Insane
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Tôi là tất cả của tên ấy - trang 3

Chương 21

Buổi sáng nhìn thấy mặt Cẩm Thánh thấy không giống như trước nữa, hắn hôm nay càng làm tôi thấy tim đập dữ dội hơn, cảm giác run rẩy. Hình như tôi bị hắn hớp hồn thật rồi, không đúng, nói không chừng tôi đã thích hắn trong vô thức mất rồi. Gì thế này, bị hắn nói trúng thật rồi sao. Hu. -,.-

"Nghĩ gì thế?"

"... Hả? Có nghĩ gì đâu?"

"Có phải nghĩ đến chuyện không trong sáng không đó? Có phải, muốn cùng anh chơi trò hun hun à?"

"wushiiiiiii~! Anh muốn chết à? -_-+"

"Ừ, thế anh không nói nữa. Nhưng cũng đâu cần phải đỏ mặt đâu."

"Tôi vốn thích đỏ mặt đấy, rồi sao?"

"Ha ha~"

Ở cổng trường, Cẩm Thánh gọi tôi lúc đó sắp bước vào trường lại.

"Tuấn Hỷ."

"Gì thế?"

"Nhất định phải nghe đó."

"Cái này, gì thế?"

"Đĩa anh thu cho em. Trong này có lời nói từ trái tim anh."

"Sao trẻ con thế? -_-?"

"Ngại quá. ^^ Nghe xong hãy từ từ cảm nhận nhé, biết chưa? Để thu đĩa này anh phải tốn bao nhiêu công sức đó, không ngờ lại khó như thế. Tóm lại em phải nghe đó?! Anh đi đây!"

"Hôm nay sao không nói bye nữa?"

"Bye~"

Haha~ Cẩm Thánh tặng tôi đĩa CD. Để nghe cho nhanh nội dung đĩa này, tôi chạy gấp vào phòng học. Ai có CDP nhỉ? A, mau lên...

"Tuấn Hỷ, cậu làm gì thế?"

"Tiểu Mẫn, cậu có CDP không?"

"Ừ, có."

"Thật hả? Ôi, may mà cậu có. Cho tớ mượn nghe với nhé? +_+"

"Đợi tí..."

Tôi đặt đĩa CD Cẩm Thánh đưa vào ổ, nhấn play, âm nhạc vang lên trong tai nghe... Là "Tình yêu cuối cùng" của Triệu Thịnh Mậu. Tôi vô thức chìm đắm vào trong âm nhạc. Đây là tiếng lòng của Cẩm Thánh sao? Trong lòng anh ấy tôi có địa vị nào chứ? Có khi nào giống như bạn gái cũ của anh không? Hay là... nói không chừng... ai da... không biết đâu. Tôi nghĩ tuổi chúng tôi bây giờ chắc sẽ không có tình cảm sâu sắc đâu.

"Tình yêu cuối cùng"... chuyện gì thế này, sao tự nhiên muốn khóc quá. Tôi vội giấu mặt vào giữa hai cánh tay. Cám ơn anh. Em sẽ trân trọng món quà anh tặng này. Nhưng mà... -_-

Không hổ là tác phong của tên này. Có phải đang muốn đùa cho vui với tôi không vậy nè? Tôi còn chờ đợi sau bài này sẽ là gì đó, không ngờ tiếp theo vẫn là "Tình yêu cuối cùng", tiếp nữa cũng vẫn là bài đó... trò gì thế này, nếu nói mười bài hát đều là "Tình yêu cuối cùng", có người nào tin nổi không?

Nhưng đúng là thế thật. Đầu tên này rốt cuộc nhét thứ gì vậy ta? -O- Thật muốn phân tích kỹ càng Khương Cẩm Thánh quá! Muốn biết tên này tóm lại là nghĩ những gì! Cố ý thu đĩa thế này sao? Thế thì chắc chắn tôi là "tình yêu cuối cùng" của anh à? Ngốc quá. Ha ha~ Anh không hổ là Khương Cẩm Thánh ^_^;

Anh sẽ mở rộng đôi tay đón lấy em. Chỉ cần em quay về bên anh là được, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không khiến em đau lòng nữa. Chỉ cần em giao tất cả cho anh là được, cho dù có khó khăn anh cũng sẽ ở bên cạnh em. Bởi vì lý do anh sống trên thế gian này chính là em.

Học xong, tôi nhìn thấy Khương Cẩm Thánh đang đứng ở cổng trường đợi. Nhìn thấy tôi, Cẩm Thánh liền mỉm cười.

"Chúng mình hẹn hò nhé."

"Không đâu."

"Đi thôi."

Tôi đang đẩy hắn ra thì đã bị kéo đi mất rồi. Miệng của tôi cũng thật là... sao cứ hễ nhìn thấy tên này là toàn nói ngược lại thế này. thật là!!!

Đi cùng Cẩm Thánh ra Nam Môn, còn thưởng thức rất nhiều món ngon. Anh ta ăn ngon thật đấy.

"Ngon không? Ở đây ngon nhất đó."

"Thật à? Ngon tuyệt. Anh thường đến đây hả?"

"Ừ. Ông chủ, tính tiền."

Tính tiền xong chúng tôi bước ra ngoài. Lại dạo bộ đến rất nhiều nơi. Cẩm Thánh luôn nắm chặt tay tôi. ^O^

"Này, chúng ta chụp hình sticker đi?"

"Chụp hình á?"

"Ừ."

"Anh không thích chụp hình."

"Em nói chụp thì chụp đi. Nói nhiều thế làm gì!! -_-++"

"Ừ ừ, biết rồi. Tuân lệnh. Chụp thôi."

Tôi kéo tay Cẩm Thánh đang miễn cưỡng vào nơi chụp hình. Ha ha ~ ^O^

"Này, anh đừng có làm mặt xấu nữa. Cười đi!!"

"Không mà. -_-+"

"Hừ hừ! Sắp chụp rồi, cười đi nào!"

"Không mà!"

Cách!!

"Ôi chao! Gì thế này! Anh là bạo tộc hả? Vẻ mặt gì thế này?"

"Úi trời ~ anh thích tấm này quá!"

Cách!

Không phải chứ! Tên này lại lấy tấm hình khó coi nhất. Còn tỏ ra đặc biệt vui sướng nữa chứ. Tên kỳ lạ này! Khương Cẩm Thánh móc ví ra, cẩn thận bỏ hình vào trong đó.

"Tuấn Hỷ, em chụp hình đẹp quá."

"Ha ha ha ha~"

"Sao em lại cười thế hả? Cười thục nữ dịu dàng một tí. Hihi, thế này nè, hi hi..."

"Anh thấy em giả thục nữ hợp lắm à?"

"Ừ~ Không hợp. Hay thôi đừng giả nữa. Ha ha. Về nhà thôi. anh đưa em về."

Cửa nhà. Sao nhanh thế nhỉ??

"Ngủ ngon nhé."

"Ừ. Anh cũng thế nha."

Đột nhiên Khương Cẩm Thánh kéo tôi đang sắp vào nhà lại, nhìn chằm chằm. Sau đó ôm tôi thật chặt. Anh muốn làm gì thế này?

"Sao thế?"

"Nghe bài hát chưa?"

"Ừ."

"Phác Tuấn Hỷ... sau này em gặp phiền phức rồi."

"Tại sao?"

"Bị Khương Cẩm Thánh túm chặt rồi. Sau này em sẽ không đi đâu được nữa. Biết chưa?"

"Xì. Thần kinh."

"Ha ha, vòng tay anh đủ rộng chứ? Đối với anh, giữ được em, ôm được em, túm chặt em lại không cho chạy thoát là chuyện nhỏ. Nên em đừng nghĩ đến chuyện gì khác, ngoan ngoãn theo anh là được rồi."

"Sao em tin anh được đây?"

"Tin anh đi, tin vào đôi mắt anh chỉ nhìn thấy em thôi."

"Ánh mắt anh làm người ta nổi da gà thì phải làm sao?"

"Ha ha~ Phác Tuấn Hỷ, anh thích em thế này đó."

CHỤT!!!

"A! Anh muốn chết hả? Sao anh lần nào cũng muốn hôn là hôn? Hả?"

"Ai bảo em mê người thế kia. Anh đi đây. Ngủ ngon nhé."

Tôi thật không biết gì hết. Khương Cẩm Thánh, em... có thể tin anh không? Hình như có thể quên... có thể quên Dân Hữu... không phải, có lẽ tôi đã quên mất cậu ấy rồi... vì những tháng ngày ở cạnh Cẩm Thánh đã khiến tôi không nghĩ đến Dân Hữu nữa.

Hình như tôi đã quên Dân Hữu như thế đấy.

Dân Hữu... Dân Hữu... Trước khi Dân Hữu xuất hiện, tôi và Cẩm Thánh rất vui vẻ với nhau. Cho đến khi Dân Hữu xuất hiện...

Chương 22

Buổi sáng cùng bọn Tuấn Anh, Cẩm Thánh, Vân Quân, Thái Dân, Chí Hồi đi học chung. Mấy hôm nay Thái Dân và Phác Na Lệ rất căng thẳng. Chắc là cãi nhau? Có cô bạn gái như Phác Na Lệ thì Thái Dân đúng là quá đáng thương.

