Duck hunt
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Những Chuyện Tình Rắc Rối - trang 1

Chương 01. Gặp gỡ

Kéo lại chiếc mũ lưỡi trai cho chỉnh tề, tôi bắt đầu đùa nghịch những viên kẹo cao su trong mồm. Tôi hết thổi bong bóng rồi tiếp tục nổ kêu đôm đốp, không ít ánh mắt của mọi người đang di chuyển trên vỉa hè đường Trịnh Hoài Đức nhìn sang khó chịu.

Hà Nội đang vào giữa thu, hai hàng cây trên phố bắt đầu trút những chiếc lá vàng úa xuống lòng đường tấp nập người qua lại. Hôm nay tôi quyết định đi xe buýt. Tôi đi từ nhà ở phố Kim Mã đến trung tâm Karate vẫn với bộ dạng chính hiệu con trai của mình. Nhìn tôi trong bộ trang phục áo phông cổ trễ, quần bò tụt, cộng thêm đôi giày thể thao to bự và bộ tóc giả trai thế này có lẽ đến bố tôi - bậc thầy hóa trang trong phim truyền hình chắc cũng không nhận ra. Ai mà có thể đoán ra chàng trai lấc cấc trước mặt lại là một cô gái biên đạo múa trong tương lai được đây?

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Khẽ nhếch môi cười như một kẻ ngầu đời, tôi đưa tay thọc vào túi quần nghênh ngang bước đi. Thật không may cho tôi, vì đang để mắt ở trên trời nên vấp phải một hòn đá, bã kẹo cao su theo đó mà phóng vụt ra ngoài, nhằm thẳng vào con bé đi ngược chiều và đậu ngay trên cổ “nạn nhân”. Còn chưa kịp lên tiếng xin lỗi, tôi giật mình thót tim bởi giọng nói lanh lảnh xen lẫn giận dữ vang lên bên tai:

- Cái anh này đứng im đấy, đừng có mà bỏ trốn. Anh nhổ bã kẹo cao su ra đường thật bất lịch sự. - Con bé vừa nói vừa làm động tác phủi phủi bã kẹo xuống đất rồi lại la oai oái. - Thôi chết! Đấy! Mải ngắm cái bản mặt đẹp trai của anh mà tôi dẫm lên bã kẹo rồi đây này. Bắt đền anh!

Tôi chớp chớp mắt như một tín đồ đang ăn năn và tội lỗi, nhìn chằm chằm vào con bé. Trông nó mới tội nghiệp làm sao: váy ngắn, áo bó sát người, giầy cao gót nhọn đang dính chặt xuống đất vì bã kẹo cao su. Con bé gập người, cố loay hoay nhấc chiếc giày ở chân lên nhưng lại sợ váy ngắn cúi xuống không tiện. Giá mà nó đừng nhìn tôi bằng ánh mắt “hình viên đạn” kia thì tôi sẽ không ngần ngại chạy lại, ra tay giúp đỡ, tỏ vẻ ga lăng của một đấng nam nhi, đằng này lại… Tôi chép miệng lắc đầu rồi cất giọng ồm ồm đã quá quen thuộc mỗi khi giả trai:

- Ai nói với cô bé là tôi phải bắt đền? Đẹp trai là một cái tội à? Hơn nữa cũng chỉ là không may bị rơi bã kẹo ra đường. Lỗi là ở cô bé đi đứng không cẩn thận, trúng thì cố chịu. Chẳng lẽ đang đi đường vấp phải hòn đá thì cô bé lôi cái kẻ ném đá ra đường mà bắt đền được chắc? Khó lắm.

Tôi vừa dứt lời, mặt con bé từ đỏ chuyển sang tím tái vì giận dữ. Ánh mắt của con bé nhìn như muốn nhảy vào bóp chết cái tên du côn đẹp trai nhưng hết sức vô lý trước mặt. Tôi đắc chí, tiếp tục bước đi, lướt qua người con bé như không có chuyện gì xảy ra. Mặc dù bước đi của tôi không được thanh thản lắm nhưng vừa đi được chừng mười bước thì cái giọng léo nhéo kia lại vang lên:

- Cái tên ba que xỏ lá kia. Đợi tôi tháo giầy ra thì liệu hồn. Nếu để tôi bắt gặp cái bản mặt trơ trẽn của anh lần nữa thì… thì…

Tôi quay lại, cố tình chọc giận con bé:

- Thì làm sao hả nhóc con?

- Thì ăn phải cú đấm thế này này…

Chưa kịp hoàn hồn bởi giọng nói trầm khàn phía sau lưng và cũng chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã bị một cú đấm giáng thẳng vào mặt. Hơi choáng váng, sa sầm mặt mày. Tôi lắc đầu trấn tĩnh nhìn gã con trai đang đứng trước mặt mình hằm hè.

- Giữa đường bắt nạt con gái không biết xấu hổ à? Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà hành động thiếu lịch sự như vậy?

Bắt nạt con gái á? Tôi tức tối thầm nghĩ: Chính anh mới là kẻ bắt nạt con gái giữa đường thì có. Khẽ sờ tay lên vết sưng cạnh khóe miệng, gã kia dám “phá hủy nhan sắc” của tôi sao? Nếu bố mà nhìn thấy thì thể nào tôi cũng bị bố bắt dừng ngay việc đến lớp Karate vào mỗi buổi chiều. Nghĩ mà sôi cả máu. Tôi hất hàm vẻ bất cần đời:

- Cú đấm vừa rồi cũng khá mạnh đấy. Nhưng không bằng cú đấm này đâu…

Tôi đưa tay thẳng mặt cái gã lắm chuyện kia mà nhắm đến nhưng thật đau đớn, gã đột ngột xoay người rất nhanh chạy lại phía con bé như kiểu hai người thân quen. Cú đấm của tôi trượt dài trong không trung đến là xấu hổ. Họ quen nhau? Hèn gì mà gã có phản ứng như vậy với tôi.

- Em có làm sao không? Lần sau gặp phải kiểu người này thì tránh xa ra nghe chưa? Đấu võ mồm không lại đâu.

Tôi nghe được câu nói đó, máu dồn lên mặt, đằng đằng sát khí định lao đến mà thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với gã thanh niên và con bé kia. Khi tôi đưa ánh mắt hừng hực lửa về phía hai người thì bắt gặp con bé lúc này đã tháo giày ra. Nó đi chân trần và đang bước về phía tôi đứng rất hùng hổ. Liếc xuống chân con bé, tôi giật mình: Hình như con bé này dân trong nghề.

Con bé nhìn xéo tôi một cái, gầm gừ:

- Anh là một tên chẳng có tí ga lăng và tốt đẹp gì cả. Anh mới ăn một cú đấm thôi. Tốt nhất là tránh xa tôi và bạn trai tôi ra.

Rồi khi con bé quay sang gã được gọi là bạn trai kia, nó nở một nụ cười rất dịu dàng và duyên dáng.

- Anh dạy cho anh ta một bài học rồi, em không cần lời xin lỗi nữa. Đi, chúng ta đi thôi!

Tôi còn chưa kịp định thần về tất cả mọi chuyện vừa diễn ra, gã thanh niên đi cùng con bé lại thêm ngay vào một câu:

- Cậu nhóc… Đừng để tôi bắt gặp cậu có thái độ như thế này với con gái một lần nào nữa.

- Sao lại không?

Tôi nhanh chóng lấy lại vẻ bất cần, vênh mặt hỏi lại:

- Quả đấm này nhất định có ngày tôi trả lại anh. Một tuần nữa hẹn anh ở Câu lạc bộ Karate số 14 Trịnh Hoài Đức này vào lúc 8 giờ tối. Anh dám không?

