Chương 16
Cơ Quân Dã và A Thích từ trên tầng đi xuống, phát hiện Cơ Quân Đào lại bất ngờ đang nấu bữa sáng trong bếp Cơ Quân Đào không khỏi cực kì kinh ngạc quay sang nhìn A Thích, A Thích lộ ra vẻ mặt ‘anh đã nói rồi mà lại’, trong lòng lập tức cảm thấy rất vui vẻ. Cơ Quân Đào mới rán được một quả trứng ốp, thấy em gái xuống, anh ta quay lại nói: “Em rán đi, anh rán không tốt”.
Cơ Quân Dã nhìn quả trứng anh ta vừa rán xong, màu sắc đã hơi đen, may là đã rán cả hai mặt nên chắc cũng chín rồi, liền nói: “Quả này để em ăn, đây chính là quả trứng xử nữ Quân Đào công tử của chúng ta rán cơ đấy!”
Cơ Quân Đào cảm thấy hơi xấu hổ, xách máy nướng bánh và một túi bánh mì đặt lên trên bàn ăn nói với A Thích: “Tự nướng đi”. Nói rồi liền mở tủ lạnh rót một cốc sữa lạnh định uống.
A Thích đưa tay giành lấy cốc sữa của anh ta, “Lạnh quá, không tốt cho dạ dày”, nói xong mang đi dùng lò vi sóng hâm nóng cho anh ta. A Thích vừa đợi hâm nóng sữa vừa thì thầm gì đó vào tai Cơ Quân Dã đang rán trứng bên cạnh, Cơ Quân Dã bật cười đấm anh ta một đấm.
Đã vô số lần thấy hai người bọn họ cãi nhau ầm ĩ nhưng lúc này Cơ Quân Đào lại đột nhiên cảm thấy hâm mộ, anh đứng nhìn mà xuất thần.
Ba người vừa ăn sáng vừa tán gẫu, thực ra là chỉ có hai người thích ồn ào trò chuyện với nhau còn Cơ Quân Đào thì trước sau như một vẫn yên lặng không nói.
“Anh, hai ngày trước con Mực nhà Vân Vân đã đẻ một đàn Mực con, em thấy đáng yêu quá nên dặn cô ấy để dành cho em một con”, Cơ Quân Dã nói, “Em muốn cho Đậu Đậu, thằng nhóc đó nhất định sẽ rất vui vẻ”.
A Thích lắc đầu thở dài nói: “Anh thật sự hâm mộ Đậu Đậu, có chuyện tốt gì em không bao giờ nghĩ đến anh cả”.
“Không nên, mẹ nó sợ chó lắm”. Cơ Quân Đào đang uống sữa chợt nói chen vào mà không thèm ngẩng đầu lên, “Bình thường Đậu Đậu đi học, cô ấy đi làm, vậy ai chăm sóc chó được? Lúc về đây thì vừa phải chăm con vừa phải chăm chó, em đừng làm người ta phải vất vả thêm nữa”.
“Em lại không nghĩ tới chuyện này”, Cơ Quân Dã nhụt chí nói, “Mà cái cô Hoài Nguyệt này nữa, chó thì có gì phải sợ chứ, con Mực đó có lớn hết cỡ cũng không to bằng một nửa Leshy của chúng ta, chắc không thành vấn đề nhỉ!”
A Thích nói: “Để Đậu Đậu thuyết phục mẹ nó, nếu mẹ nó mềm lòng thì nói không chừng sẽ vượt qua được sợ hãi”, nói xong lại lén nháy mắt với Cơ Quân Dã.
Cơ Quân Đào không vui, nói: “Đừng làm khó người ta, Đậu Đậu thích cho thì có thể đến chơi với Leshy, cần gì làm cho người ta khó xử”.
Cơ Quân Dã cười hì hì nói: “Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo nhất, toàn bộ chuyện Hoài Nguyệt đi làm, đi làm về, trong tuần hay cuối tuần đều suy nghĩ giúp cô ấy cả”.
Vẻ mặt Cơ Quân Đào chợt đông cứng lại, sau đó lập tức nghiêm mặt không nói gì nữa.
Thấy tình thế không ổn, A Thích vội kéo Cơ Quân Dã đứng dậy, nói: “Quân Đào, hai đứa tôi đi mua thức ăn đây, mấy hôm trước Tiểu Dã học được vài chiêu trên TV, hôm nay phải biểu diễn tài nghệ. Anh muốn ăn món gì nào?”
“Tùy!” Cơ Quân Đào vẫn sầm mặt, suy nghĩ một chút rồi nói thêm, “Mua một ít bí xanh với cà”.
A Thích vội kéo Cơ Quân Dã ra cửa, Cơ Quân Dã không vui nói: “Anh kéo em làm gì, không phải em đang nói chuyện đàng hoàng sao? Anh trai em đã để ý Hoài Nguyệt thì em nhân tiện mượn cơ hội chỉ điểm cho anh ấy, nếu không chính anh ấy sẽ không nghĩ đến vấn đề này đâu”.
“Đại tiểu thư của anh, em còn chưa học được mấy chiêu bề ngoài của anh mà đã dám mở phòng khám rồi à?” A Thích khoác eo cô dở khóc dở cười, “Anh chỉ nói Quân Đào không bài xích Hoài Nguyệt, có lẽ loại không bài xích này từ từ sẽ phát triển thành thích, nhưng cũng có lẽ sẽ phát triển thành không bài xích người khác. Tại sao em lại nói trắng ra như vậy, xem xem em làm anh ấy sợ rồi kia kìa, tác dụng ngược rồi”.
“Nhưng rõ ràng anh ấy quan tâm người ta mà, anh đã thấy anh ấy nghĩ trước nghĩ sau cho người phụ nữ nào như vậy chưa? Vân Vân hay là tiểu Cẩm? Đó đều là những người cực kì yêu anh ấy cơ đấy. Ngay cả em cũng chưa bao giờ được anh ấy quan tâm như vậy”. Cơ Quân Dã không phục, giọng nói tỏ vẻ không cam lòng.
“Em?” A Thích cười nói, “Em chăm sóc anh ấy giống như con trai mình, anh thấy anh ấy nhìn em không khác gì nhìn mẹ em thì có”.
“Nếu thật sự như vậy cũng tốt. Nếu như mẹ vẫn còn thì anh ấy cũng sẽ không trở thành như bây giờ”. Cơ Quân Dã buồn bã nói, “Có lúc em thật sự sợ mình vừa quay đi thì anh ấy cũng sẽ bỏ đi như mẹ em. Anh cũng biết mà, từ bé anh ấy đã không chịu nói ra tâm sự trong lòng với người khác giống hệt mẹ em. Ngay trước lúc đi mẹ còn nói với em là muốn thay rèm cửa sổ mới, muốn dùng rèm cửa bằng sa mỏng”.
A Thích cầm tay Cơ Quân Dã, “Đừng buồn nữa, anh bảo đảm Quân Đào chắc chắn sẽ không giống mẹ, bệnh của anh ấy đã gần khỏi hẳn rồi, từ khi anh ấy chịu nhận lời mời của viện mỹ thuật là đã không có vấn đề gì rồi. Nếu không em cho rằng anh ấy lên lớp cho sinh viên kiểu gì? Cho dù có lãnh đạm đến mấy thì cũng vẫn phải giảng bài với trả lời thắc mắc cho sinh viên chứ. Hai năm nay các tác phẩm anh ấy vẽ rõ ràng đã rất nhiều, mặc dù đa só là hoàn thiện các bức dang dở trước kia nhưng em phải biết là người bệnh trầm cảm nghiêm trọng làm chuyện gì cũng đều sẽ bỏ dở nửa chừng, rất khó có thể kiên trì hoàn thành một tác phẩm lớn. Cho nên anh bảo đảm bây giờ anh ấy đã khỏi bệnh rồi, chỉ còn chưa hoàn toàn vượt qua chướng ngại tâm lý khi giao tiếp với người khác thôi. Chỉ mong Hoài Nguyệt và Đậu Đậu có thể giúp đỡ được anh ấy”.
Cơ Quân Dã nói: “Em thích Hoài Nguyệt, tính cách tốt, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nếu như cô ấy thật sự có thể thành đôi với anh trai em thì tốt quá, lúc đó mọi người ở cùng một chỗ nhất định sẽ vui lắm. Em cũng thích Đậu Đậu, chúng ta giúp Hoài Nguyệt cướp nó về từ trong tay bố nó, chúng ta sinh một đứa con gái, tuyển Đậu Đậu làm con rể, được vậy thì đúng là tuyệt thật”.
A Thích trêu chọc: “Đó không phải kết hôn họ hàng gần, vi phạm luật hôn nhân à?”
Cơ Quân Dã đắc ý nói: “Bọn nó mà có con với nhau thì nhất định sẽ Đậu Đậu, Đậu Đậu đẹp thật! Đậu Đậu!”
A Thích nhìn lại theo ánh mắt cô, thấy Hoài Nguyệt và Đậu Đậu đang đi trên con đường có bóng cây trong tiểu khu về phía này, Đậu Đậu đang cầm một chiếc bánh vừa đi vừa ăn. Tay Hoài Nguyệt xách một con cá, một túi cà và một túi bí xanh.
“Đậu Đậu ăn gì ngon thế? Cho cô một miếng được không?” Cơ Quân Dã ngồi xuống vừa bẹo má cậu bé vừa trêu đùa.
Đậu Đậu đưa chiếc bánh tới gần miệng Cơ Quân Dã, “Cho cô này, bánh nhiều lớp, ngon lắm”.
“Đậu Đậu thảo quá, Đậu Đậu ăn đi”. Cơ Quân Dã xoa đầu cậu bé rồi đứng dậy, nhìn thấy Hoài Nguyệt đang xách thức ăn liền nói: “Hôm nay tôi cũng muốn làm hai món này, lát nữa chị dạy tôi được không?”
Hoài Nguyệt gật đầu nói: “Chị đừng làm nữa, lúc mua thức ăn Đậu Đậu cứ đòi mua thật nhiều, để lát nữa tôi nấu luôn một mâm cho chị”.
Cơ Quân Dã thấy quả thật cô đã mua rất nhiều liền nói: “Thì ra Đậu Đậu thích ăn hai món này. Vậy tốt, tôi không mua nữa, mua về cũng nấu không ngon, ăn đồ chị nấu vậy. Đậu Đậu, lát nữa sang chơi với Leshy đi!”
Đậu Đậu khó xử nói: “Hôm nay cháu phải làm bài tập, phải vẽ tranh với mẹ!”
Mắt Cơ Quân Dã sáng lên, “Tranh gì? Lát nữa để chú Cơ dạy cháu”.
Đậu Đậu lập tức hớn hở gật đầu: “Vâng, để lát nữa cháu đi tìm chú Cơ”.
Hoài Nguyệt cúi xuống dỗ dành: “Đậu Đậu, chú Cơ bận lắm, không thể thường xuyên quấy rầy người lớn làm việc được. Lát nữa mẹ vẽ cùng con được không?”
Đậu Đậu suy nghĩ một chút, “Vâng, vẽ xong con lại đi chơi với Leshy sau”.
Cơ Quân Dã còn muốn nói tiếp nhưng A Thích đã kéo cô chào hai mẹ con rồi đi đến siêu thị. “Vừa nói với em mà em đã quên rồi, sao em hấp tấp như vậy, sau này nhất định sẽ sinh con gái”, A Thích nói bất đắc dĩ,”Em muốn làm cho tối nay họ đã động phòng hoa chúc à? Đừng làm Hoài Nguyệt sợ chạy mất, bây giờ tìm đâu ra người nào thích hợp hơn hai mẹ con này để giúp đỡ Quân Đào chứ?”
Cơ Quân Dã nói: “Hay là chúng ta lượn một vòng đi, cho họ một chút cơ hội. Có Đậu Đậu ở đó nói không chừng hai người thật sự có thể trò chuyện hoặc làm việc gì đó với nhau được”.
A Thích buồn cười để mặc cô kéo đi ra ngoài tiểu khu.
Cơ Quân Đào đứng bên cửa sổ nhìn Hoài Nguyệt dắt tay con trai về nhà. Một người mẹ trẻ tuổi xinh đẹp, một em bé đáng yêu xinh đẹp, nhìn kiểu gì cũng hệt như một bức tranh.
Đậu Đậu mặc quần đùi có dây đeo, áo phông đỏ ngắn tay, vừa gặm chiếc bánh trên tay vừa cười tít mắt ngẩng đầu nói gì đó với mẹ. Hoài Nguyệt vẫn buộc tóc đuôi ngựa, cô cui đàu cằn một miếng bánh của Đậu Đậu sau đó gật gật đầu tỏ ra rất hưởng thụ. Ánh nắng chiếu lên mặt cô, gương mặt tỏ ra cực kì sinh động và tươi vui. Cơ Quân Đào không nhịn được muốn mở cửa sổ để nhìn cho rõ hơn nhưng chợt nhớ tới lời trêu chọc của Cơ Quân Dã vừa rồi liền ảo não rụt tay lại xoay người lên tầng đi đến phòng vẽ.
