Old school Swatch Watches
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Người phiên dịch - Trang 5

Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6

Chương 27

TRÌNH GIA DƯƠNG

Khi làm việc gặp phải khó khăn Kiều Phi đều không quá để ý, cô ấy biết tiếp thu học hỏi. Lần phiên dịch đầu tiên thuật ngữ “ba miễn năm giảm” không dịch được, cô bắt đầu nghiên cứu, học về lĩnh vực thuế, không lâu sau cô đã biết hết.

Cuối tuần, nếu cả hai đều rãnh rỗi, phần lớn thời gian chúng tôi đều ở nhà. Khi tôi lên mạng, cô luôn ngồi học bên bàn cạnh cửa sổ. Bỗng dưng trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc, nếu mình là một ông bố, nếu con gái mình chăm chỉ, xuất sắc, lại thông minh xinh đẹp như vậy, thì quả là một điều tuyệt vời của người làm bố. Tôi sẽ dồn tất cả để bồi dưỡng, tạo mọi điều kiện cũng những cơ hội tốt nhất cho con.

Một hôm Phi rất vui vẻ thông báo cho tôi biết trong hội nghị hôm đó cô đã dịch rất thành công.

“Anh có biết em cộng tác với ai không?”

“ Dương Yến Yến phải không?”

“ Anh giả vờ không đoán ra không được sao?”

“Anh không nghĩ ra được ai, chắc là tại IQ cao, thôi mặc kệ. Mau nói đi!”

“Rất thuận lợi nhé, nói chung là hoàn mỹ. Em đã sửa được mọi sai lầm từ đợt trước. Không những thế còn khiến bầu không khí thân thiện vô cùng. Đương nhiên vẫn không tránh khỏi có sai sót nhỏ, nhưng về cơ bản em cảm thấy hài lòng. Chu Hiền Phúc cũng khen em dịch tốt đấy.”

“Thế thì tốt quá rồi. Thực ra phiên dịch cũng phải dựa vào tích lũy dần dần, lần sau em làm tốt hơn lần trước là được rồi”.

“Cảm ơn thầy Trình. Còn nữa, điều em vui nhất lầ lần này đã khiến Dương Yến Yến tắt điện luôn.”

Tính khí vẫn trẻ con. Tôi chơi bi-a trên mạng, một gậy đưa bóng vào lỗ, quay lại nói với cô: “ Em cứ thích chơi tới cùng thế, sẽ có ngày khiến thầy giáo Trình tắt điện mất thôi”.

Cô ấy không nói gì.

“Thực ra, trong ngành này cạnh tranh là điều rất tốt. Nhưng hỗ trợ nhau cũng rất quan trọng mà”.

Tôi đã chuyển sang chơi ván khác, đối thủ của tôi có tên Tôi không tin tôi không thể đăng kí được. Lúc mới bắt đầu, tôi đoán đó là một đấu thủ mạnh. Vì thế tôi chuẩn bị dốc toàn lực để ngênh chiến.

Cuối cùng Húc Đông cũng hỏi về chuyện của tôi.

Tôi nói vẫn chưa thay bạn gái, vẫn là cô gái trẻ đó. Có thể chúng tôi đã yêu nhau mất rồi, nói chung không thể nói rõ được, cứ mơ hồ thế nào ấy, hiện tại cả hai đều rất vui vẻ.

“Khi nào chú giới thiệu cô ấy, để anh ngắm cho. Tranh thủ lúc này anh vẫn chưa kết hôn, vẫn còn có cơ hội”.

“Anh vớ vẫn thật”.

“vậy anh đưa chị dâu chú đi, còn chú dẫn cô ấy theo”.

Tôi ngẫm nghĩ.

“Chú không quyết định, vì người ta chưa chắc đã bằng lòng đi với chú đúng không?” Húc Đông liếc xéo tôi.

Thực ra tôi chẳng để ý tới phép khích tướng của anh ấy, có điều tôi cũng nên để Kiều Phi gặp bạn mình, tôi sẽ chính thức giới thiệu cô ấy  với họ.

Tôi gọi điện cho cô ấy, nói về việc này.

“Cuối tuần anh mời bạn đi đánh tennis, ăn cơm, em đi cùng nhé!”

“Cuối tuần này ư? Buổi sáng em còn phải tới chỗ anh Chu trực. Hay anh đi một mình được không? Vả lại em không biết chơi tennis.”

Kiều Phi ơi là Kiều Phi.

Tôi lại nhớ tới chuyện năm ngoái, tôi mời cô đi xem buổi công chiếu phim của Ngô Gia Nghi, cô lấy cớ phải dẫn oàn du lịch để từ chối. Trong di động của tôi vẫn còn lưu tin nhắn hôm đó tôi gửi cho cô.

Sự việc lúc đó rốt cuộc như thế nào, đã xảy ra lâu rồi nên tôi cũng chẳng muốn tìm hiểu lại nữa.

Nhưng hôm nay, cô lại dùng đúng lý do đó để từ chối.

Tôi muốn nói với Phi rằng: Đương nhiên anh biết cuối tuần em phải làm việc. Tôi cũng vừa gọi điện tới chỗ Chu Hiền Phúc để xin phép cho cô nghỉ. Anh Chu trả lời: “Gia Dương à, cậu hồ đồ thật rồi, chỗ chúng tôi nghỉ theo chế độ bên Pháp, tuần này là lễ Phục sinh, tôi đã bảo Tiểu Kiều nghỉ từ sớm rồi”.

“A lô? Gia Dương”. Phi nói trong đầu dây điện thoại bên kia.

“Được thôi. Vậy chúng mình hẹn lần sau nhé”.

Tôi chầm chậm bỏ máy xuống, tay đặt lên chiếc bút đang quay tròn trên bàn làm việc. Cảm thấy ngậm ngùi chua xót cho mình, tôi luôn hết lòng vì cô nhưng cô lại luôn khó hiểu như vậy.

Bên bàn đối diện, một đồng nghiệp, đang gọi điện đường dài quốc tế, gọi tôi: “Gia Dương à, nhanh lên, cậu giúp tớ ghi lại số điện thoại này nhé”.

Tôi mở bút máy, ghi lại số điện thoại anh ấy đọc. Sau khi viết xong, phát hiện tay mình nhoe nhoét mực. Hàng hiệu cái gì chứ, lại còn là quà quốc gia của người nước ngoài tặng chứ, tôi vứt bút, nhanh chóng đi rửa tay.

Tôi ngâm tay xuống nước, rửa hồi lâu, nhưng vẫn còn vết mực xanh mờ mờ. Tôi ngắm khuôn mặt vô hồn của mình trong gương rồi nói: “Cười”.

“ Cười đi”.

“Cười đi”.

Cuối cùng tôi cũng cười, khẽ thở dài. Vẫn còn công việc, vẫn phải sống.

Chuyện xảy ra vào thứ Ba, sau đó tuy cơ quan có nhiều việc bận nhưng tôi vẫn dịch một số tài liệu tiếng Pháp giúp Văn Tiểu Hoa. Buổi tối tôi lại lên mạng chơi bi-a cùng  Tôi không tin tôi không thể đăng kí được. Thằng cha này hoặc rất có hứng hoặc cũng vô vị giống tôi. Ngày nào chúng tôi cũng chơi tới tận khuya.

Tôi cũng không vì Kiều Phi từ chối mà huỷ cuộc hẹn với Húc Đông, một mình tôi tới đó cũng được, tại sao lại không chứ?

Nhưng vào buổi chiều thứ Năm, Kiều Phi gọi cho tôi.

“Anh đang cở Bộ à?” Cô hỏi.

“ Đang ở văn phòng”

“Anh xuống dưới được không? Em đang chờ anh ở bên ngoài.”

“Gì cơ?”

“Em đang ở quán cafe gần cơ quan anh. Anh có rảnh không?”

“Đương nhiên rảnh chứ. Em đừng đi đâu nhé, anh xuống ngay đây”.

Tôi còn chẳng kịp chào trưởng phòng, vội vàng chạy xuống dưới, tới quán cafe ở góc đường.

“Sao em lại tới đây?”

“ Cũng chẳng có chuyện gì, hôm nay kiểm tra xong, không có chuyện gì nên tới thăm anh thôi.”

Tôi không nói gì, nới lỏng cà vạt.

“ Phải rồi, em đã hỏi anh Chu, anh ấy nói tuần này em được nghỉ, chẳng phải anh nói muốn đi đánh tennis đúng không?”
Tôi nhìn cô.

“Em cũng phải nói thật với anh, em chẳng biết gì đâu, nếu có lỡ làm anh mất mặt, anh cũng không được trách đâu nhé.”

“...”

“Sao thế? Anh lại thay đổi kế hoạch rồi à?”

“Không có, không có, chúng mình cùng đi nhé”.

Cũng thông rồi sao, cuối cùng đã đồng ý tới gặp bạn tôi sao?

Cô nói dối là để bảo vệ tôi hay bảo vệ chính cô đây?

Tôi cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, dù sao Phi đã bằng lòng, cũng đã nể mặt tôi.

Hôm đó, Phi trang điểm rất đẹp. Mái tóc dài buộc gọn ra đằng sau, khuôn mặt nhỏ nhắn thoa một lớp phấn mỏng, mí mắt màu xanh, và đôi môi được tô son bóng. Bộ đồ thể thao Adidas cô mặc càng làm nổi bật đôi chân thon dài.

Nhìn thấy cô ấy bước ra, Húc Đông chỉ vào mặt tôi: “Thằng khỉ, đây chẳng phải cô gái anh nhìn thấy ở Học viện Ngoại ngữ hôm đó sao?”.

Rõ ràng anh ấy vẫn nhớ.

May mà vị hôn thê của anh vẫn chưa thay quần áo xong, tôi nói: “Xin lỗi nhé, sau khi tìm được, em thấy cô ấy quá tuyệt nên đã giữ lại cho riêng mình”.

Đương nhiên, tôi không thể tiết lộ cho anh ấy biết nguyên nhân sâu xa và kỳ lạ kia được.

Phi bước tới, Húc Đông bắt tay cô rồi hỏi: “Em là Phi à? Nghe danh đã lâu bây giờ anh mới được gặp, em là người TQ à? Trông em giống người nước ngoài lắm”.

