Cừu Chính Khanh đánh vô lăng, chiếc xe rẽ vào một khúc quanh. Anh thấy từ xa bên kia đường có một dáng người vô cùng quen mắt đang đi ngược hướng. Anh lái xe hơi, còn cô thì đi xe đạp.
Là Doãn Đình.
Khi chiếc xe đến gần anh đã có thể thấy rõ, chính là cô ấy.
Doãn Đình mặc áo thun quần jeans rất đơn giản, cột tóc đuôi ngựa, ngồi trên chiếc xe đạp khá cũ. Cô nhấc cao mông, cả người đổ về phía trước, hai chân dồn hết sức nhấn bàn đạp leo lên mọt con dốc vừa dài vừa đứng.
Xe hơi của Cừu Chính Khanh và xe đạp của cô cách nhau nữa con đường, hai người cứ thế đi lướt qua nhau.
Khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng khoảng cách không xa cũng đủ để Cừu Chính Khanh nhìn rõ, ánh mặt trời chiếu lên người Doãn Đình, đuôi tóc cô đong đưa theo nhịp vận động rất có sức sống.
Doãn Đình là bạn thân của đại tiểu thư công ty anh đang công tác, Tần Vũ Phi. Cừu Chính Khanh cũng có duyên gặp cô vài lần, tuy không thân lắm, cũng không có giao tình gì, nhưng ấn tượng lại rất sâu sắc. Cô và Tần Vũ Phi đều là thiên kim tiểu thư, gia đình giàu có, không ngờ cũng có lúc cưỡi chiếc xe đạp chạy trên phố thế kia.
Công ty Cừu Chính Khanh làm việc có tên là Vĩnh Khải, là một tập đoàn thương mại có tiếng trong nước, sở hữu không ít các nhãn hiệu nổi tiếng. Cừu Chính Khanh làm quản lí, chỉ mới ba mươi ba tuổi đã ngồi lên chiếc ghế Phó tổng, khiến cho bao người ngưỡng mộ. Đặc biệt hơn là anh được chính ông chủ Tần Văn Dịch đích thân tìm về, tự mình đào tạo, bồi dưỡng, nâng đỡ anh lên vị trí hôm nay, có thể nói sự nghiệp thành công, tiền đồ rộng mở.
Hôm nay chủ nhật, là thời gian để nghỉ ngơi. Thường thì những ngày này đối với Cừu Chính Khanh mà nói cũng chỉ khác ngày thường ở chỗ chuyển nơi làm việc từ công ty về nhà mình, hôm nay hiếm hoi lắm anh mới ra khỏi cửa, càng lạ hơn là anh ra ngoài vì một cuộc hẹn cá nhân.
Người hẹn anh là một cô bạn thời đại học, Mao Tuệ Châu. Cô ấy và anh giống nhau, đều là những người có hoàn cảnh gia đình khó khăn, những năm đại học đều nhờ vào tiền học bổng và làm thêm mà sống qua ngày. Danh sách được nhận học bổng có hạn, hai người lúc ấy tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, chỉ sợ không thể giánh được học bổng. Những năm đó, mọi người đều học hai người học là “học bá song sát”. Phòng tự học, thư viện, trong số những người ở lại học đến tận khuya thế nào cũng thấy bóng hai người họ.
Tuy là đối thủ cạnh tranh với nhau, nhưng vì hoàn cảnh giống nhau, đều là những người chăm chỉ nỗ lực, thế nên giữa hai người dù không nói ra vẫn lẳng lặng nảy sinh một tình bạn đáng quý. Nếu một người tìm thấy công việc làm thêm thích hợp với người kia đều sẽ nói lại, hoặc là tranh thủ giành lấy cơ hội cho nhau. Nhưng vừa quay lưng lại thì đều học bạt mạng, đấu đến người sống kẻ chết trên bảng thành tích.
Sau khi tốt nghiệp mỗi người một hướng, anh và cô ấy đều tìm được công việc thích hợp, tuy không thể gặp mặt ăn mừng nhưng cũng gọi điện nói với nhau một câu chúc mừng. Trong điện thoại Mao Tuệ Châu còn nói với anh, cảm ơn sự tồn tại của một đối thủ như anh, nếu trong bốn năm này không có sự cạnh tranh của anh thì chắc chắn cô không thể có được thành tích xuất sắc như vậy, nếu không có bảng thành tích đẹp như thế thì cô cũng không thể xin vào làm trong công ty lớn mà nằm mơ cô cũng muốn được đầu quân vào.
Thật ra những lời này cũng chính là tiếng lòng của Cừu Chính Khanh. Sau nhiều năm quay đầu nhìn lại, nghĩ đến người con gái đã từng xuất hiện trong cuộc đời của anh, có thể nói Mao Tuệ Châu là một người rất đặc biệt.
Những năm đại học, Cừu Chính Khanh chỉ toàn tâm toàn ý cho việc học hành và kiếm tiền, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đươn. Vừa tốt nghiệp đi làm, đối mặt với sự cạnh tranh khốc liệt chốn công sở, anh lại lần nữa thề rằng không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tốt nhất. Cứ thế lăn lộn ngoài xã hội mười một năm, anh đã trở thành một nhân tài trong giới, nhưng chuyện tình cảm thì vẫn dậm chân tại chỗ, không có tiến triển gì.
Còn Mao Tuệ Châu sau khi đi làm hai năm thì có cơ hội thăng chức, cô cùng với cấp trên của mình được điều ra nước ngoài và ở lại luôn bên đó, từ đấy mất hẳn liên lạc với Cừu Chính Khanh, người vốn đã ít khi liên lạc. Năm nay cô về nước, gửi một tin nhắn vào hộp thư của Cừu Chính Khanh. Cô vốn chỉ muốn cầu may một chút, nhưng không ngờ lại có duyên với nhau đến thế, nhiều năm như vậy mà địa chỉ email của Cừu Chính Khanh vẫn chưa từng thay đổi, cũng nhờ vậy mà hai người nối lại liên lạc với nhau.
Mao TUệ Châu và Cừu Chính Khanh trò chuyện qua điện thoại, kết bạn trên mạng, kể cho nhau nghe về những việc đã trải qua trong mấy năm qua, không ngờ hai người lại giống nhau đến thế. Sự nghiệp thành công, thành tích nổi bật, và đều không quan tâm đến chuyện tình cảm.
Đối với chuyện này Cừu Chính Khanh không khỏi bật cười, hai người họ quả thật giống nhau quá, cô cứ như một phiên bản khác giới của anh vậy.
Liên lạc qua mạng một thời gian, hai người trò chuyện rất hợp, từ chuyện kinh tế chính trị cho đến sự nghiệp… Mấy ngày trước Mao Tuệ Châu gọi điện hẹn anh cuối tuần gặp mặt, Cừu Chính Khanh rất vui vẻ nhận lời.
Tuy người đưa ra lời hẹn là Mao Tuệ Châu, nhưng thân là đàn ông, Cừu Chính Khanh vẫn chủ động đề nghị được trả tiền và phụ trách đưa đón. Anh đặt một nhà hàng rất nổi tiếng, trước đây khi bàn chuyện làm ăn với đối tác anh đã từng đến, nhà hàng được bài trí sang trọng, xung quanh cũng yên tĩnh.
Mao Tuệ Châu rất hài lòng với sự sắp xếp của anh, cô cũng không làm cao mà bắt Cừu Chính Khanh phải chờ đợi. Xe của anh vừa đến thì cô đã chạy xuống ngay. Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại từ sau khi tốt nghiệp, vừa nhìn thấy nhau đều không nhịn được mà bật cười.
Lột bỏ vẻ ngây ngô của tuổi trẻ, mười năm tôi luyện ngoài xã hội, họ đều khoác lên mình vầng hào quang của người thành đạt, tự tin, tài giỏi, và có cả sự trưởng thành. Hai người đều đã thay đổi rất nhiều, nhưng nhìn ngoại hình vẫn có thể nhận ra nhau.
Hai người nhìn nhau cười, vừa lên xe đã tíu tít trò chuyện, Mao Tuệ Châu than thở rằng thời gian trôi qua nhanh quá, Cừu Chính Khanh đáp: “Không lãng phí nó là tốt rồi”.
Mao Tuệ Châu lại cười: “Phong cách và giọng điệu khi nói chuyện của cậu vẫn như thế!”.
Cừu Chính Khanh cũng cười: “Đây xem như là giữ được bản sắc. Cậu thì thay đổi nhiều quá, trước đây toàn nói chuyện cộc lốc”.
“Mình là con gái mà, ra ngoài xã hội mà vẫn kiểu đó thì có ngày bị người ta đạp chết, dù sao cũng nên uyển chuyển một chút. Về mặt này thì đàn ông các cậu được lợi rồi, tuy nói nam nữ bình đẳng, nhưng sự bao dung của xã hội này đối với các cậu vẫn còn hơn đối với phụ nữ rất nhiều.”
“Vậy sao?” Cừu Chính Khanh khởi động xe, “Mình lại cảm thấy giới tính không quan trọng, bối cảnh và lai lịch lại có ảnh hưởng lớn.”
Câu nói này chạm đến nỗi lòng của Mao Tuệ Châu, một người không có điều kiện gia đình tốt, cũng không có lai lịch hiển hách, muốn chứng minh bản thân thật sự phải bỏ ra rất nhiều rất nhiều nỗ lực. “Chúng ta đều vất vả rồi”, cô mỉm cười nhìn Cừu Chính Khanh.
Cừu Chính Khanh cũng nhìn cô, nhớ lại chuyện cũ: “Đúng là rất vất vả, năm đó khi thấy cậu trong phòng tự học, mình nghĩ nếu mình về sớm thì sẽ thua cậu”.
“Ha ha, mình cũng thế.”
Hai người lại cười, trên đường đi trò chuyện rất vui vẻ, Cừu Chính Khanh đột nhiên phát hiện một bóng người rất quen ở bên kia đường.
Sao cô ấy vẫn còn ở đây?
Cừu Chính Khanh cho xe chạy chậm lại. Anh đang quay lại đường cũ, chính là con dốc vừa dài vừa đứng vừa đi qua lúc nãy, lại nhìn thấy Doãn Đình khi nãy tràn đầy sức sống, hăng hái đạp xe đạp, giờ cô đang ngồi dưới bóng cây bên đường, bên cạnh là chiếc xe đạp. Khi xe chạy đến gần Cừu Chính Khanh mới nhìn thấy, thì ra là xích xe bị đứt.
Cừu Chính Khanh do dự một chút, cuối cùng quyết định qua hỏi thăm một chút. Anh tấp xe vào bên đường.
Doãn Đình đứng lên phủi phủi chiếc quần jeans, vừa nhìn thấy chiếc xe hơi đang đậu kế bên, cô dừng động tác lại.
Cửa xe mở ra, Cừu Chính Khanh bước xuống, hỏi: “Xe của cô bị làm sao vậy?”
Doãn Đình vừa thấy Cừu Chính Khanh thì hai mắt sáng lên, trên mặt viết rõ hàng chữ “Cứu tinh đến rồi”.
“Cừu tổng!!!” Ngay cả giọng điệu cũng lộ ra hàm ý sâu sắc là “Cứu tinh đến rồi”.
Cừu Chính Khanh bật cười trước dáng vẻ kích động của Doãn Đình, chỉ chỉ chiếc xe đạp của cô: “Hỏng rồi sao?”.
“Đúng vậy!” Chuyện này còn không rõ ràng sao? Doãn Đình nhảy vọt đến trước mặt Cừu Chính Khanh, “Khó khăn lắm em mới đạp lên được dốc, kết quả nó lại tiêu mất rồi.” Dây xích đứt, dây thắng cũng đứt luôn, cái xe hy sinh thật anh dũng mà.
“Vậy cô định thế nào? Có bạn bè hay người nhà đến đón cô không?” Cừu Chính Khanh lại hỏi.
“Tôi không mang điện thoại.” Doãn Đình trả lời rất dứt khoát.
Cừu Chính Khanh nhíu mày, đang nghĩ xem nên đưa điện thoại cho cô mượn hay đưa cô về, thì Doãn Đình đã chủ động lên tiếng: “Cừu tổng, anh có thể cho em và chiếc xe này đi ké một đoạn đường không? Trên đường đi Di Viên ở phía trước có một tiệm sửa xe. Anh đưa em đến đó có được không?”.
Lời còn chưa nói xong, cánh cửa bên này của chiếc xe cũng mở ra, Mao Tuệ Châu từ trên xe bước xuống. Lúc này Doãn Đình mới biết trên xe còn một người khác, hơn nữa còn là một phụ nữ ăn mặc sang trọng. Mái tóc ngắn cắt tỉa khéo léo, trang điểm tinh tế, trang phục hàng hiệu.
Hẹn hò? Máu nhiều chuyện của Doãn Đình nhất thời sôi trào, mắt cô lóe lên nhưng vẫn tự nhủ là phải cố gắng kiềm chế, nhanh chóng lấy lại dáng vẻ có khí chất, lễ phép hỏi một tiếng: “Có tiện không ạ?”.
“Được chứ, dù sao cũng thuận đường mà.” Vừa hay nhà hàng Cừu Chính Khanh đặt cũng nằm trên đường Di Viên . Anh gật đầu với Mao Tuệ Châu, chỉ chỉ Doãn Đình: “Đây là bạn đồng nghiệp mình, tên cô ấy là Doãn Đình”.
Doãn Đình tươi cười, nhiệt tình chào hỏi: “Xin chào, xin chào, thật ngại quá, làm phiền hai người rồi, hy vọng là không quá phiền”.
Nụ cười này thật sáng lạn, khiến cho Cừu Chính Khanh cảm thấy có chút rợn người. Anh nhanh chóng giới thiệu lại: “Cô ấy là bạn tôi…”.
Anh còn chưa nói hết lời, Mao Tuệ Châu đã lên tiếng: “Xin chào, tôi là Zoe”.