Lại nhìn thấy bức vẽ cây khô dang dở đang lẳng lặng nằm trong góc phòng vẽ, hôm nay ánh sáng trong phòng vẽ rất tốt, cái cây khô đó không còn cô độc như mấy ngày trước đây mà Cơ Quân Đào có cảm giác như nó đang vội vã muốn thức tỉnh. Cơ Quân Đào nhìn bức tranh chằm chằm, trong lòng cảm thấy hết sức ngạc nhiên, anh ta cũng không biết vì sao mình lại có loại cảm giác này, hình như mình cũng vội vã muốn thêm một chút sắc màu tươi sáng cho nó.
Vẽ thêm cái gì nhỉ? Anh ta nhìn một đống bột màu bên cạnh, hình như màu nào cũng hợp, nhưng lại không có màu nào là hợp nhất. Anh ta cảm thấy khó chịu như bị dồn nén, dường như hít thở cũng trở nên khó khăn. Một loại cảm giác muốn sáng tác đang thúc ép anh ta nhưng anh ta lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Anh ta khó chịu đi lên sân thượng nhìn không trung xanh thẳm, ánh sáng màu vàng bao phủ mặt đất, cây, cỏ, hoa, thậm chí mỗi căn nhà đều như sống lại, tất cả mọi vật đều đang cố gắng tỏa ra sức sống tràn đầy.
“Tiếp đi mẹ!” Giọng nói trẻ con non nớt của Đậu Đậu vang lên bên tai.
“Ờ, Đậu Đậu phải giữ chắc ché!” Đó là tiếng dặn dò nhẹ nhàng của Hoài Nguyệt.
Cơ Quân Đào đi tới nhìn, trên sân thượng nhà bên cạnh có lớp đất màu đen, lá cây màu xanh, thân dây leo mềm mại và hai tấm gỗ chống phân huỷ màu xám đậm đặt song song trên lớp đất làm lối đi. Hoài Nguyệt đang cầm đầu vòi nước đi tưới nước cho những cây mướp, Đậu Đậu kéo ống cao su đi theo phía sau. Hai mẹ con đều đi chân đất trên tấm gỗ, một đôi chân nhỏ nhắn tinh tế trắng muốt của phụ nữ và một đôi chân mũm mĩm trắng hồng của em bé như trở nên long lanh dưới ánh mặt trời, rất hài hòa, rất quyến luyến, giống như những đóa hoa tươi nở ra trên thân cây khô.
Vẻ mặt Cơ Quân Đào rất chăm chú, cảm ơn tạo hóa đã để cho anh ta được nhìn thấy một cảnh tượng đẹp như vậy.
Cơ Quân Đào đứng yên như vậy rất lâu, cuối cùng Đậu Đậu cũng phát hiện anh ta, cậu bé lớn tiếng gọi: “Chú Cơ!”
Anh ta phục hồi lại tinh thần thấy hai mẹ con đều nhìn mình với vẻ kì lạ, chợt nhận ra mình cứ nhìn chằm chằm bàn chân trần của người ta như vậy là rất thiếu lịch sự, anh ta khó xử lấp liếm: “Tại sao không đi giầy?”
Thấy thần sắc anh ta đã trở lại bình thường, Hoài Nguyệt khẽ thở phào giải thích: “Sợ lúc tưới nước sẽ bắn lên giầy nên bỏ giầy luôn cho tiện, có bẩn chân cũng chỉ cần dội nước là xong, đỡ mất công”. Vừa rồi thấy anh ta ngẩn ngơ cô còn tưởng rằng anh ta lại có vấn đề gì.
Đậu Đậu dậm một cái thật mạnh lên tấm gỗ, nói: “Đi chân đất thích lắm, chú Cơ, chú có muốn chơi không?”
Cơ Quân Đào lắc đầu nói với Thương Hoài Nguyệt: “Tuần này bác làm vườn về quê, bác ấy còn nói là đã đến lúc phải dựng giàn cho mấy cây mướp này rồi. Xem ra cô đã dựng xong rồi!”
“Ờ, Đậu Đậu cùng dựng với tôi mà”, Hoài Nguyệt mỉm cười kéo tay Đậu Đậu, “Đúng không Đậu Đậu?”
“Vâng”, Đậu Đậu tự hào ngẩng mặt lên nói với Cơ Quân Đào, “Chú Cơ xem này, lá cây đã to thế này rồi. Lần sau Đậu Đậu mời chú với cô Cơ ăn mướp, cả chú Thích nữa”.
“Tốt!” Cơ Quân Đào nói.
“Trong tiểu khu này chắc cũng chỉ có nhà tôi trồng rau trên nóc nhà”, Hoài Nguyệt hơi ngượng ngùng nói, “Đúng ra nên trồng hoa mới đúng. Nếu như ở nước ngoài thì có khi tôi đã bị người ta kiện rồi, tội trồng rau trong vườn hoa phá hoại phong cảnh tổng thể. May là vườn hoa của các nhà trong tiểu khu này của chúng ta đều có tường vây bao quanh nếu không chắc tôi cũng không dám trồng rau như vậy”.
Cơ Quân Đào mỉm cười nhìn cô: “Tôi thấy rất tốt mà, đẹp hơn mấy chậu cảnh trong vườn nhà tôi nhiều”.
Hoài Nguyệt càng cảm thấy xấu hổ, “Đâu có, tôi nghe Tiểu Dã nói mấy chậu cảnh đó của anh đắt tiền lắm. Tôi cũng chỉ trồng mấy loại rau để Đậu Đậu chơi thôi. Cháu nó không thích hoa hoét nên tôi trồng rau để cháu cùng tưới nước, bón phân, thu hoạch, tránh sau này lại không biết rau nào là rau nào”.
“Mẹ, con biết mà”. Đậu Đậu cười tinh nghịch, kéo khóa quần xuống, “Bây giờ con phải tưới cây đây”. Nói rồi liền vạch quần ra tè.
Hoài Nguyệt ai da một tiếng, gương mặt ửng đỏ khó xử không biết nên nói gì với Cơ Quân Đào.
Cơ Quân Đào cảm thấy hơi sửng sốt rồi bật cười ha ha, giơ tay về phía Đậu Đậu: “Đậu Đậu, đi nào, chú dạy cháu vẽ tranh”. Anh ta bế Đậu Đậu lên, xách theo đôi giầy của Đậu Đậu đi xuống tầng dưới.
Hoài Nguyệt vừa thu ống cao su lại vừa nghe tiếng cười của hai người một lớn một nhỏ dần dần đi xa, rốt cục cũng không nhịn được bật cười hì hì.
Chương 17
“Nhiệm vụ của chúng ta đã triển khai được hai tuần rồi, anh Trương, Tư Tư, chuyện phỏng vấn Cơ Quân Đào thế nào rồi?” Theo thông lệ, sau khi tổng kết công việc giai đoạn trước Phó tổng biên tập Lưu bắt đầu lần lượt hỏi đến tình hình tiến triển của các bài viết trọng điểm tháng sau.
“Đã liên lạc với phòng triển lãm Tố rồi nhưng người ta từ chối, họ nói Cơ Quân Đào phải chuẩn bị cho triển lãm tranh nên không có thời gian”. Tài tử Trương nói, “Họ nói rất khách sáo nhưng không cho mình cơ hội nào để thương lượng tiếp cả”.
“Chồng tôi đã đi tìm viện trưởng viện mỹ thuật nhưng ông ấy nói chuyện này không dễ, bình thường Cơ Quân Đào cũng không giao tiếp với người khác, loại chuyện tư nhân thuần túy này nhà trường cũng không tiện can thiệp”, Tư Tư nói, “Người làm nghệ thuật khó tính lắm, lãnh đạo cũng chỉ dọa dẫm được những người không có bản lãnh gì thôi, còn người thật sự có tài và có tầm ảnh hưởng thì lãnh đạo ngược lại còn phải nịnh bợ người ta còn không kịp ấy”.
Phó tổng biên tập Lưu cau mày nói: “Tư Tư, cô nghĩ cách khác đi, mặc dù Cơ Quân Đào khó tính nhưng anh ta tuổi trẻ tài cao, tài hoa hơn người, triển lãm tranh của hai bố con anh ta tôi phỏng chừng ít nhất cũng có lãnh đạo cấp bộ đến dự, cũng có khi sẽ có cả lãnh đạo to hơn, đó tuyệt đối là điểm sáng tin tức. Bây giờ thực sự không tìm được người nào thích hợp làm nhân vật trang bìa hơn anh ta rồi”.
Tư Tư nhếch miệng không lên tiếng, Hoài Nguyệt thông cảm nhìn cô một cái, may là mình làm mảng dân tộc, mấy ông già bà già ai cũng nhiệt tình. Nếu bắt mình cũng phải đuổi theo phỏng vấn người ta thì chắc mình cũng không thể mặt dày như vậy được.
Trần Thụy Dương ngồi đối diện cô, thấy cô lộ ra vẻ suy tư trong lòng anh ta chợt xuất hiện một nghi vấn. Lúc tan họp Trần Thụy Dương đi tới trước mặt cô nói: “Hoài Nguyệt, đến văn phòng tôi một lát”.
Tư Tư nháy mắt với cô, vẻ mặt rất mờ ám. Hoài Nguyệt không nhịn được lườm lại Tư Tư, chuyện của chính mình đã như lửa cháy lông mày rồi mà còn để ý đến chuyện lá cải như vậy.
Trần Thụy Dương định rót trà cho cô nhưng Hoài Nguyệt vội ngăn lại: “Không cần không cần, em cũng mới pha trà ở phòng em xong”.
“Mấy năm nay mọi người đều nói dư lượng thuốc trừ sâu trong trà cao quá tiêu chuẩn, hiện nay mọi người thích uống trà hãu cơ. Loại trà Cao Sơn Vân Vụ này anh uống thấy cũng không kém trà Long Tỉnh. Em uống thử xem sao, nếu thấy ngon thì cầm mấy hộp về. Mẹ anh bọc 6 lớp túi bóng rồi để trong tủ lạnh, như vậy mùi vị sẽ tươi nguyên không khác gì lúc vừa hái xuống”. Trần Thụy Dương cúi đầu vừa thêm nước vừa nói.
“Bác gái đúng là một người nho nhã”, Hoài Nguyệt cầm chén trà đưa lên mũi nhắm mắt lại ngửi, “Thơm lắm!”
Trần Thụy Dương nhìn vẻ say mê trên mặt cô, cười nói: “Thiên lý mã cần có Bá Lạc, trà ngon phải có người biết thưởng trà. Mặc dù trà của anh bây giờ đã qua chính vụ nhưng bảo đảm tuyệt không kém trà Minh Tiền”.
“Giám đốc Trần giữ lại uống đi, em có trà rồi mà”. Hoài Nguyệt vội vàng từ chối. Từ sau khi cùng đi huyện Ngô Giang xem thi đấu thuyền rồng trở về mỗi lần gặp nhau ngoài hành lang Trần Thụy Dương đều sẽ dừng lại nói vài câu với cô, thật sự không có chuyện gì để nói cũng phải hỏi xem Đậu Đậu khỏe không. Cô nghĩ vị giám đốc này đúng là ở nước ngoài lâu quá rồi nên mới luyện thành phong độ quý ông như thế. May là trong ban biên tập ngoài Tư Tư thỉnh thoảng nháy mắt thì toàn bộ đều là một đám học giả không thích để ý đến chuyện không đâu, vì vậy cô có thể bình yên tiếp nhận sự quan tâm của lãnh đạo. Có điều như hôm nay thì là lần đầu tiên, cô cảm thấy hơi bất an, lãnh đạo tặng quà cho cấp dưới, đây không phải là chuyện tốt.
Quả nhiên thấy Trần Thụy Dương nói tiếp: “Hoài Nguyệt, Phó tổng biên tập Lưu nói với anh, ông ấy cảm thấy khả năng viết lách của em rất khá, tuổi lại trẻ, làm mảng dân tộc thì đúng là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà. Lãnh đạo cấp trên rất chú ý đến tạp chí của chúng ta, sau này chúng ta phải đưa tin về các nhân vật văn hóa hàng đầu của tỉnh nhiều hơn nữa cho nên anh muốn gọi em về chuyên mục người văn hóa, em thấy thế nào?”
