80s toys - Atari. I still have
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen ngon tinh - Cô vợ bỏ trốn - Chương 3

Full | Lùi chương 2 | Tiếp chương 4

“Đọc lại theo em một lần nữa: Tịch- Mộc-  Thức- Minh”

"Tịch Mộc Thức Minh."

“Tốt lắm, anh rất thông minh!”, cô hài lòng gật đầu một cái.

“Tôi học Trung văn lâu như vậy, sao ngay cả tên mình cũng không nói tốt chứ?”, lần này anh còn cố ý dùng tiếng Trung nói, thể hiện thực lực của mình. “Bây giờ mặc dù tiếng Nhật của em đã rất tốt rồi, ngược lại còn dạy tiếng Trung cho tôi, nhưng em đừng có ở trước mặt tôi tự cho mình là giỏi đi”.

Thiếu nữ mặc áo lam dường như đã vô cùng quen với thói ngạo mạn của chàng trai, cô đắc ý nhướn đôi mày thanh tú lên nói: “Em không có a, nhưng anh không thể phủ nhận là tiếng Trung của em giỏi hơn anh được”.

Anh không phản đối cô, yên lặng thừa nhận đúng là mình chưa có học thành. Anh không phải là người vô lý, chỉ cần thật sự có đạo lý thì anh sẽ chấp nhận.

Thấy anh không lên tiếng, Minh Hạ bèn vui vẻ thu dọn sách ngữ văn tiểu học mang từ Trung Quốc sang mà cô vẫn nâng niu cẩn thận.

Sống với anh đã ba năm, cô đã tìm được cách sống chung, chỉ cần cô không chạm đến điều cấm kỵ của anh, quen với việc anh lạnh lùng, không chọc giận anh, mà anh cũng đã nhận thấy sự tồn tại của cô, tôn trọng cô, thậm chí còn có thể cười nói với cô.

Cô thật vui mừng vì cuối cùng bọn họ đã có thể sống chung, những năm qua, mặc dù cô đuổi theo gia tộc này nhiều khi cũng vất vả, nhưng đạt được thành tựu như bây giờ cô cũng đã hài lòng, cô biết, chỉ cần cô tiếp tục cố gắng, cô nhất định sẽ chân chính trở thành một phần tử trong đại gia tộc này!

Nhìn nét mặt cương nghị của Tịch Mộc Thứ Minh, cô không khỏi mỉm cười. Anh là một chàng trai cao ngạo, có khí thế trấn áp quần hùng, người được vạn người kính ngưỡng như vậy lại là anh trai cô, cô vẫn chưa thể tin được.

Nhưng mỗi lần cô lặng lẽ ngắm anh thì cô đều đoán được trái với vẻ ngoài kiên cường bất khuất, anh có một tâm hồn bị tổn thương đau đớn. Anh lớn lên trong môi trường như vậy bắt buộc phải có một tính cách kiên cường, hung hãn, nhưng cũng đã hủy hoại  tâm hồn đơn thuần của anh. Không biết cô có đoán đúng không?

Mỗi khi nghĩ tới việc này trong lòng cô có chút bi ai, cho dù thế nào cô cũng cảm thấy mình phải chịu một phần trách nhiệm.

Cuộc sống ở Tịch Mộc gia đã dạy cô phải chấp nhận và tiếp nhận mọi việc. Đây là con đường duy nhất để có thể sống thẳng thắn, vô tư ở đây, không có con đường thứ hai. Nếu quá cố chấp thì chỉ làm tổn thương tâm hồn mình. Mà anh lại quá cố chấp nên không ngừng khiến cho tâm hồn của mình bị tổn thương.

“Tứ thiếu gia, ngoài cửa có một vị tiểu thư tên Kudo xin gặp”, Tiểu Lâm phu nhân đi vào phòng khách, cung kính báo cáo.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, trong thời gian này tôi không gặp ai hết!”, lời nói của Tịch Mộc Thức Minh không biểu hiện cảm xúc gì, lại có ý chỉ trích.

Anh không cho phép có người rỗi rãi đến quấy rầy “lúc học tập này”, chỉ có lúc này anh và cô mới ở cùng một chỗ. Anh không thể không thừa nhận, anh đã có thói quen có cô làm bạn, ở trong nhà mà không thấy cô anh thấy như không có sức sống.

Nhưng  hai người mặc dù ở cùng một mái nhà, nhưng cô không đến trường thì phải đi học trà đạo truyền thống Nhật Bản hay kiếm đạo; anh thì không bận rộn học hành lại phải xử lý công việc của công ty, thường đi sớm về muộn, nên thời gian cả hai gặp nhau thật ra không nhiều lắm. Chính vì vậy nên anh cực kỳ quý trọng thời gian ở chung với cô gái nhỏ thú vị này.

