Insane
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình cổ đại - Gái già gả lần bảy - Phần 3

Trang 10-end

Full | Lùi trang 9

Chương 7



Cậu bé này, tâm đã sớm thành thục như vậy, tương lai thì sẽ thế nào đây chứ.



Tôi phát sầu nhìn cậu ta, than thở.



Đang than thở, nghe tiếng cửa cạch một cái, mở ra.



Vân Châu cầm bát thuốc tới, nhìn không chớp mắt vào tôi đang ngồi bên giường, nhưng miệng lại buồn bã nói: “Tiểu quỷ nhà ngươi, mới vừa rồi đe dọa dụ dỗ ta đi, thì ra là muốn lừa gạt thê tử của ta sao?”



Tôi bật cười.



Tiểu tử xấu xa lập tức nghẹn đỏ mặt, trong mắt lập tức ầng ậc nước, than thở khóc lóc lên án: “Các ngươi, các ngươi cười nhạo ta.”



Lên án xong, nổi giận đùng đùng đem cơ thể mập ú xoay người, vung cánh tay nhỏ lên, rất đó phong độ mà phất tay áo bỏ đi, nào ngờ, vừa ra tới cửa, chân vấp phải bậu cửa, lập tức bùm một cái, cả người ngã chổng vó.



Cả người tôi run lên, đang định đẩy Vân Châu đi tới đỡ cậu ta dậy, tiểu tử xấu xa đó lồm cồm từ trên mặt đất bò dậy, quay người lại nghiêm nghị nhìn hai chúng tôi uy hiếp nói :”Bổn hoàng tử lệnh cho các ngươi không được nói chuyện bổn hoàng tử bị ngã nói ra ngoài! Tư thế ngã của bổn hoàng tử khó coi như vậy, nếu như cho người khác biết, bổn hoàng tử còn mặt mũi nào nữa!”



Nói xong, hừ hai tiếng, đứng thẳng tấm lưng béo ú lên, thở phì phì thong thả bước ra ngoài.



Tôi vỗ vỗ trán, cậu bé này thật kiêu ngạo đáng yêu quá đi thôi.



Vân Châu mím môi cười, không lên tiếng, chỉ đặt bát thuốc xuống, nhẹ nhàng đỡ mặt tôi qua, đối mặt với đôi mắt của anh.



Tôi nói: ‘Tiểu hoàng tử…”



“Thất vương gia đang ở bên ngoài, không cần phải lo lắng.” Vân Châu ngắt lời tôi, đầu tiên là sờ sờ tay tôi, sau đó sờ lên mắt tôi, cuối cùng là chuyển lên trán tôi, dịu dàng hỏi: ‘Còn có cảm giác khó chịu ở đâu không?”



Tôi không trả lời, nhìn Vân Châu hỏi lại:”Sao mắt của huynh lại đỏ thế kia?”



Tay Vân Châu sững lại, hai mắt tỏa sáng: “Muội nói gì? Muội…Mắt của muội…”



“Mắt muội nhìn thấy rồi.” Tôi vui sướng ôm lấy cổ Vân Châu, hôn lên môi anh một cái, nhìn thần sắc của anh đang trợn tròn mắt nhìn tôi, vì vậy tôi lại tiếp tục hôn lên mặt anh, cắn cắn chóp mũi của anh, “Muội có thể thấy mắt của huynh, lông mi của huynh, mũi của huynh, còn có cả chiếc cằm thỉnh thoảng có râu nữa này.”



Vân Châu ngập ngừng sờ vào mắt tôi, nhẹ nhàng xoa lên, rồi ngừng lại một chút, viền mắt anh đột nhiên đỏ lên, trên mặt khẽ nở nụ cười, vươn người ra ôm tôi vào lòng, siết chặt lấy: “Sau này, chúng ta sẽ sống bên nhau thật tốt.”



Tôi vâng một tiếng, đặt cằm lên vai anh. Lúc này đang chạng vạng, ánh mặt trời từ bên ngoài rọi vào đến cửa, trên mặt đất có hai đường sáng. Đã lâu rồi không thấy ánh sáng, giờ chợt nhìn được, mắt có chút đau đau, tôi nhấp nháy mắt, trong ngực lại vô vùng vui sướng.



Tôi liền bảo Vân Châu dìu tôi đến đứng trước cửa sổ.



Vân Châu cầm bát thuốc, khuấy lên, múc một thìa lên đưa bên miệng thổi thổi, rồi đưa đến trước mặt tôi: ‘Trước tiên uống thuốc này đi đã.”



Tôi mỏng mỏi uống hết rất nhanh, nói: “Đưa hết cho muội uống đi, cứ từng thìa như vậy muội không quen.” Đang định thò tay ra cầm lấy bát thuốc lên để uống hết, nào ngờ, vừa đặt vào bát thì ngón tay lại run lên.



Tôi sững ra, chợt nhớ chuyện trước lúc ngất đi, cảm giác đó lại đến, hai tay vẫn còn đang run rẩy, dường như, dường như còn run hơn so với mấy ngày trước.



Niềm vui sướng trong lòng lập tức tiêu tan, tay tôi đang chạm vào chiếc bát liền dừng lại, mặt tỉnh bơ rút tay về, cười gượng nói: “hay là, huynh bón thuốc cho muội đi vậy.”



Vân Châu nhíu mày, thần sắc có chút nghi hoặc: “Sao vậy?”

Tôi cười gượng, nói: “Không, không có gì.” Tôi nghĩ nên để anh yên lòng, vì vậy cười cười, giả vờ làm nũng nói: “Người ta muốn làm nũng đó mà.”



Vân Châu mỉm cười, nhìn tôi, không nói gì. Lại bón từng thìa thuốc cho tôi.



Uống được một nửa, tôi thử thăm dò hỏi anh: “Buổi sáng đột nhiên muội bị ngất…Tiểu Đào có nói gì với huynh không?”



Vân Châu nhíu nhíu mày: “Không.” Lại giương mắt lên nhìn tôi: ‘Làm sao vậy?”



Nha đầu ngoan, quả nhiên là biết giữ mồm. Lát nữa thưởng hai quả táo cho cô ấy.



Tôi cười gượng: “Không, Không có gì.”



Uống xong bát thuốc, đắng đến mức tôi rùng mình cả người.



Vân Châu đặt bát xuống, đỡ tôi từ trên giường xuống, rồi đột nhiên giữ chặt tay tôi, tôi kinh ngạc, vô thức muốn rụt tay lại, nhưng không kịp, chỉ nơm nớp lo sợ để mặc anh cầm.



Mất một hồi, cũng không thấy anh có phản ứng gì, chỉ đỡ lưng tôi, dìu tôi chầm chậm đi về phía cửa sổ.



Lại đợi một hồi, không thấy anh lên tiếng hỏi gì, thậm chí ngay cả lông mày cũng không nhăn chút nào, tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Đại khái là tay run như vậy, đặt vào tay người khác, lại không cảm thấy có gì khác lạ.



Thời tiết mùa thu thật đẹp, mây trắng cũng rất đẹp, bầu trời màu xanh cũng rất đẹp, mắt của tôi đột nhiên phục hồi lại thị lực, nhìn trời một chút, nhìn mây một chút, lại nhìn vài cây quế vừa nở hoa trong viện một chút, tóm lại là rất tốt.



Dưới tán cây quế có hai người một lớn một nhỏ đang ngồi đó, cái người trẻ con kia hai tay chống má, miệng đang lầm bầm gì đó, đó chính là tiểu tử xấu xa, còn người kia thần sắc nhàn nhã thong dong, trên tay đang cầm chiếc quạt gõ tạo ra tiếng động, cho thấy đó là một lãng tử phong lưu, bộ dáng cũng được, rất đào hoa.



Đang hăng hái nhìn họ, người kia đột nhiên quay đầu lại, thấy tôi và Vân Châu, nét mặt thâm thúy, chợt đưa chiếc quạt trong tay xòe ra, nở nụ cười rất là phong lưu phóng khoáng với chúng tôi, lộ ra hai chiếc răng khểnh chói mắt.



Tôi nhìn kỹ hai chiếc răng khểnh đó, nói: ‘Thất vương gia?”



Vân Châu ừ một tiếng.



Tôi than thở: “Không ngờ triều đình thật sự có tâm như vậy, cha đã cáo lão hồi hương, không còn chức quan, vừa mới mất, đồng liêu thì nhiều, nhưng cũng chỉ có hắn đến bái tế.”



Lại nghe Vân Châu buồn bã nói: “Chỉ sợ không chỉ đơn giản đến bái tế nhạc phụ đại nhân đâu.”



Tôi nghiêng đầu nhìn Vân Châu, nghi hoặc hỏi: “Vậy vì sao mà đến?”



Vân Châu không đáp, gọi gia đinh ở cửa tới, buồn bã nói: “Trời đã tối rồi, mau ăn cơm chiều thôi. Sao Thất vương gia còn chưa đi? Ngươi đi ra đó, hỏi hắn định muốn ở lại đây ăn cơm phải không?”



Tôi trợn mắt há mồm, này, này, này..đây chẳng phải là đuổi khách sao?



Gia định lau mồ hôi, nhận mệnh đi ra đó, chỉ lát sau, lại lau mồ hôi nhận lệnh quay lại, nói: “Thất vương gia nói, mắt cô gia thật tốt, chỉ nhìn một cái là biết trong lòng hắn nghĩ gì rồi, hắn cảm động quá, cơm tối không cần phải quá rình rang, chỉ cần có thịt gà vịt cá các loại là đủ rồi.”



Vân Châu hừ nói :”Đi nói với hắn là hôm nay trong phủ ăn chay.”



Gia đinh lại lau mồ hôi, tiếp tục nhận lệnh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại tiếp tục lau mồ hôi nhận lệnh quay lại: ‘Thất vương gia nói rau xanh đậu hũ cháo hoa màn thầu lão nhân gia cũng không chê đâu.”



Răng khểnh chói mắt bên ngoài cửa sổ lại quay lại nhìn chúng tôi.



Tôi mắt mở to mồm há ra, hỏi Vân Châu: ‘huynh và hắn…từng có gì à?”



Vân Châu chậm chạp đáp: ‘không.”



“…Hai người rất thân quen nhau?”



Mặt Vân Châu nghiêm lại: “Không thân quen.”



Tôi tiếp tục mắt mở to mồm há ra.



