Full | Lùi trang 5 | Tiếp trang 7
Chương 11
Cuối tháng Bảy, điểm thi đại học cuối cùng cũng được công bố. Lớp 1 do thầy Chương dạy đạt thành tích tương đối cao, đặc biệt là môn Ngữ văn, điểm số bình quân đứng đầu toàn tỉnh. Liễu Địch đạt 718 điểm, xếp thứ nhất khối Văn toàn tỉnh. Trong đó, thành tích môn Ngữ văn của cô cao ngất ngưởng. Điểm tối đa là 150 điểm, cô đạt 147 điểm, điểm số này có thể là cao nhất trong cả nước.Hiệu trưởng Cao lại nhả một vòng tròn khói, nhìn chăm chăm vào làn khói đang tan dần trong không khí, từ từ chìm vào hồi ức xa xăm: "Tôi và bố thầy Chương là bạn bè thân thiết. Chúng tôi cùng học ở trường Đại học Sư phạm. Tôi học ngành Toán, còn ông ấy học chuyên ngành Mỹ thuật. Thời đi học, chúng tôi là bạn tâm đầu ý hợp. Sau khi ra công tác, tuy chúng tôi kẻ Nam người Bắc nhưng vẫn giữ liên lạc. Sau đó, dưới sự động viên của tôi, ông ấy đã chuyển đến thành phố này, làm giáo viên dạy mỹ thuật ở trường chúng ta. Ai ngờ chỉ nửa năm sau... Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn tự trách mình, nếu tôi không khuyên bố thầy Chương đến đây, có lẽ bi kịch sẽ không xảy ra. Vì vậy, mỗi lần đối mặt với thầy Chương, tôi đều cảm thấy vô cùng day dứt."
"Thầy hiệu trưởng, thầy không cần cảm thấy day dứt đâu ạ!" Liễu Địch đột nhiên lên tiếng. "Không ai có thể biết liệu bi kịch có xảy ra hay không, thầy cũng không thể đoán trước số mệnh và tương lai."
Hiệu trưởng Cao nhìn Liễu Địch bằng ánh mắt cảm kích, buông tiếng thở dài. "Chương Ngọc cũng thường nói như vậy, nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho bản thân. Lần đầu tôi gặp Chương Ngọc là vào kỳ nghỉ đông năm đó. Cậu ấy là một chàng trai có lý tưởng, có trí tuệ, lại rất sâu sắc. Có thể nói, vừa nhìn thấy cậu ấy, tôi đã thích ngay lập tức. Tôi từng đến ngôi nhà của Chương Ngọc, cậu ấy thuê một ngôi nhà nhỏ, nói là để tiện viết luận văn tốt nghiệp. Chúng tôi đã trò chuyện mấy tiếng đồng hồ tại ngôi nhà nhỏ của cậu ấy. Trong cuộc đời, tôi chưa bao giờ gặp chàng trai nào tài hoa như Chương Ngọc. Cậu ấy có tri thức phong phú, tư tưởng sâu sắc, suy nghĩ xuất chúng... Tóm lại, cậu ấy quá tài giỏi, quá xuất sắc, đến mức khiến người khác ghen tị. Tôi không chỉ yêu quý cậu ấy mà còn rất tán thưởng tài năng của cậu ấy. Tôi thường nghĩ, nếu không xảy ra vụ hỏa hoạn đó, không biết Chương Ngọc sẽ là nhân tài chói sáng thế nào. Nhưng vụ hỏa hoạn đã hủy hoại cuộc đời cậu ấy..."
Hiệu trưởng Cao cúi đầu nhìn điếu thuốc trong tay. Sắc mặt ông nặng nề, ánh mắt buồn bã đến cực điểm.
