XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Nghe nói anh yêu em - trang 7

CHƯƠNG HAI MƯƠI CHUYỆN NĂM 2004 (phần 2)

“Trụ Tử, cho tôi hai chiếc bánh rán.” Một ông già mặt đầy râu ria kéo người đàn ông trung niên bên cạnh, nói.

“Bánh rán ư? Kiếm ở đâu ra được bây giờ? Đã ba ngày không còn tiền mua lương thực rồi, chỉ còn hai túi đồ ăn mặn thôi, ông có lấy không?” Trụ Tử phải tốn khá nhiều công sức mới lôi được từ trong túi ra một gói đồ ăn rồi quăng ra.

“Thế cũng được, chỉ cần có chút gì đó cho vào miệng là được thôi mà, nhạt miệng quá !” Ông già cười vẻ thoả mãn.

Lương Duyệt hít một hơi thật dài, khẽ đóng cánh cửa của ô cửa mà người khác thường lén nhìn trộm qua đó, rồi rón rén đi tới trước bàn làm việc của Hàn Ly, khẽ hỏi: “”Làm thế nào bay giờ? Cứ tiếp tục như thế này sao? Ở bên ngoài bọn họ đã ăn cơm tối rồi đấy!”

Hàn Ly thở dài, đặt tờ giấy trên tay xuống bàn, đáp: “Cô xem đi, vụ này không thể nào giải quyết được đâu, bên kia là những kẻ đầu nậu, lại là bọn lưu manh. Không biết họ đã thuê được nhiều người làm từ vùng miền núi nào, công trình đã xong rồi, bên đầu tư cũng đã thanh toán hết kinh phí rồi, nhưng bọn chúng đã ôm tiền, cắp đít bỏ đi. Những người này đâm ra bơ vơ, chẳng có nơi trú thân, phải ở trong gầm cầu hơn tháng trời nay rồi, thế mà đến địa chỉ của những kẻ đầu nậu kia ở đâu cũng không biết, vì thế kiện thế nào được? Mà kiện ai, kiện ở đấu?”

“Nếu chúng ta mời bên bộ phận tư pháp cùng hỗ trợ thì sao?”Lương Duyệt quay đầu lại nhìn cánh cửa phía sau lưng với vẻ cảnh giác, cô sợ những người kia nghe tiếng.

“Chỉ dựa vào điều đó thôi sao?”Hàn Ly nói, tay đẩy tờ giấy về phía Lương Duyệt. Lương Duyệt cầm tờ giấy lên lắc đầu với vẻ bất lực, trên tờ giấy được xé ra từ một cuốn sổ là những dòng chữ xiêu vẹo ghi tên của mười mấy người, phía trên cùng còn có một dòng chữ: hãy trả lậi sự công bằng cho chúng tôi.

Im lặng một hồi lâu, sau cung Lương Duyệt mới lên tiếng: “Vậy, chúng ta không giải quyết vụ này nữa?”

Men rượu còn lại của bữa trưa đã tan hết từ lâu, nhưng nhìn mười mấy con người ở bên ngoài, cô vẫn không có cách nào đẩy họ sang trạm trợ cứu được. Thu nhập trong hai năm, đó có lẽ là khoản tiền mà họ định dùng vào việc làm nhà, lấy vợ, có lẽ là khoản định dùng vào việc chăm sóc nuôi dưỡng cha mẹ. Nếu không đòi được khoản tiền ấy, chưa biết chứng nó sẽ ảnh hưởng tới chuyện cả cuộc đời của.họ

“Chỉ có thể đưa họ tới Bộ Lao động, để cho bên trên đó giải quyết. Nhưng, nhìn điệu bộ của họ thì có thể biết chắc là họ không có Hợp đồng lao động, vì vậy cơ hội để ở đó nhận thụ lý cũng không rất ít. Chuyện này rất khó giải quyết, chẳng dựa vào đâu được cả.” Hàn Ly cầm tờ giấy lên vo thành một nắm rồi vứt vào thùng rác, sau đó quay lại nói: “Hơn nữa, chuyện cô đưa bọn họ tới chỗ Bộ Lao động cũng không được để cho cô Nghiêm biết đâu đấy, nếu không cô ấy sẽ cứ nhằm vào cô mà nói này nói nọ đấy.”

Lương Duyệt đứng im tại cỗ, mắt nhìn vào tờ giấy đang từ từ xoè ra trong sọt rác, tiếng của Hàn Ly vẫn vang bên tai cô: “Cô cũng nên biết là, không phải chúng ta tàn nhẫn, mà là vì khả năng để họ thằng kiện quá ít.”

Lương Duyệt khẽ mỉm cười, cúi mình nhặt tờ giấy từ sọt rác lên, rồi cẩn thận mở nó ra và vuốt cho phẳng phiu, sau đó lại đặt nó lên bàn, dùng tay là cho tới khi những vết nhăn trên đó gần như biến mất và những dòng chữ viết trên đó lại hiện lên thì mới ngẩng đầu lên, trong mắt cô là vẻ sáng bừng chưa bao giờ thấy ở cô, “Nhưng nếu chúng ta thắng trong vụ kiện này thì cũng sẽ được coi như là một cơ hội.”

“Tôi không cho rằng thông qua vụ kiện của họ mà Nghiêm Quy có thể tìm được cơ hội đổi đời. Nếu muốn đổi đời thật sự thì sao lại không nghĩ tới chuyện thay mặt cho Trung Thiên giải quyết vụ kiện ấy thế nào, đó mới là cơ hội thực thụ.”Những lời gai góc của Hàn Ly đều là những sự thật, nhưng Lương Duyệt vẫn cứ cười ha hả, rồi sau đó cầm tờ giấy ấy bước ra khỏi phòng của Hàn Ly.

“Tôi sẽ giúp các anh kiện. Nhưng trước lúc đó, mọi người phải đồng ý với một yêu cầu của tôi.” Lương Duyệt ngồi xổm trước mặt mọi người với vẻ bình đẳng và cùng trao đổi với họ.
Trụ Tử biết người phụ nữ uống rượu say bữa trưa, lảo đảo đi vào cửa ấy là luật sư, những người phụ nữ này nếu mà ở nhà quê thì thế nào cũng bị đàn ông đánh cho một trận để dạy bảo, nhưng ở Bắc Kinh thì không thể như vậy được, hơn nữa ai cũng đáng sợ cả, cô ấy biết uống rượu thì cũng có nghĩa là người có khả năng. Vì thế, anh ta lắp bắp: “Chúng tôi chỉ gom góp được năm trăm đồng, tất cả đều đã nhất trí là để đưa cho luật sư, chúng tôi nhất định không thay đổi đâu.”

Lương Duyệt đã không nói cho bọn họ biết rằng, các luật sư ở đây nhận thù lao tính theo giờ, mối một tiếng là năm trăm đồng. Cô đưa tay bóp hai bên thái dương, chỉ vào Trụ Tử, nói: “Mười mấy người các anh phải nghe theo tôi, tôi bảo làm gì thì hãy cứ thế mà làm, tôi đảm bảo sẽ đòi được tiền về cho mọi người. Nhưng nếu mọi người không nghe lời tôi, thì số tiền này chẳng thấm tháp vào đâu cả, một vụ kiện do tôi giải quyết có mức chi trả hàng mấy trăm nghìn kia.”

Những lời nói dối cần thiết là nhằm để gây áp lực tâm lý đối với họ, bởi chi phí mấy trăm nghìn cho một vụ kiện là của luật sư Nghiêm chứ không phải là của cô. Muốn để cho những người làm thuê thật thà chất phác này tin tưởng ở mình cô chỉ còn cách nâng giá trị của mình lên bằng cách ấy. Vì thế, sau khi nói xong, cô đã nghe thấy những tiếng phản bác đầy tức giận.

“Cô nói gì? Vụ kiện gì thế? Sao nhiều tiền vậy? Vậy cô nói đi, chúng tôi sẽ nghe theo cô, nhưng phải nói trước là những chuyện ăn trộm, ăn cướp chúng tôi sẽ không làm đâu!”

Lương Duyệt dẩu môi cười, mắt tít lại, “Các anh trông tôi có giống với một kẻ xấu không?”

Người tốt và người xấu nên phân biệt như thế nào? Có thể trong con mắt của người này thì là người tốt nhưng trong con mắt của người khác thì lại là người xấu.

Lương Duyệt biết rõ mình không phải là một người phụ nữ hiền lương, cô cũng muốn tìm cơ hội để thành danh, nhưng trong con mắt của những người đàn ông chất phác bộc trực, cô bỗng trở thành một người phụ nữ tài ba. Bởi vì, những người đàn ông này đã tới ba văn phòng luật sư, nhưng chỉ có một luật sư như cô mới là người chịu ngồi xổm xuống nói chuyện cùng họ, chỉ có một luật sư như cô mói chịu viết giúp lá đơn tố cáo dưới chân gầm cầu, chỉ có cô một luật sư như cô khi nhận được điện thoại cho biết chút ít manh mối về tên đầu nậu kia đã lập tức kéo Trụ Tử đi khắp nơi tìm kiếm.

