pacman, rainbows, and roller s
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Sống chung sau ly hôn - trang 4

Full | Lùi trang 3 | Tiếp trang 5

Chương 10: Anh luôn bên cạnh em

Trực giác mách bảo cô nên từ chối tiếp tục thảo luận đề tài này với Hứa Đông Dương.

Rất may, lúc này có một đồng nghiệp tới thông báo nhà ăn bắt đầu thời gian mở cửa, vậy là hai người dừng cuộc nói chuyện tại đó, cùng đi tới nhà ăn.

Ăn sáng xong là bước vào cuộc họp, cứ như vậy, một ngày đã trôi qua. Buổi chiều Tô Dao xem tin tức, trong thành phố, công việc dọn tuyết trở nên cấp bách, sau một ngày thi công, đường cao tốc đã thông suốt vào buổi chiều nhưng tạm thời vẫn cấm đường, xem ra họ không thể không lưu lại đây thêm một đêm nữa.

Buổi sáng của ngày thứ hai, lệnh cấm giao thông qua hiện trường tai nạn được bãi bỏ, xe cộ được phép lưu thông trên đường.

Tô Dao và Hứa Đông Dương thu xếp hành lý rời khỏi sở nghiên cứu. Tám giờ sáng, xe vừa rời khỏi cổng lớn thì Tô Dao nhận được điện thoại của Cố Nguyên, nói rằng anh đang đợi cô ở cổng ra của khu chế xuất.

Thật không ngờ rằng cuối cùng anh vẫn đến.

Tô Dao nhất thời không thể biết mình có cảm giác gì, trong tiềm thức, Tô Dao không muốn Cố Nguyên và Hứa Đông Dương gặp mặt nhau. Còn nguyên nhân nào khiến cô có cảm giác như vậy thì ngay bản thân mình cô cũng không hiểu r

“Chồng cũ tới đón em à?”

Hứa Đông Dương lái xe ra khỏi sở nghiên cứu: “Anh ta là một người đàn ông tốt.”

Tô Dao im lặng.

“Vậy tại sao hai người lại ly hôn?” – Hứa Đông Dương cười cười- “Ly hôn rồi mà quan hệ giữa hai người vẫn tốt, Tô Dao, anh thực sự không hiểu được. Anh chẳng qua chỉ là người yêu trước đây của em, khi chia tay rồi, đến làm bạn bình

thường, em cũng không đồng ý, nhưng em lại rất khoan dung đối với chồng cũ của em.”

“Anh cũng vừa nói, anh ấy rất tốt với tôi mà.”

Tô Dao phản bác một cách lạnh nhạt. Hứa Đông Dương vì vậy cũng không nói gì thêm nữa.

Xe vừa rời khỏi con đường bị hạn chế giao thông, Tô Dao đã nhìn thấy Cố Nguyên.

Anh mặc một chiếc áo khoác màu tối, đứng tựa người vào đầu xe chờ cô.

Anh cũng nhìn thấy Hứa Đông Dương và Tô Dao.

Hứa Đông Dương dừng lại bên đường, Tô Dao mở cửa xe bước xuống, quay người nhìn Hứa Đông Dương: “Phó tổng Hứa, cảm ơn.”

Tô Dao định đóng cửa lại, không ngờ Hứa Đông Dương đột ngột đẩy cửa ra. Anh nhìn cô nói giọng trầm trầm: “Dao Dao, đừng vội, anh và anh ấy cũng đã có duyên gặp nhau hai lần, nếu không chào một câu thì không lịch sự.” Nói rồi anh cởi dây an toàn, xuống xe, sải bước về hướng Cố Nguyên.

Cô nói rằng đi họp với đồng nghiệp, không ngờ lại là anh ta.

Cố Nguyên im lặng nhìn hai người đi về phía mình, Hứa Đông Dương lịch sự giơ tay ra: “Chào anh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Chào anh.”

Hai người bắt chặt tay nhau. Hứa Đông Dương nhìn Tô Dao, nhưng lời thì lại nói với Cố Nguyên: “Đường xa như vậy mà anh cũng lái xe tới đón Dao Dao, làm phiền anh quá rồi.”

Cố Nguyên khẽ chau mày lại: “Đó là việc tôi nên làm.”

“Rất hiếm có đôi vợ chồng nào sau khi ly hôn lại có mối quan hệ tốt như vậy.” Hứa Đông Dương cười rồi nói: “Nếu tôi là bạn trai bây giờ của Dao Dao, thấy vậy chỉ e là sẽ hiểu lầm thôi.”

“Cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa cho phép một người đàn ông nào ngoài tôi lại gần cô ấy” –Cố Nguyên cười nhạt- “Hơn nữa, dù sau này có xuất hiện người khác, cửa ải này tôi vẫn qua được. Tôi và Dao Dao biết nhau hơn ba mươi năm rồi, với tư cách là chồng cũ, tôi vẫn luôn ở bên cô ấy, có đúng không?”

Hai người đàn ông nói chuyện với nhau, lời nói tuy lịch thiệp nhưng từng câu từng chữ như thách thức nhau.

Tô Dao bước lên phía trước vài bước, vội vàng chào Hứa Đông Dương rồi tự mở cửa, ngồi lên xe của Cố Nguyên. Hứa Đông Dương nhìn theo từng động tác của cô. Cố Nguyên hiểu ra rằng một số chuyện không phải là sự hiểu lầm của anh, xem ra phải tìm cơ hội hỏi rõ Tô Dao.

Anh chào Hứa Đông Dương, rồi quay người lên xe.

“Tại sao anh lại tới đây? Tô Thư đâu?”

Tô Dao nhìn Cố Nguyên lên xe. Cố Nguyên thắt chặt dây an toàn: “Tối qua khi đường cao tốc vừa thông thì bố mẹ tới, bây giờ mọi người đang ở nhà trông Tô Thư, vì vậy anh vội tới đây đón em.”

Cố Nguyên quay sang nhìn Tô Dao, với người qua thắt dây an toàn cho cô. Trong phút chốc hai người thật gần nhau. Cố Nguyên thắt xong, anh dừng lại, cúi xuống nhìn Tô Dao.

Đầu Tô Dao thoáng hiện lên cảnh tượng tối hôm đó hai người hôn nhau, tim cô đập nhanh khi anh nhìn cô như vậy, vội vàng đưa tay ôm lấy miệng.

“Em không cần phải cảnh giác với anh như thế chứ?”

Cố Nguyên thoáng chút buồn rồi lùi lại phía sau, khởi động xe. Hứa Đông Dương vẫn đứng nguyên ở đó nhìn họ rời đi, đưa tay vẫy vẫy.

“Chuyện chúng ta ly hôn đã được truyền đi nhanh đến vậy sao?” Cố Nguyên nhìn đoạn đường trước mặt, cất tiếng hỏi cô.

Tô Dao có chút bối rối: “Khi em chuyển hộ khẩu, thì bị một đồng nghiệp nữ nhìn thấy, sau đó tất cả mọi người trong công ty đều biết.”

“Như vậy thì áp lực đối với anh thật lớn.” –Cố Nguyên cười, nửa đùa nửa thật –“Ban đầu khi sự việc chưa lộ ra thì anh vẫn còn tin, vẫn nắm chắt em là vợ anh, người khác sẽ không dám manh động, bây giờ mọi người đều biết em độc thân, anh cũng bị ép lùi về vạch xuất phát với họ rồi, một chút ưu thế cũng chẳng có.”

Tô Dao không tiếp lời Cố Nguyên, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mỗi khi gặp anh, tâm trạng của cô rất mâu thuẫn, bởi bây giờ cô không hiểu được những cảm xúc trong trái tim mình, vì vậy cô không thể tiếp nhận anh. Cô cũng không thể cự tuyệt anh một cách thô bạo để rồi làm tổn thương anh.

Nhìn thấy Tô Dao trở về nhà an toàn, bố mẹ Tô Dao lúc này mới hoàn toàn yên tâm. Cố Nguyên xách túi giúp Tô Dao để vào phòng. Tô Dao nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều, hôm nay không phải đi làm, cô liền ngồi xuống sofa với mẹ, nhịn không được bèn lên tiếng trách móc: “Mẹ, Bình Thành và Nam Thành tuy cách nhau không xa nhưng cũng không phải là gần. Bố mẹ đừng cứ hơi một tí lại tới đây, bố mẹ phải chú ý giữ sức khỏe chứ.”

“Con bé này” –Mẹ Tô Dao đập vào tay cô –“Bố mẹ thấy tin bão lớn, điện thoại hỏi thăm thì thấy nói con không ở nhà, rồi sau đó lại nghe nói là con đến đúng chỗ tai nạn giao thông đó lại liên lạc với con không được, con có biết bố mẹ lo lắng như thế nào không con còn trách chúng ta nhiều chuyện sao?”

“Con biết là bố mẹ thương con, con không phải là đang lo lắng cho sức khỏe của bố mẹ sao, con nào dám trách bố mẹ nhiều chuyện

“Mẹ, Dao Dao vừa về, mẹ để cô ấy đi tắm nước nóng và thay quần áo ạ, đã ba ngày không thay rồi.” Cố Nguyên bịt mũi rồi hất hất tay, cười nhìn Tô Dao, Tô Dao đứng lên, trừng mắt nhìn Cố Nguyên. Bố Tô Dao đứng bên cạnh nói: “Ối, con bé này trừng mắt đích thị là chân truyền của mẹ nó.”