"Lúc tôi vội vàng đến bệnh viện, bố mẹ Chương Ngọc đã qua đời, còn cậu ấy hôn mê bất tỉnh. Tôi ngồi bên giường cậu ấy suốt hai ngày hai đêm. Vết bỏng trên người Chương Ngọc không đáng kể, nhưng cậu ấy bị chấn động não rất mạnh, vì cả bức tường đè xuống người cậu ấy. Ngày thứ ba, Chương Ngọc tỉnh lại. Tuy nhiên, hai mắt cậu ấy chẳng nhìn thấy thứ gì nữa. Lúc đó, bác sỹ không thể chẩn đoán Chương Ngọc có bị mù vĩnh viễn hay không. Do cậu ấy khăng khăng yêu cầu, bác sĩ đành tiến hành phẫu thuật. Cuối cùng, ca mổ thất bại." Hiệu trưởng Cao im lặng một lát rồi kể tiếp: "Tôi còn nhớ rõ ngày tháo vải băng. Lúc từng lớp vải băng trắng rời khỏi mắt Chương Ngọc, tôi căng thẳng đến mức không thở nổi. Ngay cả bác sĩ đứng bên cạnh tôi, trán cũng rịn đầy mồ hôi. Sau khi tháo hết vải băng, chúng tôi nín thở nhìn Chương Ngọc. Cậu ấy bình tĩnh ngồi ở đó. Căn phòng yên tĩnh đến cực điểm, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc. Tôi không nhớ sự trầm mặc đó kéo dài bao lâu, nhưng đối với tôi, nó dài hơn một thế kỷ. Sau đó, Chương Ngọc mở miệng, giọng cậu ấy hoàn toàn bình thản. Cậu ấy hỏi bác sĩ: "Có phải từ nay về sau, mắt cháu sẽ bị mù vĩnh viễn?" Chúng tôi lập tức hiểu ra vấn đề. Bác sĩ muốn nói dối một câu thiện ý, nhưng vẻ mặt của Chương Ngọc khiến ông ta không có cách nào lừa dối cậu ấy. Bác sĩ đành nói thật, mắt cậu ấy vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng nữa. Chương Ngọc lặng lẽ gật đầu. Tôi đứng bên cạnh, cảm thấy vô cùng đau lòng, vậy mà cậu ấy nói với tôi bằng giọng điệu bình thản đến kỳ lạ: "Chú Cao, chúng ta về phòng bệnh thôi!" Kể từ hôm đó, Chương Ngọc lặng lẽ nằm trên giường bệnh, rất hiếm khi nói chuyện. Tôi sợ cậu ấy nghĩ quẩn nên thường trò chuyện với cậu ấy. Nhìn thấu tâm tư của tôi, Chương Ngọc nói: "Chú Cao, cháu không sao, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Lúc đó, tôi không dám báo tin bố mẹ cậu ấy đã qua đời vì sợ cậu ấy không chịu đựng nổi. Nhưng một hôm, Chương Ngọc đột nhiên hỏi tôi: "Chú Cao, bố mẹ cháu đã mất rồi phải không?" Trong lòng tôi xót xa vô cùng, cậu bé này quá thông minh, đúng là không thể giấu giếm cậu ấy bất cứ điều gì. Tôi hết cách, đành phải nói thật với cậu ấy. Chương Ngọc không khóc, chỉ câm lặng suốt một ngày trời."
Hiệu trưởng Cao lại một lần nữa dừng lại. Điếu thuốc trên tay ông đã cháy gần hết, ông nhìn đốm lửa nhỏ đến mức thất thần. Liễu Địch nhìn xuống, cắn chặt môi, không nói một lời. Một lúc sau, hiệu trưởng Cao ném đầu mẩu thuốc, châm một điếu thuốc khác, rít một hơi rồi nhả khói.
"Một tuần sau, Chương Ngọc chủ động xin xuống giường tập đi, đồng thời bắt đầu luyện tập thính lực. Cậu ấy từ chối sử dụng cây gậy của người mù, thà bị vấp ngã hết lần này đến lần khác. Cậu ấy luyện tập rất khổ cực nhưng tiến bộ cũng rất nhanh. Có thể thấy Chương Ngọc đang tích cực thích ứng với bóng tối, nỗ lực tiếp tục cuộc sống. Nửa năm sau, Chương Ngọc xuất viện. Trong thời gian nằm viện, tôi không hề nghe cậu ấy nói một câu oán trách trời đất, oán trách số phận, thậm chí không một tiếng kêu than. Về đến nhà, chính là ngôi nhà nhỏ mà cậu ấy thuê, Chương Ngọc kiên quyết trả lại tôi toàn bộ số tiền viện phí mà tôi ứng trước và chi phí lo tang lễ cho bố mẹ cậu ấy. Chương Ngọc giống bố cậu ấy ở điểm, không bao giờ vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người khác. Chương Ngọc dùng tiền bảo hiểm và tiền bồi thường của bố mẹ cậu ấy để trả nợ. Còn lại một ít, cũng vừa đủ cho cậu ấy sinh sống trong một năm. Vấn đề tìm kế sinh nhai bày ra trước mặt cậu ấy một cách tàn khốc. Nhưng Chương Ngọc không chịu dọn đến nhà tôi, kiên quyết sống tự lập. Sau một thời gian suy nghĩ, Chương Ngọc nói với tôi, cậu ấy muốn đi dạy học.
Tôi giật mình kinh ngạc, điều này vốn không thể! Nhưng thái độ của cậu ấy rất dứt khoát. Chương Ngọc nói cậu ấy học được chút kiến thức ở trường đại học, không thể để mai một. Nếu suốt đời này cậu ấy không có cơ hội sử dụng những tri thức đó, vậy thì cậu ấy sẽ truyền lại cho thế hệ sau. Cậu ấy nhờ tôi giúp cậu ấy ghi âm toàn bộ giáo trình và tài liệu tham khảo môn Ngữ văn của cấp ba, sau đó cậu ấy chăm chỉ nghe và học. Chương Ngọc còn bảo tôi dẫn đến trường dự thính các buổi dạy của thầy cô giáo khác. Có thể thấy cậu ấy hết sức nỗ lực, tinh thần học hỏi của cậu ấy khó có ai bì kịp.
