Không biết từ lúc nào, Bách Thảo bỗng có một trực giác rất kỳ lạ.Có khi Hiểu Huỳnh vừa đưa chân, nhanh như chớp, ý thức của cô vẫn chưa kịp phảnứng thì cơ thể dường như đã đoán trước được ý đồ của Hiểu Huỳnh, và vào thờiđiểm quan trọng nhất, khi Hiểu Huỳnh còn chưa kịp ra chân...
Phản kích!
"Oạch!"
Ngã lăn ra đệm, đau đến mức răng miệng như vỡ ra, Hiểu Huỳnh kêulên như sắp khóc: "Đau quá..."
"Xin lỗi."
Vừa thu chân, lấy lại thăng bằng, Bách Thảo vội chạy đến bên HiểuHuỳnh. Mỗi lần quan sát thấy những thay đổi của Hiểu Huỳnh trước khi ra đòn,mặc dù không phải lần nào cũng đoán đúng và phản đòn chính xác, nhưng điềukhiển cô âm thầm vui mừng là mình đang tiến bộ. Ban đầu, mười lần tấn công chỉđoàn trúng một lần, sau đó có thể đoán trúng năm lần, hôm nay đã có thể đoánchúng hơn một nữa.
"Thôi, không sao, cậu đâu cố ý."
Hiểu huỳnh nằm trên đệm, không muốn để Bách Thảo kéo dậy. Kỳ lạ,cú ra chân vừa rồi, Bách Thảo dường như đã nhìn ra mình sẽ đá ngang và đã chuẩnbị sẵn để chặn đòn, mình còn chưa kịp tung hết chân, Bách Thảo đã xoay người đáhậu, đá trúng người mình trước.
"Có cần nghỉ một chút không?"
Bách Thảo quỳ bên cạnh, dùng khăn lau mồ hôi cho Hiểu Huỳnh.
"Tiếp tục tập luyện, không được nói chuyện!"
Nhược Bạch đang vừa hướng dẫn Tú Cầm vừa ra lệnh, không quay đầulại, Hiểu Huỳnh và Bách Thảo cùng giật mình quay mình quay nhìn anh. Để chuẩnbị cho cuộc thi đấu sắp tới, mấy hôm nay, ngoài lúc luyện tập sư huynh NhượcBạch cùng Diệc Phong chỉ quan tâm luyện các thế đá cho Tú Cầm. Vậy mà, sao mọiđộng tĩnh bên này anh đều biết? Lẽ nào anh có mắt sau gáy?
Càng tập càng quen, dần dần dường như mỗi lần phản đòn, Bách Thảođều có một cảm nhận nào đó, số lần đoán sai, bị đá trúng giảm đi nhiều, số lầnHiểu Huỳnh bị cô đoán trúng và phản đòn chính xác tăng lên. Chính lúc Bách Thảođang thầm khấn khởi, nghĩ rằng mình đã tìm ra bí quyết đoán trước ý đồ tấn côngcủa đối thủ, quá trình luyện tập cuối cùng đã nhìn thấy kết quả thì sau một lúcquan sát Bách Thảo và Hiểu Huỳnh tập luyện Nhược Bạch bỗng ra lệnh:
"Dừng lại."
Cả hai lập tức dừng lại.
Đưa mắt nhìn một lượt các đệ tử đang chia cặp luyện tập trongphòng, ánh mắt Nhược Bạch dừng lại ờ một cậu trai chừng mười hai, mười ba tuổi,dung mạo khôi ngô, anh gọi:
"Phong thạch!"
"Dạ!"
Phong Thạch ngừng tập chạy lại, đứng nghiêm trước mặt Nhược Bạch,nói giọng lễ phép:
"Sư huynh Nhược Bạch!"
"Em và Hiểu Huỳnh đổi vị trí cho nhau, từ bây giờ em và BáchThảo cùng một nhóm."
Hiểu Huỳnh càng ngạc nhiên, rõ ràng cô và Bách Thảo đang tập luyệnrất ăn ý, sao lại đổi người.
"Tiếp tục luyện tập!"
Nhược Bạch ra lệnh, vẻ mặt dửng dưng.
Hiểu Huỳnh đi rồi, Phong Thạch và Bách Thảo cúi đầu chào nhau:
"Mong được giúp đỡ!"
Sau đó, dưới sự quan sát của Nhược Bạch, hai người bắt đầu luyệntập.
"Hây!"
"Hây!"
Phong Thạch ra đòn trước, Bách Thảo hơi chậm hơn nửa giây, haithân hình giao nhau giữa không trung!
"Phập!"
"Phập!"
"Phập!"
Đá ngang! Đá thẳng! Quay người đá hậu! Eo, ngực vai đều bị PhongThạch đá trúng, Bách Thảo sững sờ, liên tiếp ngã song soài, kinh ngạc đến mứckhông kịp thấy đau.
Sao lại thế?
Tại sao Hiểu Huỳnh và Phong Thạch lại khác nhau đến thế!
Mấy ngày nay, tập với Hiểu huỳnh vừa có được một chút kinh nghiệmvà cảm giác, nhưng khi vận dụng với Phong Thạch thì hoàn toàn thất bại. HiểuHuỳnh trước khi ra đòn đá ngang thường hơi lùi về sau một chút, Phong Thạch lạikhông như vậy, cú đá thẳng của Hiểu Huỳnh, song phi của Phong Thạch... Rõ ràngcùng một động lác, nhưng Bách Thảo hoàn toàn không nắm bắt được quy luật ra đòncủa Phong Thạch.
Cuối cùng Phong Thạch một đòn đá trúng bả vai, khi cả người rơithẳng xuống đệm như một hình nộm thì...
Nhược Bạch thông báo buổi tập kết thúc.
Thấy Bách Thảo hình như đau không đứng dậy được, Phong Thạch đangđịnh chạy đến đỡ, Hiểu Huỳnh cũng hoảng hốt chạy lại thì Nhược Bạch đã tới trướcmặt cô.
Anh cúi xuống.
Nhìn thẳng vào Bách Thảo đang cố gắng ngồi dậy. Anh lạnh lùng nói:
"Đã hiểu chưa, dù em nhìn thấu mọi ý đồ ra đòn của HiểuHuỳnh, nhưng một khi thay đổi đối thủ thì vẫn phải làm lại từ đầu."
Vậy là luyện tập của mình trở nên uổng công vô ích rồi ư?
Một chút niềm vui vừa tìm thấy đã bị đập vỡ tan tành vậy sao? Rõràng có thể đối phó với Hiểu Huỳnh rất hiệu quả, nhưng đối với Phong Thạch lạihoàn toàn thất bại.
Cô đờ đẫn, ngồi trên ghế đệm.
Toàn thân cứng đờ. Mấy ngày nay, tràn trề hy vọng, luyện tập hăngsay, cô đã tường nhìn thấy tia sáng nào đó, giờ bỗng phát hiện tất cả chỉ làcon số không.
Khi đi ngang qua Bách Thảo, các đệ tử đều nhìn cô với ánh mắtthông cảm có phần thương hại. Chỉ vì không được tham gia thi đấu giữa các võquán mà trờ nên ngớ ngẩn thế sao? Bị Hiểu Huỳnh - đối thủ dưới cơ đánh chokhông đứng lên được, hôm nay lại bị Phong Thạch đánh cho thê thảm.
Tú Cầm dừng lại bên cô mấy giây, định nói gì, lại thôi.
Mọi người đã về gần hết, Hiểu Huỳnh, A Nhân, Bình Bình cố giả bộnói cười huyên náo, cùng dọn vệ sinh với Bách Thảo nãy giờ vẫn lầm lũi khôngnói câu nào, cố gắng không để cô nhớ đến những lời châm biếm của Nhược Bạch lúctrước.
Nhìn Bách Thảo bị thương, đi không vững, kéo tay áo võ phục, thấycổ tay cô xuất hiện thêm rất nhiều vết tấy đỏ, Sơ Nguyên nhíu mày, hỏi:
"Sao lại bị thương nặng thế này?"
Cô ngồi im, đôi mắt đờ đẫn nhìn thẳng như đang cố suy nghĩ điềugì, không nghe thấy những gì anh nói. Anh lắc lắc đầu, bóp thuốc vào lòng bàntay xoa cho nóng, rồi đứng dậy xoa vào vết thương nặng nhất trên vai cô, mộtlúc sau, lại hỏi:
"Luyện tập vất vả lắm hả?"
Một lúc lâu sau, tưởng Bách Thảo vẫn không nghe thấy, nên khôngtrả lời thi bỗng cô nói:
"Phương pháp tập luyện lần trước em nói với anh..."
"Anh Sơ Nguyên, em đi khắp mấy hiệu sách, cuối cùng cũng muađược cuốn anh cần rồi!" Cánh cửa phòng khép hờ bỗng bật mở, Đình Nghi hớnhở ôm một quyển sách bước vào, nhưng lập tức khựng lại.
Cảnh tượng trước mắt giống như một bức tranh...
Bộ võ phục của Bách Thảo hơi trễ khỏi vai, tay Sơ Nguyên đang đặtlên bờ vai ấy, anh cúi đầu nhìn Bách Thảo, Bách Thảo ngẩng mặt lên nhìn anh,trông như đang được anh ôm vào lòng.
Lại là Bách Thảo.
Thời gian gần đây, không ít lần cô nhìn thấy con bé ấy trong cănnhà này, một lần ngẫu nhiên, hai lần ngẫu nhiên, nhưng bây giờ lần nào đến cũnggặp Bách Thảo là sao?
"Sư tỷ Đình Nghi."
Ánh mắt của Đình Nghi khiến Bách Thảo cảm thấy không thoải mái,sau phút ngạc nhiên, cô lập tức nhích xa Sơ Nguyên, kéo áo che vai lại.
"Cảm ơn em, nhưng cuốn sách này hôm qua anh đã mua đượcrồi", Sơ Nguyên mỉm cười nói với Đình Nghi. "Đình Nghi, em đừng phíthời gian cho những việc như thế này, vài ngày nữa phải thi đấu rồi, em nên gấprút tập luyện mới phải."
Đình Nghi bối rối nhìn cuốn sách trong tay, ngập ngừng giây látrồi mỉm cười: "Anh Sơ Nguyên, cho dù em không tập luyện thì cũng chưa chắccó người đánh bại được em".
"Tự tin là rất tốt." Sơ Nguyên mỉm cười: "Ngồi đợimột lát nhé, anh đang có bệnh nhân".
Anh vừa trả lời Đifnh Nghi, vừa kéo cánh tay Bách Thảo, mặc cho côđang cố rụt lại, anh kéo ống tay áo, tiếp tục xoa bóp vết thương cho cô, látsau lại hỏi:
"Phương pháp tập luyện ấy là gì?"
Đình Nghi vẫn không ngồi xuống, nhận thấy Sơ Nguyên không hề chú ýđến mình, cô im lặng đứng nhìn hai người.
"Là khi luyện tập..."
Ngừng một lát, Bách Thảo muốn tiếp tục câu chuyện vừa nãy, nhưngkhông khí trong phòng thật kỳ lạ. Sư tỷ Đình Nghi tuy trông vẫn có vẻ dịu dàngnhư thường ngày nhưng sao có gì đó khiến cô cảm giác như bị kim đâm vào người.
"Bách Thảo, lại bị thương à?"
Ðình Nghi bước đến nhìn vết thương của Bách Thảo, nói có vẻ quantâm:
"Sao gần đây bị thương suốt vậy? Nếu cứ để vết thương cũ chưalành, đã có vết thương mới sẽ rất hại cho sức khỏe đấy, dù em..."
Ngừng giây lát, khi Bách Thảo ngước nhìn với ánh mắt không hiểu,Đình Nghi mới mỉm cười nói tiếp:
"... Nếu em muốn ngày nào cũng đến đây, thì cứ việc đến. Tuyanh Sơ Nguyên thích yên tĩnh, không thích bị quấy rầy, nhưng còn hơn là emkhông biết thương thân, tự làm mình bị thương để được đến đây thế này."
Bách Thảo lặng người.
Câu nói ấy ngoắt ngoéo quá, cô chưa hiểu ngay.
Phải mất mấy giây, bỗng "ầm" một tiếng, thâm ý của câunói như nổ tung khiến cô đứng bật dậy, lắp bắp:
"Em... em không cố ý bị thương, là lúc luyện tập..."
"Em quên rồi sao, tôi đã từng đấu với em, với thực lực củaem, không thể mỗi lần tập đều bị thương đến thế này."
Đình Nghi cười lạnh lùng: " Hơn nữa, cũng từng có rất nhiềucô bé thích anh Sơ Nguyên như em, chuyện này có gì phải xấu hổ. Nhưng em cònnhỏ, nên chú tâm học hành thì tốt hơn, đúng không?".
"Em không!"
Bách Thảo hoảng hốt, nghẹn lời, có phải sư tỷ Đình Nghi đang nói,vì cô thích sư huynh Sơ Nguyên nên bất chấp sỹ diện, cố ý làm mình bị thương đểđược sư huynh điều trị?
"Sao lại nói linh tinh?" Đình Nghi mỉm cười nhìn SơNguyên, mắt chớp chớp:" Cô ấy giống hệt mấy cô bé trước đây cứ bám lấyanh, tìm đủ lý do để được gần anh. Anh Sơ Nguyên, anh dễ mủi lòng quá, lúc cầntừ chối thì phải từ chối, nếu không, không chỉ bản thân anh không được yên màcô ấy cứ để tâm vào chuyện đó, ảnh hưởng đến học tập..."
"Em nói rồi, em không có ý đó!"
Mặt đỏ bừng, Bách Thảo không kìm nổi nói to, hai tay nắm chặt!
"A, vậy chẳng lẽ tôi đã hiểu lầm?" Dường như giật mình vìgiọng nói của Bách Thảo, Đình Nghi đăm đăm nhìn cô, nói tiếp: "Anh sơNguyên đã giúp em xử lý xong vết thương, em còn việc gì nữa không?"
"Đình Nghi!"
Giọng sơ Nguyên trở lên lạnh lùng.
Nhưng Bách Thảo đã nghe rõ, có ngốc đến mấy cũng biết người tađang đuổi mình! Cắn chặt môi, cô lễ phép nói với Sơ Nguyên:
"Cảm ơn sư huynh Sơ Nguyên, em đi đây."