Tôi nói: “Phi à, em đừng ngại, đây là thú cưng của anh, Húc Đông. Nó đã quen thể hiện sự nhiệt tình như vậy với bạn của chủ”.

Phi phì cười: “Chào anh Húc Đông, Gia Dương kể cho em nghe anh là bạn thân nhất của anh ấy”.

“Là thú cưng chứ”. Tôi khăng khăng.

Vị hôn thê của Húc Đông đã thay quần áo xong, bốn người chúng tôi bắt đầu ra sân tennis. Tôi giảng sơ qua quy tắc cũng như kỹ thuật cơ bản của môn tennis cho cô. Một lát sau, cô đã có thể đánh bóng khá hay rồi.

Phi có ưu điểm riêng, sức của cô ấy tốt nên phát bóng thường ghi điểm ngay. Tôi cười thầm trong bụng, lúc này cô giống như đàn ông vậy.

Đánh xong một séc, chúng tôi nghỉ uống nước. Miệng Húc Đông ngọt như đường: “Gia Dương à, chú nói xem có phải chú gọi một cô trong đội tuyển tennis tới đây để tiêu diệt anh chị không?”

“Làm gì tới mức đó chứ?” Tôi nói.

Phi rất vui, liền cầm cốc nước bưởi uống.

“Mà này” Húc Đông nói tiếp, “Ngoài lần gặp em ở Học viện, hình như anh còn gặp em ở đâu nữa thì phải”.

Tôi thấy tay Phi run lên, nước bưởi sánh ra ngoài, dây lên váy.

Tôi luôn cho rằng mình là người thông minh mà lúc đó không hiểu tại sao lại ngu xuẩn đến thế.

Kiều Phi cố gắng tránh gặp bạn tôi, bởi cô có nỗi khổ riêng.

Quá khứ trước đây vẫn luôn là vết thương ần giấu trong tim cô.

Cô đã trăn trở bao lâu để rồi cuối cùng quyết định chịu uất ức, giữ thể diện cho tôi?

Lại phải trang điểm thật xinh đẹp, còn tỏ ra vui mừng nữa.

Tôi muốn nắm tay cô, lúc này tay cô vẫn còn run.

Tôi lại nhìn Húc Đông, anh sắp nói gì đây, điều này sẽ quyết định từ nay về sau chúng tôi có còn là bạn của nhau nữa hay không.

“Em nói đi, hồi bé có phải em từng là người dẫn chương trình trong tiết mục Giữa trời và đất dành cho thiếu nhi của Đài truyền hình Trung ương không? Nếu đúng như vậy, anh phải nói với em rằng từ nhỏ anh đã thầm yêu em rồi”.

Vị hôn thê của anh bật cười.

Tôi cũng cười.

Phi cũng cười: “Không phải, không phải vậy đâu, lên đại học em mới tới thành phố này”.

Vị hôn thê của Húc Đông liền nhắc: “Phi à, nước hoa quả dính lên váy của em kìa, có cần phải tẩy ngay không?”

Tới lúc này cô mới nhận ra, liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Tôi nhìn theo bóng cô, lòng thầm nghĩ mình phải tìm lý do nào đó để kết thúc buổi gặp mặt này, càng sớm càng tốt.

Đánh tennis xong, tôi nghĩ cách để kết thúc sơm buổi gặp mặt này. Tôi nói với Húc Đông rằng mình còn có việc sau đó đưa Phi đi. Chúng tôi tìm chỗ ăm cơm, Phi ăn rất ít.

Tôi hỏi, em vừa đánh bóng xong, không đói sao?

Không đói. Cô ấy lau miệng, uống một ngụm nước.

“Lát nữa em phải về trường, tuần sau thi rồi, em về để ôn tập”.

Đồ ăn trong cổ tôi dường như nghẹn lại, không xuống được.

“Dường như bây giờ em còn bận hơn cả anh đấy”. Tôi nói.

“Vâng”.

Lúc lái xe đưa cô về, cả hai chúng tôi đều không nói gì. Tôi biết cô không vui, tôi cũng biết cô không muốn gặp bạn mình. Cứ nghĩ tới chuyện này, một mặt tôi cảm thấy rất thương cô, mặt khác cũng thấy mình thât oan uổng. Tôi chỉ muốn cô gặp bạn mình bởi thật sự tôi đã coi cô là người yêu. Lúc này cô không vui, tôi cảm thấy mình thật chẳng ra sao cả.

Tôi cười hì hì: “À, anh quên không nói cho em một chuyện, em có biết Húc Đông là ai không?”

“Là bạn của anh”.

“Anh ấy là bạn trai của Ngô Gia Nghi. Chính anh ấy đã bỏ cô ấy đấy”.

Phi sững sờ quay sang nhìn tôi: “Đó là bạn thân nhất của anh à. Em lại cứ tưởng phải như thế nào cơ? Cứ ngỡ là một tay chơi có hạng. Thế mà hôm nay em còn đánh bóng với anh ta nữa. Đúng là đồ trơ trẽn.”

“Em không nên chửi bạn anh”.

“Bây giờ em chửi hắn thế là nhẹ nhàng lắm rồi, em mà biết từ nãy em đã chửi hắn luôn rồi”.

“Kiều Phi”. Tôi nhắc: “Em giận vô lý thật đấy. Cái cô minh tinh kia có quan hệ gì với em không? Em đã xem xét kỹ chưa? Em chỉ biết bạn anh bỏ rơi cô ấy, thế em có biết sau lưng, cô ấy đã làm những gì không?”

“Ý anh muốn nói là ai cũng đều có quá khứ xấu xa phải không?”

“Anh không có ý đó, anh chỉ muốn nói là em không nên vì chuyện của người khác mà to tiếng với anh”.

Kiều Phi dừng lại, cơn giận khiến mặt cô đỏ bừng.

Thực sự tôi không nên nói câu đó, đang yên đang lành tự dưng lại lôi chuyện Húc Đông bỏ Ngô Gia Nghi ra. Nhưng tôi cảm thấy đột nhiên cô ấy nổi cáu mà chẳng có lý do chính đáng nào cả.

Cô cúi đầu nhìn vết ố trên váy do nước hoa quả bắn vào: “Đúng là chẳng ra sao, em mua bộ quần áo này để gặp người như vậy chứ?”

Tôi tấp xe vào lề đường, nhìn cô hỏi: “Em làm sao vậy? Có chuyện gì to tát lắm đâu, chỉ là một bộ quần áo thể thao thôi mà, anh sẽ mua cho em mười bộ. Nào, đi đến trung tâm mua sắm ngay bây giờ”.

“Anh đừng đem tiềm ra để hành hạ em nữa, Trình Gia Dương! Em biết anh có tiền, anh đi mua đi, ngay bây giờ đi, nhưng có điều phiền anh tìm người khác mặc nhé!”.

Nói xong cô liền xuống xe, sải bước về phía trước, không thèm ngoái đầu lại.

Đây là lần đầu tiên Kiều Phi nổi giận với tôi. Tôi không hiểu nổi con người cô thường ngày dịu dàng vui vẻ là thế mà chỉ loáng một cái đã trở nên đằng đằng sát khí như vậy.

Tôi đã làm gì sai, nói gì sai mà khiến cô đem sự bất mãn từ người lạ trút lên người tôi thế này? Tôi đã làm rất nhiều việc, chỉ mong muốn cô vui vẻ.

Bây giờ đổi lại cô đối xử như thế này với tôi.

Tôi sờ túi áo, tìm khắp nơi mà không thấy thuốc lá đâu, tức tối đấm mạnh vào vô lăng.

Tôi về nhà uống rượu, lên mạng rồi lại chơi bi-a với tay Tôi không tin tôi không đăng ký được kia.

Anh ta thăm dò: “Người anh em, sao hôm nay lạ thế, chẳng giống anh chút nào”.

“Đâu có”.

“Lại cãi nhau với phụ nữ à?”

“Sao anh biết?”

“Đàn ông tâm trí rối loạn, hỏi tại sao lại nói không có, đích thị là liên quan tới phụ nữ. Đừng quá bận tâm. Người xưa có câu: Nơi nào mà chẳng cỏ thơm. Nếu thích thì tiếp tục còn không thì mau chóng tìm người khác”.

“Đạo lý này ai cũng biết, thế nhưng vận vào mình lại chẳng biết giải quyết ra sao”.

“Chắc chắn anh bị cô ấy bắt nạn”.

“Tôi đã cẩn thận lấy lòng cô ấy, vậy mà cô ấy lại giận tôi. Vì chuyện của người khác mà cãi cọ với tôi.”

“Cô gái này tính tình không tốt phải không?”

“Chắc chẳng còn ai có thể tốt hơn cô ấy được.”

“Nhất định anh đã động vào nỗi đau của cô ấy rồi”.

“Tôi không coi trọng chuyện đó nữa, tôi chỉ muốn cô ấy quên đi.”

“Ây da, vậy là phức tạp rồi. Chuyện dài lắm phải không?”

“Tôi không muốn kể, mắt lại đang cay sè.”

Tôi tạm biệt Tôi không tin tôi không đăng ký được, rồi thẫn thờ nằm trên giường.

Một tháng sau lần đó, chúng tôi không gặp nhau.

Tôi không chủ động tìm cô ấy, và cô cũng vậy.

Công việc của tôi rất bận, nhiều khi mệt bở hơi tai.

Cuối tháng Tư, trong Bộ phải khám sưc khỏe định kỳ, tới lượt tôi thì đã là buổi chiều. Cuối cùng cũng có thể trốn ra ngoài không phải làm việc nửa ngày. Tôi thư thả xếp hàng tại phòng khám của bệnh viện.

Gia Minh làm việc tại bệnh viện này, lúc tôi đang đứng tại cửa khoa Tim mạch thì thấy anh đang đi tới. Nhìn thấy tôi anh rất bất ngờ, biết được tôi đến khám sức khỏe định kỳ, anh liền hỏi tôi: “Chú có vội không? Nếu vội anh sẽ giúp chú được kiểm tra sớm”.

“Không cần đâu. Em cũng chỉ muốn được ở đây nghỉ một lát.”

Anh ấy nhìn tôi rồi ngồi bên cạnh nói: “Anh vừa mổ xong một ca, cũng muốn nghỉ một chút”.