Trong vài ngày này, thất vương gia với những bức đông cung trong lời kể kia dẫn theo tiểu tử xấu xa lúc nào cũng đến Chân phủ, ăn bữa cơm trưa, rồi tiện thể ăn luôn cơm chiều.



Tôi cực kỳ lo ngại.



Một hôm, hắn mang theo tiểu tử xấu xa đến ngồi dưới tán cây hoa quế trước sân nhà tôi nhàn nhã phẩm trà, tôi thong thả bước tới, ngồi xuống bên cạnh. Tiểu tử kia dòm ngó tôi, mặt tỉnh bơ nhấc cái ghế ngồi bên cạnh tôi.



Tôi nghĩ nghĩ, hỏi hắn: “Lần này Vương gia tới Tô Châu có công sự gì vậy?”



Hắn cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh, nhìn tôi: “Không, bổn vương…chỉ là đến thăm một người.”



Tôi gật đầu: “Vậy đã gặp người đó chưa?”



Hắn tiếp tục cười: “Đương nhiên là gặp rồi.” Hắn dừng lại, cầm chiếc quạt gõ gõ lên bàn, lại nói: “Hơn nữa, xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.”



Vừa dứt lời, liền nghe có tiếng ho khan.



Tôi kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc.



Người mà tên này nhắc đến không phải là Vân Châu đấy chứ? Không phải là hắn đến đây để thăm Vân Châu đấy chứ? Nghe trong lời hắn nói, ẩn giấu tình cảm dịu dàng nha!



Tôi cuống quýt từ trên ghế đứng lên, kéo Vân Châu giấu sau lưng mình, vô cùng đau đớn khuyên giải hắn: “Phu quân ta chắc chắn không phải là một đoạn tay áo của vương gia đâu, huống gì huynh ấy đã thành thân rồi, thất vương gia xin hãy từ bỏ đi.’



Tôi vừa nói xong, nước trà trong miệng hắn phun ra, phun trúng vào mặt tiểu tử xấu xa ngồi đối diện. Tiểu tử kia lập tức méo miệng, lấy tay nhỏ bé mập mạp lau mặt mình, ấm ức nhìn tôi.



Vân Châu cũng ho khan vài tiếng, cúi đầu cười.



Thất vương gia đặt ly trà xuống, ho khan vài cái, ngượng ngùng nói: “Đúng là đã  hết hy vọng rồi, ta…ta chỉ nghe nói hắn đã đi Tô Châu, nhân có việc, liền từ kinh thành đến thăm một chút, giờ thấy hắn sống rất tốt, ta cũng yên tâm rồi, mấy ngày nữa, ta sẽ quay về kinh thành.”



Buổi tối, tôi quan sát khuôn mặt nghiêm nghị của Vân Châu, than thở: “Khuôn mặt này, không ngờ cũng đào hoa.”



Vân Châu trái lại cũng quan sát tôi, rồi nghĩ nghĩ gật đầu nói: “Chính xác, khuôn mặt như này, không lạ khi có trái đào hoa.”



Tôi ngẩn người ra.



Vân Châu gõ đầu tôi, hừ mũi: “Còn chưa biết là tự ai rước lấy đâu.”



Mấy ngày sau, thất vương gia dẫn theo tiểu tử xấu xa đến từ biệt.



Tôi vô cùng vui sướng, bảo Tiểu Đào luộc mười hai quả trứng gà nhét vào bọ quần áo cho họ.



Tiểu tử kia mang theo vẻ mặt buồn bã nước mắt lưng tròng nói lời từ biệt với tôi.



Cậu ta vừa lau nước mắt vừa nói :”Con vịt này là con vịt lang thang mà bổn hoàng tử thấy trên đường, rất đáng thương, không có mẹ, bổn hoàng tử mang nó theo chăm sóc nhiều ngày rồi, ban ngày chơi đùa  với nó, ban đêm thì ôm nó ngủ, giờ.. giờ bổn hoàng tử phải đi rồi, tặng…tặng…nó cho ngươi.”



Tôi cũng  tuôn nước mắt, đồng thời không khỏi than thở, chả trách trông con vịt này thần sắc uể oải, thì ra là bị chà đạp như vậy, sắp đi đời rồi, thật khiến người ta thương cảm.



Tôi sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của cậu ta, trịnh trọng nói :”Cậu yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc nuôi dưỡng nó thật tốt.”



Tiểu tử kia không hề nhìn con vịt cái nào, nước mắt lưng tròng đặt sợi dây vào tay tôi. Tôi lại đặt sợi dây vào tay Tiểu Đào.



Tôi cho rằng lần từ biệt này, ước chừng sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, nghĩ nghĩ, trước khi chia tay nên ai ủi cậu ta, vì vậy cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng mập của cậu ta, đặt lên bụng tôi, nói: “Ở đây có tiểu muội muội, chờ tiểu muội muội lớn rồi thì sẽ làm vợ của cậu, được không?”



Tiểu tử kia lập tức đỏ mặt, cúi đầu, lui ra sau lưng thúc thúc mình.



Tôi cho rằng thất vương gia muốn nói lời từ biệt với Vân Châu, liền thở dài, nói không chừng còn sẽ nói câu gì đó đại loại như “Vân lang, ta đi đây, rồi lấy tay lau hai mắt đẫm lệ, nhưng lại nghẹn ngào không nói gì được nữa..” Vân vân..



Nào ngờ, hắn vẫn để lộ ra hai chiếc răng khểnh, lấy một hộp gấm đưa tới trước mặt tôi, nói :”Cái này tặng ngươi.”



Nói xong, kéo tiểu tử kia xoay người, mở cây quạt trong tay roạt một cái, tiêu sái đi. Sao mà phong lưu, sao mà hào phóng, sao mà rộng lượng thế!



Tôi có chút tiếc hận nhìn Vân Châu một cái.



Khóe miệng Vân Châu nhướn lên, liếc nhìn hộp gấm trong tay tôi, buồn bã nói: “Mở ra xem bên trong là gì đi.”



Là cái gì.



Lúc mở ra tôi liền choáng váng, rõ ràng…rõ ràng là một bức họa của tôi.



Vân Châu hừ một tiếng, lại buồn bã nói: “Ta đã nói rồi, không biết là ai đào hoa đâu.”



Tôi mắt mở to mồm há hốc.



Đây…đây…đây.. không phải là lần đó tôi bị triệu tiến cung, là cái lần ở trong hoa viên tường vi nghỉ ngơi đó sao? Sao…sao…



Nghe Vân Châu nói: “Lúc ở kinh thành, ta đã gặp hắn vài lần, sau đó có một lần ta bị hắn gọi vào phủ uống rượu, ngẫu nhiên nhìn thấy bức họa này liền biết được tâm ý của hắn. Có người nói ngày đó muội tiến cung, vừa lúc hắn cũng tiến cung, đụng phải muội trong hoa viên, vì vậy…”



Vân Châu dừng lại.



Tôi vội hỏi: “Vì vậy?”



“Vì vậy trong nháy mắt đã lọt vào tầm mắt, hắn vốn định ngày hôm sau cầm theo bức họa tới cửa cầu hôn, bởi vì uống nhiều rượu, lại lấy ra khoe trước mặt ta, kết quả…” Vân Châu dừng lại, ánh mắt nhìn về xa xăm, tiếp tục buồn bã nói: “kết quả chúng ta đập vỡ bình rượu, tay không đánh nhau một trận.”



Tôi ngơ ngác nghe, vô cùng khiếp sợ.



Ngoại trừ hoa đào nát này, tính tính toán, số đào hoa của tôi có thể đếm được trên đầu ngón tay.



Đóa thứ nhất, là Vân Châu, không cần nói nữa, cuối cùng cũng tu thành chính quả.



Đóa thứ hai, là Phi bạch, cũng không cần nói nhiều, hữu duyên vô phận, ngay từ đầu đã là một mối duyên lầm.



Đóa thứ ba, là Nhị Đản ở Minh giới, đóa này không được coi là một đóa hoa lớn, tuy nhiên, cũng được coi là một đóa hoa nhỏ thuần khiết.



Thật không ngờ, không ngờ cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay ba đóa, dĩ  nhiên tôi còn một đóa ngoài ý muốn ở bên ngoài nữa, ngay cả đóa này chưa nở nhưng cũng được coi là một đóa…



Vân Châu bắt đầu nhéo nhéo tay tôi, lành lạnh nói: “Có cảm giác gì?”



Tôi thành thực nói: “có chút kích động.”



Vân Châu chẳng tốn lời thừa, nhéo tay tôi, sau đó ngồi xổm xuống, ghé vào bụng tôi, nói: “Con à, đá cho mẹ con một đá đi.”



Bảo bối quả nhiên trở mình một cái, không khách khí ở trong bụng tôi đạp một cái.







Tôi ấm ức, giận rồi: “Muội muốn bỏ nhà ra đi.”





Chương 8



Tôi chăm sóc tận tình con vịt của tiểu tử kia tặng. Lúc nhàn rỗi không có việc gì thì đưa nó đi dạo, cho nó ăn ngon, quả nhiên nửa tháng sau, thần sắc của nó ngày càng phấn chấn lên không còn uể oải như trước nữa.



Tiểu Đào suy tư nói: “Đây chỉ là một con vịt cái, hay là mua một con vịt đực về làm một đôi với nó.”



Tôi nghĩ nghĩ, thấy có lý.



Hôm ấy hai con vịt gặp nhau, trên trời có một ráng đỏ rất lớn, vịt cái mắt nhìn chằm chằm vào con vịt đực đối diện, hai mắt sáng rực, cái mào đỏ trên mỏ nó cũng trở nên đỏ rực.



Con vịt đực đối diện cũng nhìn lại.



Trong nháy mắt, thiên lôi với động đất, lửa thì gặp củi khô, hai con vịt nhất kiến chung tình.



Lúc đó, tôi và Vân Châu đang ngồi dưới tán cây hoa quế ở ngoài sân pha trà. Thời điểm đó, mặt trời chiều như một quả trứng vịt treo ở trên trời, rất tròn. Tôi liền nhớ tới năm mười lăm tuổi ở dược sư cốc nở đầy hoa trà đó, tôi và Vân Châu sau sáu năm lần thứ hai gặp lại.



