- Mễ Bối, có thật là ngươi muốn rời khỏi Thiên đình không?
Ngọc Đế nghiêm khắc hỏi Đào Hoa Tiên Tử.
Đáp lại câu hỏi của Ngài là một cái gật đầu kiên quyết.
- Sau khi xuống hạ giới, ngươi sẽ là người trần mắt thịt, không thể sử dụng pháp thuật của Thiên giới. Hơn nữa, đây là ngươi bị đày xuống dưới đó, nên ở nhân gian, ngươi sẽ phải trải qua rất nhiều khổ nạn. Để ngăn ngươi tiết lộ chuyện thiên đình, ta sẽ biến ngươi thành người câm!
- Con biết ạ.
- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, ngươi vi phạm luật lệ thiên đình, đáng lẽ phải đầy xuống hạ giới, không thể trở lại thành tiên, nhưng niệm tình ngươi và Cửu hoàng tử của ta đã có hôn ước, ta tha cho lần này. Nên nhớ, ngươi chỉ có hai mươi ngày ở dưới hạ giới mà thôi.
- Cảm tạ Ngọc Đế đã khoan dung!
...
- Bối Bối, có thật nàng muốn rời xa thiên đình, rời xa ta không? Hay để ta xin phụ vương khai ân, tha cho nàng lần này nhé?
Một chàng trai tuấn tú mặc áo lụa, đầu đội kim khôi len lén nắm tay Mễ Bối, nôn nóng hỏi.
- ... Dưới hạ giới có ân nhân của thiếp. Ân nghĩa này, thiếp nhất định phải báo đáp.
Mễ Bối dịu dàng gật đầu, quay mặt đi, không nỡ nhìn vẻ mặt buồn bã trong mắt Cửu Hoàng tử.
- Vậy nàng nỡ rời xa ta sao?
Hoàng tử kéo vạt áo Mễ Bối, giật nhè nhẹ.
- Chỉ có hai mươi ngày, sẽ nhanh thôi mà.
Mễ Bối nhẹ nhàng an ủi, giọng nàng mền mại như nước.
- Chúng ta đều là người lớn cả rồi, hơn nữa chàng lại là hoàng tử nữa, đừng trẻ con thế có được không?
- Nhưng ... một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới. Ta đợi nàng chỉ hai mươi ngày, thời gian trôi đi rất nhanh. CÒn nàng thì sao chịu được hai mươi năm chờ đợi? Phụ vương cũng đã nói rồi, người sẽ bắt nàng phải chịu những nỗi khổ xưa nay chưa từng có. Ta sợ nàng sẽ không chịu đựng nổi...
- Chàng yên tâm đi mà, sẽ không có chuyện gì đâu.
Nói xong, Mễ Bối quay mặt lại nhìn hoàng tử.
Hoàng tử chỉ biết thở dài, chầm chậm cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán Mễ Bối.
- Bối Bối, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đợi nàng trở về!
...
- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, trước khi xuống trần, ngươi có nguyện vọng gì không?
- Xin ngài cho tôi đầu thai vào đất nước của ân nhân cứu mạng tôi.
- Ân nhân cứu mạng ngươi? Người đó là ai?
- Người ấy tên là...
Nhân gian, một bệnh viện ở Tây Thành
- A, sinh rồi! Chúc mừng, chúc mừng! Là một tiểu thư xinh đẹp, đáng yêu!
Y tá vui mừng nói với người sản phụ yếu ớt đang nằm trên bàn đẻ.
- Cô nhóc! Đúng là cứng đầu, suốt hai mươi tiếng đồng hồ mới sinh ra được cô đấy! Làm mẹ cô mệt đến gần hết cả hơi rồi kia kìa! Đúng là tiểu yêu tinh thích làm khổ người khác!
Cô y tá đùa với đứa trẻ vừa mới chào đời.
Nó thật xinh đẹp, khuôn mặt tựa hạt ngọc trân châu (một loại gạo ở Trung Quốc, hạt rất trong và đẹp) vậy, vừa trắng vừa rạng ngời, cặp môi nhỏ xinh, hồng hồng như cánh hoa đào. Đột nhiên cô y tá nhận ra đứa bé có điều khác lạ. Nó không khóc, chân tay giãy giụa, quơ loạn trong không khí, sắc mặt xanh mét.
- Nhanh lên, đứa bé ở trong bụng mẹ lâu quá, bây giờ không thở được rồi! Mau mau cấp cứu!
Cô y tá đang bế đứa bé nôn nóng hét lên.
Mười phút sau...
- Ôi... Một sinh mạng đáng yêu như thế mà vừa chào đời đã kết thúc rồi... Thật đáng tiếc... Cô xem, môi nó hồng như cánh hoa đào ấy, lớn lên nhất định trở thành một cô giá xinh đẹp cho mà xem! Thật đáng tiếc...
Tất cả các bác sỹ và y tá trong phòng cấp cứu đều thấy xót xa cho đứa bé đáng thương. Có lẽ như vậy cũng là may mắn, đứa bé sẽ không phải chịu nhiều đau khổ của cuộc đời này nữa. Người mẹ như đứt từng khúc ruột, ngất đi mấy lần.
Sau khi tim đứa trẻ ngừng đập một giờ đồng hồ, đột nhiên bầu trời tối sầm lại trong nháy mắt. Nửa tiếng sau, phía chân trời, một tia sáng lóe lên, tiếp sau là tiếng sấm vang trời. Mọi người chưa bao giờ nghe thấy tiếng sấm nào lớn như vậy. Tất cả đều không khỏi giật mình. Lúc này, trên trời bỗng hiện lên một quầng ánh sáng màu hoa đào sáng lấp lánh, lượn lờ phía trên thành phố. Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng kỳ lạ này làm cho ngây người, phụ nữ thì dùng tay che miệng, sợ không kìm nén nổi mà hét lên, đàn ông thì sợ đến nỗi lưng áo đầm đìa mồ hôi.
Cũng may, đây không phải ngày tận thế. Quãng sáng màu hồng lượn mấy vòng trên không rồi hướng xuống một bệnh viện ở phía tây thành phố, sau đó biến mất.
- Oa...oa...
Khi quãng sáng màu hồng kia nhập vào bé gái sơ sinh, một giây sau, bé gái có trái tim ngừng đập hơn một tiếng đồng hồ, bị tuyên bố là đã chết ấy, đột nhiên kêu toáng lên. Tiếng kêu rất lớn, rất vang, tựa như tiếng chuông trong ngồi chùa cổ. Tất thảy đều kinh sợ. Lẽ nào là yêu tinh chuyển thế? Không ai dám thở mạnh.
Một bác sỹ lớn tuổi có uy tín trong bện viện lấy hết can đảm bước về phía đứa bé, nghi hoặc, chau mày chẩn đoán trong giây lát, sau đó quay người lại, kinh ngạc thốt lên:
- Sống lại rồi!
Tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán.
Lúc này, mây đen đã tan, ánh mặt trời lại chiếu rọi, bầu trời lại trở về màu xanh thăm thẳm vốn có.
- …
Mễ Bối lo lắng đến nỗi không dám thở mạnh, nhìn gương mặt tuấn tú của Mạc Ngôn Hy mỗi lúc một gần hơn.
- Đồ ngốc!
Mạc Ngôn Hy gõ lên đầu Mễ Bối một cái.
- Không biết đàn còn *****ng vào làm gì? Để tôi biểu diễn cho cô.
Vừa nói, Mạc Ngôn Hy vừa cười hì hì ngồi xuống ghế, giơ ngón tay cái lên đắc ý nói với Mễ Bối:
-Tôi đây không thích bị sùng bái quá đâu!
…
Gã con trai này đáng là một kẻ hỉ nộ khó lường. Mễ Bối giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc Mạc Ngôn Hy chăm chú đàn, khí chất cao quý, vẻ mặt thanh tú khiến anh ta giống như một quý tộc trẻ tuổi, những âm thanh du dương như nước chảy mây trôi vang lên theo nhịp múa của những ngón tay thon dài. Khúc nhạc đã kết thúc mà Mễ Bối vẫn ngẩn người ra.
Mạc Ngôn Hy lúc này, liệu có phải là gã ngang ngược càn quấy hôm nào không.
Thấy vẻ kinh ngạc hiện trên gương mặt Mễ Bối, Mạc Ngôn Hy lại đắc ý, lắc lắc đầu, nói:
- Hì! Lâu lắm rồi không *****ng vào đàn, tay cứng hết cả! Năm đó tôi còn là cao thủ cấp quốc gia cơ đấy!
Thấy gương mặt ngưỡng mộ của Mễ Bối, anh chàng cố ý ra vẻ thần bí, nói:
- Thế nào? Muốn học không?
- Học? Anh chịu dạy em?
Mễ Bối kinh ngạc mở tròn mắt.
