Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Thừa nhận đi, cậu yêu tôi phải không ? trang 27

Chap 97: Giải cứu…linh hồn

- Cậu… – Minh Thy cảm thấy lòng mình khẽ lay động. Không hiểu sao, cô lại cảm thấy buồn thay cho người trước mắt mình. Tuy không biết lời kể của Gia Băng có 100% là sự thật, nhưng nếu đặt cô vào trong tình huống cô ấy lúc đó, chắc chắn, cô sẽ không thể kiên cường được như bây giờ.

- Mà này… – Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Gia Băng quay phắt sang đề tài khác khiến Kì Như ngồi một bên chưa kịp bị nỗi buồn trong lời nói của Gia Băng làm cho tâm trạng thấp xuống thì đã bị giật mình đá văng hết đi – …các cậu có muốn nghe chuyện tôi và Tử Thần lúc nhỏ không? Minh Thy, cậu nhất định phải nghe tôi kể đáy, vì tôi cũng không phải ăn không ngồi rồi như cậu nghĩ mà vẫn có được sự quan tâm tèo tẹo của cậu ta đâu. Để đánh đổi được nó, tôi đã phải bỏ ra cả đống mồ hồi công sức, tiền bạn, thời gian và cả lớp mỡ dày trên người nữa đấy.

Sau khi khơi lửa tò mò cho hai người kia, Gia Băng hào hứng thao thao bất tuyệt quay ngược thời gian về lại 10 năm trước, lôi sạch toàn bộ kế hoạch ‘cua con rể hoàn hảo cho mẹ’ của mình tiết lộ. Minh Thy và Kì Như từ bất đắc dĩ cũng chuyển sang trạng thái thích thú lắng nghe, đôi lúc lại cảm thấy phiêu phiêu như xem phim Hàn. Nghe xong, 2 người mới tìm được một sự tương đồng sau nhiều ngày làm bạn cùng lớp, đó chính là những suy nghĩ và đánh giá thiết thực đang ‘dạo chơi’ trong đầu họ. Họ không ngờ rằng, bản tính ‘mê trai’ của Gia Băng không phải tự nhiên mà có, đó chính là kết tinh của một quá trình ‘ngộ đạo’ dài dài từ người mẹ đáng yêu của cô.

- Ra…ra là vậy? – Minh Thy giật giật khóe môi nhìn Gia Băng như nhìn thấy người hành tinh từ trên trời rớt xuống, vô thức nuốt nước bọt.

- Ừ…vì thế…Minh Thy à… – Hít một hơi thật sau vào trọng tâm đề tài, Gia Băng tự động cầm lấy tay Minh Thy, tình cảm nói, khuôn mặt trẻ con dần nghiêm túc hẳn đi – …tôi không thể nhường Tử Thần cho cậu được.

- Sao…sao cơ? – Minh Thy bị Gia Băng chuyển đề tài nhất thời không khỏi chóng mặt, cơ thể cũng tạm phản ứng ngu ngơ cho có.

- Thứ nhất, Tử Thần là người, cậu ấy không phải là đồ chơi cũng không phải là đồ sở hữu của tôi hoặc cậu. Thế nên, chúng ta hoàn toàn không có tư cách để ‘nhường’ hoặc ‘giành giật’ cậu ấy. Thứ hai, cho dù tôi có nhường Tử Thần cho cậu, cậu nghĩ…người cậu theo đuổi suốt 8 năm vẫn không có kế quả sẽ đáp lại tình cảm của cậu ư? Cậu không sợ rằng sự đáp lại ấy chỉ là sự thương hại tầm thường à? Thứ ba, tôi không thể nhường cậu ấy cho cậu được…vì tôi…đã yêu cậu ấy…mất rồi!

Nói xong, Gia Băng lặng cả người, lòng cô như được trút đi cả đống gánh nặng.

Cuối cùng thì…cô cũng có thể thừa nhận bản thân mình đã yêu người đó, đã quen ở bên người đó, và đã nhớ người đó rất nhiều.

Không phải ‘thích’ đơn thuần nữa mà là ‘yêu’ thực sự, ‘yêu’ đến mức không thể rứt ra được nữa.

Ý định ban đầu cô đến đây là một sai lầm, nhưng chính sai lầm ấy đã giúp cô hiểu rõ hơn mình yêu người đó thế nào.

Hơn cả Lâm Khải Phong.

- Gì chứ…? Sao cô… – Rút tay khỏi bàn tay ấm áp dị thường của Gia Băng, Minh Thy giật nảy người, lùi ra xa vài bước.

