Snack's 1967
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen ngon tinh - Mặt trời của anh, Satan của em - Chương 10-end

Full | Lùi trang 9

Cao Cung Mỹ Huệ đi rồi, trở về Nhật Bản, lúc sắp đi còn để lại một bức thư cho Lăng Hảo Hảo, nói là hoàn toàn hết hi vọng với Ngự Thần rồi. Mà chủ nhân nhà Thanh Thủy, chủ tịch tập đoàn Thanh Thủy Long Giới lại dẫn vợ từ Nhật Bản sang Trung Quốc, nguyên nhân là, vì con trai của mình đã yêu con gái của người khác.

Bên trong phòng khách sạn Shangri-La.

Lăng Hảo Hảo lại không tự nhiên kéo váy trên người, nói với cha mình là Lăng Húc Nghiệp: "Cha, con có thể thay bộ quần áo khác không?!"

Lúc còn ở nhà trẻ cô đã khinh thường chuyện mặc váy rồi, nhưng hôm nay cô lại bị bắt mặc vào thứ đồ chơi này, mẹ còn khoa trương hơn, chê tóc cô ngắn giống con trai, kẹp cái nơ hình con bướm lên đầu cô. Thật là, hôm nay họ đi gặp Tổng thống sao?

"Thay cái gì mà thay, ngồi xuống!" Cha Lăng liếc con gái một cái, lạnh lùng nói. Hôm đó, con trai trở về báo nguyên nhân con gái cả đêm không về, khiến ông giận đến mức suýt nữa bệnh tim tái phát. Còn chưa tốt nghiệp đại học, còn ra thể thống gì nữa!

"Ông xã!" Mẹ Lăng ở một bên hơi lo lắng nói, "Liệu người nhà Thanh Thủy có từ chối chấp nhận nó không?"

Tập đoàn tài chính Thanh Thủy, tập đoàn lớn nhất nhì Nhật Bản, giậm chân một cái cũng có thể làm rung chuyển nền kinh tế Nhật Bản, thậm chí cả nền kinh tế Châu Á. Mặc dù tập đoàn Lăng Thị ở Trung Quốc cũng là một tập đoàn lớn, nhưng so với tập đoàn Thanh Thủy vẫn kém hơn một nửa. Con gái tự nhiên thất thân, nếu nhà Thanh Thủy không chấp nhận, bằng tiền tài và quyền thế, nhà họ Lăng cũng không thể đè ngã nhà Thanh Thủy.

"Chắc sẽ không đâu." Cha Lăng nghĩ rồi nói ra. Ông và Thanh Thủy Long Giới cũng đã hợp tác mất lần, theo ông thấy, ông ấy không phải người sẽ trốn tránh trách nhiệm.

"Ai, mẹ, chuyện này có gì phải lo lắng chứ, không chấp nhận thì không chấp nhận chứ sao." Lăng Hảo Hảo nửa gục xuống bàn, nửa mò lên trên bàn gặm đùi gà.

"Em đó, không hiểu nỗi khổ tâm của cha mẹ." Lăng Tử Nhai cốc đầu em gái mình một cái, "Chỉ biết ăn thôi, khách còn chưa tới đấy."

"Này, anh trai, em với anh không thù không oán, sao đánh mạnh như vậy." Xoa đầu, Lăng Hảo Hảo oán giận nói. Bình thường chỉ có cô đánh anh trai, bây giờ 'hổ xuống đồng bằng bị chó khinh', ai cũng có quyền đánh cô.

"Em còn nói nữa, gây ra chuyện lớn như vậy, hại cha mẹ tóc bạc đi bao nhiêu rồi."

"Đâu có?" Lăng Hảo Hảo nhỏ giọng lầm bầm, cô cũng không cố ý, muốn trách thì trách thời điểm không tốt, không những bị người ta ăn hết, lúc nói chuyện còn bị phát sóng trực tiếp, huyên náo cả trường đều biết.

Cạch!

Cửa phòng mở ra, hai nam một nữ theo sự hướng dẫn của bồi bàn tiến vào phòng.

"Cha, người nhận nợ tới." Lăng Hảo Hảo để đùi gà trong tay xuống, bĩu môi nhìn người tiến vào.

