Cô bé đó rất giỏi khóc, nước mắt phun như suối, mà cô lại giống như con trai, thô lỗ cộc cằn, căn bản không biết an ủi người khác, hoàn toàn chịu thua trước những cô gái khích khóc lóc kể lể, ngoài đưa khăn giấy ra thì chỉ biết quát cô nàng không được khóc nữa.
Kết quả cô bé bị quát thì càng khóc dữ dội hơn, còn thường xuyên dùng tay lau nước mắt, nước mũi, buồn bã bảo đã hại cô bị đuổi học, rất có lỗi với cô. Cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu thấy đau đầu. Chỉ cần đừng bắt cô đối phó với con gái khóc lóc thì dù có bị đuổi học mười lần đi nữa, cô cũng không quan tâm!
Cô vừa nghĩ xem phải khai báo chuyện bị đuổi học với mẹ mình như thế nào, vừa đi vào bên trong khu nhà, chợt phát hiện ra một “động vật lang thang” toàn thân toả ra mùi hoa cúc ở đầu ngã rẽ.
Một anh chàng tỏ vẻ ngây thơ trong sáng rủ co tan học xong cùng về nhà, nhưng vừa quay người đi đã biến mất tăm, tên là Quý Thuần Khanh.
Anh giống như một chú chó con, mèo con bị bỏ rơi, ngồi trên bậc cầu thang trước cửa nhà một cách đáng thương, đầu dựa vào bức tường bên cạnh, nhắm nghiền mắt, trên tóc còn vương vài cành hoa cúc, khoé môi khẽ chu ra vì ngồi không được thoải mái lắm, bộ âu phục nghiêm trang trên người lại không cho thấy nghiêm túc nào, ngược lại còn khiến anh nhìn có vẻ thê thảm như gặp phải chuyện không may.
“Anh vừa bị ai ngược đãi à?”
Đáp lại cô là một sự im lặng, dường như anh vẫn còn đang chu du trong trạng thái mơ màng, đôi môi mấp mái, lộ ra vẻ mặt vô hại không hề phòng bị, không hề có uy lực sát thương, như thể ai cũng có thể dễ dàng nắm anh trong lòng bàn tay mà giày vò hành hạ vậy.
Vẻ mặt ấy khiến người ta buông lỏng cảnh giác. Cô quỳ xuống, nhìn kỹ gương mặt thật sự rất xinh đẹp của anh, hừ khẽ: “Mấy tên đàn ông đó đều là đồ khốn, còn không bằng người biết tam tòng tứ đức, chí ít là không dám làm bậy với tôi. Không nam tính thì không nam tính, anh là đồ quỷ, nam tính thì tôi có đủ rôi. Nếu anh cũng dám trêu hoa ghẹo nguyệt, ôm em này ấp em kia, làm bậy làm bạ, tôi sẽ lấy gia pháp trừng trị anh”.
Cô mắng nhiếc hết lời, hoàn toàn không chú ý đến người nào đó đã được toại nguyện, khoé ôi dần dần nhướn lên và đôi mắt từ từ mở ra.
“Phì! Mình đang nói cái quái gì thế này, chẳng lẽ mình bị mẹ lây nhiễm thành thứ gì đó không có chút nữ tính? Hừm… đáng sợ quá… mình phải tỉnh táo lại.” Cô ôm đầu, không thể nào suy nghĩ hơn được nữa, không muốn nhìn thấy vẻ mặt trong sáng rất dễ tẩy não người khác của anh, vội vàng đứng lên định bỏ chạy.
Người nào đó nghe tiếng chân bỏ chạy thì nụ cười cứng lại, bất mãn bĩu môi, đưa tay ra phía sau, giữ lấy người đang định vòng qua người anh, cười nói: “Thê quân, anh đang đợi em về, em không cảm động cho anh thấy à?” . Rõ ràng lúc bắt đầu cô rất ngoan ngoãn đi theo kế hoạch của anh, thất vọng, chê bai, khinh bỉ với những tên đàn ông dơ bẩn lại vô sỉ kia, sao tích tắc sau đã đột ngột tỉnh táo lại? Những tên súc sinh kia không hợp với cô, cô phải sớm nhận ra điều đó chứ.
“Ủa, chẳng phải anh ngủ rồi à?”
“Vừa tỉnh lại.” Anh nghịch chiếc vòng trên tay cô, nói với vẻ rất không thành thật.
“Nên… những lời tôi vừa nói lúc nãy…”
“Ý em là, em khen anh tốt hơn những tên đàn ông kia?”
“Oa oa oa oa! Quên ngay, quên ngay đi!!!”
“Tại sao phải quên, thê quân khen anh mà!” An mỉm cười hài lòng vì hôm nay những lời cô nói rất đáng yêu, bao gồm cả câu nói với tên khốn Tiêu Yêu Diệp trước khi bỏ đi. Bảo cô rời xa anh, nằm mơ1 Anh nắm tay cô như phần thưởng, cắn nhẹ một cái như chó con đang làm nũng.
Cô bị cắn đến nỗi da gà nổi lên tầng tầng lớp lớp, nuốt ực nước bọt, cố gắng kiềm chế bản thân.
“Tôi chỉ tức cảnh sinh tình mà nói bậy bạ thôi, không hề suy nghĩ gì cả.”
“Không sao, anh có thể khiến em luôn luôn tức cảnh sinh tình.” Nếu trong những điều kiện như thế mà cô ới cảm thấy anh tốt hơn thì những việc như vậy anh có thể giúp cô thấy thường xuyên, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cho đến khi cô nôn ra thì thôi. Sau đó cô sẽ biết sự khác biệt giữa đàn ông và cầm thú.”
Nói xong, anh bèn đứng dậy, đè cô vào tường, đỡ cằm cô lên, làm một loạt động tác không phù hợp với thân phận tiểu mỹ nam của mình chút nào, thuần thục và quyến rũ đến độ cô chỉ có thể há iệng cảm thán, do anh bất cẩn bộc lộ bản chất hay do ảo giác của cô? Người đàn ông như con gái ấy sao lại toát ra vẻ nam tính mạnh mẽ mà cô khao khát bấy lâu?
Tim đập cuồng loạn, nhiệt độ tăng cao, cô hoàn toàn không biét ứng phó với tình huống hiện giờ như thế nào, đôi môi mềm mại đã rất gần, căn bản không cần tỏ ra thục nữ, nhưng cô vẫn buột miệng nói những lời nhảm nhí làm mất cả sự lãng mạn theo phản xạ:
“Anh… anh là ai vậy?! Anh chẳng phải rất trong sáng hay sao? Tôi… tôi… tôi… tôi… tôi vẫn thích dáng vẻ trong sáng của anh hơn, anh… anh… anh… anh đừng lại gần!!!”
Anh thoáng đờ ra vì câu nói đó: “Em không thích anh như vậy?”
Anh hơi ảo não nhưng cũng chẳng nói gì nhiều, mím môi lùi lại, hồi phục vẻ ngây thơ cô đã khá quen thuộc, chỉ ánh mắt là tỏ rõ vẻ buồn bực vì không được thoả mãn.
Anh càng buồn bực hơn khi vừa rời khỏi, thì có một cú điện thoại gọi cho Tô Gia Áo.
Anh đứng cạnh, thấy cô bắt máy, và nghe rõ ràng một loạt lời xin lỗi bạc nhược, là Lục Chiếm Đình.
“Gia Áo, tôi… tôi sai rồi, tôi sai rồi.”
“Hả?” Tô Gia Áo ngớ người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đến khi nghe thấy chất giọng trầm khàn nặng nề của Tiêu Yêu Cảnh: “Ai cho cậu gọi là Gia Áo? Gọi cả họ!!!”.
“Bốp!” Một tiếng đấm vào đầu rõ to vọng đến tai Tô Gia Áo.
“Tô… Tô Gia Áo, tôi sai rồi, tôi không nên vu khống cô, thực ra hôm ấy tôi bị Tiêu… Tiêu Yêu Cảnh đánh nên mới vào bệnh viện, tôi sẽ khai tật với trường không để cô bị đuổi học.”
“Hả?”
“Tôi xin cô, tôi vào bệnh viện đã rất thảm rồi, cô đừng gọi người liên tục đến quấy rầy tôi nữa.”
“Cái gì… tôi có liên tục…”
Điện thoại bị một anh chàng nóng nảy nào đó cướp mất, giọng nói thô lỗ và hơi kỳ quặc của Tiêu Yêu Cảnh vang lên: “Này, bên này tôi còn bận chút việc, khụ khụ, tóm lại… hôm khác tôi sẽ gọi cho cô”.
“Ủa, tôi vẫn chưa…”
“Cạch! Tút…”
Tiếng cúp máy dứt khoát, Quý Thuần Khanh mím môi, thấy ai đó vì câu “hôm khác tôi sẽ gọi cho cô” mà đang mỉm cười thoả mãn, dường như rất vui vì anh chàng dám làm dám gọi ấy. Cô còn ngẩn người ngắm màn hình di dộng một lúc, dáng vẻ như rất cảm động khiến lồng ngực anh thắt lại rất khó chịu. Anh muốn cô chu ý mình nên cười: “Thê quân, em không gọi lại cho cậu ta thì có sao không?”