Cừu Chính Khanh ngây người, nhớ đến mail Mao Tuệ Châu gửi cho mình, địa chỉ thư, tài khoản trên mạng, cả khi gọi điện thoại đều tự xưng là Zoe. Nghĩ lại khi còn học đại học, tên của Mao Tuệ Châu từng bị bạn học đem ra trêu chọc vì quá quê mùa, anh cũng hiểu ra ít nhiều. Xem ra cô ấy vẫn còn rất để ý đến việc đó.
Sau đó anh cũng không nhiều lời, theo ý của Mao Tuệ Châu mà nói: “Zoe, xe của Doãn Đình hỏng rồi, chúng ta đưa cô ấy một đoạn đường được không?”.
Mao Tuệ Châu tất nhiên không phản đối, Cừu Chính Khanh giúp Doãn Đình bỏ chiếc xe đạp vào trong cốp xe. Ba người lên xe, tiếp tục lên đường.
Doãn Đình ngồi ở ghế sau, tò mò nhìn hai người phía trước. Cừu tổng đại nhân đi hẹn hò! Tin tức này thật chấn động mà, cô rất muốn gọi điện báo cho Tần Vũ Phi biết chuyện này, tiếc là không mang theo điện thoại.
Cừu Chính Khanh lái xe nhưng vẫn cảm thấy có một ánh mắt ở phía sau dán chặt lên mình. Anh liếc nhìn gương chiếu hậu một cái, gương mặt nhỏ kích động đầy vẻ bát nháo đang ngồi ghế sau kia thật khiến anh muốn thở dài. Cũng khó trách trước khi ra tay giúp đỡ anh lại do dự như vậy, những người quen biết với đại tiểu thư Tần Vũ Phi đúng là không thể chọc vào được mà.
Cừu Chính Khanh lại nhìn Mao Tuệ Châu, cô bình thản ngồi bên ghế phụ, cảm nhận được ánh mắt của anh nên quay đầu lại mỉm cười với anh. Trên xe có thêm một người quả nhiên khiến không khí thay đổi, cô cũng không có tâm trạng mà gọi chuyện, chỉ muốn nhanh chóng đến nơi.
Cừu Chính Khanh hắng giọng một cái rồi hỏi Doãn Đình: “Đưa cô đến tiệm sửa xe là được rồi phải không?”. Sau khi sửa xong xe cô có thể tự về.
“Đúng vậy! À, Cừu tổng à, anh có thể cho em mượn ít tiền không?” Doãn Đình vừa nhắc đến tiền, Mao Tuệ Châu liền nhìn cô một cái.
“Sao vậy?” Cừu Chính Khanh nhíu mày: “Ví tiền của cô mất rồi à?”.
“Em không mang.” Câu trả lời của Doãn Đình vẫn mang phong cách nhanh gọn, dứt khoát.
Cừu Chính Khanh nhíu mày càng chặt: “Cô không mang điện thoại, không mang ví tiền, cô đạp xe đi đâu vậy?”.
“Không đi đâu cả, tại hôm nay trời đẹp, em cảm thấy ra ngoài hóng gió một chút chắc sẽ rất thoải mái, thế là đạp xe đi luôn. Em định đạp xe vòng quanh khu phố này khoảng năm phút rồi về nhà nên mang theo túi xách. Không ngờ mây trời lại đẹp vậy, em định đạp qua mặt đám mây đó thì sẽ quay về nhà, ai biết được đám mây kia lại bay nhanh quá, em không để ý nên càng đạp càng đi xa.”
Cừu Chính Khanh không nói nên lời, Mao Tuệ Châu vuốt vuốt tóc, cũng không có lời nào để nói.
Doãn Đình im lặng được năm giây lại hỏi: “Vậy em vay tiền không có vấn đề gì chứ? Nếu không, em không có tiền sửa xe”. Sửa xe xong cô có thể về nhà rồi.
“Không vấn đề.” Cừu Chính Khanh lập tức đồng ý. Tiền sửa xe chỉ là chuyện nhỏ. Đột nhiên anh lại nghĩ đến một chuyện: “Chắc không phải cả chìa khóa nhà cô cũng không mang chứ?”.
“Hả?” Doãn Đình bắt đầu lục lọi túi áo.
“A!” Xem ra cô không mang thật rồi.
“Ôi!” Một tràng liên tiếp ba tiếng cảm thán của Doãn Đình khiến cho Cừu Chính Khanh muốn xoa trán.
“Không sao, anh trai em chắc chắn có ở nhà. Khi em ra khỏi nhà anh ấy còn đang ngủ nướng mà.” Doãn Đình không lo lắng chút nào. Cừu Chính Khanh rất muốn buông tiếng thở dài, muốn hỏi xem cô có thể nghiêm túc, đàng hoàng mà nhìn nhận sai lầm cẩu thả này hay không. Nhưng cô lại không phải nhân viên của anh, anh nhịn!
Một lúc sau lại nhịn không được, Cừu Chính Khanh vẫn quyết định phải mở một cuộc phê bình, “Lần sau cô nên chú ý một chút, những chuyện như thế này, nếu không phải đúng lúc đó tôi đi qua thì phải làm thế nào?”.
“Không sao đâu.” Doãn Đình cười nói. Cừu Chính Khanh nghẹn lời, anh đâu có hỏi có sao hay không sao? Anh đang chuẩn bị giảng đạo lí với cô, đây là lời mở đầu thôi mà.
Doãn Đình rõ ràng đâu có lĩnh hội được nghệ thuật của cách nói này, cô lại tiếp tục thao thao bất tuyệt: “ Cừu tổng, anh cứ yên tâm đi. Lúc nãy là tại xe đột nhiên bị hỏng, lại còn thảm như vậy nên em có chút chán nản, mới ngồi bên đường nghỉ ngơi một chút thôi”.
Rõ ràng là cô ấy gần hai mươi phút đồng hồ! Cừu Chính Khanh dựa vào thời gian và quãng đường đi lại của mình mà tính, sau khi anh nhìn thấy Doãn Đình không bao lâu thì xe cô đã hỏng, cho nên chắc chắn cô bó tay ngồi bên đường rất lâu rồi.
“Em đang chuẩn bị gọi taxi đến chở chiếc xe. Em định để xe lại ở tiệm sửa xe, sau đó về nhà trước, về đến nhà thì có thể trả tiền taxi rồi. Sau đó thì quay lại thanh toán tiền cho tiệm sửa xe để mang xe đạp về. Anh xem, cách giải quyết này tốt quá còn gì.”
Cừu Chính Khanh lại nghẹn lời, cũng may mà anh chưa mở miệng giáo huấn, nếu không anh chắc chắn biến thành tên ngốc. Khoan đã, vấn đề đâu phải là cách giải quyết, mà vấn đề nằm ở thái độ. Tuy cách giải quyết quan trọng thật, nhưng thái độ không nghiêm chỉnh thì sẽ luôn bị kẹt trong cái vòng luẩn quẩn là mắc sai lầm rồi tìm cách giải quyết rồi lại tiếp tục sai lầm. Đúng, cái anh cần giáo huấn cô chính là việc này. Doãn Đình lại nói tiếp: “Cho dù không bắt được taxi cũng không sao, em dắt xe đến tiệm sửa xe cũng được, em thường xuyên tập thể dục, thể lực rất tốt. Đến tiệm sửa xe rồi thì mượn điện thoại gọi cho anh trai em, vậy là mọi vấn đề đều được giải quyết rồi”.
Rất tốt, có cả kế hoạch B, hơn nữa còn thể hiện được thực lực của một nữ hảo hán. Cừu Chính Khanh mím môi: “Còn nữa không?”.
“Còn một cách đơn giản hơn nữa, đó là chặn bừa một người nào đó trên đường hỏi mượn điện thoại để gọi cho anh trai em. Em ngoan ngoãn ngồi đợi anh ấy đến giải quyết hết mọi chuyện là được.”
Môi Cừu Chính Khanh mím càng chặt, kế hoạch C cũng nghĩ ra luôn rồi. Nhưng anh đâu phải muốn hỏi cô, rõ ràng anh đã dùng giọng điệu mỉa mai không chút che giấu rồi mà. Bình thường khi cấp dưới nghe anh nói như vậy đều lập tức câm như hến chờ anh ra chỉ thị. Được rồi, cô không phải nhân viên của anh, anh nhịn!
Nhưng anh vẫn nhịn không được, vẫn muốn nói cô vài câu. “Cô có nghĩ qua nếu trước khi đi cô lập kế hoạch rõ ràng, không lười biếng, đem theo túi xách đàng hoàng, ra cửa cũng không sơ ý như vậy, chú ý an toàn một chút, thì những chuyện rắc rối sau đó sẽ không cần phải lo lắng tới hay không?” Anh vừa nói vừa nhìn Doãn Đình qua gương chiếu hậu.
Doãn Đình chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tôi: “Cừu tổng không cần lo lắng, những chuyện đó đều là chuyện nhỏ mà”.
Cừu Chính Khanh lại bị nghẹn lời, anh đâu có lo lắng, anh đang phê bình mà. Anh vừa định nói tiếp thì Doãn Đình chỉ phía trước nói lớn: “Đến rồi, đến rồi, chính là cửa tiệm có bảng hiệu màu xanh kia kìa”.
Nhanh như vậy đã tới nơi rồi? Cừu Chính Khanh nhíu mày, vẫn chưa lên lớp được cô quả thực có chút đáng tiếc. Nhưng thôi kệ, cô cũng không phải nhân viên của anh.
Cừu Chính Khanh tấp xe vào bên đường, giúp Doãn Đình lấy xe đạp xuống. Tiệm sửa xe này kinh doanh rất tốt, khách đến tiệm phải xếp hàng, ông chủ nói với Doãn Đình rằng phải đợi ít nhất một tiếng đồng hồ.
“ĐƯợc, vậy xe cứ để đây trước, bác cứ sửa đi, cháu sẽ quay lại lấy sau ạ.” Doãn Đình nói chuyện với ông chủ xong quay đầu nói với Cừu Chính Khanh: “Cừu tổng, em không cần vay tiền của em nữa. Em bắt taxi về nhà trước”.
Cừu Chính Khanh không nói gì, lấy điện thoại ra đưa cho cô. Doãn Đình mờ mịt nhìn chiếc điện thoại.
“Gọi điện thoại cho anh trai cô trước, xác định là anh ta sẽ ở nhà đợi và giúp cô mở cửa.”
“Ồ.” Doãn Đình cầm chiếc di động của Cừu Chính Khanh, suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra được số điện thoại của anh trai cô, sau đó bắt đầu gọi.
“Anh! A, xin lỗi, tôi gọi nhầm số rồi.” Cuộc gọi thứ nhất thất bại, Cừu Chính Khanh đứng kế bên nghe được, hai hàng chân mày bắt đầu nhíu lại. Nếu anh là anh trai cô, nhất định phải ép cô học thuộc số điện thoại của cả nhà mới được.
Doãn Đình gọi lần thứ hai thì gọi đúng. Nhưng hàng chân mày của Cừu Chính Khanh vẫn nhíu chặt, vì Doãn Đình còn chưa bắt đầu kể lể tình hình của cô thì đã hét lên: “Cái gì? Lúc em ra khỏi nhà không phải anh vẫn còn đang ngủ sao, vậy mà mới đó đã bay đến ngoại thành rồi? Anh đi leo núi với bạn? Ồ, ra là thế, cũng tốt, anh nên thường xuyên vận động một chút, toàn thức đêm lại lười vận động, không tốt cho sức khỏe đâu. Leo núi cũng được, hít thở không khí trong lành, đừng có hút thuốc đó. Được rồi, em không lằng nhằng nữa, em cúp máy đây. Anh leo cho đoàng hoàng đó, nhất định phải leo lên đến đỉnh nhé”.
Doãn Đình cúp điện thoại, đứng trầm ngâm suy nghĩ.
Cừu Chính Khanh cảm thấy mình đúng là một người bình tĩnh, đến bây giờ vẫn chưa túm lấy cô lắc mạnh mà hỏi xem rốt cuộc trong não cô chứa thứ gì. Bản thân không mang tiền, không mang chìa khóa, không thể vào nhà, vậy mà còn dặn dò anh trai mình phải leo núi cho đàng hoàng, nên thường xuyên vận động một chút.
Não cô ấy bị úng nước rồi sao?
“Nhà cô còn có ai không?” Anh nhẫn nại, phải nhẫn nại.
“Bố em đã đi câu cá với bạn từ sáng sớm rồi, cũng không ở trong thành phố.”
Rất tốt, vô cùng tốt. Cừu Chính Khanh cào cào mái tóc. Cô không nhắc tới mẹ mình, nhưng giọng điệu giống như trong nhà không có ai nữa. “Gọi cho Tần Vũ Phi, cô qua chỗ cô ấy ngồi tạm một lúc.” Anh đề nghị.
Mao Tuệ Châu ngồi trên xe nhìn thấy bên này hình như có chút rắc rối, xuống xe đi tới, vừa đúng lúc nghe thấy Doãn Đình hỏi Cừu Chính Khanh: “Cừu tổng, anh cho em vay bốn trăm đồng được không?”.
“Để làm gì?” Cừu Chính Khanh hỏi lại. Bốn trăm đồng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng anh lại nghĩ không ra cô cần số tiền này để làm gì. Chẳng lẽ đi nhờ người phá khóa giúp cô mở cửa nhà? Chẳng lẽ cô thật sự không nghĩ tới việc nhờ vả Tần Vũ Phi, hoặc nhờ người bạn khác cũng được mà.
“Em đói rồi.” Câu trả lời của Doãn Đình thật sự làm cho Cừu Chính Khanh té ngửa.
“Đói rồi?” Người con gái này đúng thật là có cái đầu không giống người khác.