Thứ mà trong con mắt của cô đọng lại không chỉ là năm trăm đồng.

Tên đầu nậu kia đã chuyển địa bàn hoạt động đến Hân Châu, Sơn Tây, ở một bãi khai thác vàng trong khu vực của vùng mỏ than lậu, vì thế khi cô và những người kia tới nơi thì mặt mũi ai cũng đen nhẻm vì bụi than, ai cũng ho sặc sụa từ rất xa.

Phía sau của bốn năm con chó thân hình to lớn dữ dằn là bầu trời xám mù mịt, Lương duỵet đứng bên cạnh Trụ Tử mà cứ run lên cầm cập. Trời, không biết mấy con chó này ở đâu ra mà to lớn đến thế? Những con chó mà cô từng tiếp xúc đều là giống chó Bắc Kinh, con nào trông cũng hiền lành ngoan ngoãn, đẹp đẽ. Mặc dù cô cũng biết những con chó giữ nhà ở vùng nông thôn to hơn một chút, nhưng chẳng có con nào mà móng chân đều như móng vuốt của loài gấu như mấy con này.

Những người trong nhà nghe thấy tiếng chó sửa, ngó qua cửa sổ nhìn ra, quát doạ mấy con chó, nhưng mấy con chó vẫn không sợ mà tiếp tục cất tiếng gầm gừ với những người đang đứng ngoài hàng rào, lúc đó người trong nhà mói đành bước ra xem và cất tiếng hỏi từ xa: “Các người có việc gì thế?”

Người Đông Bắc? Lương Duyệt lập tức thở phào một cái, cũng đều là những người ra ngoài kiếm ăn, nếu gặp người cùng quê thì bao giờ cũng dễ dàng giải quyết vấn đề hơn. Vì thế cô đã trả lời họ cũng bằng giọng của người Đông Bắc: “Anh à, anh có biết có ai tên là Lăng Tử không? Em tìm gặp anh ấy có chút việc.”

Người kia nhìn một lát rồi đáp: “Đồng hương à? Này cô em, cô tìm anh ta có việc gì vậy?”

“Vâng, em từ Bắc Kinh tới, anh cho em gặp anh ấy một chút.”

Người đàn ông kia mở cửa và bước vào trong nhà. Một lát sau thì có mấy người bước ra. Trụ Tử kéo vạt áo nhung của Lương Duyệt, khẽ nói: “Người đi đầu kia chính là tay Lăng Tử đầu nậu”

Lương Duyệt ưỡn ngực, kéo khoá áo, nhét chiếc túi vào bên trong áo, sau đó cúi người thắt chặt dây giầy lại.

“Lại là cậu à, Trụ Tử, tôi đã nói với cậu rồi, cậu đòi tiền tôi, tôi không có đâu. Cậu muốn tới nơi nào kiện tụng thì cứ việc.” Người có tên là Lăng Tử nghẹo cổ, châm thuốc bằng một chiếc bật lửa, rồi nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

“Chúng tôi đã làm đơn tố cáo rồi, đây là luật sư mà chúng tôi mời.” Trụ Tử lớn tiếng trả lời từ phía ngoài hàng rào, những sợi gân xanh trên trán nổi hẳn lên.

Mấy người kia nhìn Lương Duyệt từ đầu đến chân, cười và đáp với vẻ coi thường: “Mời một con nhóc còn chưa ráo lông tơ để kiện cáo ư? Mấy tên nghèo các người điên rồi chắc? Chỉ hai tiếng pháo nổ cũng đã làm cho cô nhóc này sợ vãi linh hồn rồi, thế mà còn đòi kiện cáo bọn ta ư?”

Trụ Tử không để người khác xỉ nhục người tốt trong lòng họ, vì vậy đã giận dữ đáp trả: “Mấy đồ khốn các người, những đồng tiền ấy là tiền xương tiền máu của chúng tôi đấy, các người nói không trả là không trả được sao? Các người cứ chờ đấy mà vào nhà đá!”

Không chờ Trụ Tử nói hết câu, mấy người kia đã xông ra, gạt Lương Duyệt sang bên rồi ra tay đấm đá, vừa đánh vừa chửi rủa: “Ngồi nhà đá à? Tao đánh mày trước mặt luật sư của mày, để xem đứa nào của mày có thể cho chúng tao vào nhà đá!”

Trụ Tử ôm chặt đầu, kêu to: “Luật sư Lương, cô mau chạy đi, đừng để bọn họ túm được cô! Cứ để tôi quyết sống chết với bọn họ một phen!”

Gã Lăng Tử từ nãy đến gìơ đứng yên lặng bên cạnh, lúc này cười khích khích, đi tới bên Lương Duyệt, nói với cô: “Cô gái, cô vừa tốt nghiệp trung học phổ thông năm nay à, cũng định bắt chước người khác theo nghề luật sư hả? Cô bé ngây thơ, cô cầm bút học hành thì không có vấn đề gì, nhưng nếu là luật sư thì còn chưa đủ đâu. Cô đã từng chứng kiến cảnh tượng như thế này bao giờ chưa? Có thấy sợ không?”

Con người ta khi quá sợ thì thường kêu không thành tiếng, điều đó thật đúng với hoàn cảnh của Lương Duyệt lúc này, mặt cô trắng bợt, không trả lời hắn ta.

Gã kia hất mạnh cằm cô về phía mình, nói: “Còn định kiện nữa hay không?”

Bỗng có tiếng choang một cái, mảnh thuỷ tinh văng ra khắp nơi, Lương Duyệt cầm một mảnh vỡ nhằm thẳng vào cổ của gã kia, nói: “Vì sao lại không tiếp tục kiện?”

Thì ra, nhân lúc thắt dây giày cô đã kịp giấu một chai nước khoáng vào trong tay áo, trong khi gã Lăng Tử kia chưa kịp có phản ứng gì thì cô đã đập chai nước lên bức tường, mảnh chai nham nhở , sắc nhọn đã trở thành thứ vũ khí có thể uy hiếp người khác hiệu quả phù hợp nhất lúc này.

Lăng Tử liếc nhìn chiếc chai vỡ nham nhở đang kề bên cồ bởi bàn tay run rẩy, nói: “Cô dám à? Chẳng phải cô là luật sư sao? Luật sư mà lại làm người khác bị thương thì sẽ bị coi là cố tình gây thương tích cho người khác, đúng không?”

Lương Duyệt cũng mỉm cười theo: “Đúng thế, nhưng vẫn còn một điều nữa, đó là điều tự vệ chính đáng, lúc này tôi có đâm chết anh cũng chẳng sao cả.” Nhưng cô vẫn cảm thấy không thể tin rằng hắn là một kẻ côn đồ có văn hoá.

Quả nhiên, gã họ Lăng kia có vẻ hơi luống cuống, sau đó tíêp tục nói với vẻ coi thường: “Thế thì cô cứ việc đâm chết tôi đi. Dù sao thì tôi cũng cần tiền hơn là cần mạng sống.”

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Lương Duyệt đành đổ giọng thương lượng: “Tôi nghe nói anh cũng là người trong đạo, vì thế chúng ta cứ nên nói thẳng thắn với nhau, số tiền mà anh nợ bọn họ chẳng đủ để dính kẽ răng của anh những bữa ăn thường. Chẳng lẽ, chỉ vì chút tiền còm cõi ấy mà lại để đánh mất đi danh dự bao nhiêu năm nay. Mà người trong đạo thường coi trọng nhân, nghĩa, tín, dụng, anh không sợ là đánh mất chữ tín thì sẽ chẳng còn ai dám hợp tác với anh nữa sao?”

“Đừng có giở trò khỉ đó nữa đi. Nếu có gan thì cứ việc đâm vào cổ tao đi. Đâm đi, đâm đi nào!” Điệu bộ bất chấp tất cả của hắn khiến cho Lương Duyệt vội nhảy lùi về sau một bước, cô thật sự lo sợ chiếc chai vỡ trong tay mình đâm vào cổ hắn.”

Lương Duyệt vẫn còn chưa kịp định thần thì gã kia đã dùng sức túm lấy chiếc chai vỡ sắc nhọn, bẻ quặt cánh tay Lương Duyệt về phía sau, khuỷ tay trái kẹp lấy cổ của Lương Duyệt cười nhạo báng: “ Mày chỉ là một con nhóc còn chưa hết lông tơ mà dám uy hiếp người khác à? Ông sẽ cho mày biết thế nào là đâm người! Ông sẽ vẽ lên mặt của mày, để xem mày sẽ kiện như thế nào!”