- Nhờ có cô…tôi đã biết được tình cảm của mình. Không nhờ cô, có lẽ đời này, kiếp này, tôi sẽ không bao giờ biết được tình yêu của mình sâu thẳm nhường nào. Minh Thy…cảm ơn cô…rất nhiều.

- Không…không thể được…cô không được yêu anh Tử Thần…tôi không cho phép – Lắc đầu nguầy nguậy như không muốn tin vào những gì đang xảy ra, Minh Thy mệt mỏi thở hốc rồi lao ra khỏi phòng khách sạn, hướng đại sảnh lớn tầng một mà cuồng dại chạy.

Sợ rằng Minh Thy sẽ làm điều gì đó dại dột với bản thân, Gia Băng và Kì Như không do dự cũng chạy đuổi theo, cơn đau nhức nhối do trận hỗn chiến ‘quân ta đánh quân ta’ cũng dần bị sự lo ngại về an nguy của Minh Thy và an nguy của bản thân ăn mòn.

Quả nhiên Gia Băng và Kì Như là những ‘Gia Cát Dự’ xuất chúng. Hai người cô vừa chạy ra khỏi khách sạn thì đã thấy Minh Thy đang cộc cằn nói chuyện với một bọn đầu trâu mặt ngựa bên đường, mặt mũi nhăn nhó có vẻ rất khó chịu.

- Kì Như, tính sao đây…Minh Thy nghĩ quẩn thật rồi! – Gia Băng thúc thúc tay vào eo Kì Như, đầu rơi đầy hắc tuyến.
- Nghĩ sao mà lại đi hỏi ta chớ…tình hình thế này thì phải liều một phen thui – Kì Như mặt bơ phờ nói có vẻ như không có gì, nhưng cơ chân đã bắt đầu run lên không có tần suất rõ ràng.

- Liều gì…đừng nói là… – Gia Băng giật giật khóe mắt liên hồi nhìn Kì Như đang bẻ tay bẻ cổ rắc rắc, kinh hãi không dám thở – Chẳng nhẽ…cậu định…

- ba6 kế, chuồn là thượng sách! – Cười mỉm đầy ma mảnh, đôi mắt Kì Như hướng về phía Gia Băng đầy trông đợi, tà ác nghĩ ra một diệu kế nào đó – Gia Băng, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu…đúng chứ?

- Tất nhiên rồi…nhưng cứu thế nào chứ? – Nhìn thấy mặt gian gian của Kì Như, Gia Băng bỗng cảm thấy chột dạ không muốn dây dưa vào vụ này, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó như muốn điên lên của Minh Thy ở phía đằng xa, cô lại không thể giấu nổi lòng trắc ẩn mà liều mạng gật đầu.

- Tốt – Kì Như vỗ vai Gia Băng, ghé vào tai cô thì thầm ‘diệu kế’ của mình.Nghe xong Gia Băng chỉ biết cứng người, mếu mặt nhìn Kì Như, không khỏi thịnh nộ hét lên – Thế này không phải là một đổi một à? Không công bằng, lỡ ta chạy không nổi thì sao??

- Yên tâm…ngươi quên ngươi có 2 chàng vệ sĩ tinh anh lão luyện, bất cứ khi nào người gặp nguy đều có mặt kịp thời à? Tin ta đi, ngươi sẽ không sao hết…ta đảm bảo.

Lời dụ dỗ của Kì Như…đúng là lời dụ dỗ có cánh. Vì ‘nhờ’ nó, Gia Băng hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi sâu như biển trong lòng, gan to mật lớn đến gần đám người kia, hung hăng cầm loong nước ngọt đầy nước trên tay, tạt ngay vào mặt chúng.

Kết quả, trên vỉa hè ngày hôm đó, có 1 nữ và 6 nam mặt mũi hung tợn chơi trò ‘Mị Châu- Trọng Thủy’ trên phố, báo hại công an địa phương phải xắn tay vào cuộc.

Ngoại truyện 3: Kì phùng địch thủ

Đây là câu chuyện kể về tương lai rất lâu, rất lâu…rất lâu sau đó, khi hai con người xa lạ trở thành vợ chồng, cùng chung sống dưới một mái nhà và đã kết tinh tình yêu của mình trong một cậu con trai 8 tuổi.

Hôm nay là ngày Gia Băng mời những cô bạn thân tình cờ quen được ở club ‘Nữ quyền’ về nhà tổ chức tiệc thịt nướng. Vì chiều vợ và giúp cô cảm thấy hãnh diện về một người chồng hoàn hảo, Tử Thần tạm gác công việc sang một bên, nhanh chóng lái ôtô về nhà giúp cô một tay.

