Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Nếu không là tình yêu - trang 5

Chương 9

Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, bữa tiệc rượu của chúng tôi cũng kết thúc khi trời đã khuya. Tiếp theo đó là màn tạm biệt và đưa tiễn.

Hai vị lãnh đạo của hai bên đương nhiên có xe riêng, không cần cấp dưới bận tâm. Đám nhân viên chúng tôi được Giám đốc Trần bố trí lên một chiếc xe.

Gió mát rượi, đèn tối lờ mờ, trong lòng tôi bỗng dưng xuất hiện một sự vương vấn mơ hồ. Tôi liếc người bên cạnh nói: “Giám đốc Trần, trường em không tiện đường, để em tự đi về cũng được.”

“Thế sao được! Muộn như vậy rồi, con gái đi một mình rất nguy hiểm.”

“Khách sạn tôi ở rất gần Đại học T, hay là để tôi đưa cô ấy về?” Khi giọng nói hờ hững phát ra từ miệng Cảnh Mạc Vũ, bầu không khí bỗng trở nên kì quái.

Tôi không muốn từ chối nhưng cũng không tiện nhận lời.

Giám đốc Trần không muốn nhận lời nhưng cũng không dám từ chối thẳng.

Im lặng một lúc, cuối cùng Giám đốc Trần quyết định làm anh hùng cứu mỹ nhân, giúp tôi khéo léo từ chối Cảnh Mạc Vũ: “Muộn như vậy rồi, sao chúng tôi có thể phiền Cảnh Tổng. Thật ra cũng không phải đi xa lắm, để chúng tôi tiễn cô ấy.”

Cảnh Mạc Vũ không cố chấp, bắt tay Trình Tổng rồi lên xe đi trước. Tôi chỉ còn cách kìm nén tâm trạng lưu luyến, ngoan ngoãn ngồi lên xe của công ty. Ô tô chạy một vòng quanh thành phố, cuối cùng mới dừng lại trước cổng Đại học T. Khi xuống xe, gió đêm lạnh lẽo thổi tới mang theo mùi xăng nồng nặc khiến tôi buồn nôn. Tôi tựa người vào cây hòe già ở bên đường, lặng lẽ cầm điện thoại chờ đợi.

Mấy năm nay, dù nhớ Cảnh Mặc Vũ đến mức nào, tôi cũng không chủ động gọi cho anh, sợ quấy rầy anh. Vì vậy, tôi đã quen chờ đợi, quen với tâm trạng quanh quẩn giữa hy vọng và thất vọng. Tôi đợi một lúc lâu, đến mức người tê cứng trong gió lạnh. Điện thoại di động cuối cùng cũng vang lên tiếng nhạc chuông tôi đặt riêng cho anh: Xin hãy nói cho em biết yêu anh là một sai lầm. Đừng để em chờ đợi trong đêm dài cô quạnh… Tháo bỏ sự mê muội của em… Thu lại sự lạnh nhạt của anh…

Sau khi xác định không phải là ảo giác, tôi bấm phím nghe, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhõm, vui vẻ: “Em về trường rồi, anh cũng đến khách sạn rồi phải không?”

“Ờ.” Đầu máy bên kia vọng tới tiếng gió thổi, không giống ở trong khách sạn.

“Anh đang ở đâu?”

“Em quay lại đi!”

Tôi lập tức quay đầu. Trong đêm tối, hình bóng anh dưới ánh đèn đường kéo dài tít tắp.

Nếu là mấy năm trước, nhất định tôi sẽ chạy nhanh về phía Cảnh Mạc Vũ, lao vào lòng anh rồi nói lớn: “Anh biết không? Em nhớ anh chết đi được!” Chắc anh sẽ ôm bờ vai đông cứng của tôi, cất giọng vừa lo lắng vừa trách móc: “Muộn rồi còn không về ký túc, em không biết buổi tối ở ngoài đường có nhiều kẻ xấu hay sao?”

Hiện tại, anh đứng ngay trước mặt tôi, tôi có thể nghe rõ tiếng thở của anh qua điện thoại. Thế nhưng tôi không biết nên tiến thêm một bước với bộ dạng nào, không biết phải mở miệng ra sao… Vì vậy, tôi quyết định, anh bất động, tôi cũng bất động.

Cảnh Mạc Vũ tắt điện thoại, đi về phía tôi. Anh cởi áo khoác ngoài, khoác lên vai tôi. Lòng bàn tay ấm áp của anh cách một lớp áo, in dấu trên bờ vai lạnh giá của tôi, khiến trái tim tôi loạn nhịp.

Tôi nghĩ mình nên nói câu gì đó để phá vỡ sự trầm lặng. “Anh đợi ở đây lâu rồi phải không?”

“Không.” Cảnh Mạc Vũ bình thản nói. “Tôi đi đằng sau xe công ty em từ đầu đến cuối.”

“Hả? Anh đi theo em? Lẽ nào anh sợ Giám đốc Trần đem em đi bán? Mà nếu có bán, chắc chắn anh ta sẽ bán cho anh.”

“Tôi bỏ nhiều tiền như vậy để cưới em, bán em cho ai, tôi cũng lỗ.”

“Anh bỏ tiền cưới em? Hôn lễ thất bại đó không phải do anh tổ chức đấy chứ?” Tôi còn tưởng kiểu xa xỉ, khoa trương đó là phong cách của ba.

Cảnh Mạc Vũ nhíu mày. “Thất bại sao?”

“Ờ…” Thật ra bây giờ hồi tưởng lại, đám cưới của tôi không hề thất bại. Trời xanh biếc, lãng mạn, đẹp đẽ…

“Cả đời mới có một lần, tôi không muốn phải tiếc nuối.”

Cả đời mới có một lần! Câu này có ý thề non hẹn biển, chân tình biển cạn đá mòn. Nhưng tôi vân không chắc chắn, hỏi lại anh: “Anh xác định chỉ một lần?”

Cảnh Mạc Vũ không trả lời, cụp mắt, cầm bàn tay trái của tôi. Ngón tay tôi bỗng lành lạnh, một chiếc nhẫn bạch kim được lồng vào ngón áp út của tôi. Hoa văn uốn lượn của chiếc nhẫn ánh lên dưới ngọn đèn đường mờ ảo. Nếu tôi nhớ không lầm, đây là chiếc nhẫn cưới bạch kim mới nhất trong series Cartier Love tôi từng thấy trên tạp chí tháng trước. Kiểu nhẫn này là sự kết hợp hoàn hảo giữa cổ điển và hiện đại, tượng trưng cho tình yêu và hôn nhân mãi mãi không thay đổi.

Tôi mừng rỡ ngước lên, đón ánh mắt sâu thẳm của anh. “Đây là nhẫn cưới sao?”

