80s toys - Atari. I still have
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình - Giáo Sư thường dịu dàng - trang 2

Chương 3

Lầu ba, Đoạn Cần Tâm bị hai gã áo đen đẩy mạnh vào trong phòng khách lảo đảo ngã mạnh xuống mặt đất đụng vào tay vịn ghế salon. Sau khi cô vịn ghế salon ổn định mình, xoay người không sợ thế lực ác đối mặt nhân viên tập đoàn đòi nợ. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy bọn họ.

“Các anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Cô hỏi.

“Đơn giản hai chữ — trả tiền.” Đối phương bày ra tư thái lưu manh, sau khi ngồi vào ghế salon đem hai chân giơ lên gác trên bàn trà nói.

“Tôi nói rồi tôi sẽ trả.”

“Vậy thì lấy ra đây a, đừng chỉ nói suông bằng cái miệng.”

“Tôi cần chút thời gian.”

“Lần trước mày cũng nói như vậy, lần trước nữa mày cũng nói như vậy, một chút của mày quả thật là rất lớn.” Đối phương giễu cợt.

“Tôi và các anh không giống nhau, kiếm tiền cần tốn thời gian.” Cô không chút sợ hãi hất cằm lên phản kích.

Đối phương có chút sửng sốt dường như không ngờ cô dám châm chọc bọn họ như vậy. “Con đàn bà này lá gan không nhỏ nha!” Người áo đen híp mắt nói.

Đoạn Cần Tâm không để vẻ mặt mình lộ ra một tia khiếp đảm hoặc sợ hãi nào, mặt không chút thay đổi nhìn thẳng đối phương nói: ” Tôi sẽ không quịt nợ cũng sẽ không chạy trốn chỉ cần các anh đồng ý cho tôi thời gian tôi nhất định sẽ trả.”

“Thời gian bao lâu, một tuần?”

“Ba tháng.” Đây đã là thời gian nhanh nhất rồi.

Đối phương nghe cười ha ha hai tiếng sau đó châm chọc nói: “Ba tháng? Tao có nghe lầm không?” người đó quay đầu hỏi đồng nghiệp.

“Không có. Nó nói ba tháng.” Một tên áo đen khác trả lời.

Hai chân gác trên bàn trà co rụt lại đạp một phát đột nhiên bàn trà bằng mây “Phanh” một tiếng toàn bột ngả ở trước mũi chân Đoạn Cần Tâm, thiếu chút nữa đập trúng cô. Cô dù có liều mạng muốn mình bình tĩnh không muốn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nhưng sắc mặt vẫn không tự chủ được trở nên trắng bệch.

“Mày coi ông mày là nhà từ thiện sao? ” Một đạp nữa làm một bàn trà nhỏ gần đó cũng bị ngả lăn.

“Bây giờ lập tức lấy tiền ra nếu như không có tiền thì ngoan ngoãn đến quán rượu làm cho tao.”

Đoạn Cần Tâm trừng to hai mắt, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ lại khó có thể tin.

Quán rượu sao?

“Dáng người mặc dù không có gì đặc sắc nhưng gương mặt này cũng tạm được. Mày ngoan ngoãn làm nói không chừng chưa tới ba tháng đã có thể trả hết tiền cho tao rồi.” Người đó dùng ánh mắt bỉ ổi quan sát cô đe dọa mà nói.

Đoạn Cần Tâm không tự chủ được lùi về phía sau, mặt nạ luôn không sợ hãi từ từ vỡ ra, sau khi mặt nạ bị vạch trần vẻ mặt hoảng sợ từ chút một lộ ra ngoài.

Cô không biết bọn họ có phải nói nghiêm túc không, nếu như mà phải lấy sức của một mình cô căn bản không đánh lại hai người đàn ông khỏe mạnh, cho dù muốn trốn cũng trốn không thoát.

Không! Cô thà rằng chết cũng không để bị bọn họ đem bán vào quán rượu.

“Leng keng, leng keng.” Tiếng chuông cửa bất chợt vang lên, trong nháy mắt ba người trong nhà toàn bộ cứng lại. Hai người mặc áo đen bởi vì không biết người tới là ai mà thân thể căng thẳng, Đoạn Cần Tâm còn lại là sợ hãi không biết làm sao đi ra cửa, mẹ không ở nhà sẽ không ở lúc này mà chạy trở về chứ? Cô không hy vọng mẹ bắt gặp cảnh tượng trước mắt, bắt gặp con gái của mình bị uy hiếp bị bán tới quán rượu chịu khổ.

Cửa chính không khóa, người ngoài cửa “Rắc” một tiếng liền đem cửa mở ra nghênh ngang đi vào.

Nhìn thấy người tới, đầu Đoạn Cần Tâm đột nhiên trống rỗng.

“Mày là ai?” Nhìn chằm chằm người đàn ông đột nhiên xông vào, người áo đen lạnh lùng hỏi.

Thường giáo sư.

Ba chữ đó là tiếng lòng của Đoạn Cần Tâm. Đầu cô vẫn như cũ chìm trong mơ hồ không cách nào vận hành. Bởi vì căn bản cô không hiểu nổi người không thể nào xuất hiện ở chỗ này tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Giống như là không nghe thấy câu hỏi của đối phương, Thường Phong đầu tiên là thong thả quan sát tất cả trong phòng khách, bao gồm hai cái bàn trà bị ngả trên mặt đất sau đó mới đưa mắt về phía trên người cô quan sát kĩ từ đầu tới chân một lần.

“Đoạn tiểu thư, bọn họ là bạn của cô sao?” Anh bình tĩnh mở miệng, rõ ràng biết rõ mà còn hỏi.

Đoạn Cần Tâm có loại cảm giác đổ mồ hôi lạnh, không biết anh ta rốt cuộc là dũng cảm hay là ngu xuẩn. Anh ta chẳng lẽ không nhìn ra hai người mặc áo đen trước mặt này không phải là người lương thiện sao? Mặc dù có chút hận anh nhưng Sài Nghê nói không sai người không biết vô tội, cô vô duyên vô cớ đem tội đổ lên đầu anh coi anh là kẻ thù dường như không công bằng với anh. Trọng điểm là hướng ngân hàng tư nhân ngầm vay tiền gặp phải rắc rối là người họ Đoạn không liên quan tới người họ Thường của anh, cho nên cô tuyệt đối không thể lôi anh vào đống chuyện rắc rối này.

“Thật ngại quá, hiện tại tôi đang có chút việc mời anh về trước được không?” Cô lạnh lùng đối anh hạ lệnh đuổi khách, trong mắt có thỉnh cầu, cầu xin anh nhanh chút rời đi chỗ này không hi vọng liên lụy đến người vô tội như anh.

Thường Phong nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt như có điều suy nghĩ một lúc lâu —

“Hai vị là tới đòi nợ?” Anh đột nhiên quay đầu mặt ngó người mặt áo đen nói, “Bao nhiêu tiền? Tôi trả.”

“Chuyện này không liên quan tới anh, xin rời đi.” Đoạn Cần Tâm ngạc nhiên trừng to đôi mắt, buột miệng kêu lên.

“Chuyện này tuyệt đối có quan hệ tới tôi, nếu như không liên quan hôm đó tôi đã không cần chịu một tát kia rồi, không phải sao?” Thường Phong nhìn về phía cô ung dung giải thích.

Trong lúc nhất thời cô lại cứng họng, không lời nào để nói.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Thần sắc anh đột nhiên mềm mỏng, nhẹ giọng nói với cô.

Đoạn Cần Tâm kinh ngạc nhìn anh. Chỉ thấy anh khẽ mỉm cười với cô, lại xoay người đối mặt phần tử đòi nợ.”Bao nhiêu tiền?” Anh hỏi lần nữa.

“Mày thật muốn giúp con đàn bà này trả nợ sao?” Người mặc áo đen dường như không tin, trên mặt tràn đầy nghi ngờ. ” Mày là gì của nó, có quan hệ gì với nó?”.