Trên đường tôi thấy một bóng người quen thuộc đến bất ngờ. Tôi gặp ở đâu nhỉ? -_- Muốn chạy ngay lên đằng trước liếc xem rốt cuộc là ai quá. Nhưng tôi không dám làm thế trước mặt Cẩm Thánh. -_-; Nhưng người mặc đồng phục trường tôi đi phía trước kia thật quá giống một người...

Lúc này... Vân Quân hét lên...

"Ê! Kim Dân Hữu!"

Khoảnh khắc... Tôi nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Không thể nào... chắc chắn không thể xảy ra chuyện này. Nhưng mà... nhưng... nam sinh đang quay lại nhìn chúng tôi đó... quả thực là Kim Dân Hữu. Chính là người mà tôi luôn muốn gặp mặt, ngày đêm mong nhớ... Kim Dân Hữu. Tôi không biết phải nói thế nào đây, phải phản ứng thế nào đây... cứ đứng tại chỗ ngốc nghếch giương mắt nhìn.

"Phác Tuấn Hỷ, làm gì thế? Sao đầu bà phát nóng thế?"

"Tuấn Anh... thì ra ngươi biết hết..."

"..."

Tuấn Anh im lặng, không nói câu nào.

"Chẳng trách hôm đó ngươi nói thế."

"Bà không được làm anh Cẩm Thánh đau lòng. Nếu bà phản bội anh ấy tôi chắc chắn sẽ không tha thứ đâu."

Quá đột ngột. Xúc động đến nỗi hô hấp cũng khó khăn. Ta hiểu. Phác Tuấn Anh. Ta hiểu mà. Nhưng giây phút này sao tim đau thế ? Tim đau quá. Đau đến nỗi không thể thở nổi. Bên cạnh tôi có Cẩm Thánh nhưng tim vẫn đau nhói.

Dân Hữu đứng trước mặt tôi.

"Tuấn Hỷ...?"

Dân Hữu hình như cũng cảm thấy kinh ngạc như tôi. Dân Hữu trước mặt tôi, ánh mắt ấm áp không thay đổi.... vẫn như trước kia. Vẫn là Dân Hữu một năm trước ở bên tôi. Thay đổi chỉ là bên cạnh cậu ấy không có tôi, và bên cạnh tôi cũng không còn cậu ấy.

"Dân Hữu..."

Thời gian hình như ngừng lại. Nhưng Lúc này tôi phải quan tâm đến cảm nhận của Cẩm Thánh. Cẩm Thánh lặng thinh đứng nhìn Dân Hữu, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi. Tôi trốn tránh ánh mắt của anh. Tôi không dám nhìn thẳng... tôi thật sự không dám.

"Kim Dân Hữu, làm gì thế? Hả? Cậu quen Tuấn Hỷ?"

Lý Vân Quân hình như đang tức giận.

"Lý Vân Quân. Cậu vẫn nhiều chuyện nhỉ?"

"Cái thằng này cậu vẫn chưa chịu rõ tình hình à~~ Có phải cậu lại không muốn đi học nữa không?"

"Nhờ phúc các người mà tôi vẫn nghỉ ngơi khỏe. Lần này đến lượt các người rồi."

Thái Dân bị lời nói của Dân Hữu chọc tức lên.

"Cái thằng này cậu muốn chết hả? Bị đình chỉ học là do cậu tự làm, sao cứ đổ lỗi cho bọn tôi? Cậu đúng không hổ là tên ngốc hết thuốc chữa."

Làm sao đây? Tôi đã có Khương Cẩm Thánh rồi... đột nhiên Dân Hữu kéo tay tôi lúc đó đang ngẩn ra bước đi trước. Lúc này có người túm lấy Dân Hữu. Là Tuấn Anh.

"Kim Dân Hữu, Tuấn Hỷ đã có bạn trai rồi. Trước mặt bạn trai bà ấy mà anh dám làm chuyện nhảm nhí này à?"

"Bạn trai? Ai?"

"Anh Cẩm Thánh."

"A~ Khương Cẩm Thánh! Tôi mắc gì phải quan tâm đến hắn?"

"Nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn thôi nhé."

Tuấn Anh đã đến mức sắp kiềm chế hết nổi rồi. Nhưng Dân Hữu không phải là người chỉ có thế mà chịu buông tha tôi.

"Tuấn Hỷ, đi thôi."

"Kim Dân Hữu, anh có biết tôi ghét anh lắm không? Tôi quả thực không hề thích anh chút nào. Anh đừng có mà làm tôi tức lên nữa."

"Phác Tuấn Anh, cậu vẫn ghét tôi thế à?"

"Anh đã bỏ Tuấn Hỷ rồi sao còn làm thế này?"

"Chúng tôi chỉ nói chút chuyện thôi, không được à?"

"Còn nói gì nữa? Hai người còn có chuyện gì để nói?"

Họ đang nói gì thế? Tôi không thể suy nghĩ nổi, chỉ nghe thấy giọng Dân Hữu và Tuấn Anh luẩn quẩn bên tai. Toàn bộ sự chú ý của tôi đều dồn vào Khương Cẩm Thánh sắc mặt lạnh lùng đang bước ngang qua tôi. Cẩm Thánh, không phải như anh nghĩ đâu, chỉ như gặp lại một người bạn lâu rồi không gặp thôi mà. Chỉ thế thôi, thật đó.

"Ha ha~"

"Anh tốt nhất đừng làm càn ở đây. Tôi thật sẽ giết anh đấy. Phác Tuấn Hỷ, bà đi trước."

"..."

"Tôi nói bà đi trước!"

Tuấn Anh điên lên quát vào mặt tôi, Dân Hữu lúc này mới buông tôi ra.

Tôi vào phòng học. Không biết tại sao lại xảy ra chuyện thế này. Tôi phải làm sao đây? Bây giờ tôi rốt cuộc phải làm sao mới được...

Chương 23

Thì ra Dân Hữu cũng chuyển đến Hữu Lâm. Tôi không biết... haizzz~ tâm trạng hỗn loạn quá, chịu không nổi nữa rồi. Giờ chẳng muốn nghĩ gì nữa, cứ ngồi đờ đẫn ở chỗ của mình. Tôi thấy bất an quá, sắp điên mất rồi.

"Tuấn Hỷ, bọn mình nói chuyện chút đi."

Dân Hữu. Trí Anh và Tiểu Mẫn nhìn thấy Dân Hữu liền tỏ vẻ kinh ngạc ngó tôi. Chắc thắc mắc vì sao tôi lại quen Dân Hữu ? Trí Anh, Tiểu Mẫn, đợi chút nữa tớ sẽ kể hết mà.

Tôi và Dân Hữu ra ngoài, ngồi trên lan can của sân thể dục. Hai đứa chẳng ai chịu mở miệng trước, cứ im lặng như thế đến hơn mười phút. Biết nói gì đây?

Cuối cùng vẫn là Dân Hữu lên tiếng phá tan bầu không khí trầm mặc.

"Chuyển trường đến đây hả?"

"Ừ."

"Sao vậy?"

"Bố tớ muốn đến làm ăn ở đây."

"Ô~ ra thế. Tuấn Anh chuyển đến Công Cao phải không?"

"Ừ."

"... vẫn ổn chứ?"

"Ừ~ rất tốt... còn cậu?"

"Như cậu thấy đây nè, cậu so với trước càng hoạt bát, xinh đẹp hơn đó."

"Tớ á?"

"Ừ. Cậu đã hoạt bát hơn hẳn rồi. Tớ hiểu cậu mà. Thời gian một năm ngắn không ngắn, dài cũng chẳng phải dài. Thật sự cảm thấy cậu vui vẻ hơn trước kia nhiều."

Từ khi quen Cẩm Thánh tôi mới trở nên vui vẻ thế này đây.

"... Sao cậu quen với Cẩm Thánh? Chuyển đến đây rồi mới quen hả?"

"Tuấn Anh quen trước đó rồi. Tớ thì đến đây xong mới quen anh ấy."

"Cậu đang qua lại với Cẩm Thánh à?"

"..."

"Chỉ là Cẩm Thánh thích cậu thôi chứ gì?"

"Không, tớ cũng thích anh ấy."

Đúng thế. Dân Hữu, không chỉ có Cẩm Thánh thích tớ, mà tớ cũng thích anh ấy. Thích đến nỗi có thể quên được cậu. Xin lỗi... tớ chỉ có thể xin lỗi mà thôi.

"Ra thế. ... nhưng tại sao cứ phải là Cẩm Thánh."

"Là sao?"

"Tớ với Cẩm Thánh là kẻ thù của nhau, kiểu không đội trời chung ấy. Cậu có nghe nói đến Phác Dân Thọ trường Hữu Hàn chưa?"

"Phác Dân Thọ?"

"Ừ."

"Biết. Tớ cũng nghe đồn Hữu Hàn và Đại Lâm quan hệ không tốt."

"Phải. Vô cùng tệ hại. Dân Thọ xin tớ giúp đỡ. Từ hôm ấy bọn tớ là bạn tốt của nhau."

"..."

"Chúng ta vẫn là bạn chứ?"

"..."

Bạn? Phải, vẫn là bạn. Dân Hữu, cám ơn cậu. Cậu vẫn là Dân Hữu tớ quen, đúng không?

"Chúng ta là bạn không liên quan đến Cẩm Thánh, phải chứ?"