Khi đó, tôi cũng giống như con vịt cái kia, mặt đỏ bừng. Vân Châu thì giống như chú vịt đực kia hai mắt nhìn thẳng, kinh ngạc nhìn tôi. Trong nháy mắt đó, không biết ở chỗ anh thiên lôi có không, đương nhiên ở chỗ tôi thì động đất tuy không đến mức ầm ầm dội vào tai, nhưng tôi nhớ rất kỹ là trong lúc đó trong đầu tôi như có một con nai hoang lao mạnh thoát ra ngoài, khua đụng ầm ầm.



Cảm giác thật kỳ diệu, thời điểm đó thật diệu kỳ.



Tôi nhịn không được cảm khái với Vân Châu: “Từ trên người hai con vịt kia, muội dường như thấy được hình bóng hai chúng ta lúc trước.”



Chén trà trên tay Vân Châu nghiêng đi, nước trà sánh ra hơn nửa.



Nửa tháng sau, con vịt cái quả nhiên tinh thần rất tốt, vẻ mặt trở nên hồng hào, sáng láng.



Nửa tháng sau nữa, hai con vịt cùng nhau bỏ trốn.



Sau nửa tháng hai con vịt bỏ trốn, tôi ho ra máu, nhuộm đỏ cả cái khăn tay.



Đương nhiên là giấu Vân Châu.



Lúc đó là nửa đêm, tôi đột nhiên tỉnh giấc, cảm giác yết hầu tanh tanh, liền mặc áo choàng lặng lẽ đi ra ngoài. Ra đến ngoài cửa, vừa mới dừng bước thì lập tức ho ra một ngụm máu.



Trên chiếc khăn nhuộm đầy máu, rất rõ ràng, tôi sững sờ, chợt nhớ ngoại tổ từng nói, nếu tuổi trẻ bị thổ huyết, thì rất không ổn, sợ rằng nguy hiểm đến tính mạng, nếu có sống được, cũng chỉ là phế nhân.



Tôi còn nhớ rõ năm đó tại dược sư cốc có một người dẫn theo một thiếu niên đến, thiếu niên đó mặt mũi sạch sẽ, thích cười, lúc đi đứng thì rất nhẹ nhàng, nhưng lại mắc một căn bệnh, nếu đi đứng không cẩn thận, thì sẽ ho ra máu.



Ngày đầu ho, tôi bưng chén nước đến cho hắn súc miệng, hắn cười, ngày thứ hai, tôi lại bưng chén nước tới cho hắn, hắn vẫn cười, ho liên tục đến bảy ngày liền, liên tiếp đều ho ra máu, lúc ra đi, vẫn còn cười.



Giờ nhớ lạ, khiến tôi thổn thức không ngớt.



Giờ sắp tới lượt mình, trong lòng tôi rét lạnh, chân tay luống cuống mò mẫm ngồi xuống bậc đá, gió thổi tới, càng làm trái tim thêm lạnh.



Đang đờ đẫn, chợt nghe có tiếng lạch cạch, cửa phòng bị đẩy ra, Vân Châu đứng sau lưng tôi, gọi: “A Ly?”



Tôi cuống quýt nhét khăn tay vào trong tay áo.



Anh khoác chiếc áo mỏng, buông rủ xuống đất, chau mày lại hỏi: “Hơn nửa đêm rồi, sao lại ngồi dưới đất đờ ra thế kia?”



Tôi nói: “Ngắm trăng.”



Anh yên lặng chốc lát, nói: ” …Không có trăng.”



Tôi ngẩng lên nhìn trời, hả, bầu trời đen tuyền không có một ánh trăng nào, ngay cả một ngôi sao cũng khó tìm thấy.



Tôi lại gượng nói: ‘Ngủ nóng quá, ra ngoài hóng gió mát.”



Vân Châu ngồi xổm xuống, cầm tay tôi: ‘Taysao lạnh vậy, còn bảo nóng?”



Tôi lại cười gượng vài tiếng, đang định tiếp tục nói linh tinh, lại bị anh nhíu mày cắt ngang.



Anh xiết chặt tay tôi, thần sắc phức tạp khó phân biệt, nhìn tôi rất lâu, nói: ‘A Ly, muội…có gì đang giấu ta phải không?”



Tôi lại cười gượng vài tiếng: “Không, không có.”



Anh chau mày không nói gì.



Tôi bị anh làm cho tê dại, đang định đứng dậy, lại bị anh giữ lại, bắt đầu ghé sát lại dò xét trước mặt tôi, nhíu mày hỏi: ‘Sao ta lại ngửi thấy mùi máu tanh vậy?”



Tim tôi đập lộp bộp, đang định há mồm nói, anh đã nghiêng người qua, giữ lấy vai tôi, đặt môi vào môi tôi liếm liếm, ánh mắt chợt đen đi, rồi tiếp tục nạy môi tôi ra, đầu lưỡi đi qua hàm răng tìm tòi trong miệng tôi.



Đầu óc tôi ầm một tiếng.



Đầu lưỡi của anh trong miệng tôi xoay vòng mấy cái, lại mút mút một chút, rồi mới rút ra, sắc mặt trắng bệch: ‘Sao lại có vị ngọt?”



Tôi cười gượng hai tiếng, trấn tĩnh đáp: “Vừa rồi bất ngờ cắn phải đầu lưỡi.”



Sắc mặt anh âm trầm: ‘Thật không?”



Tôi cười, vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn xuống môi anh, nói: “Trước đây ngoại tổ nói cắn đầu lưỡi là sẽ được ăn ngon, muội…ừm, muội muốn ăn móng heo.”



Ánh mắt anh chợt lóe lên, kéo tôi vào lòng, ôm rất chặt. Anh im lặng hơn nửa khắc, mới chậm rãi đáp: “Được, ngày mai ta làm cho muội.”



Tôi nhớ lúc anh còn là Vong Xuyên từng nói với tôi, anh muốn cùng tôi mua một căn nhà ở trần gian, tôi nhóm lửa, anh nấu cơm, lúc trước mắt tôi bị mù, khi anh ở trong nhà bếp nấu cơm, tôi lền ngồi trên ghế ở bên ngoài nhà bếp, nghe bên trong tiếng bát đũa vang lên, cùng với tiếng canh sôi trong nồi cách thủy, thỉnh thoảng gọi anh một tiếng.



Khi đó tôi thường nghĩ, chờ mắt tôi khá lên rồi, tôi sẽ cùng anh vào nhà bếp, tôi làm việc, anh nấu cơm, tôi đun thêm củi vào bếp, anh sẽ cầm cái xản xào rau trong nồi.



Hoặc là anh sẽ nói với tôi: “Lửa nhỏ, cho thêm củi hộ ta” hoặc là “Lửa to quá, bỏ bớt củi đi.” Hoặc là khi ánh nắng bên ngoài chiếu vào, trên trán anh sẽ có mồ hôi, thật vui sướng, thật viên mãn.



Còn hiện giờ, mắt tôi đã nhìn thấy rồi, cuối cùng có thể chờ được đến lúc đó, tôi và anh cùng vào bếp, tôi nhóm lửa, anh nấu cơm, tôi đẩy thêm củi vào bếp, anh xào rau trên chảo, cũng có ánh nắng từ bên ngoài rọi vào, trên trán anh mồ hôi chảy ra, nhưng, nỗi lòng tôi càng lúc càng nặng nề.



Tay tôi lại bắt đầu run rẩy, tần suất càng ngày càng nhiều, bệnh trạng càng lúc càng rõ rệt, lúc ăn cơm, tôi phát hiện ngay cả cầm đũa cũng không chắc. Tôi lén tự bắt mạch mình vài lần, nhưng vẫn không phát hiện ra bệnh gì.



Tôi giấu Vân Châu mời đại phu tới, họ cũng lắc đầu.



Đành phải thôi, qua một ngày thì thêm một ngày.



Thu qua đông tới, tuyết bắt đầu rơi, hoa đào trong sân cũng bắt đầu nở.



Từ sau đêm Vân Châu phát hiện tôi ho ra máu đó, anh rất ít ra cửa hàng, những việc nặng nhẹ đều giao hết cho quản gia, chỉ ở nhà với tôi. Tôi đương nhiên rất vui mừng. Mang thai được bảy tháng, bụng càng lúc càng to, anh thường xuyên dắt tôi ra ngoài đi dạo, lúc trở về thì xào rau nấu cơm, ngày nào cũng như thế, vui vẻ thỏa mãn.



Đầu xuân, lại có đợt tuyết rơi nhẹ, trận tuyết hôm đó, hồng mai trong góc tường trước đây chưa từng nở bỗng dưng nở rộ.



Tiểu Đào nhảy nhót vui mừng nói: “Hẳn là có chuyện tốt sẽ tới.”



Chuyện tốt, là chuyện tốt sao?



Còn tôi lại tìm thấy tử mạch của mình.





Chương 9

Ngày hôm sau, Vân Châu đột nhiên chặt cây hồng mai đi.

Tôi ngạc nhiên.

Anh nở nụ cười gượng gạo: “Hồng mai này đơn điệu quá, không thú vị gì, nghe nói mai tháng hai nở ở trên núi phía bắc rất đẹp, chờ sang năm ta dẫn muội tới đó ngắm.”

Sang năm là lúc nào?

Lòng tôi tiếp tục thất vọng, tôi sợ sang năm là lúc tôi đã không còn nữa, tôi rất muốn cùng anh đi ngắm tuyết xuân ở trên núi, xem hồng mai ở Thành Hải, chỉ là, đã muộn rồi, không còn đợi được nữa.

Cây hồng mai bị chặt đứt nhưng vẫn nằm ở chân tường, buổi tối, tôi len lén ra đó nhặt nó lên, yên lặng một hồi, rồi lại trồng lại.

Tôi không biết nó có thể sống được hay không, hồng mai ở trên núi có thể nở rộ, thắng cảnh ở Thành Hải tôi có được nhìn thấy nữa hay không, nhưng cái có thể nhìn thấy, cũng chỉ có cành mai tàn vào lúc này.

Quả nhiên, ba ngày sau, cây mai đã héo úa.

Tôi thu dọn cành hoa khô đó, chôn xuống góc tường. Ở góc tường còn có một mảng băng tuyết, nhỏ dài ôm lấy chân tường, tôi vừa chạm vào, liền ho ra một ngụm máu, giọt máu bắn vào đó, đỏ sẫm, giống như hồng mai, nở vừa đúng lúc.

