Chương 13
Sau khi ký hợp đồng với Thịnh Thế thì phải thi công trên phương án, đề tài lựa chọn, thiết kế mà khách hàng yêu cầu, do đồ án này lớn, thời gian thi công lại ngắn nên tất cả mọi người trong văn phòng đều bận rộn. Tần Phóng vừa là sếp lại vừa là người thiết kế nên tăng ca giống như cơm bữa, Nhan Nặc cũng lặng lẽ thức khuya, mấy đêm liền không được ngủ ngon, hốc mắt cũng hõm lại, mắt ngày càng thâm. Hôm qua cô cũng tăng ca tới muộn mới về, Tần Phóng thấy vậy liền nói anh không muốn nuôi gấu trúc nên bảo cô về nhà ngủ đủ rồi hãy tới.
Sáng sớm, Nhan Nặc bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, ý thức còn mông lung mơ hồ nhưng nhìn thấy người gọi tới cô do dự một lúc rồi bắt máy: “A lô.”
“Nhan nha đầu, bây giờ tôi đang ở bệnh viện thành phố, Dịch Sâm vào viện rồi.” Giọng Lâm Vũ Triết vô cùng mệt mỏi.
Tay Nhan Nặc run rẩy, suýt nữa cô làm rơi điện thoại, lúc sau cô mới bình tĩnh nói: “Chuyện gì thế?”
“Shit!” Đầu máy bên kia, Lâm Vũ Triết có phần kích động, giọng nói cũng to hơn: “Chuyện gì là chuyện gì? Bây giờ hai người có thâm thù đại hận à, không thể tới thăm cậu ấy được sao? Lần trước cậu ấy đợi cô hai ngày mà cô cũng không tới, cậu ấy không nghe lời tôi, cứ thích xuất viện làm thằng điên vùi đầu vào công việc, bây giờ thì hay rồi, cậu ấy là người đầu tiên có kiểu họp còn nằm ngay ra phòng họp!”
“Tôi không phải bác sĩ, đi cũng không thích hợp, phiền anh gửi lời hỏi thăm tới anh ấy vậy...” Nhan Nặc giữ chặt trái tim đang kích động của mình, bình tĩnh nói.
“Không phù hợp cái chết tiệt ấy! Từ bao giờ cô trở nên máu lạnh vô tình thế này? Cô còn không hiểu sao? Em gái tôi chết rồi, nó đã là quá khứ rồi, cô mới là hiện tại của Đoàn Dịch Sâm! Lẽ nào... cô không thể tha thứ cho cậu ấy sao?”
Lâm Vũ Triết nói xong liền dập máy, anh dựa vào cửa phòng bệnh, tay lần sờ thuốc lá trong túi, nhớ ra đây là bệnh viện nên cố kiềm chế. Anh biết lời nói của anh có phần kích động, biết rõ là không phải lỗi sai của Nhan Nặc nhưng không kiềm chế được cảm xúc, mọi thứ rối tung hết cả lên, dường như ông trời đang trêu ngươi vậy.
Anh khác hoàn toàn với anh cả, anh hai, khi còn nhỏ mẹ anh đã giao Vũ Hàm cho anh. Cô gái nhỏ tết bím tóc hai bên đáng yêu như búp bê, lúc nào cũng gọi “anh ba, anh ba” ngọt xớt, anh đi đâu cũng thích dẫn cô bé đi cùng, thân mật tới mức người ngoài không biết đều tưởng rằng đó là cô bạn gái bé nhỏ của anh.
Thực ra, đâu phải anh không mong thế chứ?
Nhưng Vũ Hàm lớn lên và nói cho anh biết cô ấy đã thích người khác, chính là cậu bạn thân Đoàn Dịch Sâm chơi cùng với họ từ nhỏ đến lớn. Mặc dù trong lòng không cam tâm nhưng một người là em gái mà anh yêu quý, một người là anh em, anh có thể làm gì được chứ? Chỉ biết chúc phúc cho họ thôi. Ai biết được mộng đẹp ngắn ngủi, Vũ Hàm mắc bệnh tim bẩm sinh giống mẹ anh, trong một đêm lạnh giá, cô bé luôn đi theo anh và nói: “Anh ba, hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe đâu” rồi rời xa anh, chuyện này là cú sốc rất lớn với anh và Đoàn Dịch Sâm.
Sau đó là sự xuất hiện của Nhan Nặc.
Duyên phận luôn là những câu chuyện thần kỳ.
Ban đầu Dịch Sâm nói với anh rằng đã gặp một cô gái khóa dưới giống Vũ Hàm đến bảy, tám phần, anh không tin. Cho đến khi gặp Nhan Nặc, anh mới chắc chắn. Chỉ là Nhan Nặc thích cười, thích nghịch hơn Vũ Hàm, tự nhiên họ chuyển tình cảm của mình dành cho Vũ Hàm sang Nhan Nặc. Anh hiểu rõ điều ấy nhưng Dịch Sâm thì lún quá sâu.
Nhìn bạn thân đang nằm trong bệnh viện, mặt cắt không còn giọt máu, anh khẽ thở dài, nỗi đau ban đầu do không rõ ràng mới tạo nên cục diện không thể cứu vãn như hiện nay, trách ai được đây?
Nhan Nặc không chú tâm kể từ khi nhận được điện thoại, cô bắt đầu chải đầu, mặc quần áo rồi đi làm, cả một ngày cô không biết mình đang làm gì nữa.
Sắp tới giờ tan ca, Phương Lỗi tới gõ cửa phòng Tần Phóng đã mở sẵn: “Sếp, tôi phải tới thành phố đó một chuyến, công ty xây dựng đưa sai nguyên liệu, bên đó đang rối tung cả lên. Có điều, cậu cũng đừng làm thêm muộn quá, phương án chúng ta đưa ra, khách hàng cũng đồng ý rồi, cứ từ từ mà làm.”
“Ừ, biết rồi.” Tần Phóng vẫn vùi đầu vào giữa đống bản vẽ, ngẩng lên thấy Nhan Nặc còn ngồi đó, anh nói: “Nhan Nặc, ở đây không còn việc gì nữa, cô về trước đi.”
“Hả? Không sao, sếp Tần, dù sao tôi cũng không có việc gì, vẫn còn một số tài liệu khách hàng chưa sắp xếp xong, tôi làm xong rồi về cũng được, thêm một buổi về muộn nữa cũng có sao đâu.”
Thực ra cô sự một mình về nhà lại nghĩ ngợi linh tinh, cảm giác cô đơn sẽ gặm nhấm trái tim cô, thà làm việc để đầu óc không nghĩ ngợi.