“Ừ.” Cảnh Mạc Vũ nhìn vào tận đáy mắt tôi, trịnh trọng nói từng tiếng một: “Ngôn Ngôn, chuyện em bảo anh suy nghĩ, anh đã suy nghĩ nghiêm túc. Anh sẽ không ly hôn với em.”

“Tại sao?” Tôi chờ đợi câu trả lời của anh, một câu trả lời có thể giúp tôi kiên định về giá trị tồn tại của cuộc hôn nhân đối với tôi cũng như với anh.

“Trước đây anh không muốn chấp nhận em là bởi anh không biết làm thế nào để yêu em, sợ làm em bị tổn thương. Anh hy vọng mãi mãi làm người anh trai tốt của em. Nhưng hiện tại, chúng ta đã đi tới nước này, không thể nào giống như trước kia…”

Tôi hỏi thẳng anh: “Bây giờ, anh có yêu em không?”

Cảnh Mạc Vũ trầm mặc trong giây lát. “Em và ba là hai người thân duy nhất của anh. Bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều không muốn mất hai người, mất gia đình này… Em có hiểu không?”

“Em hiểu…” Cuối cùng trái tim anh cũng không thuộc về tôi. Đối với anh, tôi chỉ là người thân, là trách nhiệm của anh. Đối với một đứa trẻ mồ côi không cha mẹ, không cội nguồn như anh, tình thân là thứ khó khăn lắm mới có được nên anh sợ đánh mất. Anh thà chấp nhận cuộc hôn nhân bất hạnh, cũng phải bảo vệ gia đình của anh, bảo về người thân của anh.

“Ngôn Ngôn!” Cảnh Mạc Vũ nắm chặt tay tôi, mười đầu ngón tay đan vào nhau, tựa như muốn thể hiện sự kiên quyết và cố chấp của mình. “Em hãy cho anh thời gian, anh sẽ cố gắng làm một người chồng tốt, anh sẽ cố gắng hết sức để mang lại hạnh phúc cho em.”

Đây không phải câu trả lời tôi muốn nghe. Tôi thất vọng rời ánh mắt đi chỗ khác. Từ trước đến nay, tôi không muốn cưỡng ép anh. Nhưng cuối cùng, tình thân lại trở thành xiềng xích giam cầm anh. “Cứ miễn cưỡng như vậy thì có ý nghĩa gì? Anh biết rõ, thứ em cần không phải là sự bố thí của anh…” Tôi nghiến răng, rút chiếc nhẫn khỏi ngón áp út, nhét vào tay Cảnh Mạc Vũ. “Chúng ta vẫn nên ly hôn thì hơn.”

Nói xong, tôi quay người bỏ đi trên con đường tăm tối không nhìn thấy tận cùng.

Đến thời khắc phải đối diện với sự mất mát, tôi mới phát hiện, việc từ bỏ không đến nỗi khó khăn như tôi tưởng tượng. Trong đêm đen, dù không có ánh trăng, ít nhất còn có đèn đường chiếu sáng lối đi. Nhưng tôi không ngờ, mới đi được hai bước, Cảnh Mạc Vũ đột nhiên đuổi theo, túm chặt cổ tay tôi. “Ngôn Ngôn, em còn muốn anh làm gì nữa?”

“Em chỉ cần anh yêu em! Không phải tình cảm yêu thương của anh trai dành cho em gái, cũng không phải trách nhiệm người chồng đối với người vợ. Thứ em cần là tình yêu của một người đàn ông đối với một người đàn bà.”

“Ngôn Ngôn, em hãy cho anh thêm chút thời gian.” Cảnh Mạc Vũ đưa tay nâng mặt tôi lên, định giúp tôi lau giọt nước mắt ở khóe mi. Nhưng tôi đẩy anh ra, vì quá dùng sức, tôi loạng choạng lùi lại mấy bước mới đứng vững.

Tôi cho anh từng ấy thời gian còn ít hay sao? Tôi đợi anh ba năm, đổi lại là cảnh anh ôm người phụ nữ khác ở đám cưới của tôi. Nghĩ đến Hứa Tiểu Nặc, tôi lắc đầu. “Dù cho anh bao nhiêu thời gian, em cũng không có cách nào thay đổi con người anh.” Bởi trong lòng anh đã có người phụ nữ khác.

Thấy anh tiến lên một bước, tôi run rẩy lùi lại hai bước. “… Hãy đem sự thương hại của anh cho người phụ nữ cần đến nó. Cảnh An Ngôn này không cần.”

“Em…” Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi, đáy mắt vằn tia máu đỏ. Tôi biết anh rất tức giận, chỉ những lúc giận dữ, ánh mắt anh mới đáng sợ như vậy.

Tôi luống cuống tiếp tục lùi lại.

“Em nhất định bắt anh phải coi em là đàn bà ngay bây giờ… Được thôi!” Cảnh Mạc Vũ xông đến trước mặt tôi, túm chặt bàn tay đang run rẩy của tôi. Bất chấp sự giãy dụa của tôi, anh lôi tôi đến chỗ xe của anh và nhét tôi vào bên trong.

Sống với anh hai mươi năm, chưa bao giờ anh nổi nóng với tôi, càng không có những hành động thô bạo như lúc này. Tôi hơi hốt hoảng. “Anh muốn đưa em đi đâu?”

“Về khách sạn.” Cảnh Mạc Vũ không phải nói với tôi mà nói với người tài xế đang trợn mắt kinh ngạc. Tài xế không dám hỏi nhiều, lập tức nổ máy, lái xe về khách sạn với tốc độ bảy mươi kilômét một giờ.

Trợ lý Kim ngồi ở ghế lái phụ, từ đầu đến cuối chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Chương 9: Viên phòng

Cửa phòng khách sạn vừa mở ra, Cảnh Mạc Vũ liền kéo tôi vào căn phòng tối đen như mực.

Sau tiếng đóng cửa đánh “Sầm”, anh đè tôi vào tường, thân hình cao lớn, rắn chắc của anh ép chặt vào người tôi. Anh bóp cằm tôi, môi phủ xuống.

Một nụ hôn đến với tốc độ và sức mạnh khác thường khiến tôi chỉ có một cảm giác, đó là đau đớn. Đau từ bờ môi đến nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng. Nhưng tôi không phản kháng, cũng không né tránh. Tôi giơ tay ôm cổ anh, hé miệng đón nhận sự xâm nhập của anh.

Tuy tôi không hiểu tại sao Cảnh Mạc Vũ đột nhiên ham muốn tôi, vào thời khắc này, với cách thức như vậy nhưng đối với tôi, những điều đó không quan trọng.

Có lẽ đây là cảm giác của tình yêu, thà đau đớn chứ không muốn đánh mất.

