XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Yêu em thiên trường địa cửu - trang 6

Chương 16

Sau khi nói chuyện dứt khoát với Đoàn Dịch Sâm, dường như Nhan Nặc có cảm giác rẽ mây nhìn thấy trời xanh, mọi thứ đều được giải tỏa. Cũng phải, trên đời này liệu có thứ gì không thể buông được không? Sau này cô mới nhớ ra mình còn giữ sợi dây chuyền kim cương ấy, nghĩ đi nghĩ lại, cô gọi điện cho anh, anh bình thản nói với cô một câu: “Nếu còn coi anh là bạn thì hãy giữ nó.”

Từ trước tới giờ anh luôn biết cách khiến người khác phải nuốt lời từ chối vào bụng... Vì thế cô đành nhét sợi dây vào chỗ những con búp bê vải, giống như những hồi ức tươi đẹp mà hai người từng có, tất cả đều được cô cất giữ ở một nơi sâu thẳm trong trái tim, không chạm vào nó nữa, cũng không bao giờ mất đi. Sau đó cô mới biết anh đi Anh, từ đó hai người cắt đứt liên lạc.

Scarlett nói: “Ngày mai là một ngày mới.” [Scarlett: Nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió của nhà văn người Mỹ Margaret Mitchell]

Nhan Nặc cũng hy vọng mình có thể rũ bỏ quá khứ, làm lại từ đầu.

Công việc triển khai dự án giữa văn phòng và Thịnh Thế tiến triển vô cùng thuận lợi, Phương Lỗi vô cùng phấn khởi, anh hô hào mọi người thứ Bảy tới nhà mới của anh liên hoan. Thực ra Phương Lỗi muốn nhân cơ hội này tạo cơ hội cho Tần Phóng. Sau khi biết Tần Phóng định hẹn Nhan Nặc đi xem phim hoạt hình Astro Boy, anh biết ngay Tần Phóng không biết chút gì về yêu đương. Xem ra, có lẽ tới khi con trai anh biết hóng chuyện, Tần Phóng vẫn giậm chân tại chỗ, là anh em với nhau, phải giúp một tay, vì thế anh muốn nhân cơ hội này để hai người được tiếp xúc nhiều hơn.

Nhà mới của Phương Lỗi được xây trong khu biệt thự nhỏ gần ngoại ô, có xe đưa đón nên cũng không xa lắm, anh sắp xếp để Tần Phóng đi đón Nhan Nặc.

Tần Phóng quan sát rất kỹ. Anh thấy gần đây Nhan Nặc đã thay đổi. Cô cắt tóc ngắn, không để tóc xoăn nữa, túm tóc đuôi gà vô cùng mát mẻ, nụ cười của cô cũng rạng rỡ hơn, anh không thể diễn tả được đó là cảm giác gì, nhưng anh thích sự thay đổi của cô.

“Sếp Tần? sếp Tần?”

Nhan Nặc vẫy vẫy tay, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: “Đèn xanh rồi kìa?” Xe đằng sau đang bấm còi inh ỏi vẻ khó chịu.

“Ờ.”

Mặt Tần Phóng nóng bừng, anh xấu hổ lấy lại tinh thần rồi nổ máy đi tiếp.

Vô tình anh thấy cô đang ôm một chiếc hộp được gói rất đẹp, liền hỏi: “Cô cầm cái gì trong tay thế?”

Nhan Nặc cười đáp: “Hôm nay sếp Phương về nhà mới, phải tặng quà chứ. Có điều tôi không biết anh ấy thích gì, đành chọn theo ý thích của tôi vậy.”

“Ồ? Cái gì thế?” Tần Phóng tò mò hỏi.

Nhan Nặc ôm món quà rồi làm ra vẻ bí mật: “Sếp Tần, bây giờ nói thì còn ý nghĩa gì nữa, đợi khi nào sếp Phương mở ra là biết ngay.”

Tần Phóng nghe xong, đôi mày chau lại, mặt nặng trình trịch, đáp: “Không nói thì thôi, có gì đâu mà ham hố.” Sau đó, anh không nói thêm câu nào nữa.

Nhan Nặc vừa tức vừa buồn cười, tên sếp của cô lại giở thói trẻ con rồi, lại còn tức vì cái chuyện cỏn con này chứ.

Nếu Phương Lỗi biết mình vất vả tạo ra cơ hội này mà lại bị Tần Phóng phí phạm thì chắc chắn anh sẽ nói to: “Gỗ mục không thể đẽo” cho mà xem.

Thực ra Tần Phóng không vui vì anh chưa được Nhan Nặc tặng quà bao giờ, đã vậy còn bị Phương Lỗi giành phần trước, anh cảm thấy khó chịu trong lòng, đang nghĩ xem mình có nên tổ chức một buổi tụ tập như thế này hay không, hay trực tiếp cướp món quà của Phương Lỗi thì sẽ thực tế hơn chăng?

Hai tiếng sau, Nhan Nặc và Tần Phóng mới tới căn hộ mới của Phương Lỗi.

Nhan Nặc xuống xe, vui sướng thốt lên: “Woa, không khí ở đây thích quá, sếp Phương thật biết cách lựa chọn đấy.”

Cách thiết kế căn hộ trong khu biệt thự này rất đẹp, cách bài trí của mỗi ngôi nhà đều được xanh hóa, những làn gió lạnh thổi qua đây đều mang theo mùi thơm mát lạnh của lá cây, giữa các căn nhà đều có một khoảng cách nhất định, nên không có cảm giác quá chật chội. Hơn nữa, trước mỗi căn hộ đều có một vườn hoa nhỏ, theo sở thích riêng của chủ nhà nên có đủ các loại hoa cỏ, màu sắc, cả khu vườn luôn tràn ngập hương thơm.

Tần Phóng đỗ xe, thấy Nhan Nặc mở to mắt đứng nhìn quang cảnh của khu biệt thự, trong lòng thấy vui lạ, anh cố ý hỏi với vẻ bâng quơ: “Sao? Cô thích nơi này à?”

“Ừ, tôi thích lắm, thiết kế quá đẹp.” Cô gật đầu tán thưởng.

Tần Phóng đắc ý định mở miệng: “Thực ra là tôi...” Anh còn chưa nói dứt câu thì đã bị người khác cắt ngang.

“Chị Nhan, chị Nhan, ở bên này! Lại đây, mọi người đang chờ hai người đấy!” Giọng Ninh Hiểu Quang oang oang, lại còn sự hai người không nghe thấy nên vừa vẫy tay vừa gọi lần nữa.