Cứ thế, người trong, người ngoài đều lặng lẽ làm việc, thỉnh thoảng vang lên tiếng gõ bàn phím hoặc tiếng giở sách. Lúc hai người hoàn thành công việc và ra ngoài thì gió thổi ầm ầm, báo hiệu mùa đông lạnh sắp đến, người qua đường vội vã.
Nhan Nặc kéo cao cổ áo khoác, đột nhiên cảm thấy hơi ấm lan dần trên vai, cô ngẩng đầu, hóa ra Tần Phóng đã cởi áo khoác lên người cô, anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen mỏng manh.
Tần Phóng không nhìn Nhan Nặc, anh nhìn dòng người qua lại trên đường rồi nói: “Muộn rồi nên chắc nhiều nơi đã đóng cửa, chẳng còn gì ngon mà ăn rồi.”
Thấy Tần Phóng không biết chọn nơi nào, đột nhiên cô nhớ ra một nơi, bèn đề nghị: “Sếp Tần, trước đây luôn để anh phải trả tiền, hay là lần này để tôi mời anh? Nhưng địa điểm tôi chọn, lại phiền anh làm lái xe rồi.”
“Hả?” Tần Phóng chau mày nhìn cô rồi gật đầu: Tình cảm tốt thế.”
Nhan Nặc dẫn Tần Phóng tới phố đồ ăn vặt bên con phố đối diện với cổng sau trường đại học T, ở đây đông người, phần lớn đều là thanh niên. Trở lại phố cũ khiến Nhan Nặc rất hưng phấn, mỗi khi không khí lạnh về, những món ăn nóng hổi ở đây lại là món cả sinh viên trường đại học T thích nhất, vừa ngon vừa rẻ.
Tần Phóng nhìn xung quanh, thành phố đêm sáng đèn như ban ngày, liền hỏi: “Cô thích nơi này à?”
“Sếp Tần, anh... không thích à?”
Sắc mặt Nhan Nặc có vẻ lo lắng. Cô nhìn bộ trang phục cao cấp của anh, chắc anh không quen tới những nơi thấp bé, bình dân thế này, cô hỏi: “Hay là chúng ta tìm một nhà hàng nào đó?”
“Không phải phiền thế đâu, thế này là được rồi, có điều cô làm hướng dẫn viên đi, có đồ gì ngon?”
Nhan Nặc thở phào rồi mỉm cười: “Đương nhiên rồi, đi bên này, đảm bảo anh không phải hối hận đâu.”
Sau đó, cô dẫn Tần Phóng đi qua đám người đông đúc, tới một quán ăn nhỏ.
Tần Phóng tò mò nhìn xâu thịt xiên đang bốc khói trong nước hỏi: “Đây là cái gì?”
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh liền đi du học, sau này về nước cũng không tới những nơi thế này ăn uống nên không biết gì cả.
Nhan Nặc ngẩng đầu cười: “Đây là thịt viên cà ri, sếp Tần, anh ăn được cay chứ? Món này vị ngon lắm đấy.”
Cô đón hai xiên thịt từ tay bà chủ rồi đưa cho Tần Phóng một xiên, cẩn thận cắn xiên thịt của mình, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô nhìn Tần Phóng hét lên: “Ê, cẩn thận không nóng!”
Đáng tiếc, Tần Phóng đã bỏng cả miệng, anh nhìn Nhan Nặc với ánh mắt trách móc: “Sao cô không nói sớm?”
“Làm sao tôi biết anh vội thế chứ...” Nhan Nặc làu bàu.
Nghe thấy thế, Tần Phóng trừng mắt nhìn cô: “Hả? Cô nói cái gì?”
“Không có gì. Tôi nói là những viên thịt này đều do bà chủ đích thân làm, bên trong còn có nước xốt, vì thế khi ăn cần phải từ từ nếm, như thế mới không bị bỏng.”
“Hèn gì.” Tần Phóng cẩn thận cắn một miếng, nước xốt bên trong chảy ra, anh lim dim mắt thưởng thức: “Quả nhiên ngon thật, tôi muốn ăn nữa.”
Một lúc sau.
Nhan Nặc nhìn đống que xiên cao như núi, hỏi: “Sếp Tần, hay là anh nghỉ một lúc rồi ăn tiếp?”
Có ngon đến mấy chắc cũng không cần ăn hết cả số hàng để dành của người ta chứ? Thịt bò ăn nhiều quá cũng chán mà...
“Tiếc tiền à? Hôm nay khó khăn lắm cô mới mời, đương nhiên là tôi phải ăn cho chán rồi.”
Nói xong, anh còn nhìn cô cười hề hề như một đứa trẻ, vô cùng đắc ý.
Nhan Nặc đành nhún vai bất lực, chỉ biết im lặng, nếu không lát nữa lại bị trách móc. Đến lúc Tần Phóng không ăn nổi thịt bò viên nữa Nhan Nặc mới hứng chí chạy sang những quán khác ăn bánh cà rốt, cá mực chiên...
Tần Phóng sầm mặt, gào lên: “Cô chơi xấu! Sao không nói cho tôi biết còn có nhiều đồ ngon thế này?”
Bụng anh giờ đã no căng rồi còn đâu.
Nhan Nặc không còn gì để nói, tròn mắt nhìn anh xắn tay áo giành lấy mực chiên trong tay cô không chút lịch sự, ăn vội ăn vàng, khóe miệng dính đầy dầu mỡ, cô bất lực thở dài: “Sếp Tần, ở đây bị dính dầu rồi.”
Thấy Tần Phóng loay hoay mãi mà không lau được, cô vội cầm giấy ăn lau cho anh. Tần Phóng khựng lại, không ăn nữa, sững sờ nhìn cô, động tác này của cô có phải thân mật quá không? Mặt anh nóng bừng.
Nhan Nặc vội hỏi: “Sếp Tần, anh sao thế?”
Cô còn không biết mình đã làm xáo trộn trái tim của người ta rồi.
Tần Phóng sực tỉnh rồi hỏi: “Không sao, cô ăn no chưa? Muộn rồi, chúng ta về đi?”
“Ừ.”
Cô gật đầu rồi cùng anh ra khỏi chợ đêm. Không còn hơi ấm ban nãy, hai bàn tay cô lạnh tới mức ửng đỏ, cô đành đan hai bàn tay vào nhau tìm hơi ấm.
Tần Phóng liền lấy đôi găng tay da màu đen trong túi áo ra đưa cho cô, dịu dàng nói: “Cứ đeo tạm cái này cho ấm, nếu không dễ bị nẻ lắm.”
