Polly po-cket
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Thừa nhận đi, cậu yêu tôi phải không ? trang 28-end

Chương 100: Kết thúc là khởi đầu

***
-Nhà thờ sao?? Cậu có chắc cái thông tin này đảm bảo hơn thông tin lần trước cậu cung cấp cho tôi lúc cô ấy ở Hàn Quốc không?_Nhíu mày ảo não, Kì Thiên nhìn đống giấy tờ chất cao như núi trên bàn làm việc thở dài một tiếng, nghi hoặc hỏi.

-Vâng, lần này rất chính xác! Tôi nghe nói người Lăng Gia mấy hôm nay hầu như đều túc trực ở đó ghê lắm! Còn nữa, lúc tới thám thính, tôi bắt gặp người Lâm Gia, biểu hiện họ cũng rất mờ ám y chang tôi vậy!_Người đầu dây.tận tình thông báo, nói chắc như đinh đống cột.

-Người của Lâm Gia sao?_Khẽ nhíu mày sâu, Kì Thiên gõ gõ đầu bút bi xuống bàn làm việc, đăm chiêu nghĩ ngợi.

-Vâng! Ngài còn cần gì nữa không?

-Không cần! Cậu cứ tiếp tục theo dõi động tĩnh ở nhà thờ là được_Nói đoạn, Kì Thiên không cho người kia lằng nhằng gì thêm, ngắt kết nối. Anh nghĩ ngợi gì đó một lúc rồi tra vào danh bạ, nhấn gọi một số máy khác.

-Kì Thiên?_Đầu dây bên kia vừa bắt máy đã gọi tên người đầy dây với giọng điệu đầy kinh ngạc, cứ như thể, đây là lần đầu tiên họ gọi điện thoại cho nhau vậy.

-Xem ra, nhóc không vất số điện thoại của anh đi nhỉ?_Kì Thiên mỉm cười bỡn cợt.

-Hừ…Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi, tôi không rảnh tám chuyện với anh!_Người bên kia khi đã xác nhận rõ người gọi là chủ nhân của cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại liền cộc cằn đáp, có vẽ cũng đang khẩn trương làm việc gì đó.

-Cậu biết…Tử Thần đang làm gì đó ở nhà thờ Thiên Chúa, đúng chứ?_Không do dự nữa, Kì Thiên vào thẳng vấn đề đang nhức nhối ruột gan của người bên kia, hết sức nghiêm túc hỏi.

-Sao…anh biết?_Người bên kia trầm mặc một hồi rồi lên tiếng nghi hoặc_Chẳng nhẽ, người của anh cũng đang ở đó?

-Ra là cậu giống tôi…cũng không thể buông tha được…_Kì Thiên mỉm cười nhẹ, ánh mắt dõi vào một khoảng không vô định nào đó, bất chợt đề nghị_Chúng ta bắt tay hợp tác đi, được chứ?

-Hợp tác?

-Mật thám của tôi thông báo, giữa Tử Thần, Gia Băng và ‘bố chồng tương lai’ của một trong hai cũng ta có giao ước, hình như là, bọn họ chỉ được ở riêng với nhau vào Chủ Nhật, nếu phạm giao ước, Gia Băng có thể sẽ bị đưa đến Newyork trong 2 năm. Tôi nghĩ chúng ta cũng cần có 2 năm để làm Gia Băng thay đổi ý định, cậu nghĩ sao?

-Ý anh là?

-Hôm này là Valentine chắc chắn Gia Băng và Tử Thần đang gặp nhau. Tiếc là, hôm nay không phải là Chủ Nhật, bọ họ không được phép làm điều đó, phải không? Theo tôi suy đoán, rất có thể 2 người họ sẽ đến nhà thờ đó. Tuy lực lượng Lăng gia rất đông, nhưng nếu 2 chúng ta hợp sức lại cũng rất dễ dàng dẹp được ‘chướng ngại vật’. Đến lúc đó, chúng ta sẽ bắt 2 kẻ trái lệnh đó về ‘quy án’ và rất có thể, hình phạt sẽ được thiết lập, thế nào?

-Ý anh, anh muốn hợp tác với tôi?

-Đúng vậy, cậu không thấy chúng ta để yên như thế quá lâu sao?

-Được, Hạ Kì Thiên, tôi hợp tác với anh.

-Tốt lắm, Khải Phong, đã đến lúc những con hổ rình mồi phải hành động!

Ánh mắt Kì Thiên trong ánh nắng heo hút bắn lên thật qủy dị, như sắc sử thực hiện một âm mưu lớn nào đó!