Nụ hôn mỗi lúc một sâu, đầu lưỡi quấn quýt đến mê loạn. Bàn tay nóng bỏng của anh ngày càng trắng trợn trên người tôi, không ngừng vuốt ve đường cong mềm mại của tôi. Tôi co người, anh kéo mạnh váy của tôi, hai đỉnh đồi thoát khỏi sự gò bó, rơi vào lòng bàn tay nóng bỏng của anh, để mặc anh nắn bóp. Tôi không chịu nổi cảm giác đau nhói lạ thường, khẽ rên một tiếng. Trong căn phòng tối, tôi không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ cảm thấy xúc cảm và sự đau đớn quen thuộc đó lại một lần nữa cuốn tôi vào vực sâu vô tận, muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu.

Cơ thể tôi đột nhiên nhẹ bẫng, Cảnh Mạc Vũ đẩy tôi xuống sofa bên cạnh, sau đó nằm đè lên người tôi. Nụ hôn bá đạo của anh rơi xuống bờ vai tôi, gây cảm giác tê tê. Hình ảnh trong kí ức chợt nổ tung, lần lượt hiện ra trước mắt tôi. Đó là một đêm triền miên và chiếm hữu, khiến tôi trải qua đau đớn và hoan lạc. Tôi phảng phất ngửi thấy hương hoa hợp hoan…

Khóa kéo ở sườn váy bị kéo xuống, nụ hôn nóng bỏng và động tác vuốt ve của anh chạy dọc cơ thể tôi… Tôi ôm chặt lấy anh, cảm nhận ngọn lửa đang bùng cháy trong người anh, nghe tiếng thở gấp gáp của anh. Đối với tôi, như thế là quá đủ.

Sau đó, Cảnh MạcVũ kéo váy tôi. Động tác của anh nôn nóng như một khắc cũng không muốn trì hoãn. Dường như anh sợ, nếu chần chừ dù chỉ một giây, anh sẽ không thể tiếp tục cuộc ái ân đầy tội lỗi này.

Mọi chuyện xảy ra trong đêm tối như lần đầu tiên. Dục vọng nóng bỏng của anh đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi. Không có sự đau đớn kịch liệt, chỉ có niềm khát khao được lấp đầy và cơn khoái cảm bao trùm cơ thể.

“Ưm…” Tôi cắn chặt môi, nuốt tiếng rên rỉ suýt bật ra khỏi miệng.

Anh dừng ở nơi sâu nhất, đầu ngón tay dừng ở bờ môi bị tôi cắn đến bầm tím. “Còn đau không em?”

Thấy tôi lắc đầu, anh bắt đầu vận động cơ thể. Tôi quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn cảnh anh vắt ngang ở giữa hai đùi tôi nhưng vẫn có thể cảm thấy anh không ngừng ra vào trên người tôi, đôi chân tôi yếu ớt lắc lư trong không trung.

Sau đó, Cảnh Mạc Vũ đặt tôi nằm thẳng xuống sofa, cả người anh đè lên người tôi, đi vào trong tôi. Đôi cánh tay cường tráng của anh không ngừng thít chặt lưng tôi, khiến tôi hoàn toàn bị bao vây trong lòng anh. Tôi ngẩng đầu, lưỡi ngao du trên chiếc cổ trơn láng của anh, từng chiếc xương sườn của anh và dừng lại trên bờ ngực rắn chắc. Sau đó, tôi cắn nhẹ xuống dưới…

“Ừm…” Từ sâu trong cổ họng Cảnh Mạc Vũ kìm nén tiếng ngâm nga hưng phấn, nhưng anh không thể kiềm chế hơi thở dốc. Cơ thể nóng bỏng như nham thạch của anh càng tăng thêm tiết tấu kịch liệt. Tôi thích dáng vẻ của anh bây giờ bởi tôi biết, đàn ông có thể nói lời ngon tiếng ngọt giả tạo, có thể giả vờ nhìn bạn bằng ánh mắt thâm tình sâu thẳm nhưng thứ nóng bỏng trong cơ thể tôi không thể nào là giả.

Cảnh Mạc Vũ bây giờ không còn coi tôi là em gái mà chỉ coi tôi là một người đàn bà bị anh xâm phạm và chiếm hữu, không có cách nào dừng lại.

Những lần ra vào đến long trời lở đất ngày càng mạnh mẽ nhưng dường như vẫn không thể thỏa mãn dục vọng của anh. Anh cởi hết váy trên người tôi, nhấc một chân tôi lên cao để có thể tiến sâu hơn, như muốn chọc thủng ngực tôi, xuyên qua trái tim tôi.

Mỗi cú nhấn người cuồng dã của anh khiến dòng máu hòa lẫn chất cồn không ngừng dồn về trái tim, cảm giác hư vô ngày càng tăng, tôi không có cách nào kiềm chế. Theo tiết tấu của anh, trong căn phòng rộng vang lên tiếng rên rỉ khiến người khác đỏ mặt, cực khoái đến như dông bão…

Tôi ôm Cảnh Mạc Vũ một cách bất lực. Trái tim tôi như ngừng đập, không khí bị rút hết sạch. Cơn kích tình điên cuồng tới mức tôi có thể cảm giác như mình sắp chết, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Tôi phảng phất nhận thấy một thứ gì đó ngày càng rời xa tôi, khiến tim tôi càng đập nhanh, làm tôi vô cùng hoảng sợ. Tôi bất lực mở miệng khẩn cầu: “Đừng! Không được… Anh, em không chịu nổi nữa rồi…”

Cảnh Mạc Vũ lập tức dừng động tác.

Tôi tỉnh táo ngay tức thì, chỉ muốn cắn lưỡi chết ngay tại chỗ.

Sau vài giây ngượng ngập, Cảnh Mạc Vũ buông lỏng cánh tay đang ôm tôi. Tôi vội vàng ôm chặt anh, hôn lên môi anh. Trong nụ hôn cuồng nhiệt, anh ngấu nghiến môi lưỡi của tôi, như thể muốn nuốt tôi vào bụng. Rõ ràng anh cũng có xúc cảm giống tôi.

Cảnh Mạc Vũ lấy lại lý trí. Khoảng thời gian ân ái sau đó, động tác của anh trở nên dịu dàng. Tiết tấu của anh lúc nhanh lúc chậm, nụ hôn của anh thỉnh thoảng dừng lại sau tai tôi. Trái tim tôi lấy lại nhịp đập bình thường, hơi thở cũng đều đặn hơn. Tôi bắt đầu đáp lại động tác và tiết tấu của anh.

Thời gian trôi qua có lẽ nhanh, có lẽ chậm, không biết bao lâu sau, động tác của anh nhanh dần, nụ hôn trên ngực tôi ngày càng đam mê, cuồng nhiệt. Tôi ôm chặt vai anh, để anh đưa ngọn lửa nóng bỏng vào sâu cơ thể. Khoái cảm lại một lần nữa nhấn chìm tôi, linh hồn rời xa tôi, để lại cơ thể cứng đờ không ngừng run rẩy. Trái tim không ngừng co thắt, đau đến mức người tôi co giật.