Một lúc sau, không thấy cô có động tĩnh gì, anh vỗ vai cô hỏi: “Sao thế? Găng tay mà cũng không biết đeo à?”
Nhan Nặc ngẩn ngơ ngẩng lên, nắm chặt đôi găng tay, nước mắt không biết từ đâu ùa đến, một giọt, hai giọt rồi chúng thi nhau lăn xuống má, mắt cô đẫm nước mắt như cừu non bị lạc.
Tần Phóng cuống cuồng nói: “Cô... cô khóc cái gì chứ? Không thích đeo găng tay thì đừng đeo, tôi đâu có ép cô.”
Anh cứ cuống lên là không biết ăn nói thế nào nữa.
Nhan Nặc càng khóc to, ở chốn đông người nên rất nhiều người đi qua nhìn vào, ánh mắt họ như chỉ trích Tần Phóng là đàn ông con trai mà còn bắt nạt một cô gái nhỏ bé như cô.
Mặt anh đỏ bừng, tay chân không biết làm thế nào, anh nói: “Ê, cô đừng khóc nữa, tóm lại là làm sao? Tôi đâu có mắng cô, đang ngon lành vậy sao lại khóc?...”
Nói được mấy câu anh bắt đầu cuống, đành kéo cô tới một gốc cây ít người qua lại.
Nhan Nặc không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, cô gục vào vai Tần Phóng khóc to hơn, hơi giật mình một chút nhưng từ trước đến giờ Tần Phóng chưa gặp phải chuyện này, anh cứ đứng như phỗng, không biết làm gì, cuối củng anh thả lỏng cánh tay, nhẹ nhàng vỗ vai cô an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa, khóc là xấu lắm.”
Ngày trước, anh thấy Phương Lỗi cũng dỗ em gái như thế, có điều anh biết rõ hai chuyện này hoàn toàn không giống nhau.
Anh chưa bao giờ thấy Nhan Nặc khóc. Nhan Nặc yếu đuối bây giờ khiến anh cảm thấy thương xót. Anh lại thấy vui vì cuối cùng trước mặt anh, cô lại là một Nhan Nặc hoàn toàn khác. Hôm ở khu vui chơi thì vui vẻ, hôm nay thì buồn bã, cả hai tâm trạng đó đều mạnh mẽ hơn Nhan Nặc thường ngày luôn né tránh và xa cách với người khác, đã có thêm nhiều thứ tình cảm rất khác.
Một lúc sau, tiếng khóc của cô đã chuyển thành những tiếng nấc, dần dần ổn định lại, anh từ từ buông tay.
Nhan Nặc thấy vai áo Tần Phóng đẫm nước mắt, mới thấy thật xấu hổ, hai má ửng hồng, vội nói: “Xin lỗi.”
Tần Phóng lấy trong túi áo ra một chiếc khăn rồi đưa cho cô: “Ê, bẩn chết đi được, lau đi.”
Thấy Nhan Nặc đứng im, anh gằn giọng: “Mới đấy.”
Nhan Nặc ngượng ngùng cầm chiếc khăn, thầm thắc mắc một chàng trai như anh mà lại mang khăn bên mình, thời buổi này hiếm lắm.
Tần Phóng xấu hổ quay mặt đi chỗ khác: “Cô đợi ở đây, tôi đi lấy xe đưa cô về.”
Cảnh đêm tĩnh lặng bên ngoài cửa xe, những con phố lướt qua chầm chậm.
Tần Phóng vừa lái xe vừa giả bộ thờ ơ hỏi Nhan Nặc: “Ban nãy... sao lại khóc?”
Anh cũng chẳng vòng vo, nghĩ gì thì hỏi nấy.
Nhan Nặc lắc đầu không nói, nhìn gương chiếu hậu, quả nhiên mặt Tần Phóng sa sầm. Anh bất mãn hừ một tiếng rồi không nói gì nữa. Cô cười chua chát, thực sự không biết phải trả lời thế nào, lẽ nào cô nói với anh vì cô nhìn vật nhớ người, trước đây Đoàn Dịch Sâm cũng đeo găng tay cho cô, nói cô rất muốn đến bệnh viện thăm anh, nhưng không biết phải làm thế nào để bước qua khó khăn này? Cô không thể thốt nên lời.
Lần này không đợi anh nói, cô thành thục cầm chiếc đĩa hát đưa vào đầu máy, đó là ca khúc trữ tình, đây cũng là một mặt của Tần Phóng mà cô chưa biết. Ban đầu, cô luôn nghĩ rằng một người tính cách bạo lực như anh sẽ thích nghe những ca khúc R&B, nhạc đồng quê... đang thịnh hành, thế nhưng rất nhiều lần phát hiện ở văn phòng hoặc trong xe, anh đều nghe những ca khúc trữ tình cổ điển. Rõ ràng anh là người có trái tim tinh tế, những thiết kế của anh cũng vô cùng ấm áp.
Không hiểu hoàn cảnh thế nào lại tạo ra một người khác biệt thế này.
Trong tiếng nhạc du dương, cô lặng lẽ lên tiếng: “Tôi rất cố gắng để quên đi một người, tôi cảm thấy mình không sai, nhưng hôm nay lại có người nói với tôi, tôi là kẻ máu lạnh, vô tình.”
Cô cố gắng dùng ngôn ngữ nhẹ nhàng để diễn đạt một việc rất nặng nề, những lời Lâm Vũ Triết nói lúc sáng luôn canh cánh trong lòng cô, thực sự là do cô quá để ý sao?
Giọng Tần Phóng như tan vào bóng đêm: “Nếu cô đã quyết tâm quên đi, vậy thì để ý tới lời người khác làm gì?”
Thực sự anh cũng muốn biết người cô muốn quên là ai, là người khiến cô khóc sao? Nếu thực sự như thế, tốt nhất là mau quên đi. Anh liếc nhìn, mái tóc cô đã rối tung vì ban nãy khóc, đôi mắt sưng đỏ nhìn đáng thương như chú thỏ con, trái tim anh xao xuyến.
“Đúng thế, là do tôi không đủ quyết tâm.” Nhan Nặc chậm rãi nói, cuối cùng vẫn là do cô không đủ nhẫn tâm nên mới dao động.
Cô ngồi thẳng dậy, vô tình nhìn thấy con automan trên xe, cất tiếng hỏi: “Ê, sao trước đây không thấy cái này?”
Tần Phóng đáp: “Là của tên quỷ con Lý Hạo.”
