Polaroid
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình - Chỉ vì yêu - trang 8

Full | Lùi trang 7 | Tiếp trang 9

Chương 15: Chú Hai chỉ đẹp bằng một phần tư bố cháu thôi!

Về phần Dung Dịch, buổi sáng bảnh mắt ra không thấy bố mẹ đâu cũng đủ để biến nó thành một con quái thú. Nó vội vàng tung chăn ngồi dậy, thậm chí bộ áo ngủ in hình heo đốm cũng không buồn thay mà đã nhảy phắt khỏi giường, lao ra ngoài, dáo dác truy tìm tung tích của hai vị phụ huynh thiếu trách nhiệm kia.

Lần theo dấu vết của đống quần áo, khăn choàng vương vãi rái rác dưới nền nhà phòng khách, Dung Dịch đã tìm ra phòng ngủ nhỏ. Một đứa trẻ ngoan ngoãn được dạy dỗ quy củ từ nhỏ, vào lúc đang cáu bẳn vẫn không quên phải gõ cửa, “Bố ơi! Mẹ ơi!”

Sau hai tiếng gõ, bên trong vẳng ra tiếng hổn hển gợi cảm của ông bố: “Đừng! Con đừng vào đây!”

Dung Dịch chống nạnh, gào toáng lên qua cánh cửa: “Sao bố mẹ lại ngủ ở đây?! Mẹ đâu rồi bố?”

Vừa dứt lời, nó nghe thấy tiếng khàn khàn lúng ba lúng búng của mẹ nó: “Dung Dịch... đợi năm phút nữa... mẹ qua...”

“Bố mẹ hư quá! Con bực rồi đấy nhé!” Bên ngoài cánh cửa, Dung Dịch dứ dứ nắm đấm, cánh mũi phập phồng lên xuống rồi chạy biến đi đánh răng rửa mặt.

Vận động quá sức sau cơn say khiến Dung Lỗi bị mất sức, mới sáng ngày ra, nom mặt mày anh có vẻ tiều tụy hốc hác. Giải quyết bữa sáng xong, Cố Minh Châu phải cưỡng chế anh quay về giường nằm nghỉ, còn mình đưa Dung Dịch đến trường.

Sau đó cô tạt qua siêu thị mua ít đồ dùng hàng ngày và nước hoa quả, sau lại ghé Vi Bác giải quyết vài việc, đến tầm mười hai giờ rưỡi mới xong xuôi để ra về.

Được ngày nắng lên cao, tiết trời se lạnh nhưng khô ráo dễ chịu có hơi hướm của mùa đông miền Bắc, Cố Minh Châu bốc máy toan bấm số gọi cho Dung Lỗi thì tình cờ nhận được điện thoại của anh.

“Dậy rồi à?” Cố Minh Châu kéo dài giọng, “Trưa anh muốn ăn gì? Em mua đồ về nấu hay chúng mình ra ngoài ăn?”

Dung Lỗi hơn hớn nói, dù trong giọng vẫn còn một chút uể oải như ngái ngủ: “Mẹ nó bảo sao, anh nghe vậy.”

“À thưa anh Dung, tổng giám đốc Dung...” Khóe môi Cố Minh Châu nhướn lên, “Đừng tưởng bây giờ anh nói mấy câu đường mật là tôi sẽ thôi không tra cứu hành động thú tính vào tối hôm qua của anh nhé!”

“Ôi... rượu đúng là thứ độc hại chẳng bổ béo gì.” Dung Lỗi thở dài, nói vẻ đùa cợt, “À đấy, tối qua anh làm gì ấy nhỉ? Sao giờ anh chẳng nhớ gì cả?”

Cố Minh Châu kéo dài giọng “Hả?” rồi nói như thể nuối tiếc lắm, “Anh không nhớ gì à? Thế thôi vậy... chậc, thực ra, người ta định tối nay sẽ diễn lại...”

“Nhớ, nhớ chứ!” Vừa nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, Dung Lỗi liền hí hửng ngồi bật dậy “Nhớ như in luôn!”

“Ờ được, vậy đợi em về rồi từ từ chúng mình tính sổ với nhau nhé!” Cố Minh Châu hả hê buông tiếng cười khẩy, “Oắt con, dám trêu chị à!”


Buổi sáng, cậu nhỏ Dung Dịch đi học muộn, mà đối với một học sinh dự thính lớp một ham học như cậu bé mà nói thì đây quả là việc khó chịu.

Tầm chiều, được bố đón về nhà ông bà nội, vừa xuống xe Dung Dịch đã chạy thục mạng vào nhà, cốt tranh thủ thời gian mách tội với ông bà.

Chẳng ngờ khi đôi chân ngắn tũn đang lao như bay, bỗng đâu đâm sầm vào ống đồng và xương đầu gối cứng như đá của ai đó. Cú va chạm mạnh đến nỗi nó bị hất văng về sau, mông Đá nhỏ đặt nụ hôn xuống đất, nó hằm hằm ngẩng đầu, trông lên cái gã dám cản đường xông pha của tiểu quái thú.

Dung Nham trợn mắt trợn mũi nhìn cái đứa vừa ngã chổng kềnh dưới sàn.

Chuyến bay của Dung Nham hạ cánh chừng một tiếng trước, Kỷ Nam đến đón anh, hai người vừa về nhà chưa được bao lâu. Lần đầu tiên gặp cháu trai, Dung Nham cũng lúng búng một câu không khác gì Dung Lỗi trong lần đầu thấy con trai: “Đây là... gì?”

Đặt cốc nước xuống, Dung Nham lại gần nhấc bổng thằng bé con cùng cái cặp sách khỏi nền đất, đưa nó lên ngang mặt mình. Nhìn vào khuôn mặt nhỏ xíu mang đường nét anh tuấn đặc trưng của nhà họ Dung, trong lòng Dung Nham đã nghĩ: thế giới này điên thật rồi!

Đang sẵn cơn bực trong người, cộng thêm cú dập mông đau điếng mới rồi, giờ lại bị một gã chẳng biết chui ở đâu ra nhấc bổng lên kiểu này - chỉ vậy thôi là đủ để anh bạn nhỏ Dung Dịch đã quen tự lập này cảm thấy mình không được tôn trọng. Cậu bạn nhỏ liền tung một cú sút với mong muốn phải ịn bằng được một dấu chân lên gương mặt điển trai hao hao bố mình.

Dung Nham ngửa về sau toan tránh, bàn tay vô tình siết mạnh hơn. Thằng nhỏ òa lên khóc vì đau. Mẹ Dung Nham tất tả chạy từ trong nhà ra, chưa gì đã nhéo vào eo thằng con, “Mày làm cái gì đấy! Mau thả cháu nó xuống! Tay chân lóng ngóng nhỡ làm đau nó thì sao!”

Dung Nham la lên oai oái, rồi phải cung kính đặt ông trời con này xuống. Được trở về với mặt đất, thằng bé kéo cạp quần đang có nguy cơ bị tụt, không quên bồi cho Dung Nham một cú sút rồi vắt chân lên cổ núp sau lưng bà Dung.

Quên béng thằng con đang nghiến răng chịu đau, mẹ anh lại còn khen Dung Dịch phản ứng nhanh nhẹn, “Ôi Dung Dịch này, để bà giới thiệu nhé? Đây là em trai của bố con, là con của bà Hai và ông Hai! Con gọi chú Hai đi.” Bà chìa tay xoa ót thằng bé, nghe giọng bà hiền hòa dịu dàng làm Dung Nham tức lòi con ngươi.

Dung Dịch ôm chân bà, lắc đầu nguầy nguậy, nó thò đầu ra tặng Dung Nham một cái lườm rồi thét lên: “Con không gọi đâu! Xí! Chú Hai chỉ đẹp bằng một phần tư bố con thôi! Người đâu xấu như ma lem!”

Từ nhỏ đến lớn, Dung Nham chúa ghét bị người ta lôi ra so sánh với Dung Lỗi thành thử những lời của Dung Dịch chẳng khác nào một đòn trời giáng, ngón tay anh run rẩy chỉ vào mặt nó, vẻ mặt tức cười không thể tả.

Dung Dịch dẩu mó hếch mũi làm trò lêu lêu rồi hả hê cắp đít bỏ vào nhà, không quên thở phì phì mấy cái. Kỷ Nam nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài liền chạy ra xem, tình cờ gặp thằng bé đi vào.

“Chú Tư!” Bấy lâu nay Dung Dịch vẫn luôn ngưỡng mộ tài năng của Kỷ Nam, nó gọi một câu chú Tư nghe ngọt xớt.

Thấy thằng bé, Kỷ Nam mừng quýnh, “Đá nhỏ...” nhưng lời vừa buột miệng, cô nàng đã nín bặt, đoạn chột dạ ngó sang Dung Nham lúc bấy giờ đang mắt tròn mắt dẹt.

“Ký, Nam!” Dung Nham nghiến răng nghiến lợi, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, “Cô dám lừa anh!”

Kỷ Nam luýnh quýnh xua tay, “Ôi anh Hai ơi! Là do Tiểu Yên ép em thề không được khai ra! Không phải tại em!”

Dung Nham cắn chặt răng, bẻ khớp tay, xoay khớp cổ.

“Thì đổi lại em cũng phải giấu chuyện của anh Dung Lỗi chứ bộ! Anh Hai thấy đó, em rất công bằng... Á á anh đừng có qua đây!” Kỷ Nam la lên oai oái rồi vắt chân lên ổ chạy bán sống bán chết.

Dung Nham xắn tay áo ráo riết rượt theo. Ngặt nỗi ra đến cửa lại mất chút thời gian với lão anh Dung Lỗi đang đi từ ngoài vào. Kỷ Nam đã kịp khởi động xe, sau một tiếng chói tai do bánh xe ma sát với mặt đường, chỉ trong tích tắc, chiếc xe đã biến mất như có cánh. Bỏ lại đằng sau cảnh tượng Dung Nham hằm hằm bẻ khớp tay kêu răng rắc.

“Ô, Nham Nham về rồi đấy à?” Tình cờ hôm nay Cố Minh Châu cũng qua ăn cơm, “Ơ sao Kỷ Nam đi đâu mà vội thế? Cứ như thể sắp có ai chuẩn bị nhai sống con bé không bằng.” Nhờ phước của Dung Nham mà tiệc cầu hôn của Cố Yên nát như cám, đương nhiên Cố Minh Châu vẫn ghim thù đến tận bây giờ.

Người Dung Nham căm nhất không ai khác chính là mụ này, Dung Nham toan mở miệng đá đểu mấy câu: “Ái chà! Cố Minh Châu...”

Mới khơi màn có thế mà Dung Nham đã lĩnh luôn một cú như trời giáng vào đầu, đau ứa cả nước mắt.

“Cái thằng láo lếu,” Dung Lỗi thu tay về, chau mày, sẵng giọng bảo, “Phải gọi là chị dâu chứ!”

Cố Minh Châu cúi đầu cười khẩy, thế rồi với dáng dấp một bà chị dâu, cô và Dung Lỗi tay trong tay, tình tứ đi vào nhà.

Nhân vật này vừa mới vác mặt về nhà đã bị cả đám người xúm vào bắt nạt, bây giờ chỉ biết ôm cái đầu hẵng còn đau, mặt mày sưng sỉa, hậm hực nắm chặt tay, theo vào nhà.