Sau đó tôi đánh mất ý thức.

Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy anh gọi tên tôi: “Ngôn Ngôn!”

Tôi mở mắt. Cảnh Mạc Vũ đang ngồi bên cạnh tôi, cảnh vật trong phòng được thắp sáng bởi ngọn đèn tường màu tím. Cảnh tượng khó coi không còn được bóng tối che khuất, tôi không biết phải đối mặt anh như thế nào nên vội vàng nhắm mắt. “Em hơi mệt. Em muốn ngủ một lát.”

“Đi tắm rồi ngủ sau.”

Toàn thân đúng là nhớp nháp khó chịu. Tôi thử động đậy nhưng tứ chi mềm nhũn. “Em chẳng còn sức lực, anh có thể đỡ em đứng lên không?”

Cảnh Mạc Vũ nửa đỡ nửa ôm tôi đi vào phòng tắm. Dòng nước nóng chảy xuống hai thân hình đang dính chặt vào nhau. Tôi vốn không còn chút sức lực, vậy mà anh cố tình vuốt ve những nơi nhạy cảm khiến tôi càng nghẹt thở. Nếu không phải có ý chí kiên cường, chắc chắn tôi đã ngất lịm trong phòng tắm. Cũng không biết anh giày vò tôi trong phòng tắm bao lâu, tôi chỉ cảm thấy rất lâu sau, anh mới bế tôi quay về sofa.

Rời khỏi phòng tắm kín mít, tôi cảm thấy toàn thân dễ chịu, nhịp thở cũng dần trở lại bình thường. Tôi gối đầu lên đùi anh, nhắm nghiền hai mắt. Tôi rất buồn ngủ, chỉ muốn ngủ một giấc, không muốn tỉnh dậy chút nào.

Tiếng kêu ù ù đánh thức tôi. Tôi miễn cưỡng mở mắt. Lúc này, tôi vẫn đang gối đầu lên đùi Cảnh Mạc Vũ, trên người tôi là tấm chăn mỏng. Hơi nóng từ chiếc máy sấy thổi khô mái tóc ướt của tôi, vừa ấm áp vừa ngưa ngứa, giống như trước kia.

Tôi nhớ lúc còn nhỏ, mỗi lần tắm xong, tôi đều bị Cảnh Mạc Vũ ép ngồi xuống sofa sấy khô tóc. Bởi không chịu nổi cảm giác ngứa ngáy khi làn gió nóng thổi bên tai, tôi trốn bên này, né bên kia nên khó tránh khỏi tình trạng bị đứt một, hai sợi tóc trong tay anh. Da đầu đau buốt, tôi tố cáo anh ngược đãi tôi. Anh mỉm cười uy hiếp: “Nếu em không nghe lời, sau này anh sẽ ngược đãi em hằng ngày, ngược đãi em đến hết đời.”

Tôi vội vàng gật đầu. “Em nghe lời anh.”

Lớn thêm vài tuổi, tôi mới biết để tóc ướt đi ngủ sẽ bị đau đầu, vì vậy, tôi ngoan ngoãn nằm gối đầu lên đùi anh, để anh sấy khô tóc. Ngón tay anh thành thạo lướt qua mái tóc dài của tôi, không bao giờ làm đứt dù chỉ một sợi.

Vài năm sau, Cảnh Mạc Vũ sang Mỹ học đại học, một năm chỉ về thăm tôi một, hai lần. Hơn nữa, về anh cũng chỉ chuyên tâm vào đống sách vở dày cộp, không còn nhớ đến những chuyện nhỏ nhặt ngày xưa. Nhưng tôi vẫn không quên. Một buổi tối, sau khi tắm xong, tôi mặc bộ váy ngủ bằng ren màu đen, lấy hết dũng khí cầm máy sấy đi tìm anh.

“Sao thế? Bây giờ lại chủ động tìm anh để anh ngược đãi em cơ đấy.” Cảnh Mạc Vũ đóng file tài liệu tiếng Anh trên máy vi tính, nhận chiếc máy sấy từ tay tôi.

“Đúng vậy, em quyết định hy sinh thân mình để thỏa mãn sở thích ngược đãi xấu xa của anh, tránh tình trạng anh không thỏa mãn dục vọng, đi tìm người đàn bà khác…”

Cảnh Mạc Vũ phì cười. “Sau này em đọc ít tiểu thuyết trên mạng thôi, ăn nói ngày càng bậy bạ, chẳng giống con gái chút nào!”

“Được, vậy sau này em chỉ tập trung vào phim ảnh. À, anh đã xem Henry & June[1] chưa? Em thấy dân mạng đánh giá không tồi. Hôm nào hai anh em mình cùng xem nhé!”

[1] Henry & June: dựa vào cuốn sách của tác giả Pháp Anaiis Nin, kể về cuộc tình của Nin với nhà văn Henry Miller và vợ của ông ta, June.

Ngón tay anh đang lùa trên tóc tôi bỗng cứng đờ. Cảnh Mạc Vũ đưa mắt liếc bộ váy ngủ mỏng tang của tôi rồi nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác, tiếp tục giúp tôi sấy tóc.

Sau khi tốt nghiệp về nước, anh không sấy tóc cho tôi nữa. Tôi cũng dần dần cai sở thích được “ngược đãi” này. Bây giờ lại được thưởng thức, tôi có cảm giác khác hẳn. Luồng khí ấm áp thổi tới, tôi ngắm nhìn gương mặt anh, lặng lẽ cảm nhận sự dịu dàng từ đầu ngón tay anh trên tóc tôi, như một giấc mộng.

“Em đang nằm mơ sao?” Giọng nói của tôi trở nên mơ hồ trong tiếng máy sấy tóc ù ù.

Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi, ánh mắt vụt qua tia nóng bỏng. “Không phải, chuyện xảy ra… vừa rồi đều là thật.”

“Thật ra… em không phải hỏi vừa rồi, mà là bây giờ. Nhưng nhắc đến chuyện xảy ra ban nãy, em muốn hỏi anh, anh có hối hận vì đã đối xử với em như vậy không?”

Cảnh Mạc Vũ nở nụ cười như có như không. Gương mặt anh vốn rất cuốn hút, khi cười càng rung động lòng người. “Những chuyện như thế này làm gì có chuyện đàn ông hối hận, có hối hận thì là phụ nữ hối hận.”

“Vậy sao? Lần đầu tiên của anh cũng không hối hận?” Đó là lần anh phải đánh đổi sự tự do một đời.

Ánh mắt anh tựa như đang tìm kiếm hình ảnh lần đầu tiên của chúng tôi trong ký ức.

Gió từ máy sấy tóc rất ấm áp khiến tôi mơ màng buồn ngủ. Tôi bất giác chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ say. Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng nói: “Anh không hối hận.” Chẳng biết đó có phải là ảo giác của tôi?

