Kỳ lạ…. Người chưa bao giờ ra tay đánh người, vì một người phụ nữ, trước mặt mọi người phá hư hình tượng, còn vì vậy mà bị trật khớp tay. Một người đàn ông chưa bao giờ đến Câu Lạc Bộ hay quầy rượu để mua say, vì một người phụ nữ, say đến nỗi không biết gì, trong miệng vẫn la hét một câu: “Cô ấy nói cô không yêu tôi! Đáng chết, em không yêu tôi. . . . . . Mà tôi lại yêu cô ấy, làm sao bây giờ? Anh yêu em thật mà. . . . . .” Còn có thể làm sao? Muốn tháo chuông thì cần phải tìm người buộc chuông, không thể làm gì khác hơn là tìm tên đầu sỏ gây nên đến đây, bất kể dùng kế lừa gạt hay uy hiếp lợi dụ, ai bảo bọn họ là bạn bè của Hạ Tử Đàm đây? trong câu lạc bộ ROSE, Tống Minh Hi nhìn Nghiêm Mạc Thần một cái, nhìn lại tên Hạ Tử Đàm say bất tỉnh ở một bên, nhẹ nhàng thở dài. “Làm thế nào? Lừa gạt người nhà cậu ta đến đây. . . . . .” Nghiêm Mạc Thần đảo con mắt lạnh toát qua. “Lừa gạt? Có sao? Chồng cô ta say khướt ở chỗ này, tôi điện thoại có nói câu nào là dối gian sao?” “Không có, chỉ là, hai chúng ta là hai gã đàn ông to cao, có thể kéo cậu ta về khách sạn được, gọi cô ấy tới nơi này làm gì?” Tống Minh Hi sờ sờ lỗ mũi, có chút không hiểu nổi nhìn Nghiêm Mạc Thần. Nghiêm Mạc Thần lườm anh. “Được xưng là bạn bè người ta, sao vợ mình lại yêu cậu ta cơ chứ? Một người đàn ông mới cưới vợ như quỷ đến Câu Lạc Bộ uống rượu, không trở về nhà ôm bà xã, cậu có thể khoanh tay đứng nhìn à?” Ô ô, xem ra, Nghiêm Mạc Thần rất quan tâm Hạ Tử Đàm rồi, khiến anh giống như gà mẹ hóng hớt chỗ này! Tống Minh Hi quỷ quyệt nhìn anh, Nghiêm Mạc Thần làm bộ không nhận thấy ánh mắt thăm dò của gã. “Trước kia cậu ta bảo cậu điều tra tên đàn ông kia, gọi là Hà Mân, đến tột cùng có yêu Lam Hiểu Hi hay không?” “Nếu như yêu, bắt cá hai tay làm gì?” “Thằng nhóc này mới vừa không phải nói Lam Hiểu Hi rất thích tên kia ư?” “Ừ, đáng thương thằng nhóc Hạ này, trên tình trường là người không có đối thủ, phong lưu nổi danh, nhưng yêu người thật lòng lại khổ sở thế đấy.” Tống Minh Hi rất thay anh than thở. Nghe vậy, Nghiêm Mạc Thần lạnh lùng trợn mắt nhìn Tống Minh Hi một cái. “Nói những thứ chuyện cũ năm xưa làm cái gì?” Tống Minh Hi cười ha ha. “Bây giờ cậu rất hạnh phúc, Mạc Thần, quá hạnh phúc, nếu không có đoạn quá khứ kia, cậu sẽ không quý trọng những thứ đang nắm trong tay như thế này, không phải sao? Nhưng Tử Đàm của chúng ta lại bị thương rồi, mỗi lần cũng yêu một người phụ nữ đã yêu một gã khác, còn phải cố làm ra vẻ không việc gì, thật ra thì trong đầu khổ muốn chết, sống thật mệt mỏi.” Thật ra thì, anh rất hiểu Hạ Tử Đàm, căn bản người này cũng không phong lưu, lời đồn đãi bên ngoài kia tất cả đều do cậu ta cố ý tạo, muốn cho người ta cảm thấy tình cảm đối với anh không quá quan trọng, nhưng chỉ để che dấu nội tâm cực kì yếu ớt. Hạ Tử Đàm, không dễ dàng