The Soda Pop
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Tôi là tất cả của tên ấy - trang 7

Chương 69

Sai khi về Thủy Nguyên, việc đầu tiên là đến siêu thị gần nhà Vân Quân để mua những thứ cần thiết cho buổi tụ họp. Mua xong, ^^* Vân Quân đau buồn nói tiền tiêu vặt tuần này thế là đi tong. Mọi người thấy tội nghiệp, mỗi người đưa cho hắn mười ngàn won, lúc đó hắn mới sung sướng cười toe toét.

"Này! Phác Tuấn Hỷ! Tiểu Mẫn sẽ đến chứ?"

"Này! Sao người không gọi ta là chị nữa hả?"

"Tôi làm nhiều thứ cho bà như thế, bà còn muốn tôi thế nào nữa?"

Hứ! -_-;; Sớm đoán biết tên này rồi mà! Không hổ là tên điên. Phác Tuấn Anh là tên điên đâu phải ngày một ngày hai. Hứ! Tôi chăm chỉ xào đồ ăn với Chí Hồi, Thái Dân cũng tỉ mẩn trộn các món lạnh. Cái tướng to đùng của Thái Dân lại ngồi một đống tỉ mỉ dùng dao cắt trái cây đúng là khiến người ta tức cười, suýt chút nữa Chí Hồi làm đổ cả chảo thức ăn. ^^;;

Cốc...cốc!

"Ô? Có lẽ là Tiểu Mẫn và Trí Anh đó! Tuấn Anh, mở cửa đi!"

"Khặc khặc."

Chắc Thái Dân thấy dáng điệu mình nấu ăn có vẻ không tự nhiên cho lắm.

"Thái Dân, đâu cần ngại như thế? Chắc lúng túng hả?"

"Buồn cười lắm, phải không?"

"Ừ. Mà bây giờ Cẩm Thánh đang làm gì nhỉ?"

"Phải đó, chỉ thiếu mỗi cậu ấy, tiếc thật. Đợi Cẩm Thánh về rồi chúng ta lại tụ tập ở nhà Vân Quân nhé!"

"Ừ."

Mới có mấy tiếng đồng hồ mà tôi thấy nhớ anh rồi. Sao vậy kìa? Có một thời gian không gặp anh cũng không ôm anh, hôm nay gặp được rồi, thổ lộ rằng tôi yêu anh rồi còn được anh ôm, vì thế càng nhớ anh hơn. Vậy cái quãng thời gian đó sao tôi có thể ráng chịu đựng được nhỉ? Thật không tin nổi. ^^*

Vào phòng khách, tôi đã thấy Trí Anh và Tiểu Mẫn ở đó. Nhìn thấy tôi, Trí Anh liền gào to:

"Má già! Nghe nói hôm nay thành công rồi?"

"Hề hề. ^-^V"

Tôi làm biểu tượng chiến thắng hình chữ V với Trí Anh.

"Nghe nói hôm nay cậu đã biểu diễn một vở vô cùng cảm động hả?"

"Xì! Ai nói chứ? Là ai? Lý Vân Quân, là cậu phải không? Cậu cút ngay cho tớ nhờ!"

Chúng tôi dọn lên một bàn đầy thức ăn, thứ gì cũng có. -_-;; Tuy đơn giản hơn nhưng mùi vị cũng khá. Trên thực tế để tăng thêm mùi vị đã cho thêm gia vị của mỳ cay, lúc mọi người ăn cứ bảo rằng có mùi vị của mỳ cay, thật khiến tôi với Chí Hồi bực mình, suýt chút nữa nói cho bọn họ chết luôn.

"Tuy là vở kịch do Vân Quân tạo ra nhưng kết quả rất tốt. Mọi người nói xem phải không?"

"Mỗi một lần đau là một lần trưởng thành mà. Ha ha..."

Thái Dân liếc Trí Anh đang nói rồi dốc một ly rượu vào miệng. Không khí này thật là! Tóm lại là giữa Thái Dân và Trí Anh, Tuấn Anh và Tiểu Mẫn đã xảy ra chuyện gì chứ?

"Phác Tuấn Hỷ, kính cậu một ly"

"Được, biết rồi, nhóc! Tiểu Mẫn cạn ly nhá!"

"Ừ. ^^*"

Tiểu Mẫn đã uống một lượng kha khá rồi, Phác Tuấn Anh nhìn bằng cặp mắt không tán đồng.

"Này, uống ít thôi, không lại gây chuyện nữa"

"Không!Không thể nữa đâu. =_;"

"Ặc."

Tôi ngạc nhiên, lại gây chuyện nữa? Có lẽ ý nói Tiểu Mẫn uống say rồi sẽ gây ra chuyện gì sao? Ôi thắc mắc quá, muốn điên lên rồi đây. Hic. TT_TT Có hỏi thì cũng không chịu nói tôi nghe đâu. Ừ!

Uống một ly rồi lại thêm một ly nữa, cứ uống đến lúc bắt đầu thấy say.

"Này, nước Mỹ có xa lắm không?"

Mọi người đều gật đầu xác nhận, xa lắm! Ôi! Sao lại xa chứ! Nhớ anh quá. Có lẽ nhận ra tâm trạng tôi hẫng đi, tài tử Xương Sườn của chúng tôi đứng dậy đi vào trong phòng. Vào đó làm gì vậy? Hắn lấy cà vạt ra thắt quanh đầu. Nghĩ ra cảnh này rồi -_-;; Lúc truxocs say rượu ở quán hắn đã hát bài "Tạm biệt" với điệu bộ như thế đấy, dúng là phá cách mà. Hôm nay, hắn muốn hát bài gì đây? Tâm trạng tệ quá thì chơi cho đã vậy, hic. T_T

Hôm nay mới được thưởng thức no mắt màn trình diễn phong phú mang tính lịch siwr của Vân Quân và Thái Dân sau khi uống say.

"Này! Ban nhạc phải có chỉ huy chứ, trước khi hát phải có nhịp mà!"

"Biết rồi! Không phải lo, cứ để đó cho tớ. Nhìn tớ đây!"

Tất cả ánh mắt dồn vào cậu ta. Tôi cũng nhìn cậu ta đầy tò mò, Thái Dân cũng được mong đợi luôn. +_+

"Nghỉ! Một nè! Tạm dừng hai phách, hít thở sâu ba phách, một... hai... ba... bốn!"

Mọi người bị cậu ta chọc cười lăn lộn, có người còn ôm bụng ngã xuống đất.

"Mười lăm nè, mặt trăng sáng quá! Cao cao trên bầu trời ~ ai da da ~ không thể ngừng suy nghĩ, nhớ mong nàng, mất ngủ cả đêm ~ da da. ~ Nơi nào vắng đến tiếng sáo quen thuộc? Người tôi yêu đã cho tôi một mối tình, hãy vui vẻ cất lên tiếng sáo, không thể khiến tim thôi ngừng đập. Ai cha. ~"

Tức cười thật. Hai người đi qua đi lại, nhảy điệu múa cổ, thêm dáng điệu kỳ cục, vẻ mặt kỳ cục, xem ra Vân Quân rất có vẻ "tài tử", động tác tay của Thái Dân, cả động tác thân người kỳ lạ... thật khiến người ta cười đến đau bụng. Màn biểu diễn của hai tên này kéo dài một lúc lâu.

"Nhớ đại ca hả? Phải chịu đựng thôi, biết chưa? >_< Tớ sẽ làm cậu cười ở đây, ha ha..."

Vân Quân. không, hắn là tên khiến người ta muốn ghét mà không nỡ lòng nào ghét được. Lời quạ đen nói khiên tôi vui trở lại rồi. ^_^ Tên này cũng nên có bạn gái rồi... Như thế mới giải phóng được hắn ra khỏi bầy quạ chứ.

"Tớ sẽ khiến cậu cười mỗi ngày như thế này nhưng cậu không được quyền thích tớ, nếu không tớ sẽ khó xử đó. >_< Nói thế nào thì tớ cũng xứng với đại ca nhất."

Tôi thật sự hy vọng Vân Quân nhanh chóng có người yêu!!! Tôi nói thật đó...! -_-

Chương 70

Một ngày... hai ngày... ba ngày... một tuần... vẫn chưa về, Cẩm Thánh vẫn chưa về. Nếu có một tin tức nào đó thì hay biết mấy! Nhưng chẳng có chút xíu nào cả. Lúc nào tôi cũng nghĩ có khi nào anh không bao giờ trở về nữa không? T_T Nhớ anh quá, là tôi ngốc ư? Nhưng quả thực rất nhớ anh, mong anh, tôi đau lòng quá, ngày nào cũng mở điện thoại ra xem... Lại tắt máy, cả ngày cứ nghĩ ngợi vẩn vơ. Yixiiiiiiii, có cần vứt điện thoại đi không! -_-'' Chắc sẽ không có chuyện như Vân Quân nói chứ, đã nhắm trúng một em tóc vàng nào đó rồi không về nữa. Không đúng, không thể thế, có một người bạn gái xinh đẹp như tôi thì sao thế được? -_-;;

Mười ngày đã trôi qua nhưng vẫn không có một tin tức gì, làm sao đây?

"Đừng khóc, anh ấy sẽ quay về mà, chắc có chuyện gì làm chậm trễ thôi."

Trí Anh thấy tôi khóc cũng quýnh quáng lên... Phì, thật buồn phiền. A. thì ra, trong tim tôi Cẩm Thánh đã chiếm một vị trí quan trọng như thế! Phác Tuấn Hỷ, ngôc, IQ thâos, ngu, vô liêm sỉ, bệnh thần kinh, đần...

Tan học rồi, mẹ ơi! Hôm nay phải đi uống rượu thôi, uống nhiều vào, cứ nghĩ đến Cẩm Thánh là khóc... khóc cho đã đi.

Hừ! Yixiiiiiiii! Nước mắt lại rơi tí tách...

Ra đến cổng trường có một tên mặc sơ mi trắng, thắt cà vạt đen, mặc áo jacker nhìn rất đẹp trai đứng ở đó.... Sao mà nhìn tên này giống Cẩm Thánh thể không biết. Đau lòng quá, nhớ anh đến nỗi bị ảo giác mất rồi.

"Tuấn Hỷ, mau đi đi, đó chẳng phải là Cẩm Thánh ư?"