“Ủa? Anh cũng cảm thấy tôi nên gọi điện lại thì hay hơn hả?” Cô hoàn toàn không chú ý đến gương mặt sa sầm đến hơn nửa của vị hôn phu, còn tỏ vẻ do dự rất thiếu nữ, ngần ngại nói: “Tôi cũng thấy không thể cứ để con trai chủ động, anh ấy giúp tôi như thế, còn giúp tôi không bị đuổi học, tôi cũng nên…”
“Ý anh là, gọi điện lại cho cậu ta, bảo em không rảnh để đợi cuộc gọi của cậu ta.”
“Hả?”
“Vì bắt đầu từ hôm nay, em sẽ có rất nhiều bài tập mà làm không hết được.”
“…”
“Làm không xong thì đứng phạt trong văn phòng anh thôi.” Như thế thì cô sẽ không bao giờ rảnh rỗi đợi điện thoại của tên tiểu yêu tinh kia nữa.
Nhưng Quý Thuần Khanh lại không ngờ rằng, đạo cao một tấc, ma cao một trượng.
Hôm sau, trong phòng học của lớp Kinh tế 2, quý công tử của Chủ tịch trường từ lớp chọn chuyển sang lớp cá biệt đang đứng vặn vẹo lung túng trên bục giảng, hai tay khoanh trước ngực, hờ hững đảo mắt một vòng nhìn các bạn học “mới”, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Tô Gia Áo ngồi ở hàng cuối lớp gần thùng rác, miệng khẽ mấp máy, tỏ vẻ “thiếu gia đây không để cho phụ nữ chịu tội”.
Công tử bị giáng lớp khiến mọi người chấn động, những tin đồn káhc nhau rộ lên không dứt.
“Áo… Áo Bông, Tiêu Yêu Cảnh sao lại chuyển đến lớp chúng ta? Hôm ấy cậu bị gọi lên phòng Hiệu trưởng là để bí mật cưa đổ em trai hiệu trưởng?”
“Không phải, không phải, tớ nghe nói hình như vì cậu ta đánh nhau ngoài trường nên bị phạt, từ lớp chọn chuyển sang lớp chúng ta.”
“Hả? Công tử của Chủ tịch trường bị phạt giáng lớp? Đùa à? Lúc này thì phải phát huy tác dụng của việc là con ông cháu cha, tìm người đỡ tội hộ chứ.”
“Hiệu trưởng có cần đại nghĩa diệt thân thế không? Em trai mình mà cũng phạt?”
“Nghe nói hiệu trưởng trường ta đã tìm kẻ thế tội, có điều Tiêu thiếu gia hình như không vừa mắt người ta, lại lao đến bệnh viện đập cho tên kia một trận nữa, còn ép người ta khai thật là chính mình đã làm chuyện đó nữa.”
“Woa, có cần man thế không? Nếu người được cậu ta cứu mà là con gái thì chắc sẽ mê đắm cậu ta chết mất. Này, Áo Bông, sao cậu đỏ mặt đến mức như sắp ngất đi thế hả?”
Thày chủ nhiệm đằng hắng một tiếng, cắt ngang những lời bàn tán xì xầm, nhìn quý công tử kia một cách e dè, đồng phục chẳng bao giờ cài hết nút và thắt cà vạt kia xem ra rất hợp lớp cá biệt, nhưng cậu bé này cũng dễ bảo, thành tích học tập luôn đứng ở những thứ hạng đầu, có thần kinh hay không mà chạy đến doạ dẫm anh trai mình bắt chuyển lớp chứ? Việc không liên quan đến mình thì nên đứng xa mà quan sát vậy. Thầy chủ nhiệm lắc đầu, nghiêm túc nói: “À ờ… em Tiêu, em tự giới thiệu đi!”
“Tiêu Yêu Cảnh!”, anh hờ hững nói tên mình.
“Ủa… hết rồi à?” Vị thiếu gia này không biết cậu ta nổi tiếng đến mức nào ư? Ai mà không biết tên cậu ta chứ!
“Thế thì sao?” Anh nóng nảy đút tay vào túi quần, đi đến hàng ghế cuối cùng, ngạo nghễ gõ gõ bàn ai kia: “Này!”.
“Ồ?”
“Ồ cái gì mà ồ, hẹn hò xong một lần cũng chả gọi điện thoại là ý gì? Chơi anh à?”
“Ai bảo anh thấy em rồi chạy mất làm gì.” Tuy không thể để đàn ông đơn phương chủ động, nhưng ai bảo anh cứ tỏ vẻ kỳ quặc cơ chứ.
“Đó là vì… mà thôi.” Anh lắc đầu, không muốn nhắc đến chuyện mất mặt hôm ấy, “Thế thì… tan học xong đợi anh ở cổng trường”.
“Hả?”
“Em trợn mắt nhìn anh thế để làm gì, bạn anh muốn làm quen với em, không được à?”
“Anh muốn đưa em đi gặp bạn anh?”
“Vớ vẩn! Em không theo sát anh, không sợ anh chạy mất à?” Muốn làm tâm giao thì phải theo sát chứ, mới được một nửa đã chơi trò thả dây diều, lúc kéo căng lúc thả lỏng, hừ, đồ áo bông rách không chuyên nghiệp.
“Cho tôi ngắt lời một chút, em Tiêu à, bây giờ tôi muốn em tự giới thiệu chứ không cần em tỏ tình, có phải em nên quay lại bục giảng thì hay hơn không?” Thầy chủ nhiệm chen vào vẻ khó xử, ông chỉ muốn làm tròn trách nhiệm của mình, sau đó tức tốc về văn phòng uống trà, thời gian còn lại để họ tự tâm sự với nhau, tỏ tình, ôm hôn, ông đều có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Cả lớp giật mình bừng tỉnh vì câu đùa của thầy chủ nhiệm, cười ồ lên, tiếng cười đùa không dứt vang ra khỏi lớp Kinh tế 2, đến cả Quý Thuần Khanh và Tiêu Yêu Diệp đứng ngoài hành lang cũng nghe rõ mồn một.
Người trước mặt lạnh băng, nhìn vị hiệu trưởng đại nhân cười rất gian xảo bằng ánh mắt như đang nhìn chó chạy rông ngoài đường: “Tên yêu tinh kia tại sao lại xuất hiện trong lớp thê quân tôi?”
“Đó là hình phạt, vì tội đánh nhau í mà.”
“Cậu nghĩ đó là trừng phạt à?” Anh chỉ vào lớp học đnag cười đùa, cười nhạt, sao anh không cảm thấy tên tiểu yêu tinh kia bị trừng phạt, mà ngược lại là chính anh đang bị trừng phạt thì đúng hơn.
“Cũng đâu thể trách tôi, chẳng phải hôm qua lúc tan học chúng ta đi hò hẹn, tiện thể bàn chuyện đuổi học trò Tô Gia Áo hay sao…”
“Xin cậu chú ý ngôn từ, cậu đã lấy chuyện đuổi học thê quân ra để cưỡng ép tôi phải ở cạnh cậu hơn một tiếng đồng hồ.”
“Chỉ có một tiếng hai mươi tư phút và tám giây thôi mà, sao cậu còn so đo tính toán?”
“Nếu có thể, tốt nhất cậu đừng bám theo tôi một giây nào cả.” Từ khi tên biến thái này lừa anh về nhà, hại anh diễn nhầm vở kịch dâu hiền gặp mẹ chồng, còn to gan bày tỏ ý nghĩ lệch lạc về anh, cảm thán vì sao anh không phải là cô nàng yểu điệu thục nữ thì anh đã quyết định liệt tên biến thái này vào danh sách cấm tiệt lai vãng, nếu không thì gặp lần nào đánh lần ấy.
“Nhưng hai chúng ta có duyên phận mà, còn bị thằng nhóc kia chộp ngay cảnh hò hẹn, tôi cũng không phải tuỳ tiện, là do tên nhóc kia dùng tấm ảnh để uy hiếp, tôi mới…” Thông báo xong chuyện công tử nhà họ Lục bắt nạt Áo Bông Nhỏ, ai ngờ em trai anh ta nổi trận lôi đình, anh ta mới biết hôm ấy người đánh Lục Chiếm Đình đến mức phải lết vào bệnh viện lại là em trai mình, kết quả tên đó không dám chọc nhận nhà họ Tiêu, nên tìm Áo Bông để trút giận.
Tiêu Yêu Diệp rất yêu quý cậu em nên muốn tìm ai đó gánh tội thay, nhưng lại khiến Quý Thuần Khanh xông ra đóng vai anh hùng, người bị Thuần Khanh doạ chết khiếp, còn sống đã là may, sao dám cả gan hãm hại thê quân của cậu ấy nữa. Nhưng con ngựa chứng Tiêu Yêu Cảnh hoàn toàn không có thời gian nghe giải thích, lẳng lặng xông vào bệnh viện xử lý tên Lục Chiếm Đình kia để hắn lại nằm thêm một thời gian nữa, khiến hắn ta phải khai thật mọi điều, còn lấy tội chứng boy – boy hẹn hò để ép, hại thân làm hiệu trưởng như anh cũng không thể không làm theo, rồi còn bị mẹ mắng mỏ khóc lóc tận ba tiếng đồng hồ, nói anh không có nhân tính, không yêu em trai, chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, lúc phân chia gia sản sẽ đá anh ra, không cho hưởng một đồng nào.