Câu nói này khiến cả nhà cười ầm lên.

Ngày thứ hai Tô Dao đi làm, cô gặp Hàn Thụy và Hứa Đông Dương ở cửa thang máy.

Tô Dao chào hai người rồi đứng nép sau lưng họ. Hứa Đông Dương khẽ gật đầu rồi tiếp tục nói chuyện với Hàn Thụy về việc công ty. Lúc này những người đợi thang máy khá nhiều, cửa thang máy vừa mở, mọi người vội chen vào trong, vòng trong vòng ngoài nên không ai chú ý tới Hứa Đông Dương và Hàn Thụy cũng có mặt ở đó.

Tô Dao bị đẩy theo dòng người, cô bị chèn vào phía trước Hứa Đông Dương, cô muốn lùi lại sau một cách tế nhị thì anh đã đưa tay ra ôm lấy eo cô rồi nhường chỗ cho cô, đứng bảo vệ cô trong một góc của thang máy.

Khi hai người còn yêu nhau, mỗi lần gặp trường hợp như vậy anh đều bảo vệ cô một cách tự nhiên như thế.

Tô Dao phút chốc thần người ra. Hứa Đông Dương cúi đầu xuống nhìn đăm đắm vào mắt cô, Tô Dao lẫn tránh ánh nhìn của Hứa Đông Dương, xoay đầu sang chợt nhìn thấy ánh mắt tinh nghịch của Hàn Thụy đứng bên cạnh. Gặp ánh nhìn của cô, Hàn Thụy cười cười rồi quay mặt đi.

Tô Dao không muốn bị hiểu lầm, đẩy tay Hứa Đông Dương ra. Anh sững người lại rồi buông tay cô ra, càng lên tầng cao thì số người càng ít, tới tầng mười sáu thì chỉ còn lại anh và cô.

Tô Dao lùi một bước sang bên cạnh, Hứa Đông Dương nhìn cô: “Dao Dao, đã qua rồi.” Anh dừng lại rồi nói: “Cả người em có chỗ nào anh chưa động vào? Vừa rồi chỉ là muốn bảo vệ em.”

Tô Dao im lặng, khi cửa thang máy vừa mở, cô bước ra ngoài trước, tới phòng thư ký rồi đóng cửa chặt lại.

Cả buổi sáng, Hứa Đông Dương không tìm cô, gần đến giờ ăn trưa thì điện thoại nội bộ trong phòng cô bỗng sáng lên, đầu dây bên kia vang lên giọng Hứa Đông Dương: “Tô Dao, buổi trưa đi ăn với tôi, có một số việc phải trao đổi, em qua đi cùng tôi.”

Tô Dao đáp “dạ” rồi cùng Hứa Đông Dương đi tới một quán trà cách công ty không xa.

Vào giờ này quán trà rất yên tĩnh. Hứa Đông Dương bao một phòng trà, hai người ngồi ở đó khoảng hơn mười phút thì Hứa Đông Dương có điện thoại gọi đến xin lỗi và xin dời lịch hẹn. Hứa Đông Dương nén sự bực mình, lịch sự trả lời vài câu.

Anh bảo Tô Dao: “Chúng ta ăn thôi, bên kia họ có việc không đến được.”

Hứa Đông Dương giơ tay gọi nhân viên phục vụ. Tô Dao nhìn anh, khẽ nhíu mày: “Phó tổng Hứa, như thế này có được coi là lợi dụng việc công để làm việc tư không?”

“Cá nhân tôi mời em.” Hứa Đông Dương nhìn thực đơn, chọn vài món mà Tô Dao thích ăn. “Đã đến rồi, chỉ là ăn cơm thôi, Dao Dao, không cần phải như vậy.” Anh dừng lại rồi nói: “Hôm nay em cũng không đoán ra là tôi đã phải dùng biết bao nhiêu kế sách mới lừa được em ra ăn cơm.

Câu nói này khiến Tô Dao mắc nghẹn, cô cầm ly trà trước mặt uống cạn rồi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi cũng không dành thời gian riêng tư của mình để ngồi đây ăn với anh.”

Tô Dao nói rồi xách túi rời khỏi phòng, xoay người bước đi. Hứa Đông Dương gấp quyển thực đơn trước mặt lại, thở dài, đứng dậy đuổi theo, chạy tới hành lang, một tay anh nắm chặt lấy cánh tay cô: “Dao Dao, em đừng trẻ con như vậy có được không?”

Tô Dao không nói gì, cô hất tay anh nhưng không được, Hứa Đông Dương bước lên trước, ôm chặt cô vào lòng: “Anh thừa nhận là lúc đầu anh không kiềm chế được việc đối chọi với em. Anh đố kỵ. Nhưng từ khi biết em đã ly hôn, anh rất đau lòng. Anh đã cố hết sức để đối tốt với em, Dao Dao, em lẽ nào không cảm nhận được tấm lòng của anh ư?”

“Anh lấy tư cách gì mà đố kỵ tôi, thương tôi, đối tốt với tôi?”

Tô Dao đẩy Hứa Đông Dương ra, vết thương sâu thẳm trong tim bắt đầu nhức nhối: “Tại sao tôi phải cảm nhận được tấm lòng của anh?”

Cuối cùng Tô Dao cũng đẩy được Hứa Đông Dương ra, cô chạy xuống lầu, nước mắt rơi lã chã.

Phải mất một lúc lâu Tô Dao mới bình tâm lại, cô không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì với Hứa Đông Dương nữa. Sự xuất hiện của anh khiến cô lo lắng, trước mặt anh, cô vẫn không thể kiểm soát được bản thân.

Buổi tối về nhà cô không còn tâm trạng nào để ăn cơm, nói với mẹ rằng mình cảm thấy không thoải mái rồi vào thư phòng, cô ngã người xuốngmuốn dậy.

“Làm sao vậy? Cãi nhau với Cố Nguyên à? Hay là công việc không thuận lợi?”

Mẹ Tô Dao lau tay bước vào, Tô Dao xoay người lại, lắc lắc đầu: “Mẹ, hình như con bị lạnh, con đau đầu.”

Mẹ Tô Dao sờ lên trán cô rồi quay người đi ra ngoài. Tô Dao khép mắt lại, nằm bất động, một lúc sau nghe thấy tiếng cửa mở, rồi có tiếng bước chân, có người nhẹ nhàng đắp khăn ấm lên trán cô. Tô Dao nắm tay người đó: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”

Tay cô bị nắm chặt lại, rồi người đó cầm tay cô hôn nhẹ. Lúc này Tô Dao mới giật mình, cô mở mắt ra, Cố Nguyên đang ngồi cạnh giường, nhìn cô mỉm cười.

“Mẹ đang trong bếp nấu ăn, anh vừa về, nghe nói em không khỏe nên qua đây xem em thế nào.”

“Em không sao.”

Tô Dao đỏ mặt rút tay về rồi ngồi dậy, Cố Nguyên giúp cô tựa người vào mấy chiếc gối. Tay anh choàng qua cô, cúi xuống kề sát trán: “…May quá, không sốt.”

Tô Dao càng đỏ mặt, lùi về phía sau. Cố Nguyên không có hành động nào thân thiết nữa, chỉ giơ tay ra vuốt vuốt tóc cô: “Đi ra ăn cơm nào. Nếu em không tự ra được thì để anh bế em ra.”

Tô Dao nghe vậy lập tức ra ngoài. Mẹ Tô Dao đang bày thức ăn lên bàn, nhìn thấy cảnh đó lắc đầu: “Ô đúng là từ nhỏ tới lớn chỉ có Cố Nguyên là trị được con.”

Không lâu sau bố Tô Dao đi đón Tô Thư tan học đã về. Tô Dao đưa Tô Thư đi rửa tay, cả nhà cùng ngồi ăn cơm. Cố Nguyên lấy một bát nước canh nóng cho Tô Dao rồi quay sang nhìn bố mẹ Tô Dao: “Bố mẹ, hay con và Tô Dao đưa cháu về Bình Thành đón tết nhé?”

“Như vậy thì tốt quá.” –Mẹ Tô Dao tiếp lời –“Nếu hai con về Bình Thành, bố mẹ con nhất định sẽ rất vui.”

Bố Tô Dao không phản đối ý kiến của Cố Nguyên: “Ngày mai bố và mẹ đi xe về Bình Thành, bố mẹ về trước thu dọn phòng cho các con.”

“Chúng ta cùng về sẽ vui hơn.” –Cố Nguyên nhìn bố Tô Dao –“Hơn nữa bọn con về, mẹ con sẽ không để bọn con ở bên đó, bố mẹ không cần phải thu dọn phòng cho chúng con đâu.”

“Đằng nào thì cũng cùng một khu, lại ở đối diện nhau thì ở bên nào cũng giống nhau mà.”

Mẹ Tô Dao nói: “Nhưng vé thì bố mẹ mua rồi, nếu bây giờ trả lại vé mất phí tới hai mươi phần trăm! Bố mẹ về trước hai ngày, nếu không, bố mẹ đưa Tô Thư về trước rồi cuối tuần con và Dao Dao cứ lái xe về là xong.”

Cố Nguyên quay sang nhìn Dao Dao: “Vợ à, em thấy sao?”