Sau đó, tôi mơ một giấc mơ.

Tôi mơ thấy hôm sau tỉnh lại, Cảnh Mạc Vũ nói cho tôi biết, anh đã tận lực. Dù có đè tôi xuống, đạt đến đỉnh cao hoan lạc, anh vẫn chỉ coi tôi là em gái. Tôi không nói một lời nào, kéo anh tới Cục Dân chính. Hai con dấu đỏ đóng dấu, cuộc hôn nhân của chúng tôi kết thúc.

Khi không còn sự trói buộc của trách nhiệm và lời hứa, Cảnh Mạc Vũ lao nhanh đến bên Hứa Tiểu Nặc. Hai người ôm chặt lấy nhau dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu, ngọn gió ấm áp của mùa hạ thổi bay vạt áo, tạo thành cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng. Tôi mỉm cười chúc phúc cho họ, còn vỗ ngực cam kết: “Hai người yên tâm đi, em sẽ giải thích với ba.”

Bọn họ ôm nhau rời đi, còn tôi ôm ngực, đau đớn ngồi sụp xuống. Từng giọt, từng giọt nước mắt trào ra nơi khóe mi. Tôi không hiểu, lúc anh ôm tôi trong đêm tối, rõ ràng chặt như vậy, rõ ràng sâu như vậy, tại sao anh chỉ coi tôi là em gái, tôi nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi.

Trong khi người tôi muốn giữ chẳng thể nào giữ nổi, người tôi không muốn gặp thì cứ xuất hiện. Tề Lâm không biết xuất hiện từ đâu, bắt tôi thực hiện lời hứa lấy anh vì tôi đã thua cuộc. Tôi sợ hãi lắc đầu nhưng người không thể động đậy, cũng không thể nói thành lời. Tề Lâm thừa dịp đeo chiếc nhẫn kim cương lạnh giá vào ngón áp út của tôi. Anh còn dịu dàng kéo tôi vào lòng, lẩm bẩm bên tai tôi: “Ngôn Ngôn, em sẽ là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời anh…”

Tôi cảm động đến mức hồ đồ, suýt nữa còn lấy thân báo đáp.

Tôi sốt ruột muốn cự tuyệt. Cố gắng vài lần, cuối cùng tôi cũng bật ra một câu: “Tề Lâm, em không thể…”

Tề Lâm hình như rất tức giận. Anh siết chặt bàn tay tôi, gần như bẻ gãy ngón tay tôi.

Sáng sớm hôm sau, khi mở mắt trong ánh nắng mai ấm áp, tôi mới biết tất cả chỉ là cơn ác mộng.

Cảnh Mạc Vũ đang ngủ say bên cạnh tôi.

Tư thế ngủ của tôi vẫn tệ như thường lệ, chân vắt lên người anh, hai tay ôm chặt thắt lưng anh. Tôi thử chỉnh lại tư thế cho đàng hoàng nhưng không thể động đậy. Thì ra Cảnh Mạc Vũ đang ôm chặt vai tôi. Lẽ nào tư thế ngủ khiếm nhã cũng có thể truyền nhiễm?

Ngón áp út của bàn tay trái bị thứ gì đó làm cộm đến mức tê tê. Tôi rút tay quan sát, chiếc nhẫn cưới bạch kim nổi tiếng Carier Love nằm trên ngón áp út của tôi từ bao giờ. Tôi mỉm cười giơ chiếc nhẫn đến nơi có ánh sáng. Ánh bình minh màu trắng bạc khiến chiếc nhẫn càng thêm lấp lánh.

Một lời hứa không thay đổi về tình yêu và hôn nhân. Đây là sự lựa chọn của anh, là quyết định của anh.

Cuối cùng tôi cũng hiểu, cuộc sống vợ chồng muộn sau một tháng tại sao lại xảy ra trong lúc tôi chuẩn bị ly hôn. Cảnh Mạc Vũ muốn dùng cách này để chứng minh với tôi, anh kiên quyết bảo vệ cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tuy nhiên, thái độ của anh cũng không thể chứng minh rằng anh yêu tôi, càng không thể chứng minh anh có thể quên Hứa Tiểu Nặc.

Hứu Tiểu Nặc… Cứ nghĩ đến cô gái sắp bị bỏ rơi nơi đất khách quê người, tôi lại lưỡng lự. Bọn họ đã ở bên nhau ba năm trời, liệu Cảnh Mạc Vũ có thể quên được cô ta? Có lẽ anh đã trao cả trái tim cho cô ta, không một người phụ nữ nào khác có thể mở cánh cửa trái tim anh…

Tôi cúi đầu ngắm người đàn ông đang ngủ say ở bên cạnh, vầng trán đẹp đẽ, bờ môi gợi cảm… Đôi môi anh đêm qua hôn lên từng tấc da thịt mềm mại của tôi. Điều tôi mong chờ suốt năm năm chẳng phải là cuộc sống này hay sao? Bất kể góc sâu trong nội tâm của anh chứa đựng hình bóng ai, chỉ cần anh ở bên cạnh tôi là đủ…

Tôi tham lam ngắm anh một lúc lâu mới nhớ đến thời gian. Đã hơn tám giờ sáng. Tôi lặng lẽ rời khỏi vòng tay anh. Vừa bước xuống giường, tôi phát hiện mình không mảnh vải che thân. Tôi muốn tìm quần áo nhưng không thấy trong phòng ngủ. Cuối cùng, tôi đành ôm gối, che người chạy ra khỏi phòng ngủ.

Tôi vội vàng mặc quần áo. Không chào tạm biệt Cảnh Mạc Vũ, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng khách sạn, nhẹ nhàng đóng cửa.

Tôi cũng không rõ tại sao tôi không dám đối mặt với anh, có lẽ tôi không biết nên đối diện với ánh mắt ung dung, thản nhiên của anh như thế nào. Giống như hồi nhỏ, một lần tôi lén lút ăn kẹo, bị anh bắt gặp. Tôi vội vàng giấu tờ giấy bọc kẹo sau lưng. Cảnh Mạc Vũ thản nhiên cúi đầu, nhặt một tờ giấy bọc kẹo rơi dưới chân tôi rồi nhét vào bàn tay đang giấu sau lưng của tôi.

Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ, còn anh từ đầu đến cuối đều ung dung, bình thản khiến tôi càng giống một vai hề nhảy nhót trên sân khấu, và anh chỉ là một khán giả mà thôi…

Trong lúc đầu óc nghĩ ngợi vẩn vơ, tôi đã đi tới thang máy. Cửa thang máy màu bạc nhẵn bóng như gương, phản chiếu rõ hình bóng tôi. Tôi gần như không dám tin vào mắt mình nên đưa tay lên sờ mặt. Đây là tôi ư? Sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt đỏ ngầu, bộ váy nhàu nát, bờ vai trần đầy vết bầm tím… Cảnh tượng kinh khủng tối qua như phơi bày ngay trước mắt tôi.