Đúng là quá đủ rồi, đứa em khốn kiếp của anh yếu đuối chỗ nào, để bảo vệ con bé kia mà đánh người ta hết lần này đến lần khác, còn lấy hạnh phúc của anh trai mình ra đùa giỡn. Tấm ảnh kiểu đó nếu bị công bố thì với tính cách kỳ quặc luôn giữ thanh bạch của Quý Thuần Khanh, có lẽ cả đời này cũng sẽ không nhìn anh thêm lần nào nữa.
“Ảnh gì?” Quý Thuần Khanh cảnh giác để ý đến từ ngữ quan trọng nhất.
“Ồ, tên ấy cũng chụp đẹp lắm, có càn xem không? Hình nền di động của tôi đây này.”
Nói xong anh dâng di động như dâng vật quý, Quý Thuần Khanh đón lấy, chỉ liếc sơ qua một cái, hàng lông mày nhíu chặt lại vẻ ghét bỏ, tích tắc sau…
Một trận gió lạnh âm u dựng tóc gáy thổi qua, trên đất đã xuất hiện chiếc di động bị đạp lên rất man rợ, mỗi nơi một mảnh, vỡ tan tành, linh kiện bay tứ tung, không bao giờ còn hồi phục lại nguyên trạng được nữa.
Chương 18:
Chính cung nương nương không dễ làm
Một trong những bí quyết của chính cung nương nương: phải độ lượng, không thể hẹp hòi.
Thế nào gọi là thả sợi dây dài để câu con cá lớn, đàn ông không thể chỉ quản lý mà phải nắm họ trong ngũ hành sơn của mình, không thể giám sát suốt hai tư trên hai tư, cũng không thể khoá anh ta trong phạm vi quan sát của mình, mà phải lặngl ẽ xâm nhập vào cuộc sống của anh ta, đón nhận tât cả những bằng hữu chí cố, đồng đảng băng nhóm của anh ta. Lấy nhu khắc cương, vô chiêu thắng hữu chieu để khiến đám đàn ông đó thừa nhận và khẳng định địa vị của mình, tốt nhất là biến họ thành một chiếc ra đa nho nhỏ, giúp giám sát để ý mọi động vật giống cái muốn tơ tưởng đến người đàn ông của bạn, đồng thời cũng giống một chiếc máy nhắc nhở, trong bất kỳ tình huống tụ họp nào cũng nhấn mạnh một câu: “Ủa? Tại sao không đưa bạn gái đến?”.
Lâu dần rồi bạn sẽ biết rất nhiều tác dụng hay ho của “bạn của bạn trai”.
Những bài học tà ác, cổ xưa, những trải nghiệm về đàn ông là kinh nghiệm phong phú được tích luỹ qua các học phần yêu đương của các chị em lớp Kinh tế 2, không truyền ra ngoài, cũng không chia sẻ, nhưng vì con gà Tô Gia Áo muốn bước vào lãnh địa tình yêu nên họ mới “tâm không cam, tình không nguyện” hiến dâng cho cô.
Mục đích là để cô nàng biết quan hệ được với đám bạn của bạn trai mình quan trọng đến nhường nào.
Làm cho một người đàn ông yêu thích mình không phải bản lĩnh gì, san bằng tất cả đàn ông xung quanh anh ta mới là vấn đề khó khăn lớn nhất của phụ nữ.
Bọn họ nói một đống những lời khiến Tô Gia Áo choáng váng, xây xẩm mặt mày. Một bàn tay giáng mạnh xuống lưng cô, ném lại một lời cảnh cáo: “Cố lên nhé, sinh vật phức tạp như đàn ông không chỉ cần quyến rũ, mà phải chinh phục!”
Nhưng bạn của Tiêu Yêu Cảnh làm sao dễ san bằng được, những người chơi chung với Tiêu thiếu gia, không cần nghĩ cũng biết là loại yêu ma quỷ quái chủng tộc nào rồi.
Có điều, cô không ngoài rằng, họ lại là “tộc xỏ khuyên tự ngược đãi mình” trong đồn đại.
Mấy tên con trai đồng phục xộc xệch, giành giật nhau micro trong phòng KTV, tai mỗi người gần như đều có ít nhất là năm lỗ khuyên, lông mày cũng gắn khuyên, mũi cũng có khuyên, ba cái khuyên nhỏ bằng bạc ở môi dưới, một trong số đó nhìn thấy cô, cười nhã nhặn, toét miệng ra, cô nhìn thấy một chiếc khuyên lưỡi đang cười chào mình.
Đối với người đến xỏ khuyên tai cũng thấy đau như cô mà nói, thì thực sự không thể lý giải nổi tâm lý của những kẻ “xỏ khuyên ngược đãi bản thân” này, đục vô số lỗ trên người sẽ rất khoái cảm ư? Chỉ nhìn thấy những chiếc khuyên ấy mà cô đã thấy thầm đau cho họ, chứ đừng nói gì đục lỗ trên chính người mình.
Vẻ mặt nhăn nhó của cô khiến bạn bè Tiêu Yêu Cảnh cười khùng khục, nhướn mày lên đùa cợt: “Này, Tiêu Yêu Cảnh chưa để lộ khuyên trên người cậu ta cho em xem à?”
“Ủa? Anh ấy cũng có?” Cô ngớ người, lập tức quay sang nhìn Tiêu Yêu Cảnh đang ngồi cạnh mình. Gương mặt anh trơn nhắn, nhiều lắm chỉ là một chiếc khuyên nhỏ xíu trên ai, chẳng lẽ anh còn đục lỗ ở nơi thần bí nào hay sao?
Như hiểu ra ngụ ý, Tiêu Yêu Cảnh đang uống cà phê bỗng phun cả ra, lập tức trừng mắt nhìn đám bạn “miệng chó không mọc nổi ngà” của miìn.
Nhưng đám bạn của anh không hề biết ý, ngược lại còn hào hứng cúi xuống thì thào bên tai Tô Gia Áo: “Cô gái nào chưa được cậu ta chạm đến thì không thấy được đâu!”.
“Không phải chứ? Anh ấy xỏ khuyên ở đâu thế?” Sở thích SM1 biến thái gì thế này? Bất giác Tô Gia Áo nhìn xuống nửa thân dưới người nào đó, đến cả ánh mắt cũng toát ra vẻ đồng cảm và thương hại sâu sắc [*Vanila: Ax ax, toàn là những người biến thái đồng tư tưởng... giống ta : "> ]
“Phụt! Ha ha ha ha! Yêu Cảnh, cô bé này tức cười quá, qua ải qua ải, chí ít cô ấy đã qua được ải này của tôi rồi.” Cậu bạn kia nhìn vị thiếu gia nào đó đang dang hai tay gác lên thành ghế salon, vắt chéo chân, mặt tái xanh trừng mắt nhìn mình, biết cứ đùa tiếp sẽ nguy hiểm đến tính mạng, thế là biết ý lôi mấy tên còn đang gào lên hát tập trung lại rồi rút lui một lượt, trước khi đi còn ân cần nhắc nhở: “Bọn tôi đi vệ sinh, còn cậu, liệu mà giải thích cho bạn gái biết khuyên của cậu xỏ ở đâu đi. Nhưng lần này tốc độ của cậu đúng là chậm quá, đến tôi cũng lo thay cho cậu đấy, nửa tiếng đủ chưa?”
“Hai tiếng sau hãy cút về đây!”
“Hai tiếng? Cậu bắt bọn này chết ngạt trong bồn cầu à?” Cậu bạn huýt sáo rên rỉ, nhưng vẫn đóng cửa lại, ngoan ngoãn bỏ đi.
Trong phòng bao rất lớn chỉ còn lại chàng trai vừa lên tiếng ban nãy, và cô gái bỗng ý thức được rằng mình đã bị đám con trai kia cho sập bẫy.
Đám con trai đi vệ sinh tập thể, còn lại một nam một nữ, đương nhiên họ không phải muốn chiếm đóng WC tập thể, mà là để tác thành cho người anh em làm chuyện xấu, còn bọn họ ở ngoài hóng chuyện. Đó là những gì các chị em cô đã dạy.
Xem ra cô đã gặp nguy hiểm rồi, tháo chạy chăng? Hay ở lại đánh một trận?
Một giọng nói uể oải nhẹ tênh vang lên, khiến Tô Gia Áo nghe mà tê dại: “Giúp anh cởi áo ra”.
“Ực ực.”
Anh nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt rõ ràng, nhưng lại thấy cô sợ đến nỗi không dám nhúc nhích. Anh cười khẽ, muốn đưa tay ra xoay người cô lại, nhưng cô như chim non sợ cành cong, giật nảy người lên định bỏ chạy, anh hơi nheo mắt lại, nhanh như chớp giơ một chân ra ngáng đường, thản nhiên để cô ngã lên người mình.
Sức nặng đè lên người khiến anh thấy rất chân thực, nhưng cô lập tức nhổm dậy như muốn giữ khoảng cách với anh, chiếc vòng bạc lắc lư trên tay cô nhưng anh không để tâm, đưa tay lên thân mật kéo cô vào lồng ngực mình, tay kia bắt đầu cởi nút áo của mình, từ ngực cho xuống đến bụng.