Thế nhưng, một người mù dạy học là chuyện rất khó khăn, thậm chí khó có thể tưởng tượng. Hơn nữa, ai đồng ý cho Chương Ngọc cơ hội làm giáo viên? Đây chẳng phải là bài toán khó cho tôi? Cậu ấy nói với tôi: "Chú Cao, cháu biết chú rất khó xử. Cháu rất hiếm khi cầu xin người khác, nhưng hôm nay, cháu cầu xin chú nể tình bố cháu, giúp cháu một lần." Ngữ khí của Chương Ngọc rất chân thành và bi ai, làm sao tôi có thể từ chối cơ chứ? Nếu không phải do tôi, Chương Ngọc đã không rơi vào cảnh "cầu xin người khác" này. Tôi nợ cậu ấy và bố mẹ cậu ấy. Thế là tôi dốc hết sức lực, vận dụng các mối quan hệ, cuối cùng Chương Ngọc cũng có thể đi dạy. Dù không phải là giáo viên biên chế nhưng Chương Ngọc cũng rất mãn nguyện, bởi cậu ấy chỉ cần được đứng trên bục giảng. Cứ như vậy, Chương Ngọc thử dạy lớp các em đầu tiên. Không ngờ cậu ấy dạy quá tốt. Trong trường có rất nhiều giáo viên Ngữ văn, vậy mà không ai vượt qua được một người mù."
Nghe đến đây, Liễu Địch đột nhiên nói: "Thầy hiệu trưởng, câu này thầy nói sai rồi. Đây không phải vấn đề đôi mắt, mà là vấn đề trình độ và năng lực. Các thầy cô giáo khác không thể vượt qua thầy Chương vì trình độ và năng lực của họ không bằng thầy Chương."
Hiệu trưởng Cao kinh ngạc nhìn Liễu Địch. Cô nữ sinh có vẻ hiền lành, ngoan ngoãn này lại có cách nhìn độc đáo và sâu sắc, thảo nào cô bé trở thành "trạng nguyên" khối Văn.
"Liễu Địch, em nói rất đúng. Môn Ngữ văn ở thời trung học cần chú trọng bồi dưỡng năng lực của học sinh, bồi dưỡng khả năng cảm thụ ngôn từ của học sinh chứ không phải truyền thụ kiến thức theo kiểu nhồi vịt. Ngay từ đầu, thầy Chương đã nắm bắt chuẩn xác điểm này. Một số thầy cô dạy học mười mấy năm cũng không lĩnh hội được đạo lý đó. Thầy Chương quả nhiên là thiên tài." Hiệu trưởng Cao thở dài. "Tôi không thể tưởng tượng, nếu tôi gặp tai nạn khủng khiếp như cậu ấy, tôi sẽ sa sút, chán nản đến mức nào. Thầy Chương là người kiên cường, quá kiên cường."
Đâu chỉ đơn giản là sự kiên cường? Liễu Địch chợt nhớ đến hai bức tranh sơn dầu của thầy Chương, nhớ đến mặt trời bi tráng ở trên biển và chồi non trên cành cây khô, nhớ đến lời miêu tả của thầy Chương về "bóng tối". Cô đột nhiên ngẩng đầu, cất giọng thâm trầm và trịnh trọng: "Thầy hiệu trưởng, thầy Chương không chỉ kiên cường. Thầy ấy luôn chống lại bóng tối. Thầy ấy từng nói với em, thầy ấy không thể đánh bại bóng tối. Nhưng hôm nay, nghe những lời của thầy, em mới hiểu rõ, dù biết bản thân sẽ thất bại nhưng thầy Chương vẫn ngoan cường chiến đấu. Mặc dù vận mệnh đã an bài nhưng thầy ấy vẫn muốn đọ sức với số phận. Thầy ấy thà làm một người thất bại oanh liệt, chứ không muốn làm kẻ hèn nhát nằm phủ phục dưới chân vận mệnh, tỏ vẻ đáng thương. Thầy ấy là một dũng sĩ, một anh hùng, dù theo kiểu bi kịch đi chăng nữa."
Hiệu trưởng Cao há hốc miệng lắng nghe. Ông quay người, nhìn chằm chằm Liễu Địch. Một lúc lâu sau, ông mới buông tiếng thở dài, cảm khái một câu: "Liễu Địch, em mới là người hiểu thầy Chương nhất."
Đúng lúc này, cửa văn phòng của thầy Chương mở ra, Giáo sư Tô Văn đi ra ngoài. Hiệu trưởng Cao và Liễu Địch lập tức tiến lại gần nghênh đón. Giáo sư Tô đã lấy lại vẻ mặt bình tĩnh nhưng khóe mắt ông vẫn còn dấu vết của giọt lệ. Giáo sư đi đến bên Liễu Địch, rút ra một phong bì, trên có đề tên Liễu Địch.