- Chẳng lẽ đánh đàn mà tôi cũng không dạy được à? Nào, đến đây, ngồi xuống!
Mạc Ngôn Hy chỉ tay vào chỗ trống bên cạnh mình. Mễ Bối cẩn thận ngồi xuống.
- Tay! Mạc Ngôn Hy đột nhiên nói.
- …?
Mễ Bối ngẩn người ra không kịp phản ứng.
- Bảo đưa tay đây!
Mạc Ngôn Hy quả nhiên không có tính kiên nhẫn, thô lỗ giắng lấy cánh tay trắng ngần của Mễ Bối, đặt lên phím đàn. Mệ Bối bị sự tiếp xúc bất ngờ này làm cho giật mình sợ hãi, hai tay đờ ra đặt trên phím đàn,phát ra những âm thanh không theo một trật tự nào hết.
“Anh ấy gần mình quá…” Mễ Bối ngửi thấy cả mùi nước gội đầu thơm mát từ anh ta. Hơi thở của cô càng lúc càng gấp gáp, cả không khí xung quanh cũng vô cùng lãng mạn.
Cô vụt ngẩng đầu lên, mới phát hiện trong phòng đã chật cứng người từ lúc nào. Khoé mắt bà Mạc long lanh ngấn lệ, vú Lý cũng cười rất hân hoan.
- Con…
Bà Mạc vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ thốt lên:
- Cuối cùng con cũng chịu đàn lại rồi?
Giờ Mễ Bối mới nhận ra mình đang dựa sát vào người Mạc Ngôn Hy, vội vàng đứng dậy. Mạc Ngôn Hy cũng cảm thấy lúng túng, nhìn Mễ Bối rồi làu bàu:
- Hừm… Con lên lầu đi ngủ đây!
Bà Mạc Hình như không để ý đến chuyện của hai đứa trẻ tiến triển thế nào, chỉ phấn khích ôm lấy Mễ Bối nói:
- Mễ Bối, con có biết không? Năm năm nay, Hy Hy không *****ng đến đàn rồi đó! Năm năm trước, con trai mẹ là thần đồng trong giới âm nhạc đấy…
- Bà già lẩm cẩm…
Mạc Ngôn Hy đang đi lên lầu, nghe thấy liền lạnh lùng ném lại một câu.
Bà Mạc bị con trai mắng mà vẫn không hề để tâm, mừng rỡ gọi điện thoại báo tin cho chồng.
Tại sao năm năm ròng Mạc Ngôn Hy không *****ng tới đàn? Tại sao chỉ ngẫu nhiên đàn một lần đã làm cho cả nhà họ Mạc rộn lên sung sướng? Tại sao Mạc Ngôn Hy lại có hai cá tính hoàn toàn khác nhau như thế?
Tại sao?
…
Bữa tối vốn rất vui vẻ, ông Mạc hôm nay cũng xuất hiện, gương mặt lạnh lùng thi thoảng cũng nở nụ cười.
- Con trai chúng ta lại chơi đàn rồi, cuối cùng thì con trai chúng ta cũng chơi đàn trở lại rồi…
Trong bữa ăn, bà Mạc không ngừng nhắc đi nhắc lại câu nói này, vẻ hưng phấn đọng lại trên mặt rất lâu, cứ như là Mạc Ngôn Hy chơi đàn trở lại thì ánh sáng trở về với thế giới này vậy.
- Hy Hy chịu mở nắp đàn lần nữa, tất cả đều nhờ đứa con gái ngoan này của chúng ta!
Bà Mạc vừa nói vừa mỉm cười gắp thức ăn cho Mễ Bối. Mễ Bối ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy ông Mạc khẽ gật đầu với mình, tỏ ý tán thưởng. Cô xấu hổ lại cúi gằm mặt xuống, len lén nhìn sang Mạc Ngôn Hy bên cạnh. Anh ta thì vẫn hờ hững như không,chậm rãi gắp thức ăn trên bàn.
- Đúng rồi, lát nữa có người đến thay hết tất cả máy lạnh trong các phòng, cái cũ đã dùng hơn một năm, cũng phải thay rồi.
- Tất nhiên là trừ phòng của Mễ Bối ra, vì đó là phòng mới.
Rồi bà quay sang con trai:
- Vì vậy, hôm nay bố mẹ sẽ đến công ty ngủ một đêm.
Lúc này, cả nhà đều mở tròn mắt nhìn bà.
- Ừm… Hy Hy đừng ra ngoài nữa, ở nhà với em gái con một đêm đi… Ừm… cứ vậy đi nhé!
Nghe xong câu nói này, cả Mễ Bối lẫn Mạc Ngôn Hy đều tròn mắt ngạc nhiên. Mạc Ngôn Hy đứng vụt dậy, hét lớn:
- Mẹ… mẹ điên rồi à?
-Quyết định vậy đi! À, Chính Hoa, ăn cái này đi, món này ngon lắm!
Bà Mạc coi như không nghe thấy, cầm đũa gắp thức ăn cho chồng.
- Mẹ… mẹ có nghe con nói không đấy?
- À… Chính Hoa à, lát nữa tôi với ông đi xem phim đi… Hôm nay phim hay lắm… phim hài đấy…
- Mấy người… âm mưu! Con không thích! Tối con đi ngủ khách sạn!
Mạc Ngôn Hy thấy bị coi thường, tức giận chồm lên bàn ăn, hét như bị thần kinh.
- Ôi! Đi đi! Đi hết đi! Vú Lý, hôm nay mọi người cũng nghỉ một hôm đi! Mọi người đi hết đi, lát nữa có người đến tháo điều hoà ra rồi.
Vừa nói, tất cả vừa đi ra cổng, coi như cậu con quý tử của nhà họ Mạc đang tức đến xịt khói kia là người vô hình.
- Được! Đi hết đi! Lát nữa con cũng đi! Mạc Ngôn Hy cáu kỉnh buông ra một câu.
- Hy Hy!
Bà Mạc đột nhiên quay người lại, thái độ nghiêm trang xưa nay chưa từng thấy:
- Con là đàn ông, mà sao vô trách nhiệm thế? Lẽ nào con để một cô gái yếu đuối như Mễ Bối phải ở nhà một mình trong căn nhà lớn thế này? Lát nữa có thợ đến đây… Đám công nhân ấy có khi đã lâu không… Nhỡ thấy Mễ Bối xinh đẹp thế này lại… thì sao?
Nói xong, cả nhà liền đi hết, để lại mình Mạc Ngôn Hy và Mễ Bối ở lại.
Đại sảnh trong nháy mắt đã trở nên yên lặng, thi thoảng lại nghe thấy tiếng Mạc Ngôn Hy bẻ tay răng rắc vì tức giận mà không thể làm gì được. Gió đêm thổi tới, làm chiếc đèn chùm rực rỡ trên trần nhà lắc la lắc lư, Mễ Bối cảm thấy hơi chóng mặt.
Thấy dáng vẻ tức tối của Mạc Ngôn Hy, Mễ Bối lấy hết dũng khí bước tới, nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo anh ta.
- Làm cái gì vậy? Đừng chạm vào người tôi!
Mạc Ngôn Hy hét lên, làm Mễ Bối sợ hãi rút vội tay lại. Anh ta đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền quay đầu lại trừng mắt lên nhìn cô. Cặp mắt Mễ Bối còn trong sáng hơn cả pha lê.
- Đúng rồi, sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Có thể cô đồng mưu với bọn họ? Nói, có phải cô và họ đã cấu kết với nhau không?
Mạc Ngôn Hy hung hăng hỏi.
Mễ Bối hoang mang không hiểu đối phương đang nói gì, chỉ khe khẽ lắc đầu. Mạc Ngôn Hy hiểu Mễ Bối không biết nói dối. Thấy cô đã phủ định, anh ta cũng không nói gì thêm nữa.
Suốt nửa tiếng đồng hồ, Mạc Ngôn Hy vẫn luôn miệng lẩm bẩm:
- Vẫn là cái trò ấy! Mẹ nó chứ, chẳng mới mẻ gì hết!
Tối muộn, Mễ Bối muốn đi tắm.
- Tắm cái gì mà tắm! Lát nữa đám thợ kia có ăn thịt cô thì tôi cũng mặc kệ đấy! Mạc Ngôn Hy doạ dẫm.
Có điều hôm nay cô có ra ngoài, khắp người đẫm mồ hôi, không tắm thì rất khó chịu. Mễ Bối bước ra từ phòng tắm, khắp người thoang thoảng mùi hương hoa thơm ngát, những hạt nước long lanh đọng trên mặt, trên vai. Lúc này trông cô giống như một đoá hoa hàm tiếu trắng hồng, mềm mại mà mong manh, trong sắc trắng ẩn hiện sắc hồng. Mễ Bối liếc nhìn ra đại sảnh, không thấy một bóng thợ nào, nhưng lại thấy Mạc Ngôn Hy đang đứng gần cửa nhà tắm. Anh ta đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hai tay đút trong túi quần, người dựa vào tường.