Nhiệt độ trong phòng tăng đột ngột và Tiêu Yêu Cảnh từ từ biến thành thú vật khiến Tô Gia Áo tấy gai cả da đầu, cô hoảng loạn, lắp ba lắp bắp: “Em… em… em cảm thấy chúng ta vẫn chưa…”
“Chưa đủ số lần chứ gì?” Anh cắt ngang lời cô như đã thông hiểu, vì anh vẫn không quên lý do bị từ chối trong lần đâầ hẹn hò. “Thật không hiểu đầu óc em nghĩ gì, chuyện thân mật này có liên quan gì đến số lần gặp mặt? Hừ.”
Anh đã cởi xong áo, phần eo lộ ra, anh kéo đầu cô nhìn xuống dưới, dỗ dành để cô mở mắt ra: “Này, không phải là em muốn nhìn khuyên của anh à?”.
“Không… vẫn… vẫn chưa đủ số lần, em phải nhẫn nại mấy lần nữa.”
“Hừ, anh cho bạn gái thấy khuyên rốn mà phải đợi xem hẹn hò đủ bao nhiêu lần à?” Đó là hiểu biết cơ bản về bạn trai của mình mà.
“Hả? Khuyên… khuyên rốn… Á?” Cô mở mắt, nhìn xuống dưới, chỉ thấy một chiếc khuyên nho trên rốn của anh, rất đáng yêu và cũng rất gợi cảm, không khoa trương cũng không nổi bật, cảm giác như chiếc khuyên nằm gọn trên phần bụng phẳng lì của anh đang vẫy tay chào cô.
Bất giác cô đưa tay nghịch chiếc khuyên nhỏ ấy, như không tin rằng trên cơ thể rắn chắc của anh lại có một đồ vật nho nhỏ đáng yêu đến thế, nhưng anh lại cứng cả bụng vì hành động ấy của cô, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề.
“Thì ra ở đây cũng xỏ khuyên được, vậy tại sao anh không xỏ khuyên ở môi hay lưỡi như họ?”
Âm thanh trầm khàn vang lên: “Vì… không tiện”.
“Không tiện?” Cô hứng chí ngẩng lên, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào đôi môi mình, điều đó khiến cô dễ dàng nhận ra rốt cuộc là không tiện ở chỗ nào.
Anh đang ngầm bảo cho cô biết, anh muốn làm gì ngay bây giờ.
“Này, anh đã chứng minh cho em rồi, bây giờ có phải nên đến lượt em chứng minh? Hừ?” Anh nghiêng đầu sang, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô.
Tay cô cứng đờ, không dám đùa nghịch chiếc khuyên rốn đó nữa, chiếc vòng trên tay lại kéo tư duy của cô về. Lúc này cô mới sực nhớ ra mình không thể cùng anh làm những hành động mà các đôi yêu nhau thường hay làm, bao gồm hôn và cả những cử chỉ cao hơn thế.
Thấy cô không động đậy anh đưa tay luồn vào mái tóc, kéo cô về phía môi mình, nhưng cô lại gắng sức ngả đầu ra sau để tránh.
“Em luôn nhìn anh bằng ánh mắt đó, không phải muốn hôn à? Tô Gia Áo, không được rút lui!”
“Em nhìn anh kiểu gì chứ?”
“Vẻ động dục.”
“Đâu có.”
“Em không có nhưng anh có.”
Anh mặc kệ cô cự tuyệt, cố chạm vào môi cô, nhưng cô lại nhanh hơn anh một bước, đưa tay lên bịt miệng lại.
Anh thấy hành động đó của cô thì sa sầm mặt, một sự từ chối quá rõ ràng, anh chưa bao giờ thấy, càng không biết ứng phó thế nào, anh muốn nổi điên lên đẩy cô ra khỏi vòng tay mình, trừng phạt cô gái dám từ chối và đùa giỡ anh quá mức ấy, nhưng anh lại nghe thấy mình lên tiếng vẻ thoả hiệp: “Ngay cả số lần đẻ được hôn cũng chưa đủ à? Sao quy tắc của em nhiều quá vậy!”
Sao lời nói cam chịu vớ vẩn này lại thoát ra từ miệng Tiêu Yêu Cảnh, anh đang ảo não muốn nuốt gọn câu nói đó vào miệng thì giọng nói kỳ lạ của cô đã vang lên đúng lúc: “… Số lần hôn ở đây đủ rồi!”.
Anh ngước lên, ánh mắt cô mơ màng chỉ vào gò má, ra hiệu với anh.
Phì! Đại thiếu gia anh chưa bao giờ lạc phách đến độ chỉ hôn má con gái đã thấy thoả mãn, nghĩ anh là trẻ con ba tuổi chơi trò gia đình chắc? Chuyện ngu ngốc vớ vẩn như hôn má thế kia, lúc năm tuổi anh đã làm đủ rồi, muốn anh hứng chí, kích động, tim đập thình thịch khi hôn lên gò má con gái ư?
Nằm mơ!
“Chụt!”
Hả? Âm thanh gì thế? Âm thanh mất mặt đó sao lại phát ra khi anh chạm môi vào làn da mềm mại trên má của cô gái ấy???
Chết tiệt, cái cảm giác thoả mãn kỳ lạ!!!
` Hai tiếng sau, các anh em đồng loạt quay lại như đã hẹn, nhanh mắt phát hiện ra bầu không khí mờ ám giữa hai người. Tiêu Yêu Cảnh cổ áo phanh ra, vẫn chưa cài hết nút, lồng ngực vạm vỡ phủ một lớp mồ hôi mỏng, Tô Gia Áo sắc mặt đỏ hồng, bọn họ tự khắc hiểu là bạn mình vừa được thoả mãn, kéo phắt anh ra một góc vỗ vào vai anh khen ngợi không ngớt.
Anh bị khen đến mức lúng túng, có nỗi khổ mà không dám nói, đành hút thuốc, khẽ hừ một tiếng rồi mặt dày nghe hết, nếu để họ biết nah được thoả mãn vì một nụ hôn trong sáng vào má, có lẽ họ sẽ lôi ngay anh đến phòng vệ sinh mà dội nước lạnh, bảo anh đừng lên cơn điên nữa.
“Này, tớ bảo, cậu đã ra tay rồi, tiếp đó chắc dễ làm hơn chứ? Đá con gái còn đơn giản hơn theo đuổi họ nhiều. Lúc nào đưa cô bé đến Snow Mania gặp Kiều Khâm vậy? Đá cô bé cho cậu ta thấy là chúng ta sẽ thắng.”
Lời bạn nói như một tiếng sét đánh ngang tai, anh gần như quên mất chuyện cá cược kia, làm sao biét được lúc này lại bị người ta nhắc nhở.
“Này, cậu đờ đẫn gì thế? Có tình cảm với cô bé đó thật rồi à?”
“…” Ánh mắt anh lơ đãng, không tiếp lời ngay mà một lúc sau mới đáp gọn lọn lỏn: “Chưa đến lúc”.
“Thế à? Cậu muốn chơi thì để cậu chơi thêm một lúc vậy, tôi cũng thấy cô bé rất thú vị, trang điểm đậm như thế, tôi cứ tưởng là loại nữ sinh thích chơi bời chứ, ai ngờ một chiếc khuyên rốn mà cũng lừa được cô nàng.”
“Bớt lắm lời, lằng nhằng!” Anh nóng nảy ngắt lời, muốn thoát khỏi đám bạn của mình.
“Ồ, đúng rồi, Yêu Cảnh, cô gái cùng hát karaoke với bọn mình lần trước, cậu còn nhớ chứ?” Thấy anh định bỏ đi, cậu bạn gọi với lại.
Anh cau mày: “Ai?”. Hôm ấy, anh đợi điện thoại đến sốt cả ruột, làm gì còn tâm trạng quan tâm đến ai.
“Cô bé nói chuyện với cậu ấy, tên… Viên Tâm.”
“Không nhớ.” Anh thẳng thắn bày tỏ mình chẳng chút ấn tượng với cô nàng.
“Ha, cậu không nhớ là tốt nhất, một người anh em của chúng ta muốn theo đuổi, nhưng ngại cậu.”
“Tuỳ.” Ngại cái gì, cô gái dáng vóc thế nào mà anh cũng chả nhớ thì liên quan gì?
“Cũng đúng, chỉ là con gái thôi mà, tuỳ tiện tìm là được, làm tổn hại đến hoà khí anh em là hoàn toàn không đáng.”
“…”
Chương 19:
Trò chơi đổi áo cao cấp
Chiều chuộng con gái.
Hành vi vớ vẩn lại vô bổ này bình thường không phải là phong cách của Tiêu Yêu Cảnh.
Nhưng nếu hành vi vừa đáng thương lại chẳng chút đàn ông này xuất hiện trên người Tiêu thiếu gia, thì có nghĩa là gì?
Địa vị phụ nữ đã được nâng cao? Là địa vị xã hội, địa vị hai giới, hay là địa vị trong lòng anh?
Nghĩ đến đó, đôi mày anh nhíu lại, túm chặt ngực áo mình, suy nghĩ này quá nguy hiểm, anh không thể để mình sa sút đến độ bị con gái điều khiển. Sau khi xác định rõ quan hệ, vẫn không cho anh ôm, không cho anh hon, duy trì quan hệ trong sáng, bây giờ còn để mặc mình anh ngồi trong quán McDonald đợi cô tan học, nguyên nhân là, cô bị một giảng viên chết tiệt, ngây thơ, trong sáng nào đó giữ lại bắt làm bài tập.