“Tiểu Lâm phu nhân, mời cô ấy vào đi!”, Minh Hạ nhẹ nhàng nói, rồi cô quay đầu lại giận dữ nói với anh: “Thật hiếm khi có phụ nữ đến tận cửa tìm anh, anh nên đi gặp người ta đi, với lại buổi học ngày hôm nay cũng nên kết thúc rồi”.

Cô  thật tò mò không biết vị Kudo tiểu thư kia lấy đâu ra dũng khi tới đại trạch tìm anh Tư chứ?

“Tôi còn chưa ra lệnh, sao em dám quyết định thay tôi?”, anh cau mày nhìn theo Tiểu Lâm phu nhân đang rời đi, tức giận vì cô gái này vẫn như cũ dám coi thường quyền uy của anh.

“Chỉ là một cô gái thôi mà, sao anh lại tức giận?”. Đột nhiên, cô giống như phát hiện ra một truyện bí mật trọng đại, lớn tiếng kêu lên: “Em biết rồi! Có phải anh đã làm gì cô ấy, nhưng lại không chịu trách nhiệm nên cô ấy mới tìm đến tận cửa thế này?”.

Sắc mặt anh trở nên xanh mét, thiếu chút nữa thì hét lên.

Bỗng nhiên, cửa phòng khách mở ra một lần nữa, một cô gái ăn mặc diêm dúa, trang điểm kỹ càng đi vào.

Minh Hạ dụi dụi đôi mắt, cô gái trước mặt khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cô.

“Ánh mắt anh….. thật đặc biệt nha”, cô không ngờ được là anh lại dốc hết tâm can thích loại phụ nữ này.

“Em trật tự một chút cho tôi! Đừng tưởng rằng em dùng tiếng Trung thì tôi nghe không hiểu”, cô gái này đang tưởng tưởng chuyện gì chứ? Tịch Mộc Thức Minh thực sự thấy nhức hết cả đầu.

“Em không phê phán chuyện gì cả, em……”, cô cúi đầu, hạ giọng nói, “em nào có tư cách phê phán phụ nữ của anh”.

“Minh Hạ, tôi chỉ nói một lần thôi, cô ta không phải là người phụ nữ của tôi, thẩm mĩ của tôi không kém cỏi như vậy!”.

Anh đang giận điên lên! Lúc trước bị hiểu lầm là vô trách nhiệm coi như cho qua đi, cô lại còn dám nghĩ lão yêu quái này là người phụ nữ của anh? Đầu óc cô không phải là có vấn đề đấy chứ?

“Em về phòng trước!”, Minh Hạ vừa mới đứng lên, liền bị Tịch Mộc Thức Minh nắm chặt tay, dùng lực giữ lại.

“Không được đi!”, ánh mắt sáng của anh nhìn cô chăm chú, muốn dùng ánh mắt cùng lực đạo trên cánh tay không cho phép cô kháng cự.

Cô không thể làm gì khác hơn, đành bất đắc dĩ ngoan ngoãn ngồi xuống, không phản kháng nữa.

Cô đã sớm biết anh ở bên ngoài có một đống phụ nữ nhưng chưa bao giờ để ý. Nhưng đến khi những cô gái đó hiển hiện đi tới trước mặt cô thì nội tâm cô có chút không không thoải mái. Cô thật sự không muốn biết giữa anh và cái cô gái kia có chuyện gì, nhưng không muốn cũng không được. Hiện tại, ngay cả quyền trốn tránh cô cũng không có.

“Cô tìm tôi có chuyện gì? Tôi đã nói rõ nếu tôi không cho phép thì cô không được tới đại trạch tìm tôi”, Tịch Mộc Thức Minh trở nên lãnh khốc, không chút khách khí chất vấn cô gái trước mắt.

“Tứ thiếu gia, em…..”, cô gái liếc nhìn Minh Hạ mấy lần, không dám nói thẳng.

“Đừng có lắp ba lắp bắp thế, có chuyện gì thì nói, không có chuyện gì thì mau đi đi, đừng có lãng phí thì giờ của tôi!”.

“Vị tiểu thư này là?”, xem ra cô gái này chỉ khỏng 16, 17 tuổi, mặc dù không có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng có khí chất thanh tú, là một vị danh môn khuê tú được dạy dỗ cẩn thận.