***
Sau khi ra khỏi trung tâm trong bộ dạng co ro vì lạnh, Gia Băng bị ai đó ‘vận chuyển’ nhà thờ Thiên Chúa ngay lập tức.

Tuy có hơi nghi hoặc trước những gì đang diễn ra, nhưng nhanh chóng Gia Băng gạt phăng nó đi ngay. Bởi lẽ, cô đến đấy, theo như lời Tử Thần nói là để gặp lại những người bạn cũ trên đảo Hawai năm xưa.

Tử Thần đã không nói dối cô, quả thật, cô đã gặp được họ.

Mỗi người lớn lên đều mang một vẻ khác nhau, nhưng họ đều chững chạc, phong độ và thành công hơn lúc trước nhiều.

Trong không khí mừng mừng tủi tủi, một cậu bạn trước kia rất nghe lời mẹ giờ là chủ tịch của chuỗi viện dưỡng lão lớn nhất châu Á nổi khùng đề nghị chơi lại trò ‘cô dâu, chủ rể’ năm nào.

Dù muốn hay không, Gia Băng vẫn phải đưa tay bóc thăm làm cô dâu đầu tiên và đúng là có chết cô cũng không thoát nổi kiếp cô dâu.

Gia Băng là cô dâu, đương nhiên người nào đó sẽ làm chú rể không cần phải bàn cãi nhiều.

Thế là, kịch bản cũ lặp lại, Gia Băng nắm chặt tay Gia Lâm-thằng em út đáng đánh đòn không biết từ lúc nào đã đứng thù lù trong nhà thờ chờ cô như thể nó biết cô sẽ làm cô dâu và cần có người thân dẫn vào lễ đường vậy. Hai người cô chậm rãi tiến về phía Tử Thần đang chờ cách đó không xa, vẻ mặt tươi cười nhìn cô đầy mong chờ.

Đặt tay lên bàn tay to lớn, cảm nhậu hương vị ấm áp toả ra từ cơ thể của Tử Thần, Gia Băng cảm thấy căng thẳng thật sự. Trái tim cô đập loạn reo mừng, người cô như bị sung sướng làm cho nhũn mềm, suýt ngồi phục xuống đất.

Cha sứ đứng trên bục trước mặt Gia Băng không ai khác là cậu nhóc cháy bỏng ao ước làm cha sứ lúc nhỏ, nghe nói giờ làm cha sứ rửa tội cho mafia. Ngay khi thấy ‘cặp vợ chồng trẻ’ đã đứng ngay ngắn, cậu chàng liền mở quyển sách dày trên tay, liến thoắng đọc một tràng dài trên trời dưới biển. Khi calo đã cạn, miệng đã mỏi, cậu chàng liền đưa mắt nhìn về phía Tử Thần, đều giọng hỏi:

-Lăng Tử Thần, con có nguyện đời này kiếp này chung thủy, sống đến đầu bạc răng rụng với người phụ nữ nhan sắc có hạn, thủ đoạn vô biên, ưu điểm có một mà khuyết điểm có thừa này cho dù mắt mù tai lãng, cho dù cuộc sống sau này sẽ là một chuỗi cực hình tinh thần như địa ngục không?

-Con đồng ý…_Tử Thần quay đầu nhìn Gia Băng mặt đen lại, khói bay mịt mù cùng mùi khét nồng nặc, mỉm cười gật đầu.

-Hàn Gia Băng, con có…

-Không cần dài dòng đâu ạ, cô ấy đồng ý!_Không để cha sứ kia nói nhiều nữa, Tử Thần chêm vào, đồng thời thay Gia Băng trả lời.

-Ai…ai…nói…tôi không đồng ý!_Gia Băng thẹn quá hoá giận, nhất mực lắc đầu nhưng lời nói của cô lúc này chả có diễm phúc lọt vào tai ai cả vì tiếng vỗ tay rầm rầm có âm lượng lợi hại hơn nhiều.

-Được rồi, trao nhẫn!_Cha sứ bất lực tuyên bố.

Ngay lúc Gia Băng muốn mở miệng bảo không có nhẫn, Tử Thần đã đưa tay cầm lấy mặt dây chuyền to bự trên cổ cô, nhẹ nhàng tách nó ra thành hai mảnh.

Một chiếc nhẫn mặt kim cương lấp lánh với kiểu dáng tinh xảo hiện ra, rơi vào lòng bàn tay Tử Thần. Theo đó, cậu nắm lấy tay Gia Băng, đeo nó vào ngón áp út của cô.