Chớp mắt đã ba tháng trôi qua, theo tính toán, ngày lâm bồn cũng sắp tới.

Tôi xoa xoa bụng, trong lòng hưng phấn, rồi lại lo sợ mơ hồ.

Tay của tôi càng lúc càng run nhiều, mạch trạng càng lúc càng rõ ràng, tôi không biết mình có thể sống được bao lâu, chỉ mong ngóng sớm sinh con ra, sớm một ngày, gánh nặng trong lòng càng đỡ được chút ít.

Bên cầu thànhNamliễu xanh mềm mại, Vân Châu dắt tôi ra ngoài dạo.

Tôi dựa vào đầu cầu ho ra máu, một cậu bé trong trang phục màu xanh sợ hãi kéo kéo tay áo tôi, nói: “Tỷ tỷ à, ngươi làm sao vậy?”

Tôi xoa đầu cậu bé, thấy cậu ta mập mạp đáng yêu, liền lấy trong người ra hai đồng tiền, cho cậu ta đi mua mứt quả, lúc xoay người lại, thấy Vân Châu đang cầm con diều giấy bước tới, tôi vội vàng lau vết máu trên miệng.

“Sắc mặt sao tái nhợt thế kia?” Anh bước tới, cầm lấy tay tôi, hình như cũng cảm giác tay tôi đang run, anh ôm tôi vào lòng: “A Ly, làm sao vậy, lạnh không?”

Tôi nói: “Lạnh, lạnh.”

Giờ đã là mùa xuân ấp áp, đâu còn lạnh nữa, cả lòng bàn tay tôi toàn là mồ hôi.

Vân Châu cởi áo ra khoác lên cho tôi, ôm lấy tôi, cả người hình như run lên.

Một lát, tôi ngước mắt lên, chợt thấy trên khóe mắt anh có một giọt lệ.

Tôi ngẩn người, hỏi: “Huynh sao vậy?”

Vân Châu dịu dàng vuốt tóc tôi, bật cười lên, trong tiếng cười có chút nghèn nghẹn, khàn giọng đáp: “Không có gì, là bụi bay vào mắt.”

Tôi nghĩ nghĩ một chút, kiễng chân, hôn lên môi anh, sau đó nói: “Muội không muốn đi nữa, huynh cõng muội về nhé.”

Vân Châu cười: ‘Được.”

Anh bước đi chầm chậm, tôi nằm trên lưng anh, nước mắt bỗng nhiên chảy ra. Người đàn ông đang cõng tôi đây, tôi thích anh, tôi yêu anh, anh luôn ở trong lòng tôi, cho dù luôn luôn lấp đầy ở trong lòng tôi, cũng không thay đổi được số mệnh, đến cuối cùng cũng tan.

Vân Châu đột nhiên dừng lại, quay đầu sang, nhíu mày nói: “Làm sao vậy, sao lại chảy nước mắt?”

Tôi đưa tay dụi dụi mắt: “Hạt bụi bay vào mắt.”

Rồi tôi đột nhiên hay ngủ, chỉ nghĩ là buồn ngủ, không để ý một cái là ngủ luôn. Cả người hỗn loạn, nhưng mà, đến nửa đêm thì lại rất dễ tỉnh.

Mỗi nửa đêm tỉnh gấc, cảm giác Vân Châu ghé vào ngực tôi nghe tiếng tim tôi đập, nghe xong một hồi, thì lại lo lắng, đưa tay thăm dò hơi thở của tôi, cuối cùng, khẽ cười, chậm rãi thở ra, ôm tôi vào lòng, chỉnh góc chăn cho tôi.

Tôi tựa đầu vào trong khuỷu tay anh, nước mắt lã chã rơi.

Thì ra cái gì anh cũng biết, mà lại biết từ lâu rồi, chỉ là không thể hiện ra thôi, giả bộ như không biết mà thôi. Tôi căng thẳng, anh cũng căng thẳng theo.

Cùng với việc ngày nào cũng nghe tiếng tim tôi đập, mấy ngày sau, đang lúc mơ màng ngủ đột nhiên bị anh lay dậy, tôi hỏi: “Sao vậy?”

Vân Châu hôn lên chóp mũi tôi, nói: “Muốn nói chuyện cùng muội một chút.”

Đại khái anh sợ tôi cho dù tim có đập mũi có thở, nhưng cứ ngủ như vậy cũng lo lắng. Nét mặt anh bình tĩnh mà dịu dàng, nhìn không thấy có biểu hiện gì khác lạ, ngay cả trong mắt cũng mang ý cười, vậy mà lại khiến lòng tôi cay cay.

Tôi tựa đầu lên ngực anh, nói: “Vâng.”

Anh vén tóc mai tôi, nói :”Ta kể chuyện xưa nhé, muội cứ nhắm mắt lại dù không ngủ, không cần phải nói gì cả, chỉ đáp vài tiếng là được rồi, việc ta kể ta cứ kể, việc muội ngủ cứ ngủ nhé.”

Tôi gật đầu.

Không thể không nói, Vân Châu thật sự kể chuyện xưa giống như là thôi miên, tôi khó khăn lắm mới đáp lại vài iếng, rồi rất nhanh đã ngủ.

Đêm hôm sau, lại giống như đêm trước bị anh lay tỉnh, lại tiếp tục nghe anh kể chuyện xưa, lại khó khăn lắm mới đáp lại vài tiếng, lại rất nhanh đi vào giấc ngủ, như vậy mãi cho đến khi mặt trời lên cao tới tận đỉnh đầu. Một buổi tối sau khi anh lay tôi tỉnh, đột nhiên bón một viên kẹo vào miệng tôi.

Tôi không hiểu.

Anh ôm tôi, không đếm xỉa gì nói: ‘Tối hôm qua muội nói mớ, muốn ăn kẹo, còn ôm mặt ta mà gặm, mới vừa rồi trong mộng còn la hét đòi ăn.”

Tôi sửng sốt.

Nhưng chợt hiểu, đó chỉ là cái cớ.

Nhắc đến kẹo, tôi chợt nhớ ra một chuyện. Đại khái là lúc hơn ba trăm tuổi, lúc ấy vừa mới biết anh, anh thường xuyên mang đồ ăn từ trong cung ra, bánh ngọt này, quả táo này, vân vân, vậy mà tôi chỉ vui sướng khi nhìn thấy những viên kẹo đầy màu sắc.

Anh thường giấu kẹo trong tay, nắm chặt lại bắt tôi đoán, là ở tay bên trái hay tay bên phải, hoặc là tay bên trái có mấy chiếc, tay bên phải có mấy chiếc. Tôi toàn đoán sai. Có lần, anh mở tay ra trước mặt tôi, nói :”Đoán sai trong tay ta có mấy viên kẹo, đoán được, những viên kẹo đều cho muội.”

Tôi trầm tư suy nghĩ một hồi, bẻ bẻ ngón tay, kiên định nói: “Năm viên.”

Anh suy nghĩ một chút, sau đó quay lưng lại cho tay vào người sờ soạng một trận.

Tìm xong, xoay người lại, cầm bàn tay nhỏ bé của tôi mở ra, đặt bốn viên kẹo vào trong tay tôi, ủ rũ nói :”Còn thiếu muội một viên.”

Bốn viên kẹo này, ba viên thì bình thường, còn có một viên bị biến dạng, không còn nguyên vẹn, lớp giấy bên ngòai nhăn nhúm.

Đến ngày hôm sau, anh đặt một viên kẹo vào tay tôi, trên mặt thì bị xước da.

Tôi bê hòn đá, đặt chân lên đó, chăm chú nhìn mặt anh cả nửa ngày, sao đó buồn bã hỏi anh bị làm sao.

Anh đảo mắt, nghiêm trang nói với tôi: “Ta ăn trộm kẹo, bị người ta bắt được đánh cho.”

Lúc đó tôi không biết anh là Minh thái tử, chỉ không ngờ anh vì mình mà bị như thế, vì vậy vô cùng hoảng sợ.

Sau chuyện đó, tôi ngồi trên tảng đá, nghĩ mà đau lòng.

Đợi anh đi rồi, tôi đào dưới tán cây cổ một cái hố, đặt viên kẹo xuống lấp đi, cắm một bông hoa đuôi chó lên trên đó, rồi thề từ nay sẽ không bao giờ…ăn kẹo nữa.

Sau đó, anh có đến cho tôi kẹo, tôi nắm chặt tay không nhận, anh liền chau mày tức giận.

Thời điểm đó tôi rất thích anh cười, nghĩ còn đẹp hơn so với hoa đuôi chó mọc ở bên bờ sông, do đó rất sợ dáng vẻ chau mày của anh. Vì vậy tôi không thể làm gì khác hơn là nhận lấy viên kẹo, cất đi, đợi anh đi rồi, mới lấy ra đem chôn dưới tán cây cổ.

Từ đó về sau, cứ như vậy, một tặng một chôn…

Cho đến khi tôi được một nghìn năm trăm tuổi thì biết thân phận của anh, tất cả những viên kẹo kia, cũng đều đã trở thành một đống bùn.

Cũng bắt đầu từ lúc đó, tôi không ăn kẹo nữa, cũng đã quên mất mùi vị của kẹo rồi, kể cả sau này, cũng không thích ăn kẹo nữa. Giờ bỗng nhiên anh nhắc tới, khiến tôi vô cùng cảm khái.

Đầu tháng ba, hài tử được sinh ra, quá trình sinh của rất thuận lợi, chỉ là rất tốn sức thôi.

Đó là một bé trai.

Lúc mới sinh trên mặt rất nhăn nheo, mặt lại đỏ bừng, Vân Châu ôm con đến trước giường, để tôi chạm vào con.

Tôi tỉ mỉ quan sát con mình rất lâu, rồi than thở: “Sao lại xấu như vậy nhỉ?”

Tay Vân Châu run lên, yên lặng một hồi, nói khẽ: “…Ta đang định nói con rất giống muội.”

Tôi á khẩu luôn: ‘…”

Bà đỡ đứng bên cạnh bật cười lên: “Đứa trẻ nào sinh ra cũng đều có hình dáng như này, chờ vài ngày nữa, theo ta thấy, sẽ là một tiểu công tử đẹp trai.”

Quả nhiên, mấy ngày sau, khuôn mặt của con đầy lên, không còn nhăn nheo nữa, trở nên tròn tròn khả ái, nhỏ nhắn đáng yêu, mềm mượt, vô cùng giống quả trứng gà chín lột vỏ.

