Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Nếu được yêu như thế - trang 9

Full | Lùi trang 8 | Tiếp trang 10

Chương 33: Đi rồi, là chúng tôi

Thuấn Nhân có thể không làm gì, chỉ dựa vào số tiền cho thuê nhà hằng tháng cũng đủ ăn, nhưng cách sống đó không khiến cô vui vẻ. Cửa hàng chè làm ăn ngày càng khó khăn, khách hàng ở châu Âu không nhận được hàng đúng hẹn, lần lượt hủy đơn đặt hàng. Cô không có thời gian đi tìm nguồn hàng mới, còn nguồn hàng cũ lại tăng giá vận chuyến từ huyện Uyển đến Hợp Phì, giá cả không còn chiếm ưu thế nữa, điều này sớm nằm trong dự đoán của cô. Một sự thật rất hiển nhiên, nếu cuộc sống không có Tử Chấn thì gặp rất nhiều khó khăn.

Tử Chấn dặn dò Thuấn Nhân chăm sóc tốt cho các con, cô đã hoàn thành một cách rất xuất sắc, đấy là việc duy nhất cô có thể làm vì anh. Thuấn Nhân bàn với Xuân Nam, nhờ lính của chú đến Bắc Kinh đòi lại Tử Chấn. Xuân Nam nói: “Cháu cứ làm như quân giải phóng là tay sai của nhà ta không bằng, muốn đi cướp người ở tận Bắc Kinh, lại còn là con trai của thương nhân nước ngoài nữa chứ, cháu muốn phát động chiến tranh thế giới hay muốn lên trang nhất của báo nào? Từ ngày sinh con xong, đầu óc cháu có vấn đề rồi, cháu bị chồng mê hoặc rồi. Cháu nhìn lại mình đi, xinh đẹp thế này lại đi lấy thằng hồ ly, cô thấy đời này cháu cứ nuôi hai đứa nhỏ rồi an phận mà sống đi. Chồng cháu về thì về, không về thì bỏ nó đi, chỉ cần nó đưa tiền trợ cấp là được rồi.”

Thuấn Nhân nói: “Cháu nghĩ kỹ rồi, cháu phải đi Bắc Kinh thôi cô ạ. Bọn trẻ cô tạm thời chăm giúp cháu, tiền ăn và tiền thuê người giúp việc cháu lo. Cô à, cô cười cháu không biết giữ thể diện cũng đành chịu vậy, không có anh ấy, cháu không sống nổi.”

Mới đến Bắc Kinh, Thuấn Nhân hẹn An An ra ngoài nói chuyện. Cô ta không tới, người xuất hiện lại là Lý Triệt. Lý Triệt nói với Thuấn Nhân, Tử Chấn bị bố nhốt lại rồi, anh không đến công ty làm việc.

Tin thứ hai là Lý Triệt đã ly hôn với Trăn Trăn. Lý Triệt nói: “Anh phát hiện ra rằng, những chuyện mình để ý trước đây thật buồn cười, nó chẳng có nghĩa lý gì với cuộc sống hiện tại, vì sao anh lại để mất em? Trước tiên không nói tới chuyện này, nhưng em cho rằng mình còn có thể quay lại với Tử Chấn không? Anh ta giờ mất đi tự do, em lại đang thất nghiệp, còn nuôi hai đứa con, em định đối phó với ông Thời thế nào đây? Chi bằng anh với em cùng thương lượng với nhau một chuyện.”

“Em có thể đợi”, Thuấn Nhân nói. “Đợi đến ngày anh ấy được tự do, chúng em sẽ đi vào trong rừng sâu làm người rừng, không ai có thể tìm thấy được.”

Lý Triệt ngắm nhìn đôi mắt mơ hồ của Thuấn Nhân, anh ta lắc chiếc ly trên bàn, nói: “Cuộc đời của người con gái chỉ có mười năm, từ mười tám tuổi đến hai mươi tám, sau đó tuổi thanh xuân coi như đã hết. Em sắp đến ngưỡng đó rồi, em đợi anh ta được bao lâu? Em may mắn gặp được Tử Chấn trong quãng thời gian tương đối đẹp, nếu giờ phải chia tay, đó sẽ là một kỷ niệm đẹp của em và cả của anh ta, sao em lại quyết không từ bỏ thế? Cứ như thế em sẽ rất đau khổ, em quá tàn nhẫn với chính bản thân mình, phải nhìn thấy ngày người mình yêu trở mặt mới được sao?”

“Nếu thế thì tại sao phụ nữ lại kết hôn?”

“Kết hôn là việc tìm một người mua cuộc đời mình, sau ba mươi tuổi, em không có tư cách lựa chọn nữa, chỉ cần anh ta không bỏ em thì coi như là người rất lương thiện rồi. Ngoài ra, hôn nhân có thể mang lại cho bọn trẻ một thân phận hợp pháp, một người phụ nữ đã kết hôn, ra ngoài cũng ít bị ức hiếp, tóm lại, phụ nữ kết hôn rồi hơn đứt mấy bà già cô đơn.”

“Một cuộc hôn nhân như anh nói có thể tạo nên một gia đình hạnh phúc, khiến nhân cách con người được hoàn thiện không?” Thuấn Nhân nói. “Anh thật là đáng thương, bởi sống đến giờ này rồi mà anh vẫn không được một người phụ nữ nào yêu thật lòng, từ trước tới nay anh không hiểu được tình yêu chân thật là một thứ hạnh phúc không thể thay thế được. Cứ cho là anh đã đi lại với một nghìn thiếu nữ mười tám tuổi, cũng không bằng bà vợ tám mươi tuổi nhưng thật lòng yêu anh.” Thuấn Nhân uống một ngụm nước, rồi lại nói: “Người mà yêu cầu người khác quá nhiều thường là những người có khiếm khuyết nhiều nhất, anh muốn chỉ một lần kết hôn là bù đắp được khiếm khuyết đó nhưng tiếc là anh quên không tự hoàn thiện mình.”

“Anh thấy hai đứa mình rất hợp nhau, anh đảm bảo là sau khi kết hôn, em sẽ không phải bỏ ra một đồng, anh vẫn có nghĩa vụ nuôi dưỡng hai đứa con của em. Suy nghĩ đi, em đã kết hôn hai lần rồi đấy, nếu em từ chối anh, em có thể cô đơn đi tiếp quãng đời còn lại không?”

“Nghe ra, anh có vẻ phát tài rồi nhỉ? Nhà họ Thời cho anh bao nhiêu?”

Lý Triệt giơ một ngón tay lên nói: “Giờ anh có thể nghỉ việc được rồi, anh sẽ đưa em đi chu du thiên hạ, không tốt sao? Chúng mình quen nhau từ nhỏ, tốt hơn nhiều so với những cặp giữa đường gặp nhau.”

