Xung quanh tĩnh lặng, Lý Viện Viện sờ bụng mình, nghĩ nếu mình gây ra hiểu
lầm, vậy chính mình phải xử lý mới xong. Bởi vậy nàng véo thịt, khiến
cái bụng rung lên chằm chặp: "Bác ơi, toàn là thịt thôi. Không có trẻ
con đâu. Bác hiểu lầm rồi."
Đến lượt Yến Thành Quốc ngớ ra, ông nhìn Yến Tư Thành bằng ánh mắt khó tin, rồi trông còn khiếp sợ hơn cả hồi nãy: "Cô..." Ông nhất thời nghẹn
họng: "Cô cô..."
Bỗng từng tràng tiếng động reo lên, hoá ra là chiếc điện thoại di động mà ban nãy Yến Thành Quốc tức giận ném ra.
Lý Viện Viện lúc lắc người chạy đến, nhặt điện thoại lại thổi phù phù, mặt phồng lên hệt cái bánh bao, thổi sạch bụi rồi, cô lại chạy vài bước tới trước mặt Yến Thành Quốc: "Bác ơi, của bác này."
Yến Thành Quốc nhìn Lý Viện Viện một lát, rồi như thể tiếp nhận tách trà
con dâu dâng cho, run tay cầm lấy điện thoại: "Ừ..." Ông cầm điện thoại
nhưng không nghe máy, ngỡ ngàng quan sát Lý Viện Viện một lượt từ trên
xuống dưới.
Lý Viện Viện vẫn mỉm cười, để mặc ông ngó nghía. Cho đến tận lúc điện
thoại ngừng reo, rồi kêu lên lần nữa, Yến Thành Quốc mới mở lên, xoay
người nghe máy.
Lý Viện Viện vẫn tươi cười như cũ, Yến Thành Quốc hình như có chuyện gấp,
vội vã rút chìa khoá xe ra, cúp máy, vừa bước tới xe vừa cao giọng giáo
huấn: "Giờ tao có việc bận, hôm khác sẽ xử lý mày." Nói rồi ông sập cửa
xe, đi mất.
Dõi theo hướng Yến Thành Quốc rời đi, Lý Viện Viện bấy giờ mới ngừng tươi cười.
Cô cúi đầu, chỉnh lại áo, thầm nhủ hôm nay thật mất mặt, quần áo không
chỉnh tề, cúc áo còn bắn thẳng vào mặt trưởng bối, rồi lại bị coi là có
thai... Lý Viện Viện thở dài thườn thượt.
"Đi thôi." Cô ỉu xìu khoát tay bảo Yến Tư Thành.
Yến Tư Thành im lặng đuổi theo, trên mặt vẫn còn sưng do bị Yến Thành Quốc
đánh, Lý Viện Viện nhìn anh, bỗng thấy không hiểu sao hôm nay bọn họ lại nhếch nhác thế này, bèn cất giọng hỏi: "Sao anh lại đánh người thế?"
Tuy hỏi vậy, nhưng Lý Viện Viện biết, mặc dù Yến Tư Thành tập võ từ nhỏ,
nhưng vô cùng chín chín trầm tĩnh, xử sự ổn thoả đáng tin cậy, chắc chắn sẽ không tự dưng gây sự, anh làm vậy, thể nào cũng có nguyên nhân.
Yến Tư Thành nghe hỏi nhưng không trả lời, Lý Viện Viện nói: "Anh không nói em cũng đoán ra được." Chắc là Yến Tư Thành nghe thấy những lời đồn
nhảm về cô rồi. Lý Viện Viện thở dài nói: "Tư Thành sau này đừng... làm
vậy nữa, dù sao nơi đây cũng không phải Đại Đường... Mà dù là Đại Đường
đi chăng nữa, có thể nhẫn nhịn được thì vẫn hơn."
"Ừ."
Giờ Tý, mười một giờ đêm, dù là ở thế giới hiện đại thì trên đường cũng
vắng bóng người. Dọc đường về nhà, chỉ thỉnh thoảng có một chiếc xe
phóng vút qua, còn thì bốn bề vắng lặng.
Nhìn bóng lưng Lý Viện Viện, Yến Tư Thành hồi tưởng đủ loại sự tình ban nãy, ánh mắt chợt trở nên ấm áp.
Lý Viện Viện không biết, lúc cô giơ tay chắn trước người anh, Yến Tư Thành vô cùng cảm động. Không phải trước đây công chúa chưa từng cứu giúp
anh, lúc anh bị quan to quý nhân gây khó dễ, lúc bị quan khách chế nhạo, Lý Viện Viện đều ra mặt đỡ giùm, nhưng cô chưa từng, khiến anh chấn
động, khiến anh...
Yến Tư Thành chợt dừng chân, ôm ngực, trái tim bỗng chợt xao xuyến khiến anh không thể hiểu nổi.
Đương lúc rối lòng, Lý Viện Viện đi trước bỗng dừng lại gọi: "Tư Thành." Cô hỏi nghiêm túc: "Anh có thấy em rất béo không?"
Yến Tư Thành ngạc nhiên, che giấu tâm tình, vô thức thốt: "Công chúa." Hình như chỉ có gọi như vậy anh mới có thể bình tâm lại. Mặc dù cách xưng hô này đã bị Lý Viện Viện cấm dùng.
Lý Viện Viện bây giờ cũng chẳng còn tâm tình nào bắt lỗi Yến Tư Thành,
nàng chỉ nói: "Lúc trước em cứ tưởng bản thân có thể thích nghi với thế
giới này, chỉ cần học tập kiến thức của họ, làm theo quy tắc của họ thì
có thể sống tốt." Đèn đường hắt bóng mờ lên mặt nàng, không rõ vui buồn: "Nhưng giờ mới biết, gầy cũng là quy tắc của họ, em phải học theo."
"Công chúa không cần nghe theo bọn họ mà tự xem thường chính mình..."
"Không phải thế." Lý Viện Viện tiếp lời: "Lúc em đến nhà ăn, nếu ăn ít hơn
bình thường, đầu bếp sẽ trêu đùa vài câu, đến lớp học, ngồi đúng phải
chiếc ghế gãy, bạn học cũng trêu chọc rằng em nặng quá nên mới gãy, đến
thư viện, lúc ngồi đọc sách, người khác luôn vô thức cách xa em, hoặc sẽ hỏi em lùi gọn vào một chỗ được không. Đó đều chỉ là những chuyện vụn
vặt, em chẳng hề để ý, nhưng hôm nay..." Lý Viện Viện day trán, thở dài
đánh thượt: "Lại bị bố anh hiểu nhầm là đang có bầu..."
Gương mặt sưng đỏ của Yến Tư Thành càng đỏ bầm lên, chẳng qua đèn đường quá tối nên không thấy rõ.
"Chuyện này liên quan tới danh dự, xem ra em phải sửa đổi thôi." Chuyện liên
quan tới danh tiết của bản thân, Lý Viện Viện hạ quyết tâm: "Bắt đầu từ
sáng mai, em sẽ giảm một nửa khẩu phần ăn!"