Nhan Nặc đột nhiên nhớ ra anh đã từng hỏi cô automan là cái gì, cô bật cười rồi nói: “Sếp Tần, chắc anh đã biết automan là gì rồi chứ?”
“Ừ.” Tần Phóng bị hỏi một câu không thoải mái chút nào.
Hai người đi qua rạp chiếu phim, Tần Phóng vội dừng xe. Hình như vừa chiếu xong một bộ phim nên nhiều người dẫn con từ trong rạp bước ra. Anh không nói gì cả, nắm chặt vô lăng, hình như anh đang cố kiềm chế điều gì.
Thấy Tần Phóng lặng người nhìn tấm poster Astro Boy, Nhan Nặc cảm thấy có chuyện gì đó, cô nhắc: “Sếp Tần, anh sao thế? Đây là khu vực cấm đỗ xe đấy.”
Nghe thấy tiếng cô, Tần Phóng sực tỉnh, chậm rãi nổ máy: “Có lẽ tôi hợp với từ “máu lạnh vô tình” hơn cô, người tôi nên gọi là ông mặc dù đang bị ung thư phổi giai đoạn cuối nhưng tôi cũng không muốn gặp dù chỉ một lần.”
Nhan Nặc sững người, cô chỉ biết ngồi im, một Tần Phóng đa cảm thế này khiến cô không biết làm thế nào. Anh lạnh lùng như đang muốn che giấu điều gì đó, ánh mắt cô đơn của anh khiến cô cảm thấy xót xa. Cô làm sao thế này?
Trong xe, cùng tiếng nhạc trữ tình là không khí im lặng quen thuộc.
Đến phố cổ, Tần Phóng nhìn theo Nhan Nặc dần rời xa anh, không biết cảm xúc trong lòng mình là gì nữa.
Đột nhiên anh nhớ lại lời của Phương Lỗi: “Haizz, nếu sớm biết thì ban đầu đã không để tâm đến cô ấy rồi, bây giờ muốn dứt cũng không được.”
Mặc dù nói có vẻ chua chát nhưng đó lại là sự ấm áp không dễ gì hòa tan.
Sao thế này? Dường như càng lúc anh càng không làm chủ được trái tim mình nữa rồi.
Chương 14
Sau khi không kiềm chế được mà khóc một trận, những áp lực và mệt mỏi của những ngày qua đã được giải phóng hết, đêm đó cô ngủ rất ngon, không mê sảng. Sáng sớm ngủ dậy thấy mắt vẫn sưng đỏ, cô đành trang điểm thật đậm để che đi. Trong gương, một Nhan Nặc trang điểm lộng lẫy khiến cô cảm thấy lạ lẫm, ngay chính cô cũng không biết rõ đâu mới là con người thực của mình.
Sau một buổi sáng bận rộn, công việc chuẩn bị dự án với Thịnh Thế cơ bản đã xong, cuối cùng mọi người cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Lúc sắp tan ca, Hiểu Quang chạy tới, thấy Nhan Nặc bận trả lời thư khách hàng, vội hỏi: “Chị Nhan, sếp Phương ra ngoài rồi à?”
Nghe thấy vậy, Nhan Nặc ngẩng đầu cười: “Chưa đâu, anh ấy đang ở trong phòng sếp tổng, tìm anh ấy có việc à?”
“Vâng! Chị Nhan, trưa nay chị không có hẹn chứ? Hôm nay em mời cơm, chúng ta tới quán Ngự Thái đập phá một bữa.”
Ninh Hiểu Quang nheo mắt cười hi hi.
Nhan Nặc chau mày, ngạc nhiên hỏi: “Cậu mời? Quán Ngự Thái không rẻ đâu nhé. Nhìn cậu hớn hở thế này, chắc có chuyện vui à?”
“Hê hê, bí mật, đến lúc đó rồi biết. Nói chung là nhất định phải đến.”
Ninh Hiểu Quang cố làm ra vẻ bí mật rồi nháy mắt với cô: “Em đi hỏi sếp xem các anh ấy có thời gian không.”
Nhan Nặc cười, không biết cậu ấy đang giấu giếm gì nữa, cô tiếp tục vùi đầu làm việc.
Trong phòng ăn quán Ngự Thái đã được bao trọn.
Hàn Dược không an phận, ngồi gõ bát: “Cái tên kia hôm nay có chuyện gì thế, sao lại chủ động mời mọc thế này? Tôi nói cho cậu biết nhé, lát nữa gọi món thì bào ngư, hải sâm, vi cá, lòng cá không thể thiếu được đâu.”
Ninh Hiểu Quang nhìn Hàn Dược rồi ngoác miệng cười: “Tùy cậu, ăn gì cứ ăn, đừng khách khí, có điều... đừng ăn no quá đấy, tôi không chịu tiền viện phí đâu.”
Hàn Dược làm bộ đau đớn ôm ngực nói: “Cậu thật độc ác.”
Tần Phóng khoanh tay ngồi bên cạnh, khẽ mỉm cười, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía Nhan Nặc, rồi quay đi ngay như sự bị cô phát hiện.
Phương Lỗi ngồi bên nhìn thấy tất cả nhưng không nói gì, vỗ vai Ninh Hiểu Quang: “Được rồi, cậu đừng trêu chọc dạ dày của mọi người nữa. Tóm lại, sao lại mời mọi người đi ăn? Trái tim chúng tôi đang lơ lửng đấy.”
Ninh Hiểu Quang ngại ngùng vò đầu, đưa mắt nhìn Mai Tử Hy. Cô vặn vẹo một lúc rồi ngồi im.
Hai người nhìn nhau không nói. Ninh Hiểu Quang nghiến răng kéo Mai Tử Hy dậy, khoác vai cô nói: “Em và Tử Hy là một đôi rồi. Mọi người mau chúc mừng tụi em đi.”
Mọi người tròn mắt nhìn sự thay đổi quá lớn này, chợt hiểu ra, thì ra cái tên này đã kết thúc chặng đường yêu thầm dài đằng đẵng, hèn gì lại đắc ý thế. Hàn Dược cười nói: “Cái tên này được lắm, chính thức rồi à? Mau nói đi, vận đào hoa của cậu tu thành chính quả như thế nào thế?”
Mai Tử Hy nhéo Ninh Hiểu Quang một cái, gương mặt đỏ bừng như tôm luộc, lí nhí: “Anh không được nói.”
Ninh Hiểu Quang nghe lời răm rắp, túm tay Mai Tử Hy rồi hớn hở nói: “Nghe thấy chưa? Bạn gái em không cho em nói, em nghe lời cô ấy.”
