Bệnh của cha không có chuyển biến tốt, Dương Thanh Thanh nhìn rất khổ sở, tâm tình lại trầm xuống đáy cốc.
Sáng sớm tỉnh lại ngồi bên cạnh cha, Dương Thanh Thanh không có chút hứng thú nào. Thức ăn trong bệnh viện có phần hơn thức ăn cô chuẩn bị ở nhà. Nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của cha, một chút đồ ăn cô cũng ăn không vào.
Ngô Y Thuần mới biết Dương Thanh Thanh một ngày cũng đã cảm thấy bệnh nhân Dương Thanh Thanh này là trách nhiệm của mình
Sáng sớm nhìn bộ dáng tiều tụy của Dương Thanh Thanh trong phòng bệnh, Ngô Y Thuần một nửa là đau lòng, một nửa là tức giận.
Đau lòng vì Dương Thanh Thanh còn tuổi nhỏ đã gặp phải hoàn cảnh đáng thương như vậy, cũng tức giận cô không biết tự chăm sóc mình.
"Thanh Thanh, mau tới đây ăn cháo đi"
Ngô Y Thuần làm ra bộ dáng không thương lượng, đút cháo tới bên miệng cô.
Dương Thanh Thanh cảm kích nhìn Ngô Y Thuần, muốn mở miệng nói cái gì đó, lại tìm không thấy ngôn từ thích hợp để biểu đạt lòng mình.
"Đừng nữa nói lời cám ơn gì với tớ! Nghe rất khó chịu. Chúng ta là bạn bè rồi!" Ngô Y Thuần ngăn cản lời cám ơn Dương Thanh Thanh muốn nói ra khỏi miệng, mặt hé ra nụ cười ôn hòa.
"Ừ!" Dương Thanh Thanh gật đầu, trên mặt cũng hiện lên nụ cười vui vẻ.
Kiểm tra xong tình hình của Dương Thanh Thanh và cha, Ngô Y Thuần nhớ tới lời Lâm Lan Anh nói hôm qua. "Cậu nói xem bà già kia hôm nay có thể không đến hay không?"
"Tớ không biết! Nếu không đến, cho qua đi!"
Cho dù bà ta không đến cũng không có quan hệ gì. Vết thương của cô không có gì trở ngại, bồi thường hay không cũng không sao cả.
"Cậu chính là như vậy! Người thiện lương thường bị bắt nạt cậu không hiểu sao?"
Ngô Y Thuần bỗng nhiên có phần hâm mộ Dương Thanh Thanh thiện lương trước mắt. Vì sao cô luôn có bộ dáng khiến người ta trìu mến? Mỗi khi thấy cô, chị sẽ cảm thấy không đành lòng.
"Không sao cả, chúng ta còn có hộ chiếu của bà ta trong tay, bà ta nhất định đến"
"Ừ!" Dương Thanh Thanh trái lại không muốn cưỡng cầu nhiều lắm. Chỉ cần cô bình an cũng đã là may mắn rồi.
"Y Thuần, tớ nghĩ tớ hẳn là không có việc gì, xin hỏi tớ có thể xuất viện không?" Nghĩ đến tiền thuốc men của mình và cha, cô phải mau về công ty đi làm mới được.
"Cậu vội như vậy làm cái gì? Bác sĩ nói cậu có khả năng chấn động não, cho nên cậu còn phải nằm viện quan sát hai ngày"
"Phía công ty tớ còn chưa xin phép, hơn nữa tớ không có nhiều tiền để trả tiền thuốc. Tiền thuốc của ba tớ đã không đủ sức rồi, tớ không thể lại..." Dương Thanh Thanh gian nan nói.
"Đừng hao tâm như vậy. Tiền thuốc của cậu nhất định phải để bà già kia trả, nhân tiện lấy một khoản tiền bồi thường tinh thần của bà ta... Cậu cứ an tâm nghỉ ngơi trong viện hai ngày đi!" Ngô Y Thuần đã nghĩ giúp cô nhiều lắm. "Nhân cơ hội này ở bên cạnh ba cậu nhiều hơn đi! Nhìn xem tình trạng của ông có thể tốt một chút hay không"
"Aizz" Dương Thanh Thanh thở dài một tiếng. Làm như vậy thật sự được không?
"Cứ như vậy nhé! Cậu đừng vội xuất viện, tớ giúp cậu xin nghỉ, vài ngày không đi làm chắc sẽ không có việc gì!"