“Đối với em mà nói, chỉ cần có cơm ăn, tiền nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tử Chấn là người đàn ông duy nhất em yêu, anh ấy là của em, không thể thuộc về người phụ nữ khác. Chỉ cần em còn sống, anh ấy phải là chồng của em”, Thuấn Nhân nói “Không những thế, nếu anh ấy chết, tro cốt của anh ấy và tro cốt của em sẽ đựng chung trong một cái hộp, chôn dưới đất, đấy là lời hứa của chúng em.”

Lý Triệt không nói gì nữa, chỉ nhìn mấy bông hoa khô trên bàn, hương nhân tạo tỏa ra từ bông hoa có mùi rất nồng, nhưng cánh hoa lại mong manh như hình dáng người con gái.

Triệu Chấn Đào vào tù. Thời Hân bị tổn thất nặng nề, bao nhiêu nỗi tức giận phải tuôn ra hết. Ông ta yêu cầu Tử Chấn trong ba năm phải bù đắp lại hết những tổn thất đó. Nhưng Tử Chấn không hề có ý muốn hợp tác với ông ta, thậm chí anh còn không muốn nói chuyện với bố. Thời Hân nhốt anh trong biệt thự, quản lý một cách chặt chẽ, không mạng, không máy tính, không điện thoại, đoạn tuyệt với bên ngoài. Cả ngày Tử Chấn ngồi đọc sách trong phòng đọc, ngoài uống nước, anh không ăn một thứ gì. Thời Hân cũng chẳng thèm để ý. Bốn ngày sau, Tử Chấn bắt đầu sốt cao, đến nửa đêm, bệnh lại tái phát, khó thở, mạch đập loạn xạ.

An An nấu ít cháo, lặng lẽ bưng lên lầu, lấy thìa đút cháo cho Tử Chấn nhưng anh không chịu há miệng. An An không ngăn nổi dòng nước mắt, nói: “Anh à, ăn một chút đi, anh đang bị ốm đấy.”

Tử Chấn không phản ứng gì, cũng không nhìn cô ta. An An ôm anh vào lòng, hơi cạy miệng anh ra, động tác này khiến Tử Chấn phẫn nộ, anh đẩy An An ra, bát cháo rơi xuống đất, Tử Chấn bắt đầu ho sặc sụa.

Tiếng bát rơi xuống đất làm kinh động đến Thời Hân. Sau cơn choáng váng, không đợi Thời Hân mở miệng la mắng, anh đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Trong khi Tử Chấn cấp cứu, An An và Thời Hân to tiếng với nhau. Cô ta nhìn thấy bác sĩ phải dùng đến máy trợ tim, loại dụng cụ mà những lần cấp cứu trước đây bác sĩ chưa từng dùng tới. Bác sĩ nói bản thân anh không có ý chí muốn tự cứu mình, bệnh tình đang rất nguy hiểm. An An lo lắng đến mức không kiềm chế được cô phải đi tìm Nhan Thuấn Nhân, nhưng Thời Hân lại phản đối.

“Ngoài người phụ nữ đó ra, không ai trong chúng ta có thể khiến anh ấy có ý chí muốn sống”, An An nói trong tiếng khóc. “Con không thể để anh ấy chết được, bất luận phải dùng cách gì đi nữa, chỉ cần anh ấy sống là được rồi.”

Thời Hân cũng cảm thấy hoang mang, bệnh của Tử Chẩn nghiêm trọng đến mức này thật nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta. Khi An An chạy ra ngoài hành lang gọi điện cho Thuấn Nhân, Thời Hân không ngăn cản nữa.

Thuấn Nhân vừa tới nơi đã khóa chặt cửa phòng bệnh. Không ai biết được một mình cô cùng với người chồng đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc ấy muốn làm gì. Cô không nói chuyện với bất kỳ ai, cũng không có tâm trạng nào khác, ngày đêm túc trực bên giường bệnh. Cho tới khi Thời Hân bắt đầu nghi ngờ người phụ nữ này chính là một bệnh nhân đáng lo ngại, ông ta gọi bác sĩ, y tá đến lôi cô đi. Đến lúc đó, Thuấn Nhân mới gào lên trong nỗi căm giận, cứ như thể đám người kia đang lôi cô đi đến đoạn đầu đài.

“Tôi phải ở bên cạnh anh ấy”, cô nói lớn. “Tôi phải ở bên cạnh anh ấy!”

Lúc này, Tử Chấn vẫn đang hôn mê. Bảc sĩ tiến hành phẫu thuật lần hai nhưng lần này xuất hiện những hiện tượng khiến bác sĩ cũng phải bó tay, tim mạch suy yếu, dạ dày chảy máu, hệ thống hô hấp tắc nghẽn, vết thương nặng khiến tiểu cầu giảm mạnh... Bác sĩ tiêm trực tiếp vào tim Tử Chấn, rồi đi ra ngoài phòng phẫu thuật, tỏ ý người nhà có thể vào thăm được rồi.

Đây là một hành động ngược lại với quy định, Thời Hân hiểu ý bác sĩ muốn nói, lặng người đứng ở một góc. Thuấn Nhân lợi dụng lúc mọi người không đế ý, liền xông vào trong phòng mổ.

Da của Từ Chấn không còn hồng hào nữa, bàn tay anh lạnh như giữa tiết trời mùa đông. Thuấn Nhân không tìm thấy cảm giác ấm áp ngày nào, cô nhận ra ánh mắt của anh, trong ánh mắt ấy không hề thay đổi.

Cô sợ hãi nắm chặt lấy tay Tử Chấn, lắp bắp nói: “Anh không sao chứ? Thạch Tử, anh nói đi, được không?”

Hơi thở của Tử Chấn rất yếu, anh rất muốn an ủi Thuấn Nhân, muốn lau đi hai hàng nước mắt đang chảy dài trên má Thuấn Nhân, anh đang cố gồng mình với chút sức lực còn sót lại, dù chỉ một chút thôi, để người phụ nữ anh yêu cảm thấy vui. Mồ hôi trên trán Tử Chấn chảy xuống, Thuấn Nhân vội lau đi. Cơn đau đớn không thể diễn tả thành lời đang hành hạ, anh thở rất khó khăn, Thuấn Nhân thấy mình không thể đứng đó nhìn được nữa.

“Không có túi oxy à?” Cô vừa khóc, vừa nói với cô y tá đang đứng bên cạnh: “Tôi muốn giúp anh ấy.”

Y tá vội đi lấy túi oxy tới. Thuấn Nhân hôn lên thái dương Tử Chấn, thái dương ấy vẫn ấm áp. Thuấn Nhân nói nhỏ vào tai anh: “Thạch Tử, anh đã hứa với em rồi mà, anh phải dẫn em đi thăm Thiên An Môn. Một mình em đến đó mấy lần rồi, khi nào anh mới dẫn em đi? Thạch Tử, anh phải sống để che chở cho em, bởi vì trên đời này, ẹm chỉ quen có mình anh thôi.”