“Gần đây chú khỏe chứ? Đã lâu anh không về nhà rồi.”

“Cũng tàm tạm. Có điều công việc hơi bận. Đặc biệt là tháng trước, anh biết không vừa kết thúc hai hội nghị xong.”

“Dạ dày chú có còn đau nữa không?”

“Hình như không thấy gì nữa”.

“Tới lượt chú rồi kìa”.

Tôi bước vào phòng khám khoa Tim mạch, bác sĩ tiến hành kiểm tra đơn giản, kê đơn rồi yêu cầu tôi chụp X-quang. Lúc tôi đi ra, Gia Minh vẫn đang chờ ở đó: “Anh đưa chú tới khoa Phóng xạ nhé”.

Muốn chụp X-quang lại phải đi sang tòa nhà khác, khi chúng tôi đi ngang qua cửa chính của phòng khám thì bắt gặp một chiếc xe cấp cứu vừa dừng lại. Người ta khiêng cáng vuống, bệnh nhân trên cáng đang đeo máy thở, che mất nửa khuôn mặt, tôi chợt cảm thấy người đó rất quen. Đúng vào lúc này tôi nghe thấy y tá đang nói rõ tình trạng của bệnh nhân cho các bác sĩ cấp cứu: “Bệnh nhân Ngô Gia Nghi, hai mươi sáu tuổi, trúng độc khí gas, huyết áp 40,60...”.

Gia Minh nhìn tôi hỏi: “Ngô Gia Nghi? Đây chẳng phải là cô minh tinh gì đó sao?”.

Tôi cũng sững người lại

Chương 28

KIỀU PHI

Chu Hiền Phúc bảo tôi đi chuyển công văn, đơn vị nhận là một công ty thương mại phụ trách xây dựng cơ sở hạ tầng.
Tôi để tài liệu ở chỗ thư ký, ký tên rồi đi về.

Lúc sắp rời khỏi đó, tôi thấy người quen đang đi từ trong ra, anh ta nhìn tôi mỉm cười. Tôi hận không thể tìm được lỗ nẻ nào để chiu xuống. Người đó là Lưu công tử.

Sự việc lần đó đã tiết lộ danh tính thật sự của tôi. Cho nên không lâu sau, anh ta tới trường tìm tôi, tôi không bất ngờ chút nào.

Khi đó tôi đang cùng một vài người bạn tới nhà ăn của trường, một chiếc xe dừng ngay cạnh tôi. Lưu công tử ngồi trong xe nói vọng ra: “Phi Phi, anh bảo em gọi điện, tại sao lại không gọi chứ?”

Tôi liền giục các bạn: “Các bạn cứ đi trước đi”.

Nhìn thấy họ đã đi khá xa, tôi mới cúi xuống nói với anh ta: “Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn gì? Anh muốn bôi nhọ tôi, tôi cho anh biết giáo viên phụ trách chúng tôi đang ở kia, anh đi tìm ông ấy đi. Hãy nói với ông ấy rằng, tôi tiếp khách ở hộp đêm. Trong đầu chỉ toàn những chuyện cười dâm đãng. Anh muốn thì đi đi”.

Anh ta vẫn ngồi trên xe, sững sờ nhìn tôi.

“Anh cũng muốn kể cho Trình gia Dương nghe phải không? Anh cũng nên đi đi, anh ấy chẳng biết gì đâu. Mà tôi cũng chẳng thèm quan tâm”.

Lưu công tử cười.

“Em nói đi, nếu anh làm thế thì có lợi gì chứ?”

Tôi đứng thẳng dậy, “hừ” một cái rồi liếc xéo anh ta. Từ trước tới giờ tôi chưa từng ghê ghớm như vậy. “Đàn ông có thể muốn cái gì ở đàn bà?”

“Phi Phi à, em làm sao vậy? Trứơc đây em chưa từng to tiếng cáu gắt như thế này mà.” Anh ta xuống xe hỏi tôi: “Em đang giận ai vậy? Nói đi, thế nào, thằng họ Trình kia trả em bao nhiêu? Lần trước anh đã muốn khuyên em  đừng theo nó. Em theo anh đi, thằng đó là người nhàm chán nhất anh đã từng gặp đấy”.

Tôi nhìn anh ta, dưới ánh nắng, con người này bàn chuyện giá cả với tôi, trông mới thành khẩn làm sao.

Tôi hơi thừ người ra.

Dường như anh ta cũng đoán được tôi đang suy nghĩ, lại nói với vẻ thành khẩn hơn: “Em nói xem trước đây chúng ta không có tình cảm ư? Chẳng phải lần nào anh đến Khuynh Thành cũng đều đối xử với em tốt nhất sao? Anh muốn cùng em ra ngoài, nhưng em không đi khách đúng không? Thế mà sau này sao em lại đi cùng thằng nhãi đó? Phi Phi, anh nói thật đấy, từ khi em bỏ đi, anh chưa từng nghe chuyện cười nào do người khác kể mà thấy vui cả”.

Bây giờ tôi đã hiểu rõ một chuyện.

Lịch sử của một con người, cũng giống với lịch sử của một quốc gia, luôn có người nhớ hộ cho bạn. Tôi ở cùng Trình Gia Dương đã rất lâu rồi, ham vui tới mức quên hết tất thảy mọi thứ, nhưng cuối cùng có người tới nhắc nhở tôi rằng đừng quên mình là ai, đừng quên  mình đã từng là gái hầu rượu ở hộp đêm.

“Phi Phi, anh không ép em, nhu6ng em phải suy nghĩ cho kỹ đấy được không?” Anh ta vẫn nhăn nhở như vậy, nói xong liền lên xe. “Lần này không cần em gọi cho anh nữa, anh sẽ tự tới tìm em.”

Bữa trưa hôm đó, một mình tôi ăn rất nhiều thứ: cơm, thịt gà, đậu, bánh...Buổi chiều học dịch khẩu ngữ, tôi đã thể hiện rất tốt, còn được thầy giáo khen nữa.

Buổi tối tôi vừa học từ mới vừa nhảy dây, tôi đã thề với bản thân, sẽ học hành chăm chỉ và sẽ sống tốt.


TRÌNH GIA DƯƠNG

Tôi mang hoa tới thăm Ngô Gia Nghi, thông báo với trợ lý của cô ấy ở ngoài cửa, anh ta đi vào xin ý kiến của cô rồi mới cho tôi vào, còn dặn tôi: “Xin anh nói ngắn gọn thôi, Gia Nghi còn phải nghỉ ngơi nữa”.

Ngô Gia Nghi đang ngồi trên giường cầm tờ báo trên tay, vừa thấy tôi cô liền vẫy tôi vào: “Bận rộn như anh vẫn có thời gian tới thăm tôi ư?”

Tôi cười nhìn vào trang Thông tin giải trí trong tờ báo trên tay cô, một hàng tít lớn Ngô Gia Nghi khốn đốn vì tình, tự sát không thành.

Tôi an ủi: “Toàn là những tin tầm phào vớ vẫn”.

Cô đáp lại: “Làm trong ngành của tôi và anh, nghề ngiệp chính của chúng ta là tạo ra những tin tầm phào vớ vẩn cho người ta nghe mà”.

Chúng tôi không phải là bạn bè thân thiết gì lắm, hôm đó tôi nhìn thấy cô được đưa ra từ xe cấp cứu ở ngoài cổng bệnh viện, khi về liền báo cho Húc Đông. Anh thừ người ra rất lâu, rồi nhờ tôi thay anh tới thăm cô. Lúc này tôi chẳng biết nói gì nữa, nhìn khuôn mặt không trang điểm của cô, bất giác tôi phát hiện thì ra cô cũng chỉ là  một cô gái yếu đuối, giống như một cánh bèo trôi dạt trong cuộc đời này mà thôi.

“Gia Dương à, tôi biết anh ấy sắp kết hôn rồi. Đúng là khi yêu thì như vậy, bây giờ chia tay rồi, đến một lời cũng chẳng buồn nói với tôi, lại còn bảo người khác thông báo cho tôi nữa chứ”.

“Chiều hôm đó, tôi vì nghĩ ngợi lung tung, lúc sắc thuốc lại bất cẩn không chú ý thuốc bị cạn, khi đó lửa vẫn chưa tắt  do vậy mới xảy ra sự cố bất ngờ như vậy.”

“Chắc anh đến thăm tôi thay anh ấy phải không?”

“Đừng phủ nhận, không có gì đâu. Tôi vốn là vậy, chính tôi muốn thế, tôi không trách Húc Đông. Dường như đã chết hụt một lần rồi nên tôi nhìn sự việc thấu đáo hơn. Nói chung cửa ải khó vượt qua nhất vẫn là chính mình. Nhờ anh nói hộ với anh ấy không cần thiết phải trốn tránh tôi như vậy đâu, cứ thoải mái thôi, sau này dù không làm bạn được thì cũng không cần thiết phải trốn tránh giống như trốn nợ đâu”.

Ngày đầu tiên sau khi Húc Đông cưới vợ, tôi đã nói hết cho anh nghe những gì Ngo Gia Nghi nói. Con người tưởng như cứng rắn này vừa nghe đã không nén được lòng, nước mắt tuôn rơi.

“Gia Dương à, chắc cậu đang rủa thầm anh đúng không?”

“Cũng không đến mức đó”

“Chẳng phải chính mắt cậu đã nhìn thấy anh đối xử với cô ấy thế nào sao? Cậu có cảm thấy anh không muốn kết hôn với cô ấy không? Anh chơi bời đã bao nhiêu năm nay, chỉ duy nhất cô ấy khiến anh rung động. Có điều cũng chỉ vì... bất đắc dĩ...”

Gia Minh cũng biết chuyện của Húc Đông, anh rất hâm mộ Ngô Gia Nghi. Hai anh em tôi cùng nhau nói chuyện về cô ấy trong phòng làm việc.

Anh ấy đang xem bộ phim It happened one night của đạo diễn Clark Gable. Một tiểu thư nhà giàu lưu lạc trót yêu anh chàng nhà báo chuyên viết bài châm biếm chọc cười cho độc giả. Một thời đại ngây thơ thuần khiết, một câu chuyện về nàng công chúa phải lòng chàng ếch xanh.