Sơ nguyên không kịp ngăn lại. Vừa dứt lời, cô đã cắm đầu chạy vụtđi.
Trên con đường nhỏ trong võ quán Tùng Bách.
Cô chạy thật nhanh!
Bên tai ù ù tiếng gió, lồng ngực nóng đến sắp nổ tung, cô khôngthích Sơ Nguyên! Cô cũng không tìm cớ để tiếp cận anh một cách trơ trẽn!
Cô không hề!
Lần đầu tiên bị nói thích một người con trai, lại là người mà côrất kính trọng như sư huynh Sơ Nguyên! Dù biết có lẽ sư tỷ Đình Nghi đã hiểulầm, dù biết có lẽ sư tỳ Đình Nghi không vui khi nhìn thấy cô và sư huynh SơNguyên bên nhau nên mới nói ra những lời ấy.
Nhưng, cho dù là thế cũng không thể nói ra những lời như vậy!
Ngực như bị một tảng đá đè nặng, cô chạy thục mạng, má và hai taiđỏ bừng, nóng ran, không nhìn thấy một bóng người từ con đường nhỏ phía trướcđi ra...
"Uỵch!"
Đầu đập mạnh vào người đó, lực va đập lớn đến nỗi khiến đầu ongong như sắp vỡ, tai ù lên, may mà người đó nhanh tay đỡ lấy vai, cô mới khôngngã. Trước mắt như có một đống sao trời tung tóe, Bách Thảo ôm đầu, đau khôngnói được, nhưng cô đã đau thế này thì người cô bị va phải hẳn còn đau hơn.
"Xin lỗi, anh có..."
Cố gắng ngước nhìn người bị mình va phải là ai, Bách Thảo ngạcnhiên, người bị cô lao thẳng vào, mặt đang nhăn nhó, chính là sư huynh ĐìnhHạo.
"Sư huynh Đình Hạo..."
Buông vai cô ra, Đình Hạo vừa ôm chặt cằm bị đầu cô đập vào đauđiếng, vừa nhìn cô nói:
"Là em à?!"
Lần trước, gặp sư huynh Đình Hạo là lúc đi mua sách, Bách Thảo nhớlại, phải rồi, hôm đó anh còn đưa cô đến quán cà phê, mời cô uống nước cam vànước dâu.
"Xin lỗi!", Bách thảo cúi người, nói.
"Không sao, lần sau đừng có chạy nhanh thế."
Đình Hạo buông một câu rồi lướt qua cô, đi tiếp. Đình Nghi bắt anhlái xe đưa khắp mấy hiệu sách, tìm mua sách cho Sơ Nguyên, vừa mua được vội đòivề ngay, không kịp đợi anh đỗ xe, lập tức chạy đến Sơ Nguyên.
"Xin đợi một chút!"
Chợt nhớ chỗ tiền thừa lần trước vẫn chưa trả lại, Bách Thảo vộivàng gọi với theo. Khi Đình Hạo quay người lại, lúc đó cô mới nhận ra mình đangmặc võ phục, số tiền hôm đó đã để ở phòng. Do dự một lúc, cô hỏi:
"Anh... bây giờ anh phải đi đâu? Lát nữa em có thể tìm anh ởđâu?"
"Có chuyện gì?"
Cô lúng túng kể chuyện tiền thừa hôm trước, vốn định trả sớm hơn,nhưng không gặp được anh, vả lại cảm thấy đi tìm anh chỉ vì mấy đồng tiền lẻthì có ver hơi kì kì, nên cô để đến tận bây giờ.
"Em cứ cầm lấy." Đình Hạo nói thản nhiên, nhưng thấy côkiên quyết, nghĩ một lúc anh nói: "Nếu em cứ nhất định phải trả tiền lạicho anh thì lát nữa tìm anh ở chỗ anh Sơ Nguyên".
Bách Thảo ngần người.
Chỗ anh Sơ Nguyên? Sao mình dám đến gần nơi ấy nữa...
"Sao?"
Thấy biểu hiện của cô có vẻ lạ lạ, Đình Hạo thắc mắc hỏi.
"Có thể... đứng đây đợi em một lát được không, em sẽ quaylại! Chỉ năm phút thôi, không, ba phút thôi!"
Còn chưa kịp trả lời thì cô đã chạy vút như một chú nai con, cònnhanh hơn cả khi cô va phải anh.
Ráng chiều đỏ rực chân trời.
Màu trắng của bộ võ phục trên người cô nhuộm màu đỏ sẫm, bóngngười lao vút như bay về phía xa, dường như tràn trề sinh lực.
Nhìn theo bóng người lao vút như bay về phía xa, dường như tràntrề sinh lực.
Nhìn theo bóng ngươi thoáng cái đã mất hút trong khoảng không rựcđỏ, Đình Hạo bất giác nhớ đến lần đầu nhìn thấy cô.
Bách Thảo đứng xa, bên ngoài đám đông, lặng lẽ, như không hợp vớiđám đông đó, bộ võ phục trên người hình như rất cũ, đã ngả màu vàng, thân hìnhgầy gò, đôi chân dài, cặp môi mỏng kiên cường, đôi mắt sáng, tinh nhanh như mộtchút nai con, nhưng đáy mắt ẩn chút thứ gì đó có thể bùng cháy.
Mãnh liệt.
Cảm giác có thể bùng cháy mãnh liệt vì thứ mình yêu thích...
Từ lúc nào, anh bắt đầu khâm phục sự mạnh mẽ của cô bé đó, ánh mắtdịu lại, anh nhớ tới những lời cha nói tối qua.
Ráng chiều thong thả trôi ngang trời.
Anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Hình như sau lúc cô rời đi, anh vẫn đứng yên bất động, thẫn thờ,đôi mắt đen thẫm, khuôn mặt không mấy biểu cảm, nhưng có một vầng hào quang tỏara, hào quang đó toát ra từ bên trong, sáng chói đến lóa mắt.
Bách Thảo nhìn anh.
Bỗng cảm thấy sư huynh Đình Hạo đứng trên sàn đấu hẳn cũng thưthái này, chỉ riêng hào quang tỏa ra từ người anh đã khiến đối thủ khiếp sợ.
"Đây là tiền thừa hôm trước."
Đưa tiền cho Đình Hạo.
"Sư huynh Đình Hạo, em muốn hỏi một chuyện!"
"Ừ!"
Đình Hạo lại dừng bước.
Làm mất thời gian của anh, cô cảm thấy ngại, cũng thấy mình thậtbất lịch sự. Nhưng chàng trai trước mắt là một võ sĩ thần đồng đã từng đoạtchức vô địch Teakwondo thanh niên thế giới, có lẽ anh có thể giải thích đượcthắc mắc của cô. Hơn nữa sư phụ cũng từng dạy cô, nếu có chỗ nào không hiểu thìdù hỏi tiền bối hay hậu bối, đều không nên ngại ngùng.
"Phương pháp này phải chăng là không ổn?" Kể cho ĐìnhHạo nghe toàn bộ trải nghiệm luyện tập của mình trong thời gian gần đây, BáchThảo thành thực hỏi:" ... Tại sao khó khăn lắm em mới được chút kinhnghiệm trong đoán biết ý đồ tấn công của Hiểu Huỳnh, vậy mà áp dụng đối vớiPhong Thạch thì lại thất bại?"
Đình Hạo suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Em biết đấy, trên đời không có hai chiếc lá hoàn toàn giốngnhau."
"Sao?"
"Vì vậy cũng không có hai người hoàn toàn giống nhau."Như để cô dễ hiểu hơn, anh nói chậm lại: "Dù sử dụng cùng một thổi pháp,nhưng do thể trạng, đặc điểm tính cách, thói quen của mỗi người khác nhau, chonên phản ứng của mỗi người trước khi ra đòn chắc chắn cũng khác nhau".
"...Vâng."
Cô đã hiểu.
Ví dụ, một người béo, một người gầy cùng ta đòn thì động tác sẽ cókhác biệt, dù vóc dáng tương đương, nhưng nếu một người từng bị thương ở eo thìtrước khi ra đòn, những thay đổi ở phần eo của anh ta chắc chắn cũng khônggiống người khác. Lại thêm khác biệt về tính cách, thói quen... cho nên tư thếtrước khi ra đòn cũng khác nhau.
"Hơn nữa, thời gian trước khi xuất chiêu rất ngắn, chỉ mộtphần mấy giây, những thay đổi trước khi xuất chiêu chỉ là dấu hiệu rất nhỏ, nênphán đoán dễ sai lệch."
"...Vâng."
Thấy cô có vẻ đang cố giữ bình tĩnh nhưng nét mặt vẫn chưa hết bănkhoăn, Đình Hạo mỉm cười, nói:
"Nhưng em đừng nhụt chí."
"Sao?"
"Dù trên đời không có hai chiếc lá giống nhau hoàn toàn,nhưng người ta không thể nhầm chiếc lá là con bươm bướm. Tuy sử dụng cùng mộtthổi pháp, mỗi người có tư thế chuẩn bị xuất chiêu không giống nhau hoàn toàn,nhưng rốt cuộc vẫn sử dụng cùng một thổi pháp."
Cô chăm chú nhìn anh.
Trong đầu dường như có gì đó vừa được khơi dậy bởi câu nói ĐìnhHạo, tuy còn mông lung mơ hồ, nhưng có một tia sáng vừa lóe lên, không thể nắmbắt.
"Anh phải đi đây, em từ từ suy nghĩ." Nhìn số tiền lẻ côvừa đưa vẫn trong nắm tay, Đình Hạo nhướn mày: "Lần sau lại dùng chỗ tiềnnày mời em uống nước".
Chỗ tiền lẻ ấy...
Ánh mắt bất giác dừng lại nơi bàn tay anh đang cầm chỗ tiền lẻ.Hôm ấy khi trở về, cô để lẫn số tiền đó với tiền của mình, hôm nay trả lại choanh, tiền vẫn đủ, nhưng không chính xác số tiền nhân viên phục vụ đã đưa cho côhôm đó...
Bỗng nhiên cô ngẩn người.
Như có một dòng điện chạy qua, cô đột nhiên mở to mắt, kêu lên!
"Em hiểu rồi!"
Trong khoảng khắc, cô như vỡ lẽ, huyết mạch toàn thân như đượckhai thông, máu trong cơ thể sôi lên, cô nhảy cẫng, mừng rỡ bắt tay Đình hao,vừa cười vừa nói:
"Em hiểu rồi! Em hiểu rồi! Em đã biết rồi!"
Bị lây niềm vui của cô, khóe môi Đình Hạo cũng nhếch lên, nhìn côbé đứng trước mặt mình vừa nhảy vừa reo mừng rỡ, đôi mắt lấp lánh, toàn thâncùng bừng sáng!
***
"Hây!"
"Hây!"
Nhờ gợi ý của Đình Hạo, Bách Thảo càng thêm quyết tâm và đã lấylại tinh thần tham gia các buổi tập hằng ngày mỗi lần bị đá trúng là mỗi lầnđứng dậy, như một kẻ đánh mãi không chết. Các đệ tử của võ quán Tùng Bách lúcđầu còn thấy thương, thấy thông cảm, nhưng nhìn nhiều thành quen, cũng không cócảm giác gì nữa.
Thích Bách Thảo quá phấn kích.
Đó là sự thật rõ ràng.
Trong tập luyện hằng ngày ngoài quan tâm Diệc Phong và Tú Cầm, ánhmắt Nhược Bạch càng chú ý đến Bách Thảo nhiều hơn. Sau khi tập cùng nhóm vớiPhong Thạch, từ chỗ hoàn toàn không nắm được cách ra đòn của Phong Thạch, liêntiếp bị đánh ngã do phán đoán sai, dần dần cô đã nắm được nhịp độ và quy luậtcủa Phong Thạch, thỉnh thoảng lại phán đoán chính xác và đánh trả.
Quá trình thay đổi này.
Cô chỉ mất hai ngày.
"Ngô Hải, em và Bách Thảo một nhóm."
Trong khi Bách Thảo vui mừng phát hiện tỉ lệ phán đoán chính xáccủa mình đã tăng hơn nửa thì Nhược Bạch lại đột nhiên lạnh lùng đổi người, yêucầu Ngô Hải to béo tập cùng nhóm với cô.
Thế là tất cả phải quay lại từ đầu.
Cô có cảm giác khi Ngô Hải tấn công không hề giống với Hiểu Huỳnhvà Phong Thạch. Không ngừng suy nghĩ và trải nghiệm những lời Đình Hạo nói hômđó, Bách Thảo chú ý tìm ra quy luật ra đòn của Ngô Hải. Dù bị cậu ta đá trúngnhiều lần và rất đau, nhưng cô không nản, ngược lại càng cố gắng và hy vọng!
Có điều Bách thảo thường xuyên không nén nổi, ngoái nhìn NhượcBạch.
Nhưng anh không hề để ý đến cô.
Dường như mỗi lần ngoái nhìn Nhược Bạch, cô đều thấy ánh mắt anhkhông hề hướng về phía mình, thậm chí luôn quay lưng lại, chỉ chú tâm hướng dẫnTú Cầm thổi pháp tấn công.
Vậy tại sao, mỗi khi cô vừa bắt đầu tìm được cảm giác, vừa bắt đầuphản đòn chính xác và thành công thì anh lập tức thay người tập luyện với cô?Chẳng lẽ sư huynh Nhược Bạch có mắt ở sau lưng? Cô rất muốn hỏi, nhưng mỗi lầnnhìn vẻ mặt lạnh như băng của anh, lại chẳng dám.
Có điều, cô đã tập luyện quan sát thế ra đòn của đối phương đượcmột thời gian, nhưng chưa từng nếm mùi vị chiến thắng.
Vẫn bị đánh trúng từ đầu chí cuối.
Niềm an ủi duy nhất của cô là trong thời gian này liên tiếp bị bạntập mới đáng trúng, các vết thương trên người tầng tầng lớp lớp, khả năng chịuđau như được cải thiện rõ rệt!
"Chuyện gì thế nhỉ?"
"Có phải sư huynh Nhược Bạch đã không chịu nổi cô ta rồikhông?"
"Cô ta càng ngày càng ngớ ngẩn!"
Chỉ trong vài ngày, hầu hết các đệ tử của võ quán Tùng Bách đềuđược Nhược Bạch cho thử sức với Bách Thảo, hơn nữa tốc độ thay người ngày càngnhanh, từ mỗi ngày một người đến nữa ngày một người, hai ngày gần đây, chỉ mộtbuổi sáng mà thay đến hai người luyện tập cùng Bách Thảo.