Mắt Tử Chấn sắp không mở được nữa, huyết quản sắp bị ngủ say, trái tim sắp ngủ say, ý thức cũng sắp ngủ say rồi. Giữa ranh giới của hôn mê và thức tỉnh, anh biết Thuấn Nhân đang khóc; cũng biết mình sắp phải đi đến một nơi rất xa. Anh không nói được, cũng không có cách nào ra hiệu cho cô, chỉ có thể nghĩ trong đầu, đừng buông tay, cứ nắm chặt như thế, anh sẽ quay về từ thế giới xa xôi đó, nhất định sẽ quay về, nhất định!

Thuấn Nhân nắm chặt lấy tay anh, đặt lên ngực mình, cô tin rằng Tử Chấn cảm nhận được trái tim khoẻ mạnh của cô đang đập. Anh đã từng cứu cô ra khỏi ranh giới giữa sự sống và cái chết để quay về với thế giới này. Bây giờ, cô phải dùng ý trí và niềm tin của mình để cướp anh từ tay thần Chết.

Từng giây từng phút trôi đi, cô ngồi im lặng bên bàn mổ, nhìn chằm chằm vào bàn tay lạnh băng của Tử Chấn, cho đến khi cô kêu lên sung sướng: “Tay anh ấy ấm lên rồi! Thật đấy! Mạch đập trở lại rồi! Cô nhìn này, rõ ràng đập lại rồi!”

Y tá thấy được kỳ tích đó liền lao đi như một cơn gió, gọi bác sĩ tới.

Chương 34: Quên cũng không quên được

An An ngồi chờ ở cửa phòng bệnh. Không khí vắng vẻ bao trùm lên hành lang bệnh viện. Nét mặt An An bình thản nhưng không giấu nỗi sự buồn bã. Thuấn Nhân đi đến đứng trước mặt An An, An An cũng nhìn vào khuôn mặt cô.

Hai người nhìn nhau chỉ mấy giây thôi, nhưng cũng đủ để Thuấn Nhân cảm nhận được tình thân mà từ trước tới nay chưa hề có. Trong đôi mắt ấy có lòng biết ơn, cũng có cả đau khổ, nhưng nhiều hơn là sự mệt mỏi sau một giấc mộng bị tan vỡ.

“Nữa tháng trở lại đây, anh Tử Chấn như sống trong địa ngục, liên tục hôn mê, phẫu thuật, rồi lại sốt cao, nhưng anh ấy vẫn sống, vì sao anh ấy lại chịu đựng đau khổ để tiếp tục sống?” An An thở dài: “Chị dâu, em gọi chị là chị dâu nhé?”

Thuấn Nhân nở nụ cười trìu mếm đáp lại An An. Thời Hân từ phòng bệnh đi ra, nói với Thuấn Nhân: “Chúng ta phải nói chuyện. Bố không có ý kiến về cuộc hôn nhân giữa con và Tử Chấn, nhưng là một người con dâu, con phải có nghĩa vụ giúp bố khuyên chồng nghe lời của bậc tiền bối. Tử Chấn phải quay lại công ty làm việc.”

Có rất nhiều bước ngoặc bất ngờ trong cuộc đời. Thuấn Nhân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng cô không thể ngờ được, chỉ trong một thời gian ngắn, núi được san bằng và tới đích thuận lợi như vậy. Cô nói: “Công ty kinh doanh đồ cổ, sao Tử Chấn không muốn làm việc ở đó?”

“Phải đấy, bố cũng không thể hiểu nỗi. Điều đó con phải đi nói chuyện với nó. Nó quá bảo thủ, nó làm bố rất đau lòng.”

Thuấn Nhân đi vào phòng bệnh, Tử Chấn dần tỉnh lại, cô ôm anh vào lòng. Tử Chấn hơi ngước lên nhìn Thuấn Nhân, cô cũng cuối xuống, mũi họ chạm nhau, Thuấn Nhân nói: “Em đổi chuông điện thoại của anh rồi, anh muốn nghe thử không?”

Cô với tay lấy chiếc điện thoại để đầu giường mở cho Tử Chấn nghe, là tiếng Chấn Chấn bi ba bi bô. Thuấn Nhân mở đi mở lại mấy lần, mắt Tử Chấn nhoè đi, sợ Thuấn Nhân nhìn thấy, anh dụi đầu vào ngực cô. Cô để cằm lên tóc Tử Chấn, nói: “Anh sắp khỏi bệnh rồi, ba mẹ con em cần có anh. Không có anh sao được? Anh phải là chỗ dựa của ba mẹ con em, sau này không cho phép anh ốm nữa, nếu ốm nữa sẽ bị đánh đòn đấy!”

Tử Chấn ngoan ngoãn gật đầu, Thuấn Nhân lấy tay đỡ mặt anh lên nhìn: “Nhìn xem, đợt ốm này anh lại gầy như hồi mười ba tuổi rồi, nhìn không giống người lớn chút nào, cứ như cậu bé vậy. Em nói cho anh biết, anh phải ăn nhiều vào cho em, ăn nhiều để béo lên một chút.” Sợ ngồi lâu sẽ ảnh hưởng tới vết mổ, Thuấn Nhân kéo áo anh lên, thấy miếng băng vẫn trắng tinh, cô yên tâm nở nụ cười, rồi nhẹ nhàng đỡ anh nằm xuống, nói: “Có tin tốt lành muốn báo cho anh đây, bố anh không phản đối chúng ta ở với nhau nữa, nhà ta có thể đoàn tụ rồi.”

Tin đó không khiến Tử Chấn vui mừng, anh nhắm mắt lại ngủ, nhưng vẫn nắm chặt tay Thuấn Nhân.

Thuấn Nhân ngồi bên cạnh Tử Chấn cho đến khi anh ngủ say, rón rén lấy áo khoác vắt lên thành giường, ra đến cửa thì gặp Phùng Dư. Hình như tinh thần ông không tốt lắm, lưng vốn thẳng nay loại hơi còng. Phùng Dư đưa cho Thuấn Nhân tờ séc, nói: “Đưa cho Thời Hân, Tử Chấn chỉ chấp nhận mượn tiền của thầy chứ không muốn tiêu tiền của bố.”

Thuấn Nhân nhìn tờ séc, thầm thắc mắc, hỏi: “Thầy lấy đâu ra nhiều tiền thế? Tử Chấn nói, tiền tiết kiệm của thầy lần trước đã dùng hết rồi mà.”

Phùng Dư nói: “Thầy bán nhà rồi. Thầy không như con, con là phụ nữ, lại có con nhỏ, không có nhà không được. thầy chỉ có một mình, sống ở đâu cũng như nhau cả. Chuyện này con đừng nói với Tử Chấn, cứ nói là con mượn của cô con.”