Gia Minh nhìn thấy tôi lấy một bộ lễ phục dành cho phù rể từ chỗ Húc Đông.

“Rốt cuộc cậu ấy vẫn tuân theo sự sắp đặt và điều khiển”. Gia Minh kết luận.

“...”

“Người con gái vì cậu ta mà làm như vậy, quả thật quá dũng cảm. Cô ấy yêu cậu ta biết bao, tử tự vì cậu ta. Chỉ tiếc là đã nhìn lầm người”.

Tôi ngồi bên cạnh Gia Minh, cố hết sức nghĩ ra lý do gì để biện minh cho Húc Đông.

“Anh ấy cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi”

“Chỉ là cái cớ”

Gia Minh là người như vậy, anh ít khi sống ở nhà, khi đó anh đã đấy tranh với bố mẹ. Mẹ tôi nói, anh có người yêu ở ngoài, cô ấy đã mang thai, hình như họ muốn kết hôn với nhau, thế mà cuối cùng sự việc kết thúc trong im lặng, không lâu sau Gia Minh dọn về nhà ở.

Đột nhiên anh bật cười rồi hỏi: “Chú luôn muốn biết rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì phải không? Anh sẽ kể cho chú nghe”.

“Em rất sẵn lòng”

“Anh rất yêu người con gái đó, anh và cô ấy sống cùng nhau, cô ấy đã mang trong bụng đứa con của anh.” Ngồi bên cạnh anh, tôi nghe tiếng tim của anh đập mạnh.

“Nhưng chú có biết không, bố mẹ chúng ta không đồng ý bởi gia cảnh của cô ấy.”

“Đương nhiên họ đã bất chấp thủ đoạn đẩ ngăn cản anh cưới cô ấy”.

“Bố mẹ không thể thuyết phục được anh nên đã chuyển hướng sang cô ấy. Họ tìm cô ấy, cho cô ấy một số tiền. Cô ấy đã đồng ý, rồi bỏ đứa bé đi”.

Anh kể mà như thể đang kể chuyện của người khác vậy.

“Anh không hận bố mạ à? Sao lại còn dọn về nhà ở nữa?”

“Hận ông bà ấy ư?” Anh nhìn tôi. “Đây chính là lý do tại sao anh rất ngưỡng mộ cô minh tinh đó. Nếu như người con gái của anh có chút kiên cường giống cô ấy, thì giờ đây chú đã có cháu ruột rồi”. Nói xong anh cười, “Bở vậy hoàn cảnh xung quanh thế nào, áp lực có lớn thế nào, thì câu “bất đắc dĩ” chỉ là cái cớ mà thôi. Nói chung thái độ của người trong cuộc mới là quan trọng nhất”.

Tôi cảm thấy Gia Minh nói rất có lý, ngày thứ hai sau khi Húc Đông cưới tôi thấy anh tiều tụy tuyệt vọng giống như bị đẩy xuống địa ngục. Tôi lại thông cảm với anh, bởi từ trước tới giờ tôi chưa từng nhìn thấy anh trong dáng vẻ này.

Dường như người nào cũng đều có nỗi khổ của riêng mình.

Trong lễ cưới, cha cố hỏi cô gái: Con có bằng lòng làm vợ Húc Đông không? Cô ấy ngập ngừng hồi lâu rồi nói: “Con đồng ý”, khi đó mắt cô đã rưng rưng.

Rất nhiều người có nỗi khổ riêng trong thành phố  này, họ đã kiên cường như thế nào, để có thể gánh vác được vô vàn những điều không như ý, tiếp tục sống.

Nghỉ lễ mùng Một tháng Năm, tôi vốn đã lên kế hoạch cùng Kiều Phi đi du lịch ở Singapo, Malaysia, Thái Lan nhưng lúc này lại đang ngồi lì trong nhà lên mạng.

Tôi chat với  Tôi không tin tôi không đăng ký được, anh ta hỏi: “Hiện giờ tâm trạng anh đã bình thường rồi chứ?”

“Cũng vẫn sống tạm thôi”

“Thế thì vẫn chưa bình thường đâu. Có thể thấy anh thực lòng yêu cô ấy. Anh cứ hà khắc với bản thân như vậy cũng không phải là biện pháp hay, chi bằng đi gặp cô ấy đi.”

“Nhưng tôi chẳng biết phải nói gì nữa.”

“Cũng chẳng cần phải nói gì. Chỉ cần xem xem cô ấy sống như thế nào. Nếu như cô ấy thực sự yêu anh thì cô ấy sẽ suy sụp, dày vò bản thân giống như anh.”

Lời của người bạn trên mạng khiến tôi nhớ tới Ngô Gia Nghi.

Liệu tình yêu Phi dành cho tôi có nhiều như Ngô Gia Nghi dành cho Húc Đông không?

Không, không, không. Tôi hoàn toàn không muốn cô ấy dày vò bản thân mình, từ trước tới giờ tôi luôn mong cô ấy sống tốt hơn tôi.

Nhưng chúng ta dùng cái gì để đo tình yêu chứ?

Tôi gọi điện cho Phi, cô tắt máy. Tôi lại gọi tới phòng kí túc xá, một lúc sau bạn cùng phòng của cô ấy mới bắt máy, trả lời tôi: “Cô ấy vừa mới ra ngoài rồi”.

“Em cũng không biết nữa, hình như là bạn. Anh gọi vào di động cho cô ấy đi”.

Tôi lấy chìa khóa xe sau đó đi ra ngoài.

Ra tới bên ngoài tôi mới phát hiện trời đang mưa.

Xe lướt nhanh trên đường, bỗng một nỗi lo vô cớ và cảm giác bất an xuất hiện trong đầu khiến lòng tôi nóng như lửa đốt.


KIỀU PHI

Lưu công tử nói: “Phi Phi em xuống đây đi, nếu em không xuống anh sẽ lên đó, em chọn đi”.

Tôi nói: “Anh cũng lợi hại thât đấy, tôi đã tắt máy rồi mà anh vẫn tìm ra số điện thoại ở trong kí túc xá”.

“Nhanh lên, nhanh lên, trời mưa rồi. Anh đỗ xe ở dưới lầu”.

Tôi ngồi trên giường, đau khổ nghĩ, đúng là mình không tìm rắc rối mà ắc rối lại tự tìm tới.

Tôi nồi trong nhà vệ sinh hút một điếu thuốc, sau đó ặc áo mưa đi xuống.

Lưu công tử thắc mắc: “Sao lâu thế?”

“Anh tìm tôi có chuyện gì, mau nói thẳng ra đi”.

“Có cần phải nghiêm túc thế không? Phi Phi cười đi. Anh chẳng có chuyện gì, chỉ muốn tới thăm em thôi”.

“Anh không có chuyện gì sao, nhưng tôi lại có chuyện muốn nói với anh đấy”.

“Như anh đã thấy đấy, Lưu công tử, tôi đang là sinh viên, trước đây tôi đã từng làm gì, đều do cuộc sống bức bách mà thôi.

Anh cũng biết mà, không phải ai trên thế giới này cũng có cuộc sống giống như anh và Trình Gia Dương”.

“Anh cũng chẳng thiếu gì những cô gái như tôi. Hơn nữa tôi cũng chẳng nợ gì anh cả, mong anh hãy để tôi yên.”

Anh ta chăm chú nhìn tôi.

“Nếu anh muốn tìm một gái bao, tôi khẳng định ớ anh tôi không phải đối tượng tốt. Mong anh đừng cố làm bất cứ việc gì đối với tôi nữa.”

Nói xong tôi định xuống xe nhưng anh ta đã khóa chặt cửa lại.

“Em đã nói đủ rồi phải không? Tại sao không cho anh cơ hội để nói một câu chứ? Như thế là không công bằng đâu”.

“Vậy mời anh”

“Có phải khuôn mặt anh giống như đang nói dối không? Tại sao rất ít người tin anh vậy?”

“Phi Phi, Kiều Phi, em coi anh là người thế nào?”

“Em xem Khuynh Thành có nhiều gái như thế, liệu anh nhớ được mấy người? Sau khi tẩy trang xong, em đoán xem anh có thể nhận ra từng người không?”

“Anh tới tìm em, có thể nói là muốn kết bạn, cũng có thể là muốn cướp một thư gì đó trong tay Trình Gia Dương. Ban đầu khi bàn về giá cả, đó có thể là lỗi của anh, anh đã đắc tội với em. Bởi anh là người làm ăn nên luôn cho rằng đây là cách trực tiếp và đơn giản nhất “.

“Thế nhưng như em vừa nói, anh không thiếu gì nững cô gái như em cả, nếu em không muốn anh cũng không ép.”

“Anh nói với em những điều này với hy vọng em đừng coi thường anh”.

Đúng lúc này mưa bỗng nặng hạt, mưa rơi trên sân tập tạo thành lớp mù mỏng.

Tôi thở dài một tiếng để trấn tĩnh lại.

“Lưu công tử, anh nói quá lời rồi. Những người như bọn tôi không bị anh coi thường đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi”.

“Bây giờ tôi có thể xuống xe rồi chứ?”

“Tạm biệt”


Tôi đẩy cửa rồi xuống xe, áo mưa vô tình mắc trên cửa xe, mưa xối xả tấp vào mặt che khuất tầm nhìn của tôi. Lưu công tử đang ngồi trong cũng đưa tay gỡ giúp áo mưa cho tôi.

Mưa ào ào, tôi bấn loạn nghĩ mình thật may mắn đã thoát được con người rắc rối này, trong lúc rối loạn tôi không nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần.

Chương 29

KIỀU PHI

Vai tôi bị xoay lại, trước mắt tôi là khuôn mặt của Trình Gia Dương.

Tôi chưa từng thấy anh như thế này bao giờ, đôi mắt đầy sự phẫn nộ. Anh trừng mắt nhìn tôi: “Kiều Phi, em sống cũng tốt đấy nhỉ?”

Hai cánh tay tôi bị túm chặt, tôi có cảm giác dường như móng tay anh đang cắm vào da thịt mình. Tôi muốn đẩy anh ra, nhưng đây là sân tập trong trường, tôi không thể tùy tiện làm như vậy được. Tôi gằn giọng yêu cầu anh: “Trình Gia Dương, anh buông em ra ngay lập tức”.