"Ừ. được rồi, chúng ta vào lớp đi."

"Đúng rồi, Tuấn Hỷ, cậu biết Y Giang Yến chứ?"

"Y Giang Yến??"

"Ừ. là bạn gái của tớ đó."

Oạch!

Gì chứ? Sao có thể? Y Giang Yến là bạn gái Dân Hữu? Chẳng phải cô ta thích Cẩm Thánh sao? Mà còn khăng khăng một lòng thích Cẩm Thánh nữa. Nhưng Dân Hữu lại nói cô ta là bạn gái mình?

"Thật hả?"

"Ừ. Mới đến thì quen nhau, cặp với nhau chưa đầy 2 tuần nữa. Rảnh thì cùng đi chơi nhé."

"ồ... ừ... được thôi."

Sao lại có chuyện này nhỉ? Y Giang Yến... rốt cuộc muốn làm gì đây?

Nói chuyện xong với Dân Hữu, tôi quay trở về lớp học. Trí Anh trừng trừng nhìn tôi như tội nhân thiên cổ ấy.

"Tuấn Hỷ, chuyện gì thế?"

"Hử?"

"Ban nãy Thái Dân gọi điện thoại tới, bảo Cẩm Thánh đang tức điên lên. Còn hỏi có phải cậu ra ngoài với Dân Hữu rồi không?"

"Thật hả? Rồi cậu nói cho bọn hắn biết?"

"Làm gì có. Tớ nói cậu đến phòng giáo vụ rồi."

"A~ may quá. Cám ơn cậu, Trí Anh."

"Tớ... có thể hỏi chuyện đó được không?"

"Ừ, chắc các cậu tò mò lắm phải không?"

Tôi đem hết mọi chuyện kể cho Trí Anh và Tiểu Mẫn nghe, người mà tôi không quên được là Dân Hữu... Kim Dân Hữu của Hữu Lâm Thượng Cao này, nhưng đó là chuyện cũ rồi... khó khăn lắm mới quên được cậu ấy để đón nhận Cẩm Thánh... nhưng vẫn thấy rối loạn... v.v... tất cả đều kể hết, cả chuyện tôi đã thích Cẩm Thánh nữa.

"Đừng nghĩ ngợi nhiều. Cẩm Thánh sẽ bỏ qua thôi."

"Thật không?"

"Đương nhiên~ nhưng cậu cũng phải thành thực với cậu ấy hơn nữa. Cậu có quá nhiều chuyện che giấu cậu ấy đó."

"Ừ, tớ biết. Tớ cũng muốn thành thực mà. Nhưng cứ hễ thấy Cẩm Thánh là lại nói ngược. Kỳ quá?"

"Đó là do cậu quá thích Cẩm Thánh thôi. Tớ cũng vậy, tuy thích Tuấn Anh nhưng cứ gặp là không nói được gì. Đứng trước mặt cậu ấy thấy mình nhỏ bé quá. nên tớ có thể hiểu được tâm trạng cậu. Không sao cả, cố lên! ^^"

"Cám ơn cậu."

"Còn nhớ trước kia tớ từng nói với cậu trường ta có một nam sinh rất được không?"

"Người đó là... Dân Hữu?"

"Ừ. ^^"

"Ra là cậu ấy. Thế các cậu có biết chuyện cậu ta và Y Giang Yến cặp với nhau không?"

"Cái gieeeeeeeeè??"

Thấy bọn nó thảng thốt thế thì chắc không biết rồi. Nghe xong, 2 đứa không tiếc lời nguyền rủa Y Giang Yến đã cặp người này còn lưu luyến Cẩm Thánh. Tôi cũng không hiểu nổi. Đã có người mình thích mà còn qua lại với kẻ khác? a - -;; Tôi không thể chỉ đứng đây. Cơn giận dữ của Cẩm Thánh mới là vấn đề lớn. TOT

Chương 24

Hôm nay là lần đầu tiên tôi đợi anh ở cổng trường, mỗi một học sinh Công Cao đi ngang qua đều len lén liếc trộm tôi một cái. Nhóc con, lần đầu thấy nữ sinh xinh đẹp thế này à? Ha ha ^^;;

Nhưng chuyện Khương Cẩm Thánh đang giận điên lên quả khiến tôi thấy hơi sợ hãi, tôi chưa nhìn thấy bộ dạng anh lúc giận bao giờ.

"Ô? Chị dâu!! ^^"

Thì ra là nam sinh đã tặng tôi bông hoa cuối cùng, tên là Thiết Hựu thì phải.

"Xin chào bạn!"

"Ui chao, chị đừng cung kính thế. ^^ Nếu đội trưởng mà nghe thấy chị dâu lễ phép với em thế chắc đập em chết mất."

"Hô~ Được thôi *^^*"

"Đang đợi đội trưởng ạ?"

"Ừ. Tôi chọc anh ấy tức ấy mà."

"Thế à? Ra là vậy. Hôm nay em gặp anh Cẩm Thánh mấy lần, mặt mày anh ấy hậm hực lắm. Nếu đội trưởng mà tức giận lên thì kinh khủng lắm!"

"Ha ha ^^;; Thế hả? Không phải nổi gai ốc à?"

"Chắc chắn! Vì kinh khủng thật mà! Bọn em đều nói đội trưởng tức giận sẽ khiến người ta sợ đến vãi tè í !! Vì quá căng thẳng mà! Ha ha. "

"Haha. Thế à, kinh khủng như thế, tôi vẫn chưa thấy bao giờ."

"Chị dâu à. ^^ Vậy em đi trước nhé. Chị mau làm cho anh ấy nguôi giận đi, như thế ngày mai mới dám cười chào hỏi anh ấy được."

"Ừ, được rồi. Cậu cứ yên tâm. *^^*"

Càng nhìn Thiết Hựu càng cảm thấy thật thật thiết, cậu ta đúng là một thằng nhóc vừa hiền lành vừa đơn thuần. Có thể nói là ngây thơ đáng yêu chứ? Hì hì ^^;;

A, Cẩm Thánh ra rồi! +_+ Anh ấy đi cùng với những người khác. Nhóc Tuấn Anh thấy tôi đứng đợi Cẩm Thánh thì tỏ vẻ rất hài lòng nhìn tôi. Bệnh thật. -_-^

"Cẩm Thánh, vợ yêu của cậu đến tìm cậu kìa. >O< Kiệu hoa đâu? >O< Tớ muốn ngồi kiệu hoa về nhà."

Lý Vân Quân đồ điên! Đúng là điên thật rồi. -_-^

"Này, các bạn đi trước đi. Cẩm Thánh sẽ đi với tớ."

"Vậy cho tớ mượn kiệu hoa lúc cậu đến đây đi."

Thượng đế ơi. -_- Xin hãy ban cho con sức chịu đựng vô hạn đi! Con chưa muốn kết thúc quá sớm cuộc đời tươi đẹp mà chưa đi được bao nhiêu chặng đường đâu!!

"Xì, cái thằng này!! Sao cứ lải nhải mãi thế. Chúng ta biến thôi, Tuấn Hỷ, cố lên nhé ~ Tạm biệt!"

Cám ơn cậu nhiều lắm, THái Dân. Lý Vân Quân đáng ghét cuối cùng đã chuồn rồi, chỉ còn lại tôi và Khương Cẩm Thánh. Anh chẳng nói chằng rằng, cả hai cứ thế ngồi im trên chiếc ghế dài.

Học sinh và thầy cô đều đã về hết, trời cũng đã chạng vạng. Tên này xem ra rất buồn bã, bắt đầu hút thuốc.

"... Anh đừng hiểu lầm."

Tôi vất vả nói ra câu này.

"Anh không hiểu lầm."

"Thật à? Sao anh còn giận làm gì?"

"Anh không giận."

"Anh nói xạo, bây giờ rõ rành rành là anh đang giận."

"Không có."

"Dân Hữu chỉ là bạn trai trước kia của em thôi. Hồi đó em không quên được cậu ta... nhưng bây giờ đã quên rồi. Quả thật không nghĩ cậu ta... ối!!!"

Nụ hôn thứ hai với Cẩm Thánh. Không như lần trước, lần này tôi không phản ứng lại. Tuy trời rất lạnh, nhưng vòng tay Cẩm Thánh lại ấm áp cực độ, ấm áp đến nỗi không muốn xa rời, nên tôi cũng ôm anh chặt hơn.

"Không, anh không muốn người khác nắm tay em."

"Đó là..."

"Em nhất định không được lay động."

"Không đâu. Chắc chắn không mà. Anh đừng nghĩ lung tung."

"Nếu trong tim em đã bắt đầu có anh thì đừng thêm bất kỳ người nào khác."

"... vâng."

Lần đầu tiên chúng tôi nghiêm túc trò chuyện với nhau. Cả hai đều không ai chính thức nói quen nhau, nhưng giống như hai đứa ở bên nhau là điều tất yếu vậy, rất tự nhiên. Bây giờ là như thế đó. Tôi thích anh ấy quá. Và tôi cam tâm tình nguyện trở thành người của anh.