Trí Anh và Tiểu Mẫn cũng thấy rồi! Không phải là mơ sao?

Tên đẹp trai này đang vẫy tay và cười với tôi bằng nụ cười phóng điện kinh hoàng. Tôi bắt đầu chạy! Không phải, phải nói là bay đến trước mặt anh mới đúng.

Có lúc vì yêu anh mà cố lãng quên anh, nhưng thế này sẽ để lại vết thương lòng không thể trị dứt cho cả hai, em sẽ bắt đầu lại từ đầu. Đó là một thành phố nhỏ, chẳng ngờ em lại hối hận đến thế, vì anh đã an ủi em rằng hãy để anh ra đi. Không đúng, không phải do lỗi của anh mà vì anh đã quá mệt. Nhìn thấy anh, em đã rơi nước mắt, phải quay về rồi. Thời gian cũng không thể khiến em quên anh, khi anh đi rồi em mới nhận ra điều đó. Thời gian ở bên nhau em đã lừa dối anh nhưng đối với em điều quý giá nhất đó chính là anh. Chẳng còn gì đau khổ hơn cuộc chia ly này. My Darling You. Em sẽ không bao giờ để anh đi nữa. Em biết rõ trong quãng thời gian đau khổ vừa qua, anh là sự chờ đợi duy nhất.

--- "Love Again" của Cool

Tôi chạy về ohias anh, sau đó lại khóc nức nở. Nhớ anh quá rồi... Tôi cần anh quá rồi... tôi yêu anh quá rồi...

"Tại sao lâu thế hả? Chẳng có chút tin tức nào... Anh có biết người ta đợi anh mà sợ hãi đến mức nào không? Em cứ nghĩ rằng anh đã bị con nhỏ tóc vàng nào quấn lấy rồi! Em lo thế nào anh có biết không hả?"

"Hà hà! Anh muốn nhìn xem họ xinh đpej thế nào nên đã ngắm một lúc nhưng với anh thì có đẹp đến cỡ nào cũng chẳng bằng những cô gái tóc đen, vậy nên đã trở về sớm hơn để gặp em nè."

"Sau này không cần đi Mỹ nữa chứ?"

"Ừ, để em đợi lâu quá, xin lỗi."

"Không, không sao đâu. Anh về rồi mà."

Hu hu, nước mắt cứ chảy hoài không ngừng, chuyện gì thế này?

Tôi và Cẩm Thánh nắm tay nhau về nhà. Đến nhà thay quần áo, chúng tôi đi đến Nam Môn mà truýocs kia từng đi, ăn món Tokbokki mà tôi thích. Sau đó còn chuoj hình Sticker mà Cẩm Thánh ghét nhất, lần này anh cười rất đẹp. Tôi cũng cười, quá đẹp, quả thực quá đẹp nên tuyệt đối không thể để người khác xem được vì tôi sợ rằng người ta nhìn thấy sẽ nói, cười đẹp quá... quá đẹp trai, quá ưu mỹ. Tôi chỉ muốn mình tôi ngắm nó mỗi ngày thôi.

Tôi và Cẩm Thánh cùng đến quán cà phê. Tôi ngồi đối diên, cứ nhìn chằm chằm làm anh có chút không tự nhiên. Anh đằng hắng suốt nên tôi đã chuyển sang ngồi kế bên anh. Tôi đã chịu đựng bao lâu rồi? Thời gian qua đã quá đau lòng, quá mệt mỏi. Mỗi sáng bắt đầu ngày mới như địa ngục nhưng bây giờ chúng tôi đã ổn rồi. Cảm ơn trời đất đã cho con được cười vui vẻ như thế này... Thật hạnh phúc. Chúng tôi đã lại bắt đầu như thế đó!

"Mẹ anh làm phẫu thuật nên anh đến thăm bà. Bà khỏe rồi anh mới về được!"

"Thế ư! Bệnh nặng lắm hả?"

"Giưof cũng tạm ổn nhưng mẹ nói muốn anh đến Mỹ sống cùng bà."

Sao thế được? Tôi chẳng biết nói gì. Làm sao mới được đây.

"Nhưng anh nói với mẹ là không muốn, không đúng, anh nói là không được. Ở Hàn Quốc, anh có một bảo bối quá quý giá nên không thể đi được... Có một bảo bối quý giá như thế, bỏ cô ấy thì con sẽ hối hận cả đời. Nên con không thể rời Hàn Quốc được."

"Wuxiiiiiiii... hu..."

"Ối trời, lại khóc?"

"Sao lại dọa em hả? Thật khiến em giật mình! Suýt nữa là tim ngừng đập luôn rồi... hu..."

Tên này thật hư quá! Dọa tôi suýt chút nữa buồn chết mất

"Tuấn Hỷ?"

"Hả?"

"Lúc ở bên me, anh cứ nhớ em mãi, không biết làm sao mới thôi nhớ em đây. Em có nhớ anh không, dù chút chút cũng được?"

"Một chút chút?"

"Sao không nhớ gì hết vây?"

Anh mở to mắt, tôi dọa anh rồi sao. Môi tôi đã đặt lên môi anh rồi. Ngưỡng mộ chưa? Từ lúc quen anh tới giờ thì đây là lần đầu đó. Quá... quá nhớ anh rồi nên mới...

"Câu trả lời thế nào?"

"ÔI..."

"Trả lời thế này hài lòng rồi chứ?"

"Thì ra nhớ anh đến thể hả?"

"Ừ"

Cái anh này, sao không nhớ chứ? Chuyện đó thì chỉ cần anh đến phòng rồi nhìn lên trần là rõ thôi. Trần phòng tôi chỉ để cho những người lòng dạ lương thiện xem thôi, ha ha. ~ Trên trần nhà có gì ấy à? Là gương mặt của anh to như cánh cửa dán trên đo! Vì quá nhớ anh nên mới có đó, hi hi.

Chương 71

Cách ---

"Phác Tuấn hỷ đâu?"

Không lên tiếng. Đang ngủ nhưng tôi vẫn nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình.

"Là tôi đây."

Tôi đang bò ra ngủ mà. Tỉnh dậy quay đầu lại nhìn thấy các tiền bối năm thứ ba. Tiền bối năm thứ ba sao lại đến tìm tôi thế này?

"Chính xác. Người này chính là Tuấn Hỷ"

Tiền bối năm thức ba mang bảng tên Lỹ Mỹ Doanh nhìn tôi cười. Gì thế này, bầu không khí này là sao? tiền bối Mỹ Doanh đang nhìn tôi cười cười.

"Còn đẹp hơn tưởng tượng nhiều, là người Lỹ Mỹ Doanh đề cử có khác."

"Hả? Gì cơ?"

Tiền bối năm thứ ba tiếp tục nhìn tôi, bọn họ đang bàn tán gì thế nhỉ? Thật như biến thành con ngốc vậy. Muốn thì thầm gì thì các chị cứ tự nhiên đi nhé. Ngó lơ tôi, làm tôi thấy căng thẳng quá.

"Ai da! Ai da! Chào các chị!!"

Trí Anh đột nhiên tỉnh dậy, hình như quen biết họ nên chào hỏi rất nhiệt tình. Người Trí Anh quen chắc chắn phải là người tốt rồi. Ặc! Tôi còn tưởng mấy người này vì Cẩm Thánh đến để gây chuyện chứ. Ha ha ~ làm tô chăng thẳng nãy giờ.

"Ui cha? Trí Anh cũng học lớp năm này à? Có rõ về Tuấn Hỷ không?

"Tất nhiên rồi. ~ Là bạn thân của em mà."

"A, thật không?"

Trời, nói gì vậy, buồn ngủ quá, gọi tôi dậy để làm gì chứ?

"Tuấn Hỷ, bạn có nghe nói về lễ Nữ thần của trường chúng ta chưa?"

Nghe đến lễ Nữ thần, Trí Anh kích động đến mức nhảy chồm lên nắm lấy các chị mà hét.

"Ôi trời mẹ ơi! Tuấn Hỷ được đề cử phải không?"

"Ừ, có tới mười người đề cử bạn ấy đó."

Trí Anh đã kể tôi nghe chuyện về lễ Nữ thần nên tôi cũng hiểu đôi chút. Năm ngoái Y Giang Yến được binh danh... , năm nay tôi được đề cử.

"Tuấn Hỷ, chị là Hội trưởng Hội học sinh, tên Trương Mẫn Trân. Em cũng biết tháng sau phải chọn Nữ thần chứ? Lần trước sau đợt hoạt động của trường, em có rất nhiều người đề cử nên hôm nay mới đến đây tìm đó. Ngày kia có hoạt động bình chọn Nữ thần, bọn trẻ tranh giải rất đông, em nhất định phải đến nhé! Biết chưa hả?"

"Y Giang Yến chắc cũng trong số đó ạ?"

"Ừ! Đúng, Y Giang Yến cũng được nhiều người đề cử. Nói gì thì nói cũng là Nữ thần của năm ngoái mà, quả thực rất xinh đẹp nên đã để lại kỷ niệm rất tuyệt vời. Bọn chị về đây, ngày mai bốn rưỡi chiều sau khi tan học xong phải đến phòng Hội học sinh đó. Đi nhé!"

"Dạ, ngày mai gặp lại."

Y Giang Yên cũng tham gia à? Hu ~ từ khi làm lành với Cẩm Thánh thì tôi cảm thấy hơi ngại với cô ta. Cô ta cũng không sai, lần này tôi lại làm nhiều chuyện có lỗi, phải xin lỗi trước mới phải...

"Này ~ các em ~ đứng dậy nào!"

Oạch ~! Oạch ~!

Trí Anh vô cùng vui sướng bước lên bục giảng gõ gõ vào bảng đen la hét mọi người đứng dậy, xem ra còn vui mừng hơn cả tôi nữa. Tôi cũng cảm thấy vui hơn nhiều, dù gì Trí Anh cũng là bậc thầu trong chuyện lôi kéo mọi người vui theo mà!

"Đứng dậy đi! Tuấn Hỷ lớp đã được đề cử cho lễ Nữ thần đó, ngày mai, ngày kia là tham gia bình chọn! Mọi người cùng cổ vũ bạn ấy nhé!"