Phương Lỗi cười mờ ám, nhìn Hiểu Quang: “ò, đã nghe lời rồi cơ à? Đúng là qua cầu rút ván. Trước đây cậu than thở với chúng tôi không biết bao nhiêu lần rồi. sếp, cậu nói xem có phải không?”
Hiếm hoi lắm Tần Phóng mới nói chuyện cười thế này, anh gật đầu phụ họa: “Đúng thế, đúng thế.”
“Em... em oan uổng mà...”
Ninh Hiểu Quang không biết mở lời thế nào, dáng vẻ khổ sở, đau lòng nhìn cấp trên trêu đùa, cuối cùng quay sang Nhan Nặc cầu cứu.
Nhan Nặc phì cười, vỗ vai Mai Tử Hy: “Em đừng nghe họ nói linh tinh, họ chỉ đùa cho vui thôi. Thực ra Tiểu Quang thích em lâu rồi, nhưng không biết nói với em thế nào, mọi người cũng sốt ruột thay cậu ấy. Bây giờ thì tốt rồi, hai người đã thành đôi, chúc mừng, chúc mừng.”
Mai Tử Hy nghe thế liền đỏ bừng mặt, lẩm bẩm: “Lâu rồi? Không phải anh... Vậy sao anh không hẹn người ta đi xem phim sớm một chút chứ?”
Hàn Dược nhìn Nhan Nặc, ánh mắt đầy vẻ khâm phục: “Chị Nhan, chị cao tay thật đấy, biết cách dùng chiến thuật mềm mỏng. Nếu không, làm sao chúng ta biết hóa ra hai người họ đã đi xem phim cùng nhau rồi.”
“Chị Nhan!” Mai Tử Hy bực quá, giấu mặt vào lòng Ninh Hiểu Quang.
Cả nhà lại cười ầm lên, ai cũng lên tiếng trêu đùa đôi tình nhân mới này.
Tần Phóng thấy Nhan Nặc cười vui vẻ, khẽ nheo mắt, trong lòng xao xuyến. Xem phim? Đúng là ý không tồi.
Buổi chiều, Tần Phóng đi gặp khách hàng. Lúc về, anh ngồi một mình ở văn phòng rất lâu. Anh chẳng có tâm trí để làm việc nữa, hai tấm vé xem phim đút trong ngăn bàn cứ nhấc lên rồi đặt vào, trong lòng đắn đo cho tới khi tan ca.
Đến giờ, Nhan Nặc gõ cửa như thường lệ, đứng ngoài nói: “Sếp Tần, nếu không còn việc gì nữa thì tôi về trước đây.”
“À, đợi chút đã.”
Tần Phóng vội vàng đứng dậy, gọi tên cô.
Nhan Nặc đứng lại, cô nhẹ nhàng hỏi: “Sao? Còn việc gì cần tôi làm à?”
“Tôi... Cô...” Tần Phóng lắp bắp một hồi, không nói nên lời.
Nhan Nặc định đợi anh xem xong tài liệu, nhưng điện thoại bỗng reo vang, cô ngại ngùng nhìn anh. Tần Phóng thở phào, xua tay: “Cô nghe điện thoại trước đi, chúng ta nói chuyện sau.”
Anh cũng cần chút thời gian để nghĩ về những lời cần nói.
Nhan Nặc gật đầu, nhìn màn hình điện thoại rồi sững lại. Cô bước nhanh về phòng trà, hít thật sâu rồi mới nghe điện thoại: “A lô.”
“Là anh.” Đầu dây bên kia là giọng nói trầm đục của Đoàn Dịch Sâm.
“Ừm, tôi biết.”
“Nhận được hoa em gửi rồi. Đẹp lắm, cảm ơn em.”
“Anh khỏe hơn chút nào chưa?”
“Ngủ một giấc là khỏe hơn rồi. Bác sĩ nói do anh quá mệt, không có vấn đề gì lớn, chiều nay xuất viện rồi.”
“Vậy thì tốt rồi, chú ý nghỉ ngơi, công việc thì làm mãi cũng không hết đâu.” Nghe anh nói vậy, cô cũng thấy an tâm phần nào.
Đoàn Dịch Sâm im lặng một lúc rồi ngập ngừng hỏi: “Em tan ca rồi chứ? Có thể ăn tối với anh không?”
Giọng anh rất cẩn trọng khiến cô không biết mình nên đồng ý hay từ chối.
Đoàn Dịch Sâm thở dài, mệt mỏi nói: “Anh chỉ muốn gặp em thôi, như thế... cũng không được sao?”
“Không phải... Vậy hẹn ở đâu?”
“Nhà hàng băng chuyền Khải Nhạc nhé, cạnh chỗ em làm.”
“Ok, lát gặp.”
Nhan Nặc cúp máy, cô rửa mặt bằng nước lạnh rồi soi gương, cười chua chát, rốt cuộc vẫn khác nhau.
Từ bao giờ hai người lại gọi điện thoại như thế này chứ? Anh luôn cẩn thận dò xét, còn cô luôn giữ kẽ, dường như họ là hai người lạ thân quen nhất vậy, khoảng cách rất gần nhưng chỉ vì một bóng hình mà càng ngày càng xa, cho đến khi trở thành một con đường lạ.
Cô thở dài, quay người bước khỏi phòng trà. Thấy Tần Phóng vẫn đứng ở cửa văn phòng đợi cô, cô vội lấy lại tinh thần, bước nhanh về phía anh: “Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.”
Tần Phóng làm mặt lạnh một lúc rồi nheo mắt. Mỗi lần Nhan Nặc tỏ ra khách khí với anh, anh luôn cảm thấy khó chịu. Anh hỏi: “Lát nữa cô có hẹn à?”
Ban nãy, đứng từ xa quan sát, thấy cô vừa nghe điện thoại vừa xem đồng hồ, hình như đang xem giờ.
“Ừ. Hẹn một người bạn.”
Khi nói câu này, giọng cô rất nhẹ khiến người khác cảm thấy cô đang cố né tránh. Đợi một lát thấy anh không nói gì, cô ngước mắt nhìn, anh mím chặt môi, hai mắt lừ lừ nhìn cô, cô hỏi: “Sếp Tần, còn việc gì cần tôi làm nữa không?”
“Không! Cô về đi.”
Tần Phóng hằm hằm mặt, nói xong, đóng cửa rầm một cái.
Nhan Nặc không hiểu, cô cảm thấy gần đây thái độ của cấp trên là lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào. Cô nhún vai vẻ khó hiểu rồi chầm chậm rời khỏi văn phòng đi tới chỗ hẹn.