Trong bữa cơm, Dung Dịch đã hùng hổ lên án hành động xấu tính của chư vị phụ huynh, đồng thời còn nhận được sự thông cảm sâu sắc từ các vị trưởng bối trong nhà. Về phần Dung Nham, từ đầu chí cuối, anh vẫn cắm cúi vào mâm cơm. Thằng lỏi con rách trời rơi xuống này chẳng những đã soán ngôi vị “người nhỏ tuổi nhất nhà” của anh mà nó còn cuỗm đi bao ánh mắt quan tâm chiều chuộng của người lớn trong nhà. Suốt cả buổi tối, thay vì liếc sang thằng con trai thì bố mẹ anh lại hớn hở nói cười với nó.

Nghĩ thân mình vừa trở về sau quãng thời gian lưu vong, người ngợm còn đương rã rời, cái cảnh đời lạc lõng này sao mà bi ai đến thế.

Đối với mọi thành viên trong nhà họ Dung, bữa tối và sau bữa tối là quãng thời gian đáng mong đợi nhất trong một ngày. Cứ thấy đứa cháu ăn liền tù tì một hơi hai bát cơm, sau đó hoạt bát chạy tới chạy lui, ngồi lên đùi ai cũng dõng dạc ngâm mấy câu thơ Đường, tiện thể còn líu lo giải thích theo kiểu ngô nghê - là mọi người rủ nhau ôm bụng cười.

Nhà họ Dung đã trải qua mấy chục năm gò bó, dạo gần đây, bầu không khí mới dễ thở hơn.

Tuy tình tính ngang bướng khó đỡ nhưng Dung Dịch cũng rộng lượng lắm nhé. Lúc nô đùa trong phòng, bất chấp bộ mặt nặng như chì của chú Hai, nó vẫn bám dính lấy đùi chú, vừa ăn hoa quả vừa cười tít mắt.

Dung Nham đã lấy lại phong độ của mình, bước ra khỏi nỗi ám ảnh của việc bị ra rìa, dần dà cũng cảm thấy thằng nhóc này hay ho phết. Cái dáng người lùn một mẩu ấy ngồi loi nhoi duới chân, thỉnh thoảng đá đá mấy cái là nó sẽ phản ứng lại ngay, thú vị ra trò.

Thấy thời gian chẳng còn sớm sủa gì, cũng đến lúc ba người nhà Dung Lỗi phải nói lời tạm biệt, ông cụ Dung nhấc ly trà Phổ Nhĩ, đánh mắt ra hiệu cho con trai cả. Bố Dung Lỗi hắng giọng bảo, “Dạo này tình hình sức khỏe của bố Minh Châu đã tiến triển hơn chưa?”

“Dạ, hiện giờ bác ấy vẫn phải dùng thuốc, định qua một thời gian nữa sẽ làm phẫu thuật ạ.” Ngày hôm qua Dung Lỗi mới đi thăm Cố Bấc Vân về xong, “Bố, mẹ, hay là hôm nào bố mẹ cũng tranh thủ qua viện điều dưỡng thăm bác ấy?”

Bố anh gật đầu, “Phải đi chứ. Nhân tiện bàn việc cưới xin của hai đứa luôn thể.”

Dung Lỗi đã đoán chắc thế nào cũng lái sang vấn đề này, anh quay sang nhìn Cố Minh Châu, nửa đùa nửa thật: “Làm sao bây giờ? Bố mẹ anh cứ bắt vạ phải cưới đây này, hay cứ làm như lời anh nói, mai hai đứa đi giải quyết luôn nhé?”

Cố Minh Châu cũng đáp lại bằng một câu tỉnh queo: “Cuống lên mà làm gì? Con trai lớn tướng thế này rồi, em còn sợ gì anh bỏ của chạy lấy người nữa!”

“Đấy, ông với bố mẹ và chú thím làm chứng nhé, không phải con cố tình dềnh dàng chuyện cưới xin đâu. Vốn con gửi lòng nơi trăng tỏ, nhưng sao trăng lại chiếu rạch nào...” Dung Lỗi cố tình rặn tiếng thở dài sao cho não nề, cốt tạo tiếng cười để lấp liếm vụ này.

Trong lúc cả nhà cười ngặt nghẽo thì chỉ mình Dung Nham là ngứa cổ thở dài, mới mấy ngày vắng nhà đi lánh nạn mà sao sự đời đã khác xưa thế này?

“Dung Nham,” Cố Minh Châu khéo léo lựa lúc chuyển hướng sang Dung Nham, “Sau mới có mấy ngày đã về sớm thế? Không sợ Cố Yên tìm cậu trút giận à?”

“Dào ơi thân cô nàng còn chưa lo xong, hơi đâu đi tìm tôi.” Lại được làm tâm điểm của sự chú ý thành thử Dung Nham có phần hí hửng, cậu chàng làm bộ uể oải đáp, “Chẳng phải Trần Ngộ Bạch đã tung tin rồi đó thôi, hẳn chị cũng biết rồi chứ nhỉ? Phen này nhà họ Phương khó mà tránh được vạ!”

Căn nguyên gốc rễ là bởi Cố Bác Vân không đồng ý để Cố Yên lấy Lương Phi Phàm, nhưng kể cả Lương Phi Phàm có héo hon rầu rĩ đến mấy thì cũng không thể hạch sách bố vợ tương lai được. Trong khi đó, cậu con trai út nhà họ Phương là Phương Diệc Thành vẫn còn nặng tình với Cố Yên. Sẵn cơn bực dọc không biết trút vào ai, Lương Phi Phàm xả luôn xuống đầu nhà họ Phương.

Đáng lẽ ra, Dung Nham còn phải dạt vòm đến dăm tháng nửa năm mới được mãn hạn, nhưng nhờ chuyện này mà được đặc xá về sớm.

Những người đang ngồi đây, ngoại trừ hai vị phu nhân và Đá nhỏ ra, còn lại toàn là người nắm bắt tin tức nhanh nhạy, không ai không biết tình hình căng thẳng dạo gần đây giữa Lương Phi Phàm và nhà họ Phương. Bố Dung Nham đặt nĩa hoa quả xuống, quay sang nói chuyện với bố Dung Lỗi: “Dung Lỗi và Lương Phi Phàm dẫu sao cũng là anh em đồng hao, vai vế có phần đặc biệt. Em thấy nếu đã thế này, hay là anh trở lại làm việc?”

Bố Dung Nham là chính khách, một khi đã nêu ý kiến như thế, chứng tỏ từ trong thâm tâm, ông vẫn luôn coi Cố Minh Châu là con cháu trong nhà, nếu Lương Phi Phàm và nhà họ Dung nổ ra chiến tranh, hiển nhiên nhà họ Dung sẽ đứng về phía Lương Phi Phàm.

Cố Minh Châu đang dở tay bóc quýt, quả tình không tiện chêm lời. Dung Lỗi lấy quả quýt trên tay cô, bỏ vào miệng, vẻ từ tốn bảo, “Cháu thấy chú Hai hẵng xem xét thêm một thời gian nữa đã. Dung Nham còn đương đảm nhiệm chức vị cốt cán bên Lương Thị, bản thân gia đình ta cũng góp mặt trong phe cánh của Lương Phi Phàm, lúc này nhân vật chính còn chưa manh động, mà nhà ta đã rục rịch thì chỉ e khó tránh khỏi miệng lưỡi người đời. Huống hồ, cháu có thể giải quyết việc của Hữu Dung, việc dưỡng bệnh của bố cháu là quan trọng hơn cả thì hẵng cứ để bố cháu nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đã.”

Cách anh nói tuy có vẻ đơn giản nhưng lại có ý tứ thâm sâu, hàm ý muốn bảo “nghêu sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”, quả thật làm người ta phải thắc mắc không biết đằng sau đang ẩn giấu thứ vũ khí bí mật gì.

Ông cụ Dung gật gù tán đồng, bố Dung Lỗi và Dung Nham thấy cụ ông đă bằng lòng, thì cũng không dám ý kiến thêm. Với vai vế nhạy cảm của mình, Cố Minh Châu không đủ tư cách để lên tiếng, đành cắm cúi bóc quýt. Ngón tay anh bất ngờ quẹt qua lòng bàn tay cô, cô giật mình, ngước đầu nhìn lên, song đáp lại cô là một nụ cười ngây thơ vô tội, thế rồi anh cầm quả quýt vừa bóc, đặt lên ngang môi cô, “Sao thế? Khó chịu à?”

Cố Minh Châu sờ nắn mặt mình, đoạn lắc đầu.


Từ ngày theo Merry học việc, phong cách ăn mặc của Nguyễn Hạ càng lúc càng sành điệu. Tầm chiều nay, con bé hẹn Cố Minh Châu đi uống trà, chỉ một chiếc áo gile phối hợp cùng sơ mi trắng đơn giản, quần bò in nhiều hình thù đồng màu với tone trang điểm phơn phớt hồng, nom rất bắt mắt.

Lúc con bé bước lại gần, Cố Minh Châu còn bông lơn bông phèng huýt sáo một đoạn ngắn.

“Chị, chị đợi em lâu chưa?” Nguyễn Hạ ngồi xuống, đoạn ngượng ngùng hỏi, “Chị Lộ Lộ canh me ghê quá, chị ấy yêu cầu toàn bộ bản phác thảo phải hoàn thành trước khi Merry về nước nên dạo này cả nhóm bận không ngẩng mặt lên được!”

“Xưa nay Lộ Hân Nam làm việc luôn đặt nặng vấn đề hoàn mỹ, đâm ra khó tránh khỏi nghiêm khắc, em cố gắng vậy, ở đâu thì cũng phải nhìn thái độ người khác mà làm, vả chăng cũng là vì em.”

Nguyễn Hạ chun mũi lè lưỡi, “So với Merry thì chị Lộ Lộ đã là gì, ít ra chị Lộ Lộ còn chỉ cho bọn em biết mình sai ở đâu, lên cơn xong là thôi. Còn Merry ấy à, cả ngày chị ấy chẳng nói chẳng rằng, có tay nhân viên thiết kế ba lần bị trả lại bản thảo, chị ấy đuổi thẳng cổ luôn.” Cố Minh Châu hơi ngạc nhiên hỏi, “Chị ấy làm gì có quyền quyết định nhân sự nhỉ?”

“Vâng, thì không có, nhưng lại được sếp em ngầm cho phép mà. Huống hồ tay nhân viên kia bị Merry khinh thường thế, xem chừng có vẻ chán chường lắm, không sa thải thì chắc anh ta cũng tự động thôi việc.” Nguyễn Hạ lắc đầu cảm thán nom rất đáng yêu, “Làm bạn với vua như làm bạn với hổ, cả ngày em nhấp nhổm như ngồi trên tổ kiến lửa, chị, chị xem, mắt em thâm sì rồi đây này, áp lực quá đi mất!''

“Phải chú ý kết hợp nghỉ ngơi và làm việc, năng vận động và ăn uống điều độ. Lần sau chị sẽ mang mỹ phẩm dưỡng da cho em, còn trẻ thì phải biết chăm chút giữ gìn, về sau mới đỡ bị lão hóa.” Cố Minh Châu rút PDA ra, ghi lại kẻo quên.

Nguyễn Hạ nhoẻn hàm răng trắng bóc cười hớn hở, “Oh yeah! Bắt chẹt thành công!”