Doãn Đình gật gật đầu, chỉ chỉ vào nhà hàng gần nhất ở đối diện, cũng là nhà hàng cao cấp duy nhất trên con đường này. “Nhà hàng này có món bít tết giá ba trăm năm mươi tám đồng, ăn cũng được lắm. Em đói rồi, dù sao thì xe cũng chưa sửa xong, nhà cũng không vào được, cho nên đi ăn trước là hợp lí nhất. Sửa xe bên này hết bốn mươi lăm đồng, em ăn xong thì quay lại lấy xe, sau đó có thể đạp xe đến cô nhi viện ở gần đây chơi một lúc, đến chiều thì bố em đã về rồi, em về nhà là vừa đúng lúc.”
“Nhưng như vậy cô vẫn thiếu ba đồng.” Cừu Chính Khanh nghiêm túc nói.
“Sao cơ?” Doãn Đình ngơ ngẩn.
“Ba trăm năm mươi tám đồng bít tết thêm bốn mươi lăm đồng sửa xe, tổng cộng là bốn trăm lẻ ba đồng, cô chỉ mượn tôi bốn trăm đồng, còn thiếu ba đồng.”
“Cái gì?” Doãn Đình chớp chớp mắt, xòe tay ra đếm, “Em còn tưởng sẽ dư được bảy đồng”.
Cừu Chính Khanh hoàn toàn không muốn tiếp chuyện với cô nữa, với trình độ toán học như vậy không cách nào nói chuyện được. Anh ra dấu cho cô lên xe: “Đi thôi, vừa hay tôi đã đặt bàn ở nhà hàng, cùng đi đi”.
Cái gì? Vậy không phải cô trở thành bóng đèn rồi sao? Cho cô nhiều cơ hội hóng chuyện như vậy hình như không tốt lắm, cô sợ mình chịu không nổi.
Doãn Đình có chút hưng phấn, hết nhìn Cừu Chính Khanh lại nhìn qua Mao Tuệ Châu. Cô rất muốn tốt bụng nhắc nhở Cừu Chính Khanh một chút, nhà hàng đó ngoài món bít tết ra những món khác cũng bình thường thôi, nhưng giá tiền thì đắt chết đi được. Hơn nữa nơi đó sặc mùi thương mại, không khí lại vắng lặng, không thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò chút nào. Cũng tại hôm nay xui xẻo đến vậy, không còn lựa chọn nào khác cô mới đành vào nhà hàng này lánh một lát. Cô biết rất nhiều nơi thích hợp để hẹn hò, cô có thể giới thiệu cho hai người mà.
Nhưng cô lại không thể tỏ ra biết điều như vậy, hơn nữa người ta đồng ý cho cô vay tiền ăn trưa, tốt nhất không nên nhiều lời làm gì.
Trong lòng Mao Tuệ Châu có chút khó chịu. Buổi hẹn hôm nay đối với cô rất quan trọng, giữa đường lại gặp phải kẻ phá đám Doãn Đình. Xem ra cô gái này cũng không biết điều chút nào, ăn cơm thôi mà cũng cố ý chọn loại hơn ba trăm đồng, mở miệng là mượn tiền, rất giống loại người thích lợi dụng người khác. Cừu Chính Khanh vừa nói vừa đưa cô ta đi ăn cơm thì hai mắt liền phát sáng, việc này khiến cho Mao Tuệ Châu thấy cô gái này rất tệ. Chỉ là bạn của đồng nghiệp thôi mà, lại không thân lắm, vậy mà cô ta cũng không thấy ngại?
Mao Tuệ Châu nhìn Cừu Chính Khanh, thấy sắc mặt anh bình thường, dường như không để ý đến chuyện này nên Mao Tuệ Châu không lên tiếng. Bây giờ quan hệ giữa cô và Cừu Chính Khanh vẫn chưa đến mức đó, cô cũng không quen biết Doãn Đình, vì thế cô đành nhẫn nhịn, không phát biểu ý kiến gì.
Ba người đến nhà hàng rất nhanh. Mao Tuệ Châu vào nhà vệ sinh, Doãn Đình đứng trước bàn đăm chiêu. Thấy vậy Cừu Chính Khanh hỏi cô: “Làm sao thế?”.
Doãn Đình nói: “Em đang nghĩ, mình ngồi ở bàn bên cạnh ăn và chen vào giữa hai người làm bóng đèn thì cái nào thất lễ hơn”.
“Ngồi xuống.” Giọng điệu của Cừu Chính Khanh không tốt lắm.
Doãn Đình vội vàng ngồi xuống. Có người quyết định giúp cô thật tốt quá. Bóng đèn thì bóng đèn, người ta không ngại thì cô ngại cái gì nữa.
“Nếu cô qua ngồi bàn bên cạnh thì người mất mặt là tôi.” Cừu Chính Khanh nghiêm mặt nhắc nhở Doãn Đình. Anh cảm thấy mọi người đã cùng đến một nhà hàng thì ngồi ăn chung một bàn đi, cho cô vay tiền rồi bỏ mặc cô một mình ngồi chungtrong một nhà hàng quả thật có chút khó xử.
“Đúng, đúng.” Doãn Đình suy xét lại, quả thật cô chưa nghĩ đến việc này.
Trong nhà vệ sinh, Mao Tuệ Châu vừa rửa tay vừa ngước mắt nhìn khuôn mặt mình trong gương, suy nghĩ xem tìm cơ hội nào để nói chuyện với Cừu Chính Khanh. Tất nhiên là phải đợi Doãn Đình đi đã. Hôm nay cô hẹn Cừu Chính Khanh thật ra có một chuyện rất quan trọng cần nói. Sau khi gặp mặt, cô cảm thấy ý tưởng này của mình không tệ, Cừu Chính Khanh làm cô rất hài lòng. Mười một năm để lại trên người anh sự chững chạc, khí chất thành đạt và học giỏi. Tóc trên đầu anh không ít đi, bụng cũng không hề to ra, dáng người cao ráo, tướng mạo đường hoàng. Đúng là một đối tượng tốt, một đối tượng rất thích hợp với cô.
Mao Tuệ Châu lại nhìn mình trong gương, cô cũng nào có tệ, con vịt xấu xí quê mùa ngày xưa đã hóa thân thành thiên nga xinh đẹp từ lâu rồi, chẳng qua phụ nữa không thể so được với đàn ông, ba mươi ba tuổi, đối với đàn ông thì đó là thời hoàng kim, đối với cô mà nói thì đã là “gái già”. Đây chính là ảnh hưởng của bao nhiêu năm liều mạng làm việc đã để lại cho cô, phụ nữ muốn thành công thì phải trả giá.
Tất nhiên đối với hai từ “gái già” này cô cũng chỉ cười nhạt một tiếng, không thèm để ý, cũng không đồng tình, nhưng cô không thể thay đổi được cách nghĩ của người khác. Càng ngày càng có nhiều bạn bè xung quanh quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của cô, đám bà con nghèo ở quê nhà lại càng khỏi phải nói. Cho dù cô ra nước ngoài nhiều năm, cho dù lời nói cử chỉ của cô đã khác xa với ngày xưa, nhưng cô cũng không cách nào thay đổi được xuất thân của mình, ngăn không được lời ra tiếng vào của những người họ hàng kia. Huống hồ cả bản thân cô cũng cảm thấy đã đến lúc lập gia đình rồi.
Nhưng dù sao cô cũng là một người rất truyền thống, gả cho người Tây thì cô không có hứng thú, trong đám Hoa Kiều ở nước ngoài thì không gặp được người thích hợp. Lần này về nước, liên lạc với Cừu Chính Khanh vài lần, cô nhớ đến ngày xưa. Trong những năm tháng tuổi trẻ ấy, cô đối với chàng thanh niên cực khổ nỗ lực kia từng có chút cảm giác si mê, chẳng qua lúc đó không có tâm trạng mà nghĩ đến chuyện này. Vả lại cô cũng biết rõ bản thân mình, tuy xuất thân bần hàn, nhưng cô có mục tiêu cao xa, cô từng thề nhất định phải dựa vào thực lực bản thân để giành lấy tiền tài và sự tự tôn, bây giờ cô đã làm được rồi. Cừu Chính Khanh lúc bấy giờ cũng nghèo như cô, cho nên Mao Tuệ Châu biết rằng cho dù có thể quay lại quá khứ thì cô cũng sẽ không có ý nghĩ xa vời gì với Cừu Chính Khanh ngày đó.
Nhưng bây giờ đã khác rồi. Cừu Chính Khanh không hề thua kém cô, việc này làm cô rất vui mừng. Vì thế cô nghĩ, có lẽ sẽ không có ai thích hợp với cô hơn Cừu Chính Khanh. Bọn họ giống nhau, anh sẽ không xem thường cô, cũng không bợ đỡ cô. Anh có thể hiểu được đám họ hàng nghèo của cô, hiểu được quan điểm, suy nghĩ và hành vi của cô. Mao Tuệ Châu nghĩ, qua lại với người như vậy chắc sẽ rất thoải mái. Không có tự ti hay tự cao, hai người hoàn toàn bình đẳng với nhau, không thể nào thích hợp hơn được nữa.
Mao Tuệ Châu lau tay, điều chỉnh lại tâm trạng rồi ra khỏi nhà vệ sinh. Hy vọng mọi việc hôm nay sẽ thuận lợi, nhưng trước tiên phải đợi Doãn Đình đi đã.
Mao Tuệ Châu vừa trở về bàn thì nghe thấy Doãn Đình đang nói với người phục vụ, chọn món bít tết rượu đỏ ba trăm năm mươi tám đồng kia. Mao Tuệ Châu nhìn Doãn Đình một cái, cô gái này thật sự không khách sáo, chỉ là bạn của đồng nghiệp mà cũng dmas gọi món đắt như vậy. Cô liếc mắt đánh giá Doãn Đình, ăn mặc bình thường, không hề trang điểm, ngồi chiếc xe đạp rách nát, nghĩ chắc không có nhiều cơ hội đến nhà hàng loại này. Nghĩ vậy trong lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô một lòng muốn giúp Cừu Chính Khanh nên đối với Doãn Đình không có chút thiện cảm nào.
Mao Tuệ Châu lật qua lật lại thực đơn, chọn món mì Ý, salad rau và nước ép trái cây. Thật ra thì ăn gì cũng được, cô không để ý những chuyện này. Hôm nay chủ yếu là cô muốn gặp Cừu Chính Khanh, đã nhiều năm như vậy, không biết anh đã thay đổi những gì. Nói chuyện qua điện thoại và qua mạng rất ăn ý, nhưng phải gặp trực tiếp xem người thật thế nào. Cũng may là sự nghiệp và thành tích của Cừu Chính Khanh cũng tốt như cô, ngay cả ngoại hình cũng giống cô, chăm sóc rất tốt. Anh quả nhiên là một người có trách nhiệm với bản thân.
Lại thêm lần hẹn này có thể nhìn ra Cừu Chính Khanh rất phong độ, cô rất vừa ý. Nhưng người đàn ông phong độ quá cũng không phải chuyện tốt, Mao Tuệ Châu lại nhìn Doãn Đình, sẽ có một số người thừa dịp lợi dụng.
Cừu Chính Khanh cũng đã chọn xong món, nhân viên phục vụ thu lai thực đơn, chỉ còn lại ba người sáu con mắt nhìn nhau.
Doãn Đình tìm chuyện để nói: “Zoe này, chị làm nghề gì vậy?”. Thân là một bóng đèn đạt tiêu chuẩn, cô cảm thấy mình có trách nhiệm điều chỉnh bầu không khí của cuộc hẹn này một chút.
Mao Tuệ Châu vừa trả lời, vừa theo thói quen lấy hộp danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho Doãn Đình một chiếc. Trên đó ghi, chức vụ của cô ấy là Phó tổng một công ty nước ngoài lớn ở Trung Quốc.
Doãn Đình sầm mặt, cô chỉ là tùy tiện hỏi thôi mà, chị gái này có cần nghiêm túc thế không? Còn nữa, ngày cuối tuần hẹn hò mà lại mang theo danh thiếp sao? Doãn Đình nhanh chóng nhận lấy, khen ngợi Mao Tuệ Châu tài giỏi. Mao Tuệ Châu chỉ cười cười lịch sự, cảm thấy được Doãn Đình khen cũng chẳng lấy gì làm tự hào. Nghĩ lại thì lấy danh thiếp ra theo thói quen như vậy có chút ngu ngốc, danh thiếp đưa cho cô ta thì có ích gì chứ? Mọi người chắc không cho rằng cô đang khoe khoang đâu.
Doãn Đình quay đầu lại nhìn Cừu Chính Khanh, chắc không phải anh cũng mang theo danh thiếp chứ? Có chút tò mò, thế là cô thử nhẹ giọng thăm dò: “Cừu tổng, anh có danh thiếp không?”.
Cừu Chính Khanh nhướng mày: “Cô cần sao?”.
Doãn Đình lại sầm mặt, nói không cần có được khôn? Cô nghĩ một chút, quyết định lễ phép một chút, “Cảm ơn”.
Cừu Chính Khanh nhìn cô, trong lòng tự hỏi cảm ơn là cần hay không cần? Kiếm chuyện sao? Không việc gì cô lấy danh thiếp của anh làm gì?
Bên này Mao Tuệ Châu đã tiện tay đưa tấm danh thiếp qua cho Cừu Chính Khanh, dù sao cũng lấy ra rồi, hai người họ cũng chưa trao đổi danh thiếp với nhau. Cừu Chính Khanh nhận lấy, có qua có lại nên cũng lấy danh thiếp ra đưa cho cô. Doãn Đình ngơ ngẩn nhìn màn kịch trước mắt.
Quả thật là trời sinh một đôi mà!
Đừng nói cô nghĩ nhiều, cô dám cá hai người này bề ngoài làm vẻ trao đổi danh thiếp, nhưng thật ra đang ngấm ngầm ám hiệu cho nhau. Cô có trực giác của phái nữa, lại thêm kinh nghiệm theo đuổi con trai phong phú, tuy chưa từng thành công nhưng cũng không thể nói cô không có kinh nghiệm, tóm lại thì cô cảm thấy rất rõ hai người này nhất định có quan hệ không bình thường.