“Quan hệ của tôi và cô ấy các anh không cần phải biết, chỉ cần nói bao nhiêu tiền.” Thường Phong phát cáu nói.

Người áo đen suy nghĩ thấy cũng đúng, cần gì quản tụi nó có quan hệ gì, chỉ cần mình đòi được tiền hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.

“Bảy trăm năm mươi ngàn.”

“Nói bậy!” Đoạn Cần Tâm không thể tin trợn mắt kêu to, “Trên giấy nợ rõ ràng chỉ ghi có năm trăm ngàn.”

“Vay tiền không cần lãi sao?,” Người áo đen quay qua nhìn cô lạnh lùng nói.

“Cho dù muốn lời cũng không cần nhiều như vậy!”

“Đây chính là cho vay nặng lãi.” Người áo đen cười lạnh nói.

“Cái này quá khoa trương rồi!” Đoạn Cần Tâm khó có thể tin lắc đầu nói, vừa tức vừa giận cự tuyệt tiếp nhận lãi suất cao quá đáng như vậy.”Mới trong thời gian 1 tháng, những tên muốn ăn tươi nuốt sống mấy người –“

“Tôi trả.” Ở lúc trước khi cô nói ra những lời chọc giận người khác, Thường Phong bỗng nhiên cắt đứt lời cô, “Nhưng trước hết tôi muốn xem giấy nợ.”

Người mặc áo đen liếc anh một cái từ trong túi xách lấy ra giấy nợ và bản gốc đã ký tên, lăn tay vung vẫy ở trước mặt anh.

“Đúng không?” Thường Phong quay đầu hỏi Đoạn Cần Tâm.

Vẻ mặt cô phức tạp nhìn anh, không biết nên gật đầu hay lắc đầu thì tốt hơn.

Anh thật muốn giúp cô trả số nợ đó sao? Nhưng anh căn bản không cần làm như vậy, mà cô cũng không có quyền tiếp nhận sự giúp đỡ của anh a!

Chẳng qua là nếu không trả tiền sẽ khiến những tên khốn ăn tươi nuốt sống này tiếp tục tăng tiền lời lên hoặc là trực tiếp thực hiện lời uy hiếp lúc trước, cô còn có thể sống nổi sao?

Cô không sợ chết nhưng bỏ lại một mình mẹ gánh chịu tất cả những chuyện này quả thật quá đáng thương, coi như là vì mẹ cô vẫn không thể chết.

Đoạn Cần Tâm rũ mắt xuống đối anh gật đầu một cái sau đó thấp giọng nói: “Tôi sẽ trả tiền lại cho anh.”

Đối mặt với lãi suất một tháng đã tăng lên phân nữa, cho dù cô có kiêu ngạo quật cường như thế nào cũng không khỏi bị áp lực tiền bạc cùng thực tế tàn khốc đó ép cho cúi đầu.

Đáy mắt Thường Phong thoáng qua một tia đau lòng, thật sâu nhìn cô một cái lại lần nữa dời tầm mắt trở về trên mặt người áo đen: ” Có thể nhận chi phiếu không? Hay là nhất định phải trả tiền mặt?” Anh hỏi.

“Chi phiếu cũng được. Tin rằng mày cũng không dám trêu chọc tụi tao.”

Thường Phong gật đầu một cái. ” Vậy xuống dưới lầu đi, tôi đã nhờ người mang chi phiếu đến chắc cũng sắp đến.”

Người áo đen hơi nâng lên đôi mắt độc ác nhìn chằm chằm anh hỏi: “Mày sẽ không gạt tụi tao, sắp đến không phải là chi phiếu mà là cảnh sát chứ?”

“Nếu các anh chỉ có hai người có thể tôi sẽ làm như vậy nhưng các anh lại là một tổ chức, có một đám người, hơn nữa chuyện gì cũng dám làm không phải sao? Tôi sẽ không ngốc đến tự mình chuốc phiền phức.” Sau khi bình tĩnh nói xong Thường Phong đi thẳng ra cửa.

Hai tên áo đen nhìn nhau một cái mặc dù không nói gi nhưng vẫn dùng ánh mắt ý bảo đối phương cẩn thận một chút, rồi mới đi theo anh rời đi.

Đoạn Cần Tâm không còn cách nào khác cứ như vậy ném mọi chuyện cho anh xử lý, chỉ chần chờ một giây liền đi theo xuống lầu.

Đi ra cửa chính khu nhà trọ Thường Phong lập tức gọi điện thoại, chỉ chốc lát sau liền thấy một người đàn ông mặc tây trang vội vã bước tới trước mặt anh, sau khi cùng anh nói mấy câu liền từ trong túi xách lấy ra một phong thư giao cho anh. Thường Phong đem chi phiếu trong phong thư rút ra hướng người mặc tây trang muốn bút sau khi viết xuống số tiền chính xác và ký tên liền đi về phía phần tử tập đoàn đòi nợ vẫn luôn cẩn thận chú ý bốn phía đem chi phiếu đưa cho người nọ.

“Giấy nợ.” Sau khi chi phiếu bị đối phương rút đi, anh ngửa tay đối người mặc áo đen nói.

“Khẳng định tấm chi phiếu này có thể lấy được tiền?” Đối phương nheo mắt cẩn thận hỏi.

“Đây là tấm chi phiếu của công ty, tôi sẽ không lấy danh tiếng của công ty ra đùa giỡn, càng không lấy tánh mạng ra đùa giỡn.” Thường Phong trầm ổn trả lời.

“Tao thích người thông minh.” Người áo đen nhếch miệng cười haha nói, sau đó đem giấy nợ trong túi đưa cho anh.

Thường Phong cúi đầu nhìn qua vừa xác định là bản gốc và giấy nợ không sai liền trực tiếp ra tay đem hai tờ giấy xé thành từng mảnh nhỏ.

Người mặc áo đen rời đi, Đoạn Cần Tâm đã chạy tới bên cạnh anh, chân mày nhíu chặt nhìn những mảnh vụn trên tay anh.

“Anh không nên xe bỏ nó.” Cô nói.

“Thứ này cô còn cần dùng sao?” Anh khẽ cau mày nhìn những mảnh giấy vụn trên tay không hiểu hỏi cô.

Đoạn Cần Tâm không phản bác được nhìn anh. Thật sự không hiểu nổi người đàn ông này rốt cuộc là người như thế nào? Rõ ràng ở trường dạy khoa kỹ thuật thông tin lại ở bên ngoài dạy người ta chơi cổ phiếu. Rõ ràng xem ra hào hoa phong nhã, lịch sự nho nhã nhưng khi đối mặt với những tên xã hội đen của tập đoàn đòi nợ lại ung dung bình tĩnh, không lo không sợ.

Còn nữa ……., mới vừa rồi người đàn ông tây trang thẳng thớm kia có quan hệ gì với anh? Sao lại đối anh rất cung kính, còn để anh tùy tiện lấy bảy trăm năm mươi ngàn giúp cô trả nợ, cuối cùng còn đem giấy nợ là bằng chứng duy nhất chứng minh vừa rồi anh bỏ ra một khoản tiền lớn xé thành từng mảnh nhỏ?!

Anh ta rốt cuộc là người như thế nào? Là quá mức tin tưởng cô sẽ không quịt nợ, hay là quá tin người?

Nghĩ lại có lẽ đều không phải xé bỏ giấy nợ với số tiền không hợp đổi một tấm phù hợp hơn đây mới là người thông minh nên làm, anh là giáo sư cũng sẽ không đần mới đúng.

“Anh chờ tôi một chút, tôi lên lầu viết giấy nợ bảy trăm năm mươi ngàn cho anh.” Cô tự nhận nghĩ thông suốt đối anh nói.

“Nếu chuyện này bởi vì tôi mà ra thì số tiền đó vốn là tôi phải trả.” Thường Phong nhìn cô không chớp mắt lắc đầu cự tuyệt chậm chạp nói.