Đầu Lương Duyệt như có mọt tiếng nổ bên trong, còn bọn người kia thì đểu dừng tay nhìn về phía cô và gã họ Lăng. Dù cô có cố giẫy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của gã , xem ra gã chuẩn bị ra tay thật. Đột nhiên Lương Duyệt hét to về phía những tay chân của gã họ Lăng: “Đồ khốn, những người Đông Bắc chết hết cả rồi hay sao? Thấy người khác bắt nạt phụ nữ mà còn cứ đứng gương mắt ra nhìn. Cha mẹ, anh chị các người sẽ lấy làm xấu hổ vì các người. Thế mà cũng đáng gọi là đàn ông ư? Khí phách ấy để đâu cả rồi!”

Những lời này khi lọt vào tai thì có tác dụng gì với những người Đông Bắc ấy, Lương Duyệt không biết, nhưng những người Đông Bắc mà cô từng tiếp xúc thì đều có thuộc loại máu lửa, nói một cách khác là dễ bị kích động, vừa rồi khi nghe họ trao đổi với nhau thì cô đoán trong số đó ít nhất cũng có ba người là người Đông Bắc, vì thế cô quyết định thử liều một phen, xem có ai dám đứng ra không.

Kết quả…

“Anh Lăng, anh dính tay vào mọt con nhóc con như vậy làm gì? Làm vậy liệu có mất mặt không?”Người đàn ông mà Lương Duyệt nhìn thấy qua hàng rào lúc trước vẫn ôm ngực đứng trước cửa nhà nói to.

Tiếp sau đó hai ba người khác cũng lên tiếng: “Làm cái việc chẳng đem lại lợi lộc ấy làm gì, chỉ cần đánh đuổi cho bọn họ đi là xong thôi mà, rạch mặt người ta làm gì. Có chơi bẩn thì cũng không nên chơi bẩn như vậy!”

Gã họ Lăng nhổ một bãi nước bọt xuóng đất, nói: “Có cần thiết phải thế không, chỉ mới đùa nó có một chút thôi mà các anh đã xót thế rồi cơ à. Tình nghĩa của người Đông Bắc sâu sắc thật đấy!”

“Vỗn dĩ chuyện nợ tiền là của anh, chúng tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng để họ tìm tới tận nơi ở rồi mà còn gây ra chuyện khiến cảnh sát và bên mỏ tìm đến làm liên luỵ đến tất cả, đến lúc đó thì liệu tiền cũng có giải quyết được hết mọi chuyện không? Trả tiền và đuổi họ đi cho xong chuyện đi. Một chút tiền mọn ấy có thấm tháp gì với anh đâu. Còn tiền của tôi thì đều dồn vào đây cả rồi, nếu không còn mỏ nữa, thì tôi thề tôi sẽ lấy của anh cả hai cánh tay đấy, anh có tin không?” Người đàn ông Đông Bắc kia nói với vẻ bực dọc, nôn nóng.

Thì xe điểm yếu của bọn họ là ở đây, Lương Duyệt vội kêu to: “Đại ca, chỉ cần anh trả tiền cho bọn họ, tôi đảm bảo sẽ không nói chuyện của các anh ở đây ra đâu. Chúng ta đều vì miếng cơm manh áo, ai lại đem chút ít tiền của họ ra để đùa với mạng sống làm gì? Tôi cam đoan sẽ đưa Trụ Tử về và dẹp yên chuyện không để điều tiếng gì nữa.”

Lăng Tử thấy những người cùng hội cùng thuyền với mình có vẻ tức giận, lại nhìn Lương Duyệt lúc đó vẫn trong cánh tay giữ chặt của mình, cuối cùng cũng buông tay ra, ném chiếc chai vỡ xuống chân tường, miệng làu bàu chửi: “Mày đúng là con nợ. Vào đi, tao sẽ trả tiền!”

Cổ của Lương Duyệt vẫn chưa hết cơn đau vì bị giữ chặt, nhưng vẫn phải cố quay lại để dìu Trụ Tử. Trụ Tử bị mấy người kia đánh cho máu me đầy mặt, hai mắt sưng vù đỏ mọng khiến Lương Duyệt xuýt nữa thì nôn ra vì khiếp sợ.

Điều mà giữ cho Lương Duyệt đi được vào tới trong nhà đó là một câu nói: chưa cầm được tiền thì không được phép nôn.

Chương 21: Chuyện năm 2004 (Phần 3)

Lương Duyệt và Trụ Tử cầm một mảnh giấy trắng lên trước con mắt như đang muốn ăn sống nuốt tươi của mười mấy gã đàn ông. Khuôn mặt Trụ Tử đầy vẻ ủ rũ, chẳng thèm chùi vết máu trên mặt, anh ta cúi đầu cùng Lương Duyệt bước ra sân, rời khỏi khu nhà của bọn Lăng Tử. Từ đó tới tận bến tàu về Bắc Kinh, anh ta vẫn chẳng nói với Lương Duyệt câu nào.

Có lẽ anh ta nghĩ rằng, ngoài những tờ nhân dân tệ xanh xanh đỏ đỏ, còn lại có đưa gì đưa nữa thì cũng chỉ là con số không. Nhưng Lương Duyệt thì lạc quan hơn một chút, ít nhất thì họ cũng đã có chữ ký và dấu vân tay của chính Lăng Tử. Gặp tình huống tồi tệ nhất, cũng có thể coi như đó là vật chứng để kiện bọn chúng ra tòa, huống chi vụ việc chưa chắc đã đến mức đó.

Vì thế, sau khi về tới Bắc Kinh, đầu tiên Lương Duyệt động viên đám Trụ Tử tạm thời tìm một công việc gì đó để làm, chờ cô khởi kiện và chờ ngày mở phiên toà, đến lúc đó cô sẽ thông báo để mọi người tập trung lại. Nhưng khi cô nói xong thì trong ánh mắt của mấy người đó, thay vì vẻ sung bái hôm trước lại là sự coi thường. Họ nghĩ, chắc cô chỉ tìm cách giải quyết qua loa cho xong chuyện chứ chờ ngày mở phiên tòa thì biết đến bao giờ? Nhưng những lời của cô cũng lại rất thực tế, không ăn cơm mà cứ ngủ mãi dưới gầm cầu cũng không phải là cách hay, hơn nữa cũng đã sắp đến Tế rồi, dù thế nào cũng phải kiếm được chút tiền để còn mua vé về quê với gia đình. Vì thế họ lại chia nhau ra, mỗi người tìm một công việc, tạm thời để cho Lương Duyệt được yên tĩnh.

Khi Lương Duyệt về Nghiêm Quy, cô không hề nghĩ rằng luật sư Nghiêm và Hàn Ly sẽ khen ngợi cô về chuyến đi Sơn Tây vừa rồi, nhưng cô cũng không ngờ, ngay ngày hôm ấy chị ta đã chia hơn một nửa số vụ án cho cô, và còn nói mát mẻ rằng: “Cô có thể tự mình giải quyết các vụ án được rồi, mấy vụ án này coi như để cô rèn luyện thêm khả năng.”

Lương Duyệt chẳng buồn đôi co với chị ta nữa, cô cầm tập hồ sơ ra về, lần lượt nghiên cứu từng cái một. Giữa chừng, cô nhận được điện thoại của Trung Thiên, chẳng suy nghĩ gì nhiều, cô chỉ có vâng vâng mấy câu cho xong, trong khi tay vẫn lần giở tập hồ sơ.

Vì quá bận rộn, Lương Duyệt chẳng lấy đâu ra thời gian để tiếp tục giải quyết vụ việc của đám Trụ Tử, nhưng thấy Tết nhất cũng đã đến, tuyết cũng đã lác đác rơi, lo lắng cho cuộc sống của họ, bỗng nhiên trong đầu cô lóe ra một ý.

Ngày hôm sau, Trụ Tử dẫn đầu mười mấy người lặng lẽ tới ngồi trước cổng của Sở Lao Động. Nhân viên bảo vệ đến hỏi thì họ trả lời, có chuyện muốn hỏi thì gặp luật sư của chúng tôi, chúng tôi không có trách nhiệm nói chuyện này với các anh. Nhân viên bảo vệ nghe vậy thì vội vàng báo cáo lên, thế là ngay sau đó một vị lãnh đạo đã gọi điện đến hỏi Lương Duyệt. Cô kể lại đầu đuôi sự việc, sau đó thở dài rồi bổ sung: “Tôi cũng đã gửi đơn giúp họ từ lâu rồi, nhưng sắp đến Tết rồi, họ cũng không có tiền để về nhà nên nói là không chờ thêm được nữa. Anh cũng biết đấy, nhà nước ta luôn coi trọng người dân, nhưng giấy nợ đã gửi đi rồi mà bên kia vẫn không chịu trả, tôi cũng không biết phải làm gì hơn. Họ cũng không nghe theo tôi nữa, anh xem có nghĩ ra được cách gì để giải quyết cho xong giúp họ không?”