“Vâng, cứ làm thế đi ạ. Để bố mẹ đưa Tô Thư về trước, ở nhà với ông bà cho đỡ buồn, chúng con về rồi qua đón cháu.gày hôm sau Tô Dao đi làm, bên trên thông báo xuống, buổi tối mọi người sẽ cùng tham dự tiệc tất niên của công ty.

Tiệc tất niên lần này khác với lần trước, lần này có toàn thể công nhân viên của sở nghiên cứu và công ty tham dự, vì vậy công ty phải đặt tiệc ở một nhà hàng lớn trong thành phố. Tô Dao gọi điện thoại cho Cố Nguyên nói rằng buổi tối cô không thể về nhà ăn cơm. Cố Nguyên về sớm đưa bố mẹ và con ra bến xe, Cố Nguyên dặn dò Tô Dao không được uống rượu, ăn xong thì điện thoại cho anh rồi cả hai cúp máy.

Lần này Tô Dao không ngồi cùng bàn với Hứa Đông Dương. Các vị lãnh đạo được sắp ngồi riêng với nhau, cô và thư ký Trương, trợ lý Diêu và một số trợ lý hành chính cùng nhân viên phòng tài vụ ngồi với nhau.

Lợi thế lớn nhất lần này là cả bàn đều là nữ, người khác có đến chúc rượu cũng là lấy lệ. Tô Dao dứt khoát chỉ chạm môi rồi đặt ly xuống.

Mấy cô gái trẻ cùng bàn cũng không kém, đứng dậy đi chúc rượu, thư ký Trương kéo Tô Dao: “Chúng ta đi chúc rượu đi. Đừng để người khác nói chúng ta không bằng mấy cô nhóc này.”

Tô Dao không còn cách nào khác, đành đứng dậy đi theo thư ký Trương. Tô Dao đi sau thư ký Trương, để thư ký Trương nói lời chúc rượu còn mình thì đi theo uống. Rất may, những người cần chúc cũng không làm khó họ.

Tô Dao quay về chỗ ngồi của mình, vừa ngồi xuống đã thấy chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra. Cô quay sang nhìn, Hứa Đông Dương không biết từ lúc nào đã đi sang bàn cô, ngồi bên cạnh cô.

“Lại có người chúc rượu, em uống nước hoa quả là được.”

Hứa Đông Dương cầm lấy chiếc cốc trong tay Tô Dao, uống hết nửa chỗ rượu vang còn lại rồi lấy cho cô ít nước hoa quả. Kể từ lúc Hứa Đông Dương bước lại ngồi cạnh cô, Tô Dao cảm thấy mình bỗng nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của một số cô gái.

“Cảm ơn phó tổng Hứa đã quan tâm.”

Tô Dao đón lấy chiếc cốc từ Hứa Đông Dương, cố giữ khoảng cách với anh. Hứa Đông Dương khẽ nhíu mày.

“Tối nay chắc chắn anh sẽ uống nhiều rượu.” – Hứa Đông Dương nói rồi rút ví tiền và chìa khóa đưa cho Tô Dao –“Lát nữa nhớ lái xe đưa anh về nhà.”

Tô Dao không cầm: “Thế không phù hợp lắm, phó tổng Hứa.”

Hứa Đông Dương định đứng dậy, nghe vậy lại ngồi xuống, nhìn cô: “Em không phải là thư ký của tôi sao? Đây coi như là nhiệm vụ của em.”

Anh dừng lại giây lát: “Sau khi em đi rồi tôi sẽ nhớ là tuyển một thư ký nam. Nhưng trước khi điều đó đến thì tạm thời những việc này em vẫn phải làm.”

Tô Dao còn muốn nói nhưng Hứa Đông Dương đã đứng dậy. Cô không tiện đuổi theo, đành cất ví tiền và chìa khóa vào túi của mình.

Thư ký Trương thấy vậy, đập đập vào tay Tô Dao: “Không sao, nếu cô sợ chút nữa không đỡ được phó tổng Hứa, tôi sẽ gọi người giúp cô.

Tô Dao không tiện giải thích với thư ký Trương, chỉ cười và cảm ơn.

Hứa Đông Dương dự đoán không sai, quả nhiên anh đã uống say. Tô Dao và thư ký Trương đang tìm người giúp đỡ thì Hàn Thụy chủ động bước tới. Hàn Thụy cõng Hứa Đông Dương, nhìn Tô Dao bảo: “Theo tôi, anh ấy say như vậy, nếu đưa anh ấy về nhà thì không tiện, đằng nào thì phó tổng Hứa chỉ ở một mình, đặt một phòng cho anh ấy ở tầng trên để anh ấy nghỉ một đêm, chi phí tính vào tiệc hôm nay.” Ý kiến này được thư ký Trương ủng hộ, Tô Dao chần chừ một lúc rồi cũng đồng ý với ý kiến của hai người. Thư ký Trương đi tới quầy lễ tân đặt một phòng, đưa chìa khóa cho Tô Dao rồi quay lại thanh toán tiệc rượu. Hàn Thụy dìu Hứa Đông Dương đi cùng Tô Dao.

Vào phòng, Hàn Thụy đặt Hứa Đông Dương lên giường còn mình mệt nhừ, xoa xoa cổ, đứng lên nhìn Tô Dao đang đứng bên cạnh, rồi nhìn đồng hồ: “Ôi, thư ký Cố, tôi còn chút việc, phải đi bây giờ, nếu không thì muộn mất. Phó tổng Hứa giao cho cô nhé.”

Nói xong, mặc cho Tô Dao gọi đằng sau, anh như một làn khói, rời đi nhanh chóng.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tô Dao nhớ lại cảnh ở trong thang máy, chỉ sợ Hàn Thụy hiểu lầm. Cô quay sang nhìn Hứa Đông Dương đang nằm trên giường, cuối cùng không nỡ lòng, đành bước tới giúp anh cởi bỏ giày, đắp chăn cho anh.

Cô tiện tay tắt đèn trong phòng, chỉ để chiếc đèn ngủ le lói ở đầu giường rồi đặt ví tiền và chìa khóa lên đầu giường, khi quay người bước đi thì tay cô bị giữ chặt lại.

“Dao Dao.” Hứa Đông Dương mở mắt nhìn cô: “Đừng đi.”

Chương 11: Sự dịu dàng của tình yêu

Tô Dao dừng bước, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện anh đang nói những lời trong cơn mơ.

Cô khẽ thở dài, gỡ tay anh ra, đặt vào trong chăn, chần chừ hồi lâu, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt theo đôi lông mày của anh.

“Xin lỗi.”

Cô khẽ nói: “Chuyện lớn vậy mà đã giấu anh thật lâu. Xin lỗi anh.”

Khi Tô Dao rời khỏi nhà hàng thì trời đã về khuya. Ban đầu cô định bắt xe về nhà nhưng vừa tới sảnh của nhà hàng thì Cố Nguyên gọi điện thoại hỏi địa chỉ để anh tới đón. Vì vậy cô không vội ra cửa mà sang ngồi đợi ở ghế sofa.

Toàn bộ mặt nhìn ra đường của khách sạn làm bằng kính, bên trong đại sảnh đèn màu rực rỡ, nhìn từ trong ra, bên ngoài chỉ là một màu mờ mờ, chỉ có thể nhận ra đốm sáng của những ngọn đèn đường. Dư âm của đêm Noel vẫn còn, rất nhiều nơi còn treo đèn màu, có thể phải qua tết nguyên đán chúng mới được gỡ xuống. Đêm Noel vừa rồi tuyết rơi rất dày, cô và Hứa Đông Dương bị kẹt xe trên đường quốc lộ. Tô Dao tựa đầu vào lưng ghế sofa mềm mại.

Hứa Đông Dương, Hứa Đông Dương.

Mỗi lần nghĩ tới cái tên ấy, vết thương trong lòng cô dường như sâu hơn. Cô vẫn còn nhớ khi ấy tại sao mình lại quyết định rời bỏ người đàn ông đó, nhớ tới lúc mang bầu Tô Thư, một mình vượt qua những gian khổ. Yêu cũng nhiều mà hận cũng nhiều, tất cả đan xen trong nhau, thời gian trôi, đến giờ cô cũng không phân biệt

Bên ngoài, một chiếc xe dừng lại, một người đàn ông cao lớn bước xuống, đẩy cửa đi vào đại sảnh.

Tô Dao đứng dậy, nhìn Cố Nguyên đang đi về phía mình.

Nếu không phải là em gái hay người thân mà đứng từ góc độ một người phụ nữ nhìn Cố Nguyên thì anh là một người đàn ông như thế nào?

Có lẽ vì khoảng cách quá gần, có lẽ vì quá thân thuộc nên đã bỏ qua mất quá nhiều thứ, quá quen thuộc với nhiều thứ nên cô vẫn không thể nhìn rõ anh.

“Sao vậy, sao lại ngẩn ngơ nhìn anh thế?”

Cố Nguyên bước tới, xách túi cho Tô Dao, nhìn xung quanh cô: “Đồng nghiệp của em đều về hết rồi à?”

“Vâng”.

Tô Dao đáp lại. Rất tự nhiên, anh nắm lấy tay cô, vừa nắm tay cô trong bàn tay mình thì cô đưa tay lên vuốt lại tóc, lẩn tránh cử chỉ thân mật của anh.