Quá đỗi bất ngờ, Gia Băng bần thần nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình, mặt đỏ lựng, vui mừng không thể nói được gì mà im lặng đeo chiếc nhẫn còn lại vừa được lấy ra từ mặt dây chuyền y hệt trên cổ Tử Thần đeo vào ngón áp út của cậu.

-Bây giờ, hai con chính thức làm vợ chồng, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu_Cha sứ nhẹ giọng tuyên thệ, cũng vui thay vì lần đầu tiên làm chủ hôn mà mĩ mãn như vậy_Hai con được phép hôn nhau!

Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò náo nhiệt xung quanh vang lên thúc giục.

Gia Băng tròn mắt nhìn Tử Thần, khẽ nhón chân đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Đương lúc Tử Thần đang định đáp trả, cánh cửa nhà thờ tàn bạo bật mở, hai thân ảnh nghênh ngang khác trịnh trọng bước vào trong ánh mắt kinh ngạc của ‘quần chúng’

-Cha sứ, đáng nhẽ cha phải hỏi ai không đồng ý cuộc hôn nhân này nữa chứ? Ăn bớt như thế thật không có đạo đức nghề nghiệp_Ra vẻ khó hiểu, Khải Phong tròn mắt thắc mắc, ánh nhìn lia đến cặp ‘cô dâu chú rể’ đang sững sờ nhìn mình_Tôi và Hạ thiếu gia đây không đồng ý thì tính sao nhỉ?

-Đúng vậy, Gia Băng, hình như, cha em phản đối cuộc hôn nhân này thì phải, ông ấy…rất tức giận đấy_Kì Thiên đứng cạnh tỏ vẻ lo âu nói_Xem ra, em phải về Newyork một chuyến rồi.

Ngay sau câu nói hàm ẩn của Kì Thiên, một đám người súng ống đầy mình chạy vào, phong toả mọi ngóc ngách của nhà thờ, nồng súng trên tay họ đều không ngần ngại hướng về phía Gia Băng và Tử Thần.

-Để xem năng lực của hai người ra sao đã!_Tử Thần lúc cùng cực vẫn không hề sợ hãi đáp trả.

Bên cạnh cậu, những người bạn từ trạng thái im lặng không động đậy bỗng cựa mình, cũng lôi ra đủ loại súng ngắm về phía 2 vị khách không mời.

Valentine hôm ấy, sặc mùi thuốc nổ.

Trang truyện đã khép lại nhưng không có nghĩa chuyện tình của những con người nhiệt huyết bên trong kết thúc. Xin hay để cho họ được sống mãi trong lòng bạn, như một người bạn tâm linh tri kỉ.

Bước đường tương lai của họ như thế nào giờ không còn nằm trong tay tôi nữa, nó nằm trong tâm khảm của các bạn. Xin cảm ơn đã đọc và cảm nhận

Ngoại truyện 4: Sợ –

Trong cuộc đời, bạn sợ nhất điều gì? Có lẽ, khi hỏi điều này, bạn sẽ có khoảng 30 giây suy nghĩ và 10 giây trả lời như trong “Chiếc nón kì diệu”, nhưng đối với một người như Tử Thần, cậu sẽ trả lời ngay lập tức.

-Tôi sợ nhất câu nói ấy của vợ tôi…

-Câu nói gì? Xin ngài nói rõ hơn được không?_Cô nàng MC với đường cong chuẩn tò mò nói, đôi mắt chớp chớp có vẻ kỳ vọng quá trớn.

-Đó là “Chồng! Vợ có thai rồi!” cùng biểu hiện tận thế của cô ấy_Trong chương trình ‘The man of yeah’, Tử Thần thành công dành được vô vàn ánh mắt đồng cảm của cách X-man trên thế giới, từ ăn mày đến tổng thống, từ thợ chui ống đến phi hành gia trên mặt trăng.

Không phải Tử Thần sợ sau khi sinh con, Gia Băng sẽ xấu xí và già đi, mà thứ cậu luôn trốn tránh chính là diễn biến, kết quả và ý nghĩa của đứa con sắp ra đời.

8 năm, kể từ lúc ‘bắt cóc’ Gia Băng trên bục nhận giấy tốt nghiệp ‘tống’ đến phường xin giấy đăng kí kết hôn đến giờ, Tử Thần đã có 3 đứa con, hai trai một gái. Từng ấy, đã đủ làm cậu khiếp sợ gạt đi ước mơ con đàn cháu đống thuở nào.