Tần Phóng ngồi một mình trong phòng, thấy bực bội, khó chịu. Hai tấm vé xem phim trong tay đã bị anh nắm chặt, đang định xóa hết dấu vết thì không biết tên nào không màng sống chết gõ cửa. Anh dừng tay, giọng không lấy gì làm vui vẻ: “Việc gì?”
“Sếp... sếp tổng, là em, Tiểu Quang.”
“Vào đi!” Anh gào lên.
Ninh Hiểu Quang nghe thấy thế liền biết ngay sư tử đang gầm, thầm mắng mình đến không đúng lúc. Tần Phóng lừ lừ nhìn cậu khiến cậu rụt cổ nói: “Sếp tổng, em làm xong việc điều chỉnh thứ tự rồi, anh có xem ngay không?”
Hai hôm trước, đột nhiên Tần Phóng giao cho cậu sắp xếp thứ tự thông tin khách hàng còn tồn đọng, lại chỉ cho hai ngày, cậu vội vã làm mới xong nên tới giao nộp ngay.
“Không xem!” Tần Phóng nhướn mày, lạnh lùng đáp: “Chỉ vì việc này?”
Ninh Hiểu Quang vội vã gật đầu: “Vâng, chỉ có việc này, không còn gì khác.”
Tần Phóng xua tay, cậu biết ý vội vàng rút lui, nhưng đi được hai bước Tần Phóng lại nói: “Khoan đã, quay lại!”
Ninh Hiểu Quang khựng lại, quay lại, gượng cười: “Sếp tổng có gì dặn dò?”
“Cái này tôi không cần, cho cậu đấy.”
Tần Phóng cúi đầu nhìn hai tấm vé trong tay, ánh mắt thoáng hiện lên sự thất vọng.
Ninh Hiểu Quang đón lấy hai tấm vé, tròn mắt nhìn anh: “A, Astro Boy? Sao anh lại có cái này? Cho em thật à?”
Tần Phóng khẽ “hừ” hai tiếng, mặt vẫn sầm lại: “Là người khác cho. Sao? Không thích à? Không thích thì đưa đây, tôi cho Hàn Dược.”
Ninh Hiểu Quang vội vàng nhét hai tấm vé vào túi áo, được cho, có ai lại không thích chứ?
“Sao lại không thích chứ? Tử Hy còn nói muốn đi xem hôm nay, may quá đi mất, sếp ơi, em cảm ơn sếp.”
Cậu cười, rối rít cảm ơn, sau đó phấn khởi xuống dưới tầng tìm bạn gái cùng đi xem phim.
Cho đến khi văn phòng không còn một ai, Tần Phóng vẫn ngồi một mình, trong đáy mắt là sự cô đơn vô hạn.
Chương 15
Nhà hàng băng chuyền Khải Nhạc.
Qua cửa sổ lớn trong suốt được kéo chạm đất, có thể nhìn cả thành phố hoa lệ, phồn hoa, đèn màu lấp lánh, những dòng ánh sáng giao nhau trong đêm tối.
Nhan Nặc bước vào đã nhìn thấy Đoàn Dịch Sâm ngồi tựa lưng trên ghế, những ngón tay dài gõ nhẹ vào thành ly cà phê, đôi mắt đen tuyền nhìn xa xăm. Nhan Nặc hiểu. Những người bên cạnh cô biết Đoàn Dịch Sâm từng nhận xét đó là một người đàn ông thần bí và lịch thiệp, chỉ cần đơn giản cũng có thể chạm vào trái tim của phụ nữ.
Nhan Nặc còn chưa định thần lại thì Đoàn Dịch Sâm đã nhìn thấy cô. Anh đứng dậy, lịch sự kéo ghế cho cô ngồi, lịch sự đứng bên cạnh, cô bước nhanh tới rồi ngồi xuống. Hai người chỉ nói mấy câu đơn giản, cùng với tiếng piano lãng mạn là sự im lặng giữa hai người. Những chủ đề nói mãi không hết không thể cắt đứt những ngày tháng nhung nhớ của hai người, bây giờ đã không còn nữa.
Có lẽ do ánh đèn nên ánh mắt trầm mặc của Đoàn Dịch Sâm khiến Nhan Nặc không biết phải nhìn đi đâu, đành ngước nhìn bốn phía. Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy đôi tình nhân ở gần đó đang ngồi trên vị trí cao được đặt trước để ngắm nhìn phong cảnh, chốc chốc lại thì thầm với nhau, trông rất ấm áp và thân mật.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Nhan Nặc đáp: “Anh từng nói với tôi một câu, con người đứng càng cao thì nhìn càng xa.”
Những ngón tay Đoàn Dịch Sâm khẽ động đậy, anh nhìn cô chằm chằm hỏi: “Sao đột nhiên lại nhớ câu này?”
Hồi học đại học, mặc dù khá hoạt bát nhưng Nhan Nặc không thích thể thao, đi bộ vài tầng là thở hổn hển, vì thế chỉ cần được nghỉ là Đoàn Dịch Sâm lại dẫn cô đi leo lúi rèn luyện sức khỏe, quyết tâm muốn cô trở thành một người khỏe mạnh.
Lần nào cũng thế, cứ leo lên đến đỉnh là Nhan Nặc thở không ra hơi, cô tức giận vì Đoàn Dịch Sâm ngang ngược khiến mình mệt mỏi, nhưng không thể làm gì, cô biết anh chỉ muốn tốt cho cô.
Đoàn Dịch Sâm ôm cô từ phía sau, thân mật áp má vào má cô, cùng cô ngắm cảnh sắc huyền ảo đẹp như tiên cảnh, chờ mặt trời lên, sương sớm tan dần,
khung cảnh dưới núi trở nên rõ ràng. Anh thường âu yếm nói với cô: “Sau này chúng ta nên thường xuyên đến đây, nếu không vận động thì sức khỏe làm sao tốt được? Hơn nữa, em nhìn đi, con người đứng càng cao thì nhìn càng xa, hiểu chưa?”
Bây giờ thì cô đã hiểu những lời ấy có một ý nghĩa khác, anh dường như luôn ở trên cao, còn cô, chỉ có thể ngước nhìn.
Nhan Nặc không nghĩ nữa, cười nhạt: “Không có gì, chỉ là tôi đang nghĩ có thể vì anh đứng quá cao, tôi chỉ có thể đuổi theo ánh mắt anh, vì thế sau khi phát hiện ra ánh mắt anh nhìn về một người khác, tôi đành dần dần rời xa anh.”