"Cũng chỉ có thể như vậy"
Thật ra Dương Thanh Thanh mơ hồ cảm thấy mình thật sựkhông quá thoải mái, tình trạng đó còn miễn cưỡng muốn đi làm, cuối cùng rất khả năng vẫn phải quay về bệnh viện.
"Muốn về phòng bệnh của cậu nằm một chút hay không?" Mới sáng sớm Dương Thanh Thanh đã đến phòng bệnh của cha, thật sự là cô con gái hiếu thuận!
"Không cần, tớ muốn ngồi với ba" Nhìn vẻ mặt lo lắng của Ngô Y Thuần, cô ngoan ngoãn nói. "Nếu mệt, tớ nhất định sẽ lập tức trở về phòng nằm nghỉ. Cậu cũng đừng lo lắng, đi làm việc của cậu đi!"
"Được. Mệt mỏi phải về phòng nằm nghỉ đó!" Ngô Y Thuần cũng không nhẫn tâm ép cô rời đi. "Tớ đi làm việc. Giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm nha!"
Dương Thanh Thanh gật đầu. Mình lại có thể gặp được người bạn tốt như thế trong bệnh viện, cô nhất thời cảm thấy vui sướng. Cô đã lâu không có tâm tình nhẹ nhàng như vậy!
Từ khi mẹ cùng em trai em gái qua đời, trên lưng cô đeo trọng trách, thật sự là nặng khiến cô khó có thể chịu được. Nhưng vì cuộc sống của cha và mình, cô cắn răng chịu khổ, cô cảm thấy là đáng giá.
Có lẽ đây là số mệnh của cô! Vô luận như thế nào, cô nhất định sẽ kiên trì. Vì cha, cũng vì mình.
Bởi vì tai nạn xe cộ trì hoãn thời gian hẹn với bạn bè, sau khi Lâm Lan Anh đi đến điểm hẹn, phát hiện nhóm bạn bài đã bổ sung chọn người, mà bà đợi cả một đêm nhưng chờ không được cơ hội vào bàn đánh bài. Tâm tình không tốt, bà hổn hển về nhà, một ngọn lửa giận không chỗ trút ra.
"Bà xã, bà sao vậy?" Chồng Lâm Lan Anh, Lâm Quốc Khánh cẩn thận hé ra khuôn mặt tươi cười.
"Tôi à, gặp phải người xui xẻo! Cả nhà đều xui xẻo còn dám đi loạn trên đường, lây sự xui xẻo sang tôi...... Thật sự là quá bực bội!"
Lâm Lan Anh nắm quyền ở Lâm gia, chồng Lâm Quốc Khánh "được" kén rể vào tôn kính đối đãi với bà như Lão phật gia.
"Bà có sao không? Nhìn bà tinh thần không tốt lắm, xảy ra chuyện gì?" Lâm Quốc Khánh ngồi xuống bên cạnh mát xa vai cho bà ta.
"Tôi hôm qua xảy ra tai nạn xe cộ ông không biết sao? Trong nhà một người cũng không có, các người chết hết đâu rồi?"
Nghĩ đến mình hôm qua phải chịu nhục trong bệnh viện, Lâm Lan Anh càng giận hơn. Tối hôm qua bà có gọi điện thoại trở về muốn xin viện binh, lại một người cũng không có, ngay cả người hầu cũng nghỉ ngơi.
"Tôi... Ưm, tôi hôm qua..." Bộ dáng khúm núm muốn nói lại thôi của Lâm Quốc Khánh, nhìn đến khiến bà càng thêm phiền lòng.
"Ông không phải lại chạy đi chơi cờ chứ? Ông đó, suốt ngày cũng chỉ biết chơi cờ! Tôi thấy mệnh ông rất tốt, cưới được người phụ nữ có tiền như tôi mới có thể mỗi ngày chạy đi chơi cái quỷ kia!" Lâm Lan Anh đẩy tay chồng đang mát xa ra. "Một chút tiến bộ cũng không có!"
Lâm Quốc Khánh chỉ ngồi một bên ngượng ngùng cười. Bao nhiêu năm rồi, Lâm Lan Anh luôn coi thường ông như vậy, đối xử với ông cũng không có gì tốt đẹp, một chút tôn nghiêm của chồng ông cũng không có. Bởi vì ông là "được" Lâm gia kén rể vào, cho nên ông đã sớm buông tha cho cái gọi là tôn nghiêm nam tính. Cuộc sống an nhàn ở Lâm gia không sầu lo ăn mặc, càng kích không nổi nửa điểm dã tâm của ông.