yêu một người, nhưng một khi đã yêu, rất khó buông tay. Chỉ tiếc, đường tình của tên này nhấp nhô quá, yêu người phụ nữ đầu tiên là người vợ đã mất của Nghiêm Mạc Thần, không nghĩ tới thời gian đã mười năm trôi qua, người yêu thứ hai của gã không ngờ lại là cô gái đã có người trong lòng, nhưng có khác, lúc này cậu ta không có ý định buông tay, hơn nữa khi biết tên Hà Mân kia căn bản không phải là kẻ tốt dẹp gì, quyết tâm của cậu ta lại càng kiên định. Nếu như không phải là lần này Hạ Tử Đàm say nói nhăng nói cuội, căn bản anh còn chưa hiểu cậu ta muốn điều tra tên kia và bà xã Lam Hiểu Hi có quan hệ gì, bọn họ căn bản cũng sẽ không biết, thì ra hôn nhân giữa anh cùng Lam Hiểu Hi thật sự như báo nói, xuất phát từ một cuộc giao dịch. “Đó là do cậu ta tự nhận lấy.” Nghiêm Mạc Thần lười biếng nằm ở ghế sofa. “Này. . . . . .” “Không phải sao?” Tống Minh Hi chau chau mày. “Cậu hi vọng cậu ta bị vợ bỏ hả? Nguyên nhân là do cậu ta đã cướp mất trái tim của bà xã năm đó của cậu sao?” Chân dài giơ lên, Nghiêm Mạc Thần định đá anh một cái. “Cậu muốn chết hả?” Tống Minh hi nhanh chóng trốn thoát một cú này. “Đợi chút nữa người ta đến, cậu nói gì với người ta? Suy nghĩ nhanh đi! Đừng bảo là cậu trực tiếp hỏi cô có yêu Hạ Tử Đàm hay không chứ?” “Mắt dùng để làm gì?” “Có ý gì?” “Ý là, một người có yêu một người khác hay không, dùng mắt nhìn là có thể nhìn ra được rồi. . . . . .” ★★★ Lam Hiểu Hi bước vào Câu Lạc Bộ ROSE, sau khi nói tên thì được dẫn đến căn phòng mà Hạ Tử Đàm đã bao, cô đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Hạ Tử Đàm nằm dưới đất. Cô cuống quít chạy tới đem Hạ Tử Đàm đỡ dậy, mãi mới kéo anh lên ghế sofa, ngẩng đầu, lại nhìn thấy hai người đàn ông kia đang vắt chân ngồi bên cạnh nhìn cô, hoàn toàn không có ý muốn giúp đỡ. “Các anh là. . . . . .” Nhìn có chút quen mắt, chỉ là cô không quen nhiều người bạn của Hạ Tử Đàm, bởi vì kết hôn giả, Hạ Tử Đàm cũng chưa giới thiệu qua người nào với cô, cho dù đã gặp trong hôn lễ, cô cũng khó có ấn tượng sâu sắc gì. “Bạn cậu ta.” “Vậy tại sao không dìu anh ấy đến lên ghế? Sao lại để anh ấy nằm trên mặt đất?” Thật là bạn bè kì quái. Theo ý cô, bọn họ giống như kẻ địch của Hạ Tử Đàm đúng hơn í, hoặc là, . . . . . Căm thù cô? Bởi vì bọn họ vẫn nhìn chằm chằm cô, cô thật sự không thể không hướng liên tưởng đến trường hợp kia. “Bởi vì thằng nhóc này say khướt, mỗi lần kéo cậu ta lên thì cậu ta lại nằm xuống đấy, nói nằm dưới đất thoải mái hơn, cho nên cũng không quản cậu ta làm gì.” “Nhưng cũng không thể như vậy chứ, người say nói có thể nghe theo sao? Tôi đã gọi xe ở bên ngoài chờ rồi, các anh có thể giúp tôi dìu anh ấy lên xe không?” Lam Hiểu Hi hỏi hai người kia. Bọn họ lại. . . . . .lắc đầu một cái? ! Có lầm hay không vậy? Hai gã đàn ông trước mắt quần áo chỉnh tề, giúp một