Trước Tết là thời gian thích hợp nhất để nhà nước tập trung giải quyết vấn đề những người làm thuê đòi tiền lương. Có thể không giải quyết được toàn bộ, nhưng vào thời điểm này, cần giải quyết cho ai trước thì Sở Lao Động cũng không có quy định rõ. Đám Trụ Tử đã gặp thuận lợi khi được Sở Lao Động đón tiếp, đồng thời nhận được lời hứa từ các nhà lãnh đạo rằng sẽ điều tra đến cùng, lại còn có những người tốt bụng đứng ra quyên góp tiền mua vé về quê cho họ và bảo họ cứ về quê chờ đợi. Tuy vẫn chưa lấy được tiền và chưa thực sự thỏa mãn về kết quả giải quyết, nhưng đám Trụ Tử cũng đã cầm vé lên tàu về quê ngay. Lương Duyệt thí thấy việc họ có thể trở về quê đoàn tụ và cùng gia đình ăn một cái tết sum vầy đã khiến nỗi áy náy trong long cô vơi đi rất nhiều, vì thế cô cũng bắt đầu chuẩn bị cho việc mua vé tàu về quê.

Nhưng chỉ mấy ngày sau đó thì có một loại sự việc kỳ lạ liên tiếp xảy ra. Đầu tiên là chuyện cứ sau giờ tan sở là lại có một người lấm lét theo sau cô, rồi khóa cổng nhà cô bị ai đó cho keo vào ổ, khiến cô mở mãi cũng không được, tiếp sau đó là chuyện thím Trương không biết bị ai đẩy ngã trong cầu thang, khiến cho nhân viên trong Nghiêm Quy hoảng hốt bất an trong một khoảng thời gian và cứ bàn tán xôn xao, lông mày của Hàn Ly cũng mỗi ngày một nhíu chặt hơn.

Phương Nhược Nhã biết chuyện, thấy không yên tâm khi để Lương Duyệt ở một mình nên cứ một mực bắt cô chuyển đến ở cùng mọi người, nhưng Lương Duyệt đã lấy lý do rằng muốn ở một mình, không quen với việc nhìn thấy cảnh người khác yêu thương chiều chuộng nhau trước mắt để từ chối lời mời ấy. Từ chối Phương Nhược Nhã là một chuyện, Lương Duyệt vẫn lặng lẽ một mình đi tìm nhà và chuyển chỗ ở. Đó là một căn hộ ba tầng ở gần chỗ trọ cũ, cô sẽ ở tạm để chờ vụ án được giải quyết xong rồi tính tiếp.

“Nghe nói là vì liên quan tới chuyện công nhân đòi tiền lương nên Sở Lao Động và Cục An Ninh cùng các cơ quan có thẩm quyền khác đã phối hợp với nhau để đóng cửa khu mỏ kia. Những người làm ăn chung với gã Lăng Tử bị mất sạch vốn liếng nên đã đuổi hắn đi, không còn nơi trú thân, hắn đành chạy dạt đến Bắc Kinh, trong hoàn cảnh ấy thì đương nhiên cô không may trở thành mục tiêu trút cơn giận dữ của hắn. “Hàn Ly một tay giữ vô lăng, một tay gõ gõ lên cửa kính xe, nói với ý tứ xa xôi.

Lương Duyệt thở dài bất lực. Muốn đề phòng những chuyện ảnh hưởng tới sinh mạng mình e rằng không dễ dàng chút nào, vậy thì, cần phải sống như thế nào, cô sẽ cứ sống như thế, gã kia chẳng qua muốn trút cơn giận mà thôi, chắc cũng chẳng dám làm gì cô giữa thủ đô như thế này.

“Cứ lo chuyện không đâu thì sẽ chuốc lấy phiền toái, đúng không? Những người nhận tiền của người khác mà giải quyết công việc như chúng ta cần phải lạnh lùng vô tình. Cô có muốn làm thiên sứ thì cũng phải xem mình đã mọc cánh chưa đã chứ? Bây giờ người ta nhằm vào cô, cô không có cánh thì làm sao chạy thoát cho được?” Hàn Ly liếc nhìn, thấy cô không nói gì, lại bồi thêm câu nữa.

“Nếu bí quá thì tôi sẽ báo cảnh sát, thưa ông chủ.” Thấy Hàn Ly vẫn chưa ngừng lại, Lương Duyệt vội nhận sai cho xong chuyện.

“Báo cảnh sát? Cô cho rằng Nghiêm Quy bị đóng cửa chưa đủ nhanh hay sao thế? Báo cảnh sát rồi thì sẽ bị cuốn vào chuyện ấy, vài ba tháng chưa chắc đã xong, khi đó mọi người chỉ còn nước vươn dài cổ ra chờ chết chứ gì?” Hàn Ly cởi phăng chiếc cà vạt, nói với giọng châm biếm.

Lương Duyệt nhìn ra ngoài hai bên con đường vành đai, những bụi hoa tường vi đang đung đưa theo gió, tuy cảnh vật tươi đẹp nhưng tâm trạng cô thì chẳng lấy gì làm nhẹ nhõm, đó chẳng lẽ lại là cái giá cho việc muốn làm một người tốt? Cuối cùng cô uể oải nói: “Vậy thì phải làm thế nào? Chẳng nhẽ cứ ngồi chờ chết?”

“Cô là nữ siêu nhân mà còn không có cách gì sao? Nếu đã biết kết quả như thế này thì lúc đầu…” Nói nửa chừng, Hàn Ly im bặt, môi anh trề ra, tay trái vo thành mắm đấm, đấm xuống dưới hai cái, rồi sau đó anh ngả người về phía sau, nói với vẻ tức giận: “Mẹ kiếp!”.

Cô chưa bao giờ chứng kiến cảnh Hàn Ly – một con người luôn được coi là tinh tế giỏi giang lại có vẻ bất lực như lúc này, cô vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
“Phanh xe cũng bị ai làm hỏng rồi!” Anh nghiến răng đáp, rồi bảo Lương Duyệt “Cô nhìn giúp tôi những chiếc xe đằng trước, giữ vô lăng để tôi cúi xuống xem thế nào.” Nói xong, anh khom người kiểm tra phanh xe dưới chân.

Lương Duyệt uống một ngụm nước to, ánh mắt tỏ vẻ sẵn sàng đón nhận trách nhiệm. Thật lòng, cô không nghĩ rằng mình sẽ phải chết như thế này. Tai nạn xe ư? Như thế chắc chắn thịt nát xướng tan.

Mấy giây sau, Hàn Ly ngẩng đầu lên, sắc mặt xám ngoét: “Phanh xe bị hỏng hẳn rồi. Xem ra, một là chúng ta sẽ đâm vào xe khác, hai là bị xe khác đâm vào.”

“Liệu có tình huống thứ ba không?” Lương Duyệt hỏi khẽ.

Hàn Ly cười lạnh lùng: “Có!”.

Đột nhiên anh quay mạnh vô lăng, chiếc xe đang đi theo chiều về bên phải bỗng quay một vòng và đâm thẳng vào một hàng rào ngăn cách bên cạnh “sầm” một tiếng. Lương Duyệt cảm thấy toàn bộ khung xương trên người mình như bị vỡ vụn, các đốt xương va vào nhau thành tiếng, đầu óc thì như rơi vào trạng thái hôn mê.

Hàng rào bị chiếc xe kéo đi mười mấy mét, cuối cùng văng vào mấy căn nhà mái bằng cũ nát ở hai bên đường, chiếc xe theo quán tính chạy về phía trước thêm một đoạn mới chịu dừng hẳn.

Lương Duyệt nghĩ thầm, nếu lần này còn sống sót quay trở về, thì từ nay cô sẽ không bao giờ nhúng tay vào những việc không phải của mình nữa.

Hàn Ly cố lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra và bấm lên đó bốn con số.

Sau khi đầu dây bên kia có tín hiệu, Hàn Ly nói bằng giọng hết sức yếu ớt: “Tôi xin báo cảnh sát, xe của tôi đã đâm vào nhà của dân thường ở đầu đường phía đông khu Vườn hoa. Có kẻ nào đó có ý muốn ám sát chúng tôi.”

Lương Duyệt nghe thấy Hàn Ly báo cảnh sát, trước khi nhắm mắt lại, cô mỉm cười, bây giờ thì không còn là chuyện năm trăm tệ nữa mà là chuyện mưu sát Hàn Ly, anh ta không bóp chết gã kia mới là lạ!