Gã và con bé khá ngạc nhiên trước lời đề nghị của cậu nhóc đang đứng trước mặt, nhất thời chưa biết trả lời thế nào.

Tôi không thèm đếm xỉa, cho tay vào túi quần hiên ngang lướt qua để lại thêm một câu khẳng định:

- Im lặng là đồng ý. Hy vọng anh đến đúng giờ. Chào hai người.

Nói xong câu nói đó thì chân tôi cũng đã bước đi được vài bước. Vết thương trên mặt hơi đau khiến tôi khẽ nhíu mày, nhăn trán. Tôi không thèm ngoái lại nhìn hai kẻ vô lý và có vẻ cũng rất hách dịch kia một lần nữa.

Vừa thấy bản mặt tôi thập thò ở ngoài phòng tập, Tiến - bạn thân của tôi từ năm cấp hai hoảng hốt:

- Cậu sao vậy? Đánh nhau với ai mà lại có vết bầm trên khóe miệng? Đại ca Hùng mà lại…

Tiến bỏ dở câu nói, cậu không ngờ kẻ có võ như tôi ra đường vẫn có thể dính đòn bị thương.

Tôi cười trừ vỗ vai Tiến:

- Một sự cố nhỏ thôi.

Một đứa có đẳng cấp như tôi chỉ là vô ý rồi bị đấm chứ có ai dám qua mặt đâu.

Tiến gật gù ra vẻ hiểu tôi lắm.

- Thế thằng nào mà nỡ đánh vào gương mặt đẹp đẽ này vậy? Chắc hẳn hắn to gan lắm đây?

Tôi nhớ lại và cười bâng quơ:

- Bị một con bé mặt búng ra sữa và một gã bạn trai ga lăng đánh trộm. Nhưng không sao, một tuần nữa ông được gặp họ… À, hôm nay ông thay tôi, vào lớp dạy bọn nhỏ với bộ mặt thế này thì hủy hoại thanh danh “Đại ca Hùng” mất.

Rồi không đợi Tiến trả lời, tôi nhanh chân chuồn khỏi câu lạc bộ trước khi có học sinh hoặc người quen nhìn thấy mặt. Tôi bấm điện thoại gọi taxi, tránh lên xe buýt với một bên mặt sưng tấy. Nghĩ cũng chán, hai mươi hai tuổi đầu rồi mà hiện tại tôi chẳng có nổi một mảnh tình vắt vai để có người đưa đi đón về. Đôi lúc cũng chạnh lòng nhưng cứ nghĩ đến quá khứ tôi lại ngán ngẩm với tình yêu và hội con trai.

Bố bắt tôi học múa từ năm bảy tuổi. Nghe nói ngày xưa mẹ là một diễn viên múa nổi tiếng lắm. Mẹ bỏ bố con tôi đi vì những cám dỗ của cái nghề này vậy mà bố còn ép tôi học múa cho bằng được. Không biết mẹ là người phụ nữ như thế nào mà bố lại có thể yêu điên cuồng đến thế. Mẹ bỏ đi từ khi tôi còn bé xíu, một mình bố gà trống nuôi con mà vẫn luôn tìm kiếm, trông mong mẹ quay lại. Tôi thì không có tình cảm gì với mẹ, cũng không hiểu hết chuyện người lớn nên chẳng mong nhớ cũng chẳng yêu thương, ghét bỏ gì. Chỉ đôi lúc, tôi cũng khao khát một vòng tay âu yếm của mẹ. Nhưng… tôi cũng quen một mình rồi.

Chán cái cảnh lúc nào cũng bị xem như công chúa nên dù phải dành nhiều thời gian cho việc học văn hóa và học múa, tôi vẫn lén lút đi học võ ngay khi qua sinh nhật tám tuổi. Bố tôi là một chuyên gia hóa trang cho các hãng phim, ông phải theo đoàn làm phim nay đây mai đó nên việc chăm sóc, trông chừng tôi đều giao cho bác giúp việc. Mãi đến năm mười hai tuổi, tôi thi đậu Nhất đẳng huyền đai và được mời đi thi đấu giải Karate toàn thành phố bố mới biết chuyện và phát hoảng với tôi. Tiếc là đã quá muộn, tôi đam mê cả múa và võ, chẳng thể tách rời cái nào.

Tôi gặp Tiến ngay sau khi vừa lên đai đen. Cậu ấy là con trai của thầy huấn luyện viên, lúc bấy giờ thầy còn đang giữ chức Phó Giám đốc Trung tâm Karate. Để tránh cho việc trường Múa phát hiện ra học viên trường mình còn tham gia học võ và thi đấu các giải nhỏ, tôi luôn phải hóa trang cho mình thành con trai để đến phòng tập Karate và được thầy giáo đồng ý giữ bí mật. Một vài cuộc thi tôi đấu với các bạn nam khác đều giành thắng lợi nên thầy rất vui vẻ ủng hộ tôi. Cũng may, nhờ có gien di truyền của bố, tôi lĩnh hội thêm được tài năng hóa trang vô cùng tinh xảo mà không ai có thể phát hiện ra được.

Đang loay hoay trước gương để che giấu vết bầm trên mặt thì bố về. Một cơn bão sắp đổ bộ vào nhà khi ông nhìn thấy vết thương trên mặt tôi và hét lên giận dữ:

- Trời đất! Con làm gì để mặt bị thương như thế kia? Học võ mà không biết tự bảo vệ mình à? Chỉ cần một lần nữa thấy con có vết bầm tím trên mặt là bố “khóa càng” con lại ngay đó.

Tôi xoa dịu “lửa bốc nghi ngút” bằng cách chạy lại ôm bố cười xòa:

- Chỉ là vô ý bị thương thôi mà. Con gái bố không sao đâu. Đảm bảo ngày mai lên lớp học ngụy trang không còn nhìn thấy gì luôn. Ai bảo bố mẹ toàn truyền cho những tài năng thiên bẩm chứ.

- Nhưng tôi và mẹ cô không có tài năng học võ. - Bố phản đối.

- Chuyện học võ là tài năng của bản thân. Bố mẹ cũng phải cho con có một niềm tự hào riêng chứ. - Tôi cố gắng nịnh nọt bố bằng giọng nhõng nhẽo.

Quả nhiên chiêu này rất có tác dụng. Bố nhanh chóng vui vẻ, không cằn nhằn tôi nữa. Vì thương tôi nên bố đã bỏ nghề hóa trang cho đoàn phim. Năm mười tám tuổi, tôi thi đậu vào ngành Biên đạo Múa của trường Đại học Sân khấu - Điện ảnh Hà Nội, bố trở về chuyển nhà đến phố Kim Mã, quận Ba Đinh mở một trung tâm dạy nghề trang điểm, hóa trang. Bố muốn dành thời gian để ở bên cạnh, chăm lo tôi nhiều hơn.

Bước vào phòng, tôi cởi bỏ tóc giả rồi tháo chun buộc mái tóc dài trên đầu, buông xõa ngang vai. Bất giác nhớ lại chuyện lúc chiều với con bé và gã thanh niên đã đấm mình một cú khiến tôi tức anh ách. Không biết gã có dám nhận lời thách đấu của tôi không?

Chương 02. Bất ngờ gặp lại

Cũng sắp đến ngày diễn ra cuộc thi “Tài năng Biên đạo Múa trẻ toàn quốc”, vì nhận lời với cô giáo chủ nhiệm sẽ tham gia dự thi một bài biên đạo múa có tên “Nửa vầng trăng”, nên tôi phải dành nhiều thời gian để ở lại trường bàn bạc sau giờ học.