"Công chúa chớ vội..."
"Tư Thành, anh biết mà, em đâu phải người không có chính kiến. Khi trước em muốn thay đổi quan niệm thẩm mỹ thiển cận của người nơi đây, nhưng lại
không biết người thực sự thiển cận chính là em, em quá bảo thủ, suy nghĩ quá ngây thơ."
Lý Viện Viện nói năng kiên quyết, Yến Tư Thành trầm ngâm, rồi nhẹ nhàng nói: "Sáng mai anh định làm món cháo hạt sen."
Lý Viện Viện cứng đờ người.
"Ừm..." Cô cắn răng: "Vẫn phải giảm thôi."
Lần thứ hai nói ra từ đó, Lý Viện Viện cảm nhận sâu sắc rằng, nói dễ hơn làm.
Sáng hôm sau, Lý Viện Viện tuy trông rất khổ sở, nhưng cuối cùng vẫn chỉ ăn
nửa bát cháo hạt sen! Nhìn bát cháo vẫn còn phân nửa, Yến Tư Thành hơi
ngẩn ra, đến lúc Lý Viện Viện vội vội vàng vàng tới trường, Yến Tư Thành đành để chỗ còn lại vào tủ lạnh, rồi đứng tựa lưng vào cửa tủ, vừa lo
lắng vừa trầm tư.
Lý Viện Viện đói bụng cả ngày, đến sẩm tối, cô bắt đầu suy đi nghĩ lại,
rốt cuộc "thay đổi thẩm mỹ của thế giới này" với "giảm béo" thì cái nào
dễ hơn.
Tối nay Yến Tư Thành có buổi tập ở CLB, vẫn chưa trở về, Lý Viện Viện đành
phải ôm bụng lăn qua lộn lại trên sô pha. Được một lúc, cô không nhịn
nổi nữa, mò tới mở tủ lạnh toan mở ra, nhưng đúng lúc này điện thoại di
động reo vang, là Trương Nam gọi tới.
Vở kịch đã kết thúc, tiệc liên hoan cũng chén no nê rồi, Trương Nam còn
tìm cô làm gì nhỉ? Lý Viện Viện hoang mang nghe máy: "A lô?"
"Lý Viện Viện, mấy tháng tới cô có rảnh không?"
Lý Viện Viện ngạc nhiên: " Chắc là có."
"Vở kịch lần trước của chúng ta thầy giáo phụ trách nhóm kịch thấy rất khá, thầy ấy còn rất thích cô, sắp tới diễn ra lễ hội văn hoá sinh viên, lại có một vở kịch nữa, thầy giáo muốn tôi tham gia, còn bảo tôi hỏi cô có
muốn diễn tiếp không."
Lý Viện Viện đặt tay vào cửa tủ, hỏi: "Lần này diễn vở nào?"
"Khổng Tước Đông Nam Phi."
Lý Viện Viện hứng thú hẳn lên, mấy hôm nay đọc sách, Lý Viện Viện biết vở
"Khổng Tước Đông Nam Phi" này trước đây gọi là "Thê tử của Tiêu Trọng
Khanh", hồi còn ở Đại Đường, lúc buồn chán cô cũng từng đọc bài nhạc
phủ* này. Nhất thời, cô lại nhận thấy cảm giác liên quan kỳ lạ khi vượt
nghìn năm thời gian tới đây. Cô vui vẻ gật đầu, nói: "Vở kịch này tôi
biết. Muốn tôi nhập vai ai?"
*Đọc thêm về thể loại nhạc phủ và vở kịch được nhắc đến tại đây: http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=1579
"Mẫu thân của Tiêu Trọng Khanh."
"..." Lý Viện Viện nghĩ: "Lại sắm vai ác, còn già cả nữa..."
Trương Nam ôn hoà hỏi: "Cô đồng ý không?"
Lý Viện Viện suy nghĩ một lát, rồi cười nói: "Được, tôi đóng. Tôi đoán lần trước anh được làm đạo diễn, vậy lần này thể nào cũng được đóng vai
chính, đến lúc đó tôi sắm vai mẹ anh, mượn việc công trả thù riêng một
chút, chắc hẳn sẽ rất thú vị."
"Được, vậy để tôi báo lại với thầy."
Bên kia xong việc định cúp điện thoại, Lý Viện Viện nhìn bàn tay mình đặt
trên tủ lạnh, bỗng dưng bật thốt: "Nghe nói trước đây tôi từng thích
anh, cho hỏi tại sao anh không vừa mắt tôi?"
Đối phương trầm ngâm, như thể đắn đo cân nhắc rồi mới trả lời: "Cảm thấy không hợp."
Lý Viện Viện dò hỏi: "Do dáng người tôi đúng không?"
"Cũng có một phần do nguyên nhân này..."
"Cảm ơn anh!" Lý Viện Viện thoả mãn cúp máy.
Cảm ơn anh ta đã giúp cô có động lực buông cửa tủ lạnh ra...
Lúc Yến Tư Thành về nhà, Lý Viện Viện đang nằm ngay đơ trên giường, bởi nghĩ đi ngủ thì sẽ không thấy đói.
Nghe tiếng đóng cửa lại, cô hé mắt nhìn Yến Tư Thành: "Tư Thành về rồi à."
"Đánh thức công... Đánh thức em à?"
Lý Viện Viện lắc đầu: "Anh mau chóng rửa ráy rồi đi ngủ thôi." Cô mơ màng lẩm bẩm: "Ngủ rồi sẽ không đói bụng nữa."
Yến Tư Thành thính tai, nghe thấy rõ những lời này, anh cau mày mở tủ lạnh
ra, thấy cơm chiều mà mình chuẩn bị trước khi đi Lý Viện Viện không hề
động đến, ngay cả bát cháo còn thừa ban sáng cũng vẫn còn nguyên trong
tủ.
Yến Tư Thành ngó Lý Viện Viện đang cuộn tròn như con tôm nằm trên giường, mày cau càng chặt.
Hôm sau, Lý Viện Viện cơ hồ bị hương thơm thức ăn dựng dậy. Cô ngồi dậy,
tóc tai bù xù, đầu óc lơ mơ, nhưng đôi mắt thì phát hiện ra ngay đồ ăn
trên bàn: "Vằn thắn thịt lợn! Há cảo hấp! Cháo da!"
Lý Viện Viện đọc rõ tên từng món. Yến Tư Thành ngồi ngay ngắn cạnh bàn uống nước: "Viện Viện, anh mới mua về đấy. Vẫn còn nóng."
Bụng Lý Viện Viện kêu vang tới nỗi Yến Tư Thành cũng nghe thấy được. Cô lao
xuống giường chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhưng lúc ngồi vào bàn ăn,
chỉ cắn một cái há cảo, ăn nửa bát vằn thắn, rồi dừng.
"No rồi?" Yến Tư Thành hỏi.
Lý Viện Viện lắc đầu nguầy nguậy.