Chương 25

Đã đến ngày thứ 7 yêu thích của tôi rồi. ^^ Tên điên Khương Cẩm Thánh này. -_- Hôm nay vốn tôi định đi chơi với hắn, không ngờ hắn lại từ chối bảo mình có hẹn rồi. Tuấn Anh hình như cũng cùng đi hay sao ấy. Chưa đến 5 giờ đã đi rồi. Tức thật! >_< Tôi quyết định hẹn Trí Anh và Tiểu Mẫn đi chơi. Chống mắt lên mà xem nhé! Bọn tôi sẽ chơi vui hơn các người cho biết! Hừ!!

Ba đứa chúng tôi hẹn 7 giờ gặp nhau ở đường Nhân Tế. Mặc gì đây ta? Ừ. -_-a lục tung cả tủ quần áo hồi lâu, cuối cùng chọn một chiếc váy màu tím nhạt.

"Ha ha~"

Tôi soi mình trong gương. Hà hà, hôm nay nhìn có vẻ đẹp hơn trước nhiều! Ha ha ha. ^O^

Chuẩn bị xong xuôi rồi tôi vội nhào đến chỗ hẹn. Trên đường tôi nhìn thấy Dân Hữu và Y Giang Yến. Xem ra bọn họ đang cặp với nhau thật. Tôi quyết định mặc kệ. Tôi đã có Cẩm Thánh rồi, Dân Hữu chỉ là bạn thôi. *^^*

"Tuấn Hỷ!"

"A~ Tiểu Mẫn!! Woa, Tiểu Mẫn cậu hôm nay đẹp quá!"

"Ôi trời~ đẹp hơn mình mà còn nói nữa chứ!"

"Ha ha~ Hôm nay chúng ta vui vẻ hết mình đi nhé~"

"Đương nhiên rồi. Mà sao Trí Anh vẫn chưa đến nhỉ?"

Tiểu Mẫn hôm nay mặc chiếc váy ngắn màu đen, quả thật rất xinh đẹp.

"Thẩm Trí Anh!"

"A~ Các cậu thật là... sao hôm nay mặc đẹp thế hả? Phác Tuấn Hỷ!! Một mình nổi bật thế kia! Phiền phức quá, nhiều người cứ bu đến thì làm thế nào?"

"Ngốc!!"

Chúng tôi chọn một quán ăn gần đó. Bộ dạng Trí Anh mở nắp bia thật là điệu nghệ. -_-

Tôi không giỏi uống lắm nên chỉ uống một tí, nhưng Tiểu Mẫn và Trí Anh thì uống rất khá, giống như coi rượu là nước lọc í.

"Mấy hôm nay tớ và Tuấn Anh đang liên lạc với nhau!"

"Oái~ Thật hả??"

"Thật. Nhưng Tuấn Anh có vẻ hờ hững lắm. Chỉ là tớ luôn chủ động liên lạc thôi. ^^"

"Thế à."

"Tớ phải liên lạc trước, cậu ấy mới trả lời. Như thế tớ cũng thấy đủ rồi. Nghe đồn hôm nay Tuấn Anh đi uống rượu với các đàn anh."

"Vậy hả? Thế thì Khương Cẩm Thánh chắc chắn cũng đi chung rồi. -_-+"

"Thật ấy chứ. Mấy hôm nay Thái Dân buồn phiền nhiều lắm."

Trí Anh vừa nghe Tiểu Mẫn nói thế đã trở nên xúc động dữ dội. Có phải quá khích quá rồi không. -_-;;

"Cậu ấy bị sao vậy?"

"Hình như cãi nhau to với Na Lệ. Nghe nói Na Lệ thường qua lại với người khác."

"Con **************!!"

Trí Anh phẫn nộ chửi. Na Lệ một chân đạp hai thuyền... Không đúng, là N thuyền mới phải, chẳng trách bạn hiền chúng tôi giận dữ thế.

"Sao mấy hôm nay Phác Na Lệ với Y Giang Yến yên tĩnh thế?"

"Từ sau hoạt động lần đó là im tiếng luôn, không phá bĩnh nữa, chắc quê rồi."

"Thế à?"

"Chắc chắn. Chẳng phải mấy hôm nay không dám xuất hiện trước mặt cậu à? Nhìn thấy thế là đủ biết rồi. Nhưng cái con Phác Na Lệ bị điên hay sao thế? Thái Dân là người mà nó muốn đùa bỡn là đùa chắc? Thật là!! Thái Dân luôn nhịn nó, nó được nước nghĩ mình là ai chứ?"

Trí Anh hình như ghét cay ghét đắng Na Lệ. Tôi tuy cũng không thích cô ta, nhưng tôi càng ghét Y Giang Yến hơn. Chẳng bao lâu sau, trên bàn đã bày đầy N chai rượu rỗng. Đa số do Trí Anh và Tiểu Mẫn uống.

Đột nhiên Tiểu Mẫn la to. -_-;;

"Muốn gặp Tuấn Anh bây giờ quá."

"Hờ hờ, cậu vẫn thích nó thật à? Nhưng biết sao đây? Tớ không giúp gì được cho cậu... tớ cũng muốn cố gắng..."

"Tuấn Hỷ, tớ hiểu mà. Giờ tớ đang dần dần hiểu Tuấn Anh hơn rồi, Tuấn Anh vô tình quá. Có lúc gửi tin nhắn đại loại như tớ giờ đang mệt mỏi v.v..., tớ còn tưởng cậu ấy sẽ nói đừng để bị bệnh nhé... uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi ... này nọ, nhưng Tuấn Anh lần nào cũng tôi phải đi ngủ rồi, ngủ ngon nhé, hoặc ngày mai gặp v.v.."

"Không phải, Tuấn Anh trước giờ chưa hề nói những câu quan tâm người khác, thấy chối tai, nên mới nói thế. Trước kia sống ở Nhân Xuyên càng quá đáng hơn. Con gái mà ngồi bên cạnh cũng nổi giận. Trước kia nó ghét con gái lắm. Nhưng đến đây rồi thay đổi nhiều lắm đó. Cậu cứ đợi thêm đi!"

"Ừ, Tiểu Mẫn. Cậu cứ chờ xem sao!!"

"Trí Anh, cậu có người cậu thích chưa?"

Trước kia đã muốn hỏi rồi. Tò mò quá. -_-

"Tớ?"

"Ừ. *^^*"

È~ rốt cuộc là ai đây? Nói mau đi!!!

"... không có."

Lúc nói không có, thấy Trí Anh có vẻ rất đau khổ. Tại sao kia chứ?

Chúng tôi ngồi trong quán uống đến hơn 10 giờ rồi ra ngoài, tiếp tục hướng đến mục tiêu sau đó - karaoke!! Chúng tôi nhảy nhót hát hò như điên. Trí Anh uống rượu rồi có phải càng nhảy giỏi hơn? Nhảy càng đẹp hơn không? Hờ hờ~^^*

Chương 26

"Hôm nay chơi vui quá! Phải không? Tuấn Hỷ~ Tiểu Mẫn~"

"Ừ, vui thật đó. Chúng ta tiếp tục!! Hướng đến mục tiêu tiếp theo nào!"

Tôi bị Tiểu Mẫn chọc cười rồi. Tuy Tiểu Mẫn uống say nhưng vẫn đáng yêu quá. Hơ hơ.

"Chúng ta ra Công Nguyên Tiền đi!"

"Ừ~ ừ ~"

Lúc đó tôi vẫn chưa biết trong di động đã có N cuộc gọi nhỡ, và cả một người nào đó đang điên lên vì giận dữ nữa. -_-;;;

"Đi chơi với bọn anh nhé?"

Có một vài tên khốn cũng khá bảnh đến lôi kéo bọn tôi.

"Không!"

Tôi từ chối dứt khoát, nhưng chúng vẫn đi theo bọn tôi. Wushiiiiiiiiiiiiiiii!!! Tôi biết chúng tôi rất xinh đẹp, nhưng mấy người làm thế chẳng phải càng nói rõ ràng điều đó hơn sao! ^_^;;

"Cùng đi chơi đi mà. *^^* Anh bị em mê hoặc rồi! Em yên tâm, anh thực ra là người tốt, đi thôi, anh mời bọn em."

Ha, lão Vương bán dưa tự bán tự khen à. Tự mình khen mình tốt! Anh chưa từng gặp người nào tốt thật sự à? Trời ạ! Tên khốn này muốn làm gì đây? -_-;;

"Thôi đi. Buông tay ra."

Nhưng tên này càng nắm chặt hơn. Làm sao đây. -_-a

"Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra!"

A! Là Thiết Hựu! +__+ Thiết Hựu, cậu là cứu tinh của tôi!

"Mày là thứ gì hả?"

"Ai cho phép mày đụng chạm vào chị dâu tao? Cút!!"

Nhưng Thiết Hựu à, cậu gọi tôi là chị dâu có phải là quá -_- khoa trương rồi không? Tôi mắc cỡ quá đi mất.

"Mày dám làm càn ở đây hả? Mẹ kiếp, muốn chết à?"

"Nếu nói cho bọn mày biết anh tao là Khương Cẩm Thánh thì sao?"

Thiết Hựu vừa phun ra tên Khương Cẩm Thánh một cái là mặt mày bọn kia trắng bệch hơn tờ giấy nữa. A ha~ cuối cùng đã hiểu chuyện rồi kia đấy! +__+

"Là Đại Lâm Công Cao..."

"Ừ, đồ thối tha! Đây là bạn gái của Khương Cẩm Thánh!"