Doãn Đình hết nhing người này, lại nhìn người kia, Cừu Chính Khanh đang chuẩn bị cất ví tiền thì thấy cô nhìn qua, nên anh nhìn lại. Doãn Đình vội cười cười, Cừu Chính Khanh thở dài trong lòng, cảm thấy nụ cười này của cô có ý muốn xin danh thiếp. Tuy anh cảm thấy việc đưa danh thiếp cho cô chẳng có ý nghĩa gì, nhưng người ta đã mở miệng thì anh đành đưa thôi.
Doãn Đình ngượng ngùng nhận lấy tấm danh thiếp, nụ cười vẫn giữ trên môi. Trả lại danh thiếp thì thật quá mất lịch sự rồi. Cô cảm ơn rồi cất hai tấm danh thiếp vào túi quần jeans của mình.
Mao Tuệ Châu đang xem danh thiếp của Cừu Chính Khanh, nhìn thấy địa chỉ công ty thì nhớ ra mình cũng có người bạn đang làm ngân hàng trong tòa nhà đó. Cô thuận miệng nói một câu, Cừu Chính Khanh cũng biết ngân hàng đó, rồi hai người nói một vài dự án cả hai đều biết, sau đó nữa thì tự nhiên thảo luận tới các vấn đề vận hành vốn, thao tác thị trường, ảnh hưởng của ngành nghề này nọ.
Doãn Đình ngồi một bên nhàm chán uống nước. Từ một tấm danh thiếp bàn đến chuyện kinh tế, cô nghe không hiểu gì cả. Sao mãi thức ăn chưa được đưa lên nhỉ, cô thật sự đói lắm rồi.
Như nghe được lời khẩn cầu tha thiết trong lòng Doãn Đình, nhân viên phục vụ đi đến dọn các món khai vị mà Doãn Đình đã gọi như rượu, bánh mì, trứng cá muối, salad, súp… Những món đó bày ra gần nửa bàn ăn, Mao Tuệ Châu và Cừu Chính Khanh ngừng nói chuyện, nhìn nhân viên phục vụ dọn món. Doãn Đình có chút ngại ngùng hỏi: “Hai người có muốn ăn một chút không?”.
Mao Tuệ Châu cười: “Đừng khách sao, món của chúng tôi cũng sắp được mang lên rồi”.
“Vậy em ăn đây.” Doãn Đình cũng không khách sao, sau khi nói một tiếng thì bắt đầu động đũa.
Mao Tuệ Châu và Cừu Chính Khanh tiếp tục thảo luận chuyện kinh tế của họ, một lúc sau, món ăn của họ cùng món chính của Doãn Đình cũng được dọn lên, cả một bàn đầy bát với đĩa, hai phần ba đều là Doãn Đình ăn.
Mao Tuệ Châu im lặng nhìn, thấy Doãn Đình ăn rất tập trung thì quyết định mặc kệ, không để ý những chuyện này làm gì, dù sao cũng không phải bạn cô, sau này cũng không qua lại với nhau. Nhưng về phía Cừu Chính Khanh thì có cơ hội cô phải nhắc nhở anh một tiếng, đối với bạn của đồng nghiệp không cần quá khách sáo, cũng phải xem người đó là ai chứ.
Thật ra khi nhìn thấy bàn ăn Doãn Đình không phải không hối hận, nếu biết sớm thì dù món khác không ngon lành gì cô cũng sẽ gọi cho rồi. Cô nào biết hai người này lại thú vị như vậy, hẹn hò mà ăn uống không khác gì đi bàn chuyện làm ăn, chẳng lãng mạn chút nào. Bây giờ bày ra cái bàn như thế rồi cô chỉ có thể thủ tiêu từng chút từng chút mà thôi, để nhân viên phục vụ nhanh chóng dọn mớ đĩa này xuống, nếu không cô sẽ mất mặt chết mất.
Cố gắng ăn, ăn, ăn, cuối cùng bàn ăn cũng không còn khó coi như trước, Doãn Đình thở phào một hơi, ngừng lại nghỉ ngơi một chút. Hai vị anh tài của xã hội đã bàn tới tình hình kinh tế ở Châu Âu. Doãn Đình thở dài trong lòng, đúng là những người vì nước vì dân vì thiên hạ mà.
Hai người này không thành một đôi thì cô tuyệt đối không cam tâm. Thật sự quá hợp!
Doãn Đình uống hết ly rượu đỏ trong tay, cuộc nghỉ giữa hiệp kết thúc. Cô tiếp tục tập trung chuyên môn, mười phút sau cuối cùng đã ăn xong.
Ăn no rồi, thật thỏa mãn.
Nhân viên phục vụ đi qua thu dọn bát đĩa đã ăn xong. Trong chốc lát, trước mặt Doãn Đình đã được thu dọn sạch sẽ. Cô bắt đầu suy nghĩ lời thoại nên nói để chào tạm biệt. Một cái bóng đèn đạt chuẩn là phải hiểu ý người khác, ăn no rồi thì phải rút lui thôi. Cô đã chuẩn bị xong.
Bộ dáng suy tư của Doãn Đình bị Cừu Chính Khanh liếc thấy, cái liếc mắt của Cừu Chính Khanh lại dẫn theo cái liếc mắt của Mao Tuệ Châu, khi Doãn Đình ngẩng đầu lên thì thấy hai người đều đang nhìn mình.
“Em ăn xong rồi.” Câu mở lời này thật qua đơn giản dễ hiểu, tiếp theo việc cần làm là thể hiện ý cảm ơn và xin lỗi. “Thức ăn rất ngon, cám ơn Cừu tổng đã ra tay giúp đỡ. Em quấy rầy lâu như vậy, thật là ngại quá, vậy nên em xin phép cáo từ trước.” Tiếp theo nữa là thể hiện ý xin giúp đỡ, “Nhưng vẫn phải nhờ Cừu tổng cho em mượn thêm bốn mươi lăm đồng. Em đi lấy xe, sau này sẽ trả lại cho anh.”
Nói liền một hơi, rõ ràng rành mạch, quả quyết lưu loát, Doãn Đình rất hài lòng với bản thân.
Cừu Chính Khanh rút ví, lấy ra hai trăm đồng đưa cho cô: “Bốn mươi lăm đồng làm sao đủ, lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không hay lắm. Số tiền còn dư cô cứ giữ để phòng thân, lỡ không vào nhà được thì có thể gọi xe hay ăn uống gì đó”.
Sự hào phóng của Cừu Chính Khanh làm cho Mao Tuệ Châu nhíu mày. Doãn Đình thì không hề khách sáo: “Dạ!”. Cô thoải mái nhận lấy, sau đó đứng lên chào Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu một tiếng rồi đi mất.
Mao Tuệ Châu nhìn theo bóng dáng nhẹ nhàng khoan khoái của Doãn Đình ra khỏi nhà hàng, nhìn không được hỏi Cừu Chính Khanh: “Cô ấy làm nghề gì vậy?”.
“Hình như là làm hành chính cho một công ty in ấn nào đó thì phải.” Nếu anh nhớ không nhầm thì lúc trước Doãn Đình từng nói cô ấy làm việc cho công ty in ấn của bố mình.
“Bạn của đồng nghiệp? Thân với cậu lắm sao?”
“Cũng không tính là thân.”
“Vậy nếu cô ấy không trả tiền thì làm thế nào?”
Cừu Chính Khanh bật cười: “ Làm gì đến nỗi đó”. Anh tin rằng Doãn Đình còn chẳng thèm để mắt đến vài trăm đồng kia.
“Đối với cậu có lẽ là chuyện nhỏ. Nhưng có một số người lại cảm thấy có lợi không kiếm thì đúng là thiệt thòi, nếu người ta cố ý không trả, cho dù chỉ là vài trăm đồng cũng đủ cảm thấy bực mình.”
“Cảm ơn cậu, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện đó đâu.” Giọng điệu của Cừu Chính Khanh hờ hững, tỏ rõ ý không muốn nói tiếp chuyện này. Khoan nói tới chuyện Doãn Đình quỵt anh vài trăm đồng là việc không thể xảy ra, không hiểu rõ tình hình mà lại dùng chuyện chưa xảy ra nghĩ xấu cho người khác, việc này anh không tán thành chút nào. Có thể tiếp xúc với loại người nào, nên hay không nên cho mượn tiền, đáng hay không đáng để giúp đỡ, anh cảm thấy bản thân vẫn đủ năng lực để phán đoán, không cần người khác khoa tay múa chân trước mặt anh. Về mặt này, Cừu Chính Khanh thừa nhận mình có chút gia trưởng.
Mao Tuệ Châu biết ý nên không nói nữa, tránh nhắc tới chủ đề này. Cô vẫn chưa là gì của Cừu Chính Khanh, tất nhiên không được quản những chuyện nhỏ nhặt như anh cho ai vay tiền, nhưng việc chủ động để cho một người không thân thiết lợi dụng cô không thể nào tán thành được. Tuy nhiên vấn đề cỏn con này cũng không làm lung lay được việc cô cảm thấy Cừu Chính Khanh là đối tượng rất thích hợp để kết hôn. Mao Tuệ Châu uống một hớp nước, quyết định không cần vòng vo nữa, có thể vào thẳng vấn đề chính rồi.
“Cừu Chính Khanh, cậu còn nhớ năm đó khi tốt nghiệp mình đã gọi điện thoại cho cậu, cảm ơn sự tồn tại của một đối thủ như cậu không?”
Cừu Chính Khanh cười: “Nhớ chứ. Câu nói ấy mình không bao giờ quên đâu. Tuy lúc đó không nói ra miệng nhưng đấy cũng là những gì mình nghĩ. Có cạnh tranh mới có áp lực, mà áp lực sẽ thôi thúc ta tiến bộ, cũng may mà có đối thủ mạnh như cậu, mình mới có được một thành tích xuất sắc như vậy mà xin được vào làm việc trong công ty mình mơ ước”.
“Ha ha!” Mao Tuệ Châu rất vui, “Xem ra chúng ta không chỉ giống nhau về nhiều mặt mà còn tâm ý tương thông nữa”.
Cừu Chính Khanh cười cười gật đầu.
Mao Tuệ Châu nói tiếp: “Hơn nữa xa cách nhiều năm, khi chúng ta gặp lại cả hai vẫn còn độc thân. Mình cảm thấy hai chúng ta thật có duyên. Vì thế mình muốn hỏi cậu, cậu có đồng ý lấy hôn nhân làm tiền đề, qua lại với mình không?”.
Cừu Chính Khanh ngây người. Thẳng thắn dứt khoát như vậy quả là phong cách của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Nếu đã qua lại với nhau đương nhiên phải lấy mục tiên sau này sẽ kết hôn. Anh không có thời gian chơi trò yêu đương, cũng không có tâm trạng cho chuyện đó. Mao Tuệ Châu đối với anh thật sự là một trường hợp đặc biệt, có thể nói là cùng chung chí hướng, nói chuyện với cô rất thoải mái. Nhưng khi nãy cô đánh giá Doãn Đình như vậy, lại còn cằn nhằn chuyện anh cho mượn tiền làm anh có chút không thoải mái. Cô là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, lại thích nhũng tay vào những chuyện ngỏ nhặt như vậy… về điểm này Cừu Chính Khanh cũng không biết nên làm sao, không đồng ý ngay được.
Thật ra trước cuộc hẹn này anh cũng ngờ ngợ rằng Mao Tuệ Châu có thể có ý như vậy, cũng có thể là do trực giác của đàn ông. Anh rất vui và có chút chờ đợi, chỉ là lòng hư vinh của đàn ông đó mà. Cho dù cô không có ý định như vậy thì anh cũng rất sẵn lòng gặp cô. Tóm lại, lí trí nói cho anh biết, xét học vấn, xét lí lịch, xét cá tính, Mao Tuệ Châu là một đối tượng lí tưởng của anh. Nhưng cũng ngay khi nãy, lí trí lại nói với anh, có lẽ đối tượng này cũng không hẳn là lí tưởng cho lắm.
Thân là một người đàn ông có sự nghiệp bận rộn, anh không ngại lấy một người vợ mạnh mẽ, anh cảm thấy một nửa của mình nếu có sự nghiệp độc lập, tài giỏi thì rất tốt, rất thích hợp với anh. Nhưng nếu mạnh mẽ mà còn thích quản cả những chuyện nhỏ như con kiến của anh thì anh sẽ không thoải mái.
Sự do dự lúc này của anh bị Mao Tuệ Châu nhìn thấy, cô mỉm cười, sảng khoái nói: “Không cần trả lời mình ngay đâu, dù sao thì đây cũng là một chuyện rất nghiêm túc. Cậu cứ suy nghĩ đi, chúng ta vẫn giữ liên lạc, khi nào cậu có đáp án thì nói cho mình biết”.
Cừu Chính Khanh thở phảo, mỉm cười lại với cô: “Được”. Đúng là anh cần có thời gian để suy nghĩ và đánh giá lại, dùng thái độ và tinh thần có trách nhiệm cùng thời gian quý báu để cân nhắc, một khi đã nhận lời qua lại với nhau, anh sẽ càng nỗ lực để đạt được mục tiêu cuối cùng là kết hôn. Vả lại đây thật sự là một chuyện vô cùng nghiêm túc, không thể kết luận một cách qua loa được.
Cừu Chính Khanh rất thích sự hào sảng của Mao Tuệ Châu, trong lòng âm thầm cộng điểm cho tính khả thi của hợp đồng này.
Chương 2
Ba ngày sau, thứ Tư.