Tên tuổi của văn phòng Nghiêm Quy cuối cùng cũng đã nổi lên. Vì đòi tiền lương giúp cho những người làm thuê mà bị trả thù, hiện tại hai luật sư bị thương tuy vẫn còn băng bó nhưng vẫn kiên quyết đòi bằng được đồng xu cuối cùng cho những người công nhân.

Tuy tít đề trên báo là những dòng chữ rất dài và nhỏ, nhưng Lương Duyệt cứ đọc đi đọc lại mấy lần, trong bụng thầm kêu lên: Thật tuyệt!

Chuyện xảy ra hôm ấy đã khiến mấy chiếc xe cấp cứu, xe cảnh sát và xe cứu hộ được điều động tới hiện trường, Lương Duyệt đã mỉm cười đầy ý tứ dưới mấy ánh đèn màu, từ trước tới nay cô chưa bao giờ được người ta chú ý như vậy, nhất là khi người ta biết rằng cô là một trong số hai vị luật sư ấy. Bà chủ nhà cứ nhất định miễn tiền thuê trọ cho cô trong một tháng, rồi nói với vẻ rất nghĩa khí rằng sẽ giúp cô đứng vững và cùng làm điều gì đó cho những người công nhân làm thuê ấy. Nhưng nhìn dáng người nhỏ thó của bà chủ nhà, Lương Duyệt cười ha hả và từ chối.

Mọi việc xem ra cuối cùng cũng đã tiến triển theo chiều hướng tốt lên, lệnh truy nã gã họ Lăng kia cũng đã được ban bố, hắn chẳng thể nhởn nhơ được bao lâu nữa. Nhân cơ hội này, Hàn Ly cũng quyết tâm giải quyết bằng được chuyện với Phương Nhược Nhã, nghe nói chiếc nhẫn đính hôn cũng đã được cưỡng chế đeo lên tay của Phương Nhược Nhã rồi. Hàn Ly có vẻ rất thích thú khi thấy âm mưu của mình được thực hiện, anh nói: “Thế mới thú vị.”

Nhìn thấy Hàn Ly cười tít trong lúc nói tới Phương Nhược Nhã, Lương Duyệt bỗng rất nhớ Chung Lỗi, rất rất nhớ. Vì thời gian sinh hoạt và làm việc của hai người hoàn toàn trái ngược nhau nên cô rất ít khi gọi điện thoại cho anh, càng không thể nói hết với anh những chuyện mới xảy ra. Với cái tính dễ bị kích động, anh sẽ không yên tâm làm việc và có thể sẽ lén bỏ về.

Thế nên, cô chỉ còn biết ôm chặt lấy áo sơ mi của anh khi ngủ.

Ai mà không sợ cho được, nếu không sợ thì cô đã chẳng phải để một con dao nhọn dưới gối. Nhưng dù có sơ, cô cũng phải cố tỏ ra như không có chuyện gì, và thỉnh thoảng, lúc nửa đêm, khi anh gọi điện về, cô chỉ nói những chuyện linh tinh, bởi cô nghĩ cũng chỉ còn nửa năm nữa thôi, anh sẽ lại về bên cô. Cứ nghĩ như vậy thì ngày tháng sẽ trôi nhanh thôi.

Hôm ấy vừa ra khỏi nơi làm việc, về đến trươc cửa nhà thì cô nhận được một cú điện thoại lạ. Cô kẹp chiếc cặp tài liệu vào nách, cằm giữ chiếc điện thoại, tay phải lần tìm chìa khóa mở cửa. Giọng nói trong điện thoại tỏ ra rất hiền từ, giống như giọng nói của một vị giáo sư từng giảng dạy cô hồi đại học: “Xin hỏi, đây có phải là số điện thoại của luật sư Lương không?”

“Vâng đúng ạ. Xin hỏi ông là ai?” Lương Duyệt nhíu mày, tay vẫn lục tìm trong túi, không hiểu chìa khóa để đâu mất rồi.

“Cô không cần biết tôi là ai, tôi chỉ muốn nói với cô một điều, có một số chuyện nên cho qua thì hãy cho qua, nếu không thì hãy nghĩ tới hậu quả!” Giọng nói của người kia vẫn tỏ ra rất ôn tồn.

“Ví dụ?” giọng Lương Duyệt trở nên lạnh lùng. Mấy ngày qua cô và Hàn Ly đã nhận được một số cuộc điện thoại tương tự, cũng với nội dung đe dọa, vì thế mà Hàn Ly càng giận dữ và quyết tâm, anh coi đây là vấn đề liên quan tới tôn nghiêm của giới luật sư. Chuyện đòi lại tiền lương không còn là vấn đề chính yếu nữa, mà quan trọng hơn là, đến cả những người làm về luật cũng không có được cảm giác an toàn, vậy thì dân chúng sẽ ra sao đây? Vì chuyện này, họ đã phải tố cáo tới bốn lần, lần nào cũng khiến mấy viên cảnh sát đâu đầu mà chẳng biết phải làm gì với anh.

“Có một số chuyện, Lăng Tử và các nhà đầu tư có thể giải quyết được với nhau, có một số chuyện thì những nhà đầu tư và các lãnh đạo bề trên giải quyết với nhau, có những vấn đề thì để các cấp lãnh đạo giải quyết với nhau. Cô nghĩ rằng cô có thể tố cáo tới cấp nào? Nếu như cô còn mạng sống để đi tố cáo?”

“Chúng tôi sẽ không để anh ta sa lưới, vì vậy cũng sẽ không để cho cô sống. Nếu những tài liệu trong tay tôi không sai thì cô là người Đông Bắc, đúng không? Bố cô là giám đốc một công ty xây dựng, mẹ cô đã nghỉ hưu, bà ấy thường đi chợ sớm lúc sáu giờ sáng. À, cô còn có một người bạn trai đang học ở bên Mỹ nữa, làm ở ngân hàng chắc có nhiều tiền lắm nhỉ? Nếu anh ta mất việc, gia đình cô lại xảy ra chuyện gì thì cô thử đoán xem, phải cần tới bao nhiêu ngày để anh ta có thể từ bên Mỹ trở về cứu cô?”

Cuối cùng thì Lương Duyệt không sao nghe thêm được nữa, cô giơ tay ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất. “Đồ khốn kiếp!”, cô chửi thầm trong bụng.

Chiếc điện thoại lăn mấy vòng, ánh sáng từ màn hình của nó như muốn trêu ngươi và chế nhạo cô, khiến cô chỉ muốn cầm nó lên và chửi một trận thật đã.

Sau này Hàn Ly nói với cô rằng, anh cũng nhận được một cú điện thoại tương tự. Cả hai đều mệt mỏi, buồn bực, im lặng dựa vào cửa xe, ánh đèn pha từ những chiếc xe đi qua lại lần lượt hắt ánh sáng lên mặt họ, càng làm tăng thêm cảm giác ngột ngạt vô hình. Cuối cùng Hàn Ly nói: “Có tiếp tục đem ra tòa hay không thì tùy cô, còn tôi quyết định vẫn làm như vậy. Làm những kẻ lưu manh nho nhã nhiều năm rồi, không thể để mất trắng được. Ngày mai tôi sẽ tới Sở công an để trình báo, tôi muốn xem xem, tóm được gã họ Lăng kia rồi thì sẽ tóm thêm được những con cá lớn nào nữa!”

Lương Duyệt day day trán, mắt vẫn nhìn ra những chiếc xe qua lại như mắc cửi, cô rùng mình mấy cái “Thế còn bên công ty của Phương Nhược Nhã thì làm thế nào? Anh không sợ bọn chúng sẽ động đến cô ấy hay sao?”

Nghe thấy Lương Duyệt nhắc đến Phương Nhược Nhã, Hàn Ly cười rất đỗi dịu dàng, anh đáp: “Có những khi, yêu chính là từ bỏ.”

“Đừng có lạm dụng từ ngữ.” Lương Duyệt thấy sống mũi cay cay, cô cắn vào ngòn tay mình, thầm rủa.

Có thể Hàn Ly chưa phải là một quân tử, nhưng anh ta biết hy sinh bản thân để cho người mình yêu được bình an. Thế còn với Chung Lỗi thì sao nhỉ? Liệu cô có làm được điều ấy không, rời xa anh ấy?

Chia tay hay không, không phải cô cứ nói là làm ngay được. Nhưng còn chuyện đem phiền hà đến thì bọn người kia đã nói là làm.

Vì thế mà trong lúc ngủ, Lương Duyệt đã nghe thấy những tiếng động khác thường, cô bàng hoàng sực tỉnh, nhỏm người dậy, ghé mắt nhìn qua khe cửa thì thấy có bóng mấy người đang lén lút tìm vật gì đó ở trước cửa. Cô hét toáng lên: “Các người định làm gì hả? Nếu còn không đi, tôi báo cảnh sát!”.