Lâm Quốc Khánh lúc này mới bất tri bất giác nghĩ đến, "Bà xảy ra tai nạn xe cộ?! Không có e ngại gì chứ" Ông lúc này mới đánh giá vợ mình, thấy biểu tình tức giận của cô, hẳn là không bị thương.
"Tôi là cát nhân thiên tướng, làm sao có thể có việc? Có việc là người xui xẻo kia" Lâm Lan Anh nghĩ đến hộ chiếu của mình còn ở trên tay người xui xẻo kia, nghĩ rằng sẽ không bởi vì điều này mà phải chịu nhục chứ!
"Là tôi đụng vào người ta, chuyện bồi thường còn chưa xử lý! Ông giúp tôi đến bệnh viện một chuyến đi!" Bà không muốn lại đi gặp y tá ác nhân và người phụ nữa xui xẻo đó nữa.
"Nhưng tôi... tôi hôm nay...... có hẹn" Lâm Quốc Khánh bất an nói.
"Ông lại muốn đi chơi cờ? Tôi đã nói ông là gã không có tiền đồ, tôi cả đêm hôm qua không ngủ, về nhà ngủ bù, ông người chết này lại không giúp tôi xử lý một chút sao?" Lâm Lan Anh vừa nghe chồng lại muốn ra ngoài, bắt đầu nổi bão. "Ông ma quỷ này mỗi ngày cũng chỉ biết chơi cờ, lão nương cũng không tin ông chơi cờ có thể làm ra sự nghiệp lớn gì! Đồ không có tiền đồ!"
"Được, được, được...... Tôi đi giúp bà xử lý là được" Lâm Quốc Khánh lấy địa chỉ bệnh viện, trấn an Lâm Lan Anh một đêm không ngủ vào trong phòng.
Thật ra ông cũng không muốn làm người không có tiền đồ! Chính là cuộc sống an nhàn quá quán, ông còn có cái gì mà hùng tâm tráng chí chứ? Huống chi người cầm quyền trong nhà cho tới bây giờ cũng không phải ông.
Đợi Lâm Lan Anh ngủ, Lâm Quốc Khánh gọi điện thoại cho con, muốn anh đi giúp mẹ xử lý chuyện bồi thường. Ông nên đến đúng giờ chơi cờ với bạn.
"Thư ký Ngô, xin hỏi giám đốc Lâm có đó không?" Lâm Quốc Khánh ngay cả tìm con mình cũng phải thông qua thư ký, có thể thấy được người cha như ông thật sự là vô năng đến cực điểm.
"Là Lâm lão tiên sinh sao? Giám đốc đang họp!" Thư ký Ngô đối đãi với ông tựa như đối đãi với người bình thường. Ai cũng biết Lâm Quốc Khánh không hề có thực quyền ở Lâm gia, cho dù muốn nịnh bợ Lâm gia, cũng phải nịnh bợ Lâm phu nhân.
"Không phải bảo cô đừng thêm chữ lão vào sao? Gọi tôi Lâm tiên sinh là được" Lâm Quốc Khánh bất mãn nói. Nhưng ông tự biết thư ký này sẽ không nghe vào. "Bảo giám đốc đến bệnh viện Quốc Thái, tìm một bệnh nhân tên Dương Thanh Thanh nói chuyện bồi thường tai nạn xe cộ"
"Vâng. Bệnh viện Quốc Thái, cô Dương Thanh Thanh. Xin hỏi là Lâm lão tiên sinh đâm người ta bị thương sao?" Giọng điệu thư ký Ngô vẫn không có lên xuống, tựa như người máy.
"Tôi nào có lá gan lớn như vậy? Là quý bà Lâm nhà các người!" Lâm Quốc Khánh nói xong vô cùng khó chịu lập tức ngắt máy. Thư ký Ngô này là nhân vật Lâm Lan Anh an bài bên người con ngoan, ông không nên chọc vào cô ta, miễn cho bị cô ta đâm chọc rồi lại bị vợ mắng. Vẫn là đi chơi cờ với bạn tự tại hơn. Ở lại trong nhà, một chút cảm giác tự tại cũng không có. Thế nhưng nhà này chính là nhà ông! Thật sự là bất đắc dĩ!
Thư ký Ngô nhận được chỉ thị, sau khi họp xong, lập tức báo cáo chuyện này.