Ai cũng nhận thấy Bách Thảo đã ngớ ngẩn đến mức không thuốc nàochữa nổi!
Hầu hết thời gian cô ta chỉ chăm chú quan sát, cũng chẳng biếtđang quan sát cái gì, ra đòn đánh trả thì không đâu vào đâu, chẳng ai biếtđường nào mà lần. Đến khi cô ta có vẻ phấn chân ra đòn phản kích tương đối hữuhiệu thì sư huynh Nhược Bạch lại thay người phối hợp.
Ai cũng thấy kỳ lạ.
Không biết rốt cuộc Nhược Bạch đang làm cái gì, tại sao phảithường xuyên thay người đấu luyện với Bách Thảo? Nếu nói sư huynh Nhược Bạchmuốn hoàn toàn vứt bỏ Bách Thảo thì có vẻ không giống, nếu nói sư huynh NhượcBạch đang tiến hành huấn luyện đặc biệt cho Bách Thảo thì kiểu phản đòn chả đâuvào đâu của cô ta, quả thực cũng không giống huấn luyện đặc biệt.
Nhưng, mọi người cũng không có thời gian chú ý đến Bách Thảo.
Vì cuộc thi đấu chính thức giữa các võ quán chỉ còn bốn ngày nữalà khai mạc.
Không khí ở võ quán Tùng Bách chưa bao giờ sôi động, khẩn trươngđến thế!
Để giúp nhóm sư huynh Nhược Bạch toàn tâm toàn ý luyện tập, các đệtử đều tự giác tập luyện theo thời gian biểu hằng ngày, không để Nhược Bạch mấtthời gian nhắc nhở. Ngoài những buổi tập sáng và tập tối, thời gian còn lại,mọi người đều cố ý nhường phòng tập cho sư huynh Nhược Bạch, sư huynh DiệcPhong và sư tỷ Tú Cầm tập luyện!
Trong khi nhhoms ba người tăng cường luyện tập, các đệ tử đều túctrực bên cạnh, chuẩn bị sẵn nước uống và khăn bông. Giờ giải lao, họ vừa ngừngtập là có đệ tử chạy đến giúp xoa bóp thư giãn.
Đội cổ động cũng gấp rút luyện tập.
Bách Thảo cũng dốc sức tham gia công tác chuẩn bị cho cuộc thi.
Không chỉ tham gia đội cổ động, ngoài quét dọn vệ sinh thôngthường, mỗi ngày trước khi nhóm ba người đến, cô đều đến sớm, dọn dẹp lau chùiphòng tập sạch sẽ. Hơn nữa, để ba người có võ phục sạch mặc cho mỗi ngày, dùmuộn đến mấy cô cũng ở lại, chờ họ tập xong cho là lập tức mang những bộ võphục ướt đẫm mồ hôi đi giặt.
Ngày nào Bách Thảo cũng bận rộn như vậy.
Cho đến hai ngày trước hôm khai mạc cuộc thi, Hiểu Huỳnh thông báocho đội cổ động nghỉ để cô đi thăm dò tình hình chuẩn bị của đội cổ động các võquán khác thì Bách Thảo mới có thời gian rỗi.
Cuối cùng đã có thể thong thả quét dọn, không cần phải vội vàngnhư mấy ngày trước.
Khua cây chổi trong tay, Bách Thảo cặm cụi quét dọc theo con đườngnhỏ. Trời gần tối, ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn phủ lên con đường lát đálát hình quả trứng, hắt ra tia sáng dịu dàng, gió xuân xào xạc trong vòm lá. Cômải miết quét, lát sau, con đường đã trở nên sạch bóng.
Cầm cán chổi, nhìn về phía xa, thấp thoáng nhìn thấy căn nhà gỗnhỏ, có bỗng ngây người.
Mấy ngày rồi không quét bên ấy.
Có lẽ con đường bên ấy.
Có lẽ con đường bên ấy đã phù đầy bụi, người ưa sạch sẽ như SơNguyên hẳn sẽ không thích.
Nhưng mà, ngộ nhỡ lại gặp sư tỷ Đình Nghi...
…
Cô ấy giống hệt mấy cô bétrước đây, cứ bám lấy anh, tìm đủ lý do để được gần anh. Anh Sơ Nguyên, anh dễmủi lòng quá, lúc cần từ chối thì phải từ chối...
…
Cắn chặt môi, định quay đi, nhưng trong lòng thấy không yên, côlại dừng bước, quét dọn là một phần công việc của cô, sao có thề để chỗ sưhuynh Sơ Nguyên không sạch sẽ?
Bách Thảo vừa ngập ngừng vừa thận trọng đi về phía căn nhà.
Ồ, cửa khóa!
Sư huynh Sơ Nguyên không ở nhà!
Tốt quá, cô thở phào, quét như bay! Trước tiên vẩy ít nước lên mặtđường, sau đó cẩn thận quét sạch từng góc nhỏ, từng khe hở bên đường, cố quétcàng nhanh càng tốt, phải nhanh hơn nữa, tranh thủ quét sạch trước khi sư huynhSơ Nguyên trở về.
Sau này phải nhân lúc chỗ này không có ai, tranh thủ đến quét dọn.Dù không muốn khiến sư tỷ Đình Nghi hiểu lầm cũng không nên để nơi này dơ bẩn.
Ráng chiều như say.
Cây chổi như đang múa, vì mặt đường đã vẩy nước nên không làm baybụi, cô quét thật nhanh, chợt nghe đằng sau có tiếng bước chân và giọng nói!
"... không biết anh Sơ Nguyên đã tan học về chưa, em muốn quađó một chút..."
Giọng nói êm ái này...
Rõ ràng là của sư tỷ Đình Nghi!
"Ồ, Bách Thảo, là em hả?"
Nghe thấy giọng nói hơi ngạc nhiên cua Đình Nghi, Bách Thảo cảmthấy như bị dòng điện chay qua người, toàn thân cứng đờ.
"...Em...em chỉ đến quét dọn!" Mặt đỏ bừng, Bách Thảoluống cuống, tay nắm chặt cây chối, những lời Đình Nghi nói hôm trước lại lóetrong đầu. "... Em quét dọn xong rồi!" Vừa dứt lời, cô lập tức quayngoắt người bỏ chạy!
"Bách Thảo!"
Hình như Đình Nghi gọi, nhưng đầu cô đang ong ong, không, khôngphải cô lại muốn tìm cớ đến gặp sư huynh Sơ Nguyên, cô đến quét dọn vệ sinhthật mà!
Nhưng sư tỷ Đình Nghi nhất định sẽ không tin cô!
Có trời mới biết, cô thà đối mặt với mười võ sĩ, dù thảm hại đếnmấy cũng còn hơn bị người ta nói cô không biết liêm sỉ đi yêu thầm một ngườicon trai!
"Uỵch!"
Chạy qua Đình Nghi, vừa lao vào chỗ rẽ, Bách Thảo lại đâm sầm vàomột bóng người, một tiếng "uỵch" thật to vang vang lên, hình nhưngười đỡ cô lại nhưng bị cô xô quá mạnh nên ngã ra đất.
Cú xô quá mạnh!
Bách Thảo không thể khống chế được cơ thể mình, trong khoảng khácsắp ngã sấp xuống, cô tròn mắt nhìn đầu mình lao về phía đầu người ấy, môi mìnhcũng đang lao về phía môi người ấy!
Dường như có thể cảm nhận được hơi ấm trên đôi môi ấy.
Đôi môi nóng bừng như bị mặt trời thiêu đốt!
A!
Bách Thảo kinh hoàng mở to mắt, quả thực cô cảm thấy mình sắp nổtung ngay tức khắc, nhưng theo lực quán tính cực mạnh của cơ thể, môi cô và môingười ấy…
Trong khoảnh khắc mong manh ấy!
Như cảnh phim quay chậm...
Người bị cô đè ngã, nhanh tay ôm lấy cô lật một vòng, hàng mi đennhánh dường như chỉ cách hàng mi cô một hơi thở. Đôi mắt đen thẩm nhìn cô, nhưcười như không, anh nói: "Nếu còn có lần thứ ba thì anh sẽ nghi ngờ là emcố ý đây".
Anh buông tay, Bách Thảo mặt đỏ bừng bật dậy!
Cuối cùng, nhận ra người đó lại là sư huynh Đình Hạo, cô xấu hổ,luống cuống chân tay không biết để vào đâu, miệng lắp bắp:
"... Xin lỗi! Xin lỗi!"
"Thích Bách Thảo, sau này đừng có hậu đậu như thế nữa."Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Đình Nghi có vẻ không vui.
Cô vốn định xin lỗi Bách Thảo vì những lời hôm trước, một cô gáitrầm tính và mạnh mẽ như vậy, nhất định không thể làm trò giả vờ bị thương đểtiếp cận Sơ Nguyên. Nhưng con bé Bách Thảo này sao hậu đậu quá, vừa nãy cònsuýt... anh trai mình.
"Xin lỗi."
Vẫn nắm chặt cây chổi trong tay, Bách Thảo xin lỗi Đình Hạo thêmlần nữa, nước mắt ứa ra, không thể nào ngăn nổi.
"Không sao!" Đình Hạo phủi bụi trên người, điềm tĩnhnói: " Nhưng lần sau đừng có cắm đầu cắm cồ chạy như thế, nhỡ bị thươngthì sao? Một võ sĩ Teakwondo trước tiên phải biết cách bảo vệ chính mình".
"... Vâng, cám ơn sư huynh Đình Hạo." Cô lại cúi ngườixin lỗi Đình Nghi, nước mắt vẫn ứa ra không thề kim nén, Bách Thảo quay vềphòng.
Cô không dám chạy nữa.
Hai vai hơi nhô, bước đi thật chậm.
Mặt trời chếch dần về phía tây.
Bách Thảo kéo lê cây chổi, một mình chầm chậm đi trên con đườngnhỏ trở về phòng, lòng ngổn ngang, xúc cảm mông lung.
Đi rất chậm, rất chậm.
Lòng buồn bã.
Cô không hiểu, không phải cô chưa từng bị ai mắng, nhưng tại saomỗi lần bị sư tỷ Đình Nghi nói, cô lại buồn đến vậy?
Mà lần này sư tỷ Đình Nghi nói cũng không sai.
Là do cô hậu đậu không nhìn trước sau, không chỉ xô ngã sư huynhĐình Hạo, mà còn suýt nữa...
"Về rồi sao!"
Bỗng, một giọng nói quen thuộc vang lên ờ phía trước. Cô vội ngẩngđầu lên, kinh ngạc nhận ra dó là sư huynh Sơ Nguyên!
Hóa ra cô đã về đến ký túc từ lúc nào, ở đó có một hàng bạchdương, Sơ Nguyên đứng dưới hàng bạch dương trong ánh chiều muộn. Anh mỉm cườinhìn cô, tay cầm mấy cuốn sách, hình như vừa từ trường về.
Cô ngây người nhìn anh, bước chân như bị níu chặt, muốn bước nhưngkhông cất nổi chân, rất lâu sau, cô mới chầm chậm đi đến trước mặt anh.
"Sư huynh Sơ Nguyên..."
Nhìn vẻ thẫn thờ của cô, Sơ Nguyên mỉm cười, bất giác giơ tay xoađầu cô, anh nói: "Thái độ gì thế này? Cứ như anh là quái vật vậy".
Cô đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn, anh hỏi:
"Sao anh lại ở đây?"
"Vì em không chịu tìm nên anh đành tìm em thôi." Nụ cườicủa anh trong ánh chiều muộn trở nên dịu dàng lạ thường.
"Em..."
"Bách Thảo, em đã đồng ý với anh, ngày nào cũng đến chỗ anhtrị thương, đúng không?"
"...Vâng."
"Vậy tại sao mấy hôm nay đến?"
Cô đăm đăm nhìn vào giày, không nói nên lời. Đúng vậy, chính cô đãhứa ngày nào cũng đến nhưng, nhưng...
Sơ Nguyên lắc lắc đầu nói:
"Vì câu nói đó của Đình Nghi nên em không dám đến nữa phảikhông?"
"Em..."
Mặt đỏ bừng, không biết nói sao, lát sau cô buồn rầu nói:
"...Em không kiếm cớ, em cũng không cố ý bị thương! Em sẽkhông làm phiền sư huynh Sơ Nguyên, hãy tin em, em không làm chuyện ấy!"
"Làm sao anh không biết?" Khẽ vuốt tóc cô, anh mỉm cườiđáp : "Em quên là, chính anh yêu cầu em ngày nào cũng phải đến ư?"
À!
Hình như là thế...
Cô đứng sững nhìn anh, nỗi phiền muộn đè nặng trong lòng suốt mấyngày qua bỗng chốc tan biến, nhìn thấy nụ cười phảng phất trong mắt anh, cô lạibối rối, nói khẽ:
"...Em xin lỗi."
"Em định nói, em không nên vì mấy câu nói của người khác màkhông dám đến tìm anh nữa, phải không?" Anh nhìn cô chăm chú.
"...Vâng."
"Được, anh chấp nhận lời xin lỗi của em." Anh mỉmcười:"nhưng lần sau không được thế nữa".
Ánh chiều dịu dàng lọt qua kẽ lá phủ lên người anh và cô.
"Mấy hôm nay có bị thương không?"
“…”
Do dự một lúc, cô vẫn phải nói thật "... Có một chút, nhưngcũng không sao".
"Để anh xem nào", anh nói.
"Ừ, tốt hơn mấy hôm trước nhiều rồi, nhưng vẫn phải bôi thuốc."Sơ Nguyên cẩn thận xem kỹ vết thương trên cổ tay cô.
"Vâng." Nghĩ một lúc, cô lại buột miệng: "Mấy hômnữa, có lẽ em sẽ không bị thương nữa!".
"Vì sao?"
"Vì ngày kia cuộc thi bắt đầu rồi, em ở trong đội cổ vũ, hômnào cũng đến cồ vũ cho sư huynh Nhược Bạch và mọi người!", cô nói, mắtsáng lên.
Ðây là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến cuộc thi đấu giữacác võ quán toàn thành phố!
"Ngày kia cuộc thi bắt đầu..."
Ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời, câu nói của Sơ Nguyên Khẽ khàng nhưtự nói với mình. Không hiểu tại sao, Bách Thảo cảm thấy nỗi u uẩn không thể kìmchế trong giọng nói ấy.
"Sư huynh Sơ Nguyên...", cô do dự hồi lâu, "saongày trước anh quyết định không tập Teakwondo nữa?"
"Chuyện này..."
Anh khẽ nhíu mày rồi lại mỉm cười, dường như đó là một vấn đề cầnphải suy nghĩ rất lâu mới có thể trả lời được.
***
Nếu sư huynh Sơ Nguyên không muốn nói thì cô cũng không nên gặnghỏi hoặc suy nghĩ đến nữa. Nhưng cô cứ luôn nhớ đến vè u uẩn thoáng qua giọngvà cái nhìn mày thật khẽ của anh lúc đó.
Trước bữa tối, Hiểu Huỳnh đi thăm dò các võ quán khác trở về, đemtheo một tin vui!
"Ôi, nghe nói cuộc thi năm nay sẽ có huấn luyện viên của độituyển quốc gia Teakwondo Quốc gia tới dự!" Cả nhà ngồi quanh bàn cơm, HiểuHuỳnh vừa ăn vừa kể, phấn khơi ra mặt, mắt sáng như sao: "Ban đầu còntưởng họ nói đùa, huấn luyện viên đội tuyển Quốc gia sao có thể đến xem cuộcthi cấp Thành phố này chứ, nhưng không ngờ, đúng là thật! Vừa nãy trên đường vềgặp sư huynh Nhược Bạch, huynh ấy cũng nói như thế. Ôi trời ạ, mà mọi ngườiđoán xem, vị huấn luyện viên ấy là ai?"
Huấn luyện viên đội tuyển Quốc gia?
Bách Thảo thầm nghĩ đôi đũa đang định gắp thức ăn, chợt khựng lại.
Huấn luyện viện quốc gia tới thành phố nhỏ bé này làm gì? Cứ tưởnghuấn luyện viên quốc gia chỉ xuất hiện trong các cuộc thi đấu Quốc gia mà thôi.
"Là ai thế, nổi tiếng lắm phải không?", thím Phạm cườihỏi.
"Là huấn huyện viên Thẩm Ninh!!!"
Hiểu Huỳnh cơ hồ muốn khóc, ngay đến chú thím Phạm cũng nhìn nhau,há miệng kinh ngạc. Tuy chưa bao giờ tập Taekwondo, nhưng sống trong thành phốcủa Taekwondo này, sao họ lại không nghe tiếng cái tên Thẩm Ninh lừng danh đó!
"Huấn luyện viên Thẩm Ninh?"
Bách Thảo nhắc lại, ánh mắt cũng sáng lên, ngưỡng mộ không kémHiểu Huỳnh.
Cô đã được nghe nói về huấn luyện viên Thẩm, nhân vật truyềnthuyết đó.
Nghe nói nhiều năm trước, huấn luyện viên Thẩm là sinh viên ĐạiHọc Thể dục Thể thao, bộ môn Wushu. Cục Thể dục Thể Thao muốn phát triểnTeakwondo, để tăng ưu thế và sức cạnh tranh của Trung Quốc ở môn thể thao nàynên đã chuyển cô ấy và một số sinh viên khác sang học Teakwondo.
Trong thời gian gần hai năm du học tại Hàn Quốc, Thẩm Ninh đã kếthợp nhuần nhuyễn Teakvvondo với kỹ thuật Wushu của mình trước đó. Sau khi vềnước, cô nhanh chóng bồi dưỡng nên một thế hệ võ sĩ Teakwondo vô cùng xuất sắc.Nhiều nữ đệ tử do cô huấn luyện đã giành huy chương vàng Olymopic!
Cô là một huấn luyện viên Teakwondo xuất sắc cấp quốc gia, đượcnhà nước tặng thưởng huân chương.
Bao nhiêu võ sĩ Teakwondo mơ ước được cô lựa chọn, được cô hướngdẫn tập luyện. Dù không thể trở thành quán quân thế giới nhưng được thành đồngmôn với những nhà vô địch thế giới cũng là niềm vinh hạnh lớn lao rồi!
"Đúng vậy, đúng vậy! Chính là huấn luyện viên Thẩm!"Hiểu Huỳnh càng nói càng phấn khích, đôi đũa trên tay như đang múa trên không."... Mà mọi người đoán xem, vì sao huấn luyện viên Thẩm lại đến xem trậnđấu có võ quán chúng ta tham gia?"
"Vì sao?", thím Phạm háo hức hỏi.
"Huấn luyện viên Thẩm muốn xây dựng một cơ sở đào tạoTeakwondo ở thành phố ta! Ha ha! Huấn luyện viên Thẩm sẽ thành lập một độiTeakwondo ở thành phố ta! Tập luyện ở đây! Hơn nữa ngay từ những trận đầu tiênsẽ bắt đầu chọn ra những ứng viên có tiềm năng!!!", Hiểu Huỳnh phấn khíchnói oang oang đến rung cả mái nhà.
"Vậy huấn luyện viên Thẩm không ở đội tuyển Quốc gia nữaư?", chú Phạm nghĩ một lúc rồi hỏi. "Dù sao đội tuyển Quốc gia cũngquan trọng hơn, sao có thể rời bỏ đội tuyển để đến đây, dù gì cũng chỉ là cơ sơhuấn luyện cấp thành phố?"
"Nghe nói, sẽ giống như đội tuyển nhảy cầu. Ngoài đội tuyểnQuốc gia còn có đội tuyển Thanh Hoa, Phụ Minh Hà, Quách Tinh Tinh đều là củađội Thanh Hoa, vừa học vừa luyện tập, thành tích thi đấu của họ rất tốt nên độituyển Teakwondo Quốc gia cũng định thử nghiệm mô hình đó." vấn đề này HiểuHuỳnh cũng đã hỏi rồi, lúc đầu cô cũng khấp khởi mừng thầm, tuy vẫn bán tín bánnghi. "Hơn nữa thế vận hội cũng vừa kết thúc, còn ba năm nữa mới tới Thếvận hội tiếp theo cơ mà."
"Ô, được đấy." Thím Phạm cũng thấy háo hức. "HiểuHuỳnh này, con chịu khó luyện tập, khi nào huấn luyện viên Thẩm tới, con cốgắng để được vào đội tuyển của cô ấy, bố mẹ đều rất ủng hộ con!"
Ăn xong, Bách Thảo lại giúp thím Phạm thu dọn bát đĩa như mọingày, đang chuẩn bị rửa bát thì thím Phạm ngăn lại, thím nói:
"Bách Thảo à, những việc này con đừng làm nữa, tranh thủ thờigian luyện tập đi, để năm nay có thể được huấn luyện viên Thẩm để ý đưa vào độicủa cô ấy, đến lúc đó con và Hiểu Huỳnh cùng đi, bạn bè chăm sóc lẫnnhau."
Đợi thím Phạm phấn khởi đi ra ngoài.
Hiểu Huỳnh mới thở dài, cúi đầu ù rũ, giọng chán nản: " Đúngthật là, sống ở võ quán bao nhiêu năm mà mẹ không biết, mỗi võ quán chỉ có bangười được đi thi, những người còn lại đều không được lên sàn đấu. Không có cơhội thể hiện làm sao được huấn luyện viên Thẩm lựa chọn".
Bách Thảo đang dùng một miếng giẻ lớn lau bàn.
"À... Xin lỗi..." Chợt nhớ ra, nếu sư huynh Nhược Bạchkhông dành xuất thi đấu cho sư tỷ Tú Cầm thì Bách Thảo đã có thể có cơ hội,Hiểu Huỳnh mới ngượng ngùng nói chữa: "... Nhưng cậu đừng buồn, khôngchừng năm sau... năm sau huấn luyện viên Thẩm lại chọn cậu thì sao".
"Sao lại phải buồn?"
Mặt bàn được lau sạch bóng, Bách Thảo mới đi giặt giẻ, thong thảnói: "Nếu thực lực mình kém thì dù năm nay có được tham gia thi đấu cũngkhông được huấn luyện viên Thẩm lựa chọn".
"Ấy, cậu hết giận rồi à? Không giận sư huynh Nhược Bạch đãchọn sư tỷ Tú Cầm đi thi hả?" Hiểu Huỳnh tròn mắt, cô vẫn chưa quên sự tứcgiận của Bách Thảo, lúc đó mới đáng sợ làm sao.
"Hết giận từ lâu rồi."
Hiểu Huỳnh nghiêng đầu nhìn Bách Thảo, thấy Bách Thảo quả thậtkhông có vẻ gì là buồn giận nữa, nhưng bỗng lắc đầu than thở: "Bách Thảoà, cậu rất thiệt thòi, cậu biết không? Trông cậu lúc nào cũng lầm lì ít nói,khiến người khác cảm giác khó gần, nhưng thực ra cậu rất tốt bụng, giận ai cũngkhông giận lâu, mà lại luôn nghĩ cho người khác. Từ nay về sau cậu cười nhiềuvào nhé, cứ cười như lúc ờ đội cổ động ấy, mình nghĩ không chừng sẽ có anhchàng nào theo đuổi rồi viết thư tình cho cậu cũng nên!"
Bách Thảo ngẩn người.
Thư tình?
Từ nay về sau đúng là cỏ lẽ cô nên cười nhiều hơn.
***
Ngày hôm sau, tin huấn luyện viên Quốc gia Thẩm Ninh sẽ đến NgạnDương tìm nhân tài Teakwondo đã nhanh chóng lan ra thành phố.
Thật là một tin chấn động!
Hơn nữa, tin này đã được xác nhận, trung tâm huấn luyện Teakwondosẽ là một tổ chức bán công. Mục đích là cùng việc phổ cập môn thể thaoTeakwondo, sẽ tìm kiếm, phát hiện những tuyển thủ trẻ ưu tú đưa vào đội tuyểnquốc gia, thậm chí có thể trực tiếp tham gia các giải thi đấu quy mô lớn trongvà ngoài nước, nếu đặc biệt xuất sắc, chưa biết chừng còn có thể tham gia giảithế giới hoặc Olympic!
Sở dĩ chọn Ngạn Dương.
Có lẽ là bởi vì thời gian gần đây, Ngạn Dương xuất hiện khá nhiềuvõ sĩ Teakwondo ưu tú, đồng thời cũng là một trong những địa phương chủ yếucung cấp tuyển thù cho đội tuyển Quốc gia, nên khi bộ Thể dục Thể Thao hỏi ýkiến huấn luyện viên Thẩm Ninh, cô đã chọn Ngạn Dương là nơi xây dựng trung tâmđào tạo.
Tất nhiên cũng có nhiều các lý giải ly kỳ khác, chẳng hạn như huấnluyện viên Thẩm đặc biệt yêu mến Ngạn Dương, nhưng kiểu lý giải ấy không có căncứ nên chẳng mấy người tin.
Nếu nói cuộc thi đấu giữa các quán võ quán sắp tới đã khiến mọingười vô cùng phấn khích thi sự xuất hiện của huấn luyện viên Thẩm càng khiếntất cả các võ quán ở Ngạn Dương trở nên sôi sục. Trong không khí nô nức phấnkhởi đó, cuộc thi Teakwondo toàn thành phố..
Cuối cùng đã chính thức bắt đầu!
Chương 10
Cũng như mọi năm, cuộc thi Taekwondo năm nay được tổ chức tại nhàthi đấu thành phố! Toàn bộ bảy mươi sáu võ quán lớn nhỏ của thành phố đều thamgia. Ngày khai mạc, bên ngoài nhà thi đấu cờ hoa rực rỡ, kèn trống rộn ràng cácđoàn đại diện của mỗi võ quán giương cao biển tên võ quán mình, rầm rộ tiến vàokhu trung tâm nhà thi đấu.
Thị trưởng phát biểu khai mạc.
Chính giữa trung tâm nhà thi đấu, những thiếu niên nam nữ thânhình tuyệt đẹp, võ phục trắng tinh, đứng thành hàng thẳng tắp. Ai nấy tràn trềtinh thần, đứng thẳng nghiêm trang, mỗi vận động viên đều mang trên mình kỳvọng lớn lao của bao người, họ sắp thi đấu vì danh dự của võ quán!
Ngồi giữa khác giả đông đúc, nhìn về phía trung tâm nhà thi đấu,nơi Nhược Bạch, Diệc Phong và Tú Cầm đang đứng với tư cách đại diện chovõ quán Tùng Bách, Bách thảo cảm thấy cổ họng như có vật gì chặn lại, máu tronglồng ngực như trào sôi.
Trước đây, nhìn vẻ xúc động, náo nức của các đệ tử Toàn Thắngchuẩn bị tham gia thi đấu, cô chỉ có thể đứng từ xa cảm nhận. Hôm nay được trựctiếp đến nhà thi đấu, lần đầu tiên cô cảm nhận một cách chân thực đội mình sắpchiến đấu vì danh dự của võ quán!
"Bách Thảo, theo cậu, năm nay chúng ta có thể vào bán kếtkhông?"
Nắm chặt cổ tay Bách Thảo, khi nghe thị trưởng tuyên bố cuộc thichính thức bắt đầu, Hiểu Huỳnh toàn thân cứng đờ hồi hộp. Đúng là vừa hy vọngvừa lo lắng... Hy vọng Tùng Bách lọt vào chung kết thuận lợi, thậm chí còn hyvọng lập được kỳ tích đoạt giải quán quân! Nhưng, năm ngoái đội Tùng Bách thiđấu không tốt, nhanh chóng bị loại, có lẽ lần này chỉ cần vào đến vòng trong làtốt lắm rồi, dù sao thực lực của sư tỷ Tú Cầm vẫn kém một chút so với sưtỷ Sơ Vy.
"Được!"
Bách Thảo gật đầu thật mạnh.
"Vì sao?"
Nghe câu khẳng định chắc nịch của Bách Thảo, Hiểu Huỳnh thấy vuihơn.
"Vì các sư huynh, sư tỷ nhất định sẽ không thua."
Thời gian gần đây, quan sát nhóm Nhược Bạch dốc sức tập luyện côtin những nỗ lực và mồ hôi công sức của họ sẽ không vô ích!
"Đúng! Chúng ta nhất định sẽ chiến thắng!" Hiểu Huỳnhnắm chặt nắm đấm, thấy tiin tưởng hơn hẳn, quay ra nói với các ban trong đội cổđộng: "Mọi người, chuẩn bị xong chưa? Lát nữa khi trận đấu bắt đầu. chúngta phải dốc toàn lực cổ vũ cho đội Tùng Bách""
"Được! Đã chuẩn bị xong rồi!"