Vừa nghe đến lễ Nữ thần, từng đứa trong lớp đang nằm ngủ gà gật tỉnh ngay dậy reo hò, xem ra lễ Nữ thần rất nổi tiếng trong trường. Hình như tụi bạn còn vui mừng hơn cả tôi nữa.

"Í cha ~ lần này nam diễn chính cùng biểu diễn là ai đây? Nếu là anh chàng siêu đẹp trai thì tuyệt!"

"Tuấn Hỷ, tốt quá rồi.~"

"Tuấn Hỷ, nếu là trai đẹp thì phải nhường cho tớ đấy!"

Ặc, hóa ra bọn nó quan tâm đến nhân vật nam xuất hiện lúc cuối cùng.

Ừ. thực thế thì tôi cũng có đôi chút tò mò. À không, phải là vô cùng tò mò mới đúng.

Tan học, tôi cùng Cẩm Thánh đến nhà Vân Quân chơi. Chí Hồi xắn tay áo làm món "bột chiên" chi chúng tôi ăn, tuy không chờ đợi gì lâu... nhưng trong nhà bếp đã tỏa ra một mùi hương hấp dẫn. Không phải, chắc do tôi quá đói nên mới có ảo giác thế này. Nhưng cái tên quạ đen Lý Vân Quân cứ quấn lấy Chí Hồi trong bếp để cản trở cậu ta nấu ăn.

Tôi đã dặn trước với Trí Anh và Tiểu Mẫn là không nói cho Cẩm Thánh biết chuyện tôi được chọn đề cử Nữ thần. Là vì ~ hi hi, đến lúc đó, tôi cho anh một sự bất ngờ, từ hôm nay trở đi phải chăn sóc thân thể cho tốt rồi ~ da!

Nếu thế thì ai có thể trở thành Nữ thần nhỉ? Không phải là Y Giang Yến nữa chứ... Xì! Không quan tâm.

Mãi một tiếng sau, Tuấn Anh và Tiểu Mẫn mới cùng nhau đến. Sao mà nhìn hai đứa nó thấy có gì không đúng. Hơi kỳ quái, Tuấn Anh thì không nhìn ra nhưng Tiểu Mẫn thì khác, tỏ ra vô cùng vui sướng. Vì cái gì nhỉ?

"Cẩm Thánh, Tuấn Anh và Tiểu Mẫn có phải hơi kỳ lạ không?"

"Đâu?"

"Không giống với hồi đó, anh không nhận ra hả?"

"Này, Phác Tuấn Anh! Lại đây!"

Ai cha, làm tôi giật mình. Sao lại gọi nó đột ngột vậy.

"Sao thế anh?"

"Cậu và Tiểu Mẫn sao vậy?"

"Cái gì mà sao vậy?"

"Đang quen nhau hả?"

"Ừ"

Ối! Ối chao! Phác Tuấn Anh trả lời rất thẳng thắn! Trong tích tắc cả đám bỗng ngẩn ra, sau đó phản ứng bắt đầu lúng túng hẳn. Cẩm Thánh cũng có vẻ bất ngờ nhưng càng bất ngờ hơn là gương mặt không biểu cảm của Phác Tuấn Anh.

"Này, sao ngươi không nói ọi người biết?"

"Đây đâu phải chuyện đáng để nói, cứ phải hô hào lung tung à?"

"Thật là, hai người quen nhau đương nhiên đáng để nói rồi!"

"Tôi là bà à? Tôi là tôi"

"Wuxiiiiiiii."

"Tuấn Anh, đừng có quá đáng thế, anh sẽ đánh cậu đấy!"

"Trời! Bây giờ bắt đầu bảo vệ bà ấy à?"

Nghe Cẩm Thánh hù dọa, mặt Tuấn Anh đầy vẻ không vui. Hừ hừ ~ sau này người đừng hòng đắc tội với ta, thỏ nhép!

Tên Tuấn Anh đó thì có thể cho qua. Tôi và Trí Anh mỗi đứa lén thụi vào Tiểu Mẫn nãy giờ không dám lên tiếng một cái. Trí Anh vui sướng đến nỗi nắm tay cứ đấm liên hồi vào gối. Tiểu Mẫn nín cười nói chưa kịp chúng tôi nghe thật có lỗi, sẽ khao bọn tôi ăn thịt nướng. Lúc đó, Trí Anh mới chịu thôi... Thực tế thì... nó vui sướng cũng hơi quá đáng rồi.

Chương 72

Vừa tan học xong là tôi chạy đến phòng Hội học sinh ngay, Ra trễ quá nên tôi đã đến muộn hơn mọi người. Hình như đều đến đủ cả rồi.

Cách ---

"Tuấn Hỷ, đến rồi hả? Vào đây đi"

Đó là vị tiền bối tôi gặp hôm qua, tên Trương Mẫn Trân. Tôi vừa bước vào thì mọi cắp mắt đều dòn vào với vẻ ghét bỏ. Y Giang Yến cũng đến rồi, ánh mắt cô ta cũng không tốt đẹp gì cho lắm. Chẳng sao cả, có gì chứ? Trong dự đoán của tôi thôi mà.

"Có vẻ mọi người đến đủ cả rồi, sau đây xin mời Hội trưởng phát biểu, xin mọi người chú ý một chút."

"Chào các bạn! Tôi là Hội trưởng Hội học sinh Trương Mẫn Trân. Hiện nay từ khối một đến khối ba có tất cả hai mươi người đẹp được tiến cử nhưng trong số đó chỉ một người được trở thành Nữ thần. Mọi người đều biết rồi chứ?

Người được chọn làm Nữ thần sẽ xuất hiện vào phút cuối cùng, còn mười chín người đẹp còn lại sẽ phối hợp trong các phần được chỉ định như áo cưới, trang phục công sở, thường phục. Phần áo cưới sẽ có 6 nam sinh trường ta tham gia. Tháng sau là lễ Nữ thần nên dự định tuần sau sẽ tiến hành bình chọn. Các bạn có thắc mắc gì cứ hỏi!"

A ôi, chơi gì mà phức tạp thế, chỉ ngồi nghe không mà cũng buồn ngủ như lúc lên lớp. Trong này sao mà ấm áp thế, càng buồn ngủ hơn.

"Đã quyết định nam sinh xuất hiện cuối cùng chưa?"

"Vẫn chưa, tò mò hả? Thực tế thì có một người. Bây giờ đang làm công tác tư tưởng với cậu ấy. Không dễ chút nào. Vốn bản tính cố chấp nên không chịu đóng vai trò nay."

"Là ai thế?"

"Bí mật. Mấy ngày nữa các bạn sẽ biết, đợi hai ngày nữa nhé. Tất nhiên cũng sẽ là nam sinh trường khác như trước giờ. Cứ theo truyền thống lễ Nữ thần thì đây không phải chỉ là tiết mục riêng của trường ta, chính vì lý do này mà nam sinh đó chắc chắn phải là nhân vật của trường khác, vậy nên học sinh các trường khác cũng rất quan tâm. Những điều này chắc các bạn cũng biết rồi nên các bạn ngồi đây hãy chuẩn bị sẵn sàng làm những công việc của mình, được chứ?"

"Được!"

Cuộc họp kết thúc, trên đường về lớp, tôi gặp Dân Hữu, hình như cậu ta cũng tham gia hoạt động lần này.

"Tuấn Hỷ... lâu quá không gặp! Cậu khỏe chứ?"

"Ừ, cậu cũng tham gia hoạt động hả?"

"Ừ, vốn không thích nhưng tớ không tham gia thì... Tớ phải lo phần áo cưới đó."

"Thế à, chắc chắn tuyệt lắm nhỉ?"

"Hây! có gì mà tuyệt! Tuấn Hỷ cậu không biết chứ nhân duyên của cậu tốt ghê! Lớp bọn tớ bao nhiêu thằng đang yêu thầm cậu đó."

"Oạch! Thật hả? Không ngờ!"

Đang đi cùng Dân Hữu thì bất ngờ tôi gặp Y Giang Yến, nhân vật mà tôi đặc biệt không thích gặp chút nào.

"Con nhỏ hư đốn!"

Cũng lại là câu đó, cũng phải thôi, lần này bị cô ta mắng thế cũng đáng đời.

"Tuyệt đối không tha cho cậu, đồ hư đốn! Lễ Nữ thần cứ đợi đó mà xem!"

Giang Yến quay phắt người đi, lời tuyên chiến đầy mùi thuốc súng thật hoàn mỹ, trong lòng tôi hơi bất an, quay người gì mà mạnh bạo thế.

"Giang Yến, Y Giang Yến! Tuấn Hỷ, xin lỗi, tớ đi trước đây!!"

Tôi thấy hơi khó chịu khi thấy bóng Dân Hữu đang hấp tấp đuổi theo Y Giang Yến. Tên này... đáng thương thật. con nhỏ hư đón, phải thôi. Đối với cậu thì tôi là con nhỏ hư đốn chứ gì? Nhưng từ giờ cậu có nói gì thì tôi cũng không bỏ Cẩm Thánh đâu. Giờ tôi sẽ tuyệt đối không buông tình yêu này nữa, không bao giờ có lần thứ hai... Tôi vẫn có anh ấy luôn bên cạnh tôi. Y Giang Yến, vậy nên, bây giờ tôi có thể đường đường chính chính trước mặt cậu rồi. Nhưng cậu nói hôm lễ Nữ thần đợt mà xem?? sao lại dọa tôi?

Chương 73

Cuối cùng, cuộc bình chọn cũng kết thúc. Bình chọn gì mà lâu thế không biết? Đã tám giờ rồi, Wuxiiiii, trời cũng tối rồi. Thế nào rồi cũng bị Cẩm Thánh lên lớp vì đã tắt máy, không chừng giờ tên ấy đang điên lên cũng nên... Vừa thông qua bình chọn kiểm tra của năm mươi ủy viên... Không khí khá ngượng ngập và lúng túng này đúng là lạ lùng thật. có lẽ là do năm ngoái Y Giang Yến cũng tham gia chăng? Cô ta cũng gần như là người mẫu mà, hoặc có thể ý nghĩa của việc bảo tôi "cứ đợi đó mà xem" là tạo cho tôi chút áp lực chăng?

Buồn ngủ quá, mau về nhà thôi. Hội trưởng nói trưa mai sẽ công bố kết quả trên đài! Sao cũng được, Nữ thần thì hơi hy vọng, còn áo cưới các loại thì cũng có thể.... Hà hà ~ tôi còn sợ cả đời mình sẽ không mặc nổi áo cưới, giờ lại thêm việc này thì càng sợ hơn.