Cô giáo chủ nhiệm nghe qua nội dung bài múa ngắn mười lăm phút của tôi có vẻ hài lòng và đưa ra ý kiến:

- Cô đã chọn cho em nhân vật nữ chính trong vở múa. Em ấy không phải sinh viên trường chúng ta, hiện tại đang học trường Cao đẳng Múa Việt Nam, là cháu gái cô. Cô muốn nhờ em chỉ bảo thêm cho con bé, mang bài tốt nhất đi dự thi. Nhân vật nam thì vẫn là người cô trò ta đã chọn hôm trước. Em nghĩ thế nào?

- Vâng. Đích thân cô chọn lại là cháu gái cô thì em hoàn toàn yên tâm. - Tôi gật đầu tán thành ý kiến của cô giáo.

Cô vui vẻ mỉm cười:

- Vậy thì tốt rồi. Hôm nay cô hẹn con bé đến tập…

Cộc… cộc…

Vừa lúc đó bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cắt ngang lời cô.

- Vào đi. - Cô chủ nhiệm nói vọng ra.

Cạch cạch…

Tiếng xoay cửa vang lên, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng đi vào. Tôi quay người lại nhìn xem ai đang đi lại gần phía mình. Mắt tôi mở to và trợn lên, tôi vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra đó là con bé cách đây mấy hôm vô tình bị dính bã kẹo cao su của tôi. Con bé không hề nhận ra tôi vì hiện tại tôi đang là Nhung - một cô gái dịu dàng và quyến rũ (Có vẻ tôi hơi tự tin nhưng đó là nhận xét của mọi người về Nhung).

Cô giáo chủ nhiệm hồ hởi giới thiệu:

- Vừa nhắc thì cháu đến. Đây là chị Nhung, biên đạo múa bài “Nửa vầng trăng”. Còn đây là Quỳnh Thi, con bé cô vừa nhắc đến với em.

Tôi thu lại vẻ ngạc nhiên, nhìn con bé cười thầm trong bụng. Thì ra lại là em. Không ngờ trái đất tròn đến vậy. Đưa tay ra trước mặt Thi, tôi nhỏ nhẹ:

- Chào em. Hy vọng chúng ta hợp tác ăn ý.

Quỳnh Thi nắm vội tay tôi, tỏ vẻ ngưỡng mộ.

- Dạ, em chào chị. Em nghe cô khen chị suốt. Hôm nay mới được gặp mặt lại còn được vinh dự làm việc cùng nhau. Em rất vui ạ.

Trong lòng tôi thở dài ngao ngán. Con bé này mất đi đâu tính chanh chua hôm nọ rồi? Giọng nó mới ngọt ngào và đáng yêu làm sao! Chắc tôi không thể vì chuyện nhỏ kia mà ghét nó được. Có ghét là phải ghét cái gã vô duyên, vô cớ đấm tôi một cú đến tận mấy ngày sau mới hết sưng tím.

Sau màn chào hỏi làm quen, tôi dẫn Thi về phòng tập nơi bạn diễn cùng đang đợi và bắt đầu biên đạo múa cho hai bạn trẻ. Con bé múa những động tác cơ bản khi tiếng nhạc nổi lên. Điệu bộ dáng vẻ của nó khi múa thật đẹp, tôi ngỡ ngàng: Con bé múa còn đẹp hơn cả các bạn sinh viên trường mình. Không thể xem thường nhân vật lợi hại này được. Biên đạo múa cho diễn viên xuất sắc thế này thật không bõ công.

Thi làm việc cùng chúng tôi rất chuyên nghiệp và chú tâm. Con bé nói với tôi nó rất thích nội dung bài múa “Nửa vầng trăng” này. Nội dung đó tôi nghĩ ra khi vô tình ngắm nhìn mảnh trăng khuyết treo lơ lửng ngoài cửa sổ. Chuyện tình yêu của một chàng trai và một cô gái kết thúc không trọn vẹn. Họ yêu nhau nhưng vì quá nhiều lý do, họ phải chia tay nhau và chàng trai chọn một cô gái khác để cả đời ôm một nửa vầng trăng hối tiếc.

Sau khi tập xong, tôi chuẩn bị đồ đạc để về nhà hóa trang thành Hùng rồi rẽ qua lớp Karate thì bất ngờ bị Thi giữ đầu xe lại, con bé hỏi:

- Chị có thể chở em đến quán café Nắng Sài Gòn ở đường Nguyễn Chí Thanh không? Em có một cuộc hẹn rất quan trọng mà bố mẹ em lại bắt về nhà đúng giờ.

- Nhưng chị… - Tôi do dự vì không muốn đến lớp võ muộn giờ.

Con bé thấy tôi ngập ngừng, liền nói nhanh như sợ bị từ chối.

- Chị chở em đến đó thôi, rồi em nhờ chị gọi điện nói chuyện với bố mẹ là chúng ta đi bàn công việc được không? Năn nỉ chị đó.

Thi chớp mắt giả nai. Trời ơi, mấy cái trò này tôi còn đẻ ra chúng, nhìn một cái là biết con bé đang giả bộ lấy lòng. Nhưng thôi, tôi vốn là người có lòng tốt nên quyết định gọi điện xin phép bố mẹ Thi cho con bé về muộn. Tiện đường về nhà tôi chở nó đến địa điểm hẹn hò. Tôi đoán là còn bé đi gặp bạn trai nên mới có thái độ như vậy.

- Đi gặp bạn trai nên em mới sốt sắng như vậy?

- Vâng, anh ấy mới hẹn em cách đây nửa tiếng thôi. Đột xuất nên em mới phải nhờ chị. - Thi thành thật.

Nghe vậy, tự nhiên tôi bỗng cảm thấy vẫn cay cú vì cú đấm của gã bạn trai Thi. Anh ta có dám đến câu lạc bộ như đã hẹn để giao đấu với tôi hay không? Trên đường đi, con bé tỏ vẻ thân thiết và mở lời tâm sự.

- Không hiểu sao vừa nhìn thấy chị em rất quý mến và có cảm tình. Lâu nay em vốn chỉ có một mình. May mà có anh Lâm bên cạnh em chị ạ. À, anh Lâm là người mà em đang đi gặp đây. Anh ấy mới thuê nhà gần nhà em để mở thêm một cửa hàng Half Moon, chị biết chuỗi cửa hàng này chứ?

- Half Moon?

Tôi có chút ngạc nhiên. Quần áo tôi đều mua của hãng thời trang Half Moon. Bộ váy liền bó sát người hôm nay tôi mặc cũng chẳng phải là được mua ở cửa hàng này sao?

- Vâng! Cũng vì tên bài múa của chị là “Nửa vầng trăng” giống với tên cửa hàng của anh Lâm nên em cũng rất hứng thú và nhận lời cô em tham gia đấy. Chị em ta rất có duyên.

Hừm… tôi khẽ rùng mình sau câu nói của Thi. Rõ ràng là chúng tôi rất có duyên, chẳng phải khi giả trai chúng tôi đã đụng độ đến xuất hiện cả nắm đấm hay sao? Cũng may tài hóa trang của tôi suốt mười năm qua đã quá chuyện nghiệp rồi, con bé làm sao đủ khả năng để nhận ra tôi chính là cậu thanh niên nó mắng xơi xơi hôm đó.

Tôi dừng xe trước quán café Nắng Sài Gòn, con bé hấp tấp rời khỏi xe và toan chạy vào trong thì bất ngờ dừng lại. Nó luống cuống cúi mặt xuống, quay lại chỗ tôi thì thầm:

- Chết rồi chị Nhung ơi, bố mẹ vừa vào trong đấy ngồi. Hình như hai người không tin em nên đến giám sát đó. Hay là chị đi vào cùng với em đi. Bố mẹ em sẽ nghĩ chị là biên đạo múa, anh Lâm sẽ là bạn diễn của em. Bố mẹ quản thúc em kinh lắm.