Khoảng năm giờ chiều, Cừu Chính Khanh đang trong phòng họp nhỏ cùng cấp dưới, giám đốc tiêu thụ đang diễn giải về kế hoạch, cuộc họp đang chuẩn bị đi đến hồi kết. Đúng lúc này Cừu Chính Khanh nhìn qua tấm kính phòng họp thì thấy Doãn Đình đi ngang qua. Anh nhớ đến chuyện hôm chủ nhật, có lẽ Doãn Đình đến để trả tiền cho anh.
Quả nhiên không sai, anh thấy Doãn Đình dừng lại trước cửa phòng làm việc, nói gì đó với thư ký của anh. Chắc là thư kí cho cô biết anh đang họp, bởi vì anh thấy Doãn Đình quay lại nhìn về phía phòng họp bên này. Khi thấy anh, cô vẫy vẫy tay, trên mặt nở một nụ cười tươi rói. Cô còn giơ phong bì trong tay lên, dùng tay chỉ chỉ, ý nói cô sẽ đưa nó cho thư ký của anh.
Cừu Chính Khanh gật đầu xem như chào hỏi cô. Anh đoán trong phong thư ấy chắc là tiền, rồi quay lại tiếp tục tập trung nghe báo cáo, đưa ra chỉ thị ngắn gọn, sau đó tan họp. Anh phải tham dự không ít cuộc họp, ghét nhất là khi họp toàn nói những lời thừa thãi, lãng phí thời gian của mình và người khác, lại ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc.
Cừu Chính Khanh dẫn đầu ra khỏi phòng họp, khi đi qua bàn làm việc của thư ký, thư ký đưa cho anh phong bì Doãn Đình để lại khi nãy: “Cô Doãn nói đây là tiền trả cho anh”.
Cừu Chính Khanh gật đầu, trở về phòng làm việc, lắc lắc cái cổ tê cứng của mình, vô tình thấy chiếc cốc đã trống rỗng, anh quyết định tự đi rót cho mình một tách trà.
Cừu Chính Khanh thích tự mình đến phòng trà pha trà hay cà phê, một là vì đây là cơ hội duy nhất anh được vận động một chút trong thời gian dài ngồi làm việc trong văn phòng, hai là đoạn đường đến phòng trà sẽ đi qua hơn một nửa khu văn phòng, anh có thể quan sát thái độ làm việc của nhân viên. Bản thân anh là một người chăm chỉ, vì vậy anh rất để ý đến thái độ của cấp dưới. Từ góc độ này mà nói thì anh cũng được xem là một cấp trên nghiêm khắc.
Cầm cái cốc trên tay đi chầm chậm, khi ngang qua cửa phòng làm việc của đại tiểu thư Tần Vũ Phi thì anh nghe thấy tiếng của Doãn Đình.
“Phúc tinh cao chiếu.”
Tiếng của cô vừa giòn giã vừa lanh lảnh, Cừu Chính Khanh nghe mà có thể tưởng tượng ra bộ dáng hào hứng của cô. Bước chân bất giác chậm lại, anh nghe thấy Doãn Đình vẫn tiếp tục nói ở bên trong. Nhưng âm thanh không còn lanh lảnh như khi cô nói “phúc tinh cao chiếu” nữa, chỉ nghe loáng thoáng cái gì mà “xin hãy nghiêm chỉnh chút”, “bạn gái”, “đem xe đi sửa”, “bóng đèn”, Cừu Chính Khanh nghĩ nhất định là đang nói về anh.
Năm chữ “xin hãy nghiêm chỉnh chút” khiến anh rất hứng thú. Có ý gì vậy? Chắc không phải biệt danh gì đó chứ? Biệt danh mà vừa dài vừa thâm ý như vậy sao?
Cừu Chính Khanh dừng hẳn trước cửa phòng làm việc của Tần Vũ Phi, nghe xem Doãn Đình rốt cuộc đang nói cái gì.
Doãn Đình quả nhiên đang tám chuyện về anh. Cô nói cảm thấy cô Zoe kia và anh rất có tướng vợ chồng, khí chất tương tự, cùng chung chí hướng, rồi lại chê bọn họ nói toàn những chuyện cô nghe không hiểu, chê anh không biết chọn nhà hàng, còn nói lúc đó rất muốn giới thiệu cho anh vài nhà hàng thích hợp để nói chuyện yêu đương hơn, nhưng không đúng thời cơ, đành phải gác qua một bên.
Cừu Chính Khanh mím môi, nói chuyện yêu đương? Anh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện hẹn hò, yêu đương làm sao thú vị bằng công việc được, nhưng Mao Tuệ Châu và anh đúng là có nhắc đến chuyện này. Anh cũng không nghĩ Mao Tuệ Châu cần hẹn hò, chẳng qua đã đến tuổi phải thành gia lập thất, mà hai người họ lại rất có duyên với nhau, có lẽ sẽ trở thành bạn đời tốt. Anh và Mao Tuệ Châu có lẽ đều có suy nghĩ như vậy.
Doãn Đình chỉ là người ngoài, vậy mà trong thời gian ngắn như vậy đã có thể nhìn ra anh và Mao Tuệ Châu là một đôi rất hợp, có lẽ hai người hợp thật. Trong lòng anh lại âm thầm cộng điểm cho tính khả thi của hợp đồng này.
Hai cô gái trong phòng đã bắt đầu chuyển sang đề tài kinh nghiệm nhiều lần theo đuổi bạn trai bị thất bại của Doãn Đình, Tần Vũ Phi đang phiền não vì chuyện tình cảm với bạn trai nên hỏi Doãn Đình: “Cậu thất tình nhiều lần như thế, làm sao mà vượt qua được vậy?”.
“Thì mình nghĩ, trên đời nơi đâu chẳng có cỏ thơm, không gốc này thì có gốc khác. Thế nào rồi cũng gặp được một người thích hợp thôi. Nếu như xui xẻo không gặp được thì mình cũng có một cuộc sống rất phong phú, không uổng phí một kiếp này. So với việc trốn một góc chơi trò yêu thầm người ta, chẳng chịu làm gì thì tốt hơn nhiều.”
Cừu Chính Khanh cong môi, có chút buồn cười, đúng là cô gái nhỏ, vậy mà nghĩ cũng thoáng quá. Anh đang định rời đi, chuyện còn gái nghe trộm thì không hay lắm. Sau này anh cũng nên nhắc nhở Tần Vũ Phi một chút, tuy là con gái của ông chủ, là đại công chúa của tập đoàn Vĩnh Khải, nhưng thân là một nhân viên công ty, trong thời gian làm việc phải nghiêm túc mới được. Bây giờ cô đang có khách, anh không tiện nói. Vừa định xoay người thì anh bị Tần Vũ Phi phát hiện. Ánh mắt vừa quét qua, tiếp đó ánh mắt Doãn Đình cũng nhìn tới, bắt quả tang anh đang nghe nén. Lúc này Cừu Chính Khanh không thể lập tức bỏ đi được, thế là anh hắng giọng nói: “Trước tiên tôi muốn đính chính một chút, cô gái đó là bạn đại học của tôi, chưa phải là bạn gái”.
“Ồ.” Doãn Đình gật đầu, tùy cơ ứng biến, “Vẫn chưa phải , tức ý là sau này sẽ phải?”.
Cừu Chính Khanh nhướng mày, nên định nghĩa chuyện này như thế nào đây? Lời nói ra thì phải chịu trách nhiệm nhưng anh vẫn chưa có quyết định cuối cùng là sẽ phát triển mối quan hệ với Mao Tuệ Châu. Doãn Đình thấy anh trầm ngâm suy nghĩ, hiểu rồi, nhanh chóng nói với Tần Vũ Phi: “Tình báo của mình không sai, chỉ là sai thời điểm mà thôi”.
Cừu Chính Khanh nhíu mày, nghĩ thôi bỏ đi, không cần giải thích với họ chuyện này. Anh muốn xác nhận một vấn đề: “Xin hãy nghiêm chỉnh chút là ý gì?”.
Tần Vũ Phi giả ngu không lên tiếng, Doãn Đình chớp chớp mắt: “Thì là, ừm... cái đó... chính là biệt danh của anh”.
“...” Thật là... Cừu Chính Khanh không hề che giấu biểu cảm trên mặt mình.
Người đặt biệt danh này chắc chắn không biết hàm ý của hai từ “ngắn gọn”. Nhưng xem ra, cái tên này cũng rất có nội hàm, vì đúng thật là anh rất muốn đứng trước mặt hai vị tiểu thư này mà nói: Xin hãy nghiêm chỉnh chút. Sinh ra trong gia đình có điều kiện tốt như vậy, đáng ra phải biết trân trọng, nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc và cuộc sống mới đúng.
Nhưng Tần Vũ Phi đã lập tức phá vỡ nhân sinh quan “tích cực hướng lên” của Cừu Chính Khanh, cô nói: “Cừu tổng, Tiểu Đình tìm tôi có việc, tôi tan ca trước, về sớm một chút”. Nói xong còn vô cùng trắng trợn nháy mắt với Doãn Đình.
Doãn Đình hiểu ý, rất trượng nghĩa mà đứng ra bao che cho Tần Vũ Phi: “Đúng, đúng”.
Cừu Chính Khanh thật sự không thể nói chuyện một cách hòa nhã: “Cho nên cô Doãn đây tự mình trốn việc chạy đến chỗ chúng tôi, còn muốn lôi kéo nhân viên của tôi về sớm với cô?”.
Doãn Đình ngẩn người, há hốc miệng, đúng rồi, tuy đây vốn không phải là ý của cô, nhưng tình hình thực tế bây giờ thì đúng là như vậy.
Tần Vũ Phi không thèm để ý đến phản ứng của hai người, cô đang cãi nhau với bạn trai đang nằm trong bệnh viện là Cố Anh Kiệt, bây giờ cô hối hận rồi, muốn đi thăm anh ta, ai cũng không cản được! Cô thu dọn túi xách rồi kéo Doãn Đình đi. Doãn Đình chạy được vài bước thì quay đầu nhìn lại, thấy Cừu Chính Khanh vẫn đứng đó nhìn theo họ, đột nhiên cảm thấy vị Cừu tổng đại nhân này có chút đáng thương. Mỗi ngày anh chỉ biết là việc và làm việc, ngay cả quán bar cũng chưa từng đi, bây giờ còn bị Tần Vũ Phi bắt nạt.
Nhưng nét mặt anh thực sự rất nghiêm túc. Nghiêm túc đến nỗi khiến cô có chút buồn cười. Doãn Đình nhịn không được làm mặt quỷ với Cừu Chính Khanh: “Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút, may mà anh không phải là sếp của em”.
Loại người không có chí lớn, không có hoài bão như cô nếu trở thành cấp dưới của Cừu Chính Khanh thì nhất định sẽ rất thảm.
A di đà phật, phúc tinh cao chiếu.
Có vài người nhìn thấy Tần Vũ Phi trốn việc, trên mặt đầy sự ngưỡng mộ. Cừu Chính Khanh nhìn qua một lượt, không cần lên tiếng, những nhân viên đó đã lật đật cúi đầu ngoan ngoãn làm việc. Cũng đúng, người ta có thể hiên ngang trốn việc như vậy vì bố của người ta là ông chủ mà.
Cừu Chính Khanh cũng đoán được họ đang nghĩ gì, anh chẳng vui vẻ gì, pha một ly trà rồi trở về phòng làm việc. Anh nhất định phải nói chuyện lại với Tần Vũ Phi, thái độ làm việc lề mề này của cô không phải mới ngày một ngày hai, cứ như thế sẽ trở thành tấm gương xấu. Cô như vậy sẽ làm cho người khác cảm thấy thì ra cứ làm tà tà cũng xứng đáng với công việc và mức lương của mình, nếu không thì cũng có người suy nghĩ tiêu cực, cảm thấy cố gắng làm việc cũng chẳng có ích gì, xuất thân không tốt, gia đình không có điều kiện thì đã định sẵn là phải sống vật vờ qua ngày rồi.
Như vậy là không đúng. Đây đúng là một tấm gương xấu. Cừu Chính Khanh không hy vọng mọi người có suy nghĩ như thế.
Theo anh thấy, cho dù là gia đình có điều kiện tốt thì đã sao, xuất thân tốt thì sao, cũng không phải nhân tố quyết định cuộc sống của bạn sẽ như thế nào. Bản thân mình cố gắng chưa đủ thì đừng viện cớ làm gì. Tuy điều kiện không tốt quả thật tạo ra trở ngại không nhỏ, nhưng cơ hội chỉ dành cho người đã chuẩn bị đầy đủ. Giống như anh vậy, sau khi tốt nghiệp có thể vào công ty làm việc, từng bước từng bước leo lên vị trí cao, có thể được Tần Văn Dịch nhìn trúng rồi dùng mức lương cao lôi kéo về, có thể trở thành tinh anh trẻ tuổi trong ngành, tất cả đều nhờ vào cố gắng. Không có bố mẹ chống lưng, không có gia thế mở đường, toàn bộ đều dựa vào chính bản thân mình.
Phải làm như vậy mới đúng.
Cừu Chính Khanh vừa mở phong bì của Doãn Đình vừa nghĩ ngày mai sẽ hẹn Mao Tuệ Châu ra nói chuyện. Khi phong bì được mở ra Cừu Chính Khanh giật mình, bên trong ngoài năm trăm sáu mươi đồng thì còn có một gói giấy nho nhỏ màu đỏ. Anh mở gói giấy đỏ ra, một sợi chỉ đỏ rơi xuống bàn.
Cái gì đây?
Cừu Chính Khanh gọi điện cho Doãn Đình, chợt nhớ ra mình không hề có số điện thoại của cô.
Đúng lúc này thì điện thoại reo, Cừu Chính Khanh nhận máy, bên kia là giọng nói du dương của Doãn Đình: “Cừu tổng phải không ạ?”.
“Phải.” Đúng là trùng hợp thật, vừa nghĩ tới Tào Tháo thì Tào Tháo liền xuất hiện.
