đã bình an thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, hàng lông mày giãn ra hẳn.
Đối với cái đêm mà Tấn Tuyên đã cứu cô, cô chỉ kể lướt, khi nhìn thấy trong đôi mắt cậu thoáng vẻ kinh ngạc và vỡ lẽ, sắc mặt cô bỗng đỏ bừng.
“Cũng may cậu không sao!” Nhóc Trịnh thành thật.
“Tôi cũng không ngờ bọn trẻ con bây giờ lại thế, cậu ta mới mười bảy tuổi.” Nhớ lại mình năm mười bảy tuổi đã lên đại học mà lại ngây thơ thuần khiết như một tờ giấy trắng, tuy trên mạng cũng luôn nhìn thấy những chuyện kinh thiên động địa, nhưng khi thật sự xảy ra với mình thì mới đột nhiên vỡ lẽ ra rằng xã hội đã biến tướng như thế nào!
“Ý thức tự bảo vệ của cậu không đủ.” Trịnh Phong nhìn cô chăm chú, cô lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ, lãnh đạm, nhưng cá tính càng như thế thì càng khiến người ta muốn bảo vệ hơn, cô hoàn toàn không kiên cường như vẻ bề ngoài, dễ yếu lòng là nhược điểm lớn nhất của cô.
“Vậy tôi có cần suy nghĩ xem có nên đi học Taekwondo không?” Hút một ngụm lớn nước quả, Vu Tiệp cười khẽ.
“Muốn đi thì tôi đi với cậu.” Giọng cậu rất nhẹ, tự nhiên nói câu đó xong thì nhét một miếng thịt bò vào miệng.
Vu Tiệp ngẩn người, sau đó mỉm cười: “Tôi nói đùa thôi.” Nhóc Trịnh luôn là thế, mỗi lần cô thuận miệng đề nghị gì đó là cậu lại phụ họa theo rất nghiêm túc, chỉ cần rảnh rỗi thì cậu sẽ không từ chối.
“Nhưng tôi lại nghĩ thế.” Nhóc Trịnh hớp một ngụm nước, liếc nhìn cô. Cậu thật sự cho rằng cô cần phải học cách tự vệ hơn, nếu cô không cách nào bảo vệ nổi mình thì phải tìm người bảo vệ chứ.
Vu Tiệp cười lắc đầu, đừng nghiêm túc như thế mà, cậu làm gì cũng nghiêm túc, và cũng chính vì tỉ mỉ nghiêm túc quá mà rất dễ bị tổn thương.
“Sao lại trở về đột ngột thế?” Đó mới là vấn đề cô quan tâm nhất, vẻ không vui của cậu chắc chắn là nguyên nhân cậu bỏ về sớm.
“Tự nhiên nhớ cậu.” Nhóc trịnh dừng tay, ngước mắt dịu dàng nhìn cô.
“Chỉ bịa, cô em hung bạo của cậu đâu? Cũng về cùng chứ?” Sao cô bé ấy không bám theo mà lại để cậu quay lại một mình thế kia.
“Cô ấy ở nhà tôi.” Giọng điệu của cậu bình thản đến mức không chút biểu cảm.
Vu Tiệp ngẩn ngơ, ý gì thế này, Phương Vỹ Đình ở nhà cậu, còn cậu thì trở về một mình? Họ đã xảy ra chuyện gì? Vu Tiệp nhướn mày lên nhìn cậu, tỏ vẻ thắc mắc.
“Cô ấy và em tôi ở cùng nhau.” Nhóc Trịnh bỗng cười, nụ cười rất kỳ dị, mà sao Vu Tiệp lại thấy như cậu đang nói người khác, như thể chẳng chút gì liên quan đến mình.
“Cái gì?” Cái trò gì thế này? Hai nam một nữ, bây giờ vẫn còn thịnh hành chuyện anh em giành giật người yêu hay sao? Sao cô nàng Phương Vỹ Đình lại làm thế?
“Em trai tôi, Trịnh Long, rất thích cô ấy.”
“Cậu ấy không biết Phương Vỹ Đình là bạn gái cậu?”
“Tôi nói với người nhà cô ấy là em gái.” Lần đầu đưa con gái về nhà, cậu không biết phải giới thiệu thế nào.
“Cậu bị thần kinh à, mà em trai cậu nhìn thấy người đẹp cũng không nên ra tay cướp ngay mới phải.” Xem ra vấn đề không chỉ xảy ra ở em trai cậu ấy, mà chính cậu cũng không nói rõ ràng mà.
“Hai người tuổi tác bằng nhau, rất hợp.”
Phương Vỹ Đình ở bên Trịnh Phong lúc nào cũng đòi nói chuyện gì đó, nhưng cậu lại thích yên tĩnh, ngồi thảnh thơi xem sách hơn. Còn khi ở bên Trịnh Long thì khác, chỉ cần cô than buồn là Trịnh Long sẽ tranh đưa cô đi chơi, dạo phố đêm, ăn vặt. Trịnh Long bỗng có ngày chạy đến trước mặt cậu, nghiêm túc nói rằng đã thích Phương Vỹ Đình rồi. Thấy Phương Vỹ Đình e dè nấp sau một gốc cây gần đó, Trịnh Phong bỗng có cảm giác như được giải thoát.
Trịnh Phong cảm thấy mình ở cạnh Phương Vỹ Đình không phải vì thích, mà chỉ là đón nhận. Cậu rất cố gắng để thích ứng với sự nhiệt tình và hoạt bát của cô, nhưng lại không thấy được cảm xúc trong lòng, đã từng nghĩ có lẽ về lâu sau thì mình sẽ dần có cảm giác. Cậu cũng thấy Phương Vỹ Đình cũng rất cố gắng phối hợp với mình, đã thử lặng lẽ yên tĩnh ở bên cạnh cậu, nhưng lâu một chút lại bộc lộ bản tính thật, cô luôn là một cô gái thích đùa thích cười.