Nhan Nặc bật cười, nhanh chóng bước về phía đó, cô đi nhanh đến mức Tần Phóng muốn nói nhưng cũng đành im lặng, mặt xị xuống. Một lúc lâu sau, Ninh Hiểu Quang mới phát hiện ra hôm nay sếp tổng nhìn cậu với ánh mắt có phần khủng bố, thầm nói không biết mình đã làm gì sai, nên đành ít tiếp xúc với sếp, tránh châm thêm lửa.

Tất cả mọi người trong văn phòng đều đã đến, Hàn Dược và mọi người đang ở ngoài vườn hoa chuẩn bị bếp nướng thịt, Mai Tử Hy và mấy đồng nghiệp nữ đang nói chuyện với bạn gái của Phương Lỗi. Nhan Nặc vào bếp giúp mẹ Phương Lỗi nấu nướng, bố Phương Lỗi bị ốm nặng nên chỉ chào hỏi mọi người rồi lên gác nằm nghỉ.

Mẹ Phương Lỗi nhìn “bánh chẻo” Mai Tử Hy gói rồi cười: “Ai da, cháu gái ngoan của bác, cháu nhìn xem nó thành cái gì thế này, sao bác cứ thấy nó giống một bộ phim điện ảnh đợt trước trên ti vi có giới thiệu nhỉ?”

Mai Tử Hy còn ngốc nghếch hỏi lại: “Phim gì hả bác?”

“Hình như phim đó nhiều người xem lắm đấy, tên là gì nhỉ?... À đúng rồi, là Xác ướp.”

Mẹ Phương Lỗi nói rồi cười lớn, các nếp nhăn nơi khóe mắt co lại. Cả đám cùng cười khiến Mai Tử Hy xấu hổ che mặt, không dám nhìn ai.

Lúc Phương Lỗi, Nhan Nặc và Tần Phóng bước vào thì thấy mọi người đang cười nghiêng ngả.

Anh khoác vai La Khanh Nhan một cách tự nhiên rồi cười: “Đang nói chuyện gì mà vui thế?”

La Khanh Nhan nhẹ nhàng trả lời: “Bọn em đang nói chuyện về bánh chẻo. Đây là em gói, anh xem có đẹp không?”

Cô đưa chiếc bánh có hình thù kỳ dị ra trước mặt Phương Lỗi.

“Ừ, em gói là đẹp nhất!” Phương Lỗi gật đầu khen, anh thừa biết nên làm thế nào để làm vui lòng bạn gái. Dù sao đen cũng nói thành trắng được, huống hồ đây chỉ là một cái bánh chẻo.

Tần Phóng nhìn chiếc “bánh chẻo” có hình thù miễn cưỡng lắm mới được gọi là bánh chẻo đang đặt trên đĩa, thầm nghĩ, nếu Nhan Nặc mà gói chắc chắn sẽ đẹp hơn cả trăm lần.

Mai Tử Hy phụng phịu: “Cái gì chứ? Rõ ràng là của mọi người đều như nhau mà, sếp Phương thiên vị!”

Cô lè lưỡi làm mặt quỷ trêu Phương Lỗi rồi chạy đi tìm Ninh Hiểu Quang.

Bà Phương thấy Tần Phóng tới liền vội buông que cán bột trong tay, rửa tay sạch sẽ rồi kéo anh, nhìn trước nhìn sau, thầm trách: “Thằng bé này, bao lâu rồi mẹ không được gặp con hả? Bận ngày bận đêm đến mức ăn bữa cơm cũng không được sao? Không có chút cơm canh ngon ngọt làm sao mà được chứ.”

Tần Phóng cầm tay bà Phương đáp: “Mẹ nuôi, không phải con đến thăm mẹ rồi đó sao? Con cũng nhớ mẹ lắm.”

Nói xong, anh đưa hộp tổ yến, sâm nhung đang cầm trong tay cho bà: “Mẹ cầm lấy đi, để tẩm bổ cho bố nuôi, bố phải mau chóng khỏe lại chứ, con đang đợi đánh cờ với bố đây.”

Lúc mẹ anh còn sống, anh đã nhận bố mẹ Phương Lỗi làm bố mẹ nuôi, cả hai gia đình thân thiết như người một nhà.

Nhan Nặc chưa bao giờ thấy một Tần Phóng ấm áp, cung kính thế này, xem ra quan hệ của anh và gia đình Phương Lỗi chắc rất thân mật.

“Đến là được rồi, còn khách khí gì chứ? Chúng ta là người một nhà mà.”

Bà Phương từ chối, cuối cùng thấy Tần Phóng vẫn kiên quyết nên đành nhận. Thấy Nhan Nặc lặng lẽ đứng bên cạnh, gương mặt thanh thoát, nhẹ nhàng, bà liền thấy quý mến, quay sang hỏi con trai: “Đây là...”

Phương Lỗi nháy mắt: “Mẹ, đây là Nhan Nặc, trợ lý mới của A Phóng.”

Anh đã ngầm trao đồi với mẹ về mục đích chính của buổi tụ tập hôm nay rồi.

Bà Phương lập tức hiểu, bà nhiệt tình cầm tay Nhan Nặc nói: “Hóa ra là Nhan Nặc à, bác nghe Lỗi Tử nói cháu giỏi giang lắm, hôm nay được gặp mặt rồi.”

Ánh mắt bà rất sâu xa, cứ như mẹ chồng đang nhìn con dâu tương lai vậy.

“Không phải đâu ạ, sếp Phương quá lời rồi.” Nhan Nặc cười rồi đưa hộp quà ra: “Bác nhận đi ạ, đây là tấm lòng của cháu nhân dịp gia đình ta về nhà mới.”

Bà Phương cười: “Ai da, sao hôm nay đứa nào cũng khách khí thế này? Cứ coi như người ngoài là bác giận đấy.”

“Mẹ, tấm lòng của người ta, mẹ nhận đi, lát nữa làm nhiều món ngon đãi mọi người là được mà.”

Phương Lỗi đỡ lấy món quà, nói thêm một, hai câu nữa rồi kéo Tần Phóng ra ngoài.

Nhan Nặc chủ động hỏi chuyện bà Phương: “Bác gái, có việc gì cần làm không ạ?”

Bà Phương cũng không khách khí: “Tiểu Nặc à, bác gọi như thế được chứ? Gọi cả tên họ nghe cứ kỳ kỳ. Hay cháu cũng qua đây gói bánh chẻo đi, mấy cô đây gói không cái nào cho vào xoong được, cháu thử xem thế nào, không biết gói cũng không sao.”