Nhưng, Tử Thần đã quên mất thời điểm anh trở về là giờ cao điểm, xe cộ đông đúc hơn bình thường, nên vô tình, anh và xe bị kẹt giữa một đống ‘thây’ đồng loại tấp nập.

Tiến thoái lưỡng nan, Tử Thần chán ngán bật radio ôtô lên, xem xem có gì hay không.

Nhấn, nhấn một hồi, anh cũng tìm ra kênh đang phát một chương trình nào đó mà con trai anh ngày nào cũng học làm các cụ, ôm đài nghe chăm chú.

-Chào mọi người…_Bên trong radio thoát lên một thanh âm trẻ con nhưng không kém phần già dặn, có phần băng lãnh, bỗng làm ý muốn tắt đi của Tử Thần chùng lại.

Chất giọng này đặc biệt này có điểm gì đó quen quen thì phải.

Để khẳng định lại suy đoán của chính mình, Tử Thần lười biếng ghé sát tai vào, tập trung thần trí lắng nghe.

-…con tên là Lăng Tử Kiệt…

“Tử Kiệt?” Mắt Tử Thần giật giật liên hồi, đỉnh trán cứng ngắc nhăn lại. Cái tên này…đối với anh sao quen thế không biết.

-…con năm nay 8 tuổi, con có một vấn đề rất quan trọng cần chương trình và khán giả nghe đài giúp đỡ_Thanh âm trẻ con từ từ len lỏi vào suy nghĩ của Tử Thần, khiến anh không khỏi giật mình, người run lên một cái_Đầu tiên…con sẽ giới thiệu một chút về nguyên nhân sâu xa thúc ép con gọi đến chương trình này…

Luống cuống vặn loa to, Tử Thần căng tai, cố thâu tóm từng chữ một phát ra thật rõ giữa dòng người inh ỏi.

-Chắc đứa trẻ nào từ khi sinh ra cũng đều được uống sữa mẹ, được mẹ chăm sóc từng li từng tí phải không ạ? Con thì không, không phải con có mẹ, mẹ con còn sống nhăn răng thế kia. Nhưng, chỉ là, con nghe bà ngoại kể, con không được uống sữa mẹ như đứa trẻ bình thường vì cha con cả. Lúc ấy, cha con lạnh lẽo đưa mắt nhìn con oe oe đến khản cổ, lãnh đạm bảo bà ** pha sữa cho con và vòng tay trước ngực, thanh âm rắn rỏi nguỵ biện “Gia Băng ngày nào cũng uống lipovitan, côca, sôđa, C2, con sợ sữa của Gia Băng lẫn tạp chất không tốt cho sức khoẻ con trẻ. Thế nên…đi pha sữa đilắc cho nó!”

Tử Thần suýt té nhào, miệng như sắp rớt xuống đất khi hình ảnh năm đó của mình được đứa trẻ kia đặc tả rõ ràng, kể cả lời nói hầu như không sai chữ nào cả.

Nỗi hồ nghi trong anh lớn dần hoá thành sự phỏng đoán đầy chắc chắn. Giờ thì anh không nghi ngờ gì nữa, thằng oắt trên radio đó…là con trai anh, Lăng Tử Kiệt.

-…Chưa hết, lúc con bị sốt cao, người thoi thóp như cá trên chảo, bà ngoại nói, cha còn không cho mẹ con ôm con. Lí do cha đặt ra lúc ấy vô cùng thuyết phục, cha bảo cha sợ người mẹ vi khuẩn kí sinh quá phong phú và đa dạng, tới gần con sẽ gây bệnh thêm bệnh. Nhưng con không thấy thế ạ, vì người bà ngoại cũng giống người mẹ, đầy vi khuẩn, cơ mà cha lại không ngăn cản. Tuy có hơi nghi ngờ, song tại lúc đó con chưa biết nói, đầu óc non nớt nên không kháng nghị được.

Ngay tức khắc, Tử Thần muốn gọi cho mẹ vợ hỏi chuyện ghê gớm.

-Lớn thêm chút, con càng biết suy nghĩ và biết rõ tâm cơ của cha. Lúc con ngồi trên đùi mẹ, cha sẽ ngồi cạnh không ngừng lườm nguýt con. Con sợ cha thấy quê vì bị phát giác nên thường làm ngơ xem phim. Lúc mẹ thơm khịt vào má con, cha thường hay phá bĩnh, kêu ca mệt rồi bắt mẹ vào phòng masage trong khi trước đó con mới thấy cha nốc chai nước và rống lên, sảng khoái quá.

Giờ, bao trùm quanh Tử Thần là một bầu không khí u ám ghê rợn.