“Em ấy à,” Cố Minh Châu đặt máy PDA xuống, đoạn vỗ vào tay cô, “Cần gì thì cứ bảo chị một câu, chỉ cần chị có, nhất định chị sẽ dành những thứ tốt nhất cho em.”

“Ui đúng là chị gái em! Nếu đã vậy, chị tặng cho em một chàng hoàng tứ bạch mã đi!” Nguyễn Hạ đùa cợt nhõng nhẽo với cô.

Chẳng thể ngờ câu nói bông phèng ấy lại găm đúng chỗ hiểm trong lòng Cố Minh Châu, hồi lâu sau, cô mới mỉm cười gượng gạo.

Nguyễn Hạ lấy làm lạ, bèn hỏi: “Chị, hình như chị có chuyện muốn nói với em phải không ạ? Là chuyện liên quan đến Kevin ạ?”

Người nói thì chẳng có ý gì đâu, vậy mà Cố Minh Châu lại giật thót mình, “Em nói gì cơ?”

“À... không, em thấy hình như chị có chuyện muốn nói với em. Với cả... từ hôm về đến giờ, em chỉ được gặp anh ấy có ba bốn lần! Diên thì lao đầu vào yêu đương, lẽ nào anh ấy cũng vậy sao? Chị, có phải chị biết chuyện gì của anh ấy, đang phân vân không biết có nên nói cho em biết hay không, phải thế không ạ?”

Nguyễn Hạ thật nhạy bén.

Cố Minh Châu uống hớp cà phê, tự trấn tĩnh mình.

“Phải. Tiểu Hạ, chị có chuyện muốn nói với em. Chuyện về Dung Lỗi.”

“Chị cứ nói đi! Em hứa sẽ không nói với ai!” Thông tin về tình địch và chuyện bí mật của người khác là hai thứ có tính kích thích cực cao, thành thử Nguyễn Hạ tỏ ra phấn chấn hơn hẳn.

“Dung Lỗi là bạn thời đại học với chị, bọn chị cùng khóa nhưng không cùng khoa. Thời đó, anh ấy rất nổi bật, đẹp trai, học giỏi, điều kiện gia đình khá giả.” Sau mấy giây do dự, cô bắt đầu chậm rãi kể từ những chỉ tiết râu ria bình thường nhất.

Còn Nguyễn Hạ khi mường tượng ra một chàng trai Dung Lỗi hăng hái năng nổ ngày đó, tự nhiên thấy rạo rực trong lòng, “Giá như em được gặp anh ấy lúc đó nhỉ! Em chưa thấy anh ấy cười vui vẻ bao giờ.” Hình như mỗi lần nhắc đến “người ấy” là cô bé lại tỏ ra dạn dĩ hơn. Thấy thế, Cố Minh Châu càng thêm đắng lòng, “Tiểu Hạ, em thích anh ấy nhiều chừng nào?”

Trước mặt cô, Nguyễn Hạ chẳng có gì phải giấu giếm, con bé phồng má, siết chặt nắm tay, “Thích đến nỗi phải có bằng được thì thôi! Chị, em nhớ hồi xưa, khi chị mới yêu, em từng hỏi chị tình yêu là gì, chị bảo như gặp được một phần không thể tách rời. Lúc đó em ù ù cạc cạc, sau này gặp Kevin rồi em mới hiểu ra. Chị ạ, em vẫn còn trẻ, một năm, mười năm, chứ hai mươi năm, em vẫn đợi được, em sẽ kiên trì đợi cho đến khi mình trở thành một phần không thể tách rời của anh ấy, đến lúc đó, người phụ nữ kia chẳng là gì với em.”

Ánh mắt Cố Minh Châu chợt trở nên xa vời. Nguyễn Hạ thấy chị mình ngồi thừ người thì chau mày gọi, “Chị...”

Cô chưa kịp hỏi sao chị lạ thế thì có tiếng điện thoại chen ngang. Thấy số nhà Dung Lỗi gọi đến, Cố Minh Châu không dám từ chối, cô đành bảo Nguyễn Hạ: “Em đợi chút nhé.”

Nguyễn Hạ vô tư gật đầu.

Vừa nhấc máy lên, cô đá nghe tiếng hốt hoảng của bà Dung ở đầu dây bên kia: “Minh Châu ơi! Cô giáo của Đá nhỏ gọi điện mời phụ huynh lập tức đến ngay bệnh viện nhân dân số một! Thằng bé bị thương ở trường!”

Cố Minh Châu sợ xanh mặt, cô vội vàng hỏi xem thằng bé bị thương cụ thể thế nào, song bà Dung nói, bà chưa kịp đến bệnh viện, không rõ tình hình ra sao. Cố Minh Châu hoang mang tột độ, chỉ trong tích tắc mà những tình huống tưởng tượng tệ hại nhất đã xuất hiện trong đầu, mồ hôi túa ra, lạnh toát cả sống lưng.

“Chị?” Thấy Cố Minh Châu mặt cắt không còn hột máu, Nguyễn Hạ cuống lên hỏi, “Sao thế chị? Xảy ra chuyện gì ạ?”

“Chị... Lúc khác mình nói chuyện tiếp nhé, giờ chị phải đi có việc!” Cố Minh Châu hấp tấp đứng dậy, cầm túi xô ghế lao ngay ra ngoài.

“Ơ! Chị ơi, đồ của chị này!” Nguyễn Hạ cầm chiếc máy PDA bỏ quên trên bàn, luống cuống đuổi theo sau, nhưng ra đến cửa thì Cố Minh Châu đã kịp chui vào một chiếc taxi phóng vút đi.


Taxi dừng trước cổng bệnh viện, Cố Minh Châu quẳng lại tờ một trăm tệ rồi cuống cuồng xuống xe.

Bàn chân cô dợm đặt lên bậc thềm tam cấp, cùng lúc một tiếng phanh rít chói tai từ phía sau vọng đến, chiếc Cayenne màu bạc đỗ xịch lại, liền đó cánh cửa mở toang, một chàng trai tuấn tú khoác trên mình áo măng tô màu đen bước xuống xe.

“Đá...” Khóe mắt cô đỏ hoe khi thấy Dung Lỗi, tay chân mình mấy cũng bủn rủn chực khuỵu xuống.

Dung Lỗi xoa mặt cô, kéo cô vào lòng mình, “Đừng sợ, có anh đây rồi. Chúng mình vào đó xem thế nào đã.” Cố Minh Châu sụt sịt, gật đầu.

Những người có liên quan đã đứng đợi từ lâu, họ dẫn hai người lên phòng bệnh dành cho cán bộ ở tầng mười bảy.

Đứng trong thang máy mà hai chân cô bủn rủn, gần như phải ngả vào người Dung Lỗi. Có anh đứng cạnh bên vào lúc này làm cô càng trở nên yếu đuối, chỉ muốn dựa dẫm vào anh.

Dung Lỗi nhận được điện thoại liền tức tốc đến ngay, cũng như cô, anh không rõ con trai bị thương ra sao, nhưng trông cô thế này quả thật làm anh quặn lòng, “Dung Dịch là đứa nhanh nhẹn, chắc không sao đâu.”

“Em...” Cố Minh Châu nói trong nghẹn ngào, “Đáng lẽ hằng ngày em phải chăm chút nó nhiều hơn.”

Dung Lỗi chẳng biết phải làm sao; đành hôn phớt lên trán cô, “Sau này em hẵng dành thời gian ở bên con, chúng ta vẫn còn mấy chục năm cơ mà.”

Cố Minh Châu ôm chầm lấy anh trong nỗi bất an.

Cửa thang máy bật mở, cánh tay Dung Lỗi siết mạnh, anh dìu cô tiến về phía trước. Bà Dung đang đứng đợi trước cửa phòng bệnh, thấy con dâu và con trai hớt hải xuất hiện với bộ mặt hoang mang, từ đằng xa bà đã ân cần giái thích: “Đá nhỏ không sao, chỉ bị bong gân ngón trỏ tay phải thôi, không có gì đáng lo, không sao cả rồi!”

Nghe thấy thế, Cố Minh Châu liền thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ trong tích tắc dường như những tia sáng âm u xung quanh chợt bừng sáng lên. Suốt dọc đường cô cứ nín thở đến mức đau nhói, giờ đây mới điều chỉnh lại hô hấp, cô cầm tay bà Dung, “Chắc bác lo lắm phải không ạ?”

“Ừ!” Tròng mắt bà đó hoe, “Cháu không biết chứ, lúc đến đây, bác còn căng thẳng hơn cả lúc sinh Dung Lỗi!”

Dung Lỗi cũng thở phào, một tay ôm chặt Cố Minh Châu, tay kia ôm vai mẹ an ủi, “Dung Dịch đang ở trong đó hả mẹ?”

Bà Dung gật đầu, “Đứa khác mới phải nhập viện, không phải Dung Dịch nhà mình. Bọn nhỏ đánh nhau, bây giờ hai đứa kia cũng ở trong đó. Các con vào đi.”

Trong phòng bệnh có mấy người đang đứng, bao gồm cô giáo chủ nhiệm, các thầy cô ở trường, thậm chí cả hiệu trưởng cũng có mặt và một người đàn ông hói đầu, trạc ngoài sáu mươi đang thì thầm cười nói với bố Dung Lỗi. Bất ngờ hơn cả đó là sự xuất hiện của Chung Tiềm và Duệ Duệ, Chung Tiềm đang ngồi xổm nói gì đó khiến thằng bé cau có mặt mày.

Trên giường có một đứa trẻ đang nằm, song không phải Dung Dịch. Cố Minh Châu ngoái đầu tìm, thì ra cậu quý tử nhà cô đang ngồi đung đưa chân trên ghế sofa kê sát tường. Hai tay hì hụi bóc quýt, ngón trỏ tay phải được quấn một lớp bông băng dày cộp, cộm lên, nhưng không thể ngăn được thằng bé bỏ múi quýt ngọt lịm mọng nước vào miệng, nhai ngon lành.

“Bố, mẹ!” Thấy bố mẹ đã đến, Dung Dịch lập tức nhoẻn miệng cười xun xoe.

Dung Lỗi cúi xuống bế con lên, Cố Minh Châu nhéo mũi nó một cái rồi nhấc ngón tay bị băng bó lên xem. Thực tình mà nói, mới rồi Dung Lỗi cũng sợ xanh mặt, bây giờ thấy con bình an vô sự, anh liền cắn má nó mấy phát, làm thằng bé bật cười khanh khách.

“Đau không?” Cố Minh Châu hỏi con.

Cu cậu thấy mẹ có vẻ giận, nó bèn chớp mắt, đoạn trả lời bằng giọng dõng dạc đầy quả cảm: “Không hề đau ạ! Con là hòn đá nhỏ kiên cường mà lại!”

“Con ấy à!” Cố Minh Châu tươi cười nhéo mũi con trai, Dung Dịch lắc lư cái đầu, dụi vào vai bố làm trò nhõng nhẽo.

“Dung Lỗi, Minh Châu, hai đứa qua đây chào bác Thi một câu.” Ông Dung gọi con trai và con dâu lại.

Dung Lỗi thả con trai xuống, kéo tay Cố Minh Châu qua đằng đó chào hói. Sẵn chỗ quen biết nên chỉ một chốc sau, Dung Lỗi đã bắt đầu trò chuyện rôm rả.