Cùng lúc đó Lưu công tử đang ngồi trong xe cũng nói giống hệt như vậy, cuối cùng Trình Gia Dương đã tìm được đối tượng khác để trút giận. Anh hơi cúi người rồi tặng cho Lưu công tử một cú đấm vào mặt. Vào lúc đó, tôi chỉ muốn thoát khỏi tay anh, nhưng vẫn bị anh túm chặt, không thoát ra được.

Lưu công tử xuống xe. Mũi anh ta đã rớm máu. Anh ta túm lấy cánh tay còn lại của Trình Gia Dương rồi nói: “Tao động tới người con gái của mày, cú đấm ban nãy tao đáng phải nhận, còn bây giờ mau buông cô ấy ra”.

“Mày là cái thá gì chứ?” Trình Gia Dương xô Lưu công tử ra, lại vung tay đánh tiếp.

Lưu công tử giơ tay trái chặn lại, tay phải đấm mạnh vào bụng Trình Gia Dương. Tôi cảm thấy anh càng nắm chặt cánh tay mình hơn, anh rất đau nhưng vẫn cố không khom người xuống.

“Buông cô ấy ra ngay!” Lưu công tử nói, lại vung tiếp một cú đấm.

Một tay Trình Gia Dương khó đỡ đuoợc hai cú đấm. Máu chảy xuống hòa với nước mưa dính bê bết trên mặt. Nhưng anh vẫn nắm chặt tay tôi, không buông.

Tay còn lại của tôi nắm chặt cánh tay còn lại của Lưu công tử: “Xin Anh đi ngay cho”.

Anh ta nhìn tôi.

“Mời anh đi ngay đi!”

Lưu công tử đưa tay quệt mũi, nhổ máu trong miệng xuống đất. Anh ta lên xe, lúc khởi động lại chỉnh gương chiếu hậu nhìn tôi và Trình Gia Dương: “Phi Phi à, nhìn bộ dạng của hắn ta lúc này , chi bằng em hãy suy nghĩ về đề nghị của anh đi”.

“Anh đi ngay đi!”

Lưu công tử phóng vụt đi. Đằng sau xe nước bắn tung tóe.

Trong màn mưa xối xả, chỉ còn lại tôi và Trình Gia Dương. Tôi lạnh run vì quần áo trên người đã ướt sũng cả.

Tôi nhìn thấy trên đường chạy dưới chân tôi có máu của Trình Gia Dương.

Tay tôi vẫn bị anh nắm chặt.

Tôi ngồi xuống rồi ngước lên nhìn anh.

Sắc mặt anh xanh xao, khuôn mặt đầy máu.

“Thôi được rồi đấy, anh bỏ tay em ra”

“Không”. Anh tức tối đáp lại.

Anh chàng này vốn không biết đánh nhau, lại chỉ chống trả Lưu công tử bằng một tay, bị đánh tới mức này, thế mà vẫn ngoan cố tới vậy.

Tôi hỏi: “Thế anh muốn cái gì?”

“Em đi cùng anh”

“Đi đâu?”

“Đi về”

“Đủ rồi đấy, Trình Gia Dương. Đó không phải là chỗ của em”.

“Anh có chuyện muốn nói với em”

“Sau này vẫn còn nhiều thời gian. Hôm nay em quá hoảng loạn rồi, anh cũng vậy. Anh hãy xem, chúng ta vẫn đang ở trong trường, dù anh có xem thường em tới mức nào thì cũng nên giữ chút thể diện cho em chứ. Em còn phải học ở đây một năm nữa mà”.

Tôi cảm thấy tay anh dần lỏng ra.

Trên tay hằn lên những vệt tím đỏ.

Tôi đứng dậy, từ từ bỏ đi.

Đúng lúc tôi rời khỏi sân tập, từ phía sau vọng tới giọng khàn khàn của Trình Gia Dương: “Kiều Phi!”.

Trong thời gian nghỉ lễ mùng Một tháng Năm, tôi hút thuốc và đã nghĩ thông suốt được rất nhiều việc.

Người đàn ông này đối xử với tôi rất tốt thật khiến người ta cảm động, nhưng càng ngày tôi càng cảm thấy áp lực từ anh ấy.

Tôi biết chúng tôi nên nói chuyện nghiêm túc với nhau, tôi sẽ chọn thời điểm thích hợp để nói rõ mọi chuyện với Trình Gia Dương.

Khi tôi vẫn chưa chọn được thời điểm thích hợp thì một chuyện đột ngột xảy ra.

Buổi chiều ngày đầu tiên sau khi kỳ nghỉ dài kết thúc, thầy Vương gọi tôi tới văn phòng gặp thầy. Tôi đoán là chuyện liên quan tới việc sắp xếp tôi tham dự cuộc thi hùng biện tiếng Pháp toàn quốc, do vậy tôi mang theo cả bản dự thảo tới gặp thầy.

Sau khi tới nơi rồi phát hiện cả thầy quản lý cũng có mặt ở đó.

Thầy Chủ nhiệm nhìn thấy tôi, sắc mặt không tốt lắm.

Tôi ngồi trên ghế sô pha, thầy quản lý chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc rồi nói: “ Kiều Phi, em ngồi đây”.

Tôi đang băn khoăn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì các  thầy đặt một bản fax trước mặt tôi.

Một hàng chữ in đậm viết rõ ràng về hành vi làm gái của tôi tại hộp đêm Khuynh Thành, một năm trước. Lời lẽ sắc bén, giọng điệu nặng nề, không hiểu là ai mà hận tôi tới tận xương tủy vậy?

Thầy Chủ nhiệm lên tiếng: “Kiều Phi à, thầy luôn cảm thấy em là một sinh viên tốt...”

Đầu óc tôi trống rỗng.

Có điều lạ là người này muốn hãm hại tôi, nhưng không dồn tôi tới đường cùng.

Chỉ một bản fax, không có chứng cứ gì, nhưng chừng đó cũng đủ để xóa sạch danh dự của tôi. May mà chưa tới mức nghiêm trọng để nhà trường buộc thôi học.

Thầy Chủ nhiệm nói tiếp: “Đương nhiên các thầy khong thể tin một phía, có điều Kiều Phi, từ nay về sau em nên cẩn thận hơn. Còn về cuộc thi hùng biện, thầy nghĩ em không cần chuẩn bị nữa. Thầy phải quyết định như vậy, mong em hiểu cho.”

Đương nhiên tôi hiểu điều này, một nữ sinh có những tin đồn xấu là điều cấm kỵ của mọi ngôi trường. Làm sao có thể đại diện cho trường tham dự kỳ thi toàn quốc được.

Tôi cảm ơn rồi chào các thầy sau đó nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Tôi tìm một góc khuất rồi gọi điện cho Trình Gia Dương: “Bây giờ anh ra ngoài đi, em muốn gặp anh”.

Một tiếng sau, chúng tôi gặp nhau tại quán cà phê đã hẹn.

Tôi tới trước, sau đó anh từ bên ngoài bước vào, trên trán lấm tấm mồ hôi, khóe mắt có băng dán vết thương.

Trình Gia Dương ngồi đối diện tôi. Anh nới lỏng cà vạt theo thói quen và nhìn tôi. Anh gầy đi, sắc mặt chưa bao giờ nhợt nhạt như thế này, xanh xao tới mức khiến người ta cảm thấy đáng thương.

Trái tim tôi lúc đó vừa chua xót vừa yếu mềm.


TRINH GIA DƯƠNG

“Anh đã đỡ chút nào chưa?” Phi hỏi tôi.

“Ừm”

Tay cô đặt trên bàn, ngón tay thon dài, móng tay trong suốt.

“Anh đang chờ điện thoại của em”. Tôi nói.

“Gia Dương à, hôm nay xảy ra một chuyện”.

Tôi ngẩng đầu nhìn cô.

“Có ai gửi fax cho Giáo sư Vương, tố cáo em làm gái trong hộp đêm Khuynh Thành mãi tới năm ngoái”.

Lúc đó tôi bị sốc tới mức không nói được gì.

“Những ngày gần đây em cảm thấy rất tệ.” Cô nói tiếp. “Em chẳng động vào ai, bậy mà lại bị người ta hãm hại tới mức này”.

“Trình Gia Dương, chúng mình chia tay đi”.

Cuối cùng cô nói với tôi như vậy.

Ngày hôm đó trời đổ mưa to, một mình tôi trở lại căn hộ nhỏ bên tòa nhà Trung Lữ, tinh thần và thể xác đều kiệt quệ, lúc đó trông tôi vô cùng thảm hại.

Lúc soi gương để xử lý vết thương, tôi thầm nghĩ, là ai, ai đã khiến tôi trở nên thế này? Tôi oán hận người con gái ấy. Oán hận cô, oán hận cái tính khí càng ngày càng kì quái khó lường của cô. Oán hận cô dù sống một mình nhưng vẫn dễ dàng, thoải mái như vậy. Vừa xa tôi mấy ngày đã hẹn hò cùng người đàn ông mới. Tôi nhớ lại vấn đề “thái độ” mà Gia Minh từng nói, trong lòng cảm thấy bức bối vô cùng, không hiểu cô ấy coi tôi là gì đây?

Thế nhưng hoàn cảnh lúc này của cô lại khiến tôi kinh ngạc không kể xiết, là ai, ai đã làm những chuyện đó, đã hại cô như vậy chứ?

Cô trút giận vào tôi, cuối cùng đã quyết định chia tay.

Cũng có thể đây là cái cớ để cô thoát khỏi tôi.

Tôi châm một điếu thuốc, ý nghĩ trên khiến tôi kinh hoàng. Tôi chăm chú nhìn mặt cô, từ trước tới giờ sắc mặt cô luôn hồng hào khỏe khoắn, lúc nào cũng hân hoan, tràn đầy sức sống. Đây chính là nguồn sinh khí đã hấp dẫn tôi  ngay từ ban đầu, tình trạng bây giờ của cô so với sự suy sụp lúc này của tôi lại càng khiến tôi cảm thấy bức bối trong lòng.

“Rốt cuộc em coi anh là gì vậy?” Tôi hỏi.

