pacman, rainbows, and roller s
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Tôi là tất cả của tên ấy - trang 8

Chương 80

"Mỹ Doanh, có phải Giang Yến còn đẹp hơn năm ngóai không?"

"Ừ, năm nay biểu diễn cũng rất tốt."

Chị Mỹ Doanh và chị Mẫn Trân đang nói về Y Giang Yến. Tôi cũng phải diễn tốt như cô ta mới được, tôi mặc váy công sở màu đen, chỉnh lại tóc cho đẹp. Giang Yến đã cởi bỏ áo thường ngày để mặc vào bộ váy công sở màu xám. Y Giang Yến và tôi... phải cùng lên sân khấu. Hu... căng thẳng quá.

"Tuấn Hỷ, cố lên! ^^*"

Đằng sau, chị Mỹ Doanh đang khuyên khích tôi, tôi cũng thấy anh đang mỉm cười mắt dõi theo tôi như trước kia. Yên tâm đi, em nhất đingj sẽ diễn tốt mà. ^-^ Tôi và Y Giang Yến cùng ra sân khấu. Oái!! Người xem quá nhiều khiến tôi căng thẳng đến nỗi suýt nữa khựng lại. Nguy quá! Nhưng tôi lập tức định thần lại, trấn tĩnh, lấy vẻ mặt xinh đẹp nhất, thần thái tự nhiên nhất uyển chuyển, tiến về phía trước.

Ôi chao! Woa!! Tiếng hoan hô...

Các học sinh và thầy cô giáo đều cười rất hài lòng! Thành công rồi! Không khí này, tuyệt! Thật may mắn.

Ra sân khấu một lần rồi cảm thấy rất tự tin, chỉ hai lần thôi mà tôi đã thấy tự tin lắm rồi... Hu ra! ~ Tôi nhìn thấy Trí Anh và Tiểu Mẫn, cả Xương Sườn đang ngồi hàng đầu giơ hai ngón tay chữ V lên với tôi. Các em, chị đây làm tốt chứ? Sau đó, tôi mặc áo liền váy ra sân khấu, làm một màn biểu diễn cực đẹp rồi trở về. Cuối cùng đã đến thời khắc diễn váy cưới rồi, Y Giang Yến búi tóc lại, sau đó chải tóc mái gọn về một bên. Cô nàng mặc một chiếc váy cưới màu chanh tươi nhạt, quả thực rất đẹp, Dân Hữu cũng vô cùng đẹp trai. Trong phần áo cưới, họ đã có được tiếng vỗ tay hoan hô nồng nhiệt nhất.

"Sau đây, Nữ thần truyền thống của Hữu Lâm ta sắp ra sân khấu. Nữ thần năm ngoái chính là tiểu thư Y Giang Yến trong trang phục áo cưới, năm nay cô vẫn vô cùng xinh đẹp. Hy vọng sau này các vị vẫn luôn quan tâm. Trong thời gian Nữ thần chuẩn bị xin hãy tấu nhạc lên!"

Váy cưới trắng muốt vô cùng lộng lẫy, còn có bó hoa cực lỳ rực rỡ, khoảnh khắc này thực khiến người ta run rẩy. Không phải vì người xem quá nhiều, mà là vì nghĩ đến chuyện đối diện với Cẩm Thánh cũng mặc trang phục hôn lễ thì trái tim đã rất hồi hộp... Âm nhạc vang lên, tôi bắt đầu trang điểm lại theo phong cách váy cưới, búi lại mái tóc dài óng mượt, sau đó tô lại mắt, chấm lại môi.

"Ôi chao! Mỹ Doanh, cậu tìm mục sư lại đây, chúng ta gả quách cô nàng này cho rồi!"

"Hi hi ~ chị này!"

"Mẫn Trân, yên tâm, còn có hiệu trưởng nữa mà!"

"Ha ha! Đúng rồi, không cần gọi mục sư nữa, hi hi."

Tôi cẩn thận mặc váy cưới vào, thắt thắt lưng cho chặt. Thế này được rồi chứ?

"A? Tuấn Hỷ, đợi chút đã!", Giang Yến nói.

"A? Sao vậy?"

"Sau lưng hình như hơi kỳ kỳ."

"Vậy hả? Cậu chỉnh lại giúp tớ được không?"

"Được, biết mà, đừng căng thẳng, cố lên."

"Ừ, cảm ơn cậu."

"Được rồi, cậu nhất định sẽ diễn tốt mà. Haha"

Đợi Giang Yến chỉnh lại áo xong, tôi đội khăn voan lên. Hoàn thành rồi, một lát nữa thôi, tôi sẽ đi ra từ cánh cửa này, và tôi sẽ thấy anh ấy đang cười với tôi. Cẩm Thánh, làm sao đây? Em thích anh quá rồi.

"Diễn xuất tốt quá đúng không? Sau đây là chàng trai đi cùng Nữ thần kết thúc buổi diễn, Khương Cẩm Thánh! Mời ra sân khấu!"

Cẩm Thánh ra rồi. Quá đẹp, quá tuyệt, quá oách! Bạn trai của tôi, trước mặt bao người, trong sự cổ vũ nồng nhiệt đã tham gia tiết mục đặc sắc nhất của lễ Nữ thần. Tuyệt quá! Chỉ có câu này, ngoài ra không có gì có thể diễn tả được. Gương mặt tôi hơi hồng lên, biểu cảm vô cùng dịu dàng và nghiêm túc... Thực ra vẻ mặt này thật quá lâu mới thấy vì lần nào nóng giận, tôi cũng chỉ muốn nhéo anh cho biết tay. Nhưng giờ thì, tôi chỉ muốn chạy ra để anh ôm tôi thôi.

Cẩm Thánh quay lưng lại phía sau, chìa tay ra phía tôi làm dáng vẻ mời tôi bước ra. Lần này đến lượt tôi xuất hiện rồi. Tôi chậm rãi bước đến trước mặt Cẩm Thánh. Cẩm Thánh, chúng ta phải làm tốt nhé, phải làm đẹp hơn năm ngoái. Tôi nắm lấy tay anh, Cẩm Thánh liếc tôi rồi nói nhỏ: "Có anh ở đây, đừng căng thẳng".

Chương 81

Mọi người nín thở theo dõi. Vừa nãy hội trường còn huyên náo, lúc này đã im bặt không còn tiếng động. Khống khí này thật kỳ diệu. Khoảnh khắc nắm lấy tay anh, nhớ đến những niềm vui khi ở bên nhau, tôi chỉ muốn cười. Cảm giác được yêu quá hạnh phúc! Thật muốn rơi nước mắt quá. Rồi mai đây khi trưởng thành hơn và có thể chịu trách nhiệm với tình yêu, lúc đó tôi muốn gả cho anh. Tôi tuyệt đói sẽ không nhường anh cho kẻ khác. Phải, tôi là một con quỷ tham lam!

Phựt...

Ối! Kỳ quá. Sao lại có cảm giác phần cổ lỏng lẻo ra thế này. Không phải chứ, chẳng lẽ... tôi đã thắt chặt quá.

"A? Tuấn Hỷ, đợi một chút! Đằng sau hình như hơi kỳ kỳ..."

Chẳng lẽ... con ranh đó đã nới lỏng dây ra? Khốn nạn! "Đợi đến lễ Nữ thần mà xem" chính là ý này sao? Tôi nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét đang cười giễu cợt tôi của Y Giang Yên. Con nhỏ chết tiệt! Ôi!! Bây giờ cũng chẳng thể đến giết nó ngay được. Làm sao đây? Còn phải diễn thêm một đoạn nữa, làm sao giờ? Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Làm thế nào đây, chẳng nghĩ nổi gì cả, sắp điên mất thôi. Rút lui cũng sẽ phá hoại hình tượng Nữ thần; tôi phải tiếp tục thôi nhưng sẽ khiến tôi xấu hổ mất. Chỉ một khoảnh khắc mà mọi thứ đều nghĩ đến cả. Chụp lấy áo phía trên sắp tuột xuống đẻ chạy vào chăng? Hay là tạm lui vào trước? Bao nhiêu người ở đây có ai biết nỗi khổ của tôi bây giờ không?

Phựt ---

Tôi mặc kệ đó! Oái! Đáng ghét quá!

Nhưng mà... nhưng... nhưng... nhưng... chuyện vốn không nghĩ đến lại đang xảy ra. Cẩm Thánh sao anh ấy lại biết được? Anh nhanh chóng bước đén truwocs mặt tôi che lại.

"Giữ chặt áo lại."

Cũng may là có Cẩm Thánh đứng phía trước mà vẻ mặt thất thần hoảng loạn của tôi không bị ai phát hiện. Trông cảnh này, mọi người đều nghĩ là chúng tôi đang biểu diễn, thế nên đã vô cùng phấn khích.

"Ha ra!"

"Tuyệt quá!"

"Hai người này diễn như thật ấy!"

Các bạn có biết không, lúc này tôi và Cẩm Thánh muốn phát điên lên rồi.

"Nếu anh không kịp thấy, chắc em đã xảy ra chuyện lớn rồi."