“Em quên nói cho anh biết, trong phong bì có sợi chỉ đỏ. Cái đó em xin trong chùa đấy, rất tốt cho nhân duyên. Chỉ đỏ gói trong giấy đỏ, sau đó anh cứ mang gói giấy đỏ theo bên mình, chẳng hạn như cất trong ví tiền gì đó, như vậy là được.”
Cừu Chính Khanh nhíu mày: “Cảm ơn”. Ừm, phải nói thế nào nhỉ? “Cô vất vả rồi.” Như vậy thì khách sáo quá. Anh nhìn sợi chỉ đỏ trong tay, hai người họ đã thân thiết đến mức tặng những thứ này cho nhau rồi sao?
“Đừng khách sáo. Lần đó em xin về năm sợi liền, cho mình một sợi, bốn sợi còn lại thì xin cho các chị em tốt. Kết quả em vừa xin về thì có một người đã vội đi lấy chồng mất rồi. Vậy là dư ra một sợi. Hôm đó thấy buổi hẹn hò của anh thì em cảm thấy chắc anh rất cần đến nó, cho nên em tặng nó lại cho anh.”
Cừu Chính Khanh sầm mặt. Nói vậy thà rằng đừng nói. Dư ra một sợi đem cho anh xem như xong, cái gì mà qua buổi hẹn hò của anh thì cảm thấy chắc anh rất cần đến nó, có bao nhiêu phần mỉa mai trong lời nói đó?
“Phải cất cho kỹ đấy, nó sẽ mang lại vận may cho anh. Ba người chị em kia của em đều đã tìm được chân mệnh thiên tử của mình rồi, linh lắm đó.”
Cừu Chính Khanh thầm hỏi còn cô thì sao? Cô đích thân đi xin, sao vẫn chưa có đối tượng? Nhưng những câu ác ý như vậy anh sẽ không nói với một cô gái.
Giây tiếp theo Doãn Đình đã nói: “Có phải anh đang nghĩ còn em thì sao, tại sao em vẫn chưa tìm được đúng không? Em cho anh biết, con đường càng quanh co khúc khuỷu càng chứng tỏ sau này hạnh phúc của em càng lớn. Anh phải nhìn theo hướng tích cực, đừng hoài nghi. Sức mạnh tư tưởng rất quan trọng đó”.
Được rồi, tuy không phải dành cho sự nghiệp mà dùng vào chuyện tình cảm, miễn cưỡng cũng có thể xem như trong lòng cô có chút năng lực tích cực.
Cừu Chính Khanh lại nhìn sợi chỉ đỏ: “Được rồi, tôi nhận vậy. Cô đã bỏ tâm bỏ sức như vậy, nhất định cô sẽ có được đơn đặt hàng mà”.
Đơn đặt hàng?
Doãn Đình nghĩ mãi mới tiêu hóa được từ này.
So sánh như vậy đúng là rất mới mẻ.
Doãn Đình đang ngồi trên xe taxi về nhà, nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, tưởng tượng trên trán của Zoe đóng hai chữ “đặt hàng”, không nhịn được bật cười. Cô gái đặt hàng không biết có hài lòng với biệt danh này không?
Cừu Chính Khanh không biết Doãn Đình đang cười cái gì, sau đó anh nghe cô nói: “Em cũng chúc anh sớm lấy được đơn đặt hàng của mình, em cúp máy đây, bye bye”.
Cừu Chính Khanh đáp một tiếng, hai người cùng nhau cúp điện thoại. Anh nhìn sợi chỉ đỏ, nghĩ một hồi, cuối cùng làm theo lời Doãn Đình nói, lấy giấy đỏ gói nó lại, cất nó vào trong ví tiền.
Trên xe taxi, Doãn Đình mở ví tiền của mình ra, nhìn sợi chỉ đỏ bên trong lại không nhịn được cười, sau này khi tìm được bạn trai cô sẽ gọi anh là “Quý Ngài Đặt Hàng”, biệt danh này thật sự thú vị.
Vài ngày sau là nghỉ Tết Trung thu.
Cừu Chính Khanh không thích những kỳ nghỉ cho lắm. Kỳ nghỉ với anh nghĩa là ở nhà một mình trong mấy ngày liền. Công việc ở công ty tuy bận rộn, nhưng có một đám người làm cùng, cảm giác chân thực hơn nhiều. Trung thu cũng chỉ nghỉ nhiều hơn ngày cuối tuần một ngày, nhưng lại có thể khiến anh có chút không thoải mái.
Ngày nghỉ đầu tiên Cừu Chính Khanh đã xem và trả lời hết các email liên quan đến công việc, anh cảm thấy có chút nhàm chán. Không biết là do tác dụng tâm lí hay thật sự là mình đã già, càng ngày anh càng hiểu rõ cảm giác cô đơn và buồn chán. Ti vi cũng không có gì đáng xem, anh thấy có chút mệt mỏi. Ngày mai đã là Trung thu, bạn bè, đồng nghiệp, khách hàng đã tặng không ít bánh trung thu cho anh, anh chỉ giữ lại một hộp nhỏ, còn lại tất cả đem gửi về quê hết. Bản thân anh không thích ăn bánh trung thu, ngọt ngấy, hơn nữa hễ thấy bánh trung thu là nghĩ đến câu “cả nhà đoàn viên”, anh thì không thể cùng cả nhà đoàn viên được nữa. Cừu Chính Khanh ngồi ngây người trên ghế sô pha, cũng không rõ trên ti vi đang chiếu những gì.
Đúng lúc điện thoại reo, Cừu Chính Khanh nhìn một cái, là cô ở quê gọi đến.
“Chính Khanh đó à, có đang bận không con?” Lúc nào cô cũng mở lời bằng câu này.
“Không bận ạ.” Lúc nào Cừu Chính Khanh cũng trả lời bằng câu này. Cho dù là lúc anh đang bận ngập đầu, anh vẫn rất sẵn lòng dành ra vài phút cho cô. Người thân của anh không còn bao nhiêu người, cô là người quan tâm anh nhất, dù rằng hai người cũng đã rất lâu không gặp mặt nhau.
“Bánh trung thu cô đã nhận được rồi, nhiều quá.” Cô nói. “Lần sau đừng gửi nhiều như thế nữa.”
“Không sao ạ, đều là của người ta tặng cho con.” Thật ra anh cũng tự mua thêm vài hộp. Ở quê có nhiều trẻ con, bà con hàng xóm cũng sẽ đến nhà chơi, gửi nhiều một chút mới đủ chia.
“Tiền cô cũng nhận được rồi. Chính Khanh à, sau này con đừng gửi tiền về nữa. Cô biết là con hiếu thảo, nhưng cô và chú con đều có thu nhập, A Hoa cũng đã có việc làm, tiền bạc không thiếu thốn đâu.” A Hoa là em họ của anh, là con trai duy nhất của cô. Cô lại nói tiếp: “Lúc trước con đi học, cô cũng chẳng giúp được gì cho con. Vất vả lắm con mới có được ngày hôm nay. Con không cần gửi tiền về nhà nữa, tâm ý của con cô hiểu mà”.
“Không sao, cũng không có bao nhiêu mà.” Cừu Chính Khanh đáp. “Dù sao thì con cũng không còn người thân nào để hiếu thuận, cô cứ nhận đi.” Lương hưu của cô chú ít ỏi, em họ làm cho công xưởng thu nhập cũng chẳng được là bao, còn phải nuôi vợ con, những chuyện này anh đều biết. Anh ở xa, chỉ có thể dùng chút tiền để thể hiện tâm ý của mình.
Cô không nói gì nữa, qua một lúc lại hỏi: “Ngày mai vẫn đi thăm bố mẹ con chứ?”.
“Vâng.”
Cô nói: “Thật ra cũng không có việc gì khác, bây giờ con sống tốt, bố mẹ con chắc chắn rất vui. Nhưng tuổi con cũng không còn nhỏ, cũng nên nghĩ đến chuyện hôn nhan rồi. Con của A Hoa cũng sắp lên tiểu học, con cũng đừng lần lữa nữa. Chuyện này cô không giúp được con. Bây giờ con giàu có rồi, người mà cô quen biết điều kiện đều không tốt, không xứng với con, cũng không giúp con giời thiệu người xem mặt được. Con ở đó để ý một chút, nếu gặp được ai thích hợp thì mau cưới đi. Nếu bố mẹ con còn sống chắc cũng rất nóng lòng”.
“Vâng, vâng.” Cừu Chính Khanh đáp.
Chủ đề này hai ba năm nay mỗi lần gọi điện đều nói, cô gấp nhưng anh lại không. Chỉ là năm nay không biết tại sao anh lại nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này.
Trò chuyện thêm vài phút, cuộc gọi cũng kết thúc rồi. Cừu Chính Khanh đột nhiên nhớ đến Mao Tuệ Châu, hôm đó sau khi cô đưa ra đề nghị hẹn hò xong thì không thấy nhắc tới nữa. Chỉ có hôm thứ sáu cô có gọi điện thoại đến, nói là phải về quê đón Trung thu, muốn chào anh một tiếng. Cô nói mỗi lần về quê đều rất mệt mỏi không phải là thể lực không tốt mà là mệt mỏi trong lòng.
Cừu Chính Khanh hiểu cảm giác này. Mấy năm trước anh cũng từng về thăm cô mình, kết quả có rất nhiều thứ không thích ứng. Không biết tại sao cứ cảm giác thấy có chút không hợp. Cả nhà cô đối đãi với anh rất cẩn thận cứ như thế trên người anh được rát vàng vậy, hàng xóm láng giềng cũng thi nhau kéo sang nhìn anh như nhìn cái gì đó mới lạ, cả những người bà con xa lắc xa lơ như cô Ba bà Sáu cũng dắt con mình tới để được anh cho ăn quà, còn nói lúc anh còn nhỏ đã đối với anh thế này thế kia, những việc này khiến anh cảm thấy thật phản cảm. Những người kia còn nói bóng nói gió muốn cô anh mở tiệc chiêu đãi mọi người, nói gì mà trong nhà có quý nhân này nọ, khiến cô vừa ngượng ngùng vừa khó xử.
Cuối cùng Cừu Chính Khanh phải bỏ tiền mời mọi người đến nhà hàng ở đó ăn một bữa thì mọi chuyện mới êm xuôi. Anh nghe một người phụ nữ không quen biết lẩm bẩm nói chắc chắn nhà cô anh đã nhận được không ít lợi lộc, còn nói sau này muốn cho con mình lên thành phố làm việc, đến lúc đó sẽ tìm cô để cô nói với cháu mình giúp đỡ.
Lúc Cừu Chính Khanh rời đi, anh không khác gì chạy trốn. Trước khi anh nén đưa cho cô một khoảng tiền, dặn cô đừng cho người khác biết. Cô cũng bảo, để tránh nhiều phiền phức, cô đã nói với mọi người rằng thật ra anh ở trên thành phố cũng chỉ là người làm công bình thường, chẳng giúp đỡ được ai đâu, cô nói anh đừng để bụng.
Cừu Chính Khanh đương nhiên không để bụng. Đúng là anh chẳng giúp được gì, đã có vài thanh niên đến hỏi anh xem có công việc nào thích hợp với họ không, họ cứ nghĩ nếu có quan hệ thì có thể tìm công việc làm ít hưởng nhiều trên thành phố. Nhưng Cừu Chính Khanh sống đến từng tuổi này chưa từng biết có công việc nào làm ít hưởng nhiều. Tiền lương, thưởng, hoa hồng của anh cũng không ít nhưng công việc của anh chẳng nhẹ nhàng gì. Cho nên anh hoàn toàn không có cách giúp đỡ người khác, anh cảm thấy họ vốn không cùng một loại người với anh.
Từ sau lần đó, cô không gọi anh về nữa. Anh cũng không muốn trở về. Mỗi lần anh về là một lần tạo thêm phiền phức cho cô, anh cảm thấy không thoải mái, cảm thấy rất có lỗi với cô. Anh biết ơn cô vì bố anh mất sớm, mẹ anh vất vả nuôi anh ăn học, trong nhà cũng chỉ có gia đình cô chăm sóc cho mẹ anh. Lúc mẹ anh ốm, cô chú cõng mẹ trên lưng đi một đoạn đường rất dài để chữa bệnh. Từng chút từng chút anh đều nhớ trong lòng.
Sau này anh đi làm, điều kiện cũng tốt hơn, trả hết nợ, nhưng mẹ anh thì đã qua đời. Anh không thể cho mẹ sống một ngày tốt đẹp, điều này lại trở thành tiếc nuối lớn nhất của anh. Anh làm việc rất chăm chỉ, không dám ngưng nghỉ, anh cứ nghĩ nếu như anh giỏi giang hơn một chút, có thể kiếm nhiều tiền trả nợ sớm hơn, phải chăng mẹ anh sẽ không phải vất vả đến ngã bệnh như thế. Sự nghiệp của Cừu Chính Khanh ngày càng thành công, anh mua được một căn nhà lớn, vì anh từng nói với mẹ rằng sẽ mua một căn nhà lớn rồi đón mẹ qua ở cùng. Nhưng đợi đến khi anh mua được nhà thì mẹ đã không còn.
Mặt trăng treo trên kia thật tròn, trong lòng Cừu Chính Khanh lại chứa nhiều phiền muộn. Anh chuyển mộ phần của bố mẹ đến nghĩa trang lớn nhất ở đây, mua cho họ vị trí tốt nhất. Những việc khi bố mẹ còn sống anh không làm được chỉ có thể bù đắp lại sau khi họ đã mất mà thôi. Hôm nay cô có nói một câu "bố mẹ con nếu còn sống chắc chắn cũng rất nóng lòng", khiến anh không cảm thấy dễ chịu gì.
Được rồi, tuổi anh đúng là không còn nhỏ. Nếu Mao Tuệ Châu thật sự thích hợp thì anh cũng sẽ suy nghĩ một cách nghiêm túc xem sao.