Thấy Đoàn Dịch Sâm chau mày như muốn nói điều gì đó, cô bình tâm nói: “Thực ra, tôi còn hơn anh, tôi đã sớm biết sự tồn tại của em gái anh Vũ Triết.”
Đoàn Dịch Sâm sững lại: “Vậy sao lúc đó em không nói?”
Nếu đúng như cô nói thì tại sao với tính cách vốn không giữ được điều gì bí mật, cô phải nói ngay mới đúng chứ?
Nhan Nặc cụp mắt xuống, ngừng một lúc rồi nói:
“Không phải lúc đó anh đã nói, sau sinh nhật tôi, anh thấy tôi trở nên hơi khác còn gì? Bởi vì lúc đó anh Vũ Triết để ví ở chỗ tôi, vô tình lúc mở ra, thấy một tấm ảnh tôi tưởng là “tôi” ở trong ví anh ấy, không phải kỳ lạ quá sao? Huống hồ tôi không chụp tấm ảnh đó. Sau đó, chỉ cần hỏi dò một chút là biết, có lẽ lúc đó do tôi quá kiêu ngạo nên mới không nói, tôi nghĩ rằng mọi chuyện không phải như thế, tôi cho hai chúng ta một cơ hội, nhưng hôm đó, sau khi đánh vỡ ngôi sao may mắn, tôi mới phát hiện ra, hành động ấy của tôi là tự lừa dối mình và người khác.”
Giọng cô rất bình thản, sự tồn tại từng khiến cô vô cùng kích động dường như bây giờ đã tan biến như mây khói, chỉ còn nỗi đau đọng lại trong mắt. Không ngờ, ngôi sao may mắn mà Vũ Hàm tặng lại khiến cô tức giận, người còn sống không so sánh được với quá khứ tươi đẹp đã qua. Cô hy vọng bản thân mình là ánh mặt trời trong cuộc đời anh chứ không phải là cái bóng trong đêm tối.
Sau đó rất lâu, Đoàn Dịch Sâm mới lên tiếng: “Tiểu Nặc, anh phân biệt rõ ràng, em là em, Vũ Hàm là Vũ Hàm, anh không lẫn lộn hay coi hai người là một.”
“Sự bình tĩnh của anh khiến người ta hận, người ta yêu.”
Dường như mọi thứ đã được giải tỏa, Nhan Nặc chưa bao giờ thấy thoải mái như thế này: “Buổi tối hôm tôi nói chia tay anh, thực ra tôi không đi đâu xa, tôi chỉ ngồi ở công viên trước chung cư của anh, thế nhưng anh không hề đuổi theo... Có phải ngay lúc đó anh cũng không chắc chắn về trái tim mình? Anh muốn cả hai bình tĩnh lại, để anh suy nghĩ, trong lòng anh rốt cuộc tôi là cái gì?”
Đoàn Dịch Sâm im lặng, anh thừa nhận những lời cô nói.
Chỉ khi Nhan Nặc nhìn ra chỗ khác, anh mới hiểu mọi chuyện không phải như anh nghĩ. Anh không quên được cô, không phải vì cô giống Vũ Hàm, mà vì ai cũng cô độc nên không thể thiếu nhau. Nhan Nặc, chính là một Nhan Nặc nghịch ngợm, thích cười, chứ không phải là người khác. Chỉ là khi anh hiểu được điều đó thì đã quá muộn rồi.
Thực ra, đã nhiều lần anh định đi tìm cô, nhưng cuối cùng lại từ bỏ, sự mình lại làm tổn thương cô, suy nghĩ quá nhiều nhưng không thể tiến về phía trước. Cho đến khi tới khu phố cổ này khảo sát thị trường, vô tình anh gặp lại cô. Cô gầy hơn trước rất nhiều, anh có phần lo lắng nên mới dũng cảm hỏi thăm tình hình gần đây của cô, muốn biết cô sống có tốt không.
“Anh và tôi, có lẽ vốn không hợp nhau.” Nhan Nặc nói, cô đã trút bỏ được gánh nặng trong lòng, mọi thứ đều được giải phóng. Thực ra giữa anh và cô, những điều đẹp đẽ nhiều hơn sự tổn thương, thế nhưng nó không thể phủ định mọi thứ, chỉ là tình cảm của cô quá sâu đậm nên sự đả kích mới càng lớn.
Nhan Nặc nhẹ nhàng cầm cốc thủy tinh, đôi mắt lim dim khi thưởng thức từng ngụm trà. Anh hiểu mọi thói quen của cô. Hai người ngồi rất gần nhau, cảm giác chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào cô, nhưng anh không làm như thế. Có lẽ anh biết mình không thể làm như vậy, nhưng anh vẫn nắm chặt tay, muốn lấy lại thứ gì đó. Anh nói: “Tiểu Nặc, chúng ta thực sự... không thể sao?”
Ai có thể ngờ được một đôi trời sinh lại có ngày hôm nay? Hai người gặp nhau vào quãng thời gian sai lầm, vì thế không thể là định mệnh sắp đặt, chỉ có thể nói có duyên mà không có phận.
“Dịch Sâm, tôi sống rất tốt.” Nhan Nặc ngẩng đầu nhìn anh, rồi mỉm cười dịu dàng: “Vì thế tôi cũng hy vọng anh sống tốt.”
Có lẽ đây là lần cuối cùng cô gọi tên anh thân mật như thế này. Cô chưa bao giờ quên quá khứ, bởi điều đó không cần thiết nữa.
Bước ra khỏi Khải Nhạc, Đoàn Dịch Sâm và Nhan Nặc vẫn bước bên nhau, đi thật chậm, anh đưa tay là có thể với tới cô nhưng cô lại xa tận chân trời.
Anh nhìn theo bóng cô, thầm nói với chính mình, chỉ cần cô quay đầu lại, chỉ cần cô vẫn quay đầu lại nhìn anh như xưa, bất luận thế nào anh cũng sẽ không buông cô ra nữa. Thế nhưng, anh đợi rất lâu, cho đến khi bóng cô chìm vào bóng đêm, anh vẫn không thấy được nụ cười quen thuộc và khó quên ấy.
Cuối cùng hai người cũng đi qua nhau!
Phương Lỗi uống say, lảo đảo đi về căn hộ chung cư của Tần Phóng, cầm chìa khóa mở cửa như mọi khi, bên trong tối đen.
Anh mơ hồ lần tìm công tắc đèn, bỗng giật mình: “ôi giời, cậu làm cái gì thế, nửa đêm rỗi việc hay sao mà giả ma giả quỷ thế này?”