Cố Nguyên sững người, quay sang nhìn cô, nhưng cô nhìn đi hướng khác.

Tô Dao như thế này khiến Cố Nguyên thấy khác t

Nếu cô đã tránh né anh, anh cũng không làm cô khó xử nữa, bèn quay sang vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cho cô đi theo anh.

Hai người lên xe về nhà. Thấy nhà tối om, Tô Dao mới nhớ ra hôm nay bố mẹ đưa Tô Thư về Bình Thành, chỉ còn cô và Cố Nguyên ở lại đây.

Cô không muốn ở lâu bên Cố Nguyên, im lặng đi thẳng về phía phòng mình, Cố Nguyên bước nhanh theo, đứng chắn ở cửa: ‘Dao Dao, em sao vậy?”

“Em mệt rồi.”

Tô Dao đẩy cửa, Cố Nguyên cương quyết đứng chặn ở cửa không cho cô vào: “Dao Dao, em đang trốn anh.”

Tô Dao buông tay đang đặt trên nắm xoay cửa, cô đứng im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Em xin lỗi.”

“Xin lỗi gì?”

“Hôm nay tâm trạng em thực sự không thoải mái, em muốn ngủ, có việc gì để sáng mai nói.”

Tô Dao lại đẩy cửa, lần này thì Cố Nguyên không ngăn cô lại, chỉ đứng nhìn cánh cửa trước mặt từ từ khép lại.

Tâm trạng của Tô Dao càng lúc càng khác thường, thái độ của cô như vậy không phải là một điều tốt. Ai mà có ảnh hưởng lớn với cô

Cố Nguyên ngồi xuống ghế sofa, cảm giác bất an càng lúc càng rõ nét.

Thứ sáu, ngày làm việc cuối cùng trước khi nghỉ tết Nguyên Đán, mọi người không còn chú tâm làm việc nữa mà tụ họp nhau lại, nói chuyện về việc đón tết trong ba ngày nghỉ.

Ban sáng, Tô Dao bưng cốc cà phê từ phòng trà trong công ty ra thì gặp Hứa Đông Dương vừa từ thang máy ra. Nhìn anh thì chắc anh đã về qua nhà, cạo râu và thay quần áo, xem ra tinh thần anh rất tỉnh táo, không còn dấu ấn gì của cuộc nhậu ngày hôm qua.

Cô nhìn anh gật đầu, chào anh một tiếng “Hứa tổng”. Hứa Đông Dương khẽ dừng ánh mắt trên người cô, dường như anh muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, mặt không một chút biểu cảm, anh xoay người bước về phòng mình.

Bởi vì chuẩn bị nghỉ tết, tổng giám đốc Hàn thông báo mọi người họp nhanh trước giờ ăn trưa.

Tô Dao và thư kí Trương xuống phòng họp ở tầng dưới trước, các cô gái ở phòng vụ cũng đã tới, mọi người đang thì thầm to nhỏ gì đó, nhìn thấy Tô Dao và thư kí bước tới liền im bặt.

Không biết có phải là nhầm lẫn hay không nhưng Tô Dao cảm thấy bọn họ nhìn cô với ánh mắt khác lạ.

Họp xong, Tô Dao đang thu dọn giấy tờ, Hứa Đông Dương đến cạnh cô, gõ gõ vào mặt bàn: “Làm xong thì đến phòng làm việc của anh một lúc.

Tô Dao đáp lại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy đã có mấy người đang nhìn cô, thấy thế, họ vội nhìn đi nơi khác.

Sao vậy?

Tô Dao trong lòng hoài nghi, cô quay về tầng mười tám, gõ cửa phòng làm việc của Hứa Đông Dương, đẩy cửa bước vào: “Phó tổng Hứa.”

“Khép cửa lại, qua đây.”

Hứa Đông Dương ngồi sau bàn làm việc, đang cuối đầu xem cái gì đó, anh vẫn không ngẩng đầu nhìn lên. Tô Dao theo lời anh bước lại gần, Hứa Đông Dương lúc này đang xoa huyệt thái dương, dừng lại ngẩng đầu nhìn cô: “Có mấy lời tối qua anh muốn nói, nhưng lúc đó uống nhiều quá nói ra sợ em hiểu lầm là anh say, vì vậy anh quyết định đợi đến sang hôm nay mới nói cho em biết.”

Tô Dao ngẩn người ra.

“Dao Dao, anh không tin là em không nhận ra tình cảm của anh dành cho em.”

Hứa Đông Dương trầm trầm nói, anh ngửa người ra sau, hai tay đan vào nhau: “Tất nhiên dù em đã kết hôn với một người khác trong một thời gian, nhưng anh tin vào cảm giác của mình, anh không tin em không còn tình cảm với anh khi gặp lại anh.”

“Xin lỗi phó tổng Hứa, tôi nghĩ nói chuyện này ở đây không phù hợp.”

Tô Dao không cho Hứa Đông Dương cơ hội nói tiếp, quay người đi

“Tô Dao, anh vẫn luôn yêu em.”

Câu nói của Hứa Đông Dương vang lên phía sau khiến cô khẽ dừng bước, giọng cô lạnh đi, nhưng trong lòng đang thổn thức vì đau: “Phó tổng Hứa, xin anh đừng đùa như vậy, tôi không thể đùa được.”

“Em cho rằng anh đang đùa cợt hay sao?”

Giọng Hứa Đông Dương pha chút phẫn nộ.

“Phó tổng Hứa.”

Tô Dao khẽ dừng lại, rồi nghiêm túc nhìn anh: “Tôi hi vọng anh không lấy việc riêng ra để trêu đùa với tôi nữa.”

Hứa Đông Dương ngẩn người ra rồi nhìn xuống, cười cười.

“Em không phải là đang đùa với anh đấy chứ?”

Tô Dao tiếp tục nói: “Tôi hi vọng anh có thể nhìn rõ hoàn cảnh bây giờ. Anh là một người đàn ông độc thân có thu nhập cao, học vị cao, có nhà có xe, có rất nhiều cô gái có điều kiện tốt đang đợi anh lựa chọn. Còn tôi, tôi là một phụ nữ đã ly hôn, tuổi đã cao, thứ tôi có chỉ là đứa con gái nhỏ vài tuổi và tôi phải có trách nhiệm với nó. Giữa chúng ta khoảng cách rất là xa.”’

Tô Dao khẽ dừng lại: “Có rất nhiều việc bỏ lỡ ban đầu thì sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ. Ngà, anh và tôi có thể rất hòa hợp, nhưng bây giờ có lẽ anh vẫn chưa cảm nhận được, chúng ta đã khác xa nhau rồi. Dù anh có được tôi một lần nữa, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không giống như ngày xưa, không thể trọn vẹn thuộc về một mình anh nữa.”

Tô Dao nói dứt lời rồi mở cửa, đi thẳng ra ngoài.

Cô tự nhận mình không phải là người phụ nữ có khả năng.

Khi còn xuân sắc, ở bên cạnh anh thì cô không có đủ khả năng đối phó lại với những người phụ nữ không cam nghèo khổ, mục tiêu rõ ràng. Còn bây giờ cô đã là một bà mẹ ly hôn, tuổi đã cao, làm sao cô có khả năng, làm sao cô có thể giữ một người đàn ông xuất sắc như vậy? Chỉ dựa vào những rung động tình cảm nhất thời của anh dành cho cô thôi sao?

Hôm nay anh chỉ nhớ lại tình cũ với cô, khó có thể chắc chắn là ngày mai anh không động lòng với một cô gái trẻ khác.

Tình cảm là thứ không thể tin nhất trên đời này. Dù cho Hứa Đông Dương có yêu cô thật lòng nhưng những người đàn ông như anh, giống như những cây cổ thụ luôn gọi gió lớn, yêu anh không thể không để ý đến anh, nếu có thêm sự ly gián ác ý của người khác thì tình cảm của hai bên sẽ dần dần biến mất trong cuộc sống thường ngày và sự đổ vỡ sẽ là tất yếu.

Người đàn ông cô cần là người đàn ông có thể cho cô cảm giác an toàn, có thể cùng cô đi hết đoạn đường đời. Cô không cầu phú quý giàu sang, chỉ cầu no ấm; không cầu mặn nồng mà chỉ cầu bình lặng thủy chung.

Những thứ này cô không hiểu Hứa Đông Dương có biết

Băng dày ba tấc không phải vì cái lạnh trong một ngày. Những chuyện xảy ra giữa anh và cô không mất đi theo thời gian, nhiều năm xa cách nó càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.

Hứa Đông Dương ngẩng đầu nhìn trần nhà, thở dài không nói gì. Anh không ngờ cô lại có suy nghĩ như vậy.

Quả thực là anh không nghĩ quá nhiều về những gì mà cô vừa nói.

Có rất nhiều việc đến quá nhanh, quá đột ngột, khi vẫn chưa suy nghĩ một cách thấu đáo và có lý trí, anh đã để nó xảy ra.

Nếu lý trí một chút, lần gặp lại này hai người chỉ nên giữ ở giới hạn như những người xa lạ thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều; nếu lý trí một chút, khi cô muốn nghỉ việc thì anh nên để cô đi; nếu lý trí một chút, anh nên nghĩ nhiều tới người đàn ông mà anh đố kỵ và cô bé con của hai người; nếu lý trí một chút…

Thế nhưng khi đối mặt với cô, anh làm sao có thể dung lý trí được?