tay cũng không được sao? Chẳng lẽ muốn một người phụ nữ nhỏ bé như cô dìu anh ấy ra? Rõ là. . . . . . Gặp quỷ mà. Dìu thì dìu! Dù sao sức của cô cũng không nhỏ! Lam Hiểu Hi dùng thân thể của mình chống Hạ Tử Đàm lên, rất nỗ lực khiến thân thể đứng vững, nhưng người kia quá nặng, cô đi chưa được hai bước suýt nữa ngã nhào, nhưng cô gắng gượng tiếp tục. Nghiêm Mạc Thần lên tiếng. “Cậu ta nói cô không yêu anh ta, uống say mà khóc đấy.” Tống Minh Hi cũng lên tiếng. “Chúng tôi quen biết cậu ta vài chục năm, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta vì một người phụ nữ mà say thành như vậy, lại còn khóc nữa.” “Cô yêu cậu ta không? tiểu thư Lam Hiểu Hi.” Nghiêm Mạc Thần trực tiếp hỏi. Nhìn vẫn chưa đủ, dùng miệng hỏi trực tiếp cho rồi. “Nói không yêu cậu ta, là lừa gạt cậu ta à?” Tống Minh Hi tự nhận mình rất dùng sức căng mắt mà nhìn, nhưng là, thật sự không nhìn ra, đối với Tử Đàm nhà bọn họ đến tột cùng cô có yêu hay không nhỉ? Hai người kia. . . . . . Lam Hiểu Hi sững sờ nhìn bọn họ, nóng mặt . “Các anh muốn nói gì?” “Cậu ấy yêu cô.” Nghiêm Mạc Thần nói thẳng. “Rất yêu.” Tống Minh Hi bổ sung thêm. “Tôi. . . . . . Các anh nghĩ sai rồi, anh ấy không thương tôi, chúng ta chỉ. . . . . .” “Cậu ấy thật sự rất yêu cô.” Nghiêm Mạc Thần cũng không biết tại sao mình muốn nói hết ra ở đây, giúp tên đàn ông say như chết kia nói hộ, hơn nữa còn nói liên tục tới hai lần. “Thật sự rất yêu.” Tống Minh Hi lần nữa xen vào. “Cậu ta chính miệng nói rất nhiều lần, chúng tôi mới vừa cho phục vụ tới đây ghi âm, cô có cần nghe lại không?” Ghi âm? Nghiêm Mạc Thần không giải thích được nhìn Tống Minh Hi một cái, Tống Minh Hi lại nháy mắt mấy cái với anh. môi Lam Hiểu Hi giật giật, không nói. “Nếu cô yêu cậu ta thì nói ra cho cậu ta biết, yêu một người mà xấu hổ không mở miệng.” “Đúng vậy, nếu như hai người đều yêu nhau, rồi lại bởi vì không dám thừa nhận yêu nhau mà chia tay, không phải rất oan uổng sao? Điểm này, vị đại tổng giám đốc Nghiêm Mạc Thần này là bằng chứng sống.” Nghiêm Mạc Thần đảo mắt lạnh quét về phía Tống Minh Hi, ngược lại không có lên tiếng phản bác lại. Lam Hiểu Hi nhìn bọn họ, cảm thấy thân thể Hạ Tử Đàm càng ngày càng nặng, mình cũng sắp chống đỡ không nổi. Hai người kia cố ý sao? Hành hạ cô như vậy để giúp đồng đảng báo thù sao? “Nếu hai người các anh là đàn ông thì mau tới đây giúp tôi đỡ anh ấy đi, nếu như anh ấy không cẩn thận bị té, không phải oan uổng hơn sao?” Nghiêm Mạc Thần cùng Tống Minh Hi liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc đứng dậy đỡ bạn tốt. Cô gái này. . . . . . Thật là có điểm thú vị, hai người bọn họ tốn không ít clo, cô chỉ đáp lại một câu này. “Đi thôi.” Lam Hiểu Hi cười ngọt ngào đối với bọn họ, đi lên đằng trước. Bước chân của cô vô cùng nhẹ nhàng, so với 27 năm qua thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Em, là cảm hứng của anh. Biết chưa? Người thiết kế, cần có cảm hứng. Thì ra, ý tứ của những lời này là —— anh yêu cô, anh rất cần cô sao? Lam Hiểu Hi đỏ mặt ngồi bên giường, nhìn Hạ Tử Đàm vẫn còn say trong mộng. Không thể tin được, người đàn ông này lại yêu cô, giống như nằm mơ vậy, cô thật sự rất sợ mộng sẽ tỉnh, sau đó phát hiện đây chỉ là một giấc mộng mà thôi. Cho nên, cô cứ nhìn anh như vậy, coi chừng anh, nghĩ đến đêm tân hôn, nghĩ đến nụ hôn thâm tình hôm qua, nghĩ đến anh hỏi cô ai hôn thuần thục hơn, nghĩ đến cô chính miệng nói cô không yêu anh, vui sướng, xấu hổ, ảo não, hối hận. . . . . . Tất cả tâm tình xông lên cùng lúc. “Thật xin lỗi, Hạ Tử Đàm.” Cô cúi người, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của anh. “Em đã lừa anh, thật ra em đã yêu anh từ lâu, lại sợ để cho anh biết. . . . . . anh nhất định muốn hỏi em vì sao phải không? Em sợ anh cười nhạo em không biết tự lượng sức mình, em cũng sợ anh cho rằng em là người đàn bà dễ thay lòng đổi dạ. Cho dù, em phát hiện mình không yêu Hà Mân, cũng không thể nói cho anh, bởi vì em rất đần lại rất ngu, ngay cả mình có yêu anh hay không cũng không rõ ràng. . . . . . Nhưng mà, chuyện quan trọng nhất là, em sợ để cho anh biết, thì không cách nào đối mặt với anh được, bởi vì em vẫn cho rằng anh không yêu em, vĩnh viễn sẽ không yêu em. . . . . .” Cô nói xong, cười khóc. Nước mắt rơi vào gò má của Hạ Tử Đàm, tạo ra một tiếng tí tách cực nhẹ, nhưng cô không phát hiện, vẫn tiếp tục rơi lệ, khóe môi lại luôn cười. “Đàm, Đàm, Đàm. . . . . . Rất xin lỗi, em đã khiến anh đau lòng như vậy. . . . . . Nhưng thật sự em không muốn em có hạnh phúc như vậy, hạnh phúc đến giống như mưa, đi giống như nắng, nếu như bây giờ em có chết, em cũng sẽ vui vẻ , mặc dù, em chưa nghe anh nói với em là anh yêu em. . . . . .” “Anh yêu em.” Một tiếng nói trầm thấp vang nhẹ bên tai cô. Cô ngây ngẩn cả người, nhìn Hạ Tử Đàm đang nhắm hai mắt như cũ. Mới vừa. . . . . . Là ảo sao? Rõ là. . . . . . Cô điên rồi chăng? Khi Lam Hiểu Hi nhắm mắt lại, một bàn tay đột nhiên ôm cô vào lòng, ôm thật chặt—— Hạ Tử Đàm chậm rãi mở mắt ra, tươi cười nhìn cô. “Anh yêu em, Lam Hiểu Hi.” Tim, đập mạnh. Anh và cô, giống như bản hòa tấy nhạc cổ, rung động lẫn nhau. “Anh. . . . . . Giả say?” Mặt cô hồng đến cực điểm, lại không quên lên án hành vi tiểu nhân của anh. Con mắt Hạ Tử Đàm chớp chớp, không muốn thừa nhận, mình đã nghe cô nói yêu mình. “Không phải giả say, mà là vừa tỉnh.” Anh phản bác, cười cười, hôn nhẹ môi cô. “Anh nghe tất cả rồi sao?” “Ừ.” Anh cười đến đắc ý, cũng rất hài lòng, say rượu khiến nhức đầu cũng bị anh nhịn xuống được. Sớm biết uống rượu say mà có thể nghe được những lời này, anh nghĩ anh nhất định sẽ sớm đem mình uống thật say. Dĩ nhiên, anh