Yến Tư Thành thận trọng đẩy bát cháo lên trước mặt Lý Viện Viện: "Công chúa dùng thêm đi." Ngữ khí của anh đầy vẻ thỉnh cầu, bất thần thốt ra cả
chữ công chúa.
Lý Viện Viện cắn răng nhẫn nhịn, sau cùng chỉ ăn thêm một cái há cảo rồi nói: "Không ăn nữa đâu."
Nhìn một bàn đồ ăn, Yến Tư Thành nhăn nhó đau khổ.
Ôi, trẻ hư không chịu ăn, thật là sầu...
Chương 18
Trong thư viện thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ho khan húng hắng, Yến Tư Thành
ngồi nơi góc phòng, vừa nghiêm túc lật sách, vừa lẩm bẩm ghi chép lại.
Quang cảnh vô cùng yên tĩnh, bỗng nhiên bên cạnh vẳng tới tiếng bước chân
lạch bạch, Yến Tư Thành không ngẩng đầu lên cũng đoán được là ai. Quả
nhiên, Lục Thành Vũ nhảy tới ngồi xuống cạnh anh: "Ôi hiếm có à nha, Yến Tư Thành mà cũng tới thư viện cơ."
"Tớ tới rất nhiều lần rồi." Yến Tư Thành không nhìn cậu ta, tiếp tục ghi chép: "Xin lỗi, hôm nay tớ hơi bận..."
Còn chưa dứt lời, Lục Thành Vũ đã cầm quyển sách đang mở trên bàn lên xem,
nói: "Dạy giảm béo?" Lục Thành Vũ dài giọng, lại cầm quyển khác đọc:
"Giảm béo mới đẹp", "36 kế giảm béo khoẻ mạnh"? Lục Thành Vũ ném sách
xuống, hỏi: " Cậu bị bệnh à? Sao tự dưng lại muốn giảm béo? À không
phải, đây là sách dành cho đám con gái mà... Không ngờ thư viện trường
ta cũng có loại sách này nhỉ..." Lục Thành Vũ tấm tắc hiếu kỳ.
Yến Tư Thành đặt sách xuống, nghiêm nghị bảo cậu ta: "Cậu đang quấy rầy tớ."
Lục Thành Vũ sửng sốt: "Nghiêm túc thế làm gì chứ." Cậu ta quệt miệng giở
giọng bất mãn: "Dạo này cậu làm sao vậy, không màng đá bóng, chơi trò
chơi, ngay cả trốn học cũng không! Giờ còn ngồi ở thư viện... đọc mấy
loại sách này nữa?"
Yến Tư Thành không trả lời cậu ta.
Lục Thành Vũ đảo mắt, cười trêu ghẹo: "Đang muốn giúp Lý Viện Viện giảm béo à? Sao hả, chán nhìn thân thể núc ních ấy rồi à?"
Yến Tư Thành nhíu mày, trả lời nghiêm túc: "Tôi thấy cô ấy rất đẹp."
Vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến Lục Thành Vũ ngây ra không biết đáp trả
thế nào, im lặng một hồi lại cáu kỉnh nói: "Cô ta đẹp thế rồi cậu còn
phải bận bịu đọc sách làm gì."
Nhắc tới chuyện này, Yến Tư Thành tựa hồ vô cùng phiền não, chán nản nói:
"Cô ấy muốn giảm béo, ngày nào cũng nhịn đói, trông rất tiều tụy."
Cho nên anh mới phải tới đây tìm hiểu sách vở, Lục Thành Vũ hiểu ra, nói:
"Trước đây nào biết cậu lại là người si tình thế này." Thấy Lục Thành Vũ trêu chọc, Yến Tư Thành chỉ hờ hững liếc lên, Lục Thành Vũ tiếp lời:
"Cậu đừng lo, con gái ấy mà, cô nào mà chả gào thét đòi giảm béo, nhưng
mười người thì tới mười một đều không kiên trì nổi, bạn gái tớ cũng thế, lần nào cũng thất bại, ngắn nhất duy trì được vài tiếng, dài nhất được
một tuần. Cậu cứ mặc kệ cô ấy, trước khi cậu kịp khuyên thì cô ấy sẽ bỏ
cuộc thôi."
Yến Tư Thành lắc đầu, Lục Thành Vũ nói vậy vì không hiểu Lý Viện Viện, Lý
Viện Viện mà quyết tâm chuyện gì thì sẽ cố hết sức thực hiện.
Anh lại mở sổ ra, thầm thì một hồi với Lục Thành Vũ, ghi lại những chỗ quan trọng.
Rốt cuộc, đến tối lúc Lý Viện Viện về nhà, Yến Tư Thành bê ra một bàn đầy
đồ ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng. Trên bàn không có đồ mặn, tất cả đều là
rau dưa tươi mát. Rau trộn dưa chuột, xúp lơ luộc, bắp cải luộc...
Lý Viện Viện cắn đũa suy nghĩ một hồi. Cô gắp vài cọng xúp lơ, uống nước canh rau luộc, rồi đặt bát xuống.
Yến Tư Thành thấy thế thì cõi lòng đầy kỳ vọng lẫn ánh mắt đều chợt chùng
xuống, anh cất giọng âu lo: "Viện Viện, hôm nay anh đọc qua sách, thấy
họ nói ăn mấy món rau này sẽ không bị béo đâu, mặc dù em sốt ruột, nhưng vẫn phải đặt cơ thể khoẻ mạnh lên trên hết chứ." Vừa nói vừa tha thiết
chân thành nhìn Lý Viện Viện.
"Tốt xấu gì cũng ăn bát cơm đi."
"Tư Thành." Lý Viện Viện bất đắc dĩ nói: "Không phải em không muốn ăn, mà
là... Em không thích mấy món này." Lý Viện Viện sờ bụng, thở dài: "Mấy
món này lạ lắm, ăn vào đói ghê, thà không ăn còn hơn."
Yến Tư Thành đành nói tiếp: "Thực ra hôm nay anh đã đọc rất nhiều sách,
quyển nào cũng bảo rằng nếu kết hợp vận động và ăn uống điều độ thì sẽ
giảm béo hiệu quả, nhưng vận động rất mệt nhọc, không biết em có muốn
thử không? Dù gì cũng không tổn hại đến cơ thể."
Yến Tư Thành nghĩ, vận động càng nhiều, Lý Viện Viện sẽ càng thấy thèm ăn,
vừa ăn được mà vẫn vừa gầy bớt được, còn có lợi cho sức khoẻ, đúng là
biện pháp tuyệt vời. Chỉ sợ Lý Viện Viện không muốn, vì dù sao so với
nhịn đói, vận động vẫn cực nhọc hơn.
Nào ngờ Yến Tư Thành còn chưa cất lời khuyên, Lý Viện Viện đã đồng ý: "Chu
Tình nghe nói em muốn giảm béo, cũng bảo em không thể nhịn đói mãi được, thay vào đó nên vận động nhiều vào, cậu ấy còn bảo em về nhà thì lên
mạng tìm các bí quyết giảm béo nữa."