Đúng là một gã “tâm khẩu bất nhất”.
- Hừm… Tôi ra rót cà phê, tiện thể xem cô có bị chết chìm trong bồn tắm hay không thôi! Đừng có mà tưởng bở!
Nói xong, anh ta liền nghênh ngang đi về phòng.
Mễ Bối thầm cảm thấy tức cười, nhưng không trêu chọc gì Mạc Ngôn Hy cả. Cô về đến phòng thì thấy Mạc Ngôn Hy đã ngồi trên giường mình tự bao giờ.
- Con bé này có bệnh hả? Xịt nhiều nước hoa lên giường làm khỉ gì? Toàn là mùi hoa đào không à!
Mạc Ngôn Hy chun chun mũi nói. Mễ Bối cảm thấy oan ức, xưa nay cô dùng nước hoa bao giờ đâu.
- Đứng đấy làm gì,lại đây.
Mạc Ngôn Hy trừng mắt, quát lớn.
Mễ Bối đứng ngẩn người ra, không biết nên phải làm sao.
- Lại đây! Tôi có ăn thịt cô đâu!
Anh ta kéo Mễ Bối lại, rồi ấn cô ngồi xuống bên cạnh.
- Lát nữa cô ngủ giường, tôi ngủ đất.
Mễ Bối giờ mới bớt lo, hân hoan gật đầu lia lịa.
- Cô vui cái gì?
Mạc Ngôn Hy thấy Mễ Bối không muốn ở cạnh mình như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy rất bực dọc, cốc lên đầu cô một cái rồi nói:
- Cô không sợ tôi ngủ đất sẽ lạnh sao?
Nói xong liền thở phì một cái, đứng dây đi ra ngoài.
Không ngờ anh chàng này lại nhỏ mọn như vậy! Mễ Bối nhoẻn miệng cười, kéo kéo vạt áo anh ta.
- Làm gì thế?
Mạc Ngôn Hy gắt gỏng.
Mễ Bối chỉ tay vào mình, rồi lại chỉ xuống đất. Ý là mình sẽ ngủ dưới đất.
Những ngón tay trắng muốt như cọng hành của cô vạch đi vạch lại trên không.
- Được rồi! Tôi chỉ thử cô một chút thôi, xem ra cũng có lương tâm. Tôi ngủ đất được rồi, giường thơm như thế ngủ không quen!
Một lúc sau, mấy người thợ lắp điều hoà tới. Tiếng búa, tiếng khoan ầm ĩ cả nhà.
Mễ Bối nằm trên giường, được một lúc thì ngủ thiếp đi trong tiếng búa khô khốc.
Không biết bao lâu sau, mặt Mễ Bối bị một luồng khí nóng phả vào, cô liền mở bừng mắt ra nhìn… một gương mặt đẹp trai đang gí sát vào mặt cô…
- Ư…
Mễ Bối giật mình ú ớ kêu.
- Ây! Cô kêu cái gì chứ? Làm tôi giật cả mình!
Mạc Ngôn Hy đứng thẳng người dậy, giải thích:
- Tôi chỉ xem cô ngủ hay chưa mà thôi. Cô ở chung phòng với một người đẹp trai như tôi mà ngủ nhanh thế à? Heo à?
Vừa nói, cặp mắt đẹp của anh ta vừa hấp háy.
- Được rồi, không sao cả, ngủ đi!
Mạc Ngôn Hy lại đòi đi ngủ.
“Sao mình lại gặp phải loại người này nhỉ?” Mễ Bối chỉ muốn khóc mà không có nước mắt.
Đêm khuya, Mễ Bối đang mơ màng thì cảm thấy tức bụng, bèn trở mình bước ra phía nhà vệ sinh. Đi được nửa đường thì ...
- A! Đau…! Cô dẫm lên bụng tôi rồi! Mễ Bối khốn kiếp… muốn chết hả… đồ không có mắt! Tôi giết cô bây giờ!...
Khi anh ta tuyên bố tin này trong đại sảnh, tất cả mọi người đều há hốc miệng đến nỗi có thể
nhét vào đó một quả trứng.
- Hy Hy? Con nói thật không? Con yêu ai? Thật không phải Mễ Bối chứ?
Bà Mạc không tin hỏi lại.
- Muốn con nói bao nhiêu lần nữa đây? Không phải Mễ Bối!
Mạc Ngôn Hy bực bội và vội cơm vào miệng, liếc nhìn sang thấy nét mặt hoang mang của Mễ Bối đang ngồi bên cạnh.
- Làm sao con yêu Mễ Bối được? Nó là em con mà!
- Con thật lòng yêu cô gái đó à? Không phải vì chuyện gì khác chứ?
Bà Mạc vẫn truy vấn.
- Mẹ! Mẹ không thấy phiền à? Con không yêu thì ở bên cô ấy làm gì? Mẹ cho rằng ocn có ý đồ gì đây? Mạc Ngôn Hy này không bỉ ổi vậy đâu!
Bà Mạc bị con trai nói vậy bèn ngây cả mặt.Bà im lặng trong giây lát rồi thấp giọng nói:
- Thế nào cũng được, khi nào rảnh thì dẫn về đây!
- Ừm!
Mạc Ngôn Hy không để ý lắm, cắm đầu ăn, đưa mắt liếc trộm Mễ Bối một cái.
Lúc này cô đang gắp một miếng cá vào bát mình, cẩn thận nhặt xương, sau đó mới gắp lại vào bát Mạc Ngôn Hy. Ngày nào cũng như vậy.
Mạc Ngôn Hy thấy bát mình đã đầy ự, liền cười cười ngăn Mễ Bối lại:
- Em gái ngoan à, biết em quan tâm anh rồi! Anh không ăn nữa đâu!
Mễ Bối gật đầu như một cái máy. Mọi người bắt đầu say sưa bàn tán về bạn gái của Mạc Ngôn Hy. Bữa cơm hôm ấy, Mễ Bối ăn rất ít, nhưng không ai chú ý cả.
…
- Bối Bối, nàng tìm thấy ân nhân cứu mạng chưa?
Cửu Hoàng tử hỏi.
- Ư, tìm thấy rồi.
- Nàng không thể yêu hắn. Hôm qua, Nguyệt Lão có đến tìm ta, nói nàng có một đoạn nhân duyên ở trần gian! Nhưng ta đã ép lão phải cắt nó đi rồi!
- Thật không?
Mễ Bối lơ đãng trả lời.
- Thiếp làm sao có thể có gì với người đó được chứ, người ta đã có bạn gái rồi.
- Vậy thì tốt quá!
Cửu Hoàng tử nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, nhưng câu sau của chàng lại khiến cho Mễ Bối phải giật mình:
- Đừng quên rằng nàng là của ta! Kẻ nào muốn cướp nàng, kẻ đó phải chết!
…
Mễ Bối giật mìnn tỉnh giấc. Ánh mắt đầy lửa của Cửu Hoàng tử vẫn còn hiện lên rất rõ trong đầu cô. Đừng quên rằng nàng là của ta. Câu nói “Kẻ nào muốn cướp nàng, kẻ đó phải chết” khiến cho Mễ Bối ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính sát vào người, rất khó chịu.
Lúc này, trời mới hưng hửng sáng, trên nền trời xanh thẫm, sao mai sáng lấp lánh. Mễ Bối để chân không xuống giường, chuẩn bị đi tắm.
Lúc đi qua phòng Mạc Ngôn Hy, cô phát hiện đèn vẫn chưa tắt. “Mới yêu mà đã phấn chấn tinh thần như vậy!” Mễ Bối thầm nhủ, rồi tiếp tục đi về phía phòng tắm.
Tắm xong, trên đường về phòng, Mễ Bối lại đi qua cửa phòng Mạc Ngôn Hy. Không hiều vì nguyên nhân gì, cô dừng lại trước đó trong giây lát, cánh tay muốn gõ cửa như treo lơ lửng trên không hồi lâu, cuối cùng vẫn buông thõng xuống. Vào trong rồi, cô sẽ nói gì? Sẽ hỏi: “Bạn gái mới của anh đẹp không?” hay là hỏi: “Cô ấy có yêu anh không?”
Càng nghĩ cô càng cảm thấy mình ấu trĩ. Mạc Ngôn Hy nhất định sẽ nhìn cô với ánh mắt giễu cợt rồi nói:
- Liên quan quái gì đến cô chứ… ?
Chuyện mất mặt, tốt nhất là không làm thì hơn.
Mễ Bối chuẩn bị cất bước về phòng.
Vừa mới nhấc chân lên thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng Mạc Ngôn Hy gắt gỏng trong phòng.