Đoạn Cần Tâm cau chặt chân mày không hiểu anh là nói nghiêm túc hay đang nói đùa? bảy trăm năm mươi ngàn không phải là con số nhỏ, mặc dù anh rất có lòng vì mình “vô tâm sơ suất” mà chịu trách nhiệm, cô cũng không có mặt mũi chấp nhận cách chịu trách nhiệm này. Huống chi trước đây cô cũng đã từng ra tay tát anh một cái. Nghĩ đến cái tát đó lại so với hành động lấy đức báo oán vừa rồi của anh cô đột nhiên lúng túng, cảm giác mình nợ anh một đống không chỉ có tiền mà còn tình người cùng với một câu cám ơn và một câu xin lỗi.

“Cái đó ………….. Thường giáo sư……….” Cô lắp bắp mở miệng.

“Gọi tôi là Thường Phong được rồi. Nếu đã cùng dùng cơm thì cũng coi như là bạn bè rồi, không phải sao?” Anh nhìn thẳng cô, tròng mắt thâm thúy, giờ phúc này cảm giác cô không giống lần đầu gặp.

Cám ơn anh khoan hồng độ lượng. Đoạn Cần Tâm không khỏi thầm nghĩ, đối anh gật đầu một cái hít sâu một hơi nói: “Mới vừa rồi cám ơn anh.”

“Đây là trách nhiệm của tôi.”

“Không phải.” Cô nhanh chóng lắc đầu, “Đây không phải là trách nhiệm của anh.”

“Nếu như không phải là tôi đề nghị lung tung –“

“Không phải vậy.” Cô lần nữa lắc đầu cắt đứt anh “Sài Nghê nói rất đúng, khách quan mà nhìn thật ra thì chuyện này căn bản không liên quan tới anh, anh là người không biết vô tội, chuyện lúc trước ra tay đánh anh tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi, hôm đó tôi giận quá nên đánh mất lý trí. Cho nên, thật xin lỗi, xin anh tha thứ cho tôi.”

“Cảm thấy rất kỳ quái.”

Câu trả lời ông nói gà bà nói vịt đó làm cô trừng mắt nhìn anh, không nhịn được hỏi: “Kỳ quái?”

“Hôm nay tôi tới đây là muốn xin cô tha thứ, không nghĩ tới ngược lại lại biến thành cô xin lỗi tôi, cảm giác này rất kỳ quái.” Khóe miệng Thường Phong khe nhếch cười nhạt đối cô giải thích, nhìn trong mắt anh có loại ấm áp nói không nên lời làm cho Đoạn Cần Tâm bất tri bất giác rơi vào trong đó.

“Ăn tối chưa?” Anh đột nhiên mở miệng hỏi.

Cô có chút sửng sốt ở lúc chưa hoàn toàn hoàn hồn đàng hoàng lắc đầu.

“Tôi cũng chưa ăn. Có muốn cùng đi ăn không?”

Anh nói rất tự nhiên nửa điểm ép buộc cũng không có, khiến Đoạn Cần Tâm từ trước tới giờ có thói quen giữ khoảng cách với người khác phái chỉ do dự một chút liền gật đầu nói được.

Lại nói, trong lòng cô nghĩ cho dù vì ơn cứu mạng vừa rồi cô cũng nên đàng hoàng mời anh ăn một bữa cơm, không thể chỉ dùng một câu cám ơn liền đuổi người ta đi. Còn có quan trọng nhất là, cô phải thảo luận với anh về chuyện trả lại tiền, bởi vì cô trăm ngàn lần không thể vô duyên vô cớ nhận của anh bảy trăm năm mươi ngàn. Nghĩ xong cô đối anh nói: “Anh chờ tôi một chút, tôi lên lầu lấy ví trước.”

Khóe miệng Thường Phong khẽ nhếch đối cô gật đầu, tựa như có hàm ý khác dịu dàng nói một câu–

“Tôi chờ cô.”

Chỉ vì kiếm tiền trả nợ, Đoạn Cần Tâm càng thêm liều mạng làm việc, vấn đề là công việc của cô không phải dựa vào liều mạng hoặc cố gắng là có thể lấy được hồi báo.

Ngược lại, bởi vì người mới xuất hiện, bọn họ mỗi người đều trẻ tuổi, mạnh dạn, dám chơi, dám tú (hai chữ này pó chiếu ko hiểu), hơn nữa hiện nay xã hội có trào lưu có mới nới củ, loại giống như cô làm việc nghiêm túc chuyên nghiệp nhưng vẫn không nổi tiếng như các người mẫu “Tiền bối” ngược lại còn bị nguy hiểm liên ngành hóa cùng đào thải.

Cho nên, gần đây cô vẫn luôn suy nghĩ theo lời những người mẫu khác thanh cao, kiêu ngạo không đáng bao nhiêu tiền, dựa vào tuổi tác bây giờ của cô kiên trì thêm hai năm nữa thì ít người hỏi thăm rồi, đến lúc đó cho dù cô có đồng ý dùng thân thể của mình cũng chỉ sợ không ai để ý cô. Họ còn nói, chẳng qua là cùng ăn một bữa cơm mà thôi cô cần gì nghĩ phức tạp như vậy, có lẽ có một ít lão già háo sắc động tay động chân nhưng tiếp xúc vài lần liền quen tay quen việc sẽ biết làm sao ứng phó. Quan trọng là, chỉ cần có thể nhận được công việc, có thể kiếm ra tiền là đủ rồi, cô không phải rất cần tiền sao? Chỉ cần nghĩ tới tiền không có gì không nhịn được.

Chỉ cần nghĩ tới tiền a. . . . . .

“Cô đang nghĩ cái gì?”

Thanh âm đột nhiên vang lên khiến Đoạn Cần Tâm hoàn hồn nhìn về phía Thường Phong ngồi ở đối diện cô.

“Cái gì?” Cô trừng mắt nhìn anh hỏi.

Nói ra ngay cả chính cô cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô và Thường Phong lại trở thành bạn tốt, chuyện này nên bắt đầu nói từ đâu đây?

Đơn giản mà nói, bời vì quan hệ giữa chủ nợ và con nợ bọn họ trao đổi số điện thoại với nhau, sau đó cô kiếm được tiền phải trả tiền thì tìm anh, anh đến công viên nhỏ gần nhà cô đi đến quán cơm nhỏ ở lân cận lại tìm cô, sau này mỗi lần gặp nhau đều cùng nhau dùng cơm, mỗi lần muốn ăn cơm đều không tự chủ được nghĩ đến đối phương, sau đó nữa là thói quen gọi điện thoại tâm sự, tự nhiên hai ba bữa bạn bè sẽ gặp mặt.

Như hiện tại bọn họ đang cùng nhau đi ăn tối. Khi anh làm xong việc tại trường học vẫn chưa ăn cơm đồng thời nghĩ đến cô liền gọi điện thoại cho cô, mà cô cũng vừa đúng lúc chụp hình xong kết thúc mọi công việc của hôm nay, hẹn một địa điểm anh liền lái xe đến đón cô. Nói tóm lại, hai người họ hiện tại thường cùng nhau ăn cơm là được rồi ăn trưa, ăn tối, ăn khuya đều có.

“Cô đang nghĩ cái gì vậy? Tối nay đặc biệt im lặng.” Thường Phong lo âu nhìn cô nói.

Đoạn Cần Tâm không biết nói sao với anh chuyện mình đang phiền não. Cô rất muốn có một người để tâm sự, chẳng qua là nói với anh về chuyện tiền bạc giống như là muốn quịt nợ hoặc trì hoãn ngày trả nợ vậy. Mặc dù ngày trả nợ là do chính cô định, người kiên trì muốn trả cũng là cô, nhưng cảm giác thấy lạ lạ.

“Nếu như không thể nói với tôi thì đừng miễn cưỡng.” Thường Phong dịu dàng nói, những lời quan tâm chẳng biết tại sao lại làm cho người ta có một cảm giác sầu não.