Vì vậy đứng trước cô, anh mãi mãi là một Hứa Đông Dương bồng bột luôn khiến cô bị tổn thương.

Không phải cứ có tình yêu là giải quyết được mọi mâu thuẫn, nhưng giữa hai người đến cả sợi dây tình yêu còn không có, thì coi như chẳng có gì.

Anh không biết có phải Tô Dao đã đẩy anh tới cảnh cái gì cũng không có hay không nhưng lần này cô xuất hiện trước mặt anh, anh không muốn lại mất cô thêm lần nữa, vì vậy anh đã cố gắng hết sức để tạo cơ hội cho chính mình, để giữ cô mình.

Hứa Đông Dương phút chốc đã quyết định, nhìn tập tài liệu trên bàn, anh nhấc điện thoại lên, gọi cho Tổng giám đốc Hàn: “A lô, Hàn tổng, hôm trước anh có nhắc tới nhà xưởng ở Triết Giang mà mấy ngày Nguyên Đán không có ai muốn tới quản lý, lần này tôi muốn tới đó một chuyến. Dạ, không vấn đề gì. Tôi cũng được phân công quản lý kỹ thuật, những việc đó nằm trong bổn phận của tôi… Được, tôi đi cùng anh Thượng là được. À, đúng rồi, tôi cần một phiên dịch, thư ký của tôi tiếng Đức cũng khá, tôi đưa cô ấy theo. Được, cứ như vậy đi.”

Hứa Đông Dương cúp điện thoại, ngồi một lúc, nghĩ rồi điện thoại cho thư ký Trương thông báo lịch đi công tác cho cô ấy.

“Công tác?”. Tô Dao nghe vậy giật bắn người: “Tại sao trước đây không nghe thấy nói gì?”

“Quyết định đột xuất.” Thư ký Trương tất nhiên không nói là Hứa Đông Dương điện thoại đến yêu cầu cô thông báo cho Tô Dao, với sự khéo léo, cô chuyển toàn bộ trách nhiệm lên tổng giám đốc Hàn: “Tổng giám đốc Hàn nghe nói tiếng Đức của cô rất khá, lần này đúng lúc đang cần một phiên dịch tiếng Đức, vì vậy chỉ định cô đi cùng, cô sẽ được hưởng lương nhân ba, ngoài ra còn hỗ trợ công tác phí và phí dịch viên.”

Tô Dao ôm đầu ngồi xuống ghế: “Tôi đã hẹn với gia đình về nhà ăn tết rồi.”

Thư ký Trương vỗ vỗ vai Tô Dao: “Tôi hiểu trâm trạng của cô, ngày lễ đi làm còn nặng nề hơn là đi ra mộ… Tuy nhiên lần này là đích thân tổng giám đốc Hàn chỉ định cô, không đi cũng không được.”

“Tổng giám đốc Hàn lần này sẽ đích thân đi công tác sao?”

Thư ký Trương khẽ ngẩn người, cười nhẹ: “Ừm, ngày lễ lớn như thế này, ông ấy nếu không phải vì rất cần một phiên dịch tiếng Đức thì cũng sẽ không làm phiền tới cô.”

Nói thì nói vậy nhưng công tác đột xuất thế này thì phải nói sao với gia đình bây giờ?

Ngoài sự dự liệu của Tô Dao, lần này Cố Nguyên rất thấu tình đạt lý: “Dù sớm muộn gì em cũng nghỉ việc, nếu tổng giám đốc của em đã có yêu cầu đặc biệt như vậy thì em cứ đi đi.” Cố Nguyên cười cười vuốt tóc Tô Dao: “Dù nói như thế nào, nhìn em thế này anh cũng rất vui, chí ít cũng nói lên rằng em là một tài năng.”

Tô Dao im lặng.

“Em đi mấy ngày?”

“Ba tới năm ngày.” Tô Dao buồn rầu: “Đi đúng vào ba ngày Nguyên Đán đã đành, lại còn phải ở thêm hai ngày nữa.”

“Tết Nguyên Đán anh lái xe về nhà, việc của em anh sẽ giải thích với bố mẹ” – Cố Nguyên cười, an ủi Tô Dao – “Xét ở góc độ lâu dài thì dù em không định làm việc lâu dài ở công ty này cũng sẽ để lại cho họ một ấn tượng đẹp sau khi đã rời đi mà không phải là một hình ảnh về một người không có trách nhiệm, không chừng đây lại là điểm cộng cho lần xin việc sau của em”.

Thế là tối đó Tô Dao sắp xếp vài bộ quần áo đơn giản rồi đi. Cho đến tận lúc lên máy bay, trước khi nhìn thấy Hứa Đông Dương, cô vẫn đinh ninh người đi công tác lần này là tổng giám đốc Hàn, lúc nhìn thấy Hứa Đông Dương, sắc mặt của cô chợt tái nhợt đi.

“Thư ký Cố, lại đây, tôi giúp cô để hành lý.”

Chú Thượng đi cùng cô chuyến công tác này nhiệt tình đón lấy túi xách của cô đặt lên ngăn để hành lý. Chỗ ngồi của Tô Dao được đặt ở bên cạnh Hứa Đông Dương. Cô nhìn anh, nắm chặt chiếc vé máy bay trong tay, không nói nên lời

“Sao vậy?” – Hứa Đông Dương nhướng mày nhìn Tô Dao.

“Hàn tổng đâu ạ?”

“Hàn tổng có việc đột xuất, vì vậy chuyến công tác lần này đổi thành tôi.”

Hứa Đông Dương trả kời rất thản nhiên. Tô Dao lúc đó thực sự muốn bỏ xuống máy bay ngay tức khắc, nhưng vì nghĩ tới chú Thượng bên cạnh nên cố gắng ngồi xuống.

Hứa Đông Dương cười, cúi đầu lặt xem cuốn tạp chí trên máy bay, không nói gì nữa.

Tới nơi đã là buổi chiều, nhà máy phái xe tới đón ba người. Nhà máy đặt ở huyện, vì vậy phải ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ, đi vòng vòng hồi lâu, tới nơi thì đã chuẩn bị tới giờ ăn tối. Nhà máy đã đặt một phòng ăn trong khách sạn để tiếp đón họ.

Lần này thì không thể trách uống rượu. Thói quen của người Trung Quốc rất thú vị, có rất nhiều việc được giải quyết trên bàn rượu. Hai bên tiến hành giải quyết sơ bộ một số vấn đề có tranh chấp, còn ký kết hợp đồng thì để đến hôm s

Tô Dao lần này lại trở thành tiêu điểm được chú ý trong bữa tiệc.

Trong phòng, ngoài cô còn có hai nhân viên nữ đối tác, vì Tô Dao là người của bên B, lại xinh đẹp nên rất dễ bị chú ý.

Lần này Hứa Đông Dương không để cho Tô Dao uống rượu, nếu có người đến chức rượu cô, anh không do dự uống thay. Vài lần như vậy cộng thêm phần rượu của anh, rất nhanh, hơi men đã bốc lên.

Chú Thượng uống không ít, bước đi cũng đã liêu xiêu, được người của nhà mấy dìu về phòng nghỉ ngơi. Hứa Đông Dương uống say rồi cứ cầm chặt tay Tô Dao không buông. Nhìn thấy ánh mắt mọi người hướng về họ, Tô Dao muốn giải thích nhưng không biết phải giải thích thế nào, vừa ức vừa lo, không nói ra lời, cuối cùng chỉ còn cách đưa Hứa Đông Dương về phòng anh.

Lần này thì anh say thực sự. Tô Dao ban đầu muốn đi nhưng không ngờ chưa kịp bỏ đi thì Hứa Đông Dương bắt đầu nôn. Cô không còn cách nào khác, đành ở lại chăm sóc anh, giúp anh thay quần áo dơ, gọi nhân viên phục vụ lên thay ga giường, sau đó dùng nước ấm rửa mặt cho anh, bận luôn tay luôn chân cho tới nửa đêm, gần sáng mới chợp mắt trên ghế sofa trong phòng anh.

Hứa Đông Dương tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Tô Dao nằm cuộn tròn trên ghế sofa, có lẽ là hơi lạnh, cô quấn mình lại, co ro. Lúc này trời hãy còn sớm, vài tia nắng ban mai hắt qua cửa sổ rớt xuống mặt cô. Hứa Đông Dương lấy chăn đắp cho Tô Dao rồi đi vào nhà tắm. Thấy người bốc lên mùi khó chịu, lúc đó mới biết tối qua cô đã phải khổ sở thế nào. Anh không thế nói lên cảm giác của mình lúc này. Tỉnh dậy sau khi say thấy phòng ngăn nắp sạch sẽ, đến cả quần áo bẩn cũng được cô đưa đi giặt sạch. Chỉ có mình cô mới có thể chăm sóc anh chu đáo và tỉ mỉ đến>

Hứa Đông Dương tắm xong, ra ngoài thì thấy Tô Dao vẫn ngủ rất say. Anh bước lại gần bên cô, cúi xuống nhìn cô hồi lâu, dường như cô ngủ không an giấc, lông mày cô nhíu lại. Anh khẽ bế cô lên, đặt cô xuống giường của mình. Tô Dao trở mình thay đổi tư thế, cô rúc sâu vào trong chăn ấm, vùi đầu ngủ. Hứa Đông Dương cười nhẹ, cúi đầu hôn lên trán Tô Dao. “Dao Dao, Dao Dao của anh.”