"Ặc! Mẹ kiếp! Chúng ta biến!!"

Bọn khốn đó bị Thiết Hựu dọa ột trận sợ chạy cuống cuồng. Nhưng Khương Cẩm Thánh đáng sợ thế sao? Quen biết anh rồi thực ra thấy anh chẳng có gì đáng sợ cả. -_-;;

"Không sao chứ?"

"Ừ. Cám ơn cậu. Nếu không có cậu, bọn tôi chẳng biết phải làm sao nữa."

"Cũng may em đến tìm chị đó. ^^"

"Tìm tôi?"

"Dạ. Chị xem di động của chị trước đã ?"

"Để làm gì?"

"Chị cứ xem rồi biết ngay ấy mà."

Tôi lôi điện thoại ra khỏi túi nhìn thoáng qua, mẹ ơi!! -O- Suýt chút nữa đánh rơi nó xuống đất. Có tới 20 cuộc gọi nhỡ!! Và chỉ có mình Cẩm Thánh gọi đến. Tên này có phải điên rồi không? Làm gì mà gọi nhiều thế?

"Kinh quá. Anh ta gọi nhiều thế làm gì nhỉ? Ban nãy bọn tôi ở trong quán karaoke, không nghe thấy chuông điện thoại reng. ^^"

"Đội trưởng uống say rồi. ^^"

"Thật à? Tôi cứ tưởng anh ấy không bao giờ say chứ."

"Hôm nay anh ấy bị chuốc rượu thảm lắm. Đàn anh năm 3 đúng là giỏi hành hạ người khác."

"Các đàn anh chuốc rượu á?"

"Dạ. Là phạt rượu í. "

"Phạt rượu?"

"Đàn anh năm 2 nói đến chuyện đội trưởng có bạn gái rồi, đàn anh năm 3 bắt anh ấy dẫn đến ra mắt. Nhưng anh Cẩm Thánh nói sợ đưa chị đến chỗ đó sẽ thấy mất tự nhiên nên thoái thác để lần sau dẫn đi. Đàn anh năm 3 nổi giận, phạt rượu quá chừng. Anh Cẩm Thánh lợi hại nhỉ. Ha ha. Nếu là em chắc chịu không nổi từ lâu rồi, cứ đưa đến cho xong!"

Cảm động quá. TT_TT Khương Cẩm Thánh, anh cũng khiến em quá cảm động rồi đó!! Chí ít hôm nay em sẽ đối xử tốt với anh.

"Vậy nên mới uống nhiều thế hả?"

"Dạ. A, chị nhìn này, suýt nữa em quên mất. Chị dâu, đi thôi, các chị cũng cùng đến nhé? Giờ các anh ấy đang ở Công Nguyên Tiền đó."

"Công Nguyên Tiền? Bọn tôi hồi nãy cũng tính đến đó."

"A, thật ạ?"

Chúng tôi đi cùng Thiết Hựu đến Công Nguyên Tiền. Lúc đến cổng, bỗng nhiên Tiểu Mẫn tỏ ra vô cùng căng thẳng.

"Mặt tớ có đỏ lắm không? Người tớ có phải vẫn còn mùi rượu không?"

"Không có đâu. *^^*"

Hình như Tiểu Mẫn không muốn để Tuấn Anh nhìn thấy bộ dạng mình uống say. Hơ hơ ~

"Xin hỏi... Tuấn Anh cũng ở trong đó chứ?"

"Tất nhiên rồi. Á? Chị chắc không thích Tuấn Anh đó chứ?"

"A??"

Mặt Tiểu Mẫn đỏ bừng lên. Không lùi được nữa rồi. ^_^;;;

'Ha ha! Hàn Mẫn xong đời rồi!"

"Trí Anh, cậu không được phép nói!"

"Ha ha, không sao. Em không nói người khác biết đâu. Yên tâm đi! Tuấn Anh là đứa rất tốt đó, cố lên nhé!!"

"Thiết Hựu, Tuấn Anh là em trai tôi! ^^"

"Ối, thật ạ? Í da ~ Em vẫn không biết. Hèn chi giống nhau đến thế. Tên Tuấn Anh này thực rất bảnh đó. ^^ Ha ha, chúng ta vào trong đi."

Chúng tôi kéo Tiểu Mẫn đang rất căng thẳng lo lắng ^^;; cùng Thiết Hựu vào trong. Vừa vào đến phòng... ôi trời đất ơi !!!

Chương 27

Nguyên nhân khiến tôi giật mình nhất là, tên nhóc Lý Vân Quân đang đứng trên ghế sô-pha hứng chí hát hò. -,.- Hắn điên cuồng hết mức rồi.

" Tạm biệt ~ người tôi yêu quý ~ hãy hạnh phúc nhé!!"

Hừ. Lại còn biết ca khúc hay thế này nữa kia đấy! -_-^

"A, là Tuấn Hỷ kìa! Tuấn Hỷ~!! Mẹ ôi? Tiểu Mẫn~ Trí Anh~"

Thái Dân phát hiện ra chúng tôi liền cao hứng hò hét tên từng đứa. Tên điên Lý Vân Quân vừa nhìn thấy chúng tôi liền nhảy xuống khỏi ghế chạy đến. Đúng là y như một thằng điên, tôi nhìn thấy hắn cảm thấy hơi sợ hãi. - -;; Đâu cần kích động chạy đến như thế chứ?

"Thiết Hựu, tìm thấy ở đâu vậy?"

"Trên đường thấy mấy thằng khốn đang quấy rối chị dâu."

"Thật hả? Thằng nào chán sống thế?"

"Không biết nữa. Nhìn thấy chị dâu là em lập tức mời tới đây ngay."

"Làm tốt lắm. ^^ Tuấn Hỷ, cậu lại gặp phiền phức rồi."

"Phiền gì chứ?"

"Cậu nhìn Cẩm Thánh mà xem."

Tôi nhìn về phía Thái Dân đang chỉ. Nhìn thoáng qua, tôi ngạc nhiên đến nỗi há hốc cả mồm. -O- Nút áo sơ mi cởi hết 3 chiếc, cà vạt đen đang rủ lòng thòng xuống phía dưới... đúng là một kỳ quan lớn mà.

"Đừng lo. Cẩm Thánh tỉnh rượu nhanh lắm. Nhưng sao cậu không chịu nghe điện thoại? Cẩm Thánh tức đến nỗi quăng cả điện thoại đi luôn. -_-"

"Thế hả? Đâu phải tớ cố ý không nghe đâu. -.-"

Nhưng mà tính xấu của tên này cũng thật là... sao lại phải quẳng chiếc di động đáng thương chứ? Phải tỉnh táo đi chứ? -_-;;; Sao anh ta ngốc thế nhỉ.

Nhiều người không quen biết quá. Tôi ngồi xuống cạnh Cẩm Thánh. Tuy sợ anh ta uống say sẽ đánh người. -_-;; Nếu đánh tôi thật thì phải làm sao? Chẳng phải những người say đều rất đáng sợ à? -O- Trí Anh kéo Tiểu Mẫn đến ngồi cạnh Tuấn Anh. Sau đó cũng tự ngồi xuống cạnh Tuấn Anh. Trí Anh, làm tốt lắm!! -_-b HIHI. Nhưng tên này chừng nào mới tỉnh đây? =_=

Đột nhiên, Thái Dân hứng chí tột đỉnh chỉ vào tôi. Cậu ta muốn gì? +_+

"Ê, đây là tiểu thư Phác Tuấn Hỷ vợ của Khương Cẩm Thánh đó. Quen chứ? Đến chào hỏi chị dâu đi."

"Chào chị!! Chị dâu!!"

Oái!! -O- chóng mặt!! Bọn điên này muốn chết à?

"Tụi này hình như lần đầu tiên thấy Tuấn Hỷ mặc đồ thường. Đúng không, Chí Hồi?"

"Ừ. Đúng là rất đẹp. *^^*"

"A, Cẩm Thánh đúng là có phúc mà. Cẩm Thánh mau mau tỉnh dậy để nhìn vợ yêu của mình đi. Nhìn rồi sẽ tức giận cho xem. Ha ha!"

"Chính xác. Chắc chắn sẽ hỏi ngay tại sao em ăn mặc đẹp thế này để ra đường hả! Haha!"

Ngắm Cẩm Thánh đang nằm bên cạnh ngủ ngon lành, tôi muốn đánh cho hắn một phát quá. ^^; Vân Quân đang ngồi cạnh tôi đột ngột bước tới bên Cẩm Thánh, nhè nhẹ kéo chéo áo, ánh mắt mờ ám nhìn Cẩm Thánh rồi nói. -_-^

"Đội trưởng, có phải cậu quá sexy rồi không? Cậu hư quá, dám mê hoặc tớ như thế. >_< Tớ mãi mãi là người của đội trưởng."

Chát!

"A! Cậu là đồ ác quỷ, nữ ma đầu! Cậu không nhường Cẩm Thánh cho tớ ngày nào!!"

"Tớ xin cậu mau cút đi cho tớ nhờ. -_-^"

"A a~ >_<"

"Tặng cậu ngón giữa của tớ. xì..."