Bà không phải là mẫu người truyền thống nên biết con gái hiện đại bận rộn công việc, làm đẹp nên không để ý tới việc bếp núc, ngay cả con gái bà mười ngón tay không phải động vào việc gì cả, vì thế Nhan Nặc không biết gói bánh chẻo cũng không sao. Dù sao con trai bà cũng nói qua rồi, nếu A Phóng thích thì bà cũng sẽ ủng hộ.

Nhan Nặc cười, cuối cùng cô cũng biết tác phong nhanh nhẹn, hoạt bát của Phương Lỗi được di truyền từ mẹ, bà khiến người khác cảm thấy gần gũi và thân thiện.

Sự thực khiến bà Phương cảm thấy vô cùng bất ngờ, Nhan Nặc không những gói bánh dẻo rất đẹp mà còn biết xào rau, nấu canh. Bà cười hớn hở, trong lòng nghĩ thầm, hèn chi Tần Phóng lại nóng lòng muốn lấy người ta thế.

Đương nhiên, những điều này đều được thì thầm nên Nhan Nặc không biết. Cô chỉ thích cảm giác ấm áp mà ồn ã này, cho dù đó là vẻ hiền hậu của bà Phương hay sự hoạt bát của La Khanh Nhan, hoặc các đồng nghiệp khác của cô, cô cảm thấy ở bên họ rất vui, vui hơn nhiều so với việc cuối tuần phải ở một mình.

Bếp lửa hồng ngoài vườn hoa đã được nhóm lên, Ninh Hiểu Quang hô hào mọi người nướng thịt. Tần Phóng và Phương Lỗi đứng ngoài ban công tầng hai, nhìn mọi người chơi đùa vui vẻ bên dưới.

Thấy ánh mắt Tần Phóng không rời khỏi Nhan Nặc, Phương Lỗi huých anh một cái rồi cười rất mờ ám: “Tôi bảo rồi, thích người ta thì tỏ tình đi, ngày nào cũng nhìn người ta chả giải quyết được việc gì.”

Tần Phóng liếc anh một cái rồi nói: “Sao lắm chuyện thế?”

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Tần Phóng nhíu mày hỏi: “Đúng rồi, cô ấy tặng quà gì thế?”

Phương Lỗi sững lại, thầm nghĩ, cái tên này ghê quá, ngay cả cái này cũng để ý! Thế là anh quyết tâm chọc Tần Phóng: “Sao, không có bản lĩnh nên mới để ý cái này hả? Tôi không nói đấy.”

Tần Phóng bắt đầu cau có: “Cái tên này, cậu ngứa da rồi hả?”

Phương Lỗi giơ hai tay đầu hàng, lẩm bẩm: “Coi như tôi sự cậu, được chưa? Có mỗi chiêu này dùng mãi không sự người ta chạy mất à?”

Mặc dù nói thế nhưng anh không coi mấy tiếng hét của Tần Phóng là gì cả. Anh bóc hộp quà Nhan Nặc tặng ban nãy và lấy ra xem, đó là khung ảnh điện tử có thể treo tường, có thể để ảnh cả gia đình ở đó, kèm thêm một tấm thiệp nữa, rất tỉ mỉ.

Thấy ánh mắt Tần Phóng dán vào món quà giống như chú sư tử đực nhìn thấy con mồi, mắt đỏ rực, Phương Lỗi vội cất món quà đi, vỗ vai Tần Phóng: “Người anh em, chỉ cần theo đuổi được người ta thì chuyện quà cáp không còn xa đâu.”

Ánh mắt Tần Phóng nhìn xa xăm, anh không nói gì nữa.

Nếu đơn giản như thế thì tốt.

Thực sự anh cũng không biết mình đang do dự điều gì.

Chương 17

Bữa tiệc đồ nướng trong vườn diễn ra vô cùng vui vẻ và náo nhiệt. Ninh Hiểu Quang ân cần theo sau chăm sóc cô bạn gái Mai Tử Hy, như sợ cô chết đói chết khát, nước non và đồ ăn gắp không ngơi tay. Phương Lỗi thì đúng là đại gia điển hình, được La Khanh Nhan phục vụ chu đáo, đúng là hai đầu của tình yêu, ai bảo trong hai người phải có một người chịu thiệt thòi cơ chứ?

Bà Phương thấy Tần Phóng cứ ngồi trên ghế, cách Nhan Nặc “xa xôi nghìn trùng”, thầm nghĩ cái tên này sao không hiểu biết gì thế nhỉ, không biết chủ động gì cả. Nghĩ vậy, bà liền huých anh một cái: “Con không thấy mẹ sắp nóng chết đến nơi rồi à, ngồi gần thế này làm gì, mau, dịch sang bên kia.”

Tần Phóng còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị bà Phương đẩy tới ngồi bên cạnh Nhan Nặc, không biết có phải do than nóng hay không mà mặt anh đở bừng như bị đốt nóng tới tận mang tai.

Thực ra, ngày thường không phải hai người chưa tiếp xúc ở khoảng cách gần thế này bao giờ, chỉ là sau khi bị Phương Lỗi nhìn thấu tâm can, anh cảm thấy không thoải mái, như sợ người khác phát hiện ra điều gì đó, càng lúc càng cảm thấy gò bó.

Nhan Nặc lại vô cùng thoải mái, thấy không ai trêu chọc gì anh, cô còn chủ động hỏi xem anh thích ăn gì. Mắt Tần Phóng sáng bừng, anh lắp bắp nói: “Gì... cũng được, tôi không kén chọn... tùy cô.”

“Ừ, vậy thì được.”

Nhan Nặc cảm thấy rất buồn cười, anh ấy không kén chọn sao? Người khác không kén chọn còn được, còn lâu mới tới lượt anh ấy, còn nhớ lần bị sốt cao mê man thế mà vẫn nhất quyết đòi ăn vằn thắn tự làm. Cô mím môi cười, sau đó lấy hai bắp ngô, cánh gà và chân gà đặt lên vỉ nướng, hơi nóng phả vào khiến hai bàn tay nóng ấm, cũng là một cách hưởng thụ lý thú trong mùa đông này.

Mọi người túm năm tụm ba nói chuyện rất vui vẻ, chỉ có phía bọn họ có phần trầm lắng.

Tần Phóng nghĩ một hồi, rồi e hèm lấy giọng: “Cô cảm thấy cách trang trí ở nơi đây thế nào?” Anh quyết định nói tiếp chủ đề hôm nay còn dang dở.