Phì!
Tên kia rõ ràng là lạm dùng quyền hạn chức vụ để giữ cô lại, ánh mắt động dục của hắn, hệt như khi ong anh trai biến thái của anh nhìn Quý Thuần Khanh vậy.
Bắt anh tin họ, trai đơn gái chiếc ngồi trong văn phòng làm bài tập, ngoan ngoãn học hành, cùng nhau tiến bộ?
Sao anh lại thê thảm đến thế? Ngốc nghếch ngồi trong quán ăn đợi người ta, còn nhân nhượng chấp nhận cho cô ở cạnh người đàn ông khác? Chỉ cần một ngày trên người cô còn dấu ấn của thiếu gia anh thì vẫn là người của anh, tại sao anh lại nhẫn nhục bắt mình thoả hiệp, vẻ mặt vờ như không quan tâm ngồi ở đây mà uất ức?
Anh phẫn nộ cắn ống hút nước ngọt, mặc kệ cho tâm trạng nhàm chán vớ vẩn đang chiếm lĩnh đầu óc.
Anh bực bội gác chân lên chiếc ghế đối diện, dáng vẻ cấm – lại – gần, vì cứ có người muốn ngồi vị trí đối diện anh, hỏi xem có thể ngồi ở đó không. Anh cự tuyệt những cô gái như đàn ruồi bâu đến thức ăn ấy rất vất vả, đàn ông vốn dĩ là có lý do để buông lỏng sức kiềm chế của mình, nhưng một cô nàng nào đó hoàn toàn không có ý thức đến nguy cơ, gác anh sang một bên, còn mình thì ung dung đến muộn.
Một tay anh chống cằm, tay kia gõ gõ mặt bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa kính, không chớp mắt, cho đến khi cánh cửa ấy in rõ bóng dáng một ai đó. Cô hoàn toàn không có ý hối lỗi, một tay đẩy cửa còn tay kia di động áp vào tai nói chuyện hào hứng vui vẻ. Đồng tử mắt anh co hẹp lại vì biểu hiện đáng ghét và không ngoan hiền của cô, bất giác anh quay mặt đi, ấm ức không muốn để cô thấy dáng vẻ chờ đợi ngốc nghếch của mình.
“Đàn ông không thể chiều chuộng, em nhường hắn một bước, hắn sẽ nhảy lên đầu em ngồi.”
Cô cầm di động vừa nói vừa kiễng chân lên nhìn xem anh đang ngồi đâu, hoàn toàn không phải là một cô gái bé nhỏ đang đắm chìm trong tình yêu màu hồng, không biết dựa dẫm, tôn trọng anh, cũng không làm nũng với anh, bắt anh mua quà gì đó tặng mình, ngược lại vẫn tỏ dáng vẻ chị cả, chuyện gì cũng muốn ôm đồm vào người, tỏ ra kiêu ngạo để giáo dục đám chị em đang yêu đương của mình.
“Cái gì? Hắn lừa em? Em biết mà còn tin hắn? Em bị đần hả? Đầu óc bị úng thuỷ hả? Loại đàn ông thế thì bỏ đi, còn khóc cái quái gì!”
Lời của co khiến nỗi uất ức của anh càng tăng lên, vô cùng ức chế, rốt cuộc cô không xem anh là đàn ông, hay là anh đã quá hoang tưởng khi nghĩ mình có thể biến cô thành phụ nữ? Đừng khinh thường đàn ông như thế trước mặt anh có được không?
“Ôi dào, em có nhầm không, ngốc, em không đạp lên đầu hắn, hắn sẽ chơi em đấy.”
“Tô Gia Áo, em tắt ngay điện thoại ,cút đến đây cho anh!!!”
“Hừm… lát nữa gọi lại sau… Chị không phải người nói một đằng làm một nẻo, không bị đàn ông ăn sạch đâu!” Cô nói hùng hồn, cảm nhận rõ một luồng khí lạnh đang lao thẳng đến, nuốt nước bọt, cô biết ý để di động ra xa tai mình, hét lên: “A lô… a lô… ở đây sóng yếu quá, không nghe thấy… a lô… a lô em nói gì? Nhỏ quá nhỏ quá… không nghe… A lô, ngày mai nói sau nhé, bye bye!”
Tắt máy, oai phong chị cả biến mất, thần kinh của cô dù vững đến mấy cũng biết chàng trai trước mặt muốn chơi trò chiến tranh lạnh với mình, cô vội rụt cổ lại rồi đến cạnh anh, giải thích nguyên nhân mình đến muộn: “Anh ta bắt em đến văn phòng phạt làm bài tập, mấy đề bài ấy em chưa bao giờ gặp, thực sự là bó tay, nên đành lén trèo ra ngoài cửa sổ, kết quả là khi hai chân mới chạm đất, đã bị bạn em túm lấy khóc lóc một lúc lâu, anh cũng biết đấy, con gái thất tình, đáng thương lắm…”
Tiêu Yêu Cảnh hừ lạnh, ngồi yên không nhúc nhích, chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ mấp máy môi: “Lần này là lần thứ mấy rồi?”.
“Hả? Tuần này… lần thứ năm nhỉ…” Cũng tức là ngày nào cô cũng bị thầy Quý bắt ở lại văn phòng phụ đạo riêng, còn lý do cô viện ra cũng hằng sa hằng số, từ tiêu chảy cấp đến đau bụng muốn đi vệ sinh, mọi lý do cô đều viện ra gần hết rồi, hôm nay đành nhân lúc Quý Thuần Khanh bị hiệu trưởng gọi đi mà trèo cửa sổ trốn ra đây.
“Xì, địa vị thiếu gia đây trong lòng em đứng hàng thứ mấy trăm?” Tên thầy Quý kia quan trọng hơn anh, đến bạn bè thất tình chết tiệt kia cũng chẳng quan trọng hơn anh. Bạn bè cô sao lại nhiều đến thế, hôm nào cũng bận rộn an ủi người thất tình, dạy dỗ cách yêu đương, giúp người ta đối phó đàn ông, xếp anh ra sau đám con gái đó thì còn ra thể thống gì? Chẳng phải cô tỏ tình xong còn nói sẽ ngoan ngoãn học tam tòng tứ đức sao? Đây chính là thành quả cô đã học xong ư?
“Trong tim em rốt cuộc có anh không?”
Hỏi thẳng cô xong, Tiêu Yêu Cảnh nhận được một gương mặt đỏ bừng, e thẹn gật đầu.
Chỉ gật đầu mà thôi, đến cả từ “vâng” cũng không có, anh không nên hài lòng, không thể hài lòng, không được hài lòng.
Anh cảnh cáo mình đừng bao giờ ngoan ngoãn, nếu không cô sẽ được thể làm tới, anh cố gắng bắt mình chau mày, chuẩn bị cãi nhau, định xử lý gọn ghẽ cô nàng ấy.
Tô Gia Áo cúi đầu ngoan ngoãn ngồi trên cùng một chiếc ghế, khiến anh lườm cho một cái: “Sao không ngồi đối diện?”.
Làm gì có cặp đôi nào ở cạnh nhau lại không chịu ngồi đối diện nhau.
“Không đâu, em không muốn nhìn thấy mặt anh.”
Nói gì thế? Thiếu gia anh tướng mạo lồng lộng, tại sao không muốn nhìn?
Mắt nheo lại, anh đang định vỗ bàn nổi cáu thì nghe thấy âm thanh mềm mại, dịu dàng bên cạnh vang lên: “Lúc nhìn thấy sẽ rất khó cầm lòng.”
Tay anh đưa lên nhanh chóng bị đóng băng trong không trung, ngượng ngùng không biết nên tiếp tục đưa lên hay rụt lại, cuối cùng đành thuận tay đẩy cốc coca cola đến trước mặt cô.
“Uống không?” Anh lúng túng quay mặt đi, nhưng giọng điệu nịnh nọt và mong chờ thì không thể che giấu.
“…”
“Lần này anh quyết định, số lần hôn gián tiếp đã đủ, uống đi!”
“… Nhưng ống hút bị anh cắn nát cả rồi.”
Kết quả, anh đành đứng lên đi lấy ống hút mới, lúc quay lại, cô nàng kia lại bận nghe điện thoại của bạn. Anh bực bội vén tóc, bĩu môi. Anh muốn duy trì phong độ, nhưng phát hiện ra lúc này đàn ông phong độ là khỉ, cô gái của anh tại sao lại biến thành tài sản công cộng? Chẳng phải cô chỉ nên thuộc sở hữu một mình anh sao?
Một lúc lâu sau, Tô Gia Áo tắt máy, điện thoại lại rung lên bàn bật mấy lần, cô mở ra xem, chỉ thấy hộp tin nhắn đầy ắp tin mới.
Cô nghi ngại mở ra một tin.
“Quang tâm anh.”
Rất ngắn gọn, nhưng đầy oán khí.
Tin thứ hai…
“Tại sao em vẫn không quang tâm anh.”
Viết sai chứ lại không có dấu câu, chứng tỏ người gửi không thạo chuyện nhắn tin này.
Tin thứ ba…
“Mau cút về đây quang tâm đến anh.”
Cô quay lại, thấy ai kia đang ai oán buồn chán ngồi bên cửa sổ, cầm di động cố gắng gửi tin, vẻ phẫn nộ ấm ức nhưng trẻ con ấy khiến cô cảm thấy quá đáng yêu.