Anh lạnh người khi nhìn thấy một bóng đen bên cửa sổ, người cũng tỉnh hơn.
Tần Phóng xị mặt rồi liếc mắt nhìn anh: “Sao lại uống say thế? Có nhà không về lại chạy tới đây say xỉn làm gì, đừng có mà làm ô uế phòng tôi.”
Phương Lỗi lảo đảo tới trước mặt Tần Phóng, bất mãn đấm ngực anh một cái rồi nói: “Hứ, cái thằng không chút tình người này, sao không nghĩ xem tôi bán mạng vì ai hả? Mẹ tôi nói rồi, còn uống say thế này mà về nhà thì sẽ đá tôi ra khỏi cửa, cậu cũng không ác đến mức thấy chết không cứu chứ?”
Phương Lỗi đổ uỵch xuống ngồi cạnh Tần Phóng, cơn say cũng đã vơi được ba, bốn phần, cảm thấy người anh em tối nay hình như không vui, cười gian hỏi: “Sao thế, nhìn cậu có vẻ bực bội, hình như bị ai đó bỏ rơi? Nói ra xem nào, tôi tham mưu cho.”
“Chán phải nói với cậu rồi, tôi đi ngủ đây.”
Tần Phóng bị người ta nhìn thấu tâm can nên vội vã đứng dậy.
Phương Lỗi kéo anh xuống, cười hề hề: “Sao thế? Bị tôi nói trúng tim đen rồi hả? Để tôi đoán xem nào, là Nhan Nặc phải không? Tôi sớm đã biết cậu có tình ý với người ta rồi...”
“Lượn đi, lượn đi! Đừng lên cơn điên với tôi, ngày mai tôi còn phải đi làm, cậu tự chơi một mình đi, tôi đi ngủ đây.”
Phương Lỗi uể oải ngồi bệt xuống sàn nhà: “Người anh em, cứ nói với tôi đi, có một số việc nói ra sẽ thoải mái hơn.”
Hiểu Tần Phóng, không ai ngoài Phương Lỗi.
Tần Phóng sững người, hồi lâu sau anh mới mơ hồ nói: “Chỉ là tôi... cảm thấy rất lạ.”
Phương Lỗi nhỏm dậy, vỗ vai anh nói: “Có gì lạ đâu. Cậu không biết là có một số việc cậu càng muốn từ chối thì nó càng phát sinh sao? ở đây chỉ có hai chúng ta, thừa nhận cậu thích người ta thì cậu cũng đâu mất miếng thịt nào. Hồi cấp hai, tôi thích giật tóc cô bạn tết tóc hai bên bàn trên, luôn cãi nhau với cô ấy, lớn thêm chút nữa thấy cô ấy cầm tay người khác, lúc ấy tôi mới biết mình thích cô ấy. Cũng may tôi “tiến hóa” sớm, còn cậu á, vẫn đang ở mức “sơ khai” thôi. Cậu nghĩ xem, cứ đối diện với Nhan Nặc là cậu quát tháo, sau lưng người ta thì lại để ý, tâm trạng thế nào đấy hả? Không phải thích người ta rồi sao?”
Tần Phóng quay đầu gạt tay anh ra, đáp: “Sao trong cái bụng cậu lại lắm lý luận chó má thế này?”
“Có phải tôi hỏi cái là ra ngay không, nói đi, tại sao cậu không vui? Vì Nhan Nặc à?”
Tần Phóng sững lại, nhớ lại lời mời chiều nay, đột nhiên chau mày nói: “Ai bảo vì cô ấy? Cậu tưởng cậu ngồi trên cao mà thấy à?”
Phương Lỗi cười lớn: “Tôi nghe Tiểu Quang nói cậu cho cậu ấy vé xem phim, tôi nghĩ, chắc cậu định mời Nhan Nặc, người ta không đồng ý đúng không?”
Nói xong, anh bị Tần Phóng lườm cho sém mặt.
“Hứ, đừng lườm tôi, cái này không phải tôi đoán đâu, hôm nay tôi thấy cô ấy hẹn với người khác ở quán Khải Nhạc.”
Phương Lỗi thở dài: “Ra tay trước là khôn, ra tay sau gặp họa. Chuyện tình cảm rất sự những người như cậu, ngó trước nhìn sau, sợ bị người ta cướp mất. Biết cô ấy đi với ai không? Chính là sếp lớn của Thịnh Thế, là Đoàn Dịch Sâm mà ai cũng biết. Người ta phong độ lịch lãm thế, nhìn lại cái bộ dạng sư tử của cậu xem? Có quất ngựa cũng không theo kịp...”
Tần Phóng nghiến răng, nắm tay: “Cậu muốn ăn đánh lắm chứ gì?”
Trái tim anh thắt lại, tại sao lại là Đoàn Dịch Sâm chứ? Anh có nghe Lâm Vũ Triết nhắc đến người này, sự nghiệp rất huy hoàng, anh ta có quan hệ gì với Nhan Nặc? Anh ta chính là người khiến cô khóc thảm thiết sao?
Phương Lỗi cũng rất tò mò về mối quan hệ giữa Đoàn Dịch Sâm và Nhan Nặc, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của người ta, anh không tiện hỏi, còn chuyện thằng bạn thân thì không thể không quan tâm: “A Phóng, không phải mọi cuộc tình đều có kết quả, cậu cứ canh cánh trong lòng làm gì?”
Tần Phóng như không nghe thấy, anh chầm chậm đi lên gác, vừa đi vừa nói: “Sau này cậu đừng uống nhiều như thế này nữa, dựa vào rượu để giành được đơn đặt hàng, Tần Phóng tôi không làm đâu.”
Phương Lỗi sững lại rồi bật cười, đây mới là phong cách của Tần Phóng, có thể trong mắt không có ai nhưng rất thông minh, lỗi lạc. Anh dựa vào thành ghế, người lâng lâng, dường như nhìn thấy một cậu bé ngạo mạn kéo tay anh trèo lên ngọn núi sau nhà, sau đó tự hào nói: “Sau này nhất định tớ phải thành công, phải kiếm thật nhiều tiền để mẹ tớ hưởng phúc.”
“Ừ, tớ cũng thế.”
“Đương nhiên, đến lúc đó anh em ta cùng nhau xông pha thiên hạ.”
Không có Tần Phóng, cũng không có Phương Lỗi ngày hôm nay, vì thế, anh sẽ cố gắng mọi thứ để giúp Tần Phóng.
Chúc các bạn online vui vẻ !