Tại sao ư? Bạn sẽ biết…

‘Chiến sự’ sinh nở Tử Lạc:

Đó là vào một mùa đông lạnh run người, tuyết rơi đầy trời ở Newyork 8 năm trước, lúc Tử Thần đang diễn thuyết một phần mềm cậu cùng bạn bè trong nhóm sáng chế, Gia Băng-đang học khoa văn trường đại học XYZ cách đại học công nghệ thông tin của cậu 2 con phố-đột ngột chạy xộc vào hội trường.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô hộc hằn bước về phía cậu, mắt đen mở to, trừng trừng nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống bất kì ai.

Tử Thần phút chốc chột dạ, cả bài diễn văn đột ngột tắc nghẽn.

Gia Băng không nói nhiều, thình lình vung tay, hạ một bạt tai lên má Tử Thần.

Hội trường phút chốc lặng yên như tờ, so với việc để giảng viên dẹp loạn hiệu quả hơn nhiều.

Đầu Tử Thần vì cái tát hơn nghiêng về phía sau, gò má đỏ bừng một mảng, đôi mắt đen luôn tinh nhạy giờ đây sững sờ căng phồng, như thể quá kinh ngạc trước những gì mình lĩnh phải.

Lúc đó, Tử Thần còn ngây thơ kiểm điểm trong thâm tâm xem, rốt cuộc mình đã làm gì khiến bà xã tức giận đến mức ấy, chỉ là, cậu không ngờ…sự việc không đơn giản như cậu tưởng…

-Đau à nha!

-Ừ! Đau đấy, in cả giấu tay thế kia mà, vợ đại ca công phu quá thâm hậu

Bên cạnh hai người đã xuất hiện vài tiếng xì xào nhỏ, rõ nhất là đám cậu em trong nhóm công nghệ thông tin của Tử Thần. Gia Băng trừng mắt nhìn họ một cái, ghi nhớ nhân dạng sau này ‘chỉnh’ rồi thẳng mắt nhìn chồng, nghiến rắng nghiến lợi nói:

-Ngươi…nhất định phải giải thích rõ ràng với ta…tại sao lại thế này!_Quân tử động khẩu không động thủ, Gia Băng là con gái, khẩu không những động mà còn phối hợp cả thủ. Tay lại vung lên, một đường ném cái que nhựa màu trắng vào người Tử Thần.

Tử Thần loạng choạng chụp lấy, rất nhcậu trố mắt nhìn hai vạch màu đỏ bên trong, thật lâu mới thốt nên lời:

-Em…em có thai!

-Đúng vậy…và giờ bà đây đang rất muốn giết người…đi!_Gia Băng không phủ nhân, lưu mcậu đáp một tiếng rồi túm lấy tay Tử Thần hùng hồ kéo đi, chẳng thèm quan tâm cuộc hội thoại của mình đã bị micro trên tay Tử Thần ‘bán rẻ’.

Ngày hôm sau, cả Lăng gia lẫn Hàn gia trở nên hỗn loạn, không phải ăn mừng vì việc sắp được bồng cháu, mà là cấu xé lẫn nhau trả thù rửa hận.

-Ông tính thể nào hả? Tôi muốn Gia Băng nạo thai ngay lập tức!_Tiếng Hàn lão gia vang lên trầm thấp, rất có uy lực làm rung mấy cọng râu trên cằm Lăng lão gia.

Về thân phận, bên Lăng lão gia có vẻ yếu thế, nhưng nếu xét về phương diện thông gia, hai bên bình đẳng, vì thế, ông ta cũng không nhún nhường, mắt trợn trừng, râu vểnh ngược, cộc cằn đấu mắt với Hàn lão gia:

-Ngài nói cái gì thế, đưa bé đâu phải chỉ là cháu của riêng tôi, nó là cháu ngoại của ngài, sao ngài có thể bảo nạo là nạo chứ! Hơn nữa, hai đứa cũng đã kết hôn đượe gần 7 tháng, có con là chuyện bình thường!

-Nhưng Gia Băng nó còn là sinh viên!

Đoạn hội thoại này cứ kéo dài nham nhảm vào những ngày kế tiếp ở ngôi nhà nhỏ của Tử Thần, kéo theo đó là sự sút giá, tăng giá chống mặt của cổ phiếu Lăng gia cùng Hàn gia, khiến cậu thực sự muốn phát điên lên. Cũng may, nghĩ đến ai đó và đứa con sắp chào đời, cậu nhẫn

Như hầu hết các bà mẹ trên thế giới này, Gia Băng lúc mang thai hay thèm ăn vớ vẩn, thường xuyên hành Tử Thần nửa đêm đi mua đồ, về lại thấy nhân sự nằm ngủ khò khò hết sức mất hình tượng. Đặc biệt là ngày hôm ấy:

-Tử Thần…_Nửa đêm, Tử Thần đang vùi đầu ngủ, chợt nghe tiếng nói nhỏ nhẹ của Gia Băng văng vẳng bên tai. Ai theo bản năng mắt nhắm mắt mở nhìn cô, chưa kịp nói gì đã bị người vỗ một cái thật mạnh vào má.