nghĩ anh nên cảm ơn hai người bạn ‘tốt’ kia. . . . . . Tất cả, anh đều nghe, mặc dù anh thật sự rất say, say đến không thể gượng dậy nổi, nhưng anh thật còn chưa say tới tình trạng bất tỉnh được. . . . . . Hèn hạ sao? Ha ha, nói như vậy cũng được, dù sao từ khi gặp cô gái này, anh đã hèn hạ từ đầu đến cuối rồi, ép cô cùng anh kết hôn giả, hấp dẫn cô yêu anh, biết rõ bà ngoại không bệnh lại không nói cho cô biết, cùng cô ước định bên nhau trọn đời, tiếp, đêm tân hôn anh lại mượn rượu giả say muốn cô, đơn giản chỉ cần đem cô biến thành người của anh, lại sợ cô không thương anh, cho nên lại dùng giao dịch ra một ít quy định nhàm chán, trói buộc cô phải nghe lời anh, đến cuối cùng, anh còn dựa vào hai vị bạn tốt thay anh tỏ tình, rốt cuộc mới nghe được lời thật lòng của cô. . . . . . Hình như rất hèn hạ. Nhưng mà một chút anh cũng không hối hận. Lam Hiểu Hi vươn tay sờ lên mặt của anh.”Nhức đầu không?” “Ừ, rất nhức.” Cô cười, lại đem bàn tay sờ vào tay của anh. “Tay còn đau không?” “Ừ, rất đau.” Cô vừa cười, một đôi mắt chói lọi chăm chú nhìn vào khuôn mặt vô cùng tuấn lãng kia, đột nhiên, cảm thấy anh giống như mèo con chỉ thích làm nũng với ăn vạ, khiến cô thật muốn cưng chiều anh. Rõ ràng ở trước mặt cô là một chàng trai cao lớn tuấn tú, cô lại cảm thấy anh giống như mèo…. A, tuyệt đối không thể để cho anh biết, nếu như anh biết, anh sẽ nhìn cô kiểu gì biết? “Em nghĩ về cái gì mà cười tủm tỉm vậy?” Hạ Tử Đàm nheo mắt lại nhìn cô. “Không có. . . . . . Em chỉ vui vẻ thôi.” “Bởi vì em thích anh, cho nên vui vẻ hả?” Anh cố ý nói ngược. “Đúng vậy, em rất yêu anh.” Cô không cùng anh so đo, hào phóng thừa nhận cô thương anh, dù sao, cô đã biết anh cũng yêu cô, cho nên thua một vài câu cũng không sao. Quả nhiên, người đàn ông này thích ngọt, cô vừa nói, tim của anh liền mềm nhũn, cao ngạo lập tức thu về. Anh hôn cô, ôm cô, cô cười trốn tới trốn lui. “Chờ một chút, em có điều muốn hỏi!” Cô giơ tay lên tiếng, lòng bàn tay lại bị anh hôn vào. “Nói.” “Anh yêu em khi nào vậy?” Hôn ngừng, anh liếc nhìn cô. “Làm ơn, em muốn biết. . . . . . Có thể không?” Cô đáng thương mà nhìn chằm chằm vào anh. “Không được.” Khuôn mặt đẹp trai có chút ửng đỏ, anh cự tuyệt nói cho cô biết, quyết định không thể để cô biết được, anh có rắp tâm bất lương với cô đã rất lâu rồi. “Đàm. . . . . .” Cô dùng giọng nói mềm nhũn, hi vọng anh có thể rỉ chút tin tức. “Em mà gọi anh như vậy, anh sẽ ôm lấy em đấy.” Hạ Tử Đàm lật người đè cô xuống dưới thân thể mình, lồng ngực nóng rực kiên cường chống đỡ lấy sự mềm mại của cô. Cô đỏ mặt. Cô không phải nói đến cái này. . . . . . “Anh muốn ôm em.” Quá nhớ, bây giờ cả người anh đều đau, khác với lần mượn rượu giả điên trong đêm tân hôn rất nhiều, lần này, anh nghĩ muốn triệt để yêu cô mới được. Anh hôn lên tai của cô, cô