“Không phải là không thể nói với anh.” Đối mặt anh như vậy, Đoạn Cần Tâm bất tri bất giác mở miệng nói.

“Không sao.” Anh dịu dàng lắc đầu mỉm cười, nhưng trong mắt có một tia cô đơn.

Trong nháy mắt, Đoạn Cần Tâm chẳng biết sao liền đem toàn bộ chuyện mới vừa rồi suy nghĩ nói ra.

“Gần đây công việc của tôi ít đi, cũng không nhận được công việc mới nào, có người nói quan niệm và thái độ của tôi cần thay đổi, nói thanh cao không đang tiền, thỉnh thoảng cùng khách hàng đi ra ngoài dùng một bữa cơm, mặc dù phải chịu đựng một chút động tay động chân nhưng chỉ cần có thể nhận được công việc là tốt rồi. Mới vừa rồi tôi là suy nghĩ chuyện này.”

Thường Phong nghe vậy nhíu mày. “Cô nghĩ chuyện này ý là?”

“Tuổi của tôi đã không còn trẻ, có phải thừa dịp còn chút giá trị buông tay một lần.” Cô nhìn chằm chằm ly nước trên bàn nói.

“Tôi không tán thành.”

“Hả?” Đoạn Cần Tâm bổng nhiên ngẩn đầu nhìn anh, chỉ thấy anh vẻ mặt nghiêm túc.

“Không giống người khác là một loại phương pháp sáng lập giá trị, mà thông đồng làm bậy lại chỉ có thể bóp chết giá trị. Nếu nói buông tay một lần là ở khi vô kế khả thi (không còn cách nào khác) thì tìm đường sống trong cái chết cũng là một loại phương pháp, nhưng cô buông tay một lần thì giống như cam chịu.”

Không nghĩ tới anh sẽ nhìn thấu ý tưởng trong lòng cô. Đoạn Cần Tâm giật mình.

“Nếu như là vì trả tiền tôi, tôi nói rồi cái đó không vội, không trả cũng không sao.” Anh dịu dàng nói.

“Không thể không trả.” Cô lắc đầu nói. Ngay cả bạn thân cô đều không có nợ tiền không trả huống chi là anh.

“Mặc dù vô tâm sơ suất, gây họa thì phải xử lý đây là nguyên tắc của tôi.” Anh kiên trì.

“Nhưng nguyên tắc của tôi không có nợ tiền không trả.”

Thường Phong không nói gì. Cái đề tài này họ đã bàn luận nhiều lần rồi nhưng đầu cô còn cứng hơn đá, vẫn là bỏ thời gian nói chuyện khác thôi.

“Nhìn cô giống như là mệt sắp chết, không giống cô nói gần đây công việc ít đi.” Anh nhìn thật sâu vào đáy mắt cô ngay cả hóa trang của không giấu đi được quầng thâm, nhưng vẫn duy trì ngữ điệu trước sau như một mà nói, “Thật sự là vì chuyện công việc để cho cô phiền não đến mất ngủ sao?”

Đoạn Cần Tâm mệt mỏi cười lắc đầu một cái lại trầm mặt không nói.

“Lại là một chuyện không thể nói với tôi sao?” Anh hỏi.

“Không phải vấn đề là nói được hay không, mà là có nói cũng không còn ý nghĩa nữa.” Cô rủ hai vai xuống than nhẹ nói.

“Cô không nói ra nghe thử một chút, sao lại biết không có ý nghĩa?”

“Bởi vì căn bản không liên quan tới tôi, là tôi tự tìm phiền não mà thôi.”

Nếu thật không liên quan cũng sẽ không phiền não, cô chẳng lẽ không thấy nói như vậy quá mâu thuẫn sao?

Thường Phong thật sâu nhìn cô một cái, khóe môi bất đắt dĩ kéo ra một nụ cười thương xót, “Dù sao cũng không còn chuyện, nói ra nghe một chút.” Cuối cùng lại mềm nhẹ thêm một câu ” Nếu cô không ngại để tôi biết.”

Chẳng biết tại sao đối với cảm giác anh khách sáo Đoạn Cần Tâm lại cảm thấy không nói thì thật có lỗi với anh. “Thật ra thì cũng không có gì, chẳng qua là có chút lo lắng cho em gái tôi.” Cô ưu sầu nói ra tâm sự.

“Em gái cô thế nào? Nghe Sài Nghê nói cô ấy đã kết hôn lập gia đình đã nhiều năm rồi?”

Vì để hiểu rõ thêm về trạng huống gia đình cô, thời gian này anh tốn không ít thời gian cùng Sài Nghê nói chuyện phiếm, chọc cho bạn chí cốt Cừu Kính cũng đối anh trừng mắt.

Đôi phu thê kia tình cảm tốt đến nổi làm cho người ta cũng khát vọng kết hôn.

“Mặc dù mới hai mươi lăm tuổi, nhưng đã kết hôn bảy năm rồi.” Đoạn Cần Tâm gật đầu nói.

“Vậy cô đang lo lắng cái gì?”

“Nghe mẹ tôi nói, nó hình như mang thai.”

“Đây không phải là một chuyện vui sao?” Anh không hiểu.

Đoạn Cần Tâm nhìn anh một cái, mới sâu kín thở dài một cái khi dừng lại mới nói “Nếu như hôn nhân của nó hạnh phúc.”

Thường Phong đã hiểu. Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc coi như xong, thế nhưng lại mang thai. . . . . . Đây chính là một chuyện làm người phiền lòng.

“Em gái cô có dự tính gì?” Chuyện của Đoạn gia thật đúng là khó khăn, thân là người đứng xem bọn họ căn bản không thể ra sức, chỉ có thể nghe một chút quyết định của người trong cuộc, còn lại chỉ có thể khách quan mà nói lên suy nghĩ của mình mà thôi.

“Tôi không có hỏi nó.”

“Lo lắng lại không hỏi?”

“Cá tính của nó rất kiên cường, cho dù không hỏi tôi đại khái cũng biết nó muốn làm gì.” Cũng là bởi vì hiểu rõ em gái mình, Đoạn Cần Tâm u buồn không dứt.

Quả nhiên là chị em ngay cả cá tính cũng thật giống. Thường Phong không tự chủ được thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng lại mở miệng hỏi: “Cô ấy muốn làm cái gì?”

Đoạn Cần Tâm hơi do dự mới thở ra hai chữ —

“Trả thù.”

Thường Phong nghe vậy nhăn đầu lông mày, hoài nghi hỏi: “Trả thù ai? Tại sao muốn trả thù?”

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Đây là ý nghĩ đầu tiên xẹt qua trong lòng Đoạn Cần Tâm, nhưng suy nghĩ một chút chuyện của người đó anh cũng biết rồi, còn có việc xấu gì trong nhà không thể truyền ra ngoài đây?

“Em gái tôi là vì thoát đi ngôi nhà không có ấm áp chỉ có ồn ào lại nghèo khó mới có thể kết hôn sơm như vậy.” Cô đàng hoàng nói cho anh biết, ánh mắt từ từ hư vô mờ mịt ” Nó coi hôn nhân quá đơn giản, quan hệ vợ chồng, mẹ chồng nàng dâu chung đụng, còn có một đám người nhà cơ hồ là người xa lạ cùng nhau chung sống, tất cả những điêu này nó đều thích ứng không được, lại kiên cường không muốn quay đầu lại, không muốn nhận thua. Mới kết hôn một năm, bị kẹt giữa ba mẹ và bà xã người đàn ông liền chịu không hướng ra ngoài phát triển, có gặp ở ngoài. Chuyện này nhà trai ai cũng biết chỉ có nó thân là vợ không hề hay biết gì bất tri bất giác bị lừa hơn hai năm, cho đến người đàn bà bên ngoài đã mang thai đến nhà ầm ĩ mới phát hiện.”