Tôi liền lấy tên cho con, gọi là Trà Đản.

Vân Châu im bặt một hồi, hỏi: “Vì sao lại gọi là…Trà Đản?”

Tôi hào hứng nhéo mặt con, nói: “Da mềm như này, rất thích sờ, rất giống so với quả trứng gà lột vỏ, nhưng nếu như gọi thẳng là trứng gà, thì hơi trực tiếp quá, nên gọi uyển chuyển đi một chút, gọi là Trà Đản, dù gì thì nghĩa vẫn là trứng gà.”

Vân Châu méo miệng, không nói gì.

Tôi cắn môi, do dự nói: “Huynh thấy không hay đúng không?”

Vân Châu cầm tay tôi, nói: ‘Ừm, ta nghĩ…tên này cũng hay, rất dễ hiểu, rất thích.”

Tôi vô cùng vui sướng. Liên tục xoa nắn hai má của con, sau đó gọi tên con lên, tiểu tử kia mắt chớp chớp nhìn tôi, rồi lại nhìn Vân Châu, sau đó khóc rống lên.

Đại khái là vì sinh Trà Đản, tôi rất vui mừng, cả người khỏe khoắn được hai ngày, vậy mà, mấy ngày sau lại bắt đầu tái phát.

Tôi không biết mình còn chống đỡ được bao lâu, nằm ở trên giường suy nghĩ cả hai ngày, ngày thứ ba thì tôi tìm cớ bảo Vân Châu đi, sau đó gọi Tiểu Đào mang giấy bút mực đến.

Tiểu Đào ngờ vực hỏi: “Tiểu thư muốn viết gì?”

Tôi nhìn Trà Đản đang ngủ nước dãi chảy trong nôi, cười nói: ‘Viết thư tình cho tiểu tử này.”

Tiểu Đào há hốc mồm.

Tôi nói: “Viết trước rồi giữ lại, chờ ta ra đi rồi, ngươi đem những bức thư này giao cho Vân Châu, bảo huynh ấy hàng năm đến sinh nhật con thì lấy ra một bức thư cho con.”

Tôi không thể dành cho con tình cảm của một người mẹ, chỉ có thể dành cho con những điều này.

Lúc hạ bút, tôi do dự, tôi muốn gọi thẳng con là Trà Đản, nghĩ nghĩ, liền viết “Con của mẹ”. Viết xong, tôi cầm lên xem, cảm thấy văn phong của tôi rất uyển chuyển, hàm xúc, rất hài lòng:

“Con của mẹ, khi con nhìn thấy lá thư này, mẹ đã không còn ở bên cạnh con nữa, đừng nên hỏi mẹ đi đâu, ở đâu, con chỉ cần nhớ là mẹ rất yêu con, bất kể mẹ ở nơi nào, bất kể con ở nơi đâu, mẹ vẫn luôn luôn ở bên cạnh con.

Hôm nay là ngày con tròn 5 tuổi sinh nhật, mẹ chỉ biết chọn cách này để viết thư cho con, lại lo con vừa mới học biết chữ. Tất nhiên điều kiện trước tiên là cha con phải mời thầy giáo về dạy cho con biết chữ. Con à, vậy giờ con đã biết chữ rồi phải không?

Nếu không phải….vậy con buông nhanh bức thư này chạy đi bảo với cha, nói mẹ con…..đã tan nát hết cả cõi lòng rồi.

Hôm nay mẹ viết bức thư này chỉ có mục đích đơn giản là muốn lén nói cho con biết một bí mật. À, dĩ nhiên, nếu bí mật này cha con còn chưa nói cho con biết.

Thực ra thì con không phải người phàm trần. Cha của con là Thái tử điện hạ tiếng tăm lừng lẫy trên Minh giới, mẹ của con cũng ở Minh giới lớn lên, đến một ngày nào đó, con chắc chắn sẽ theo cha trở lại Minh giới.

Đừng để người đời nói đến Minh giới trong truyền thuyết mà bị doạ con nhé, Minh giới chẳng qua cũng là một nơi rất xinh đẹp, cũng giống như nhân gian, có núi có sông, có vườn hoa cây trái, còn có chiếc cầu nhỏ tịch mịch dưới ánh chiều tà, có hàng ngàn cây lê nở đầy hoa, có hoa đào còn có cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa nữa.

Tất cả đều vô cùng mỹ lệ.

Vào Minh giới còn có một con sông gọi là Sông Vong Xuyên, mẹ chính là đã lớn lên ở nơi đó, cũng là nơi mà mẹ được gặp cha con, cùng nhau thanh mai trúc mã lớn lên.

Trên sông có một cây cầu tên là Nại Hà, đối diện cây cầu có một bà bà mở quán bán canh tên là Mạnh Bà Bà. Mạnh Bà Bà là người rất tốt. Mẹ không cha không mẹ đã từng được bà bà nuôi lớn, đợi khi nào con trở lại Minh giới thì con nhớ giúp mẹ nói với bà rằng, mẹ rất là nhớ bà.

Sau khi trở về, con hãy đến điện Khánh Dương, đó là cung thái tử của cha, còn cách sườn phía Bắc hai phòng là nơi mẹ đã từng ở. Nếu mẹ nhớ không sai thì trên bàn trong phòng còn có một lọ hoa hoè, nếu như mẹ đoán không nhầm thì chắc rằng nó đã héo khô rồi, con hãy nhớ đem thay hoa mới nhé, thỉng thoảng nhớ hái một bó mang vào phòng cho cha, cha rất thích mùi hoa hoè, con cũng nói giùm với cha rằng, mẹ rất yêu cha, có lẽ mẹ trước kia đã sớm yêu cha rồi.

Chuyện gì, yêu là gì ấy à? Vấn đề này, à, cũng có chỗ hơi khó hiểu chút, con….con cứ đến hỏi cha con thì sẽ biết.

Còn gì nữa? Còn cây hoa hoè ở đâu ý à?

À, ở góc phía đông của cung điện, có một cây hoa hoè to nở rộ, mẹ đã từng ngồi dưới bóng cây, hái hoa hoè, thêu cho cha con một chiếc túi hương. Cách cây hoa hoè một chút ở chân tường có một hang chuột, mẹ đã từng trộm lấy ba cái bánh bao trắng, dấu ở chỗ đó, cũng chỉ để nuôi béo con chuột mà thôi.

Nuôi béo con chuột làm gì ấy à? À, vấn đề này cũng lại rất khó hiểu, con…con lại vẫn cứ đến hỏi cha con thì sẽ biết.

Ra ngoài cung điện sẽ đi thông sang cung điện ông nội Minh Vương, trên đường đi còn có một cây cầu, dưới cầu là một hồ sen rộng, mẹ đã từng mang một chiếc ghế băng nhỏ ngồi ở chỗ đó chờ cha con, nếu sau này cùng về với cha con, lúc nào con nhớ cha, mong ngóng cha mau chút trở về thì hãy làm theo lời mẹ đã từng làm, hãy mang theo chiếc ghế nhỏ, ngoan ngoãn ngồi bên hồ sen chờ cha con trở về nhé.

Ngồi bên hồ sen ngắm hoa sen nở nhìn rất đẹp, trên mặt nước còn có chú ếch, nếu con cảm thấy cô đơn thì hãy cùng chúng nói nói chuyện nhé. Bên cạnh hồ còn có nhiều cây cỏ cũng rất dầy mượt, con có thể lăn, ngã, nằm phơi nắng, ngắm trăng lên.

Theo hiểu biết của mẹ con, không cần biết là nhân gian hay là Minh giới, con cũng sẽ gặp một chuyện có thể ảnh hưởng mạnh đến bản thân con, là nói về mẹ của con – sẽ có người cười nhạo là con không có mẹ.

Thực ra thì mẹ và con đây đều giống nhau, không cha không mẹ, lúc nào cũng bị nhóm tiểu quỷ khinh thường, bắt nạt, lúc còn ở sống, mẹ của mẹ sinh ra mẹ không được bao lâu thì Ngoại tổ mẫu cũng đi rồi, mẹ con đây lúc chưa đi cùng ngoại công cũng bị bọn trẻ con nhà quê bắt nạt, không có đứa bé nào muốn cùng mẹ chơi nghịch bùn, trèo cây hay là đi trộm quả hồng.

Mẹ của con lúc đó thật là đáng thương.

Nếu lúc đó con bị nói như thế, chắc chắn sẽ nhớ đến vẻ mặt của mẹ con đây lúc đó, cầm hòn đá lên chạy đuổi theo gọi tên kia là cẩu cùng với đứa bé ma bất hạnh Trương Tam chạy mất hết.

Cho nên, nếu có ai bắt nạt con như lời mẹ nói thì đừng có do dự gì, hãy dũng cảm cầm lấy hòn đá ném về phía chúng nó nhé, nhưng con hãy nhớ ném nhẹ chút, nếu không cha con lại mất tiền oan chữa bệnh, còn con hãy nhớ đừng khóc, không cần rơi nước mắt, nam nhi có lệ nhưng không thể rơi, nếu con muốn khóc thì hãy trở về nhà, đi tắm sạch sẽ để vun đắp tinh thần sau đó trải giường, cởi giầy, chui vào trong ổ chăn mới khóc nhé, vì nếu không làm như thế, con khóc làm cho khuôn mặt nhỏ của con đỏ lên sẽ bị người ta chê cười.

Thế nhưng, mẹ vẫn rất là vui và yêu con muốn cười với con. Chương 10

Lúc cha con cười trông rất đẹp, con và cha con nhìn rất giống nhau, mẹ nghĩ khi nào con lớn lên, cười cũng nhất định sẽ giống cha rất đẹp.

Thế nhưng mẹ lại có chút lo lo.

Nếu con và cha cùng cười đều đẹp như vậy khó tránh khỏi sẽ chọc một số cô bé nóng gan nóng ruột đây.

À, đừng hỏi mẹ nóng ruột nóng gan là gì nhé, bản chất vốn là phong lưu con cũng không biết đâu, cứ hỏi cha con đi, bảo cha con bế ngồi trên đùi cha sẽ từ từ giảng giải cho con hiểu.

