Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen ngon tinh - Cao điệu ái thê đại trượng phu - Trang 3

Full | Lùi trang 2 | Tiếp trang 4

Chương 5

Bốn phía cao ốc tập đoàn Khai Dương tụ tập rất nhiều xe SNG của các đài truyền hình.

Nhân viên chữa cháy được huấn luyện bài bản đang phong tỏa hiện trường, những vòi nước to được nối với bơm cùng chốt phòng cháy, mặc dù tốc độ dập lửa đã rất nhanh, nhưng màn khói dày đặc kinh người vẫn không ngừng từ trong tòa nhà xông ra.

Chứng kiến trận cháy lớn này, lòng Lâu Thừa Vũ như lạnh mất một nửa. Ông trời. . . . . . Tình hình ngọn lửa lớn gấp ba so với nàng tưởng tượng. . . . . . Bên cạnh xe cứu hỏa phát ra những âm thanh hỗn loạn, làm cho nàng toàn thân căng cứng, lòng nóng như lửa đốt  nhìn lên cao ốc, nắm tay vô thức siết chặt lại.

Tầng hai mươi đã chìm trong biển lửa, hơn mười xe cứu thương đã chờ sẵn bên ngoài, từ trong tòa nhà, nhân viên giống như kiến kinh hoàng chạy ra, vẻ mặt người nào cũng đều kinh hãi, không ngừng có người thì thầm rằng còn có rất nhiều người chưa thoát khỏi biển lửa.

Đã bắt đầu có người bị thương được đưa ra, mỗi lần thấy người được đưa ra, trái tim Lâu Thừa Vũ tựa như muốn nhảy ra ngoài, sợ rằng đó là Hình Tử Nguyên. Nhìn những người kinh sợ chạy ra kia, nàng hốt hoảng, có một loại cảm giác không thực, hi vọng tất cả mọi chuyện chỉ là đang nằm mơ.

Trên đường chạy tới đây, nàng có gọi điện thoại cho Hình Tử Nguyên, nhưng không ai bắt máy, nếu như hắn đang ở bên trong, như vậy đương nhiên không cách nào nghe máy, còn nếu hắn không ở bên trong, như vậy là hắn vẫn còn đang tức giận, cho nên không tiếp điện thoại của nàng?

Nàng tình nguyện chấp nhận đáp án sau, hắn có thể cả đời không hề để ý nàng, nhưng hắn không nên ở trong tòa nhà, nàng muốn hắn bình an hoàn hảo không có việc gì, bằng không nàng sẽ sống không nổi nữa, nàng thật sự sẽ sống không nổi. . . . . .

"Thừa Vũ!" Tiểu Mạch nhịn không được lớn tiếng gọi nàng, nên lên sóng rồi, mà nàng vẫn còn không nhúc nhích. "Em đang ở đây làm gì? Bên trong đang đợi hình ảnh chúng ta truyền về. . . . . ."

Nàng dùng sức nuốt xuống nước bọt, cảm thấy trong dạ dày một hồi khuấy đảo, trong tay nàng cầm micro, biết mình hiện tại đang làm việc, nàng là người chuyên nghiệp kia mà? Xuất ra sự chuyên nghiệp của mình mau!

Không được! Nàng làm không được, nàng không cách nào đối mặt ống kính, tim của nàng đang đập rất nhanh, máu thì lại như đóng băng, nàng một chữ cũng nói không được, trừ phi nhìn thấy hắn không có việc gì.

"Lâu Thừa Vũ!" Tiểu Mạch nổi điên kêu lên.

"Tiền bối, em thấy không khỏe, nhờ người khác đến trợ giúp được không?" Nàng yếu ớt đưa ra thỉnh cầu, từ lúc nàng làm phóng viên tới giờ, chưa bao giờ như thế.

"Em bị cảm nắng, đúng không?" Tiểu Mạch tự cho là thông minh tiếp lời, bất quá vẫn là rất quan tâm nói: "Đi vào trong xe nghỉ ngơi đi, anh call người đến giúp đỡ."

Lâu Thừa Vũ đến khí lực nói cám ơn cũng không có, nàng cảm giác mình đang đổ mồ hôi lạnh, hai tay lạnh như băng, nàng dường như sắp ngất đi rồi, nhưng nàng không muốn rời đi, nàng muốn nhìn thấy hắn bình an đi ra. . . . . . Nghĩ tới đây, lòng của nàng lại lần nữa siết chặt.

Nàng chưa bao giờ biết, nguyên lai sự bình an sống còn của hắn đối với nàng mà nói lại quan trọng như vậy, nguyên lai hắn đã sớm trở thành một phần không thể thiếu của nàng rồi, thế nhưng nàng lại phớt lờ sự tồn tại của hắn bên nàng, thậm chí còn cự tuyệt hắn lay động trái tim nàng, làm cho hắn nản lòng, thất vọng như vậy.

Lửa cháy kéo dài trong cao ốc như giày vò mỗi một dây thần kinh của nàng, mũi của nàng cay cay, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi.

Hắn sẽ chết sao?

Vừa nghĩ tới thi hài cháy đen của hắn được mang ra, lòng của nàng liền thấy đau đớn, nàng cố gắng xua đi hình ảnh không tốt trong đầu, nhưng nỗi sợ hãi theo thời gian càng nhiều thêm.

Tất cả các đài truyền hình đều đang tranh nhau đưa tin tổng giám đốc tập đoàn Khai Dương còn đang bị vây ở trong cao ốc.

Bốn giờ chiều, hoả hoạn đã phát sinh 40 phút . . . . . .

"Thừa Vũ!" Có người vỗ vai của nàng.

Nàng xoay người thấy được Tần Gia Di, đột nhiên cảm thấy một hồi choáng váng, Tần Gia Di vội vàng đỡ lấy nàng.

"Trời ạ, cậu rốt cuộc đã đứng đây bao lâu rồi? Sắc mặt cậu tái nhợt như giấy vậy."

Nàng lấy lại bình tĩnh, nuốt nước miếng một cái mới có biện pháp mở miệng, "Làm sao cậu lại  đến đây?"

"Mình nhìn thấy tin nhanh trên báo." Tần Gia Di hoa tay múa chân. "Nghĩ tới cậu nhất định có mặt tại hiện trường, hơn nữa có lẽ là nóng ruột muốn chết, cho nên mình liền đóng cửa quán, đến động viên cậu đây!"

Nàng không nói gì, ánh mắt lại hướng tới màn khói dày đặc trên cao ốc. "Gia Di, nếu như anh ấy chết thì làm sao bây giờ?" Nàng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm tòa nhà, tự cảm nhận thấy trong lòng quặn đau. Nếu có máy thời gian, trở lại sông Hoàng Phố đêm hôm đó thì tốt rồi, như vậy nàng sẽ tiếp nhận hắn, nếu vậy không chừng bọn họ hiện tại đang ở địa phương nào đó hưởng tuần trăng mật rồi, hắn cũng sẽ không ở trong cao ốc.

"Ai, anh ấy sẽ không chết đâu." Tần Gia Di cầm tay của nàng thật chặt, trong lòng cùng nhau vì Hình Tử Nguyên mà cầu nguyện. Ai, Thừa Vũ, cô gái ngốc này, rõ ràng rất yêu Hình Tử Nguyên, vậy mà cố tình tới mức sống chết trước mắt mới bằng lòng thừa nhận.

Hiện tại hai người cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi, chỉ mong Hình Tử Nguyên có thể bình an thoát ra, chỉ mong là như vậy!