“Chào chị! Em là Tịch Mộc Minh Hạ”. Thấy cô ta nghi ngờ, cô lập tức tự giới thiệu thân phận, tránh cho có người nghĩ mập mờ, sai lệch.

“Hóa ra là Ngũ tiểu thư, thất kính! Tôi là Kudo”,  không nghĩ tới Ngũ tiểu thư theo lời đồn vốn đối nghịch với Tứ thiếu gia lại đang ở bên cạnh Tứ thiếu gia, hai anh em còn có vẻ rất thân mật, người không biết còn tưởng rằng Tứ thiếu gia rất coi trọng tiểu nha đầu còn vị thành niên này.

Tịch Mộc Thức Minh quét ánh mắt không hài lòng về phía Kudo, nhưng không lên tiếng trách mắng. Dù sao trừ cái danh “Ngũ tiểu thư”, cô chẳng có cái gì khác thể hiện là một thành viên của Tịch Mộc gia.

“Tứ thiếu gia, em không muốn tới quấy rầy anh, nhưng mấy đứa ở sàn nhảy ngày nào cũng tới nói với em, bảo cho dù thế nào thì cũng muốn em tới mời anh đi xem họ một chút. Còn nữa….. gần đây có một người mới, Tứ thiếu gia xem lúc nào rảnh có thể đến chỉ dạy một chút!”, Kudo ra sức thuyết phục, cô ta không sợ Ngũ tiểu thư bé bỏng này này nghe được. Cô ta thấy Tứ thiếu gia cùng Ngũ tiểu thư nói chuyện bằng tiếng Trung, chắc là do Ngũ tiểu thư không thông thạo tiếng Nhật.

“Khốn khiếp!”, Tịch Mộc Thức Minh nổi giận đùng đùng: “Cô đến tìm tôi để nói chuyện nhảm nhí này?”, không chỉ lãng phí thời gian của anh, còn để cho Minh Hạ nghe được câu chuyện  hoang đường như vậy.

Kudo bị dáng vẻ giận dữ của anh làm cho hoảng sợ, cả người run rẩy, lắp bắp xin lỗi: “Em, em…… Tứ thiếu gia….. không phải….”, mỗi lần cô đến sàn nhảy của cô, Tứ thiếu gia cũng lạnh nhạt, không nổi giận bao giờ.

“Cô ấy cũng vì suy nghĩ đến nghệ thuật a, về tình có thể tha thứ mà, anh đừng có mắng người loạn lên như vậy!”, Minh Hạ đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai Kudo, bất bình thay cô ta.

“Cảm ơn Ngũ tiểu thư!”, Kudo cảm kích nhìn cô, phát hiện cô nói tiếng Nhật rất lưu loát, hối hận vì khi nãy nói cợt nhả, vô lễ với cô.

Tịch Mộc Thức Minh đè lửa giận xuống, trừng mắt nhin cái cô Kudo nhiều chuyện này, lại liếc về phía Minh Hạ. Cô sao lại có thể nói đỡ con người như vậy chứ! “Đi cho tôi, việc tôi đến chỗ ấy không cần cô quan tâm”.

“Dạ, dạ, dạ, vậy em đi trước!”, Kudo lập tức  đi ra, không có dũng khí đối mặt với vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Tứ thiếu gia.

Sau khi Kudo đi, Minh Hạ vuốt vuốt nếp nhăn trên chiếc quần màu lam, càu nhàu: “Sao anh lại phát hỏa như vậy? Cô ấy chỉ tới nói với anh vài câu thôi, người ta cũng không bắt anh phải làm việc gì mà”.

Cô không thích anh vô cớ tức giận, vô lý trách cứ người khác, “Anh cứ ngồi đấy mà giận dỗi đi, em mặc kệ anh”.

“Ngồi xuống!”, anh không đứng lên ngăn cản, rõ ràng hạ lệnh.

Cô đứng lại, không ngồi xuống theo lời anh, mà chỉ trầm mặc đứng nhìn.

“Em giận cái gì vậy?”

Cô ngạc nhiên nhìn anh một rồi nói: “Không có!”, cô chỉ không thích anh như vậy thôi.

Không khí bên trong phòng lại trở nên trầm mặc, Minh Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài mưa bay lất phất, trời lại đang vào cuối thu, những tán lá đỏ che rợp cố đô tĩnh mịch.

“Sau mùa đông, anh phải rời Kyoto sao?”, cô đột nhiên hỏi anh.

Ánh mắt anh ánh lên một tia phức tạp, nhưng chỉ lóe lên trong giây lát rồi lập tức biến mất.