Trong đám người đông đúc thế này, hình như chỉ còn tôi và anh tồn tại. Dưới ánh nắng nghiêng nghiêng xuyên qua cửa sổ, Cẩm Thánh y như bạch mã hoàng tử. Trong tích tắc, sự căng thẳng, lo lắng, hồi hộp, sợ hãi của tôi đều biến mất sạch vì tôi đã có anh ở bên... Chúng tôi là một... Y Giang Yên, lần này tôi lại thắng rồi! Xin lỗi cậu nhé!

Cẩm Thánh cởi áo khoác ngoài của anh ra đưa cho tôi.

"A ~ không chịu nổi nữa. ~ Anh Cẩm Thánh tuyệt quá!"

"Siêu tuyệt vời! ~"

"Năm nay biểu diễn đẹp nhất đó. ~"

Trong hội trường cuộn lên bàu không khí phấn khích chưa từng có,. Mọi người đâu biết đây là màn kịch Cẩm Thánh vừa nghĩ ra tức thì, họ chỉ nghĩ là có sẵn trong kịch bản! Tốt thì tốt nhưng cứ thế mà đi thì không hề tự nhiên chút nào. Sao Cẩm Thánh lại đưa áo khoác ngoài cho tôi chứ? Tóm lại chắc là vì sợ tôi sẽ bị hở ra đây mà.

Nhưng Khương Cẩm Thánh, anh đúng là người tuyệt nhất, oai nhất trên thế gian này. Anh bế bổng tôi lên, mãi mãi tôi cũng không thể quên được khoảnh khắc này... Thật đó, dù thế nào đi nữa... tôi cũng sẽ không rời xa anh, nếu không tôi sẽ không sống nổi. Tất cả học sinh và thầy cô đều vỗ tay nhiệt liệt. Tôi nhìn thấy những anh chị đã cực khổ vì màn biểu diễn này của chúng tôi, chị Mẫn Trân và chị Mỹ Doanh đang cười rất rạng rỡ, đám bạn tốt đang phấn khích reo hồ cổ vũ... Cảm động quá!

"Anh chẳng đã nói sẽ không đểt em lo lắng đó sao."

"Ừ, em sẽ không lo gì đâu."

"Em nghĩ anh không bảo vệ nổi em sao?"

"Ngốc ơi... đừng làm em khóc nữa."

Thật sự, mười tám năm ngắn ngủi của tôi, bây giờ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất!

Biểu diễn kết thúc, chúng tôi trở về phòng thay đồ. Tôi cứ nghĩ rằng họ sẽ thắc mắc... nhưng...

Bốp bốp bốp bốp bốp!

"Quả thật là tuyệt vời!!! Tuyệt quá chừng!"

"Hai người đúng là một cặp tình nhân trong mơ!"

"Tôi đã thưởng thức lễ Nữ thần mười năm rồi, đây là lần đầu tiên hay đến vậy. Các em vất vả rồi!"

Tôi sắp khóc mất thôi. Hình như đang mơ, nghe những lời chúc mừng thành công mà hạnh phúc, hạnh phúc đến rơi nước mắt.

Trái tim tôi đang đập dữ dội.

"A!! Hội trưởng!! Hội trưởng đâu rồi? Tại sao lại lấy cái áo rách này để người ta suýt bị lộ hết thế này hả? A!! Hội trưởng!! Hội trưởng đi đâu rồi?"

Cẩm Thánh muốn tìm chị Mẫn Trân để tính sổ vụ quần áo của tôi nên đã làm náo loạn một phen. Chẳng sao cả, Cẩm Thánh, có anh rồi thì còn xảy ra việc gì được nữa.

Lễ Nữ thần kết thúc thành công, chúng tôi cùng chụp hình kỷ niệm với các thầy cô. Các thầy cô đều biết Cẩm Thánh là học sinh trường Công Cao nên tỏ ra rất hài lòng. Chúng tôi nhận được vòng hoa trân trọng nhất từ phía học sinh và rất nhiều hoa đẹp từ đám học sinh lớp dưới, lời chúc phúc nồng nhiệt từ bọn họ khiến tôi vô cùng hài lòng và vui sướng.

Tôi dã tìm con nhỏ đáng ghét Y Giang Yên nhưng không biết cô ta trốn đâu mà không thể tìm ra.

Vì cô ta mà suýt nữa tôi lộ hàng. Cứ nghĩ đến chuyện đó là tôi nổi giận run người!

Cuối cùng, tổ nhiếp ảnh chụp cho tôi và Cẩm Thánh rất nhiều hình, nói là muốn chọn ra một tấm đẹp nhất để giữ lại làm kỷ niệm lễ Nữ thần lần thứ mười một.

Tuy lễ Nữ thần đã kết thúc nhưng nó sẽ mãi lưu lại trong ký ức của tôi.

"Này!!"

Chúng tôi tập trung ở nhà Lý Vân Quân, mọi người đều nói lúc cuối cùng rất xúc động. Về sau còn nghe nói những người bình chọn và chị Mẫn Trân vì quá xúc động, suýt nữa đã chạy đến bên Cẩm Thánh. Cẩm Thánh là ai mà họ dám chạy đến chứ? Anh là bạn trai của tôi mà!! Thật là!!

"Này! Mười năm sau chúng ta kết hôn đi!"

Lời Thái Dân nói khiến cả đám trợn tròn mắt.

"Tự nhiên lại nói cái này?"

"Chẳng phải là kết hôn tập thể đó sao?"

Kết hôn tập thể? Ý là tất cả chúng tôi cùng kết hôn một lúc đó hả? Hình như Thái Dân hơi điên thì phải? Sao tự nhiên là nói chuyện kết hôn thế này? Đúng là không thể hiểu nổi.

"Được, được! OK!"

Nói OK gì vậy trời? Hôm nay, Cẩm Thánh đặc biệt vui sướng.

"Rất tiết kiệm tiền."

Không hổ là lời nói của Phác Tuấn Anh.

"Mười năm sau? Hi hi, lúc đó chúng ta sẽ thế nào nhỉ?"

Hình như Tiểu Mẫn đang nghĩ đến hình ảnh chúng tôi mười năm sau nên cười rất sung sướng.

"Tất cả phải ghi nhớ kỹ đó, biết chưa hả? Chắc chắn!! Mười năm sau chúng ta sẽ cử hành hôn lễ tập thể! Nhất định nhé. Muộn cũng không được. Sớm cũng không được!"

"Này! Đến lúc đó nhỡ chưa có bạn gái thì sao?"

Câu này của Chí Hồi làm chúng tôi nhín thinh trong chốc lát. Cũng đúng, đến lúc đó mà không có bạn gái thì sao? Người khác thì không sao nhưng Vân Quân đúng là khiến người ta phải lo lắng. Lại một phát ngôn y như Phác Tuấn Anh.

"Bắt anh ấy phải chịu phí tổn du lịch của các cặp mới cưới!"

"Không hổ là lời người nói."

Tôi vỗ tay khen Tuấn Anh, người mà không nỡ bỏ tiền đi xe buýt thì phải thế thôi.

"Í cha ~ đúng là một cách rất hay, he he."

Khương Cẩm Thánh phấn chấn cực kỳ, sau đó là Lý Vân Quân hết sức phẫn nộ.

"Không làm, không làm!! Sao lại thế được! Thế thì phải tổn rất nhiều tiền còn gì!"

"Này! Ai cần cậu bỏ tiền! Không muốn chi thì mau tìm bạn gái đi!"

Vân Quân nghe lời Thái Dân nói xong liền mở to mắt hứng chí như thằng ngốc.

"He he, ~ OK ~ ngày mai tớ sẽ làm việc đó!"

"Các em, đúng mười năm sau nhé!"

Và thế là chúng tôi đã quyết định đám cưới tập thể sau mười năm. Mười năm sau chúng tôi sẽ thay đổi thế nào nhỉ? Có thể kết hôn được như lời Thái Dân nói hay không, hay là chia tay rồi mạng ai nấy cưới? Thắc mắc quá. Nếu kết hôn tập thể, người không thể cưới là ai nhỉ? Không biết là ai nhưng chắn chắn người đó phải bỏ ra rất nhiều tiền. He he ~ chỉ là một tâm nguyện nho nhỏ của tôi thôi, lúc đó hy vọng sẽ chẳng ai phải chịu phí du lịch cả. Mười năm sau mọi người đều hạnh phúc là được. Tôi không biết được rằng mười năm sau anh ấy còn ở bên tôi nữa không, đến lúc đó tôi vẫn là tất cả của anh chứ? Mong là mười năm kể từ hôm nay sẽ trôi qua nhanh...

Chương 82

Thành công của lễ Nữ thần lại khiến tôi bị shock nặng hơn. Đó là vì, những đứa con gái cấp hai và cấp ba ngày nào cũng xếp hàng dài rồng rắn trước cửa trường Đại Lâm Cao Công để đợi Cẩm Thánh. Thật khiến người ta ghét! Nhưng nói đi nói lại thì cái tên mà xuất hiện trên sân khấu vào lúc cuối cùng ấy thật quá tuyệt vời.

Tuy Cẩm Thánh chẳng thèm đếm xỉa gì đến bọn họ nhưng tôi vẫn căng thẳng vô cùng.