-Duyên cớ khiến con bùng nổ chính là ngay hôm qua ạ! Lúc đó con đem gối đàng hoàng, hết sức đáng thương đứng trơ trọi trước phòng mẹ. Mẹ đang nhăn răng đọc truyện thấy con liền xót xa phi ra. Nhưng ngay lập tức, cha đã lanh lẹ ngáng chân mẹ, khiến chân mẹ vấp vào nệm, đầu đập vào gối nằm bất tỉnh. Xong xuôi, cha tiến về phía con, mắng con hại mẹ ngất xỉu, hại chuẩn bị tiêu hao phải tiêu hao sinh khí để cứu mẹ nên xua con ra ngoài. Con lúc đó sợ lắm liền làm theo, về phòng ray rứt mà ngủ. Ngày hôm sau, con điện kể cho bà ngoại, bà ngoại cười ha hả bảo con ngây thơ. Uất lắm ạ…

Nghe lời trần tình của con trai, Tử Thần cứng người hoàn toàn, khóe mắt anh viền đỏ nhìn chiếc đài đằng đằng sát khí.

-Giờ con xin mọi người hãy giúp con nhắn tin đấy số của cha con 0168986357, thay mặt con hỏi cha con xem…rốt cuộc con là gì của cha mà cha nỡ đối xử với con như vậy…con xin cảm ơn nhiều. Hix!_Bên trong còn vẳng lên tiếng thút thít rung động lòng người.

Và…không để Tử Thần kịp làm gì…một loạt tin nhắn của những con số lạ tới tấp gửi đến di động của anh với những lời lẽ trách móc, quy tội. Chỉ riêng có dòng tin cuối là của con trai anh phóng đến.

“Cha à! Báo chí kéo đến biệt thự rồi…họ vây con hỏi chuyện cha đấy! Cha nghĩ con nên nói thật hay im lặng đấy ạ? Nhưng nếu cha không phá chuyện con, con sẽ cho cha một ân huệ!”

“Thằng quỷ!” Tử Thần bất lực bấm điện thoại, cơ tay còn lại nắm chặt. Anh…đã nuôi đồ quỷ gì thế này!!!

Chương 98

Trời nhá nhem tối, ánh đèn trên đường đổ oặp. Trời về đêm lạnh lẽo khiến người đi bộ trên lề đường không khỏi co ro, thu đầu vào trong cổ áo. Tại đồn cảnh sáng, không khí huyên náo, ồn ào như ban ngày vẫn không hề suy giảm, hơn nữa lại có phần tăng thêm bởi tiếng gào thét của 6 thanh niên

Chống cằm ngồi buồn ở ghế đợi nhìn 6 người kia đang đập bàn dữ dội kịch liệt phản đối mức tiền phạt, Gia Băng đau đớn nhìn bàn chân tứa máu của mình sau mấy lần oanh liệt vấp đá té ngã, đoạn thở dài một tiếng.

Cô biết mà, biết ngay mà, biết thể nào cũng sẽ vào đây, nhưng không ngờ lại sớm như thế này. Không những thế, lại còn phải nột phạt nữa chứ. Tất cả là do hai tên vệ sĩ chết bằm kia tự dưng đi đâu mất, để mặc cô một mình, hix. Bỗng dưng cô cảm thấy đau ‘viêm màng túi’ ghê gớm.

-Gia Băng…tôi mua đồ băng bó chân cho cậu nhé!_Ngồi cạnh Gia Băng im lặng một hồi, Minh Thy dè dặt lên tiếng, có vẻ cũng chán cái cảnh đợi Kì Như về nhà lấy tiền này.

-Không cần đâu, nhẹ mà…_Gia Băng khoát tay cười trừ, mím môi để không rên rỉ. Quả thực, vết thương của cô rất nhẹ…nhưng đau ghê gớm.

-Xin lỗi, nếu không vì tôi, cậu sẽ không bị thương và bị cảnh sát bắt đến đây…_Minh Thy nhỏ giọng, trông cô lúc này khác hẳn ngày thường, yếu đuối biết bao. Thì ra, không phải ai bản chất cũng chanh chua đanh đá, có lẽ, vì cô là kẻ địch, nên Minh Thy phải cảnh chừng, tỏ vẻ mạnh mẽ để áp đảo cô.

-Chúng ta là bạn, khách sáo làm gì?_Nở nụ cười chân thành nhất có thể, Gia Băng đưa mắt nhìn mấy chú cảnh sát tội nghiệp đang bị mấy cái loa tra tấn, khi không lại cảm thấy đồng cảm.

Rồi bất chợt, mắt cô bị quáng gà hay sao, lại nhìn thấy một thân ảnh và gương mặt rất quen thuộc của ai đó tiến vào, đi đến trước mặt cô, tâm tình hình như có chút không vui. Đôi mắt anh đen sâu rọi lên người cô, một lúc lâu vẫn không chịu lên tiếng.