Thuấn Nhân xúc động, một lúc sau mới nói: “Thầy chuyển về nhà con sống đi, nhà con có ba phòng.”

“Thầy đến đó làm kỳ đã cản mũi à? Thuấn Nhân à, chịu khó chăm sóc cho Tử Chấn nhé, chỉ cần nó khoẻ mạnh, thầy vui hơn bất cứ chuyện gì trên đời này.” Phùng Dư nhìn về cách của phòng bệnh, nhưng không có ý đi vào đó. Ở giữa hai hàng lông mày có một nếp nhăn, cho dù không chau mày vẫn có thể nhìn thấy rõ nếp nhăn đó. Giọng thầy rất nhỏ, nặng như chì: “Sau này các con định thế nào? Quan hệ giữa hai cha con Tử Chấn về cơ bản không thể cứu vãn được, bởi họ khác hẳn nhau. Rời khỏi người cha này, phải trả giá thế nào, thầy không dám tưởng tượng, nhưng cho dù thế nào con cũng không được rời xa nó. Thuấn Nhân, thầy già rồi, thầy cũng không mơ tưởng đến chuyện yêu đương nữa, nhưng may mà cuộc đời này thấy gặp được một người có cùng mộng ước như Tử Chấn, sẽ không có người thứ hai như nó đâu, điều đó khiến thầy hạnh phúc vô bờ. Thầy muốn nhìn thấy hai con yêu thương nhau, hai con giống như là bãi cỏ xanh giữa sa mạc, khiến người xung quanh luôn cảm thấy dễ chịu. Các con phải đi tiếp quãng đường đời còn lại, bất kẻ gặp khó khăn đến đâu, bất kể có bao nhiêu trở ngại, các con vẫn phải tiếp tục sống.”

Con người khi xa quê hương đều hiểu được đạo lý an cư mới lạc nghiệp. Ly hôn với Lý Triệt xong, Diệp Trăn Trăn đến phòng môi giới nhà ở để thuê nhà. Muốn tìm một căn nhà lý tưởng rất khó, nào là giá cả, vị trí địa lý, giao thông, môi trường xung quanh, thiết bị, nội thất đều phải tính toán kỹ. Nếu muốn thuê giá rẻ phải ở cùng người khác, Trăn Trăn lại sợ bị thiệt trong chuyện dùng điện nước nên cô ta quyết định thuê nhà có một phòng. Tìm nữa tháng trời, mới nhắm trúng một căn nhỏ xây dựng cuối những năm 90. Trong phòng cũng không cũ lắm, nhưng khi ký hợp đồng, chủ nhà lại trở mặt đòi tăng giá, nên đành thôi. Trong đầu, số bạn cô ta nghĩ tới không nhiều, quyết định cầu cứu Nhan Thuấn Nhân. Thuấn Nhân chắc chắn có nhà, thậm chí không chỉ có một căn. Sau khi quyết định, cô ta gọi cho Thuấn Nhân, nhưng thật không ngờ, Thuấn Nhân lại trả lời kiểu ỡm ờ, nước đôi. Diệp Trăn Trăn nghĩ, Thuấn Nhân lấy bất kì một trong hai căn cho thuê, mỗi tháng kiếm được ít nhất cũng phải mười nghìn, nếu cho cô ta thuê, đương nhiên sẽ không được bằng đó.

Diệp Trăn Trăn nói: “Hay cậu cho mình mượn tạm mấy tháng, điều kiện tốt như mình, chắc chắn sẽ sớm kiếm được tấm chồng, khi đó sẽ trả lại nhà cho cậu ngay thôi.”

Thuấn Nhân không tỏ thái độ gì, chỉ nói phải bàn với Tử Chấn xong mới quyết định được. Diệp Trăn Trăn nói thế nào cũng không được, đành cúp máy.

Vấn đề nhà ở chẳng đâu vào đâu, công việc cũng không thuận lợi. Từ khi Tử Chấn rời khỏi công ty, Thời Hân giảm biên chế bộ phận maketing, Lý Triệt may mắn ở phòng kế hoạch nên không bị tống cổ. Diệp Trăn Trăn như ngồi trên đống lửa, không ít đồng nghiệp đã phải ra đi. An An có lúc đến công ty ra oai, nhìn Trăn Trăn bằng con mắt khinh miệt, cô ta đoán không bao lâu nữa mình cũng phải cuốn xéo khỏi đây. Một người phụ nữ bôn ba nhiều năm, kinh nghiệm đầy mình, giờ vấp phải vấn đề này, quả thực như một thách thức với sức chịu đựng của cô ta. Hơn nữa, trong mắt đàn ông, một người phụ nữ không còn khả năng làm mẹ như cô ta là một người đàn bà không hoàn mỹ, tương lại ở đâu, về đâu, thật mờ mịt. Cô ta rất ngưỡng mộ Thuấn Nhân, có thể cả ngày không cần làm việc gì, chỉ cần ở bên cạnh chồng mà ai nhìn vào cũng phải đố kỵ. Diệp Trăn Trăn không biết Thuấn Nhân đang phải đối mặt với vấn đề hết sức phức tạp, Tử Chấn đang thông qua pháp luật để tước bỏ quyền làm bố của Thời Hân.

Đây không phải là hành động nhất thời của Tử Chấn, mà nó bắt nguồn từ việc năm lần bảy lượt Thời Hân đối xử không còn tình người với Tử Chấn, đứa con trai duy nhất của ông ta, khiến anh phải điêu đứng, có nhà mà cũng như không. Thời Hân cũng không có phản ứng gì trước chuyện đó, bởi ông ta biết sẽ chẳng có một quốc gia nhà, pháp luật nào lại đi bảo vệ cái yêu cầu đi ngược lại với đạo đức như thế cả, chỉ cần ông ta không đồng ý, Tử Chấn đơn phương đề nghị cũng không có hiệu quả, cho dù anh có thuê luật sư để được pháp luật công nhận đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là do anh muốn tước bỏ quyền lợi làm con, mà vẫn phải có nghĩa vụ đối với người bố.

Thời Hân nói: “Mày bắt buộc phải chu cấp cho tao, tuy pháp luật Mỹ không có quy định đấy, nhưng mày sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc, mày phải theo truyền thống Trung Quốc.”

Ông ta yêu cầu mỗi tháng Tử Chấn phải cấp cho ông ra năm mười nghìn tệ. mỗi năm đưa một lần. Tử Chấn bị ông ra bức đến nỗi suýt nôn ra máu, nhưng không có cách nào khác.