Nghe anh hỏi thế, Nhan Nặc liền đưa mắt nhìn ngắm bốn phía. Cô nheo mắt cười: “Được lắm mà, phong cách nho nhã, đặc biệt, phù hợp với từng căn nhà. Hơn nữa, lại cách xa trung tâm thành phố, xa rời những nơi ồn ào, huyên náo. Về nhà là có thể cảm thấy thoải mái.”

Cô nói hết những suy nghĩ trong lòng mình, nếu có người hỏi ngôi nhà mơ ước của cô như thế nào, có lẽ không khác nơi đây là mấy. Bởi vì, những khu vườn trước sau ngôi nhà chính là niềm yêu thích của cô, chì là trong thành phố lớn thế này, tấc đất tất vàng, mặc dù là ngoại ô nhưng chắc chắn giá không thấp.

Tần Phóng cười thành tiếng, sự tán thưởng của Nhan Nặc khiến anh đắc ý, vui sướng hơn trúng sổ số năm trăm vạn. Đang định nói gì đó thì bất hạnh thay, lại bị người khác chen ngang.

“Nhan Nặc, chắc cô không biết rồi, sếp đây là một trong những thiết kế chính của khu nhà này đấy. Lúc đó cậu ấy còn chưa mở văn phòng.”

Phương Lỗi coi như không nhìn thấy Tần Phóng đang gườm gườm nhìn mình, đã vậy anh còn thân thiện khoác vai Tần Phóng thể hiện sự thân mật nữa chứ.

Nhan Nặc lại vô cùng hứng thú, cô nhíu mày ngạc nhiên rồi nhìn Tần Phóng: “Sếp Tần, thật sao?”

Tần Phóng nín nhịn gật đầu, sau đó lườm Phương Lỗi, chốc chốc lại có người chen ngang, trong lòng anh thực sự không vui.

Gương mặt Phương Lỗi vô cùng đắc ý, anh ta tiếp tục “tiếp thị” người anh em: “Căn hộ này này là do cậu ấy chọn giúp tôi, cô có nhìn thấy tòa nhà bên kia không, chính là của Tần Phóng đấy, nhưng cậu ấy còn chưa muốn dọn tới.”

Anh đưa tay chỉ một căn biệt thự khác bên cạnh.

“Tôi chỉ có một mình, ở căn nhà to thế làm gì? Nếu không phải cậu cứ nhất định đòi làm hàng xóm với tôi thì tôi cũng không tiêu tốn nhiều tiền thế làm gì.”

Tần Phóng lại lườm Phương Lỗi.

“Hê hê, sau này cậu kết hôn thì không còn một mình nữa rồi.”

Lúc Phương Lỗi trêu đùa Tần Phóng, anh cố ý mà như vô tình liếc nhìn Nhan Nặc, đầy thâm ý, thế nhưng chỉ có Tần Phóng mới hiểu những lời anh nói còn ý nghĩa khác.

Nhan Nặc nướng ngô xong, đưa cho Tần Phóng một bắp: “Sếp Tần, cái này chín rồi, anh ăn trước đi.”

Tần Phóng đưa tay đỡ lây bắp ngô, thế nhưng nhìn thấy bắp ngô mặt anh thay đổi, sau đó ngồi ăn như không có chuyện gì xảy ra.

Phương Lỗi ngạc nhiên nhìn anh, định nói gì đó nhưng bị Tần Phóng đá cho một phát, anh đành quay về bên cạnh La Nhan Khanh, nhìn Tần Phóng ăn hết bắp ngô.

Anh còn nhớ, khi nhỏ, cả hai rất nghịch ngợm, luôn chạy đùa khắp các ngõ ngách, ruộng đồng. Có lần thấy ngoài bãi bắp ngô đã to, cả hai liền hái trộm một bắp, nhưng không may bị mấy người đi tuần bắt được, vì chuyện này mà cả hai bị giày vò không ít. Từ đó về sau, Tần Phóng không bao giờ động tới ngô nữa, hôm nay vì Nhan Nặc mà anh phá lệ. Lần này Phương lỗi mới sáng mắt, tình yêu đúng là có sức mạnh thật to lớn, có thể thay đổi được thói quen của một con sư tử bạo chúa.

Tần Phóng lại nghĩ lý do không ăn ngô của mình chuối quá, nên anh kiên quyết không phun ra, hơn nữa đây là bắp ngô chính tay Nhan Nặc nướng cho anh, cũng chưa thấy cô nướng cho ai khác, nên bóng đen ám ảnh trong lòng anh cũng được vén mở, tất cả tâm ý đều dồn lên “bắp ngô này chỉ nướng cho mình anh”. Anh không phải ăn bắp ngô mà là ăn tấm lòng.

Nhan Nặc chẳng hề biết sự thay đổi đột ngột của Tần Phóng, cô nướng đồ ăn cho Tần Phóng cũng không có ý gì đặc biệt mà nhìn quanh, cũng chỉ có cô mới chịu được cái tên đàn ông tính khí dở người này, những người khác nếu không có việc thì không dám chọc giận Tần Phóng.

Vì thế, nếu đã là sự hiểu lầm đẹp đẽ thì cứ để nó tiếp tục đi.


Bên kia, Hàn Dược không biết trêu chọc gì Mai Tử Hy mà khiến cô chạy khắp vườn đuổi theo cậu. Mai Tử Hy vấp phải hòn đá, thế là cả người đổ về phía Nhan Nặc. Tần Phóng đưa tay định che cho cô nhưng không kịp, Nhan Nặc bị đẩy về phía trước, cánh tay trái đang cầm xiên thịt tựa sát vào lò lửa nóng, bàn tay bị bỏng đến đỏ ửng. Cảm giác đau thấu xương khiến cô nghiến răng nghiến lợi.

Thấy Nhan Nặc bị thương, Tần Phóng nổi giận đùng đùng, hai mắt anh long sòng sọc như muốn tóe lửa, anh nhìn Mai Tử Hy, gầm lên: “Cô lớn thế này rồi mà không biết chừng mực à?”

Mói xong, anh kéo Nhan Nặc chạy tới vòi nước trong vườn hoa, xả nước.

Nước đầu đông lạnh thấu tâm can thế nhưng lại có hiệu quả tốt. Tần Phóng chau mày, cẩn thận xả nước lạnh lên mu bàn tay bị thương của cô, chốc chốc lại hỏi: “Thế nào có đau không? Đau cũng phải chịu đấy, một lát sẽ khỏi.”

Giọng anh quá dịu dàng, so với dáng vẻ nổi giận ban nãy, thật khác nhau một trời một vực, cứ như không phải do một người nói ra.