. . . . . . . . . . .

"Bảo vệ tổng giám đốc!" Hành lang tầng hai mươi hai, nhiệt độ cùng khói đen đang tăng thêm với tốc độ đáng sợ, tất cả cửa che đều bị lửa lớn vờn quanh.

Hai nhân viên bảo vệ cùng hộ tống Hình Tử Nguyên, bọn họ khi nghe còi báo động cháy vang lên, trước tiên liền chạy tới văn phòng tổng giám đốc, nhiệm vụ là bảo vệ hắn an toàn rời đi.

"Đừng quá để ý tới tôi!" Hình Tử Nguyên vừa nói liền bị khói dày khiến cho ho khan liên tục, nhưng hắn vẫn cố sức lớn tiếng nói với bọn họ: "Nghe kỹ này! Tính mạng của chính hai người cũng rất quan trọng, không cần phải để ý tôi là tổng giám đốc, hãy nhớ tới cha mẹ cùng vợ con của hai người, khi có cơ hội chạy thoát thì cứ việc chạy, nếu như ai vì cứu tôi mà mất đi cơ hội chạy trốn, tôi liền mang người đó đi chiên mực, nghe rõ chưa?"

"Ách -- vâng" uy hiếp người khác, không cho phép lấy việc bảo vệ hắn an toàn là ưu tiên hàng đầu, uy hiếp kiểu này thật kỳ quái, hai người bọn họ từ lúc làm bảo vệ tới nay, chưa bao giờ gặp qua loại sự tình này.

Nhưng tổng giám đốc đã có lệnh, không thể không nghe theo, cá tính vị tân nhiệm tổng giám đốc này của bọn họ cũng không dễ thương lượng như lão tổng giám đốc, tuy hắn cũng rất dễ thân cận, không có làm giá, nhưng chuyện nên kiên trì, hắn một chút cũng không nhượng bộ.

"Được, như vậy từ giờ trở đi, tất cả tự dựa vào bản lĩnh của mình mà chạy thoát!" Hình Tử Nguyên nghe thấy âm thanh cửa kính bởi vì nhiệt độ cao mà vỡ tan, cùng với tiếng rít gào của ngọn lửa, có người bảo vệ là chuyện tốt, hắn đương nhiên cũng không muốn chết, nhưng hắn lại càng không muốn có người vì hắn mà chết. Hắn phải sống mà trở ra ngoài, bởi vì có một người hắn muốn gặp, bọn họ cũng vậy, nhất định cũng có ng¬ười nhà ở bên ngoài lo lắng chờ đợi bọn họ.

Cho nên hắn muốn bọn họ có thể chạy thì liền chạy, nếu như bởi vì phải bảo vệ hắn mà bị trói buộc tay chân. làm lỡ mất thời gian quý báu để chạy thoát, vậy người nhà của họ sẽ có bao nhiêu đau khổ?

Hắn thật cao hứng vì hai nhân viên bảo vệ trung thành và tận tâm lần này không có ngu trung, bọn họ rất nghe lệnh, đều tự cúi người để tránh đi màn khói dày đặc từ bốn phía tuôn ra.

Bọn họ sẽ có biện pháp chạy thoát, nếu như không muốn liên lụy bọn họ, như vậy hắn cũng phải nghĩ biện pháp tự mình thoát ra ngoài, bọn họ mới không trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Hắn sẽ có biện pháp, đây là địa bàn của hắn, quen thuộc hoàn cảnh nơi này là ưu thế của hắn.

Dựa vào thường thức, hắn xông vào nhà tắm phụ trong văn phòng tổng giám đốc, nhanh chóng đem khăn trên kệ thấm nước, che ở trên đầu mình. Tiếp theo, hắn đem khăn mặt ẩm che mũi miệng, cởi áo khoác để tránh ảnh hưởng hành động, hơn nữa hiện tại cũng rất nóng, căn bản không cần mặc.

Đúng vậy, hiện tại đến dân vô gia cư so với hắn còn dễ nhìn hơn, hắn biết, nếu như mang bộ dạng này đi ra ngoài, khẳng định sẽ trở thành tin đầu trên tất cả các đài truyền hình.

Thừa Vũ cũng sẽ thấy nữa, không biết nàng sẽ cười hay là khóc?

Hắn tin tưởng nàng đang nóng ruột chờ hắn bình an trở ra, hắn không thể làm cho nàng tan nát cõi lòng. Mặc kệ nàng đem hắn đặt ở vị trí nào đi nữa thì nếu như hắn chết, nàng nhất định sẽ thương tâm vô cùng. Cho nên hắn không thể chết, hắn sẽ thoát ra ngoài, giống như Arnold xuất hiện ở trước mặt nàng. (có lẽ anh muốn nói đến Arnold Schwarzenegger ^^)

Nghĩ đến nàng, khóe miệng của hắn đột nhiên cong lên.

Hắn đại nạn không chết có thể làm nàng nín khóc mỉm cười -- cái ý nghĩ này làm hắn có thêm ý chí cầu sinh.

Lửa lớn vô cùng cấp bách, hắn biết rõ hiện tại chạy thoát quan trọng hơn, bất quá hắn vẫn tới tủ sắt trước, nhanh chóng thông qua hệ thống nhận diện vân tay, lấy ra một túi chống lửa chứa văn kiện cơ mật, bên trong có con dấu quan trọng nhất của công ty cùng USB ghi lại tài liệu cơ mật.

Rời phòng làm việc, hắn bị những tia lửa tóe ra làm phỏng, nhưng cũng chẳng có biện pháp quan tâm những vết thương nhỏ kia nữa, đi qua màn khói đen đặc bao phủ khắp nơi, khói dày khiến hai mắt hắn đau nhức, còn bị sặc đến ho khan không ngừng.

Hắn cúi người bò về hướng cầu thang, nhìn ngọn lửa ngút trời đang lan ra khắp đường đi, phát ra tiếng rít gào trước mắt hắn.

"Đáng chết!" Hắn khàn khàn chửi, đó là đường sống duy nhất. Hắn ước chừng ngọn lửa còn chưa lớn đến mức tuyệt đối không thể lao qua, tất cả phải xem dũng khí của hắn.

Một bóng hình thướt tha xinh đẹp chợt hiện lên trong đầu hắn, nghĩ đến mình nhất định phải sống sót đi ra ngoài gặp Thừa Vũ, hắn quyết định buông tay đánh cược một lần!

. . . . . . . . . . . . .

"Mình muốn gả cho anh ấy!" Lâu Thừa Vũ mở to mắt, mắt nhìn chằm chằm tòa nhà đang bốc cháy, cố gắng khắc chế không cho nước mắt rơi xuống.

Mặc dù đã xác nhận Hình Tử Nguyên hiện đang ở trong tòa nhà, nhưng vẫn chưa biết tình huống của hắn, rơi lệ rất không hay, cho nên nàng nói sao cũng phải nhịn, hắn sẽ không có chuyện gì, hắn nhất định sẽ không có chuyện gì!

"Cậu nói cái gì?" Tần Gia Di không hiểu lắm ý của nàng.

"Nếu như anh ấy còn muốn mình..., mình muốn gả cho anh ấy." Nàng siết chặt nắm tay nói, tâm ý của nàng chưa có thời khắc nào xác định như giờ phút này.