-Mẹ đừng có tự cho mình thông minh được không! Mẹ thì hiểu quái gì!
Sau đó là tiếng của bà Mạc:
- Con là do mẹ sinh ra, lòng con thế nào mẹ rõ hơn ai hết! Con à, nghe lời mẹ đi, nhất định phải ở bên người con yêu thương thật lòng thì mới hạnh phúc con ạ!
- Rõ chán! Con đang rất hạnh phúc!
- Sao con cứ cố chấp thế! Làm sao con biết được là Mễ Bối sẽ hạnh phúc?
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.wap.sh chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Mở đầu
- Mễ Bối, có thật là ngươi muốn rời khỏi Thiên đình không?
Ngọc Đế nghiêm khắc hỏi Đào Hoa Tiên Tử.
Đáp lại câu hỏi của Ngài là một cái gật đầu kiên quyết.
- Sau khi xuống hạ giới, ngươi sẽ là người trần mắt thịt, không thể sử dụng pháp thuật của Thiên giới. Hơn nữa, đây là ngươi bị đày xuống dưới đó, nên ở nhân gian, ngươi sẽ phải trải qua rất nhiều khổ nạn. Để ngăn ngươi tiết lộ chuyện thiên đình, ta sẽ biến ngươi thành người câm!
- Con biết ạ.
- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, ngươi vi phạm luật lệ thiên đình, đáng lẽ phải đầy xuống hạ giới, không thể trở lại thành tiên, nhưng niệm tình ngươi và Cửu hoàng tử của ta đã có hôn ước, ta tha cho lần này. Nên nhớ, ngươi chỉ có hai mươi ngày ở dưới hạ giới mà thôi.
- Cảm tạ Ngọc Đế đã khoan dung!
...
- Bối Bối, có thật nàng muốn rời xa thiên đình, rời xa ta không? Hay để ta xin phụ vương khai ân, tha cho nàng lần này nhé?
Một chàng trai tuấn tú mặc áo lụa, đầu đội kim khôi len lén nắm tay Mễ Bối, nôn nóng hỏi.
- ... Dưới hạ giới có ân nhân của thiếp. Ân nghĩa này, thiếp nhất định phải báo đáp.
Mễ Bối dịu dàng gật đầu, quay mặt đi, không nỡ nhìn vẻ mặt buồn bã trong mắt Cửu Hoàng tử.
- Vậy nàng nỡ rời xa ta sao?
Hoàng tử kéo vạt áo Mễ Bối, giật nhè nhẹ.
- Chỉ có hai mươi ngày, sẽ nhanh thôi mà.
Mễ Bối nhẹ nhàng an ủi, giọng nàng mền mại như nước.
- Chúng ta đều là người lớn cả rồi, hơn nữa chàng lại là hoàng tử nữa, đừng trẻ con thế có được không?
- Nhưng ... một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới. Ta đợi nàng chỉ hai mươi ngày, thời gian trôi đi rất nhanh. CÒn nàng thì sao chịu được hai mươi năm chờ đợi? Phụ vương cũng đã nói rồi, người sẽ bắt nàng phải chịu những nỗi khổ xưa nay chưa từng có. Ta sợ nàng sẽ không chịu đựng nổi...
- Chàng yên tâm đi mà, sẽ không có chuyện gì đâu.
Nói xong, Mễ Bối quay mặt lại nhìn hoàng tử.
Hoàng tử chỉ biết thở dài, chầm chậm cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán Mễ Bối.
- Bối Bối, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đợi nàng trở về!
...
- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, trước khi xuống trần, ngươi có nguyện vọng gì không?
- Xin ngài cho tôi đầu thai vào đất nước của ân nhân cứu mạng tôi.
- Ân nhân cứu mạng ngươi? Người đó là ai?
- Người ấy tên là...
Nhân gian, một bệnh viện ở Tây Thành
- A, sinh rồi! Chúc mừng, chúc mừng! Là một tiểu thư xinh đẹp, đáng yêu!
Y tá vui mừng nói với người sản phụ yếu ớt đang nằm trên bàn đẻ.
- Cô nhóc! Đúng là cứng đầu, suốt hai mươi tiếng đồng hồ mới sinh ra được cô đấy! Làm mẹ cô mệt đến gần hết cả hơi rồi kia kìa! Đúng là tiểu yêu tinh thích làm khổ người khác!
Cô y tá đùa với đứa trẻ vừa mới chào đời.
Nó thật xinh đẹp, khuôn mặt tựa hạt ngọc trân châu (một loại gạo ở Trung Quốc, hạt rất trong và đẹp) vậy, vừa trắng vừa rạng ngời, cặp môi nhỏ xinh, hồng hồng như cánh hoa đào. Đột nhiên cô y tá nhận ra đứa bé có điều khác lạ. Nó không khóc, chân tay giãy giụa, quơ loạn trong không khí, sắc mặt xanh mét.
- Nhanh lên, đứa bé ở trong bụng mẹ lâu quá, bây giờ không thở được rồi! Mau mau cấp cứu!
Cô y tá đang bế đứa bé nôn nóng hét lên.
Mười phút sau...
- Ôi... Một sinh mạng đáng yêu như thế mà vừa chào đời đã kết thúc rồi... Thật đáng tiếc... Cô xem, môi nó hồng như cánh hoa đào ấy, lớn lên nhất định trở thành một cô giá xinh đẹp cho mà xem! Thật đáng tiếc...
Tất cả các bác sỹ và y tá trong phòng cấp cứu đều thấy xót xa cho đứa bé đáng thương. Có lẽ như vậy cũng là may mắn, đứa bé sẽ không phải chịu nhiều đau khổ của cuộc đời này nữa. Người mẹ như đứt từng khúc ruột, ngất đi mấy lần.
Sau khi tim đứa trẻ ngừng đập một giờ đồng hồ, đột nhiên bầu trời tối sầm lại trong nháy mắt. Nửa tiếng sau, phía chân trời, một tia sáng lóe lên, tiếp sau là tiếng sấm vang trời. Mọi người chưa bao giờ nghe thấy tiếng sấm nào lớn như vậy. Tất cả đều không khỏi giật mình. Lúc này, trên trời bỗng hiện lên một quầng ánh sáng màu hoa đào sáng lấp lánh, lượn lờ phía trên thành phố. Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng kỳ lạ này làm cho ngây người, phụ nữ thì dùng tay che miệng, sợ không kìm nén nổi mà hét lên, đàn ông thì sợ đến nỗi lưng áo đầm đìa mồ hôi.
Cũng may, đây không phải ngày tận thế. Quãng sáng màu hồng lượn mấy vòng trên không rồi hướng xuống một bệnh viện ở phía tây thành phố, sau đó biến mất.
- Oa...oa...
Khi quãng sáng màu hồng kia nhập vào bé gái sơ sinh, một giây sau, bé gái có trái tim ngừng đập hơn một tiếng đồng hồ, bị tuyên bố là đã chết ấy, đột nhiên kêu toáng lên. Tiếng kêu rất lớn, rất vang, tựa như tiếng chuông trong ngồi chùa cổ. Tất thảy đều kinh sợ. Lẽ nào là yêu tinh chuyển thế? Không ai dám thở mạnh.
Một bác sỹ lớn tuổi có uy tín trong bện viện lấy hết can đảm bước về phía đứa bé, nghi hoặc, chau mày chẩn đoán trong giây lát, sau đó quay người lại, kinh ngạc thốt lên:
- Sống lại rồi!
Tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán.
Lúc này, mây đen đã tan, ánh mặt trời lại chiếu rọi, bầu trời lại trở về màu xanh thăm thẳm vốn có.
“Nhắc đến mình rồi!” Mễ Bối hiếu kỳ áp sát tai vào cửa lắng nghe.
- …
Im lặng.
- Với lại… mẹ không muốn nhìn thấy con trai mình phải chịu đau khổ…
Nói tới đây, giọng bà đã bắt đầu nức nở, nghẹn ngào.
- Con chỉ cảm thấy mẹ rất ích kỷ!
- Đúng! Mẹ ích kỷ, nhưng mẹ là một người mẹ, thương yêu con trai mình thì có gì sai?
- Có gì sai? Mễ Bối cùng lắm chỉ mồ côi thôi, mẹ lại lợi dụng cô ấy như vậy! Mẹ có biết làm như vậy sẽ làm cô ấy tổn thương thế nào không? Con không muốn nói chuyện này với mẹ nữa! Việc của con, từ nay mẹ đừng can thiệp vào! Mẹ ra ngoài đi!