Công việc ở chuyên mục người văn hóa nặng hơn chuyên mục dân tộc, trước giờ đều do tài tử Trương phụ trách, đối tượng tiếp xúc không phải lãnh đạo cấp cao thì cũng là những người ưu tú trong giới văn hóa. Tài tử Trương tốt nghiệp khoa triết đại học Bắc Kinh, ngoài tài tử Trương chuyên mục người văn hóa còn có một biên tập già sắp về hưu rồi, ý của Trần Thụy Dương rõ ràng là định để cô đến lấp vào chỗ trống đó. Hoài Nguyệt cúi đầu nhìn hơi nước lượn lờ bay lên từ chén trà. Lúc mới đến tòa soạn tạp chí cô đã làm việc với tài tử Trương một thời gian, tài tử Trương là một người rất chính trực, mặc dù không nhiều lời nhưng những thứ viết ra thì đều là gấm lụa, cùng làm việc với anh ta quả thật cô cũng học hỏi được không ít. Sau đó vì sinh Đậu Đậu nên nhà chồng lại nhờ cậy quan hệ sắp xếp cho cô công việc thoải mái bây giờ, làm một thời gian cô cũng cảm thấy gắn bó. Có điều cô là biên tập trẻ tuổi nhất, ít kinh nghiệm nhất ở đây, bây giờ lại không có bất cứ chỗ dựa nào, nói là trưng cầu ý kiến nhưng thực ra cô đâu thể kén cá chọn canh được.
“Em không có ý kiến gì, lãnh đạo sắp xếp thế nào cũng được, chỉ sợ chút trình độ này của em không thể làm thầy Trương hài lòng”. Hoài Nguyệt ngẩng đầu nhìn Trần Thụy Dương, giọng nói rất quyết đoán.
Trần Thụy Dương hơi bối rối, anh ta không rõ vì sao mình lại cảm thấy bối rối, có điều nhìn vào đôi mắt trấn tĩnh ấm áp như không tranh chấp với đời của cô anh ta không nhịn được phải suy nghĩ, kiểm điểm lại xem có phải mình vừa thương tổn cô hay không.
Anh ta là giám đốc kiêm Tổng biên tập tạp chí, mặc dù tất cả mọi công việc của tạp chí anh ta đều ném cho Phó tổng biên tập Lưu nhưng chữ kí cuối cùng trước khi mỗi kì tạp chí được đưa vào xưởng in vẫn là của anh ta. Tương tự, để tỏ ra thận trọng, các công việc sắp xếp điều động nhân viên cũng cần anh ta đứng ra nói chuyện với nhân viên trước. Đương nhiên nếu như anh ta cứ nhất quyết để Phó tổng biên tập Lưu làm thay thì cũng không phải là không thể được, có điều đối với Hoài Nguyệt thì anh ta muốn nói chuyện nhẹ nhàng hơn một chút. Từ lúc nhìn thấy nước mắt cô khi bế con hôm đó anh ta càng muốn cố hết sức tránh thương tổn cô. Việc điều động như bây giờ có làm cô ấy cảm thấy tủi thân không? Anh ta không biết, quả thật cô ấy là người đầu tiên bị điều động công tác từ khi anh ta đến nhận chức tới nay.
“Hoài Nguyệt, mảng dân tộc này quả thật tương đối phù hợp với phụ nữ, em cũng vẫn làm rất tốt”. Trần Thụy Dương cân nhắc từng câu từng chữ, “Nhưng em cũng hiểu tình hình tạp chí chúng ta, nói là tạp chí nhưng cũng có không ít nhiệm vụ khác phải làm. Cả tòa soạn mà chỉ có một phóng viên viết bài, việc sắp xếp nhân viên rõ ràng là không ổn. Anh vừa tới, không thể làm to chuyện được, sau lưng ai có người nào nâng đỡ có thể em cũng biết một chút”. Thấy nụ cười khổ gần như không thể phát hiện trên mặt Hoài Nguyệt, anh ta vội nói: “Anh để em đổi sang làm việc khác cũng không phải vì điều này, em phải tin tưởng anh”.
Gật đầu: “Em biết, giám đốc Trần, em không có ý kiến gì”.
Trần Thụy Dương đoán trong lòng cô nhất định không cho là đúng, có điều anh ta vẫn chỉ có thể nói tiếp theo suy nghĩ của mình. “Nhưng em trẻ nhất, kinh nghiệm ít nhất, đây cũng là một nguyên nhân làm anh muốn điều động em trước. Vạn sự khởi đầu nan, nếu em đồng ý thì sau này người khác cũng rất khó phản đối. Quan trọng nhất là anh Trương nói với anh trong số nhiều người của ban biên tập như vậy anh ấy cho rằng em phù hợp để làm chuyên mục này với anh ấy nhất”.
Hoài Nguyệt gật đầu, “Vâng, giám đốc Trần, em đồng ý”. Anh ta nói thẳng thắn như vậy khiến trong lòng cô cũng dễ chịu hơn một chút.
Trần Thụy Dương tiếp tục nói: “Hoài Nguyệt, anh đã đọc bài phỏng vấn của em trước kia, em viết rất sinh động, có thể lột tả đặc điểm của người được phỏng vấn. Chúng ta cần nâng cao chất lượng của cả tạp chí, phải thay đổi tư duy, thay đổi một số vị trí nhân sự, cho nên em phải tủi thân một chút. Sau khi việc điều động của anh đã tạm ổn, nếu như em còn muốn về chuyên mục dân tộc thì anh sẽ điều em về lại”.
Hoài Nguyệt cười cười: “Cảm ơn giám đốc Trần đã suy nghĩ chu đáo như vậy. Làm việc với thầy Trương có thể học được rất nhiều thứ, đây cũng là một cơ hội tốt. Chẳng qua là phải đi lại nhiều hơn một chút, phải tự mình viết nhiều hơn một chút, bận hơn trước một chút mà thôi. Đậu Đậu không ở với em, em đang không biết làm gì để giết thời gian đây”.
Trần Thụy Dương nghĩ thầm, đúng là một người phụ nữ tâm tư đơn thuần. Nếu là người khác thì sao có thể nhẹ nhàng như gió thổi mây bay như vậy được, nếu không đặt điều kiện thì ít nhất cũng làm ra vẻ tủi thân để sau này còn lấy cớ để xuất này nọ, đăng này thậm chí cô ấy còn tìm cách cho đối phương có thể xuống thang nữa. Trong lòng cảm thấy ấm áp, Trần Thụy Dương không nhịn được nói: “Hoài Nguyệt, em còn trẻ, còn ít tuổi hơn anh nhiều. Không được nản chí, trên con đường đời này gặp gỡ rồi chia tay là chuyện rất bình thường, chúng ta luôn không thể sống vì quá khứ được”.
Hoài Nguyệt gật đầu, “Em biết”.
Trần Thụy Dương suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Đúng là ngại quá, anh vừa đến đã bắt em phải giải quyết mấy vấn đề nan giải rồi. Không chỉ điều động công việc mà bây giờ việc phỏng vấn Cơ Quân Đào cũng biến thành việc của em rồi”.
Hoài Nguyệt sửng sốt rồi gương mặt lập tức trở nên nhăn nhó, “Em cũng không có biện pháp gì, cái anh chàng Cơ Quân Đào này rốt cục là người thế nào mà khó tính như vậy chứ. Có thể chờ đến lúc làm xong kì này rồi mới điều em qua đó hay không?”
Trần Thụy Dương tỉ mỉ quan sát cô một hồi, thấy có vẻ như cô thật sự hoàn toàn không biết gì liền không nhịn được kinh ngạc hỏi: “Không phải em với anh ta là hàng xóm sao? Chẳng lẽ em không biết anh ta chính là Cơ Quân Đào?”
Hoài Nguyệt càng giật mình trợn mắt nhìn Trần Thụy Dương, “Anh nói Cơ tiên sinh chính là Cơ Quân Đào?”
Trần Thụy Dương gật đầu, “Lúc anh ở nước ngoài đã từng lên kế hoạch mời tiên sinh Cơ Trọng Minh mở triển lãm tranh, mặc dù bị Cơ tiên sinh từ chối nhưng anh cũng hiểu biết sơ qua tình hình nhà bọn họ. Anh đã nhìn thấy một bức ảnh chụp cả gia đình Cơ tiên sinh nên sẽ không nhìn nhầm được. Hôm đó anh nghe thấy em gọi em gái anh ta là Tiểu Dã, em biết không, em gái anh ta gọi là Cơ Quân Dã, tốt nghiệp chuyên ngành quản trị kinh doanh, bây giờ đang điều hành phòng triển lãm Tố”.
Hoài Nguyệt nhớ tới bức “Ánh trăng” Lỗ Phong mua cho cô, nghe nói là tác phẩm của Cơ Quân Đào, Lỗ Phong còn nói sau khi mẹ Cơ Quân Đào tự tử anh ta đã treo bút một thời gian. Còn nữa, hôm đó Tiểu Dã tỏ ra rất bất ngờ khi nhìn thấy bức tranh treo trong phòng sách nhà cô. Còn nữa, bức tranh vẽ cái cây cô nhìn thấy tại phòng triển lãm Tố hôm đó, Cơ Quân Đào từng học tranh sơn dầu, chẳng lẽ đó là tác phẩm của anh ta? Anh ta bảo cô nói rất chính xác, đáng tiếc là cô lại quên đọc tên bức tranh. Còn nữa, bức tranh Đậu Đậu hái đậu anh ta vẽ trong vòng không đến một phút mà lại sinh động như vậy. Cô đúng là một con ngốc, còn tưởng rằng đó chỉ là thú vui ngoài giờ của anh ta. Trời ạ, vậy mấy tuần nay Đậu Đậu đang được ai dạy vẽ tranh đây?
Thấy vẻ mặt cô thay đổi liên tục, Trần Thụy Dương cười hỏi: “Sao thế? Em có tin hay không?”
“Tin chứ”. Hoài Nguyệt thành thật gật gật đầu, “Có điều là hàng xóm cũng không làm gì được, mọi người chẳng qua chỉ quen biết sơ sơ, Cơ tiên sinh sẽ không nể mặt em đâu”. Lần trước gặp anh ta ở phòng triển lãm Tố không phải cô và Duyên Duyên đã nhắc tới việc này với anh ta sao? Còn nhớ lúc đó anh ta lập tức quay người đi mất, có thể thấy là anh ta rất không thích.
Trần Thụy Dương nói: “Vậy anh tìm Hội trưởng Uông xem sao, ông ấy là bạn thân của Cơ Trọng Minh, có lẽ ông ấy có thể giúp được. Nếu thật sự không được thì không phải chúng ta còn có không ít lựa chọn khác sao? Không được cảm thấy nặng nề, chủ yếu là tạp chí của chúng ta còn chưa đủ nổi tiếng, nếu như là tạp chí Time thì dù là Đặng Tiểu Bình cũng sẽ đồng ý”.
Hoài Nguyệt cười nói: “Giám đốc Trần đúng là hùng tâm bừng bừng, vậy dưới sự lãnh đạo của anh chúng ta sẽ xây dựng một tạp chí Time nhé!”
Hai người nói chuyện một lát nữa rồi Hoài Nguyệt trở lại văn phòng, thấy hộp trà trong tay cô, Tư Tư cười nói: “Giám đốc đại nhân bắt đầu săn đón người đẹp của chúng ta rồi!”
Hoài Nguyệt đặt hộp trà lên bàn, thở dài nói: “Viên đạn bọc đường đấy, biết không. Phải điều em đến làm phụ tá cho thầy Trương, nhiệm vụ đầu tiên chính là phỏng vấn Cơ Quân Đào”.
Tư Tư giật mình nói: “Sao lại như vậy được? Quan mới nhận chức mà lại lôi em ra khai đao đầu tiên à? Tên Trần Thụy Dương này đúng là biết mềm nắn rắn buông. Em đồng ý rồi à?”
Hoài Nguyệt gật đầu: “Chẳng lẽ em lại xin thôi việc?”
Tư Tư suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc dù chuyên mục người văn hóa này không thoải mái như chuyên mục dân tộc nhưng toàn tiếp túc vời người ở tầng lớp cao, có thể nhanh chóng nâng cao trình độ. Nhìn bề ngoài thì sau khi nhận chức anh ta dùng em khai đao đầu tiên, hạ em từ một chủ biên chuyên mục xuống làm cấp phó cho anh Trương, nhưng mặt khác em được điều từ một chuyên mục phụ sang chuyên mục trung tâm, cũng coi như là được trọng dụng. Hoài Nguyệt, chị cảm thấy anh ta muốn điều em đến bên cạnh anh ta, làm chuyên mục này sẽ có rất nhiều cơ hội đi cùng với giám đốc”.
Hoài Nguyệt trợn mắt nhìn cô: “Đừng tưởng tượng phong phú như vậy được không? Bây giờ anh ta cho em một vấn đề khó như vậy, em đang buồn gần chết đây này. Em phải đến phòng triển lãm Tố một chuyến”. Đến phòng triển lãm Tố may ra có thể gặp được Tiểu Dã, tại đó nói chuyện công việc chắc sẽ tự nhiên hơn. Nếu như gặp nhau ở nhà riêng, công tư lẫn lộn thì cô sẽ rất khó ăn khó nói.