Cố Minh Châu lặng lẽ rút lui, bước đến bên giường bệnh, chỗ cô giáo đang đứng: “Chào cô Vương, xin hỏi ở trường Dung Dịch đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Cô giáo đã luống năm mươi này rất tự nhiên giới thiệu một cô nhóc béo mập đang nằm truyền dịch trên giường bệnh với Cố Minh Châu, “Đây là em Thi Vương, học ở lớp bên cạnh. Chiều nay, trong giờ ra chơi, lớp tôi và lớp kế cùng dùng chung một sân. Em Thi Vương và em Cao Duệ là bạn học cùng lớp, hình như giữa hai em... đã xảy ra xích mích nho nhỏ. Bởi Dung Dịch là bạn thân với Cao Duệ... nên Dung Dịch đã lao vào đánh Thi Vương... Tôi thành thực xin lỗi chị! Tất cả là do chúng tôi chưa làm tốt nhiệm vụ của mình! Chúng tôi rất lấy làm tiếc khi để phụ huynh học sinh phải lo lắng!”

Dĩ nhiên Cố Minh Châu hiểu đây đâu phải lỗi của cô giáo, “Sao cô lại nói vậy, cô đã vất vả nhiều rồi. Là do Dung Dịch nhà chúng tôi nghịch ngợm làm phiền lòng các cô.”

Nghe Cố Minh Châu nói vẻ chân thành, cô Vương lấy làm cảm động, bèn trò chuyện với cô thêm một lúc nữa.

Theo lời cô giáo kể thì gia đình nhà Thi Vương cũng có tiếng tăm, vả lại thương tích của Thi Vương nghiêm trọng hơn Dung Dịch. Cô Vương mong phụ huynh hai bên sẽ giải quyết trong êm thấm, không làm to chuyện. Bằng không với tư cách là người đứng giữa, nhà trường sẽ rất khó xử vì chẳng dám làm mếch lòng bên nào cả.

Người đàn ông hói đầu kia là ông nội của Thi Vương, đồng thời cũng là chỗ quen biết với bố Dung Lỗi. Cố Minh Châu tự nhủ, chuyện này ắt không đến lượt lớp con cháu như bọn cô phải đứng ra giải quyết, cô bèn sang chào hỏi Chung Tiềm. Ngoảnh lại thấy cô, Duệ Duệ lập tức bổ nhào vào lòng cô, khuôn mặt nhỏ xíu ngước nhìn lên với nụ cười tươi roi rói.

Chung Tiềm nói đùa với Cố Minh Châu: “Nghe bảo có hai em nam và một em nữ bị thương, anh còn tưởng hai đứa nó ghen tuông gì, ai ngờ đâu vì Duệ Duệ nhà anh mà con trai cô lại đi đánh ghen với người ta!”

Cố Minh Châu bật cười, “Duệ Duệ này, Đá nhỏ giải nguy cho con hả? Sao con lại yếu đuối thế nhỉ, con trai mà lại thua con gái à?”

Duệ Duệ đang cúi đầu nghịch tóc Cố Minh Châu, nghe cô nói vậy, nó liền hậm hực bịt miệng cô lại, không cho cô nói nữa.

Chung Tiềm thuật lại đầu đuôi ngọn ngành những gì anh đã tìm hiểu từ phía Duệ Duệ - cho Cố Minh Châu nghe.

Thì ra Thi Vương ở lớp bên bắt nạt Duệ Duệ, Dung Dịch biết chuyện liền bênh Duệ Duệ.

Duệ Duệ và Dung Dịch lớn lên cùng nhau, một đứa hoạt bát nhanh nhảu, đứa kia thông minh nhưng trầm tính, ít nói. Tuy Thi Vương nhỉnh hơn hai đứa cả một cái đầu nhưng vẫn bị hai đứa hợp sức làm cho điên lên.

Vào lúc đôi bên đang hăng máu nhất thì Thi Vương bị vướng chân, ngã cái oạch xuống người Dung Dịch và Duệ Duệ. Khi đó, ngón tay Dung Dịch vô tình cào vào mặt Duệ Duệ làm xước một đoạn dưới mắt trái thằng bé, còn Dung Lỗi thì bị bong gân ngón trỏ.

Rõ ràng Thi Vương gây sự trước nhưng chẳng hiểu cớ làm sao lại thành ra người bị thương nặng nhất, đến nỗi vết rách da to tưởng ở cẳng chân chảy máu dầm dề không ngừng.

Ba đứa cùng bị thương, thi nhau khóc ầm cả lên. Thầy cô giáo cuống cuồng đưa cả lũ đến bệnh viện rồi gọi điện thông báo cho phụ huynh học sinh.

“Mẹ!” Dung Dịch đang ngồi ăn quýt ở đằng kia, thấy mẹ cưng nựng Duệ Duệ, chẳng rõ đang cười nói gì mà vui thế, làm thằng bé ghét ra mặt, “Mẹ qua đây đi!”

Cố Minh Châu bế Duệ Duệ, ngồi xuống cạnh con trai, “Sao thế?” “Mẹ, tay con đau!” Dung Dịch giơ ngón trỏ được băng tròn như một quá bóng màu trắng lên, làm bộ ấm ức tội nghiệp lắm.

Cố Minh Châu nghĩ bụng, kể từ lúc về nước đến giờ, Dung Dịch được chiều quá đâm hư, thích nhõng nhẽo, và hay làm mình làm mẩy hơn trước, cô phải dạy lại con mới được.

Lúc đó, Cố Minh Châu lập tức đanh mặt bảo, “Dung Dịch, mẹ rất không hài lòng với thái độ của con ngày hôm nay. Trường lớp là nơi để học tập, chứ không phải chỗ để con đánh nhau!”

“Nhưng lúc tan học thì ông bà nội nó đến đón mất rồi, sao con tìm được nó chứ!” Sau một hồi ngẫm ngợi, thằng bé nghiêng đầu trả lời.

Dung Lỗi đang nói chuyện điện thoại, nghe con trai nói thế liền phì cười. Anh xoa đầu thằng bé, đoạn cúi xuống, kề tai Cố Minh Châu nói: “Anh có tí việc, phải ra ngoài một lát.”

Đang mải suy nghĩ nên dạy dỗ con thế nào nên cô cũng không mấy bận tâm chuyện Dung Lỗi. Song Dung Lỗi chưa đi ngay, đột nhiên anh cúi đầu thơm chụt lên trán cô. Cố Minh Châu né về sau, đánh anh một cái, lúc này anh mới bịn rịn ra ngoài.

Cố Minh Châu tiếp tục giáo huấn con trai: “Ý mẹ là, đáng nhẽ Dung Dịch không nên đánh nhau! Bạn Thi Vương là con gái, con là con trai, sao con có thế ỷ mạnh hiếp yếu như thế được?!”

Giọng cô cao vút, còn Dung Dịch lại cứng họng ngay tức thì.

Duệ Duệ ném cái nhìn đanh thép về phía cô bạn to con đang nằm trên giường, nó buông ra ba từ rất đơn giản và lạnh lùng: “Ai mạnh chứ?”

Dung Dịch như bừng tỉnh, hiểu ý thằng bạn, nó liền vỗ tay, gào lên: “Đấy! Nó cao hơn con, lại còn béo hơn con nữa chứ!”

Giọng hai đứa lanh lảnh, lại thêm cái trò kẻ tung người hứng rõ lành nghề, khiến cả phòng đều nghe rõ mồn một, tức thì ai nấy đều nín bặt.

Thi Vương tội nghiệp bị thương nằm trên giường cũng nghe thấy, thoạt đầu con bé trợn mắt, thế rồi nhanh như chớp, mồm nó nhẹt ra, cuối cùng là bật khóc thành tiếng.

Ông nội cửa Thi Vương tỏ vé xót xa, dỗ cháu gái.

Cố Minh Châu bối rối lườm Dung Dịch.

Ai ngờ thằng nhỏ bướng bỉnh không chịu nhận sai. Thay vì tỏ ra sợ mẹ, nó lại ưỡn lưng vênh mặt, được đằng chân lân đằng đầu, gào tướng lên với cô: “Con không sai!”

Cố Minh Châu giận lắm, cô giương tay làm bộ đánh đòn để dọa nó.

Thật ra trình độ của Dung Dịch cũng chỉ đến thế mà thôi, thấy sượng mặt nên cũng ngoạc mồm khóc lên ngằn ngặt.

Bà Dung xót cháu, liền vội vã chạy lại, ôm chầm lấy thằng cháu đích tôn, dỗ ngon dỗ ngọt.

Cố Minh Châu nghĩ bụng mình đang dạy con, cụ chạy ra bênh cháu rõ hoài công cô. Nhưng mẹ Dung Lỗi là bậc trưởng bối, cô không tiện nói, chỉ đành trừng mắt với con.

Dung Dịch khóc một chặp rồi len lén nhìn, thấy mẹ trợn mắt với mình, thái độ vẫn giận dữ lắm, nó bèn hậm hực co vòi rúc vào lòng bà nội.

Bà nội càng thương nó hơn, ánh mắt bà nhìn Cố Minh Châu ra điều trách cứ. Tự nhiên bầu không khí có phần ngột ngạt.

Ông Dung và ông nội Thi Vương là bạn bè đã nhiều năm, lúc này mới lên tiếng giảng hòa, một ông bảo: “Chà chà, bác Dung này, bác có thằng cháu dễ thương thật, nhỏ mà lém ghê cơ! Haha!”

Ông Dung cũng bật cười, “Cháu nhà ông một chọi hai cũng lợi hại phết! Tôi thích rồi đấy, hay là hai nhà chúng ta kết thông gia đi.”

Ông nội Thi Vương phá lên cười, vừa xoa đầu cháu gái vừa dỗ dành: “Tiểu Bát này, ông nội cho cháu đính hôn với Dung Dịch nhé, có thích không?”

Thi Vương đang rầu rĩ ủ dột, nghe thấy thế liền nín bặt, nước mắt nước mũi giàn giụa, há hốc mồm nhìn sang cậu bạn Dung Dịch đẹp trai ngời ngời.

Bắt gặp ánh mắt của con bé, đột nhiên Dung Lỗi nổi đóa, khóc thét lên, “... Không không! Thà lấy Duệ Duệ còn hơn lấy nó!”

Phàm là con gái, chẳng đứa nào có thể chịu nổi đòn sỉ nhục nặng nề này! Và thế là Thi Vương lại bật khóc nức nở.

Chương 16: Anh muốn con gái! Sinh cho anh đứa con gái

Sắp đến bữa tối, Thi Vương truyền dịch xong thì ai về nhà nấy. Bố Dung Lỗi bồng thằng cháu, mẹ anh đi đằng sau dỗ dành nó, tuột lại sau cùng là Cố Minh Châu, mọi người đang chuẩn bị về nhà họ Dung ăn tối.

Cả nhà xuống lầu đợi tài xế đánh xe qua, lúc ra đến cổng thì gặp Dung Lỗi hớt hải chạy lại, Cố Minh Châu bèn leo lên xe anh.

Về đến nhà, lúc xuống xe, Dung Lỗi lấy máy PDA từ ghế sau đưa cho Cố Minh Châu. Thoạt nhận ra đồ của mình, cô thốt lên “Ơ?” rồi lục tìm trong túi, “Sao lại ở chỗ anh nhỉ?”