Các cô gái tay cầm những quả cầu sặc sỡ, khí thế hừng hực, dõngdạc, đồng thanh trả lời.
Lễ khai mạc kết thúc, vong đấu dầu tiên lập tức bắt đầu. Cuộc thiđấu chia làm ba giai đoạn: vòng loại, vòng bán kết và chung kết. Ngoại trừ nhàvô địch năm ngoái – võ quán Hiền Võ được trực tiếp vào thẳng vòng trong, tất cảvõ quán còn lại đều phải tham gia vòng loại.
Vòng loại sử dụng hình thức thi đấu luân lưu giữa các nhóm, cònbảy mươi lăm đội đại diện cho bảy mươi lăm võ quán chia làm tám nhóm. Bảy nhómđầu, mỗi nhóm mười đội, sau khi kết thúc vòng loại, hai đội có số điểm cao nhấtcủa mỗi nhóm sẽ được vào vòng trong, nhóm thứ tám chỉ có năm đội, sẽ chỉ có mộtđội vào vòng trong.
Cuối cùng, thêm võ quán Hiền Võ, tổng cộng có mười sáu đội tham dựvòng bán kết.
Kết quả bốc thăm vừa ra, các đệ tử của võ quán Tùng Bách đều khôngnén nổi vui mừng! Chín đội cùng nhóm của Tùng Bách, ngoài võ quán Nhật Thăngnăm ngoái lọt vào tám đội mạnh nhất, những đội còn lại đều rất bình thường.
Còn phải nói!
Hy vọng lọt vào vòng bán kết năm nay của đội Tùng Bách là rất lớn!Dù có thua đội Nhật Thăng, chỉ xếp thứ hai trong nhóm là có thể vào vòng trongrồi!
Trận đấu đầu tiên của đội Tùng Bách trong cuộc thi đấu năm nay vớivõ quán Hải Khoan.
Diệc Phong thi đấu với nam đệ tử Bình Nhân của võ quán Hải Khoantrong trận đầu tiên. Bách Thảo kinh ngạc phát hiện, khi đứng trên sàn thi đấuchính thưc, ngoại trừ đôi mắt tinh nhanh thì Diệc Phong vẫn giữ cái dáng chậmchạp lờ đờ như thường ngày. Bình Nhân bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài đó, xemthường đối phương, bị Diệc Phong liên tiếp đánh trúng.
Hóa ra, cái vẻ lờ đờ buồn ngủ đó lại là một chiến thuật của DiệcPhong, Bách Thảo không khỏi kinh ngạc, thầm kêu lên.
Tú Cầm thi đấu trận thứ hai và Nhược Bạch đấu trận thứ bađều đứng bên cạnh sàn đấu, tập trung quan sát trận đấu giữa Diệc Phong và BìnhNhân. Hiệp đầu kết thúc, Diệc Phong và Bình Nhân. Hiệp đầu kết thúc, Diệc Phongdẫn trước ba điểm, Tú Cầm thở phào, Nhược Bạch đưa cho Diệc Phong chainước, nói thầm câu gì đó, Diệc Phong vừa nghe vừa gật đầu.
"Tùng Bách! Tùng Bách chiến thắng!"
"Tùng bách tiến lên!"
Vẫy những quả cầu bông rực rỡ, dưới sự chỉ đạo của Hiểu Huỳnh,Bách Thảo cùng các bạn thành viên trong đội cổ động hăng hái hô to cổ vũ độiTùng Bách!
Ở vòng loại, để tăng thêm không khí và giao hữu học hỏi giữa cácvõ quán được học hỏi giữa các đệ tử không tham gia thi đấu của các võ quán đượcphép đứng gần sàn thi đấu quan sát, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến trận đấu.
Cho nên, ngoài các tuyển thủ tham gia thi đấu chính thức, sự cómặt của các đội cổ động cũng hết sức nổi bật. Đội cổ động của võ quán Tùng Báchdo Hiểu Huỳnh dẫn đầu, võ phục trắng tinh, tay cầm những quả cầu bông sặc sỡ,đội cổ động của võ quán Hải Khoan nhất loạt mặc váy ngắn đỏ chói cầu bông cũngmàu đỏ, trông rất bắt mắt.
"Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!"
"Hải Khoan chiến thắng! Hải Khoan chiến thắng!"
Hai đội cổ động dường như có sự ganh đua ngấm ngầm, ra sức hô thậtto, chẳng mấy chốc, ai nấy cổ họng đều đau buốt, nóng ra như lửa đốt, nhưngkhông ai tỏ ra yếu thế, không ngừng hô vang cổ vũ cho đội nhà. Đến lúc trọngtài ra hiệu, hiệp hai trận đấu Diệc Phong và Bình Nhân bắt đầu, hai đội cổ độngmới tạm thời hạ nhiệt, hồi hộp theo dõi trận đấu.
Hiệp hai, Diệc Phong đánh càng hăng, Bình Nhân lộ rõ không phải làđối thủ của Diệc Phong, hiệp hai kết thúc, Diệc Phong dẫn trước đến bảy điểm.
"Hải Khoan quyết không bỏ cuộc!"
"Hải Khoan chuyển bại thành thắng!"
Thấy đội nhà có vẻ thua ngay trong trận đầu tiên, cổ động viên củavõ quán Hải Khoan càng hô to, át hẳn tiếng hô của cổ động viên Tùng Bách.
"Tùng Bách vô địch!"
Hiểu Huỳnh cuống lên, xúc động hét thật to, Bách Thảo hơi chậm hơnmột chút, vội vàng giơ cao quả cầu bông, cùng Hiểu Huỳnh hô tô:
Tùng Bách! Vô địch""
Đang nói nhỏ câu gì với Diệc Phong, Nhược Bạch bị thu hút bởi âmthanh phát ta từ đội cổ vũ, ánh mắt thường ngày lảnh đạm của anh bỗng lóelên như cười. Diệc Phong cũng cười lớn, hướng về phía đội cổ vũ giơ cao ngóntay cái, được động viên, cổ động viên của Tùng Bách lập tức như có thêm sứcmạnh, càng ra sức cổ vũ hăng hái hơn.
Hiệp ba, Diệc Phong tiếp tục chiếm ưu thế. Cuối cùng chiến thắngvới tỷ số 9:1, đem lại thắng lợi đầu tiên cho võ quán Tùng Bách!
"Ôi, sư huynh Diệc Phong!"
Đội cổ động và các đệ tử khác phấn khích tới mức trận đấu vừa kếtthúc lập tức ào ra ôm chầm Diệc Phong, hoan hô vang dội! Trận đầu chiến thắngnhanh gọn, đây là một sự khởi đầu rất tốt, chắc chắn là điềm báo năm nay võquán Tùng Bách sẽ đạt thành tích tốt.
Người tiếp theo là Tú Cầm. Tú Cầm thi đấu không được thuận lợi nhưDiệc Phong, kết thúc hiệp hai, còn bị đối thủ dẫn trước một điểm. Tất cả các đệtử Tùng Bách đứng quan sát đều rất lo lắng, Bách Thảo nắm chặt Quả cầu bôngtrong lay, Hiểu Huỳnh sững người, quên cả chỉ huy đội cổ động, đến khi BáchThảo khẽ đẩy, mới như tỉnh mộng, hô to:
"Sư tỷ Tú Cầm! Cố lên!"
"Cố lên! Cố lên!"
Đội cổ động phấn khích gào lớn, chỉ mong có thể đem toàn bộ sứclực của mình truyền cho Tú Cầm!
Qua cơn nguy hiểm, cuối cùng Tú Cầm cũng chiến thắng với tỷ sốchênh lệch hai điểm, người thi đấu cuối cùng là Nhược Bạch.
Đây là lần đầu tiên Bách Thảo được thấy Nhược Bạch thi đấu chínhthức.
Võ phục trắng tinh, đai lưng màu đen, đôi mắt lảnh đạm nhìn đốithủ đang căng thẳng thủ thế, khuôn mặt anh vẫn hoàn toàn không biểu cảm nhưngày thường.
"Cậu xem, người kia thua chắc rồi."
Trọng tài vừa tuyên bố trận đấu bắt đầu, Hiểu Huỳnh đã hứng khởireo lên, nhảy đénbeen Bách Thảo. Đúng, Bách Thảo cũng nhận thấy thế, mặc dù haingười vẫn chưa chính thức ra đòn nhưng trước khí thế điềm tĩnh mà lạnh lùng củaNhược Bạch, đối thủ đến từ võ quán Hải Khoan đã căng thẳng, chân bắt đầu loạnnhịp.
Trận này Nhược Bạch chắc thắng, không cần phải bàn.
Mặc dù cổ động viên của võ quán Hải Khoan liên tục hô vang tiếpthêm khí thế cho đại diện của mình, nhưng đến hiệp hai, khi đã dẫn trước mườiđiểm, Nhược Bạch bất ngờ tung một cú đá hậu trực tiếp hạ gục đối thủ.
Trọng tài tuyên bố Nhược Bạch thắng K.O
"Sư huynh Nhược Bạch!"
"Sư huynh Nhược Bạch!"
Các đệ tử của Tùng Bách chay ùa tới, ôm chặt Nhược Bạch hoan hôvang trời như vừa làm với Diệc Phong và Tú Cầm. Trời ạ,, thắng K.O cơ mà! Trậnđầu tiên trong cuộc thi đấu năm nay, đội Tùng Bách đã giành thắng lợi mỹ mãn.
Nhìn những gương mặt sáng bừng rạng rỡ niềm vui của đồng đội xungquanh, mặc dù không chạy ùa ra ôm Nhược Bạch như mọi người, nhưng nỗi xúc độngcũng cuộn trào trong lòng Bách Thảo mãi mới lắng xuống. Do vừa rồi hò hét quánhiều, lúc này cô cảm thấy cổ họng đau rát như lửa đốt, đến gần sàn đấu, cúingười lấy chai nước uống, khi ngẩng đầu nhìn thấy đội cổ động của võ quán HảiKhoan mặt mày ủ rũ đang thu những quả cầu bông.
Ðệ tử của Hải Khoan vừa thua Nhược Bạch ngồi ngây trên đệm đấu,vai rũ xuống, huấn luyện viên của Hải Khoang vỗ vai anh, nói:
"Mới thua một trận, đừng mất tinh thần!"
"Xin lỗi!"
Anh ta lấy tay xoa mặt, đứng lên.
"Phấn chấn lên, trận sau chúng ta gặp võ quán Nhật Thăng, chỉđược thắng không được thua!" Huấn luyện viên của Hải Khoan cao giọng nói,các đệ tử xung quanh phấn kích đồng thanh trả lời.
"Rõ!"
Giọng nói tràn đầy sức mạnh, hình như nhiệt huyết lại được đốtlên!
Vừa thu ánh mắt về, Bách Thảo bỗng thấy khó thở, lòng se lại xótxa. Còn nhớ trước đây, năm nào các đệ tử của võ quán Toàn Thắng cũng đều dùngcả một năm ròng, chuẩn bị cho cuộc thi đấu hằng năm giữa các võ quán, vậy mànăm nào cũng thua thê thảm, chưa một lần lọt vào trong danh sách vào vòngtrong.
Cô tồn tại trong võ quán Toàn Thắng như một cái bóng, không ai nóivới cô rốt cuộc Toàn Thắng đã thua như thế nào, cô chỉ có thể cảm nhận khôngkhí im lìm như chết của võ quán sau khi thi đấu thất bại.
Năm nay, cuối cùng cô đã có thể tận mắt chứng kiến cuộc thi đó.
Nhưng lại đứng trong hàng ngũ của võ quán Tùng Bách.
Bách Thảo nhắm mắt, ngửa cổ tu nước ừng ực như muốn xua đuổi nỗibuồn đột nhiên trỗi dậy trong lòng.
"Đi thôi, chúng mình đi xem các đội mạnh!"
Trận Tùng Bách gặp Hải Khoan là trận đầu tiên của nhóm thứ sáu,tiếp theo là các trận đấu khác trong nhóm, Nhược Bạch , Diệc Phong và Tú Cầm ở lại quan sát trận đấu đó, Hiểu Huỳnh, A Nhân, Bình Bình xếp cầu bôngvào túi. Gọi Bách Thảo cùng đi xem các đội mạnh thi đấu.
"Được!"
Bỏ chai nước vào ba lô, Bách Thảo đi cùng các bạn, nhà thi đấungười đông nghịt, đang chợt nhìn thấy một tốp người đi từ phía trước đến, BáchThảo và các bạn tránh sang bên, nhường đường cho tốp người ủ rũ đó.
Bách Thảo sững người.
Đó là đội của Toàn Thắng. Điều lạ lùng là cô không nhìn thấy sư tỷLê Lam. Lê lam luôn đại diện cho võ quán tham gia thi đấu, lại không có trongtốp người đó, mà lại là Quang Nhã đang vận võ phục tới đôi mắt đỏ hoe, đi theosau Trịnh sư bá và sư huynh Trọng Hòa.
Họ thua rồi ư?
Mặc dù bị đuổi khỏi võ quán Toàn Thắng, mặt dù chưa từng được côngnhận, nhưng lúc này, nhìn bộ dạng ủ rũ thảm hại của họ, cô thấy lòng quặn thắt,cơ hồ không thể thở được.
"Hừ!"
Lúc này, Trịnh Uyên Hải đã nhìn vào Bách Thảo, liếc nhìn mấy ngườicủa võ quán Tùng Bách đi cùng cô, đằng hắng một tiếng thật to. Vậy là các toánđệ tử của võ quán Toàn Thắng, không ai bào ai, lập tức quay lại nhìn cô, ánhmắt thù địch, dường như những nỗi hậm hực của họ đã tìm được chỗ xả.
"Đồ phản bội!"
"Đồ vô liêm sỉ!"
"Hừ!"
Bị vây bọc bởi những cái nhìn lạnh giá, thù hận nghe thấy tiếngnhững lời mệt thị đó, Bách Thảo đang đứng né một bên, chỉ biết cắn môi, cốkhông để người run lên, cố bỏ ngoài tai những câu nói đó. Cô đã không còn ở võquán Toàn Thắng nữa, chính Trịnh sư bá đuổi cô đi, chính võ quán Tùng Bách đãthu nhận cô. Võ quán Toàn Thắng bây giờ ra sao, có thái độ gì với cô, cô khôngcần quan tâm mới đúng.