“Đại trạch lại sắp vắng vẻ rồi……”, một cơn gió ào ào len qua cửa sổ, bây giờ là mùa thu, gió lạnh khiến cho không khí trong nhà càng có vẻ thê lương, lạnh lẽo.

“Đại học Tokyo là lựa chọn tốt nhất’, anh phải đến đó, vì những người tài giỏi đều về đây. Tất cả mọi việc anh làm đều là vì công ty, chỉ là…..

“Vâng,  việc đó thật có ích cho anh”, cô mỉm cười, “nhưng anh không thể đến sàn nhảy nữa rồi!”.

Anh nhìn thật lâu vào đôi mắt trong trẻo của cô rồi nói: “Tôi sẽ quay trở lại”.

Nghe anh nói, cô cảm thấy hơi kỳ quái, đây là nhà anh nha, anh dĩ nhiên phải trở về đây rồi.
“Em biết”, cô nhẹ nhàng nói.

“Lúc tôi trở về, nhớ đứng ở cửa nghênh đón giống như mọi ngày!”.

Nhìn dáng vẻ hồ nghi của cô, Thức Minh nghĩ rằng cô không muốn, lập tức tỏ vẻ không vui, trầm giọng hỏi lại: “Em không muốn sao?”

“Không phải, nhưng sao lại phải như vậy? Nếu em không ở nhà thì làm sao?”.

“Nếu biết tôi sẽ về, em phải ở trong nhà chờ tôi, còn nữa…..”, anh tiến đến bên cạnh cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô một cách nguy hiểm, “có phải em cố ý tránh tôi?”

Minh Hạ mãnh liệt lắc đầu, “Sao lại thế chứ? Em chẳng có lý do gì muốn tránh anh cả?”.

Hàng lông mày anh buông lỏng, lộ ra nủ cười thỏa mãn khiến gương mặt tuấn tú thêm phần ấm áp. Minh Hạ thích nhất nét mặt này của anh.

Tâm tình cô nhẹ nhõm hẳn đi, không tự chủ lại gần anh, “nếu ngày thường anh cũng đối xử với em như vậy có phải là tốt không?”

Anh theo thói quen đưa tay ra kéo cơ thể xinh đẹp của cô lại gần thân thể to lớn của anh, hưởng thụ cảm giác cô cần anh, làm nũng với anh…. Thật sự là tốt đẹp, “nếu như em ngoan, lúc nào cũng nghe lời tôi thì tôi sẽ không hung dữ với em”. Rốt cuộc là từ lúc nào, anh đã có thói quen đối với cô thân mật như thế này?

“Vậy anh cũng phải nghe em, em mới có thể yên tâm mà nghe lới, không chọc giận anh”, cô thừa cơ ra điều kiện với anh.

“Để tôi nghĩ đã, việc này không hứa được”, tiểu nha đầu này dám đùa giỡn, mặc cả với anh.
“Vậy em cũng không biết khi nào mình sẽ ngoan ngoãn a!”, cô bắt đầu phát hiện thấy mình thật có năng khiếu kinh doanh bẩm sinh, chẳng phải rất biết cò kè mặc cả sao!

Tịch Mộc Thức Minh chỉ cười không nói, biết được nếu cư tiếp tục như vậy sẽ khó mà có được không khí “hòa bình” như lúc này.
--- ------ ------
“Anh tư!”, cô kinh hãi nhìn Tịch Mộc Thức Minh cánh tay đẫm máu được thuộc hạ dìu vào nhà.

“Câm miệng! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là anh tư!”, tại sao cô lại muốn nghịch lại ý anh, cả ngày cứ gọi anh tư anh tư không ngừng, làm anh tức muốn chết.

“Chảy nhiều máu quá, anh có sao không?”, cô đi tới đỡ anh, quay đầu lại hỏi thủ hạ bên cạnh, “đã gọi bác sĩ chưa?”

“Dạ, rồi. Tiểu thư để tôi đỡ Tứ thiếu gia về phòng thay quần áo!”

“Được, nhớ cẩn thận một chút, đừng động đến vết thương của anh ấy!”

“Tôi tự đi được”, vốn là anh chỉ bị thương một cánh tay, vẫn có thể đi được.

“Anh đừng cử động mạnh như vậy, vểt thương lại vỡ ra”, Minh Hạ biết anh uy nghiêm, nhưng không để ý đến việc anh đang gây khó dễ cho cô, đi lại gần đỡ lấy anh.