"Tuấn Hỷ, đi thôi."

Hôm nay, lớp chúng tôi đã tan học từ rất sớm nên tôi định cùng Trí Anh và Tiểu Mẫn đến cửa chính của trường đợi anh ấy. Trước cổng Công Cao vẫn có nhiều đứa con gái đang đợi Cẩm Thánh, có điều hình như ít hơn một chút. Là nhờ phúc không được giáo dưỡng của tên ấy đấy. Hi hi

A!! Cẩm Thánh kìa!!

"Hi hi."

"Tuấn Hỷ, gần đây thích Cẩm Thánh quá hả?"

"Ừ, thích, thích vô cùng."

"Đừng có tỏ vẻ như thế chứ."

"A ~ thích quá chừng."

Thấy bộ điệu hí hửng của tôi, thần sắc Trí Anh có vẻ hơi hoảng hốt nhưng tôi thích thì làm thế nào được."

"Tớ cũng thích Tuấn Anh quá chừng."

"Xùy! Hai người hay nhỉ!! Thế còn người không có bạn trai thì phải buồn bã chắc?"

Phải rồi, câu đố chưa được giải của Trí Anh... với Thái Dân chung quy là thế nào? Trước mặt chúng tôi, quan hệ của họ có vẻ rất tốt nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng, hai đứa nó như đang làm vậy cho chúng tôi xem. Tôi hiểu được tâm tư lúc này của Trí Anh, vì tôi đã từng như thế, tôi muốn nói cô ấy biết đừng bao giờ che giấu tình cảm của mình, vì hạnh phúc của đối phương mà can tâm bỏ đi chỉ là trò chơi của bọn con nít mà thôi. Chỉ cần yêu anh thì cho dù có bao nhiêu khó khăn vẫn không bỏ cuộc, luôn giữ chặt, hạnh phúc nhất định sẽ đến với mình. Phải nắm lấy tay anh, tuy có quá nhiều khó khăn... Nhưng đến cuối cùng sẽ là hạnh phúc và niềm vui...

Tôi muốn nói cô ấy biết đừng quên rằng con ngốc Phác Tuấn Hỷ đã nắm được tay tên đại ngốc Khương Cẩm Thánh thật chặt, thật chặt rồi.

"Hôm nay tan học sớm vậy?"

"Hôm nay, kiểm tra từ vựng tiếng Anh, sai mất một chút. Ha ha."

"Ồ... anh mà cũng học cơ à?"

"A!! Thật là!! Anh cũng học!! Chỉ thỉnh thoảng học một chút nhưng lúc học thì rất nghiêm túc!"

"Hiểu rồi, coi như lúc học rất chăm chỉ đi."

"Xùy!"

Thỉnh thoảng Khương Cẩm Thánh mới học thì ai cũng biết nhưng làm gì mà phải cường điệu lên thế? Phì phì. Tên này mà muốn đỗ đại học cũng phải vất vả lắm đây.

"Úi chao ! anh Cẩm Thánh!!"

Oái!! Bộ đồng phục đó rõ ràng là đồng phục của nữ sinh cấp hai trường Thượng Lâm, đám con gái đó rầm rầm kéo đến. Vừa nãy tôi còn hỏi sao mà yên tĩnh thế nhỉ. Thật là...

"Này, công nhận anh có duyên thật đấy, chắc vui lắm nhỉ?"

"Được rồi, chả cần thiết."

"Anh Cẩm Thánh, chào anh? Em là Thẩm Chính Anh năm ba của khối sơ trung, quả thực anh quá ư là đẹp trai!"

"Vậy sao?"

Cẩm Thánh nói xong liền quay người bỏ đi! Thấy cái duyên đó của Cẩm Thánh càng lúc càng tăng cao thật là vui mừng quá. Ha ha ha.

"Búp bê nhỏ à, anh Cẩm Thánh đã có bạn gái rồi. Là người đóng cặp với anh ấy trong lễ Nữ thần đó, em còn nhớ không? Đã muộn rồi. Cô nhóc à, cứ thế nhé, về học cho giỏi vào. Sắp tới còn phải thi lên cấp ba đó."

Xương Sườn làm ra vẻ có chuyện gì gay go lắm, vừa giả vờ thương xót người ta vừa nói rõ tình hình, nhìn vẻ mặt nghệ thuật gia của hắn đúng là khiến người ta phải sướng điên lên. Cô bé đó nhìn tôi một cái rồi tỏ vẻ vô cùng thất vọng.

"Haizz ~ thế đấy. Chị đó đẹp quá chừng. Haizz ~ muộn quá rồi."

Cô bé đó nước mắt lưng tròng nhìn thật đáng yêu. Tôi thật sự thấy hơi có lỗi với cô nhóc, hic hic.

"Chuyện gì thế này!! Anh này sao mà dễ thương thế không biết !!"

Chuyện xảy ra quá đột ngột, chúng tôi đứng đó cũng không biết nên đáp lại thế nào, chỉ biết trợn mắt nhìn, một cô bé rất dễ thương đứng cạnh cô bé là Chính Anh đã nói câu đó. Càng hoang đường hơn khi cô bé đó dùng đôi tay nhỏ nhắn của mình để ôm lấy mặt tên Lý Vân Quân!

Lý Vân Quân như phát điên lên.

"Ê, ê! Còn không mau buông tay ra! Em còn nhỏ mà làm gì thế!"

"Sao thế này, mắc cỡ cũng dễ thương nữa chứ?"

"Yixiiiiiii! Này! Anh mười tám tuổi đó."

"Úi chao ~ vừa hay. Nghe nói kém hai tuổi có đặt đó cũng không nổ được."

Ồ ~ sao câu này tôi chưa nghe qua bao giờ nhỉ? Tuy chẳng biết được cô bé đó rốt cuộc có động cơ nào để đối xử với Xương Sườn như thế nhưng tôi cảm thấy rất đáng yêu,

"Anh ơi! anh tên là gì thế?"

"Em không cần phải biết đâu!"

"Không cần biết á? Ai ya, làm sao đây? Em cần phải nghe mà!"

Thái Dân thấy thú vị quá nên nói cho cô bé ấy biết tên của Vân Quân.

"Tên là Lý Vân Quân. Em tên là gì? Vui thật đấy."

"Em hả? Vui thật hả? Tên em là Ngô Diệp Ngân. Cũng có thể gọi là "ô" được! Cũng hay đấy chứ, phải không?"

"Phụt!!"

"Ha ha!! Ô hô? Dễ thương thật!"

Cẩm Thánh nãy giờ lặng lẽ đứng ở một bên cũng cảm thấy cô bé tên "Ô" này thật dễ thương nên bật cười. Cô bé tên Diệp Ngân bỏ tay xuống, đi vòng cong quanh Vân Quân rồi dừng lại đánh giá tỉ mỉ từ trên xuống dưới.

"Dáng người hơi nhỏ một chút nhưng cũng được. Dáng người hơi nhỏ một chút nhưng cũng được. Dáng em cũng nhỏ mà. Kiểu tóc thì tuyệt chết được, ừ... sao mà mông cũng dễ thương thế này!"

Nói xong, Diệp Ngân còn đưa tay sờ mông Vân Quân. Một đứa nhóc táo bạo làm sao!

"Á!! Em sờ mó gì đó? Đồ con nít hư hỏn!! Dám vô lễ với anh đây à?"

"Sao nổi giận cũng đáng yêu thế này!"

Sắp điên thật rồi. Cô bé tên Diệp Ngân thật không tầm thường. Một câu thôi, một đứa trẻ gọi là táo bạo thật không quá đáng chút nào. Vân Quân à, kỳ này xong đời cậu rồi. Ha ha! Tương lai sẽ có kịch hay để xme hây. Ha ha!! Đám bạn của Diệp Ngân như có vẻ biết trước nên cũng không cười, chỉ đúng nhìn chúng tôi. Vốn Chính Anh đến đây để gặp người ta nhưng Diệp Ngân lại thế nên đúng là hơi đường đột.

"Í... xin đợi một chút."

Chúng tôi đều chăm chú nhìn xem Diệp Ngân muốn làm gì. Cô bé rút di động trong túi ra, chăm chú nhẫn bàn phím. LÀm gì thế nhỉ?

"Hì hì... hôm nay em gặp được mẫu lý tưởng. Phải ghi lại trong mục nhật ký mới được."

Lại không tầm thường nữa rồi.

"Anh Lý Vân Quân, cho em biết số di động đi."

"Không mà!"

Vân Quân vừa thốt ra là Thái Dân liền nói ngay số điện thoại cậu ta mà không hề do dự.

"011-99XX-37XX"

"Mọi người đều giúp đỡ tình yêu và vị hôn phu của em, cám ơn! Anh ơi anh tên gì thế?"

Cái gì? Vị hôn phu? ! Ha ha ha ... Hay ho thật.

"Bạn tốt nhất của vị hôn phu nhà em - Hy Thái Dân."