Di động của cô lại rung lên, cô mở ra xem.
“Coca tan đá rồi, mau qua đây uống đi.”
“>__________<”
Tiêu Yêu Cảnh nhìn dấu hiệu lạ lùng cô gửi đến, vẫn chưa kịp hiểu là ý gì chỉ thấy cốc coca trên bàn bị ai đó lấy đi, anh đang định giật lại thì phát hiện ra ống hút cắm vào cốc đã bị người ta ngậm vào miệng, đôi môi đỏ tươi kia đang mím chặt, hút một hơi thật to.
“Chẳng có vị gì cả, khó uống quá”, cô than vãn.
“Đáng đời, ai bảo em không chịu về bên cạnh anh sớm hơn!” Anh vừa nhìn thấy cô thì nhẹ nhõm hẳn, nhưng miệng vẫn nói cứng.
Xem ra chiếm hữu một cô gái, chỉ về mặt thân thể thôi thì không đủ, mà điện thoại của cô ấy cũng không thể bỏ qua.
Để đề phòng điện thoại cô lại reo, anh lấy di động ra gọi vào máy cô, sau đó đặt sang bên cạnh để di động cô và anh cùng trong tình trạng máy bận.
Nhưng khi vừa lấy điện thoại ra thì nó đã reo vang, thấy bạn bè gọi đến, anh vội vàng nghe máy, phớt lờ vẻ mặt “hoá ra anh cũng như em” của cô.
Giọng cậu bạn vọng ra, anh nhíu mày trầm tư lắng nghe, mấy phút sau, anh chỉ ném ra một chữ “được”, sau đó không nói gì, kéo cô chạy ra ngoài.
Cô vẫn chưa hiểu rõ sự tình thì đã bị kéo đến phòng KTV, mấy người bạn của Tiêu Yêu Cảnh như đã đợi trong đó rất lâu, thấy anh vào lập tức hét lên, còn bạn trai của cô dùng chân đá sập cửa lại, bắt đầu cởi quần áo ra. Từ áo khoác màu sậm bên ngoài cho đến áo trong đều bị anh cởi hết, anh cởi trần, vai rộng eo hẹp, phủ một lớp mồ hôi mỏng, những đường nét thân hình rất đẹp xuất hiện, đến cả chiếc khuyên rốn gợi cảm cũng kiêu hãnh mời chào.
“Anh… anh… anh… sao lại chạy đến KTV cởi quần áo thế kia?” Phản ứng đầu tiên của cô là vội vàng quay lại kiểm tra xem cửa đã đóng chặt chưa, tật xấu quái dị của anh không thể để ai nhìn thấy.
Anh cúi đầu đang định cởi thắt lưng, thì ánh mắt thao láo nóng bỏng phía sau lưng khiến anh mất tự nhiên, quay lại liếc mắt một cái, môi mím chặt, hồi lâu sau mới thốt ra một câu: “Em ra ngoài”.
“Không phải chứ?” Trước mặt đám bạn của mình, cởi gần như trần trụi cả, còn bảo bạn gái là cô ra ngoài? Tưởng bảo cô ra ngoài thì thoải mái chơi trò tình yêu cấm kỵ giữa anh em với nhau à? Cho dù báo thù cô lúc nãy nấu cháo điện thoại thì cũng đâu cần ác đến thế?
“Đúng rồi, bạn gái của Yêu Cảnh, em ra ngoài trước, nếu không bọn anh ở đây sẽ không tiện đâu.” Một người trong số đó vẫy vẫy tay, bảo cô rời khỏi đó ngay, còn một tên khác mặc quần jean áo pull đơn giản cũng chuẩn bị cởi áo, mồm lẩm bẩm.
“Yêu Cảnh, cũng may mà có cậu đến cứu tôi, Viên Tâm sắp đến đây ròi, lần này tôi có cưa được cô nàng hay không là nhờ cậu hết đấy.”
“Bạn gái tôi còn ở đây, cậu cởi ra gấp thế để làm gì?” Tiêu Yêu Cảnh đưa tay chặn anh chàng đang cởi áo ra, quay người lại hất hàm với Tô Gia Áo đang ngơ ngẩn không biết chuyện gì đang xảy ra: “Em ra ngoài trước, bọn anh cần thay quần áo”.
Trò chơi thịnh hành của quốc gia nào thế? Trò chơi hai tên đàn ông đổi quần áo trước mặt mọi người trong phòng KTV?
Chương 20:
Cạm bẫy của đàn ông, thủ đoạn của phụ nữ
Bạn trai thoát y trước mặt anh em bạn bè, còn bạn gái lại bị đuổi ra đứng canh ngoài cửa.
Tô Gia Áo không tài nào hiểu nổi tại sao mình lại thê thảm đến thế, thoát khỏi sự đeo bám của ông thầy và tình bạn với các chị em để chạy đến đây hẹn hò, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh này, mắt mở to nhìn bạn trai mình đi đến vực sâu truỵ lạc, chẳng lẽ ông Trời đang trừng phạt cô vì tội bỏ rơi vị hôn phu tam tòng tứ đức để chạy ra ngoài ngoại tình ư?
Cô tựa người vào cửa phòng bằng kính sẫm màu, muốn nhìn trộm xem có thấy gì không, nhưng đành bất lực vì hệ thống bảo mật của cánh cửa cao cấp này quá tốt, đến góc chết cũng đóng kín, cô càng cố gắng thì càng bất lực, đành nuối tiếc thở dài, rồi đột ngột phát hiện ra sau gáy có mấy ánh nhìn cực kỳ sắc nhọn đang chĩa vào mình.
Cô quay lại, chỉ thấy mấy nữ sinh trường khác đứng nhìn mình bằng ánh mắt quan sát động vật kỳ quái, cô gái đứng đằng trước không cao lắm, mái tóc uốn xoăn lọn nhỏ xoã trên vai, lớp trang điểm màu hồng tinh tế trên gương mặt mịn màng, đôi môi hồng luôn giữ một nụ cười đáng yêu, đến cả nhướn mày lên quan sát người khác cũng không từ bỏ động tác cong môi rất mệt kia.
“Tránh ra có được không? Đây là phòng bao của bạn tôi, chúng tôi muốn vào trong.” Âm thanh yểu điệu thục nữ là loại mà Tô Gia Áo không thông thạo đối phó nhất.
Tô Gia Áo nghĩ đến cảnh rating H trong kia không biết đã kết thúc hay chưa, lại thấy cô nàng định đẩy cửa bước vào đành ngăn lại: “Đừng vào trong, bọn họ đang cởi quần áo trong đó”.
“Hả?” Mấy cô gái hoàn toàn mù mờ, đứng ngẩn ra nhìn nhau, nhìn cô gái đang đặt tay lên nắm đấm cửa, sắc mặt có phần khó chịu.
“Viên Tâm, cô ta nói họ đang cởi quần áo trong đó, chúng ta khoan vào đã.”
“Ồ? Mình không tin lời nói của một người đứng ngoài nhìn trộm đâu, hừ… Nếu cởi quần áo thì càng tốt, Yêu Cảnh dáng người rất đẹp, rất gợi cảm, các cậu không dám vào thì mình vào trước.”
Cô ta nói xong bèn mở cửa, thò đầu vào, ánh mắt đảo quanh phòng một lúc rồi quay sang gọi đám bạn mình: “Làm gì có ai cởi quần áo, mình thấy tám phần là do đầu óc cô ta suy nghĩ bậy bạ rồi”.
Suy nghĩ bậy bạ? Cô rảnh rỗi nghĩ đến chuyện mấy tên con trai cởi quần áo để làm gì? Tô Gia Áo trừng mắt, nhìn vào trong với vẻ không tin, nhưng chỉ thấy bọn họ đang ngồi trên salon hoặc hút thuốc, hoặc chuyện trò, hoặc hát hò, quần áo nguyên vẹn, căn phòng gọn gàng, rất văn minh sạch sẽ, trừ bạn trai cô – Tiêu Yêu Cảnh – trên người đã đổi một bộ quần áo khác.
Áo sơ mi cách điệu cổ chữ V màu đen mà ban nãy đi gặp cô đã không thấy đâu nữa, quần jean màu sậm cũng biến mất, trên người chỉ còn áo pull trắng đơn điệu cùng một chiếc quần jean rất tầm thường, thắt lưng bình thường, đến cả những trang sức trên cổ và tay cũng không cánh mà bay.
Lại nhìn quanh một vòng, cô mới phát hiện ra bộ quần áo hàng hiệu vừa đặc biệt vừa sang trọng ấy cộng thêm đồ trang sức không phải không cánh mà bay, mà tất cả đã được đổi chủ, ở trên người một tên con trai khác. Dù sao cũng là trang phục của anh nên cậu ta mặc cứ cảm thấy có gì đó không ổn, phần vai áo bị rộng ra mấy phân, chiếc quần cũng quá dài, đành xắn lên nhét vào trong giày, sau khi đã nhìn thấy TIêu Yêu Cảnh mặc rồi lại nhìn người khác mặc, cô thật sự không thấy quen mắt cho lắm.
Cậu chàng kia vừa thấy Viên Tâm ở cửa đã vội vã đứng lên cười chào, nói vài ba câu rồi kéo cô ta vào phòng vẻ như rất thân thuộc.