Tử Chấn suy nghĩ một hồi, sức khoẻ vẫn còn yếu, ngồi lâu vết thương lại đau, nhưng thái độ vẫn rất bình tĩnh, suy nghĩ xong, anh nói: “Được thôi, mỗi tháng năm mười nghìn. Nhưng ông phải ký tên rồi ra phường đóng dấu, từ nay sống chết là chuyện của ông, không liên quan gì đến tôi nữa.”

“Mỗi tháng năm mười nghìn thì có thể sống chết mặc bay sao?” Thời Hân nói. “Mày cho rằng với tình trạng sức khoẻ của mày bây giờ mà đòi đi kiếm tiền à? Nếu thêm cả vợ con mày nữa, mỗi tháng mày phải kiếm khoảng một trăm nghìn mới đủ nhỉ? Mày mơ à? Lẽ nào mày muốn chui vào một công ty có quy mô như tập đoàn Thời Thị để đối phó với tao? Dựa vào mối quan hệ bố con hiện tại của tao với mày, không chừng người ta sẽ cho rằng mày là gián điệp.”

“Tôi kiếm số tiền này bằng cách nào chẳng liên quan gì đến ông.” Tử Chấn lấy tờ lấy đã in sẵn ra, lấy bút điền nội dung vào, sau đó đưa cho Thời Hân: “Ông đọc đi, chiều nay tôi với ông đi đến phòng công chứng.”

Thời Hân không đọc, chằm chằm nhìn đứa con trai: “Ngày đó không mang theo mày đi, thật là một sai lầm lớn, mày đã trở thành một con người có tư duy của tầng lớp hạ đẳng, đây là nỗi đau lớn nhất đời tao.”

Tử Chấn mím môi, nhìn lên tường, dáng vẻ như trái đất sắp đến ngày tận thế, trong tích tắc nữa thôi, mối quan hệ cha con này sẽ không còn tồn tại nữa.

Không bao lâu sau khi xuất viện, Tử Chấn bảo vợ về quê đón bọn trẻ lên. Theo ý của Thuấn Nhân, cô muốn Tử Chấn nghĩ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian rồi hãy đón bọn trẻ về, giờ chúng vẫn là trẻ con, ở nhà cả ngày nô đùa ầm ĩ, sẽ không tốt cho sự phục hồi của Tử Chấu. Nhưng anh rất kiên quyết, bọn trẻ quay về Bắc Kinh, anh mới yên tâm.

Khi ăn tối, không biết Chấn Chấn do nhìn thấy bố mẹ hay vì một nguyện nhân gì khác mà mặt mày rạng rỡ, liên tục gõ thìa vào bát, ngón tay cái cầm sát vào chỗ lõm của chiếc thìa nên dính đầy dầu mỡ, Tử Chấn nói: “Cầm thìa phải cầm lên trên cái như thế này này, chỗ này dùng để múc cơm, đưa mấy ngón tay lên.”

Chấn Chấn không nghe lời, tiếp tục gõ, tiếng gõ inh tai, Tử Chấn lại nhắc nhở một lần nữa, thằng bé vẫn không nghe. Tử Chấn bỏ đũa xuống, bế cậu bé vào phòng ngủ, đặt nó nằm sấp xuống, phát mấy cái vào mông. Chấn Chấn đang mặc bỉm Tử Chấn không đánh mạnh tay, nhưng cậu bé lại khóc ầm trời. Nhìn thấy mẹ, cậu bé ăn vạ, càng khóc to hơn, Thuấn Nhân nghiêm mặt nói: “Không được làm nũng, rõ ràng con sai rồi, không giữ vệ sinh, mau nhận lỗi với bố đi!”

Ăn cơm xong, đang rửa bát, Thuấn Nhân hỏi: “Anh đang có chuyện gì buồn à? Bố anh lại nói gì rồi?”

Tử Chấn lắc đầu, nói: “Mai anh đi có việc, có lẽ sẽ về muộn, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh.”

“Anh đi đâu? Sức khoẻ còn yếu, giữa đường ngất ra đấy thì làm thế nào?” Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Thuấn Nhân cũng biết không cản được anh, mắt cay cay, vội đi lau chùi tủ lạnh.

Tử Chấn nói: “Gần thôi, đừng lo cho anh.”

Ngày hôm sau, bầu trời âm u, những đám mây dàu như muốn sà xuống đất, máy bay luồn vào mây. Ánh mặt trời rực rỡ lại xuất hiện, chiếu xuống vạn vật. Tử Chấn nuốt mấy viên thuốc, thấy người dễ chịu hơn. Trên máy bay, anh không ngủ được, bước ra khỏi sân bay, đã có hàng taxi Thụy Lệ chờ sẵn ở đó. Năm mươi tệ một người, đủ bốn người mới chạy, Tử Chấn đưa cho tài xế taxi hai trăm tệ, anh ta liền lái xe đưa Tử Chấn đến chỗ cần đến.

Chợ đá nổi tiếng nhất Thuỵ Lệ thực chất là những cái lều nối tiếp nhau, như những trại tỵ nạn, thô sơ nhưng lại đông đúc.

Tử Chấn đi sâu vào bên trong, lều nào cũng có người. Anh dừng lại trước một trong những cái lều đó. Một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo thun ngồi trên ghế, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt đờ đẫn, trán mướt mồ hôi. Ông ta lấy trong túi ra mười nghìn tệ đưa cho ông chủ người Myanmar có nước da ngâm đen. Đó là số tiền cuối cùng trong túi, chiếc túi vải to đã trống rỗng. Tử Chấn cúi người bước vào lều, ra hiệu cho người đàn ông trung niên kia từ từ. Ông ta ngìn Tử Chấn với ánh mắt cảnh giác. Không biết người này thế nào, nhưng nhìn mặt mày và khí chất của anh ta có vẻ giống với mấy người làm về nghệ thuật. Một trí tuệ thần bí giấu dưới đôi mắt yên tĩnh.

Tử Chấn nói: “Để tôi giúp ông xem viên đá này, ông quyết định mua chưa?”

Người đàn ông trung niên gật đầu. Tử Chấn nói: “Để tôi xem trước, chờ viên đá được bổ ra, chúng ta hãy bàn.”

Lúc này đang là giữa trưa, ánh mặt trời như thiêu đốt. Tử Chấn cầm viên đá soi dướng ánh nắng.