Cô trầm ngâm một lát rồi đáp lại: “Gia Dương à, sẽ chẳng có ai đối xử tốt với em giống như anh nữa. Nhưng khi yêu anh áp lực đối với em quá lớn. Liên quan tới rất nhiều thứ: gia đình, hoàn cảnh, “xuất thân” như anh đã nói, còn nữa, đó là tiền. Những thứ đó đều là thứ em không thể giấu diếm được. Còn cả bạn của anh nữa.  Em cứ phải nơm nớp lo sợ khi đối diện với từng người trong số họ. Em không chịu được áp lực quá lớn như vậy”.

“Em coi anh là gì vậy?”

“Gia Dương à, anh là quà tặng quý giá mà em không thể đảm đương được. Em ở cùng anh vui tới mức quên hết tất thảy mọi thứ, do vậy mới bị báo ứng như thế. Em đã quên mất “xuất thân” của mình”.

Từng câu từng chữ từ miệng cô được thốt ra một cách chậm rãi và rõ ràng.

Nước mắt tôi cố kìm nén từ lâu lúc này bỗng trào ra, tôi nghe thấy tiếng của mình: “Anh đã làm gì sai chứ? Sao em lại đối xử với anh như vậy?”.

Còn vô số những lời khác nữa nhưng bị nghẹn lại trong cổ họng không thể thốt ra được.

Anh đã cố hết sức để chiều lòng em, anh nói về “xuất thân”, thực ra là nói về Húc Đông. Nếu anh biết trước em quá để tâm với hai chữ này, thì dù có đánh chết anh cũng không nói ra.

Anh biết em không muốn gặp bạn anh, thế thì sau này chúng ta sẽ không gặp nữa.

Em không muốn anh nhắc tới tiền, sau này anh sẽ không nhắc tới nữa...

Những lời này chất chứa trong lòng tôi không cách nào thốt ra được, khiến nước mắt tôi trào ra, tuôn chảy trên mặt.

Cô đặt tay lên tay tôi: “Gia Dương à, đây hoàn toàn không phải lỗi của anh. Mà do chúng ta quá khác nhau, như dầu với nước, vĩnh viễn không thể hòa lẫn vào nhau được. Bây giờ chúng ta chia tay để tránh sau này lại oán hận nhau. Em sẽ mãi không quên được sự chân thành của anh với em. Sau này anh sẽ có được một người con gái tốt, còn em sẽ có được một người bình thường phù hợp với mình. Chúng ta sẽ có cuộc sống thích hợp với mỗi người”.

Lúc cô ấy nói những lời này, tôi bỗng hiểu ra từ nay về sau tôi hoàn toàn tuyệt vọng rồi, cuối cùng khóc không thành tiếng.

Cô vòng qua bàn tiến tới chỗ tôi, rồi ôm đầu tôi vào lòng.


KIỀU PHI

Gia Dương khóc như một đứa trẻ.

Tôi ôm anh, mà chỉ thấy anh gầy quá.

Tôi nhớ lại niềm hạnh phúc, may mắn, sự giúp đỡ, cùng với những khoái cảm và cả những đau đớn anh mang tới.

Tôi nhớ lại mình đã dựa dẫm vào anh và anh dựa dẫm vào tôi.

Tình cảm vô vọng giống như đầm lầy, tôi đã cố gắng để rút ra, chính vì bản năng bảo vệ bản thân.

Tôi thầm an ủi mình, Gia Dương đối tốt với tôi, tôi cũng hiến dâng mọi thứ cũng như tự cắt bỏ máu thịt của mình để đền đáp cho anh rồi.

Thế nhưng không lâu sau, tôi lại chịu ơn anh một món nợ lớn.

Chương 30

KIỀU PHI

Tôi không hiểu làm thế nào mình về tới trường được.

Vừa về tới phòng mình tôi lăn ra ngủ. Ngủ tới lúc đầu óc mụ mẫm mới tỉnh dậy. Trước mắt tôi là khuôn mặt của Tiểu Đơn.

“Cậu định làm gì vậy?” Tôi đẩy cô ấy ra.

“Mình nghe có tin đồn”.

Tôi ngồi dậy dịu mắt: “Thật đúng là chuyện tốt không ra được tới cửa, chuyện xấu đã truyền đi nghìn dặm rồi”.

Tôi muốn đi vệ sinh, Tiểu Đơn đặt tay lên vai tôi: “Người chị em tốt của tớ, cậu hãy đi con đường của mình, mặc cho thiên hạ muốn nói gì thì nói”.

Tôi cảm thấy những lời vừa rồi của cô ấy chẳng ăn nhập gì với tội danh đang lơ lửng trên đầu mình. Nhưng tôi biết ý tốt của cô, bỗng dưng trong lòng xuất hiện cảm giác ấm áp.

Tôi lặng lẽ ngồi trong nhà vệ sinh hút thuốc. Nghe loáng thoáng có tiếng ai nói ở bên ngoài.

“Cậu đã nghe nói gì chưa? Chuyện một nữ sinh bên khoa Pháp ấy. Da mặt cũng dày thật đấy, là cái đứa học rất giỏi đó.”

Lại đang nói về mình đây, tôi cười khẩy, chờ xem họ nói gì tiếp.

“Đã từng làm gái, còn được người ta bao nữa đấy”.

“Ừ. Mình nghe nói chuyện đó rồi. Mà nghe đâu đã phá thai hai lần rồi”.

“Thât không thể tưởng tượng nổi”.

“Nhưng mới nhìn qua cũng không phải loại có tiền. Ăn mặc cũng bình thường thôi.”

“Ôi dào, lại nuôi trai thôi. Tiền kiếm được thế nào thì lại tiêu thế thôi”.

Hay thật đấy, đúng là phim truyền hình rẻ tiền.

Tôi thở dài, e rằng bây giờ tiếng xấu đã đồn thổi kinh khủng lắm rồi. Nhưng, tôi lại nghĩ đã thế thì sao nào? Dù gì mình chỉ phải sống một năm nữa ở cái trường này, ở cái thành phố này, sau đó sẽ chuyển sang thành phố khác sống, lúc đó sẽ chẳng ai biết mình là ai.

Bắt đầu lại.

Tôi cũng không vì cú công kích bất ngờ này mà bị ảnh hưởng, một chuyện nhỏ như vậy chưa thể khiến tôi ngã gục. Tôi biết có người hận mình, có người hãm hại mình, như vậy cũng tốt, tôi sẽ vì vậy mà đối xử tốt hơn với bản thân, nếu không thì trong khi mình chịu đau đớn còn kẻ thù lại được sung sướng thỏa thuê.

Nhưng người khiến trái tim tôi đau âm ỉ chính là Trình Gia Dương.

Anh đối với tôi rất tốt.

Nhưng việc chúng tôi chia tay cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, muộn chi bằng sớm, đau lâu không bằng đau nhanh.
Tôi hút hết điếu thuốc,lại bỏ vào niệng một thanh kẹo cao su, sau đó rửa tay.

Ba Ba xách một chiếc giỏ đi vào: “Cậu ở đây à, nào đi thôi, bọn mình cùng đi tắm đi”.

Chắc bọn họ lo tôi sẽ tự sát, tôi nghĩ thầm. Được thôi, ý tốt của bạn bè, tạm thời tôi chỉ có thể ghi nhận.

“Được thôi, chúng mình cùng đi tắm. Kỳ lưng cho nhau, còn có thể tiết kiệm tiền”.

Tôi cởi quần áo trước rồi bước vào phòng tắm. Cuối tuần sinh viên nữ tới tắm rất đông. Dưới mỗi vòi hoa sen, đều có ít nhất ba người đang đứng chen chúc.

Vừa bước vào tôi đã nhận thấy có người đang quan sát mình.

Tôi học giỏi chẳng ai hay biết, tôi thuộc hàng xinh đẹp nhưng cũng không quá xuất chúng trong Học viện Ngoại ngữ, tôi biết chạy bộ nhảy cao, điểm khoa Pháp có được trong ngày hội thể thao toàn trường phần lớn đều do tôi giành được cũng chả ai biết cả.

Thế mà tin đồn xấu về mình đã khiến tôi trở thành nhân vật nổi tiếng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Thậm chí cởi bỏ cả quần áo rồi họ vẫn nhận ra.

Thật đáng sợ!

Tôi tiến tới vòi hoa sen gần phòng tắm hơi, hai cô gái đang đứng ở đó vừa nhìn thấy tôi liền tránh ra. Họ cho rằng tôi bẩn ư?

Tôi nhìn họ, tiếp tục tiến lại gần. Cuối cùng, hai người đó vội vàng thu dọn đồ của mình rồi tỏa sang chen chúc dưới vòi hoa sen của những người khác. Chẳng có ai muốn dùng chung vòi hoa sen với tôi.

Lúc này Ba Ba bước vào, nhìn thấy cô ấy tôi vẫy vẫy tay: “Lại đây, lại đây, chỗ này này”.

“Cậu lợi hại thật đấy! Chỉ có hai chúng ta dùng một vòi hoa sen, nào Kiều Phi để tớ thơm cậu một cái”.

Ba Ba tiến tới hôn lên trán tôi.

“Những đứa cố ra làm vẻ thánh nữ đạo mạo đáng kính, thực ra lại rất xấu xa, ghê tởm”. Sau đó, khi nói chuyện phiếm vớ tôi, Ba Ba đã nói vậy. “Chúng mình mua hamburger, khoai tây chiên, thịt dê xiên, bia rồi lên cầu vượt ngồi. Trên đó mình có thể nhìn thấy sự xui xẻo của người khác, như vậy trong lòng sẽ vui hơn đấy, trên đời còn mấy ai là người tốt chứ?”

Tôi nhìn dòng xe bân dưới, rồi phóng tầm mắt nhìn ánh đèn trong hàng vạn ngôi nhà phía xa. Trong lòng thầm nghĩ, đồng tiền và sự giàu có trong cái thành phố này có vẻ ngoài bóng bẩy  đẹp đẽ, thế nhưng dưới đó lại là một xã hội với những cuộc đời đầy bất trắc, còn bản thân mình chỉ là một hạt bụi bé nhỏ kiên cường.


TRINH GIA DƯƠNG

Tôi ngồi thừ trong văn phòng, dường như tôi vẫn chưa làm rõ được mối quan hệ giữa tôi và Phi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào chúng tôi lại chia tay như vậy?