“Vợ cắt cổ tay tự sát người đàn ông quay đầu lại cũng không phải bởi vì hối tiếc mà là ngoài ý muốn phát hiện người đàn bà bên ngoài bắt cá hai tay, con có phải của mình không thì chưa chắc. Sau lần đó đã có một lần ắc có lần thứ hai, người đàn ông tiếp tục chơi bời người phụ nữ càng ngày càng oán hận, chẳng thà buông tha cho tự do và vui vẻ cũng phải tiếp tục đấu với nười đàn ông đó.”

Nói đến chỗ này cô ngừng lại, nhưng Thường Phong lại có loại cảm giác chuyện xưa chưa xong.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau cô lại mở miệng tiếp tục nói.

“Ba tháng trước, người đàn ông đột nhiên mở miệng nói muốn ly hôn, còn lấy tư thái khẩn cầu mà van xin nó, lần này tựa hồ đối với người đàn bà bên ngoài là thật tình muốn cho đối phương một thân phận danh chánh ngôn thuận. Thân là vợ nó giận quá hóa cuồng nói đây thật là cơ hội tốt ngàn năm có một, sau liền mang thai. Con chính xác là của người đàn ông đó, có được khi bị thiết kế say rượu mất lý trí, mục đích là vì để cho người đàn bà bên ngoài thấy người đàn ông bất trung, cùng với chuyện có thân phận là vợ hợp pháp dây dưa hành hạ lẫn nhau tới già.” Đoạn Cần Tâm nhìn về phía anh vẻ mặt bi thương hỏi: “Tình yêu có gì tốt? Hôn nhân có gì tốt? Một khi thay lòng, còn lại cũng chỉ có đau lòng và hành hạ thôi.”

Chương 4

Đối với tình yêu và hôn nhân, Đoạn Cần Tâm biết mình nhìn cả vấn đề phiến diện rất nghiêm trọng nhưng cũng bất lực. Ở trong cuộc đời cô cặp đầu tiên biết đến tình yêu và hôn nhân là ba mẹ, thứ hai còn có em gái nhưng cả hai kết quả đều rất thê thảm, khiến cô thân là con và chị gái cũng cảm động lây, bản thân cũng rất đau xót.

Cho nên một khi bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cô một chút cũng không muốn nói chuyện yêu đương và kết hôn.

Khi mười tám tuổi cũng vậy, khi hai mươi tuổi cũng vậy, khi hai mươi lăm tuổi cũng không có dao động, cho đến bây giờ đã hai mươi tám tuổi cô đối tình yêu và hôn nhân còn có đàn ông tràn đầy cảm giác không tín nhiệm.

Cuộc đời của cô chỉ cần có bạn bè, công việc và tiền là đủ rồi, cô vẫn nghĩ như vậy.

Nhưng gần đây công việc của cô lại gặp trắc trở, tiền cũng tương đối bị ảnh hưởng.

Bỏ qua một bên chuyện tiền của Thường Phong không đề cập tới, tiền thuê nhà cùng sinh hoạt phí trong nhà cũng cần a, cô không thể không có thu nhập cố định. Cho nên, cô rốt cục có nên tiếp tục kiên trì không giống những người khác không đây? Hay là muốn buông tay một lần dùng phương pháp tìm đường sống trong cõi chết, thu hẹp tầm mắt nhìn cái lợi trước mắt đây? Cô thật rất phân vân.

“Chị Lâm, em là Cần Tâm, cho hỏi có công việc tới cửa không ?” Sau khi tốn thời gian cả buổi sáng xử lý xong mọi chuyện trong phòng bán đấu giá trên mạng, cô cầm lên điện thoại đã có hai mươi bốn tiếng không có vang gọi cho người đại diện của mình hỏi.

“Chị đang tính gọi cho em, có công việc tới cửa!” Người đại diện chị Lâm ở bên đầu dây bên kia giọng nói có chút kích động nói với cô.

“Có thật không?”

“Mặc dù còn phải trải qua phỏng vấn tuyển chọn, nhưng điều kiện đối phương yêu cầu 90% hình tượng tương xứng với em, đây tuyệt đối là cơ hội tốt ngàn năm có một. Em bây giờ ở đâu? Nhanh đến công ty!” Chị Lâm kích động nói.

“Em biết rồi, bây giờ em sẽ lập tức đi qua.”

Cúp điện thoại, thay đồ đi ra ngoài, Đoạn Cần Tâm vội vã chạy tới công ty đại diện.

“Chị Lâm, em đến rồi.”

“Tới là tốt rồi, qua đây.” Chị Lâm vẫy tay về phía cô nói, “Em có từng nghe qua doanh nghiệp Huê Trình không?”

“Tây Thành?”

“Không có.” Đoạn Cần Tâm lắc đầu nói,

“Còn doanh nghiệp Liên Dật?”

Cô vẫn lắc đầu.

“Còn Đạt Tuyên?”

“Cũng không có nghe qua. Chị Lâm sao chị lại hỏi em những cái này?”

“Bởi vì mới vừa rồi em trên đường tới đây, chị lại nhận được hai công ty chỉ đích danh muốn mời em làm người mẫu.”

“Cái gì?” Đoạn Cần Tâm ngây người.

“Bọn họ đều nói thấy em trên tạp chí, sau đó qua điều tra cảm thấy hình tượng em rất trong sạch, rất thích hợp làm người phát ngôn cho công ty bọn họ, hỏi em có đồng ý nhận phần công việc này không.” Chị Lâm nói xong, cũng đem bản fax về sản phẩm và nội dung bản kế hoạch đưa cho cô xem.

Cô ngơ ngác nhận lấy, ngơ ngác cúi đầu nhìn tờ fax.

Chị Lâm nói tiếp: “Một công ty hình dung đặc điểm ngoại hình của em, hai công ty trực tiếp chỉ đích danh em, tình huống trùng hợp như vậy thật làm người ta tưởng tượng không nổi, cho nên chị mới hỏi em có nghe qua những công ty này không. Chị cho là em quen biết người của những công ty này hoặc là em đã từng tiếp xúc qua với họ. Em có không?”

Đoạn Cần Tâm phản ứng trì độn ngẩn đầu nhìn cô, mặt mờ mịt lắc đầu.

“Hay là em có bạn bè có lực ảnh hưởng hoặc là có thân phận bất phàm?” Chị Lâm tò mò hỏi cô.

Cô lập tức nghĩ đến Chồng của Nhạc San, Tiệp Ngọc Và Sài Nghê mấy người đàn ông đó cũng có chút lực ảnh hưởng, tài sản cũng không tồi nhưng cô chưa từng cùng ai đề cập tới vấn đề công việc gặp khó khăn bọn họ không thể vô duyên vô cớ làm như vậy mới đúng, huống chi công ty của mấy người đàn ông đó cũng không phải tên Huê Trình, Liên Dật Vầ Đạt Tuyên nha. Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?

“Bỏ đi, có công việc tới cửa mới là trọng điểm, quản chi bọn họ tại sao tìm tới đây.” Chị Lâm toét miệng vui vẻ nói, “Sản phẩm của mấy công ty điện tử này đều rất có tiếng tăm, cái này phí đại diện không ít, tỉ lệ người mẫu nổi tiếng cũng không ít, thật là làm ăn có lời, hơn nữa danh lợi song song thu nha. Cần Tâm, em ở trong giới lưu mờ mười năm rốt cuộc muốn nổi tiếng.”

“Có dễ nổi tiếng vậy sao?” Đoạn Cần Tâm vẫn cảm giác có chút không được chân thật, người có chút hoảng hốt.

“Thời gian chị lăn lộn trong nghề này so với em không chỉ nhiều hơn gấp đôi, tin tưởng chị, tiếp nhận công việc này muốn không nổi tiếng cũng khó.” Chị Lâm vẻ mặt thành thật bảo đảm.

“Em đã hai mươi tám tuổi rồi.”