Liễu Địch nhận giấy báo trúng tuyển mà cô mong chờ đã lâu. Dù đã trông chờ mòn mỏi một thời gian dài, nhưng Liễu Địch không cảm thấy xúc động và vui mừng như cô hằng tưởng tượng. Ngược lại, cô có vẻ thẫn thờ và buồn bã. Cô đưa mắt nhìn ngày tháng trên tờ giấy báo: ngày Một tháng Chín. Chỉ còn chín ngày nữa là cô nhập học.
"Liễu Địch." Giáo sư Tô nói: "Tôi đã nói với thầy Chương để em tiễn tôi ra bến xe. Tôi muốn nhìn thấy trạm xe buýt mà em miêu tả trong bài văn."
Liễu Địch gật đầu. Cô chào tạm biệt hiệu trưởng Cao rồi cùng Giáo sư Tô đi đến trạm xe buýt nhỏ.
Mặt trời chiều vẫn toả ánh nắng gay gắt, nhưng gió thổi mát rượi, lá cây đung đưa, xào xạc. Giáo sư Tô quan sát cây dương liễu, đưa mắt nhìn khóm đinh hương rồi dừng lại ở tấm biển báo xe buýt. Cuối cùng, ông nói khẽ: "Đến bây giờ tôi hoàn toàn tin mỗi câu từ trong bài văn của em đều là sự thật, một sự thật "không thể tưởng tượng nổi"."
Giọng nói của Giáo sư Tô ẩn chứa nỗi đau mãnh liệt, tựa hồ ông không muốn đối diện với "sự thật" này. Liễu Địch lập tức nhận ra nguồn gốc của nỗi đau đó. Cô cất tiếng hỏi: "Thưa Giáo sư, thầy Chương là học sinh của Giáo sư phải không ạ?"
Giáo sư Tô gật đầu, ánh mắt đầy vẻ bi thương và bất lực. "Đúng vậy, cậu ấy là học trò của tôi, đồng thời là sinh viên xuất sắc nhất khoa Trung văn, Đại học Bắc Kinh. Hầu hết thầy cô trong khoa đều cho rằng tiền đồ của cậu ấy vô cùng xán lạn, tương lai của cậu ấy là con đường thẳng tắp. Chỉ còn nửa năm nữa là cậu ấy tốt nghiệp, khoa đã quyết định để cậu ấy chuyển tiếp lên nghiên cứu sinh. Nhưng sau kỳ nghỉ đông, cậu ấy biệt vô âm tín. Chúng tôi từng gọi điện thoại về Tô Châu, quê của cậu ấy. Tôi còn đích thân đi Tô Châu tìm cậu ấy nhưng không có chút manh mối. Lúc đó, tôi không biết gia đình cậu ấy đã chuyển đến thành phố này. Nếu biết, chắc tôi cũng... Khụ khụ... Tôi nằm mơ cũng không ngờ cậu ấy lại ra nông nỗi này. Tôi thậm chí suýt không nhận ra cậu ấy..."
Giáo sư Tô đột nhiên dừng lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run rẩy. Liễu Địch vội giơ tay đỡ ông, sống mũi cô cay cay. Trong giây phút này, cô chợt hiểu ra Giáo sư Tô rất yêu quý thầy Chương. Thầy Chương nhất định từng là học trò mà ông tâm đắc nhất.
Giáo sư Tô từ từ bình tĩnh lại. Sau đó, ánh mắt ông dừng lại trên gương mặt Liễu Địch hồi lâu. Ông nhìn rất chăm chú, tựa hồ coi Liễu Địch là đối tượng nghiên cứu. Liễu Địch ngượng ngùng cúi đầu. Giáo sư Tô thở dài một tiếng. "Liễu Địch, em thật sự rất đẹp."
Giọng điệu của ông chứa đựng sự phiền muộn và tiếc nuối. Liễu Địch không hiểu ý của Giáo sư Tô nên ngẩng đầu. Cô phát hiện trong mắt Giáo sư Tô đầy vẻ yêu mến và thương xót. Ánh mắt của ông khiến Liễu Địch không khỏi xúc động. Cô có thể cảm nhận rõ ràng, tình cảm yêu mến của Giáo sư Tô đối với cô là xuất phát từ đáy lòng. Nhưng tại sao ông lại cảm thấy phiền muộn và tiếc nuối?
"Liễu Địch!" Giáo sư Tô đột nhiên chuyển sang chuyện khác: "Em... em có thích thầy Chương không?"
"Em sùng bái thầy ấy." Liễu Địch không hề nghĩ ngợi, trả lời ngay lập tức.
"Ờ." Giáo sư Tô hít một hơi sâu. "Chỉ có vậy thôi sao?"