Tô Gia Áo đờ người, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, Tiêu Yêu Cảnh ngồi trên ghế salon bất mãn ngoắc tay với cô, nhưng ánh mắt cô vẫn đang nghiên cứu anh chàng mặc quần áo của bạn trai mình. Anh bĩu môi vẻ không vui rồi đứng lên đến cạnh cổ, vòng tay qua cổ cô, thuận thế xoay đầu cô lại rồi hừ một tiếng: “Em đang nhìn đi đâu thế? Đổi quân áo rồi em không biết bạn trai mình là ai nữa, hử?”.
“Các anh đang làm gì vậy?” Cô ngẩng lên hỏi, mong anh cho mình câu trả lời, đừng để cô mù mờ không hiểu gì, cô ghét nhất cảm giác bị người ta cho ra rìa.
Anh lười nhác nhướn mày, tỏ vẻ không muốn nói nhiều về hành động của bạn bè mình, trước mặt mọi người, anh thoải mái cúi đầu xuống, cọ cọ vào cổ cô một cách thân mật, bạn gái anh chỉ cần quan tâm đến anh là dược, người khác chỉ là kẻ qua đường mà thôi.
Sự chú ý của Tô Gia Áo bị cắt ngang, mùi thuốc lá trên người TIêu Yêu Cảnh bay vào mũi cô, cô ngước lên, môi khẽ lướt qua cổ anh, tiếng hít thở sâu căng thẳng vang lên trên đầu cô, lông mao trên cánh tay quàng qua vai cô dựng đứng hết lên. Cô nghịch ngợm che miệng lại để không cười thành tiếng, đổi lại là ánh mắt hậm hực của anh.
Cử chỉ quá sức thân mật ấy đã bị Viên Tâm để ý thấy, cô nàng nghếch cằm lên, huých tay vào cậu trai mặc bộ qunần áo hàng hiệu, khẽ hỏi: “Tiêu Phi, cô gái kia là ai vậy? Lúc nãy cô ta đứng ngoài thậm thụt lén lút nhìn trộm các anh đấy”.
“Cô ta? À, bạn gái mới của Tiêu Yêu Cảnh, hừ, không biết cô này chịu được mấy ngày.”
“Ủa? Yêu Cảnh tìm bạn gái đều thuộc loại đó à?”
“Đương nhiên là không, cô này là đặc biệt, trường hợp đặc biệt!”
“Ồ? Nghe như có ẩn tình gì đó nhỉ? Nói em biết đi.” Cô nàng vừa nghe thế bèn tỏ ra vô cùng hào hứng. [*Vanila: Con này dại trai thấy rõ, rõ ràng là nghía Tiêu Yêu Cảnh mà, tên ngu ngốc này còn trả lời, đúng là 2 tên đểu hợp nhau. ]
“À, cái đó không được, chuyện riêng của bạn bè không được nhúng tay vào, đó là quy tắc của cánh đàn ông, không giống bọn con gái các em thích nhiều chuyện đâu.”
“Hừ! Nhỏ mọn quá! Tưởng em thèm biết à” Cô nàng cắn môi vẻ không can tâm, ánh mắt di chuyển trên bộ quần áo đắt tiền của Tiểu Phi một lúc rôi mím môi cười: “Woa, bộ quần áo của anh chắc đắt lắm nhỉ? Toàn là hàng hiệu cả, đại thiếu gia tốt số thật!”.
Tiểu Phi cầm ly rượu lên, cười khẽ không nói, chỉ nhướn mày làm ám hiệu “cắn câu rồi” với mấy cậu bạn bên cạnh.
Tô Gia Áo không ngốc, đã phát hiện ra ý đồ của Tiểu Phi, cậu chàng cuống cuồng gọi Tiêu Yêu Cảnh đến ngay, mượn bộ quần áo hàng hiệu của anh để tỏ vẻ đại thiếu gia nhà giàu tiện việc cưa gái. Cô chỉ biết con gái khi hẹn hò đến nhà hàng cao cấp sẽ mượn quần áo và túi hàng hiệu của nhau, không ngờ đàn ông cũng chuộng hư vinh đến mức đó, lại thấy bọn họ đều tỏ vẻ thản nhiên như không, hình như đã quen với chuyện này rồi. Bạn trai mình lại giúp đỡ bạn bè, không chút cảm thán, xem nhẹ mọi thứ quả là rất tốt, nhưng tình huống trước mắt khiến cô cứ thấy kỳ cục, có nên xem là mấy tên đàn ông hư hỏng bắt tay nhau gài bẫy con gái không?
Cô liếc nhìn Tiêu Yêu Cảnh đang tỏ vẻ thờ ơ, như thể những chuyện đó chẳng liên quan đến mình, anh đang chơi với bộ điệu khiển chọn bài hát, quay lại hỏi cô: “Bài này biết hát không?”
“Hả? Gì cơ?” Cô nhìn lên màn hình tinh thể lỏng, chỉ thấy anh đã nhập bài hát vào, âm nhạc vang lên, trên màn hình xuất hiện bài tình ca rất sến:
Anh chỉ có cảm giác với em
“Anh muốn em hát cho anh nghe.” Anh vẫn chưa quên lần trước đã bị bài hát này làm cho mất mặt đến mức phải cuống cuồng tháo chạy, anh rất để tâm đến việc sao chỉ mình anh có cảm giác hờn dỗi muốn cô cũng phải bị choáng váng môộ lần mới can tâm.”
Anh phớt lờ phần nam hát, đưa micro đến cho cô, bắt cô phải kiêm cả nam lẫn nữ hát hết bài cho anh nghe.
Cô nhìn ca từ đặc biệt sến trên màn hình mà không hát nổi câu nào, miệng há ra rồi lại ngậm lại, lắc đầu nhìn anh vẻ bất lực.
Tha cho cô đi, bài hát này có chỗ nào cho anh yêu thích đến thế? Đến tông bài hát cô còn không biết, làm sao hát được đây?
“Hát đi.” Anh đưa micro đến miệng cô.
“Em không biết hát mà.”
Âm thanh được khuếch đại vang vọng, còn mang theo âm điệu nũng nịu khiêế anh nheo mắt lại: “Nói lại lần nữa.”
“Hử?”
“Anh bảo em nhắc lại lần nữa.”
“…” Bảo cô nói cái gì? “Em không biết hát mà” ư? Anh có chắc rằng không phải mình đang uy hiếp cô không?
“Dùng giọng điệu lúc nãy, nói lại cho anh nghe.” Hình như anh vẫn đang hoài niệm câu nói lúc nãy, hậm hực yêu cầu.
“Em… em không biết hát”, cô nghẹn ngào đáp lại.
“Thêm chữ mà vào”, anh tiếp tục đòi hỏi.
“… Em… không biết hát… mà…”, cô nhấn mạnh chữ “mà” anh bắt nói thêm vào.
“Không phải cảm giác này, lúc nãy không phải em nói mà như vậy.” Anh yêu cầu mỗi lúc một nhiều.
“… Em không biết hát mà mà mà…”, cô hậm hực nói.
“Em chơi anh hả?”, anh lườm cô.
“Anh chơi em thì có, rốt cuộc anh muốn nghe cái quỷ gì chứ?”
Anh muốn nghe cái gì? Vớ vẩn, đương nhiên là nghe giọng điệu nũng nịu hiếm có của cô rồi. Lại thêm lời ca khúc kia, giọng điệu của cô như đang nũng nịu với anh, phải chăng đã quá lâu rồi anh không hưởng thụ vẻ làm nũng của con gái nên mới đói khát đến mức đó?
Anh đang định tiếp tục dạy dỗ bạn gái làm nũng cho mình nghe thì một giọng hát ngọt ngào vang lên, cắt đứt ý đồ của anh.
“Nước mắt dù mặn mấy đắng mấy, chỉ cần có anh thì sẽ la trời xanh, dựa vào gần nhau sát nhau đến mấy mà thiếu đi vòng tay anh thì sẽ mãi mãi cách xa, cả thế giới này chỉ có cảm giác với anh…” Dường như không muốn thấy hai người họ xoắn xuýt với nhau nữa, Viên Tâm đã tự lấy micro hát, dáng vẻ đáng yêu nũng nịu phát huy tác dụng, đến khúc cuối còn nháy mắt với Tiêu Yêu Cảnh, khẽ nói: “Bài này em cũng rất thích, Yêu Cảnh, bạn gái anh không biết hát thì em hát với anh.”
“Người đàn ông ấy tôi cũng rất thích, cậu là bạn gái mà không làm anh ấy vui thì để tôi làm cho.” Tô Gia Áo thầm phiên dịch ẩn ý trong câu nói ấy, nghiến răng. Nếu những lời cô ta nói khi dứng ở cửa do vô tâm, thì bây giờ rõ ràng là đang khiêu khích trắng trợn.
Dám khiêu chiến với cô sao? Xuỳ, xem ra phải bảo mấy đứa em đến trường cô ta chặn đường rồi kéo ra một góc nói chuyện, nhưng bây giờ phải nể mặt bạn trai, nén cơn giận của mình xuống, bĩu môi xua tan ý nghĩ đó đi, cô đang tính xem có cần dùng khí thế của thiếu nữ bất lương để bắt nạt con gái nhà lành không, thì đã nghe thấy bạn trai mình nhìn micro trước mắt, buông ra một câu: “Tôi không biết hát. Bạn gái tôi không hát, hai người hát đi.”