“Vậy thì sao? Lâm Chí Linh còn lớn tuổi hơn em, còn không phải cũng nổi tiếng ngất trời?”

Đoạn Cần Tâm không phản bác được, chỉ cảm thấy trên đời này sẽ có chuyện thuận lợi như vậy sao? cô cùng vận may từ trước đến nay chỉ có gặp thoáng qua, một chút giao tình cũng không có.

“Huê Trình tuyển chọn định vào mười giờ sáng mai, còn Liên Dật và Đạt Tuyên chỉ cần trả lời bọn họ chắc chắn có tiếp nhận hay không là được rồi. Em cảm thấy thế nào, có muốn tiếp nhận những công việc này không?” Chị Lâm hỏi cô.

“Muốn.” Đoạn Cần Tâm không chút do dự gật đầu, ngu ngốc mới có thể nói không cần.

Cô không có dã tâm quá lớn, cũng không cầu danh lợi song thu, cũng không cầu nổi tiếng, chỉ cần có việc cho cô làm để cho cô có thu nhập là được, cô cần chính là tiền.

Chị Lâm nghe vậy nhếch miệng cười một tiếng. “Thật ra thì lời mời của Liên Dật và Đạt Tuyên chị cũng đều giúp em trả lời OK rồi, hiện tại chỉ còn công việc của phía Huê Trình cần tranh thủ mà thôi.” Nói xong, chị cầm lên ví da giắt trên ghế nhìn qua cô nói: “Đi thôi.”

“Muốn đi đâu? Tuyển chọn không là ở ngày mai sao?” Đoạn Cần Tâm mặt mờ mịt nháy mắt hỏi.

“SPA.”

“SPA?” Cô vẫn nét mặt mờ mịt mà khó hiểu.

Kế tiếp nhận mấy phần công việc này đều là công việc lớn, cùng lúc trước chụp catalogue đồng phục, tạp chí quảng cáo đúng là khác biệt rất lớn, dĩ nhiên phải xử lý bề ngoài cho tốt một chút. Lúc nãy chị đã hẹn thẩm mỹ viện rồi, em nhất định phải làm mặt, bảo dưỡng toàn thân, còn có mái tóc cũng muốn xử lý một chút.”

Chị Lâm coi là chuyện đương nhiên mà bô lô ba la nói một đống, Đoạn Cần Tâm, chỉ cảm thấy như có một đống giấy không ngừng từ trên trời rớt xuống đập vào đầu cô làm cô hoa mắt bất tỉnh. Nếu không phải lần đầu hợp tác thì cũng phải biết tình trạng kinh tế của cô, cô quyết định không nói nhảm mà trực tiếp mấy chữ trả lời chị.

“Chị Lâm, em không có tiền.”

“Chị biết rồi, hôm nay chị mời khách.” Chị Lâm hướng cô liếc mắt nói.

Đoạn Cần Tâm không khỏi lộ ra vẻ mặt không thể tin. Bởi vì làm những thứ đó cũng không phải là mấy trăm tệ hay mấy ngàn tệ là có thể xong, nói ít thì cũng cần gần mười ngàn tệ.

“Chị Lâm, có phải chị trúng giải đặc biệt không?”

“Đặc biệt cái quỷ á, chỉ chỉ trúng qua hai trăm tệ!” Nghĩ đến vận may vô cùng tệ của mình mặt chị Lâm cũng không khỏi vặn vẹo.

“Vậy sao hôm nay chị lại hào phóng như vậy?”

“Sao lại nói giống bình thường chị rất hẹp hòi như vậy?”

“Không phải hẹp hòi, là keo kiệt.” Đoạn Cần Tâm lập tức bị đánh một cái.

“Oh.” Cô vuốt cái đầu bị đánh đau kêu một tiếng.

“Em chính là thiếu ăn đòn, cho nên mới làm trong nghề này mươi năm mà vẫn vô danh.” Chị Lâm nhân cơ hội dạy dỗ cô.

“Làm lụng lâu ngày vẫn vô danh so với phù dung sớm nở tối tàn có phải tốt hơn không? Có người nói với em nước chảy đá mòn mới là vương đạo.”

“Ai nói, cách giải thích cũng không tệ.”

“Bạn em.” Đoạn Cần Tâm mỉm cười trả lời, cảm giác như mình đang được ca tụng vậy. Sau đó cô đột nhiên nghĩ đến mình từng nói qua với Thường Phong chuyện công việc gặp khó khăn, chẳng lẽ những cơ hội từ trên trời rơi xuống này có liên quan tới anh ta?

Không đúng, anh ta chỉ là một giáo sư đại học bình thường mà thôi, sao lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy?

Hẳn không phải là anh ấy mới đúng.

Không cần biết như thế nào, mỗi lần hai người cùng dùng cơm, chờ sau khi bắt tay vào công việc kiếm được tiền cô nhất định phải mời anh ăn cơm mới được, bởi vì từ trước đến nay người tính tiền đều là anh ta, nói cái gì nguyên tắc của anh không có đạo lý để phụ nữ trả tiền.

Cái tên đó xem ra lịch sự, hòa nhã điềm đạm nhưng chỉ cần nói đến vần đề nguyên tắc căn bản là một tên vua ngang ngược có lý cũng không thể nói rõ.

“Đang suy nghĩ gì? Bạn trai?” Chị Lâm khóa kỹ cửa phòng làm việc, quay đầu lại chỉ thấy khóe miệng cô khẽ nhếch, ánh mắt dịu dàng, như một người lạc vào khung cảnh hạnh phúc nên không khỏi tò mò lên tiếng hỏi.

“Cái gì?” Đoạn Cần Tâm đột nhiên hồi thần, cau mày nói: “Cái gì bạn trai, em ở đâu ra bạn trai?”

“Bộ dạng vừa rồi của em rất giống đang hoài xuân nha, chẳng lẽ không đúng sao?”

“Mùa đông còn chưa tới, hiện tại hoài xuân có phải quá sớm hay không?” Đoạn Cần Tâm bình tĩnh nói, vẻ mặt xem thường.

Nhìn cô như một vị tu sĩ nhập thiền, Chị Lâm ngược lại có chút lo lắng.

“Cần Tâm a, mặc dù nghề người mẫu này phải chú ý vóc người và hình tượng nhưng cũng không có quy định không thể có bạn trai. Nếu như em gặp được đối tượng tốt trăm ngàn lần đừng bỏ lỡ, phải biết nắm chắc, không cần giống chị lớn tuổi rồi quay đầu nhìn lại mới biết mình bỏ lỡ cái gì.” Chị ý vị thâm trường khuyên.

Đoạn Cần Tâm trầm mặc nhìn chị một lát, sau đó rất nghiêm túc hỏi: “Chị Lâm, nói thật, hôm nay có phải chị uống lộn thuốc hay không?” Vì vậy cái đánh thứ hai ở trên đầu ở một giây sau đương nhiên phát sinh.

Đoạn Cần Tâm gần đây rất bận.

Xuất hiện mười năm, đây là lần đầu tiên cô cảm giác được mùi vị có chút nổi tiếng, không ngừng có người mời công tác, đi trên đường sẽ có người đối cô len lén chỉ chỉ chõ chõ, còn có người lén tới hỏi cô có phải người trong những quảng cáo kia, tất cả điều này làm cho cô có chút vui vẻ, rồi lại có chút phiền não, cảm thấy không quen.

Nhưng nể tình lượng công việc và thù lao của cô không ngừng tăng lên, có tiếp tục làm phiền hay cảm thấy không quen cỡ nào cô đều có thể nhẫn nại.

Lần đầu tiên nhìn thấy sổ tiết kiệm của mình hội tụ một số tiền thu nhập lên tới sáu con số, hơn nữa không phải là số một, cô xúc động đến thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Nhìn chằm chằm những con số hiển thị trên sổ tiết kiệm cảm động một lúc lâu, cô rốt cục nghĩ tới chuyện đem tiền trả cho Thường Phong. Chẳng qua là lúc trước thu nhập của cô không nhiều lắm đều là trực tiếp cầm tiền mặt mười ngàn, hai mươi ngàn trả, bây giờ nhiều tiền như vậy có thể dùng phương thức cầm tiền mặt để trả tiền lại cho anh ấy hay không? Hay gọi điện hỏi tài khoản của anh ấy dùng phương thức chuyển tiền là được rồi.