Rồi không để tôi từ chối, Thi rút luôn chìa khóa, kéo tôi xuống và dặn bảo vệ xếp xe vào vỉa hè. Con bé tiếp tục lôi kéo tôi vào trong gặp mặt gã bạn trai tên Lâm đó.

Khi chúng tôi xuất hiện, Thi niềm nở giới thiệu:

- Anh Lâm, đây là chị Nhung biên đạo múa của em. Có một vài lý do khó nói nên hôm nay chị ấy đi cùng em đến đây, có sao không anh?

Tôi nhận ngay ra tên Lâm này chính là gã đã đấm tôi. Quả nhiên tôi đoán không sai. Tôi mỉm cười gật đầu chào gã, trong bộ dạng con gái thế này, tôi không thể nhảy bổ vào mà đấm tới tấp lên gương mặt đang nhìn tôi chằm chằm vẻ dò xét:

- Tôi nhìn thấy cô quen lắm. Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó?

Hơi giật mình. Tôi ngồi xuống ghế rồi nhanh ý:

- Nghe Thi nói anh là ông chủ Half Moon. Tôi lại cứ nghĩ anh nhìn tôi chằm chằm vì bộ váy của cửa hàng anh thiết kế mà tôi đang mặc chứ? Tôi hay mua đồ ở đấy, lẽ nào anh gặp tôi khi đang là khách hàng của anh?

- Gương mặt này, rất quen. Ừ… Có lẽ là gặp khi cô đến mua đồ. - Lâm khẽ gật gật đầu, nhăn trán kiểu đang nhớ lại chuyện gì đó.

- Ôi, hai người quen hay chưa thì đằng nào bây giờ cũng làm quen lại mà. - Thi lên tiếng.

Thi gọi cho mình một cốc sữa chua café còn tôi gọi một cốc nước cam, tôi cần giải quyết cơn khát vì nói nhiều suốt buổi biên đạo múa cho Thi lúc trước. Thi thì thầm chỉ cho tôi chỗ bố mẹ của con bé đang ngồi theo dõi ở một góc cách đó không xa. Nhưng dường như không muốn Lâm biết chuyện, con bé thường khơi mào chủ đề mới để ba chúng tôi cùng nói chuyện có vẻ giống như đang trao đổi. Tôi nghĩ thầm trong bụng, chắc con bé luôn bị bố mẹ quản lí nên mới mất hết tự do như vậy khiến tôi vừa buồn cười, vừa thấy thương nó. Bản thân tôi trước đây tuy không bị quản lí gắt gao nhưng cũng rất hay thu mình vào một góc giống Thi. Ít bạn bè và người thân. Tôi chợt giật mình khi nghe Thi hỏi Lâm:

- Anh Lâm, còn ba ngày nữa anh có đến Câu lạc bộ Karate, 14 Trịnh Hoài Đức để đấu với tên nhóc con đẹp trai mà thô lỗ kia không? Không biết anh ta thách đấu thật hay đùa đây?

- Đến chứ. Sợ gì mà không đến. Cùng lắm thì cho cậu ta đấm lại một cú để công bằng. Anh hai mươi sáu tuổi rồi, sợ gì cậu thanh nhiên gà trống choai đó.

Hai mươi sáu tuổi, con bé mười bảy tuổi. Không phải chứ? Gã này và con bé cách nhau chín tuổi. Có một sự chênh lệch tuổi tác đây. Tôi nhủ thầm và cơn giận lại bùng lên khiến nóng cả mặt. Gã dám gọi tôi là gà trống choai, lại còn tuyên bố không sợ cuộc thách đấu. Xem ra gã Lâm này cũng có bản lĩnh. Được, tôi chờ xem gã có tài cán đến đâu. Hôm ấy, chỉ là tôi lơ đễnh không để ý nên gã mới có cơ hội ra tay chứ bây giờ còn lâu nhé. Tôi giả vờ:

- Hai người đang nói chuyện gì vậy? Sao lại có cuộc thách đấu nào ở đây?

Con bé nhanh nhảu trả lời:

- Hì, bọn em nói về cái cậu thanh niên cách đây mấy ngày gặp ở đường, câu ta có thái độ bất lịch sự với em bị anh Lâm cho một cú đấm. Cậu ta muốn thách đấu.

- Cậu ta chắc trẻ tuổi nên có phần tự tin thái quá… Tôi rất háo hức đợi gặp lại để xem bản lĩnh của cậu ấy đến đâu. - Lâm nói thêm.

Tôi bắt đầu thấy bức bối và khó chịu, cũng cố xen vào một câu:

- Anh già rồi nên nghĩ thế. Tuổi trẻ thì nên tự tin chứ. Giống tôi và Thi, rất tự tin về bài múa mang đi dự thi lần này. Phải không Thi?

Quay sang nhìn Thi với đôi mắt hấp háy chờ đợi câu trả lời. Con bé ú ớ không biết nói gì cho vừa lòng tôi và Lâm. Để cứu nguy cho con bé, Lâm đột nhiên phá lên cười vui vẻ. Cả ba chúng tôi cùng cười ngay sau đó. Ở một góc khuất, bố mẹ Thi thấy tình hình yên ổn nên đứng dậy ra về. Tôi cũng xin phép về sau khi hoàn thành vai diễn, nhường lại thời gian và không gian cho đôi bạn trẻ đang yêu nhau kia kẻo mình trở thành người thừa, phá đám.

Chương 03. Trận đấu

Thế giới này toàn những rắc rối và những mớ bòng bong.

Sau cuộc gặp hôm đó, Thi cứ cảm ơn tôi mãi. Con bé đang yêu nên tâm trạng vô cùng phấn chấn và vui vẻ. Nó rất toàn tâm toàn ý cho nhân vật trong bài múa, tập tành nghiêm túc và có tinh thần cầu tiến những động tác khó tôi đưa ra. Thi làm tôi thấy lại hình ảnh của mình ngày xưa, cũng vào cái tuổi này và cũng yêu một anh chàng hơn tôi đến mười tuổi. Mà thực ra, tôi cũng không chắc là yêu nữa.

Hồi học văn hóa lớp mười một, ở trường Trung học phổ thông Nguyễn Trãi tôi thân với Tình - cô bạn gái cùng bàn. Quang là anh trai kết nghĩa của Tình, anh làm kiến trúc sư và có diện mạo vô cùng bắt mắt, nổi bật trong số những người con trai tôi từng gặp. Tôi đem lòng yêu đơn phương Quang suốt gần một năm học lớp mười một và đến khi nghỉ hè thì Quang bất ngờ chủ động tán tỉnh rồi ngỏ lời yêu với tôi.

Còn gì vui hơn khi được người mình thầm yêu trộm nhớ cũng có tình cảm với mình. Không phải nghĩ ngợi nhiều, tôi gật đầu làm người yêu của Quang. Biết chuyện Tình không hề vui vẻ chúc mừng mà ngược lại, cô ấy đột nhiên cáu kỉnh và rất hay giận dỗi, trách móc tôi. Rồi một ngày Quang đột ngột bỏ đi, rời xa tôi không một lời giải thích. Ngay sau đó vài tháng thì Tình cũng chuyển trường. Chúng tôi mất liên lạc với nhau từ đó.

Cũng chính vì chuyện này mà tôi sợ kết bạn, sợ yêu đương… Một người là bạn gái thân của tôi, một người là chàng trai tôi hết lòng yêu thương. Vậy mà chỉ trong nháy mắt, họ đã bỏ rơi tôi không một lý do, không lời giải thích. Thậm chí họ không hề liên lạc với tôi cho đến ngày nhà tôi chuyển đi. Nếu không phải vì chơi với Tiến từ trước đó, chắc tôi cũng chẳng chọn cho mình một người bạn nào ở bên cạnh. Đơn giản, tôi thích cuộc sống độc thân và một mình tự quyết định mọi chuyện.