“Tôi không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi, không phải bị trúng đạn, đừng coi tôi là trọng bệnh chứ”. Tịch Mộc Thức Minh mặt tái nhợt vì mất máu mặc cho Minh Hạ đỡ lấy, mặc dù anh nói là không sao, nhưng ai cũng biết anh đang nói dối.

“Sao anh lại bị như vậy?”

“Tứ thiếu gia đang đi từ bách hóa ra thì có một gã tài xế say rượu đột nhiên lái xe lao tới, là do chúng tôi sơ sót khiến cho Tứ thiếu gia bị thương, xin tiểu thư xử phạt chúng tôi đi!”.

“Thôi, xử lý vết thương quan trọng hơn, anh mau đi xem bác sĩ đã tới chưa?”, cô đuổi tên thủ hạ đang tự trách đi ra rồi dìu anh đưa vào phòng, “sao anh lại không đến bệnh viện?”.

“Chỉ bị thương một chút, về nhà băng bó là được rồi”.

“Nằm xuống từ từ, chớ có động đậy!”, thu xếp cho anh xong, cô luống cuống tìm loạn trong phòng, nhưng lại không tìm thấy vật cần tìm. “Anh không có hộp thuốc cấp cứu à?”.

“Không có”, anh nhàn nhã nhìn cô, bộ dáng “hoàng đế còn chưa vội, thái giám đã gấp”.
Minh Hạ hận chết cái vẻ bàng quan này của anh.

“Em đến chỗ Tiểu Lâm phu nhân tìm!”

“Không cần phiền toái, em cứ lẳng lặng ngồi đợi ở đây là được rồi!”

“Em không thể cứ ở đây nhìn vết thương của anh chảy máu…..”, cô lại muốn chạy ra ngoài.

“Em thì biết cái gì, em không phải là bác sĩ, em biết cách chữa cho tôi sao? Em cứ chạy tới chạy lui, cản trở mọi người rửa vết thương cho tôi!”, anh ảo não vì vết thương, lại càng không muốn thấy cô lo lắng, hoảng hốt.

“Nhưng anh…..”

“Chuyện của tôi không cần em lo”.

Minh Hạ giật mình! Đúng, cô không phải là bác sĩ, cô vội vàng cái gì? Nhưng nhìn vết thương sâu đến tận xương, ngoài việc hốt hoảng cô làm được gì sao? Tất cả những gì cô làm cho anh, cho Tịch Mộc gia đều vô nghĩa, bởi vì ở đây cô không có chút giá trị nào cả…..

Sao cô có thể quên điểm này chứ? Cô không được quên, bởi vì trải qua mấy năm bình yên đó cũng không thể xóa bỏ được sự thật, càng không thể nghĩ anh tư đã trở nên tốt với cô, thừa nhận sự tồn tại của cô.

Đúng rồi, mấy năm gần đây anh đối với cô rất tốt, rất dịu dàng, nhất định là do anh quá cô đơn. Trong tòa nhà lớn mà tịch mịch này, cô cũng thế cho nên bọn họ mới có thể làm bạn, lợi dụng lẫn nhau để xua đi nỗi cô đơn.

“Vậy thì em không làm phiền anh nghỉ ngơi, em ra ngoài xem bác sĩ tới chưa?”

Cô lấy lại vẻ mặt bình thường rồi bước nhanh ra ngoài, nhưng trong lòng lạnh lẽo giống như thời tiết bên ngoài, dưới 0 độ tuyết rơi.

Tịch Mộc Thức Minh bị thương ở cánh tay, ở đại trạch nghỉ ngơi đã một tháng, có người hầu hạ chu đáo, mọi người cũng tới ân cần hỏi thăm, nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

Anh vốn không nghĩ ra nguyên nhân vì sao, nhưng mọi người nhiều lần hỏi thăm tình hình “em gái” anh, anh mới nhớ ra “em gái” dạo này thường không thấy cô ở nhà.

Sáng sớm cô đã rời nhà đến trường, sau giờ học còn hoạt động ngoại khóa đến tối muộn mới về. Hàng ngày sau khi ăn điểm tâm và trước khi đi ngủ, cô đều đến phòng anh thăm hỏi, nhưng tựa như là giữ lễ, không có chút chân tình.

Thật vất vả vết thương mới đỡ một chút thì đã đến kỳ nghỉ đông, buổi sáng anh tìm cô nhờ chút việc, nhưng Tiểu Lâm phu nhân lại nói cho anh biết, tối hôm qua Ngũ tiểu thư đã được tài xế đưa đến Tokyo, chỗ lão gia và phu nhân nghỉ đông.