Liễu Địch nỗ lực tìm câu từ thích hợp: "Thầy Chương thường khiến em kinh ngạc và chấn động, không chỉ bởi tri thức mà phần lớn là bởi tư tưởng và tình cảm của thầy. Mỗi khi ở bên cạnh thầy, dù chẳng nói một câu, em vẫn cảm thấy tư tưởng của em ngày càng sâu sắc, tinh thần của em đang thăng hoa, tâm hồn ngày càng trong sáng. Có thể nói thầy ảnh hưởng từng giây từng phút đến em. Có lúc em cảm thấy trái tim em và trái tim thầy rất gần gũi, thậm chí hoàn toàn hòa nhập. Đôi lúc em cảm thấy giữa em và thầy như có thần giao cách cảm. Thầy Chương luôn giữ khoảng cách với người khác, đối với em, có lúc... thầy cũng như vậy." Liễu Địch đột nhiên cảm thấy chua xót, cô từ từ cúi thấp đầu. "Có lúc em cảm thấy khoảng cách giữa em và thầy đã rất gần, nhưng chỉ một câu nói, một động tác, thậm chí một biểu hiện của thầy, khoảng cách đó lại nới rộng. Cảm giác này... thật không dễ chịu chút nào."
Nói đến đây, Liễu Địch đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh. "Mặc dù vậy, em vẫn khao khát được ở bên thầy. Em thật sự mong muốn điều đó."
Giáo sư Tô ngẩn người lắng nghe. Ông trầm tư suy nghĩ điều gì đó, như muốn thông qua lời nói của Liễu Địch, kiểm chứng suy đoán trong lòng mình. Sau đó, Giáo sư Tô lặng lẽ thở dài. Kể từ lúc rời khỏi văn phòng của thầy Chương, ông thở dài không biết bao nhiêu lần.
Giáo sư Tô đột nhiên nắm tay Liễu Địch, cất giọng khẩn thiết: "Liễu Địch, em hãy ở bên cạnh thầy Chương nhiều hơn. Sau khi em đi học đại học, thầy Chương sẽ cô độc biết bao. Ngày tháng em ở bên thầy không còn nhiều nữa."
Giọng của Giáo sư Tô vừa chân thành vừa bi ai, Liễu Địch cũng bị ảnh hưởng. Cô hít một hơi sâu để kìm nén nỗi xót xa trong lòng. Sau đó, cô nghẹn ngào nói: "Vâng ạ!"
Xe buýt tới nơi, Liễu Địch đỡ Giáo sư Tô lên xe. Trước khi xe chuyển bánh, Giáo sư Tô đột nhiên ló đầu ra ngoài cửa xe, chân thành nói với Liễu Địch: "Liễu Địch, khi nào đến Bắc Đại, em nhất định phải đi tìm tôi trước. Nhà tôi ở Trúc Ngâm Cư thuộc Kính Xuân Viên. Nếu em không đến, tôi sẽ giận đó."
Đây đâu phải là lời tạm biệt của một người thầy, rõ ràng là lời dặn dò của bậc trưởng bối với hậu bối, của người cha hiền từ đối với con gái. Khóe mắt Liễu Địch ngân ngấn nước. Cô lặng lẽ dõi theo chiếc xe buýt cho đến khi nó biến mất ở phía đầu đường.
Không hiểu sao bên tai Liễu Địch vang vọng giọng nói bi thương và khẩn thiết của Giáo sư Tô: "Liễu Địch, em hãy ở bên cạnh thầy Chương nhiều hơn. Sau khi em đi học đại học, thầy Chương sẽ cô độc biết bao. Ngày tháng em ở bên thầy không còn nhiều nữa."
Chương 12
Đúng vậy, thời gian không còn nhiều. Từ lúc kết thúc kỳ thi đại học đến khi nhận được giấy báo trúng tuyển của Bắc Đại, Liễu Địch trải qua hơn bốn mươi ngày chờ đợi căng thẳng. Trong khi đó, khoảng thời gian từ lúc nhận được giấy báo cho đến ngày nhập học chỉ có chín ngày."I looked and saw your eyes
In the shadow of your hair,
As a traveller sees the stream
In the shadow of the wood;
And I said, "My faint heart sighs,
Ah me! to linger there,
To drink deep and to dream
In that sweet solitude."
I looked and saw your heart
In the shadow of your eyes,
As a seeker sees the gold
In the shadow of the stream;
And I said, "Ah me! what art
Should win the immortal prize,
Whose want must make life cold
And heaven a hollow dream?"
I looked and saw your love
In the shadow of your heart,
As a diver sees the pearl
In the shadow of the sea;
And I murmured, not above
My breath, but all apart,
"Ah! you can love, true girl,
And is your love for me?""
(Tôi nhìn thấy đôi mắt em ẩn hiện trong mái tóc mượt mà
Như kẻ lữ hành nhìn thấy dòng suối chảy trong rừng xanh,
Tôi thốt lên: "Trái tim mềm yếu của tôi đang ngâm nga, cần dừng lại
Uống no say và chìm vào giấc mộng trong sự tĩnh mịch ngọt ngào."