Vừa nghe lời đề nghị làm trọng tài cho buổi “tái ngộ” giữa tôi và gã Lâm, Tiến nhảy dựng lên kêu oai oái:

- Này, này… Cậu điên à? Hèn gì một tuần chỉ đến câu lạc bộ ba buổi nhưng tuần này đến đủ sáu buổi là vì cuộc đấu với cái gã Lâm liếc gì đó hả? Nhỡ lại thêm vài vết thâm trên mặt là tôi không biết ăn nói gì với bố cậu đâu.

- Cậu không muốn cho tôi trả thù à? Vết bầm trên mặt tôi ba ngày mới tan thì hôm nay tôi sẽ cho gã một vết đủ mười ngày mới hết. Thù này phải trả, ông sợ tôi thua sao?

- Chắc gì anh ta đã đến? Cậu gây thù chuốc oán làm gì. Hơn nữa bây giờ lại còn luyện tập cùng người yêu anh ta. Dĩ hòa vi quý có hơn không?

- Không được là không được. Lời Hùng đại ca này đã nói ra thì không thể rút lại. Mà này, cấm không tiết lộ thân phận tôi với ai nghe chưa!

- Được, được rồi thưa Đại ca Hùng. Bây giờ thì vào lớp dạy bọn nhóc đi. Hết giờ anh ta mà đến thì tôi làm trọng tài. Ha ha… Nhưng tôi không thiên vị đâu.

- Không cần. - Tôi gạt tay ra hiệu. - Anh Hùng này cũng Tứ đẳng huyền đai rồi, quyết không để sư phụ xấu hổ… Hèm, giống như ai đó.

Cố tình chọc Tiến bằng câu cuối cùng, tôi cười vang sung sướng trước bộ mặt đen xì của cậu. Học cùng với tôi mà bây giờ cậu ấy vẫn chưa được lên đai đen khiến sư phụ tôi vô cùng thất vọng. Nhưng bù lại, Tiến học công nghệ thông tin nên rất giỏi trong việc thiết kế và quản lí các trang mạng. Hiện tại trang web của Câu lạc bộ Karate này đều do một mình cậu phụ trách.

Suốt buổi tối tôi mong thời gian trôi đi thật nhanh, nóng lòng chờ đợi cuộc “thánh chiến” giữa tôi và Lâm. Tất nhiên, mọi việc đã chuẩn bị xong. “Thằng con trai” đầy kiêu ngạo như tôi sau khi dạy xong lớp võ cho các bé thì bước vội vào phòng thi đấu bên cạnh, chân đi giày thể thao cố tình nện thành những tiếng kêu cộp cộp xuống sàn.

Gã và con bé đã có mặt ở đấy cùng với Tiến. Cả ba quay người lại hướng mắt về tôi. Tôi hiên ngang bước lại gần, liếc xéo gã một cái và bắt gặp ánh mắt đầy “đề phòng và tức giận” của Thi đang chiếu tướng mình. Cô bé này gặp tôi trong bộ dạng là Hùng thật khác hẳn mọi ngày khi đối mặt lúc tôi là Nhung. Tôi tỏ vẻ không quan tâm, hất hàm hỏi Tiến:

- Bọn họ đến lâu chưa? Cậu tiếp đón chu đáo chứ?

- Tất nhiên, bạn cậu mà nên…

- Ai là bạn của anh ta? - Thi cắt ngang lời Tiến.

Con bé hằm hè bước lại gần phía tôi, giọng nói dữ dằn:

- Chúng tôi đã đến đây theo lời hẹn của anh. Tốt nhất là anh nên tự bỏ cuộc đi, bạn tôi sẽ không tha cho anh đâu.

Tôi đưa tay xoa đầu con bé châm chọc. Nó nhanh chóng phản đối bằng cách hất ngược đầu ra sau. Cất tiếng cười lớn, tôi nói:

- Bé con. Chờ anh đấu với gã bạn trai của em xong rồi chúng ta cùng nhau đấu võ mồm hoặc đấu võ chân tay anh đều chiều nhé. Đừng nóng tính như vậy.

- Cậu muốn thế thì nhanh vào sàn thi đấu, đừng có đứng đấy trêu bạn tôi nữa.

Lúc này Lâm mới lên tiếng, chủ yếu là bảo vệ Thi. Chà, con bé tốt số quá, có người yêu quan tâm đến vậy thì còn gì bằng. Tôi cố tình chọc tức Lâm, trước khi bước vào sàn đấu còn đưa tay vuốt nhẹ má con bé một cái. Nó tức điên lên, đưa tay chùi chùi bên má bị vuốt đến là buồn cười. Tiến đứng gần đó cũng đưa tay bịt miệng cố không dám cười to. Tôi lại nháy mắt tình tứ với con bé:

- Bạn trai em mà có mệnh hệ gì thì đừng đến tìm anh trả thù nhé! Có em và bạn anh làm chứng, anh ta hoàn toàn tự nguyện.

- Thôi, đủ rồi. Vào cuộc thôi. - Lâm trừng mắt nhắc nhở tôi.

Chúng tôi nhảy lò cò một lúc trên sàn cho nóng người rồi bắt đầu nhìn nhau, thăm dò đối phương qua ánh mắt. Bất ngờ gã hét lên, xông thẳng vào tôi. Nhanh nhứ cắt, tôi nhẹ nhàng lách người tránh được đòn đầu tiên. Lần này thì đừng hòng chạm vào người tôi nhé. Gã càng ra sức đấm đá, càng mất sức còn tôi vẫn nhanh nhẹn tránh từng cú ra đòn của gã. Tôi chỉ mới tránh né chứ chưa thèm phản công lại, trong lòng có chút thất vọng. Gã dám nhận lời thách đấu với tôi mà trình độ cũng không có gì cao siêu khiến tôi nhẹ nhàng quá. Mèo vờn chuột với Lâm một lúc, tôi bắt đầu chán nản. Thôi, đủ rồi, tôi sẽ trả lại ông anh cú đấm thép gấp vài lần cú đấm của ông anh.

Tôi khựng người ngáng bước tiến của Lâm và thẳng tay đấm vào mặt Lâm một quả đau điếng người. Lâm loạng choạng rồi ngã người đổ sầm ra sàn. Thi hấp tấp chạy lại đỡ gã, vẻ mặt lo lắng. Tôi phủi tay nhìn vết máu rớm trên khóe miệng gã, lòng thấy hả hê, vui sướng. Tưởng gì, hóa ra gã cũng chỉ là dân dùng sức mạnh chứ không có quyền cước gì cả. Thảm dưới tay tôi cũng là điều hiển nhiên mà thôi.

Tiến đứng giữa, cười trừ:

- Thôi, thế này là đủ rồi. Trận đấu kết thúc. Chúng ta giảng hòa ở đây.

- Có gì mà phải giảng hòa. Tôi xong việc ở đây rồi. - Tôi nói với Tiến rồi hướng mắt về phía đôi tình nhân nhỏ bé kia. - Hai người tự lo cho nhau nhé, tôi trả xong món nợ rồi. Hy vọng không gặp lại hai người lần nào nữa.

Ung dung ngồi xuống ghế, tôi rút thỏi kẹo cao su ra cho vài viên vào miệng nhai tóp tép. Thi đỡ Lâm đứng dậy, Lâm thì thầm vào tai con bé điều gì đó khiến con bé chau mày, lại liếc ánh mắt hằm hè nhìn về phía tôi.