Trong lịch sử Trung Quốc, viên đá nổi tiếng nhất có tên là Hoà Thị Bích. Tương truyền, hai nghìn năm trước ở nước Sở, có người tên Biện Hoà. Anh ta phát hiện ra một viên đá ngọc chưa qua mài giũa. Sau đó, anh ta đem dâng cho vua của nước Sở. Vua cho rằng anh ta lừa mình, liền hạ lệnh chặt hai chân anh ta. Biện Hoà không còn chân để đi lại, liền ôm lấy viên ngọc khóc ba ngày ba đêm trên núi Sở. Sau đó, Sở Văn Vương biết chuyện, liền sai người mang đá ngọc đến, bảo thợ kim hoàn mài ra xem bên trong là gì. Kết quả, bên trong là một viên ngọc đẹp độc nhất vô nhị. Từ đó viên ngọc được đặt tên là Hoà Thị Bích. Sau này, viên ngọc đó bị Triệu Huệ Vương chiếm hữu, Tần Chiêu Vương chấp nhận đổi mười lăm thành trì để lấy viên ngọc, qua đó có thể thấy được giá trị của nó cao tới mức nào. Viên ngọc sau đó được khắc thành ngọc tỉ của nhà vua, mãi cho đến triều đại Tây Tấn mới thất truyền.

Nếu Biện Hoà còn sống đến ngày nay, chắc chắn sẽ là một ông thầy kiệt xuất về đá quý. Chỉ cần nhìn bề ngoài mà có thể nói được ưu, nhược điểm của viên ngọc bên trong thì phải là một người có kiến thức uyên thâm về lĩnh vực này mới làm được. Ngọc ở dưới tầng đất sau rất thần bí, không có máy móc nào có thể dò ra. Đến khi lấy được nó lên, bên ngoài lại bị một lớp nham thạch bao bọc, bên trong lớp vỉ này là cái gì, không ai có thể nói rõ được. Bởi vậy, người trong nghề gọi quá trình phán đoán ngọc là “cược thạch”.

Viên đá trước mặt được bao bọc một lớp như sáp nến màu đỏ, có những đường gân màu xanh lá cây, cảnh sắc không nhiều. Tử Chấn tập trung tư tưởng, nhìn chăm chăm vào viên đá khoảng mười phút, sau đó nhẹ nhàng đặt lại trên bàn: “Đây chỉ là viên đá bình thường, không nên mua.”

Mồ hôi trên trán người đàn ông trung niên kia rơi lã chã, tay cầm mười nghìn tệ còn chần chừ chưa đưa cho ông chủ người Myanmar. Tử Chấn tháo chiếc đồng hồ hiệu Vacheron Constantin để lên bàn: “Thế này đi, nếu tôi thua, chiếc đồng hồ này thuộc về, nếu tôi thắng, ông nợ tôi mười nghìn.”

Người đàn ông trung niên chần chừ một lát rồi cũng gật đầu đồng ý. Người thợ thành thạo bổ một góc của viên đá ra, mấy người đứng xem xung quanh hét lên: “Không có!” Nhát dao thứ hai bổ xuống: “Không có!” Người thợ quay đầu lại hỏi bên mua đang mím môi căng thẳng: “Có bổ viên đá ra không?” Bên mua giậm chân một cái, nói như đinh đóng cột: “Bổ!” Người thợ bổ một nhát dao chia viên đá làm đôi, bên trong không có gì. Mấy người xem “ồ” lên một tiếng rồi tự động bỏ đi.

Tử Chấn cầm chiếc đồng hồ đeo lại vào cổ tay, quay đầu đi. Người đàn ông trung niên kéo anh lại: “Tôi còn nợ anh mười nghìn, anh không muốn tôi trả cho anh sao?”

Tử Chấn cười: “Ông còn tiền không?”

Ông ta lấy trong người chiếc túi vải còn thấm ướt mồ hôi, bên trong là năm cục tiền được xếp ngay ngắn.

“Toàn bộ là của anh đấy, anh giúp tôi lấy lại vốn, tôi chia cho anh một nửa.”

Chương 35: Khó tránh vì tình bạn

Tử Chấn đi khỏi, trời vẫn chưa tối. Chưa đi được bao xa thì gặp một ngân hàng. Tử Chấn mở cửa bước vào, đặt túi màu đen lên quầy, sau đó rút thẻ ngân hàng ra, nói với cô nhân viên: “Gửi hai triệu.”

Theo bản cam kết với Thời Hân, anh gửi vào tại khoản của ông ra sáu trăm nghìn. Lấy hoá đơn, Tử Chấn gọi chiếc taxi đến sân bay Lộ Tây. Về đến nhà, lấy chìa khoá mở cửa, nhàng đóng cửa lại, cởi giày, Thuấn Nhân bỗng ôm anh từ sau lưng.

“Gần mười giờ rồi, sao về muộn thế, anh đi có chuyện gì thế?”

Tử Chấn nói: “Đi mua vé số, trúng giải nhỏ, giải quyết tiền cấp dưỡng một năm rồi tính tiếp.”

“Anh không đi làm chuyện bậy bạ gì chứ?”

Tử Chấn nói: “Vợ à, anh không muốn nhìn thấy người kia thêm một ngày nào nữa. Đừng hỏi anh, chắc chắn sẽ không có lần sau đâu.”

Tắm xong, vợ chồng lên giường đi ngủ. Thuấn Nhân quen có Tử Chấn nằm bên cạnh, cô ngoan ngoãn như một con mèo chui vào lòng anh. Tử Chấn cầm tay vợ, đeo một thứ gì đó vào ngón tay. Dưới ánh sáng trong phòng, Thuấn Nhân thấy đó là chiếc nhẫn bạch kim đính hạt màu trắng. Lấy ngon tay sờ sờ, cô cười hỏi: “Bao nhiêu tiền thế anh?”

“Quên rồi, thấy vừa tay em thì anh mua thôi.” Tử Chấn vòng tay qua ôm lấy Thuấn Nhân.

Tử Chấn nói: “Thực ra cũng có lúc, anh thấy mình không nên hận bố, nếu không phải ông ta đã sinh ra anh thì làm sao anh gặp được em. Nói ra, có lúc thấy rất đau đầu, có điều làm con trai cũng tốt.”

“Nghe anh nói kìa, buồn cười quá đi. Anh nào giống con trai, giống búp bê hơn.” Thuấn Nhân véo cằm anh một cái, rướn người hôn lên đó: “Càng ngày em càng thấy yêu anh, ai nhìn thấy anh cũng phải yêu.”

Tử Chấn lấy gối che đầu để trách tay Thuấn Nhân. Thuấn Nhân chui vào cù anh, Tử Chấn vứt gối đi co người lại bảo vệ mình, nhưng Thuấn Nhân đã cào cho rách gối, lông vũ trong chiếc gối bay lên như lá mùa thu.

Tử Chấn thông báo cho Thời Hân là sáu trăm nghìn tiền mặt đã được gửi vào tài khoản của ông ta. Thời Hân nghĩ mãi không ra, ông ta vốn không để ý đến số tiền sáu trăm nghìn đó, chỉ là ông ta muốn dùng khổ nhục kế mà thôi. Sức khoẻ của Tử Chấn không cho phép anh có được một công việc bình thường, do đó bản cam kết cũng không thể nào thực hiện được. Ông ta không thể ngờ được, tiền chu cấp năm đầu tiên lại có thể gửi đến nhanh chóng như thế. Trên người Tử Chấn không có lấy một xu, nó lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Bán nhà? Cũng không nhanh chóng đến vậy. Mượn? Khả năng này rất thấp. Thời Hân sai cấp dưới đi điều tra nhất cử nhất động của Tử Chấn gần đây. Câu trả lời là, hôm qua anh có bay đến Đoan Lệ, Vân Nam.