Tôi nhìn thấy trái tim của em qua đôi mắt,
Như người đào vàng tìm thấy vảy vàng óng ánh dưới dòng suối,
Tôi nói: "Ôi, nghệ thuật nào có thể giành được phần thưởng bất hủ,
Thiếu vắng nó, cuộc sống sẽ trở nên giá lạnh, thiên đường trở thành giấc mộng trống không."
Tôi nhìn thấy tình yêu của em trong hình bóng trái tim em
Như người thợ lặn nhìn thấy ngọc trai trong bóng mờ biển cả,
Tôi thì thầm, giọng nhẹ như hơi thở,
"A, cô gái chân chính, em có thể yêu, có thể yêu tôi không?")
Liễu Địch biết đây là một ca khúc được phổ nhạc từ bài thơ Three Shadows của nhà thơ kiêm họa sĩ người Anh gốc Ý Dante Gabriel Rossetti[1]. Nghe đến câu cuối cùng, tim Liễu Địch đập nhanh một nhịp. Giọng của thầy Chương có vẻ lạ thường, tựa hồ run run.
[1] Dante Gabriel Rossetti (1828 – 1882): nhà thơ, dịch giả, họa sĩ Anh gốc Ý, một trong những người sáng lập trào lưu Tiền Raphael nổi tiếng trong hội họa và thi ca Anh nửa cuối thế kỷ XIX.
Thầy từng thất tình? Bởi vì thầy bị mù hai mắt? Ý nghĩ này vừa vụt qua đầu Liễu Địch, thầy Chương đã chuyển sang một bài hát có giai điệu nhẹ nhàng của Mỹ Let It Be Forgotten:
"Let it be forgotten, as a flower is forgotten,
Forgotten as a fire that once was singing gold,
Let it be forgotten for ever and ever,
Time is a kind friend, he will make us old.
If anyone asks, say it was forgotten
Long and long ago,
As a flower, as a fire, as a hushed footfall
In a long forgotten snow."
(Hãy để cuộc tình lãng quên như đóa hoa bị chìm trong quên lãng,
Lãng quên như ngọn lửa đã có một lần reo tiếng hát vàng,
Hãy để cuộc tình chìm vào quên lãng đến mãi muôn đời,
Thời gian là người bạn tử tế, sẽ biến chúng ta thành già cũ,
Nếu có người nào hỏi, xin nói rằng cuộc tình đã chìm vào quên lãng,
Đã quá lâu rồi,
Như đóa hoa, như ngọn lửa, như bước chân thầm lặng,
Trong lãng quên băng tuyết phủ triền miên.)[2]
[2] Bài hát được phổ nhạc từ bài thơ của Sara Teasdale (1884 – 1933): nữ nhà thơ người Mỹ. Bản dịch của Hoàng Nguyên Chương.
Đúng vậy, Liễu Địch nhanh chóng quên đi nghi vấn vừa rồi, quên đi phiền não, quên đi ly biệt, quên gương mặt lạnh lùng trước đó của thầy Chương, quên tất cả những chuyện không vui. Cô chỉ cảm thấy không gian nhỏ bé này tràn ngập niềm hạnh phúc, âm nhạc là tươi đẹp, tiếng hát là tươi đẹp, thầy Chương là tươi đẹp, bản thân cô cũng tươi đẹp. Liễu Địch chưa bao giờ hưởng thụ khoảnh khắc đẹp đẽ như lúc này. Cô chưa bao giờ biết cuộc đời cũng có những giây phút thăng hoa như vậy. Liễu Địch lĩnh hội một cảm giác hoàn toàn mới mẻ, nắm bắt từng phút giây ấm áp.
Thầy Chương lại hát bài khác:
"I asked the heaven of stars
What I should give my love…
It answered me with silence,
Silence above.
I asked the darkened sea
Down where the fishers go…
It answered me with silence,
Silence below.
Oh, I could give him weeping,
Or I could give him song…
But how can I give silence
My whole life long?"[3]
[3] Bài hát được phổ nhạc từ bài thơ Night Song at Amalfi của Sara Teasdale
(Tôi hỏi bầu trời có những vì sao xán lạn,
Tôi nên trao cho tình yêu của tôi thứ gì,
Ông trời trả lời tôi bằng sự trầm mặc,
Sự trầm mặc của trời xanh.
Tôi hỏi đại dương tăm tối như bóng đêm,
Người đánh cá thường xuất hiện ở đâu,
Đại dương trả lời tôi bằng sự trầm mặc,
Sự trầm mặc của hạ giới.
Tôi có thể khóc vì nàng,
Tôi có thể hát tặng nàng,
Nhưng cuộc đời này,
Sao tôi có thể chỉ cho nàng sự trầm mặc?)
...