Ngày hôm sau là Tết Trung thu. Buổi chiều, Cừu Chính Khanh mang theo hộp bánh trung thu, mua thêm trái cây và hoa tươi, đến nghĩa trang.
Chi phí nộp cho nghĩa trang không ít, nhưng anh rất vui và tự hào vì mình có thể chi trả được. Bia mộ được lau chùi sạch sẽ, người quản lí ở đây quét dọn rất tốt. Cừu Chính Khanh đặt bánh, trái cây và hoa tươi xuống trước bia mộ rồi thắp nến. Mỗi dịp lễ tết hay có việc gì vui ví dụ như ký được một hợp đồng lớn, thăng chức tăng lương, anh đều đến đây ngồi với bố mẹ mình một lúc.
Nói là ngồi bởi vì anh thấy bản thân mình không biết nói chuyện, trong các buổi đàm phán thương mại anh có thể nói lưu loát, khi thảo luận với đồng nghiệp cũng có thể thao thao bất tuyệt, khi phân tích phê bình các tật xấu của cấp dưới anh cũng có thể nói liên tục nửa tiếng đồng hồ chưa dứt. Thế nhưng khi nói chuyện với bố mẹ thì những lời anh nói càng ngày càng ít đi.
Những gì có thể nói thì lúc nhỏ đều đã nói, những câu cảm ơn, biết ơn, nhớ nhung gì đó nói tới nói lui không có gì mới mẻ. Cuộc sống bây giờ của anh vô cùng đơn điệu, dăm ba câu đã liệt kê đủ hết rồi. Chủ đề có nhiều chuyện để nói nhất là công việc lại không thể nói với họ được, họ nghe cũng không hiểu. Thế là về sau, cơ hội để Cừu Chính Khanh đến nghĩa trang yên lặng ngồi ngày một nhiều, dù cho không có gì để nói nhưng ngồi với bố mẹ một lúc có thể làm anh cảm thấy an lòng phần nào.
Lần này cũng vậy, sau khi bày biện mọi thứ xong xuôi, Cừu Chính Khanh cúi lạy ba cái trước mộ bố mẹ. Sau đó anh ngồi trên bậc thang nói với họ: "Hôm nay là Trung thu rồi. Bố mẹ vẫn khỏe chứ? Con rất khỏe. Công việc vẫn như vậy, rất thuận lợi. Hôm qua con có nói chuyện điện thoại với cô, mọi người cũng rất khỏe".
Nói rồi anh im lặng một lúc, suy nghĩ một lát, lại tiếp tục "Đúng rồi, bố mẹ đừng lo lắng. Việc tìm đối tượng con sẽ nhanh chóng tiến hành, kỳ hạn cứ định hai năm là được. Đến khi xác định chuyện kết hôn rồi con sẽ đưa cô ấy đến gặp bố mẹ".
Thật ra tìm đối tượng nào có khó gì. Giống như công việc thôi, chỉ cần coi chuyện kết hôn như một hạng mục công việc mà làm, tìm khách hàng, xác định mục tiêu, định sẵn kỳ hạn, thúc đẩy tiến độ, lấy áp lực nếu không thể ký được hợp đồng sẽ bị ông chủ đuổi việc, bảo đảm không thành vấn đề.
Vì sao có nhiều người lại không hoàn thành được việc này chẳng qua họ không muốn mà thôi. Không có người yêu không chết được, không kết hôn cũng đâu có mất mạng, không có việc làm thì lại không có tiền ăn cơm. Cho nên nói con người rất thông minh, việc nặng nhẹ nên ưu tiên cái nào đều hiểu rất rõ. Nước chưa đến chân thì chưa chịu nhảy. Đây chính là cách lí giải của anh. Nước vẫn chưa đến chân anh, chỉ là anh rất lí trí, anh biết mỗi giai đoạn trong cuộc sống của mình cần đạt được những gì. Bây giờ đi đến giai đoạn này rồi, nên lập gia đình thôi, cho nên anh sẽ cố gắng hoàn thành mục tiêu này.
"Bố mẹ cứ yên tâm đi ạ." Anh nói với mộ của bố mẹ. Sau đó lại không biết nên nói gì nữa nên im lặng ngồi đó. Lúc anh đứng lên chuẩn bị nói tạm biệt chợt nghe thấy một giọng cười trong trẻo.
Cừu Chính Khanh quay đầu lại, không ngờ lại thấy Doãn Đình. Cô đang kéo tay một chàng thanh niên, đi từ ngôi mộ cách đây mấy hàng ra. Lúc nãy anh không chú ý, hóa ra còn có người khác.
"Cừu tổng." Doãn Đình cũng nhìn thấy anh, rất vui vẻ chào hỏi.
Cừu Chính Khanh gật đầu: "Xin chào".
Doãn Đình kéo người thanh niên kia qua, "Cừu tổng cũng có người nhà ở đây sao?".
Ở? Cách dùng từ này rất hay, dường như họ vẫn chưa vĩnh viễn rời xa vậy. Cừu Chính Khanh gật đầu: "Bố mẹ tôi".
Doãn Đình cười, chỉ về một chỗ ở phía sau khoảng ba hàng, nơi đó có một vị lớn tuổi đang đứng, hình như đang cúi đầu nói chuyện. Doãn Đình nói: "Mẹ em ở bên đó. Bố em đang nói chuyện với mẹ, thế là đuổi bọn em đi chỗ khác. Cừu tổng, đây là anh trai em. Anh, đây là Cừu tổng của công ty Vũ Phi, tuổi trẻ tài cao đấy".
"Xin chào, tôi là Doãn Thực." Doãn Thực sảng khoái đưa tay ra. Cừu Chính Khanh cũng đưa tay, bắt tay nói: "Cừu Chính Khanh".
"Anh em mở quán bar, nếu anh có thời gian có thể đưa bạn bè đến chơi. Lần trước em có nhắc qua đó." Doãn Đình vừa nói vừa nháy mắt với Cừu Chính Khanh cảm thấy cô đang ra hiệu cho anh dẫn bạn gái đến. Nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau cũng là ở công ty. Lần đó không biết Tần Vũ Phi giở trò gì, anh đang họp với đại diện của Minh Đức là Cố Anh Kiệt thì Doãn Đình chạy đến vờ như tình cờ gặp và muốn mời họ ăn trưa. Cố Anh Kiệt đồng ý nên anh cũng đi theo. Lúc đó anh nghĩ chắc là Doãn Đình có ý gì đó với Cố Anh Kiệt, nhưng sau này lại không nghe thấy tin tức gì của hai người họ, tất nhiên anh cũng không chủ động đi nghe ngóng loại tin tức này. Lần gặp đó Cừu Chính Khanh cảm thấy Doãn Đình là người khá vô tâm, phản ứng có chút chậm chạp.
Anh nói trước giờ chưa từng đến quán bar, thông thường anh đến những chỗ vui chơi giải trí đều là bàn chuyện làm ăn, lúc đó cô như thấy người ngoài hành tinh vậy.
Cừu Chính Khanh đột nhiên hiểu ra, lúc đó chắc chắn anh lại bị Doãn Đình chê cười rồi.
Bên này Doãn Đình đã mở miệng nhắc Doãn Thực lấy thẻ VIP tặng cho Cừu Chính Khanh, Doãn Thực không mang theo, Doãn Đình cằn nhằn nói anh không chuyên nghiệp chút nào, thế là bị Doãn Thực cốc cho một cái lên đầu. Nhưng Doãn Đình không để ý, cũng không tiếp tục nói đến thẻ VIP nữa. Cô chuyển qua nói chuyện với bia mộ của bố mẹ Cừu Chính Khanh: "Chào chú, chào cô, cháu tên Doãn Đình, là bạn của Cừu tổng. Cừu tổng rất giỏi giang, là tinh anh của xã hội, trụ cột của công ty, chắc cô chú tự hào về anh ấy lắm. Mẹ cháu cũng là hàng xóm của cô chú đó". Cô chỉ chỉ ngón tay, đếm đếm: "Chính là căn cách chỗ này tám căn theo đường chéo. Mẹ cháu tên là Dư Tú Bình, mọi người có thể làm quen và kết thành bạn tốt". Cô nói, chắp hai tay lại, "Mẹ cháu chỉ có một mình, có hơi cô đơn, xin giúp cháu chăm sóc bà ấy ạ. Cháu xin cảm ơn".
Cừu Chính Khanh ngơ ngác, bố mẹ đang yên nghỉ dưới lòng đất của anh cứ như vậy mà được giao cho trọng trách nặng nề như thế sao?
Doãn Đình vẫn đang vui vẻ nói: "Trăng đêm nay chắc chắn sẽ rất đẹp, bánh trung thu hiệu này rất ngon. Cừu tổng đại nhân thật sự rất hiếu thảo. Bọn cháu cũng mua bánh trung thu cho mẹ, loại hai trứng, ngon vô cùng, mẹ cháu thích nhất loại đó. Còn có bưởi nữa...".
Cừu Chính Khanh bất đắc dĩ nghe Doãn Đình nói chuyện, vừa bảo hai người già đừng lo lắng, cứ sống cho tốt, vừa nói mấy người trẻ bọn họ cũng rất tốt, có thể tự chăm sóc bản thân, lúc nào cũng sẽ nhớ đến họ, cho nên họ cứ yên tâm. Doãn Thực đứng một bên cũng đầy vẻ bất đắc dĩ, nhìn Cừu Chính Khanh bằng ánh mắt áy náy.
Cừu Chính Khanh cười cười, thật ra anh cũng không ngại khi có người nói chuyện, nói chẳng được mấy câu, Doãn Đình nói hai phút thôi cũng đã hơn anh rất nhiều rồi. Có người nói chuyện cùng, bố mẹ anh có lẽ sẽ rất vui. Doãn Đình rất nhanh đã báo cáo tình hình thời tiết và vật giá trong thời gian gần đây còn giúp Cừu Chính Khanh khoe khoang một số thành tựu trong sự nghiệp nữa, khoe đến nỗi Cừu Chính Khanh cảm thấy ngại. Doãn Thực lại càng ngại hơn, nhất định phải tặng người ta một tấm thẻ VIP mới được, coi như là tỏ ý xin lỗi.
Cuối cùng Doãn Đình cũng đã tâm sự xong với bố mẹ Cừu Chính Khanh. Cô quay đầu lại nhìn mộ của mẹ mình phàn nàn với Doãn Thực: "Bố nói chuyện cũng lâu quá đi".
Doãn Thực giật giật khóe miệng: "Em cũng đâu có thua kém. Bố dù sao cũng là trò chuyện với vợ mình, còn em thì bám lấy người không quen biết mà cũng nói được rất lâu".
Doãn Đình trừng mắt với Doãn Thực: "Anh không lễ phép gì cả. Trưởng bối của bạn bè cũng là trưởng bối của chúng ta. Với lại Cừu tổng nhất định ngại tự khen mình, em nói giúp anh ấy, để cô chú biết được mà vui thôi".
Doãn Thực lại dành cho Cừu Chính Khanh một ánh mắt xin lỗi, Cừu Chính Khanh đột nhiên không nhịn được cười. Não của Doãn Đình chắc chắn không giống với não cảu người bình thưởng. Anh nói với Doãn Thực: "Đúng rồi, nếu tôi là anh, tôi nhất định bắt Doãn Đình phải học thuộc số điện thoại của cả nhà".
Doãn Đình giật mình, đây là cáo trạng sao? Sau khi cô giúp anh khoe khoang với bố mẹ anh? Thật không có nghĩa khí mà!
Dáng vẻ ngơ ngác của cô khiến Cừu Chính Khanh cười càng nhiều hơn. Doãn Thực vuốt vuốt chân mày, chợt hiểu ra, hỏi Doãn Đình: "Danh tiếng bất cẩn cẩu thả của em đã lan truyền khắp bốn bể rồi sao?".
"Làm gì có. Danh tiếng của em xưa nay vẫn là dũng cảm cơ trí, tấm lòng bao la àm." Doãn Đình hùng hồn nói.
Doãn Thực bị cô chọc cười, Cừu Chính Khanh cũng cười ha hả. Dũng cảm cơ trí, tấm lòng bao la, bây giờ anh mới biết hai câu này lại đồng nghĩa với bất cẩn cẩu thả và không chịu suy nghĩ.
Doãn Đình tức giận, rốt cuộc có chỗ nào đáng cười chứ? Cô quay đầu nói với bố mẹ Cừu Chính Khanh: "Cô chú ơi, hai người xem kìa, Cừu tổng bây giờ không những sự nghiệp thành đạt, mà tính tình cũng rất tốt, hoạt bát đáng yêu...". Chưa nói hết câu cô đã bị Doãn Thực cốc cho một cái.
Doãn Đình nhe răng ôm lấy đầu. Cừu Chính Khanh nhịn cười mà nói với cô: “Được rồi, được rồi, xin cô đó, đừng tiếp tục khen tôi nữa. Bố mẹ tôi cũng sắp bị cô dọa cho sợ, suýt chút nữa không nhận ra con mình rồi”.
Ba chữ “xin cô đó” làm Doãn Đình nhớ đến biệt danh cô đặt cho Cừu Chính Khanh: Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút. Cô tưởng tượng khi nãy Cừu Chính Khanh nói với cô “Xin hãy nghiêm chỉnh chút”, không nhịn được bật cười, sau đó còn lên lớp anh: “Cho nên anh phải cho họ cơ hội để hiểu thêm về anh mới được”.
Đang nói thì bố Doãn Đình đi tới. Thấy con gái và con trai đang nói chuyện với người khác thì dừng lại. Doãn Đình giới thiệu: “Bố, đây là cánh tay đắc lực của bác Tần, Cừu tổng”.
Doãn Quốc Hào gật đầu: “Cừu Chính Khanh? Tôi có nghe lão Tần nhắc qua. Chào cậu”.