Chẳng ai khuyên giải được tên quạ này. Hu~ tôi có thể nhìn thấy chứng cứ rõ ràng bọn hắn đã uống say rồi. Một đống chai rỗng rượu và bia vứt lăn lóc trên mặt bàn. Lợi hại thật, có cho tiền tôi cũng không thể uống nhiều thế được. Thái Dân như chưa uống nhiều lắm nên vẫn đang tiếp tục uống. Tên khốn Tuấn Anh chẳng thèm nhìn Tiểu Mẫn một cái, đúng là đồ chết bầm!!!

Cẩm Thánh ngủ gần một tiếng sau mới lơ mơ thức dậy.

"Nước... cho tôi nước..."

Tôi lấy nước lạnh ra cho anh uống từng hớp một.

"Ôi. Khó chịu quá."

"Này, anh mở mắt ra xem nào."

"Cái gì... con gái ở đâu ra..."

"Em đây."

"Hả!! Em đến khi nào thế?"

Như tôi đã đoán trước, vừa nhìn thấy tôi là hắn đã nổi xung lên. -_-;

"Một giờ trước em đã đến rồi. Lúc em đến anh đang ngủ mà."

"Thật hả? Này, em!!"

"Á, giật mình! Làm gì vậy hả? Có phải muốn hỏi vì sao em không nghe điện thoại chứ gì? Em hát karaoke không nghe thấy chuông điện thoại, thật đó. Còn nữa, có tức giận gì đi nữa cũng đừng quăng điện thoại đi chứ."

"Anh cứ tưởng em đã chạy đi đâu mất với thằng nào rồi. *-_-*"

"Hừ hừ. Tỉnh rồi thì về nhà thôi."

"Anh thấy em chưa đầy 10 phút mà."

Tôi nghe nói thế nên đành ngồi lại với anh thêm chút nữa.

Một chốc sau chúng tôi đều ra về. Tuấn Anh tự mình về nhà.

"Phác Tuấn Anh, về chung chứ."

"Không cần, anh Cẩm Thánh sẽ đưa bà về. Byebye"

"Này! Thế... ngươi đưa Tiểu Mẫn về!"

Tuấn Anh quay lại nhìn tôi một lúc. Mặt Tiểu Mẫn đỏ bừng lên. Tuấn Anh bước đến trước mặt Tiểu Mẫn, nói:

"Đi thôi!"

Lần đầu thấy Tuấn Anh tuyệt như vậy. Ôi chao~ còn kéo tay Tiểu Mẫn đi nữa chứ. Trên đường hai người sẽ nói gì đây? Tò mò quá!

"Về đây. Thứ 2 gặp lại nhé."

"Vâng. Anh đi đường cẩn thận nhé."

"Bye~"

Khương Cẩm Thánh chỉnh lại quần áo vẫn thấy đẹp trai như thường. - -;; Anh xoa lên tóc tôi nói:

"Hôm nay... em đẹp lắm."

"Vốn đã đẹp sẵn rồi mà."

"Ừ, vốn đã rất đẹp rồi. Ngày mai chúng ta hẹn nhau đi."

"Hừ... ngày mai rảnh rồi?"

"Giận hả? Hôm nay bó tay thật mà, lần sau chắc chắn sẽ không thế nữa."

"Biết rồi. Dạ dày anh khó chịu không?"

"Có."

"Vậy mai nói mẹ nấu canh rong biển ăn đi."

"Anh không có mẹ."

"Hả?"

Vậy là sao đây trời? -O-

"Đừng ngạc nhiên chứ. Có gì đáng ngạc nhiên đâu? Bố mẹ anh vì công việc nên đi Pusan cả rồi. Nên trước mắt chỉ có anh sống một mình thôi."

"Thật thế à? Sao anh không cùng đi Pusan?"

"Vì anh thích Suwon (Thủy Nguyên) chứ sao."

"Ô~ ra thế. Vậy ngày mai tính sao đây?"

"Gì mà tính sao đây chứ. Tuấn Hỷ em đến nấu canh rong biển cho anh ăn chẳng phải tốt à?"

"Zời~ nghĩ hay nhỉ."

Tên này đúng là mẫu càng nhìn càng thấy thích mà. Hôm nay tôi càng thích anh nhiều hơn hôm qua rồi.

Chương 28

Tám giờ... mới có tám giờ thôi mà, nhưng chằng hiểu sao mắt cứ mở thao láo. Tôi bị trúng tà rồi hay sao ấy? Trong giấc mơ toàn thấy hình ảnh Khương Cẩm Thánh vì khó chịu trong người nên nhăn nhó suốt. Cả đêm tôi bị giấc mơ này hành hạ miết. - -;;

Không được, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải đi thăm tên đó xem sao. Kiếp trước chắc tôi tạo nghiệp chướng? Chứ nếu không sao kiếp này tôi lại lương thiện đến thế? -,.- Ừ, đúng là cũng hơi lo lắng thật chứ! Hơ hơ...

Tút --- tút ---

Phác Tuấn Anh, tên này đêm qua không về nhà, xem ra cả đêm ở ngoài kia uống rượu rồi. Đúng là điên!!! - -^

[Làm gì thế hả?]

Chắc vì bị tôi đánh thức dậy nên mới nghe điện thoại đã hét toáng lên. -_-^

"Này! Ngủ hả?"

[Thần kinh à, mới sáng sớm đã đánh thức người ta dậy!]

"Tám giờ rồi còn gì!"

[Tám giờ rồi sao? Sáng sớm đã gọi điện thoại!]

"Nhà Khương Cẩm Thánh ở đâu hả?"

[Gì thế? Bà muốn đi hả? Ha ha!]

Đúng là xui xẻo, bị hắn cười thúi mũi rồi. -_-;

"Xì. Cười gì mà cười. Tóm lại là ở đâu?"

[Số 304 đường Anh Thông. Cúp đây.]

Cạch ---

Tên khốn!!! Không đối xử với chị nó tốt hơn chút nào được sao? -_-; Đường Anh Thông? Tóm lại là ở đâu ta? -_-a

Thôi mặc kệ, tôi tóm lấy quần jeans mặc vào, áo len xinh đẹp, khoác thêm chiếc áo ngoài màu trắng đang là mốt, lén lén lút lút qua mặt bố mẹ ra ngoài. Tên điên kia, người đẹp sắp đến rồi đây! Hihi. ^^

"Taxi!"

Taxi sao mà đắt khách thế nhỉ, vẫy mãi chả chiếc nào dừng. Lạnh cứng người rồi. +_+

"Này! Taxi!"

Haha ~ cuối cùng cũng gọi được một chiếc. Ôi~

"Chào cô."

"Chú ơi đến đường Anh Thông."

"Được."

Cái đường quỷ. Cứ nghĩ nó gần, ai ngờ xa đến thế. Ghét thật. A ha~ tức chết mất thôi, gọi xe mất hết 6000 won . Khương Cẩm Thánh, tiểu tử thối, đều tại anh mà ra!

Đường Anh Thông trước mặt rồi. Hờ hờ. Cô gái xinh đẹp hiền lành như tôi biết tìm đâu bây giờ. Ha ha! Mẹ ơi~ điên mất rồi. *-_-*

Số 304.

Không tìm sai chứ? Hôm nay lạnh thế, chắc ở nhà chung với tên đó quá.

Ding doong ... ding doong... ding doong...

Hử? Còn chưa chịu ra mở cửa à? -_- Mọi người cứ chờ mà xem! Xem rốt cuộc ai hơn ai cho biết.

Ding doong Ding doong Ding doong Ding doong Ding doong Ding doong Ding doong ...

Rầm!!!

Chắc chắn không phải tôi đấm cửa rồi. -O- Là tên đó nổi giận, đạp tung cửa ra, ý chừng cảnh cáo đừng có nhấn chuông nữa đó mà? Xấu tính thật! -_-;;

"A! Mẹ kiếp! Đứa nào thế?"

Còn là ai chứ? Em nè. ^^

Rầm!!!

Lại một tiếng nữa vang lên rồi cửa mở ra. Cửa vừa mở, mẹ ơi~ tôi hoảng đến mức tay chân lóng ngóng. Xem ra tên này cũng bị một phen giật mình chết điếng.

"A! Sao lại là em! Đợi chút!!!"

Rầm!!!

Cửa lại bị đóng lại. Đợi đã... hình như vừa bỏ qua điều gì đó... phải rồi. Vừa nãy rõ ràng tên này chỉ mặc quần lót ra mở cửa, mà còn là quần lót tam giác... Thình thịch!!! -_- Tim đập nhanh quá... Hơ... tình huống này làm tim tôi đập dữ dội quá. -_-; Ai da~ ghét quá! Cứ như mình là đồ háo sắc ấy!

Cách! Cửa lại mở ra, tên ấy mặc đồ ở nhà, mặt đỏ bừng bừng xuất hiện ở cửa. Chắc anh cũng thấy mất mặt lắm. Tên này có lúc lại hay xấu hổ đến thế, chẳng hợp với phong cách của hắn tí nào. Đáng yêu quá. haha ^^

"Em thấy hết rồi...?"

"Phải ~ thấy hết rồi."

"A, điên mất thôi. Vào đi."

Nhà sạch sẽ gọn gàng hơn tôi tưởng tượng. Một căn nhà được thu dọn sạch sẽ y như anh vậy.

"Sao em tìm được chỗ này?"

"Tuấn Anh nói em biết."

"Em..."