Đáng chết, cô tránh anh sao? Anh làm gì đến cô sao?

Trong lúc anh đang tâm phiền ý loạn thì Tiểu Lâm phu nhân vô ý nói: “Tứ thiếu gia có chuyện quan trọng cần nói với tiểu thư sao? Nhưng tiểu thư đột nhiên đi Tokyo, Tứ thiếu gia không thích ư?”

“Nực cười!”, anh nghiêm mặt, bực tức trách mắng Tiểu Lâm phu nhân: “Cô ta là gì chứ? Tôi chỉ thấy sao đại trạch lại yên tĩnh một cách kỳ lạ như vậy?”.

“Trước kia đại trạch luôn yên tĩnh, thiếu gia đã ở đây hai mươi năm rồi thì biết chứ, chẳng có gì lạ cả”.

Anh trầm mặc không nói, chỉ nhìn ra ngoài khoảng trắng mênh mông tuyết ngoài cửa sổ. Tiểu Lâm phu nhân rời đi, anh cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, phát hiện ra trong lòng vẫn luôn có một người…..

Úy Tử tự tay mặc chiếc áo ki-mô-nô sang trọng cho con gái, hài lòng nhìn cô con gái duy nhất nay đã trở thành một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng động lòng người.

“Năm ngoái mẹ không ở cùng con, năm nay mẹ muốn đền bù cho con. Con có thích chiếc ki-mô-nô này không? Là mẹ với cha đặc biệt đặt may cho con đấy”.

Minh Hạ không nhận ra cô gái kiều diễm trong gương. Thì ra sau khi trang điểm cô cũng có thể xinh đẹp đến như vậy, hơn nữa còn mang khí chất của một thiếu nữ Nhật Bản.

“Minh Hạ xinh đẹp như vậy, sau này chắc sẽ khiến nhiều chàng trai Nhật Bản mê mản”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ bước vào, không nhịn được cảm thán một tiếng. Cô con gái này của ông không chỉ thông minh mà càng ngày càng trở nên quyến rũ đầy nữ tính.

“Cám ơn cha mẹ đã mua cho con, nhưng trang phục quý giá như vậy, hiếm có cơ hội được mặc a”.

“Thích mặc lúc nào thì mặc đi, một năm bốn mùa xuân hạ thu đông con đều có thể mặc ki-mô-nô nha!”, Úy Tử nhân tiện đưa con Minh Hạ một chiếc xắc tay đồng bộ.

Minh Hạ cười khổ không nói gì, cô đoán là mẹ không biết ở Kyoto, cô sống cuộc sống bình dị, không phô trương bao giờ.

“Năm mới cố gắng học tập!”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ đưa cho cô một phong bao lì xì.

“Con cảm ơn cha”, Minh Hạ vui vẻ cười, xúc động mãnh liệt.

Đã lâu thật lâu rồi cô không được cha mẹ mừng tuổi năm mới. Kể từ sau khi cha ruột qua đời, mẹ cô rất ít khi tự tay đưa cho cô phong bao lì vì, nếu không phải đặt ở trên bàn thì lại chuyển vào tài khoản tiết kiệm của cô. Trải qua mấy năm mới ở Nhật Bản, lúc cô và anh tư cùng ở đại trạch đều nhận phong bao lì xì do Tiểu Lâm phu nhân đưa họ…. Đúng rồi, năm nay anh Tư phải ở Kyoto đón năm mới một mình sao?

Không biết tại sao, tâm trạng cô lại trở nên nặng trĩu…..

“Nếu như Thức Minh không bị thương, lại chuẩn bị thi đại học thì nó đã có thể tới Tokyo cùng chúng ta đón năm mới”. Tịch Mộc Nhất Chi Trợ mặc dù  hô phong hoán vũ trong giới kinh doanh, nhưng trong gia đình, ông cũng chỉ là một người cha mà thôi.

“Thì ra cha đang nhớ tới con trai a!”

Minh Hạ giật mình trong giây lát rồi lập tức trấn tĩnh lại mỉm cười. Cô đã biết là ai tới, chỉ có anh mới thích dùng cách “xuất quỷ nhập thần” này xuất hiện.

Tịch Mộc Thức Minh tự nhiên bước vào trong phòng, tươi cười  vẫy tay với cha mẹ: “Năm mới vui vẻ!”.

“Sao con lại tới đâu?”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ vui mừng hỏi, không quên hỏi thăm thương tích của anh, “Vết thương thế nào?”