Trường quả là rất gần nhà, tôi xuống bến xe rồi ngân nga hát trên đường về nhà.

"Này!"

Úi!! Mẹ ơi T_T làm tôi giật mình quá chừng, Khương Cẩm Thánh...

"Ôi... có chuyện gì thế? >_<;"

Tôi thấp giọng hỏi rồi gượng cười nhưng tên này vẫn nổi giận. Chắc là vì tôi tắt máy nên đến tìm tôi chăng?

"Chuyện gì thê?"

Cẩm Thánh nhìn tôi bằng vẻ mặt khó hiểu.

"Ừ, chuyện gì í mà. ^_^;;"

Vẫn là câu trả lời vô duyên hết sức. T_T Bó tay thôi, là tôi sai mà!

"Tại sao lại tắt máy hả? Cũng không về nhà đúng giờ? Em muốn anh lo chết phải không? ^_^;;"

"Đâu có, em cũng không thể cố ý tắt máy chỉ vì muốn anh chết đúng không?"

"Không được cười!"

"Ừ"

"Ăn cơm chưa?"

"Chưa"

"Đến giờ mà vẫn chưa ăn cơm làm gì thế hả? A ~ tăng huyết áp mất thôi. Đi!"

"Đi đâu?"

"Đi đâu? Đi đâu cái gì mà đi đâu? Đi ăn cơm! Không đói bụng hả?"

"Ừ, đói thật."

Tôi nắm tay ngoan ngoãn đi theo anh. Tôi vốn chẳng bao giờ thấp giọng năn nỉ nhưng lần này thì tôi sai nên mới làm vậy thôi hoắc cũng có thể vì sắc mặt tên này quá khó coi chăng? Còn nhớ không? Thiết Hựu nói Cẩm Thánh mà nổi giận thì khiến người ta sợ tới nỗi vãi ra quần luôn nên không cần nhìn cũng biết rồi chứ.

Tên này dẫn tôi đến một quán ăn đắt tiền, quả thực rất ngon. Anh chọn món khá đắt tiền nên ngon quá chừng luôn. Tôi ăn không còn biết kiêng kị gì nữa, Cẩm Thánh nhìn điệu bộ ăn như rồng cuốn của tôi liền mắng tôi đói thế này mà còn không chịu ăn. Bị anh lên lớp đến nỗi ăn mà cũng suýt bị nghẹn nữa.

"Mau vào đi!"

"Ừ, cẩn thận nhé!"

"Được rồi."

Bóng anh nhìn thật là đẹp trai! Hí ~ tôi lau vội nước miếng. Đứng nhìn bóng anh thật lâu, thật lâu, sau đó vui vẻ hí hửng vào nhà. Tên đẹp trai à, đi đường cẩn thận nhá.

Chương 74

[Hội học sinh thông báo]

Buổi trưa, sau mười phút phát nhạc, cuối cùng cũng sắp công bố kết quả rồi. Ai cha ~ căng thẳng quá! Mấy đứa con gái trong lớp đều coi như chuyện của mình, vây quanh loa dỏng tai lên nghe. Thực tế thì bọn nó cũng không phải là xem là chuyện của mình mà chỉ quan tâm tới tên nam sinh sẽ xuất hiện sau Nữ thần mà thôi... Trên thực tế tôi cũng biết chuyện gì rồi. Hì.

[Tôi là Hội trưởng Trương Mẫn Trân. Mọi người đều biết rồi nhỉ? Chỉ còn hai mươi ngày nữa là đến lễ Nữ thần quan trọng của trường chúng ta, mọi người chắc cũng rất bận rộn vì lo chuẩn bị công việc của mình phải không? Mọi người trong Hội cũng rất bận. Kết quả bình chọn hai mươi người đẹp trong lễ Nữ thần mà mọi người tiến cử và chờ đợi sắp được công bố. Hôm qua, hai mươi người đẹp đã thông qua kiểm tra và bình chọn, một người trong đó đã được chọn là Nữ thần!]

"Woa!!!"

"Năm nay sẽ là ai đây nhỉ?"

"A, mau nói nhanh! Cứ lấp la lấp lửng, hồi hộp muốn chết!"

Chị Hội trưởng càng nói càng khiến tôi căng thẳng! Đột nhiên tay chân tôi lạnh cóng, cả người run râye, vậy là sao nhỉ?

[Nữ thần năm nay tôi thấy cũng rất xinh đẹp, rất nữ tính, Vậy thì, giờ nên công bố chứ nhỉ?]

"Wuxiiiii, cái gì mà nên công bố chứ, phải là lập tức công bố ngay!"

"Bọn họ làm cái quái gì thế nhỉ?"

Hình như bọn nhóc lớp tôi tinh thần bất thường hết rồi. Tôi sợ bọn nó đang đập đập vào loa, càng sợ hơn là Trí Anh và Tiểu Mẫn đã kéo ghế đến bên cạnh thùng loa, đứng trên đó la hét rất hứng chí. Nếu bọn nó mà điên lên thì ai cản nổi chứ.

[Công bố đây! Nữ thần năm nay của chúng ta là bạn Phác Tuấn Hỷ của lớp năm, năm thứ hai! Chúc mừng bạn Phác Tuấn Hỷ!]

"Ui chao!"

"Yeah~!"

"Tên nam sinh sau đó là của tớ rồi."

Tôi ngốc mất rồi. Là tôi thật sao? Không dám tin. Tôi thật à? Đúng không? Nhưng nhìn bọn nó hứng chí, lại trêm Trí Anh và Tiểu Mẫn phấn khởi nhảy nhót bên đó thì chắc là thật rồi?

[Các bạn lớp năm chắc phá sập lớp học rồi nhỉ, haha, hãy chúc mừng bạn Phác Tuấn Hỷ nhé! Mười chín bạn hỗ trợ cho Nữ thần từ hôm nay sẽ bước vào tập luyện nên sau khi tan học hãy đến hội trường tập hợp. Đây là thông báo của Hội học sinh.]

Phát thanh vừa ngừng, Trí Anh và Tiểu Mẫn ôm lấy tôi.

"Làm sao đây! Tuấn Hỷ, chúc mừng cậu, tốt quá rồi"

"Tuấn Hỷ, chúc mừng cậu, thành công rồi."

Tâm trạng lúc này của tôi thật khó tả. Xem ra đúng là tôi thật rồi.

"Ha... ha..."

Tôi không nhịn được đành phì cười. Tuy rất ngượng ngùng nhưng lại không thể nhưng cười được. Đúng là khó hiểu!

Học xong, trong sự huyên náo nước mắt lưng tròng và phát điên của bọn trong lớp, tôi đã thoát ra khỏi một cách an toàn và đến hội trường.

Nguyên nhân bọn con gái phát điên chắc cũng như Trí Anh đã nói, là do tên nam sinh đẹp trai hôm nay cũng sẽ đến luyện tập. Xì! Tôi phải xem hắn đẹp tria cỡ nào. Có đẹp thì cũng không bằng tên ấy của tôi nhỉ? Xì!

"Tuấn Hỷ đến rồi?"

"Dạ."

"Các bạn lớp em chắc điên hết nhỉ?"

"Đúng vậy nhưng không phải do em mà là vì anh đẹp trai kia, haha!

"Haha! Trước kia cũng thế!"

"Hôm nay có đến không? Bạn nam ấy?"

"Ừ. Mẫn Trân đã dẫn theo mấy tên nam sinh đi đón rồi. Cậu ấy không phải đẹp trai bình thường đâu nhé. Từ năm ngoái cũng bảo là không làm. Mẫn Trân năn nỉ là chỉ làm một lần thôi... nhưng mà... cũng không chắc chắn, không chắc là nhận lời đâu."

"Chảnh vậy sao?"

"Hi hi! Rất đẹp trai. Em mà gặp thì cũng mê luôn đó."

"Không đâu. Em có bạn trai rồi."

"Ối trời, thật không?"

"Dạ, bạn trai em còn đẹp trai hơn."

"A! Thật à! Có cơ hội cho chị xem mặt với.~"

"Tất nhiên rồi!"

Tôi nói chuyện với chị Mỹ Doanh trong lúc đợi Hội trưởng đến. Y Giang Yến cũng đến rồi, Dân Hữu cũng vậy.... Y Giang Yến vẫn là một người đáng sợ.

"Mẹ nó! Tôi không làm! Mấy người làm trò gì vậy?"

Tiếng kêu của ai vậy ta?

"Tuấn Hỷ, hình như đến rồi đó!"

"Vừa vào đã náo loạn vậy rồi."

"Tính cách tên ấy không đơn giản để thuyết phục đâu! Ha ha."

Nghe giọng nói bên ấy vẳng đến, tên ấy đang giở trò trẻ con ra để từ chối. Rốt cuộc là tên nào vậy nhỉ. Vinh dự thế mà cũng không cần. Thật là.

"Không làm cũng được, cậu nhìn Nữ thần của bọn tôi thế nào cũng sẽ hài lòng mà."

"Không! Tôi không làm đâu!"

"Một lần thôi.~"

"Hội trưởng, tuyệt quá nhỉ!"

"Năm nay thôi."

"A! Tôi có bạn gái rồi!"

Có bạn gái rồi? Hử. Tôi cũng có bạn trai chứ bộ! Chỉ mỗi cậu có à? Đúng là một tên buồn cười.

Cạch!

Ba vị tiền bối đang cố gắng hết sức lôi kéo tên nam sinh chống cự quyết liệt vào.

"Ai cha ~ chị Hội trưởng! Bạn gái tôi cũng học trường này, thấy bạn trai của mình lại khoác tay đứa con gái khác, ai mà chịu nổi chứ!"

"Mẹ ơi ~ thật hả? Vậy càng phải làm!"

"Xiiiii!!"

Oái!! tôi ngẩn ra. Đây là sao?

"Cái gì? Chị hội trưởng, Nữ thần năm nay là cô ấy hả?"

Một ngón tay chỉ thẳng vào tôi.

"Phải đó. Rồi sao?"

"Hà hà ~ vừa hay!!"