"Giám đốc, vừa rồi cha ngài gọi điện thoại đến báo, mẹ ngài xảy ra tai nạn xe cộ. Nói là đụng bị thương một cô gái tên Dương Thanh Thanh. Phu nhân muốn ngài đến bệnh viện Quốc Thái giúp bà chuyện bồi thường"
"Oh?! Mẹ tôi không có việc gì chứ?" Lâm Ngạn Lương vừa nghe xong, nhíu nhíu mày.
"Chắc không có việc gì, vừa nãy trong điện thoại Lâm lão tiên sinh không nói rõ. Giám đốc hôm qua không về nhà?"
Lâm Ngạn Lương không trả lời.
Ngoại trừ công việc ra, anh không nói nhiều với thân tín của mẹ. Anh cũng tin thư ký Ngô cũng có thể hiểu được, nếu không phải cô ta có khả năng, không nói nhiều, anh sẽ không tùy ý để mẹ xếp cô ta bên cạnh mình.
"Chiều nay tôi sẽ qua đó. Cô giúp tôi kiểm tra hành trình buổi chiều, có thể hủy bỏ thì hủy bỏ, không thể hủy bỏ thì kéo dài thời hạn"
Lâm Ngạn Lương vốn muốn bảo thư ký Ngô đi là được rồi, nhưng nghĩ đến đâm bị thương người ta là mẹ mình, anh cảm thấy cần phải tự mình đi một chuyến thì có thành ý hơn.
"Vâng" Thư ký Ngô xoay người rời khỏi văn phòng.
*****
Lâm Ngạn Lương ăn xong cơm trưa, đi ô tô tới bệnh viện Quốc Thái, sau khi mua một giỏ hoa quả dùng để thăm bệnh nhân dưới lầu, hỏi dãy số phòng bệnh của Dương Thanh Thanh ở quầy phục vụ. Nhưng khi anh đi đến phòng bệnh lại phát hiện Dương Thanh Thanh cũng không nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, không khỏi nghi hoặc, bệnh nhân bị thương này sẽ chạy đi đâu?
Sau khi bệnh nhân bên cạnh, mới biết được Dương Thanh Thanh đến phòng bệnh tầng hai.
"Chàng trai trẻ, xin hỏi Thanh Thanh là bạn gái cậu sao? Cô ấy thật sự là một cô gái tốt hiếm có, cô gái hiếu thuận kia mà lấy về nhà chính là phúc khí lớn của cậu đó!" Bà lão bên cạnh nói như vậy Lâm Ngạn Lương cũng lười giải thích. Ứng phó những người già như này, phương pháp tốt nhất chính là không cần đáp lại, tựa như hình thức anh đối xử với cha và mẹ.
"Cám ơn" Lâm Ngạn Lương nói xong một câu, lập tức tránh đi.
Đi đến phòng bệnh dưới tầng hai bà lão nói, Lâm Ngạn Lương nhìn đến Dương Thanh Thanh đang cố gắng nói chuyện với ba mình.
"Ba, ba còn nhớ con không? Con là Thanh Thanh! Ba nhớ rõ không?" Khóe mắt Dương Thanh Thanh có nước mắt. Mỗi lần cô nhìn đến dạng này của cha, không khỏi khổ sở lên.
Bọn họ từng là gia đình mỹ mãn cỡ nào, lại bởi vì một lần tai nạn xe cộ đoạt đi ba mạng người, cửa nát nhà tan...
"Khụ! Là cô Dương sao?" Lâm Ngạn Lương đứng sau cô khụ một tiếng, cắt ngang suy tư của cô.
Dương Thanh Thanh xoay người nhìn, là một người đàn ông xa lạ. Phát hiện cặp mắt đẹp kia chăm chú nhìn thẳng mình, cô có chút không được tự nhiên.
"Ưm... Anh..." Mặt Dương Thanh Thanh không tự giác nóng lên. Vì sao người đàn ông này nhìn chăm chú khiến cô khó chịu như vậy?
"Cô là Dương Thanh Thanh?" Lâm Ngạn Lương nhìn biểu tình khốn quẫn của cô gái trước mắt, biết cô đã bị vẻ ngoài của mình mê hoặc. Hừ! Lại là một người phụ nữ ngu xuẩn chỉ nhìn bề ngoài. Lâm Ngạn Lương khinh thường nghĩ trong lòng.
"Đúng vậy" Dương Thanh Thanh quyết định không nhìn khuôn mặt làm cô đỏ mắt kia nữa, quay đầu lại vén chăn trên người cha.
Lần này ngược lại là Lâm Ngạn Lương cảm thấy kinh ngạc.
Bình thường phụ nữ đều nhìn anh đến thất thần, nhưng cô gái nhỏ bé trước mắt này có chút khác thường.