Nhưng...
Tại sao khi thấy Quang Nhã cũng lạnh lùng "hừ" một tiếngrồi đi qua, cô lại thấy buồn đến vậy.
"Ấy, Bình Bình, có phải Toàn Thắng thua rồi không?"
Nhìn sắc mặt Bách Thảo trắng bệch, Hiểu Huỳnh bực lắm, cố tình nóithật to. Sống cùng Bách Thảo lâu nay, sao cô không biết Bách Thảo đang buồn?Thật quá đáng! Khi Bách Thảo còn ở Toàn Thắng thì ra sức bắt nạt, không chotham gia bất kỳ cuộc thi đấu nào, bây giờ Bách Thảo không còn ở đó nữa mà họvẫn còn bắt nạt!
"Thật ư? Mình...mình không biết..." Nhìn đám người củavõ quán Toàn thắng nghe xong câu nó của Hiểu Huỳnh ai nấy tức tối, mặt hầm hầm,Bình Bình sợ không nói lên lời.
"Hì hi, thật ra nhìn là biết ngay." Hiểu Huỳnh cười hihí, giả bộ nói nhỏ, nhưng thực ra cố tình để xung quanh nghe thấy. "Xemkìa, ủ rũ như gà rù thế kia, không thua thì thắng ai?"
"Ờ... ờ..."
Bình Bình sợ hãi khẽ bóp cổ tay Hiểu Huỳnh, sợ người của ToànThắng nghe thấy sẽ xông đến gây sự.
"Cô nói gì! Thua thì đã sao! Chẳng lẽ Tùng Bách không thuatrận nào?!"
Quang Nhã bước ta, tức giận lừ mắt với Hiểu Huỳnh, rồi nhìn BáchThảo đứng im lặng bên cạnh, giận run người thét lên:
"Cô vẫn còn mặt dày đứng đây ư! Tưởng là phản bội Toàn Thắng,đến Tùng Bách là có thể vênh mặt chế nhạo bọn này hả? Từ bé đến giờ, ai cho côăn, ai cho cô ở, ai cho cô đi học, ai dạy cô tập võ thế mà cô trở mặt phản bộiToàn Thắng, cô là kẻ phản bội!"
"Xin lỗi , tai nào của cô nghe thấy tiếng Bách Thảo chế nhạocác người! Vừa nãy chính các người sỉ vả cô ấy, vậy mà Bách Thảo cũng không nóigì, các người con muốn cô ấy làm gì nữa? Chế giễu các người là tôi, đừng cótrút giận lên Bách Thảo!"
Hiểu Huỳnh tức điên, đứng thẳng người, chắn trước mặt Bách Thảo,nói một thôi:
"Thế nào là phản bội, ai chẳng biết vì cái trò lừa bịp bịphát giác, các người quá xấu hổ, nhục nhã mới đuổi Bách Thảo! Các người khôngcần Bách Thảo, chẳng lẽ cũng không cho nơi khác thu nhận cô ấy hay sao?"
"Cô..."
Quang Nhã tức ghen giọng, nhưng không chấp Hiểu Huỳnh, chỉ nhìn BáchThảo, nói vẻ hằn học: "Tôi cứ nghĩ, cho dù cả võ quán Toàn Thắng khinh ôngấy, ít nhất còn có cô không phản bội ông ấy. Nhưng hóa ra cô cũng như những kẻkhác thôi".
Bách Thảo nhìn Quang Nhã!
Cô không nghe nhầm. Thì ra, nỗi buồn giọng nó của Quang Nhã vừarồi là vì tưởng Bách Thảo phản bội sư phụ nên mới tức giận run người như vậy.
"Là sư phụ gửi tôi đến võ quán Tùng Bách ."
Vốn không định giải thích gì hết, từ bé đến giờ, đã quen bị coithường, bị mang tiếng oan, nhưng lúc này, Bách Thảo không thể để Quang Nhã hiểulầm mình.
"Tôi không tin!" Quang Nhã không thèm nghĩ ngợi cắtngang lời cô:" Ông ấy hy vọng cô đến thế, làm sao nỡ đem cô gửi cho nơikhác! Cô đừng hòng lừa ai!"
"Hóa ta là Khúc sư đệ gửi cô vào võ quán Tùng Bách!",Trịnh Uyên Hải mặt đỏ lựng, cười khùng khục, "Đúng thế, cái võ quán bèobọt này đâu phải dành cho người tài cao như cô, đã chui được vào Tùng Bách cầngì quan tâm đến Toàn Thắng nữa, được, được lắm! Đi!"
Ông ta nói hầm hầm bỏ đi.
Các đệ tử của Toàn Thắng giận dữ nhìn Bách Thảo rồi kéo nhau đitheo Trịnh Uyên Hải, Quang Nhã càng không thèm nhìn Bách Thảo.
"Các người..."
Hiểu Huỳnh quá tức giận trước thái độ của bọn họ đối với BáchThảo, định chạy theo nói cho ra nhẽ, rõ ràng họ ức hiếp Bách Thảo mà vẫn nóinhư là Bách Thảo phản bội, quá đáng đến thế là cùng!
"Hiểu Huỳnh, đi thôi."
Bách Thảo ngăn Hiểu Huỳnh, trong lòng bỗng thấy bất an. Có lẽ vừanãy cô không nên nói ra sư phụ gửi mình cho Tùng Bách? Trịnh sư bá vốn không ưasư phụ, liệu có tìm cách khó dễ cho ông không?
"Mình thấy, cái ông Trịnh sư bá đó đúng là người hẹp hòi,chắc chắn không thích sư phụ cậu nên mới không cho hướng dẫn các đệ tử, lại còntẩy chay cậu, không cho cậu thi đấu". Hiểu nỗi lo của Bách Thảo,Hiểu Huỳnh lắc lắc đầu, vừa đi vừa phân tích hình hình: " Nhưng ông ta lạichấp nhận cho sư phụ cậu ở lại võ quán, chắc là cũng có nguyên do nàođấy..."
"Mình cũng nghĩ thế", A Nhân xen vào, "Sau chuyệnnăm ấy mà sư phụ cậu vẫn ở lại võ quán Toàn Thắng, chứng tỏ Trịnh sư bá đókhông dám đuổi sư phụ, vậy thì chuyện nhỏ vừa rồi, ông ta cũng không dám đuổisư phụ cậu đâu, yên tâm đi!".
"Đúng thế, đúng thế, Bách Thảo, cậu yên tâm đi!" BìnhBình nhanh nhảu phụ họa, dù cô cũng không hiểu lắm mọi người đang nói gì.
"Ừ."
Bách Thảo cố đáp, cố không suy nghĩ nhiều, hơn nữa cũng không muốnảnh hường đến tình thần các bạn. Vì mọi người đang rất vui vì chiến thắng vừarồi của võ quán Tùng Bách. Nhìn trước mặt, các trận đấu đang diễn ra hết sứcsôi nổi, chủ đề câu chuyện lại chuyển từ võ quán Toàn Thắng sang cuộc thi đấu.
"Chúng mình xem trận nào bây giờ?"
"Đi xem võ quán Thần Uy thi đấu! Nếu có thể vào vòng trong,rất có thể trận đầu tiên chúng ta sẽ gặp phải đội Thần Uy!", Hiểu Huỳnhnói một cách phần khích. A nhân và Bình Bình lập túc hưởng ứng, thế là bốn côgái chen lấn đến chỗ thi đấu của đội Thần Uy, chăm chú đứng xem.
Trận đấu của đội Thần Uy đang diễn ra là của một nữ tuyển thủ,cũng là trận thi đấu thứ hai của họ. Cuộc thi này năm nào cũng vậy, ban tổ chứcthường bố trí các nữa tuyển thủ thi đấu trận thứ hai, trận đầu tiên và trận thứba là của nam, nhìn chung, trận thứ ba thường là trận có tính quyết định.
"Cô ấy tên Lý Phương, mạnh lắm đấy." Nhìn nữ tuyển thủcủa võ quán Thần Uy nhẹ nhành tung một cú song phi, đá trúng đối thủ và ghiđiểm, Hiểu Huỳnh nói: " Trong trận giao hữu, sư tỷ Tú Cầm đã thua côấy".
"Ồ, sư tỷ Tú Cầm thua cô ấy ư?" Bình Bình nói vẻ sợ hãi,nếu vòng trong cũng gặp Lý Phương... "Phải làm sao đây?"
"Làm sao cái gì, sư tỷ Tú Cầm chỉ thua trận giao hữuthôi, biết đâu là do muốn thử sức, đợi đến thi đấu chính thức mới tung hết sứcgiành chiến thắng!" Hiểu Huỳnh trợn mắt nhìn Bình Bình, quay lại thấy BáchThảo đứng bên đang tập trung chú ý quan sát Lý Phương thi đấu, mắt dán chặtnhất cử nhất động của cô ta, dáng vẻ ấy giống hệt lúc tập luyện gần đây củaBách Thảo.
Hiểu Huỳnh bỗng thất băn khoăn.
Ồ, có lẽ Bách Thảo vẫn kiên trì rèn luyện cách quan sát đốiphương?
"A! nhìn kìa! Võ quán Hiền Võ kìa!", A Nhân mừng rỡ reolên.
Hiểu Huỳnh và Bình Bình lập tức quay lại nhìn theo hướng mắt ANhân, quả nhiên thấy các đệ tử Hiền Võ đang xếp hàng, từ trong đám đông đi ra,đệ tử các võ quán khác đều dạt sang bên nhường lối, nhìn họ với ánh mắt sùngbái, ngưỡng mộ không thể kìm nén.
"Đúng là rất có khí chất...", Bình Bình thì thầm.
Tuy không phải lần đầu nhìn thấy đệ tử của võ quán Hiền Võ, nhưngmỗi lần nhìn thấy họ trong bộ võ phục trắng vẫn không khỏi rộn rã trong tim.
"Họ được vào thẳng vòng trong."
A Nhân ngưỡng mộ họ, mọi võ quan đều phải vất vả vượt qua vònglại, chỉ có Hiền Võ là ung dung ngồi nhìn.
"Mau cầu nguyện đi!"
Hiểu Huỳnh chắp tay, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ông Trời ơi,xin đừng để Tùng Bách gặp phải Hiền Võ quá sớm..."
A Nhân và Bình Bình lập tức làm theo, căng thẳng cầu nguyện theoHiểu Huỳnh.
Trước trận chung kết, nếu gặp Hiền Võ là cầm chắc thua. Vì Vậy gặpHiền võ càng muộn càng tốt.
Bách Thảo tập trung chú ý quan sát trận đấu, khi Lý Phương bằngmột đòn đá hậu hết sức ngoạn mục kết thúc trận đấu, cô phát hiện ba cô bạn hoàntoàn không xem trận đấu của võ quán Thần Uy.
"Hào quang của nhà vô địch!"
A Nhân bần thần nói, Hiểu Huỳnh và Bình Bình cũng thẫn thờ nhìnphía xa, theo hướng nhìn của họ, Bách Thảo thấy đoàn người đó.
Tổng cộng khoảng mười mấy người.
Khác với các đội thường túm một chỗ, họ đứng thành hàng ngay ngắn,thân người thẳng tắp như những cây tùng, mắt chăm chú quan sát sàn đấu, khôngnhìn xung quanh, không nói chuyện riêng.
Đình Hạo đứng đầu nhóm người ấy.
Anh chăm chú quan sát, các trận đấu đang diễn ra, xung quanh, đệtử các võ quán khác đều nhìn anh như có ma lực khiến người ta không thể rờimắt.
Chẳng thế mà võ quán Hiền Võ có thể trở thành một trong bốn võquán Teakwondo đứng đầu toàn quốc.
Bách Thảo thầm nghĩ, chỉ đi xem đấu mà đã nghiêm túc như vậy thìlúc luyện tập còn nghiêm lúc đến đâu.
Khi Hiểu Huỳnh và mấy cô bạn quay lại thì trận đấu của Lý Phươngcủa võ quán Thần Uy đã kết thúc, Lý Phương chiến thắng với tỷ số cách biệt nămđiểm.
"Hi hi, trận đấu kết thúc nhanh quá nhỉ." Hiểu Huỳnhcười hi hí, không muốn thừa nhận mình không tập trung xem thi đấu, không tậptrung quan sát Lý Phương.
"Đi, chúng mình đi xem võ quán Phong Dương thi đấu", ANhân đề nghị.
"Được, được!"
Hiểu Huỳnh và Bình Bình tán thành, thế là cả bọn lại kéo Bách Thảochạy ta chỗ khác. Xem hết trận này đến trận khác, khi trận cuối cùng kết thúc,cả bọn đã mệt rã, chân không muốn bước nổi.
Nhưng...
Niềm vui chiến thắng của họ quên hết mệt mỏi!
So với nhóm Nhược Bạch thi đấu căng thẳng thì chạy đi xem vài trậnđấu có là gì.
Về Đến võ quán, thím Phạm đã chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn đónchào Nhược Bạch, Điệc Phong và Tú Cầm chiến thắng trở về, các đệ tử quâyquanh họ vô cùng phấn khích, kể lại từng chi tiết của mỗi trận đấu!
Nhược Bạch chỉ nhẹ nhàng nói, hôm nay chỉ là trận đầu tiên, còntám trận nữa, chỉ cần thua hai trận là không thể vào vòng trong, mọi người đừngvui mừng quá sớm.
Như dội gáo nước lạnh vào đầu mọi người.
Nhưng các đệ tử của võ quán Tùng Bách đã quen với kiểu nói đó củaNhược Bạch, nên chỉ hơi chùng xuống một chút rồi lại bàn luận sôi nổi với DiệcPhong, Tú Cầm về trận đấu hôm nay!
Do câu nói lúc nãy của Nhược Bạch, Tú Cầm phải cố nén lạiniềm vui, không dám bộc lộ quá rõ. Trái lại, Diệc Phong hoàn toàn không để ý,cười ngất nói với các đệ tử, mấy hôm sau cũng phải thắng lớn như hôm nay!
Đúng như lời Diệc Phong!
Hai ngay liên tiếp theo quả nhiên đội Tùng Bách thế mạnh như chetre! Đấu với võ quán Kim Tuyền, Diệc Phong, Tú Cầm, Nhược Bạch đều nhất loạtchiến thắng!