Càng ở bên nhau một cách kỳ quặc như thế, Trịnh Phong càng hoài niệm sự tĩnh lặng ấm áp khi ở cạnh Vu Tiệp, không cần ồn ào quá, không cần nói lớn tiếng, chỉ cần một ánh mắt là đủ hiểu đối phương nghĩ gì, cậu thích cái cảm giác tự nhiên và thoải mái mà họ có với nhau.
Thấy Trịnh Long và Phương Vỹ Đình sánh vai nhau bước đi, trong lòng cậu bỗng rất nhớ một người, chưa bao giờ nhớ cô đến thế. Cô giống một ly nước, giống một quyển sách, lặng lẽ ở bên cậu, mỗi khi cậu vô tình ngước nhìn sẽ thấy ngay nụ cười phớt nhẹ của cô, thì ra cậu đã quen với sự tồn tại của cô từ lâu rồi.
Thấy vẻ mặt cô tức tối bất bình phê phán cậu quá ngốc nghếch, không biết tranh đoạt, Trịnh Phong chỉ cười, cậu cố ý nói thế, cố ý để cô thấy mình u buồn, cố ý để cô bất bình thay mình, chỉ để nhìn thấy vẻ căng thẳng xuất hiện trên gương mặt cô.
Ăn cơm xong, hai người bước ra Tam Duyên. Sắc đêm đã nồng, những yêu tinh sống về đêm đã bắt đầu lượn lờ, thành phố này tràn ngập sinh khí và hy vọng, nhưng cũng đầy ắp tội lỗi và lạc lõng.
“Đêm nay cậu ở đâu?” Ký túc trường chắc chắn đã khóa cửa rồi, chỉ có một tòa nhà ký túc là còn mở, những học sinh không về quê đều tập trung ở đó.
“Tìm bạn ở nhờ một đêm.” Tóc mái dài của Trịnh Phong che khuất hàng lông mày rất đẹp.
“Ừ.” Cô nhún vai, con trai vẫn sướng, đến đâu cũng sống tạm bợ được, “Vậy tôi về nhé.” Cô liếc nhìn trạm xe buýt đối diện, chiếc xe cô định đi đang dừng ở đó.
“Vu Tiệp.” Trịnh Phong kéo tay cô từ phía sau. Cô nghi hoặc quay lại nhìn, có chuyện gì nữa à?
“Làm bạn gái của tôi nhé!” Nụ cười của Trịnh Phong như hoa đêm, nở ra trước mắt cô rất rõ ràng
“Làm bạn gái của tôi nhé!” Nụ cười của Trịnh Phong như hoa đêm, nở ra trước mắt cô rất rõ ràng.
“Sao thế? Thất tình rồi muốn tôi thay thế à?” Cậu ấy nghĩ cô là gì, cô có thể là bạn tốt nhất của cậu, có thể cùng đau buồn, cùng vui vẻ với cậu, nhưng không có nghĩa là cô có thể bù đắp khoảng trống trong trái tim cậu. Tình yêu không phải là lằng nhằng và thương hại!
“Tôi nghiêm túc đấy.” Tay cậu xiết chặt, kéo cô lại gần hơn.
“Vậy được, tôi cũng nghiêm túc bảo cậu biết, không thể được, tôi không thích con trai nhỏ hơn mình!” Vu Tiệp vừa cười vừa di ngón tay vào trán cậu, cậu đã biết từ lâu mới phải. Cô không muốn phá hoại tình bạn của hai người, cô rất thích cảm giác thoải mái khi ở bên cậu, không cần nói nhiều, không cần nghĩ nhiều, chỉ cần ở bên nhau đơn giản thế thôi, lẽ nào giữa nam nữ thật sự không có tình bạn, mà cứ phải dính đến tình yêu hay sao?
“Tuổi tác quan trọng đến thế à?” Cậu chưa bao giờ nghĩ cô lớn hơn mình, cô chỉ cố ý làm mình già đi, nhưng thực sự trong mắt cậu, cô chỉ là một đứa trẻ trong trẻo.
“Nhóc Trịnh, nếu cậu không vui thì tôi có thể ở cạnh, nhưng không bao gồm tình cảm. Phương Vỹ Đình không biết thưởng thức cậu, không có nghĩa là ai cũng thế, sau này cậu sẽ gặp người cậu yêu mến thật sự, và cô ấy cũng sẽ yêu thương cậu thật sự.” Sao cậu lại có thể suy sụp vì một lần thất bại?
“Cậu chính là kiểu tôi thích.” Trái tim cậu giờ đây không thể im tiếng nữa.
“Nếu tôi nói tôi không thích cậu, thì liệu có làm cậu thất tình lần hai không?” Vu Tiệp khẽ cắn môi, nhìn cậu vẻ lo lắng, có những việc bắt buộc phải nói rõ ràng.
“Vì Tấn Tuyên kia à?” Khóe môi cậu hiện một nụ cười chua chát, cậu đã nhìn thấy từ lâu rằng cô chỉ mất kiềm chế trước mặt một người, sẽ đánh người, sẽ gào thét, sẽ phẫn nộ, đều vì sự xuất hiện của người đó.
Vu Tiệp lúng túng nhìn đi nơi khác: “Không liên quan đến anh ta.” Kéo Tấn Tuyên vào để làm gì? Tuy bề ngoài vẫn cứng miệng nói thế, nhưng trong lòng cô lại xuất hiện sự thay đổi, cô và Tấn Tuyên ngoài việc quen nhau từ lúc bé ra thì chẳng còn quan hệ nào khác.
“Nếu trái tim cậu không có anh ta, thế thì hãy đặt tôi vào đó đi.” Trịnh Phong nghiêng mặt, ánh mắt biết cười kia rất quyến rũ.