- Con à… Thực ra bệnh của con…
- Ra ngoài! Mễ Bối bị tiếng quát làm giật bắn mình, trong lòng thầm nhủ may mà mình đứng ngoài cửa, chứ nếu anh ta mà quát lên với cô như vậy, không biết đã chết mất bao nhiêu tế bào nữa. Nghe thấy tiếng bước chân, Mễ Bối vội vàng nhón chân rón rén đi về phòng. Trong đầu cô rất hỗn loạn, hai mẹ con bà Mạc cứ nhắc đến cô, nhưng cô nghe hoài mà không hiểu… Thôi, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau đầu, còn một lúc nữa trời mới sáng, ngủ thôi…
Nghĩ đoạn, Mễ Bối vùi đầu vào trong chăn.
Từ khi Mạc Ngôn Hy có người yêu, lúc nào cũng thấy như người mất hồn, cả ngày ăn mặc chải chuốt, mỗi khi ra cửa còn lo lắng hỏi Mễ Bối cả chục lần:
- Có thấy tôi đẹp trai không?
Phải tận mắt nhìn thấy Mễ Bối dùng tay vạch lên không trung ba lần trở lên rằng: “Rất đẹp trai, rất đẹp trai!”, anh ta mới yên tâm ra ngoài.
Giữa mùa hạ, ánh nắng dù có gay gắt đến đâu cũng không thể ngăn được bước chân Mạc Ngôn Hy. Có lẽ đối phương cũng là một cô gái khó đeo đuổi, ngày nào cũng hẹn gặp, lúc nào cũng gọi điện thoại. Hễ ra khỏi nhà là Mạc Ngôn Hy đi đến tối mịt mới về, để Mễ Bối ở một mình trong căn nhà rộng, buồn chán, mốc meo.
Con trai có bạn gái, người làm mẹ đáng ra phải mừng rỡ, nhưng bà Mạc thì cứ thở ngắn than dài suốt cả ngày. Đã mấy ngày nay, Mễ Bối không thấy Mạc Ngôn Hy đâu, lẽ nào bọn họ đã dọn ra ở chung rồi? Hay là sáng sớm Mạc Ngôn Hy đã đi, thế nên cô mới không gặp được anh ta?
Mễ Bối bắt đầu trách bản thân tại sao lại ngủ như heo, thế nên cô đặt chuông đồng hồ lúc 6 giờ. Đồng hồ vừa reo là Mễ Bối đã bật dậy, để chân trần chạy ra ngoài. Lúc đi qua cửa phòng Mạc Ngôn Hy, cô liền nhoẻn miệng cười… Quả nhiên anh chàng vẫn chưa ngủ dậy.
Mễ Bối đi tưới hoa, ghé mũi sát vào cánh hoa hít hít những giọt nước long lanh. Những đóa hoa xinh xắn làm gương mặt cô càng thêm nổi bật, đáng yêu. Tưới hoa xong, cô vào bếp giúp vú Lý chuẩn bị bữa sáng, nghe kể chuyện hồi nhỏ của “cậu chủ” .
- Cậu chủ ấy à, hồi nhỏ cậu ấy là một đứa trẻ rất đáng yêu, hiểu chuyện, lễ phép, lại xinh xắn nữa, ai cũng thích cậu ấy cả. Nhưng sau một trận ốm… Ôi!
Vú Lý ý thức được mình đã lỡ mồm, vội đưa tay lên bịt miệng, lại thấy vẻ mặt kinh ngạc và hiếu kỳ của Mễ Bối, bèn vội vàng lấp liếm:
- Cũng may là về sau chữa được bệnh, có điều từ đó tính tình cũng thay đổi! Được rồi, cô chủ, cô ra ngoài chuẩn bị dùng cơm đi, ở đây để tôi làm được rồi!
Mễ Bối giờ mới chịu ra ngoài, trong lòng vẫn băn khoăn về bệnh của Mạc Ngôn Hy. “Đó là bệnh gì, hình như bà Mạc đã nhắc tới rồi thì phải!”. Cô vừa đi vừa nghĩ, lúc ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cửa phòng của Mạc Ngôn Hy đã mở toang, vội vàng chạy lên lầu. Thôi rồi! Anh ta lại ra ngoài rồi! Mễ Bối chán nản ngồi xuống cạnhcây đàn, rầu rĩ không thôi. Cô ngơ ngẩn đưa ngón tay khẽ gõ nhẹ lên phím đàn, đầu óc trống không.
Đột nhiên có một cánh tay lớn ấn mạnh lên tay cô. Phím đàn bị nhấn sâu, phát ra âm thanh vang vang.Mễ Bối giật mình hoảng hốt, quay đầu lại nhìn, là Mạc Ngôn Hy! Sự vui mừng lúc ấy cô thật khó có thể dùng lời mà diễn tả được!
- Đang nghĩ gì vậy? Sao thấy tôi lại có vẻ mừng rỡ thế?
Mạc Ngôn Hy thẳng thắn nói. Mễ Bối thoáng đỏ mặt, kéo vạt áo Mạc Ngôn Hy, rồi chỉ tay vào phím đàn, tỏ ý muốn anh ta đàn cho nghe, sắc mặt đầy vẻ chờ đợi.
- Ờ, để hôm khác đi! Tôi sắp có hẹn rồi!
Mạc Ngôn Hy vừa nói vừa cài cúc chiếc áo sơmi màu sáng.
- Thế nào, mới mua hôm qua đấy, trông tôi có đẹp trai không? Có hơi lả lướt quá không?
Mễ Bối cúi thấp đầu, tâm trạng đột nhiên chùng xuống, cặp môi nhỏ màu hồng phấn khẽ mím lại, chán nản gật gật đầu. Mạc Ngôn Hy thấy Mễ Bối bảo mình đẹp trai, vui vẻ vô cùng, cũng không để ý đến sự thay đổi của Mễ Bối, xem đồng hồ rồi nói:
- Ôi chà, muộn rồi! Tôi đi đây,cô ngoan ngoãn ở nhà với mẹ nhé!
Nói xong liền chạy vù ra cửa.
Muộn? Lúc trước đi học có bao giờ thấy anh ấy tích cực thế đâu?
Mễ Bối cúi đầu ủ rũ về phòng, tự an ủi mình: “Dù sao thì cũng gặp được người rồi!” Cô tựa tay trên bậu cửa sổ nấp sau tấm rèm cửa màu xanh, dõi mắt chờ Mạc Ngôn Hy ra ngoài. Bầu không khí xung quanh cô dường như cũng trầm xuống, gió khẽ thổi làm mái tóc mây của Mễ Bối tung bay, thi thoảng lại có một, hai sợi rủ xuống mặt, càng lằmtng thêm vẻ buồn bã nhưng rất đáng yêu, tựa như một con méo con bị người ta bỏ rơi vậy.
-...?
Sao mãi vẫn không thấy Mạc Ngôn Hy đi ra vậy? Lễ nào anh ấy đã ra rồi? Làm sao thế được chứ?
Mải nghĩ ngợi, Mễ Bối vô ý quay đầu lại, bất chợt bị gương mặt đang toét miệng cười trước mắt làm cho giật bắn mình.Mạc Ngôn Hy vẫn chưa đi. Mạc Ngôn Hy đang đứng sau lưng cô! Không biết đã đứng nhìn cô bao lâu rồi, nụ cười trên mặt từ từ chuyển qua giễu cợt .
- Đợi gì thế?
Mạc Ngôn Hy nói, hai tay chống vào bức tường sau lưng Mễ Bối, bao vây cô trong vòng tay của mình.
- Có phải đang đợi nhìn tôi ra ngoài không?
Vừa nói, anh ta vừa đắc ý nhướng mày lên.
Mễ Bối bị nói trúng tim đen, hai má đỏ bừng, định uốn mình thoát khỏi vòng tay anh ta; cô thực sự không quen cảm giác bị bao vây bởi mùi vị của một người con trai như thế này. Tim Mễ Bối đập mỗi lúc một loạn nhịp.
-Chạy cái gì?
Mạc Ngôn Hy nhanh tay chặn Mễ Bối lại, thái độ như một tên lưu manh đang ghẹo gái:
- Tôi có ăn thịt cô đâu? Thực ra, tôi quay lại là muốn hỏi xem cô có cần mua thứ gì không. Mấy ngày nay, cô toàn ở lì trong nhà, có ra ngoài lần nào đâu.
Mạc Ngôn Hy nói, dáng vẻ rất nghiêm túc, cứ như người vừa nãy mới trêu trọc Mễ Bối là ai khác vậy.
Mễ Bối uể oải lắc đầu, tỏ ý không cần gì cả.
- Ừa, vậy tôi đi đây!
Mạc Ngôn Hy quay người đi
-…
Ánh mắt Mễ Bối thoáng hiện lên vẻ như muốn níu kéo, nhưng lại không làm gì để ngăn anh ta lại.
- Tôi đi đây nhé!
Vừa nói, anh ta vừa khoa chân bước ra cửa.
Mạc Ngôn Hy đi thật; ngay lập tức, Mễ Bối giống như một quả bóng xì hơi, nằm vật xuống giường, ngón tay mân mê những hoa văn chạm trổ trên thành giường, đôi mắt buồn, hụt hẫng.