Yến Tư Thành ngạc nhiên, quay đầu nhìn chiếc máy vi tính trông hệt chiếc
bài vị trên bàn, hai người họ tới đây cũng được một thời gian, đại khái
hiểu máy tính và lên mạng là gì, nhưng thao tác cụ thể thì chưa từng thử qua, bình thường đi học về, ăn xong cơm tối, bọn họ toàn xem TV một lúc rồi rửa ráy đi ngủ, cũng chẳng còn thời giờ mà tìm hiểu máy tính.
Sau khi ăn cơm, Yến Tư Thành rửa bát, xong xuôi đi ra thấy Lý Viện Viện
đang nghiên cứu máy tính, cô mở được máy tính lên, cầm chuột di di,
nhưng không biết lên mạng như thế nào.
Trong đầu Yến Tư Thành đột nhiên xẹt qua vài cảnh, anh bảo Lý Viện Viện lùi
ra, rồi bản thân thì ngồi xuống bàn, nhìn chằm chằm vào màn hình, tay
phải cầm chuột, tay trái tự nhiên đặt trên bàn phím trong phút chốc, trí óc cuộn trào mãnh liệt, tay phải anh vung lên, đánh phím tanh tách,
buông chuột, ngón tay nhanh như chớp...
Đăng nhập vào trò chơi...
Lý Viện Viện kinh ngạc: "Tư Thành, anh học cách sử dụng máy tính thành thạo như thế từ bao giờ vậy?"
Yến Tư Thành bấy giờ mới như tỉnh táo lại, buông chuột ra, nhìn màn hình mà cất giọng bất đắc dĩ: "Không phải... Anh đâu quen dùng, chẳng hiểu sao
vừa ngồi xuống, liền bị thôi thúc kích thích như vậy..." Anh day trán
nói.
Thay vì nói bị kích thích, thì thà nói rằng thân thể phản xạ có điều kiện
mới đúng... Vô thức mở trò chơi, đăng nhập, Yến Tư Thành nghĩ, cảm giác
này còn sâu sắc hơn cả lúc gặp được cha ruột.
Chắc là người lúc trước rất thích chơi game...
Lúc đăng nhập, khung đối thoại phía dưới không ngừng nhảy lên, Yến Tư Thành nhìn lướt qua, có hơn một trăm tin nhắn, trong đó tám mươi tin hỏi anh
có phải đã chết rồi không, vài người hỏi vì sao anh không chơi nữa, có
cả mấy tài khoản tên con gái hỏi anh xảy ra chuyện gì, cộng thêm cả đống người quan tâm hỏi han, chỉ có một tài khoản "Lục Lục càng khoẻ mạnh"
đang online hỏi: "Này, cậu bận yêu, không thích chơi nữa thì đưa hết
trang bị cho tớ đi!" Xem chừng chắc chắn là gã Lục Thành Vũ.
Yến Tư Thành thản nhiên xoá hết tin nhắn, đang muốn đóng trò chơi lại thì
có một tin nhắn hiện lên: "Rốt cuộc anh cũng lên mạng rồi, em chờ anh
mãi." Là tên một cô gái, Yến Tư Thành liếc nhìn, không hề do dự xoá đi.
Rồi anh mở trình duyệt lên, hỏi: "Viện Viện, ban nãy em nhắc tới bí
quyết giảm béo nào nhỉ?"
Lý Viện Viện ngạc nhiên chớp mắt: "Bọn họ có vẻ rất sốt ruột, hay anh trả lời họ đi."
"Anh không biết bọn họ là ai."
Nói vậy, Lý Viện Viện cũng không khuyên nữa, nhớ lại những lời Chu Tình
nói, Yến Tư Thành tìm kiếm giúp nàng, sau đó đi dọn giường chiếu.
Lý Viện Viện đọc chuyên chú, sau đó đẩy ghế ra, tìm chỗ trống, bắt đầu tập xoay hông. Ở Đại Đường, từ vương công quý tộc cho tới bách tính bình
dân đều biết nhảy múa, nhưng Lý Viện Viện vì cơ thể yếu ớt nên rất ít
khi được giống như họ, mà thân thể mập mạp này xem chừng bình thường
cũng ít khi vận động, vừa xoay thắt lưng một cái là xương cốt khắp người liền kêu răng rắc, tư thế trông vô cùng quái dị.
Cô không quan tâm lắm, vẫn chuyên chú tập luyện.
Yến Tư Thành vừa trải chăn, vừa liếc nhìn Lý Viện Viện, anh bất thần nhoẻn
cười, mắt ánh vẻ ấm áp, Lý Viện Viện không biết, mà ngay cả chính anh
cũng không biết.
Hôm sau, Lý Viện Viện không chờ Yến Tư Thành gọi cũng tự tỉnh dậy.
Tối hôm qua Yến Tư Thành cho cô xem những ghi chép của anh về việc giảm
cân, cô hiểu được rất nhiều, trong đó cô nhớ nhất là việc bữa sáng có
thể ăn tùy thích, bữa trưa ăn no, còn bữa tối ăn ít, cho nên bắt đầu từ
sáng nay, Lý Viện Viện liền bắt đầu học theo cách này.
Cô nhẹ nhàng bước vào phòng bếp, nhưng mới tới cửa đã thấy sửng sốt. Sáu
giờ, mới tảng sáng, xung quanh vẫn mờ tối, trong phòng không bật đèn,
khiến không khí lạnh lẽo như thể vờn quanh người Yến Tư Thành đang cuộn
mình nằm dưới đất.
Yến Tư Thành bảo anh có thể ngủ ngon ở phòng bếp, Lý Viện Viện cứ thế tin,
cô nghĩ phòng bếp chắc vẫn đủ chỗ để ngủ, nhưng cô lấy vóc người mình ra áng chừng, mà quên mất rằng với Yến Tư Thành thì phải cuộn người lại
mới nằm xuống được.
Lý Viện Viện thắt dạ lại, hơi đau lòng.
Yến Tư Thành luôn sắp xếp thoả đáng mọi việc cho cô, cẩn thận từ cái ăn,
cái mặc, đến cả việc đi lại, nhưng cô hình như chẳng hề quan tâm tới Yến Tư Thành. Cô luôn miệng nói muốn thích ứng với thế giới này, bỏ hết mọi thói quen trước đây, cho nên mới sửa lại cách xưng hô giữa họ, sửa lại
cách đi đứng, nhưng cuộc sống sinh hoạt thường ngày thì lại y hệt trước.
Yến Tư Thành vẫn đối đãi với cô như đang hầu hạ chủ tử, còn cô thì thoải
mái hưởng thụ sự hầu hạ của anh. Cô quen thói, Yến Tư Thành cũng quen
thói.
Nhưng... Như vậy không đúng.