Khụ khụ, lại lạc đề rồi, mẹ lại nói lại chuyện trước nhé, nếu con gặp một cô bé nóng ruột nóng gan đối với con ý mà, thì đừng vội, bởi vì một ngày nào đó con sẽ gặp được một cô gái của con, chỉ cần liếc mắt một cái thì sẽ sững sờ, đứng bất động, tim như muốn nổ mạnh, đập rất nhanh, nếu cô gái này đối với con cũng không nóng ruột nóng gan như các cô gái khác thì con à, đừng lo, con cứ mạnh dạn tiến lên giữ chặt tay cô ấy, rồi nhanh chóng hôn lên mặt của cô ấy một cái, nếu cô ấy muốn giơ tay để tát, thì hãy nghe lời mẹ, con cứ cho cô ấy đánh thoải mái, đánh xong bên này thì con lại chìa má bên kia cho cô âý hôn. Nếu cô ấy lại là cô nương ngốc nghếch giống như mẹ của con thì, con à, đừng chần chờ nhé, hãy dũng cảm hôn lên mặt cô ấy, rồi lại hôn hai bên má nữa, tóm lại chỉ một câu, cố biến cô ấy thành một cô gái nóng ruột nóng gan đối với con, từ đó về sau con và cô ấy có thể cùng nhau danh chính ngôn thuận nóng ruột nóng gan.

Cái gì, con gọi như thế là kẻ háo sắc ấy à?

Ừ, thật ra thì mẹ con từ nhỏ, lúc còn rất nhỏ đã làm chuyện này với cha con rồi, lúc ở nhân gian, cùng cha con chơi với nhau, lúc đó mẹ của con đây còn chưa đầy chín tuổi, cha con đã ngồi trên cây thoải mái xem mẹ hết rồi, đấy con xem, từ nhỏ cha con vốn đã là kẻ háo sắc rồi, hơn nữa lại làm mẹ đây vô cùng tức giận, thực ra thì, kẻ háo sắc có gì không tốt chứ, con cũng có thể là tiểu háo sắc, kiếm cho mẹ một tiểu cô dâu, nhưng phải nhớ kỹ, lừa cô bé nhà người ta thì sẽ phải đối với người ta chịu trách nhiệm nhé. Phật đã nói rồi, đừng lấy chuyện cả đời mang ra đùa giỡn, làm kẻ lưu manh, có thể làm kẻ háo sắc thì được nhưng con tuyệt đối ngàn vạn lần đừng làm kẻ lưu manh nhé…”

Hào hứng viết đến đây, không hiểu sao lại nghĩ tới mà chảy nước mắt, ổn định rồi thì nghe tiếng chân Vân Châu bước đến gần.

Tôi cuống quít vo bức thư ném vào trong tay áo.

Còn giấy bút trên bàn thì chưa kịp cất đi, Vân Châu dĩ nhiên là nhìn thấy rồi, nhíu mi hỏi: “Muội lấy mấy thứ này ra làm gì thế?”

Tôi nghĩ ngợi, nghiêm túc nói: “Muội đang định vẽ tranh tặng cho Trà Đản”

Anh buồn cười quá, rót ly trà nhấp môi bảo: “Huynh thấy muội vẽ vịt con bơi trong hồ cũng không tệ lắm”

Tôi ấm ức, bực quá kêu to: “Huynh cười nhạo muội”

Anh buông ly trà, đi đến cầm lấy tay tôi nói: “Muội đi xem con đi, huynh sẽ vẽ cho mẹ con muội một bức tranh”

Tiểu Đào mang bút vẽ đến, tôi ngồi bên nôi con, thắt lưng mỏi mỏi, ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng tạo dáng vẻ hiền thục. Vân Châu chấm mực, cầm bút vẽ vài nét trên giấy, buồn cười bảo: “Làm nghiêm túc như thế làm gì, sau này lại doạ con sợ chết đó”

Tôi lập tức thả lỏng người.

Vẽ một bức tranh không biết mất bao lâu, đến lúc tôi mơ màng tựa vào nôi ngủ mất.

Lúc tỉnh lại thì đã nằm trên giường, cả người được Vân Châu ôm vào lòng.

Tôi dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Muội lại ngủ sao?”

Vân Châu vén tóc của tôi ra bảo: “Còn buồn ngủ nữa không?”

Tôi lắc lắc đầu.

Anh lấy vội bức vẽ đến cho tôi nhìn. Tôi nhịn không được thốt lên, quả nhiên con người với con người không giống nhau, khả năng trời cho, có người vừa ra tay thì đã làm cho người khác đuổi không kịp, còn có người vẽ đôi uyên ương thì lại bị coi là vịt bầu trong hồ, ví dụ như kẻ bất tài là tại hạ đây.

Tôi ai oán nói: “Muội bị thương”

Đêm nay lại một lần nữa ho ra máu.

Theo cửa lặng lẽ vào nhà, tôi nặng nề nằm lên giường mơ màng ngủ, bên tai còn nghe thấy Vân Châu vỗ về hai má tôi, giọng than nhẹ.

Viết thư cho Trà Đản, viết đến bức thứ 6, lúc bé lên sinh nhật mười một tuổi thì bút trên tay rơi lạch cạch xuống bàn, lại nhặt lên nhưng làm thế nào vẫn cầm không được.

Tôi thực ra rất muốn chờ bé lớn lên, cùng nắm tay bé, cùng bé xem trời mây, sông nước, sáng sớm mờ sương, xem chim én bay về phương nam tránh rét. Nhưng rồi, không thể được rồi. Đến cả thư cũng không thể viết được nữa.

Bút cầm không được, thìa, đùa cũng nắm không được, tôi chẳng còn cách nào đành phải lấy vải cuốn quanh tay như băng gạc để lừa Vân Châu bảo với anh là tay tôi bị thương.

Anh nắm lấy tay tôi, ôm lấy tôi nhưng không nói gì cả.

Thực ra trong lòng chúng tôi đều hiểu, chẳng qua anh cũng giả vờ không biết, còn tôi cũng giả vờ không biết nữa, đâm lao theo lao, cuối cùng thấy thế cũng tốt.

Chỉ là đến nửa đên, mơ hồ hoảng hốt tỉnh lại thì không nhìn thấy anh. Tôi từ trên giường ngồi dậy, mơ hồ nhìn thấy bóng anh bên ngoài cửa sổ.

Tôi rời giường ra mở cửa, thấy dưới ánh trăng mêng mông, anh đang ngồi ở bậc thang bên đình cô đơn chống tay.

Tôi từ từ đi đến ôm lấy lưng anh hỏi: “Huynh làm sao vậy?”

Thân anh cứng lại một chút, mãi sau mới xoay người kéo tôi vào lòng, cười bảo: “Huynh chỉ nghĩ ngồi một chút”
Tuy cười nhưng trọng giọng lại có chút tắc nghẹn.

Tôi không nhìn vào mắt anh, không cần phải xem tôi cũng hiểu mắt anh chắc chắn đỏ.

Nếu anh giả vờ không muốn cho tôi biết vậy thì tôi cũng thuận theo anh cũng giả vờ không biết vậy.

Mùa xuân đi qua, hoa đào trước sân nở muộn, hoa lê cũng bắt đầu hé. Vào một đêm kia, tôi ôm lấy Vân Châu nói: “Nếu muội chết, huynh sẽ làm sao đây?”

Anh dừng lại, nhìn qua chút, ánh mắt xuyên qua cửa sổ ra ngoài: “Huynh sẽ lại lấy vợ, rồi sẽ quên muội, rồi sau đó sẽ cố gắng sống tốt”

Tôi ngẩn người, bỗng ôm chặt lấy anh, hôn một cái lên mặt anh bảo: “Cũng được”

Nếu là như thế, cũng được lắm.





Ngoại truyện 1: Nếu tôi ra đi, sau này có còn gặp lại

Nàng để lại cho anh một câu cuối cùng là, cũng được, cũng được lắm.

Anh ôm chặt nàng vào lòng, hai tay run rẩy, nhưng lại không có nước mắt.

Nếu nàng trở về Minh giới trước anh thì cũng tốt, nếu lần này chia ly thì chỉ rất ngắn ngủi, cũng tốt lắm, nhưng cái chính là, nàng cũng chưa nói gì, mà anh thì cũng giả vờ không biết, số mệnh không trọn vẹn, thế gian này chỉ có một con đường đó là vĩnh viễn biến mất.

Giờ phút này anh chỉ là người phàm, không có phép thuật, chỉ có thể nhìn nàng sự sống trên mặt dần dần rút đi, thân thể dần dần lạnh. Anh ôm nàng thật chặt, muốn mang lại cho nàng chút ấm áp, có lẽ nếu ấm lại thì nàng sẽ mở mắt ra, giống như ngày xưa, nhìn anh cười, gọi anh một tiếng tiểu ca ca.

Nhưng cũng phí công. Gió ngoài cửa sổ thổi một trận nhưng không mạnh lắm làm mắt anh mê man.

Một tiếng lạch cạch vang lên, một ánh chớp loé lên, không lâu sau thấy Lan Xuyên đã đứng trước giường. Anh ngẩn người.

Lan Xuyên thở dài bảo: “Ta xem gương vạn dặm thấy kiếp của hai người, quả thật chua xót biết bao, chua xót thực sự, so với bản quân ngày xưa thì kịch bản này cảm động lòng người hơn nhiều, chậc chậc châc…”

Anh mừng quá, giống như chết đuối vớ được cọc vậy.

Lan Xuyên vỗ vỗ vai anh, trấn an nói: “Ngươi đừng vội, vừa mới xem trong gương thì nha đầu kia số cũng chưa tận, ta vội vàng đến đây, nghĩ tạm thời thu lại hồn phách của nàng mang về Minh giới, đặt ở trong huyền băng quan nuôi dưỡng, trước là bảo trụ nguyên thần của nàng, sau khi đợi ngươi từ thế gian trở về, thử nhìn xem có cách nào đem nguyên thần của nàng gọi tỉnh lại, lại một lần nữa sống lại.”

Cũng chỉ có thể làm như vậy.

Đây cũng là điều tốt nhất và là biện pháp cuối cùng.

Lan Xuyên lại thở dài: “Nếu có thể tỉnh lại thì là tốt nhất, nếu như không tỉnh lại…thì chính là số mệnh”
Anh im lặng mãi một lúc sau chỉ hỏi một câu: “Ta còn sống trên thế gian này lâu không?”