Cơ Quân Đào đến phòng triển lãm Tố cùng ăn cơm trưa với em gái như đã hẹn. Cơ Quân Dã bừng bừng hăng hái vì mới học được mấy món trên TV, nhất định bắt anh trai đến nếm thử tay nghề nên Cơ Quân Đào đành phải nhịn đói lang lang trong hành lang chờ Cơ Quân Dã. Bất giác đi đến chỗ treo mức “Cây” hôm đó cùng xem với Hoài Nguyệt, bức tranh đó vẫn còn đây, còn người thì, ơ, cũng vẫn ở đây? Cơ Quân Đào dui dụi mắt không thể tin được, tại sao cô ấy lại vẫn đứng trước bức tranh này?
Hoài Nguyệt đến chỉ để xác định bức tranh này có phải tác phẩm của Cơ Quân Đào hay không, cô nhìn tấm bảng gắn dưới bức tranh. Tiêu đề: Cây. Tác giả: Cơ Quân Đào. Thể loại: Tranh sơn dầu. Giá: Không bán. Cô nhìn gốc cây cô độc đó, thở dài rồi lặng lẽ quay đi. Vừa rồi cô đã hỏi nhân viên ở đây, họ nói hôm nay Cơ tiểu thư còn chưa đến.
Cơ Quân Đào hơi thất vọng nhìn Hoài Nguyệt rời đi. Quá vội vàng, quá lơ đãng, anh ta đứng phía sau cô không xa nhưng thậm chí cô ấy còn không hề quay đầu lại. Vì sao cô ấy lại đến xem bức tranh này? Cố ấy thích sao? Hay là cô ấy chê đắt quá? Lần trước anh ta đã dặn bỏ giá bức này đi và đổi thành tác phẩm không bán, nếu như cô ấy thích thật thì anh ta có thể tìm cơ hội nào đó để tặng cô ấy.
Anh ta cứ đứng trầm tư suy nghĩ trước bức tranh của mình, hoàn toàn không nhận ra đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua mình tốn thời gian công sức suy nghĩ vì một người phụ nữ như vậy.
Chương 18
Mặc dù chuyện phỏng vấn làm Hoài Nguyệt cảm thấy rất đau đầu nhưng lại có chuyện khác làm cô vui vẻ. Sau lần ba người cùng ăn cơm nọ, Lỗ Phong chủ động đề nghị để Đậu Đậu đến ở với mẹ liền mấy kì cuối tuần sắp tới vì khi nghỉ hè Đậu Đậu phải đi với ông bà nội, trong một thời gian dài Hoài Nguyệt sẽ không được gặp con trai.
Mỗi chiều thứ sáu sau khi đón con về Lỗ Phong đều tới dưới lầu tòa soạn tạp chí đợi Hoài Nguyệt sau đó ba người cùng đi ăn tối, cuối cùng lại đưa hai mẹ con về căn nhà liền kề. Có lúc Lỗ Phong còn vào nhà chơi với con trai một lát rồi mới đi về. Đến chiều chủ nhật Lỗ Phong lại đến đón Đậu Đậu vào thành phố, nhân tiện đón cả Hoài Nguyệt đi cùng. Nếu như đã đến giờ ăn tối thì ba người lại đi ăn với nhau để Đậu Đậu không bị đói.
Hoài Nguyệt cảm thấy dường như thời gian thỉnh thoảng lại quay về quá khứ nhưng lại không biết phải nói với Lỗ Phong thế nào. Trước kia họ cũng vẫn đưa đón con thế này, vấn đề là ở bữa cơm tối. Nhưng đã đồng ý với Đậu Đậu thì bây giờ cũng không thể lập tức đổi ý được. Cô cảm thấy hình như Lỗ Phong đang dự định gì đó, lại nghĩ tiếp, anh ta cũng đã 37 tuổi rồi, vừa mất một đứa con, có thể càng thêm lưu luyến Đậu Đậu hơn. Nhớ đến câu “bố cũng ở đây, mẹ cũng ở đây, tốt thật” của Đậu Đậu cô lại không đành lòng nói gì nữa.
Thời tiết dần dần nóng lên. Buổi sáng thức dậy sớm, Hoài Nguyệt tưới nước cho vườn rau xong liền cùng chơi ném bóng với Đậu Đậu trên con đường nhỏ. Hoài Nguyệt ném bóng luôn rơi chính xác vào lòng Đậu Đậu, còn tay Đậu Đậu thì quá yếu nên ném bóng cứ lêch lung tung, Hoài Nguyệt chỉ có thể không ngừng chạy tới chạy lui nhặt bóng, được một lúc đã mệt đến mức ướt đẫm mồ hôi.
Cơ Quân Đào đứng trong vườn hoa xa xa nhìn một hồi rồi đẩy cửa đi ra.
Vừa nhìn thấy anh ta Đậu Đậu đã quẳng bóng chạy tới: “Chú Cơ, hôm nay chúng ta vẽ sói xám được không? Hôm qua mẹ cháu kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ cho cháu nghe”.
Cơ Quân Đào cười nói: “Chú dạy cháu vẽ quả bầu cháu đã biết vẽ chưa?”
“Biết rồi, để cháu mang đến cho chú xem”. Đậu Đậu chạy về nhà mình lấy tranh.
Hoài Nguyệt nhặt bóng chạy tới, vì mệt thở dốc nên bộ ngực hơi phấp phồng, gương mặt trắng muốt bây giờ đỏ ửng, toàn thân tỏa ra sức sống bừng bừng.
Cơ Quân Đào mất tự nhiên chuyển ánh mắt qua chỗ khác, hỏi: “Sáng sớm đã dẫn Đậu Đậu ra ngoài tập thể dục rồi à, đã ăn sáng chưa?”
“Còn chưa, đang định về nấu đây. Cơ tiên sinh ăn chưa?”
Trước giờ Hoài Nguyệt đều gọi Cơ Quân Dã là Tiểu Dã còn Cơ Quân Đào là Cơ tiên sinh. Trước đây Cơ Quân Đào cũng chưa từng cảm thấy có gì không ổn, nhưng sáng sớm hôm nay nhìn cô vui vẻ chạy về phía anh ta trong ánh nắng ban mai, một loại cảm giác như bất lực không thể cầm nắm được ánh mặt trời lại từ từ dâng lên trong lòng Cơ Quân Đào, anh ta chợt cảm thấy bối rối căng thẳng vô cớ, dường như chỉ cần sơ ý một chút là sẽ đánh mất thứ gì đó. Nhưng Cơ Quân Đào lại không thể trách cô xưng hô xa lạ như vậy, cũng không thể tự dưng mở miệng đề nghị cô đổi cách xưng hô khác. Dù sao hai người cũng mới tiếp xúc không nhiều, chưa thể coi là thân quen được. Trong lòng anh ta cảm thấy hơi tiếc nuối, chỉ có thể đứng nhìn cô mà không nói lời nào.
Hoài Nguyệt đâu biết rằng trong lòng người trước mặt đang có vô vàn suy nghĩ, cô thấy lạ vì mình chỉ chào hỏi một câu tùy ý như vậy mà anh ta lại không đáp lời được. Nhìn kĩ sắc mặt anh ta thấy không có vẻ gì là không bình thường, cô liền nói: “Vậy tôi về nhà nấu ăn sáng đây, chào Cơ tiên sinh”.
“Hoài Nguyệt”, Cơ Quân Đào vội vã gọi cô lại.
Đây là lần đầu tiên anh ta gọi Hoài Nguyệt như vậy. Anh ta đã nghe Tiểu Dã gọi hai chữ này rất nhiều lần, thỉnh thoảng A Thích cũng gọi như vậy nhưng anh ta lại ngại không dám gọi thân mật như thế. Đương nhiên cô ấy đã không còn là bà Lỗ từ lâu rồi, gọi là Thương tiểu thư thì lại tỏ ra không hợp với hoàn cảnh, dù sao cũng là người đã có chồng, cho nên bình thường anh ta cũng không biết nên gọi cô là gì, chỉ thấy mặt thì gật đầu, sau đó quay sang chào hỏi Đậu Đậu. Hôm nay gọi như vậy anh ta lại cảm thấy cái tên này hết sức dễ nghe.
Hoài Nguyệt nghi hoặc quay đầu lại. Buổi sáng hôm nay quả thật Cơ Quân Đào hơi kì lạ. “Ờ?” Cô hơi nhíu mày nhưng vẻ mặt vẫn hòa nhã.
Cơ Quân Đào cũng không biết mình gọi cô làm gì, đành phải nói: “Đợi Đậu Đậu ăn sáng xong tôi sẽ dạy nó vẽ tranh”.
“Không cần, Cơ tiên sinh bận như vậy sao có thể lãng phí thời gian vì một đứa bé được. Để tôi tự dạy cháu vẽ nguệch ngoạc một hồi là được rồi”. Hoài Nguyệt từ chối. Không biết thì không có tội, bây giờ cô đã biết anh ta là một họa sĩ lớn như vậy, làm sao còn dám để anh ta dạy con mình vẽ tranh nữa!
Cơ Quân Đào không biết vì sao Hoài Nguyệt từ chối nên cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Có phải tôi dạy khó quá nên Đậu Đậu không thích không?”
“Đậu Đậu thích mà, chú Cơ xem này, cháu vẽ quả bầu có giống bầu mẹ cháu trồng không?” Đậu Đậu cầm một xấp giấy vẽ chạy tới đưa cho Cơ Quân Đào.
Cơ Quân Đào vội cầm lấy, trên những tờ giấy có đầy các loại bầu lớn nhỏ, nét vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng lại sặc sỡ năm màu. Anh ta xem một lát rồi bất giác bật cười, “Đậu Đậu vẽ đẹp lắm”.
Hoài Nguyệt cũng tới gần xem tranh của con trai, mặc dù Đậu Đậu vẽ rất méo mó nhưng lại tô màu rất nghiêm túc. Trên đỉnh quả bầu có vẽ cuống, phía dưới có một đốm vàng vàng chắc là đài hoa đã rụng mất cánh hoa, nhìn cũng rất ra dáng, Hoài Nguyệt cười nói: “Đậu Đậu quan sát tỉ mỉ thật đấy!”
Hai người ngồi rất gần nhau, Cơ Quân Đào hầu như có thể thấy rõ mạch máu lờ mờ sau vành tai cô và cả những giọt mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi, trái tim không nhịn được đập dồn, anh ta ho một tiếng rồi nói: “Em xem này, đây là Đậu Đậu muốn vẽ lớp lông tơ bên ngoài quả bầu đúng không?”
Hoài Nguyệt cũng đã nhìn thấy từ nãy, cô còn đang buồn bực không hiểu vì sao Đậu Đậu lại vạch nhiều vạch nhỏ xíu trên thân quả bầu như vậy, giờ nghe Cơ Quân Đào nói ra mới hiểu được, không nhịn được nhẹ giọng nói: “Sao trông cứ như con nhím ấy!” rồi lại ngẩng đầu nhìn Cơ Quân Đào, “Đúng không thấy giáo Cơ?” Nụ cười thực sự tươi như hoa.
Lần đầu tiên Cơ Quân Đào nhìn thấy Hoài Nguyệt hoạt bát tinh nghịch như vậy, chợt có cảm giác như hàng vạn đóa hoa chợt đòng thời nở bừng đầy khắp núi đồi đẹp vô cùng. Nhất thời bỏ qua tâm sự trong lòng, Cơ Quân Đào mỉm cười, lông mày giãn ra: “Gọi như vậy cũng không sai, tôi dạy Đậu Đậu vẽ tranh, cô gọi tôi là thầy giáo. Nếu cô muốn học thì tôi cũng có thể dạy cô”.
Hoài Nguyệt thầm nghĩ, nếu như đúng là thầy giáo thì tốt thật, như vậy cho dù có chơi xấu cũng nhất định phải phỏng vấn cho bằng được. Nhớ tới chuyện phỏng vấn, trong lòng Hoài Nguyệt lập tức trở nên nặng nề, vốn không muốn mượn quan hệ hàng xóm này, bây giờ xem ra lại không còn con đường nào khác rồi. Chỉ mong hôm nay Tiểu Dã đến đây, cô nghĩ, như vậy sẽ có thể thông qua Cơ Quân Dã để tìm cách hoàn thành nhiệm vụ.
Thấy cô yên lặng không nói, Cơ Quân Đào chợt thấy vừa rồi mình đã quá đường đột. Vẻ mặt ngượng ngùng, Cơ Quân Đào trả mấy bức tranh về cho Đậu Đậu: “Lát nữa chú vẽ cô bé quàng khăn đỏ với cả sói xám cho cháu, bây giờ cháu về ăn sáng với mẹ trước đi”.
Lúc này Hoài Nguyệt mới hồi phục tinh thần lại, vội vã chào Cơ Quân Đào rồi dắt Đậu Đậu về nhà.
Cơ Quân Đào đứng ngẩn ngơ một lát rồi đi đến quán mì ăn sáng.
*** *** ***
Cơ Quân Đào đứng bên cửa sổ nhìn Hoài Nguyệt dắt Đậu Đậu ra ngoài mua thức ăn.