Như thế, Gia Băng lại cảm thấy bối rối, cô cụp mắt, cúi đầu như muốn lảng tránh sự gắt gao anh đang thầm lặng rưới lên lòng cô.

-Anh Tử Thần?_Cũng rơi vào bối rối một hồi, Minh Thy cắn môi rồi bật dậy, đôi đồng tử loé lên tia vui mừng nhỏ nhoi. Dẫu, cô biết, mình không được chào đón.

-Ừ!_Tử Thần hờ hững đáp một câu rồi chuyển tầm mắt về phía chân Gia Băng, khuôn mặt lạnh lẽo càng dày đặc hàn khí_Sao bị thương?

-À! Cái này…không sao hết!_Gia Băng luống cuống giấu bàn chân bị thương đi, đôi gò má thoáng phớt hồng.

-Minh Thy…_Nhìn Gia Băng một hồi, Tử Thần quay sang người bên cạnh cô, giọng như cũ lạnh băng_…em về trước đi, anh đưa Gia Băng đến bệnh viện, Kì Như đến thì bảo cô ấy anh trả tiền phạt rồi, được chứ?

-Em…

-Minh Thy…em tự lo cho mình đi, Gia Băng quan trọng hơn_Không để Minh Thy nói hết những gì muốn nói, Tử Thần đã bế thốc người đang bị câu nói của mình làm cho điếng người lên, bước chân sải dài nhanh chóng đưa cô ra khỏi đồn cảnh sát.

Còn Minh Thy, đón nhận sự đối xử lạnh nhạt ấy, cô chỉ biết cắn môi nhìn theo.

Lần này, cô không thể chạy theo anh nữa rồi. Anh đã nói quá rõ ràng với cô, lúc đó và cả bây giờ, ý định của anh vẫn không thay đổi….

-Hàn Gia Băng, cậu là một kẻ may mắn_Thở dài đánh sượt, Minh Thy mỉm cười bất lực.

Con đường trước mắt cô giờ đã không còn bóng hình của hai người đó, nhưng…thú thật…cô cứ muốn ngắm họ như thế mãi.

Tại sao ư? Tại vì đây là lần đầu tiên, cô biết rằng, cuối cùng người đó cũng biết được sức nặng của phụ nữ không phải tầm thường. Và cô cảm thấy khoái chí…khi nhìn anh tức giận…dù rằng…nó không dành cho cô.

-Chúng ta đi đâu?_Yên vị để Đằng Dạ đeo dây an toàn lên người, Giai Băng đắn đo một hồi mới lên tiếng, đến nhìn cũng cũng chẳng dám nhìn lấy Tử Thần một cái.

-Mua đồ!_Tử Thần đáp gỏn lọn rồi lái xe, đưa Giai Băng đến một tiệm thuốc gần đó.

Lúc rời xe đi mua thuốc, Tử Thần im lặng. Lúc cẩn thận băng thuốc cho Giai Băng, anh cũng nhất quyết không nói gì.

-Tử Thần, giận à?

-…

-Đừng giận nữa, được không?

-…

-Giận sẽ mau già lắm đấy!

-…

Ai đó vẫn kiên quyết ngậm hột thị.

-Lăng Tử Thần, nhìn tôi đi!_Bực bội trước thái độ khinh người của ai kia, Gia Băng phùng mang trợn má hét lên, đôi bàn tay lạnh mạnh bạo áp lên má Tử Thần, buộc cậu phải nhìn cô bằng được.

Thấy Tử Thần chỉ đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, Gia Băng không vui đứng bật dậy, may chiếc ô tô là loại mui trần nên đầu cô an toàn.

Rồi, không nói không rằng, Gia Băng đưa môi mình khoá môi Tử Thần, vô lực thốt lên từng câu chữ, nhẹ nhàng ấm lòng người.

-Tử Thần, tôi đã biết đáp án của trái tim mình.

Tối muộn hôm đó, sau khi trở về, Minh Thy liền cầm điện thoại, nhắn cho Gia Băng một tin nhắn ngắn gọn, ngắn đến nỗi, hai người phải dành hết vài tiếng ngồi chat trên yahoo:”Hàn Gia Băng, chúng ta làm bạn, ok?”

Chap 99: Valentine

Sau 2 ngày cần mẫn đến nhà Kì Thiên, ra sức học tập tài nghệ của anh. Cuối cùng vào 1 ngày trời mưa trời gió lất phất, bầu trời âm u mịt mù, anh ngồi dựa vào thành ghế sôfa, im lặng nhìn cô học trò nhỏ phía đối diện, phán 1 câu làm cho cả 2 kẻ vất bạn bỏ chợ kia cũng phải ôm đầu ngửa mặt lên trời muốn rống:

-Gia Băng không cứu được nữa!