Nhưng tiếc là câu nói đe dọa ấy không đủ mạnh, dụng cụ mà những kẻ kia mang tới rất đầy đủ, nên bọn chúng chẳng thèm để ý đến lời đe dọa của Lương Duyệt mà vẫn cứ tiếp tục công việc của mình, chỉ một lát sau, cô đã ngửi thấy mùi khét lẹt.

Là người từng học về điện, cô biết bọn người ấy đang hàn cửa. Cô vội càng gọi điện sang cho hàng xóm. Người này nói chắc nịch rằng sẽ bảo vệ cô ròi thò đầu ra ngó, nhưng khi nhìn thấy hành động bất lương của bọn người kia thì vội rụt ngay đầu vào rồi đóng chặt cửa lại.

Lương Duyệt không tìm được sự giúp đỡ nhưng cũng không dám bao cảnh sát, vì cô sợ nếu bị dồn tới đường cùng, bọn người kia sẽ ra tay với bố mẹ cô và Chung Lỗi. Thấy cửa sắp bị hàn kín đến nơi, mùi khét lẹt đã tràn ngập khắp căn phòng, cô chỉ còn biết chạy tới bên cửa sổ hít không khí bên ngoài và nhìn xuống phía dưới, nơi có hàng rào lưới bảo vệ nghiêng 45 độ, cô muốn trèo xuống nhưng chẳng hề có lấy một chỗ đặt chân.

Bắt chước kiểu nhảy của Người Nhện ư? Hay là theo kiểu Titanic? Nhưng, dù là theo kiểu gì thì đôi chân của cô lúc này cũng đã run lên bần bật.

Lương Duyệt bấm điện thoại và chọn bừa lấy một trong số đó, định hỏi ý kiến. Chọn xong thì mới phát hiện ra rằng đó là tên của Trịnh Hy Tắc. Đó là số điện thoại mà cô lấy được từ Hàn Ly khi đến Trung Thiên lần đầu, tuy lưu đã lâu nhưng cô chưa bao giờ gọi.

Tự tìm đến rồi lại ăn mắng mất thôi, cô thấy ân hận ngay sau đó, nhưng giọng nói trầm trầm bỗng vọng lại từ đầu dây bên kia: “A lô, Trịnh Hy Tắc xin nghe!”

Ở đầu dây bên kia có một cuộc họp của ban lãnh đạo Trung Thiên đang diễn ra. Một vị giám độc đang trình bày một bản báo cáo của mình trên bục, Trịnh Hy Tắc nghe mà thấy thật vô vị. Các viên chức cũ của Trung Thiên trước đây đã tạo ra một tật xấu theo kiểu của các doanh nghiệp quốc doanh, phần lớn chỉ bày tỏ tình cảm yêu mến của mình với công việc bằng những lời nói sáo rỗng, vì thế anh không ngần ngại khi làm ra vẻ với họ.

“A lô, cửa nhà tôi bị người ta hàn kín lại rồi, bây giờ ngoài nhảy lầu ra thì tôi chẳng còn cách nào khác cả.” Lương Duyệt không nói tên mình ra, vì cô sợ như thế chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, nhỡ chẳng may anh ta không có ấn tượng tốt về mình thì chẳng khác gì mình tự tìm đến con đường chết.

“Hãy gọi tới số 110, 119, 122.” Trịnh Hy Tắc đáp, giọng lạnh lùng.

“Thôi được, cám ơn ông đã cho tôi biết điều thông thường này.” Giọng Lương Duyệt trong nháy mắt hết sức bình thản, chẳng hề có chút phấn khởi nào.

Cô chấp nhận số phận và cũng chẳng hy vọng Trịnh Hy Tắc sẽ cứu mình. Chỉ là bấm nhầm số thôi mà, cô tự nhủ.

Tiếng tút tút trong máy khiến lông mày của Trịnh Hy Tắc nhíu lại, anh nhìn vào chiếc điện thoai trên tay.

Lần đầu tiên có một cô gái dám tắt điện thoại của anh, hơn nữa lại vào lúc trước khi nhảy lầu.

Giọng nói trong điện thoại hình như anh đã nghe thấy bao giờ rồi, Trịnh Hy Tắc nhíu mày lục tung trong trí nhớ, và người đầu tiên anh nhớ tới, chính là cô luật sư có miệng lưỡi sắc bén ấy. Phải rồi, giọng của cô ta và người trong điện thoại là một. Lần đầu tiên anh thấy một nữ luật sư trẻ đến từ một văn phòng tép riu mà dám giới thiệu hùng hồn về mình như vậy, vì thế cô gái ấy đã để lại cho anh ấn tượng khá sâu sắc.

Liệu cô ta có dám nhảy lầu không nhỉ? Anh mân mê chiếc điện thoại trong tay.

Rồi đột nhiên anh nhấc điện thoại lên, gọi lại số vừa rồi. Từ trong ống nghe vọng ra bài Bài ca đom đóm. Thấy hai nhân viên cấp dưới ngồi bên đang tròn mắt nhìn mình, anh đưa tay lên che miệng, rồi đưa ngón tay ra hiệu để mọi người tiếp tục. Sau đó anh thầm nhủ với vẻ lạnh lùng, nếu sau ba hồi chuông nữa mà cô ta không nghe máy, thì dù cô ta có nhảy từ đỉnh Himalaya xuống thì cũng chẳng liên quan tới anh.

“A lô, có chuyện gì thế?” Giọng nói ở đầu dây bên kia là người Đông Bắc, không phải giọng nói lúc trước. Trịnh Hy Tắc ngây người nhưng không nói gì, người ở đầu dây bên kia “A lô” mà không nghe thấy tiếng trả lời, lẩm nhẩm mấy tiếng rồi tắt máy.

Bây giờ không còn là chuyện cứu hay không cứu người nữa. Bỗng nhiên anh thấy rất tò mò trước cô gái đã tắt điện thoại của anh hai lần trước khi nhảy lầu ấy.

Anh cười lạnh lùng, cuộc họp này thật nhạt nhẽo, chi bằng tìm một cái gì đó thú vị hơn! Đột nhiên anh đứng dậy khỏi ghế tổng giám đốc, khiến vị giám đốc đang phát biểu trên bục giật mình lui về sau mấy bước, tưởng rằng bản báo cáo lấp liếm của mình đã làm sếp tức giận. Không ngờ, Trịnh Hy Tắc chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái mà chỉ bước nhanh ra khỏi phòng họp, khiến thư ký Đổng hốt hoảng chạy theo phía sau hỏi: “Thưa, Tổng giám đốc đi đâu ạ?”

Trịnh Hy Tắc đáp, đầu không hề ngoảnh lại: “Đi cứu người!”.

Cứu người!

Cứu người?

Chương 22: Tình yêu giữa ngã ba đường

Sau khi tỉnh dậy, Lương Duyệt bỗng cảm thấy căm giận chính mình. Lúc này Trịnh Hy Tắc không còn ở trên giường nữa, cô cầm mấy chiếc gối ném mạnh vào chỗ anh nằm ngủ đêm qua.

Như thế này là sao? Một người phụ nữ mà ngay đến bản thân mình cũng không chế ngự nổi, thì còn làm được gì nữa?

Ném xong mấy chiếc gối, cô ngồi yên lặng một lúc rồi mới đi chân trần đến bên cửa sổ, kéo soạt tấm rèm sang bên, ánh nắng bên ngoài chiếu vào chói chang, cô bèn đưa tay lên che mắt.

Chung Lỗi là người rất lương thiện, đối mặt với bất kỳ việc gì, anh thường chọn cách làm đúng với lương tâm của mình. Nhưng cô và Trịnh Hy Tắc thì không như vậy.

Lương Duyệt không thể nào che giấu được nỗi buồn thương trong tận đáy lòng, cô bỏ tay xuống, tuy rất nhức mắt những cô không muốn tránh ánh nắng gay gắt nữa.

Cô dựa vào cánh cửa kính, ánh nắng đã làm cho cảm giác buốt lạnh trở thành ấm áp.

Cô nghĩ mãi cũng vẫn cảm thấy buồn, có lẽ chẳng nên tiếp tục dằn vặt mình như vậy.

Thế nên, cô đi nhặt bộ quần áo thay ra tối hôm qua, cởi chiếc áo sơ mi của Trịnh Hy Tắc mà cô đang mặc trên người ra dưới nắng sớm. Thay xong, cô cài khuy lại, vuốt chiếc áo cho phẳng phiu và gấp nó lại.

Lúc xuống gác, cô không nhìn thấy Trịnh Hy Tắc đâu, trân bàn ăn đặt một phần điểm tâm sáng, vì không thấy đói nên cô không động đến. Lúc cô ra cửa, thím Đường hỏi: “Thưa cô, bao giờ cô về, để tôi còn chuẩn bị cơm?”