Giả thiết hắn có lẽ sẽ chết tựa như có người siết chặt cổ họng của nàng, làm cho nàng không phát ra được thanh âm nào cũng hô hấp không được, ngay cả khi Triển Thác nói chia tay với nàng cũng không có loại cảm giác này, nàng biết rõ mình rất sợ hãi sẽ mất đi hắn.

Hạnh phúc nguyên lai đã ở ngay trước mắt của nàng, nhưng nàng lại buông tay, giờ phút này trong nội tâm nàng hối hận không cách nào có thể dùng ngôn ngữ hình dung, vừa nghĩ tới hắn đang bị nhốt trong biển lửa, lòng của nàng thật đau đớn, nghĩ đến ngọn lửa thiêu đốt thân thể hắn, trái tim của nàng lại càng gắt gao co rút, không thể tự chủ.

Nàng còn có thể thuyết phục bản thân không yêu người đàn ông này sao?

Nàng yêu hắn!

Nàng yêu hắn, mặc kệ cảm giác đối với hắn từ lúc nào mà bắt đầu biến hóa, cũng không quan tâm là phân lượng của hắn trong lòng nàng từ lúc nào mà ngày càng tăng thêm, tất cả đều không quan trọng!

Quan trọng là, hắn đối với nàng mà nói là không thể thiếu, nàng muốn cùng hắn bên nhau sáng tạo vô số ngày hạnh phúc trong tương lai, nàng muốn hôn hắn rồi nói cho hắn biết, nàng có bao nhiêu ngu ngốc, có bao nhiêu đần độn, có bao nhiêu yêu hắn!

"Tốt!" Cái này thì Tần Gia Di nghe hiểu, liền hân hoan hoa tay múa chân. Tuy rằng hôn nhân của nàng không được viên mãn, nàng thậm chí hận chồng trước muốn chết, nhưng nàng cũng không phải là loại người cực đoan, cũng tuyệt đối không cổ xuý chủ nghĩa độc thân. Nếu Thừa Vũ đã tỏ thái độ, vậy không có vấn đề gì nữa, hiện tại chỉ có duy nhất một vấn đề là, Hình Tử Nguyên rốt cuộc có thể bình an hay không . . . . . .

"Hình tổng giám đốc đi ra kìa!" Nghe đám người reo hò, Lâu Thừa Vũ vội vàng nhìn về phía cửa tòa nhà, một thi thể trùm vải trắng đang được nhân viên cứu hỏa khiêng ra.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, trái tim đập điên cuồng, máu trong cơ thể nàng như ngưng kết lại, đầu óc tê dại trống rỗng, mờ mịt một mảnh.

Hắn đã chết.

Hắn đã chết -- hắn đã chết. . . . . .

"Thừa Vũ --" Tần Gia Di ôm vai của nàng cố gắng an ủi, nhưng nàng ta cũng nhịn không được mũi cay cay sầu não, hốc mắt đỏ quạch.

Đáng chết! Ông trời đáng chết! Đáng chết cực kỳ!

Bọn họ thật vất vả đi một vòng lớn như vậy mới tìm được tình yêu, ông trời tại sao phải lại muốn đùa giỡn? Quá tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn. . . . . .

"Không. . . . . ." Lâu Thừa Vũ hai mắt đẫm lệ lắc đầu. Nhất định là sai rồi. Hắn nên biết nàng ở bên ngoài chờ hắn, hắn sẽ không để cho lòng của nàng khó chịu như vậy, hắn sẽ không . . . . . .

"Tổng giám đốc đi ra!" Hiện trường vang lên một tràng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt, người vỗ tay chính là các nhân viên mặc chế phục của tập đoàn Khai Dương, bọn họ đều là ở những tầng dưới được sơ tán trước tiên.

"Ơ?" Tần Gia Di lau nước mắt, sững sờ nhìn phía cửa tòa nhà, dụi mắt, rồi lại dụi mắt.

Từ trong tòa nhà đi ra chính là người đàn ông cao gầy kia. . . . . .

"Tổng giám đốc! Tổng giám đốc!" Có người phát ra tiếng reo hò như kiểu thấy người hùng.

Nghe được tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lâu Thừa Vũ phục hồi tinh thần lại. Nước mắt còn vương trên mi, nàng sững sờ không thôi nhìn người được hoan nghênh kia, sự yếu ớt đột nhiên xông tới khiến trống ngực đập liên hồi.

Hắn người đầy bụi đất, bộ dáng thật buồn cười, nhưng . . . . . . Khuôn mặt nàng tỏa sáng khi nhìn thấy hắn. Trời ạ. . . . . . Hắn không có. . . . . . Hắn không có chết!

Nàng xông tới, đầu nhập trong lồng ngực của hắn, hai tay nóng bỏng níu lấy mặt của hắn, liều lĩnh hôn môi của hắn, mãi đến khi tiếp xúc với nhiệt độ của hắn, cảm nhận được phản ứng của hắn, hòn đá trong lòng nàng rốt cục mới bỏ xuống, nước mắt vừa tràn ra hốc mắt của nàng . . . . . . Đúng vậy, hắn không có chết, hắn hoàn hảo sống sót, hắn cùng nàng hôn môi, đây hết thảy đều là thật sự. . . . . .

"Thừa Vũ. . . . . ." Hình Tử Nguyên giọng khàn khàn khó khăn phát ra tiếng nói, hắn thiếu chút nữa bị nàng nhiệt tình đụng ngã rồi, nàng xông đến nhanh như vậy, vội vã như vậy, giống như sợ hắn chỉ là ảo ảnh, dường như sẽ biến mất. Sau đó, nàng lại chủ động hôn hắn, hành động này làm hắn vừa mừng vừa sợ.

Hắn cảm thấy trái tim lay động, hôn trả cánh môi mềm mại của nàng, tay của hắn dính chặt lấy lưng nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, đầu lưỡi của hắn linh hoạt di động, thăm dò môi thơm của nàng.

Nàng thật ngọt ngào. . . . . . Hắn thỏa mãn thở dài một tiếng.

Nếu như đây là hồi đáp cho việc vào sinh ra tử, như vậy hắn nguyện ý vì nàng lại lần nữa, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền. (câu này trong Trường Hận Ca, nghĩa là lên trời xanh, xuống suối vàng, nhưng mà tớ để nguyên nghe cho hay ^^)
. . . . . . . . . . . . . . .

Kì quái, chạy thoát khỏi biển lửa là hắn, nhưng giờ phút này người đang chìm vào giấc ngủ trong căn hộ của hắn ngược lại là Thừa Vũ.

Hình Tử Nguyên mỉm cười khẽ vuốt gò má người yêu trước mắt, cho tới bây giờ vẫn có loại cảm giác không chân thực.

Trong thời gian chờ đợi tin tức, thần kinh của nàng nhất định bị căng thẳng đến cực hạn, nếu như hắn không có đi ra, nàng có lẽ sẽ suy sụp mất.

May mắn hiện tại cũng không sao, chỉ có một nhân viên vệ sinh chân trái không thuận tiện bởi vì chạy trốn khó khăn, toàn thân bỏng 90% đang điều trị, những người còn lại đều bình an rời đi, có ba mươi người bởi vì hít vào quá  nhiều khói đặc phải nhập viện quan sát, xem như là may mắn trong bất hạnh rồi.

Cảnh sát đã lập tổ điều tra hoả hoạn, công ty cũng có chuyên gia xử lý đến tiếp tục công việc, cha mẹ của hắn cũng từ miền nam chạy về, bọn họ kiên trì bắt hắn nghỉ ngơi thật tốt, mà hắn cũng thật sự cần có thời gian nghỉ ngơi, ngày mai vừa đúng lúc là Chủ nhật, làm cho hắn có đầy đủ  thời gian khôi phục thể lực.