Lâm lên tiếng:

- Cậu giỏi lắm. Không hổ danh là Hùng Đại ca như Tiến nói lúc trước. Tôi vẫn không chịu tin nên không bỏ cuộc, giờ thì đã lĩnh hội đủ rồi. Tôi…

Gã ngập ngừng, tôi nheo mắt đợi câu tiếp theo của gã. Chắc là tôi chịu thua hay đại loại tôi xin lỗi gì đó. Gã đang rất quê và xấu mặt mà.

-… muốn được làm học trò riêng của cậu. Cậu nhận tôi chứ?

- Hả?

Tôi trợn mắt và bã kẹo cao su theo đó lại bay ra ngoài, nhằm thẳng hướng Thi mà lao tới. Con bé tránh được, nó gầm lên:

- Đồ xấu xa. Anh cố ý thổi bã kẹo vào người tôi lần nữa đúng không?

Tôi phì cười, không trả lời. Con bé định xông lên nhưng bị gã kẽo giật tay lại, lắc đầu nhắc nhở. Tay Lâm này, gã đang có ý đồ gì? Tôi phải đề phòng mới được. Tôi nhìn ánh mắt khó hiểu của gã, dõng dạc nói:

- Tôi không nhận riêng đệ từ nào lớn tuổi như anh cả. Anh nên đăng ký một lớp học chung cùng với các học viên khác ở câu lạc bộ. Sẽ có người hướng dẫn anh. Tôi chỉ nhận lớp các em nhỏ.

- Ơ, câu lạc bộ của mình hình như mới có thêm gói học Vip, một kèm một, tuần hai buổi mà Hùng. Cậu quên à? - Tiến buột miệng.

Cậu ta thật ngu ngốc, không hiểu ý tôi gì cả. Tôi lườm Tiến, cậu biết thân biết phận, cụp mắt xuống.

- Hình như tôi nhớ nhầm. Xin lỗi anh. Không có lớp ấy đâu.

- Không có thì bây giờ có. Nếu cậu Hùng đồng ý, tôi sẽ gặp Giám đốc của các cậu xin mở lớp. - Lâm không bỏ cuộc.

Gã điên rôi, điên thật rồi. Ơn trời, Thi đã lên tiếng hộ tôi:

- Anh điên à anh Lâm. Mọi chuyện kết thúc ở đây đi. Chúng ta về thôi!

- Phải phải… Cô bé đưa bạn trai của mình về đi. - Tôi hớn hở. - Tôi không có nhận đệ tử già đời này đâu, khó bảo lắm. Với lại anh ta đã từng đấm vào mặt tôi một cú thì không thể nào là đồ đệ của tôi được. Tôi càng không muốn trở thành sư phụ của anh ta. Tiến, chúng ta về, kệ hai người này đi.

Nói rồi tôi đứng dậy, kéo tay Tiến lôi xềnh xệch cậu ta đi. Ra đến ngoài sân tôi hỏi nhỏ:

- Này, cậu nói gì với họ mà họ lại biết tôi là Đại ca Hùng ở đây?

- Chỉ giới thiệu qua về cậu, yêu cầu Lâm bỏ cuộc mà anh ta không chịu nghe. Nhưng sao cậu không nhận đồ đệ riêng? Bố mình có mở lớp này và đang muốn phát triển mô hình Vip này mà.

- Tôi không thích gã đó, cả con bé kia nữa. Suốt ngày gặp con bé khi là gái, lại gặp người yêu nó khi là trai… Tôi mệt lắm. Không đủ sức chơi với hai kẻ rắc rối đó.

- Tại con bé giống cậu quá nên cậu không thích!

Tiến không hỏi mà khẳng định điều mình nói. Tôi khá bối rối khi bị nhìn trúng tim đen, chưa biết nói gì thì Lâm từ trong chạy ra, chắn ngang trước mặt chúng tôi.

- Cậu nhận tôi đi. Nếu không tôi đến gặp trực tiếp giám đốc, đăng kí lớp học Vip và đề nghị chính cậu là sư phụ đó.

- Anh ép tôi? - Tôi tức điên lên. - Nếu ép tôi thì kết quả không hay đâu học trò à.

- Anh Hùng, chúng ta có thể bỏ qua mọi chuyện hiểu lầm trước kia được không? Anh nhận anh Lâm đi, em cũng muốn theo học. Như vậy anh sẽ có hai đệ tử không phải một, được không ạ?

Tự nhiên Thi thay đổi cách nói chuyện với tôi khiến tôi sởn gai ốc. Con bé này đang âm mưu cái gì mà muốn cùng tôi học võ. Không được, nó đang là diễn viên múa có tài năng, bây giờ mà học võ thì không ổn. Tôi không đồng ý được. Khẽ thở dài, tôi nói:

- Thôi được, tôi sẽ nhận anh. Còn cô bé này thì không.

- Sao lại không? - Thi hỏi tôi với đôi mắt ấm ức hệt như đôi mắt tôi lúc hỏi bố trong hoàn cảnh này.

- Cô bé không hợp với môn Karate này đâu. Đừng hỏi tôi lý do, tôi không thích nhận đồ đệ nữ, vậy thôi. Việc nên làm bây giờ là đưa bạn trai cô bé về đi. Tuần sau đăng ký rồi đến học vào 6 giờ chiều thứ sáu và chiều thứ bảy. Tôi rảnh những ngày đó.

- Thật chứ? Cảm ơn cậu. - Lâm hỏi lại, ánh mắt anh ta đầy phấn khích.

Không muốn nhắc lại lần nữa, tôi gật đầu rồi cùng Tiến tiếp tục ra bãi lấy xe. Tiến dò hỏi:

- Sao cậu thay đổi quyết định nhanh thế? Vì con bé đòi học võ à?

- Ừ, có lẽ vậy. Con bé không nên giống tôi. Chỉ nên yêu một nghề thôi. Ôi, nghĩ đến là sư phụ của gã kia, tôi lại thấy đời mình đen tối rồi. Hai mươi sáu tuổi bắt đầu học võ vẽ gì chứ, điên thật rồi.

- Hai mươi sáu? Sao cậu biết?

- Thì khi tôi là Nhung, Thi dẫn tôi đi gặp gã một lần rồi. Nhưng cậu xem, tài hóa trang của tôi rất giỏi, hai người đấy sao nhận ra được Nhung và Hùng cùng là một người.

Cảm thấy có một chút kiêu hãnh, tôi vênh mặt với Tiến. Hình như từ lúc gặp phải Thi và Lâm thì cuộc sống êm ả của tôi sắp trở nên rắc rối rồi đây.

Chương 04. Thăm dò đối phương

Thi hôm nay rất lạ, con bé múa toàn sai nhịp và không tập trung làm cho tôi nổi cáu.

- Em làm sao thế Thi? Tập trung vào động tác và nhạc đi chứ. Múa sai hết cả rồi.

Thi giật mình, con bé vội vàng xin lỗi:

- Em xin lỗi. Đầu óc em hôm nay cứ ở tận đâu đâu nên toàn bị quên.

- Liên quan đến bạn trai em? - Tôi đoán ra được nhưng cứ giả vờ hỏi.

- Dạ. Anh Lâm từ hôm kia đấu võ với cậu thanh niên em kể cho chị nghe đấy, anh ấy bị đấm cho một cú rất đau mà lại còn nhận cậu ta làm sư phụ. Em thấy lo lắng.

- Ha ha… Chẳng lẽ bạn trai em bị đấm mạnh quá ảnh hưởng đến thần kinh? - Tôi trêu Thi.

- Em không biết. Anh ấy bảo em giả vờ đòi học võ cùng thể nào cậu Hùng kia cũng sẽ nhận anh ấy vì sợ dính dáng đến con gái. Ai ngờ đúng thật. Nhưng từ hôm kia đến giờ, em gặp thấy anh ấy háo hức chuẩn bị tuần sau đi học võ lắm. Làm thiết kế thì học võ làm gì?