"Im lặng, lát nữa cấm con gây chuyện." Cha Lăng thấp giọng cảnh cáo, ngay sau đó đứng dậy, nghênh đón người tới, "Anh Thanh Thủy."

"Anh Lăng." Thanh Thủy Long Giới cũng lên tiếng chào hỏi, lần đầu tiên gặp mặt là ở Tokyo Nhật Bản nói chuyện làm ăn, ai có thể nghĩ rằng, lần gặp mặt này lại trong hoàn cảnh nói chuyện về con gái.

"Hai vị này là..." Lăng Húc Nghiệp nhìn hai người phía sau ông, trong lòng mơ hồ đoán ra thân phận của họ.

"Là vợ tôi Du Quý và con trai Ngự Thần."

Quả nhiên đúng là Thanh Thủy Ngự Thần, Lăng Húc Nghiệp cẩn thận đánh giá người đàn ông đã làm con gái mình thất thân, dáng dấp không tệ, chiều cao cũng tương xứng với Hảo Hảo. Nhưng, cả người cậu ta lại tỏa ra tà khí khiến người khác kinh sợ. Hảo Hảo đến gần được cậu ta sao?

"Tới đây, ngồi đi." Ông lên tiếng nói, "Đây là vợ tôi Hội Giai, đây là con trai Tử Nhai, đây là -- con gái Hảo Hảo. Hảo Hảo, chào chú Thanh Thủy đi."

"Vâng ạ." Lăng Hảo Hảo đáp một tiếng, "Chú Thanh Thủy." Ông là cha của Ngự Thần, dáng dấp cũng có năm phần giống Ngự Thần, tiếng Trung cũng rất giống Ngự Thần -- hoàn toàn không nghe được ngữ điệu Nhật Bản.

Thanh Thủy Long Giới gật đầu một cái, thực sự không thấy cô bé trước mặt ông có điểm nào hấp dẫn con trai mình, nếu như là thiên kim tiểu thư, ở Nhật Bản có rất nhiều, ánh mắt của Thần luôn rất cao, lại coi trọng cô gái như thế, khiến ông không ngờ được.

"Anh Lăng, tôi nghĩ, mục đích hôm nay tới đây mọi người đều biết rõ, là vì chuyện của bọn nhỏ, tôi muốn hỏi ý kiến của anh Lăng trước."

"Tôi muốn để cho hai đứa kết hôn, chắc anh Thanh Thủy cũng đã nghe chuyện con trai anh và con gái tôi hẹn hò, hai đứa đều yêu thương lẫn nhau, bây giờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, để hai đứa kết hôn là chuyện tốt nhất." Tóm lại, tiện nghi của con gái không thể cho người ta chiếm, chỉ có kết hôn mới bảo vệ được danh dự của Hảo Hảo.

"Kết hôn. . . . . ." Thanh Thủy Long Giới cúi đầu xuống, suy nghĩ một lúc, "Thần, con nghĩ sao?" Ông muốn nghe ý kiến của con trai mình.

"Kết hôn, con không có ý kiến." Thanh Thủy Ngự Thần nhìn bàn Lăng Hảo Hảo ngồi ở phía đối diện, nhẹ nhàng cười một tiếng, nhẹ đến mức khiến người khác không phát hiện ra.

"Cũng tốt." Thanh Thủy Long Giới đã quyết định trong lòng, tuy ông không hài lòng với nàng dâu này lắm, nhưng nếu Thần đã thích, thì tùy Thần thôi.

"Anh Lăng, vậy quyết định thời gian để hai đứa cử hành hôn lễ đi, về phía trường học, tôi sẽ đi thương lượng."

"Vậy quyết định như vậy, anh Thanh Thủy." Đến lúc này Lăng Húc Nghiệp mới thả lỏng. Nhà Thanh Thủy, quả nhiên vẫn có trách nhiệm.

Quyết định rồi hả?! Cô còn chưa nói được lời nào. "Con không đồng ý!" Lăng Hảo Hảo lớn tiếng phát biểu ý kiến của mình. Dù sao cô cũng là người trong cuộc, tại sao không ai hỏi ý kiến của cô liền tùy tiện quyết định chuyện cả đời cô.