"Mẹ ơi, thế ạ? Vậy sau này sẽ gặp mặt thường xuyên rồi. Anh Cẩm Thánh đẹp trai quá, còn có bạn gái đẹp thế này. Chính anh, không ổn rồi, bỏ cuộc thôi. Cậu nên hạ thấp tiêu chẩn xuống như tớ đây này, cậu xem người nhỏ nhắn xinh xắn thế kia có phải đáng yêu không nào? A, ừ ! thật muốn cắn ột phát!"

Sắp chết rồi, chúng tôi bị cô bé chọc cười sắp bò lăn ra đất mất thôi. Chỉ có mình Vân Quân tức giận nhưng chúng tôi thì cười đến chảy cả nước mắt ra.

"Đợi chút nữa em sẽ gọi điện cho anh."

"Đừng! Có gọi cùng không nghe đâu!"

"Không nghe thì em tìm đến nhà anh!"

"Thật là, em biết nhà anh à? Chỉ được cái nói vớ vẩn!"

Ding ling ling...

Không biết Diệp Ngân đang gọi điện cho ai nhưng đúng là một cô bé thú vị.

"Đại Lâm Công Cao phải không ạ? Em muốn tìm địa chỉ một người, là anh họ em, chuyển nhà, đổi phòng nên không biết địa chỉ ạ."

"Này! Em điên hả? Biết rồi! Anh nghe điện thoại là được chứ gì."

"Sớm vậy mới phải chứ. Con trai chảnh quá là không tốt đâu."

"Ôi!! Huyết áp của tôi!!"

"Em về đây. Tạm biệt mọi người nhé. Có tụ tập gì thì gọi em nhé."

Sau đó, Diệp Ngân đưa mỗi người chúng tôi một tấm danh thiếp rồi đi về xùng đám bạn.

Tôi rất muốn vỗ tay tán thưởng dáng điệu đường đường oai phong của cô bé này. Thú vị hết sức!! Một dáng vẻ tuyệt đẹp khi giành lấy tình yêu!! Woa ! đpej biết bao!

"Ha ha ha! A~ buồn cười quá! Woa ! thật là, còn có đứa như vậy sao? Ha ha ha!!"

"Cô bé đó thật hay!! Vừa hợp với Lý Vân Quân."

"Ê! Mẫn Chí Hồi! Được rồi đấy! Vừa cái gì mà vừa! Tớ đây không cần!"

Vân quân đang tức giận mà Thái Dân và Chí Hồi còn vỗ vỗ tay trêu ghẹo. Tuấn Anh cười hi hi nói với Vân Quân.

"Anh, nếu gọi điện đến thì nghe chứ?"

"Cái khỉ mốc ấy, nghe gì mà nghe."

"Vậy tìm đến nhà thật thì làm sao? Phì..."

"Con nhóc ấy tìm đâu được chứ!"

Vân Quân kích động nói. Đừng có đá cái phúc đã được dâng đến trước cửa chứ. Sẽ không có đứa nào còn thích cậu nữa đâu. Thôi đừng quá đáng, nên đường hoàng chấp nhận cô bé ấy đi. Người cứu được cậu chỉ có cô bé ấy thôi.

"Vân Quân, đáng yêu lắm mà, đói xử với cô bé tốt một chút, quá hợp với cậu đó!"

Tôi cố gắng thuyết phục cậu ta nhưng lời của chúng tôi càng khiến cậu ta nổi khùng lên.

"Xùy! Phác Tuấn Hỷ! Đừng nói nữa! Không cần, không cần!! Không cần!!"

Hình như tên nhóc Vân Quân này không thích thật, vừa nhảy vừa la oai oái. Tuy Vân Quân không thích nhưng bọn tôi đều thấy rất vui.

Chương 83

Sau sự kiện Diệp Ngân, Vân Quân ngày đêm bị cô bé dằn vặt. Thức dậy sẽ có điện thoại chào buổi sáng, ở trường thì nhận được tin nhắn, xóa rồi lại xóa, phải xóa đến hơn hai mươi cái! Lúc tan học, cô bé sẽ đứng ở cổng trường đợi cậu ta, cho dù Vân Quân tàn nhẫn thế nào vẫn cứ cười rạng rỡ, vẫn vui vẻ như cũ. Vân Quân gọi Diệp Ngân là kẻ hóng hớt. Mình là quạ đen nhiều chuyện mà còn kêu người ta hóng hớt, thật hoang đường hết sức. Còn không biết cảm tạ trời đấy vì đã có đứa con giá chịu thích mình nữa chứ. Xì, chẳng biết trời cao đất dày là gì cả.

Tôi vẫn kiên trì khuyên giải cậu ta nhưng Lý Vân Quân sống chết không chịu nghe.

Diệp Ngân quả nhiên là không tầm thường, nếu đổi lại là tôi thì tôi sẽ không thể làm như thế vì nó quá mất tự trọng. Nhưng cô bé ấy, cho dù bị từ chối bao nhiêu lần, vẫn cứ cười hà hà. Vân Quân ghét bỏ bảo cô bé biến đi, co bé vẫn cười hi hi rạng rỡ còn nói ngày mai gặp lại. Xem ra diệp Ngân hiền lành nên lúc Vân Quân nổi giận với Diệp Ngân, chúng tôi đều thấy rất có lỗi với cô bé.

"Ôi trời!! Phiền chết đi! Hai ngày nay chịu đựng áp lực, chỉ muốn uống rượu thôi."

"Cậu không thấy Diệp Ngân rất đáng thương sao?"

Câu nói của Chí Hồi khiến Vân Quân nghệt mặt ra như sắp khóc.

"Đáng thương gì chứ? Tớ nói không cần rồi mà cứ đi theo làm phiền."

"Nhóc con! Thì qua lại thử xem sao? Làm gì mà mới đầu đã từ chối?"

"Phải đỏ, chưa thử đã từ chối người ta rồi?"

"Mẹ kiếp! Tớ không thích thì phải làm sao?"

Thấy Thái Dân và Tuấn Anh cùng chêm vào hai câu, Vân Quân liền gào lên. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy bộ dạng tên nhóc bình thường không hề nổi giận bao giờ lại đang gào thét trước mặt chúng tôi. Hừ, ghét Diệp Ngân đến thế sao? Sao Vân Quân lại tức giận đến thế nhỉ?

Hôm nay, Vân Quân chỉ chăm chăm uống rượu, lần nào cũng đều do Vân Quân khuấy động không khí cho náo nhiệt, không khí hôm nay tệ quá, thấy tình hình như vậy, Cẩm Thánh đã nói với mọi người một câu:

"Người ta đã nói là không thích thì mọi người bỏ qua đi."

Vân Quân nghe thấy Cẩm Thánh nói vậy, bỗng nhiên nước mắt bắt đầu lưng tròng. Oái!! Quả nhiên là không thích thật sao. Lúc sau, Vân Quân cầm thuốc đi ra ngoài, không khí càng ảm đạm hơn.

"Cái tên Vân Quân này sao không chịu chấp nhận cô bé đó nhỉ? A chịu, không hiểu nổi."

Thái Dân quả thực lực bất tòng tâm.

"Vân Quân chưa từng có bạn gái, đối xử với ai cũng như bạn bè, chắc vẫn chưa hiểu tình yêu nên lúc chấp nhận sẽ thấy khó khăn thôi. Tên này tuy rất nghịch ngợm, có vẻ cái gì cũng hiểu hết nhưng thực tế vẫn chỉ là đứa trẻ con thôi."

Chỉ Cẩm Thánh mới hiểu Vân Quân, chẳng trách Vân Quân ngày nào cũng đòi gả cho Cẩm Thánh.

"Phụt, thảo nào anh Vân Quân thích anh. Anh hiểu Vân Quân quá rõ rồi."

"Không đúng, Cẩm Thánh hiểu hết chúng ta mà! Không phải nói đùa đâu! Không phải Diệp Ngân là kẻ hóng hớt mà thực tế chính Cẩm Thánh mới là hóng hớt. Các bạn thấy đúng không? Ha ha."

"Ặc! Không phải đâu!"

Mọi người đều liếc Cẩm Thánh, cười vui vẻ. Cẩm Thánh quả là như vậy. Nhìn thì có vẻ không quan tâm đến ai, nhưng thực tế lại quan tâm người khác hơn ai hết, chuyện nào cũng có thể phát hiện ra nhưng lại giữ bí mật cho người đó. Như thế thì xem ra đúng là một người rất tuyệt chứ? Đó là bạn trai tôi mà. Hè hè/

Mãi không thấy Vân Quân quay lại, Cẩm Thánh bèn đi ra tìm cậu ta. Bọn họ nói gì nhỉ. Tôi tò mò quá bèn rủ Trí Anh lén chuồn ra ngoài. A! Hai tên đó đang ngồi trên ban công trò chuyện. Tôi và Trí Anh lại gần để nghe trộm Binh - binh - binh (tiếng tim đập í)

"Cậu đang khóc à?"

"Giống như trở thành kẻ xấu xa rồi ấy."

"Không phải ghét Diệp Ngân sao?"

"Không biết nữa, không có can đảm."

"Gì chứ?"

"Tớ sẽ không thích ai, sẽ không..."

"Biết rồi, nhóc con."

"Đại ca biết à? Đại ca biết tâm sự của tớ sao? Mẹ nó."