Hắn nên ngủ một chút, nhưng hắn ngủ không được, hắn chỉ muốn yên lặng nhìn nàng như vậy, lần nữa xác nhận hắn không phải đang nằm mơ.

"Tử Nguyên --" Lâu Thừa Vũ đột nhiên trong mơ hô to, mày nhíu lại, như là hô hấp không thuận, biểu lộ thống khổ.

Hắn vội vàng cầm tay của nàng, nhu hòa vuốt bàn tay của nàng thay cho lời nói. Hắn trong đám cháy hít vào quá nhiều khói, làm cho cổ họng bị nhiễm trùng, tạm thời không cách nào nói chuyện, hơn nữa yết hầu cũng rất đau, đại khái phải vài ngày mới có thể khôi phục.

Lâu Thừa Vũ cảm giác được có người ở lay tỉnh nàng, thở hổn hển mở mắt, cũng tỉnh khỏi ác mộng. Nàng nhìn thấy Hình Tử Nguyên, có chút thất thần, mãi đến khi trông thấy ánh đèn đầu giường nhu hòa, cảm giác hồi hộp mới rời đi.

Trời ạ, thật đáng sợ, vừa mới rồi nàng ở trong mộng một mình một người đi vào tòa nhà Khai Dương đã bị đốt thành đống đổ nát, từng bước một đi lên cầu thang, sau đó giật mình phát hiện thi thể cháy đen của hắn. . . . . . Nghĩ tới đây, nàng rùng mình một cái, tim cũng gắt gao co rút.

"Em mơ thấy anh không có trốn thoát." Nàng lòng còn sợ hãi nói.

Hình Tử Nguyên gật gật đầu, đem nàng nhẹ nhàng ôm vào lòng, hôn trán của nàng một cái. Sau đó hắn buông nàng ra, tìm điện thoại, trở lại bên người nàng, nhanh chóng đánh mấy chữ trên màn hình đưa cho nàng xem -- "Anh cam đoan từ nay về sau sẽ không để cho em lo lắng sợ hãi".

Nàng thở dài một tiếng, "Vẫn không thể nói chuyện sao? Yết hầu rất đau à?" Hắn có thể thoát khỏi trận hỏa hoạn lớn đã là kỳ tích, chỉ bị thương yết hầu, xem như ông trời phù hộ rồi.

Hắn vừa nhanh chóng đánh mấy chữ -- "nhưng anh vẫn có thể hôn em, liên tục hôn em.

Nàng xem thấy, tim đập đột nhiên gia tốc.

Nàng nhìn hắn, sau đó đem điện thoại di động của hắn đặt tại tủ đầu giường, thời điểm hắn còn chưa ý thức được nàng muốn làm cái gì, hai tay của nàng đã chủ động nắm lấy gáy của hắn, mệt mỏi tiến vào trong ngực hắn, tựa như muốn hòa tan vào trong lòng hắn vậy, tiếp đó nàng nhắm mắt mắt lại, đem môi mình dán lên môi của hắn.

Trời ạ, mãi đến thời khắc vịn lấy bả vai hắn, nàng mới sâu sắc nhận rõ bờ vai của hắn rộng biết bao nhiêu, thể trạng vừa khỏe mạnh vừa rắn chắc.

Loại dáng người Mãnh Nam như vậy sẽ làm cho nhiều phụ nữ chảy nước miếng, nàng vẫn luôn cho rằng bộ dạng hắn vừa tuấn mỹ vừa xuất sắc, về phần dáng người. . . . . . Nói thực ra, trước kia nàng đối với hắn không có ý khác, cho nên căn bản không có chú ý.

Hiện tại người đàn ông này là của nàng rồi, từ đầu cho đến chân, từng cái bộ phận đều là của nàng, cho nên nàng sẽ thật cẩn thận chú ý. . . . . . Hắn thâm sâu mút hôn lưỡi của nàng, làm lực chú ý của nàng bị hắn gọi trở về.

A! Trời ạ, hắn hôn thật giỏi, ôn nhu mà thuần thục, hôn đến nàng đầu óc choáng váng. . . . . . Hắn vẫn luôn hôn môi như vậy sao? Hắn không phải là không có bạn gái cố định sao, vậy hắn rốt cuộc là luyện tập với ai?

Lâu Thừa Vũ, ngươi bây giờ là đang ghen sao? Một thanh âm đáng ghét chợt xuất hiện.

Không phải. . . . . . Người nào đó cực lực bào chữa, phủ nhận.

Ngươi rõ ràng là đang ghen, hơn nữa thùng dấm chua còn rất lớn nha.

Được rồi được rồi, thừa nhận cũng chẳng mất miếng thịt nào, nàng là đang ghen, vừa nghĩ tới hắn cùng những phụ nữ khác đã từng thân mật như vậy, nàng liền "Không thoải mái"!

Nhưng . . . . . . Cảm giác tuyệt vời khi hắn hôn cổ nàng như lan ra khắp toàn thân, mặc kệ hắn cùng phụ nữ nào luyện hôn, hiện tại hắn thuộc về nàng, mà nàng cũng muốn thuộc về hắn!

Bọn họ hôn đối phương, trút xuống tất cả nhiệt tình, thân hình ấm áp rắn chắc của hắn ôm trọn lấy nàng, ôm chặt nàng, đem nàng đè trên giường, tay mềm mỏng chạy loạn trên người nàng, bỏ đi đồ lót đáng yêu của nàng.

Thời khắc chạm đến bộ ngực kiên đĩnh của nàng, Hình Tử Nguyên tim đập cuồng mãnh, ánh mắt nóng bỏng, nhiều năm qua lần đầu tiên hắn cảm thấy dục vọng mãnh liệt như vậy.

Hắn nín thở, ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt nàng, sau khi ở trong mắt nàng nhìn thấy dục vọng tương tự, môi của hắn nhịn không được phủ lên đầu ngực đang căng cứng của nàng, dục vọng lập tức cháy lan khắp toàn thân hắn.

"Tử Nguyên. . . . . ." Móng tay của nàng cắm sâu vào vai hắn, nhịn không được cong người lên, cuồng loạn thì thầm.

Hắn ngâm một tiếng, ôm chặt lấy nàng, dùng lực đạo đem thứ nóng rực dưới bụng nhẹ nhàng tiến vào trong cơ thể nàng, nếu như không phải vì không thể mở miệng, hắn sẽ vừa hôn vừa nói yêu nàng.

Hơi thở giao hòa theo nhiệt độ cơ thể lên cao, hắn chăm chú đem nàng ép chặt dưới thân, dùng nụ hôn để lưu lại ký hiệu thuộc về hắn, dùng nụ hôn khắc sâu dục vọng thuộc về bọn họ. . . . . .

Chương 6

Khi Lâu Thừa Vũ tỉnh lại, nhìn thấy tay của mình vòng quanh thắt lưng Hình Tử Nguyên, một cảm giác ngọt ngào chợt xông tới, nàng nhẹ nhàng tựa đầu hướng lồng ngực trần trụi của hắn, muốn trân trọng cảm giác có hắn ở bên mình.