Vu Tiệp hơi nheo mắt lại, dè dặt đưa tay lên sờ vào trán cậu. Không nóng, thế tại sao cứ nói năng lung tung thế nhỉ.
“Cậu đùa tiếp đi, tôi phải đi đây!” Chỉ vì thấy tâm trạng cậu không tốt nên mới hảo tâm ở cạnh cậu cả đêm, nếu không vì lo lắng cậu bị thất tình rồi sẽ làm chuyện ngốc nghếch, thì cô đã bỏ về từ lâu rồi.
Tại sao cô lúc nào cũng cách xa mọi người, chẳng lẽ cô không muốn yêu đương? Trong trường chưa hề thấy cô nhắc đến nam sinh nào, cũng không thấy anh chàng nào chủ động làm quen, cậu cứ tưởng vì cô và mình ở cạnh nhau nên cô mới phớt lờ mọi nam sinh khác, sự thân mật giữa cô với cậu cũng có thể xem như là điều đặc biệt rồi. Nhưng, từ khi thấy anh chàng Tấn Tuyên kia, cậu mới hiểu, thì ra cô cũng biết tức giận, cũng mất kiềm chế, mà tất cả những chuyện đó đều do Tấn Tuyên mà ra.
Trịnh Phong mím môi lặng lẽ nhìn Vu Tiệp, nếu cô thích Tấn Tuyên thì vì sao lại tỏ ra bực bội với anh ta trước mặt mọi người! Có lẽ là… Đôi mắt cậu dần mở to, tròng mắt đen nhánh lại lấp lánh trong ánh đêm… Cô hoàn toàn không hiểu trái tim mình!
“Tôi thất tình rồi cũng không thể ngang ngược tí à?” Nếu cô vẫn chưa rõ trái tim mình thì cậu cũng không được xem là lợi dụng người khác, tính ra cậu vẫn còn cơ hội mà.
“Có ai mà ngang ngược như cậu không? Thất tình rồi tìm người thay, muốn tìm cũng phải tìm người cho đúng chứ, sợ chết được.” Vu Tiệp cốc mạnh vào trán cậu một cái. Đã bảo hôm nay cậu có vẻ kỳ quặc mà, đừng nói chuyện tình cảm gì trước mặt cô, cô không muốn không khí tự nhiên thoải mái giữa hai người bị phá hoại đâu.
“Được thôi, tôi sai rồi, vậy có phải hôm nay tôi muốn làm gì cũng được?” Chỉ cần không nói đến tình cảm thì gì cũng được ư? Cứ để cô ở cạnh mình, cậu không tin trái tim cô không có cảm giác gì.
“OK, cậu muốn chơi gì thì cứ nói.” Thấy cậu cuối cùng đã cười, tim cô mới nhẹ nhõm, tuy mối tình này của cậu không kéo dài, nhưng thấy bạn gái và em trai mình ở cạnh nhau, cảm giác khó chịu ấy có lẽ rất khó nói chăng, cô thì không biết cách an ủi, chỉ có thể ở cạnh, hy vọng cậu hồi phục nhanh hơn, vì cô vẫn thích một nhóc Trịnh rạng rỡ như ánh nắng.
“Đi chơi bóng rổ với tôi.” Thấy cô nhận lời vui vẻ, Trịnh Phong tuy ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại thấy rất vui.
“Muộn thế này rồi còn chơi ở đâu được? Vả lại tôi không biết chơi.” Vu Tiệp nhìn quanh quẩn, chắc cậu không định về trường chơi đấy chứ.
“Cứ theo tôi là được.” Trịnh Phong kéo tay cô, sải bước tiến về phía trước, đã hứa hôm nay nghe lời cậu mà.
Vu Tiệp bịt chặt hai tai, trợn tròn mắt nhìn chiếc máy ném bóng rổ trước mặt, cuối cùng đã hiểu ra, hóa ra cậu dắt cậu đến chơi máy ném bóng! Trong khu trò chơi rất huyên náo nhộn nhịp, đâu đâu cũng thấy người chen chúc.
Trịnh Phong đổi năm mươi tệ ra đồng xu chơi game.
“Thế nào? Có muốn thi không?” Đưa một đồng xu cho cô, còn cậu bước đến trước chiếc máy cạnh cô.
“Tôi có biết chơi đâu? Thua chắc rồi!” Vu Tiệp nhăn nhó, rõ ràng là đang bắt nạt cô, ngoài tiết thể dục ra thì cô vốn chưa từng chơi bóng rổ bao giờ.
“Chẳng phải cậu rất thích xem thi đấu bóng rổ à?” Nhóc Trịnh kinh ngạc nhìn cô, mỗi lần cậu chơi bóng, cô đều đến sân tham gia đội cổ vũ, còn tưởng cô thích xem như thế thì chắc hẳn cũng rất thích chơi.
“Ai quy định thích thì biết chơi đâu.” Vu Tiệp lầm bầm, dựa vào máy game.
“Tôi dạy cậu!” Trịnh Phong cười tiến lại gần, nhét hai đồng xu vào, thấy tấm ván hạ xuống, năm quả bóng rổ lần lượt lăn lại gần.
“Không được đâu!” Vu Tiệp hoảng hốt khua tay, cậu nhóc chết tiệt, thể lực cậu dồi dào thì giải phóng được, nhưng cô đâu có cần!
“Thử xem!” Nhóc Trịnh đặt bóng vào tay cô, rồi cầm một quả lên, hai tay ném vút lên như tia chớp, quả bóng vạch ra một đường cong hoàn mỹ trong không trung rồi chui tọt vào rổ, ném rất chính xác! Tuyệt, Vu Tiệp đờ đẫn nhìn cậu, nhóc Trịnh đẩy đẩy vai cô: “Ném đi.”