Trời ạ, chuyện gì thế này. Lý Vân Quân đang khóc. Trời ơi, Lý Vân Quân mà cũng khóc á, phải là cậu ta thật không. Thấy dáng vẻ Vân Quân khóc, tôi thấy vừa kỳ lạ vừa đáng yêu. Vân Quân phiền muộn vì không biết cách để yêu, cậu ta phải nhanh chóng được chỉ dậy ở phương diện tình yêu mới đúng.

"Đàn ông con trai, vì chút chuyện vặt này mà đã khóc lóc rồi à?"

"Tức giận mà, tớ quá ngốc phải không? Phải chứ? Mẹ nó."

"Vân Quân."

"Hử?"

"Bọn này có thể không biết nhưng cậu phải rõ bản thân mình hơn chứ, cậu cũng có những thứ hiểu được nhưng không thể chấp nhận được. Mở rộng lòng mình với người khác không phải là chuyện dễ dàng, điểm này thì tớ hiểu rõ lắm. Trên thực tế, lúc mới bắt đầu Tuấn Hỷ cũng như vậy, lúc ấy tới chỉ muốn bảo vệ Tuấn Hỷ khỏi phiền muộn vì không quên được Dân Hữu. Tớ rất muốn để cô ấy trơt thành bạn gái của mình, để có thể khiến cô ấy hạnh phúc nên tớ bất chấp mọi điều để theo đuổi cô ấy, cô ấy không muốn cũng hôn cho bằng được... Tớ giống một thằng điên nhưng tớ thà điên còn hơn phải nhường cho kẻ khác... Tớ thấy Diệp Ngân giống tớ ngày đó, thấy cô bé như thế tớ cũng sốt ruột lắm. Tớ nghĩ rằng cô bé ấy tỏ ra bất cần trước mặt cậu nhưng sau đó thế nào cũng rơi nước mắt..."

Thì ra anh là thế. Tôi bỗng nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Cẩm Thánh. Lúc đó, tôi cũng cảm thấy mình không hề thích anh... Vân Quân cũng như vậy sao. Bây giờ Vân Quân có thể hiểu rồi chứ/

"Lúc mới bắt đầu với Tuẩn Hỷ, cậu cũng mệt mỏi đến thế à?"

"Đương nhiên, nói không mệt mỏi thì là nói dối. Nhưng so với lúc chia tay thì chẳng là gì cả."

"Lúc hai người muốn chia tay thì sao?"

"Tuấn Hỷ nói chia tay xong thì bỏ chạy, tớ chạy khắp nơi tìm, sợ cô ấy sẽ khóc. Có người như thế đyaas, lúc khóc thì không muốn để người khác thấy, chỉ khóc một mình thôi... Tuấn Hỷ là vậy đấy. Để cô ấy chạy như thế, hôm đó tớ không ngủ được chút nào, mở rồi tắt điện thoại vô số lần... vẫy taxi rồi lại thôi không biết bao nhiêu lần, cứ để người ta chạy đi mất rồi lại chặn chiếc khác, lên xe, xuống xe, không viết là bao lần... Ha ha ~ tình yêu sẽ khiến người ta dở hơi thế đấy."

Xiiiiiiiii! Cảm động quá đi mất. Tôi không biết đâu đấy.

"Đại ca rất thích tuấn Hỷ đúng không? Tuấn Hỷ cũng vậy đó."

"Nhóc con, chỉ là rất thích thôi à? Là yêu cô ấy điên cuồng. Ha ha."

"Mẹ nó ~ tớ không làm được."

"Nhóc, cậu nghĩ thế nào thì cứ làm thế ấy. Nhưng vì không thể yêu mà bỏ cuộc thì tớ sẽ không tha cho cậu đâu! Như thế chỉ làm tổn thương cậu và người ta thôi, phải nhớ rõ đấy."

"Đại ca!! Wuxiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!! Tớ yêu cậu không đuợc hả?"

"Vân Quân, hôm nay tớ không muốn đánh cậu đâu, đừng có làm tớ sử dụng nắm đấm này chứ?"

Nói thế nào thì cũng là Lý Vân Quân, người không thể khuyên giải được. Ha ha. Khó khăn lắm tôi mới nhịn được cười.

"Đại ca."

"Gì đấy, nhóc con."

"Chúng ta già rồi, bị bệnh rồi cũng phải bên nhau nhé."

"Thần kinh."

"Tớ già rồi, bị bệnh rồi, đến lúc đó không được bỏ tớ đâu đó."

"Chuyện đó chỉ xảy ra khi mặt trời mọc từ phía tây thôi."

"Ừ, cảm ơn cậu."

"Làm gì mà lúc cười lúc khóc thể hả, tởm quá."

"Hì hì."

"Tên nhóc này."

"Diệp Ngân sẽ đợi tớ chứ?"

"Cái gì?"

"Cho đến khi tớ chấp nhận."

"Diệp Ngân thích cậu thật nên sẽ đợi cậu mà."

"Thật à, vậy thì đại ca, tớ vô cùng yêu cậu, cậu có đợi tớ không?"

"A! Cái thằng nhóc này toàn nói những câu muốn ăn đập! Cậu không bị đánh thì không chịu được hả?"

"Hè hè."

"Ha, nhóc, đừng có vội quá. Biết chưa hả? Không ai la mắng cậu đâu."

Cẩm Thánh mỉm cười, vò vò đầu Vân Quân, tôi lại bị mê hoặc lần nữa rồi. Lại là một khoảnh khắc tự hào kiêu ngạo vì anh là bạn trai của mình. Còn gì mà không hài lòng? Vân Quân yêu quý Cẩm Thánh, Cẩm Thánh quý trọng Vân Quân. Thấy bọn họ yêu thương nhau như thế... giá trị tình bạn càng lớn hơn hiều so với tưởng tượng. Tôi cảm thấy bọn họ càng đáng yêu hơn nữa rồi. Bạn bè... thật quá tuyệt vời!

Tâm trạng Trí Anh và tôi vô cùng thoải mái, nắm chặt tay nhau trở về chỗ cũ. Tớ sẽ ở bên cậu suốt đời. Tất nhiên, tình yêu của tôi cũng ở trong đó! Hi hi.

"Tuấn Hỷ, cậu có biết tớ yêu cậu vô cùng không?"

"Ừ, biết chứ."

"Hôm nay tớ vô cùng vui sướng vì Cẩm Thánh là bạn tớ. Có thể ở bên Vân Quân, Thái Dân, Chí Hồi, Tuấn anh, Tiểu Mẫn thật tốt biết mấy."

"Tớ cũng thế."

Bạn bè, luôn luôn là thế, rất tốt. Không cần gì, vô điều kiện, im lặng hay mở lời, có tiền hay không... đều có thể nói với nhau, đi cùng nhau, có thể ở bên nhau đã là một chuyện rất tốt mà chẳng cần đến lý do. Đay chính là sự tồn tại của bạn bè. Hôm nay, tôi học được thêm một điều nữa ở anh. Bắt đầu là học được tình yêu, lần này là học được tình bạn đáng quý. quan trọng biết bao. Tên đẹp trai của tôi đến khi nào mới có thể không đẹp hơn nữa đây.

Chương 84

Tôi và tên ấy sống trong một thế giới chỉ có hai người. Hà hà. Đã bao lâu rồi nhỉ? ^-^ Món mỳ gói Cẩm Thánh nấu cho tôi, biết mùi vị thế nào không? Quá sức là ngon... ngon đến mức muốn chết luôn. >.<

Ding ring ring...

Di động của Cẩm Thánh đang reo vang. -O- Có người gọi điện tới.

"A lô, ai đó?"

Tôi dỏng tai lên nghe...

[Đại ca, tớ đây.]

Í ~ Lý Vân Quân, dù gì cũng là người mà cả đời chẳng giúp gì được cho tôi nhưng phá hoại không khí người khác thì lại là cao thủ. -_;

"Cậu à."

[Đại ca! Tớ và Diệp Ngân quen nhau rồi.]

"Thật hả? Giỏi lắm"

Thật là. Bất lực toàn tập! -_- Quen với Diệp Ngân rồi cơ đấy!

"Đưa điện thoại cho em! Này ! Lý Vân Quân, đồ quạ đen chết thối! Chẳng phải là cậu bảo không cần à? Nói quen nhau gì chứ? Cậu đến đây ngay cho tôi!"

[Ha ha ha! Tuấn Hỷ, cậu đang ở nhà Cẩm Thánh hả?]

"Ừ. Mau đến đây đi!"

[Biết rồi]

Vân Quân hứng chí đáp lại. Đến đây đi nhóc, chị đây sẽ dạy dỗ cẩn thận! Mới sáng sớm nay còn bảo không thèm, còn làm ầm ĩ, quen nhau á? Dù sao trước kia tôi cũng biết tỏng tên này rồi. Phì.

"Hà hà, sao xúc động quá thế?"

"Xương Sườn mà đến đây là chết chắc, em phải diệt hắn!"

"Chúc mừng hắn đi, đừng nói gì khác cả, tên Vân Quân ấy không rõ chuyện đó đâu."

"Hiểu rồi, sẽ dạy dỗ lại vậy. ^-^"

"Ha ha, tốt."