“Đã khỏi lâu rồi, cha, con không có bị đau lại, đừng quá lo lắng”, Anh tuy trả lời cha, nhưng anh mắt lại liếc về phía cô gái đã trở mặt với anh.

“Tứ thiếu gia, mặc dù đang còn trẻ nên vết thương hồi phục nhanh hơn, nhưng ngàn vạn lần đừng phá hủy sức khỏe, cuộc sống còn mấy chục năm nữa cơ mà!”, Úy Tử cũng cùng khuyên giải.

“Tôi biết mà!”, anh không nhịn được cắt ngang lời Úy Tử, “Thế nào? Muốn đi đâu mà ăn mặc sang trọng như vậy!”.

Minh Hạ biết là anh đang hỏi cô, nhưng cô không trả lời. Mặc dù cô vui mừng khi thấy anh Tư đột nhiên xuất hiện, nhưng vẫn không quên hiềm khích giữa hai người.

“Đang giúp Minh Hạ đi xem mắt. Con xem, hôm nay nó có xinh đẹp không?”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ đùa đùa hỏi, nhưng ông thấy con trai lập tức thay đổi sắc mặt. “Sao vậy? Khó coi lắm sao?”.

Tịch Mộc Thức Minh dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua toàn thân cô khiến cho Minh Hạ không khỏi rùng mình.

Một lát sau, anh cười lạnh hỏi, “Tiểu nha đầu, em học người ta đi xem mắt sao?”.

“Không được sao?”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ thuận miệng trả lời giúp cô.

“Không phải là không thể được, chỉ là quá sớm thôi. Cha, chị con còn xuất giá, sao có thể đem cô ấy gả ra ngoài?”.

“Cha, đừng đùa nữa, con thấy xấu hổ”, Minh Hạ cuối cùng cũng mở miệng, cắt đứt đoạn hội thoại vô nghĩa này.

“Được được, không nói nữa, khiến cho cô gái nhỏ của cha thẹn thùng! Thức Minh, con còn chưa nói tại sao lại tới đây”.

“Con muốn tới xem cuộc sống ở đại học một chút”, anh tùy đưa ra lý do rồi hỏi: “Ba cùng với dì Úy đến bữa tiệc tân niên ở công ty sao?”.

Úy Tử cười cười nói: “Đúng vậy, còn đang nghĩ không biết có nên đưa Minh Hạ cùng đi hay không, nhưng bây giờ con đến đây rồi, hay là giao nó cho con chăm sóc đi!”.

“Nhưng mẹ…..”, Tịch Mộc Thức Minh thấy rõ Minh Hạ đang ngượng ngập, anh lập tức nói: “Được, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, hai người cứ yên tâm đi đi!”.

Úy Tử nhìn hai “anh em” ở chung một chỗ rất tốt, mới yên lòng đi ra, trong lúc đuổi theo ông xã đã đi ra ngoài cửa cô nghe được một câu tiếng Trung---- ---

“Em hôm nay thật đẹp”.

Cô sợ tới mức đánh rơi chiếc ví da sang trạng trên tay, mắt trố ra một lúc, trong lúc ngồi xuống nhặt chiếc ví thì cô thấy Tứ thiếu gia cô vốn kiêng dè lại dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Minh Hạ, tay anh đang kéo tay chiếc áo ki-mô-nô màu lam của con gái…. Hai người bọn chúng…..

“Sao vậy?”, Tịch Mộc Thức Minh lạnh lùng hỏi Úy Tử.

“Tứ thiếu gia học được tiếng Trung rồi ư?”, cô đang tâm hoảng ý loạn, chỉ có thể trả lời như vậy.

“Là con dạy anh ấy…. coi như là….báo đáp anh ấy đã chăm sóc con”. Minh Hạ đọc được nghi ngờ trong mắt mẹ, nhưng cô có thể làm gì? Gạt tay anh ra rồi nói đôi ba lời để lấp liến? Mẹ đã lâu không ở Kyoto, không biết đã biết chuyện gì? Ai có thể nói cô với anh rốt cuộc là quan hệ như thế nào đây?”

Úy Tử không còn lời gì để nói, yên lặng chăm chú nhìn hai người trong mấy giây rồi lẳng lặng đi ra ngoài.

“Buông em ra”, Minh Hạ nhẹ nhàng thoát khỏi tay Tịch Mộc Thức Minh. “Anh đang làm chuyện gì vậy? Sao phải làm trò cười trước mặt cha mẹ như thế? Mẹ nhìn thấy sẽ nghĩ gì chứ?”.