Nhan Nặc vốn rất sợ đau, bây giờ còn thấy đau tận tâm can, nếu không phải Tần Phóng đang túm tay cô thì cô đã chạy biến đi rồi. Có điều cô biết vết thương cần được xử lý kịp thời nên đành nghiến răng để mình không kêu đau, quay mặt đi không đám nhìn.

Hơi ấm từ bàn tay Tần Phóng len lỏi vào tận tim cô, giọng an ủi nhẹ nhàng của anh đã có tác dụng, cô không còn cảm thấy đau vì bị bỏng nữa.

Tần Phóng ân cần giúp Nhan Nặc xử lý cánh tay bị thương, sau đó cầm tuýp thuốc chữa bỏng mẹ Phương Lỗi đưa cho, vội vàng thoa lên tay cô. Động tác bôi thuốc rất dịu dàng, kem thuốc mát lạnh làm dịu đi cơn đau, đôi mày của Nhan Nặc cũng dần dãn ra.

Bà Phương xót xa hỏi: “Tiểu Nặc, đau lắm phải không?”

Nhan Nặc sợ mọi người lo lắng nên lắc đầu: “Không sao ạ, chườm lạnh một chút nên đỡ rồi ạ, bác gái không cần lo lắng quá đâu ạ!”

Mai Tử Hy đứng im bên cạnh, thấy mu bàn tay Nhan Nặc sưng đỏ, cô xấu hổ cúi gằm mặt, lí nhí nói: “Chị Nhan, em xin lỗi.”

Cô không cần nghĩ cũng biết Nhan Nặc đau thế nào, cũng là phụ nữ với nhau, cô biết một vết thương nhỏ cũng là trí mạng, huống hồ đây lại là vết thương trên mu bàn tay trắng nõn này. Cô sợ sẽ để lại sẹo, cảm giác hối hận dâng tràn trong lòng cô.

Với tính cách của Nhan Nặc thì có chuyện sẽ trách mắng Mai Tử Hy cơ chứ, cô quay sang cười: “Không sao đâu, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà, á...”

Tần Phóng cố ý mạnh tay, anh tức giận nói: “Đau chưa? Còn nói là không sao, phải để cô ấy biết bản thân mình lỗ mãng thế nào, để xem sau này còn dám thế nữa không?”

“Không dám nữa, không dám nữa.” Mai Tử Hy lắc đầu xua tay, luôn miệng nói, đã gặp ma rồi chẳng lẽ không sợ tối!

Tần Phóng hừ một tiếng, có Nhan Nặc ở đây, anh không tiện “phát bệnh”.

Hàn Dược đứng bên cũng cảm thây xấu hổ, cậu gãi đầu nói: “Chị Nhan, hai hôm trước bác em từ Singapore về có mang về mấy tuýp thuốc, mai đi làm em mang cho chị dùng thử. Chắc là có tác dụng.”

Nhan Nặc thấy cậu nhăn nhó mặt mày liền bật cười: “Được rồi, được rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, mọi người đi chơi đi, đừng đứng đây nữa. Mất hứng quá đấy! Có điều, Tử Hy này, phạt em nương đồ cho chị, được không?”

“Vâng, đương nhiên là được rồi”, Mai Tử Hy vui vẻ đáp.

Mặc dù nói thế nhưng Nhan Nặc không ăn được mấy, bởi vì đồ nướng thường rất nóng, không có lợi cho vết thương của cô, bà Phương thấy vậy liền nấu cho cô một nồi cháo trứng thịt nạc để bồi bổ.

Còn Tần Phóng cứ sầm mặt, mọi người cũng không ai dám chọc giận anh, ngoan ngoãn ngồi ăn uống, sợ lại khiến anh không vui. Nếu không phải sự việc ra đột ngột, mọi người đều dồn hết sự quan tâm về phía Nhan Nặc thì sẽ phát hiện ra hành động của Tần Phóng rất đáng để “nghiên cứu”, dù sao lúc đó anh cũng vô cùng kích động, đã vượt qua mức độ quan tâm của sếp với nhân viên.

Lúc về, Tần Phóng không đưa Nhan Nặc về nhà ngay, anh vòng qua bệnh viện, anh càng nghĩ càng cảm thấy để bác sĩ xem qua vết thương thì mới yên tâm được. Nhan Nặc cảm thấy anh quá quan trọng hóa vấn đề nên anh nói thế nào cô cũng không nghe.

Nhan Nặc nghiêm túc nói: “Sếp tổng, tôi chỉ bị thương nhẹ thôi, ban nãy cũng bôi thuốc rồi, không cần phải tới bác sĩ.”

Làm gì có chuyện Tần Phóng nghe lời cô cơ chứ, anh đứng thong dong ngoài cửa xe, nhìn cô chằm chằm nói: “Đ bác sĩ cũng đâu có gì sai.”

Nhan Nặc bất mãn chu môi, lẩm bẩm: “Mình sốt ba mươi chín độ thì không chịu đi bác sĩ, vết thương bé tí thế này mà cứ bắt người ta đi...”

Thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Tần Phóng, cô đành hậm hực bước xuống xe.


Trong bệnh viện, Tần Phóng còn sốt sắng hơn cả Nhan Nặc, bác sĩ nói nên chú ý và phải kiêng cái gì, anh nghe chăm chú như sợ bỏ sót điều gì đó.

“Thời đại này hiếm có chàng trai nào quan tâm bạn gái như thế này...”

Nghe thấy thế, Tần Phóng hơi luống cuống, anh đưa mắt nhìn Nhan Nặc, thấy sắc mặt cô vẫn bình thường, hình như không nghe thấy lời ông bác sĩ nói, lúc đó anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Đợi tới khi về tới cổng nhà Nhan Nặc, Tần Phóng mới dặn dò cô thật cẩn thận rồi đưa thuốc cho cô, xem ra anh còn không yên tâm nên hỏi lại: “Thế nào, nhớ hết chưa?”

Nhan Nặc gượng cười, đáp: “Cảm ơn, tôi nhớ hết rồi, sếp Tần yên tâm, tôi không làm lỡ công việc đâu.”

Thấy thái độ khách khí và xa cách của cô, sự nhiệt tình của Tần Phóng lại xẹp xuống như trái bóng xì hơi, cảm xúc thật khó tả.

Sau một lúc im lặng, anh nói: “Ừ, không làm lỡ việc thì tốt quá!”

Nói xong, anh lái xe đi thẳng, không thèm ngoái lại.

Nhan Nặc lặng lẽ đứng dựa vào cánh cửa, nhắm mắt rồi lại mở mắt nhìn túi thuốc to đừng trước mặt, bất giác nhớ đến ánh mắt quan tâm ban nãy của anh.