Cho dù là kiếp phàm trần, mặc kệ là thần tiên hay yêu ma quỷ quái, cũng chỉ có sống thọ kiếp này thì mới thuận lợi trở về chỗ cũ, còn nếu không sống hết kiếp này, thì sẽ phải sống kiếp tiếp theo, cho đến khi nào viên mãn mới được trở về chỗ cũ, kể cả anh là Thái tử Minh giới cũng thế, cũng chỉ có chờ sinh tử tự nhiên đến mới cho anh một cái chết viên mãn một ngày.

Sớm một ngày cũng không được mà chậm một ngày cũng không được.

Lan Xuyên bấm đốt tay tính tính, cười tủm tỉm bảo: “Không lâu không lâu nữa đâu, còn phải sống hai năm nữa” Bấm bấm xong lại thở dài, “Chà chà, đệ phải sống thêm hai năm khổ cực như thế thì thật đau lòng biết bao, hậm hực thành tật, lại nhiễm phải bệnh lao, cuối cùng hộc máu mà chết, đúng là giống kiếp chó chết bi thảm đầm đìa, chậc chậc chậc”

Lan Xuyên vốn định mang Trà Đản đem về Minh giới, nhưng lại bị anh ngăn lại, nàng đã không còn, chỉ còn lại duy nhất đứa con có thể an ủi anh, chỉ còn lại đứa bé này thôi.

Lan Xuyên đành phải thôi, lúc gần đi ra đến cửa lại lộn lại đưa cho anh báu vật dặn dò: “Đến lúc đó thì nhớ sớm trở về, nuôi dưỡng nguyên thần mất công mất sức, mất thời gian lắm, đúng nửa khắc nữa mà ta không về, không bằng đưa cho ngươi, tên kia nhà của ta khó tránh khỏi lại ghen cho mà xem”

Hai năm nhân gian, hai mùa xuân, hai mùa thu, trong nháy mắt liền trôi qua rất nhanh. Đối với Minh giới thì chỉ có hai ngày mà thôi. Nhưng anh lại cảm thấy ngày như rất dài nhìn không thấy cuối, vừa chờ vừa lo lắng đến phiền. Cũng may còn có đứa con này ở cùng anh, anh ôm bé, chỉ vào bức tranh trên tường dạy bé y y nha nha gọi mẹ.

Chú bé này lần đầu tiên gọi từ “mẹ” kia, cười khanh khách, nước miếng chảy ròn ròng, anh chịu không nổi véo véo khuôn mặt trắng nõn mềm mềm của bé, cũng nhịn không được, cười cười mà hốc mắt hồng hồng.

Quả nhiên anh đúng như lời Lan Xuyên nói, vì quá đau buồn sinh bệnh, hai năm sau, chôn vùi xuống lòng đất, rót xuống hai ly rượu thì anh lại trở về vị trí Minh giới cũ.

Lúc sắp đi, Vân lão gia tử luôn ở bên anh, khóc nước mắt lã chã. Anh không đành lòng nhưng cũng không có cách nào giải thích, định lẳng lặng đem đứa con ra đi, sau nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định để ông ở lại.

Ngày ấy trở về, chân vừa chạm đất, anh liền ôm con đi thẳng đến điện Minh Hoa.

Nguyên thần của A Ly đặt ở huyền băng quan dưỡng rất tốt. Lan Xuyên thì nhàn nhã ngồi dưới đất nghiên cứu tập đông cung đồ. Trong ngực tích tụ lo lắng bây giờ mới thả lỏng.

Chú bé đối với huyền băng quan hua hua cánh tay trắng nõn, mồm y y nha nha rất hưng phấn.

Anh xoa xoa đầu bé bảo: “Gọi mẹ đi!”

Cậu bé kia miệng còn có nước miếng, ánh mắt xoay tròn long lanh, giọng non nớt gọi: “Mẹ…hôn”

Anh nghe thấy giọng con non nớt gọi một tiếng, túm lấy huyền băng quan, hốc mắt bỗng đỏ lên.

Lan Xuyên thì rất hưng phấn đi đến, sờ sờ đầu bé, nói với anh: “Ngươi đừng vội, nguyên thần nha đầu kia vẫn ổn, chẳng qua là chưa tỉnh lại thôi, vấn đề ở chỗ là phải đợi đến bao giờ mới tỉnh”

Anh trầm mặc xuống hỏi: “Nếu có thể tỉnh lại được, chắc không lâu lắm nhỉ?”

Lan Xuyên lắc lắc đầu: “Cũng không nói trước được, có lẽ là một hai năm tỉnh lại, có lẽ là một hai trăm năm hoặc có thể là một ngàn năm, hoặc có thể chẳng bao giờ tỉnh lại nữa”

Làm sao lại không thể tỉnh lại cơ chứ, mặc kệ là bao nhiêu năm anh đều có thể chờ được, cuộc đời của anh còn rất dài, chỉ có đầu, không có cuối, cho dù là chờ đến ngàn ngàn vạn vạn năm, đợi đến khi nào hết đau thương thì mới thôi không phải vậy sao?





Nếu tôi ra đi, sau này có còn gặp lại (2)

Mùa đông qua, xuân lại tới, hoa đào nở rực rỡ, lá chuối tiêu thay từng lớp từng lớp, không gần như là biển biếc, cũng không gần như là nương dâu, vậy mà chốc lát cũng đã ba trăm năm.

Cây hòe già bên bờ tường cũng đã nở hoa.

Anh xoa lên băng quan, lẩm bẩm nói: ‘A Ly, lại là mùa xuân rồi.”

Anh nhớ nhiều năm trước, lúc anh năm trăm tuổi, nàng ba trăm tuổi, anh đã gặp nàng là một Thủy Quỷ, nàng cầm theo một viên đá, đặt xuống đất rồi đặt chân lên, giữ lấy vai anh rồi hôn anh, đôi mắt của nàng rất ngây thơ, mở rất to, khi đó, cũng là mùa xuân giống như hiện giờ. Rất nhiều năm sau, tại thế gian, ngày ấy anh mới vào dược sư cốc, ngồi ở trên cây nhìn nàng tắm ở suối nước nóng, hoa đào ở dược sư cốc nở rực rỡ, đó cũng là một ngày nắng xuân.

Và đến sau này, nàng bỏ đi, ngày ấy, nàng ở trong lòng anh được anh siết chặt lấy, cũng là ngày xuân giống như trước đây, hoa đào nở rực, hoa lê trắng muốt.

Nghĩ nghĩ, nàng như đến từ mùa xuân, rồi lại đi, mà nay đã qua ba trăm năm, giờ đã là tháng cuối mùa xuân, anh chờ đến khắc khoải, chờ đến lo sợ, nhưng nàng vẫn không trở về.

Nhi tử đã lớn lên nhiều, từ một tiểu bất điểm thành đại bất điểm, là một nhi tử rất hiếu thuận, biết vì châm trà cho anh, lúc hôn lên má anh gọi anh một tiếng cha rất ngọt ngào, rồi sẽ ngắt một cành hoa hòe đặt lên đầu giường anh, vào mùa đông thì chúi vào trong vòng tay anh, sau đó sẽ cất giọng non nớt muốn anh đọc truyện trong sách hoặc là đến chỗ Lan Xuyên nghe  kể chuyện xưa, cũng giống như nàng rất thích ăn bánh hoa hòe.

Cây hoa hòe bên bờ tường đã nở rất rực rỡ, anh rất muốn cùng với nàng, cầm chiếc móc câu để ngắt cành hoa hòe xuống, sau đó nàng nhóm lửa, anh  đối diện với nàng, vui vẻ cùng nhau nướng bánh.

Có một đêm, quả thực là trong mộng đã gặp cảnh như vậy.

Nàng ở trong nhà bếp nhóm lửa, vừa lẩm nhẩm hát, trên mặt anh vui vẻ, Trà Đản đứng ở trên ghế cao, thò tay vào đống bột mì nghịch nghịch. Mũi nàng dính nhọ than, Trà Đản vỗ tay cười khanh khách: “Mẫu thân thật xấu, thật xấu quá.”

Nàng lập tức méo miệng.

Anh bật cười, gọi nàng bước tới, rồi lấy tay áo lau cho nàng, nhưng không ngờ, nàng chợt cho tay vào nồi bột, cầm một nắm bột trét vào mặt anh.

Lông mày trắng, mặt trắng, Trà Đản từ sau lưng họ nhô gương mặt nhỏ nhắn ra, miệng ồn ào kêu lên: “Già mà không kính, già mà không kính.”

Thật vui vẻ. Thật viên mãn.

Còn có một đêm, anh mơ thấy nàng đứng dưới tán cây hoa hòe, anh đi tới, nàng quay đầu lại nhìn anh cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ: ‘Tiểu ca ca.”  Anh mừng như điên, đưa tay ôm lấy nàng, nhưng lại ôm vào khoảng không.

Khi tỉnh lại hóa ra là giấc mộng.

Hoa hòe trong viện lại nở, nhưng người vẫn chưa trở về.

Hoa hòe trong viện lại nở, bao giờ người mới trở về?

Anh từ trong Minh Hoa điện đi ra, đã là chập tối. Lúc quay về đi qua hồ sen bên cầu, nhìn thấy tiểu bất điểm đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế băng nhỏ ngủ gà ngủ gật chờ anh.

Anh bất giác mỉm cười. Quả đúng là dưa gang đẻ ra dưa chuột, tính tình ngốc nghếch hồ đồ thật giống nàng.

Anh bước tới bế con lên, nhưng lại phát hiện ra trên khóe mắt con có hai giọt nước mắt, như là vừa mới khóc. Anh nhíu mày, gọi con: “Trà Đản.”

Tiểu tư kia dụi mặt tỉnh dậy, viền mắt vẫn còn đỏ, thấy anh liền ôm lấy cổ anh, nước mắt lại lăn xuống.

Anh nhíu mày hỏi: ‘Con sao vậy?Namhài tử coi nước mắt nhẹ như không, khóc sướt mướt thì ra thể thống gì?”

Tiểu tử ấm ức nói: “Bọn chúng, bọn chúng nói con là đứa không có mẹ, nên…không ai muốn chơi với con.”

Anh giật mình, một lát không nói gì.

Trà Đản lại dụi mắt, bám lấy cổ anh, nói: “Cha à, rốt cuộc thì lúc nào mẹ mới có thể tỉnh lại gọi Trà Đản một tiếng cục cừng vậy cha?”