"Tôi là đến nói chuyện bồi thường tai nạn xe cộ với cô" Lâm Ngạn Lương ngắn gọn nói rõ ý đồ đến của mình.
Dương Thanh Thanh nghe xong, biết anh là người đàn bà ngày hôm qua kia phái tới, vội vàng lấy hộ chiếu cho anh.
"Đây là hộ chiếu của Lâm phu nhân. Ngại quá..."
Cưỡng ép người đàn bà kia để lại hộ chiếu cũng là bất đắc dĩ. Thật ra cô cũng không ý muốn bà ta bồi thường.
Lâm Ngạn Lương nhận rồi nhìn xuống, xác định là hộ chiếu của mẹ, vì thế cất nó vào trong túi.
"Cô muốn cái gì?" Lâm Ngạn Lương đã rất quen với loại tình huống này. Làm sai chuyện cũng không sao, dù sao mọi thứ có thể dùng tiền tài để bù lại. Trên đời này không có chuyện gì tiền giải quyết không được.
Nhưng anh đợi lại chờ, chính là không thấy người phụ nữ trước mắt mở miệng đưa ra yêu cầu.
Hơn nữa cô ngay cả nhìn cũng không lại nhìn anh, điều này làm cho anh tự dưng cảm thấy nổi giận. Thật sự là cảm thụ kỳ quái, anh cũng sẽ có loại cảm xúc này?
"Cô không nói, tôi coi như làm xong mọi chuyện!"
Lâm Ngạn Lương đoán cô gái này nhất định là đang giả vờ giả vịt, bằng không có lẽ còn đang cân nhắc nên yêu cầu bồi thường bao nhiêu tiền.
"Không cần. Tôi nghĩ... Như vậy là có thể. Cám ơn anh đã tặng hoa quả"
Dương Thanh Thanh thật sự không biết nên mở miệng yêu cầu bồi thường như thế nào. Nhìn anh mang đến hoa quả, cô cũng rất cám ơn.
"Không cần?!" Lâm Ngạn Lương có phần kinh ngạc. Chẳng lẽ cô đang thả móc câu cá lớn? Nghĩ đến dùng bộ dáng đáng thương này có thể lừa càng nhiều tiền?
"Vâng. Tôi cũng không bị thương nghiêm trọng, chie là vết trầy da rất nhỏ mà thôi. Thật ra tôi chỉ cần ở lại quan sát hai ngày là có thể xuất viện"
Dương Thanh Thanh liếc mắt nhìn anh một cái. Nhìn mắt người khác nói chuyện là một loại lễ phép, mẹ dạy cô như vậy. Cô nhớ rõ rất rõ ràng.
Nhưng cô cảm thấy nhìn ánh mắt người đàn ông này nói chuyện, còn muốn nói chuyện bình thường là chuyện vô cùng vất vả.
"Đây là danh thiếp của tôi. Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tôi" Tuy rằng cảm thấy cô có thể đang giả vờ, Lâm Ngạn Lương vẫn để lại danh thiếp của mình cho cô. Coi như làm việc thiện đi! Nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của cô, cho dù là cô giả vờ, cũng đả động lòng trắc ẩn của anh. Nếu cô dùng công phu sư tử ngoạm yêu cầu bồi thường, anh cũng nhận.
"Thật sự không cần, tôi không cần bồi thường. Thật ra, tôi cũng có lỗi... Là tôi vội đến bệnh viện, cho nên không thấy rõ tình hình giao thông. Hơn nữa trời mưa, cho nên..."
Cô cũng không thích chuyện gì đều dùng tiền giải quyết, nhìn anh có tâm địa mang hoa quả đến thăm bệnh, cô đã rất vui mừng. Ít nhất thái độ của anh lịch sự hơn người đàn bà đâm cô bị thương hôm qua.
Tayđưa danh thiếp của Lâm Ngạn Lương dừng lại giữa khoảng không. Đây là lần thứ hai cô từ chối anh. Cùng một ngày bị một người từ chối hai lần, anh còn có thể làm cái gì?
Lâm Ngạn Lương không biết tức giận phát ra từ đâu, khiến cho mặt anh thoạt nhìn hung ác rất nhiều. Dương Thanh Thanh nhìn, co rúm người dựa lại gần cha.
Nhìn biểu tình sợ hãi của cô, Lâm Ngạn Lương không rõ mình có gì đáng sợ. Anh đáng sợ như vậy sao? Anh căn bản còn chưa phát giận với cô mà!
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!