Chương 75

Tôi cảm thấy vừa đột ngột lại kỳ lạ. Tuy rất vui khi bạn trai tôi được yêu mến đến thế, nhưng một mặt cũng lo anh như thế thì sau này khó tránh khỏi chuyện đào hoa. Tên đẹp trai mà các chị nói lại là anh... A, khó chịu quá!

"Mẹ ơi... đây không phải là Khương Cẩm Thánh sao?"

"A ~ tập luyện với Cẩm Thánh đến lễ Nữ thần ư?"

"Ôi, Tuấn Hỷ, ngưỡng mộ chết được. Ặc."

Xì xào, rì rầm. Nhưng tai tôi thính quá, nghe hết rõ mồn một. Tự nhiên tôi hy vọng anh không chịu làm.

"Cẩm Thánh, hài lòng chứ?"

"Được. Hội trưởng, quả thực quá hài lòng! Hì!"

"Thế à? Còn bạn gái thì sao đây?"

"Không sao. Ngược lại tôi còn phải cảm ơn Hội trưởng ấy chứ."

"Tốt thế kia à?"

"Để tôi được nhìn thấy cô ấy mỗi ngày, he he..."

"Hả? Lời gì thế này?"

"Gì chứ, cái gì mà lời gì, chính là lời của Khương Cẩm Thánh."

"Ai da, ai chẳng biết là lời cậu nói"

"Úi trời, sao chị lại làm Hội trưởng thế? Sao mà chậm hiểu quá vậy?"

Không chỉ chị Hội trưởng mà những người khác cũng không hiểu. Đương nhiên, tên Cẩm Thánh này nói mơ hồ như thế, tôi muốn thẳng thắn nói ra luôn anh là bạn trai tôi... nhưng lại sợ đám kia đánh ột trận... nên nhịn thôi...

"Tuấn Hỷ, sao làm Nữ thần mà không nói câu nào thế? Biết là em thì anh đâu có lãng phí thời gian mà đã tới sớm rồi."

"À, chuyện đó..."

Nhìn thấy dáng điệu thân thiết của Cẩm Thánh, đám kia đều mở to mắt nhìn tôi! tên này đúng là bó tay thật.

"Cẩm Thánh... cậu nói bạn gái cậu chắc không phải là..."

"Ừ, là Tuấn Hỷ, Tuấn Hỷ, hello! w~"

Sau câu anh nói là một loạt ánh nhìn đáng sợ mà tôi phải chịu đựng. Ánh mắt đó nói lên điều gì? Thật là quái lạ. Không hợp, quá lãng phí... chăng? Ghét thật!! Tôi cảm thấy rồi. Cái tên phản ứng chậm chạp này. Dù gì thì Cẩm Thánh xuất hiện đã khiến tôi gặp nhiều rắc rối.

Sau đó bắt đầu tập luyện. Năm người một tôe học cách đi. Nhưng anh không muốn tôi tiếp xúc với sáu tên nam sinh kia nên cứ đi theo tôi bén gót. Vì thế mà tôi lại phải chịu đựng mấy cái liếc sắc lẻm của bọn con gái.

"Này, anh ra đằng kia đi."

"Không thể được."

"Ôi chao! ~ Không thấy ánh mắt bọn kia liếc em à?"

"Rồi chứ sao? Nếu ngưỡng mộ thì cũng tìm bạn trai đi."

"Không phải ý đó đâu."

"Này, sao em đi kém thế nhỉ?"

"Xì! Em là người mẫu chắc? Làm sao đi đẹp được? Lần đầu học thì tất nhiên là kém rồi."

"Này, thế mấy đứa kia thì sao? Sao họ lại đi đẹp thế?"

"Không biết, chắc kiếp trước là người mẫu."

"Kiếp trước có người mẫu hả?"

"Anh thật là! Này!! Anh thử xem sao!!! Xem anh đẹp tới cỡ nào, cho em thưởng thức một chút!!"

"Không được, bây giờ không thể thể hiện bản lĩnh thực sự được"

Xì, tên này nhìn thì chắc đi đẹp lắm? Xì!!! Phải rồi, cái gì tôi cũng không xong cả. Thưởng thức xem anh có khá gì hơn. Hư đốn. Xì! Đã mất mặt rồi mà còn không an ủi tôi thì thôi, nỡ nào buộc đá ném xuống giếng.

"Cẩm Thánh cậu cũng đi vài bước xem."

Cuối cùng, Hội trưởng đã bắt anh phải đi dáng người mẫu rồi. Chị ơi, hay lắm!! Mạnh thêm chút nữa đo.

"Không đi."

"Này, cậy cũng phải tập đó. Làm gì mà không chịu?"

"Không tập, bản thân tôi là người nhiều kinh nghiệm thực chiến, hôm đó biểu diễn luôn là được rồi."

"Gì nữa ~ không nghe lời Hội trưởng hả?"

"Không nghe!"

"Mau tập! Không chịu? Thật à? Thật à?"

Chị Mẫn Trân tay cầm cây chọc chọc vào anh, ha ha, đáng đời lắm. Còn giở thói ương bướng lười biếng nữa hả, giống y như đứa trẻ bị mẹ bắt đi rửa tay vậy.

"Biết rôi, biết rồi, tôi làm là được chứ gì! Tôi làm mà! Đau chết đi! Sao lại chọc tôi!!"

"Mau đi xem nào!"

Cuối cùng cũng chịu đi rồi đấy. Oái! Trời ơi, đột nhiên toàn thân tôi vã cả mồ hôi, sau đó không nhịn được cười lớn, ôm bụng bò lăn ra cười, cười đến chảy cả nước mắt. Tên này có phải đồ ngốc không vậy? Dường như Khương Cẩm Thánh không thèm quan tâm, cứ tiếp tục đi dáng người mẫu nhưng những người đang ở đó cũng nhìn đến ngẩn người, thực sự là dở khóc dở cười.

Tên này.... bước đi bình thường đã ngoạc thành hình chữ bát! Nhìn thì cũng giống như đang quay phim võ thuật, bộ mặt gian ác, dáng người cao to, đôi vai rộng, hai tay đút vào túi, bước đi chữ bát mang theo sát khí, lúc đi tới đi lui, hai hàng lông mày nhướn lên kỳ cục!!! Đúng là đáng để xem mà.

Chương 76

"Ôi chao! Khương Cẩm Thánh đúng là đồ đại ngốc! Ha ha, đó là gì vậy hả?"

Đúng thật là bị anh chọc cho thiếu điều chết vì cười. Ai da, buồn cười chết mất nhưng tôi cười quá đáng rồi hay sao ấy.

"Thật là, mình đi thì đẹp lắm chắc!"

"Hừ, tự mình còn chẳng ra sao lại đi cười anh ấy."

"Gì chứ? Còn nói là bạn gái nữa. Đúng là buồn cười."

Ở đây hình như toàn những người ghét tôi nhất hay sao ấy. Đúng thật tôi là người không được hoan nghênh mà. Hừ, buồn cười thì bảo tôi phải làm sao đây chứ?

Cẩm Thánh biểu diễn xong liền đến gần tôi, nhìn gần càng thấy buồn cười, hic! Sắp điên mất. Đã cười thì không nín nổi. Làm sao đây? Cười chảy nước mắt rồi. Nhất định phải kể cho Trí Anh và Tiểu Mẫn nghe mới được.

"Có gì mà cười vui thế?"

"Này, chẳng phải anh bảo anh đi rất đẹp sao? Còn bảo là hay lắm í! Bộ tính quay phim mafia hả?"

"Trời sinh ra đã đi kiểu chữ bát đó rồi làm sao được?"

"Thì anh đừng giả bộ là biết nữa, ôi ha ha ha!"

"Này! Không biết thù cũng phải giả vờ là biết chứ!"

"Thành thực thì vẫn hơn mà. Anh không thấy buồn cười lắm hả?"

"Em không biết khí chất, phong độ của người đàn ông à?"

"Nói thực đi nào, anh cũng thấy mất mặt phải không?"

"Không."

"Có! Có, có."

"Hứ, em càng ngày càng giống Lý Vân Quân rồi!"

"Úi!"

Nói như thế làm tôi bắt đầu hoảng. Bình thường trêu đùa với tên quạ đen, tôi cũng đã đạt đến trình độ này mất rồi. Dừng lại, trở về trạng thái cũ. Tôi đúng là điên rồi, trước mặt Cẩm Thánh mà còn như thế. Sau này phải chú ý thôi. Bó tay thật, lần sau không thế nữa.

Đã chín giờ rồi, vì chị Hội trưởng hét rằng: Đây là phần rất quan trọng nên xin mọi người hãy tập nhiều hơn chút nên tôi không thể về nhà, cứ phải tập mãi cách đi trên sàn catwalk, chân tôi đau không chịu nổi nữa rồi. Các chị nhìn chúng tôi vẻ rất tội nghiệp. Chắc cũng vì thế mà các chị bảo đến đây tạm dừng vậy.

Khó khăn lắm tôi mới kiên trì được đến cùng để cùng Cẩm Thánh về nhà

"Chúc mừng em."

"Hử? Gì cơ?"

"Được làm Nữ thần."

"Cảm ơn!"

"Có phải em vui cả ngày rồi không?"

"Anh lại cố tình chọc em đó hả?"

"Hừ, anh thì lại thấy phiền chết đi được."

"Tại sao thế?"

"Thì bọn nhóc tập chung đó. Bọn thỏ nhép, dám theo đuổi em thử đi rồi biết! Đập gãy chân ngay!"

Nhìn sắc mặt anh, tôi sợ đến phát khiếp. Ai da, xấu tính thật đó.

Từ đó chúng tôi tập xong đến chín giờ là cùng nhau về nhà. Nghĩ thì đơn giản lắm nhưng hoạt động này của trường là mang tính đại diện nên tuy chưa đạt đến đăngt cấp người mẫu chuyên nghiệp nhưng vẫn phải biểu hiện tốt một chút mới được. Lúc mới bắt đầu tôi và Cẩm Thánh đều không mấy nghiêm túc, không xem trọng việc này, cố trốn ánh mắt mọi người để lười biếng nhưng về sau thái độ nghiêm túc của mọi người đã khiến chúng tôi bắt đầu chăm chỉ theo. Đặc biệt là Y Giang Yến,. Cô ta rất nghiêm túc, luôn chăm chỉ tập dáng đi người mẫu... cùng Dân Hữu.