Vu Tiệp nâng tay lên, nhắm thẳng rổ rồi ném bóng, nhưng lực ném quá mạnh khiến quả bóng va vào bảng rổ rồi bật trở lại, suýt nữa thì trúng vào mặt cô, khiến cô giật bắn mình tránh sang một bên. Thấy bóng không bay vào mình, cô lại nhặt quả khác, ném đi. Nhưng bất chấp cô nhắm kỹ thế nào, quả bóng chưa bao giờ rơi vào trong rổ, mà đến vành rổ cũng không trúng được lần nào.
Tức chết đi thôi, thấy cậu ném thế nào cũng đều rất chuẩn, cô cũng biết phải ném bóng vào góc trên của rổ. Nhưng lực ném của cô không mạnh quá thì cũng yếu quá, bóng cứ bay qua bay lại mà không vào rổ nổi.
“Không chơi nữa.” Vu Tiệp hậm hực đứng sang một bên, không thể nào ném vào rổ nổi, chơi suốt một phút mà một quả cũng không vào.
Trịnh Phong lại nhét hai xu vào máy, tiếp tục chơi.
“Đến đây, tôi dạy cậu.” Trịnh Phong kéo cô đến trước máy, cô cầm bóng, cậu đứng sau nắm lấy tay cô, đưa lên quá đầu một chút, một tay giữ phần dưới quả bóng, một tay giữ bên cạnh quả bóng, cổ tay hơi vận sức một chút, bóng đã được ném đi, quả bóng đứng trên vành rổ, xoay xoay mấy vòng rồi chui tọt xuống. Woa, vào rồi! Vu Tiệp ngửa mặt lên cười sung sướng.
“Dễ chứ.” Trịnh Phong hất tóc nhìn rất đẹp trai, hưởng thụ nụ cười tươi rói của cô.
Trịnh Phong đứng sau lưng cô, cầm tay dạy cô ném bóng, nhìn từng quả một chui tọt vào rổ, Vu Tiệp hứng chí lắc lắc vai cậu, hét lên đòi chơi tiếp.
Vu Tiệp nhanh chóng tìm thấy cảm giác, thử tự mình ném bóng, ban đầu vẫn có vài quả bật ra, nhưng dần dần, thấy bóng đã chịu chui vào rổ thì tự tin dâng trào, cảm hứng càng tăng.
Trịnh Phong đứng cạnh, cùng ném bóng với cô, thấy bóng không ngừng rơi vào rổ, Vu Tiệp mỗi lúc một say mê, hai người hào hứng chơi hết năm mưoi tệ tiền xu.
Trịnh Phong cầm hai chai nước tiến lại.
Vu Tiệp mặt đỏ hồng, mồ hôi nhỏ giọt ngồi trên ghế, đón lấy chai nước Trịnh Phong đưa đến.
Cậu ngồi xuống cạnh, đặt chai nước xuống mặt ghế rồi móc khăn giấy trong túi ra, rút một tờ rồi khẽ lau mồ hôi đang rỏ xuống từ tóc, từ trán, và hai bên má cô.
Vu Tiệp quay mặt đi vẻ thiếu tự nhiên, tay trái đưa lên định đón lấy tờ khăn giấy.
“Im nào.” Nhóc Trịnh tránh tay cô, tiếp tục lau mồ hôi rất nhẹ nhàng, chóp mũi cũng rịn mồ hôi, xem ra cô chơi vui lắm.
Mặt Vu Tiệp nóng hực, đành để mặc cậu lau cho xong.
“Mệt quá! Người đau nhức hết cả!” Vu Tiệp uống nước không ngừng, ngày nóng nực thế này mà còn đổ hết mồ hôi, thực chẳng khác nào đi tắm hơi.
“Tôi phát hiện ra cậu còn chơi hào hứng hơn cả tôi.” Trịnh Phong hớp một ngụm nước, đôi mắt cũng lóe nụ cười. Bỗng mắt cậu không chớp, đưa tay kia ra nâng cằm cô lên, Vu Tiệp đờ đẫn, chưa đợi cô phản ứng, ngón tay thon dài của cậu đã lướt qua chóp mũi, cô bỗng cảm thấy mũi mình tê dại, ngưa ngứa, “Có vụn khăn giấy.” Cậu đưa tay lên, trên ngón tay còn dính một vụn giấy trắng.
“Vui không?” Cậu nghiêng đầu nhìn cô.
Vu Tiệp thẫn thờ gật đầu, bỗng thấy không quen lắm với vẻ dịu dàng ấy, cứ thấy kỳ lạ thế nào. Ánh mắt mang vẻ nghi ngại nhìn cô, lần thất tình này khiến cậu bị tổn thương nặng thế sao? Sao như thể tính cách cũng thay đổi thế này.
“Lần sau lại đưa cậu đến chơi trò khác.” Trịnh Phong vui vẻ dựa vào ghế, có cô ở bên cạnh thì làm gì cũng thấy vui.
Vu Tiệp khẽ gật đầu, bỏ đi, chỉ cần cậu vui thì cô cũng mặc kệ! Bạn bè, cho dù ở đâu và lúc nào, khi cậu cần thì cô đều có thể cho cậu niềm an ủi và sự cổ vũ to lớn nhất.
Trịnh Phong mỉm cười nhìn Vu Tiệp, cô chỉ cần tình bạn, nhưng cái cậu cần không chỉ là thế. Có điều, không cần gấp gáp quá, chỉ cần khiến cô ở bên cạnh thì cậu có niềm tin sẽ có thể lén trộm trái tim cô đi
Vu Tiệp vừa vào nhà, Vu Lâm đã lao ra khỏi phòng, chất vất phủ đầu: “Đi đâu đấy? Tấn Tuyên đợi em mãi.”
Vu Tiệp khẽ nhăn mặt, Vu Lâm lại chủ động báo cô biết Tấn Tuyên đến, đúng là ly kỳ thật.