Tô Dao bị tiếng gõ cửa của người bên nhà máy đánh thức. Cô ôm chăn ngồi dậy, Hứa Đông Dương lúc đó quần áo đã chỉnh tề ngồi trên ghế sofa trước mặt cô, đang cúi đầu xem tài liệu. Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh trả lời rồi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nhìn của Tô Dao. Anh khẽ cười, đứng dậy mở cửa. Bên họ đến thông báo giờ ăn sáng dưới lầu rồi tất cả cùng ra nhà máy.

Khi Hứa Đông Dương quay lại, Tô Dao đang chải tóc, anh dựa người vào tường nhìn cô. Cảnh tượng này khiến anh nhớ lại những kỷ niệm nằm sâu trong ký ức, khiến trái tim anh như mềm ra.

Tô Dao chải đầu tóc gọn gàng, không nhìn Hứa Đông Dương, lấy đồ của mình rồi bước về phòng.

Thời gian tiếp sau anh không có nhiều cơ hội để nghĩ về việc giữa anh và cô, toàn bộ tâm trí anh dồn vào công việc. Công việc xem ra rất thuận lợi, ở lại Triết Giang hai ngày thì giải quyết xong toàn bộ. Dù vậy, những ngày lễ tết Nguyên Đán cũng đã qua, tính ra còn một ngày đi về và một ngày nghỉ ngơi.

Khi máy bay bay về Nam Thành thì trời đã rất khuya, xe của Hứa Đông Dương đậu ở sân bay, anh đưa chú Thượng và Tô Dao về nhà.

Máy bay vừa đáp xuống, Tô Dao bèn điện thoại cho Cố Nguyên thông báo là mình đã về đến nơi, nói anh không cần ra sân bay đón, cô tự bắt xe về nhà. Hứa Đông Dương nhìn cô qua gương: “Tại sao em không d nói thực với anh ta?”

Chương 12: Đối diện với anh, quay lưng lại với anh

Tô Dao không trả lời.

Hứa Đông Dương nắm chặt tay lái, cô không trả lời, anh cũng không hỏi nữa.

Vừa vào đến thành phố Nam Thành, Tô Dao đòi xuống xe, cô muốn tự mình bắt xe về nhà. Hứa Đông Dương nhìn cô, như không nghe thấy cô nói, anh vẫn lái xe đi. Tô Dao thấy anh hoàn toàn không có ý tôn trọng mình, cô tức giận dựa người vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai người im lặng không nói gì, không khí trong xe vô cùng lạnh lẽo. Hứa Đông Dương quay sang nhìn Tô Dao, cuối cùng anh cũng chủ động cất tiếng, phá tan sự im lặng: “Buổi tối anh ta sẽ tới đón em?”

Tô Dao không lên tiếng phủ nhận.

Hứa Đông Dương cười cười: “Em không muốn cho anh và anh ta chạm mặt nhau?”

Tô Dao quay sang nhìn Hứa Đông Dương: “Tôi sợ gì?”

“Sợ cũng chẳng tác dụng gì, bọn anh chạm mặt nhau mấy lần rồi.”

Hứa Đông Dương quay tay lái, qua ngã rẽ này, đi thẳng không xa là đến nhà Tô Dao: “Hay là em phát hiện ra mình vẫn còn có cảm tính với anh nên bây giờ thấy giày vò không yên?”

Tô Dao im lặng không nói, đột nhiên cô lấy túi của mình, đẩy cửa xe.

Lúc này Hứa Đông Dương đang lái xe qua chỗ quặt, tuy đã giảm tốc độ nhưng xe vẫn đang chạy. Hành động này của Tô Dao khiến Hứa Đông Dương kinh hãi, anh phanh chân gấp rồi kéo cô lại, hét lên: “Em không muốn sống nữa phải không?”

“Anh đừng có ép tôi nữa được không, Hứa Đông Dương?”

Tô Dao đẩy mạnh anh ra, rồi đưa tay tháo dây an toàn trên người. Vừa rồi Tô Dao thì giận quá, còn Hứa Đông Dương bị cô dọa cho sợ quá, hai người đểu không chú ý rằng Tô Dao vẫn bị dây an toàn giữ chặt tại chỗ.

Nhưng vì càng giận thì càng cuống, mở mãi mà không ra được. Tô Dao bực muốn khóc, cô không muốn đối diện với người đàn ông này nữa, cuối cùng không biết phải làm sao, cô bật khóc.

Hứa Đông Dương sửa lại cổ áo của mình, quay sang nhìn cô. Cô ngồi bên cạnh, hai vai nấc lên, nhìn cô như vậy anh cảm thấy vô cùng xót xa.

Tại sao bản thân anh lại bộp chộp như vậy? Tại sao anh không kiểm soát được bản thân, tại sao lúc nào anh cũng làm tổn thương cô? Anh muốn quay sang an ủi cô, nhưng nghĩ tới chuyện cô đã về tới Nam Thành, người đàn ông đó đã đứng trước mặt chờ cô là anh lại không kiềm chế được sự đố kỵ, không thể kiểm soát được tâm trạng của mình.

Hứa Đông Dương mở cửa kính xe, gió thổi từng đợt lạnh lẽo, lúc này anh mới dần bình tĩnh, bắt đầu cảm thấy hối hận. Hứa Đông Dương quay sang đỡ lấy vai Tô Dao, giọng buồn buồn: “Xin lỗi em, Dao Dao, là anh không đúng, anh không nên nói với em những lời như vậy.”

Tô Dao ngẩng mặt lên, hai mắt đỏ hoe, má còn ướt lệ khiến anh càng thấy buồn.

“Em phải xuống xe.”

Tô Dao quệt nước mắt, cố gắng nói một cách bình tĩnh. Lần này Hứa Đông Dương không ngăn cô lại, thậm chí anh còn nghiêng người qua tháo dây an toàn giúp cô. Tô Dao xách hành lý của mình, đẩy cửa xe bước đi không ngoái đầu nhìn lại.

Ngày lễ, khuya như vậy, đêm vắng như vậy làm sao anh có thể để cô đi về một mình?

Hứa Đông Dương thở dài, anh nổ máy xe, đi chầm chậm sau lưng cô, không xa mà cũng không gần.

Bên ngoài trời rất lạnh, Tô Dao kéo chặt chiếc áo khoác ngoài, con đường yên vắng chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cô.

Cô biết là Hứa Đông Dương vẫn lái xe đi theo sau cô, cô rảo bước nhanh hơn, trong lòng cảm thấy buồn vô hạn.

Cô không quay đầu nhìn lại, cũng không biết anh có dụng ý gì, thế là cứ như vậy, một người một xe cùng đi.

Gần tới ngõ vào kh, Hứa Đông Dương phanh xe lại, chiếc SUV dừng lại im lìm.

Anh còn nhìn thấy người đàn ông đó đang đứng ở đầu đường giữa đêm đông, mỉm cười nhìn cô khi cô quay về.

Tô Dao chạy nhanh vài bước, Cố Nguyên cởi áo khoác trên người, khoác lấy người cô rồi ôm chặt lấy cô.

“Em về muộn quá.”

Anh nói thật khẽ, nhưng không hề có ý gì trách móc. Cố Nguyên ôm lấy cô, cô có thể đẩy anh ra, nhưng đằng sau là cái nhìn đăm đắm của Hứa Đông Dương, cô không muốn hành động của mình sẽ mang bất kỳ một tia hi vọng nào cho Hứa Đông Dương.

“Tô Thư đâu ạ?”

Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên. Anh cười cười đưa tay vuốt tóc cô: “Anh không nghĩ em sẽ về muộn như vậy, lẽ ra buổi tối còn chuẩn bị nhiều món em thích ăn, kết quả là con không đợi được, ăn trước và ngủ rồi.”

Tô Dao buồn buồn: “Có phải là con bé rất thất vọng không?”

“Không sao.”

Cố Nguyên ôm Tô Dao dìu cô đi về, mỉm cười: “Ngày mai em dỗ con thì sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Tô Dao “dạ

Cố Nguyên ôm cô thật chặt.

Đứng từ xa anh đã nhìn thấy cô, cô ôm chặt áo đi một mình vỗi vã. Con đường lớn rộng vắng như vậy, muốn không nhìn thấy một chiếc xe SUV đi sau lưng cô không nhanh không chậm cũng thật là khó.

Tính ra đây là lần thứ tư anh nhìn thấy chiếc xe và người đàn ông này, vì vậy anh mở rộng vòng tay ôm lấy người phụ nữ trước mắt, ngầm cảnh báo quyền sở hữu của mình.

Anh rất muốn biết tại sao Tô Dao đi công tác về lại đi cùng với người đàn ông này. Anh nhớ là hôm đó lúc cô đi có nói là đi với tổng giám đốc Hàn. Vậy rốt cuộc là anh ta đến trước anh một bước đón Tô Dao hay là Tô Dao nói dối anh? Lần công tác này thực chất là thế nào?

Dù như thế nào thì anh cũng không muốn thấy cảnh tượng này.