Thời khắc bên nhau vui vẻ là thế, sao khi chia tay lại dứt khoát như vậy.

Câu nói của cô ấy in sâu trong tâm trí tôi, cô nói rằng tôi sẽ tìm được người con gái tốt, còn cô cũng sẽ tìm được người đàn ông thích hợp với mình. Ý của cô lẽ nào muốn chúc phúc cho con đường tôi đi, còn cô sẽ đi con đường của mình sao?

Lời chúc tốt đẹp nhất khi chia tay.

Hôm đó, tôi thật chẳng ra sao, một người đàn ông thực thụ, lại khóc đến mức đó.

Tôi nhớ khi đó, trong lòng tôi bỗng dâng lên nỗi sợ hãi tột độ.

Sau khi tôi và cô yêu nhauuộc sống của cả hai đã có rất nhiều thay đổi, cuộc đời tôi khác hẳn với trước kia, thế nhưng lúc này lại trở về vạch xuất phát.

Nhưng vì sự đổ vỡ trong tình cảm mà suy đồi, thất thường, thậm chí tự ngược đãi bản thân không còn là những hành động mà thế hệ chúng tôi có thể làm được nữa. Tôi cảm thấy đã là người trưởng thành thì luôn có việc phải làm, có con đường phải đi, có cuộc sống cần tiếp tục, nhưng tim tôi vẫn tái tê.

Một tuần sau đó tôi được phái tới vịnh Đại Á làm phiên dịch cho một viện sĩ Học viện Khoa học Pháp.

Các viện sĩ đều rất được coi trọng, vịnh Đại Á vốn là hình mẫu về hợp tác kỹ thuật hạt nhân dân dụng Trung- {háp. Ở đó còn có nhóm nhà báo đồng hành với chúng tôi. Tôi gặp lại Văn Tiểu Hoa.

Chúng tôi làm việc với nhau ba ngày, hợp tác có thể nói là rất vui vẻ.

Khi làm việc, tác phng của Văn Tiểu Haoa điêu luyện phóng khoáng, không những thế năng lực và uy tín của cô còn ảnh hưởng tới cả nhóm, cô đúng là có tố chất làm lãnh đạo. Chính vì điều này mà trong ba ngày ngắn ngủi, toi rất yên tâm làm cấp dưới của cô.

Trong ba ngày đó, ngoài công việc raa chúng tôi không bàn bạc về các lĩnh vực khác.

Hôm tiễn các viện sĩ, nhìn thấy máy bay bay lên trời, bỗng nhiên cô thở dài rồi nói: “Lần trước em nhờ anh dịch hộ tài liệu mà vẫn chưa cảm ơn”.

“Chuyện nhỏ. Em không cần phải để tâm đâu”. Tôi đáp.

Tôi là tuýp người không giỏi giao tiếp, nói chung không biết nói những lời lấy lòng người khác bằng tiếng Trung.

Tôi muốn rời khỏi nơi này, nhanh chóng về nhà. Nào ngờ, chuyến bay của chúng tôi bị hoãn lại do mưa lớn, chuyển sang ngày hôm sau.

Khí hậu á nhiệt đới, hễ có mưa lại cảm thấy oi bức, tôi đang lên mạng trong phòng, lại gặp Tôi không tin tôi không đăng ký được.Tôi lại cùng anh ta đánh mấy ván bi-a, lúc thắng lúc thua.

Đêm đã khuya, chúng tôi lại nói chuyện phiếm.

“Dường như anh đã bình thường trở lại rồi?”

“Không thế thì cũng biết làm gì bây giờ?”

“Thời gian và công việc là liều thuốc hiệu nghiệm”.

“Đúng thế. Nhưng tôi muốn dược tính phải mạnh thêm chút nữa”.

“Ha ha”.

Anh bạn trên mang nhanh chóng offline. Tôi đứng bên cửa sổ, thấy mưa đã tạnh.

Có ai đó gõ cửa phòng tôi.

Tôi do dự hồi lâu mới ra mở cửa.

Là Văn Tiểu Hoa, cô ấy đã thay bộ quần áo tắc nghiệp bằng chiếc váy hoa màu đỗ thẫm, tóc cột cao trông rất giống một người.

“Em đói quá”. Cô nói.

“Gọi nhân viên phục vụ đi”

“Trước đây anh đã từng đi Huệ Châu chưa?”

“Chưa”.

“Bọn mình đi ăn sườn lợn đi”.

Nhất thời tôi không tìm được lý do nào để từ chối, đành phải đồng ý.

Thành phố sau cơn mưa, không khí phảng phất mùi mằn mặn, bầu trời được rửa sạch, có thể nhìn thấy các ngôi sao dày đặc trên trời.

Tôi lái xe, dưới sự chỉ dẫn của Văn Tiểu Hoa tới quán ăn đèn đuốc sáng trưng.

Chúng tôi gọi hải sản vớ ngải cứu và bạch thược, Văn Tiểu Hoa ăn khá tốt, cô chấm vào giấm gạo ăn rất nhiều. Tôi uống một chút bia.

“Chẳng phải anh chưa ăn tối kia mà?” Cô thắc mắc.

“Anh không đói”.

Cô buông đĩa xuống, dùng giấy ăn lau miệng: “Anh có biết anh là một người rất dễ bị tình cảm chi phối không, Trình Gia Dương?”.

“Cái gì cơ?”Tôi nhìn cô ấy.

“Mỗi lần gặp, em lại thấy tâm trạng của anh không giống nhau. Lúc vui thì vui vô cùng, lúc buồn thì đến một câu cũng chẳng nói.

Anh có biết cả quảng đường tới đây, anh chẳng nói với em một câu nào không?”

Tôi cười gượng: “Xin lỗi nhé, anh không chú ý”

Cô cũng cười rồi nhìn tôi không nói gì.

Ăn xong, chúng tôi lái xe về khách sạn, tôi tiễn cô về phòng rồi chúc cô ngủ ngon. Sau đó trở về phòng mình, tắm rửa xong liền nằm lên giường nghe tiếng nước triều bên ngoài cửa sổ . Bất giác tôi lại nhớ tới Kiều Phi, không hiểu lúc này cô có còn chút tình cảm gì không?

Chương 31

TRINH GIA DƯƠNG

Sau chuyến công tác tôi dọn về nhà ở.

Tôi biết thông tin Kiều Phi đã nghỉ làm từ anh Chu ở Bộ Công thương.

Đương nhiên cô ấy cũng không tới làm thêm tại công ty du lịch.

Chiều nay, sau khi biết chuyện, ban đầu tôi bật cười vì cảm thấy cô nàng này vẫn còn trẻ con lắm. Cô định đấu với ai vậy? Vừa không có thu nhập, lại vừa khiến bản thân càng trở nên cùng quẫn.

Nhưng tôi lại nghĩ và nhận thấy cô làm vậy là muốn tránh tôi.

Muốn chấm dứt mọi mối quan hệ dù lớn dù nhỏ với tôi.

Nghĩ tới đây, tôi liền cầm chìa khóa xe rồi rời khỏi văn phòng.

Tôi lái xe tới ọc viện Ngoại ngữ, đi tới khoa Pháp, trong lớp không có ai, đi mấy vòng quanh ký túc xá cũng chẳng thấy cô. Tôi châm một điếu thuốc và băn khoăn không biết mình có nên xuống tầng dưới gọi điện tìm cô không? Đúng lúc đang do dự thì phát hiện có mấy người đang đánh bóng rổ trong sân vận động ở đằng xa. Hai đội nữ đang thi đấu rất quyết liệt, một cô gái trông có vẻ rất khỏe mạnh, phá vỡ vòng vây dẫn bóng lên lưới, ném trúng rổ và ghi điểm. Cô ấy nhảy lên ăn mừng với đồng đội. Tôi nhìn kỹ thì ra là Kiều Phi. Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa hồng hào lại vừa rạng rỡ, ý chí quật cường không lẫn vào đâu được.

Tôi cười, tắt  thuốc rồi khởi động xe.

Tôi đang thương cảm cho ai đây?

Cô gái này luôn sống tốt hơn tôi, lúc này đây lại được giải thoát khỏi tôi, không cần phải có sức nữa, e rằng còn tự do hơn trước.

Tôi còn lo cô không chấp nhận được sự thay đổi này nữa chứ, chi bằng tự lo cho bản thân thì hơn.

Tôi lái xe tới cổng khoa Anh, bất chợt nhìn thấy bóng dáng người xưa. Phó Minh Phương đang bước ra từ khu giảng đường. Từ sau khi cô kết hôn, chúng tôi không gặp lại nhau lần nào. Lại là đầu hè, Minh Phương vẫn mặc chiếc váy màu da trời xanh nhạt mà cô ưa thích, cô đi ngang qua bóng cây, dáng vẻ yểu điệu.

Tôi bấm còi.

Chúng tôi cùng nhau ngồi trong quán trà gần trường. Một năm trước quán này có tên Ái Vãn Đình bây giờ đổi thành Xuân Thiên Họa Họa, không biết đã thay mấy đời chủ rồi.

Tới quán này phần lớn là giáo viên và sinh viên của học viện, chúng tôi chọn một chiếc bàn gần cửa sổ rồi gọi trà xanh và đậu tằm.

“Thế nào rồi? Cuộc sống sau khi kết hôn dễ chịu lắm phải không?” Tôi cười hì hì hỏi.

“Chẳng có thay đổi gì cả”. Minh Phương đáp lại. “Mỗi ngày lại phải nấu thêm một suất cơm, ra ngoài du lịch lại có thêm một người bạn đồng hành”.

Tôi gật đầu tán thành.

Là chuyện tình lãng mạn biết bao!

“Gia Dương à, cậu thấy chị có thay đổi gì không?”

Tôi quan sát kỹ, chỉ cảm thấy cô rất khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, so với lúc chưa lấy chồng thì có phần xinh đẹp hơn.

“Chị cậu có em bé rồi đấy”.

Tôi sững người một lát.

Minh Phương khẽ cười, sự vui mừng thể hiện rõ cả trong giọng nói: “Cậu không nhận ra à? Không lâu nữa đâu sẽ có người gọi cậu là cậu trẻ rồi đấy”.