“Anh ấy nói em lấy đồ của anh ấy mà chưa trả, hại anh ngồi nhấp nhổm không yên cả buổi. Sao di động cũng không nghe?” Quả nhiên, nếu có chuyện tốt lành thì Vu Lâm đã chẳng nói cô biết, chỉ khi cho rằng cô chọc giận Tấn Tuyên thì mới lên giọng dạy dỗ.
“Có lẽ là không nghe thấy, em buồn ngủ lắm, đi tắm trước đã.” Vu Tiệp khoát tay, ngăn Vu Lâm tiếp tục làu bàu nữa, hôm nay chơi bóng cả buổi, cơ thể mệt rã rời, không có thời gian đâu để đấu võ mồm với chị mình, nếu chị muốn trút giận thì vô tư đi, còn cô thì chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
Sau khi tắm nước ấm thoải mái xong, giở di động ra xem, ghê thật, rất chi là khoa trương, những 11 cuộc gọi nhỡ, mà chỉ do một người gọi, tối nay ắt hẳn anh ấy đã bị Vu Lâm làm phiền quá rồi, cô có nợ nần gì anh đâu mà sao lại vu oan cô trước Vu Lâm chứ.
Nghĩ ngợi một lúc, Vu Tiệp ngước nhìn đồng hồ trên bàn, mười một giờ rưỡi rồi, hay là cứ gọi lại cho anh vậy, dù sao anh cũng chẳng ngủ sớm mà.
“Tôi lấy đồ của anh bao giờ?” Xem còn nói dối gì được.
“Đương nhiên là có!” Tấn Tuyên vừa nghe thấy tiếng cô, giọng đã cao vút.
“Cái gì?” Cô cố gắng nhớ lại, làm gì có?!
“Buổi tối đi đâu?” Tấn Tuyên không đáp, hỏi ngược lại.
“Đi ra ngoài với bạn.” Trong đầu vẫn nghĩ xem món đồ anh nói rốt cuộc là gì.
“Lại đi dạy thêm à?”
“Không.” Kỳ lạ thật, anh ghét cô đi dạy thêm đến thế ư? Hay là, anh không yên tâm?
“Đừng chạy lung tung, nếu ở nhà buồn bực thì ngày mai anh đưa em đi đăng ký lớp bồi dưỡng, học thêm chút gì đó.” Giọng anh nghe rất kỳ quặc, sao bỗng dưng lại trở thành bà lão hay càu nhàu thế? Anh mà rảnh rỗi lo nghĩ cho cuộc sống của cô nữa à?
“Không cần anh lo.” Tưởng tượng bộ dạng anh bên kia đầu dây, cô không nén được cười trộm, không giống Tấn Tuyên thường ngày chút nào.
“Tiểu Tiệp, không thể cứ mỗi lần gặp chuyện thì anh đều may mắn ở cạnh em.” Giọng nói bỗng trở nên rất trầm, có thể nhận ra rất rõ vẻ mặt anh bây giờ chắc hẳn cũng rất nặng nề.
Vu Tiệp nhớ lại chuyện lần trước, nếu khi ấy Tấn Tuyên không có mặt kịp thời thì quả thực cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, thỉnh thoảng nhớ lại, cô vẫn thấy rất sợ. Cô bĩu môi, nói khẽ: “Sau này tôi sẽ chú ý.”
“Ngoan, ở nhà đi.” Giọng điệu anh như thể đang dỗ dành thú cưng, cô có thể cảm nhận được cảm giác tay anh vỗ lên đầu mình, rùng mình, gớm chết đi được.
“Tôi buồn ngủ rồi, thôi nhé.” Vu Tiệp cắn cắn môi, mệt chết đi được, ngủ thôi ngủ thôi, không nghĩ gì nữa. Trước khi cúp máy bỗng sực nhớ lời Vu Lâm nói: “Này này, tóm lại tôi lấy đồ gì của anh?”
Trong điện thoại vẳng đến giọng nói nghiêm túc cực kỳ: “Lấy trái tim của anh.”
Phụt, Vu Tiệp cười phì, đầu anh bị gì thế, nói bậy nói bạ cũng phải biết chọn người chứ: “Thần kinh!”
“Em hại anh lo lắng, đến bây giờ nghĩ đến chuyện hôm đó mà vẫn thấy hổ thẹn, vì anh đã không thể bảo vệ em.” Giọng anh bỗng xuất hiện âm mũi nằng nặng.
Vu Tiệp hơi há miệng, không phải chứ, anh thật sự lo cho cô đến tận bây giờ ư? “Tấn Tuyên?”
“Đặc biệt là, cứ nhớ đến sự nhiệt tình của em đêm ấy, thì anh… anh mất ngủ hoàn toàn!” Tiếng cười cố nén sau đó đã phá vỡ sự kinh ngạc của Vu Tiệp, lửa giận bốc đến tận đỉnh đầu.
“Câm miệng.” Nếu anh ở trước mặt, cô chắc chắn sẽ đá cho một phát thật mạnh.
“Bảo vệ em là trách nhiệm tuyệt đối của anh.” Giọng nói cố làm ra vẻ đứng đắn của anh càng khiến Vu Tiệp nổi cáu.
Vu Tiệp nghiến răng ken két cúp máy, tức tối chui vào chăn, đấm thật mạnh vào đó, Tấn Tuyên chết tiệt, đồ sói háo sắc, sao cô lại xui xẻo để anh nhìn thấy hết chứ, a a a, tức quá, tức quá đi mất!
Bước vào tòa nhà quen thuộc, cô vẫn thấy do dự, có nên đến không? Lâm Chấn Đông hẹn cô hôm nay đến, nhớ đến Lâm Hữu Nam là lại thấy băn khoăn, cậu bé học sinh cá biệt ấy không biết còn hư hỏng đến đâu. Nhưng nếu đã đến rồi thì cứ lên xem sao vậy.