Anh gần như sắp khóc, nhưng cố kiềm chế, hôn lên má con, khàn giọng: ‘Rất nhanh, rất nhanh.”

Thế nhưng, nhanh, rốt cuộc sẽ là lúc nào?

Buổi tối sau khi dỗ dành con đi ngủ xong, anh ngồi trước bàn phê sổ. Cửa điện bỗng nhiên bị đẩy ra, lão quỷ quan cầm phất trần đi vào bẩm báo: “Diên vĩ công chúa cầu kiến điện hạ.”

Diên vĩ công chúa là cháu gái bên dì họ hàng xa của anh, tính tình dịu dàng hiền thục, xinh đẹp, rất được dì anh sủng ái, gần đây đến Minh giới làm khách, cũng rất biết lễ nghi phép tắc, thường xuyên đưa Trà Đản đi chơi, dạy Trà Đản học chữ, giúp Trà Đản tắm.

Anh suy nghĩ nói: “Mời công chúa vào.”

Diên Vĩ công chúa tiến vào, hành lễ với anh hai lễ, sau đó bưng bát canh ở trong cặp lồng ra, nói: “Nghe nói gần đây điện hạ hay thức đêm, Diên Vĩ cố ý hầm bát canh mang tới, mong điện hạ không chê bai.”

Diên Vĩ nhìn anh, chờ mong, nhưng anh chỉ mỉm cười: “Làm phiền công chúa rồi.”

Canh đã được mang đến, nhưng anh không uống, lại tiếp tục vùi đầu vào tấu chương.

Diên Vĩ nắm chặt chiếc khăn tay, cắn môi, gọi: ‘Điện hạ…”

Anh ngẩng đầu lên, nhìn nàng: ‘Công chúa còn có việc?”

Mặt Diên Vĩ ửng hồng lên, vội vàng xua tay, một lát, lại thấy anh tập trung vào trong tấu chương, nàng lại cắn môi, mặt đỏ tới tận mang tai rồi lui ra ngoài.

Từ đó về sau mỗi đêm Diên Vĩ công chúa đều mang một chén canh tới, làm anh thấy tâm phiền não, anh xưa nay là người ít nóng giận cũng phải bực mình,  nhưng lại không thể nói thẳng ra được, liền gọi lão quỷ quan tới giải thích, nào ngờ, Diên Vĩ công chúa kia lại không hề phật lòng, mỗi ngày đều thay đổi nhiều kiểu canh hầm mang tới.

Ngày hôm đó, là chè hạt sen nấm tuyết.

Lúc dâng lên, nàng không giống như lúc trước là lập tức lui ra, mà là nắm chặt chiếc khăn tay, cẩn thận dò xét nhìn anh.

Anh chau mày:” Công chúa còn có việc gì sao?”

Mặt nàng từ từ đỏ lên, vò chiếc khăn trong tay, một lát sau, cắn cắn môi, nói: “Điện hạ mang theo hài tử, lại gánh vác thêm vai trò người mẹ, thật là khổ cực, bên cạnh lại không có ai vừa ý làm bạn, khó tránh khỏi tịch mịch, ta…Diên …Diên Vĩ ngưỡng mộ điện hạ đã lâu…”

Còn chưa nói xong, đã bị anh lạnh lùng ngắt lời: “Bản điện hạ đã có thê tử, đã phụ tâm ý của công chúa rồi.”

Diên Vĩ công chúa cắn môi, mặt tái nhợt:”Nhưng cô ấy đã chết, đã ba trăm năm rồi, cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.”

Chỉ nghe bùm một tiếng, sổ sách trên bàn bị quét xuống đất, Vong Xuyên hất tay áo đứng lên, mắt lạnh lùng nhìn nàng, lại ngay lập tức chén chè hạt sen nấm tuyết cũng loảng xoảng rơi xuống nền đất, vang lên tiếng vỡ giòn tan.

Diên Vĩ công chúa sợ hãi,  kinh hoàng quỳ xuống đất: “Điện hạ.”

Vong Xuyên nhìn nàng rất lâu, một lát sau lạnh lùng mở miệng: “Lui ra ngoài, sau này đừng đến đây nữa.”

Nàng ngẩng mạnh đẩu lên, viền mắt đỏ ửng, đến khi nha hoàn đứng bên cạnh kéo ra ngoài, nước mắt nàng vẫn chưa kịp lăn xuống.

Vong Xuyên đứng im lặng rất lâu trong điện rộng lớn vắng vẻ. Trà Đản chẳng biết bước vào từ lúc nào, kéo kéo tay áo anh, ngước mặt lên, sợ hãi gọi anh.

Vong Xuyên ôm lấy Trà Đản, áp vào đầu con, viền mắt đột nhiên đỏ lên.

Buổi tối, Trà Đản quấn lấy cha để cùng nhau ngủ, lúc đèn tắt, cậu bé bò lên người anh, do dự một chút, hỏi: “Cha à, cha sẽ lấy Diên Vĩ công chúa phải không?”

Anh ngẩn người, có chút dở khóc dở cười, nhéo nhéo tai con: “Con nghe những lời này ở đâu?”

Trà Đản lại do dự một chút, lúng túng nói: “Mọi người trong cung đều nói như vậy, nói mẫu thân vẫn chưa tỉnh lại, cha sắp kết hôn với Diên Vĩ công chúa.” Cậu dừng lại, dụi dụi mắt, ngả đầu vào ngực anh, thút tha thút thít nói: “Cha đừng lấy công chúa kia, Trà Đản không muốn mẹ kế, Trà Đản không thích cô ấy, mỗi lần bọn con tắm đều đứng bên cạnh để nhìn khiến con rất xấu hổ, thật đáng ghét, Trà Đản chỉ cần mẹ thôi.”

Ngày hôm sau, anh đi vào trong Minh Hoa điện, thấy Trà Đản đang ngồi bên cạnh băng quan, dẩu môi lên lải nhải: “Mẫu thân, mẫu thân, mẹ nhanh nhanh tỉnh lại đi, nếu mẹ không tỉnh lại, cha sẽ bị người khác cướp đi đấy.”

Cậu dừng lại, nắm tay lại thành nắm đấm, hung hăng nói: “Họ cướp trượng phu của mẫu thân, tương lai còn muốn ngược đãi hài nhi của mẹ, mẹ thật thảm quá, hừ, nhưng mẹ yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ cha thật tốt, kiên quyết không cho những người đó cướp cha đi.”

Anh bật cười, bước đến ôm lấy Trà Đản, vỗ vào cái mông tròn tròn của con, nghiến răng nói :”Tiểu tử thối, con còn đi tố cáo đấy hả.”

Trà Đản treo ở trên vai anh, vặn vẹo mắt để giả khóc, gào lên: “Mẹ ơi, mẹ, cha là người xấu, ô ô ô..Cha là người xấu.”

Ngày hôm sau, Diên Vĩ công chúa rời khỏi Minh giới, Trà Đản rất hưng phấn, buổi tối len lén bò lên giường anh, ôm lấy chân anh, ngủ mãn nguyện nước dãi chảy dầm dề.

Chớp mắt lại mười năm trôi qua.

Nhân gian không biết có bao nhiêu hoa tàn, lại có bao nhiêu hoa nở đỏ thắm. Mà tại nơi đây người vẫn ở trong điện kia, bên bờ tường vẫn là cây hoa hòe đó, hang chuột đối diện với cây vẫn chỉ là những hang chuột.

Anh ôm Trà Đản ngồi trên đùi, dạy con đọc thơ, ngẫu nhiên đọc một câu thơ của một người tên là Tô Thức lúc quay về nhân gian:

“Mười năm sinh tử lưỡng mang mang, bất tự định giá, tự khó quên”

Trong lòng anh đau đớn, suýt nữa thì không kiềm chế được.

Lại một mùa xuân đến. Cây hoa hè bên bờ tường ngoài cung lại nở hoa.

Hoa lại nở, người vẫn chưa trở về.

Hoa lại nở, bao giờ người trở về?

Lại mười năm nữa.

Anh đã tự hình thành một thói quen, mỗi một ngày sau khi vào triều, mang tấu chương vào trong Minh Hoa điện. Đặt ngay bên cạnh nàng một án kỷ, tập trung tinh thần phê sổ sách, thỉnh thoảng, đột nhiên lại ngẩng đầu lên, nhìn nàng cười, hoặc nói một hai câu.

Giống như nàng vẫn còn ở bên cạnh anh, giống như vẫn đang nói chuyện phiếm.

Lan Xuyên tới vài lần, đi một vòng, mặt tỉnh bơ, rồi chỉ vỗ vỗ vai cháu mình.

Thật ra anh cứ chờ như vậy vô cùng mệt mỏi, nhưng sự mệt mỏi đó cũng đã thành thói quen.

Nếu như có một ngày, người anh yêu đang ngủ, một giấc ngủ rất dài rất dài, anh đợi rất lâu rất lâu, đợi đến khi mệt mỏi rã rời, anh còn có thể tin tưởng vững chắc rằng nàng có thể tỉnh lại không?

Thế nhưng nàng công chúa của hoàng tử vẫn chờ hoàng tử trèo non lội suối đến đánh thức. Còn anh cũng sẽ đợi được nàng tỉnh lại.

Đã không nhớ là bao nhiêu ngày rồi, chỉ nhớ rõ bên bờ tường cây hòe lại nở hoa rực rỡ như xưa.

Anh chống tay trên chiếc bàn để đầy sổ sách chợp mắt ngủ, lúc tỉnh lại, đập vào mắt là một đôi mắt trong trẻo.

Anh sửng sốt. Một lát, gõ vào đầu, day day huyệt thái dương nói: “Lại nằm mơ sao.”

Đôi mắt trong trẻo kia cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc hé cười, bắt lấy tay anh đặt lên mặt mình: “Sờ đi.”

Ấm áp và mềm mại.

Trong đầu anh bỗng ầm một tiếng, toàn bộ cơ thể cứng đờ.

Nàng để lộ ra hai chiếc răng khểnh, gọi anh: “Tiểu ca ca.”

_End_

Đã là một kết thúc HE, cuối cùng nam chính đã đợi được nữ chính, cho dù mệt mỏi đến mấy, cho dù trải qua trăm năm, vạn năm…anh vẫn sẽ đợi nàng.

Full | Lùi trang 9

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