Anh ta chưa từng nhìn thấy hai mẹ con nào đẹp như tranh vẽ như vậy, góc độ cậu bé ngẩng đầu nói chuyện với mẹ rất đẹp, hầu như anh ta có thể tưởng tượng được hai hàng lông mi chớp chớp như một đôi cánh nhỏ. Còn người mẹ trẻ tuổi đang cúi đầu chớp mắt dịu dàng kia nữa, đó chính là hình tượng đẹp nhất của một người phụ nữ dịu hiền. Lúc nào cô ấy cũng mỉm cười hiền hậu, hình như mỗi một câu con trai cô nói đều êm ái như âm thanh của tự nhiên. Nếu như là trước kia thì anh ta đã cầm bút lên vẽ từ lâu rồi, có điều bây giờ đã có tính toán riêng, một bức tranh đẹp như vậy nhưng anh ta lại không nỡ chia sẻ với người khác.
Cơ Quân Đào cứ lẳng lặng đứng bên cửa sổ như vậy đến tận lúc Hoài Nguyệt xách đồ ăn dắt Đậu Đậu về. Anh ta đoán chắc chắn trong túi có cà, có bí xanh, nói không chừng còn có xương sườn. Cậu bé này bữa nào cũng ăn có mấy món đó mà không chán, mà cả người mẹ này nữa, bữa nào cũng chịu nấu, bữa nào cũng chịu ăn mấy món này với con trai. Anh ta không nhịn được thở dài, đúng là một người phụ nữ mà trong lòng chỉ có duy nhất con trai mình.
Cơ Quân Dã về thấy anh trai lại đứng bên cửa sổ trầm tư liền cười trộm một chút. Trước kia lúc anh trai bị ốm cũng luôn đứng bên cửa sổ lâu như vậy, không làm bất cứ việc gì, thậm chí quên cả thời gian, quên cả đói khát, đôi mắt hoàn toàn trống rỗng. Nhưng bây giờ trong mắt anh ấy đã có chờ mong, có quyến luyến, có cả muộn phiền. A Thích nói đúng, bệnh trầm cảm của anh trai đang khỏi hẳn, chỉ có điều sợ rằng lại mắc phải một loại bệnh khác rồi.
“Anh, bác Uông gọi điện thoại đến, có người nhờ bác ấy, bác ấy hỏi anh có đồng ý trả lời phỏng vấn không?” Cơ Quân Dã rửa một quả táo rồi vừa gặm vừa nói, thấy sắc mặt Cơ Quân Đào vẫn lạnh lùng liền bổ sung: “Là giám đốc của Hoài Nguyệt nhờ bác ấy”.
Gã giám đốc cao ráo đẹp trai kia à? Người đàn ông cho Đậu Đậu ngồi trên vai xem thuyền rồng đó? Cơ Quân Đào nhíu mày, “Mấy hôm trước không phải em đã hỏi anh rồi à?”
“Đúng vậy, em cũng bảo nhân viên từ chối rồi. Nhưng lần này là bác Uông nhờ, người ta còn nói nếu như anh không muốn trực tiếp trả lời phỏng vấn thì người ta có thể viết một bài dựa trên các tư liệu đã có rồi đưa tới cho anh xem xem có cần sửa chữa gì không, chỉ cần chụp một bức ảnh là được”.
Cơ Quân Đào không vui, nói: “Đã tìm được tư liệu rồi thì còn tìm anh làm gì, cứ viết thoải mái”.
Cơ Quân Dã bất đắc dĩ nói: “Lần này vẫn là em phải đi đóng vai ác, có điều Hoài Nguyệt còn xui xẻo hơn, mới sang vị trí công tác mới mà phát pháo đầu tiên đã xịt mất rồi”.
Cơ Quân Đào sửng sốt quay lại hỏi: “Sao lại có quan hệ gì với cô ấy? Không phải cô ấy làm mảng dân tộc sao?”
Cơ Quân Dã cố ý thở dài nói: “Cô ấy cũng bị anh làm liên luỵ như em, bác Uông nói Hoài Nguyệt bị điều đến chuyên mục người văn hóa rồi, em đoán là giám đốc của họ phát hiện chúng ta là hàng xóm nên cố ý sắp xếp công việc mới cho cô ấy. Cô ấy đã nói gì với anh chưa?”
“Chưa”. Trong lòng Cơ Quân Đào thầm mắng Trần Thụy Dương là tiểu nhân hèn hạ. Nói như vậy thì cô ấy biết mình là ai rồi, nhưng vì sao sáng nay gặp mặt cố ấy lại chưa nhắc tới một chữ nào?
“Anh, có lẽ Hoài Nguyệt xấu hổ không dám nói với anh, anh đừng làm cô ấy khó xử. Cô ấy vừa mới chuyển sang bộ phận mới, không có chút thành tích thì dù sao cũng không tốt. Các câu hỏi phỏng vấn đưa đến em sẽ trả lời giúp anh, chỉ cần để người ta đến chụp một tấm ảnh là được. Hay để em tìm giúp anh một tấm đã chụp từ trước rồi?”
Cơ Quân Đào cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Em cứ đi mua thức ăn trước đi”.
*** *** ***
Hoài Nguyệt vừa ngồi cạnh Đậu Đậu xem cậu bé vẽ tranh trên chiếc bàn đặt ngoài hành lang vừa thở dài nói: “Đậu Đậu này, mẹ thật sự hâm mộ con đấy!”
“Mẹ, trưa nay chúng ta ăn bầu nhé”, Đậu Đậu đang vẽ bầu, cậu bé vừa tô màu vừa hỏi, “Hâm mộ nghĩa là gì hở mẹ?”
“Hâm mộ nghãi là con bảo chú Cơ vẽ quả bầu là chú ấy vẽ quả bầu cho con, con bảo vẽ sói xám là chú ấy vẽ sói xám, nhưng mẹ muốn hỏi chú ấy mấy câu mà chú ấy đều không chịu trả lời”.
Cơ Quân Đào đang định đi sang nhà hàng xóm, nghe thấy hai mẹ con đang nói chuyện liền đứng lại bên tường.
“Vì sao? Vì sao chú Cơ không chịu trả lời?”
“Vì chú Cơ là loại người rất pờ rồ”, Hoài Nguyệt mỉm cười xoa đầu con trai, “Đậu Đậu, con hiểu pờ rồ là gì không?”
Đậu Đậu gật đầu, “Hiểu chứ, bố chính là pờ rồ mà, vụ kiện nào bố cũng thắng được. Chú Cơ cũng hay đi kiện à?”
Hoài Nguyệt cười nói: “Bố con đó là pờ rồ chém gió. Trên thế giới này làm gì có luật sư nào thắng được tất cả các vụ kiện chứ!”
Cơ Quân Đào không vui, nghĩ, đang nói chuyện tử tế sao tự nhiên lại nhảy sang kiện tụng rồi. May là lại nghe thấy Đậu Đậu hỏi: “Vậy tại sao chú Cơ lại chịu trả lời câu hỏi của Đậu Đậu?”
“Vì chú Cơ thích con! Đậu Đậu của chúng ta đáng yêu lắm mà!” Hoài Nguyệt lại thơm một cái rõ kêu lên má con trai.
“Chú Cơ không thích mẹ à? Không thích nên mới không chịu trả lời câu hỏi của mẹ đúng không?”
Vẻ mặt Cơ Quân Đào đông cứng, bất giác anh ta cảm thấy vô cùng căng thẳng.
“Đương nhiên rồi”, Thương Hoài Nguyệt nói không cần nghĩ ngợi, “Đậu Đậu là em bé, mẹ là người lớn rồi. Con xem quả bầu này nho nhỏ nên mới đáng yêu đúng không? Nếu như nó to bằng cả một người lớn thì con còn muốn ăn nó không? Chắc chắn con sẽ không thích đúng không?”
Trời ạ, sao lại có người lấy bầu ra so với người bao giờ chứ? Cơ Quân Đào ảo não định quay về nhà nhưng lại không cam lòng cau mày nghe tiếp.
“Đậu Đậu thích quả bầu to như mẹ, có thể chui vào trong quả bầu tránh nắng, không sợ mặt trời nữa”. Đậu Đậu chợt nghĩ ra một chuyện, “Mẹ, trưa nay con không muốn ăn bầu nữa, con phải nuôi cho nó lớn, đến lúc nó to như mẹ ấy!”
Hoài Nguyệt dở khóc dở cười nhìn con trai. Cơ Quân Đào cũng không nhịn được khẽ nhếch môi, cảm thấy trình độ nói chuyện của Đậu Đậu tốt hơn mẹ cậu bé nhiều.
Anh ta mở cửa đi sang, đây là lần đầu tiên anh ta chủ động đi vào nhà một người khác.
Chương 19
“Cơ tiên sinh”, hiển nhiên Hoài Nguyệt không ngờ Cơ Quân Đào lại tới, cô hơi bối rối đứng dậy, thầm nghĩ quả nhiên quần chúng có sự kính sợ tự nhiên đối với danh nhân, từ sau khi biết anh ta là Cơ Quân Đào cô đã trở nên mất tự nhiên hơn mấy phần và cũng thiếu tự tựi hơn vài phần.
Cơ Quân Đào cũng nhạy cảm phát hiện ra vẻ bối rối của Hoài Nguyệt, nghĩ bụng chắc là cô ấy sợ mình nghe thấy đoạn đối thoại giữa cô ấy với con trai liền bất giác mỉm cười.
Đậu Đậu rất vui vẻ chạy tới kéo tay anh ta: “Chú Cơ, chú vẽ cô bé quàng khăn đỏ và chó sói cho cháu”.
Hoài Nguyệt chặn lại nói: “Đậu Đậu, con quên lời mẹ nói rồi à? Chú Cơ có chuyện quan trọng hơn phải làm, mẹ vẽ cùng con là được rồi”.
Cơ Quân Đào tiện tay cầm một cái bút chì lên vẽ một quả bầu bên cạnh quả bầu Đậu Đậu vẽ, vừa vẽ vừa hỏi: “Đậu Đậu, để chú xem quả bầu cháu vẽ với quả bầu mẹ vẽ quả nào đẹp hơp”.
Hoài Nguyệt vô thức định giấu bức tranh mình vẽ đi, từ nhỏ cô đã không có năng khiếu hội họa gì, từ cấp một đến cấp hai kết quả thi môn mỹ thuật nhiều lần đều chỉ vừa đủ điểm đỗ, làm sao dám mang ra để xấu mặt trước Cơ Quân Đào chứ.
Đậu Đậu đương nhiên đâu thèm để ý xem mẹ đang suy nghĩ gì, cậu bé lập tức lấy ra đưa tới trước mặt Cơ Quân Đào như khoe của. “Chú Cơ, chú xem xem mẹ cháu vẽ có đẹp không?”
Cơ Quân Đào nhìn thấy lập tức thầm bật cười, trừ quả bầu vẽ hơi tròn một chút ra thì tranh Thương Hoài Nguyệt vẽ thật sự không đẹp hơn Đậu Đậu chút nào. Đặc biệt là mấy bông hoa bầu đó thì chỉ có mấy cánh hoa xung quanh, hoàn toàn không có cảm giác ba chiều chút nào. Anh ta nghĩ thầm nếu mình thật sự có một sinh viên như vậy thì sợ rằng có dạy cả đời cũng không tốt nghiệp được. Ngẩng đầu lên thấy Hoài Nguyệt xấu hổ đỏ bừng mặt trừng mắt nhìn Đậu Đậu, giống hệt một học sinh tiểu học không trả lời được câu hỏi của giáo viên, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, lập tức Cơ Quân Đào mềm lòng cười nói: “Đậu Đậu và mẹ đều vẽ rất đẹp”.
Đậu Đậu lập tức bắt chước cầm bức tranh của Cơ Quân Đào lên: “Để cháu xem chú Cơ với mẹ ai vẽ đẹp hơn!”
Hoài Nguyệt than khóc trong lòng, tại sao mình lại sinh ra một cậu con trai ngốc thế chứ. Thấy Đậu Đậu nhìn rất chăm chú, không biết làm thế nào cô đành phải lúng túng cười với Cơ Quân Đào. Cơ Quân Đào rất hứng thú chờ Đậu Đậu đánh giá.
Đậu Đậu lén nhìn mẹ, hình như mẹ không vui lắm, lại nhớ vừa rồi mẹ nói chú Cơ không thích mẹ nên cậu quyết định an ủi mẹ một chút, liền chui vào trong lòng Hoài Nguyệt cười nói với Cơ Quân Đào: “Mẹ cháu vẽ vẫn đẹp hơn”.
Hoài Nguyệt suýt nữa ngất xỉu, nếu nền nhà có một cái khe thì chắc chắn cô sẽ kéo cả thằng con ngốc nghếch này cùng chui vào.