Vu Tiệp ấn chuông cửa, một lúc sau cửa mở, là **** Vương, người giúp việc của Lâm gia.
“Chào cô Vu.” **** Vương thấy cô liền nở nụ cười tươi đón tiếp, đó là một người phụ nữ rất tốt, rất lịch sự, tuy cô đến Lâm gia không nhiều, nhưng lần nào bà cũng ân cần mang trà đưa nước đến cho cô, và bày rất nhiều hoa quả để ăn nhẹ.
“Chào **** Vương.” Vu Tiệp vào nhà, theo bà đến thư phòng, **** Vương đứng ngoài khẽ gõ cửa: “Lâm tiên sinh, cô Vu đến rồi.”
“Vào đi.” Một giọng nói trầm trầm, Lâm Chấn Đông.
Vu Tiệp gật đầu với **** Vương rồi đẩy cửa vào.
“Cô Vu, mời ngồi.” Lâm Chấn Đông ngồi trên chiếc sô-pha dài trong phòng, nhìn thấy cô thì tỏ vẻ vui mừng.
“Lâm tiên sinh, chào ông.” Không rõ lắm ý định hôm nay ông gọi cô đến là gì.
Lâm Chấn Đông bảo **** Vương pha hai tách trà mang đến.
“Cô Vu, lần trước rất cám ơn cô đã làm chứng cho A Nam.” Lâm Chấn Đông ngồi dựa ghế, mỉm cười.
“Đừng khách sáo, Lâm Hữu Nam bây giờ ổn chứ?” Chắc cậu ta không sao rồi.
“Nó cũng ổn, cô Vu có phải vì A Nam gặp chuyện nên không đến nữa?” Lâm Chấn Đông nhìn cô vẻ nghi ngại.
Vu Tiệp ngẩn người, Lâm Chấn Đông không biết chuyện Lâm Hữu Nam hạ thuốc cô, đúng thế, chắc cậu ta sẽ không nói ra đâu. “Tôi thấy không được tiện lắm.”
“Haizzz, tôi cũng biết thằng con trai tôi rất khó dạy. Từ khi nó trở về, tôi sợ nó lại ra ngoài gây chuyện nên lại tìm gia sư cho nó, vốn định quản lý nó thật chặt, ngờ đâu đổi đến mấy người rồi mà nó vẫn không hài lòng.” Lâm Chấn Đông ảo não lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
“Có lẽ đi học rồi thì sẽ ổn hơn.” Nghỉ hè nên rảnh rỗi, mới nghĩ chuyện vui chơi suốt ngày.
“Cô Vu, cô có thể quay lại dạy thêm cho A Nam không?” Lâm Chấn Đông đưa tay gạt tóc ra phía sau, vài sợi tóc bạc thấp thoáng.
Vu Tiệp đờ người, ông ta vẫn muốn cô dạy thêm cho Lâm Hữu Nam? Vu Tiệp chỉ biết thẫn thờ nhìn ông, phải từ chối thế nào đây?
“Là do A Nam chủ động đề nghị.” Lâm Chấn Đông đưa tách trà đến trước mặt cô.
Vu Tiệp càng kinh ngạc, Lâm Hữu Nam ư, sao lại thế được? Cậu ta còn muốn gì nữa? Lẽ nào lần trước lừa gạt cô vẫn chưa đủ?
“A Nam cứ nhờ tôi mời cô quay lại, bảo rằng nếu cô dạy thì nó sẽ học hành nghiêm chỉnh.” Ánh mắt Lâm Chấn Đông cũng đầy vẻ ngờ vực, cô gái trẻ trước mặt ông có bản lĩnh gì mà có thể khiến đứa con trai ngỗ ngược của ông ngoan ngoãn nghe lời.
“Lâm Hữu Nam, cậu ấy…” Vu Tiệp nhấp một ngụm trà, mượn cớ để che giấu nỗi bàng hoàng trong lòng, cô không rõ nữa, Lâm Hữu Nam rốt cuộc muốn chơi trò gì đây?
“Cô đợi một chút, A Nam nó đang ở nhà, tôi gọi nó đến.” Lâm Chấn Đông bước ra, Vu Tiệp há miệng định gọi ông lại, nhưng ông đã biến mất nhanh chóng.
Lâm Hữu Nam rốt cuộc là muốn gì đây? Rõ ràng cậu ta biết mình đã làm gì, sao còn dám tìm cô, cô tuyệt đối sẽ không mắc lừa lần thứ hai đâu.
“Vu Tiệp.” Lâm Hữu Nam vừa nhìn thấy Vu Tiệp, đôi mắt đã sáng bừng, gương mặt toát ra sự vui mừng.
“Gọi là cô Vu.” Lâm Chấn Đông khẽ vỗ vai con trai, cười giả lả nhìn Vu Tiệp.
Vu Tiệp cười gượng gạo, ánh mắt nhìn Lâm Hữu Nam chằm chằm, nhưng lại không dám tỏ ra khó chịu trước mặt Lâm Chấn Đông.
“Bố, con muốn nói chuyện riêng với cô Vu.” Lâm Hữu Nam nhìn bố ra hiệu cho ông đi, Vu Tiệp thoáng thấy căng thẳng, cậu ta lại muốn gì nữa?
Lâm Chấn Đông liếc nhìn Vu Tiệp rồi lại nhìn con trai: “Hai người trò chuyện đi.” rồi quay người bỏ ra ngoài.
“Cậu lại muốn gì đây?” Vu Tiệp cau mày, trừng mắt nhìn.
“Đừng hiểu lầm. Em thật sự mong chị quay lại dạy em.” Lâm Hữu Nam tiến đến bên cô. Vu Tiệp dựa ra sau một cách cảnh giác, muốn cách xa cậu ta hơn. Cô không tin lời cậu tí nào.