nhạy cảm co rúm lại một chút. Cô bị ánh mắt nóng bỏng của anh hòa tan. “Anh đã ôm em rồi đấy.” Cô nhẹ nhàng tố cáo, thân thể mềm mại không tự chủ được cuộn lại trong ngực anh, rung động, chờ mong. “Không phải ôm như vậy, anh muốn nhiều cái này nữa cơ.” Anh đùa với cô, chờ cô, bức bách cô, nhìn tròng mắt dịu dàng, lại mang theo khí phách đàn ông. “Vâng. . . . . .” rốt cuộc cô nói ra. Anh hài lòng cười, nụ hôn dầy đặc niêm phong lại đôi môi nhỏ nhắn kia, đưa tay tìm kiếm mềm mại phía dưới . . . . . . Về phần khi nào thì anh yêu cô, đáp án là đã rất lâu rồi, từ khi gặp cô với nụ cười trong sáng tại Pari…. >>>>>>>>> khúc cuối cùng <<<<<<<<< Trong khách sạn sáu sao cao cấp đang tiến hành một buổi biểu diễn thời trang với quy mô cực lớn, người thiết kế ra những bộ trang phục này là chuyên gia thiết kế thời trang đứng đầu Pari Hạ Tử Đàm, đặc biệt thiết kế dạ phục mùa xuân dành riêng cho phụ nữ Á châu. Trong 30 bộ trình diễn thì có tới hơn 25 bộ do Hạ Tử Đàm vừa thiết kế, mỗi một bộ đều xuất sắc trong xuất sắc, khiến mắt người ta sáng lên, phong cách thiết kế vừa đặc biệt vừa phóng thoáng, phối hợp với màu sắc tươi vui, lại nhằm vào vóc người nhỏ bé, khí chất dịu dàng cao nhã của người phụ nữ phương Đông, làm đông đảo chuyên gia bình luận và các ký giả truyền thông tụ hợp tại đây. Hạ Tử Đàm kéo tay Lam Hiểu Hi xuất hiện trên sân khấu, cúi người chào cảm ơn, Hạ Tử Đàm cao lớn anh tuấn, tác phong nhanh nhẹn lại dịu dàng mê người, dưới ánh đèn flash càng tỏa sáng lấp lánh như trước kia, khiến cho vô số chị em phụ nữ thẹn thùng xấu hổ. “Triển lãm hôm nay là trang phục mùa xuân, tất cả đều do tôi tự tay vì bà xã mình mà thiết kế, bởi vì cô ấy, cảm hứng thiết kế không ngừng tới gõ cửa với tôi; bởi vì cô ấy, lần đầu tiên tôi thiết kế trang phục dành riêng cho người phụ nữ phương Đông; cũng bởi vì cô ấy, tôi mới đứng ở nơi đây, quyết định đem toàn bộ sự nghiệp của tôi đẩy tới châu Á, để toàn bộ chị em ở Á châu đều có thể mặc những bộ y phục mà tôi thiết kế ra.” Lời còn chưa nói hết, toàn trường đã vỗ tay nhiệt liệt —— “Thằng oắt này thật dẻo mồm dẻo miệng.” Dưới đài, trên bàn dành cho khách quý, một phụ nữ tóc đã ngả màu khẽ hừ một tiếng, nhưng mắt không chớp nhìn đứa cháu trai và cô cháu dâu trên đài. Quản gia Noriko hầu hạ một bên, cười nhạt. “Bất kể như thế nào, rốt cuộc thì cậu chủ cũng quay lại đây, tự đứng lên tại nơi mà cha mẹ mình đã ngã xuống.” Hầu như không ai biết, Hạ Tử Đàm không thiết kế đồ cho phụ nữ phương Đông, là bởi vì anh luôn nhớ tới mẹ mình, mỗi lần đặt bút, lại nhớ về nụ cười dịu dàng uyển chuyển, anh không cách nào thiết kế ra trang phục cho phụ nữ phương Đông được, bởi vì anh sợ mình sẽ đau lòng. Hôm nay, bởi vì cô bé Lam Hiểu Hi này mà anh đã sửa chửa, chẳng những khắc phục được chướng ngại tâm lý, còn tạo ra một bước