"Vẫn ổn chứ?"

Úi! Là Y Giang Yến. Sao lại nói chuyện với tôi chứ?

"Tớ rất chăm chỉ... nhưng động tác khó nắm bắt quá."

"Phải. Năm nay cậu là Nữ thần nên càng phải cố gắng hơn."

"Ừ, chắc chắn rồi."

"Cậu có biết hôm đó các tiền bối đều đến cả không"

"Vậy sao?"

"Đương nhiên là thế rồi. Hôm đó, chắc cùng phải vài ngàn người đến đấy"

"Thật hả?"

"Ừ."

Thì ra thế. Bao nhiêu người tham gia lễ Nữ thần như vậy, thảo nào mọi người chăm chỉ đến thế. Tôi nhất định phải làm tốt hơn.

"Cẩm Thánh vẫn đẹp trai như thế. Quá đẹp. Ha ha!"

Hả? Y Giang Yến bộ quên tôi là bạn gái của Khương Cẩm Thánh rồi sao? Hic.

"Tuấn Hỷ!"

"Hả?"

"Cậu đừng nghĩ người nào ở bên cậu cũng là của cậu nhé. Cái dễ dàng thay đổi nhất là tình yêu đấy. Nhé ~ cố lên!!!"

A ôi! A! Y Giang Yến cậu nói thế làm lòng tôi rối bời đây này. Thảo nào lại nói chuyên với tôi.

"Không phải tớ đang tự khen mình đâu nhưng năm ngoái tớ làm Nữ thần đã nâng cao danh tiếng của trường không ít nên các tiền bối và thầy cô đều vô cùng sung sướng, cậu đó, phải nghiêm túc hơn mới được! Nhưng mà, điệu bộ bây giờ thì có vượt qua tớ được không? Cứ trình độ này thì có được gọi là Nữ thần hay không? Lo thật đó, haizzz."

Con nhỏ này biết nghĩ thật nhỉ! Hừ! Ai cha! Phác Tuấn Hỷ, tính mày dạo này ôn hòa gớm, thật là, con nhỏ này lại nói với giọng tự nhiên càng khiến tôi chịu không nổi. Tôi điên rồi đây. Phác Tuấn Hỷ!!

Chương 77

Đúng là không chăm chỉ tập luyện thì không được nên tôi đã cùng Cẩm Thánh đến nhà Vân Quân.

"Cẩm Thánh, năm ngoái Giang Yến biểu diễn tốt lắm hả?"

"Chắc là vậy đó. Anh không xem nên không biết nhưng nghe nói rất tuyệt."

"Vậy à, đẹp lắm nhỉ."

"Sao nhìn em có vẻ ủ rũ quá vậy? Giang Yến ngoài mặt thì làm như không luyện tập gì nhưng chắc chẳng bao giờ nghỉ ngơi đâu, Chúng mình không nhìn kết quả thì cũng phải xem quá trình chứ, đúng không? Tuấn Hỷ, em nhất định sẽ làm được mà."

Đây không phải là Cẩm Thánh bình thường, không ngờ anh lại nói những câu như vậy. Lời nói dịu dàng của anh đã khiến tôi cảm động đến mức tim cứ đập thình thịch, muốn khóc luôn. Thực tế thì hai ngày nay, tôi luyện tập không tốt lắm, cứ phải đứng nhìn người ta tập như một con ngốc. Lúc nhìn Giang Yến tập thì trong lòng rất hâm mộ mà bản thân thì lại không chịu nghiêm túc. Lúc này, Cẩm Thánh lại nói thế... quả khiến tôi cảm kích đến suýt rơi nước mắt.

"Làm gì có chuyện không học mà biết, đúng không? Chúng ta cũng nên luyện tập nhiều vào nhé. Đừng nghĩ mình không được như một đứa ngốc nữa."

Tôi hiểu, Cẩm Thánh đang động viên mình đây mà. Hôm nay tôi rất biết ơn anh, và cũng vì có anh là bạn trai nên tôi càng thấy hạnh phúc gắp bội.

Chúng tôi vào siêu thị mua thức ăn vặt và nước uống, trái cây, sau đó đến nhà Vân Quân. Nếu không mua gì thì Vân Quân sẽ làm chúng tôi chịu không nổi.

"Mâu đến đây."

Đến nơi, tôi thấy có thịt nướng và cơm, còn ... năm đứa bạn hình như đang đợi, cứ nhìn chúng tôi chăm chú.

"Hôm nay, các bạn làm gì ở đây thế?"

"Mệt lắm nhỉ? Ngày nào cũng phải tập luyện vất vả. Mau đến đây, bọn này chuẩn bị thịt nướng rồi. Ha ha."

Chí Hồi vui vẻ tiếp đón chúng tôi, thật cảm ơn họ quá. Đột nhiên tôi thấy mũi cay cay, khó khăn lắm mới kìm nén lại được.

"Đại ca, cậu phải thương tớ đấy nhé. Vụ này là do tớ nghĩ ra đấy..."

Chát!

Thái Dân đánh mạnh vào sau ót Vân Quân một cái. Đáng đời.

"Này! Chịu cậu hết nổi! Ai nói họ đến trễ nên cứ ăn trước hả?"

"Đại ca! Nhiều người ghen tỵ với tình cảm của chúng ta quá kìa! Hu hu! Chúng ta yêu nhau nữa đi!"

"Tên... tên này, lại bị sao nữa à? Các người, này, cậu lại uống nhầm thuốc hả? Thái Dân, cậu đưa Vân Quân vào phòng đi, đừng để hắn nói điên khùng mãi thế."

Cẩm Thánh vừa đẩy Vân Quân ra vừa làu bàu.

"Ha ha ~ anh Vân Quân, vui thật đó, ha ha.~"

"Ngày nào cũng bị đánh mà vẫn kích thích, đúng là người đặc biệt."

Vân Quân nghịch phá thì đâu phải chuyện ngày một ngày hai nên không cần so đo với cậu ấy, Tôi bắt đầu thấy hơi tội nghiệp cậu ấy.

Chúng tôi ngồi vòng tròn quanh bàn bắt đầu bữa tiệc thịt nướng. Có lẽ vì đã lâu chưa ăn món này, và mọi người đểu ở bên nhau nên lần này ăn thật ngon lành, ngon đến nỗi chịu không nổi luôn! Vẫn là vì mọi người bên nhau chăng?

Sau khi kết thúc bữa tiệc thịt nướng, chúng tôi bắt đầu tập đi. Chí Hồi hình như đã học qua nên đi rất đẹp, chúng tôi đều ngẩn người tán dương cậu ta mấy câu khiến cậu ta đắc ý bảo phải đi làm người mẫu thôi! Thấy cậu ta đắc ý như vậy chúng tôi bèn nhìn đi chỗ khác.

Vốn định mở nhạc để tập, thế mà Thái Dân và Vân Quân cứ đòi hát, nói thế nào cũng không nghe nên cuối cùng đành vậy. Bọn này đúng là không thể khuyên giải gì. Hồi đó bọn họ hát "mười lăm" xong thì cứ nghĩ mình là ca sĩ cơ đấy. Thế là, Cẩm Thánh vì chưa nhìn thấy bao giờ nên nói bọn họ hát lại lần nữa và bị anh đánh ấy phát, thật là ngại quá!

"Này, hát phách tụng một lần đi! Tuấn Hỷ, lần này cùng hát chung chứ hả?"

Tôi lần lượt nhìn vẻ mặt của bọn họ. Phách tụng hả, cái đám này.

"Òa!!"

Lý Vân Quân đờ người ra.

"Khụ khụ"

Thái Dân nhìn xung quanh.

Lát sau, hai tên này bá vai rỉ tai nhau một cách nhiệt tình.

"Tuấn Hỷ, cậu xem bọn họ đúng là biết hát phách tụng mà"

"Ờ... có lẽ thế."

"Ha ha ~ tuyệt đối không thể nào, chỉ chọc bọn họ thôi."

Cẩm Thánh hoàn toàn không để ý gì đến bọn kia, chỉ mải mê tập luyện với Chí Hồi. Tôi vẫn thầm kỳ vọng vào họ. Ồ? Xem dáng điệu thì cuối cùng bắt đầu rồi. Căng thẳng!

"Khục khục, bắt đầu rồi."

Vân Quân ho khan rồi hát phách tụng.

"I love you... I love you... I love you..."

"Phụt!!! Ha ha ha..."

Chí Hồi đang dạy Cẩm Thánh luyện tập cùng cười lăn cười bò.

"Điên mất thôi, thật là, ha ha ha..."

Quả thực, bọn họ luôn khiến chúng tôi cười vui vẻ.

Cười một trận đã đời rồi tiếp tục luyện tập. Nhưng trong lúc tập cứ nghĩ đến dáng điệu của bọn họ cũng khiến chúng tôi không nhịn được cười. "I love you" của Tấn Trí Hiền, chỉ hát được nghiêm túc có mỗi câu đầu... hay thật! Có lẽ lúc bọn họ hát cũng cảm thấy có lỗi chăng. Hây...

Tập xong trở về nhà, Tuấn Anh đã đưa Tiểu Mẫn về trước. Oạch ~ có thể thấy Tuấn Anh rất quan tâm đến Tiểu Mẫn.

"Em xem đó! Chỉ cần luyện tập là được mà!"

"Ừ, phải gấp rút mới xong, giờ chỉ còn lại mười ngày thôi!"

"Phải rồi, lo mà chuẩn bị thôi, em và anh phải thay tới ba lần trang phục đó. À không! Em thay nhiều hoen hai lần nữa."

"Đúng rồi. Thật là, năm ngoái Y Giang Yến chỉ biểu diễn áo cưới nhưng biểu diễn tốt quá nên các tiền bối mới để cô ấy diễn thêm phần trang phục công sở và trang phục thời trang."

Chỉ nghĩ đến Y Giang Yến là tôi đã thấy không vui. Con nhỏ Y Giang Yến này chẳng có lần nào nhìn tôi cho đàng hoàng, vẻ mặt cô ta thì vốn chỉ nghĩ đã không muốn nghĩ đến.

"Mau vào phòng đi, hôm nay không cần nghĩ gì nhiều, ngủ một giấc cho khỏe nhé, biết chưa?"

"Em biết rồi, anh đi cẩn thận nhé."