Lý Viện Viện càng ngày càng hiểu ra, cô và Yến Tư Thành kỳ thực ngang hàng nhau, cô và Yến Tư Thành hiểu biết ngang nhau, Yến Tư Thành luôn đồng
tình với mọi ý kiến của cô, ủng hộ cô, nhưng cô lại không hành xử hoàn
toàn giống anh.
Lý Viện Viện ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lắc Yến Tư Thành: "Tư Thành, ở đây chật quá, sau này ra ngủ với em nhé."
Yến Tư Thành giật mình, mở bừng mắt, như thể bị hù dọa nên tỉnh dậy:
"Công chúa! Tuyệt đối không thể!"
Chương 19
Hôm qua Yến Tư Thành đọc sách giảm béo tới tận khuya, vừa ngả lưng nhắm mắt thì rơi vào mê man, chẳng hiểu sao bắt đầu nằm mơ.
Anh mơ thấy mình trở về tuổi mười sáu, Lý Viện Viện cũng còn nhỏ, cô rất
gầy nhưng lại la hét đòi giảm béo, Yến Tư Thành vừa ôm một bát thịt vừa
đuổi theo ép ăn, rượt bắt cả tối, bỗng dưng Lý Viện Viện quay đầu lại
nhìn anh, bảo: "Tư Thành, muốn em ăn thịt, anh phải ngủ với em!"
Sao lại có thể nằm mơ đại nghịch bất đạo như thế!
Yến Tư Thành giật mình, bật dậy: "Công chúa! Tuyệt đối không thể!"
Tỉnh dậy lại thấy gương mặt của Lý Viện Viện ngay gần, Yến Tư Thành sợ tới
nỗi bật ngửa ra sau, đập thẳng đầu vào tủ đựng bát kêu "bốp" một cái, Lý Viện Viện nghe mà cũng thấy đau lòng, song Yến Tư Thành chỉ xoa qua
loa, vội vội vàng vàng nhỏm lưng lùi sát vào tủ bát, cố gắng cách xa Lý
Viện Viện hết mức: "Công chúa..." Giọng anh vẫn hơi khàn khàn, nhưng đầu óc đã tỉnh táo hẳn: "Công chúa đang... đói bụng à?"
"Ừ, em tới lấy đồ ăn, rồi thấy anh ngủ như vậy..." Lý Viện Viện thở dài:
"Em thật sơ ý quá, trước lại chẳng để tâm gì đến việc này. Tư Thành, sao anh cũng giỏi chịu thiệt thòi quá vậy."
Yến Tư Thành im lặng không nói.
Lý Viện Viện nhíu mày: "Đêm nay anh đừng ngủ kiểu này nữa. Tới phòng khách đi."
"Công chúa..." Lý Viện Viện lườm anh, Yến Tư Thành đành phải chữa lời: "Viện Viện, không hợp lễ nghĩa."
"Chả có gì là không hợp cả. Tóm lại đêm nay anh không được ngủ ở đây nữa."
Lý Viện Viện đứng dậy, mở tủ lạnh, bê đồ ăn ra, hiển nhiên không muốn
tiếp tục đề tài này nữa. "Chúng ta mau ăn cơm thôi, em mong chờ cả đêm
rồi."
Yến Tư Thành thấy cô kiên định, bèn thở dài thườn thượt.
Ăn sáng xong, Lý Viện Viện thu dọn sách vở đi học, vừa tới trước cửa, Yến
Tư Thành bỗng nhiên hỏi: "Tối nay Viện Viện có buổi học nào không?"
Lý Viện Viện lắc đầu: "Không có."
"Tầm xế chiều anh sẽ tới sân tập để tập luyện cùng CLB, khoảng tám giờ kết
thúc, đến lúc đó em hãy tới rèn luyện một lúc nhé, sân tập rất rộng, tốt hơn ở nhà."
Lý Viện Viện đáp ứng. Thế nhưng lúc Lý Viện Viện ăn cơm tối ở nhà ăn thì lại gặp phải Trương Nam.
"Đang định giờ ăn cơm thì gọi cho cô đây. Bảy giờ có buổi họp. Giới thiệu qua vở kịch, thảo luận kịch bản và chốt lại thời gian tập." Trương Nam nói: "Chúng ta đi cùng nhé."
Lý Viện Viện ngẩn ra: "Phải mất bao lâu?"
"Không biết, lần này là vở kịch tham dự lễ hội văn hoá sinh viên, thầy giáo
rất coi trọng, đạo diễn là người của đoàn nghệ thuật tới đảm nhiệm, thầy muốn mọi người trong nhóm kịch đều phải đến, tôi nghĩ chắc phải mất một lúc."
Lý Viện Viện không ngờ, "một lúc" trong lời Trương Nam lại tròn ba tiếng đồng hồ.
Các thành viên tham gia vở kịch tự giới thiệu lẫn nhau, rồi thầy giáo lên
thông báo một hồi, sau đó chia nhau kịch bản, thầy giáo lại giới thiệu
qua về từng vai diễn, cuối cùng bảo mọi người tối nay về đọc kịch bản,
xong xuôi đã mười giờ tối.
Lý Viện Viện cầm kịch bản vội vã chào tạm biệt mọi người, rồi ba chân bốn
cẳng chạy tới sân tập, bấy giờ trong sân tập còn rất ít người, rải rác
đôi ba người túm tụm trò chuyện, Lý Viện Viện lướt thấy ngay Yến Tư
Thành đang chạy bộ vòng quanh sân.
Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, mang vẻ kiên nghị bẩm sinh, mặt mũi
đầy mồ hôi, lúc chạy, gương mặt càng có vẻ góc cạnh rõ rệt. Không chỉ
gương mặt, mà bắp tay, bắp chân rắn chắc đều nổi bật hẳn lên.
Bình thường Yến Tư Thành ăn mặc kín đáo nên cứ tưởng anh gầy, nhưng không ngờ mới nhìn thấy anh vận động, cô đã thấy...
"Đầy nhục cảm?"
Lý Viện Viện chẳng biết thế nào, bỗng nhiên bắt đầu đặt Yến Tư Thành và
Tiểu Bàn lên bàn cân so sánh, đồng thời nháy mắt đã phân được cao thấp,
thịt của Tiểu Bàn mềm nhũn trắng bóng, sao có thể ngon bằng loại thịt
rắn chắc này.
Rõ ràng Yến Tư Thành đẹp hơn hẳn Tiểu Bàn...
Cô ngắm ngây cả người ra, bên cạnh bỗng dưng có hai cô sinh viên đang trêu ghẹo nhau: "Anh ta chạy suốt hai tiếng rồi đấy."
"Ừ, thể hình anh ta đẹp thật! Trông cũng đẹp trai nữa, thật muốn lao tới làm quen quá..."
"Xông lên luôn đi, không thì là con khỉ nhé."
"Người như thế vừa nhìn là biết đã có chủ rồi, tớ không làm tiểu tam đâu, ngắm nhìn là đủ rồi."
Có chủ ư...
Trước đây có, nhưng bây giờ hình như đã không còn nữa rồi... Nhỉ?