Cơ Quân Đào cười vui vẻ, “Đậu Đậu đúng là một em bé ngoan, quả thật mẹ cháu vẽ rất đẹp”. Vừa nói anh ta vừa bất giác quay lên nhìn Hoài Nguyệt, dáng vẻ vừa xấu hổ vừa khó xử của cô thật sự cực kì đáng yêu.
Hoài Nguyệt tự giễu: “Đậu Đậu đúng là nhận được gien di truyền của mẹ, có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn. Đã gặp nhau nhiều lần như vậy mà không hề nhận ra trước mặt chính là tiên sinh Cơ Quân Đào đại danh lừng lẫy, còn làm phiền anh phải dạy Đậu Đậu vẽ tranh nữa, thật sự là thất lễ quá”.
Thấy cô nói rất khách sáo, trong lòng Cơ Quân Đào cảm thấy hơi mất mát: “Có phải Cơ Quân Đào hay không thì có gì khác nhau? Đó là vì tôi thích Đậu Đậu, dạy nó vẽ tranh cũng là một loại thư giản, không hề có ảnh hưởng gì cả”.
Hoài Nguyệt nhìn anh ta, nghĩ thầm, có phải Cơ Quân Đào hay không thì có ảnh hưởng quá lớn với mình ấy chứ. Có một danh nhân như anh làm hàng xóm như vậy, thảo nào Trần Thụy Dương lại điều mình sang làm phỏng vấn. Nếu như không có mối quan hệ này thì nói không chừng mình vẫn còn đang nhàn nhã làm mảng dân tộc như cũ ấy chứ! Bây giờ thời cơ đang rất tốt, có điều nhắc tới chuyện phỏng vấn với anh ta kiểu gì được nhỉ?
Bị cô nhìn đến mức không chịu được, Cơ Quân Đào đành phải cúi đầu nói với Đậu Đậu: “Vì sao Đậu Đậu lại thích vẽ tranh?”
Đậu Đậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy Đậu Đậu nhìn thứ gì mà thấy thích thì có thể vẽ cho mọi người xem”.
“Trước kia mẹ chú cũng hỏi chú như vậy, khi đó chú cũng trả lời như Đậu Đậu, nhưng mẹ chú nói không phải”. Cơ Quân Đào tránh ánh mắt hơi kinh ngạc của Hoài Nguyệt, “Mẹ chú nói, đôi mắt của chúng ta luôn lừa gạt chúng ta. Lúc vui vẻ và lúc buồn bã chúng ta nhìn cùng một vật sẽ thấy khác nhau. Chúng ta không thể tin tưởng mắt mình, phải dựa vào trái tim mình.
Cho nên người vẽ tranh là người vất vả, anh ta sẽ phải tự thể nghiệm, tự cảm thụ tất cả những vui vẻ và đau khổ này, sau đó dùng một loại hình thức của cái đẹp để tái hiện lại nó. Cái đẹp tầm thường trong hiện thực, anh ta phải làm cho nó trở nên rung động lòng người, sự xấu xí trong hiện thực, anh ta vẫn phải cố gắng vẽ ra vẻ đẹp của sự xấu xí cực hạn đó. Mắt của người vẽ tranh là công cụ, còn tâm linh mới là bút vẽ”. Cơ Quân Đào nói chậm rãi, anh ta biết Đậu Đậu nghe không hiểu những điều này, anh ta nói những điều này chỉ vì Hoài Nguyệt.
“3 tuổi chú đã bắt đầu học vẽ tranh rồi, thực sự là chưa biết cách cầm đũa đã cầm bút vẽ như người ta vẫn nói. Bởi vì mẹ chú toàn ăn cơm kiểu Tây, chú học sớm nhất là dùng dao nĩa chứ không phải dùng đũa”.
Cơ Quân Đào nhìn về phía con đường nhỏ ngoài vườn hoa, cây cối xanh tốt nhưng lại cô quạnh vô cùng, “Chú nhớ lần đầu tiên chú vẽ một quả trứng gà, đó vốn là quả trứng được chuẩn bị cho bữa sáng của bố chứ nhưng bố chú không ăn đã đi rồi. Mẹ chú ngồi yên lặng nhìn bố chú, chú muốn làm mẹ chú vui nên mới nói sẽ vẽ một quả trứng cho mẹ. Đó là một quả trứng ốp, chú vẽ nó rất giống mặt trời, mẹ chú bế chú rơi nước mắt. Rất nhiều năm sau chú mới hiểu rõ tâm tình của mẹ lúc đó. Trong mắt mẹ chú quả trừng ốp đó rất cô độc, nhưng trong mắt con trai bà không ngờ nó lại tươi sáng như mặt trời, vì vậy mẹ chú rất vui, loại vui vẻ này đã vượt qua sự vắng vẻ cô đơn của bà khi đó”.
Hoài Nguyệt khiếp sợ nhìn anh ta, mặc dù mọi người vẫn đồn ngài Cơ Trọng Minh là tài tử phong lưu nhưng ánh sáng chói mắt của ông ta đã che giấu hết những tì vết trên phương diện nhân cách. Kể cả có nhắc tới thì mọi người cũng tỏ ra rất khoan dung. Cô không ngờ Cơ Quân Đào lại nói những chuyện riêng tư như vậy với mình.
Hình như Cơ Quân Đào không chú ý tới phản ứng của Hoài Nguyệt, anh ta vẫn tiếp tục nói: “Mẹ chú có trình độ quốc hoạ rất cao, bố chú đã học tranh sơn dầu nhiều năm như vậy nhưng sau đó lại nghiên cứu quốc hoạ từ đầu cũng là vì chịu ảnh hưởng của mẹ chú. Đương nhiên các hoạ sĩ không có danh tiếng đều rất nghèo, khi đó bố chú vừa mới có một chút thành tựu trong giới hội hoạ, một nguyên nhân khiến ông ấy có thể dũng cảm thay đổi như vậy là vì nhà ông ngoại chú rất mạnh, của hồi môn của mẹ chú đủ để nuôi sống gia đình nên bố chú không phải lo lắng về vấn đề này”.
Trên mặt Cơ Quân Đào hiện lên vẻ giễu cợt, “Ông ấy đã thành công, ông ấy biết ơn mẹ chú, nhưng ông ấy lại không chung thủy được với mẹ chú. Mẹ chú đã chịu đựng tất cả để làm một người vợ tốt, một người mẹ tốt”.
Anh ta dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Nhưng điều này lại làm chú đau khổ, cho nên chú dần vứt bỏ lối vẽ của ông ấy, chú muốn đi một con đường hoàn toàn khác ông ấy. Mọi người đều nói ông ấy chuyển từ tranh sơn dầu sang quốc hoạ, chú bắt đầu từ quốc hoạ và chủ động tham khảo tranh sơn dầu, đó là hậu sinh khả úy, con mà giỏi hơn cha. Thực ra không phải vậy, chẳng qua là chú không muốn là con ông ấy, không muốn có dính líu gì với ông ấy”.
Anh ta thở dài, “Nhưng hình như điều đó rất khó, từ bé chú đã bị ảnh hưởng quá nhiều rồi, ngay cả mẹ chú dạy chú cũng dạy phong cách vẽ của ông ấy”.
“Có những thứ giống như gien di truyền hay huyết thống, dù thế nào người ta cũng không thể vứt bỏ nó được”, Cơ Quân Đào cười khổ, “Sau khi mẹ chú qua đời chú đã bị bệnh trầm cảm, có một thời gian đã bệnh rất nặng, hầu như không thể làm bất cứ chuyện gì, không thể gặp người lạ, không thể hoàn thành bất cứ tác phẩm nào. Cho nên trong phòng vẽ của chú có hàng đống tác phẩm dang dở. Có lúc nửa đêm chú dậy vẽ tranh, đến lúc nắng mai chiếu vào qua cửa sổ, chú chợt nhớ tới bài “Đoản ca hành” của Tào Tháo: Uống rượu hát ca, cuộc đời có bao nhiêu. Cũng như sương mai, nắng lên đã vội tan rồi. Nghĩ đến đây chú lại cảm thấy chán nản.
Anh ta không còn nhìn xa xăm nữa, nhìn Hoài Nguyệt nói: “Có thể em không biết, đại đa số các tác phẩm của anh trong lần triển lãm tranh này đều được sáng tác trong lúc bệnh trầm cảm đang nghiêm trọng, bây giờ chỉ hoàn thiện mà thôi. Càng trong lúc như vậy thì cảm giác nghệ thuật càng nhạy cảm, chỉ có điều quá trình đó không phải là thứ người thường có thể chịu đựng được”.
“Cơ tiên sinh”, Hoài Nguyệt hốt hoảng, cô nhớ đến lọ Bách Ưu Giải đó, bây giờ tự nhiên anh ta lại thẳng thắn nói ra bí mật người đời không ai biết đó làm làm cho cô trở tay không kịp.
“Tranh của tôi tương đối chú ý đến màu sắc, đó cũng là ảnh hưởng của mẹ tôi. Bà ấy luôn nói màu sắc cũng có tính mạng, màu sắc chính là tính mạng. Con phải dùng tâm linh để lọc các màu sắc mắt con nhìn thấy khiến nó càng trở nên tinh khiết, chỉ có như vậy thì tranh của con mới có thể làm người khác cảm động”, Cơ Quân Đào nói, “Bây giờ chiều thứ hai nào tôi cũng giảng bài ở viện mỹ thuật, tôi luôn nói với các sinh viên, phải ra khỏi trường lớp để thể nghiệm ngọt bùi cay đắng của cuộc đời, nếu không các em sẽ vĩnh viễn dừng lại ở trạng thái quan sát bằng mắt chứ không thể quan sát bằng tâm linh”.
Hoài Nguyệt gật đầu, ngôn ngữ như vậy thực sự có thể mê hoặc lòng người, cô nghĩ, nếu viết trong nội dung bài phỏng vấn cũng rất hợp.
Cơ Quân Đào chậm rãi nói chuyện của anh ta còn cô thì nghe đến mức mê mẩn. Không biết Đậu Đậu đã thiếp đi trong lòng cô từ lúc nào.
Chính Cơ Quân Đào cũng ngạc nhiên khi thấy hôm nay mình có thể kể chuyện của mình cho cô nghe với giọng nói bình tĩnh như vậy, thậm chí nói đến mẹ mình. Mặc dù lúc đầu anh đã có chuẩn bị tư tưởng nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ. Xem ra thời gian thực sự đang từ từ chữa trị vết đau của mình. “Như thế đã đủ chưa?” Anh thôi không kể nữa, mỉm cười hỏi người phụ nữ đối diện.
“Ơ”, Hoài Nguyệt không biết anh hỏi gì, ngẩn ngơ nhìn anh.
“Những gì anh vừa nói và những tư liệu em đã tra được đã đủ để em viết mội bài báo chưa?” Thấy cô vẫn tỏ ra ngây thơ, Cơ Quân Đào thở dài, nói nhỏ: “Còn muốn biết gì nữa không?”
“Đủ rồi đủ rồi”, Hoài Nguyệt lập tức đỏ mặt, tại sao anh ấy biết mình muốn phỏng vấn anh ấy? Ngay cả chỗ Cơ Quân Dã cô cũng chưa nói mà. “Cơ tiên sinh, tôi thật sự rất xin lỗi. Xin lỗi đã làm khó anh”.
Cơ Quân Đào lắc đầu, “Em không ép buộc anh, là chính anh sẵn lòng nói mà. Bảo phóng viên ảnh của bọn em 11 giờ trưa thứ hai đến phòng triển lãm Tố, anh sẽ đợi, chỉ hi vọng người ta đừng chụp lâu quá”.
“Không lâu, không lâu đâu”. Hoài Nguyệt vội nói, trong lòng tràn ngập cảm kích. Ai bảo Cơ Quân Đào cao ngạo? Phải nói là anh ấy rất quan tâm, rất hiểu ý người khác, rất sẵn lòng giúp đỡ người khác mới đúng. Quả thực là cô rất may mắn. Cô do dự một chút rồi nói: “Cơ tiên sinh, tôi sẽ cố gắng viết bài này một cách chân thực nhất, anh yên tâm, có một số việc anh vừa nói tôi sẽ không tiết lộ trong bài báo này đâu”.
Cơ Quân Đào nhìn cô thật kĩ, “Anh sẵn lòng cho em biết, còn em viết thế nào thì tùy em. Anh tin em”.
Bị Cơ Quân Đào nhìn chằm chằm, Hoài Nguyệt cảm thấy cực kì căng thẳng, cô miễn cưỡng cười nói: “Vậy chắc là tôi phải xin lỗi lãnh đạo tòa soạn rồi, lẽ ra đây là một cơ hội rất tốt để lôi kéo người đọc”.
“Anh ta làm khó em à?” Trong đầu Cơ Quân Đào lại hiện lên hình ảnh Trần Thụy Dương cho Đậu Đậu ngồi trên vai.