Thời Hân đấm mạnh xuống bàn, mạnh tới nỗi nắp ấm trà rung lên, phát ra tiếng kêu leng keng. Mình hồ đồ quá! Ngày đó, Tử Chấn mấy không đến mười phút đã xác định được tượng đồng mạ vàng của Mã Lai là hàng nhái, ông ta biết ngay con trai mình có tài năng trời cho. Thằng ranh con đấy vốn là một kho vàng sống, mà mình lại ngu dốt vứt nó đi! Thông tin từ trợ lí cho biết, Tử Chấn gửi vào tài khoản hai triệu, trong đó gửi cho Thời Hân sáu trăm nghìn. Hôm nay, anh rút hết số tiền còn lại, số tiền đó đủ để trả tiền viện phí gần đây. Có điều số tiền đó Phùng Dư ứng rồi, chắc là mạng đi trả lại cho Phùng Dư đây.

Ông ta đoán không sai. Tử Chấn mang số tiền đó gửi vào một tài khoản khác, sau đó đi gặp Phùng Dư. Phùng Dư đang thuê một căn nhà cách học viện múa không xa, nhà một gian, trong nhà toàn là sách. VCD và CD, không có đồ dùng hiện đại, không trang trí xa hoa, đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn. Thậm chí ở góc nhà vẫn con dựng một cái mắc áo từ đầu những năm 80, Phùng Dư đầy tạp chí, hoạ báo sang một góc sofa để lấy chỗ cho Tử Chấn ngồi.

Tử Chấn rút thẻ ngân hàng ra nói: “Thầy Phùng, con trả lại cho thầy, phiền thầy quá. Thầy nhanh chóng mua nhà để ở đi.”

Phùng Dư cầm thẻ lên nhìn, nói: “Thầy chỉ cho con mượn năm trăm nghìn, số tiền này nhiều gần gấp ba rồi.”

Tử Chấn nói: “Thầy cầm lấy, tiền chẳng qua cũng chỉ là một con số mà thôi, không có ý nghĩa gì. Ít thì không được, nhiều nữa cũng thế mà thôi.”

Phùng Dư đặt hai tay lên vai Tử Chấn, nói: “Con gầy đi nhiều, lần phẫu thuật vừa rồi con mất nhiều sức quá, phải bồi bổ mới được. Nhìn này, người toàn xương thôi.”

Tử Chấn cười nói: “Vốn đã thế rồi mà thầy.”

Phùng Dư ngồi cạnh anh, tay cầm thẻ, khuôn mặt buồn rười rượi, ánh mắt cô đơn, nhìn chăm chăm vào khung ánh cậu thanh niên đang trong tư thế múa ba lê.

Tử Chấn đưa tách trà lên môi, không uống, lại đặt xuống bàn, nói: “Thầy Phùng, con không có bạn, thầy là người thân thiết duy nhất của con, con rất trân trọng điều đó.”

Đi bộ trên đường phố thủ đô, không biết từ góc nào, từ cửa hàng nào, Đặng Lệ Quân vẫn hát như chưa từng chia ly đau khổ, giọng hát trong trẻo và vô cùng ngọt ngào ấy như truyền vào trong tim, khiến người ta rung động.

Diệp Trăn Trăn đợi Thuấn Nhân ở đầu ngõ, một bài hát thịnh hành từ rất lâu phát ra từ căn gác nhỏ:

Mười năm trước, anh chưa quen em. Em chưa là của anh, chúng ta đều sánh đôi bên một người lạ nào đó, đi qua những góc phố dần trở nên quen thuộc. Mười năm sau, chúng ta chỉ còn là bạn bè, dù vẫn còn có thể hỏi thăm về nhau. Nhưng những điều ấm áp đó sẽ không bao giờ tìm lại được lý do để ôm nhau lần nữa, bởi sau khi đã là tình nhân, khó lòng mà quay lại làm bạn bè của nhau.

Nhìn thấy Thuấn Nhân đi đến từ xa, áo thun trắng kéo khoá trước ngực, quần thể thao mày xám, giày vải thêu hoa màu hồng, dáng vẻ của người con gái đó vẫn ngây thơ như ngày nào. Diệp Trăn Trăn nghĩ mình mà có thể chui được vào cơ thể ấy, chắc có lẽ cũng sẽ hạnh phúc như cô ta? Trăn Trăn đi tới chỗ Thuấn Nhân, gọi to một tiếng. Thuấn Nhân giật mình, nói: “Đi ngang qua đây? Hay đến có chuyện gì? Sao không báo trước một tiếng?”

Trăn Trăn nói: “Cậu ở nhà cả ngày, có gì mà phải thông báo.”

“Là chuyện mượn nhà phải không? Tử Chấn nói để tớ quyết định, có điều hai căn nhà đó đều ký hợp đồng cho thuê dài hạn hết rồi, nếu cậu khó quá, thì cứ ở tạm nhà tớ một thời gian rồi tính tiếp.”

Diệp Trăn Trăn hơi thắc mắc, rốt cuộc là vì cô ta quá tự tin, hay quá ngu đến nỗi nói ra câu này, có lẽ đây là một tuyệt chiêu cao tay đây, Trăn Trăn nói: “Tớ đến để tạm biệt cậu, tớ muốn về quê.”

Thuấn Nhân không ngờ, nhìn cô ta nói: “Sau nói đi là đi ngay thế? Lên nhà ăn bữa cơm, Tử Chấn về rồi đấy.”

Trăn Trăn nói: “Tớ muốn nhìn anh ấy một lần nên mới đến đây. Đi đi, hôm nay để tớ vào bếp.”

Những món đầu tiên được bưng lên là canh xương hầm mướp đắng, rau xào ngũ vị, móng giò hun khói. Tứ Chấn từ bên ngoài đi vào, lấy muôi múc miếng canh lên nếm, nói vọng vào bếp: “Vợ à, sao vị canh này khác thế?”

Thuấn Nhân mở hé cửa bếp, cười nói: “Ngon không?”

“Em nấu món gì cũng ngon.”

Thuấn Nhân lườm anh một cái, Tử Chấn chịu không nỗi kéo vợ ra định hôn một cái, Thuấn Nhân đẩy anh ra nói: “Trăn Trăn đến chơi, đừng thế mà.”

Lúc này Tử Chấn mới nhìn thấy Trăn Trăn đang đứng dưới bếp. Cô ta đứng rán trứng, nói: “Cứ tiếp tục đi, tớ không nhìn thấy gì đâu.”