"Viện Viện." Yến Tư Thành thấy cô bèn chạy tới, đứng ngay trước cô, hơi thở
vẫn còn hổn hển, tựa hồ phả thẳng vào mặt cô, anh nhìn cô, tuy rất bình
thường, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ thấy ánh mắt anh vô cùng chuyên
chú, ngữ khí của anh hơi cao vút, như thể đã đợi rất lâu, giờ rất mừng
rỡ, mừng rỡ vì nhìn thấy cô.
"Họp xong rồi à?"
Lý Viện Viện gật đầu, chợt nghe thấy bên cạnh có người nói giọng nghiến răng nho nhỏ: "Đáng lẽ tớ nên xông tới!"
"Đúng vậy, cậu mà xông tới thì tốt rồi."
Bọn họ coi cô và Yến Tư Thành là tình nhân, sau đó lại nghĩ bọn cô không xứng...
Quả thực... Có vẻ không xứng, Lý Viện Viện toét miệng cười, không bận tâm
tới những lời này. Cô nói với Yến Tư Thành: "Xin lỗi đã để anh phải đợi
lâu như vậy, nếu anh mệt rồi thì nghỉ đi, chờ em chạy hai vòng rồi về."
"Không sao, anh không mệt. Em khởi động trước đi, kẻo lát nữa bị chuột rút."
Lý Viện Viện gật đầu, xoay tay xoay chân vài cái, Yến Tư Thành lẳng lặng
chờ cô, chợt thấy Lý Viện Viện nhận xét: "Tư Thành, lúc anh chạy bộ
trông rất hấp dẫn." Yến Tư Thành sửng sốt, Lý Viện Viện cười vui vẻ
tiếp: "Sau này chúng ta thường xuyên chạy bộ nhé."
Yến Tư Thành quay mặt sang chỗ khác, thần thái hơi ngượng ngùng, nhẹ giọng đáp ừ.
Lúc trước thấy Yến Tư Thành chạy có vẻ dễ dàng, nên cô cũng thản nhiên nói
sẽ chạy hai vòng, tưởng đâu đơn giản lắm, nhưng một vòng bằng 400m này
khiến Lý Viện Viện nhanh chóng ngộ ra đau khổ, cô vật vã mãi mới xong
một vòng, còn vòng còn lại, cơ hồ cô đi bộ suốt, đến 100m cuối cùng, cô
tóm lấy tay Yến Tư Thành, để anh kéo cô đi nốt.
Đến vạch, cô chẳng ngại bẩn nữa, đặt mông ngồi phịch xuống dưới đất, thở phì phò, mệt tới nỗi chẳng mở nổi mắt.
Yến Tư Thành tính giờ, Lý Viện Viện chạy 800m hết tận tám phút.
Lý Viện Viện sực nhớ ra, cô còn có lớp thể dục, thầy giáo đã nói, cuối kỳ
sẽ thi chạy 800m. Con gái chạy trong vòng 4 phút là đạt yêu cầu, tốc độ
của cô bằng người ta chạy hai lần 800m lận...
Liên quan tới việc học, Lý Viện Viện mới ý thức được chuyện tình nghiêm trọng.
Trên đường về cô tính toán với Yến Tư Thành: "Hôm nay thầy giáo nói, vì mỗi
người có giờ học khác nhau, nên thống nhất lại sẽ tập kịch từ 8h30 tới
10h30 mỗi tối thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật thì tập lúc 2h00
chiều cho tới 6h00. Vậy chúng ta chạy bộ trước giờ đó nhé, ngoại trừ tối thứ ba, những hôm khác em không phải học, vậy cứ 7strong0 mỗi ngày sẽ tới
sân tập chạy bộ, đến 8strong0 thì em đi tập kịch."
Cô sắp xếp xong xuôi rồi mới sực nhớ ra: "Tư Thành, lịch của anh thì thế nào?"
Yến Tư Thành lập tức gật đầu: "Yến Tư Thành trước kia hình như sống rất...
tự do, dạo này anh suốt ngày tới CLB, chính bọn họ cũng thấy kỳ quái.
Mỗi tuần anh tới CLB hai lần là được.
Nhất trí rồi, hai người họ về nhà tắm rửa rồi leo lên giường. Trước khi ngủ, lần đầu tiên Lý Viện Viện trải giường chiếu, lại là trải giúp Yến Tư
Thành, cô kéo bàn uống nước sang một bên, rồi lật sô pha lại, trải chăn
lên, đặt gối đầu vào phía trước, xong xuôi hài lòng vỗ vỗ, bảo: "Tư
Thành, ngủ đây nhé."
Yến Tư Thành nhìn giường của mình, vị trí này, cơ hồ ngẩng đầu phát là nhìn thấy Lý Viện Viện ngủ ở trên giường. Tuy buổi tối Lý Viện Viện ngủ
không quẫy đạp, không lo sẽ nhìn thấy thứ gì không nên thấy, nhưng ở gần cô như vậy... Nhỡ lúc đang ngủ...
Yến Tư Thành không khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt.
"Viện Viện..." Anh gọi, Lý Viện Viện cố tình không nghe, bịt tai chui thẳng vào chăn.
Thấy hành động "bịt tai trộm chuông" của cô, anh đành dở khóc dở cười nghe lời.
Nghe tiếng hít thở như thể ngay cạnh bên tai của Lý Viện Viện, anh mơ màng
cả đêm, trong mơ còn thấy Lý Viện Viện lẳng lặng ngồi đó, mỉm cười nhìn
anh, chẳng nói chẳng rằng.
Anh cũng thất thần nhìn cô như vậy, nhìn cả đêm, không dám cử động cũng không dám hé răng câu nào.
Hôm sau Lý Viện Viện thức dậy, căn phòng đã nguyên như cũ, bàn uống nước
được kê lại vị trí cũ, sô pha cũng được lật lại, trên bàn uống nước còn
đặt mấy món đồ ăn vặt mà Lý Viện Viện thích nhất. Trong bếp có tiếng dao thớt lách cách, chắc là Yến Tư Thành vẫn đang bận rộn.
Lý Viện Viện nhảy vào phòng bếp, mỉm cười hỏi anh: "Tối qua anh ngủ ngon
không?" Cô tưởng trước đây toàn được thụ hưởng sự hầu hạ của Yến Tư
Thành, nên hôm qua coi như cô cũng đã hầu hạ anh, cho nên mới sáng ra đã giở bộ dạng đòi công.
Nhưng Yến Tư Thành không hề quay đầu lại, vẫn bận rộn thái xắt, đáp be bé: "Ừ."
Lý Viện Viện thấy lạ, hơi ngẩn ra. Yến Tư Thành bỗng nhiên đặt dao xuống,
nghiêng đầu lại, Lý Viện Viện mới nhìn rõ hai lỗ mũi anh nhét đầy khăn
giấy, còn thấy cả vết máu mờ.
Lý Viện Viện ngạc nhiên: "Tư Thành, sao anh lại chảy máu cam thế?"