Tôi chỉnh lại mái tóc. Khi tôi đang tìm cách che đi dấu hôn trên vai, cửa thangh máy mở ra, Giám đốc Trần ăn mặc chỉnh tề và Dương Dĩnh muôn vẻ phong tình xuất hiện trong thang máy.

Giờ làm việc không ở cơ quan cũng chẳng sao, quan trọng không để sếp bắt thóp là được, nhưng bây giờ, tôi không chỉ bị tóm gọn mà còn ở nơi tôi không nên xuất hiện nhất.

Rơi vào hoàn cảnh này, tôi không thể giả bộ không nhìn thấy họ. Tôi chỉ còn cách mặt dày mỉm cười, chào hỏi: “Giám đốc Trần, chị Dĩnh, thật tình cờ!”

Giám đốc Trần nhếch mép. “Tiểu Ngôn đến thăm bạn à.”

Thấy Giám đốc Trần giải vây cho mình, tôi lập tức gật đầu. “Vâng, vâng ạ, em đến thăm một người bạn. Hai người đi gặp khách hàng sao?”

“Ừ.”

Tôi không dám nhiều lời, lập tức đi vào thang máy, vội vàng bấm nút đóng cửa. Trước khi cửa thang máy khép lại tôi kịp nhìn thấy Giám đốc Trần và Dương Dĩnh đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy hàm ý.

Chương 10: Hợp tác

Tôi quay về ký túc, thay bộ đồ kín mít từ trên xuống dưới. Lúc tôi tới phòng Tiêu thụ của công ty đã là mười giờ sáng. Mọi người dường như có tâm trạng rất tốt, đang tụ tập trò chuyện rôm rả. Vừa nhìn thấy tôi, một người vui vẻ báo cho tôi biết: “Dự án của Cảnh Thiên có khả năng thành công ấy!”

“Vậy sao? Thế thì tốt quá! Giám đốc Trần giỏi thật, khúc xương khó nhằn như vậy mà anh ấy cũng có thể giải quyết.” Nói xong, tôi né tránh ánh mắt mờ ám của Dương Dĩnh, ngồi vào vị trí của mình, điềm nhiên giở tài liệu.

“Tiểu Ngôn!” Dương Dĩnh tiến lại gần, nhiệt tình khoác một tay lên vai tôi, một tay cầm tập tài liệu đưa đến trước mặt tôi. “Giám đốc Trần bảo khi nào em đến văn phòng thì hãy cầm tài liệu này tới nhà xưởng.”

“Vâng ạ, em phải giao nó cho ai?”

“Giao cho Giám đốc Trần là được rồi. Anh ấy đang cùng Tổng Giám đốc đưa Cảnh Mạc Vũ đi thăm quan nhà xưởng.”

Tôi cúi đầu xem tài liệu, là một tập tài liệu không quan trọng. Việc đưa tài liệu hiển nhiên là giả, bọn họ có mục đích khác. Cầm tập tài liệu đi tới nhà xưởng. Tôi không cần mất công tìm kiếm, ngay lập tức nhận ra Cảnh Mạc Vũ trong bộ đồ chỉnh tề. Mặc dù đứng giữa nhà xưởng đầy máy móc, từ người anh vẫn tỏa ra khí chất trầm tĩnh, tao nhã.

Tôi tiến lại gần, giao tập tài liệu cho Giám đốc Trần. Tôi vô tình đưa mắt về phía anh, liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, đầu óc trống rỗng vài giây, tôi mới lên tiếng chào hỏi: “Cảnh Tổng, hôm nay sắc mặt anh có vẻ không tồi.”

“Ừm, tối qua tôi ngủ rất ngon.” Anh trả lời bằng giọng lãnh đạm.

“…”

Giám đốc Trần cắm cúi xem tài liệu, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Tôi nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi, miễn cưỡng nở nụ cười xã giao. “Có lẽ hôm qua Cảnh Tổng mệt mỏi quá.”

Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi một cái, làn môi mỏng của anh hơi nhếch lên như không tán đồng với quan điểm của tôi.

Sợ anh nói điều gì đó khiến tôi nghẹn lời, tôi không dám ở lại lâu hơn, vội vàng quay sang Giám đốc Trần, nói: “Giám đốc Trần, anh có việc gì không ạ? Nếu không có, em về văn phòng làm việc trước.”

“Em hãy cùng chúng tôi đi thăm quan làm quen với sản phẩm của công ty chúng ta.” Giám đốc Trần nói.

“… Vâng ạ!”

Tuy lúc thực tập, chúng tôi đã được làm quen với sản phẩm một lần nhưng tôi vẫn đi sau bọn họ, nghiêm túc tìm hiểu thêm lần nữa.

Cảnh Mạc Vũ và kỹ sư của phòng Kỹ thuật đang trao đổi vấn đề, di động của tôi bỗng đổ chuông. Tôi lạnh cả sống lưng, lén lút lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là Tề Lâm, anh chàng hàng ngày không quên quan tâm đến cuộc sống của tôi sau khi kết hôn. Tôi lập tức bấm nút tắt cuộc gọi, vài gây sau anh ấy lại gọi tới. Lần thứ ba liên tiếp, tôi bị thất vọng bởi sự kiên trì của anh. Thật ra, tôi bị khuất phục bởi ánh mắt sắc bén của Cảnh Mạc Vũ thì đúng hơn.

“Em đang làm việc, lát nữa nói chuyện sau.” Tôi che điện thoại, nói nhỏ.

Tề thiếu gia, người một lòng theo đuổi giấc mơ nghệ thuật làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của nhân gian, lên tiếng thắc mắc: “Công việc vớ vẩn gì mà không thể nghe điện thoại?”

“Em đang đi cùng… khách hàng.”

Vừa nghe hai từ “khách hàng”, Cảnh Mạc Vũ đột nhiên dừng bước.

“Đi cùng khách hàng? Khách hàng gì vậy? Là đàn ông phải không? Có ăn “đậu hũ” của em không đấy? Nếu hắn dám giở trò, em hãy lập tức báo cho anh biết…”

Thật không ngờ Tề Lâm có khả năng tiên đoán như thần. Tôi nói nhanh: “Được rồi, em tự biết chừng mực, không cần anh để tâm. Em rất bận, anh đừng gọi cho em nữa, Bye!”

Tôi tắt điện thoại, định bỏ vào túi áo, bỗng một bàn tay lạnh giá nhân lúc mọi người không để ý nhanh như chớp cướp di động của tôi. Tôi ngây người nhìn Cảnh Mạc Vũ giật điện thoại của tôi, kiểm tra danh sách cuộc gọi một cách tự nhiên. Cũng may điện thoại di động của tôi là loại phổ biến nhất trên toàn thế giới, là loại nếu đổ chuông trên tàu điện ngầm sẽ có vô số người rút điện thoại ra khỏi túi. Vì vậy, Cảnh Mạc Vũ xem điện thoại của tôi đúng một phút, sau đó bỏ vào túi áo anh mà không một ai phát hiện đó là di động của tôi.