Tôi nhìn gương mặt Cẩm Thánh, nghĩ ngợi lung lắm...

"Cẩm Thánh..."

"Hử?"

"Sao anh lại đẹp trai thế?"

"Cái gì?"

"Không phải, quá đẹp trai. -_-;; Có cần làm bộ mặt hớp hồn đó không?"

Mặt Cẩm Thánh lại đỏ lên. Ha ha! Vui chết đi được. Ngày nào tôi cũng được thấy vẻ mặt mạnh mẽ của anh, thỉnh thoảng lại đáng yêu đến mức chỉ muốn cắn cho anh một phát. -_^

Cốc cốc!

"Tớ đây, đến rồi đây, mở cửa ra cho tớ!"

"Đồ thỏ nhép! Không bấm chuông lại gõ cửa làm quái gì thế?? Ảnh hưởng đến hàng xóm!"

"Đại ca, tớ quen với Diệp Ngân rồi! ^O^"

"Thì cậu đã nói rồi đấy thôi."

Xem ra Lý Vân Quân có vẻ vui lắm, Con người ấy mà, từ trước đến nay, nếu đã yêu thì phải thành thực, như thế mới hạnh phúc được. -_-^

"Lý Vân Quân, cậu đến đây. Đến đây!"

Tôi đến gần Vân Quân, đánh hắn liên tiếp. Hồi trước, hễ đánh là hắn chạy nhảy la lối um xùm, bây giờ lại ngoác miệng ra cười. Khùng rồi à? Nếu đã thích Diệp Ngân như thế thì từ chối làm quái gì? -_-+ Chúng tôi ở đó chơi đến gần nửa đêm, Vân Quân chọc cho chúng tôi cười đến chết sặc. Chuyện của Xương Sườn xem như đã ổn. May mắn thật ấy! Xương Sườn cũng tươi tỉnh hơn rồi. Hề hề.

Nhưng càng buồn cười hơn là Lý Vân Quân cố sống cố chết làm bộ bộ ra vẻ đàn ông, trước mặt Diệp Ngân không bao giờ tỏ ra vui vẻ thái quá, khuyên không nổi hắn. Vậy nhưng Diệp Ngân lại vui sướng đến sắp điên. Đúng là một cặp man rợ.

Cuối cùng cũng chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ nghỉ mà chúng tôi mong đợi bao lâu nay. Hu ra

vui quá trời!!! Kỳ nghỉ đông này, tôi sẽ cùng Cẩm Thánh và đám nhóc kia đến Đông Hải chơi, nếu được nghỉ nhanh nhanh một chút thì tốt biết mấy.

Sự kiện Lý Vân Quân đã lắng lại một khoảng thời gian, sau đó lại gặp vấn đề khác. Đối với chúng tôi thì đó là lần khảo nghiệm đầu tiên... Đó là Chí Hồi, người luôn ở cạnh chúng tôi, luôn bên chúng tôi lặng lẽ, bỗng nhiên biến mất khi chỉ còn cách kỳ nghỉ đúng một tuần. Chí Hồi không những nghỉ học mà cả điện thoại cũng không nghe, di động luôn trong trạng thái tắt máy suốt một tuần. Cẩm Thánh và Thái Dân, Vân Quân đều nóng ruột vì Chí Hồi chưa từng làm thế bao giờ. Từ khi tôi quen biết Chí Hồi, cậu ấy chưa hề biến mất tăm mất dạng như bây giờ. Phải làm sao bây giờ? Mẫn Chí Hồi, cậu đang ở đâu?

"Mẹ kiếp!"

Di động vẫn tắt máy. Khương Cẩm Thánh tức giận đến mức ném cả điện thoại đi. Mọi người đều biết bạn trai tôi rất coi trọng bạn bè. Tuy về sau chúng tôi thân thiết hơn nhưng lần này, Chí Hồi đã khiến Cẩm Thánh, Vân Quân, Tuấn Anh, không, tất cả chúng tôi đều lo lắng.

"Rốt cuộc là chuyện gì? Thật là!! Lo quá đi mất!"

"Cái tên chưa bao giờ vắng mặt hay rút lui, có chuyện gì kia chứ?"

"Hu ~ anh Chí Hồi đang làm trò gì đây?"

Chúng tôi đều sốt ruột nên chẳng nói gì. Nếu biết có chuyện gì là tốt rồi... Vậy sẽ không buồn bực như thế nữa... Chúng tôi chẳng làm được gì.

"Đến nhà Chú Hồi thử xem sao"

"Hôm qua đã đi rồi mà"

"Thì lại đi! Mẫn Chí Hồi chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Cậu ấy không phải là người tùy tiện nghỉ học như thế. Chắc chắn! Nhất định là xảy ra chuyện gì rồi!"

Chúng tôi đến nhà Chí Hồi. Gần đây, Cẩm Thánh có phần bất ổn. Anh cùng Thái Dân, Trí Anh, Vân Quân không kể ngày đêm đến nhà Chí Hồi tìm kiếm. Họ đến Nam Môn, phố Nhân, bến xe... thậm chí cả Nhân Xuyên nữa nhưng không thể tìm đâu ra Chí Hồi.

Trước cửa nhà Chí Hồi chẳng có đèn đóm, hình như trong đó trống không nhưng chẳng au muốn bỏ đi, tiếp tục quan sát cửa nhà Chí Hồi.

Đến tờ mờ sáng, chúng tôi mới về nhà. Hôm nay không gặp Chí Hồi, sắp nghỉ đông rồi... Chí Hồi từng vui sướng nói sẽ đến chơi ở Đông Hải nhưng giờ chẳng thấy đâu. Chúng tôi đều không rõ đã có chuyện gì xảy ra nên chỉ còn cách tiếp tục đợi chờ.

Chương 85

Hôm nay, Cẩm Thánh và Vân Quân, Thái Dân lại đến nhà Chí Hồi. Vẫn tối om như cũ! Chẳng lẽ không gặp lại quay về ư? Lúc nào tôi cũng nhớ đến gương mặt tươi cười của Chí Hồi. Tôi đã nhớ đến vậy, thì chắc họ còn nhớ hơn... Chúng tôi khoác áo jacket, khoác thêm áo khoác to đùng, đứng đợi Chí Hồi ở Hồ Đông Lý nhưng tên ngốc. Lúc này...

"Ê! Đó chẳng phải là mẹ Chí Hồi sao?"

Nghe thấy tiếng hét của Vân Quân, Thái Dân vội vã chạy ngay lại.

"Đúng rồi! Là dì!"

Trong tích tắc sao lại vui đến thế. Cẩm Thánh vội cúi chào mẹ Chí Hồi.

"Dì ơi! Bọn cháu đến rồi đây!"

"Ôi chao! Đến tìn Chí Hồi à? Không lạnh sao? Đợi bao lâu rồi?"

"Chúng cháu không sao nhưng Chí Hồi đâu ạ?"

"Lạnh quá, vào nhà đi rồi hẵng nói, lạnh quá đúng không? Ôi chao, tay Tuấn Hỷ cóng rồi này, nhìn các cháu kìa!"

Tôi cảm thấy có gì đó bất thường, mẹ của chí Hôig gầy đi rất nhiều, như cso điều gì muốn nói. Sao nhìn bi thương đến thế?... Tóm lại đã xảy ra chuyện gì chứ?

"Cẩm Thánh, kỳ quá hả?"

"Đã có chuyện gì thế hả dì?"

"Cơ nghiệp của ba Chí Hồi sụp đổ nên mới thành ra thế này đây. Hư..."

Trong nhà có rất nhiều giấy niêm phong màu đỏ. Chúng tôi chỉ nghe nói niêm phong là chưa tịch thu tài sản nhưng chưa từng thấy bao giờ nên không biết phải nói lời gì để an ủi nữa.

"Trong lúc đó, ba Chí Hồi lại bị tai nạn giao thông phải vào bệnh viện phẫu thật...hu..."

Thì ra là thế, Chí Hồi đã gặp phải bao chuyện thương tâm mà chúng tôi không hề hay biết, đau lòng quá...

"Có nặng lắm không ạ?"

"Hu... có lẽ tuần sao lại phải tiến hành phẫu thuật lần nữa. Không biết sao mà xảy ra quá nhiều chuyện đột ngột thế này."

"Dì ơi, càng những lúc thế này càng phải bình tĩnh. Dì còn có bọn cháu mà, đừng lo lắng quá."

"Dì ơi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa."

Tôi muốn nắm lấy tay mẹ Chí Hồi an ủi nhưng chỉ biết rơi nước mắt như một con ngốc.

"Thế Chí Hồi, Chí Yến đâu ạ?"

"Chí Yến còn nhỏ, không làm gì được nên gửi đến nhà chú nó rồi. Chí Hồi bảo nó lớn rồi, muốn đi làm kiếm tiền cho ba nó làm phẫu thuật nên đến Lãnh Đông Quảng làm việc, khuyên nó cũng không ích gì, bảo nó đi học cũng không nghe. Có cách gì không? Lần đầu tiên đứa con ngoan ngoãn, hiền lành của dì phải làm như vậy. Dì phải làm cách nào để bảo nó đi học đây?"