Tôi bắt tay cô. “Chúc mừng, thật sự chúc mừng chị”.

“Trước đây chị là người không an phận, điều này có lẽ cậu không nhận thấy. Chị luôn muốn đi khắp nơi trên thế giới, gặp gỡ nhưng người khác nhau, sống nhưng cuộc sống khác nhau. Thế nhưng sau khi kết hôn, tư tưởng có phần ổn định hơn. Có con rồi, lại cảm thấy không như trước, dường như có thứ gì đó khiến trái tim luôn phất phỏng của mình trầm lắng lại.”

Minh Phương tâm sự rồi đặt tay lên tay tôi: “Con trai thì không vội gì, nhưng có gia đình rồi vẫn tốt hơn là sống một mình”.

“Cậu con trai này đã hai mươi bảy tuổi rồi, sắp đầu băm tới nơi rồi”. Tôi nói.

“Chính vì vậy cậu nên tìm một đối tượng hợp với mình đi là vừa”.

Tôi cúi đầu cười: “Minh Phương, chị thật là... em cứ tưởng chị khác cơ, hóa ra đã biến thành bà già lắm chuyện rồi”.

Lúc này có vài cô gái bước vào, nhìn là có thể đoán được họ chính là những cô gái chơi bóng rổ trên sân vận động lúc nãy, trên đồng phục của họ có dòng chữ “Khoa Nhật”.

Họ ngồi cạnh bàn của tôi và Minh Phương, gọi nước có ga, sa lát hoa quả và một vài món ăn vặt. Bởi vì trận thua ban nãy nên các cô gái có vẻ bất bình. Nói được vài câu, Kiều Phi liền bị nhắc tới trong câu chuyện.

“Hôm nay các bạn có nhớ đứa con gai khoa Pháp đã ném trúng vài lần không? Có biết nó là ai không?”

“Có gì lạ đâu chứ, đó là Kiều Phi. Bây giờ “đang nổi tiếng” lắm, ai mà không biết “kỳ tích” của nó chứ? Nó làm gái trong hộp đêm suốt đấy”.

“Mình lại cứ tưởng người mà ai ai cũng yêu quý là thế nào cơ, hóa ra lại là một kẻ giả dối”.

“Này, nói thật thì mình thấy cô ấy khỏe đấy chứ, đánh bóng rất tốt, nghe nói học cũng giỏi lắm mà”.

“Biết người, biết mặt, khó biết lòng. Ai biết được nó có giở trò câu các thầy nữa không?”

các cô gái thi nhau bàn tán, lần đầu tôi cảm thấy miệng lưỡi con người sao lại ác độc đấn thế. Tôi quay sanh nhìn Minh phương, cô ấy cũng nghe thấy câu chuyện của nhóm kia.

“Chị cũng biết chuyện này à?”

“Tin đồn này lan nhanh trong trường”. Nhấp một ngụm trà cô nói tiếp, “Cô gái kia làm sao có thể chịu đựng được sự đả kích này chứ? Những người này chỉ toàn ăn ốc nói  mò, có thể chuyện này chưa chắc đã là sự thật, mà nếu có thât thì trên đời này ai mà chẳng phạm sai lầm chứ?”.

Cô nói to, nhắc nhở nhóm nữ sinh bàn bên cạnh: “Các em àm đây là nơi công cộng, phiền các em nói nhỏ một chút”.

Tôi đưa Minh Phương về nhà, rồi lái xe quanh công viên một cách không mục đích.

Trong lòng cảm thấy rất hỗn loạn.

Kiều Phi, lúc này không hiểu cô ấy đang sống như thế nào?

Cứ cho là cô ấy kiên cường tới đâu đi chăng nữa, nhưng ai lại có thể sống trong những tin đồn đáng sợ kia chứ?

Thế nhưng hôm nay, tôi vẫn nhìn thấy cô ấy chơi bóng rổ, còn cười rất rạng rỡ. Tôi nhớ lại hoàn cảnh gia đình đặc biệt của cô, từ nhỏ đã phải chịu rất nhiều đau khổ, cuộc đời của cô thật truân chuyên.

Tôi dừng xe bên bờ biển, ngồi ngắm nước triều tối sẫm đang dâng cao.

Tôi nghĩ mình phải làm gì đó cho cô ngay.


KIỀU PHI

Thời gian trôi đi rất nhanh, lại sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi.

Tôi vừa ôn tập vừa gọi điện cho một số công ty du lịch nhỏ với hy vọng có thể tìm được việc làm thêm trong đợt nghỉ.

Có điều, bên công ty vừa biết tôi vẫn là sinh viên đang học trong trường  liền tìm cớ từ chối ngay.

Tôi đã rời bỏ công việc làm thêm mà Trình Gia Dương sắp xếp cho, cũng chẳng lấy một bản chứng nhận kinh nghiệm. Lúc này chỉ có mỗi mình tôi biết mình có kinh nghiệm phong phú, còn trong mắt người khác tôi vẫn chỉ là một con số không mà thôi.

Nhưng cũng không hẳn là không có tin tốt.

Sức khỏe của bố tôi hồi phục rất tốt. Với sự giúp đỡ của hàng xóm láng giềng mẹ tôi đã thuê được một chỗ mở tiệm tạp hóa, không còn phải chịu nắng mưa ngoài trời để bán thuốc lá như trước nữa.

Hôm đó tôi đang đọc sách trong kí túc xá, điện thoại trong phòng vang lên, thầy Chủ nhiệm tìm tôi.

Không hiểu lại có chuyện gì nữa?

Lúc đi giày tôi nghĩ ngợi lung tung, tôi chẳng để ý nữa, cùng lắm thì bị đuổi học thôi. Nếu vậy tôi sẽ về phương nam làm việc, nếu không thì sẽ sang châu Phi bởi nghe nói bên đó đang thiếu nhiều phiên dịch, có thể sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Tôi sẽ tập nấu ăn cho tốt, tới bên đó vừa làm phiên dịch vừa làm đầu bếp, có thể kiếm được hai suất lương. Chỉ miệt mài kiếm tiền lại không phải tiêu gì, bởi bên Châu Phi cũng chẳng có thứ gì để mà mua. Số tiền kiếm được trong ba năm, tôi sẽ cho mẹ một ít, phần còn lại có thể đi Pháp du học, có thể tới thành phố Montpellier với bờ biển tràn ngập ánh mặt trời.

Thầy Chủ nhiệm à, mong thầy ngay lập tức đuổi học em đi ạ.

Tôi cứ nghĩ như vậy, thì đã tới văn phòng của thầy Chủ nhiệm rồi.

Tôi gõ cửa rồi đi vào, chỉ thấy một mình thầy ở đó.

Thầy đang cúi đầu viết cái gì đó, thấy tôi bước vào thầy ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Vào đây, em ngồi đây đi”.

Lúc này tôi chẳng sợ gì nữa, thực ra từ trước tới giờ tôi luôn như vậy mà.

Thầy đưa cho tôi hai bảng biểu: “Kiều Phi à, em hãy điền đầy đủ thông tin vào hai bảng biểu, một bảng tiếng Trung, một bảng tiếng Pháp này đi”.

Tôi cúi đầy nhìn, dường như không thể tin nổi vào mắt mình nữa, đây là đơn xin du học tại Pháp. Tôi ngỡ ngàng hỏi lại: “Thầy ơi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Sau khi biết được sự tình, tôi đã hiểu, đây chắc chắn là sự sắp xếp của Trình Gia Dương.

Kế hoạch liên đới bồi dưỡng phiên dịch cao cấp giữa Bộ Ngoại giao, Bộ Giáo dục và chính phủ Pháp. Trong phạm vi cả nước, sẽ lựa chọn những ứng viên sáng giá để cử sang học viện đào tạo phiên dịch nổi tiếng của Pháp du học một năm, được ăn ở miễn phí, mỗi tháng còn được hưởng thêm sáu trăm euro học bổng của chính phủ.

Người được tuyển chọn phần đông là nghiên cứu sinh, thạc sĩ, hoặc sinh viên học năm thứ hai, thứ ba chuyên ngành phiên dịch. Suất của tôi là từ Bộ Ngoại giao. Địa điểm du học là Học viện phiên dịch Đại học Paul- Valery Trois Montpellier.

“Thầy ơi, thầy, em...em...”

Tôi chẳng biết phải nói gì nữa.

Thầy Chủ nhiệm dừng bút, rồi bỏ kính ra nhìn tôi nói: “Hiều Phi à, thầy luôn cảm thấy em là một hạt nhân tốt. Lần này được đi du học em phải biết trân trọng cơ hội đã đến với mình. Sau khi về nước phục vụ cho tổ quốc”.

“Chuyện của em...”

“Thầy sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa. Nếu như nhà trường không tin em  thì sẽ không đồng ý để em du học. Thôi em mau về điền vào bảng mẫu đó đi, ba ngày sau nộp cùng với lý lịch và thư mời học của Đại học Trois Montpellier cho Bộ Ngoại giao. Đừng nộp chậm đấy”.

Tôi bước ra từ văn phòng thầy Chủ nhiệm, cứ ngây ngây ngô ngô trở về phòng mình. Tôi lấy thuốc lá ra và lại trốn trong nhà vệ sinh.

Bước ngoặt của cuộc đời quá bất ngờ khiến người ta trở tay không kịp, cơ hội tôi mong chờ ngay cả trong giấc ngủ bây giờ đã bày ra trước mặt. Có điều, từ lúc này tôi lại nợ Trình Gia Dương một món nợ ân tình úa lớn. Tôi cảm thấy thật khó để dứt khỏi anh, cũng thấy mình không đủ sức để gánh vác món nợ này.

Có người đấm mạnh vào cửa nhà vệ sinh nói gay gắt: “Ai đang hút thuốc trong nhà vệ sinh vậy?”

Cửa được đẩy ra, là nữ sinh khoa Nhật được phân công trực nhật tuần này, vừa nhìn thấy tôi cô nàng sững sờ một lát. Nhưng ngay sau đó lại lộ vẻ khinh bỉ, rồi nghiêm giọng: “Bạn à, không được phép hút thuốc ở đây”.

Tôi từ từ đứng dậy, búng điếu thuốc đi nói: “Được thôi, xin lỗi. Mình đi đây”.

Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