Dung Lỗi cười, nựng tai cô, “Em đấy, cái tật đi đâu quên đấy không bỏ được!”

Lúc đó bố mẹ Dung Lỗi và Đá nhỏ cũng vừa về đến nhà, ông cụ và dì Vi ngồi ngóng thằng cháu nãy giờ, nghe tiếng xe liền vội chạy ra đón. Bỗng dưng câu chuyện bị gián đoạn, đâm ra Cố Minh Châu cũng quên béng không hỏi Dung Lỗi đã xảy ra chuyện gì.

Kể từ lúc về nhà, cái cảm giác bực bội cứ bám riết lấy Dung Dịch, bằng chứng là nó dám phớt lờ ngó lơ với cả Cố Minh Châu. Cơm nước xong xuôi, cả nhà ba người về căn hộ của Dung Lỗi, Cố Minh Châu đưa nó đi tắm theo thường lệ, ai ngờ thằng nhỏ lại nhanh chân chui tọt vào nhà tắm rồi khóa trái cửa từ bên trong với quyết tâm thà chết chứ nhất định không đầu hàng.

Sau một hồi đôi co qua cánh cửa, cuộc đàm phán đã mau chóng đi đến hồi đổ bể.

Cố Minh Châu tức điên lên được, cô đập cửa rầm rầm. Ở trong, thằng bé la lên nhặng xị: “Bố ơi cứu con.”

Dung Lỗi bị gọi đích danh thì đành chạy qua giúp hai mẹ con nó giảng hòa. Chỉ bằng một cánh tay, anh đã kẹp chặt cô dưới nách, không cho cô đạp cửa điên cuồng nữa. Anh cười gõ cửa, lựa lời khuyên con trai hãy mau đầu hàng.

Cố Minh Châu tức tối cắn Dung Lỗi tới tấp, cô thụi vào người anh như thụi vào một bao cát, “Đều tại anh cả đấy! Giống anh như đúc cả đấy! Ương như ối! Bướng như bừa! Đồ mắc dịch! Hai bố con nhà anh là cái đồ mắc dịch!”

“Vâng vâng vâng, chỉ tại anh cấy nhầm gene lặn, chứ bà xã dịu dàng thùy mị, lòng đa sầu đa cảm, là mẫu thục nữ điển hình!” Dung Lỗi cười tít cả mắt.

“À ha!” Trong nhà tắm vọng ra tiếng phản đối.

“Dung, Dịch! Có vác cái mặt ra đây không thì bảo! Ngay, lập, tức, right now! Hay là thích mẹ cho một trận tuốt xác nào!” Cố Minh Châu như bốc hỏa lên đầu.

Biết đã chạm vía Nữ hoàng nên thằng nhỏ im re, không dám ho he nửa lời. Dung Lỗi cười ngặt nghẽo rồi bế xốc cô vợ đang vùng vằng lên vai, kế đó, anh gõ cửa nhà tắm bảo, “Bố và mẹ con cần bàn chuyện riêng giữa người lớn với nhau. Con tắm xong thì nhớ uống sữa rồi đi ngủ ngay nhé. Rời phòng ngủ quá nứa bước chân là chết ráng chịu đó, nghe chưa?”

“YES SIR!” Dung Dịch rướn giọng đáp lại lời bố.

Lúc điên lên thì Cố Minh Châu đích thị là một con mèo hoang, không chệch đi đâu được.

Dung Lỗi khuân con mèo hoang này vào buồng ngủ nhỏ, trong quá trình vận chuyển, bắp đùi anh đã dính chấu mấy vết cào rát da của cô.

“Thôi nào, thôi nào” Anh ấn Cố Minh Châu xuống giường, “Hôm nay em sao thế, tính dỡ nhà à?”

“Sao mấy người toàn một giuộc với nhau vậy!” Cố Minh Châu dấm dẳng, “Dung Dịch nó đã khó bảo thì chớ, nhà anh lại còn ra sức chiều nó, mới rồi lúc ở bệnh viện, trước mặt phụ huynh con bé kia, em mới mắng nó hai câu, mẹ anh lại còn lườm em! Sau này làm sao em dạy được con?!”

Dung Lỗi sửng sốt, “ối trời!”

Cố Minh Châu nghĩ bụng anh sẽ đứng về phe mình, cô bĩu môi hừ mũi, “ối cái gì?”

“Anh cứ tướng, chỉ những gã xúi quẩy lấy phải bà vợ chằn lửa mới bị kẹt giữa hai đầu chiến tuyến là mẹ và vợ, chẳng ngờ... ờ, em cũng biết rồi đấy.” Dung Lỗi ngắt câu rất đúng lúc.

Cố Minh Châu nheo mắt, “Em không hiểu. Anh giải thích rõ-ra- xem-nào!” Nói rồi cô chồm dậy, bóp cổ Dung Lỗi, ra sức lắc giật. Dung Lỗi cũng làm bộ trợn mắt tắt thở rất kịch.

Tuy đã trút giận lên đầu anh nhưng Cố Minh Châu vẫn thấy bực bội khó chịu, “Anh nói xem! Chẳng nhẽ việc Dung Dịch đánh nhau ở trường là đúng à? Em mắng, nó cãi chày cãi cối! Mẹ anh thì bênh nó chằm chặp, về sau lại còn dỗi em nữa chứ!”

Dung Lỗi xoãi tay xoãi chân nằm phịch xuống giường, tiện ôm cô vào lòng vỗ về, “Sau này bao giờ Dung Dịch trưởng thành, đột nhiên có một ngày, nó dẫn một đứa trẻ về, bảo với em: mẹ, đây là con con, cũng là cháu mẹ. Lúc đó em sẽ hiểu vì sao mẹ anh lại chiều nó thế.”

Cố Minh Châu nghe xong càng ấm ức hơn, “Thích bới móc chuyện cũ hả?! Vì một sai lầm này mà em không được phép ngẩng mặt với đời chứ gì?! Đã thế từ nay, chuyện con cái em không thèm quan tâm nữa! Anh thích dạy thế nào thì dạy! Mặc xác anh!”

Dung Lỗi thở dài, anh kéo cô lại rồi lật người nằm đè lên cô, “Ỉn con này, em khai thật đi, em mang bầu rồi đúng không? Sao tự dưng lại nóng nảy gắt gỏng thế này?”

Cố Minh Châu là người nhạy bén, anh đã xuống nước nhường cô thì cô cũng chẳng buồn đôi co với anh làm gì nữa. Đôi gò má ửng hồng, cô quắc mắt nhìn anh, “Anh nằm mơ à! Sinh một đứa chưa đủ mệt đấy chắc!”

“Được rồi được rồi... Nào, bây giờ em bình tĩnh lại rồi thì mình nói chuyện nhé. Thứ nhất, dạy con là lẽ đương nhiên, nhưng tình hình là, có phải bố mẹ anh chưa từng nuôi trẻ con đâu, em xem, anh xuất chúng thế này... Này; em làm gì đấy, văng nước bọt vào mặt anh rồi?” Dung Lỗi lau mặt, mới rồi Cố Minh Châu không nén được phì cười.

“Hai là, em thấy mẹ anh sai trong khi mẹ cũng không đồng tình với cách dạy con của em. Đây là vấn đề nghiêm túc, em và mẹ nên nói chuyện thân tình cởi mở một lần xem sao. Anh tin chắc, hai người phụ nữ xuất sắc của nhà ta sẽ tìm được hướng đi chung trong chuyện này.”

“Thà anh bảo, anh không muốn dính đến chuyện này, nói thế cho nhanh.” Cố Minh Châu lạnh nhạt lật tẩy anh.

Dung Lỗi không nén được mình phải cắn môi cô một cái, “Gớm chưa kìa!”

“Giờ nói vấn đề quan trọng nhất, từ xưa đến nay anh chưa từng có ý định bới móc chuyện cũ. Ân oán nhập nhằng giữa chúng ta đá giải quyết xong từ lâu rồi, từ ngày Dung Dịch trở về, anh không còn muốn tính toán thù hằn gì với em nữa. Em sinh con cho anh, với tư cách là bố đứa bé và cũng là người đàn ông của em, anh sẽ nỗ lực gánh vác mọi trách nhiệm.”

“Sau này, anh cho em một giới hạn nhất định, em ngoan ngoãn ở trong đó cho anh. Với giới hạn đó, em thích làm gì thì làm, lừa anh, giấu giếm anh sao cũng được. Nhưng vượt quá giới hạn đó - anh sẽ cho em biết tay!” Tay anh nhéo vào ngực cô rõ đau, lời lẽ sặc mùi bạo lực, “Ỉn ngố bị ăn đòn mấy chục lần chắc cũng phải biết điều hơn rồi chứ nhỉ?”

Anh nói làm cô thấy nao nao trong dạ, thân mình cũng mềm nhũn, cô há miệng cắn cằm anh, anh xuýt xoa thành tiếng, kế đó cô còn bịn rịn liếm môi, nhìn anh bằng ánh mắt lúng liếng như trêu ngươi.

Dung Lỗi thấy rạo rực trong người và rồi anh vồ vập lột trần cô như một con cọp đói mồi.

“Dung Dịch chưa ngủ đâu!” Cố Minh Châu ỡm ờ đánh anh lấy lệ.

Anh kéo cô ra mép giường rồi bế bống lên. Cố Minh Châu thẹn thò đánh anh, liền bị anh ấn vào tường thế rồi bất thình lình vọt vào. Anh vừa đi vừa mơn trớn, cô chỉ đánh được mấy cái đã oải. Dung Lỗi ôm cô ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng xoay cô hướng mặt ra phía ngoài, tay anh giữ chặt bờ eo thon, chỉ cô từng động tác nhấp nhổm lên xuống.

Vào lúc kích thích nhất, Cố Minh Châu ra sức ngửa người về đằng sau, nghiêng đầu, môi kề môi, trao anh những nụ hôn nóng bỏng đến ngất ngây.

Trải qua khoảng thời gian tưởng như dài bằng cả thế kỷ, cô dần dần tỉnh lại sau cơn đê mê chất ngất chỉ một màu trắng xóa, khuôn mặt bơ phờ cùng nhịp thở dồn dập hổn hển, người bải hoải nằm vật ra.

Cuối cùng thì thế giới đã hiện ra trước mắt cô, sau pha ầm ĩ vừa rồi, khuôn mặt đẹp trai hơn hớn của Dung Lỗi nom ngứa mắt kinh khủng.

“Á à mưu sát chồng!” Trước ngực Dung Lỗi hằn lên hai vết đỏ do bị cô véo, cả người theo đà đổ ập xuống.

Trọng lượng cơ thể cộng với góc độ đã khiến rất nhiều chỗ bị lấp đầy chỉ trong nháy mắt. Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, Cố Minh Châu chỉ còn nước hét lên, suýt thì ngất lịm.

Mãi một lúc sau, Cố Minh Châu mới hoàn hồn, bụng dưới căng lên tê buốt kèm theo cái nhoi nhói như chực nố tung, Cố Minh Châu đấm thùm thụp vào người đang đè lên mình, nức nở bảo: “Rút ra mau! Đau chết đi được!”

“Không ra đấy!” Anh ôm chặt cô trong cơn sung sướng tột cùng, bàn tay ấn lên phần bụng đang căng phồng của cô, “Ỉn ơi... sinh thêm cho anh một đứa con gái nhé? Anh thích con gái...”