Có một số việc có thể giả vờ như không biết thì cứ coi như không biết vậy.

Chương 18

Tần Phóng uể oải dựa vào thành ghế, liên tục xoay xoay bút vẽ, bên ngoài, mặt trời đã lên cao. Nhan Nặc vừa nhận điện thoại của khách hàng, ánh mặt trời đang chiếu rọi trên gương mặt dịu dàng của cô, anh cười nhạt, nhìn ra xa, vết sưng đỏ vẫn ẩn hiện trên mu bàn tay cô.

Nhớ lại thái độ xa cách và lạnh nhạt của cô hôm qua, ánh mắt Tần Phóng lại chùng xuống, anh im lặng một lúc rồi cầm điện thoại gọi nội bộ: “Lỗi Tử, cậu qua đây một lát.”

Anh vừa dứt lời, Phương Lỗi đã xuất hiện ở cửa văn phòng. Lúc đi qua Nhan Nặc, anh bỏ kính râm xuống hỏi thăm: “Thế nào? Tay đỡ chút nào chưa?”

Đang vùi đầu trong đống tài liệu, Nhan Nặc ngẩng lên nhìn anh rồi bất lực đáp: “Sếp Phương, tôi sắp khỏi đến nơi rồi.”

Cô cố ý nhấn mạnh, bởi vì trong tuần này không biết đây là lần thứ bao nhiêu hai người đối thoại như thế này, chắc chắn là vị giám đốc kinh doanh này quá rảnh rỗi.

Ngoài thuốc Tần Phóng mua cho, Phương Lỗi, Hàn Dược cũng mang thuốc tới cho cô, Mai Tử Hy cũng thường xuyên tới giúp cô đánh tài liệu, rõ ràng mọi người coi cô như quốc bảo gấu trúc vậy. Cô nhìn mu bàn tay mình, khi cử động mạnh thì chỉ hơi đau một chút thôi, thực sự cũng sắp khỏi rồi.

Phương Lỗi thấy ngại, ho khan một tiếng: “Khà khà, tôi tiện thì hỏi thế thôi, khỏi là tốt rồi, khỏi là tốt rồi.”

Nếu còn không khỏi thì có người sắp phát điên rồi.

Anh đang định đi thì nghe thấy Nhan Nặc nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm.”

Anh dừng lại, trong lòng thở dài, những câu nói dịu dàng thế này đáng lẽ phải nói với Tần Phóng mới đúng, cái máy chuyển lời và trinh thám như anh đây làm thế là lâu lắm rồi.

Phương Lỗi bước vào rồi ngồi xuống trước mặt Tần Phóng, báo cáo tình hình hôm nay: “Tôi thấy tay cô ấy tương đối hồi phục rồi, cậu ngày nào cũng xị cái mặt này cho ai coi chứ? Dọa ai đấy?”

Thực sự anh không quen với sự im lặng của Tần Phóng mấy hôm nay, có cảm giác anh ta sắp nổ tung trong im lặng. Có câu nói rất hay, tình cảm cần thời gian, con người khi tới một giai đoạn nào đó sẽ gặp được người hợp với mình, sau đó sẽ âm thầm thay đổi bản thân, giống như Tần Phóng vậy.

“Ừ.” Tần Phóng đáp lại một tiếng lạnh nhạt, dường như đang có tâm sự.

Phương Lỗi thấy hình như anh không có ý định chia sẻ nỗi niềm yêu thầm với mình nên đành nói sang chuyện công việc, cố gắng phá tan bầu không khí trầm mặc này: “Công trình bên Thịnh Thế đang bắt đầu thi công các bộ phận rồi, khi nào cậu đi xem được?”

Nghe thấy hai từ Thịnh Thế, Tần Phóng chau mày, bất giác lại nhớ tới quan hệ của Đoàn Dịch Sâm và Nhan Nặc, ngoài mặt thể hiện rõ sự không hài lòng, lạnh lùng hỏi lại: “Mấy việc này trước giờ không phải mình cậu xử lý sao?”

Phương Lỗi thong dong đáp: “Nói thì nói như thế, nhưng lần này không giống. Dự án lớn thế này cậu cứ đi một lần để thể hiện sự tôn trọng họ, chúng ta có thể mở rộng quy mô kinh doanh hay không đều phải dựa vào lần này.”

Nếu dự án đầu tiên khiến khách hàng hài lòng thì lần thứ hai, thứ ba cũng sẽ lọt vào tầm ngắm của họ mà thôi.

Tần Phóng suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy cậu sắp xếp thời gian giúp tôi, đến lúc đó tôi đi là được chứ gì.”

“Cũng được.”

Chớp mắt đã tới cuối năm.

Lẽ ra tháng này Liễu Tư Thần sẽ chuyển tới ở cùng Nhan Nặc, nhưng cuối năm có hai ngày lễ Giáng sinh và năm mới nên khu tắm suối nước nóng nhà cô không đủ người làm, đành lùi tới tháng Một mới tới được.

Tần Phóng là du học sinh trở về từ nước ngoài nên cũng quen với các ngày lễ của phương Tây, vì thế nghỉ Giáng sinh và năm mới đủ mười ngày, Nhan Nặc cũng vì thế mà rỗi rãi. Trước đây, vì tay đau không thể chạm nước nên mấy ngày liền cô đều ăn cơm bụi, lâu dần thành lười vào bếp, mấy ngày nghỉ cũng không nấu nướng, thành ra nhàn rỗi.

Nhan Nặc ăn mì rồi đi dạo dọc phố ẩm thực, gió đông lạnh như dao cắt thổi qua khiến mặt cô đỏ bừng vì lạnh. Tay cô cầm cốc trà sữa nóng hổi, các ngón tay mân mê thành cốc, thỉnh thoảng cô lại nhấp một ngụm thưởng thức vị ngọt của trà sữa thơm thơm, khóe mắt cong lên như mảnh trăng non.

Mấy sạp hàng trên phố đã bày hết những món đồ chào mừng ngày lễ, những chiếc mũ Noel đỏ rực, người tuyết trắng, cây thông xanh, chốc chốc lại vang lên khúc ca Giáng sinh rộn ràng.

Nhớ lại ngày nhỏ cô luôn nghĩ rằng ông già Noel thực sự chui ra từ ống khói, sau đó nhẹ nhàng đặt món quà cô mơ ước ở đầu giường, giống như những giấc mơ trong truyện cổ tích, sau đó cô mới biết tất cả đều là do bố cô làm, bất giác cô bật cười vì sự ngốc nghếch của mình.