-Thật……..thật sao?_Đồng thanh một lời, hai người kia phản ứng thái quá hơn cả Gia Băng hét lớn, ánh mắt không ngừng liếc xéc bạn mình.

-Hai em biết đấy, anh không thể biến cục than thành kim cương được_Kì Thiên nở nụ cười nhẹ nhìn Gia Băng, thâm ý đáp trả_Do vậy, các em đem người về đi.

-Anh à! Anh đã nói sẽ giúp bọn em đến cùng mà_Kì Như đau đớn chạy đến cầm lấy tay anh trai, khuôn mặt hằn nét khốn khổ.

-Đúng vậy, anh đã chấp nhận rồi! Sao lại nuốt lời nhang thế ạ? Nếu anh không giúp, làm sao Gia Băng bé bỏng có thể làm sôcôla, thể hiện tình yêu nồng nàn với anh Tử….Pặc!_Ngay khi giọng điệu cải lương của Minh Thy đạt đến cấp độ các bà già phải vỗ tay khen ngợi, Kì Như nhanh trí cho bạn 1 cùi chỏ, khiến cô nàng đau điếng nằm phục tại chỗ, mạch nói cắt đứt vĩnh viễn.

-Anh! Niệm tình Gia Băng là bạn em, là em gái học dưới anh một lớp, anh cố gắng thử giúp bọn em thêm lần nữa đi, sau này chắc chắn nó sẽ đền đáp công ơn trời biển của anh mà!_Gần như rơm rớm nước mắt, Kì Như lắc mạnh tay Kì Thiên, lời lẽ thấu tình đạt lí bắn ra tung toé như mưa rồi cô nàng quay sang Gia Băng, ngoắt ngoắt cô lại gần_Gia Băng, ngươi đừng ngồi im như phỗng thế được không, làm gì đi chứ! Tương lai của ngươi đang ở trong tay anh trai yêu qúy đấy!

-Không cần! Anh một lời đã quyết, nói nữa cũng vô ích_Không hiểu sao, mặt Kì Thiên bỗng chóc đen lại, nụ cười nho nhã trên môi anh cũng tắt lịm không thấy khói.

Nói xong, anh không để cho mấy người kia kịp phản ứng đã sải chân bước lên phòng, đóng cửa đánh rầm.

-Ngươi thấy hậu quả của low IQ là gì chưa hả?_Trừng mắt vằn bỏ như mắt bò tót trên đấu trường, Kì Như oán hận nhìn Gia Băng, răng nghiến ken két.

-Ta…

-Được rồi! Chúng ta chuyển sao phương án B vậy!_Luôn là người tỉnh táo dẫn đường chỉ lối những lúc Kì Như toan ‘xử đẹp’ Gia Băng, Minh Thy bình tĩnh thở dài, tay chỉ về phía kẻ đang tỏ vẻ hối lỗi, hắng giọng_Gia Băng người biết may vá không?

-Cũng có chút chút!_Gia Băng ngoan ngoãn gật đầu cái rụp_Hồi nhỏ ta từng may vá áo quần cho búp bê.

-Ngươi biết đan len gì không?_Từ vui mừng biến dạng thành thất vọng, Minh Thy vuốt ngực kiên nhẫn hỏi tiếp.

-Ta biết chơi len, không biết đan_Gia Băng vô tội nói.

-Ngươi biết xếp sao, xếp hạc,…gì không?_Minh Thy đề cao chữ ‘nhẫn’, cân nhắc đưa ra đề tài dễ dàng hơn.

-Ta nghĩ ta biết xếp thuyền thôi!_Gia Băng nhỏ giọng khai báo.

Đến nước này, Minh Thy không chịu nỗi nữa, hùng hổ đứng dậy tiến về phía Gia Băng ra sức bóp cổ cô, lay lay mạnh như lay một con rối.

-Rốt cuộc người biết làm cái gì hả? Sao ngươi vô dụng quá trời vậy!

-Minh Thy, ngươi nên đoán ra trước rồi mới phải! Xem ra chuyển sang phương án C đi!_Kì Như bưng cốc nước húp cạn, lạnh lùng nhìn Gia Băng đang sống dở chết dở trong tay người kia_Chúng ta
đến trung tâm mua quà vậy!

Sau lời tuyên bố như sấm của Kì Như vang lên, Gia Băng liền bị 2 người bạn kéo đến trung tâm thành phố thực hiện phương án C.