Nhưng cô vừa về đến nhà, anh biết bây giờ không phải là lúc hỏi cô, vì vậy anh cố gắng kiềm chế mình.

Nhìn Cố Nguyên và Tô Dao đi lên nhà, Hứa Đông Dương vẫn chưa rời đi, anh mở cửa kính xe, châm một điếu thuốc, dựa người vào ghế, nhìn những ngọn đèn.

Anh có xem qua tài liệu thống kê nhân sự của công ty nên biết rõ chỗ ở của cô, nhìn từ đây thì căn nhà của cô ở nhìn ra hướng này, căn nhà có ban công hình vòm là nhà của cô thì phải.

Phòng khách trong nhà ánh lên ánh đèn màu cam ấm áp. Hứa Đông Dương mạnh một hơi dài, cảm thấy khói thuốc đắng cay đang thấm sâu vào trong phổi mình.

Lẽ nào anh đã đoán trúng?

Cô ấy và anh ta đang định tái hợp?

Cả hai đều là những người thông minh, dù chỉ mới gặp nhau vài lần ngắn ngủi những hai người đàn ông đều hiểu rất rõ những gì mà đối phương đang nghĩ.

Cô nói đúng, cô đã không còn là Tô Dao ngày ấy chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.

Thời gian trôi qua lâu như vậy, cô đã trải qua cuộc sống như thế nào?

Rời xa anh, gặp một người đàn ông khác, yêu, kết hôn, sinh con, cô lãng quên toàn bộ những gì tươi đẹp thuộc về anh. Rồi anh trở thành một người xa lạ với cô.

Thời gian chầm chậm trôi, tâm trạng của Hứa Đông Dương dần dần trở nên rối loạn, nền đất bên ngoài cửa sổ xe anh toàn là tàn thuốc, giống như tâm trạng bất an, lo lắng và đố kỵ trong anh lúc này.

Hứa Đông Dương cuối cùng cũng xuống xe, anh đá mạnh vào cửa xe rồi điềm nhiên đi vào nhà của Tô Dao.

Tô Dao bước vào thang máy, lẳng lạng đứng sang bên cạnh, rời khỏi vòng tay của Cố Nguyên.

Cô cho rằng Cố Nguyên không để ý đến hành ấy của cô, còn anh chỉ cười cười, cũng không nói gì, đi theo cô vào nhà rồi ấn mã số của tầng nhà.

Tô Dao bối rối nhìn đi hướng khác. Thời gian này cô luôn cố tình lẩn tránh anh, những xem ra hôm nay cô khó có thể tránh né anh được.

“Em ăn chưa?” – Cố Nguyên như không nhận thấy không khí ngượng ngập giữa hai người, bâng quơ cất tiếng hỏi cô.

Tô Dao gật gật đầu: “Trên đường em đã ăn một chút rồi.”

Cố Nguyên cúi đầu nhìn cô cười cười: “Thế không phải là tâm ý của anh tối hôm nay lại thành uổng công sao?”

Tô Dao bối rối cười: “Xin lỗi anh, vất vả cho anh quá.”

Mắt Cố Nguyên tối đi, anh không nói gì, chỉ nhìn cô cười buồn rồi ngẩng đầu nhìn đi chỗ khác.

Anh im lặng khiến Tô Dao càng lúc càng lo lắng buồn bã, muốn nói nhưng rồi lại không biết nói gì, đang định nói thì thang máy đã tới tầng nơi hai người ở. Cố Nguyên giơ tay vỗ nhẹ vào vai cô: “Ngẩn người gì thế? Về nhà rồi.”

Cô “dạ” một tiếng rồi đi trước anh một bước, tới trước cửa đưa tay lấy chìa khóa, nhưng cô tìm mãi trong túi không thấy. Cố Nguyên im lặng đứng sau lưng khiến cô càng lo lắng. Nhưng càng lo lắng thì càng không tìm thấy chùm chìa khóa đó. Tô Dao hơi hoảng, lẽ nào cô đã đánh ròi chùm chìa khóa ở bên Triết Gi

“Dao Dao.”

Hơi thở ấm nóng từ đằng sau phả vào cổ khiến cô cảm nhận được rõ ràng rằng anh đang sát gần bên cô. Anh đưa tay bám vào thành cửa, một tay rút chìa khóa từ túi áo của mình ra, đi qua người cô để mở cửa: “Sao em ngốc vậy, về nhà đến cửa cũng không biết mở.”

Hai người ở sát cạnh nhau, hơi thở của anh gần kề bên tai cô. Người Cố Nguyên luôn toát ra một mùi thơm thoang thoảng, sạch sẽ và khoáng đạt.

Tô Dao phút chốc đứng thẳng người, không nhúc nhích. Anh thấy vậy thì đứng sau lưng cô cười, vẫn cố ý chưa mở cửa, cố tình để cô đứng trước mặt mình.

“Anh, tại sao anh không mở cửa?”

Anh không nhúc nhích, cô càng lo lắng đến nỗi tay toát cả mồ hôi. Quá thời gian chiếu sáng, hành lang chợt chìm trong bóng tối, một sự ấm áp bao trùm lấy hai người.

“Ừ, không biết tại sao, khóa cửa không mở.”

Tiếng Cố Nguyên vang lên sau lưng cô, cô cảm nhận được sự nguy hiểm trong tiếng nói và cử chỉ của anh. Tô Dao cười khan một tiếng: “Thật không? Để em thử xem nào.”

Tô Dao thở nhẹ, dùng lực vặn chìa khoác, cửa mở. Ánh đèn trong phòng lọt ra khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp. Tô Dao rút chìa khóa ra, nhìn Cố Nguyên cười: “Cửa mở

“Ừ.”

Anh đón lấy chiếc chìa khóa, nhìn cô cười âu yếm. Tô Dao lập tức không dám nhìn vào mắt anh, vội nhìn đi nơi khác: “Em… em đi tắm…”

Nhìn cô hoang mang bỏ chạy, anh chợt thấy buồn. Cố Nguyên khóa cửa, cởi áo khoác ngoài, đi vào phòng bếp pha cho cô một ly sữa nóng rồi quay lại phòng khách, ngồi xuống ghế sofa.

Cố Nguyên ngồi phòng khách xem ti vi, nhưng tâm trí anh lại đặt cả vào người phụ nữ đang tắm trong nhà tắm.

Có phải vì sự trêu đùa trước đây?

Có phải vì sự bất an trong mấy ngày không gặp?

Cố Nguyên quẳng chiếc điều khiển ti vi sang một bên, ngửa mặt nhìn lên trần nhà thở dài, tại sao khả năng kiểm soát bản thân của anh tối nay lại kém như vậy? Trong đầu anh lúc này chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh ngượng ngập và lo lắng của cô ban nãy.

Tô Dao càng trở nên lo lắng hơn.

Nước nóng xối vào người, xóa đi cái lạnh tê tái, nhưng không xóa bỏ được sự bất an ở trong lòng.

Trước đây, khi sống chung với anh, anh lúc nào cũng ôn hòa, còn bây giờ anh khiến cô cảm nhận được, anh rốt cục chỉ là một người đàn ông.

Anh không cho cô chuyển đi, cô đã làm theo ý của anh, bởi vì một khi rời xa anh cũng có nghĩa là công khai tuyên bố cuộc hôn nhân của hai người đã đổ vỡ. Cô có thể dự liệu được những phản ứng dữ dội của gia đình hai bên và đã có sự chuẩn bị về tâm lý nhưng điều cô lo lắng là Tô Thư. Con chưa lớn nhưng cũng không còn nhỏ, nếu cô mang con đi, nó sẽ phản ứng thế nào?

Tại sao nhiều việc nhìn thì thật đơn giản mà sao làm lại khó đến vậy?

Có rất nhiều chuyện ban đầu nghĩ rất vẹn toàn nhưng đến khi thực sự làm thì người ta mới phát hiện ra nó không hề đơn giản như tưởng tượng ban đầu.

Tô Dao như người mất hồn, tắm xong rồi bước ra, Cố Nguyên vẫn ngồi ở ghế sofa xem tin thể thao. Anh không quay lại, chỉ đưa tay chỉ vào nhà bếp: “Có sữa đó, em đi uống đi.”

Tô Dao cảm ơn anh rồi quay người đi vào bếp. Lấy ly sữa từ lò vi sóng, tay cầm cốc sữa vẫn còn nóng, cô chẳng nghĩ ngợi gì há miệng ra uống, không ngờ vừa nuốt vào thì bị bỏng miệng, cô kêu “Á” một tiếng, cốc sữa rơi xuống đất vỡ choang.

Cố Nguyên giật mình, bật dậy như tên bắn, chạy lại, Tô Dao đang đổ dầu tương vào miệng, ngậm ngậm rồi nhổ ra. Trên đất toàn mảnh vỡ và sữa.

Anh vội chạy lại bên cô, nâng cằm cô lên: “Sao vậy?”

“Bỏng”

Cô trả lời một cách tội nghiệp. Cố Nguyên thấy cô không sao mới yên tâm, hồi lâu mới hiểu là đã xảy ra chuyện gì, anh không nhịn được, lên tiếng trách cô: “Em là mẹ của trẻ con, nuôi con bao nhiêu năm như vậy mà kỹ năng chống bỏng lò vi song cũng quên? Để anh xem xem bỏng có nặng không nào?”