Trong lúc tôi âm thầm thương tiếc chiếc điện thoại, Cảnh Mạc Vũ đã đồng ý hợp tác sơ bộ với Bác Tín. Phương thức hợp tác như sau: Bác Tín thiết kế, chế tạo hai dàn máy móc theo đúng yêu cầu của Cảnh Thiên. Sau khi Cảnh Thiên chạy thử, nếu không có vấn đề sẽ thanh khoản hợp đồng. Hơn nữa, vị khách hàng lớn này còn yêu cầu điều tôi tham gia công tác nghiên cứu.

“Tôi không thường xuyên ở thành phố T.” Cảnh Mạc Vũ nói. “Nếu các anh thấy tiện, tôi hy vọng các anh cử người đến Cảnh Thiên, trực tiếp trao đổi bàn bạc với chuyên gia của phòng Kỹ thuật công ty chúng tôi.”

“Như vậy, là tốt nhất, có điều…” Giám đốc Trần thận trọng suy nghĩ, sau đó quay sang hỏi tôi: “Tiểu Ngôn, em thấy có tiện không?”

Tôi còn có thể nói gì ngoài câu: “Em nghe theo sự sắp xếp của anh.”

Giám đốc Trần lại quay sang nhìn Trình Tổng. Trình Tổng ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ cử thêm một kỹ sư ở bộ phận Kỹ thuật để việc trao đổi dễ dàng hơn.”

“Được thôi.” Cảnh Mạc Vũ gật đầu đồng ý.

Hai vị lãnh đạo làm việc rất suôn sẻ, một thực tập sinh mới bước vào đời như tôi bị đem bán trong giây lát. Tôi bất giác nghĩ thầm, nếu khách hàng không phải Cảnh Mạc Vũ thì sẽ ra sao? Công việc này quả nhiên không phải ai cũng có thể làm, lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần mình bị đem đi “tiêu thụ”.

Xong việc, khó khăn lắm tôi mới tìm được cơ hội, đuổi theo Cảnh Mạc Vũ khi anh vào nhà vệ sinh. Tôi đứng trước mặt anh, giơ tay.

Anh nhét tấm thẻ phòng VIP khách sạn vào tay tôi. “Tối nay anh phải tiếp khách, anh sẽ bảo lái xe đến đón em khi em tan sở.”

“Em muốn lấy lại di động…”

Anh không để ý đến tôi, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Tuy nhật ký điện thoại của tôi toàn là số điện thoại đã nghe của Tề Lâm, của Cảnh Mạc Vũ chỉ có ba cuộc, trong đó có hai cuộc gọi nhỡ nhưng đó không phải lỗi của tôi, càng không phải lỗi của chiếc điện thoại.

Hết giờ làm, tôi đang chuẩn bị đi mua điện thoại mới thì trợ lý Sầm đột nhiên thông báo: “Hôm nay tất cả nhân viên của phòng Tiêu thụ liên hoan, Giám đốc Trần mời mọi người ăn cơm. Ai không đi tức là không nể mặt Giám đốc.” Là một sinh viên thực tập thấp cổ bé họng, tôi không thể không nể mặt cấp trên.

Hơn nữa, không biết mấy giờ Cảnh Mạc Vũ mới kết thúc bữa cơm xã giao, tôi có về khách sạn sớm cũng chỉ có một mình trong căn phòng trống, chi bằng cùng đồng nghiệp đi liên hoan, học cách sinh tồn nơi công sở còn hơn.

Bởi dự án với Cảnh Thiên thuận lợi một cách thần kỳ, Giám đốc Trần mặt tươi như hoa, liên tục nâng cốc, không khí bữa tiệc vô cùng vui vẻ. Trên bàn nhậu, ngoài những lời trêu đùa và khách sáo có chừng mực, đề tài của đám đàn ông đều xoay quanh thực lực kinh tế của công ty Cảnh Thiên và tiền thưởng cuối năm tăng thêm bao nhiêu. Còn đề tài của các cô gái là ngoại hình và xuất thân của Cảnh Mạc Vũ cùng cuộc hôn nhân chớp nhoáng của anh.

Tôi vẫn giữ nguyên tắc ít mở miệng, ít uống rượu, ăn nhiều thịt, ngồi một bên khiêm tốn lắng nghe.

Không biết ai đó hỏi một câu vô cùng sáng tạo: “Mọi người thử đoán xem, một người đàn ông như Cảnh Mạc Vũ, bên ngoài liệu có bao nhiêu bông hoa dại?”

Tôi liền bị hóc xương cá, khó khăn lắm mới nuốt trôi. Xã hội quả nhiên không ngừng tiến bộ, bây giờ con người không cần phải tán gẫu nhà giàu có “hoa dại” ở bên ngoài hay không mà là có bao nhiêu bông hoa dại. Cả phòng bàn tán sôi nổi. Dương Dĩnh liếc tôi một cái đầy ẩn ý, sau đó chị ta cầm ly rượu, đổi chỗ cho đồng nghiệp ngồi bên cạnh tôi.

“Tiểu Ngôn, sau khi tốt nghiệp, em có dự định gì chưa? Học lên thạc sĩ hay đi làm?” Dương Dĩnh chủ động bắt chuyện với tôi.

“Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó, chắc là đi làm chị ạ!”

“Em có nghĩ đến chuyện tới Bác Tín làm việc không?”

“Em rất thích môi trường làm việc ở Bác Tín. Nếu có cơ hội, em sẽ suy nghĩ ạ!” Tôi hàm hồ trả lời.

“Chị cũng rất thích em, tuổi còn trẻ đã biết mình muốn gì…” Chị ta cười tươi, vỗ vai tôi. “Nghe nói sếp cử em tới Cảnh Thiên, đây là cơ hội rất tốt. Có điều, chị khuyên em một câu, với một số “cơ hội”, lúc cần nắm bắt nhất định phải nắm bắt, lúc cần buông tay thì hãy buông tay… Nếu không bản thân sẽ phải chịu thiệt thòi.”

Tôi cười cười, ly rượu trong tay lắc lư. Tôi nghĩ, ai cũng hiểu đạo lý này nhưng khi thực sự yêu một người, ai có thể phân biệt lúc nào nên nắm chặt, lúc nào nên buông tay?

“Cám ơn chị Dĩnh, em sẽ ghi nhớ lời chị!” tôi mỉm cười, nâng ly với Dương Dĩnh.

Dương Dĩnh là người phụ nữ khéo ăn nói và từng trải, chị ta có thể nhìn thấu quy luật sinh tồn nơi công sở. Chúng tôi buôn từ chuyện công việc đến chuyện tình trường và đàn ông, ly rượu cạn sạch lúc nào không hay.