- Khục…
Đột nhiên, tiếng ho của Mạc Ngôn Hy vang lên ngoài cửa. Mễ Bối phấn khởi quay đầu lại. “Anh ấy chưa đi”
- Nếu như… em gái anh yêu cầu anh ở lại, anh có thể suy nghĩ về chuyện hủy buổi hẹn tối nay. Thế nào?
Dứt lời, hai mắt anh ta mở to nhìn chằm chằm vào Mễ Bối. Hai má Mễ Bối hồng lên như hoa đào tháng ba, xấu hổ cúi đầu, ngượng nghịu không biết phải làm sao, cuối cùng đành ngẩng mặt lên, đưa tay kéo kéo vạt áo Mạc Ngôn Hy, tỏ ý muốn giữ lại.
Quả nhiên, Mạc Ngôn Hy đã bỏ buổi hẹn.
Lý do là: trời nóng quá, anh ta không muốn ra khỏi nhà.
Cho dù thế nào đi nữa, Mễ Bối cũng rất vui vẻ. “Vì mình mà anh ấy đã bỏ cả cuộc hẹn, như vậy chứng tỏ mình cũng có chút địa vị trong lòng anh ấy”.
Mai là ngày lễ tình nhân của Trung Quốc, mùng 7 tháng 7 Âm lịch.
Tự nhiên, Mạc Ngôn Hy đích thân xuống bếp, lại còn đuổi cả vú Lý định vào giúp ra ngoài. Đây đúng là chuyện lạ, có một không hai. Từ bé đến giờ, anh chàng này luôn coi thường những người đàn ông đứng trong bếp, cứ như hễ đàn ông mà vào bếp hay có chuyện gì đó liên quan đến bếp đều là biến tính cả vậy. Mễ Bối rón ra rón rén lại gần cửa bếp, định xem gã công tử vừa vui buồn bất thường này rốt cuộc vào bếp làm gì. Vừa mon men đến gần, một mùi nồng nồng, ngấy ngấy đã sộc vào mũi. Mễ Bối lại gần Mạc Ngôn Hy, khẽ chạm tay, dùng ánh mắt hỏi anh đang làm gì.
- Chưa thấy người đàn ông nào vừa lãng mạn lại vừa tinh tế thế này bao giờ hả?
Sau khi tự khen mình, Mạc Ngôn Hy liền đắc ý cười lên mấy tiếng:
- Mai là Lễ Tình nhân rồi. Cái này là để chuẩn bị cho buổi hẹn ngày mai đó.
-…?
“ Cái thứ đen đen, sền sệt đó là quà tặng cho ngày mai sao? Tuy hơi xấu xí nhưng mùi vị có vẻ rất hấp dẫn.”
Mễ Bối đưa tay quệt một chút cho lên miệng, hai mắt sáng lên. Ngọt qúa! Lại hơi đăng đắng. Ăn xong vẫn còn đọng lại dư vị trong miệng!
- A!
Mễ Bối tỏ vẻ thích thú, sau đó giơ ngón tay cái lên với Mạc Ngôn Hy.
- Ngon không? Sôcôla mà “thiếu gia” đây đích thân làm tất nhiên là không ai bì kịp rồi. Hi hi. Mễ Bối, em biết không, cái này là để tặng cho người mình yêu nhất ăn đấy! Ví dụ như bạn gái của anh vậy!
Mễ Bối nghe Mạc Ngôn Hy nói vậy, trong lòng bỗng nhói đau như bị kim chích, ủ rũ đi ra ngoài.
Mễ Bối bỏ đi. Mạc Ngôn Hy thẫn thờ đứng nhìn theo bóng dáng cô đơn của “em gái”, hai bàn tay đang bận rộn đột nhiên buông thõng xuống. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, rơi đúng vào nồi sôcôla còn đang nóng…
Ngay hôm sau, mặt trời còn đang vất vả leo lên khỏi dãy núi xa xa, Mạc Ngôn Hy đã vội vã ra ngoài, trên tay vung vẩy hộp sôcôla đã vất vả làm cả đêm qua. Cổng đã mở, người đã ngồi trên chiếc xe hơi đỏ quen thuộc, nhưng xe vẫn chưa nổ máy. Lúc ra khỏi cửa, Mạc Ngôn Hy vẫn còn rất vui vẻ, miệng huýt sáo líu lo. Nhưng vừa ngồi lên xe, ánh mắt anh ta lập tức sầm xuống, thẳng tay vứt hộp sôcôla sang một bên.
Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn vầng dương mới đang ló rạng, cặp mắt đen tuyệt đẹp sẫm một màu u tối. Điệu bộ ủ rũ đó đâu phải là của một thanh niên tràn trề nhựa sống,hạnh phúc trong tình yêu? Ve đột nhiên kêu râm ran, tiếng kêu ầm ĩ, chói tai. Mạc Ngôn Hy lẩm bẩm mắng chửi gì đó, đang định nổ máy xe thì bất ngờ bị cô gái trong gương chiếu hậu làm cho giật mình, run nhè nhẹ.
- Mễ Bối? Sao em lại ngồi đây?
Mạc Ngôn Hy ngạc nhiên hỏi.
Lúc này Mễ Bối mới từ từ mở mắt, há miệng ngáp dài một cái. Sau đó cô mới để ý thấy ánh mắt tức giận của Mạc Ngôn Hy đang nhìn mình, sắc mặt hoang mang.
…
Thì ra cô đã ngồi trong xe cả đêm.
- Trời sáng rồi, em xuống xe đi!
Mạc Ngôn Hy bực bội xuống xe, mở cửa cho Mễ Bối. Mễ Bối giờ mới tỉnh hẳn, cô mở to đôi mắt tròn xinh đẹp của mình, ra sức lắc đầu.
- Về đi. Anh đi có hẹn, em đi theo làm gì?
Mạc Ngôn Hy bực tức gắt lên.
…
Vẻ oan ức hiện lên trong đôi mắt tuyệt đẹp của Mễ Bối, cô nắm chặt lấy dây an toàn, giữ chắt quyết không buông, những đường gân xanh trên mu bàn tay nổi hết cả lên.
- Đi ra nào! Đừng làm trò đó nữa được không?
Mạc Ngôn Hy vừa nói, vừa định chui vào trong xe kéo Mễ Bối ra.
Mễ Bối lắc đầu lia lịa, đôi tay nắm chặt dây an toàn không hề buông lỏng.Cô muốn đi cùng Mạc Ngôn Hy, xem người con gái được ăn sôcôla do chính tay anh ta làm là người thế nào. Mạc Ngôn Hy có vẻ đã giận thật, trừng mắt, quát thẳng vào mặt Mễ Bối:
- Em có biết làm thế đáng ghét lắm không? Có hiểu anh nói gì không đấy? Đừng làm bộ đáng thương nữa, tự vào nhà đi!
“Đáng ghét lắm? Mình lại làm anh ấy tức giận rồi ư?” Mễ Bối cắn môi, không nói tiếng nào, cánh tay đang nắm chặt đai an toàn cũng buông ra.
- Mau xuống xe, vào nhà đi!
Mạc Ngôn Hy thấy dáng vẻ tội nghiệp của nàng cũng mềm lòng, giọng nói đã dịu đi rất nhiều. Mễ Bối ngoan ngoãn xuống xe, động tác rất nhẹ nhàng, cứ như đứa trẻ vừa mới phạm lỗi vậy. Mạc Ngôn Hy lắc mạnh đầu, cố ghìm nén không nhìn theo cô, ngồi lên xe phóng vút đi.
Mặt trời mùa hè vẫn đang ra sức trèo lên núi, hơi nóng dần đẩy lui cái lạnh của buổi đêm. Ve vẫn kêu, tựa như tiếng cười chế giễu, những đám mây lững lờ bị gió thổi tan tác khắp nơi. Mễ Bối đứng nguyện tại chỗ, nhận ra mình không thể nhấc nổi chân lên. Đúng lúc này, một chiếc xe đua lao vút vào trong sân. Thân xe đỏ rực tràn đầy sức sống của tuổi xuân, sáng bóng lên dưới ánh mặt trời. Mễ Bối đưa tay lên che mắt. Xe dừng lại ngay bên cạnh cô, một thanh niên tuấn tú bước ra, nụ cười đầy vẻ chết giễu, nửađùa nửa thật nói:
- Lên xe đi! Anh đoán là em sẽ đứng phơi nắng ở đây mà!
Sau đó anh ta đưa tay gõ lên đầu cô một cái:
- Không có lần sau đâu nhé!
Mễ Bối thấy Mạc Ngôn Hy quay lại, ngạc nhiên không dám tin vào mắt mình.
- Sao? Không muốn đi với anh nữa à?