“Vu Tiệp, em nói thật đấy, hôm ấy chị còn đến cục cảnh sát giúp em, em thật sự thấy rất hổ thẹn.” Lâm Hữu Nam nhìn cô vẻ thành thực, gương mặt đầy nét hối hận.
Vu Tiệp nghi ngờ nhìn cậu, lời cậu ta nói có tin được hay không?
“Bố em đã nói, nếu em không thể đậu đại học trong nước thì sẽ đưa em ra nước ngoài, em không muốn đi, chị giúp em với.” Lâm Hữu Nam ngồi cạnh cô, van nài vẻ đau khổ.
“Nhưng tôi…” Tim cô lại bắt đầu dao động, vừa muốn từ chối, nhưng đồng thời cũng thấy mềm lòng.
“Em bảo đảm, tuyệt đối không chọc chị giận nữa, cũng tuyệt đối không làm hại chị.” Lâm Hữu Nam đưa tay lên trời thề thốt.
“Em muốn học thêm thật à?” Cuối cùng sự mềm lòng đã chiếm thế thượng phong.
“Thật mà, em không gây họa nữa đâu!” Lâm Hữu Nam nghe cô bảo thế thì thở phào, vui vẻ nói, “Em bảo bố em tăng lương cho chị.”
“Không cần, nếu em thật sự muốn học, chị… có thể nhận lời.” Vu Tiệp hít một hơi sâu, có lẽ Lâm Hữu Nam chỉ nhất thời ham chơi mới đối xử với cô như thế.
“Tuyệt quá, cám ơn chị, Vu Tiệp.” Lâm Hữu Nam sung sướng nắm chặt tay cô, rồi lao ra cửa hét, “Bố, Vu Tiệp đồng ý rồi.”
Lâm Chấn Đông bước vào, nở nụ cười nhìn Vu Tiệp: “Cô Vu, cám ơn cô.”
Vu Tiệp mỉm cười, gật đầu.
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý, có lẽ cô luôn cho rằng bản chất Lâm Hữu Nam không xấu, mà cậu lại rất thông minh, nếu cố gắng thì sẽ đạt được thành tích tốt.
Lâm Chấn Đông quả nhiên đã tăng lương cho cô, mà còn nhận lời buổi tối bảo lái xe đưa cô về. Vu Tiệp thấy như thế thì quá trịnh trọng, cuối cùng vẫn khéo léo từ chối.
Công việc dạy thêm đầu tiên của Vu Tiệp lại bắt đầu.
Bắt đầu dạy lại cho Lâm Hữu Nam, ban đầu Vu Tiệp vẫn cảm thấy có gì đó lấn cấn, lúc nào cũng lo rằng sẽ xảy ra chuyện, nhưng ngày tháng dần trôi, Lâm Hữu Nam tỏ ra rất chịu khó nghe lời cô.
“Xem ra em cũng không ngốc nhỉ, từ tổ đều nhận ra hết.” Vu Tiệp cầm quyển vở, vui vẻ nhìn Lâm Hữu Nam ngồi cạnh.
“Có là gì đâu, em còn biết nhiều hơn thế kìa.” Lâm Hữu Nam cười rất đắc ý.
“Phải rồi, chị quên mất em có một người chị từ nước ngoài về.” Nhớ đến Lâm Ngữ Âm, người ta từ nước ngoài về kia đấy, tiếng Anh của Lâm Hữu Nam có gì không hiểu thì vẫn có sẵn người để hỏi mà.
“Đừng nhắc chị ta với em.” Sắc mặt Lâm Hữu Nam thoáng sa sầm, ánh mắt chán ghét nhìn sang nơi khác.
Vu Tiệp thắc mắc nghĩ, lần trước nhìn thấy hai chị em ở cục cảnh sát, cũng tỏ ra vô cùng xa lạ, căn bản là cả đôi bên đều ghét nhau.
“Sao vậy? Em không thích chị mình à?” Vu Tiệp cũng không muốn lo nhiều, nhưng cậu lại tỏ ra thù địch với chị mình, nên cô có trách nhiệm nhắc nhở.
“Chị ta là cái thá gì, em không quen.” Lâm Hữu Nam ném sách đi, dựa người vào lưng ghế, nét mặt càng sa sầm hơn.
“Lâm Hữu Nam, thái độ em thế là không ổn, có đâu cái kiểu nói người nhà như vậy.” Vu Tiệp cũng tỏ ra không vui.
“Chị ta chẳng có quan hệ gì với em.” Lâm Hữu Nam bực bội quay mặt đi.
“Lâm Hữu Nam?” Vu Tiệp đờ người, lẽ nào Lâm gia còn phức tạp hơn cô nghĩ? Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại chẳng biết phải nói thé6 nào, nên cô đành khẽ vỗ vỗ vai cậu để cậu nguôi giận.
“Em luôn nghĩ rằng bên mình có rất nhiều bạn bè, nhưng, bọn nó không vì tiền thì cũng vì muốn tìm vui, hễ xảy ra chuyện là chuồn còn nhanh hơn thỏ. Bố em thì ngày nào cũng chỉ biết quan tâm chuyện làm ăn của ông, có lúc nào lo nghĩ cho em đâu?” Lâm Hữu Nam hậm hực đá vào bàn một cái, vi tính đặt trên bàn cũng rung rinh.
“Bố không muốn lo cho em, nên mới muốn đưa em ra nước ngoài, giống như cái bà kia thôi, ông cứ nghĩ là đưa con ra nước ngoài thì xem như thoát nợ. Mẹ em đã bỏ đi từ lúc em còn rất bé, sau này lớn rồi em mới biết, mẹ chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mà bố em tìm để sinh con cho ông thôi, và em cũng chỉ là sản vật mà họ “giao dịch” ra! Mẹ của Lâm Ngữ Âm là vợ trước của bố em, bà ta bức mẹ em phải bỏ đi, nhưng rốt cuộc cũng chả có kết cuộc hay ho gì, cuối cùng cũng bị đá đi, hừ!”