“Không không, giám đốc Trần là một người rất tốt, rất ga lăng, tuyệt đối không làm khó cấp dưới. Hơn nữa tôi đã hoàn thành nhiệm vụ anh ấy giao rồi mà”. Hoài Nguyệt nói thoải mái.
Lông mày Cơ Quân Đào hơi nhíu lại, gần như không thể phát hiện được.
Sáng nay Đậu Đậu dậy sớm, vừa rồi nghe chuyện thấy vô vị quá nên ngủ quên trong lòng mẹ. Hoài Nguyệt muốn bế con về phòng, cô thử đứng lên, nhưng cậu bé quả thực hơi nặng.
Cơ Quân Đào đứng dậy bế Đậu Đậu từ trong lòng cô lên, “Để anh”. Nói rồi liền đi thẳng vào phòng.
Hoài Nguyệt chỉnh lại tư thế nằm của Đậu Đậu rồi nhìn đồng hồ trên tường, hỏi Cơ Quân Đào: “Tiểu Dã đến chưa? Trưa này qua nhà tôi ăn cơm. Hôm nay tôi đã mua rất nhiều thức ăn”. Thấy Cơ Quân Đào không trả lời cô lại giải thích, “Thật sự là đã mua rất nhiều, vốn tôi muốn hối lộ Tiểu Dã một chút, nhờ cô ấy giúp tôi nói với anh chuyện phỏng vấn. Không hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao, mấy hôm nay tôi đang lo lắng gần chết đây”.
Cơ Quân Đào thoáng nhìn cô như cười như không, “Vì sao không tự mình nói?”
Hoài Nguyệt đỏ mặt, thành thật nói: “Tôi sợ anh từ chối thẳng thừng, mọi người đều nói anh không bao giờ đồng ý phỏng vấn cả. Nếu có bị Tiểu Dã từ chối thì dù sao cũng cảm thấy đỡ hơn”.
Cơ Quân Đào nói: “Sáng nay Tiểu Dã nói chuyện này với anh, anh vốn không biết tạp chí lại giao nhiệm vụ này cho em. Lần sau còn có chuyện gì thì nhớ nói với anh, đừng tự mình lo nghĩ cách giải quyết như thế nữa!”
Trong lòng ấm áp, Hoài Nguyệt nhẹ giọng nói: “Cảm ơn Cơ tiên sinh. Anh thích ăn gì, lát nữa tôi nấu mấy món thật ngon để biểu đạt lòng biết ơn một chút”.
Cơ Quân Đào thấy cô, hình như trong lòng có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng làm thế nào cũng không nói ra được. Một lúc lâu xong anh mới nói: “Làm món gì Đậu Đậu thích ấy. Lần sau Đậu Đậu về nhà bà nội thì sẽ làm món anh thích sau”.
Hoài Nguyệt gật đầu. Đột nhiên cô cảm thấy có điều gì đó không hợp, nhưng cô lại không thể xác định được đó là điều gì.
Chương 20
Trưa thứ hai, lúc này trong nhà ăn đã không còn bao nhiêu người. Hoài Nguyệt gọi đồ ăn rồi ngồi đợi Tư Tư. Tư Tư đến phòng triển lãm Tố chụp ảnh, bây giờ đang trên đường về tòa soạn. Trần Thụy Dương cũng mới xuống ăn cơm, thấy cô ngồi một mình một bàn liền đi tới ngồi xuống đối diện với cô.
“Tại sao lại ăn toàn rau thế, nhìn em ăn thế này anh thấy rất áy náy, hay là tại tiền thưởng cho nhân viên ít quá?”
Hoài Nguyệt nhìn thức ăn trước mặt mình, đúng là toàn rau dưa thật, lại nhìn thức ăn trước mặt Trần Thụy Dương, cô mỉm cười nói: “Thu nhập của giám đốc cáo gấp mấy lần em, anh ăn thịt, em đương nhiên phải ăn rau mà”.
Tòa soạn tạp chí cũng giống phần lớn các cơ quan hành chính sự nghiệp khác, thu nhập của mỗi người đều được tính theo hệ số. Thương Hoài Nguyệt được điều từ chủ biên chuyên mục xuống cấp phó nên hệ số đã giảm xuống. Chuyện thưởng tết cuối năm chưa nói tới, riêng tiền lương mỗi tháng đã giảm gần ba triệu. Tư Tư cảm thấy rất bất bình cho cô, công việc vất vả hơn, tiền ít hơn, đây không phải ép người quá đáng thì là cái gì? Nhưng Hoài Nguyệt lại nói: “Được rồi, em nghĩ mấy năm nay mình làm mảng dân tộc rất nhàn nhã mà tiền lương lại ngang với thầy Trương nên vẫn cảm thấy áy náy, từ giờ thì có thể yên tâm rồi”. Cô cũng hay mắc căn bệnh thanh cao điển hình của phần tử trí thức, cô không làm được loại chuyện xôi thịt như tranh cãi với lãnh đạo vì vài triệu đồng tiền lương.
Trần Thụy Dương mới tới tòa soạn không lâu nên còn không hiểu rõ chuyện thu nhập lắm. Hôm nay tài tử Trương nói với anh ta việc này nên anh ta mới biết đã làm khó Hoài Nguyệt. Vừa rồi Trần Thụy Dương đã bàn bạc chuyện bồi thường cho Hoài Nguyệt với Phó tổng biên tập Lưu.
“Em ăn của anh trước đi, lát nữa phát tiền thưởng cho em sau”. Anh ta đẩy đĩa thức ăn trước mặt mình tới cho Hoài Nguyệt. “Mùa hè đến rồi, phải chú ý chăm sóc thân thể, đừng để gầy như Kate Moss”.
“Không cần không cần”, Hoài Nguyệt vội đẩy đĩa thức ăn lại, “Mùa hè em quen ăn ít rồi”. Sự ân cần vô tình hay cố ý của Trần Thụy Dương hàng ngày làm cô cảm thấy bất an, phải biết trong tòa nhà này có không biết bao nhiêu cô gái đang theo đuổi vị giám đốc trẻ tuổi này.
“Anh vừa trao đổi với Phó tổng biên tập Lưu, cũng trưng cầu ý kiến của thành viên ban lãnh đạo. Mọi người đều cảm thấy giao trọng trách lại giảm thu nhập thật sự là làm khó em, nhưng tạm thời lại không tìm được biện pháp tốt hơn nên muốn để em kiêm thêm chức Phó chủ nhiệm văn phòng. Như vậy hệ số sẽ ngang bằng hệ số lương của em trước đây. Em thấy được không?”
Vừa nghe vậy Hoài Nguyệt vội lắc đầu nói: “Em làm nghiệp vụ, hoàn toàn không hiểu gì về hành chính cả, sao làm được Phó chủ nhiệm chứ. Dù sao cũng giảm có chút ít, giám đốc, anh cứ tăng mức thưởng cho nhân viên là được. Nước lên thuyền lên, tự nhiên em cũng sẽ gỡ lại đủ, không cần phải phiền phức như vậy”.
Mấy năm sau khi cưới, Lỗ Phong chưa từng để cô phải lo nghĩ chuyện tiền bạc. Mặc dù đã li hôn hơn một năm nhưng thu nhập ở tòa soạn tạp chí cũng cao, lại có nhà cho thuê nên điều kiện kinh tế không hề khó khăn, cô vẫn là một người không phải lo nghĩ chuyện tiền nong.
Trong ánh mắt Trần Thụy Dương lô ra vẻ tán thưởng. Bình thường toàn thấy những người tính toán chi li, cả chuyện tiền bạc lẫn chuyện công việc. Có người ngoài miệng nói rất dễ nghe nhưng lại không bao giờ chịu thiệt một li nào. Loại người bề ngoài dịu dàng tinh tế, đối nhân xử thế lại cực kỳ rộng lượng như Hoài Nguyệt tuyệt đối rất hiếm.
“Có thể em không để ý vài triệu này nhưng anh làm việc dù sao cũng phải có nguyên tắc, nếu không sau này còn ai chịu làm việc tử tế chứ?” Anh ta nói nghiêm túc, “Chỉ là danh nghĩa thôi, tất cả chuyện của văn phòng em đều không cần phải nhúng tay vào, chỉ lo làm tốt chuyên mục của em với anh Trương là được rồi”.
Hoài Nguyệt không tiện từ chối tiếp, nhưng Trần Thụy Dương sắp xếp cho cô vị trí này, kiểu gì những người không biết rõ nội tình cũng sẽ bàn ra nói vào. Bị người ta bàn tán, thà rằng cô không cần chút tiền đó còn hơn.
Thấy sắc mặt cô lúng túng, Trần Thụy Dương liền chuyển sang chủ đề khác: “Em còn nói em với Cơ Quân Đào chỉ quen biết sơ sơ nữa không? Sơ sơ mà anh ta lại nể mặt em thế cơ à? Lần phỏng vấn này rất thuận lợi, anh đã đọc bản thảo của em rồi, mặc dù đa số là dùng các tư liệu đã có nhưng cũng có rất nhiều nội dung mới, đặc biệt là phần nói về ảnh hưởng của mẹ đối với anh ta, rất sinh động, cũng rất cảm động. Vừa rồi anh Trương đã đến phòng anh khen ngợi em hết lời”.
Hoài Nguyệt đỏ mặt nói: “Chủ yếu là chuyện Cơ tiên sinh nói hết sức hấp dẫn, anh ấy là một người rất cảm tính, tình tình cũng rất tốt, thực ra cũng có thể coi là hiền lành”.
Trần Thụy Dương không nhịn được nhìn cô chằm chằm, hỏi nửa thật nửa giả: “Hiền lành? Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người nói như vậy về anh ta”. Nhớ lại dáng vẻ yên lặng không nói một lời, không coi ai ra gì của Cơ Quân Đào lúc xem thi đấu thuyền rồng lần nọ, Trần Thụy Dương nghĩ hiền lành là hai chữ thật sự không có một chút liên quan gì với Cơ Quân Đào.
Hoài Nguyệt đang định giải thích thì Tư Tư đã hấp tấp chạy tới ngồi xuống bên cạnh cô, “Giám đốc, đại công cáo thành!” Rồi lại quay đầu nói với Hoài Nguyệt: “Đúng là không có thiên lý, một đại tài tử mà ngoại hình lại dễ coi như vậy, nếu trẻ lại mười tuổi thì có phải liều mạng chị cũng phải săn đuổi bằng được”.
Hoài Nguyệt sớm đã quen với kiểu ăn nói của Tư Tư nên chỉ cười nói: “Bây giờ tình chị tình em đang là mốt đấy, theo đuổi đi. Có cần em cung cấp tin tức nội bộ cho chị không?”
“Tuyệt đối là người đàn ông đẹp trai nhất chị từng nhìn thấy, đến giờ mới hiểu thế nào là khí chất tài tử. Chị đã chụp liền mấy kiểu mà kiểu nào cũng không muốn bỏ, thôi để lát nữa lãnh đạo quyết định xem chọn kiểu nào vậy. Lượng tiêu thụ kỳ này của tạp chí chúng ta nhất định sẽ tăng mạnh, thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy ngoài ảnh bìa thì cô bé nào cũng phải mua một quyển”. Tư Tư lại quay sang cười nói với Trần Thụy Dương: “Giám đốc Trần, tôi tuyệt đối không có ý hạ thấp anh, anh tuyệt đối có thể coi là đẹp trai lắm rồi, có điều anh chàng Cơ Quân Đào kia và chúng ta giống như là người của hai thế giới khác nhau ấy”. Cô lại quay về nói với Hoài Nguyệt: “Hoài Nguyệt, em có cảm giác này không, người đàn ông đó giống như một hoàng tử đi ra từ một tòa thành, khí chất quý tộc thanh nhã thoát tục, lúc anh ấy rót nước cho chị chị cũng cảm thấy không chịu nổi, suốt ngày em nhìn khuôn mặt như vậy chẳng lẽ lại không động tâm?”
Hoài Nguyệt lườm cô, bình thường vẫn quen huyên thuyên với Tư Tư, nhưng bây giờ có Trần Thụy Dương bên cạnh cô lại không khỏi đỏ mặt.
Trần Thụy Dương cười nhạt liếc nhìn Hoài Nguyệt: “Nghe chị nói vậy, hi vọng kỳ này tạp chí sẽ tiêu thụ tốt. Hoài Nguyệt, buổi tối cùng đi ăn cơm nhé. Nhân vật trang bìa kỳ tới dự tính là giáo sư Liễu An nghiên cứu văn học Ngụy Tấn, bài nói chuyện trên truyền hình vừa rồi của giáo sư Liễu được đánh giá rất cao. Anh cũng nói với anh Trương rồi, mọi người cùng đi gặp mặt một chút”.
Hoài Nguyệt gật đầu, giáo sư Liễu từng lên lớp cho cô thời học đại học, cũng từng ở cùng khu với nhà Lỗ Phong. Ông là người thích náo nhiệt, rất có phong cách danh sĩ. Phỏng vấn giáo sư Liễu thì không có vấn đề gì, vấn đề là mình đã hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn Cơ Quân Đào, nhưng bên chỗ Đặng Duyên Duyên thì làm thế nào?