Hóa ra là vậy? Tôi cay cú, thì ra Lâm dùng Thi để nhử tôi sập bẫy. Được, rồi gã sẽ biết tay tôi, sư phụ này sẽ dạy dỗ học trò đến nơi đến chốn. Tôi cười nham hiểm trong lòng, giả bộ thông cảm cho con bé.

Tan học Thi nhờ tôi chở con bé đến cửa hàng gặp Lâm, tôi đồng ý luôn vì muốn đến chế giễu và thăm quan vết thương trên mặt gã khi mình là con gái. Thấy tôi, Lâm khựng người lại vì ngạc nhiên.

- Cô đến mua đồ?

- Không, Thi nhờ tôi chở con bé qua đây. - Nói rồi tôi quay sang Thi. - Trời đất, bạn em bị đánh sưng vêu mặt mũi thế này hèn gì múa không tập trung, lo lắng cho anh ấy đến thế là phải. Xem ra cái tay công tử bột em kể lợi hại nhỉ? Có cơ hội giới thiệu cho chị đi!

- Có cần thiết thế không? - Lâm trả lời thay Thi luôn. - Tôi bị đánh đến sưng vêu mặt mũi mới được nhận làm đồ đệ. Cô muốn làm bạn gái cậu ta chắc sẽ thê thảm hơn đó. Cậu ta hình như không thích con gái.

- Sao anh biết? - Tôi lớn giọng hỏi.

- Trực giác. Cậu ta hình như đồng tính, thích bạn trai của mình thì phải. - Lâm thản nhiên.

Tôi sững sờ vì câu nói của Lâm. Gã này không những điên mà còn bị thần kinh nữa rồi. Sao lại có thể nói về Hùng như vậy chứ? Nếu bây giờ tôi không phải là Nhung thì cái mặt sưng một bên kia sẽ bị tôi đấm cho đồng đều luôn. Tức chết đi được.

Giọng Thi tò mò:

- Sao anh lại biết cậu Hùng đó đồng tính?

- Còn không biết? Cậu ta chỉ dạy võ cho bọn nhóc, không dám nhận anh. Chắc sợ anh đẹp trai quá, thu hút cậu ta nên cậu ta mới làm bộ. Em xem con trai gì mà da trắng, môi đỏ. Bàn tay lại dài và thon như con gái. Giọng nói thì không mạnh mẽ như đàn ông chính hiệu gì cả, hơi ỏn ẻn. Nhiều lúc hình như cố hắng giọng để cho có vẻ oách mà không thành. Lại còn cứ dính lấy cậu Tiến cậu tiếc gì đó... Không đồng tính thì là gì?

- Ôi, thế sao anh biết như vậy lại còn đòi học cùng. Không sợ cậu ấy thích anh à? - Lần này giọng Thi lo lắng thực sự.

Tôi đứng chết lặng tại chỗ, chân không thể nào nhúc nhích. Gã Lâm này thật tự cao tự đại quá rồi. Cái gì mà đẹp trai như anh. Tôi có mù đâu. Đàn ông cao tầm 1,70 mét và mắt một mí không thể có trong định nghĩa “đẹp trai” của tôi. Nhưng đúng là gã rất có óc quan sát. Khi gã nhắc đến bàn tay, tôi vô thức nắm tay mình lại, giấu ra phía sau. Không biết gã còn suy đoán về Hùng thê thảm đến thế nào nữa?

- Cậu ấy đúng là rất giỏi. Anh lớn tuổi rồi mới học Karate sẽ hơi vất vả nên muốn tìm thầy có năng lực tốt. Em yên tâm, dù sao anh nghĩ cậu ấy rất chung tình với cậu bạn Tiến kia. Không dễ thay đổi đâu.

- Thế anh đoán anh Tiến kia có biết không?

- Tất nhiên là không biết rồi. Biết thì đã ghen và không xúi cậu ta nhận anh làm đệ tử.

Cảm giác sắp chết vì tức giận, máu nóng trong người tôi chạy rần rật khắp cơ thể. Không thể nghe thêm điều gì từ cái gã “thầy bói mù” này nữa, tôi vội vàng cáo lui. Trong cửa hàng Thi đang khoác tay Lâm đi vào trong. Con bé gặp được bạn trai là mặt mày hớn hở, quên luôn cả bà chị đứng bên cạnh, ở đó chỉ tổ làm kì đà cản mũi và phải nghe những suy đoán điên rồ của Lâm mà thôi.

Những buổi tập múa sau đó, Thi chỉ kể về Lâm. Con bé mở miệng ra là nói về gã khiến tôi phát mệt. Con bé kể lể và lúc nào cũng xin tôi lời khuyên khi tôi chẳng có một tí kinh nghiệm gì về yêu đương trai gái. Muốn giúp con bé thì tôi lại phải thăm dò ý tứ của Lâm ở lớp học võ như kiểu sư phụ và đồ đệ ngồi cùng nhau tâm sự.

Hôm đầu tiên Lâm đến lớp học, nhìn thấy bản mặt của gã là máu trong người tôi lại sôi lên. Cứ nghĩ đến việc gã bảo tôi đồng tính và có tình cảm với Tiến là tôi lại tức điên người, nhất quyết không cho Tiến tham gia vào buổi học cùng của tôi và gã. Trong khi dạy gã những động tác cơ bản, tôi cũng không để mình áp sát gã quá gần. Không cần biết là Lâm nghĩ tôi đồng tính, mà sự thật tôi chỉ là một cô gái nên cũng không cho phép mình quá gần với gã.

Lâm theo học cũng đã được một tháng. Gã học và tiếp thu bài rất nhanh, không hề ngốc và khó bảo như tôi vẫn nghĩ nhưng vì ác cảm từ trước, chẳng bao giờ tôi cho gã một lời khen hay động viên. Ngược lại, tôi cố tình bắt bẻ và chỉnh sửa động tác của gã rất gay gắt mỗi khi làm sai. Quái lạ, ngoài đời Lâm cũng rất cao ngạo nhưng khi chính thức vào học, gã rất “tôn sư trọng đạo”. Mở mồm ra là đệ tử và sư phụ nghe đến nhàm tai. Ngay cả bọn nhóc tôi dạy cũng chỉ gọi tôi là Đại ca Hùng, đằng này cứ sư phụ, sư phụ... khiến tôi chẳng ưa chút nào.

Thấy gã ngồi nghỉ giải lao, trầm ngâm suy tư. Tôi lại gần cất giọng hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Anh cãi nhau với con nhỏ bạn gái đanh đá hả? Học một tháng rồi mà sao không thấy nó theo anh đến đây chơi?

Gã ngẩng mặt lên nhìn tôi.

- Cô bé bận học múa, với lại đang còn nhỏ, bố mẹ quản lí gắt gao lắm. Mà sao hôm nay sư phụ lại quan tâm đến chuyện của đệ tử?

- À, ừ... Tôi thấy anh ngồi xị mặt ra thì hỏi thôi.

Chẳng nhẽ tôi lại nói toạc ra là tôi dò hỏi tâm tư anh cho chính bạn gái của anh à? Tôi nghĩ thầm mà cũng bực bội trong lòng, liền đổi chủ đề.

- Trong quá trình học, anh tiếp thu và tiến bộ rất nhanh. Chắc hai tháng nữa sẽ được đấu trực tiếp với tôi. Bây giờ tạm thời cứ sang lớp bọn nhóc tập cùng nhé!