Trong lần gặp võ quán Tinh Hàn, tuy Tú Cầm thua một trận, nhưngDiệc Phong và Nhược Bạch vẫn chiến thắng hết dức ngoạn mục, cuối cùng Tùng Báchvẫn chiến thắng!
Không khí của võ quán Tùng Bách như sôi lên.
Từ sau khi Sơ Nguyên nghỉ thi đấu, liên tiếp bốn năm trở lại đây,chưa năm nào võ quán Tùng Bách giành được thắng lợ vang dội trong cuộc đua tàigiữa các võ quán toàn thành phố như năm nay!
"Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!"
Nhưng trong trận thi đấu với võ quán Lam Sư hôm nay, Diệc Phong đãđể thua đối thủ với cách biệt một điểm. Trân đấu của Tú Cầm ngang tài ngangsức, điểm số bám đuổi liên tục, Hiểu Huỳnh thấy vậy lại càng hô hào đội cổ độnghăng hái hơn nữa!
Nhưng mấy ngày này, hò hét quá nhiều, cổ họng các cô gái đội cổđộng đều đau rát khản đặc, tiếng hô vừa khàn vừa nhỏ.
"Lam sư cố lên! Lam Sư cố lên!"
Tiêng hô như sấm của các cổ động viên Lam Sư át tiếng hô của cáccố động viên Tùng Bách!
"Phập!"
Một cú phản kích đá ngang của nữ tuyển thủ Lam Sư trúng ngực TúCầm,được một điểm. cổ động viên Lam Sư vỗ tay như sấm, người của họ đã ghi đượchai điểm!
"Tùng Bách tất thắng! Tùng Bách tất thắng!"
Hiểu Huỳnh hoảng hốt, luống cuống, lại gân cổ hô, nhưng dù cố đếnmấy cổ họng như tắc lại, chỉ phát ra được âm thanh rất nhỏ như tiếng mèo kêu,giọng thế này làm sao chỉ huy được đội cổ động!
"Tùng Bách tất thắng! Tùng Bách tất thắng!"
Một tiếng hô trầm, mạnh mẽ từ trong đội cỗ vũ vang lên, đó là BáchThảo. Giọng Bách Thảo tuy không đanh nhưng rất vang, hay như tiếng chuông bạc,lại có sức mạnh như sóng ngầm dưới đáy biển, hay tay cầm hai quả cầu bông màulam, ra sức vẫy.
"Tùng Bách tất thắng! Tùng Bách tất thắng!"
Tiếng hô đó quả là có sức kích động, sức hiệu triệu mãnh liệt, ANhân và mấy cô bạn giọng đã khàn đặc cũng phấn kích hô vang như một kỳ tích.
"Phập! Phập!"
Trong tiếng cổ vũ một lần nữa dậy lên như tiếng sấm, Tú Cầm hét lên, chủ động tấn công, tung cú đá song phi!
Hai điểm!
Tỷ số cân bằng!
"Òa!!"
Đội cổ động của Tùng Bách, sung sướng nói: "Tốt quá! Tại saocậu lại có giọng tốt như vậy! Từ giờ cậu chỉ huy đội cổ động!"
"Mình..."
Bách thảo ngỡ ngàng, bất giác đưa tay sờ cổ họng những câu hò hétvừa rồi khiến họng đau rát như phải brng, nhưng nhìn những ánh mắt chờ đợi củacả đội...
"Được."
Nghe câu trả lời, Hiểu Huỳnh lập tức rút quả cầu màu lam khỏi tayBách Thảo, ấn vào đó quả cầu bảy sắc biểu tượng của người chỉ huy, rồi đẩy côlên trước đội cổ động.
"Bách Thảo! Bắt đầu đi!"
"Tùng Bách! Dũng cảm tiến lên!"
"Tùng Bách! Dũng cảm tiến lên!"
Nhà thi đấu tràn ngập tiếng hô cổ vũ của các cổ động viên, bênnày, dưới sự chỉ huy của Bách Thảo, khí thế đội cổ động của Tùng Bách hoàn toànáp đảo đội cổ động của Lam sư. Tú Cầm cũng dần dần tìm được cơ hội tấn công,liên tiếp giành điểm,cuối cùng chiến thắng ở hiệp cuối với tỷ số chênh lệch bốnđiểm!
Sau khi Nhược Bạch lên sàn đấu.
Cuộc đấu giữa chủ tướng hai đội liên tục đẩy trận đấu lên caotrào, đội cổ dộng của Tùng Bách và Lam Sư đều dốc hết sức, hét đến lạc giọng.Làn sóng âm thanh như những dợt sóng biển cuộn trào, giọng hô khỏe khoắn củaBách Thảo như ngọn hải đăng vững chãi giữa đại dương bão tố, dù tiếng hô củađội cổ động Lam Sư to, vang đến đâu, giọng hô kiên cường của cô vẫn dẫn dắt độicổ động Tùng Bách, tiếp thêm động lực và niềm tin cho người thi đấu.
"Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!"
"Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!"
"Tùng Bách sẵn sàng! Tùng Bách sẵn sàng! "
"Tùng Bách tất thắng! Tùng Bách vô địch!"
Nhược Bạch thắng!
Khi trọng tài tuyên bố đội Tùng Bách chiến thẳng với tỉ số 2:1, tất cả đệ tửcủa võ quán Tùng Bách hân hoan lao ra quây lấy nhóm của Nhược Bạch .
Thắng bốn trận liền!
Võ quán Tùng Bách đã thắng liền bốn trận!
"Đội cổ động hôm nay rất xuất sắc."
Nghe thấy câu nói Nhược Bạch dành cho đội cổ động khi anh vẫn đanggiữa vòng tay và những tiếng hoan hô, các cô gái của đội cổ động không ai bảoai, họ cùng đứng lặng, sững người, sau đó tất cả cười vang, không dám tin vàotai mình!
"Là Bách Thảo!" Hiểu Huỳnh đẩy Bách Thảo ra phía, vui vẻnói Nhược: "Trận đấu ngày hôm nay phần lớn là do Bách Thảo chỉ huy chúngem cổ vũ, Bách Thảo giỏi lắm, hô rất khí thế đúng không! Chúng em cũng khôngngờ Bách Thảo lại có thể hô tốt đến vậy!"
"Đúng, đúng! Hôm nay người vất vả và nhất đội cổ động là BáchThảo!", Các cô gái trong đội đồng thanh, nói.
"Vất vả quá."
Nhược Bạch khẽ gật đầu với với Bách Thảo, rồi đi về phía phòngthay đồ. Cả đội cố động đề thầm ghen tị với Bách Thảo vì được Nhược Bạch khenkhông phải chuyện dễ. thậm chí Hiểu Huỳnh còn hỏi Bách Thảo, vừa rồi lúc đượcNhược Bạch quan tâm hỏi han "vất vả quá" tim có đập nhanh không?
Bách Thảo đỏ mặt.
Mặc dù đã khá thân thiết với các bạn trong đội cổ động, nhưng vẫnchưa quen bị trêu như thế, cô liền viện cớ đi uống nước. Lúi húi lục tìm chainước trong ba lô để trên sàn, thấy câu chuyện của họ đã chuyện từ chủ đề NhượcBạch và mình sang hướng khác, Bách Thảo mới thở phào.
Trận đấu giữa tùng Bách và Lam Sư là trận thi đấu cuối cùng củanhóm thứ sáu trong ngày hôm nay. Lúc này, thi đấu của các nhóm khác hầu nhưcũng đều kết thúc, chỉ có sàn đấu bên phải và phía trước chệch về trái là vẫnđang tiếp tục.
Mở nắp bình nước, Bách Thảo ngửa cổ, dốc ngược bình nước lắc lắc,đợi mãi mới có một giọt nước chầm chậm lăn theo mép bình rơi xuống đôi môi khônẻ của cô.
Hết nước.
Khi Diệc Phong thi đấu, để có thể hô được, cô gần như đã uống cạnbình cạn bình nước. cố nuốt nước bọt, cổ họng đau như nứt ra, cơn đau từ cổhọng lan ra hai tai, ngay cả thái dương cũng rần rật đau buốt.
"Ồ, nhìn kìa!", A Nhân bỗng kêu lên như phát hiện rachâu lục mới, "Kia chẳng phải sư huynh Đình Hạo sao? Người đứng bên anhấy...".
Đúng là sư huynh Đình Hạo!
Các cô gái đội cổ động nhất loạt nhìn ra, vừa rồi chỉ chú tâm vàotrận đấu giữa Tùng Bách và Lam Sư mà không hề để ý, thì ra sư huynh Đình Hạocủa đội Hiền Võ đang đứng ở sàn đấu bên phải xem nhóm thứ năm thi đấu! Chiếc áovest cách điệu màu đen khoác bên ngoài áo phông trắng, phía dưới là quần bò màimàu đen, sư huynh Đình Hạo lúc này vô cùng lịch lãm và đẹp đến mê hồn.
Có lẽ do không vận võ phục thi đấu trông anh không trang nghiêmnhư hôm khai mạc, tay cầm chai nước khoáng, anh vừa xem thi đấu vừa thì thầmbàn luận điều gì đó với người phụ nữ bên cạnh.
" Người kia..."
Hiểu Huỳnh đột nhiên mờ to mắt, trong đầu vụt xuất hiện hình ảnhđã từng được thấy trên báo chí và ti vi.
Bách Thảo đã từng nhìn thấy người phục nữ đó rất quen.
"Có lẽ nào chính là...", Bình Bình ngạc nhiên, xúc độngnói nhỏ, "... Chính là huấn luyện viên Thẩm Ninh!". Cô đã sưu tầm rấtnhiều sách báo nói về Teakwondo, có lẽ không thể sai, đây có lẽ chính lả huấnluyện viên Thẩm Ninh lừng danh mà thiên hạ đồn đại!
"Ấy...!" Lúc này, các cô gái của đội cổ động đều đã nhậnra, không sai, đó chính là huấn luyện viên Thẩm Ninh! Nhưng không giống khixuất hiện trên báo! Trên Báo chí, huấn luyện viên Thẩm đứng trên sàn đấu, luônvận động phục của đội tuyển Quốc gia, tóc buộc cao vểnh đuôi ngựa , mặt thanhtú không sao phấn, trẻ măng như nữ sinh viên mới tốt nghiệp đại học.
Nhưng người phụ nữa đứng cạnh Đình Hạo lúc này.
Bộ sườn xám cách tân màu tím nhạt bó sát, mái tóc đen nhánh búitrễ, gài một chiếc trâm đuôi phượng màu tím sẫm, gương mặt trang điểm nhẹ, lànda trắng mịn, mắt đen sâu thẳm, quả là một trang tuyệt sắc từ tranh cổ bước ra.
Lúc này, trận đấu của nhóm thứ năm kết thúc, Thẩm Ninh nói nhỏ vớiĐình Hạo điều gì đó, Đình Hạo khẽ gật đã, hai người đi về phía cửa nam nhà thiđấu, vừa hay cùng đường với các cô gái đội cổ động của võ quán Tùng Bách!
Đấy chính là huấn luyện viên họ Thẩm, một nhân vật truyền thuyếtsao? Chính là vị huấn luyện viên muốn thành lập cơ sở đào tạo Teakwondo tạiNgạn Dương ư! Hôm nay xuất hiện ở đây, chắc là để chọn hạt nhân tài tiềm năngtrong cuộc thi này!
Nhìn hai người đi tới, mỗi lúc mỗi gần.
Mỗi lúc càng gần.
Cơ sở đào tạo Teakwondo!
Đội tuyển quốc gia!
Cup thế giới!
Nhìn Thẩm Ninh đang đi tới mỗi lúc càng gần, nghĩ đến những sựkiện khiến nhiệt huyết sục sôi gắn với cái tên đó, tim các cô gái đập thình thịch.Nhưng không ai dám xông vào, dù chỉ kà đề chào một câu đơn giàn:" Huấnluyện viên Thẩm!"
Ngay cả Hiểu Huỳnh ngổ ngáo, không sợ trời không sợ đất, mà chỉdám phấn khích trong lòng, mờ to mắt, nín thờ nhìn trân trân!
Bách Thảo hồi hộp nắm chặt lấy bình nước rỗng không.
Cảm giác ấy...
Tuy người phụ nữ trước mắt không có vẻ cao ngạo của kẻ bề trên,nhưng chính vẻ uy nghiêm khó tả khiến người ta bất giác phải bất giác phải lùilại.
Bách Thảo cúi đầu, vặn nắp bình nước, cổ họng đau rát, khó chịuđến lỗi cô chỉ muốn chạy thật nhanh về võ quán để uống nước.
" Anh Đình Hạo!"
Thấy huấn luyện viên huyền thoại sắp đi qua mình, biết đâu sẽ đểlại niềm nuối tiếc vô hạn về sau, Hiểu Huỳnh bí quá hóa thông minh, cười thậttươi, vẫy tay với Đình Hạo:
"Anh Đình Hạo, anh cũng đến xem thi đấu đấy ư? Có xem trậnđấu vừa nãy của võ quán Tùng Bách chúng em không?"
Thật bái phục Hiểu Huỳnh!
A nhân và mấy cô bạn vừa thầm thán phục Hiểu Huỳnh, vừa xúc độngnhìn ngắm huấn luyện viên Thẩm và sư huynh Đình Hạo đang dừng lại trước mặt.Ôi, cuối cùng họ cũng có thể nhìn thấy huấn luyện viên Thẩm ở khoảng cách rấtgần!
"Ừ, có xem trận đâu của Nhược Bạch. Năm nay, võ quán TùngBách tiến bộ vượt bậc", Đình Hạo trả lời Hiểu Huỳnh một cách lịch sự.
Bách Thảo nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn anh.
Thấy Đình Hạo tuy đứng cùng huấn luyện viên Thẩm, nhưng vẫn khôngbị mờ nhạt, trái lại dung mạo tuấn tú của anh dường như còn tỏa sáng hơn.
"Nhược Bạch là tuyển thủ chiến thắng trong trận đấu cô vừaxem lúc trước", Đình Hạo giải thích với huấn luyện viên Thẩm Ninh, huấnluyện viên Thẩm Ninh hơi ngẩng đầu, tỏ ý đã nhớ ra.
Huấn luyện viên Thẩm đã xem Nhược Bạch sư huynh thi đấu!