Yến Tư Thành chau mày, khổ sở nói: "Công chúa... Không khí trong phòng
khách... khô hanh quá, anh thích phòng bếp hơn, đêm nay em cho anh ngủ ở đây nhé..."
Chương 20
Lý Viện Viện đương nhiên không đồng ý.
Cô nằm ở ngoài có bị chảy máu mũi bao giờ đâu, càng nghĩ, càng thấy chắc
đêm qua Yến Tư Thành tập luyện quá mức nên mới chảy máu mũi như thế.
Cô muốn để hôm nay Yến Tư Thành nghỉ ngơi, vừa khéo Trương Nam gọi điện
cho cô, bảo hôm qua cô vội về quá nên không biết thầy giáo đã dặn rằng
tối nay hẹn nhóm kịch ăn cơm bồi dưỡng tình cảm với nhau.
Lý Viện Viện suy tư, thấy đây là yêu cầu của thầy giáo, nếu cô không đi
thì không ổn lắm, bèn đáp ứng, với lại cũng giúp Yến Tư Thành được nghỉ
ngơi một hôm. Còn về chuyện giảm béo...
Mai ăn bớt đi vậy.
Tối nay, Lý Viện Viện không đi cùng Yến Tư Thành, thầy giáo đã nói buổi
liên hoan này để bồi dưỡng tình cảm, khởi động tinh thần trước khi luyện tập, nên mang theo "người nhà" có vẻ không thích hợp lắm.
Lý Viện Viện ngồi cạnh Trương Nam, vì ở đây cô cũng chỉ biết mỗi anh ta.
So với buổi liên hoan kết thúc vở kịch lần trước, lần này nghiêm túc hơn nhiều, nhưng dù sao cũng đều là sinh viên, ăn uống một lát, ai nấy đều
mượn rượu mở lời, thầy giáo cũng không phải người quá khó tính, nên ăn
uống lửng dạ rồi, thầy giáo liền đi từng bàn chúc rượu mọi người.
Đến lượt Lý Viện Viện, nghe xong lời chúc của thầy giáo, cũng tự nhiên cầm chén rượu lên.
Trước đây cô yếu ớt, đám tỳ nữ ở phủ công chúa chưa bao giờ dám cho cô uống
rượu, buổi liên hoan lần trước, có người kính rượu cũng được Yến Tư
Thành đỡ giùm, nên Lý Viện Viện không biết tửu lượng mình đến đâu, có
điều bây giờ cơ thể cô không giống trước đây, cô béo như vậy, tửu lượng
chắc cũng không đến nỗi.
Thầy giáo ngửa đầu tu cạn, cả bàn đều dũng cảm làm theo, Lý Viện Viện thấy
vậy cũng nâng cốc uống cạn. Nhìn cả đống chén rỗng, thầy giáo vô cùng mỹ mãn. Cả bàn lại ngồi xuống xôn xao trò chuyện.
Lý Viện Viện thấy mùi vị rất kỳ lạ. Uống vào miệng vừa chát vừa tê, nhưng lúc nuốt xuống bụng thì lại thấy khoan khoái lạ kỳ.
Lý Viện Viện nhăn mày méo mặt, khiến Trương Nam bật cười, anh rót cốc nước cho cô: "Lần đầu tiên uống rượu à?"
Lý Viện Viện gật đầu cầm cốc nước lên uống, Trương Nam mỉm cười: "Tôi thấy cô tu cạn chén rượu, còn tưởng tửu lượng khá lắm, hoá ra chỉ sĩ diện
hão thôi à."
"Tôi chưa từng uống rượu."
"Ban đầu tôi cũng vậy, quen rồi là khá hơn ấy mà, sau này nếu tham gia nhiều các hoạt động xã hội, thì còn nhiều cơ hội uống lắm."
Lý Viện Viện nhíu mày: "Nhưng mùi vị quái lạ nhỉ, trước đây tôi toàn nghe
người ta tả hương rượu thơm thế nào, nhưng sao rượu này vừa không thơm,
uống vừa chát thế."
"Có rượu mơ, vừa thơm vừa ngọt đấy, nồng độ cũng không cao lắm, cô uống không?"
Tuy rằng mới chỉ uống một chén, nhưng Lý Viện Viện đã vững dạ tin rằng tửu lượng của mình rất khá, bèn vỗ ngực nói: "Có."
Vì vậy Trương Nam lại rót cho cô một chén rượu mơ.
Bởi vậy đến khi tiệc tàn, Trương Nam đành phải lấy điện thoại di động của
Lý Viện Viện ra gọi cho Yến Tư Thành: "Lý Viện Viện uống say, không đi
nổi nữa, cậu tới đón nhé."
Khi Yến Tư Thành đến thì bắt gặp ngay cảnh Lý Viện Viện ngủ gục trên bàn ăn đầy mỡ. Lúc cô say thì rất yên lặng, không khóc không gào, tay chân đặt thẳng, hoàn toàn mơ hồ.
Trương Nam ở bên cạnh đang cầm di động, nói chuyện phiếm với bạn bè, thấy Yến
Tư Thành đến, bèn thở phào nhẹ nhõm: "Anh đến rồi."
"Sao lại uống ra nông nỗi này?" Yến Tư Thành ngồi xổm xuống bên Lý Viện
Viện, ngửi thấy hơi thở của cô toàn mùi rượu, thi thoảng còn lầm bầm,
Yến Tư Thành rất hiểu Lý Viện Viện, anh biết cô đang khó chịu nên mới
thế. Yến Tư Thành xót xa vỗ nhẹ lưng cô.
"Cũng lạ thật, cô ấy nói cô ấy uống được rượu, thế mà tôi cũng tin." Trương
Nam bất đắc dĩ thở dài: "Tôi thấy cô ấy uống rượu mơ xong vẫn thản nhiên như không, cứ tưởng tửu lượng khá lắm, nào ngờ bỗng dưng cô ấy gục
thẳng xuống bàn."
Yến Tư Thành có thể tưởng tượng được, Lý Viện Viện uống rượu sẽ thành ra như vậy.
Anh nhớ năm cô tới tuổi cập kê, mẫu phi bị ban chết với tội danh "Dâm ô",
đối với một phi tử hậu cung, đây là tội danh tày trời, rất dễ liên lụy
tới cả gia tộc.
Không lâu sao đó là tới lễ cập kê của Lý Viện Viện, hôm đó phụ vương cô không tới, hoàng huynh hoàng tỷ cũng không tới, lễ nghi được một nữ quan
trong cung chủ trì.
Đối với một công chúa, đây là chuyện vô cùng nhục nhã. Ai cũng chê cười cô, ai cũng chờ xem cô khổ sở thế nào. Nhưng Lý Viện Viện vẫn thẳng lưng,
ngẩng cao đầu, bình tĩnh đội kim quan, thần thái cao ngạo, bễ nghễ thiên hạ, hoàn thành đúng mực lễ cập kê.
Cô không để bất kỳ ai có thể chế giễu mình.