Vì thế cô cảm thấy những ngày lễ là dịp vô cùng đặc biệt, nó luôn khiến người ta chờ đợi, mong ngóng và cảm thấy trong lòng ấm áp.

Sau khi về nhà, Nhan Nặc tắm rửa rồi bó gối ngồi trên sofa xem phim Hàn Quốc, mặc dù có phần hơi kịch nhưng cô thích cảm giác ấm áp của những kết cục đại đoàn viên, hạnh phúc. Mới xem được nửa tập một thì điện thoại reo, là nhạc chuông bài Ba con gấu. Hồi cấp ba, cô có đọc bộ truyện tranh này, cứ nghĩ khi chuyển thể sẽ thua kém nguyên tác, không ngờ cũng hấp dẫn không kém, thậm chí, còn khiến người xem phì cười.

Là điện thoại của Tư Thần: “Nha đầu kia, đêm Giáng sinh có hẹn hò gì không? Tớ mệt đến nỗi sắp gục rồi đây, sợ ngày mai không còn sức mà quan tâm tới cậu nữa nên gọi điện trước vậy.”

Nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô bạn, Nhan Nặc cong môi nói: “Nếu thực sự bận thế thì tớ qua đó giúp một tay nhé!”

Dù sao cô cũng đang rảnh rỗi.

“Không cần, không cần, tớ chỉ muốn than thở với cậu chút thôi, nếu cậu có thời gian thì ngoan ngoãn dọn dẹp phòng sạch sẽ cho tớ nhờ.”

Đầu máy bên kia hình như có ai đó đang gọi Tư Thần, cô vội vàng nói: “Thật là, nghỉ ngơi một chút cũng không được. Thôi, không nói chuyện với cậu nữa, có khách tới, bye nhé!”

Nhan Nặc biết tính vội vàng của cô bạn nên chỉ khẽ cười, nhớ tới khu tắm suối nước nóng ấm áp cô đã từng ở hơn nửa năm, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc. Phong cảnh ở đó rất đẹp, vì thế nhiều cặp tình nhân hoặc các gia đình thường chọn đến nghỉ ngơi trong những ngày đông giá buốt, ngâm mình và vui chơi một chút.

Không lâu sau điện thoại lại đổ chuông, Nhan Nặc tưởng cô ấy còn việc gì đó chưa dặn dò nên nghe máy mà không nhìn xem ai gọi.

“A lô, là tôi.” Là giọng nói còn trầm ấm hơn mức bình thường của Tần Phóng.

Nhan Nặc nhớ lại sự quan tâm “thái quá” mấy hôm nay của anh, bất giác cô nắm chặt điện thoại, nói: “Vâng, sếp Tần, có chuyện gì không?”

Tần Phóng ngập ngừng một chút rồi nói: “Cô... đêm Giáng sinh có bận gì không?”

Nhan Nặc im lặng, cô nhìn màn hình ti vi mà như không, sau đó nghe thấy tiếng mình lạnh lùng trả lời: “Thật ngại quá, tôi có kế hoạch mất rồi.”

“Ờ, vậy à?”

Một lúc lâu, cả hai đều im lặng, cuối cùng Tần Phóng lên tiếng trước: “Cô cũng biết đấy, hôm đó có buổi tiệc từ thiện, tôi chưa tìm được partner nên mới hỏi cô thôi, nếu cô không có thời gian thì thôi.”

Nói xong, anh liền cúp máy.

Bước đầu tiên khó khăn của tên họ Tần nào đó thất bại nửa đường rồi.

Nhan Nặc sững lại khi nghe tiếng máy tút tút, lòng rối bời, sau đó cô thở dài, tắt ti vi rồi trèo lên giường vùi đầu vào chăn, quyết định tạm thời trốn trong vỏ ốc.

Trận tuyết đầu mùa ở thành phố này đúng vào đêm Giáng sinh, tuyết lất phất bay.

Thực ra Nhan Nặc sợ nhất là những ngày lễ chỉ có một mình, trước đây khi ở nhà có bố bên cạnh, đến khi học đại học thì có bạn cùng phòng, sau đó có Đoàn Dịch Sâm, Tư Thần... đột nhiên cô mới nhận ra năm nay là năm đầu tiên cô một mình đón Giáng sinh.

Cô mặc chiếc áo mới mua khi cùng Mai Tử Hy đi shopping tuần trước, áo măng tô đỏ, phía sau còn có một chiếc mũ to - đây là style cô rất thích. Gió lớn quá, từ trước cô đã thích mua áo khoác và mũ len đồng bộ, cứ đến mùa đông là đội mũ, quấn khăn che nửa mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn linh hoạt.

Quảng trường trung tâm thành phố người qua lại đông đúc, siêu thị và các nhà hàng đều chật cứng người.

Nhan Nặc cảm thấy vui vui, dường như cô đã hòa mình vào không khí náo nhiệt này, bất giác cô nhìn thấy bến đợi xe buýt quen thuộc, bao năm qua nó cũng đã thay đổi, cô quay người đi theo một hướng khác.

Bất giác người đi đằng trước cô đánh rơi khăn mà không biết, cô vội nhặt rồi vỗ nhẹ vai người đó: “Chị ơi, chị đánh rơi khăn rồi.”

Người đó quay đầu lại, thấy chiếc khăn quen thuộc liền cầm lấy rất tự nhiên, đang định cảm ơn thì người đó nhìn Nhan Nặc đầy vẻ ngạc nhiên rồi nói: “Tiểu Nặc?”

Cô không đợi Nhan Nặc kịp phản ứng, ôm chầm lấy Nhan Nặc, luôn miệng nói: “Cảm ơn ông trời có mắt, cuối cùng cũng cho tớ gặp lại cậu rồi.”

Nhan Nặc sững lại nhìn cô gái trước mặt, cô vén tóc, sự tự tin và trưởng thành hiện rõ qua ánh mắt, chính là cô bạn cùng phòng - Liên Nguyệt, cũng chính là quân sư tình yêu của cô.

Tất cả những chuyện thời đại học lần lượt hiện lên trước mắt cô. Liên Nguyệt lớn hơn cô một tuổi, vì bạn trai Lý Thụy nên mới chuyển tới thành phố này học nghiên cứu sinh, cũng là thành phần hoạt bát, hiếu động trong lớp. Nhan Nặc là người nhỏ tuổi nhất trong ký túc vì thế Liên Nguyệt chăm sóc cô nhất. Cả hai cùng nhau ăn cơm, lấy nước, giành chỗ, tự học, nằm nói chuyện, giảm béo, ngắm trai đẹp...

Nhớ lại mọi thứ, mắt cô lại mơ màng...