Cừu Chính Khanh nhanh chóng khôi phục dáng vẻ nghiêm túc lại, gọi một tiếng “Chú Doãn”. Doãn Đình cười hì hì, vẫy tay chào Cừu Chính Khanh: “Vậy bọn em đi trước nhé. Tạm biệt”. Mọi người chào nhau một tiếng rồi ba người nhà họ Doãn rời đi.
Cừu Chính Khanh đứng trước mộ bố mẹ, nghe giọng nói xa dần của Doãn Thực hỏi Doãn Đình: “Em đọc thử xem, số điện thoại di động của anh và bố là bao nhiêu?”.
Doãn Đình đáp: “Hừ, bài kiểm tra với mục đích cười nhạo em, em không thèm trả lời”.
Họ đi xa rồi, anh nghe không rõ nữa. Cừu Chính Khanh nhìn mộ của bố mẹ, không nhịn được lại cười: “Là bạn của đồng nghiệp con, một cô nhóc hoạt bát”. Anh ngừng một lát, lại không biết còn có gì để nói: “Vậ con đi trước. Lần sau lại đến thăm bố mẹ”.
Cừu Chính Khanh chỉnh lại hoa tươi, nhìn tấm ảnh trên bia mộ thêm lần nữa, cuối cùng đứng lên rời đi.
Xe anh đậu cách đó không xa, anh đi đến bên cạnh chiếc xe, nhìn thấy ba người nhà họ Doãn đang chuẩn bị lên ô tô ở đằng xa. Doãn Đình nhìn thấy anh, vẫy vẫy tay tạm biệt. Cừu Chính Khanh cũng vẫy tay lại xem như trả lời, sau đó anh anh mở cửa và lên xe, đang chuẩn bị nổ máy thì Mao Tuệ Châu gọi tới.
Cừu Chính Khanh nhận điện thoại, Mao Tuệ Châu hỏi: “Cậu đang bận sao? Có thể nói vài câu không?”.
“Được chứ.” Trực giác của Cừu Chính Khanh cho biết Mao Tuệ Châu ở quê chắc là không được vui, muốn tìm người kể lể đây.
Quả nhiên Mao Tuệ Châu nói: “Bên mình đang chuẩn bị dọn cơm, họ hàng đều đến đủ cả rồi. Mỗi ngườ một câu sắp đè chết mình rồi. Nói mình trang điểm không đẹp, lúc nhỏ thanh tú hơn bao nhiêu. Lại nói quần áo của mình không đẹp, bên trái như mọt dải băng phải như một tấm vải bố, màu mè này nọ. Họ còn nói tại sao già rồi còn chưa kết hôn đi, thật ra là có chuyện gì? Con cái nhà người ta đã lên tiểu học rồi, đứa thứ hai của ai đó cũng sắp ra đời tới nơi. Con gái học nhiều như vậy thì có ích gì, không lấy được chồng thì chẳng là gì cả. Bla bla bla..., mình thật không cách nào chịu được”.
“Cho nên bây giờ cậu chạy ra ngoài tìm chút yên tĩnh đúng không?”
“Đúng vậy! Mình nói với họ phiền quá đi, mình muốn ra ngoài hút điều thuốc.”
Cừu Chính Khanh cười, Mao Tuệ Châu này cũng rất nổi loạn. “Vậy lúc cậu quay lại họ sẽ càng cằn nhằn thêm. Cậu không cần nghĩ nhiều, có một số thật lòng lo lắng cho cậu, một số là ghen ghét, cảm thấy cậu làm rất tốt, nên muốn bới lông tìm vết, moi ra chút tật xấu của cậu mà chê bai. Dù thế nào họ cũng sẽ tìm được chuyện để châm chọc, cậu càng để ý thì họ càng đắc ý.”
“Mình biết chứ. Cho nên mình đã cố tình làm như vậy cho họ thấy. Nhưng bố mẹ mình thì không thể. Họ tự hào vì mình, lại cảm thấy lời ra tiếng vào nhiều quá cũng mất mặt. Lúc nãy mình nói ra ngoài hút thuốc, sắc mặt của bố mình...”
Cừu Chính Khanh không biết nên an ủi cô thế nào, tình huống này đúng là không có cách nào giải quyết được. Có đôi lúc con người là thế, bạn làm không tốt, người khác thương hại lại xem thường, bạn làm quá tốt, người khác ngưỡng mộ lại châm chọc. Cho dù có ném thành tích vào mặt họ, quay lưng lại họ cũng sẽ nói rằng biết đâu bạn đã dùng thủ đoạn hạ lưu gì đó để đạt được, có gì ghê gớm đâu. Hoặc là một số khác cảm thấy thành tích bạn giành được là một món nợ, nhất định phải chia cho họ chút lợi lộc, nếu không thì bạn lè kẻ nhỏ mọn, không niệm tình cũ, không có lương tâm. Cừu Chính Khanh có thể hiểu Mao Tuệ Châu, cũng hiểu được ý của cô khi nói sự bao dung của xã hội này dành cho phái nữ rất ít. Nhưng anh không giúp được cô, chỉ có thể khuyên nhủ vài câu: “Bỏ đi, cậu cứ cố chịu hai ngày, sắp được về rồi, không cần để ý đến bọn họ”.
“Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng mình vẫn không được thoải mái. Nói chuyện với cậu cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Nhưng hút thuốc nhiều cũng không tốt cho sức khỏe.” Cừu Chính Khanh là một người rất có kỷ luật, xưa nay không hề hút thuốc. Khi bàn chuyện làm ăn có không ít người mời thuốc, anh đều từ chối. Có lẽ do khuôn mặt nghiêm túc của anh nên không ai dám một mực ép anh hút.
“Cậu để ý sao?” Mao Tuệ Châu ở bên kia điện thoại cười: “Mình cũng không nghiện thuốc, lúc phiền lòng mới hút một chút. Đợi khi cậu xem xét xong tính khả thi của việc chúng ta trở thành bạn đời rồi thì mình sẽ bỏ. Bây giờ bát tự còn chưa được biết, mình mà bỏ thuốc vì cậu thì không phải quá thiệt thòi sao”.
Cừu Chính Khanh bật cười, cách nghĩ này của Mao Tuệ Châu thật giống với anh. Điều khoản có thể đặt ra trước, sau khi ký kết hợp đồng rồi mới chấp hành.
Mao Tuệ Châu lại lên tiếng: “Cậu suy nghĩ thế nào rồi? Sau trung thu dành chút thời gian gặp nhau đi”.
“Được.” Cừu Chính Khanh không có lí do gì để từ chối, anh cảm thấy gặp mặt nhau rất tốt, tiếp xúc nhiều thì mới có thể giúp anh đưa ra quyết định.
“Ngày kia mình về, đến lúc đó rồi hẹn thời gian đi.” Mao Tuệ Châu nói, sau đó gấp gáp: “Mình phải vào nhà rồi, mẹ mình gọi. Cảm ơn cậu, tâm trạng mình khá hơn nhiều rồi. Trung thu vui vẻ”.
“Trung thu vui vẻ.” Cừu Chính Khanh đáp, mắt đột nhiên liếc thấy hình như có người đang đứng bên cửa sổ xe, anh quay đầu nhìn thì giật nảy mình. Doãn Đình đang ôm một quả bưởi thật to cười tươi rói đứng bên cạnh.
Bên kia Mao Tuệ Châu đã cúp điện thoại, Cừu Chính Khanh cũng vội cúp máy, kéo kính xe xuống, chưa kịp mở miệng thì Doãn Đình đã vui vẻ hỏi: “Là Zoe đúng không?”.
Cừu Chính Khanh nhíu mày, cô ấy biết thuật đọc ý nghĩ sao?
Doãn Đình cười: “Em thấy anh cười rất vui nên đoán thế”. Nhưng cô không cũng không có ý định truy hỏi đến cùng xem anh nói chuyện điện thoại với ai, không đợi Cừu Chính Khanh trả lời đã đưa quả bưởi thật to trên tay mình cho anh: “Bạn của bố em tặng đó, ngọt lắm. Tiện đang có trên xe, tặng anh một trái, trung thu vui vẻ!”.
Cừu Chính Khanh có chút bất ngờ, nhận lấy quả bưởi từ tay cô rồi cảm ơn. Doãn Đình không hề khách sáo, thoải mái vẫy tay chào anh: “Tạm biệt”, sau đó thì chạy đi mất. Cừu Chính Khanh thấy xe của Doãn Đình đang đỗ trước cửa ra vào cách đó không xa, Doãn Đình chạy qua đó, mở cửa bước lên. Doãn Thực ngồi ở vị trí lái cũng vẫy tay với anh sau đó khởi động xe rời đi.
Đêm hôm đó, nhà nhà đều đang quây quần bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên. Cừu Chính Khanh gọi một phần cơm giao đến tận nhà, ngồi trước màn hình ti vi im lặng ăn. Sau đó anh bắt đầu cảm thấy buồn chán, không biết nên làm gì. Anh không muốn mở máy tính, cũng không muốn xem bản tin tài chính, tiết mục mừng Trung thu cũng chẳng có gì thú vị. Ngồi được một lúc anh chợt nhớ ra quả bưởi kia, bèn lấy dao ra gọt. Trước giờ anh không thích ăn bưởi vì thấy phải gọt vỏ rất phiền phức, hơn nữa anh chưa từng ăn được quả bưởi nào ngọt cả. Ăn bưởi đã phiền phức lại còn chua, thật sự anh không có chút thiện cảm nào với loại trái cây này.
Hôm nay xem như ngoại lệ, anh đúng là có chút nhàm chán và cô đơn, gọt bưởi coi như có việc cho anh làm, anh chăm chú gọt đi lớp vỏ bên ngoài, rồi lại từng chút từng chút lột sạch lớp cùi trắng bên trong. Tốn không ít thời gian, nhưng càng gọt anh lại càng hứng chí, gọt xong rồi thì bắt đầu ăn thôi.
Ngọt thật! Ngọt vô cùng!
Cừu Chính Khanh lập tức thay đổi cách nhìn về bưởi. Có thể giết thời gian, mùi vị lại rất ngon, loại trái cây này không tệ. Cừu Chính Khanh vừa xem tiết mục mừng trung thu vừa ăn bưởi, loáng cái đã hết hơn nửa trái, đến lúc anh phát hiện ra thì chỉ còn lại ba múi. Ngẫm nghĩ chỉ có ba múi, chừa lại làm gì, ăn hết đi!
Cừu Chính Khanh ăn đến lo căng bụng, nằm dài trên sô pha. Anh ôm lấy cái bụng căng tròn có chút khó chịu, lằm im bất động hy vọng nó sẽ dễ chịu hơn, rồi bỗng nhiên nghĩ, chắc anh sẽ không trở thành người đầu tiên ăn bưởi no quá mà chết đâu nhỉ? Anh lại nhớ đến nụ cười ngọt ngào của Doãn Đình khi tặng quả bưởi này cho anh. Nếu anh thật sự bị quả bưởi này hại chết không biết cô sẽ phản ứng thế nào? Có tự trách mình không? Hay là sẽ nói “Ây da, biết thế thì cho anh trái nhỏ thôi”, hoặc nói “Đáng đời, là tự anh ăn, không liên quan gì đến em”.
Cừu Chính Khanh thừa nhận là mình rảnh rỗi, anh nhắn tin cho Doãn Đình, đầu tiên mở đầu bằng câu chúc “Trung thu vui vẻ”, sau đó viết “Cảm ơn quả bưởi của cô, to quá, tôi no đến chết mất rồi. Tôi nói thật đấy”, sau đó gửi đi, đợi xem phản ứng của Doãn Đình có giống anh đoán hay không.
Đợi rồi lại đợi, suýt chút nữa thì anh ngủ gật mất, cuối cùng cũng có tin nhắn trả lời. Mở tin nhắn lên xem, chỉ có “Ha ha ha ha ha ha ha” đầy kín mà hình!!!
Cừu Chính Khanh sầm mặt, vui thật đấy, cười cũng thoải mái biết mấy.
Sau đó thì hết rồi. Cô ấy “ha ha” xong chẳng nói gì nữa. Phản ứng này hoàn toàn không giống như anh dự đoán chút nào. Cừu Chính Khanh càng cảm thấy mình quá rảnh rỗi. Anh ngồi dậy, đi tắm, chuẩn bị đi ngủ.
Tắm rửa xong bụng vẫn còn căng trướng khó chịu. Anh bò lên giường, mở điện thoại lên để kiểm tra lại báo thức không vấn đề gì, lại kiểm tra xem hộp thư có cái nào liên quan đến công việc bị xót mất không. Ngày mai đi làm rồi, việc này khiến anh rất vui. Trong hộp thư đến có một tin nhắn mới, là của Doãn Đình. Nhìn thời gian gửi có lẽ là do bị nghẽn mạng, bây giờ tin nhắn mới tới.
Tin nhắn viết: “Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút, chắc chắn là sợi chỉ đỏ đã phát huy tác dụng, anh đã được Thần Hài Hước tặng cho một cái ôm, xin hãy tiếp tục duy trì tình trạng này, như vậy khi yêu đương chắc chắn sẽ thuận lợi hơn bị dạng nghiêm túc cứng nhắc kia. Chúc anh được như ý nguyện”.
Cừu Chính Khanh lại sầm mặt. Anh không thấy tin nhắn của mình có chút nào hài hước cả, rõ ràng anh nói một cách rất nghiêm túc mà, bởi vậy mới nhấn mạnh rằng anh đang nói thật đấy. Trong đầu Doãn Đình từ sáng đến tối nghĩ cái gì vậy? Hơn nữa anh cũng không muốn yêu đương, anh định là sau khi đặt xong các điều khoản, xác định tính khả thi thì trực tiếp tiến tới hôn nhân.
Nhưng mà... được Thần Hài Hước tặng cho một cái ôm... câu này có vẻ rất thú vị. Anh đoán cô gái Doãn Đình này chắc chắn được Thần Vô Tâm ôm mãi không buông đây.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!