Rất có thể Nhược Bạch sẽ được chọn, được đưa đến cơ sở đào tạoTeakwondo của huấn luyện viên Thẩm!
Các cô gái bổng vui mừng sửng sốt, mắt tròn xoe.
Hiểu Huỳnh càng phấn khởi nói:
"Đúng vậy đấy ạ! Sư huynh Nhược Bạch của chúng em là mộttuyển thủ xuất sắc, huynh ấy đã thắng bốn trận liên tiếp, cũng đã giúp võ quánTùng Bách chiến thắng bốn trận rồi! Huấn luyện viên Thẩm, nếu huấn luyện viênlựa chọn đệ tử, xin hãy suy nghĩ về sư huynh Nhược Bạch của chúng em!"
Thẩm Ninh mỉm cười, chậm rãi nói:
"Tôi sẽ xem xét tình hình của mỗi tuyển thủ."
Câu nói này rất khách sáo. Hiểu Huỳnh bổng cảm thấy mình quá mạomuội, xấu hổ mặt đỏ lựng, nói:
"Cảm ơn huấn luyện viên Thẩm!"
Huấn luyện viên Thẩm Ninh ngẩng đầu, đi thẳng ra phía ngoài nhàthi đấu. Đình Hạo cũng đi theo, đi ngang qua Bách Thảo, anh hơi dừng lại.
Đưa chai nước khoáng trong tay cho cô, nói vẻ thản nhiên:
"Cầm đi, lần trước anh nói sẽ mời em uống nước mà."
Bách Thảo còn chưa kịp phản ứng, anh đã ấn chai nước vào tay cô,rồi sải bước theo Thẩm Ninh.
"Sao anh Đình Hạo lại đưa nước cho cậu?"
Vừa cùng cả bọn ra khỏi nhà thi đấu, Hiểu Huỳnh tò mò hỏi. Cáctrận đấu ngày hôm nay đều đã đều đã kết thúc, nhà thi đấu vắng tanh, chỉ cónhân viên phục vụ đang khẩn trương quét dọn.
"Mình cũng không biết."
Bách Thảo lắc đầu, chai nước khoáng vẫn hơi ấm dường như còn lưuhơi ấm tay anh. Họng vừa đau vừa khô, rất muốn lập tức mở nắp chai ra uống,nhưng cô không biết tại sao mình lại ngây người, lặng lẽ nhìn bình nước.
"Thật ra, cậu rất lợi hại đấy nhé!" Nhìn chai nước trongtay Bách Thảo, Hiểu Huỳnh bỗng thấy cổ họng cũng nóng rát, lấy chai nước củamình tu ừng ực, thở hổn hển, lại nói tiếp: "Mình bình thường hay nói thế,cổ họng được rèn luyện nhiều, cậu ít nói, cổ họng phải yếu hơn chứ nhỉ. Tại saocổ họng mình không nói ra hơi, vậy mà cậu vẫn hô được?"
"Đúng!" Mấy cô bạn cũng thi nhau uống nước, vừa vuốt cốhọng vừa nói: "Trận đấu của sư tỷ Tú Cầm, quả thực là không nói ra tiếngnữa. Bách Thảo, hôm nay cậu vất vả rồi!"
"...Không có đâu."
Được mọi người khen, Bách Thảo rất vui. Thực ra chỉ cần dùng lực,cổ họng luôn có thể phát ra âm thanh, chỉ cần lúc hô quên đi cái đau trong cổhọng là vẫn có thể hô được bình thường. Nhìn Diệc Phong, Tú Cầm, Nhược Bạch dốchết sức thi đấu, cô chỉ mong có thể truyền hết sức lực của mình cho họ, cơn đaunơi cổ họng có nghĩa lý gì.
"Bách Thảo, hay cậu làm đội trưởng đội cổ động đi!" HiểuHuỳnh bỗng nhiên nảy ra sáng kiến. "Cậu có thể hô dõng dạc, lại có thểnghĩ ra những khẩu hiệu khác nhau cho từng trường hợp, lại có số may nữa, trậncủa sư tỷ Tú Cầm không chừng đã thua rồi, nhưng cậu vừa chỉ huy đội cổđộng thì lại chuyển lại thành thắng! Từ nay cậu chỉ huy đội cổ động đượckhông!"
"Mình?"
Bách Thảo ngẩn người. Được tham gia đội cổ động, đối với một ngườiít nói như cô đã là một thử thách rất lớn, sao cô có thể thích hợp chỉ huy mọingười hò hét cổ vũ?
"Đúng rồi, chính là cậu!" Hiểu huỳnh vui vẻ quay ra nhìncác bạn trong đội nói: " Mọi người thấy thế nào, để Bách Thảo chỉ huychúng ta cổ vũ cho đội Tùng Bách nhé!"
"Được!"
"Bách Thảo, làm đội trưởng của chúng mình đi!"
Các cô gái vây lấy Bách Thảo, tay vẫy vẫy những quà cầu bông cònchưa kịp cất đi. Vừa đi ra phía cửa, vừa thi nhau hô to:
"Võ quán Tùng Bách! Bách chiến Bách thắng!"
"Chúng ta thắng liền bốn trận rồi!"
"Ngày mai là thắng liền năm trận! Ngày kia là thắng liền sáutrận! Mình có linh cảm, chúng ta sẽ vào vòng trong với thành tích cao toànthắng không thua trận nào! Vượt qua vong loại! Vượt qua vong tám đội mạnh! Vượtqua vòng bốn đội mạnh! Tiến thẳng vào vòng chung kết!"
Chiến thắng thuộc về võ quán Tùng Bách của chúng ta!"
"Võ quán Tùng Bách vô địch!"
Các đệ tử của võ quán tham gia thi đấu đều đã về hết nên các côgái trong đội cỗ vũ của võ quán Tùng Bách vô tư cười nói vui vẻ, tiếng cườivang vọng khắp không gian.
Bách Thảo cũng cười.
Nụ cười thật rạng rỡ.
Nếu như có thể giúp võ quán Tùng Bách giành chiến thắng, dù có bịmất giọng cô cũng nguyện đem chút sức lực nhỏ bé của mình cùng đội cổ vũ tăngthêm sức mạnh cho mỗi trận đấu của võ quán Tùng Bách.
Tiếng cười của họ vang khắp nhà thi đấu, vọng lên trời cao.
Chuẩn bị lên xe bus về võ quán các cô gái bỗng thấy đói bụng, sôilên ầm ầm. Bến xe bus ngay bên ngoài nhà thi đấu, họ vằ đi ra thì thấy rấtnhiều cảnh sát, đang đứng quây phía trước, chụp ảnh liên tục, trên mặt đất córất nhiều mảnh kính vỡ, còn vương một ít máu.
Tai nạn chăng?
Bách Thảo sợ hãi không dám nhiinf vết máu đó, cùng lúc nghe tiếngHiểu Huỳnh hỏi thăm mấy công nhân vệ sinh của nhà thi đấu, xem chuyện gì xảyra, họ đang chờ cảnh sát đi để quét dọn vệ sinh.
"Có một cô gái tham gia thi đấu trong này bị xe đâm, đã đưađi bệnh viện rồi", cô công nhân vệ sinh nói.
"Ôi, là tuyển thủ bị đụng xe ư?", Các cô gái kinh ngạc,Hiểu Huỳnh lập cập nói: "Lát nữa về phải nhắc bọn anh Nhược Bạch cẩn thậnan toàn giao thông, đáng sợ quá! À, cô ơi, cô có biết là tuyển thủ của võ quánnào không?"
"Cũng không rõ lắm." Cô công nhân vệ sinh nghĩ một hồi,nói vẻ không chắc lắm: "Hình như là Tùng… Tùng… gì đó…".
"…võ quán Tùng Bách?!!!"
Quá kinh ngạc, các cô gái đồng thanh kêu lên.
Nhất định là nhầm lẫn!
Nhất định là cô lao công kia có tuổi, nặng tai nghe nhầm rồi, saolại cố thể là võ quán Tùng Bách! Nhưng khi Hiểu Huỳnh cố trấn tĩnh ấn số diđộng gọi cho mấy đồng đội, khi cả bọn vội vã bắt hai chiếc taxi phóng đến bệnhviện, khi thấy ngoài phòng bệnh 320 llaf các đệ tử của võ quán Tùng Bách đangtụ tập với vẻ mặt lo lắng tột độ, chân của các cô gái mềm nhũn như muốn khuỵuxuống.
"Sư tỷ Tú Cầm bị thương thế nào?", Hiểu Huỳnh sợ hãi hỏiSơ Nguyên.
Sơ Nguyên nhấc tấm bảng ghi chú ở cuối giường bệnh, xem kỹ mộthồi, nói: "Khớp vai phải bị thương, nhiều nơi bị xây xát, cũng không nặnglắm. Vừa nãy cũng đã nói chuyện với bác sĩ chủ trị của Tú Cầm, ngày mai là cóthể xuất viện, chịu khó tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ bình phục, chắc cũngkhông để lại di chứng gì".
Bách Thảo lúc này mới dần bình tĩnh lại.
Nhìn vũng máu vừa nãy, cô sợ là tai nạn rất nghiêm trọng, giờ đây,Tú Cầm không bị thương quá nặng, vậy là có thể yên tâm rồi.
"Vậy… vậy trận đấu ngày mai…" Hiểu Huỳnh vừa thưor phào,lại lập tức nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng khác , lo lắng hỏi; "…Liệu sư tỷ Tú Cầm có tiếp tục tham gia thi đấu được không?"
"Cậu nói xem! cậu nói xem chị tôi có thể thi đấu đượckhông?" Tú Đạt bỗng đứng phắt dậy, giận dữ nhìn Hiểu Huỳnh. "Cậu thấyrrox ràng là cổ tay chị tôi không động đậy được, cổ cũng không cử động được,làm sao có thể thi đấu ngày mai! Cậu biết rõ là chị tôi cố găgs bao năm nay làvì hy vọng có thể đại diện cho Tùng Bách giành thắng lợi trong giải đấu hằngnăm, bây giờ chị ấy không thể tiếp tục nữa rồi, chị ấy buồn thế nào cậu có biếtkhông? Cậu lại nói ra những câu này trước mặt chị ấy là có ý gì!"
"Mình…", Hiểu Huỳnh run lẩy bẩy.
"Tú Đạt, im đi!"
Tú Cầm đang nằm trên giường, mặt trắng bệch, vội quát Tú Đạt. TúĐạt khựng lại, rồi nhanh đi ra ngoài.
"Xin lỗi mọi người…"
Nằm trên giường bệnh, khuôn mặt Tú Cầm dường như còn trắng hơn cảvỏ gối, giọng khản đặc, nước mắt ứa ra từ hai hàng mi khép chặt, lặng lẽ lăntrên má. Mấy năm liền, cô kiên trì nỗ lực đến thế, khó khăn lắm mới được đạidiện võ quán tham gia thi đấu, bây giờ đã thắng liền bốn trận, sắp vào vòngtrong tới nơi, vậy mà vì vụ tai nạn này mà ảnh hưởng đến cả võ quán.
"Xin lỗi, sư tỷ Tú Cầm, em không nên nói ra những lờiấy!"
Hiểu Huỳnh cũng khóc òa, vừa nãy cô không nghĩ được đến thế. Phảirồi, Tú Đạt nói không sai, cô biết sư tỷ Tú Cầm nhất định còn buồn hơn.
Trong phòng bệnh im phăng phắc.
Các đệ tử của võ quán Tùng Bách đứng ngây ra, ai nấy đều buồn bã,lo lắng.
Theo quy định, danh sách tham gia thi đấu của các võ quán đượcchốt lại trước khi bắt đầu giải đấu, không được thay đổi giữa chừng. Dù có làthành viên bị thương hoặc nguyên nhân nào đó giữa chừng không thể tham gia thiđấu thì cũng không cho phép thay thế bằng người khác. Sư tỷ Tú Cầm bị thương,cũng có nghĩa năm nay võ quán Tùng Bách không có quyền lọt vào vòng trong.
Sao có thể như thế!
Nhưng Tùng Bách đã thắng liền bốn trận, sao đọt nhiên xảy rachuyện thế này!
"Hãy nghỉ cho khỏe. Năm sau vẫn còn cơ hội." Sơ Nguyênđắp chăn cho Tú Cầm, rồi quay ra nói với các đệ tử đứng trong phòng: "Đểlại hai người chăm sóc Tú Cầm, còn lại quay về thôi, Tú Cầm cần yên tĩnh nghỉngơi".
"Em ở lại chăm sóc sư tỷ Tú Cầm."
Nhìn Tú Cầm vẫn đang lặng lẽ khóc, Bách Thảo thấy như ruột gan bịthắt chặt. Nếu dạo trước, cô đã đau buồn đến thế nào khi không được tham giathi đấu, vậy Tú Cầm đã tham gia thi đấu và giành chiến thắng mấy trận, lại gặpphải tình huống thế này, chắc hẳn còn buồn hơn nhiều.
"Em cũng ở lại!", Hiểu Huỳnh vội nói.
"Cả em nữa!"
"Em cũng muốn chăm sóc sư tỷ Tú Cầm!"
“…”
A Nhân và Bình Bình cũng một mực đòi ở lại. Phòng bệnh bỗng trởnên ồn ào.
"A Nhân, Bình Bình và Tú Đạt ở lại, những người khác quay về võ quán." Nhược Bạch bước vào phòng, vẻ bình tĩnh, cứ như thương tích của Tú Cầm không ảnh hưởng mấy đến tinh thần của minh.
"Trước đây em đã có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân , hãy để em ở lại!"
Bách Thảo nhìn Nhược Bạch với vẻ khẩn cầu. Hồi trước lúc sư phụ ốm,cô từng ở lại bệnh viện, chạy đi chạy lại nhiều nên đã quen với các loại quy trình thủ tục ở đây.
"Không được!" Nhược Bạch nhìn cô, nói: "Ngày mai côphải thay Tú Cầm tham gia thi đấu, bây giờ lập tức quay về võ quán bắt đầu luyện tập".
"Cái gì…?!!"
Các đệ tử của võ quán tbb đang lo âu, ngao ngán như chưa tin vào tai mình, chẳng phải đã có quy định không cho phép thay người giữa chừng sao?
Hơn nữa, tại sao lại là Bách Thảo thay sư tỷ Tú Cầm thi đấu?
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!