Lặn lội gần hết một buổi chiều đến mệt lả, cuối cùng Gia Băng cũng miễn cưỡng mua được một chiếc áo khoác hàng hiệu rất ấm áp ngốn hết 3 triệu 9.

Dù thỏa mãn với kiểu dáng, loại vải và chắc mẩm của Tử Thần mặc cũng sẽ đẹp như mấy anh sao Hàn điển trai vời vợi kia, nhưng Gia Băng vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Liệu, cô thành tâm chọn chiếc áo này, thành tâm đổ mồ hôi hột móc ví ra mua nó thì có được coi là một lòng dạt dào tình cảm với nửa kia không nhỉ?

Và, Tử Thần sẽ vui khi đón nhận nó?

Song, nghĩ là một chuyện, cảm thấy thế nào lại là một chuyện khác, Gia Băng cũng chẳng thèm quan tâm nhiều, nhanh chóng quên bẵng đi.

***
Thời gian trôi qua thấm thoát, Valentine chỉ còn 1 ngày nữa sẽ đến.

Không biết suy nghĩ, ngẫm ngợi thế nào hoặc lương tâm bị cắn rứt ra sao, Kì Thiên bỗng dưng mở lời muốn giúp Gia Băng làm sôcôla một lần nữa, khiến cô cảm động rơi nước mắt tôn sùng anh như đấng cứu thế.

Ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, tinh thần được chuẩn bị kĩ càng sãn sàng tác chiến, Gia Băng hít thở sâu chờ “thầy giáo” sửa soạn bước vào.

Nhìn cô vui mừng cười tít mắt tít mũi chờ mình, Kì Thiên đâm ra giận không muốn dạy cô nữa. Nhưng vì lời trót hứa không thể rút lại, anh đành đưa tay vẹo má Gia Băng trút bực khiến cô la oai oái.

-Bộ vui đến thề à?_Anh cau có cao giọng

-Thì….thì tại em không nghĩ anh sẽ hảo tâm giúp em lần nữa, thực cảm ơn anh rất rất rất nhiều_Cúi đầu cái rụp, Gia Băng xoa xoa vùng má bị véo đỏ ửng, nhăn mặt đáp chẳng có chút thành ý cảm kích nào.

-Không cần cảm ơn, thực ra trước đó anh cũng không hảo tâm giúp em!_Lợi thế chiều cao của mình nhỉnh hơn Gia Băng một cái đầu, Kì Thiên ân cần đưa tay xoa xoa đầu cô, dịu dàng mỉm cười.

-Là sao ạ?

-Là lúc trước anh cố tình dạy sai em một số bước_Kì Thiên mặt dày đáp thản nhiên, những ngón tay thon dài của anh trượt dài trên những sợi tóc đen mềm mượt.

-Hả? Cái đó có 5 bước mà anh dạy em làm sai 1 số bước? Thế thì ra cái thể thống gì chứ ạ!_Nghe thấy công sức xương máu hì hục làm, hì hục nghe mắng trước kia của mình đổ xuống sông xuống biển một cách phũ phàng chỉ vì sự cố ý của ai đó, Gia Băng phẫn nộ đỏ bừng mặt gào lên thật to_Cho em lấy lại mấy lời cảm ơn lúc nãy!

-Thì anh đã bảo em không cần cảm ơn anh rồi mà! Giờ anh sẽ bù đắp cho em, yêntâm_Kì Thiên vỗ nhẹ vào má Gia Băng như thể cô là bọn con nít ranh, nụ cười không hề tắt đi mà có phần đậm hơn.

-Em có thể đặt lòng tin lên người anh 1 lần nữa à?_Gia Băng nghi hoặc, người lui ra sau vài bước đề phòng.

-Đừng sợ, anh hứa sẽ lần này sẽ giúp em làm món sôcôla khiến ai ăn vào cũng phải nhớ mãi suốt đời_Nụ cười Kì Thiên khoét sâu tuyệt đẹp nhưng lại chất chứa gì đó ma mãnh.

Đúng như lời hứa, Kì Thiên chỉ bảo cho Gia Băng rất tận tình, mẻ sôcôla cuối thực sự có vị rất ngon, rất tuyệt, khiến người ta muốn ăn mãi, ăn mãi không thôi.

Để làm cho sôcôla đáng yêu thêm, Gia Băng vo chúng thành cục tròn như những viên kẹo, vân vào giấy bóng.

Nhưng viên được phê đạt tiêu chuẩn của Gia Băng đề ra đều được đặt ngay ngắn trong 1 cái hũ nhựa trong suốt, những viên còn lại, cô cùng Kì Thiên ‘tùy tâm’ xử lí, cho thẳng vào miệng.