Nói xong anh ném micro cho Tiểu Phi đang ngồi cạnh Viên Tâm, hai tay khoanh lại vẻ vô trách nhiệm, ngồi xuống salon.
Cho dù khong biết anh có phải vì không muốn làm mất hoà khí bạn bè nên mới cự tuyệt thế không, nhưng Tô Gia Áo vẫn thầm khoái trá trong lòng, khoé môi nhếch lên cười trộm, bên tai bỗng vang lên tiếng thì thầm của anh: “Đừng tưởng anh không biết em nghĩ gì, lần sau có ghen thì phải thành thật hét lên cho thiếu gia đây biết, nghe chưa?”.
Không được hát với đứa con gái khác, anh là bạn trai của em mà. Chỉ một câu đơn giản như vậy, mà cũng không biết nũng nịu nói ra ư? Uổng công anh chờ đợi.
“Còn nữa… anh biểu hiện tốt như vậy, phải thưởng chứ.” Anh mặt dày biểu dương hành vi “mắt luôn nhìn thẳng và luôn quan tâm đến cô” của mình.
“Anh muốn thưởng gì?” Mới từ chối một cô gái mà đã bắt cô thưởng, thế nếu từ chối tất cả các phụ nữ trong thiên hạ, chẳng lẽ cô phải bán mạng ra thưởng cho anh?
“Số lần giảm bớt.” Anh cúi xuống nhìn vào môi cô, không che giấu quyết tâm muốn chiếm đóng nơi ấy, kì kèo mặc cả với cô.
Dù sao sớm muộn gì cũng là của anh, anh chỉ tỏ vẻ phong độ đàn ông, tạm chấp nhận mà thôi, nhưng thấy cô càng đùa càng nghiện, anh đành phải nhắc nhở, chú ý rằng bạn trai mình là đàn ông bình thường khoẻ mạnh, thú tính tiềm ẩn: “Lần sau, cho anh hôn”.
“… Lần sau đã muốn?” Cô quên cả thẹn thùng, lo lắng nhìn chiếc vòng trên tay, trong đầu xuất hiện cảnh anh bị khiêng vào xe cấp cứu rất thê thảm.
“Nói nhảm nữa thì bây giờ anh…”
Cô né tránh động tác lấn tới của anh, ôm đầu thoả hiệp: “Được, được, được! Em biết rồi, lần sau, lần sau vậy!”
Anh thấy cô nhận lời đành buông cô ra, nhưng vẫn không chịu thua: “Không được tô son.”
Anh muốn chạm vào đôi môi tự nhiên, ngay cả anh cũng có lúc hoài nghi, lần nào gặp cô cũng đều trang điểm đậm như thế, chính là vì không muốn cho anh hôn, hừ!
“Được.”
“Không được trốn anh.” Viện cớ khiến anh không tìm ra, chơi trò mất tích anh sẽ cho cô biết tay.
“Được.”
“Không được nghe điện thoại người khác.” Đặc biệt là khi anh đang hôn đến mức mê muội say đắm, lại có đứa ngu ngốc nào nhảy ra thảo luận triết học tình yêu với cô.
“Em biết rồi.”
“Anh muốn hôn đủ mười phút!” – Phải bù đắp cho đủ những lần thiếu thốn trước kia, không thể ít hơn.
“Hả?” Lâu như thế, mệt lắm!!!
Cái anh chàng này, đúng là không dễ lừa phỉnh.
Mà vấn đề còn nan giải hơn, cô phải dùng lý do gì để lừa gạt cái anh chàng còn khó đối phó hơn cả Tiêu Yêu Cảnh trong nhà mình đây?
Chẳng lẽ hồn nhiên đè anh ta xuống, tà ác nói rằng: “Thầy Quý, vì hạnh phúc của tôi và bạn trai, hy sinh sự thanh bạch của thầy cho tôi hôn một cái nhé?
Ôi chẳng khác nào tìm đến cái chết, Nhất định cô sẽ bị đá bay lên trời mất, lúc rơi xuống đất còn phát hiện ra bị đống bài tập đè chết! Đúng là đồ hẹp hòi nhỏ mọn!
Cô ngồi trên nắp bồn cầu trong nhà vệ sinh, suy nghĩ xem phải đột kích Quý Thuần Khanh như thế nào, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, cô liền đứng lên chuẩn bị về phòng, ai ngờ mới đứng dậy đã nghe thấy tiếng bàn tán của con gái ngoài kia.
“Này, Viên Tâm, cậu thôi hy vọng đi, Yêu Cảnh và bạn gái anh ấy khắng khít thế kia, còn Tiểu Phi lại có vẻ rất muốn theo đuổi cậu đó.”
“Gì chứ, mình và Tiêu Yêu Cảnh chỉ là bạn bè bình thường thôi, mình chẳng có suy nghĩ gì với anh ta cả. Bạn gái anh ta cũng ổn đấy chứ, có vẻ rất thân thiện, mình thích con gái phóng khoáng như thế.”, Viên Tâm vừa rửa tay vừa nói.
“Tớ biết cô ta, Tô Gia Áo, chị cả trong lớp Kinh tế trường Yêu Cảnh, cô nàng rất biết bênh vực bạn bè, nghĩa khí lắm! Nữ sinh trong lớp có chuyện gì đều thích tìm cô ta, Yêu Cảnh chọn người cũng khá lắm!”
“Đúng thế, thời đại này tìm được cô gái nghĩa khí như thế khó lắm, tình bạn của con gái không đáng giá, chỉ đến khi yêu đương là chấm dứt.”
Cô đứng trong phòng vệ sinh nghe đến phổng mui lâng lâng bay bổng, mụ mị, thậm chí còn ngượng ngùng gãi gãi đầu, cảm giác thoả mãn của chị cả đang dâng lên, đến khi phòng có người gõ, Viên Tâm đứng ngoài hỏi: “Này, trong đó có ai không, người ngoài này đang xếp hàng đây.”
Cô vội xốc quần lên rồi mở cửa, lúng túng vuốt vuốt tóc: “Xin lỗi, à… tôi không có ý nghe trộm các bạn nói chuyện.”
Mấy cô gái thấy cô thì sững sờ bịt miệng lại, nhìn nhau ra hiệu. Viên Tâm cười với cô đầu tiên: “Thì ra là chị Gia Áo, lúc nãy bọn em nói như thế, chị đừng để bụng, bọn em chỉ nói chơi thôi”.
“Ồ… không sao.” Dù sao cũng là sự thực mà, cô rất được con gái yêu thích.
“Vậy thì tốt quá.” Viên Tâm cười rạng rỡ, chúm chím môi, kéo tay ô đến cạnh bồn rửa mặt: “Thực ra em có một câu muốn hỏi chị, nhất định chị phải nói thật với em, được không?”
“Tất nhiên rồi, em muốn hỏi gì?”
“Tiểu Phi kia… có thật là đại thiếu gia nhà giàu không?”
Một đao của cô nàng đâm trúng chỗ hiểm khiến Tô Gia Áo sững người.
“Đúng hay là không?” Viên Tâm lay lay cô, cuống quýt muốn nghe câu trả lời, thấy cô tỏ vẻ khó xử, bèn dịu xuống tìm các khác: “Thực ra không giấu gì chị, em có chút cảm tình với Tiêu Phi”.
Lời khai ấy khiến Tô Gia Áo có nỗi khổm à không dám nói, cứ muốn nói thật nhưng lại ngại bạn bè của Tiêu Yêu Cảnh: “Nếu đã thích thì cứ thế đi, có tiền hay không càng không quan trọng, em quan tâm sao?”
“Không phải quan tâm đến chuyện đó, nhưng nếu con trai đến cả sự thành thực cơ bản nhất cũng không có thì em phải tin thế nào? Hơn nữa, em vẫn thích con trai mộc mạc một chút cơ, không muốn gặp phải những anh chàng nhà giàu đào hoa, lăng nhăng. Ban đầu em gặp anh ấy rất bình thường, nhưng hôm nay lại ăn mặc toàn hàng hiệu ,em thấy hơi sợ, chị bảo có phải anh ấy đang đùa cợt với em không?”
“Thì ra em sợ anh ta giàu à?” Mà không phải sợ gia cảnh anh ta thường thường bậc trung.
Viên Tâm thấy cô hơi mềm lòng thì chớp chớp mắt, tỏ vẻ ngây thơ: “Đúng thế, em chỉ muốn yêu đơn giản thôi.”
“Vậy em yên tâm, quần áo của anh ta là mượn của Yêu Cảnh, không phải công tử nhà giàu đâu, chắc anh ta chỉ muốn để lại ấn tượng tốt cho em thôi, không phải cố ý đùa bỡn đâu.”
“Ồ? Thế ư?” Nghe được câu trả lời mình cần, Viên Tâm thay đổi ngay sắc mặt, nghịch nghịch những lọn tóc xoăn nhẹ của mình, trợn mắt lên: “Hứ, bộ quần áo hàng hiệu ấy quả nhiên không phải của anh ta, căn bản là không hợp tí nào, còn bày đặt làm dáng cái nỗi gì, muốn theo đuổi tôi à, nực cười!”.
“Em…”
“Cảm ơn chị đã nói cho tôi biết sự thật, Tô Gia Áo.”
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!