Cô đột nhiên quyết định, mở ví chuẩn bị tìm điện thoại lại đột nhiên dừng lại nhìn vào thời gian trên đồng hồ đeo tay, sau đó nhớ tới thứ tư hình như vừa đúng anh có lớp nhưng buổi chiều lại rảnh.

Đoạn Cần Tâm căn bản không ý thức được mình lại ghi nhớ thời khóa biểu của Thường Phong.

Anh bây giờ đang lên lớp không tiện nghe điện thoại, nhưng buổi chiều cũng không có việc gì, mà cô bận liên tục một tháng thật vất vả mới được nghỉ một ngày không bằng trực tiếp đến trường tìm anh được rồi. thứ nhất có thể hỏi tài khoản để chuyển tiền trả, thứ hai có thể thực hiện chuyện mời anh ăn cơm mà cô muốn đã lâu, nhất cử lưỡng tiện.

Ừ, cứ quyết định như vậy.

Không nghĩ qua buổi chiều anh có bận việc gì khác hay không, Đoạn Cần Tâm trực tiếp chạy tới đại học T ôm cây đợi thỏ, chờ Thường Phong tan lớp.

Hết giờ học Thường Phong như bình thường cầm sách đi về phòng nghỉ của giáo sư, khi đi tới hành lang gần phòng nghĩ thì ngây người trong nháy mắt đôi mắt sáng lên.

“Cần Tâm?” Bởi vì quá mức vui mừng, anh nhất thời không có chú ý gọi thẳng tên cô.

Tim Đoạn Cần Tâm không tự chủ được mà đập mạnh. Đây là lần đầu tiên anh gọi cô Cần Tâm.

“Sao tới mà không nói trước với anh một tiếng?” Anh đi tới trước mặt cô, đôi mắt sáng quắt nhìn cô dịu dàng hỏi.

“Nhất thời muốn tới, lại biết anh đang lên lớp không muốn quấy rầy cho nên mới tới mà không có gọi trước.” Cô giải thích, chẳng biết tại sao mặt có chút cảm giác nóng lên.

“Hôm nay không làm sao?”

“Nghỉ một ngày.”

“Muốn mời anh ăn cơm sao?”

“Sao anh biết?” Cô kinh ngạc trợn to đôi mắt.

“Lúc nãy bấm ngón tay tính ra.” anh trả lời với vẻ mặt thành thật.

Đoạn Cần Tâm bị câu trả lời trêu chọc của anh cười khẽ một tiếng .

“Muốn ăn cái gì?” Cô trở lại chuyện chính.”Nói trước hôm nay em mời khách, đừng lấy nguyên tắc của anh ra giành trả tiền với em nha.”

Thường Phong mỉm cười gật đầu.”Em chờ anh một chút, anh đem sách vào phòng.”

“Được.” Cô mỉm cười lên tiếng. Thường Phong đi vào phòng làm việc để sách, chỉ chốc lát sau liền cầm chìa khóa xe và áo khoác đi ra. Hai người sánh vai đi ở trong sân trường, vị giáo sư nổi tiếng đẹp trai trong trường phối với nữ minh tinh có mấy phần quen mắt, hơn nữa thân hình cao gầy bắt mắt của hai người ghép thành đôi nhất thời hấp dẫn ánh mắt cảu mọi người ở bốn phía.

Nhưng hai người sớm quen bị người khác nhìn chằm chằm căn bản coi như không có việc gì, tùy ý tán gẩu nói đùa đi qua sân trường hướng bãi đậu xe đi tới. Sau khi nghỉ ngơi một ngày Đoạn Cần Tâm lần nữa vùi đầu vào trong công việc bận túi bụi như dòng nước lủ, bận tối mặt tối mày.

Hôm nay, cô muốn quay chính là MTV. Lúc trước cô cũng từng quay qua MTV nhưng chỉ là một vai phụ nho nhỏ mà thôi, đại khái chỉ xuất hiện một hai giây, có lúc ngay cả mặt cũng sẽ nhìn không thấy nhưng hôm nay lại không giống vậy cô diễn chính là vai nữ chính.

Sáng sớm trời còn chưa sáng cô đã cùng đạo diễn đến hồ trúc trên núi Dương Minh quay ngoại cảnh, hơn sáu giờ chiều trở về trường quay quay tiếp những cảnh trong phòng, làm đến mười giờ đêm vẫn chưa kết thúc. Đoạn Cần Tâm có loại cảm giác sắp mệt rã rời nhưng những nhân viên làm việc quanh mình cũng cùng làm việc từ sáng tới bây giờ cô thật sự không có mặt mũi nào kêu mệt. Đạo diễn và ca sĩ đang ở phía trước camera thảo luận về hiệu suất kết thúc của câu chuyện, hai người đều hy vọng có chút khác biệt, đang trao đổi, đoàn người thừa diệp nghỉ ngơi một chút: uống nước, ngồi nghỉ, gọi điện thoại……….

Thấy có người đang gọi điện thoại, lúc này cô mới nhớ tới nên gọi điện thoại về nhà nói với mẹ công việc của cô còn chưa có làm xong sẽ về trễ một chút muốn bà đừng chờ cửa mình đi ngủ sớm một chút.

Nghĩ xong, cô lập tức đi tới chỗ mình để túi xách, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, kết quả lại bị năm cuộc gọi nhỡ làm cho kinh ngạc.

Sẽ là ai tìm cô?

Cô đè xuống kiểm tra, kết quả chỉ thấy một cái tên, Cần Phương. Cuộc gần đây nhất là ba phút trước, cô không chút nghĩ ngợi liền gọi lại.

Điện thoại ục ục vang lên hai tiếng liền bị nhận.

“Chị –“

Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng khóc thút thít và giọng nói yếu ớt, làm cho lòng cô không tự chủ được nhéo chặt một chút. “Cần Phương, xảy ra chuyện gì? Em đang khóc sao?” Cô gấp gáp hỏi.

“Chị, em bị xảy thai, chị ………… có thể tới đây với em không?” Em gái ở đầu bên kia khẽ khóc.

“Xảy, xảy thai?!” Đoạn Cần Tâm bị kinh hách đến. “Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Em bây giờ đang ở đâu?”

“Bệnh viện, chị bây giờ có thể tới với em không?”

“Chị–” Đoạn Cần Tâm mới nói một chữ, chỉ nghe thấy trong trường quay vang lên một hồi tiếng vỗ tay hấp dẫn sự chú ý.

“OK, bắt đầu làm việc. Nữ chính của chúng ta đâu?” Đạo diễn cất giọng hỏi.

“Cần Phương, nói cho chị biết em đang ở bệnh viện nào?” Cô nắm chặt thời gian nhanh chóng hỏi.

Em gái trả lời tên một bệnh viện quen thuộc, cô lập tức nói câu, ” Chị biết rồi.” Ngay sau đó cúp điện thoại, bằng tốc độ nhanh nhất gọi đi một cuộc điện thoại.

“Thường Phong em là Cần Tâm. Có thể làm phiền anh một chuyện được không? Em gái em hiện đang ở bệnh viện XXX, nó xảy thai nhưng em bây giờ còn đang làm việc không đi được, anh có thể đến với nó được không, chờ sau khi kết thúc công việc em sẽ lập tức đi qua?” Cô vội vã giao phó giọng nói có chút nghẹn ngào.

“Anh sẽ qua đó, em gái em tên gì?” Anh trầm ổn nói.

“Đoạn Cần Phương.”

“Anh biết rồi, em đừng lo lắng.”