Sau đó một thời gian, vụ án của mẫu phi Lý Viện Viện được xử lại, hoá ra là một cung nữ hãm hại bà, ai mà chẳng biết, một đứa cung nữ sao dám cả
gan hãm hại phi tử, nhưng hoàng đế nói mọi chuyện chấm dứt, thì coi như
đã chấm dứt hoàn toàn, hoàng đế truy phong danh hào cho bà, cũng ban
thưởng phong hào cho Lý Viện Viện cùng vô số châu báu ngọc ngà.
Chuyện kết thúc ở đó, nhưng nỗi oan khuất của mẫu phi cô không bao giờ được
gột sạch. Tối hôm đó Yến Tư Thành lần đầu tiên nghe thấy tiếng khóc nức
nở của Lý Viện Viện, anh lẳng lặng canh giữ cả đêm, hôm sau, anh thấy Lý Viện Viện vẫn mỉm cười như không có gì xảy ra.
Trước mặt người khác, cô chưa bao giờ tỏ ra yếu mềm.
Cho nên giờ thấy cô say thành như vậy, Yến Tư Thành cũng hiểu được. Nếu
không phải đã say túy lúy, cô sẽ không gục xuống ngay tại đây.
"Viện Viện." Anh nhẹ nhàng gọi, nhưng Lý Viện Viện không hề tỉnh dậy.
"Tôi gọi thử rồi, nếu có thể đánh thức cô ấy dậy thì tôi cũng không cần gọi
anh tới." Trương Nam phủi tay đứng lên: "Nào, để tôi giúp anh đưa cô ấy
về."
Song Yến Tư Thành không trả lời, chỉ kéo tay Lý Viện Viện lại, đặt cô lên
lưng mình, điều chỉnh lại tư thế, rồi xốc người dậy, trông vô cùng đơn
giản.
Ngay cả Trương Nam cũng há hốc miệng ngạc nhiên.
Anh ta đã từng thử cõng Lý Viện Viện, nhưng đành bất lực...
Trước khi đi, Yến Tư Thành quay đầu cảm ơn Trương Nam: "Cảm ơn anh trông cô ấy hộ tôi."
Trương Nam sửng sốt, lập tức xua tay tỏ ý không cần khách sáo. Nhìn theo bóng
lưng Yến Tư Thành, Trương Nam chợt lấy điện thoại ra, gào lên với đối
phương: "Này, bao giờ rảnh, muốn viết chuyện về hiệp sĩ, tớ có thể cung
cấp tư liệu sống cho đấy."
Yến Tư Thành cõng Lý Viện Viện về, đặt cô xuống giường, anh nhủ thầm, Lý
Viện Viện quyết định giảm béo, có lẽ không hẳn không tốt như anh nghĩ...
Anh giặt khăn ấm lau mặt cho Lý Viện Viện, gương mặt của cô hồng hào lên,
anh lau rất cẩn thận, chỉ sợ mạnh tay sẽ làm Lý Viện Viện bị đau. Lau
mặt xong rồi lau đến tay, khi nãy cô gục xuống bàn, tay dính đầy dầu mỡ, nếu cứ để như vậy, đảm bảo ngày mai tỉnh dậy cô sẽ vô cùng khó chịu.
Yến Tư Thành tưởng tượng ra khuôn mặt Lý Viện Viện lúc ấy, bất thần mỉm cười.
Còn đang nghĩ, đột nhiên Lý Viện Viện mở choàng mắt.
Vì uống rượu, nên đôi mắt cô hơi đỏ lên, mơ màng, tuy vậy, Yến Tư Thành
vẫn thấy bản thân không nên hành động quá phận, bèn vội lùi ra sau, giải thích: "Công chúa, người..." Còn chưa dứt lời, Lý Viện Viện đột nhiên
đứng dậy, xốc anh lên.
Rồi cô loạng choạng tới WC, bất chợt ngã nhào xuống, không đợi Yến Tư Thành đỡ dậy, đã tiếp tục tư thế quỳ gối, bò vào WC, Yến Tư Thành ngây người
ra nhìn, định thần lại, vội tiến tới thì đã thấy Lý Viện Viện nôn thốc
nôn tháo một trận vào bồn cầu.
Yến Tư Thành sững sờ, cũng may ban nãy Lý Viện Viện ăn ít, nên sau đó chỉ
toàn nôn khan, Yến Tư Thành vội tới bên cô, ngồi xổm xuống, không ngại
bẩn, lấy khăn mặt lau tay cho cô, rồi lau miệng, sau đó bế cô về sô pha.
Nước nóng đun xong, anh vội thổi cho nguội bớt, thấy cô lại bải hoải khó chịu thì vội lau mặt tiếp cho cô.
Lý Viện Viện làu bà làu bàu, Yến Tư Thành vô cùng xót cô, dám cả gan trách mắng: "Sau này không được uống nhiều rượu thế nữa."
Lý Viện Viện tuy đang say khướt nhưng vẫn biết mình bị mắng, tựa hồ gật đầu đáp ứng, rồi lại mơ màng nói: "Tư Thành..."
"Ừ, khó chịu ở đâu à?"
Lý Viện Viện đập bốp vào đầu mình, làm Yến Tư Thành sợ tới nỗi vội nắm lấy tay cô. Lý Viện Viện thầm thì: "Đau đầu quá."
Yến Tư Thành đành phải đặt khăn mặt xuống, day huyệt Thái Dương giùm cô: "Đau lắm à?"
Lý Viện Viện lại đấm mạnh vào bụng mình, Yến Tư Thành không kịp ngăn, thở dài, bắt lấy tay cô: "Dạ dày cũng đau à?"
Lý Viện Viện gật đầu.
Yến Tư Thành không tìm thấy huyệt vị ở bụng, ấn mãi mà toàn thấy thịt, anh hơi thẹn thùng, nhìn ngắm tỉ mỉ, rồi ấn mạnh một cái.
Huyệt vị thì đúng rồi, nhưng sức ấn thì không mạnh lắm, thế nhưng Lý Viện
Viện vẫn kêu: "Đau quá..." Cô cong người ôm bụng, nào ngờ Yến Tư Thành ở quá gần cô, cô vừa khom người, Yến Tư Thành nghe thấy cô kêu rên bèn
nhấc đầu lên, môi họ bất thần bập vào nhau.
Động tác của hai người họ đều nhanh, va chạm vô cùng mạnh mẽ, đập cả răng vào nhau, rách môi, chảy máu.
Lý Viện Viện che miệng mơ màng lẩm bẩm.
Thôi xong... Danh tiết của công chúa...
Yến Tư Thành lau máu trên môi, cẩn thận nhìn Lý Viện Viện, thấy cô ngoài
đau đớn rên rỉ thì không tỏ ra gì khác, anh bèn hạ quyết tâm phải giấu
nhẹm chuyện này, cũng giống như trước kia giấu chuyện mớm thuốc cho cô,
nghĩ rồi anh hơi yên tâm, nhưng khuôn mặt thì đỏ bừng như ráng chiều.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!