“Chị nghĩ thế nào về Cảnh Mạc Vũ?” Tôi rất muốn biết đánh giá của những người xung quanh về anh.

Dương Dĩnh ngẫm nghĩ hồi lâu. “Con người này quá thâm sâu nên chị nhìn không thấu. Có điều, dựa theo phong cách làm việc của anh ta, chắc anh ta là một người lý trí, lúc nào cũng biết rõ bản thân nên làm gì và hành động như thế nào.”

“Vậy…” Tôi bất giác lẩm bẩm. “Anh ấy nhất định biết rõ mình nên yêu người phụ nữ nào, không thể yêu người phụ nữ nào.”

“Dựa vào EQ[1] của anh ta, chắc anh ta có thể phân biệt rõ.”

[1] EQ: viết tắt của Emotional Quotient, chỉ số đo lường cảm xúc của con người.

Tôi cười khổ, tình yêu dùng lý trí dể quyết định, liệu có còn gọi là tình yêu hay không?

***

Những giờ phút náo nhiệt luôn trôi qua rất nhanh. Chúng tôi rời khỏi nhà hàng sau khi đã ăn uống no say. Bấy giờ đã hơn mười giờ đêm. Dãy phố dài với đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy khiến tôi hoa mắt nhưng tôi có thể nhìn thấy chiếc xe con màu đen quen thuộc đỗ ở phía đối diện. Tôi đứng yên vẫy tay chào các đồng nghiệp. Dương Dĩnh vỗ vai tôi, đồng thời liếc mắt sang bên đường. “Nhớ lời chị dặn đấy nhé!”

Tôi mỉm cười gật đầu

Thấy mọi người đã đi xa, chiếc xe con lặng lẽ chuyển bánh, dừng trước mặt tôi. Tôi mở cửa ngồi vào trong, mới phát hiện Cảnh Mạc Vũ cũng ở trên xe. Trên đùi anh đặt một chiếc laptop, màn hình mờ mờ chứng tỏ sắp hết pin. Chắc anh đợi tôi lâu rồi.

“Không phải anh đi ăn với khách sao?”

“Bữa ăn kết thúc sớm.” Cảnh Mạc Vũ đóng máy tính xách tay, nói với tài xế: “Về khách sạn đi!”

Không khí trong xe rất ấm áp, tôi giả vờ say, mạnh dạn dựa đầu vào vai anh. Cảnh Mạc Vũ không né tránh, giữ nguyên tư thế. Tôi cắn môi, cuối cùng không kìm nén tiếng nói từ tận đấy lòng: “Anh biết không, em rất nhớ anh…”

Cảnh Mạc Vũ cụp mi mắt, chạm phải ánh mắt nóng bỏng của tôi. Anh nhanh chóng liếc đi chỗ khác, nhìn ra ngoài đường phố náo nhiệt.

“Sau này nếu không có anh đi cùng, em đừng uống rượu.” Vẫn là giọng điệu của người anh trai dạy bảo em gái, sự quan tâm thật lòng bị vẻ nghiêm túc trên mặt anh che kín.

Tôi bĩu môi. “Phòng Tiêu thụ bọn em giành được dự án lớn với Cảnh Thiên nên mới đi chúc mừng. Sếp bắt uống em có thể từ chối sao? Đúng rồi, anh định hợp tác với Bác Tín thật à?”

“Anh chưa nhận lời giao dự án cho Bác Tín. Anh mới chỉ đặt hai thiết bị đơn giản để dùng thử thôi.” Cảnh Mạc Vũ bình thản nói. “Với trình độ kỹ thuật và khả năng sản xuất của bọn họ hiện tại, rất khó đáp ứng yêu cầu của anh.”

Tôi kinh ngạc ngồi thẳng người, quay sang đối mặt với anh. “Vậy tại sao anh còn đặt máy dùng thử?”

“Bỏ ra hai triệu đặt thiết bị, coi như nộp học phí thực tập cho em, để em có cơ hội học hỏi và rèn luyện ở Bác Tín. Hơn nữa, máy móc của Bác Tín được người trong giới đánh giá không tồi, anh cũng muốn dùng thử xem sao.”

Tôi chợt tỉnh ngộ. “Anh giả vờ có hứng thú với em trước mặt bọn họ vì muốn bọn họ cho em cơ hội?”

“Ừ, chẳng phải em thề sẽ nuôi anh và ba sao? Đừng nói là anh không cho em cơ hội. Anh đã giúp em sắp xếp đâu vào đấy, năm thứ tư em có thể tiếp tục tới thực tập ở Bác Tín. Đây là một cơ hội làm quen với công việc rất tốt, đồng thời có thể hiểu về dự án mới của Cảnh Thiên.”

“Em chẳng biết gì cả, anh không sợ em làm hỏng dự án của anh à?”

Cảnh Mạc Vũ cười cười. “Em cứ mạnh dạn làm đi, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng có anh ở đây.”

Ánh đèn dường lúc sáng lúc tối hắt vào gương mặt nhìn nghiêng của anh, khiến diện mạo của anh càng trở nên mờ ảo.

Người đàn ông này, có được anh đã là một điều xa xỉ, tôi còn đòi hỏi gì nữa?

Tôi đang chìm đắm trong suy tư, Cảnh Mạc Vũ đột nhiên giơ tay, trả điện thoại di động cho tôi. Cầm chiếc điện thoại tưởng không thể lấy lại được, tôi không dám tin vào mắt mình. Tôi mở danh bạ cuộc gọi, quả nhiên là điện thoại của tôi. Chỉ là danh sách cuộc gọi đến hiện thêm một số của Tề Lâm, thời gian nghe điện thoại dài gần mười phút.

“Tề Lâm gọi điện? Anh bắt máy à?”

“Ừ.”

“Anh nói gì với anh ấy vậy? Không phải ôn lại chuyện cũ đấy chứ?”

“Cũng chẳng nói gì nhiều, lâu lắm rồi không gặp nên anh hẹn gặp cậu ta.” Cảnh Mạc Vũ thong thả tựa người vào thành ghế, quay mặt về phía tôi. “Nhân tiện anh cũng hỏi cậu ta xem ở gần công ty Cảnh Thiên có căn hộ nào tốt, tốt nhất là loại đã trang trí nội thất, chỉ cần sắm đồ gia dụng là có thể tới ở. Nhà không cần quá rộng, đủ cho hai chúng ta lúc cần đến đó ở là được rồi… Cậu ta nói sẽ để ý giúp anh.”

“Lúc cần? Đến đó ở?” Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Tề Lâm. “Sao anh không nói thẳng ra cho xong?”

Cảnh Mạc Vũ chỉnh lại vạt áo. “Khỏi cần, cậu ta có thể nghe hiểu vấn đề.”

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

XtGem Forum catalog