Lương Duyệt quay đầu lại nhìn căn phòng rộng mênh mông, trong lòng không khỏi có cảm giác hoang mang, đôi chân run run, ánh mắt lưu luyến của cô nhìn sang thím Đường, cô mỉm cười đáp: “Thím quên là tôi mua nhà rồi à? Tôi không về đâu.”

Đúng thế, cô đã mua nhà, và cuối cùng cũng rời khỏi Quang Mẫn Uyển. Năm năm trước, cô đã tới đây với một bộ đồ ngủ và một đôi dép lê, và bây giờ, cô lại một mình rời khỏi nơi này.

Rất hợp lý, không phải thế sao?

Sau khi tới Bắc Kinh, cô đã có rất nhiều nhà, to có nhỏ có, đủ loại, và cũng chính vì như thế nên cô chưa từng cảm gác về một mái ấm của riêng mình. Thực ra, điều đó không phải tại cô, trong một thành phố mà người thuê nhà luôn phải chuyển từ nhà trọ này sang nhà trọ khác, thỉ chẳng ai nói căn nhà đó là nhà của mình cả.

Đã mấy lần bị chủ nhà từ chối cho thuê tiếp nên cô càng hiểu rõ điều này.

Nhưng hôm nay, cô đã trở thành chủ nhà, coi như được hả giận rồi.

Đi thì đi, nhưng trước hết cô vẫn phải tới Trung Thiên một lần đã. Vì không có nhiều thời gian nên cô đi thẳng tới phòng họp lớn ở tòa nhà mười tầng. Nhìn thấy cô, trợ lý Đổng vội tươi cười chạy ra đón và tế nhị ngăn cô lại bằng một câu nói khẽ: “Thưa luật sư Lương, bây giờ cô không thể vào trong đó được.”

Lương Duyệt mỉm cười, vỗ lên vai anh ta: “Tôi biết, tôi tới để thăm một người bạn.”

Cửa thang máy bỗng bật mở, trong đó là một tốp người có vẻ rất vội vã, họ là những cố vấn mà Trung Thiên mời thêm ở bên ngoài từ văn phòng Luật sư Hằng Chính. Mấy người nhìn thấy Lương Duyệt từ xa đều gật đầu chào cô, sau đó bước nhanh vào phòng họp, cánh cửa gỗ màu vàng lại một lần nữa khép lại.

Bọn họ không phải là đồng sự hay sao? Lúc ấy Trung Thiên vốn có hai nhà cố vấn luật, chỉ vì Trịnh Hy Tắc muốn thêm văn phòng Nghiêm Quy mà đã gây nên cơn sóng gió, bọn họ đòi hủy hợp đồng tập thể. Bọn họ luôn tự khoe khoang rằng mình tốt nghiệp từ trường Đại học Luật chính quy, cho rằng cùng đứng danh nghĩa cố vấn luật sư với Lương Duyệt là một chuyện mất mặt, và cộng tác cùng văn phòng Nghiêm Quy là một nỗi sỉ nhục với kinh nghiệm làm việc nhiều năm của họ. Cuối cùng Trịnh Hy Tắc dàn xếp với họ thế nào thì cô không biết, nhưng sau đó, những người tự coi mình là chính thống ấy chẳng nói gì nhiều mỗi khi gặp Lương Duyệt, chỉ gật đầu với cô một cái coi như lời chào, cố gắng giữ hòa khí bề ngoài với Nghiêm Quy.

Cửa thang máy lại mở một lần nữa, lại một nhóm người nữa, những tấm biển đeo trên ngực cho biết họ là người của một văn phòng luật sư có tiếng ở Bắc Kinh. Nghe nói nếu không phải là những công ty có cổ phiếu được niêm yết cả trong và ngoài nước thì họ cũng chẳng bao giờ thèm để mắt đến.

Khi ngang qua chỗ cô, người đi đầu khẽ nói với cô bằng một giọng an ủi: “Không sao đâu.”

Lương Duyệt ngẩng đầu lên, chỉ thấy bọn họ xôn xao bước vào phòng họp.

Có thể coi câu nói này là sự an ủi của họ dành cho người được gọi là phu nhân của Chủ tịch Hội đồng Quản trị được không? Lương Duyệt cười đau khổ.

Khi cánh cửa khép lại, thoáng nhìn thấy có một bóng người, anh ngồi đó, mặt không chút biểu cảm, trên ngón tay dài có một vật gì lấp lánh.

Mắt Lương Duyệt như mờ đi, cô vội quay người, từ từ ngồi xuống ghế như sẵn sàng đứng lên bất cứ lúc nào.

Cô biết, trong đó là một trận cãi nhau.

Cô biết, đó là một nút thong lọng.

Nhưng nỗi phấp phỏng trước một sự việc chưa xảy ra khiến cô không dám thả lỏng mình.

Cuộc họp đã diễn ra gần bảy tiếng đồng hổ, ngăn cách phòng họp một bức tường dày, nên cô không nghe được những điều họ nói trong đó.

Cô nghĩ tới chuyện hồi còn nhỏ, khi mẹ cô đi làm, bố cô thường đem cô tới công trường và nhốt trong phòng làm việc của ông. Sau khi bố rời khỏi, cô liền phủ phục trên bậu cửa, lắng nghe tiếng bước chân ông, sau đó cô mới biết, ở một nơi toàn những âm thanh ồn ào của công trường xây dựng như vậy thì chẳng thể nghe thấy tiếng gì được.

Nhưng ở tòa nhà mười tầng yên tĩnh tới mức đáng sợ như Trung Thiên này, cô cũng chẳng nghe thấy gì cả.

Thư ký Đổng không hề bước ra lấy một lần, những người ở bộ phận tổng hợp cũng rất ít đi vào bên trong, mà dù có vào đó thì cũng chỉ là đem đồ ăn trưa cho những người bên trong. Cô không muốn nghe diễn biến của cuộc họp từ miệng người khác, vì thế chỉ còn cách ngồi yên chờ đợi.

Năm giờ chiều, cánh cửa gỗ nặng nề được đẩy ra, đám người bên trong lần lượt bước ra ngoài. Trịnh Hy Tắc cùng đi với một người lớn tuổi, nụ cười trên môi anh không hề thay đổi. Lương Duyệt vẫn ngồi bất động trên ghế, ngón tay cô lạnh giá.

Không ngờ người trong phòng họp lại nhiều như vậy, cả một đoàn dài dằng dặc. Lương Duyệt đếm thầm, cố không nhìn vào tấm lưng thẳng đã bước vào trong thang máy.

Năm mươi bảy người cả thảy. Cũng được đấy.

Lương Duyệt thở dài, thả lỏng người, đứng dậy, khoác túi lên, sửa sang lại váy áo, rồi đưa mắt nhìn xung quanh xem có quên thứ gì không, định rời đi. Cô không cần biết kết quả cuộc họp, mà dù có biết cũng chẳng thay đổi được gì. Việc đến Trung Thiên chẳng qua cũng chỉ là một liệu pháp tâm lý, vì suy cho cùng thì phần lớn tiền lương của cô có được cũng là từ Trung Thiên, nếu không tới thì có vẻ thiếu đạo đức nghê nghiệp quá.

Nhưng cô chưa kịp cất bước thì cánh tay đã bị ai đó kéo lại. Anh cười hỏi: “Em không định biết kết quả mà đã định bỏ đi sao?”

Lương Duyệt nhìn kỹ nụ cười tự tin trên môi anh, nói: “Có cần thiết phải hỏi không? Nụ cười của anh đã nói rõ cả rồi.”

Trịnh Hy Tắc đưa tay chỉ vào cô, hỏi: “Nụ cười trên mặt anh thì có thể nói lên điều gì? Em ở bên cạnh anh lâu như vậy, sao vẫn còn chưa hiểu anh thế?”

Cô có vẻ mệt mỏi, cười một cách miễn cưỡng: “Nói như vậy là chúng ta chẳng còn gì nữa?”

Ánh mắt chăm chú của anh nhìn cô đầy vẻ phức tạp, thở dài rồi nói: “Nếu có một ngày anh không còn gì nữa, anh sẽ không để cho em nhìn thấy anh đâu.”

Lương Duyệt nhìn ra cửa sổ, khoảng không gian bên ngoài đã biến thành một khoảng trời xám, cũng giống như tâm trạng phức tạp không thể lý giải được của cô lúc này, “Anh hãy tới bữa tiệc chiêu đãi đi. Em sẽ lái xe về nhà.”

Về nhà thôi, để gieo mình xuống chiếc giường mềm mại, để bộ óc không phải làm việc thì sẽ không thấy mệt mỏi nữa.

Chỉ cần đến ngày mai, tinh thần tràn trề trở lại, cô sẽ lại là một Lương Duyệt không thể gục ngã.