Vu Tiệp nhìn cậu bé lạnh lùng tàn nhẫn trước mắt, gương mặt vẫn còn khá non nớt ấy, giờ đây trở nên méo mó tái xanh vì phẫn nộ, đến huyệt thái dương cũng đang co giật.
“Vậy nên, em đang tự hành hạ mình?” Vu Tiệp bỗng thấy cậu thật đáng thương, mới mười bảy tuổi, đang là độ tuổi thanh xuân tươi trẻ nhất, nhưng trong lòng lại chất chứa quá nhiều hận thù với cuộc sống, những việc cậu làm chỉ là mong muốn được người khác quan tâm, trong một gia đình như thế này, mỗi người đều sống cho riêng mình, chỉ có vật chất bù đắp, còn về tinh thần thì vô cùng thiếu thốn, chẳng trách cậu nổi loạn đến độ tự hại mình hại người.
“Dù sao cũng chẳng ai quan tâm đến em.” Lâm Hữu Nam lạnh lẽo nhìn cô.
“Có lẽ là không hoàn toàn như em nghĩ đâu. Bố em vẫn rất quan tâm em, có thể họ chỉ thiếu sự thông hiểu thôi.” Vu Tiệp cười khổ, khẽ vỗ vai cậu, còn trẻ như vậy, không nên ôm một bụng oán hận mà sống.
“Mặc kệ, không lo cho em thì còn tốt hơn.” Lâm Hữu Nam hừ khẽ, “Vu Tiệp, tại sao chị lại chấp nhận quay về dạy em học?” Lúc đầu cậu đã nghĩ là Vu Tiệp chắc chắn rất ghét cậu, sẽ mặc kệ cậu.
“Chị mong em có thể biết là mình sai.” Vu Tiệp mỉm cười, có lẽ cô quá mềm lòng, có lẽ không muốn nghĩ nhiều, cô vẫn mong cậu lên được đại học, sẽ không bị bố đưa ra nước ngoài.
Lâm Hữu Nam cứ nhìn cô, rồi bỗng cười lớn: “Chị có bạn trai không?”
Vu Tiệp khẽ cau mày, hỏi cái này làm gì? Nhóc con mà học đòi lo chuyện người lớn, nhưng trên thực tế cô cũng chẳng lớn hơn Lâm Hữu Nam là bao. “Không có.”
“Cái anh lần trước không phải?” Lâm Hữu Nam nhớ lúc còn ở cục cảnh sát, có một người đàn ông luôn ở bên cô.
“Không phải, hai gia đình quen nhau thôi.” Cậu ta đang nói đến Tấn Tuyên.
“Thì ra là thanh mai trúc mã à.” Lâm Hữu Nam cười ranh mãnh, chồm đến ngồi xuống cạnh cô.
“Đừng nói nhảm, đọc sách đi.” Vu Tiệp cầm sách lên khẽ đập vào đầu cậu, chỉ cần chịu học cho tốt là được, quản nhiều việc thế để làm gì.
“Em nhìn thấy Lâm Ngữ Âm và thanh mai trúc mã của chị ở cạnh nhau.” Lâm Hữu Nam nhếch môi, có chuyện mới nói chứ.
“Có thể… họ đang hẹn hò nhau.” Vu Tiệp nuốt ực một cái, rồi chuyển chủ đề, “Sắp chín giờ rồi kìa, xem những câu sai trước đã.”
Vu Tiệp cúi đầu, chăm chú vào quyển vở trước mặt, đừng nhắc Tấn Tuyên với cô, anh muốn ở cạnh ai cũng chả liên quan gì đến cô, dù sao anh cũng là một con sói háo sắc, không lăng nhăng không cưa gái thì không phải anh mà.
Lâm Hữu Nam thấy Vu Tiệp đột nhiên trầm mặc thì khẽ cười thầm, cô cũng ngây thơ quá, mới nói có vài câu đã bị vạch trần rồi, cậu nghiêng đầu thì thầm vào tai cô: “Có cần em giúp chị cướp anh ta về không?”
Vu Tiệp giật mình tránh sang bên, trừng mắt với Lâm Hữu Nam: “Đừng đoán bậy bạ, chị đã bảo chỉ là quen nhau từ bé thôi.”
“Chị tưởng em là trẻ con à, lần trước anh ta lo lắng cho chị thế kia, chắc chỉ mong hễ nhìn thấy em là đập cho một trận tơi bời ấy chứ.” Lâm Hữu Nam khoác vai Vu Tiệp, “Yên nào, em giúp chị thắng chắc.”
Vu Tiệp đẩy cậu ra: “Lâm Hữu Nam, em còn đùa nữa là chị về đây, tự mà xem đi.” Vu Tiệp nói xong bèn đứng dậy bỏ đi. Trong lòng như có ngọn lửa đang âm ỉ cháy, một thằng nhóc măng sữa mà lại nhiều chuyện, cô và Tấn Tuyên chẳng có gì cả, chẳng là gì cả.
Lâm Hữu Nam thấy cô bỏ ra ngoài thì vội vàng đuổi theo: “Vu Tiệp, đừng đi mà.”
Cậu ta túm lấy tay Vu Tiệp từ phía sau, vẻ mặt tỏ ra sự van nài: “Được thôi, em không nói nữa là xong mà.”
Cửa nhà vang lên tiếng mở khóa, hai người cùng nhìn về phía đó, Lâm Chấn Đông về ư?
Nhưng người xuất hiện ở cửa lại khiến họ đờ đẫn!
Lâm Ngữ Âm khoác tay Tấn Tuyên bước vào!
Chúc các bạn online vui vẻ !