Đồng hồ báo thức trong phòng chỉ vào số mười, đã mười giờ sáng rồi, bọn họ đúng là heo, lại ngủ lâu như vậy? Cũng khó trách, ngày hôm qua hoả hoạn làm cho hai người đều mệt muốn chết rồi. . . . . . Hoả hoạn -- Trời ạ! Nàng vội vàng xuống giường tìm điện thoại!

Ở trong túi da tìm được điện thoại di động, kiểm tra, quả nhiên đã hết pin! Chết chắc rồi, Tiểu Mạch nhất định đi tìm nàng! Nàng vội vàng thay pin mới gọi điện cho Tiểu Mạch.

"Lâu Thừa Vũ, em muốn làm tổng giám đốc phu nhân của tập đoàn Khai Dương thì cũng phải từ chức trước chứ, vô duyên vô cớ bỏ việc như vậy là sao?" Đầu bên kia điện thoại, Tiểu Mạch oán trách. Ngày hôm qua, tận mắt nhìn thấy nàng cùng Hình Tử Nguyên hôn môi thật là làm hắn có đủ giật mình rồi, không chỉ hắn, trong đài truyền hình, ai nấy đều muốn rớt kính, nhất thời, thủy tinh còn quét không hết.

"Thực xin lỗi, là em không đúng." Nàng vội vàng nói xin lỗi. "Nhưng tiền bối à, em không có muốn từ chức, em bây giờ lập tức đi qua!"

"Em không phải lesbian thì nói sớm đi." Tiểu Mạch tiếp tục phàn nàn, "Thiệt là, em không biết anh ngày hôm qua có bao nhiêu tan nát cõi lòng."

Nàng nhịn cười."Thực xin lỗi, tiền bối."

"Hơn nữa em cùng Hình tổng giám đốc hôn nhau là loại tin lớn độc nhất vô nhị, phải lưu cho đài truyền hình chúng ta mới đúng, làm sao có thể để cho đài nào cũng đều tiếp sóng được? Em có biết anh bị cấp trên dí đến u đầu sứt trán hay không, lão đại hỏi anh cả ngày làm việc chung với em, tại sao lại không biết em đang cùng Hình tổng giám đốc nói chuyện yêu đương. Anh thật sự rất oan uổng mà."

Lâu Thừa Vũ nhịn không được nữa nở nụ cười. "Biết rồi, tiền bối, chờ thời điểm bọn em kết hôn, độc quyền phát sóng nhất định lưu cho đài truyền hình chúng ta, có được không? Em hiện tại liền qua đó."

"Bỏ đi, ngày hôm qua thấy em đầu tiên là lạc mất hồn vía, sau lại vừa khóc vừa cười, đã trải qua nhân sinh đại bi đại hỉ (chuyện vui lớn, chuyện buồn lớn trong cuộc đời), chắc cũng cần nghỉ ngơi thật tốt, tiền bối đây cũng không phải không hiểu nhân tình, đã thay em xin nghỉ rồi, em hôm nay hãy cùng Hình tổng giám đốc hảo hảo ân ái đi."

"Tiền bối --" ô, nàng rất cảm động.

"Không cần quá cảm động, anh cúp máy đây." Lâu Thừa Vũ cảm động thu hồi điện thoại, xoay người muốn về trên giường, lại bỗng nhiên phát hiện người nào đó đã tỉnh, hơn nữa đang chống nửa thân ngoắc ngoắc nhìn nàng.

"A!" Nàng thấp giọng hô vòng tay che ngực. Đáng chết! Che được trên không che được dưới, đều do nàng vừa rồi vội vã nhảy xuống giường tìm điện thoại. Không nghĩ tới phải tìm quần áo mặc trước.

Nhìn hắn, môi khẽ nhếch như cười lai như không, trong đôi mắt đen toát ra ngọn lửa, nhìn sao cũng là không đứng đắn, thực chịu không nổi a!

"Không nên nhìn!" Nàng chợt đỏ mặt. Nàng thực sự vẫn chưa quen ở trước mặt hắn như vậy, thẹn đến muốn chui xuống đất, bởi vì trần trụi đứng trước mặt hắn thế này cùng đêm qua triền miên là hoàn toàn không giống nhau!

Nhìn ra nàng là thật sự rất thẹn thùng, Hình Tử Nguyên lông mày hiện lên ý cười, nhưng hắn cũng lập tức nhắm mắt lại, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo nàng trở lại trên giường. Nếu như hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào nàng, không khéo nàng sẽ chạy vào phòng tắm trốn mất, như vậy tổn thất của hắn có thể sẽ rất lớn.

Lâu Thừa Vũ ngượng ngùng trở lại trên giường, cả người lập tức rơi vào trong vòng tay của hắn. Hắn đem nàng ôm chặt trong lòng, thở dài nhẹ nhõm, trong lòng có vô hạn thỏa mãn. Ai, nếu như hắn có thể nói chuyện thì tốt rồi, hắn có thật nhiều lời muốn nói cho nàng biết, rằng hắn đã yêu nàng lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy nàng hắn đã động tâm, toàn bộ những lời này hắn đều muốn nói cho nàng biết rõ. Chính là hắn hiện tại cùng người câm không có khác biệt, nên phải nhẫn nại, mấy ngày nữa mới có thể mở miệng.

"Anh có đói bụng không? Em làm bữa sáng cho anh ăn." Nàng hỏi.

Hắn lắc đầu, bỗng nhiên đem nàng đặt ở thân dưới, cúi đầu xuống, muốn hôn nàng.

Nàng thân thủ ngăn trở môi của hắn, trái tránh phải trốn. "Không nên, còn chưa có đánh răng. . . . . ."

Ngón tay của hắn nhẹ lướt qua ngón tay của nàng, ôn nhu kéo năm ngón tay đang khép chặt của nàng ra, tiếp tục cúi đầu.

Mùi hương nam tính tinh khiết, nồng nhiệt lập tức xông về phía nàng, môi hắn dán chặt lấy môi nàng, đầu tiên là trượt qua cánh môi nàng, tiếp đó là nhẹ mút, dùng đầu lưỡi thăm dò vào miệng nàng, theo đó nhẹ nhàng trêu chọc khiêu khích, không cho nàng có chút cơ hội mở miệng phản đối.

Hai người lập tức lâm vào trong dục tình, đôi môi nóng hổi của Hình Tử Nguyên dời đi môi nàng, dọc theo cổ của nàng hôn xuống, chôn giữa nơi đầy đặn mềm mại của nàng, không ngừng vuốt ve nàng, mút hôn nàng.

Tình triều trong nháy mắt che phủ bọn họ, hắn nặng nề thở dài, đem bàn thân vùi vào trong cơ thể chặt khít ấm áp của nàng, an tâm cùng thỏa mãn lập tức lấp đầy hắn.

Bọn họ sít sao quấn lấy nhau, một lần rồi lại một lần cộng hưởng va chạm đến cực hạn. . . . . .

. . . . . . . . . . .

Vài ngày sau, thanh âm của Hình Tử Nguyên khôi phục bình thường, đến ngày chủ nhật, hắn kiên trì muốn Lâu Thừa Vũ dẫn hắn "Chính danh" về nhà.

"Có cần thiết đi gặp ba mẹ em sớm như vậy không?" Lâu Thừa Vũ cố ý làm ra vẻ mặt khó xử, càn quấy nói: "Bọn họ đều biết anh mà, đặc biệt mang anh về nhà giới thiệu cho họ thực rất kỳ quái."