Ngốc quá... khóc một mình... khắc phục khó khăn một mình... đau lòng cũng một mình... Nghĩ đến đây đã thấy buồn muốn chết.

"Lãnh Đông Quảng ở đâu hả dì?"

"Muốn đến thăm hả? Nó sẽ không vui đâu..."

"Yên tâm, bọn cháu đều là bạn tốt mà dì."

"Cảm ơn. Cảm ơn các cháu. Sau này nhà dì ổn đingj trở lại sẽ không quên các cháu đâu. Giúp Chí Hồi của dì với, cáu cháu biết Chí Hồi rồi chứ? Các cháu thân với nó nhất... biết Chí Hồi nhà dì là đứa trẻ như thế nào rồi phải không? Hu..."

"Dạ phải. Đương nhiên chúng cháu hiểu cậu ấy. Nhất định chúng cháu sẽ ở bên Chí Hồi, dì đừng lo lắng quá."

Vân Quân nắm chặt bàn tay mẹ Chí Hồi cười khổ sở, mắt đỏ hoe.

"Chú sẽ khỏe lại mà, dì phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Càng những lúc thế này thì càng phải chú ý."

"Ừ, thật cảm ơn các cháu quá, đã ăn cơm chưa? Ăn đã rồi hãy đi."

"Không cần đâu ạ, chúng cháu phải đi tìm tên kia đã, gặp hắn rồi cùng đi ăn luôn."

"Chúng cháu đi đây."

"Yên tâm dì nhé?"

"Ừ, tạm biệt."

Chúng tôi ra khỏi nhà Chí Hồi, không chỉ tôi mà mọi người đều thấy buồn. Chí Hồi chắc là biết đầu tiên? Nhà cậu ấy xảy ra chuyện như thế... Chúng tôi đều hiểu, tai họa trên trời rơi xuống thế này sẽ để lại vết thương mãi không khép miệng.

Trên đường đi tìm Chí Hồi, Cẩm Thánh không nói năng gì, không biết anh đang nghĩ những gì, không một cảm xúc. Thực sự tôi sợ khi anh tức giận lên sẽ phạm phải lỗi gì đó.

"Con thỏ nhép, đồ đại ngốc!"

"Đồ ngu! Thỏ nhãi nhép mà nói với bọn mình thì ổn rồi còn gì!"

Dường như Vân Quân và Thái Dân quá tức giận nên co chân đá thùng rác.

Mẹ Chí Hồi đã nói địa chỉ Lãnh Đông Quảng cho chúng tôi biết. Chúng tôi thấy rất nhiều chú đang bận bịu làm việc, xem ra rất mệt nhọc, vẻ mặt không cảm xúc.

"Chú ơi, bọn cháu muốn tìm một người. Ở đây có học sinh nào tên Mẫn Chí Hồi không?"

Cẩm Thánh trịnh trọng hỏi một người khỏe mạnh không biết bao nhiêu tuổi.

"Mẫn Chí Hồi?"

"Phải."

"A! Chắc là cậu thanh niên mấy hôm trước đến đây làm việc phải không. Cậu bé thư sinh nho nhã đoe mắt kính chứ gì?"

"Đúng rồi, cậu ấy giờ đang ở đâu ạ?"

"Cậu ấy ở kia, rẽ phải, cứ đi thẳng tới, phía kho đông lạnh lớn như một cái động kia kìa."

"Cảm ơn chú nhiều lắm."

Chúng tôi chạy đến hướng mà chú ấy vừa chỉ. Lúc này, tôi chẳng nghĩ đuợc gì, chỉ thấy thương xót. Nhỡ gặp Chí Hồi lại khóc thì sao? Không được khóc!

Bốn người chúng tôi đều đứng đờ ra nhìn cậu ấy, trên gương mặt Chí Hồi mất ngày đã không gặp, giờ đây đã nhuộm rõ vẻ mệt mỏi và mất sức, lại không ăn cơm đúng bữa... Trời lạnh thế này mà Chí Hồi lại dùng khăn để lau mồ hôi.

"Này! Tiểu tử thối!"

Giọng Thái Dân run run. Chí Hồi thấy chúng tôi thì mỉm cười... còn... còn... còn không quên mỉm cười lúc này nưuax, xem như là may mắn, may mắn rồi...

"Muốn gọi điện thoại từ trước rồi... Sao tìm đến đây được vậy?"

"Đồ thỏ nhép! Đừng cười!! Cậu là đồ khốn! Không được cười!! Mẹ nó!! Hu..."

"Hy Thái Dân, khóc cái gì, thằng này!!"

"Mẹ nó!! Xiiiii... Hu..."

"Í cha! Vân Quân cũng khóc à? A, bọn nhóc này, tự nhiên lại khóc? Nhớ tớ đến thế à!"

"Không phải, thằng nhóc này! Nhớ cậu đến mức muốn chết đây này!"

Tôi cố gắng kiềm chế để mình không khóc... cười đến phút cuối... kết quả là nước mắt vẫn không thèm nghe lời.

"Chí Hồi đã ăn cơm chưa?"

"Lần này thì đến Tuấn Hỷ khóc? Ngốc quá! Bây giờ phải đi ăn cơm rồi."

"Đi ăn thôi!"

Nụ cười của Chí Hồi như che giấu nỗi đau trong lòng, cố gắng cười cho bọn tôi thấy, càng khiến chúng tôi đau lòng hơn.

Đến tiệm ăn, chúng tôi gọi năm bát canh sườn nóng hổi.

"Ui chao ~ ngon quá đi mất! Ăn nhanh đi! Woa ~ ngon thật đấy, thực sự, ngon quá sức tưởng tượng... Ăn ... phù..."

Chí Hồi đặt bát đũa xuống, cuối cùng đã rơi nước mắt... Chí Hồi... Chí Hồi...

"Mẹ nó... đúng là ngon thật... hu hu..."

Tuy nước mắt chúng tôi rơi hoài không dứt... nhưng món canh sườn này rất ngon! Chúng tôi khóc đến nỗi mũi đỏ ửng lên nhưng vẫn cười, đến cuối cùng đã để bát canh nguội lạnh cả.

Mọi người trong quán đều ngẩn người , lén liếc về phía chúng tôi, nhưng chúng tôi vừa gạt nước mắt vừa ăn... rất chi là thú vị và ngon lành.

Món canh sườn khiến người ta ăn ngon lành, ăn đến rơi nước mắt. Thực sự là lần đầu tiên, chúng tôi ăn ngon lành đến thế.

Chương 86

"Vốn cũng định gọi điện thoại nhưng công việc bận quá. Không phải viện cớ đâu, thật sự có lỗi với mọi người, đã không liên lạc với các bạn!"

"Cậu hiểu là được rồi, thỏ nhép!"

"Hừ! ^-^"

"Đừng có cười, đồ khốn!"

"Tan học về, tớ bị dọa đến hoảng hốt. Vật dụng trong nhà đều bị niêm phong cả. Ôi, nhà tớ cũng xảy ra những chuyện như vậy nữa. Ai mà nghĩ được rằng nhà tớ lại ra nông nỗi này. Lúc ấy, tớ vẫn nghĩ bố sẽ có cách xử lý nhưng tối hôm ấy không ngờ ông lại gặp tai nạn giao thông, mẹ và Chí Yến lo lắng chạy đến bệnh viện. Lúc đó, tớ cảm thấy vô cùng có lỗi với bố khi tất cả trách nhiệm đều đổ dồn lên vai ông. Bác sĩ nói với mẹ và tớ rằng, nếu phẫu thuật lần này không thành công thì lần sau phải làm nữa... phải chuẩn bị đủ tiền phẫu thuật mới được."

Chúng tôi chỉ lặng lẽ nghe Chí Hồi nói, chỉ một mình cậu ấy, chắc chắn là rất vất vả...

"Lúc ấy, tớ không nghĩ gì mà chạy luôn đến đây, chỉ có một suy nghĩ là phải kiếm tiền thật nhanh. Khi ấy, tớ chỉ nghĩ mình là con cả trong nhà... Lúc đó, tớ mới nhận thức được những việc mà mình phải làm... "

Đúng lúc ấy, Cẩm Thánh không nhịn được, đứng phắt dậy.

"Mẫn Chí Hồi, đứng dậy!"

"Cẩm Thánh, sao thế?"

Cẩm Thánh như thế thì Thái Dân có khuyên cũng vô ích.

"Đứng dậy!"

Chí Hồi đứng lên.

Bốp...!

Chí Hồi bị cú đấm đột ngột của Cẩm Thánh làm ngã nhào xuống đất.

"Đồ khốn! Trong mắt cậu bọn tôi là gì hả? Nói xem, chúng tôi là gì?! Trước giờ luôn là bọn này đi gây chuyện rồi cậu đến dàn hòa, thế chẳng phải đều là vì bọn này sao? Không phải hả? Hả? Nói xem nào! Trả lời đi!"

"Là vì các cậu, là vì muốn tốt cho các cậu nên mới làm thế. Các cậu là bạn của tớ mà... Chuyện ấy tớ có thể làm được, hơn nữa, các cậu là những người bạn mà tớ nguyện trả giá tất cả, thậm chí cả tính mạng để đổi lấy!"