“Đoạn tiểu thư, đạo diễn đang tìm cô.” Trợ lý đạo diễn chạy tới đối cô kêu lên.

“Được tôi lập tức đi qua.” Cô quay đầu lại lên tiếng, đầu bên kia điện thoại Thường Phong nghe được nói với cô–“Em nhanh chút đi làm việc, chuyện của em gái em giao cho anh đừng lo lắng. Anh cúp máy.”

“Thường Phong!” Cô nhanh chóng kêu một tiếng.

“Còn chuyện gì?” Bên đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trầm ổn của anh.

“Cám ơn anh.” Cô khàn khàn nói cám ơn.

“Nhanh đi làm việc đi.” Anh dịu dàng trấn an cô.

“Ừ.” Gật đầu một cái, Đoạn Cần Tâm lúc này mới cúp máy, lấy điện thoại di động ném vào trong túi, cố nén sự lo lắng đối với em gái, xoay người tiếp tục công việc còn dỡ dang của cô.

Phòng quay kết thúc công việc thì đã hơn mười hai giờ.

Đoạn Cần Tâm đeo túi xách to ngay cả hóa trang cũng không có thời gian dở bỏ, cứ như vậy chạy tới bệnh viện. Bởi vì điện thoại di động bỗng nhiên hết pin cô chỉ có thể đến quầy nhận bệnh hỏi phòng của Đoạn Cần Phương, sau khi biết được số phòng và hướng đi trực tiếp chạy về phía phòng bệnh của em gái.

Trong phòng bệnh đơn một bầu không khí trầm tĩnh, người nằm trên giường bệnh đã ngủ rồi, người đàn ông ngồi trên sofa không biết đang xem cái gì khi nghe được tiếng mở cửa thì nhanh chóng ngẩn đầu lên, sau đó hướng cô làm một động tác xuỵt.

Cô gật đầu một cái, rón rén đóng cửa lại, sau đó đi đến bên giường bệnh cúi đầu nhìn em gái nằm trên giường bệnh.

Sao lại gầy và xanh xao như vậy? Sao trong phòng bệnh chỉ có mình Thường Phong mà thôi, còn người nhà chồng của nó đâu? Sao không có ai ở đây chăm sóc nó? Cô không khỏi nắm chặt quả đấm.

Nước mắt mông lung tầm mắt Đoạn Cần Tâm, cô đưa tay lau đi nước mắt nhưng nước mắt vẫn từng giọt từng giọt lại nhanh chóng chảy ra.

Cùi chỏ bị người nhẹ nhàng nắm lấy, cô quay đầu chỉ thấy Thường Phong chẳng biết lúc nào đã tới bên cạnh cô.

Anh dùng vẻ mặt ý bảo cô cùng anh ra ngoài.

Đoạn Cần Tâm gật đầu, lại nhìn em gái gầy yếu xanh xao trên giường bệnh một cái, lúc này mới cùng anh đi tới ngoài phòng bệnh.

Đóng cửa phòng lại, thanh âm êm ái lo lắng của anh lập tức vang lên bên tai cô. “Em vẫn ổn chứ?”

Không ổn, rất không ổn. Nghĩ đến bộ dạng nằm trên giường bệnh của Cần Phương cô lại đau lòng muốn khóc. Còn nữa, cô thật muốn chạy thật nhanh đến nhà chồng của Cần Phương hung hăng đại náo một trận.

“Cần Phương có nói gì với anh không?” Cô khàn giọng hỏi anh.

“Có, cô ấy hỏi anh có phải là bạn trai của em không.”

Cô kéo nhẹ cánh môi dưới, cười không nổi.

“Anh nói phải.” Thường Phong nói không chớp mắt, thật sâu nhìn cô. “Cho nên, nếu muốn khóc cứ vào vòng tay của anh mà khóc.”

Anh dịu dàng nói xong, đưa tay nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực.

Trong lúc nhất thời, cả người Đoạn Cần Tâm cứng ngắc, đầu trống rỗng.

Nói tới nói lui cùng Thường Phong quen biết cũng chỉ mấy tháng, hai người mặc dù thường cùng dùng cơm, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi điện thoại nói chuyện, nhưng quân tử chi dao đạm như nước, ngay cả tay cũng chưa từng chạm qua, nào biết anh ta sao lại đột nhiên liền ôm cô như vậy, làm cho cô muốn không hoảng sợ cũng không được.

Nhưng lòng ngực của anh sao lại ấm áp như vậy, hơi thở của anh sao lại trầm ổn như vậy, cả người anh sao lại có cảm giác đáng dể tin cậy và tràn đầy sức lực, hiện tại tất cả những điều đó là cô cần nhất. Cô đã một thân một mình đơn độc đã quá lâu, lâu đến không biết cảm giác có người để dựa vào lại ấm áp và an tâm như vậy. Chỉ cần một chút là tốt rồi, cô tự nói với mình, sau đó đem mặt vùi trong ngực anh, mười ngón tay níu thật chặt áo anh thấp giọng khóc.

Thường Phong dịu dàng ôm cô, kiên nhẫn đợi cô lần nữa bình tĩnh lại.

Qua một lúc lâu, Đoạn Cần Tâm rốt cuộc từ từ bình tĩnh lại, nhẹ nhàng từ trong ngực anh lui ra, mắt và chóp mũi đã đỏ, đối anh làm vẻ mặt ngượng ngùng, khàn giọng nói câu “Xin lỗi” và “Cám ơn anh”.

“Đi rửa mặt đi.” Thường Phong từ trong túi lấy ra một cái khăn tay đưa cho cô nói.

Đoạn Cần Tâm trừng mắt nhìn, gật đầu một cái nhận lấy khăn tay của anh xoay người trở lại trong phòng bệnh đi vào phòng vệ sinh liền bị hình ảnh thê thảm dọa người của mình trong kính dọa thật lâu thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Một lúc sau cô mới quay về phòng bệnh từ trong túi xách của mình lấy ra bông tẩy trang, một lần nửa trở lại phòng vệ sinh tẩy trang, sau một lúc lâu mới về đến hành lang chỗ anh đứng đưa khăn tay trả lại cho anh.

“Em giặt rồi, cho nên ẩm ướt.” Cô nói. Thường Phong không để ý lắm lắc đầu, sau đó tự nhiên nắm tay cô đi về hướng phòng nghỉ đi tới. Tim Đoạn Cần Tâm đột nhiên nhảy lỡ một nhịp, cô cúi đầu nhìn anh và cô tay trong tay đã không biết nên phản ứng như thế nào, bởi vì trước đó cô còn vùi đầu trong ngực anh khóc bây giờ muốn cùng anh kéo ra khoản cách nói nam nữ thụ thụ bất thân dường như rất kỳ quái ……………

Bỏ đi.

Ngoan ngoãn bị anh dắt đi vào phòng nghỉ, anh đem đèn đã tắt mở lên, đóng cửa lại, lại đem cô an vị trên sofa, mới trả lời cô vấn đề lúc trước ở hành lang cô hỏi anh.

“Cô ấy nói người đàn ông kia đẩy cô ấy một cái nên đứa nhỏ mới bị xảy.”

Đoạn Cần Tâm đột nhiên trừng to hai mắt, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin lại tức giận. “Xảy thai là do người đàn ông đó làm hại?”

Anh gật nhẹ đầu. “Anh ta hình như muốn cô ấy phá bỏ cái thai, em gái em không chịu, lại giễu cợt kích thích anh ta, anh ta không nhịn được mới ra tay đẩy cô ấy một cái bụng bị đụng vào tay vịn sofa nên mới dẫn đến xảy thai.”

Đối với cá tính của em gái, Đoạn Cần Tâm hiểu nó có thể sẽ làm ra những chuyện như vậy, nhưng ngay cả như vậy, đối với một phụ nữ có thai, một người phụ nữ mang thai con của mình tên khốn đó sao có thể làm vậy đây?

“Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên khốn đó!” Cô cắn răn thấp giọng thề.

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