“Chúng ta quang minh lỗi lạc, mặc kệ cô ấy nghĩ gì thì nghĩ”, ánh mắt anh như có điện, thình lình lại túm lấy tay áo cô. “Người trốn ra khỏi nhà không có đủ tư cách phê phán tôi”.

Cô vô cùng bất an, trái tim đập mạnh, hết nhìn đông lại nhìn tây, giả vờ không hiểu, tránh ánh mắt bén nhọn của anh.

Cô ăn mặc kiều diễm, vô cùng tỏa sáng, thậm chí là….. Chói mắt, anh không thích cô tỏa sáng như vậy, cô giống như một con bướm nhỏ phá kén bay ra khỏi tầm kiểm soát của anh.

“Nhìn anh!”, anh bỗng nhiên giơ tay giữ lấy đầu cô, tựa như đang trừng phạt mà mạnh mẽ hôn xuống cánh môi phấn hồng kiều diễm.

Minh Hạ sợ tới mức trợn mắt há mồm, không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt phóng đại của anh, cảm nhận trên môi truyền tới từng đợt hơi đau đau.

Anh buông cô ra, hài lòng với sự trừng phạt nho nhỏ dành cho cô, “Anh ghét em trốn tránh, đây là anh đang dạy dỗ em”.

Thái độ ngạo mạn của anh làm cô đột nhiên hoàn hồn, trợn mắt lên chất vấn: “Anh dựa vào cái gì mà hôn em? Em có tội gì chứ?”.

“Em không nói một tiếng, thừa dịp anh đang bị thương, một mình chạy tới Tokyo, em nói xem em có tội không?”, cô gái nhỏ này còn không nhận tội?.

“Thế thì có lỗi gì?” Cô tức giận thở phì phì nhìn anh hầm hầm, “em muốn tới chỗ nào là quyền của em, anh làm sao quản được, cứ cho là anh có bị thương, em ở lại cũng vô dụng thôi, cần gì đề cao em như vậy?”, anh làm sao thì mặc kệ, liên quan gì đến cô chứ?

“Anh muốn em đợi ở một chỗ!”, anh hét to, bị cô gái quật cường này chọc giận, “em có trách nhiệm chăm sóc anh, có trách nhiệm cùng anh ở đại trạch dưỡng thương!”.

“Tại sao em phải có trách nhiệm đó?”, cô không thể hiểu anh đang phát giận chuyện gì, nhưng vẫn cong miệng lên cãi lại, không chịu thua.

“Em là của anh…..”, anh thốt lên, không kịp suy nghĩ.

Tim cô loạn nhịp, đối với lời anh vừa nói cảm thấy vô cùng mâu thuẫn: vừa mong đợi, lại vừa muốn kháng cự. Cô biết cho dù anh nói cái gì, cô cũng không có cách nào bình thản tiếp nhận, lại càng sợ anh khuấy động cuộc sống bình yên bây giờ.

“Đừng nói nữa!”, cô không muốn nghe nữa, nếu nghe nữa thì sẽ không thể quay đầu lại.

“Ngay cả việc tại sao anh hôn em cũng không nên nói sao?”, anh không kiềm chế được nhíu chặt đôi lông mày lại.

“Đó không phải là anh trừng phạt em sao? Trừng phạt em tự ý tới Tokyo, trừng phạt em đáng lẽ không được làm em gái anh, trừng phạt tất cả….”, cô dường như đã biết hết mọi thứ.

Cô lầm bầm nói nhỏ, nhưng làm chấn động trái tim anh.

Anh đã phá vỡ điểm cân bằng, tự tay xé nát quan hệ yên ổn của hai người. Anh ảo não, chán ghét cảm giác không thể khống chế được đang mãnh liệt dâng lên trong lòng.

Anh sai lầm rồi! Đáng lẽ anh không nên vì xúc động nhất thời mà đi đến nơi này, không nên có cảm giác ngu muội đến vậy, vẻ lãnh khốc, vô tình thường cùng tâm địa sắt đá thường ngày biến mất không còn một mảnh.

Nhưng anh lại không thể không quan tâm đến cô, không thể nào lại coi thường cô giống như những ngày đầu.

"Minh Hạ."

Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh với ánh mắt mơ hồ.

Anh nhặt chiếc xắc tay rơi xuống đất đưa cho cô. Cô nhận lấy thì bất ngờ bị anh kéo đến bên cạnh.

“Quên chuyện vừa nãy đi! Hiếm khi chúng ta cùng tới Tokyo, mấy ngày lễ này anh sẽ chăm sóc em cẩn thận”, anh khẽ cười nói.

Full | Lùi chương 2 | Tiếp chương 4

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