Cẩm Thánh mỉm cười với tôi rồi bước đi. Tôi nhìn theo anh đi, đi mãi nhưng vẫn quay lại nhìn tôi có vẻ bất an, cuối cùng anh lại quay trở lại ôm chặt lấy tôi.

"Vẻ mặt em như sắp khóc đến nơi ấy... anh không đi được."

"Xin lỗi..."

Tôi vờ làm ra vẻ vui tươi nhưng có bị anh phát hiện không nhỉ? Tôi cố gắng giả như không có chuyện gì xảy ra.

"Cảm thấy trách nhiệm nặng nề quá hả? Đặc biệt là khi so sánh với Y Giang Yến năm ngoái đã từng làm thì càng... Phải làm sao để có thể khiến Tuấn Hỷ của chúng ta làm tốt hơn đây?"

Bà ơi! Nước mắt cố nhẫn nhịn từ nãy giờ cuối cùng đã vỡ òa ra như mưa bão.

"Cố lên! Muốn khóc thì cứ khóc đi, có anh rồi thì còn cố nhịn làm gì? Trước mặt anh có thể khóc bất cứ lúc nào mà. Nếu có anh mà còn khóc trước mặt người khác hay lén khóc một mình là anh giận đó."

"Hu... hu..."

"Nếu mệt quá thì hãy tự động viên mình, không ngừng nói với bản thân rằng: Mình có thể làm tốt, nhất định mình sẽ làm được... phải lặp đi lặp lại như vậy. Chỉ cần tự tin thì sẽ làm được, chắc chắn sẽ làm được. Tất cả đều phụ thuộc vào việc có chuyên tâm hay không, biết chưa?"

Cẩm Thánh vừa nói vừa khẽ dịu cằm vào tóc tôi. Cảm ơn anh, nhất định em sẽ cố gắng, dốc toàn lực cố gắng hơn...

Sau khi khóc đã đời trong vòng tay Cẩm Thánh, tôi thấy... Y Giang Yến đang nói chuyện với những đứa khác.

Có phải Tuấn Hỷ kém quá không?

Ừ, bước chân quá cứng nhắc, Y Giang Yến đi thì rất đẹp, tại sao lại chọn cô ta nhỉ? Muốn mất mặt hay sao?

Tuấn Hỷ dựa vào Cẩm Thánh mà đắc ý quá rồi!

Giang Yến làm tốt hơn cô ta nhiều!

Tôi không thể nào quên được vẻ mặt đắc ý của Y Giang Yến sau khi nghe bọn họ bàn tán. Tôi đã rất cố gắng nhưng sao lại thành ra như vậy? Vào phòng rồi, tôi lại soi gương tập đi tiếp.

Học thật tốt... luyện thật tốt... nhất định sẽ làm được... nhất định sẽ làm được... nhất định sẽ làm được... nhất định tôi sẽ làm được...

Đến bốn giờ sáng tôi mới ngủ thiếp đi.

Chương 78

Dù ngủ được mấy tiếng đồng hồ nhưng tôi chẳng thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại tôi còn mong tan học sớm để tiếp tục tập luyện. Còn bao lâu nữa nhỉ? tôi cứ nhìn đồng hồ, bị cô giáo phát hiện cốc vào đầu mấy cái.

"Nghiêm, chào!"

"Cảm ơn."

Cuối cùng cũng tan học, tôi chạy như điên tới hội trường. Thời gian luyện tập tôi chờ đợi nãy giờ cũng đã đến. Tuy rất ghét Y Giang Yến nhưng cô ta biểu diễn đúng là tốt. Đến tôi rồi... hơi căng thẳng chút!

Châm rãi... dịu dàng... tự tin... quay về... giữ nguyên tư thế và quay trở lại chỗ cũ.

"Ôi mẹ ơi! Tuấn Hỷ tập nhiều lắm nhỉ? Tốt quá, phải không? Mỹ Doanh?"

"Ừ. Tuấn Hỷ. Tốt lắm."

"Hi hi..."

Chị Mẫn Trân và Mỹ Doanh khen tôi quá chừng. Bây giờ tôi có rất nhiều sức lực mà chưa sử dụng hết. Lời của Cẩm Thánh đã giúp tôi rất nhiều.

Lúc mệt quá thì cứ động viên mình, luôn nói với bản thân mình rằng: mình có thể làm tốt... nhất định mình sẽ làm được... Lặp đi lặp lại như vậy, chỉ cần có lòng tự tin thì có thể làm được, nhất định sẽ làm được tất cả, đều phụ thuộc vào mình có chuyên tâm hay không thôi, biết chưa?

Tôi nở một nụ cười tươi rói với Cẩm Thanh. Vẻ mặt anh có vẻ rất hài lòng. Khương Cẩm Thánh, anh có biết, chỉ cần anh cười thôi đã cho em sức mạnh to lớn nhường nào không? Mỗi khi em khóc anh luôn mỉm cười, không biết vì sao nhưng... em càng muốn khóc hơn. Chắc anh không biết chuyện này đâu nhỉ? Mỗi lần nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh, em càng yên tâm khóc hơn. Khóc một trận thỏa thuê trong vòng tay anh, tâm trạng em sẽ tốt hơn rất nhiều. Anh biết những điều này chứ?

"Các em, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục tập nhé, đây là nước khoáng, đến đây lấy đi!"

Nghe lời chị Mỹ Doanh, chúng tôi có dịp nghỉ ngơi một chút. Tâm trạng hôm nay tốt thật, vô cùng nhẹ nhõm thoải mái.

"Từ hôm nay chỉ còn chín ngày nữa. Giờ thì ở đâu cũng ngập tràn quảng cáo về lễ Nữ thần, mọi người cố gắng nhé."

"Dạ!"

Chắc chị Mẫn Trân cũng rất mệt,. Không, chị ấy còn căng thắng, gấp gáp hơn tôi. Chị à, em sẽ cố gắng làm tốt, xin chị cứ yên tâm.

"Thay quần áo rồi tập một lần là được, nhưng phục trang thì phải ba, bốn ngày nữa mới tới, cho đến ngày đó thì cứ mặc đồng phục tập thôi, hiểu chưa?"

"Dạ!"

Hôm nay cũng hơn chín giờ tôi mới được về. Tuy được khen ngợi nhưng vẫn không thể yên tâm nên tôi tạp thêm mấy lần nữa rồi mới ngủ. Từ đó, tôi luôn luyện tập tới nửa đêm, do đó trình độ cũng cao hơn rất nhiều. Ánh mắt của mấy đứa con gái hay chê bai sau lưng tôi dường như cũng đã thay đổi. Có người mỉm cười với tôi, cũng có người mua sữa cho nữa.

Thấy thế, Cẩm Thánh vẫn xị mặt ra, bắt chị Mẫn Trân dừng tập luyện, cứ than vãn là không thể, thật bướng bỉnh.

Thật là, hình như Cẩm Thánh cũng luyện tập khá nhiều nên biểu diễn rất tốt. Đại khái là qua mặt được mấy tên nam sinh cùng tập.

"Nếu tớ nhỏ hơn một tuổi thì tốt"

"Mẫn Trân, đừng nói nữa, Tuấn Hỷ đang nhìn cậu kìa."

"Ha ha."

Mấy hôm sau phục trang cũng đến, tôi phải mặc tất cả năm bộ, kể cả áo cưới. Phục trang đpej quá chừng, hu ra ~ yeah!

"Hình như trang phục năm nay đẹp hơn năm ngoái nhỉ?"

Chị Mẫn Trân xem qua rồi nói, sau đó bắt chúng tôi mặc thử. Lúc đó, tôi căng thẳng đến mức sợ mình sẽ làm rách trang phục nên dè dặt mặc thử. Trong đám đồ của tôi có bộ váy công sở màu đen, còn xẻ một đường nữa chứ, gợi cảm cô cùng.

"Hội trưởng! Thay bộ này đi, cái này là gì chứ!"

"Sao nữa đây? Đẹp thế này mà."

"Đồ Tuấn Hỷ ặc quần hết đi!!"

"A ôi!"

Bộ dạng Cẩm Thánh tức giận thật đáng yêu. Đồ của Giang Yến là bộ váy công sở màu xám tinh xảo, rất hài hòa, xinh xắn. Mấy hôm trước cô ta đã cắt tóc ngang vai khiến gương mặt nhỏ đi nhiều, càng xinh đẹp hơn. Tôi liếc một cái. Hứ.

"Mời ~ Tuấn Hỷ, Cẩm Thánh, trang phục hôn lễ của hai bạn."

"Hây hây!"

Đẹp thật, đẹp quá! Tôi vui tới nỗi mồm không khép lại được. Áo cưới trắng như tuyết không có điểm xuyết thêm trang sức lộng lẫy nhưng bản thân cô dâu mặc đã đủ đẹp, đủ hoàn mỹ rồi. Cái này là của tôi, còn trang phục của Cẩm Thánh cũng rất đẹp! Màu đen, cà vạt, lễ phục dạ hội, rất hài hòa, hợp điệu với dáng người cao lớn của anh.

"Mặc thử xem sao!"

Vì trang phục rất to nên chị Mẫn Trân và Mỹ Doanh cũng theo tôi vào phòng thay đồ để giúp đỡ.

"Mẹ ơi ~ lần này hơi bị hở nhỉ, hì hì!"

"Chứ sao, Cẩm Thánh chắc lại điên mất rồi!"

Chiếc váy cưới này là loại hở lưng. Tôi không biết đâu ~ làm sao khuyên được Cẩm Thánh đây, Đây là chiếc váy cưới với cổ yếm, đẹp thì đẹp nhưng hở quá!

"Không sao đâu, Tuấn Hỷ, choàng khăn voan lên là che được mà."

"Ừ, áo cưới đẹp quá!"

"Em và Cẩm Thánh kết hôn ngay ở lễ Nữ thân luôn đi!"

"Gì cơ? Em ngại lắm chị ơi!"

"Tổ chức hôn lễ cho em sau khi chương trình kết thúc nhé"

"Chị này, thật là."

Phần cổ phải cài chặt vào, nếu lỏng ra thì... mẹ ôi! Không dám nghĩ tới luôn. Ghê thật, oạch! Lúc mặc áo cưới hình như không cần mặc áo lót. Ai cha ~ phải cẩn thận!