Cố Nguyên nâng cằm Tô Dao lên nhìn, cô khẽ hé đôi môi hồng dưới ánh đèn của phòng khách.

Tim Cố Nguyên không kiềm chế được, đập liên hồi.

Tô Dao dường như cảm nhận được có gì đó không ổn. Anh nhìn cô đăm đắm, tay anh siết mạnh hơn.

“Em không sao…”

Cô hoảng loạn ngoảnh mặt đi, thoát khỏi tay anh.

Anh đứng đó không phản ứng gì, im lặng nhìn cô, hơi thở trở nên gấp rút.

Cô đang mặt áo tắm, thân thể cô không thể cầm được cảm giác muốn lại gần. Chiếc áo tăm rộng ôm trọn người cô càng khiến cô trở nên kiều diễm, phía dưới lộ ra đôi chân thon dài mềm mại, anh dần dần mất đi lý trí.

Cố Nguyên bước lên trước một bước, không khí trong phòng đang trở nên nóng bỏng thì tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ sự bối rối của cả hai người.

Cố Nguyên dừng bước, anh nhìn sâu vào mắt cô rồi quay người đi ra mở cửa.

Tô Dao hồi hộp đến mức như mềm nhùn ra. Cố Nguyên ra tới phòng ngoài, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó cuối xuống thu nhặt những mảnh vỡ trên đất.

Từ phòng ngoài, tiếng Cố Nguyên vọng lại: “Có chuyện gì mà đêm hôm anh phải tới tìm Dao Dao nhà chúng tôi?”

Rất hiếm khi nghe thấy Cố Nguyên nói những lời không lịch sự như vậy, Tô Dao hoài nghi rồi đứng dậy đi ra ngoài, cô chết sững tại chỗ. Bên ngoài, Hứa Đông Dương đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Cố Nguyên rồi nhìn cô đang khoác trên mình chiếc áo ngủ. Anh nhìn cô với cái nhìn khiến cô vô cùng bất an, Hứa Đông Dương nhếch mép cười lạnh: “À, ly hôn rồi nhưng không ly giường”.

Anh nhìn cô, giọng lạnh băng: “Vừa xuống giường tôi đã vội vội vàng vàng trở về vòng tay của anh ta, Tô Dao, tôi quá xem thường cô rồi.”

Lời nói của Hứa Đông Dương khiến cô tái mặt, người cô như muốn ngã, nhưng cô được Cố Nguyên đỡ lại.

Tô Dao ngẩng đầu, Cố Nguyên đang nhìn cô đăm đăm. Ánh mắt anh trong giây phút đó thật phức tạp, nhưng cuối cùng anh không hỏi điều gì, chỉ nắm chặt tay cô.

“Anh có biết mình đang nói gì không?”

Cố Nguyên quay sang nhìn Hứa Đông Dương, cất giọng trầm trầm.

Những lời nói đó chỉ là buộc miệng nói ra, nói xong trong lòng Hứa Đông Dương tràn ngập sự hối hận. Nhưng nhìn Cố Nguyên đang đỡ Tô Dao, còn cô thì nắm tay anh ta, sự hối hận trong lòng Hứa Đông Dương không còn nữa, thay vào đó là sự phẫn nộ và ghen tuông trào dâng: “Tôi nói gì, anh nghe không rõ

Hứa Đông Dương đưa ánh mắt lướt qua Cố Nguyên, dừng lại trên người Tô Dao, lạnh lùng nói: “Tôi có nói oan cho em nửa câu nào không Tô Dao?”

Hai môi Tô Dao run run, nói không ra lời. Sự chỉ trích của anh, thái độ lạnh lùng của anh giống như từng nhát dao đâm vào tim cô, đối với những lời anh nói, cô không một câu phản bác.

Tô Dao không thốt nên lời, Cố Nguyên đưa tay ôm cô vào lòng, nói thay cô: “Dù những gì anh nói là thực, cũng không có nghĩa là anh có tư cách tới đây làm nhục Dao Dao.”

Hứa Đông Dương giật mình, không nói gì. Hai tay anh nắm chặt không buông.

Anh ta đang làm gì?

Anh làm sao có thể lăng nhục Tô Dao?

Tại sao anh làm việc gì cũng nhằm làm tổn thương cô?

Rõ ràng là trong lòng anh không nghĩ như vậy, tại sao anh lại tự mình đẩy cô càng lúc càng xa anh?

Cố Nguyên áp đầu Tô Dao vào lòng, không để cô và Hứa Đông Dương nhìn nhau: “Còn nữa, dù anh và Tô Dao đã từng xảy ra chuyện gì, tôi dù có là chồng cũ của cô ấy, nhưng tôi vẫn là người thân của cô ấy. Còn anh, anh không có tư cách gì để chỉ trích cô ấy bất kể chuyện gì. Mời anh rời khỏi nhà tôi, nhà tôi không chào đón

Cố Nguyên bước lên một bước, cánh cửa trước mặt Hứa Đông Dương đóng “sầm” một tiếng rồi khép chặt.

Hứa Đông Dương không biết mình đã đứng ngoài hành lang bao lâu. Chiếc đèn báo tắt không lâu sau đó, anh đứng yên, cô độc trong bóng tối, còn cô đã là thành viên trong một gia đình khác. Anh làm tổn thương cô, có một người đàn ông khác được gọi là người thân đứng ra bảo vệ cô.

Những việc này lẽ ra phải là anh làm.

Vị trí ở bên cạnh cô lẽ ra phải là anh.

Bây giờ anh chỉ có thể đứng ở đây, ngoài hối hạn vì những hành động của mình, anh chẳng thể làm được gì.

Cố Nguyên đóng cửa lại, trầm lặng nhìn vào cánh cửa rất lâu rồi mới quay người nhìn Tô Dao.

Khác với vẻ ngoài bình tĩnh, lòng anh là những cơn sóng trào dâng.

Ngay từ đầu anh đã cảm nhận thấy, mối quan hệ giữa Tô Dao và người đàn ông gọi là cấp trên của cô không hề đơn giản, hơn nữa, những lời nói mà Hứa Đông Dương nói khi nãy Tô Dao không lên tiếng phủ nhận nửa lời.

Anh tất nhiên không cho rằng Tô Dao là một người phụ nữ dễ dãi, nhưng để giải thích cho điều đó chỉ có một cách duy nhất

“Anh ta…”

Cố Nguyên cất tiếng hỏi, cố giữ cho mình bình tĩnh: “Là cha của Tô Thư?”

Tô Dao ngẩng đầu lên nhìn Cố Nguyên, cô không trả lời, nhưng thái độ của cô đã nói cho anh biết câu trả lời.

Thật buồn cười.

Thực ra người không có tư cách gì phải là anh. Người đàn ông vừa rồi là cha đẻ của đứa bé, còn anh chỉ là người chồng trên danh nghĩa, thậm chí là người chồng cũ đã ly hôn với cô lại tự xưng mình là người nhà, người thân của cô, còn anh ta thì không có tư cách gì để chỉ trích cô.

Cố Nguyên ngoảnh đầu đi. Tô Dao từ trước tới nay chưa bao giờ kể chi tiết cho anh về những việc đã từng xảy ra, anh cũng không biết bố đẻ của đứa trẻ là ai. Chỉ là cô gặp lại anh ta, nhưng cũng không hé lộ với anh nửa lời. Thực ra thì Tô Dao không tin anh hay là cô đối với Hứa Đông Dương vẫn còn tình cảm?

Dù khả năng nào đi nữa thì tất cả đều giồng như những mũi kim châm vào tim anh, khiến anh đau đớn âm thầm.

Cố Nguyên chợt thấy ân hận vì đã ly hôn với Tô Dao, nếu chưa ly hôn thì chí ít anh còn có thể lợi dụng mối quan hệ trên pháp luật để giữ cô lại. Còn bây giờ, anh dựa vào điều gì để giữ cô lại đây?

“Muộn rồi, em ngủ đi.”

Cố Nguyên không nhìn Tô Dao, anh đi ngang qua cô, trở về phòng mình. Tô Dao đợi cho đến khi anh chuẩn bị bước vào phòng mới nói: “Đợi đã.”

Cố Nguyên dừng bước nhưng không quay đầu lại.

Gọi anh lại rồi nhưng Tô Dao không biết mình có thể giải thích với anh điều gì, hoặc tại sao phải giải thích với anh.

Quan hệ của cô và Cố Nguyên khép lại rồi, giải thích là mình không xảy ra chuyện gì với Hứa Đông Dương cũng có nghĩa là tự thú nhận rằng mình có tình cảm với anh; mà cô, cô vẫn chưa hiểu rõ, Cố Nguyên trong lòng mình thực sự có vị trí như thế nào.

“Anh… anh đi ngủ sớm đi.”

Tô Dao nói không ra lời. Ánh mắt chờ đợi của Cố Nguyên phút chốc lại tràn ngập sự thất vọng. Anh vẫn không quay đầu lại, đáp lại một tiếng rồi đẩy cửa bước vào phòng.

Tô Dao bất lực ngồi xuống ghế sofa, ôm lấy mặt mình. Tại sao lại xảy ra sự việc như vậy?

Full | Lùi trang 3 | Tiếp trang 5

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