Mình mấy cô mềm nhũn như cọng bún, bờ môi sưng đỏ, đôi mắt long lanh nhòa nước, chỉ một cái liếc nhìn đã làm Dung Lỗi tê dại đến nửa thần hồn, khiến anh lại bắt đầu rục rịch không yên. Cố Minh Châu nhõng nhẽo đấm anh loạn xạ, “Miễn đi! Sinh con gái để sau này nó bị cái ngữ đàn ông xấu xa như anh bắt nạt à! Anh toàn bắt nạt em thôi!”

Bấp chấp mọi cú đấm của cô, anh vẫn trả lời hết sức nghiêm túc: “Làm gì có chuyện đó... không phải thằng đàn ông nào cũng dai sức như anh đâu.”

“Đồ trơ trẽn!” Cố Minh Châu hằm hè lườm anh, đáp lại cô là những nụ hôn bất ngờ, nửa liếm láp nửa nhai cắn phủ khắp cơ thể đã rã rời.

Đêm đó, Cố Minh Châu được Dung Lỗi lôi ra thử nghiệm mọi tư thế từ khiêu khích nhất cho đến xấu hố nhất, mãi đến tận khuya. Sau cùng, anh rạp người trên tấm lưng mịn màng trơn láng của cô, anh đã đưa cô đi đến tận cùng của khoái cảm trong hơi thở dồn dập đứt quãng.

Cố Minh Châu mệt đến nỗi ngón tay cũng không nhấc lên nối, và thế là quên khuấy mất không hỏi vì sao máy PDA của mình lại ở chỗ anh.


Mâu thuẫn giữa Lương Phi Phàm và nhà họ Phương ngày càng gay gắt, một khi đã bùng nổ thì thảm cánh chỉ có thể là đôi bên cùng tan nát, buộc lòng Cố Minh Châu phải chạy qua chạy lại làm người hòa giải, có lúc bận đến không ngẩng mặt lên được.

Sau đó ít lâu, cô nhờ người xách một bộ mỹ phẩm từ nước ngoài về tặng Nguyễn Hạ, nhưng do công việc lu bù, cô bèn nhờ Trình Quang mang qua cho con bé.

Cũng bởi lu bù nên cô đã bỏ lỡ vẻ mặt phức tạp ngập ngừng như muốn nói của Trình Quang lúc cậu quay về báo cáo tình hình.


Ngày bà ngoại ra đi, thành phố C trở gió to.

Hôm ấy Dung Lỗi đang bận đàm phán một hợp đồng quan trọng ở vùng bên. Hơn tám giờ sáng, Dung Lỗi hay tin lập tức gọi điện cho Cố Minh Châu. Ở đầu dây bên kia, giọng cô vẫn hết sức bình tĩnh, “Em đang chuẩn bị qua đó, Lương Phi Phàm đã cứ người đến phụ giúp, tạm thời không cần gì cả, anh cứ yên tâm làm việc đi, không phải quay về đâu.”

Dung Lỗi ậm ừ, rồi hỏi, “Em không sao chứ?”

“Không sao, anh đừng lo.” Cố Minh Châu trả lời dứt khoát ngắn gọn.

Tám rưỡi, trợ lý vào nhắc anh cuộc họp sắp bắt đầu. Dung Lỗi cầm theo tài liệu, vừa đi vừa bàn bạc một số vấn đề quan trọng cần chú ý trong cuộc đàm phán sắp tới với nhân viên cấp dưới. Cánh cửa phòng họp đã hiện ra ngay trước mắt, đột nhiên anh chững lại.

“Thưa giám đốc Dung?” Trướng phòng khẽ nhắc.

Sau mấy giây trầm ngâm, anh giao toàn bộ tài liệu cho cấp dưới đi đằng sau, “Cứ cố gắng hết mình, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Việc ở đây giao cho các anh, tôi có việc phải đi gấp.” Nói rồi anh lập tức bỏ đi.

Chiều về đến thành phố C, trên đường đi, Dung Lỗi đã gọi Diên, xe anh về tới đầu làng cũng là lúc Diên và Hải Đường đến nơi.

Còn cách nhà bà ngoại một quãng xa nhưng xe không tài nào chen vào được, con đường làng nhỏ hẹp đỗ chật ních xế hộp hạng sang.

Dung Lỗi và Diên đành xuống xe đi bộ vào, dọc đường gặp không ít nhân viên đeo thẻ của Lương Thị.

Tiến vào sân nhà, bàn thờ được lập ở gian trong với hai màu đen trắng, trang nghiêm mà tao nhã. Vừa bước chân vào cửa có thể thấy ngay di ảnh bà đang đặt trên bàn. Bà cụ trong tấm ảnh có nụ cười hiền hậu trìu mến, khiến bất kỳ ai đến phúng điếu cũng không khỏi thắt lòng.

Việc hiếu do ba cô cháu gái bên ngoại đứng ra tổ chức, vị trí túc trực linh cữu xếp ba chiếc ghế nhưng lúc này chỉ thấy mình Nguyễn Hạ mặc áo tang quỳ đó đốt tiền vàng, mắt đó hoe sưng húp, vẻ mặt ngây dại.

Diên và Dung Lỗi lần lượt tiến vào, khom mình trước di ảnh bà. Nguyễn Hạ đứng dậy đáp lễ.

Viếng xong, Diên lặng lẽ trao Nguyễn Hạ một cái ôm, những giọt nước mắt cô bé kìm nén bấy lâu cũng chợt vỡ òa.

Dung Lỗi đứng bên, xoa đầu cô, thì thầm an ủi: “Bà ra đi nhẹ nhàng, thanh thản đó là phúc đức của bà, em đừng quá đau buồn.” Nguyễn Hạ gật đầu, nhưng nước mắt vẫn đua nhau trào ra.

Dung Lỗi lấy khăn tay của mình đưa cô bé, xoa đầu rồi hói: “Sao chỉ có mình em ở đây? Chị Minh Châu đâu?”

Nguyễn Hạ ngước lên nhìn anh hồi lâu, nước mắt xâu thành chuỗi tuôn rơi, lúc lên tiếng thì giọng đã khản đặc: “Mới rồi chị còn ở đây... nhưng chị bảo muốn ra ngoài cho thoáng.”

Lòng anh thắt lại. Anh vỗ vai Nguyễn Hạ, nói dăm câu an ủi rồi để Diên ở lại, còn mình ra ngoài tìm Cố Minh Châu.

Hỏi thăm mấy nhân viên của Lương Thị, anh mới biết đường ra sau vườn. Từ đằng xa, anh thấy cô đứng trước hàng rào, day lưng về phía anh, bóng dáng ấy lẻ loi sầu muộn xiết bao. Cô hơi ngẩng đầu trông lên khung trời trong veo, ngón tay kẹp điếu thuốc đương cháy dở.

Khói xanh vấn vít tỏa bay, sợi khói lẻ loi tan loãng vào khoảng không trống trải, không hình hài, không âm thanh tựa nỗi đau câm lặng trong lòng cô.

“Chẳng phải em đã bảo anh đừng về còn gì ?” Nghe sau lưng có tiếng bước chân, cô bèn ngoảnh lại, thấy Dung Lỗi, cô bình thản nở nụ cười rồi lại quay đi.

“Cứ nghĩ đến cảnh em trốn ra đây, gặm nhấm nỗi buồn một mình như thế này là anh không còn tâm trí nào làm việc.” Dung Lỗi nhẹ nhàng nói.

Cố Minh Châu ngẩn người, tay đưa lên môi như một phản xạ tự nhiên. Điếu thuốc bị anh chộp lấy, quẳng xuống đất, dập tắt ngúm.

Cô trợn mắt nhìn anh, ngẫm ngợi rồi hói: “Gặp Nguyễn Hạ chưa? An ủi con bé mấy câu... nửa đêm qua nó giật mình tỉnh giấc, qua phòng bà ngoại xem thì bà đã... đi rồi... Con bé đau lòng lắm.”

Cô ậm à ậm ừ nói mãi, chỉ khi bắt gặp ánh mắt của Dung Lỗi nhìn xoáy vào mình, cô mới nín bặt, vẻ mặt có phần hoang mang.

Lúc ấy, vòng tay anh mở ra với cô, “Lại đây nào,” giọng anh bình tĩnh và kiên định.

Cố Minh Châu nghe mắt mình cay xè, thế rồi mau chóng khỏa lấp bằng nụ cười gượng gạo, “Làm gì...”

Bằng giọng nói đầy dịu dàng và trìu mến, anh nhắc lại lời mình: “Lại đây... ỉn ngố.”

Đó là câu nói nặng nề nhất, nhất, nhất, nhất trên đời này, chỉ trong tích tắc mà Cố Minh Châu như sụp xuống.

Cô ngã vào lòng anh, áp mặt lên lồng ngực anh, nước mắt cứ thế đua nhau trào ra trong câm lặng.

Dung Lỗi có cảm giác chiếc áo sơ mi trên người anh dần ướt đầm, gió vừa lướt qua đưa hơi lạnh ngấm vào từng thớ thịt. Anh mở rộng áo khoác, bọc cả cô vào trong. Giờ đây chiếc áo đã quấn quanh cô cùng vòng tay sít sao của anh.

Cố Minh Châu nức nở thành tiếng, tay vịn vào eo anh, những ngón tay siết chặt chỗ áo nơi thắt lưng. Tiếng khóc dường như càng đau đớn đến xé lòng.

Ôm cô trong lòng, người anh khẽ đung đưa, ngậm vành tai lạnh toát của cô, anh thì thầm dỗ dành bằng giọng dịu dàng: “ỉn con, ngoan nào em...”

Trừ những lúc ở trên giường, có lẽ đây là lần đầu tiên Dung Lỗi được thấy những giọt nước mắt của cô.

Anh cúi đầu hôn tới tấp lên má, lên trán, lên tóc cô. Cô cũng ngẩng đầu, cọ vào người anh. Nước mắt thấm ướt da dẻ nơi cổ, anh thấy ruột gan mình chộn rộn, như thể cái cảm giác dấp dính ươn ướt ngấm vào da thịt anh còn mang theo một nỗi đau nào đó. Dung Lỗi biết, thứ cảm xúc ấy có tên “xót xa”.

Nước mắt của Cố Minh Châu như một thứ axit đậm đặc cực mạnh, ăn mòn mọi ký ức đau khổ mơ hồ, chỉ để lại một đầm nước trong veo soi bóng trăng vằng vặc trên cao, khiến tất thảy chân tình, thực tâm phải hiện hình.

Vào lúc này đây, dầu cô muốn anh phải chết, anh cũng cam tâm tình nguyện, chỉ mong sao giọt nước mắt ấy thôi rơi.

Cố Minh Châu càng khóc càng thấy lòng nhẹ nhõm.

Được siết chặt trong vòng tay ấm áp của anh thế này, dù chặng đường sắp tới có gập ghềnh gian nan đến mấy thì cũng chẳng việc gì phải sợ. Một đời người từ lúc sinh ra cho đến khi nằm xuống, chẳng mấy thứ có thế sánh vai đi cùng đến trọn đời. Nhưng tình yêu của cô thì có thể, tình yêu anh trao cô cũng vây. Chỉ cần thế là đủ rồi.