"Đúng! Bọn này là bạn của cậu!! Đồ khốn!! Nhưng cậu không ăn uống gì, cũng không đi học... Mẹ nó, khổ như thế mà còn cười! Tên điên còn cười gì nữa!! Mẹ kiếp!!"

Vừa thấy Cẩm Thánh rơi nước mắt, tôi cũng khóc theo. "Đau quá... vô cùng thương xót" ... chắc là được dùng trong trường hợp như thế này chăng.

"Đại ca... đừng khóc nữa!"

Lần đầu nhìn thấy nước mắt của Cẩm Thánh, thấy nước mắt của tên ấy, tôi càng khóc dữ hơn.

"Cẩm Thánh... Khương Cẩm Thánh... xin... lỗi... thật sự rất xin lỗi, đừng khóc nữa, là lỗi của tớ... xin lỗi cậu!"

"Đồ khốn! Bạn! Chúng ta là bạn!! Là mối quan hệ mà những lúc thế này có thể giúp đỡ lẫn nhau!! Bọn này là bạn cậu mà, cảm thấy mệt thì cứ nói mệt, có khó khăn thì nói có khó khăn để bọn này đến giúp cậu, đó mới là bạn! Chuyện khó khăn như vậy mà một mình cậu chịu được à? Cậu bảo bọn này đến giúp cậu, bọn này lại từ chối cậu mà bỏ chạy hết hả? Mẹ nó."

"Không phải mà, không phải... không phải thế đâu. Tớ biết khi tớ cần giúp đỡ, các cậu sẽ dốc toàn tâm toàn lực. Biết rõ là thế nhưng lại thấy nếu làm vậy thì sẽ rất có lỗi nên không nhẫn tâm. Một mình tớ chịu đựng là đủ rồi, còn bắt cậu cũng... tớ sẽ càng đau hơn!"

"Bây giờ cậu thành ra thế này, bọn này có thể yên tâm thoải mái mà ngủ được à? Đồ khốn, cậu là người quan trọng của bọn này... không phải thế hả? Lý Vân Quân!"

"Tất nhiên rồi! Hu hu... mẹ nó! Có ai đang rắc gì vào mắt tớ thế này!!!"

Trong tích tắc, tất cả chúng tôi đều khóc toáng lên. Thái Dân và Vân Quân ôm lấy Chí Hồi, Cẩm Thánh quay người đi lặng lẽ khóc.

"Cảm ơn... cảm ơn các cậu... thật sự vô cùng cảm ơn mọi người. Bạn bè là thế sao? Thật không ngờ!!! Bây giờ tớ cảm thấy sức lực tràn trề, như thế bất kỳ việc gì cũng có thể làm được. Thật sự cảm ơn các cậu, Khương Cẩm Thánh, Lý Vân Quân, Hy Thái Dân, Phác Tuấn Hỷ, cả Tuấn Anh, Tiểu Mẫn, Trí Anh... Cảm ơn mọi người!"

Khi trường học tiến hành làm lễ để tuyên bố kỳ nghỉ, Chí Hồi đã đến trường, sau đó năm tên con trai sau khi lễ kết thúc đã theo Chí Hồi đi làm. Chí Hồi không còn khóc, tôi nghĩ cậu ấy sẽ không khó nữa, cậu nói có các bạn bên cạnh thì sẽ không khóc, còn nói phải cảm ơn Thượng Đế đã ban cho cậu những người bạn quý giá nhất.

Đôi lúc, khi tôi gặp khó khăn thì tôi sẽ không để ý đến nỗi khổ của người khác. Tôi luôn nghĩ rằng người khác có khổ bằng tôi không? Và cứ thế phớt lờ nỗi đau của họ. Nhưng đối với hoàn cảnh khó khăn của chính mình, muốn thích ứng với nó cũng rất vất vả, lúc ấy rất cần một người để khóc cùng mình. Lúc đó, rất muốn miễn cưỡng mỉm cười trước mặt người khác nhưng trước mặt người nào đó thì không cần cười... không cần nhẫn nhịn... không cần cố gắng che giấu, nếu mệt thì cứ nói mệt... đau khổ thì nói đau khổ... bộc lộ tất cả tình cảm ra ngoài... Đó chính là bạn bè, vậy nên, vậy nên... Chúng ta là bạn!

Chí Hồi, cậu có biết chia sẻ niềm vui là thế nào không? Là sẽ khiến niềm vui tăng gấp hai lần. Vậy có biết chia sớt nỗi buồn là ra sao không? Lúc cậu khóc sẽ có người khóc cùng cậu, lặng lẽ không nói chỉ nắm tay cậu. Như thế, nỗi đau sẽ vơi bớt rất nhiều.

Những người bạn như vậy cậu đang có rồi đố, đồ ngốc... chính là bọn mình đây. ^-^ Bọn mình không phải là bạn cậu ư?

Đám con trai ngày nào cũng đến Lãnh Đông Quảng làm việc. Bọn con gái chúng tôi không làm gì cũng thấy ngứa ngáy khó chịu nên hôm nay định là sẽ làm chút gì đó. Tôi cùng với Trí Anh, Tiểu Mẫn, Diệp Ngân đến Nam Môn nhưng chẳng có chuyện gì cho bốn đứa làm. TOT

"Bọn mình làm gì đây?"

"Ừ, có gì để làm không nhỉ?"

"Ây da, đúng rồi! Tớ có quen một tiền bối, tiền bối đó có tổ chức biểu diễn từ thiện, tớ gọi điện hỏi xem có thiếu người không!"

Lời Trí Anh khiến chúng tôi có thêm hy vọng. +_+

"Í da! Good idea!! Hỏi nhanh đi!!"

Trước khi chúng tôi đã từng nhảy nên rất tự tin. Nhất định phải có chỗ để chúng tôi làm nhé! >_<

"Chào chị, tiền bối! Em là Trí Anh! Phải ạ! Chị vẫn khỏe chứ ạ? A, em muốn hỏi xem bên chị có thiếu người không? Dạ phải, bọn em muốn làm thêm. Hả? Thật ạ? Thật ạ? Dạ! Dạ! Tất nhiên rồi! Dạ! Bọn em đến ngay bây giờ!"

"Nói gì thế? Thiếu người không?"

"Ha ha! Yes!!"

"Hura!! May mắn quá!"

"Các chi em, mau đi thôi! Nhanh lên, nhanh lên! May quá!"

Sau đó, kỳ nghỉ đông của chúng tôi đã trôi qua trong bận rộn. Tuy những bạn học khác đều nói họ rất rảnh rỗi thảnh thơi nhưng chúng tôi lại bận làm việc. Gần tháng không chơi bời gì, cũng không gặp Cẩm Thánh nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Trong một tháng, chín người chúng tôi đã kiếm được bảy trăm ngàn won. +O+ Xúc động quá!

Chín người bọn tôi cùng đến bệnh viện. Cũng may mà lần phẫu thuật thứ hai của bố Chí Hồi rất thành công nên mẹ cậu ấy và Chí Yến xem ra cũng ổn hơn nhiều. Bố mẹ cậu ấy nói không thể nhận hết số tiền mà chúng tôi vất vả lắm mới kiếm được nên đưa lại cho chúng tôi hơn một nửa. Cẩm Thánh xúc động nói nhất định họ phải nhận hết nhưng mẹ Chí Hồi mỉm cười nói:

"Ha ha, thật sự rất cảm ơn các cháu! Dì thấy rất vui khi có các cháu ở đây. Mấy đứa cầm nửa số tiền này đi du lịch đi. Cả tháng nay chắc là không được đi chơi gì đúng không? Mấy đứa mà không đi thì dù sẽ thấy có lỗi lắm!"

"Hu ra. ~ Bọn cháu được đi chơi thật à? >_<"

Vân Quân vừa nói xong, Cẩm Thánh, Thái Dân và cả Trí Anh đều cho cậu ta một cú đấm. Tên này biết rõ là nói ra sẽ bị đánh mà còn cố lên tiếng, đáng đời. -_-;;

"Cẩm Thánh, cháu cứ nghe lời dì đi. Hiện giờ bố của Chí Hồi cũng sắp bình phục rồi. Vì các cháu đã cho Chí Hồi dũng khí nên nó sẽ càng cố gắng hơn. Dì thật sự rất cảm kích các cháu!"

Bố mẹ Chí Hồi cương quyết không nhận tiền nên chúng tôi chỉ còn nước cầm số tiền đó đến nhà Vân Quân. Sau đó, chúng tôi quyết định đi Phủ Sơn ba ngày bốn đêm. Ha ha ha.

"A! Cuối cùng chúng ta cũng sắp đi Phủ Sơn rồi ư?? Ồ yeah ~ baby ~ yeah! ~"

"Anh ơi, vui quá nhỉ?? Woa!! Hay quá!! Được ở bên anh ba ngày bốn đêm rồi!"

"Xùy! -_-;;"

Và như vậy, chúng tôi đã đi Phủ Sơn chơi bằng số tiền tự mình kiếm được. Biển mùa đông... mong chờ quá!

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