ngoặt lớn, chưa đầy 1 tháng đã thiết kế ra 25 bộ thời trang mùa xuân, thật là chuyện thật đáng mừng, cũng vì vậy mà lão phu nhân Chức Điền mới muốn tới Đài Loan, tự mình tham dự buổi biểu diễn này. “Đúng vậy, như vậy tôi chết cũng nhắm mắt.” Chức Điền khẽ mỉm cười, hốc mắt hơi nóng. “Cũng cuối cùng không phụ lòng con gái của tôi rồi.” “Lão phu nhân. . . . . .” “Noriko, ông nói đi, khi nào tôi sẽđược ôm đứa chắt đây? Tôi cố sống được đến khi đó không nhỉ?” “Dĩ nhiên là có thể, lão phu nhân, bác sĩ cũng nói ngài rất mạnh khỏe mà.” “Đúng vậy.” Chức Điền cười, trên mặt có nhiều nếp nhăn, nhưng nụ cười vẫn không giảm. Trên đài, Lam Hiểu Hi vẫn cúi đầu bỗng nhìn thấy Chức Điền, vốn dĩ khuôn mặt thẹn thùng chuyển thành khuôn mặt tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời, cô quên mình vẫn còn đang đứng trên đài, vội vàng vẫy tay với bà ngoại, làm hại nhiếp ảnh gia cũng cuống quít tìm tiêu điểm, dưới đài đột nhiên hò hét loạn lên. “Là bà ngoại, Đàm. Bà ngoại đến rồi! Anh thật giỏi! Ngay cả bà ngoại cũng đến đây ủng hộ anh!” Lam Hiểu Hi cười vui vẻ, nụ cười ngọt ngào mà ấm áp, tựa như lần đầu tiên anh gặp cô ở Paris vậy, hồn nhiên mà tươi đẹp. “Trời ạ, anh thật sự rất ghen tỵ với bà ngoại, hình như em còn thích bà hơn thích anh nữa.” Hạ Tử Đàm ê ẩm thấp giọng nói bên tai cô. “Em nào có?” “Không có sao? Hồi nãy thì đứng bên cạnh anh như người đưa đám ý, thấy bà ngoại thì miệng cười sắp toác ra luôn, xem ra trong khoảng thời gian vừa rồi, tin tức chúng ta kết hôn giả không được cải chính, bởi vì em chẳng phối hợp tý nào đấy.” Bây giờ, người buồn bã lại là anh rồi. Lam Hiểu Hi rất muốn cười, bởi vì cô nghĩ tới chuyện muốn cưng nựng người đàn ông này như chú mèo, bây giờ anh lại tạo vẻ mặt này, không khiến cô không cưng chiều anh là không được mà. Nhón chân lên, Lam Hiểu Hi thừa dịp tất cả mọi người đem đèn flash chuyển qua bà ngoại dưới đài, thì len lén hôn nhẹ lên khóe môi anh một cái —— “ Đàm, em yêu anh.” Khóe môi cô luôn cười, rất ngọt rất ấm. ánh mắt Hạ Tử Đàm thu lại, thật sâu ngưng mắt nhìn cô. “Như vậy đã đủ phối hợp rồi chứ?” Cô xấu hổ nhìn thẳng vào mắt của anh, sờ sờ lỗ mũi. “Ừ, nếu như để anh hôn trả lại thì tốt hơn nhiều.” Anh nắm lấy tay cô, ngón tay thon dài trêu đùa trong lòng bàn tay cô. “Ở trên đài sao?” Anh bị điên rồi? “Ừ.” mắt anh nóng bỏng nhìn chằm chặp cô. “Không cần. . . . . .” Cô bị dọa sợ, giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ cuống quít chạy xuống đài. Hạ Tử Đàm cười to, trong mắt tất cả đều là cưng chiều và thỏa mãn, vẻ mặt như vậy xuất hiện trong ống kính khiến người ta cũng cười theo Một nhà ký giả nào đó may mắn bắt được hình ảnh này, sau đó viết một bài báo với tựa đề —— Trong tình yêu, người đàn ông sẽ chói mắt nhất.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!