“Sau này anh không muốn nghe nhửng câu kiểu như “không sao cả” nữa. Anh nỗ lực hết sức mình, bởi muốn được mạnh mẽ hơn để đủ sức che chở cho người mình yêu. Anh chỉ mong người phụ nữ của anh chịu nương vào mình, cái cảm giác mong mỏi ấy khiến anh thấy tự hào, đồng thời cũng an tâm. Em hiểu lời anh nói không ?” Cánh tay anh siết chặt hơn, chừng như muốn ghì chặt cô vào đáy lòng mình, cho đến khi hai cơ thể hợp thành một mới thôi.

Cố Minh Châu vừa đau vừa khó thở, song vẫn thiết tha mong anh sẽ ôm mình chặt hơn nữa, “... Anh yêu em à?”

Trong bóng chiều bảng lảng, nét mặt anh thật dịu dàng, “Phải, anh yêu em... Ỉn ngố ạ.”


Nhân viên của Lương Thị làm việc hết sức chu đáo vẹn toàn, từ việc bài trí bàn thờ đến việc mời cao tăng cầu siêu, thậm chỉ bữa cơm chay thết đãi thân quyến đến chia buồn cũng chuẩn bị đâu ra đấy. Lễ tang diễn ra long trọng trang nghiêm theo phong tục tập quán địa phương, những việc cần làm đều làm đầy đủ. Cố Minh Châu cũng nhẹ gánh ít nhiều.

Tối đến Dung Lỗi đành thu xếp về nhà do có cuộc điện thoại từ nhà gọi đến, bảo Dung Dịch quấy suốt một ngày trời, không chịu ngủ một mình.

Vừa bước vào cửa, mẹ anh đã hớt hải chạy ra đón, “Minh Châu sao rồi? Chắc đau lòng lắm hả?”

Sợ mẹ lo lắng nên Dung Lỗi không đả động đến việc Cố Minh Châu khóc một trận cạn khô nước mắt hồi chiều, mà chỉ bảo đương nhiên cô ấy rất kiên cường, “Minh Châu và hai cô em gái đứng ra lo liệu tổ chức lễ tang, đằng bà ngoại chẳng còn ai thân thích, nên cũng không nhận phúng điếu của người ngoài, bố mẹ không cần phải qua đó đâu ạ.”

Mẹ anh gật đầu, “Để mẹ bảo với bố.”

“Đá nhỏ đâu ạ?” Anh đi công tác xa nhà, đã mấy ngày không được gặp cậu con trai cưng.

“Đang ở trên thư phòng với bố, hôm nay thằng bé có vẻ cáu bẳn lắm! Sáng ra mắt nhắm mắt mở đã được mẹ gửi tới đây rồi mẹ nó vội vã đi ngay, nó đứng ngoài cửa một lúc lâu. Bữa trưa chỉ ăn có mỗi bát cơm.” Mẹ anh rầu rầu kể.

Đối vói một đứa trẻ khỏe ăn, năng bay nhảy như Dung Dịch thì “chỉ một bát cơm” đã đủ nói lên rằng “nó đang rất chi là buồn bực”.

Đặt túi và áo khoác xuống, Dung Lỗi liền lên lầu gặp con.

Trong phòng đốt hương đàn có mùi thơm mang lại cảm giác thư thái.

Bố anh đang mải xem sách. Bên cạnh bàn làm việc, Dung Dịch đứng luyện chữ trên một chiếc ghế con, cái lưng ưỡn thẳng tắp, mặt cố giữ vẻ nghiêm trang.

Thấy Dung Lỗi đẩy cửa bước vào, ông Dung liền đặt quyển sách xuống mỉm cười bảo: “Con qua đây xem này.”

Dung Lỗi gật đầu chào bố. Ông Dung tự hào chỉ vào thằng cháu trai, “Con xem, Dung Dịch viết bút lông khá chưa này! Dù lớn lên ở nước ngoài nhưng nó giỏi hơn con hồi bé nhiều! Cho đến tận bây giờ mà cả con lẫn Dung Nham vẫn chẳng đâu vào đâu.”

Bà Dung bưng chè vào, tình cờ nghe chồng bảo thế, liền nói, “Âu cũng là do Cố Minh Châu dạy dỗ đến nơi đến chốn, không để nó thua kém ai. Với cả, Dung Dịch nhà ta thông minh vốn sẵn tính trời, văn hay võ giỏi, đương nhiên phải hơn bố nó hồi xưa chứ!” Nói thật tình, bà Dung luôn có cảm tình với cô con dâu Cố Minh Châu này.

Dung Lỗi liếc qua bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị mà thằng bé chép, tuy không ngất trời như lời bố anh tâng bốc, song phải công nhận, giống đến từng nét phẩy dấu chấm.

Nhưng càng nhìn càng buồn cười. Trong bản mẫu có mấy chữ Bạch Cư Dị viết nhầm bị gạch đen nhèm, thế mà Dung Dịch cũng bắt chước y xì đúc.

Âu sầu ủ ê cả ngày trời, nhờ ông bà nội hết lời khen ngợi nên Dung Dịch mới phấn chấn lên được một tẹo. Bây giờ thấy ông bố đã không khen thì chớ, lại còn tủm tỉm cười, nó đâm bực mình.

“Con không viết nữa đâu.” Thằng bé đặt mạnh bút xuống, dẩu môi hờn dỗi.

Dung Lỗi xoa đầu con trai, “Không viết nữa thì ra ngoài đi dạo với bố nhé?”

Dung Dịch nhướn mày nhìn bố, toan gật đầu thì đột nhiên bát chè trên tay bà ngoại lọt vào mắt nó, ngay tức khắc, mắt nó sáng rực lên như hai ngọn đèn pha, mặt ra chiều suy nghĩ.

Bà Dung vội bảo: “Bà phần cháu rồi, cứ đi đi, bao giờ về bà hâm nóng cho ăn.”

Dung Dịch giơ hai ngón tay múp míp ngắn tun hủn ra bảo, “Cháu sẽ ăn... hai bát!”

“Ừ bà biết rồi!” Bà Dung bật cười, “Đợi mẹ một tí, ngoài trời lạnh lắm, để mẹ lấy cái áo cho cháu nó.”

Không lâu sau, hai cha con ra ngoài theo lối cống nhỏ. Bên ngoài lạnh thấu xương, nhưng được cái gió đã ngừng thổi, không khí trong lành và tĩnh lặng.

Ánh trăng trong veo rót thứ màu êm đềm xuống vạn vật đang chìm trong yên ả.

Trước cửa nhà họ Dung có một con đường nhỏ, dài chừng một cây số chạy ra đường cái. Hai bên đường dựng hàng rào bằng sắt cao ngang bụng người. Sau hàng rào trồng cây ngô đồng thân cao xù xì đương mùa lá vàng bay để lại cành khô trụi lủi vẫn hiên ngang vươn lên trời. Dưới ánh trăng cháy tràn, bóng cây đan lồng bóng hàng rào, dàn trải trên mặt đất.

Đống quần áo trên người nghiễm nhiên biến Dung Dịch thành một viên bánh trôi nhỏ xinh. Dung Dịch dắt tay con, thong dong dạo bước.

Giữa bốn bề tĩnh mịch, thỉnh thoáng mới khẽ vang lên tiếng cành khô gẫy dưới bước chân đi.

Dung Lỗi và con trai thì thầm trao đổi qua lại bằng tiếng Anh. Cậu nhỏ Dung Dịch đang mặc tình hưởng thụ khoảnh khắc chỉ hai bố con với nhau, chằng bao lâu đã quên khuấy cơn giận dỗi lúc mới bước chân ra khỏi cửa, thay vào đó, nó líu lo trả lời bố.

“Hồi con sống bên Mỹ, Nini nhà kế bên cũng không có bố. Mẹ nó bảo, bố nó đi công tác xa nhà ở tận ngoài vũ trụ nhưng ai cũng biết thực ra bố của Nini mất lâu rồi. Thế nên, lúc mẹ bảo bố đang công tác ở một nơi rất xa, con cũng nghĩ chắc bố đã qua đời rồi. Nhưng con sợ mẹ buồn nên con vẫn giả vờ tin.” Trong một không gian ngập tràn ánh trăng, chất giọng trong trẻo của thằng bé càng trở nên ngây thơ đáng yêu.

Anh nghe trong lòng trào dâng lên một cảm xúc chộn rộn khó tả.

Thật kì diệu khi cuộc sống vẫn tiếp diễn và tình yêu chẳng bao giờ lụi tàn... vậy là từ nay sẽ có một đứa trẻ lớn lên bên anh, anh sẽ dõi theo từng bước trưởng thành của nó, nhìn nó đi trên con đường anh đã từng qua, nhưng nó khác anh. Nó sẽ mạnh mẽ hơn, xuất sắc hơn.

“Con làm rất đúng. Dung Dịch, con là chàng trai gan dạ nhất, lương thiện nhất mà bố từng gặp.” Nắm chặt bàn tay con trai, Dung Lỗi khẽ nói, “Cảm ơn con đã luôn bảo vệ mẹ trong suốt quãng thời gian năm năm vắng bóng bố.”

Lời cảm ơn của bố nghe thật chân thành. Dung Dịch hơi xấu hổ một tẹo, nó ngẩng đầu cười toe toét, rồi lại cúi đầu đá một hòn sỏi dưới chân.

“Mẹ là phụ nữ nên mẹ không được gan dạ và mạnh mẽ như Dung Dịch. Đôi khi có những chuyện khiến mẹ buồn rầu, mà mỗi lần như thế, có thể mẹ sẽ lơ là, không kịp chú ý tới Dung Dịch, nhưng Dung Dịch không bao giờ được giận mẹ vì điều đó. Một người đàn ông chân chính không nên giận dỗi, nhất là với phụ nữ.” Dung Lỗi dừng chân, ngồi xuống để nhìn vào mắt con trai bằng ánh nhìn nghiêm túc, đoạn tiếp lời, “Dung Dịch, con phải nhớ, bất kể phụ nữ có làm gì quá đáng đi chăng nữa, thì tốt nhất con hãy nên phớt lờ cô ấy, hãy cứ quay người bỏ đi, hoặc cắt đứt mọi quan hệ, chứ đừng làm gì để gây tổn thương đến cô ấy, bất kế là về mặt thể xác hay tinh thần. Và còn điều này nữa, bạo lực không phải là cách giải quyết triệt để vấn đề, hãy dùng cái đầu thông minh thay vì dùng nắm đấm.”

“... Sau này con hứa sẽ không đánh nhau với Thi Vương nữa! Cũng không bao giờ dùng vũ lực với bọn con gái nữa.”

“Ngoan lắm!”

“Nhưng mà... con không muốn lấy nó làm vợ đâu.”

Dung Lỗi sững ra một lúc rồi phá lên cười. Tiếng cười giòn tan sảng khoái vọng vào tĩnh lặng của màn đêm.

Thấy bố cười, Dung Dịch cũng cười theo. Thằng bé nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi quay trở về với vấn đề đang nói dở, “Bố, sao bố biết hôm nay con dỗi mẹ?”

Dung Lỗi đưa tay vỗ lên đầu con trai, “Tiếng Trung có câu, suy bụng ta ra bụng người, bởi vì bố cũng thường xuyên dỗi mẹ nên bố nhận ra Dung Dịch cũng thế.”