Đến tối lúc cùng đi ăn với giáo sư Liễu Đặng Duyên Duyên mới gọi điện thoại tới, vừa nghe cô kể lại tình hình Đặng Duyên Duyên đã cuống quýt lên.
“Hoài Nguyệt, tớ không biết đâu, bạn phải giúp tớ mới được. Sếp tớ đã nói rồi, anh ta không chịu vào trường quay thì tớ cứ tự động cuốn gói biến đi”.
Hoài Nguyệt biết Đặng Duyên Duyên lại nói phét, cô bất đắc dĩ trả lời: “Anh ta chỉ là hàng xóm của tớ, sao có thể nghe lời tớ được. Huống hồ theo quan sát của tớ thì Cơ tiên sinh quả thật không thích xuất đầu lộ diện, lên TV có khi còn làm anh ta khó chịu hơn cả bị giết ấy chứ”.
“Bạn hiểu anh ta nhỉ? Mà anh ta cũng quan tâm đến bạn quá đấy. Thành thật đi, quen hệ tiến triển đến đâu rồi?” Đặng Duyên Duyên lập tức quên mất nhiệm vụ của mình, bắt đầu săn tin lá cải.
Hoài Nguyệt cười nói: “Đừng nhảm nhí nữa, không phải bạn thích anh ta à, còn lôi tớ vào làm gì? Tớ thấy hình như Cơ tiên sinh cũng không qua lại với cô gái nào, cuối tuần ngoài em gái anh ta thì cũng không có người phụ nữ nào tới nhà cả. Cơ hội của bạn vẫn lớn lắm”.
“Vậy anh ta có phải gay không? Nghe nói giới nghệ thuật có nhiều người như vậy lắm”. Đặng Duyên Duyên lớn tiếng hỏi không hề cố kỵ.
Hoài Nguyệt đứng ngoài hành lang, cô vô thức che điện thoại, nói không vui: “Đừng nói liên thiên”.
“Làm sao bạn biết tớ liên thiên? Chẳng lẽ bạn với anh ta…” Đặng Duyên Duyên cười mờ ám, “Hoài Nguyệt, tớ thấy anh ta tốt đấy, tốt hơn thằng khốn Lỗ Phong nhiều, bạn dứt khoát quay sang theo đuổi anh ta đi. Đến lúc thành đôi rồi thì không phải tớ muốn phỏng vấn kiểu gì cũng được sao?”
Hoài Nguyệt dở khóc dở cười: “Đặng đại tiểu thư, đừng có liên thiên nữa, tớ là gái bị chồng đá ra khỏi cửa, làm gì có tư cách với cao như vậy”.
“Ai bảo thế? Một người đẹp như bạn thì làm gì có ai mà bạn không xứng chứ”. Đặng Duyên Duyên nói, “Hoài Nguyệt, nếu có cơ hội thì bạn đến nói bóng gió với Cơ Quân Đào hoặc Cơ Quân Dã giúp tớ một chút. Nếu vẫn không được thì phải xem sức hấp dẫn của người đẹp dẫn chương trình đài tớ thế nào vậy. Tớ cũng không thể cố hơn được”.
Biết Đặng Duyên Duyên không muốn làm khó mình, cuối cùng tảng đá trong lòng Hoài Nguyệt cũng đặt xuống được.
Cô đứng một lát ngoài hành lang rồi định đi vào phòng ăn, chợt thấy Lỗ Phong đang đi từ trước mặt tới.
Lỗ Phong đã thấy Hoài Nguyệt và Trần Thụy Dương cùng tới đây. Hôm nay hắn tới đây bàn chuyện với thân chủ, không ngờ lại nhìn thấy gã giám đốc trẻ tuổi hắn vẫn canh cánh trong lòng đó. Ngồi ăn cơm mà hắn không tập trung được, ra khỏi phòng thấy Hoài Nguyệt đang đứng gọi điện ngoài hành lang liền vội vàng đi tới.
Hoài Nguyệt cũng không ngờ lại gặp Lỗ Phong ở đây. Không có Đậu Đậu bên cạnh, cô không cần phải để ý tới Lỗ Phong nên chỉ gật đầu định đi tiếp.
Lỗ Phong đưa tay giữ cô lại, hắn đã uống rượu, mùi rượu mơ hồ tỏa ra từ người hắn. Đó là một mùi từng rất quen thuộc, Hoài Nguyệt lấp tức nghiêng mặt đi.
“Hoài Nguyệt, tại sao gặp mặt mà không thèm chào hỏi lấy một câu?”
Lỗ Phong áp tới gần cô, hình như muốn kéo cô vào lòng. Hoài Nguyệt hoảng sợ giật tay ra khỏi tay hắn.
“Tôi hẹn hai người khác tới đây bàn công việc”. Hoài Nguyệt nói lạnh lùng, “Tôi phải vào phòng đây”.
“Hẹn ai? Giám đốc Trần?” Lỗ Phong cười lạnh nói, “Tiện thể anh cũng có việc cần hỏi anh ta một chút, anh vào cùng em”.
“Lỗ Phong, anh say rồi làm càn à? Giáo sư Liễu An đang ở trong phòng, chúng tôi thật sự đang bàn công việc”. Hoài Nguyệt cả giận nói.
“Vậy thì mời giám đốc Trần ra ngoài này. Anh muốn hỏi anh ta một chút xem anh ta quấn quít lấy em như vậy rốt cục là muốn làm gì?” Lỗ Phong còn tỏ ra tức giận hơn cô, “Hắn ta là bạn trai cũ của Viên Thanh, em biết không? Hai người đã tính đến chuyện cưới xin rồi, bây giờ hắn ta quấn quít lấy em đơn giản là vì muốn trả thù anh thôi”.
Hoài Nguyệt sửng sốt nghiềm ngẫm lại một lượt những gì hắn nói, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, cười lạnh nói: “Trả thù anh cái gì? Lấy tôi để trả thù anh? Lấy một người phụ nữ bị anh vứt bỏ để trả thù anh? Lỗ Phong, anh không thấy lời này của anh quá buồn cười à?”
Lỗ Phong sững lại rồi sửa lời: “Vậy thì anh ta trả thù Viên Thanh”.
Hoài Nguyệt tức giận đến mức nước mắt đảo quanh trong viền mắt, “Lấy tôi để trả thù người phụ nữ đó? Người phụ nữ đó tốt như vậy à? Tốt đến mức anh biết rõ người ta đã bàn chuyện cưới xin rồi còn phải cướp về à? Anh ta quấn lấy một con đàn bà hu hỏng như tôi chính là để chọc tức cô gái tốt đó, làm cho cô ta tức giận bất bình, cho rằng tôi đã hạ thấp đẳng cấp của cô ta à? Ý anh muốn nói là như vậy đúng không?”
Lời vừa ra khỏi miệng Lỗ Phong đã hối hận rồi, thấy Hoài Nguyệt tức giận như vậy hắn vội vàng kéo cô lại nói: “Không đúng không đúng, ý anh không phải như vậy, Viên Thanh làm sao so với em được”.
“Không được nhắc tới người phụ nữ đó với tôi, hai người các ngươi chỉ làm tôi buồn nôn thôi”. Hoài Nguyệt giận dữ giật tay ra xoay người đi mất.
Lỗ Phong ảo não châm một điếu thuốc rít một hơi thật dài. Hắn đã thận trọng như vậy rồi mà cuối cùng sắp thành lại bại, tất cả lại phải làm lại từ đầu. Nếu không phải thằng cha Trần Thụy Dương này lại phá hoại kế hoạch của hắn lần nữa thì làm sao hắn lại có thể kích động như thế được.
Thấy Hoài Nguyệt đi vào với hai mắt ửng đỏ Trần Thụy Dương thầm thấy làm lạ, đến lúc ăn xong anh ta dặn tài xế đưa giáo sư Liễu An về nhà, còn mình thì gọi taxi đưa Hoài Nguyệt về để hỏi xem đầu cua tai nheo thế nào.
“Giám đốc Trần, Viên Thanh là bạn gái cũ của anh à?” Hoài Nguyệt nhận ra vẻ nghi hoặc của anh ta, cô cũng không muốn che giấu. Có một số việc cứ ngả bài ra nói cho rõ ràng sẽ tốt hơn nhiều.
Trần Thụy Dương hơi sửng sốt nhưng cũng lập tức thoải mái thừa nhận, Hoài Nguyệt chợt không biết nên nói gì nữa.
“Vừa rồi em gặp Viên Thanh à? Hay là Lỗ Phong?” Trần Thụy Dương hỏi theo trực giác, có thể làm cho Hoài Nguyệt khóc sợ rằng chỉ có hai người này.
“Lỗ Phong”. Hoài Nguyệt rầu rĩ nói.
Không biết che giấu, không thích tranh đoạt. Trần Thụy Dương cảm thấy Hoài Nguyệt cũng không lớn hơn Đậu Đậu là bao, vừa đơn thuần vừa mềm yếu.
“Quả thật trước khi đến đây anh đã biết em rồi”. Trần Thụy Dương nói thẳng thắn: “Anh và Viên Thanh yêu nhau chừng đó năm, mọi người xung quanh đều biết cả. Lỗ Phong bây giờ cũng coi như là một luật sư có danh tiếng được nhiều người biết, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng bị người khác để ý. Em làm ở tòa soạn tạp chí này, anh được điều đến đây nên đương nhiên sẽ có người nói với anh”.
Hoài Nguyệt nhíu mày không lên tiếng.
“Anh cảm thấy rất bình thường, người Trung Quốc đông như vậy, thành phố này thì bé bằng nắm đấm, đi tới đâu mà chả gặp được những người có dây mơ rễ má với mình”. Trần Thụy Dương quay sang nhìn cô, “Nhưng anh vẫn không thể không để ý đến em. Anh cảm thấy em rất yêu nghề, cũng rất tài hoa nên mới điều em đến chuyên mục mới và giao trọng trách cho em. Nếu như em cảm thấy anh là loại người lòng dạ khó lường thì đúng là oan uổng cho anh quá”.
Hoài Nguyệt ngẩng đầu đón nhận ánh mắt chân thành của anh ta.
“Anh sẽ không cố ý làm khó em vì Viên Thanh. Đầu tiên, em cũng là người bị hại. Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, cô ta không đáng để anh làm như vậy. Hoài Nguyệt, không được khó chịu, Viên Thanh là quá khứ của anh, Lỗ Phong cũng là quá khứ của em. Anh đã nói với em rồi, chúng ta không thể sống vì quá khứ được”.
Hoài Nguyệt nhẹ nhàng vâng một tiếng.
Trần Thụy Dương cười nói: “Sau này nếu em phát hiện anh lấy việc công trả thù riêng thì nhớ đừng khách khí, nhất định phải đến ủy ban kỉ luật kiện anh”.
Hoài Nguyệt cảm thấy áy náy vì sự nghi ngờ của mình, cô nhẹ nhàng nói: “Em tin anh. Giám đốc Trần, anh là một người rất chính trực”.
Trần Thụy Dương thở dài trong lòng, dăm ba câu đã tin người khác rồi, một người phụ nữ nhẹ dạ cả tin như vậy thật sự làm người khác không thể yên tâm được”.
Về đến nhà, nhớ lại lời Lỗ Phong nói Hoài Nguyệt lại đau lòng không thôi. Không ngờ người ta đã đến mức bàn chuyện cưới xin rồi mà hắn còn phải nhảy vào phá đám. Trước kia cô luôn cho rằng là Viên Thanh dụ dỗ Lỗ Phong, bây giờ mới biết thì ra là Lỗ Phong phá hỏng chuyện tốt của Trần Thụy Dương. Mình đúng là không biết xem người, tuổi thanh xuân đẹp như thế mà bị hủy hoại trong tay loại người không có một chút đạo đức nào như thế.
Cô lại nghĩ tới Trần Thụy Dương, một người rất tốt, chân thành, thẳng thắn, cũng rất quan tâm đến mình. Đáng tiếc là lại có một quan hệ lăng nhằng như vậy xen vào giữa, sau này hai bên cũng phải chú ý một chút. Lỗ Phong đã hiểu lầm, ai dám đảm bảo những người khác sẽ không hiểu lầm chứ. Cùng đơn vị, người nhiều lắm miệng, có tin đồn gì truyền ra thì sẽ rất không tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, lúc thì đau lòng, lúc thì tức giận, đột nhiên cô nhớ tới đôi mắt bình thản mang theo nét cười đó, nhớ tới câu nói anh ấy nói đó: “Lần sau còn có chuyện gì thì nhớ nói với anh, đừng suy nghĩ lo lắng một mình làm gì!”
Đúng vậy, một mình đúng là có quá nhiều chuyện phải lo. Nhưng cô có thể nói với ai chứ?
Chúc các bạn online vui vẻ !