Cuối cùng, cuối cùng, lễ Nữ thần của chúng tôi đã đến rồi.

Chương 79

"Tuấn Hỷ!!! Dậy mau đi!!! Tám giờ rồi kìa!!"

Oái! Tám giờ?! Chết rồi, chuyện lớn rồi!! Mau lên!!

Cộp cộp, đùng đùng ---

Thật là, hôm nay là lễ Nữ thần mà, hừ, trễ chút có sao đâu, đúng là tự mình hù dọa mình. Chín giờ đến trường vẫn được, không trễ. Hôm nay, tôi phải chuyên tâ, chuẩn bị. Hôm nay, là hôm nay! Oài, tóm lại vẫn quá căng thẳng, tim cũng run rẩy theo. Chắc sẽ không xảy ra sự cố chứ? Ha ha, không phải thế chứ?

"Tuấn Anh!! Đi không!!"

Tôi kéo Tuấn Anh vẫn còn ngái ngủ để lên xe buýt. Hôm nay, bóng tôi trong gương đặc biệt xinh đẹp. Thượng đế hãy phù hộ cho con.

"Nè, hôm nay căng thẳng lắm nhỉ?"

"Ừ, tất nhiên rồi. Người cũng phát run lên."

"Nếu thế thù cứ nắm tay anh Cẩm Thánh thật chặt vào. Tôi gọi cho anh ấy rồi, anh nói cũng hơi căng thẳng."

"Tại sao?"

"Anh nói không ngủ nổi, hic!"

Cẩm Thánh cũng căng thẳng giống tôi, có lẽ. Ai da ~ tiểu tử tốt. Vì tôi mà bản thân căng thẳng cũng không nói, tự chịu khổ. Đúng là tên đẹp trai.

Sau khi làm lễ một cách đơn giản xong, tất cả đều đến chỗ biểu diễn, chỉ còn các tiểu thư Nữ thần ở lại trong phòng họp, nói về các điểm quan trọng cuối cùng. Tiết mục của chúng tôi diễn ra lúc ba giờ chiều nhưng hiện giờ đã có rất nhiều người thúc giục chúng tôi biểu diễn, đúng là náo nhiệt thật.

"Sao tay lạnh thế này?"

Cẩm Thánh nắm tay tôi hỏi với vẻ quan tâm khiến tôi căng thẳng hơn. Wuxiiiii. Anh mân mê tay tôi một lúc, kết quả cả hai tay chúng tôi đều cùng đút vào túi áo đồng phục của anh. Quả thật ấm áp hơn nhiều.

"Nghe đồn áo cưới em mặc lúc biểu diễn hở lắm hả?"

Sao anh biết được vậy? Lại chịu đủ một trân rồi đây. Hic.

"Đội khăn voan là che được mà, không thấy đâu. Yên tâm đi"

"Xiiiiiiiiiiiiiiii!! Hội trưởng chết bầm!"

"Có phải chị Mẫn Trân chọn đâu!"

"Mặc kệ!"

Tên này lại lên cơn rồi, nhưng cũng may anh vẫn luôn nắm chặt lấy tay tôi...

"Anh vốn đã phong độ lắm rồi, lần này còn phong độ hơn thì biết làm sao đây?"

"Oạch! Ối ~ sao vậy? Ha ha."

"Hì, lần này cười rồi nhé! Đừng có quá căng thẳng, thả lòng một chút, có anh rất rắn chắc đứng bên cạnh phối hợp rồi."

"Rắn chắc gì chứ?"

"Cái gì?? Cơ bắp anh nảy nở thế này cơ mà! Sờ thử xem!! Mau!!"

Tên này hào hứng chỉ vào ngực mình nói.

Chẳng biết tại sao hễ nhắc đến cơ bắp là con trai lại hào hứng đến thế? Tôi không muốn nhưng sợ anh giận đành nhè nhẹ nhưng tốc độ cực nhanh sờ một cái rồi làm ra vẻ khinh ngạc với anh.

"Mẹ ơi!! Quả đúng như vậy!! Ôi woa! Tuyệt quá chừng."

"Ha ha. ~ Bạn trai em là người như thế mà."

"Mẹ ơi!! Phải đó. Chẳng trách đẹp trai thế."

"Sao anh lại cảm thấy câu nói vừa rồi hơi châm chích nhỉ?"

"Không phải đâu. Là do em vui quá đó mà."

Tôi đang chuẩn bị ôm anh một cái thì...

"Khục khục..."

Giang Yến và Dân Hữu. Ui chao, bị phát hiện rồi! Mất mặt quá.

"Làm gì thế hả?"

"Mới sáng sớm đã diễn kịch tình ái rồi à?"

Giang Yến thì ngẩn ra, còn Dân Hữu có vẻ rất thú vị.

"Khục khục, Tuấn Hỷ, chúng ta mau đi tập thôi."

Tên này chắc cũng cảm thấy hơi ngại nên nắm tay tôi kéo đi.

Lần tập cuối cùng đã kết thúc. Chuyên gia hóa trang bắt đầu trang điểm cho chúng tôi nhưng Cẩm Thánh cứ nhìn gương mặt đã trang điểm của tôi khiến tôi ngượng chết đi được. Đúng là không biết xấu hổ! Quả nhiên được chuyên gia hóa trang có khác. Ya a ~ đây kà tôi sao? Đúng là có chút nghi ngờ... Ui chao ~ mặc kệ vậy. Dù gì đẹp là được rồi. Hây hây.

Kết thúc màn trang điểm, nghỉ ngơi chừng một tiếng đồng hồ. tuy cả đám đều ngồi túm tụm lại trò chuyện không ngớt nhưng tâm trạng ai cũng rất hồi hộp.

"Cẩm Thánh, Tuấn Hỷ, ngoài kia có bạn tìm hai người đó."

Chúng tôi chạy ra ngoài thì đã thấy Vân Quân, Thái Dân, Chí Hồi, Trí Anh, Tiểu Mẫn đều ở đó cả. Thấy dáng vẻ của bọn tôi, bọn chúng đều ngẩn người. A~ Ngại chết đi!.

"A! Hóa trang quỷ à! Hóa trang quỷ đáng ghét này, còn không mau trả Tuấn Hỷ lại cho ta!"

Tôi thật muốn... cho tên thỏ nhép này một trận! Hứ... nhịn đi, nhịn là tốt hơn cả.

"Í da ~ Tuấn Hỷ, cậu đẹp quá!"

"Ôi chao ~ mê mất rồi."

"Ha ha ~ Tuấn Hỷ của bọn tôi vốn xinh đẹp thế mà, các bạn không biết hả?"

"Vậy thì, đại ca, cậu cần Tuấn Hỷ mộc mạc, vậy Tuấn Hỷ thiếu nữa hóa trang này là của tớ"

Bốp ---!

Biết ngay mà. Cậu không bị Cẩm Thánh đánh mới lạ đó!

"Hu! Đại ca ghen tỵ rồi hả? Phụt ~ yên tâm đi, nói sao thì tớ vẫn là người hợp với cậu nhất mà."

"A ~ Mình đúng thật là! Chịu đựng tên này muốn điên mất thôi~"

"Ai da ~ vẫn dễ thương thế này mà. ~"

Phì ~ không có Xương Sườn thì chúng tôi có còn lý do nào để cười vui vẻ thế này nữa đâu. Đúng là một tên giỏi chọc cười thiên hạ.

Xương Sườn và Chí Hồi làm một tấm poster vừa vừa đưa lên đung đưa cho chúng tôi xem. Xem tấm poster đó chúng tôi thấy tâm trạng mình cũng tốt hơn.

"Tuấn Hỷ, bình tĩnh, phải nghiêm chỉnh cẩn thận mà làm cho tốt, hiểu chưa?"

"Ừ. Trí Anh, Tiểu Mẫn, các cậu ngồi phía trước đi được không?"

"Biết rồi, bọn mình ngồi hàng đầu tiên, đừng căng thẳng nhé, làm cho tốt vào!"

"Ừ!"

"Cậu và Cẩm Thánh chắc chắn là xinh gái, đẹp trai nhất. Làm tốt nhé! Cố lên!"

Nhờ sự cổ vũ của cả bọn, chúng tôi đã có được sức mạnh. bọn con gái nhận ra Cẩm Thánh liền kêu gào tên anh làm tôi giật mình. Wuxiiiiiiiii. Tên này đúng là vang danh bốn bể mà. Có đứa còn mang theo máy chụp hình nữa chứ và tất nhiên bọn họ không biết tôi là bạn gái của anh rồi.

Thấy Cẩm Thánh cứ từ chối không chịu chụp, tôi liền khuyên anh cứ để họ chụp một lát đt. Kết quả là bọn con gái đó sướng điên lên, hò hét ầm ĩ.

[Phát thanh thông báo: Chỉ còn ba mươi phút nữa là tiết mục đặc sắc nhất của lễ Nữ thần sẽ diễn ra. Đó là tiểu thư Nữ thần của chúng ta sẽ chính thức lên sân khấu, hy vọng các bạn còn trên sân vận động hoặc trong lớp học nhanh chóng đến hội trường lớn. Thông báo thêm lần nữa, tiểu thư Nữ thần trong tiết mục đặc sắc nhất của lễ Nữ thần sắp lên sân khấu, xin mọi người nhanh chóng vào hội trường lớn.]

Tiếng nói của nhân viên phát thanh vang lên. Cuối cùng, chúng tôi cũng sắp phải lên diễn rồi!

Tiếng nhạc vui tươi và giọng MC giới thiệu tiết mục đầu tiên đã bắt đầu.

"Mọi người đừng căng thẳng, biểu diễn cho tốt nhé! Biết chưa hả? Hi, đến đây, bắt đầu rồi, bây giờ tổ một bắt đầu kên sân khấu. Cố lên!"

Tổ một biểu diễn trang phục thường ngày, Y Giang Yến cũng ở trong đó, tôi đứng cuối liếc cô ta một cái. Y Giang Yến quả rất xinh đẹp. Cô ta vốn xinh đẹp mà!

"Nào, tổ thứ hai, xong cái này là đến trang phục công sở. Chuẩn bị đi nhé!"

Trang phục công sở... đến lượt tôi rồi! Nhất định phải làm tốt, Phác Tuấn Hỷ, cố lên!

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