Xong việc, Gia Băng rời khỏi nhà Kì Như trở về biệt thự trong tiếng tiễn đưa như tiếng đuổi khéo của con bạn.

Quay trở về sau khi tích cực tiễn Gia Băng, Kì Như mệt mỏi bước vào phòng lồi, ánh mắt thâm trầm kì quái nhìn anh mình đang nhấm nháp mấy viên sôcôla không biết ớn kia, mỉm cười ý vị hỏi:

-Anh ăn hoài không thấy ớn sao?

-Không! Nó rất ngon_Kì Thiên lơ đãng trả lời, liên tục chuyển canh trên màn hình ti vi.

-Thì của ai đó làm mà, anh không thấy ngon mới lạ ấy_Kì Như châm chọc, bỗng, như nhớ rõ điều gì đó, cô nàng đưa 2 đồng tử gian tà lóe sáng về phía anh mình_Anh, sao anh không tỏ tình với Gia Băng, hình như Lăng Tử Thần, cậu ta cũng chưa có làm vậy.

-Em nghĩ chỉ số thành công của anh là bao nhiêu?_Mỉm cười, Kì Thiên trầm tư một lát, đăm chiêu nhìn cô em gái tinh ranh hỏi.

-Em không nghĩ anh sẽ thành công, anh trai_Thật lòng nói ra những gì bản thân nghĩ, Kì Như tỏ vẻ tiếc thay cho anh mình_Gia Băng dù không nói nhưng nhìn cái mặt nó cũng biết nó yêu Tử Thần sâu đậm nhường nào, anh hoàn toàn không có cơ hội.

-Vậy sao còn muốn anh tỏ tình?

-Vì em không nghĩ, anh là người sẽ chịu yên phận như thế!_Vuốt cái mũi cao một cái, Kì Như cười giả nai_Với người như anh, không giành được thì cũng sẽ không để cho người ta sống chiếm được.

-Em nghĩ anh sẽ phá họ sao?_Kì Thiên cũng cười xuỳt, vuốt vuốt đầu Kì Như đầy yêu chiều.

-Em không là em gái ruột của anh thì cũng là em họ chung máu mủ đấy nhá! Anh nghĩ gì chẳng lẽ em gái đây lại không biết.

-Em sẽ giúp anh?_Kì Thiên xử tiếp 1 viên sôcôla, dịu dàng hỏi, chất giọng vương chút kinh ngạc.

-Tất nhiên, em là em gái anh mà.

-Vậy….mong em sẽ làm tốt, anh nhất định sẽ trả thù lao cho em xứng đáng, đồng minh hai ạ.

***

-Anh Tử Thần, xin anh hãy nhận nó_Đập vào mắt Gia Băng ngay giây phút đầu tiên đặt chân vào cửa club trong cái ngày trọng đại nhất của các cặp tình nhân là hình ảnh của một cô nhóc dáng người nhỏ nhắn, mái tóc xoăn xõa dài tuyệt đẹp bao lấy khuôn mặt thiên thần. Cô nhóc e dè chìa về trước mặt người con trai mình thầm mến một túi quà nhỏ, nhỏ giọng nói, đôi mắt long lanh mê hồn thi thoảng lại liếc nhìn biểu hiện của con người trước mắt.

-Ầy! Kìa! Kìa, người ta hành động ngay trước mắt ngươi rồi kìa, Gia Băng_Đứng bên cạnh cô bạn dáng hóa thạch, chuẩn bị nứt vỡ choang choảng cái miệng, Kì Như đặt tay lên vai Gia Băng, hình như sợ cô đui mù không biết chuyện gì xảy ra liền hảo tâm nhắc nhở.

-Đây là dấu hiệu của một mùa valentin kịch tính đấy!_Minh Thy giọng âm trầm giọng suy xét đồng thời vỗ vai Gia Băng, nhiệt tình cổ vũ_Cố lên bạn đẹp, đừng nhụt chí, ta tin chắc sôcôla của ngươi sẽ để lại ‘ấn tượng’ sâu đậm hơn cô nhóc kia nhiều.

Im lặng nhìn cô nhóc trước mặt mình, đôi mắt đen sâu của Tử Thần rất nhanh chóng bắn về phía Gia Băng, khóe môi tự dưng nở nụ cười nhẹ, cậu lãnh đạm trả lời:

-Tôi không thích đồ ngọt.

Một câu trả lời thâm ý khiến cô nhóc kia sững người, đôi mắt ngấn nước như sắp khóc trong khi Gia Băng hoàn toàn vỡ vụn thành cát.

Không thích đồ ngọt! Thế thì cô làm sôcôla cho cún ăn à? Sao không nói sớm chứ?

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Duck hunt