"Không giống nhau." Hắn nghiêm túc nhìn nàng, thoạt nhìn vừa anh tuấn vừa nguy hiểm. "Trước kia anh chỉ là "bạn" của em, hiện tại anh là "bạn trai" của em, cho nên em nhất định phải dẫn anh về nhà, không có thương lượng."

"Đồ ngốc, anh cứ như vậy thoả mãn với thân phận bạn trai sao?" Nàng nhẹ vuốt tóc mai của hắn, nụ cười mờ nhạt đọng ở trên môi.

"Em nói thử xem?" Hắn đem nàng kéo vào trong ngực, chăm chú nhìn vảo mắt nàng. "Anh chờ em tới bên cạnh anh đã chờ bao lâu rồi, thật vất vả mới có được em, anh đương nhiên muốn cho toàn bộ thế giới cùng biết, nhất là người nhà của em, anh muốn cho bác trai bác gái biết rõ, em bây giờ đang rất hạnh phúc, và anh sẽ còn làm cho em hạnh phúc hơn nữa."

"Anh có thể đừng nói những lời như vậy hay không?" Lâu Thừa Vũ hấp háy mắt, ép lại sóng nhiệt trong mắt.

Hắn thân hình một hồi cứng ngắc. "Vì sao?" Khóe miệng trong nháy mắt mím chặt thành một đường. Nàng. . . . . . còn chưa hoàn toàn nguyện ý đầu nhập trong lồng ngực của hắn, cho hắn cơ hội làm cho nàng hạnh phúc hay sao?

"Bởi vì. . . . . ." Nàng hấp hấp cái mũi, ngước mắt nhìn hắn. "Em sẽ mốn nhéo chính mình."

Hắn hơi sững sờ, không hiểu nhướng mày. A -- cái loại đáp án gì đây?

"Tại sao lời của anh lại làm cho em muốn nhéo chính mình?" Hắn rất có tinh thần học hỏi.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, môi hé ra ý cười nhẹ nhàng. "Bởi vì quá hạnh phúc đó, em sẽ muốn xác nhận có phải sự thật hay không, cho nên muốn nhéo chính mình."

Hắn nhẹ nhàng thở ra, phút chốc giữ chặt eo của nàng, đem nàng kéo về hướng mình. "Em thực nghịch ngợm."

Nàng cười không ngớt, khẽ vuốt hai má của hắn, đôi mắt rạng rỡ. "Anh bị dọa sao?"

"Đúng." Hình Tử Nguyên bộc trực nói, khuôn mặt bình thường lạnh lùng lướt qua một chút u buồn. "Anh đến bây giờ vẫn không quá tin tưởng em thật sự thuộc về anh."

Nàng thở dài, trong lòng dâng lên nhu tình. "Anh thật là ngốc. . . . . ."

"Phải, yêu em làm cho anh trở nên u mê, thần kinh rối loạn lại còn lo được lo mất, nhưng. . . . . . anh tình nguyện!" Nói xong, hắn cúi đầu xuống, môi nóng bỏng ngăn chận nàng, cánh tay mạnh mẽ mà hữu lực ôm nàng.

Cùng lúc, hai tay Lâu Thừa Vũ cũng cuốn quanh cổ hắn. Nàng tim đập dồn dập đáp lại nụ hôn của hắn, vui sướng cảm nhận loại cảm giác mới mẻ khi lần nữa yêu một người, đồng thời cũng cảm nhận hạnh phúc khi được yêu.

. . . . . . . . . .

Hình Tử Nguyên ở Lâu gia được nhiệt liệt hoan nghênh. Không ai đối với thân phận mới của hắn có bất kỳ nghi vấn hay kinh ngạc gì, lớn nhỏ trong Lâu gia trước tiên đã tiếp nhận hắn rồi, má Lâu đối với hắn càng nhìn càng vừa lòng, ý tứ như mẹ vợ xem con rể vậy.

"Chị, mọi người thật sự một chút cũng không cảm thấy kỳ quái sao? Em cùng Tử Nguyên --" hai chị em ở trong phòng bếp chuẩn bị trà chiều, biết rõ Hình Tử Nguyên muốn tới thăm hỏi, trưởng nữ Lâu gia Lâu Thừa Phương liền mang theo chồng con trở về.

"Có gì kỳ quái chứ?" Lâu Thừa Phương đem nước trái cây đổ ra. "Hai người đó, sớm nên đi đến bước này rồi, mọi người chờ đến hai tròng mắt sắp rớt khỏi cửa sổ luôn."

"Chị, chị đang ở đây nói cái gì vậy? Em là nói em cùng Tử Nguyên mà." Chị nàng có phải nghe lầm hay không? Trước khi hai người xác định tình cảm, bọn họ chỉ là bạn tốt thôi, tại sao mọi người lại có mong đợi?

"Đương nhiên là em cùng Tử Nguyên, nếu không còn có ai nữa?" Lâu Thừa Phương khó hiểu liếc nhìn em gái. "Có cái đứa ngốc nào sẽ ở bên cạnh chờ em lâu như vậy chứ?"

Lời này vừa nghe đã thấy có sơ hở, Lâu Thừa Vũ mẫn cảm hỏi: "Chị, có phải là có chuyện gì em không biết không?"

"Chuyện em không biết?" Lâu Thừa Phương hơi sững sờ, suy nghĩ một chút, bừng tỉnh hiểu ra nói: "Đúng vậy, em còn không biết."

Nàng càng nghi ngờ hơn. "Không biết cái gì?"

"Hiện tại nói cho em biết cũng không sao rồi." Lâu Thừa Phương cười hì hì nói: "Chính là, sau khi tên thối tha họ Triển bỏ rơi em, Tử Nguyên liền tới gặp chúng ta, cậu ấy nói sẽ chăm sóc em thật tốt, cũng sẽ ở bên cạnh bảo hộ em, muốn chúng ta đừng lo lắng."

Lâu Thừa Vũ trái tim nhất thời lỡ một nhịp. "Cái -- cái gì?” Trời ạ, không thể tưởng tượng nổi, hắn lại làm như vậy? Nàng xúc động nhắm mắt, cảm giác nhu tình trong nháy mắt rót đầy trái tim.

Hắn đối với nàng, rốt cuộc là yêu sâu đậm tới đâu? Hắn vẫn luôn yêu nàng, về điểm ấy, nàng cho rằng đã biết rõ ràng, nhưng bây giờ xem ra, nàng tựa hồ hiểu được còn chưa đủ sâu, phần tình yêu sâu đậm kia, rõ ràng là không thể ước lượng . . . . . .

"Tiếp đó, cậu ấy nói cậu ấy yêu em, . . .  " Lâu Thừa Phương tiếp tục, ". . . nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, muốn chúng ta tin tưởng cậu ấy, cho nên mọi người đối với chuyện của em rất yên tâm. Có một người đàn ông vừa thâm tình lại vừa si tình như vậy ở bên cạnh, tin  rằng em thất tình cũng không đến mức quá bi thảm đâu."

Nàng dở khóc dở cười  hỏi: "Chẳng lẽ đây là nguyên nhân mọi người đối với em không quá quan tâm?" Khi nàng thất tình, biểu hiện của người nhà đều rất lạnh nhạt, chỉ có vài lời an ủi trên miệng mà thôi, nàng vẫn cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì người nhà họ Lâu chính là rất đoàn kết , không có lý do đối với nàng không quan tâm. Hiện tại nàng mới biết được. Người nhà họ Lâu đúng thật là đoàn kết, nhưng lần này là đoàn kết lại để sắp đặt một mình nàng!