Không khí vui vẻ đột nhiên đột nhiên trở nên nặng nề. Khi thầy Chường hát đến câu: "Hỏi trời trời không thấu, hỏi đất đất không hay" bằng ngữ điệu đau thương, tâm hồn nhạy cảm của Liễu Địch lập tức bị ảnh hưởng. Cô cảm thấy một nỗi thê lương lan tỏa trong lòng, thay thế cảm giác yên bình và hạnh phúc vừa rồi. Theo bản năng, Liễu Địch cố gắng kháng cự sự "thay thế" đó.
May mà thầy Chương lại chuyển sang một ca khúc cô quen thuộc. Đó là bài All Kinds of Everything:
"Snowdrops and daffodils
butterflies and bees
sailboats and fishermen
things of the sea
wishing-wells
wedding bells
early morning dew
all kinds of everything remind me of you
Seagulls and aeroplanes
things of the sky
winds that go howlin'
breezes that sigh
city sights
neon lights
grey skies or blue
all kinds of everything remind me of you
Summertime
wintertime
spring and autumn too
Monday
Tuesday every day
I think of you.
Dances
romances
things of the night
sunshine and holidays
postcards to write
Budding trees
autumn leaves
a snowflake or two
all kinds of everything remind me of you.[4]"
[4] Bài hát do Dara, ca sĩ người Anh trình bày.
(Những bông hoa tuyết và hoa thủy tiên,
Bươm Bướm và ong mật,
Thuyền buồm, ngư dân và mọi thứ trên biển cả,
Giếng ước nguyện và tiếng chuông đám cưới,
Giọng sương của buổi sớm mai,
Tất cả đều khiến tôi nhớ em.
Hải âu, máy bay và mọi thứ trên bầu trời,
Những ngọn gió thét gào hay vi vu,
Cảnh đẹp của thành phố, những ánh đèn neon, bầu trời trong xanh hay xám đục.
Tất cả đều khiến tôi nhớ em.
Mùa hè, mùa đông, mùa xuân và mùa thu nữa,
Thứ Hai, thứ Ba, và mỗi ngày,
Tôi đều nghĩ về em.
Từng điệu múa, từng câu tâm tình,
Vạn vật cùa màn đêm
Ánh nắng và kỳ nghỉ,
Những tấm bưu thiếp
Những cái cây đâm chồi
Những chiếc lá mùa thu,
Một, hai bông hoa tuyết
Tất cả đều khiến tôi nhớ em.)
Thầy Chương lặp đi lặp lại mấy lần câu hát: "All kinds of everything remind me of you." Nỗi bi thương trong lòng Liễu Địch ngày càng lan tỏa, nhanh chóng bao trùm trái tim cô. Không hiểu tại sao, giọt lệ dâng tràn lên viền mắt cô, làm mờ tầm nhìn của cô.
Cô đã nhận ra thầy Chương đang dùng tiếng hát để biểu đạt tình cảm của mình. Mọi thứ đều khiến thầy nhớ đến ai? Ngày mai, cô sẽ rời xa thầy, rời khỏi thành phố này, bắt đầu một trang mới trong cuộc đời ở nơi khác. Còn thầy Chương, thầy vẫn phải tiếp tục cuộc sống cô độc và khắc khổ ở nơi đây.
Mọi thứ, sao cô có thể không nhớ đến thầy Chương, nhớ đến khoảng thời gian ba năm khó quên? Chín ngày qua, mà không, ba năm qua, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy rõ tiếng bước chân của sự ly biệt. Hóa ra sự ly biệt đã ở gần cô như vậy.
Trong tầm nhìn mơ hồ, Liễu Địch không rời mắt khỏi thầy Chương. Sắc mặt thầy phảng phất nỗi bi ai, thay thế nét dịu dàng ban nãy. Liễu Địch cố gắng không để nước mắt, cô tự nhủ: "Thầy Chương, thầy mau hát bài khác đi, em không chịu nổi nữa rồi!"
Thầy Chương quả nhiên đổi sang ca khúc khác, là bài dân ca Mỹ nổi tiếng Red River Valley. Âm điệu trầm thấp đẹp đẽ và bi thương từ ngón tay thầy Chương tuôn chảy, lan tỏa đến mỗi góc nhà:
"From this valley they say you'll be going,
We shall miss your bright eyes and sweet smile,
for they say you are taking the sunshine
That has brighten our pathways a while.
Come and sit by my side if you love me;
Do not hasten to bid me adieu,
Just remember the Red River Valley,
And the one who has loved you so true.
I’ve been thinking a long time, my darling
Of the sweet words you never would say,
Now, alas must my fond hopes have vanished
For they say that you're going away…"
(Nơi thung lũng này, họ nói em sắp ra đi
Chúng tôi chắc sẽ rất nhớ đôi mắt sáng ngời và nụ cười ngọt ngào của em
Họ nói em mang theo cả ánh nắng
Soi tỏa những con đường chúng ta đi.