"Anh muốn hỏi em mới sáng sớm đến làm gì chứ gì?"

"Ừ. ừ..."

Mắt bắt đầu díp lại. Hình như ngủ chưa đủ. Hơ hơ.

"Cái anh này cả đêm cứ khục khặc nhăn nhó suốt, hành hạ em cả đêm nên em mới đến đây nè."

"Anh?"

"Chứ gì nữa."

"Hừ, viện cớ gì dở ẹc.... cứ nói thẳng là nhớ anh nên đến chẳng phải hay hơn à..."

"Mới sáng sớm nhìn thấy anh là hai mắt đã thấy buồn ngủ rồi, buồn ngủ chết đi được. Em phải ngủ đã~"

"Này! Đây là đâu hả, mà còn ngủ!"

"Em mặc kệ, nhìn thấy anh là buồn ngủ."

"Dậy mau. Này này!! Em mà ngủ ở đây là anh hôn lén ráng chịu đó!"

"Tùy anh. Woa~ giường của anh dễ chịu quá!! Oáp~ ngủ ngon nhá!!"

Tên này vì sao không muốn tôi ngủ, tôi thừa biết í chứ. Anh ta vẫn ngây thơ lắm. Ha ha, tôi đã nói anh là dạng người càng ở gần càng thấy đáng yêu mà. Ha ha. Không nhìn cũng biết, tên này chắc chắn sẽ đờ đẫn ngắm tôi ngủ, sau đó cũng chạy đến sô-pha gà gật luôn cho xem. ^^*

Chương 29

A~ Ngủ ngon quá! Nhìn đồng hồ đã 11 giờ rồi. Tên kia đi đâu rồi nhỉ? Hơ hơ hơ. Quả nhiên đúng như dự đoán, anh đang nằm co ro ngủ trên ghế sô-pha. Nhìn dáng diệu đáng thương ấy, tôi cảm thấy hơi động lòng trắc ẩn. Tối qua anh uống nhiều rượu quá chắc chắn dạ dày sẽ khó chịu, tôi thương xót đắp chăn thêm cho anh. Tên này đúng là đẹp trai quá. Hơ hơ, nước miếng lại chảy ra rồi. >O<

Vì người mình thương, tôi quấn tạp dề xuống bếp chuẩn bị ra tay. Canh giá đỗ thêm mì sợi, trứng chiên thêm thịt hun khói và xúc xích. Hư hư~ chắc chắn rất ngon miệng, a! Đúng rồi, chưa nấu cơm. Suýt chút nữa là toi rồi. Nếu như thế thì chúng tôi chỉ đành ngồi đực ra nhìn các món ăn mà thôi. - -;;

Mở tủ lạnh ra, những thứ cần thiết đều không có món nào. Chỉ còn lại đồ hộp ăn còn thừa, nước lọc, bia, rượu trắng, rượu tây. Thật là!! -_- Tên này làm trò gì đây? Sao lại có nhiều rượu thế này! Tiền mua rượu thà đi mua thức ăn có phải hơn không? Chả hiểu hắn ăn gì để sống nữa! Thật hoang đường! Lại nghĩ đến cảnh hồi đó anh đến nhà tôi ăn cơm. Lúc ấy ăn điên cuồng giống như bị bỏ đói cả mấy ngày vậy. Vậy... chẳng lẽ bữa trưa miễn phí ăn ở trường là toàn bộ lương thực của anh hay sao? Đột nhiên thấy anh thật đáng thương T_T Đừng lo. Bổn cô nương đây sẽ nấu cơm cho anh ăn, để anh ăn thật ngon lành một bữa cho biết.

Thức ăn thì có, xúc xích chiên, món lạnh có giá đỗ, rau xào, rau cuộn, canh... toàn bộ rồi đấy. Haizz... biết thế đã mua thêm đồ ăn mang đến, cảm thấy hơi hối hận. Bước đến ban công nhìn, suýt tí nữa xây xẩm mặt mày, không dưới 10 thùng mì gói, bốn thùng trong đó đã rỗng không. Xem ra tên này ngày nào cũng ăn mì cho qua ngày đây mà. Haizzz... đáng thương quá! Nói thế nào đi nữa anh cũng là bạn gái của Phác Tuấn Hỷ này mà... Hu hu - -^

"Này! Này! Khương Cẩm Thánh!!"

Tôi bắt đầu gọi Cẩm Thánh đang say sưa trong giấc ngủ tỉnh dậy. Tên này còn không muốn dậy, can đảm quay người sang chỗ khác nữa chứ.

"Khương Cẩm Thánh, dậy mau!! Nhanh!!"

Hả!! Dám làm bộ không nghe thấy à!!

"Anh còn không dậy là em hun ráng chịu đó nha!!"

Thật không hiểu nổi cái câu nói buồn nôn lợm giọng này lại phát ra từ miệng tôi mới chết chứ. -_-;;; Sến chết đi được! Xem ra càng ngày tôi càng mê mẩn Khương Cẩm Thánh rồi. Ha ha~

"Anh không dậy."

Hừ. Tiểu tử thối. -_- Sao lần này lại nghe thấy chứ? -_-^

"Em nấu cơm rồi. Dậy ăn đi."

"Thật hả?"

Vừa nghe thấy tôi nấu cơm, Khương Cẩm Thánh giật mình ngồi dậy. Sau đó bước vào nhà bếp, nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, lại nhìn tôi, rồi cười vẻ kinh ngạc:

" Trong nhà đâu có gì... ở đâu ra nhiều thế này? Em mua hả?"

"Ừ hứ."

"Mấy thứ này em làm thật đó hả?"

"Ừ hứ."

"I cha~ xem ra anh tìm được một cô vợ tốt rồi."

"Điên! -_-;;"

"Mau đến đây!!"

Tôi lừ đừ ngồi xuống ghế. Tên này ăn ngấu nghiến trông ngon thật, càng nhìn tôi càng thấy thương. Ai nói câu này nhỉ? "Chỉ nhìn cũng đủ no", giờ đây tôi nhìn anh ăn cơm cũng thế đấy. Nhìn anh ăn ngon miệng thế tôi cảm thấy thật hài lòng.

"Sau này anh còn ăn mì gói nữa là em giết anh."

"Anh có ăn mì gói đâu."

"Muốn chết à? Không ăn? Vậy mấy cái thùng mì gói ở ban công là sao? Chẳng lẽ nó tự nhảy tới chắc?"

"Haizzz"

"Cả ngày uống rượu, dạ dày không đau mới lạ. Có phải anh muốn chết thật không?"

"Biết rồi mà. Sau này không ăn là được chứ gì. Em bớt giận đi nào."

"Sớm thế có phải hay hơn không."

Ăn cơm xong, Cẩm Thánh dọn dẹp bàn ghế, sau đó chúng tôi ngồi trên sô-pha xem tivi. Chán quá. Ngày nào cũng xem mấy tiết mục này chán chết đi. Cẩm Thánh hình như cũng thấy chán. Cứ thế rồi 3 tiếng đồng hồ trôi qua lặng lẽ. Đã 4 giờ rồi. Haizzz. -_-;;;

"Chúng ta đi hát đi. ^^"

"Không đi."

Tên này! Ta nói đi là đi. Tôi lấy hai tay bấu vào hai má anh.

"Á! Đau quá! Em làm gì thế?"

"Đi hát."

"Anh không biết hát."

"Vậy cũng phải đi! Em muốn hát!!"

"Biết rồi, biết rồi. Đi thôi, đi thôi."

"Sớm nghe lời có phải hay hơn không."

"Em đó, cái gì cũng được. Nhưng về sau đừng có áp sát mặt lại gần anh thế."

"Thật là. Chẳng phải anh ngày nào cũng hôn bậy bạ à!"

"Anh là con trai mà!"

"Con trai rồi sao?"

"Em đột nhiên áp sát lại, chẳng nghĩ được gì hết. Thế chẳng phải bị em quấy rối đầu óc à?"

"Rối cái gì mà rối?"

"Dù gì thì em cũng đừng làm thế nữa. Tim anh không chịu đựng nổi. ^^"

Lục tung tủ áo lên còn phát hiện ra tên này có cả quần jeans ăn mày. Haha. Tôi cứ tưởng anh chỉ có quần áo đứng đắn thôi chứ. Hí hí! Phát hiện lớn!! Tôi nằng nặc bắt Cẩm Thánh mặc quần jeans và áo thun hoạt hình vào rồi lôi ra cửa.

Ha ha, bất kỳ ai cũng đều nhận thấy chúng tôi là một cặp trời sinh. ^O^

Chương 30

"Oái, thế này là sao chứ? Anh không thích thế này! Gì chứ, y như con nít!!!"

Khương Cẩm Thánh ngồi bên lảm nhảm mãi không ngớt. Nhưng tôi lại cười khoái chí. Ha ha!! Mười tám tuổi đương nhiên là con nít rồi, chẳng lẽ là người lớn? Tên này buồn cười thật. -,.-

"Chúng đi đến phòng luyện nhạc nào đây???"

"Tùy."

"Tùy là ở đâu? Rốt cuộc là chỗ nào?"

"Biết rồi, xin lỗi mà. Đi thôi. Đến đằng kia."