-Lăng Tử Thần! Còn không chịu dậy, ta bị con người hại sắp đói chết nè, mau mua đồ cho ta ăn!_Gia Băng vận hết tốc lực lay mạnh người Tử Thần.

-Từ từ!_Tử Thần theo bản năng quơ tay, xui xẻo sao lại chạm phải ngực Gia Băng.

Toàn thần Gia Băng đột ngột hóa thạch, cầu vai khoa trương run lên, cơ mặt căng cứng. Rồi, không nói không rằng, cô co chân, đá mạnh một phát vào người Tử Thần, khiến cậu lăn một vòng nhưng heo nướng ‘hạ cánh’ xuống sàn nhà.

-Lăng Tử Thần, ngươi được lắm, dám sàm sỡ con gái nhà lành, hôm nay ta đem thằng con ngươi cùng ngươi vào sinh ra tử một trận_Nói đoạn, Gia Băng hung hẳn nhảy xuống giường, ngồi đè lên người Tử Thần, ra sức nhéo nhéo vào da thịt cậu.

Tử Thần cũng không chịu yếu thế, vật ngược lại Gia Băng một cái, chiếm thế thượng phong. Cậu toan đưa tay chọc buồn, thì Gia Băng bỗng ôm bụng nhăn mặt, vừa thở dốc vừa kêu lớn.

-Tử Thần chết tiệt, ngươi muốn giết vợ giết con ngươi à? Mau đưa ta đến bệnh viện….

Tử Thần thoáng rùng mình. Gia Băng lúc ấy đã túm lấy tóc anh, vừa khóc vừa thét, phải biết, nhờ chuyện đó mà cậu đã mất hết mấy ngày không dám ra ngoài vì tự dưng trên đầu mất một mảng tóc kha khá.

Sau vụ động thai khí, Tử Thần triệt để bị 4 ông bà già biến thành ‘cún hoang’, một chút cũng không cho lại gần Gia Băng, thêm nữa bị cách li, Đàng Ngoài Đàng Trong tách biết theo mục đích chính đáng ‘Bảo vệ đứa nhỏ an toàn chào đời’.

9 tháng 10 ngày trôi qua, Gia Băng theo lịch sinh nở, nhưng Tử Thần lúc ấy lại bận tham gia triển lãm công nghệ ở Nhật Bản, nên cậu chẳng thể tham dự, có điều lại chẳng thoát được ma trảo của vợ:

-Tử…Thần…ngươi…A A!!_Vừa nói vừa hét, Gia Băng thở hồng hộc ghé sát miệng vào điện thoại, ánh mắt trợn trình nhìn màn hình đen kịt như muốn thiêu đốt nó.

-Nào…hít sâu và rặn đi nào!_Bác sĩ đỡ đẻ ngao ngán nhìn Gia Băng một cái, nhanh giọng đốc thúc.

Gia Băng ngoan ngoãn hít sâu rồi căn răng rặn, không quên rít mấy tiếng nói với người đang ở đầu dây ‘chiến tuyến’

-Tử Thần…sao ngươi dám để ta sinh con một mình! Ngươi mà vác mặt về đây ta…

Rồi, giọng Gia Băng im bặt. Bên kia Tử Thần cũng sốt ruột gọi…nhưng không có ai trả lời…

-Lăng thiếu gia, con trai!_Bà bác sĩ đỡ đẻ vui mừng ôm đưa nhỏ sau một quá trình nghe mẹ mắng cha không chịu nổi chui tọt ra ngoài đến gần chiếc điện thoại, hô hào nói.

-Tôi không quan tâm đứa nhỏ, vợ tôi sao rồi!_Tử Thần gấp gáp nói, anh đã xin đi vệ sinh hơn 30 phút rồi đấy.

-Không sao, có lẽ mắng mệt nên ngất đi thôi!_Bà bác sĩ thở phào nói.

Mắng mệt? Tử Thần bên kia triệt để im lặng.

Đứa con đầu của hai người trên là Lăng Tử Lạc, ‘made in Gia Băng’. Gia Băng nói, lạc có nghĩa là lạc quan, đặt tên thế để con mình lạc quan trong cuộc sống. Nhưng mà…có kiểu ý nghĩa Việt Nam không ra Việt Nam, Trung Quốc không ra Trung Quốc thế sao? Tử Thần giật giật khóe mắt nghĩ.

The end

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