Nhan Nặc nghèn nghẹn trong cổ họng: “Liên Nguyệt...” Cô không biết phải nói gì bây giờ.

Liên Nguyệt vừa giận vừa buồn cười, cô kéo tay Nhan Nặc rồi ngó nghiêng: “Này, cậu cảm động quá hay là không muốn gặp tớ thế hả? Nha đầu chết tiệt, lâu lắm không gặp mà cậu cứ xinh đẹp thế này, không giống tớ bị thời gian đầy đọa tới xanh mặt rồi.”

“Cậu vẫn không thay đổi tí nào, cái miệng không bao giờ tha cho người khác.”

Nhan Nặc cười rồi lắc đầu, đối mặt với những người bạn cũ như Liên Nguyệt, bởi một số biến cố nên cô cố ý tránh những người và việc có liên quan, nghĩ lại thấy cũng không nên.

Cảm thấy đứng bên đường nói chuyện cũng không tiện, Liên Nguyệt liền kéo Nhan Nặc vào quán McDonald gần đó ngồi cho ấm, dần dần xua tan cái lạnh mùa đông.

Ngồi chưa nóng chỗ Liên Nguyệt đã hỏi: “Nói thật đi, đang yên đang lành sao cậu đột nhiên biến mất thế? Tụi tớ tìm cậu tới phát điên, tớ muốn mời cậu ăn cỗ cưới cũng không tìm thấy người...”

Nhan Nặc che miệng không dám tin, cô hỏi lại: “Cậu kết hôn rồi, với Lý Thụy à? Bao giờ thế?”

Liên Nguyệt gí ngón tay lên trán Nhan Nặc rồi nói: “Đồ nha đầu vô lương tâm, có phải trọng sắc khinh bạn không thế? Tụi tớ tốt nghiệp chưa tới nửa năm đã đăng ký rồi, lúc đó Lý Thụy bị điều đi vùng khác nên cỗ cưới đầu năm nay mới làm bù. Còn cậu thì sao, cậu với Đoàn Dịch Sâm thế nào rồi?”

Nhan Nặc cười đau khổ: “Tớ á? Tụi tớ chia tay lâu ròi.” Nếu đã không thể thành đôi thì chỉ còn cách buông tay.

Liên Nguyệt uống một ngụm cà phê, suýt nữa thì phun hết ra ngoài: “Không phải chứ? Hai cậu là đôi kim đồng ngọc nữ được trường đại học T công nhận đấy.”

Bỗng chốc Liên Nguyệt thấy thương cảm.

Nhan Nặc cúi đầu che giấu ánh mắt buồn bã: “Cái gì mà kim đồng ngọc nữ chứ? Nói chung, không hợp thì chia tay. Tớ lại ngưỡng mộ cậu đấy, hồi đó cứ hai, ba ngày lại chia tay, bây giờ tu thành chính quả rồi còn gì.”

Liên Nguyệt biết bây giờ cô không muốn nói về chuyện của mình nên nói nhỏ: “Tớ có gì mà ngưỡng mộ chứ, không phải là sắp ế thì tớ cũng không lấy anh ấy đâu, bây giờ thì cố gắng mà sống thôi.”

Dường như nhớ tới điều gì đó, cô chau mày rồi vỗ vai Nhan Nặc: “Đợi chút, tớ gọi điện tí.”

“A lô, ở đâu thế? ừ, vậy tới bên này đi, em nhìn thấy hai người rồi”, cô nói rồi hướng ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay.

Nhan Nặc ngó theo hỏi: “Là Lý Thụy à?”

“Ừ, đêm Giáng sinh mà, khó khăn lắm cả hai mới được nghỉ nên ra ngoài đi dạo chút.” Liên Nguyệt cười, gật đầu trả lời.

Lúc này, một chàng trai tuấn tú mặc áo măng tô màu vàng nhạt đẩy cửa bước vào, trên tay còn bế một đứa nhỏ mặc quần áo như chú gấu con, không phải Lý Thụy thì là ai?

Lý Thụy cũng biết Nhan Nặc, lúc thấy cô tuy cũng ngạc nhiên nhưng mau chóng lấy lại tinh thần, cất tiếng chào cô.

Liên Nguyệt đón đứa nhỏ từ tay Lý Thụy rồi quay sang nhìn Nhan Nặc: “Nhìn này, thằng nhóc nhà tớ đáng yêu không?”

Nhan Nặc liên tục bị bất ngờ, cô ngạc nhiên kêu lên: “Cậu, các cậu có em bé rồi sao?”

Thế này thì nhanh quá đi mất. Hèn chi cô cảm thấy cô ấy trưởng thành lên nhiều, hóa ra đã làm mẹ.

Liên Nguyệt xua tay, phản bác: “No, no, đây gọi là chiến nhanh quyết nhanh, phụ nữ ngoài ba mươi mới sinh là muộn đấy.”

Nhan Nặc nhìn gương mặt hồng hào của đứa nhỏ, cảm thấy nó đáng yêu quá, bèn đưa tay nựng nó một hồi: “Tớ cảm thấy mắt và miệng nó giống bố, gò má giống mẹ.”

Lý Thụy khẽ cười, anh thân mật khoác tay vợ, nói: “Em thấy chưa, ngay cả Nhan Nặc cũng nói mắt nó giống anh, em còn cãi nữa không?”

Liên Nguyệt đỏ mặt nhìn Lý Thụy âu yếm: “Đúng thế, đúng thế, con trai giống anh, không giống em chút nào.”

Nhan Nặc thấy Liên Nguyệt làm bộ trước mặt Lý Thụy bèn phì cười, trong lòng cũng cảm thấy vui thay cho bạn vì cô tìm được bến bờ hạnh phúc.

“Tiểu Nguyệt, sắp sáu giờ rồi.”

Lý Thụy nhìn đồng hồ rồi bất lực nhìn Nhan Nặc: “Công ty anh tối nay có tiệc, chắc tụi anh phải đi rồi, thật ngại quá!”

“Thế ạ, đến muộn tí thì có sao đâu, khó khăn lắm chúng em mới gặp nhau...” Liên Nguyệt tỏ vẻ không vui.

Nhan Nặc sợ vì mình mà đôi trẻ cãi nhau nên vội nói mình cũng có hẹn, sau đó cho bạn số điện thoại rồi thề lên thề xuống sẽ giữ liên lạc, có thế Liên Nguyệt mới yên tâm ra về.

Cô ngồi lại một mình ở đó, nhìn theo gia đình bạn hạnh phúc bên nhau, trong lòng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.

Cả gia đình...

Full | Lùi trang 5 | Tiếp trang 7
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