Cẩm Thánh kéo tay tôi đến phòng luyện nhạc mang tên ARIRANG. Bước vào nhìn lướt một vòng, hoàn toàn khác hẳn vẻ bề ngoài, bên trong tương đối sạch sẽ, thiết bị cũng khá tốt. Vẫn tốt hơn phòng nhạc "Trác Biệt Lâm". Ôi chao~ +_+

Tên này vừa vào phòng đã móc thuốc ra hút.

"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ... hắt xì..."

"Được rồi, được rồi. Biết rồi mà. Không hút nữa là được chứ? Không hút nữa!"

"Em muốn ngồi hát cạnh anh."

"Đến đây."

Tôi nhảy phốc vào giữa hai tay anh đang vươn dài ra trên lưng ghế tựa. Dựa vào người anh hát hò thoải mái. Cảm giác thấy anh rất chăm chú ngắm nhìn tôi hát. ^^;; Tiểu tử thối, muốn tạo không khí tình tứ à? Tôi chọn bài "Chồng yêu" của Lý Tiểu Ngân.

Hôm nay không giống trước kia, hát rất hay! -O- Không được, cứ thế này thì anh sẽ yêu tôi chết mất. >_< Tay của Cẩm Thánh không biết từ lúc nào đã vòng ngang eo tôi. Tiểu tử thối này, biết làm thật nhiều chuyện.

Chồng yêu, chồng yêu tốt bụng của em. Tha thứ cho em nhé. Đừng giận nữa mà. Anh hãy cố gắng chịu đựng nhé. Vì ngay từ lúc đầu anh đã yêu nhầm người. Là lỗi của anh.

--- "Chồng yêu" của Lý Tiểu Ngân.

Chúng tôi trong phòng nhạc diễn một vở kịch. Khà khà. Nam chính là "Khương Cẩm Thánh", nữ chính là "Phác Tuấn Hỷ", vở kịch tên "Trong Arirang đi vào lòng nhau."

Úi ha ha ha!!! Woa!!! ^O^

"Tuấn Hỷ!"

"Hử?"

"Sau này em chỉ có thể hát trước mặt anh."

"Tại sao? Em đâu phải đồ chơi của anh, sao lại bắt em chỉ được hát trước mặt anh."

"Không được mà. Em hát trước mặt người khác rồi người khác bị em mê hoặc, anh không chịu nổi!"

"Nói thế thì anh mê em rồi chứ gì?"

"Ừ. Mê mẩn rồi..."

"Chụt~"

Nhìn anh ngốc nghếch thế quả thực quá đáng yêu. Tôi hôn chụt lên mặt anh mấy cái. Ha ha~ tên này lại đỏ mặt rồi. Đúng là tên con trai hiếm thấy. Tôi phải trêu đùa một tí mới được. Ha ha~ thú vị thật. Một tên con trai dễ mắc cỡ thế này mà lại rất giỏi đánh nhau. Đúng là không tin được!

"Bài hát em hát lúc nãy tên gì đó?"

"Chồng yêu."

"Ha ha~ hát hay lắm. Sao đến tên bài hát cũng dễ thương thế."

Tôi hát n bài hát xong cùng anh rời khỏi Arirang.

"Hát lâu thế chắc đói bụng rồi phải không?"

"Ừ, hơi hơi."

"Đi thôi."

"Đi đâu?"

Anh đưa tôi đến tiệm pizza. Chúng tôi gọi một phần pizza, một phần salad, ăn ngon lành 1 bữa. Tôi lấy món salad yêu dấu của mình, Cẩm Thánh cũng đem phần pizza yêu thích của anh ăn ngấu nghiến như điên không hề khách sáo tí nào.

"A, no chết đi."

Ăn quá nhiều salad đến nỗi lúc tính tiền, mấy người phục vụ cứ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ quái. Cũng có gì lạ đâu, chúng tôi đều rất xinh đẹp, người xung quanh đều muốn đến xin chữ ký. Nhưng lúc ăn thì cứ như bị bỏ đói mấy ngày rồi í, thực như hổ mà. Ha ha.

Tôi và Cẩm Thánh lững thững tản bộ trên đường Anh Thông. Có 3 tên xấu xí cũng đi theo chúng tôi. Một tên trong đó cũng to cao như Thái Dân, một tên khác mặt mày hung ác, còn một tên khác thân hình cũng cao ngang ngửa Cẩm Thánh, tướng mạo cũng rất dễ nhìn.

Bầu không khí này hơi ngột ngạt thì phải. Nhìn thấy bọn hắn, gương mặt tươi cười của Cẩm Thánh biến dạng như thể đạp phải đống phân. Sao thế?

"Hei, Cẩm Thánh, lâu quá không gặp rồi nhỉ?"

Một tên lên tiếng vẻ giễu cợt. Xem ra bọn họ quen nhau.

"Cút!!!"

Đây là lần đầu tiên tôi nghe giọng nói trầm khàn hằn học khiến người khác dựng cả tóc gáy lên của Cẩm Thánh. Bọn này muốn chết hay sao thế nhỉ?

"Trời ơi, lâu quá không gặp mà lại bảo bọn này cút à? Khương Cẩm Thánh thành anh cả rồi hình như đôi cánh cũng cứng cáp nhỉ! Phải không, Dân Thọ?"

Dân Thọ? Tên khốn đó đang gọi tên của đứa con trai có tướng mạo ưa nhìn. Thế thì bọn hắn là học sinh của Hữu Hàn rồi. -O-

"Khương Cẩm Thánh, đứa con gái bên cạnh mày là thú cưng mới đó à? Trước kia chưa gặp bao giờ, tìm ở đâu ra thế? Xinh đẹp đấy!"

Đúng là mõm chó thì không nhả ra nổi ngà voi mà. Muốn mắng cho bọn chúng vài câu nhưng nhìn bộ mặt đểu giả mà nuốt hận vào lòng. -_-;; Vẫn nên nhẫn nhịn đi. Một đứa con gái yếu đuối như tôi sao đánh thắng nổi bọn hắn chứ... phải không?! Không nổi đâu. T^T

Bốp!!!

Tôi ngẩn người. Chỉ thấy Cẩm Thánh tống một cú gọn ghẽ vào mặt tên nhiều chuyện kia. Giật mình!! Cẩm Thánh, cám ơn anh! Cho tôi chửi thề 1 câu đi nhé! Sướng quá! Anh đúng là thần tượng của em! Oai quá chừng!! +_+ Nhưng sao không bồi thêm cú nữa! Hí hí!

"Lưu Xương Thạch, mày nói quá nhiều rồi đấy. Còn nói bậy bạ nữa tao không tha ày đâu. Thú cưng?? Mày còn tục tĩu thêm nữa là tao quyết ày nếm mùi đấy! Hôm nay tao nói rõ cho bọn mày biết, bọn mày chống mắt ra mà nhìn đây! Đứa nào dám động đến một cọng lông của Tuấn Hỷ, thì cứ chờ chết đi. Biết chưa hả?? Lưu Xương Thạch, mày to gan rồi phải không? Thằng ngu nào giáo huấn mày vậy? Phác Dân Thọ hay là Kim Nạp Triết?"

"Mẹ kiếp!"

Tên khốn tên Lưu Xương Thạch vừa ôm 1 bên mặt vừa bị đánh vừa do dự một lúc, tên cao to lực lưỡng kia thì ngậm tăm miệng không dám nói tiếng nào, còn tên Phác Dân Thọ chỉ biết trừng mắt nhìn Khương Cẩm Thánh. Vẻ mặt hắn cũng khủng khiếp thật. Giật mình ~ có chút... không đúng... đáng sợ!! -_- Phác Tuấn Hỷ, mày đúng là không cứu nổi rồi.

"Khương Cẩm Thánh, gần đây cậu nói đang yêu đương? Có phải cô ta đó không?"

Là tao, thằng khốn!! Con nhỏ đó là tao đấy! Rồi sao!! Hừ! +_+ Phác Dân Thọ. Tên này vẫn có chút lễ độ, nếu so với Lưu Xương Thạch... -_-;

"Dào, đến trả lời cũng lười nữa à! Không sao, Cẩm Thánh ghét tôi đâu phải ngày một ngày hai. Hiểu rồi, chúng ta vẫn nên đi đường của chúng ta. Phải rồi, tôi nghe nói Đại Lâm chuẩn bị đến diệt bọn tôi, tuy không biết có thật hay không, nhưng bọn tôi không dễ bị đánh như năm ngoái đâu. Nhớ đó!!"

"Phác Dân Thọ, nếu mày là đại ca của Hữu Hàn thì cũng nên lưu ý giùm. Đại Lâm chúng tao sẽ không gây chuyện lùm xùm đâu. Biết chưa hả? Nhưng nếu bọn mày coi thường lời tao nói hôm nay, hậu quả bọn mày tự gánh lấy. Lưu Xương Thạch chắc đã hiểu điểm này rồi. Hiểu chưa? Bọn mày tốt nhất nghe ngóng cho rõ rồi hãy hành động."

Phác Dân Thọ cười nhạt giễu cợt rồi bước ngang qua chúng tôi bỏ đi. Hừ... T__T Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của Cẩm Thánh, đúng là dọa chết người ta mà. Tên con trai trước kia hễ bị tôi đùa giỡn chút là đỏ mặt, hôm nay lại trở nên uy phong như thế. Nhưng tôi càng thích người tên Cẩm Thánh ngây thơ này hơn rồi.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