Trong cuộc đời này, Lương Duyệt đã từng phải đối mặt với rất nhiều chuyện, bởi có một số chuyện không thể nào tránh được.

Cô không thể đối xử tệ với ai. Cô cũng ghi nhớ tất cả những món nợ trong long, và luôn luôn trăn trở với những món nợ đó.

Cô luôn nghĩ, dù có đau đớn, dù có khó khăn hơn nữa, thì cũng không được buông xuôi, bởi vì người mà cô dám đối xử tàn nhẫn chỉ có một mà thôi, đó là chính bản thân cô.

Trịnh Hy Tắc cũng không cố nài ép, anh chỉ hạ giọng, nói: “Lái xe về nhà cẩn thận đấy!”, rồi sải bước đi theo những người phía trước.

Lương Duyệt không biết cái nhà mà cô vừa nói là nhà nào, vì vậy cô lái chiếc TT một cách không mục đích trên đường vành đai bốn. Mãi cho đến khi Phương Nhược Nhã gọi điện tới, cô mới dừng xe, nhìn những ngọn đèn màu từ các tòa nhà hai bên đường đang chiếu rọi mình.

“Nghe nói cậu đã chuyển khỏi Quang Mẫn Uyển rồi?” Ở đầu dây bên kia, Phương Nhược Nhã hỏi bằng giọng nôn nóng.

“Chuyển từ sáng hôm qua. Vì cậu tắt máy nên mình không thông báo được”, Lương Duyệt khẽ nói.

“Đồ ngốc, cậu đã có sự lựa chọn rồi à?” Phương Nhược Nhã hỏi dồn.

Lương Duyệt dựa người vào ghế, suy nghĩ một hồi lâu rồi trả lời: “Không chọn ai trong hai người ấy, có thể coi đó là một sự lựa chọn được không?”

“Sao? Cậu bị thần kinh à! Định làm Đức Mẹ Đồng Trinh hay sao đấy? Mình mắng thì mắng thế thôi, chứ đâu có bảo cậu từ bỏ cả hai người ấy? Cậu đang nghĩ gì thế hả, nói cho mình biết đi, cậu đang chọc tức mình đấy!”

“Thực ra mình cũng không biết nữa, không biết nữa, thật đấy. Đúng như cậu nói, mình không thể chọn Chung Lỗi, Trịnh Hy Tắc có trả thù hay không mình cũng không nghĩ tới. Có một số chuyện mà chỉ người trong cuộc mới hiểu được. Tình cảm tan rồi lại hợp không thể còn đằm thắm, ngọt ngào như lúc đầu, mặc dù mọi người đều lưu luyến. Còn bảo mình lựa chọn Trịnh Hy Tắc thì mình không làm được. Mình không thể biết chuyện rồi mà vẫn cứ ở bên anh ấy một cách không biết xấu hổ như vậy được.” Giọng nói của Lương Duyệt rất kiên định, không có vẻ gì là bi lụy và bất lực.

Cô đã thấy được sự cao thượng của cả hai người đàn ông ấy, chỉ duy nhất ở bản thân mình là không thấy mà thôi. Cho nên, dù có đau đớn đi nữa, cô cũng vẫn sẽ giả bộ như không có gì, để lừa gạt chính mình.

“Cậu… mình thực sự không biết phải làm gì với cậu nữa. Ngày thường cậu cứ tí ta tí toét, nhưng có những lúc cậu trở nên suy tư và đa cảm tới mức mình không nhận ra nữa. Thôi, cậu cứ suy nghĩ và tự quyết định lấy. Cậu chuyển đi như vậy, nhất định Trịnh Hy Tắc sẽ tới tìm cậu, đến lúc đó cậu cứ giằng co với anh ấy, mình chẳng hơi đâu quan tâm nữa!” Phương Nhược Nhã tức giận tắt máy.

Lương Duyệt gập điện thoại lại, tựa lưng vào thành ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cuối tháng Năm, gió đêm vẫn mang theo hơi lạnh. Cô khoanh tay ôm lấy vai, nhưng vẫn không chịu đóng cửa kính xe.

Trịnh Hy Tắc nói, cô là người hay ngược đãi bản thân mình.

Thực ra, không phải cô là người thích ngược đãi bản thân, mà chỉ vì những giây phút nghĩ về người khác chiếm quá nhiều thời gian của cô. Sau khi dồn hết tâm trí vào đó, cô đã quên việc khoác cho mình một chiếc áo.

Ngốc. Hệt như người ấy.

Vì hai người bọn họ giống nhau nên mới gần gũi nhau đến thế. Có thể là như vậy.

Chuông điện thoại reo lên, không cần nhìn, cô cũng biết đó là ai, nhưng cứ để mặc nó reo cho đến lúc tắt. Chỉ ba phút sau, điện thoại lại tiếp tục reo, rồi tắt. Cứ như vậy, hết reo rồi lại tắt nhiều lần, đến khi Lương Duyệt không kiên trì được nữa, đành nhấc nó lên. “A lô!”

“Sao lại không nghe điện thoại của anh?” Giọng nói của anh trong máy tỏ ra lười biếng, âm điệu trầm trầm và rất có sức hút, có thể là anh vừa uống rượu xong, vì thế mà thiếu hẳn vè nghiêm túc và kiêu ngạo ngày thường.

“Em ngủ nên không nghe thấy.” Lương Duyệt nói dối, nhưng mặt không hề đỏ.

“Ngủ trong xe à?”, anh hỏi với vẻ châm biếm, vẫn giữ vẻ kẻ cả như thường ngày.

Lương Duyệt chần chừ trong giây lát rồi từ từ quay người lại.

Phía sau lưng cô là một chiếc xe màu đen, không cần quan sát kỹ cũng biết là xe anh.

“Anh theo dõi em à?” Lương Duyệt hỏi lại.

“Thỉnh thoảng thôi, anh chỉ định gọi điện hỏi vợ của anh, muộn thế này rồi sao không về nhà?” Ở đầu dây bên kia, anh vẫn nói với giọng đùa cợt.

Đưa tay tắt máy xong, Lương Duyệt bước từ trong xe ra, rồi đứng dựa vào cửa xe, khoanh tay trước ngực rồi quay về phía anh đáp: “Ngắm sao.”

Anh đẩy cửa xe, bước tới với vẻ ung dung, đứng sát bên Lương Duyệt, nói: “Đây là lần thứ một trăm chín mươi bảy em tắt điện thoại của anh.”

Lương Duyệt biết mình đuối lý nên không nói gì nữa. Trịnh Hy Tắc xoay mặt cô lại. Cô tránh ánh nhìn của anh, ngước lên nhìn trời, sau đó mới nói: “Anh ghi chép vào trong sổ à?”

Anh ôm chặt lấy vai cô, khẽ cắn vào môi cô, thì thầm: “Có một số thứ không cần phải ghi chép.”

Cô gỡ mãi cũng không sao thoát khỏi vòng tay anh, vì thế đành hỏi tiếp với vẻ không mấy chú tâm: “Vậy thì ghi nhớ bằng cách nào?”

Miệng của Trịnh Hy Tắc phả ra hơi rượu rất nồng nhưng cũng rất ấm áp, anh khẽ thì thầm bên môi cô câu gì đó nhưng cô không nghe rõ. Cô hỏi lại ”Gì cơ?”

“Không có gì. Em không về nhà à?” Trịnh Hy Tắc như sực tỉnh, anh vờ ngáp và hỏi bằng một câu có phần hơi lạc đề.

“Em về Long Đình.” Khi trả lời, Lương Duyệt đưa mắt lén nhìn vẻ mặt của Trịnh Hy Tắc, dường như vẻ mặt không có gì thay đổi.

“Thế à. Vậy em lái xe cẩn thận nhé.“ Anh nhìn cô bằng một cái nhìn thật sâu, sau đó quay lưng lại và rờih đi với vẻ bình thản.

“Anh vừa uống rượu, hay là gọi lái xe đến đưa anh về?” Lương Duyệt vội nói với theo.

Tấm lưng thẳng chìm trong bóng đêm, đến của hình dáng của nó cũng rất nhạt nhòa. Anh không quay đầu lại, dừng bước ở cửa xe để tìm chìa khóa.

Không nghe tiếng anh trả lời, Lương Duyệt thấy hơi hụt hẫng, cô lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa xe.

“Lương Duyệt!”. Tiếng những chiếc xe qua lại trên đường khiến mọi âm thanh khác đều chìm đi, cô quay đầu lại, cao giọng đáp: “Gì ạ?”

“Anh về nhà đây, khi nào em muốn về thì gọi điện cho anh!” anh nói, tuy giọng không to lắm nhưng Lương Duyệt vẫn nghe thấy rất rõ ràng.

Anh đứng yên lặng, cô cũng không hề nhúc nhích.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