Mạc Ngôn Hy trêu chọc, cố ý nheo mắt hỏi. Mễ Bối vội vàng gật đầu, sau đó, nhanh nhẹn chui vào trong xe như một chú chuột nhỏ, nháy mắt đã ngồi ngay ngẳn trên chiếc ghế cạnh Mạc Ngôn Hy.
Mạc Ngôn Hy cũng ngồi vào xe, nghiêng đầu liếc Mễ Bối một cái, thấy cô đang giả bộ nghiêm nghị, còn thực ra thì đang liếc trộm mình, không nén nổi một nụ cười ở khoé miệng.
Sau khi đến chỗ hẹn, một màn giới tihệu bình thường, không nhanh mà cũng không chậm đã diễn ra.
-Đây là Sảnh Sảnh. Còn đây là em gái anh, Mễ Bối.
Mỉm cười, lịch sự bắt tay. Rối cả ba bắt đầu nói chuyện vui vẻ. Bạn gái của Mạc Ngôn Hy rất xinh đẹp, là một cô gái hạng chuẩn. Trong quán cà phê, cô ấy ngồi rất ngay ngắn ngay bên cạnh Mạc Ngôn Hy, nói nói cười cười. Mễ Bối ngồi đối diện với hai người, bất chợt cảm thấy mình như người thừa. Cô không mở miệng được, cũng không lên tiếng chen vào câu chuyện của hai người được, điều duy nhất có thể làm chỉ là ra sức uống cà phê, che đậy sự lúng túng của mình, thi thoảng lại mỉm cười đáp lại ánh mắt của Mạc Ngôn Hy, rồi lại cúi đầu. Hôm nay, bạn gái của Mạc Ngôn Hy trang điểm rất nhạt, mái tóc xoăn bồng bềnh, hàng lông mày vừa rậm vừa đen, mỗi khi nhìn Mạc Ngôn Hy đều rất chăm chú, không chớp mắt. Trên cổ cô nàng đeo một sợi dây chuyền bạch kim sáng lấp lánh, một viên đá lam bảo toả sáng rực rỡ dưới ánh đèn, treo lơ lửng dưới sợi dây chuyền. Mễ bối nhận ra cô nàng này thường “vô ý” đưa tay lên sờ sợi dây chuyền trên cổ, sau đó liếc nhìn cô một cái, thoảng vẻ như cố ý khiêu khích vậy.
Mễ Bối cúi gằm mặt: gương mặt không trang điểm, áo sơ mi với quần bò của cô trước mặt đối phương trông thật tương phản, tựa như một con bé nhà quê đứng trước nàng công chúa vậy.
-Hai người ngồi đây nhé, anh đi toilet.
Mạc Ngôn Hy bỗng nhiên đứng dậy, nói với bạn gái.
“Ừm, Mạc Ngôn Hy này bình thường rất hung hăng, sao giờ đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy?”
Trong lòng Mễ Bối chợt dâng lên cảm giác chua chát. Từ lúc Mạc Ngôn Hy đi khỏi, cô gái ngồi đối diện đã không thèm để ý đến Mễ Bối, chỉ cúi mặt chăm chăm sửa móng tay, rồi liếc mắt nhìn xung quanh. Được một lúc, cô nàng nàng tự dưng thốt lên:
- Chà, bóng đèn lớn quá!
Nói đoạn, ánh mắt liền ngước lên nhìn bóng đèn trên trần nhà. Mễ Bối không hiểu gì, vẫn lặng lẽ ngồi uống cà phê.
Mạc Ngôn Hy đi ra từ nhà vệ sinh, vừa ngồi xuống đã nói:
- Hai cô không làm gì nhau đấy chứ? Anh ta nhìn Mễ Bối hỏi, nhưng Mễ Bối không thể lên tiếng trả lời.
- Hì hì, em gái anh thật thú vị!
Sảnh Sảnh làm bộ giả lả, đưa bàn tay thanh tú lên che miệng, cười hích hích.
Mễ Bối đột nhiên có cảm giác buồn nôn, thì ra đây là người mà Mạc Ngôn Hy đã chọn sao?
- Vậy thì tốt! Anh chỉ sợ hai cô ở với nhau một lúc là bất hoà thôi!
Mạc Ngôn Hy nói xong, quay sang nháy mắt với Mễ Bối một cái, làm mặt cô đỏ ửng lên.
- À à, quà của em đâu, Hy Hy?
Sảnh Sảnh hình như không thích Mạc Ngôn Hy cứ nhìn cô gái khác, liền nắm lấy cánh tay anh ta lắc lắc.
- Chuẩn bị từ lâu rồi! Em xem!
Mạc Ngôn Hy lấy hộp sôcôla ra.
- Sảnh Sảnh, đây là quà Lễ tình nhân của em.
Mạc Ngôn Hy mỉm cười, hai tay nâng hộp sôcôla lên, dáng vẻ rất trân trọng.
- Sôcôla à? Em còn tưởng là nhẫn kim cương chứ?
Cô nàng cầm lấy, lắc lắc.
- Ồ, hiệu gì đây? Hình như vỡ cả rồi? Làm sao ăn được đây?
Sau đó cô nàng cầm hộp sôcôla vứt sang một bên, bám lấy Mạc Ngôn Hy nói:
-Hy Hy! Anh quên mất lần trước chúng ta đi tiệm kim hoàn xem chiếc nhẫn đó hả? Anh còn nói em đeo đẹp lắm mà!
Sảnh Sảnh bắt đầu làm nũng. Mạc Ngôn Hy chau mày, lộ rõ vẻ không vui.
Hộp… hộp Sôcôla… bị vứt sang một bên?
Ánh mắt Mễ Bối nhìn chăm chăm vào chiếc hộp bên cạnh Sảnh Sảnh.
…
“Sôcôla là để cho người mình yêu thương nhất”
Mạc Ngôn Hy đã nói như vậy mà.
Mễ Bối nắm chặt tay đến nỗi trắng bệch ra… Tình yêu của Mạc Ngôn Hy đã bị cô gái này chả đạp một cách phũ phàng như vậy sao?
Sảnh Sảnh vẫn còn đòi Mạc Ngôn Hy đi mua thứ này thứ kia, không hề chú ý đến Mễ Bối đang từ từ đứng dậy. Cô tức đến trắng bệch mặt, cặp môi hồng mỏng tựa cánh hoa đào kích động đến nỗi tím lại, run lên bần bật.
-...
Mễ Bối hất mạnh ly cà phê trong tay vào người Sảnh Sảnh. Sảnh Sảnh không kịp phản ứng, chỉ biết trợn tròn mắt lên nhìn Mễ Bối, mái tóc quăn, bồng bềnh ướt nhèm, dính bết vào mặt, luống cuống không biết phải làm sao.
-Mễ Bối, em điên à? Làm cái trò gì thế?
Mạc Ngôn Hy hoảng hốt đứng dậy, lấy giấy ăn lau mặt cho Sảnh Sảnh, có nằm mơ anh ta cũng không ngờ một cô gái nhu mì như Mễ Bối lại có thể làm những chuyện như vậy.
Lúc này, Sảnh Sảnh đã bình tĩnh lại, trong chớp mắt đã bổ nhào về phía Mễ Bối, vung tay lên tát mạnh một cái:
- Mày tưởng tao là con gà cho mày muốn làm gì thì làm chắc? Cái tát này vừa mạnh lại vừa chuẩn, Mễ Bối loạng choạng lùi lại mấy bước, phải dựa lưng vào ghế sofa phía sau mới đứng vững được. Khi cô ngẩng mặt lên,mà trái đã in hằn sâu năm ngón tay đỏ ửng. Sảnh Sảnh vẫn chưa chịu thôi, chồm lên định đánh tiếp, nhưng đã bị Mạc Ngôn Hy giữ lại:
- Đủ rồi!
Anh ta khẽ gằn giọng quát.
- Cái gì mà đủ? Nó làm em ướt hết cả rồi! Em gái anh không chỉ câm thôi đâu, nó còn khùng nữa đó! Đồ yêu tinh! Con câm thối tha! Chẳng trách mày lại bị bố mẹ bỏ rơi!
Sảnh Sảnh vừa nhe nanh múa vuốt mắng Mễ Bối, vừa nhổ nước bọt phì phì. Những người xung quanh đều che miệng cười trộm. Mễ Bối đứng thẳng người, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ quật cường của cô chỉ tập trung vào một nơi - chiếc hộp sôcôla nằm trên ghế đã bị cà phê làm ướt, từng giọt cà phê đang nhỏ xuống đất. Mễ Bối chầm chậm bước về phía Sảnh Sảnh, bước chân chắc nịch kiên quyết, cơn giận dữ của cô lớn đến mức suýt chút nữa làm Sảnh Sảnh phải lùi lại, miệng lắp bắp:
- Mày… mày muốn gì? Đừng… đừng tưởng tao sợ…
Sảnh Sảnh còn chưa dứt lời, đã thấy Mễ Bối bước qua, đi thẳng đến chỗ cô ta vừa ngồi, nhẹ nhàng mà trân trọng cầm hộp sôcôla lên, tựa như đang nâng niu tình yêu của Mạc Ngôn Hy vậy.