“Ồ ồ...” Bồ vừa dứt lời, Dung Dịch mừng như vớ bở, nó hí hửng rướn giọng bảo, “Mẹ con là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp! Bố dỗi mẹ, bố không phải đàn ông chân chính!”

Dung Lỗi nhoẻn cười, đoạn ngồi xuống sửa lại cổ áo của con trai. Anh vỗ vai nó, thở dài bảo: “Khi nào bước sang tuổi hai mươi, con sẽ hiểu, trên đời này luôn có một người phụ nữ không cần con phải sắm vai người đàn ông chân chính, cô ấy cũng giống như một cái tôi khác của con, vui buồn cùng hưởng, sống chết có nhau. Đối với bố, mẹ con là người phụ nữ duy nhất ấy. Dung Dịch, tình cảm có rất nhiều loại, người ta gọi thứ tình cảm này là tình yêu.”

Dung Dịch nửa hiểu nửa không song vẫn cảm thấy thật mới lạ.

Lần đầu tiên trong thời ấu thơ của nó, có một người đàn ông chuyện trò với nó như giữa những người đàn ông bình đẳng. Lần đầu tiên, trong tâm hồn non nớt của nó có cảm giác được làm người đàn ông vĩ đại.

Nhiều năm về sau, khi Dung Dịch đã trở thành một người đàn ông thực thụ, cứ mỗi lần nhớ lại bóng dáng cao to của bố cùng những lời răn dạy trong đêm trăng mờ ảo kia, là nó lại thấy một bầu máu nóng chảy tràn trong từng huyết quản cùng với một cảm giác sùng bái và ngưỡng mộ.

“Bố, sau này con sẽ không bao giờ giận dỗi mẹ nữa!” Sau một hồi suy tư, thằng bé nghiêm túc hứa với bố.

Dung Lỗi đã đạt được mục đích của cuộc nói chuyện, anh nựng má con trai, ẵm nó lên, chầm chậm thả bước trở về. Dung Dịch nhoài người trên vai bố, ôm cổ và đếm những sợi tóc trên đầu bố, lất sau nó nghiêng đầu nhũn nhặn hỏi: “Bố ơi, hôm nay mẹ có chuyện gì mà buồn thế, bố nói con biết đi?”

“Bà ngoại của mẹ qua đời.” Dung Lỗi luôn cho rằng sinh ly tử biệt là chuyện mà bất cứ ai cũng phải trải qua trong đời, thế nên không nhất thiết phải giấu thằng bé, “Với cả, ông ngoại đang bệnh nặng, dì Cố Yên của con có chút chuyện cần mẹ giải quyết.”

“Sao bố không giúp mẹ ?”

“Những gì có thể giúp thì bố đã làm cả rồi, nhưng con người ta có rất nhiều việc phải tự mình giải quyết.”

“Ví dụ như đi vũ trụ phải không ạ!”

“… Ừ.”


Nghe đâu, vào đêm đầu tiên rời khỏi trần gian, linh hồn con người vẫn chưa tìm được đường xuống cõi âm, thế nên trước linh cữu phải chong đèn, cửa luôn để mở, con cháu họ hàng thay nhau túc trực bên linh cữu, có thế thì linh hồn của người quá cố còn dừng chân nơi dương gian mới nhẹ lòng ra đi.

Cả đêm ấy, Cố Minh Châu và hai đứa em gái luân phiên túc trực bên linh cữu bà ngoại. Cô thu xếp từ trong ra ngoài, kể từ lúc ngồi xuống, người rệu rã chẳng thiết nói nhiều. Còn Cố Yên với bản tính chậm chạp hời hợt nên con bé cũng chỉ lặng lẽ cúi mặt nước mắt chảy dài, nom bề ngoài chẳng thấy đau lòng là mấy.

Riêng Nguyễn Hạ thì khác. Người bà máu mủ ruột rà duy nhất của nó đã ra đi. Suốt từ rạng sáng hôm qua cho đến tận tinh mơ hôm nay, nó khóc đến mòn cả người.

Chỉ có Cố Minh Châu là phát hiện ra, kể từ lúc chập tối, ánh mắt đong đầy đau khổ của nó đã đượm thêm nhiều nỗi bi thương, nhiều không biết bao nhiêu mà kể. Mỗi lần nhìn sang con bé, lòng cô chỉ càng thêm xót xa, quặn thắt. Cứ đinh ninh Nguyễn Hạ đang bùi ngùi nghĩ về quãng đời bơ vơ không nơi nương tựa sau này nên cô cũng không đả động hỏi han.

Quãng hơn ba giờ sáng, trời rét căm căm, Trình Quang mang canh nóng và bữa sáng tới cho ba chị em. Tối qua Lương Phi Phàm phải về thành phố giải quyết công việc quan trọng, đến khoảng năm giờ sáng hôm nay mới trở lại. Cậu ta nhăn mày xót xa khi thấy đôi mắt đỏ mọng sưng húp của Cố Yên.

Thấy trời đã hửng sáng, Cố Minh Châu liền bảo hai em đi nghỉ ngơi. Cố Yên và Nguyễn Hạ không muốn nhưng một người bị Lương Phi Phàm bế thốc đưa đi, còn người kia được Trình Quang dìu lên lầu.

Tám giờ hơn, Dung Lỗi đưa Dung Dịch tới.

Cố Minh Châu sững sờ trước sự xuất hiện đường đột của cậu con trai, nhân lúc mọi người chỉ thằng bé cách khấu đầu trước linh cữu, cô kéo Dung Lỗi ra một chỗ, “Tiểu Hạ đang ở trên gác, sao anh...”

Dung Lỗi dùng ánh mắt không hài lòng ngắt lời cô. Nom sắc mặt cô hốc hác tiều tụy, anh mở miệng như định nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi, thay vào đó anh kéo cao chiếc áo măng tô trên người cô như một hành động an ủi, “Lát nữa anh sẽ đưa con về. Nói gì thì nói, nó cũng là đứa chắt đầu tiên của bà, nó cũng nên đến khấu đầu lạy bà chứ?” Cố Minh Châu cụp đôi mắt xuống, vẻ mệt mỏi gật đầu.

“Em thức trắng từ đêm qua tới giờ à? Sắc mặt em nhìn tệ lắm.” Dung Lỗi cau mày, nựng má cô.

“Đợi hai chị em nó xuống rồi em đi nghỉ.” Cố Minh Châu day huyệt thái dương, bải hoải, “Hôm nay anh ghé chỗ kia không? Có cần đàm phán lại với người ta không? Hợp đồng lớn thế mà để lỡ thì tiếc lắm.”

“Kinh doanh có bao giờ là hết việc, huống hồ em đang bận bịu ở đây, anh về đó cũng không yên tâm.” Nói đoạn, anh liền bế bổng đứa con vừa chạy tới. Trong vòng tay của bố, Dung Dịch chồm người thơm lên má mẹ. Cố Minh Châu xoa tóc và mặt con trai, thấy lòng dịu đi phần nào.

“Mấy ngày này anh sẽ năng qua chỗ bố em, phía Vi Bác anh cũng dặn dò Jessica và nhân viên rồi, anh sẽ giúp em để ý công việc đằng đó. Em đừng lo lắng nhiều, nhớ chú ý nghỉ ngơi.” Anh lên tiếng bảo, vẫn cái giọng trầm trầm, từng câu từng chữ chứa chan nồng nàn. Thấy bố mẹ đang nói chuyện, Dung Dịch chỉ biết chớp mắt trong yên lặng, hết liếc nhìn mẹ, lại quay sang ngó bố.

Hai gương mặt một to một nhỏ, kề sát nhau của bố con nó đã mang lại cho Cố Minh Châu cảm giác êm đềm ấm áp đến khó tả. Lúc này, cô chỉ muốn ôm chầm lấy anh, nhưng giữa chốn đông người, cô chỉ lén lút luồn tay vào áo anh, khẽ đẩy yêu anh một cái, Em biết rồi.” Hôm đưa tang bà, cảnh trời quang đãng, nắng ráo.

Từ nghĩa trang đi ra, mấy người họ hàng xa đều lần lượt cáo từ ra về, ban tang lễ cũng lục tục giải tán.

Cố Yên được cấp dưới của Lương Phi Phàm đưa thẳng về thành phố. Lúc đi một đoàn người rầm rộ, lúc về chỉ lèo tèo vài mạng gồm Cố Minh Châu, Nguyễn Hạ, Trình Quang, Dung Lỗi, có cả Diên và Hải Đường.

Lều bạt dựng ngoài sân đã được gỡ xuống, để lại cho khu vườn một vẻ trống trải tiêu điều.

Nguyễn Hạ lặng lẽ đi đầu, suốt chặng chẳng nói với ai câu nào, vừa đẩy cửa, cảnh vườn không nhà trống dội vào mắt, cô ngẩn ngơ mấy giây, sau một hồi dáo dác tìm kiếm trong vô thức, thế rồi không nén nổi mình, cô nghẹn ngào bật khóc.

Cố Minh Châu đau đớn khôn nguôi. Cô ôm chầm lấy em gái, không ngớt an ủi.

“Tiểu Hạ... Tiểu Hạ,” Cố Minh Châu vừa ôm vừa cố gắng đỡ cô bé. Trình Quang chạy tới giúp một tay nhưng Nguyễn Hạ chẳng chịu ai, từ đấu đến cuối vẫn bám rịt chị Sở Sở, tiếng tiếng khóc vang lên đầy não nùng và đau khổ.

Bên tai Cố Minh Châu chỉ còn tiếng ù ù, lòng thêm nặng nề, “Tiểu Hạ, em phải mạnh mẽ lên! Em cứ thế này, bà ngoại không yên tâm ra đi đâu, Tiểu Hạ, nghe không Tiểu Hạ!”

“Chị!” Nước mắt trong Nguyễn Hạ lại vỡ òa lên thành những tiếng khóc nức nở,”... Em xin lỗi! Em xin lỗi!”

Mấy ngày không nghỉ ngơi, đầu óc choáng váng, mình mẩy bải hoải, chừng như Cố Minh Châu không ôm nổi một Nguyễn Hạ đang gào khóc thảm thiết.

Đúng lúc ấy, một đôi tay mạnh mẽ vươn ra nâng khỷu tay cô, đỡ cả cô lẫn Nguyễn Hạ.

An ủi người khác vốn không phải là sở trường của Dung Lỗi nên anh chỉ giữ yên lặng. Nguyễn Hạ vùi đầu vào ngực anh bật khóc ngon lành. Anh bối rối đứng thẳng lưng, một tay vỗ nhẹ lên lưng cô ấy nhưng ánh mắt vẫn đau đáu nhìn Cố Minh Châu.

Cố Minh Châu mệt bã người. Cô cúi đầu buông tiếng thở dài, tay day huyệt thái dương.

Đời người có bát khổ bát nạn, có lẽ đối với nhiều người, chữ “ly” là khổ nhất.

Nguyễn Hạ khóc đến lả người rồi được dìu lên xe. Ngồi ở băng ghế sau, cô bé nhắm nghiền mắt tựa như một con thú bị thương, cơ thể run lên bần bật trong tiếng nức nở.

Diên và Hải Đường đi một xe. Dung Lỗi lái xe mình, ở ghế sau, Cố Minh Châu và Trình Quang mỗi người một bên kẹp Nguyễn Hạ ngồi giữa.

Full | Lùi trang 7 | Tiếp trang 9

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