Hãy ngồi cạnh anh nếu em yêu anh
Đừng vội vàng trao anh lời tạm biệt
Chỉ cần em nhớ đến thung lũng Dòng sông đó
Và chàng cao bồi yêu em say đắm
Anh đã nghĩ rất lâu rồi người yêu hỡi
Những lời ngọt ngào mà em sẽ không bao giờ nói ra
Cuối cùng thì những hy vọng yêu dấu của anh cũng tan biến
Vì họ nói em sắp ra đi…)
Thầy Chương đàn đi đàn lại ca khúc này... Giọng thầy thâm trầm, vẻ mặt nặng nề, u ám. Thầy như quên đi chính mình, hòa nhập vào bài hát. Dường như tất cả trái tim, sinh mệnh, tâm hồn của thầy đang diễn tấu.
Liễu Địch nghe đến mức ngẩn ngơ, cô hoàn thành bị tiếng đàn bi thương và giọng ca sầu muộn thu hút, hoàn toàn chìm vào cảm xúc ly biệt của bài hát. Cô mơ thấy mình đi đến bên thầy Chương, ngồi xuống cạnh thầy. Cô mơ thấy mình đặt tay lên vai thầy Chương, tựa hồ muốn an ủi tâm hồn cô độc và đau đớn, tựa hồn muốn trái tim mình hòa vào trái tim thầy. Liễu Địch chậm rãi cúi đầu, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống mu bàn tay đang gảy đàn của thầy Chương.
Bàn tay thầy Chương run rẩy. Sau đó, một tiếng sắc nhọn, vỡ vụn phát ra từ cây đàn kéo hai thầy trò từ trong mộng cảnh về thế giới hiện thực. Hai thầy trò cùng giật mình đứng dậy. Căn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có dư âm của tiếng đàn ngân vang.
Một lúc lâu sau, tiếng đàn dừng hẳn, hai thầy trò vẫn im lặng. Liễu Địch lau nước mắt, ngước nhìn thầy Chương. Thầy đứng thẳng người như thân cây khô. Sắc mặt thầy trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày, sự dịu dàng và bi thương biến mất hoàn toàn.
Tuy nhiên, Liễu Địch nhìn thấy rõ một giọt lệ chảy ra từ đằng sau mắt kính màu nâu trà, lăn dài trên gương mặt trắng bệch của thầy.
"Thầy ơi, thầy khóc đấy à?" Liễu Địch khẽ nói. Thầy Chương đang khóc, giọt lệ thuần khiết nhất chảy ra từ khóe mắt của con người kiên cường lập tức chạm đến nơi sâu thẳm trong tâm hồn của Liễu Địch. Lòng cô chùng xuống. Cô nhẹ nhàng nắm tay thầy Chương.
Nhưng đột nhiên người thầy Chương run run, giống như lần đầu Liễu Địch chạm vào người thầy sau tiết học đầu tiên năm lớp 10. Thầy lập tức hất tay Liễu Địch ra. Cô há miệng vẻ kinh ngạc, nhưng không thể thốt thành lời. Cô nằm mơ cũng không ngờ thầy Chương lại có phản ứng như vậy.
Sau đó, thầy Chương nhanh chóng quay lưng về phía Liễu Địch, cất giọng khàn khàn và rõ ràng: "Liễu Địch, em về đi!"
Liễu Địch ngây ngốc. Giọt nước mắt chua xót và thất vọng trào ra nơi khóe mi, chảy xuống mặt. Nhưng cô cắn răng, không để phát ra tiếng nức nở. Qua làn nước mắt, Liễu Địch thấy thân hình cao lớn của thầy Chương bất động. Thầy lại khép chặt cánh cửa trái tim, trở thành tảng băng lạnh lùng. Tại sao thầy đột nhiên thay đổi? Chẳng phải cô đã thu hẹp khoảng cách với thầy, cô đã được thầy tin tưởng hay sao? Tại sao bây giờ thầy lại tỏ ra xa cách? Liễu Địch không tài nào hiểu nổi.
Sau đó, cô lại nghe thầy Chương nói, từng tiếng như rít qua kẽ răng: "Liễu Địch, em về đi!"
Giọng thầy vô cùng lạnh lùng, Liễu Địch cảm thấy cô không thể chịu đựng lâu hơn được nữa. Cô lắc đầu, quay người chạy ra ngoài. Vừa quay ra đến cửa, giọng nói của thầy Chương đột nhiên vang lên bên tai cô: "Chiều mai, tôi sẽ đến trường... tiễn em."
Liễu Địch ngẩn người nhưng vẫn sải bước dài rời khỏi ngôi nhà. Mặt trời đã xuống núi, không gian được bao phủ bởi ánh chiều tà. Khi Liễu Địch chạy tới sân nhỏ, cô chợt nghe thấy một tiếng động, dường như trong ngôi nhà của thầy Chương, có đồ vật gì đó rơi xuống đất.
Full | Lùi trang 5 | Tiếp trang 7
Chúc các bạn online vui vẻ !