"Đúng vậy!" Lâu Thừa Phương vẻ mặt đắc ý. "Chúng ta đã nói không cần phải quan tâm em, đem cơ hội đều lưu cho Tử Nguyên, như vậy cậu ấy mới có thể ở trước mặt em biểu hiện thật tốt chứ sao."

Lâu Thừa Vũ bật cười nhìn chị gái. "Thật không dám tin tưởng em vẫn luôn bị mọi người lừa gạt." Khó trách Tử Nguyên đối với mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà nàng đều rõ như lòng bàn tay, bọn họ căn bản là cùng phe mà.

"Cái này chứng minh mắt nhìn của chúng ta thật tốt." Lâu Thừa Phương nháy nháy mắt với nàng. "Chị nói này, em gái ngoan, hiện tại em cũng sắp gả vào nhà giàu có, trở thành Tổng giám đốc phu nhân rồi, đến lúc đó nhớ rõ phải chiếu cố người nhà nhiều hơn a! Tiền lì xì đầu năm của tiểu bất điểm cần phải lớn hơn một chút."

"Chị em hai đứa đang to nhỏ cái gì vậy? Cắt hoa quả mà cắt hết cả buổi." Má Lâu đi vào phòng bếp thúc giục.

"Mẹ!" Lâu Thừa Phương cướp lời, "Con đang nói..., Thừa Vũ sắp gả vào nhà giàu có rồi, từ nay về sau bao lì xì cho tiểu bất điểm của chúng ta phải lớn một chút, mẹ nói có hợp lý hay không?"

Má Lâu mặt trắng không còn chút máu  liếc con gái lớn. "Cái gì mà tiền lì xì, chỉ cần đối tốt với Thừa Vũ, cho nó hạnh phúc, chăm sóc nó cả đời thật tốt, cha mẹ không thu sính lễ luôn còn được nữa là, cho nên con, nha đầu kia, cũng không cần suy nghĩ nhiều quá, người ta có tiền hay không chẳng quan hệ tới chúng ta.&qquot;

"Mẹ. . . . . ." Lâu Thừa Vũ cảm động nhìn mẹ. Nàng thế mới biết,bản thân cho rằng che dấu vết thương rất khá. Thế nhưng người nhà vẫn là vì nàng đau lòng.

"Con gái à, Tử Nguyên tên nhóc kia không tệ, thường đến thăm mẹ với cha con, mỗi lần nghe cậu ấy nói sau này muốn cùng với con trải qua hạnh phúc như thế nào, chúng ta chỉ nghe thôi cũng thấy thỏa mãn, có người đối với con gái mẹ dụng tâm như vậy, chúng ta còn có thể yêu cầu gì, chính là cậu ấy rồi." Má Lâu hài lòng nói.

Lâu Thừa Vũ sững sờ, hỏi: "Mẹ, mẹ nói. . . . . . Tử Nguyên thường tới thăm mẹ cùng cha?" Hắn bận rộn như vậy, làm sao có thể? Không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, bọn họ trước kia chỉ là bằng hữu, hắn tại sao phải thường đến thăm cha mẹ của nàng? Hắn thật sự làm nàng thấy khó hiểu.

"Đúng vậy, cậu ấy thường đến." Má Lâu nghĩ đến con rể tiêu chuẩn liền mỉm cười. "Ngay từ đầu đã kêu chúng ta coi cậu ấy như con rể, bảo chúng ta không cần quá khách khí, có bất kỳ sự tình gì cứ gọi điện thoại cho cậu ấy, chúng ta là không có gọi, nhưng tự cậu ấy lại thích gọi tới."

Lâu Thừa Phương cười to. "Điều này chứng minh em rể tương lai rất thông minh a, biết rõ tấn công từ hướng mẹ vợ là hữu dụng!"

"Con gái, có người đàn ông tốt như vậy ở bên cạnh con, mẹ với cha con đều rất yên tâm, các con cũng nhanh một chút định ngày kết hôn đi, chúng ta đợi không nổi muốn thấy con mặc áo voan trắng." Má Lâu thúc giục, tuy không nói ra miệng nhưng là, bọn họ đều lo lắng sẽ giống như Triển Thác, đến rồi lại đi như bọt nước, uổng phí biết bao thời gian thanh xuân cho tên tiểu tử thối kia, thật sự là không đáng.

"Đúng vậy đúng vậy, nhanh lên gả đi, tiểu bất điểm chờ làm hoa đồng của em đấy." Lâu Thừa Phương cũng lên tiếng.

"Nào có nhanh như vậy a." Lâu Thừa Vũ bật cười. Nàng thật sự. . . . . . rất cảm động. Một người đàn ông yêu nàng, lại đồng ý đối xử tốt với người nhà của nàng.

Trước kia Triển Thác rất bài xích việc đến nhà nàng, cho rằng như thế là lãng phí thời gian, hắn luôn nói hắn xem đồ án kiến trúc đến thời gian ngủ còn không đủ nữa, làm sao có thời giờ xã giao với người nhà của nàng.

Tử Nguyên thì ngược lại, hắn giống như đã đem người nhà của nàng làm người nhà mình mà đối đãi, phần tâm ý này ngàn vàng khó mua, nàng thực thỏa mãn.

"Làm sao có thể không nhanh chứ?" Má Lâu mở to hai mắt nhìn.

"Vừa mới rồi, Tử Nguyên ở phòng khách nói với chúng ta, phải nhanh một chút cưới con về nhà, bằng không cậu ấy sẽ lo lắng."

"Chúng ta đây còn đứng ở trong này làm gì? Nhanh đi ra ngoài bàn việc hôn sự thôi!" Lâu Thừa Phương gấp gáp thúc giục.

"Đúng đúng, đi ra ngoài bàn việc hôn sự, đi ra ngoài bàn việc hôn sự. . . . . ." Má Lâu vội vàng đi trước ra ngoài.

Lâu Thừa Vũ không biết nên khóc hay cười nhìn hai người. Nào có chuyện "vừa có gió đã lại mưa ngay" như vậy? Bọn họ vừa mới ở cùng một chỗ, nhanh như vậy liền kết hôn thực quá giật gân đi? Người không biết chuyện sẽ cho rằng nàng có phải là "có" cho nên mới vội vàng kết hôn.

Nàng lại cười. Nàng hiện tại rất thích cười, bởi vì, nàng thật sự rất hạnh phúc.

. . . . . . . . . .

Đêm đó, bọn họ mãi đến quá mười giờ mới rời khỏi Lâu gia, cùng nhau trở lại căn hộ của Hình Tử Nguyên.

Bọn họ đã gần như sống chung -- nói là gần như, bởi vì kỳ thực không có khác sống chung là mấy, chỉ là Lâu Thừa Vũ không có đem đồ đạc của mình chuyển vào, cho nên không có tính là chính thức ở chung.

Nhưng hắn hiện tại thực siêu khoa trương, chẳng những mỗi ngày tự mình đưa nàng đi làm, ngay cả tan tầm cũng không buông tha. Nếu như nàng đang chạy tin, hắn liền đi đợi nàng, giống như biến thành lái xe chuyên dụng của nàng, hơn nữa còn rất kiên trì nói nàng không có làm chậm trễ đến công việc của hắn một chút nào.

Không có sao?

Không có mới là lạ!

Dù sao, hắn chính là dính chặt lấy nàng , giống như lúc nào cũng sợ sẽ không thấy được nàng, bất luận nàng nói ra sao cũng không được, hắn đều cứng rắn muốn cùng theo, cho nên nàng, đối với hắn đã triệt triệt để để giương cờ đầu hàng rồi.