Bẩn rồi.
Mễ Bối vội vàng lấy chiếc khăn tay trắng muốt trong túi ra, cẩn thận lau chùi chiếc hộp, ánh mắt dịu dàng như làn nước suối nhẹ êm, động tác chậm rãi, như sợ làm hỏng mất tình yêu của Mạc Ngôn Hy.
Cô nhớ rất rõ, tối qua Mạc Ngôn Hy còn rất phấn khích ở trong nhà bếp làm sôcôla, là anh ta đích thân làm chứ không phải ai khác! Phải mất bao nhiêu công sức, ở trong phòng, cô còn nghe thấy tiếng Mạc Ngôn Hy huýt sáo nữa…Sôcôla là để cho người mình yêu thương nhất.
Nhưng bây giờ…
Mễ Bối đã lau xong rồi, cô nâng hộp kẹo lên, ôm trước ngực, sau đó đứng dậy, không thèm quay đầu lại, đi thẳng ra cửa.
“Tình yêu của anh đã bị tổn thương, em muốn bảo vệ nó, em phải mang nó đi”.
- Này, muốn đi hả? Con điếm thối tha kia! Bà còn chưa tính sổ xong với mày mà?
Sảnh Sảnh vừa bị Mễ Bối làm cho ngẩn người ra trong mấy giây, định thần lại thì đã thấy cô đi ra tới cửa, liền ngoác mồm ra chửi quay ngoắt lại trút hết cơn giận lên đầu anh ta:
- Anh giúp nó hả? Anh giúp cái con câm đó hả? Các người… các người là một bọn phải không? Hai người chúng ta hẹn nhau, anh ta mang cái đồ thối thây đấy theo làm gì, lại còn là một con câm nữa…
- Đủ rồi!
Mạc Ngôn Hy từ đâu vẫn chưa lên tiếng, đột nhiên hét lớn, làm Sảnh Sảnh run bắn lên:
- Cô nói thử một tiếng “con câm” nữa xem?
- Các người… các người… Tôi biết rồi! Các người đồng mưu với nhau! Các người…
- Biết rồi mà vẫn còn rống lên thế hả? Cô muốn chết đúng không?
Mạc Ngôn Hy vừa nói, vừa cầm ly cà phê trên bàn ném mạnh xuống đất, hai mắt trợn to như hai quả chuông đồng.
- Anh… anh giỏi lắm, Mạc Ngôn Hy! Coi như tôi nhìn lầm anh! Sau này đừng có mà đến tìm tôi nữa!
Nói xong, cô nàng cầm túi xách đi thẳng, vừa đi vừa quay đầu lại chửi:
- Anh cũng đừng đắc ý! Ai mà chẳng biết anh bị bệnh! Anh không oai phong được mấy chốc nữa đâu! Tôi qua lại với anh chẳng qua là thương hại thôi… Á á…
Sảnh Sảnh còn đang mắng chửi thì bị một chiếc cốc thuỷ tinh bay vèo tới. Hoảng hồn, cô ta vội vàng lùi ra cửa.
Tất cả liền trở lại yên tĩnh như lúc đầu. Chỉ còn lại mấy người khách lớn gan vẫn còn đang ngồi gần đó kinh ngạc tròn mắt ra nhìn. Lúc bình tĩnh lại, Mạc Ngôn Hy mới nhớ ra Mễ Bối.
- Mễ Bối! Mễ bối!
Anh ta đột nhiên lao thẳng ra cửa.
Trên phố, người qua kẻ lại như mắc cửi, Mạc Ngôn Hy chạy như điên cuồng khắp mấy con phố mà vẫn chưa tìm thấy chiếc bóng gẫy guộc làm người ta phải đau lòng kia đâu.
Hai tiếng đồng hồ sau, Mạc Ngôn Hy ủ rũ trở lại chỗ cũ, chuẩn bị lấy xe đi tìm tiếp.
Cửa xe vừa mở ra, anh ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ đến nỗi suýt chút nữa hét lớn lên… Cô gái mà anh vừa tìm suốt hai tiếng đồng hồ đang cuộn tròn trong xe, ôm chặt hộp sôcôla trong lòng.
- Mễ Bối! Em đi đâu đấy, làm anh tìm khắp nơi!
Mạc Ngôn Hy bổ vào trong xe, định tóm lấy cô gái gõ cho mấy cái vào trán để trút giận, nhưng chỉ trong chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi hai ánh mắt gặp nhau, bao nhiêu tức giận đều tan biến hết cả. Đôi mắt thuần khiết, tựa như chốn đào nguyên không nhiễm bụi trần trong cổ tích.
Xe nổ máy. Trên đường, Mạc Ngôn Hy không nói tiếng nào, Mễ Bối cũng không biết mình đang nghĩ gì, cô chỉ biết ôm chặt chiếc hộp sôcôla.
- À, xuống xe thôi!
Mạc Ngôn Hy dừng xe lại.. Mễ Bối ngoan ngoãn xuống xe, dảo mắt một vòng, đây là một công viên vắng người. Hai người đi vòng quanh công viên một lát, không rộng lắm, chỉ đi một lát là đã hết. Đi mệt, họ tìm một chiếc ghế, ngồi xuống, ngắm phong cảnh, mỗi người một ý nghĩ trong lòng.
Mễ Bối cảm thấy rất áy náy, bởi vì cuộc hẹn của Mạc Ngôn Hy đã bị cô phá hỏng:“Nhìn vẻ mặt của Mạc Ngôn Hy lúc này, chắc chắn là anh ấy đang muốn mắng mình một trận để trút giận đây”.
Mạc Ngôn Hy cũng thấy rất áy này:“Mễ Bối đã bị Sảnh Sảnh làm nhục ngay trước mặt mình, những lời nói đó, nhất định đã rạch những vết thương rất sâu trong lòng cô ấy”.
Im lặng. Thi thoảng có bóng chim bay vút qua, kêu lên mấy tiếng. Cứ yên lặng thế này cũng không phải cách, không khí thật bức bối. Mạc Ngôn Hy đột nhiên bảo Mễ Bối ngồi đợi.
- Đợi anh ở đây, không được đi đâu đấy!
Một lát sau, Mạc Ngôn Hy đội nắng chạy về, trong tay cầm một chiếc kem.
- Nào, ăn đi!
Anh ta ra lệnh.
- …
Mễ Bối không muốn ăn, bèn lắc lắc đầu.
Mạc Ngôn Hy cầm cây kem, có vẻ hơi lúng túng… Trong lòng anh ta, đây là sự bồi thường dành cho Mễ Bối.
- Em có ăn không nào? Không ăn thi anh vứt đi đấy!
Mạc Ngôn Hy thở phì phì nói, mang theo vẻ uy hiếp. Mễ Bối giờ mới hoảng hốt đón lấy, há miệng cắn lấy cắn để, do ăn quá nhanh, nên cổ họng bị lạnh, cô ho lên sù sụ.
- Này, ăn chầm chậm thôi…
Mặc kệ, cô cứ tiếp tục ra sức ăn.
- Được rồi, được rồi! Sợ em rồi, em ăn từ từ thôi, anh không ném đi đâu .
Mạc Ngôn Hy nhượng bộ. Mễ Bối ngước mắt lên nhìn trộm, một lúc lâu rồi mới yên tâm buông cấy kem xuống, cánh tay đỏ ửng lên vì lạnh.
- Ây, em cũng bỏ cả hộp sôcôla kia xuống đi, không ai cướp đi đâu mà sợ!
Mễ Bối giờ mới do dự đặt hộp sôcôla xuống đùi, Mạc Ngôn Hy hai tay ôm đầu, ngửa người ra sau, nheo nheo mắt nhìn mặt trời đang lặn dần, thi thoảng lại liếc trộm Mễ Bối một cái.
- Em…
Cuối cùng anh ta cũng không nhịn được buột miệng hỏi:
- Tại sao em lại đối xử như vậy với Sảnh Sảnh?
Mễ Bối cúi đầu, nắm chặt lấy hộp sôcôla trong lòng. Động tác rất nhỏ này đã lọt vào mắt Mạc Ngôn Hy.
- Ôi… ngốc ạ…
Một giây sau đó, một nụ hôn phớt nhẹ như chiếc lá khẽ rơi, khộng một tiếng động đặt lên môi Mễ Bối. Còn hai tiếng “Mễ Bối…” tràn ngập yêu thương và xót xa kia cũng theo đó mà bị nuốt vào miệng hai người.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!