Thuấn Nhân nói: “Trăn Trăn muốn về quê sống.”

Tử Chấn không chút ngạc nhiên, nói: “Về quê sống càng tốt chứ sao, cho bọn tôi gửi lời hỏi thăm đến bố và anh họ cô nhé, tiện thể mang cho họ một ít đặc sản Bắc Kinh.”

Trăn Trăn nhận lời, nói tiếp: “Để Chấn Chấn nhận em làm mẹ nuôi được không. Nếu không lần sau hai người sinh tiếp, em nhận cũng được.”

Tử Chấn không nói gì, Thuấn Nhân đáp: “Được thôi, sau này rãnh rỗi tới Bắc Kinh chơi, có gì cần giúp đỡ thì cứ nói, bọn mình là người trong nhà với nhau ấy mà.”

Tử Chấn kéo Thuấn Nhân lại, hỏi nhỏ: “Nhà mình còn bao nhiêu tiền trong tài khoản?”

“Khoảng bốn trăm nghìn.”

“Lấy ba trăm nghìn cho cô ta, bảo cô ta về huyện Uyển mua lấy căn nhà. Với tình trạng này mà quay về, người nhà chắc không hoan nghênh, không dễ sống đâu.”

“Vâng, thế lát nữa em sẽ chuyển cho cô ấy.”

Hai vợ chồng đang thì thầm to nhỏ thì Trăn Trăn bê đồ ăn lên, Thuấn Nhân tới giúp, Nhan Nhan cũng bê bát đũa lại, sắp ngay ngắn trên bàn. Trăn Trăn bế Chấn Chấn ngồi một bên, trêu cậu bé: “Tiểu nhân sâm ơi, mau gọi mẹ nuôi đi.” Chấn Chấn không nghe theo, đòi mẹ bế, mẹ cậu bé không để ý, Chấn Chấn lại đòi bố bế, bố cậu bé cũng không để ý, Trăn Trăn nói: “Thấy chưa, có ai cần con đâu, chỉ có mẹ cần con thôi, còn không mau gọi một tiếng mẹ nuôi đi.” Chấn Chấn “hừm” một tiếng. Trăn Trăn hôn lên hai má phúng phính của Chấn Chấn nói: “Mẹ đẻ của con nên là cô mới đúng. Đúng là vô lương tâm!”

Tử Chấn nói: “Ăn cơm đi, đừng nói lung tung nữa.”

Chuông cửa kêu reng reng, Thuấn Nhân ra mở cửa, lại là Thời Hân. Ông ta không đợi được mời vào nhà, đến bên bàn ăn nói: “Thịnh soạn nhỉ? Con dâu, lấy cho bố cái bát.”

Thuấn Nhân mặt mày trắng bệch, theo phản xạ tự nhiên đưa tay ra ôm lấy Tử Chấn, Tử Chấn hét lên: “Ai cho ông vào đây? Đi ra!”

Thời Hân chờ Trăn Trăn đi khỏi mới nói: “Bố với con không thể nói chuyện được sao? Chuyện chu cấp chẳng qua cũng chỉ là đùa thôi. Con à, bây giờ con mới khôn ra chứ? Bố có chuyện muốn bàn với con.”

“Tôi không có hứng thú nói chuyện với ông.”

“Con muốn ép bố phải sai người đến bắt con đi hả? Ở nhà con nói chuyện không tốt sao?”

Tử Chấn xông tới, nắm lấy áo ông ta, đẩy một cái, Thời Hân vẫn bình tĩnh nói: “Bố muốn nói chuyện với con dâu về việc con ở Mỹ, nhớ lại những việc con làm trước đây càng kỹ càng tốt. Hôm nay không nói chuyện được thì ngày mai bố sẽ hẹn nó ra ngoài nói.”

Thuấn nhân nói: “Cho dù anh ấy làm chuyện gì đi nữa, cứ cho là từng giết người đi, tôi cũng không để ý đâu.”

“Tội giết người còn nhẹ đấy, cô đương nhiên có thể không bận tâm tới. Cô làm sao mà biết được chồng cô làm thế nào để giàu có một cách nhanh chóng, nhanh tới mức chóng mặt. Ồ, điều này hoàn toàn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cô, cho dù tôi có kể lại cho cô nghe, chắc gì cô đã hiểu được. Có điều, tôi vẫn sẽ thử nói một cách tỉ mỉ cho cô nghe.”

“Đấy chắc chắn là âm mưu của ông. Chồng tôi là người thế nào, tôi biết. Giờ anh ấy đã thay đổi, không còn làm những chuyện như trước đây nữa, sao ông không buông tha cho chúng tôi? Tiền của ông tiêu đến mấy đời cũng không hết, ông muốn kiếm bao nhiêu nữa thì mới vừa lòng? Sao ông không ngồi đấy mà nhìn chúng tôi an phận sống một cuộc sống bình thường, sao ông cứ bắt anh ấy đi kiếm tiền cho ông? Anh ấy đã bị ông giày vò đến nỗi chẳng ra hồn người, từ nhỏ ông không hề quan tâm tới anh ấy, ông có tư cách gì làm bố anh ấy? Ông sinh ra anh ấy để đầu tư chuộc lợi à? Cứ coi là như vậy thì anh ấy cũng trả đủ cho ông cả vốn lẫn lời rồi. Mời ông ra khỏi đây! Đừng đến quấy nhiễu cuộc sống của chúng tôi nữa.”

“Suy nghĩ của cô chỉ càng chứng tỏ cô là con đàn bà chưa từng trải. Nói chính xác hơn là tự cho mình là người rất từng trải nhưng thực ra lại là người cổ hủ lạc hậu. Ngăn cách giữa chúng ta không phải là Thái Bình Dương, mà là dải ngân hà. Thực chất cô không biết mình đang lãng phí một thiên tài hiếm có.”

“Ông không có tư cách nói như thế với vợ tôi! Cút!” Tử Chấn đẩy ông ta ra ngoài, đóng cửa lại.

Thuấn Nhân lo sợ nhìn Tử Chấn. Tử Chấn không nhìn vợ, mà đi thẳng vào phòng ngủ, chốt cửa lại. Thuấn Nhân gõ cửa: “Mở cửa cho em vào được không?”

Tử Chấn nằm trên giường, úp chiếc gối lên mặt, tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, máu trong người sôi lên. Phải rồi, cái thứ máu chết tiệt ấy, nó nên bay đi như những cánh hoa tàn, biệt vô âm tín. Có như vậy, thân thể mới là của chính mình, không có vết tích, không có tổ tông, không có chỗ ở, chỉ là một đứa mồ côi, một đứa trẻ mồ côi hạnh phúc.

Full | Lùi trang 8 | Tiếp trang 10

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

XtGem Forum catalog