Ha, để cho nàng hưởng thụ một chút tư vị được sủng ái cũng tốt, kỳ thật được một người coi trọng như vậy là rất hạnh phúc, nàng thậm chí hoài nghi bản thân gần đây đến nằm mơ cũng cười.

"Anh đi tắm rửa trước đi, mẹ của em có bao lại một ít thức ăn chính tay mẹ làm, em sắp xếp lại một chút rồi bỏ tủ lạnh đã." Đã muộn, ngày mai hai người đều phải đi làm, cho nên Lâu Thừa Vũ vừa vào cửa liền giục hắn đi tắm rửa.

"Cùng nhau tắm." Hắn cầm tay của nàng, đem nàng kéo vào trong ngực, trong mắt lóe ra hào quang.

Nàng cười muốn chạy trốn. "Không được a, em sẽ thẹn thùng." Tuy rằng bọn họ cùng giường chung gối, cũng trần trụi tương đối rồi, nhưng cùng nhau tắm rửa thì lại khác, hiện tại bảo nàng không mảnh vải che thân đứng ở trước mặt hắn vẫn là không được tự nhiên.

"Anh sẽ nhắm mắt lại, không nhìn em." Hắn cam đoan nói.

"Hình Tử Nguyên, em dễ gạt như vậy sao?" Lâu Thừa Vũ cười nhìn hắn. "Anh nói cho em biết, nhắm mắt lại thì tắm rửa như thế nào?"

Đôi mắt hắn mang ý cười, nhìn nàng không chớp mắt. "Rất đơn giản, em giúp anh tắm." Hắn muốn nàng càng ngày càng thân mật với hắn hơn, như vậy nàng mới chạy không thoát, mục tiêu cuối cùng đương nhiên là mang nàng về làm bà xã, làm cho nàng sinh hạ con của hai người.

"Đại, sắc, lang! Anh từ từ mà chờ đi!" Lâu Thừa Vũ cười đẩy hắn ra, muốn đi lấy chút thức ăn, nhưng bất ngờ bị hắn dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ôm trở lại trong ngực, còn đem nàng nâng lên hướng phòng tắm đi tới.

"Anh làm gì vậy?" Nàng hô nhỏ một tiếng, cười đập vào bờ vai rộng của hắn. "Đừng náo loạn nữa, nhanh thả em xuống!"

"Không có thương lượng." Hình Tử Nguyên đi thẳng về hướng phòng tắm, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ vì được như ý, tắm uyên ương, bọn họ hôm nay phải tắm uyên ương. . . . . . Hắn, nhất, định, phải, thành, công!

Không lâu sau đó, phòng tắm liền truyền đến tiếng nước cùng tiếng thở dốc, thanh âm của đôi tình nhân. . . . . . Một giờ sau, Lâu Thừa Vũ mặt đỏ, tim đập từ phòng tắm trốn ra, vừa ra tới liền vội vàng tìm tủ lạnh rót cốc nước đá một hơi uống sạch.

Đáng chết! Người phụ nữ vừa mới rồi lớn mật bám lấy hắn rên rỉ thật sự là nàng sao? Nàng làm sao có thể trở nên phóng khoáng như vậy? Lúc mới đầu còn không được tự nhiên nhưng càng về sau càng đầu nhập hưởng thụ, nàng thật sự hoài nghi hắn là có ma thuật, nhất định đã hạ lời nguyền với nàng rồi. . . . . .

"Tại sao lại không đợi anh?" Hình Tử Nguyên khóe môi ẩn hiện ý cười từ phòng tắm đi tới, khăn tắm vây quanh thắt lưng, đi đến ôm nàng từ phía sau.

Nàng nuốt nước miếng một cái, liếm môi lên tiếng: "Em khát nước." Trời ạ, tại sao có thể như vậy? Cho tới bây giờ, tim của nàng vẫn còn nhảy rất nhanh, chuyện phát sinh trong phòng tắm. . . . . . thực khiến cho người ta phải sôi máu, nàng bị hắn quyến rũ rồi.

Không nghĩ tới hắn lại có một mặt bá đạo cuồng dã giống như thế này, hơn nữa còn đem nàng kéo đến bên người làm nàng xấu hổ đến không dám mở to mắt. "Em đang ở đây thẹn thùng sao? Thật đáng yêu." Hình Tử Nguyên vui vẻ, tiếp đó khẽ lay động nàng, ở bên tai nàng ôn nhu hỏi: "Thừa Vũ, em chừng nào thì muốn gặp cha mẹ anh, bọn họ đều rất chờ mong có thể nhìn thấy em."

Tim của nàng lập tức nhảy dựng lên. "Bọn họ biết em sao?"  

Hắn nở nụ cười. "Em cho rằng TV tiếp sóng trực tiếp làm giả được sao? Ngay cả bà nội anh ở miền trung cũng gọi tới hỏi mẹ anh em là thiên kim nhà ai, còn hỏi khi nào thì tới nhà em cầu hôn."

Cổ họng của nàng khô khốc, trong nội tâm không khỏi sợ hãi. "Bác gái nói như thế nào?" Đây chính là vấn đề tồn tại. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ cùng một danh viện môn đăng hộ đối kết hôn, trong quá khứ đến nàng cũng cho rằng như vậy, hào môn thông gia nha, chuyện như vậy thường xuyên tồn tại giữa các tập đoàn.

Nhưng nàng không phải danh môn thiên kim, cha nàng là đại lý tây phục Châu Âu, mẹ thì đơn thần là bà nội trợ, cùng với kiểu danh gia như vậy hoàn toàn chẳng có chút liên quan, chuyện này chẳng phải sẽ trở thành vật cản giữa bọn họ sao? Nàng phán đoán như vậy.

"Mẹ của anh nói cho bà nội, em không phải danh môn thiên kim, nhưng mẹ cho rằng chỉ cần anh thích là được, thân phận địa vị không quan trọng."

Lâu Thừa Vũ nhẹ nhõm thở phào. "Bác gái thực sáng suốt." Là nàng suy nghĩ nhiều rồi, nàng cho rằng tất cả nhà giàu có đều là như vậy, Vy Băng thời gian này cũng bị người nhà an bài cùng một người thừa kế giàu có thân cận, nếu như song phương đều không phản đối thì sẽ kết hôn, hôn nhân không có tình yêu làm cơ sở như vậy thật là quá mạo hiểm .

"Cho nên em đã chuẩn bị sẵn sàng muốn gặp bọn họ sao?" Hình Tử Nguyên truy vấn. Muốn đem nàng về làm bà xã thì nhất định phải mau chóng để nàng cùng cha mẹ của hắn gặp mặt, chờ gặp mặt rồi thì có thể chính thức bàn hôn sự .

"Anh an bài đi." Nàng thản nhiên cười, xoay người ôm eo của hắn, đem hai gò má chôn ở lồng ngực trần trụi tinh tráng của hắn. Vật cản lớn nhất đã không tồn tại, nàng cũng không có lý do gì để phản đối, nàng cũng muốn dùng loại quan tâm như hắn đối với người nhà nàng để đối đãi người nhà của hắn.

Hạnh phúc nguyên lai ở gần như vậy, trước kia nàng làm sao lại không phát hiện ra?

Full | Lùi trang 2 | Tiếp trang 4

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

80s toys - Atari. I still have