Ha ha... Tôi sung sướng cười trong bụng. Đẩy gã sang học cùng với bọn nhóc thật là cao kiến. Cho gã tập cùng bọn nhỏ là vinh dự lắm rồi, lấy đâu ra vinh dự được đấu cùng sư phụ này.

- Sư phụ cứ sắp xếp. Đệ tử này nghe theo. Miễn là học có tiến bộ.

Lâm có vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời. Sự thật là hai tháng sau đó gã phải thường xuyên học cùng bọn nhỏ trong lớp cơ bản tôi dạy mà không được học riêng buổi nào dù tiền học phí vẫn là đóng cho lớp Vip. Cứ nghĩ gã sẽ phản đối và báo cáo lên Ban Giám đốc nhưng vẫn không thấy gã có ý kiến gì. Dù sao đã hứa hết hai tháng, tôi đành cùng gã trở về phòng tập riêng của hai thầy trò.

- Anh đã hoàn thành khóa học cơ bản nhanh hơn tiến độ. Để tiếp tục học có thể vài buổi nữa chúng ta sẽ chính thức giao đấu và cùng nhau luyện tập nếu anh muốn.

- Được, sư phụ lên kế hoạch như thế nào thì đệ tử nghe theo thế ấy.

Chợt nhớ lại chuyện lúc sáng ở buổi tổng kết bài múa “Nửa vầng trăng” để vài ngày nữa đi dự thi, Thi có vẻ buồn bã tâm sự với tôi vì sự thay đổi của Lâm trong vòng một tháng qua. Sợ chuyện tình cảm sẽ làm ảnh hưởng đến tâm lí của con bé khi đi thi, tôi nghĩ mình nên dò hỏi điều gì đó từ Lâm.

- Dạo này tôi thấy anh có vẻ tâm trạng. Có chuyện gì không vui à?

- Sư phụ muốn nghe chứ? - Lâm hỏi lại tôi.

- Nếu anh muốn nói. - Tôi đáp lại.

- Sư phụ yêu ai chưa? Yêu rồi đúng không? Nếu không gặp người ấy, sư phụ cảm thấy thế nào?

Hừm... Gã ám chỉ tôi và Tiến đây mà. Nhân cơ hội này phải nói rõ cho gã biết, Đại ca Hùng này không đồng tính đâu nhé. Nghĩ vậy, tôi phịa ra.

- Tất nhiên, tôi sắp hai mươi hai tuổi rồi thì phải có người yêu chứ. Bạn gái tôi ấy hả? Nếu không gặp thì...

- Bạn gái? Sư phụ có bạn gái? - Lâm ngạc nhiên.

Tên điên này, gã kêu lên cái gì chứ. Tôi nghiến chặt răng mà nói.

- Tôi là đàn ông, không yêu con gái thì yêu con trai à? Hay anh có lỗi về giới tính nên bạn gái anh giận dỗi, khiến gần đây tâm trạng anh có vấn đề?

- Cô bé mà sư phụ gặp đi cùng tôi không phải bạn gái tôi. Tôi chỉ xem cô bé đó như em gái. Nhưng gần đây cô bé đó không hiểu, cứ đòi hỏi hơn nữa nên tôi đang rất khó xử.

Thôi chết. Nếu Thi mà biết điều này thì không hiểu tâm trạng của con bé sẽ thế nào? Mấy ngày nữa thôi là chúng tôi lên đường vào Sài Gòn dự thi rồi. Nhất định không được để con bé phân tâm và buồn bã được.

- Anh định thế nào? Nếu không yêu thì cũng đừng gieo rắc hy vọng. Còn đã lỡ gieo rắc hy vọng rồi thì nên cố gắng mà mở lòng. Đùng một cái chối bỏ, đối phương sẽ khó lòng mà chấp nhận được.

Lâm thở dài rồi khẽ lắc đầu.

- Sư phụ nói phải lắm. Có lẽ nên để cô bé đi thi về rồi đệ tử mới quyết định rõ xem tâm tư tình cảm của mình thế nào. Ha ha... Cảm ơn sư phụ đã chịu ngồi nói chuyện.

Lúc này tôi mới phát hiện ra, mình và Lâm đang ngồi rất gần nhau trên sàn tập. Ngoài lúc tập võ ra, tôi chưa bao giờ cho phép gã lại gần, lúc nào khoảng cách cũng phải hơn năm bước chân. Hèn gì mà gã phá lên cười vui vẻ như vậy. Nhưng dù sao gã cũng còn biết suy nghĩ, đợi Thi tham gia cuộc thi về rồi mới nói chuyện là một ý tốt. Câu nói này của gã có thể khiến tôi ăn ngon, ngủ yên cho đến khi từ Sài Gòn trở về rồi.

- Tuần tới nhà tôi có việc bận. Anh được nghỉ nhé. Tuần tiếp theo sẽ học bù.

- Sư phụ có việc gì? Sao lại vắng mặt?

- Chuyện riêng, anh không cần biết. Giờ tập cũng hết rồi, anh có thể về. - Tôi cố nói bằng giọng ồm ồm và không chút cảm xúc.

Đợi gã về trước, tôi thu dọn lại phòng tập, định với tay tắt đèn thì Tiến bất ngờ xuất hiện.

- Cậu làm gì mà hôm nay tôi thấy hai người ngồi nói chuyện thân nhau thế? Cậu thích anh chàng Lâm này à?

- Ừ, thích! - Tôi thản nhiên, cố tình chọc Tiến.

- Cậu điên à? Anh ta có bạn gái rồi. Hơn nữa đâu biết cậu là con gái.

- Có bạn gái thì đã sao? Tôi thích anh ta thôi mà. Làm gì mà cậu phản ứng ghê thế?

- Nhưng không được... Cậu bảo sẽ sống độc thân cơ mà.

- Bây giờ tôi thay đổi rồi. Anh Lâm này rất thú vị. - Tôi cười.

Nhìn vẻ mặt nghệt ra và căng thẳng của Tiến, tôi càng cười lớn hơn:

- Đùa thôi, làm gì mà cậu tưởng thật. Tôi vốn dĩ không có hứng thú với chuyện tình yêu.

Mặt mày Tiến giãn ra sau câu trả lời của tôi. Nói vậy thôi nhưng trong lòng tôi lại đang nhộn nhạo một cảm giác khó diễn tả. Không thể nào hiểu được bản thân, hình như thời gian qua tiếp xúc với Lâm tôi cứ có cảm giác bồn chồn, không yên. Gã rất hay lén nhìn tôi khi tôi là Hùng, là sư phụ của gã. Bị phát hiện, gã lại giả vờ quay đi chỗ khác. Mỗi lần nhìn trộm, bị tôi bắt gặp trừng mắt lên giận dữ, gã lại rối rít hỏi một câu gì đó vu vơ cho đỡ ngượng ngùng.

Thỉnh thoảng Lâm đến trường đón Thi, gặp tôi trong vẻ yêu kiều, dịu dàng là Nhung thì gã lại lạnh lùng, khó chịu và có vẻ không có cảm tình với tôi một chút nào. Gã đúng là rất khó hiểu và vô cùng dở hơi. Khi tôi là một cô gái xinh đẹp thì gã không ưa mắt. Khi tôi biến thành một cậu con trai lấc cấc, ngổ ngáo và trịch thượng thì gã lại tôn tôi lên làm sư phụ và không ít lần nhìn trộm. Ôi, đừng nói với tôi Lâm là người đồng tính nhé? Hay vì thế mà gã hiểu lầm tôi đồng tính và muốn học võ để tiếp cận với tôi? Tôi đã làm gì mà lại dính vào những suy đoán dở hơi thế này? Đau đầu quá! Thôi, đợi đi Sài Gòn về, cuộc thi kết thúc rồi sẽ nghĩ và tính tiếp!

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