"Hảo Hảo, đừng nói lung tung!" Lăng Húc Nghiệp nhìn chằm chằm con gái quát lớn. Người ta chịu lấy nó, mà không hề phủi mông quỵt nợ, nó nên cười thầm, còn có gì không tốt mà không đồng ý.

"Đúng vậy, Hảo Hảo, con nghe cha nói, đừng đùa giỡn nữa." Mẹ Lăng ở một bên khuyên. Sợ con gái từ chối khiến đoạn hôn sự này biến mất.

"Đúng vậy, đã huyên náo khiến cả trường đều biết rồi, em không gả cho cậu ấy, còn muốn gả cho ai?" Lăng Tử Nhai nói xen vào.

Ban đầu chỉ nói là muốn nhà Thanh Thủy nhà chấp nhận cô, không hề nói muốn cô lập gia đình. Nếu như biết hôm nay tới để bàn hôn sự, đánh chết cô cũng không đến.

"Cha, người sẽ không nhẫn tâm nhìn con gái nhảy vào hố lửa sớm như vậy chứ." Cô mới 21 tuổi, vẫn còn sớm để lập gia đình, đặc biệt là phải gả tới Nhật Bản xa gia đình cả vạn dặm. Muốn kết thông gia với người nước ngoài cũng không cần nhất thời nóng lòng như vậy chứ.

"Hố lửa! Con còn không biết xấu hổ mà nói, bây giờ con không lấy chồng, chẳng lẽ muốn cái bụng to ra rồi mới tái hôn sao?" Cha Lăng bực bội nói.

"Cháu -- không muốn gả cho Thần sao?" Cuối cùng Thanh Thủy Long Giới bắt đầu chú ý đến cô bé trước mắt. Cô không hoàn hảo có lẽ là ấn tượng đầu tiên của ông.

"Không muốn." Cô giương mắt nhìn Thanh Thủy Ngự Thần một cái, ngửa đầu trả lời. Không liên quan đến thể diện, chỉ là cô không muốn bị trói buộc sớm như vậy.

"Ồ." Thanh Thủy Long Giới nhíu mày, "Cháu không biết Thần là đối tượng thích hợp nhất để làm chồng sao? Các cô gái thường thích vẻ bề ngoài, hơn nữa nhà Thanh Thủy lại có một người thừa kế duy nhất, ở Nhật Bản có rất nhiều cô gái thích nó."

"Vậy thì sao, ở Trung Quốc, cũng có rất nhiều cô gái thích cháu." Lúc học cấp 3, cô còn nhận được không ít thư tình của nữ sinh đấy.

Đúng là một cô gái đặc biệt! Hoàn toàn không bị rung động bởi bề ngoài và gia thế của Thần, khó trách Thần lại chung tình với con bé. "Tại sao cháu lại không muốn gả cho Thần, không thích nó sao?"

"Đương nhiên -- thích." Nếu như không thích, sẽ không trao thân cho anh.

"Vậy tại sao?"

"Quá sớm, cháu mới học năm ba đại học, nói chuyện hôn nhân, hơi xa quá. Nếu như hôn lễ năm năm sau cử hành, thì cháu cũng không phản đối."

"Hảo Hảo, đủ rồi đó." Cha Lăng kéo con gái, ra hiệu cho cô im lặng, "Anh Thanh Thủy, con trẻ nói lung tung, đừng trách nó. Tôi thấy hôn lễ này nên cử hành vào ngày 20 tháng sau."

"Đương nhiên được, theo ý của anh Lăng là được rồi." Có lẽ nàng dâu này sẽ mang đến không khí mới cho nhà Thanh Thủy.

"Con không..." Chẳng lẽ cô từ chối cả buổi đều không được sao?

"Cha." Cuối cùng Thanh Thủy Ngự Thần đúng lúc đứng lên, "Con muốn ra ngoài nói chuyện với Hảo Hảo."

"Được." Thanh Thủy Long Giới gật đầu đồng ý, nói: "Không biết ý anh Lăng...."

"Đương nhiên là được, để hai người trẻ chúng nó ra ngoài nói chuyện cũng tốt." Lăng Húc Nghiệp đẩy Lăng Hảo Hảo đang ngồi không lịch sự lắm. Để bọn chúng ra ngoài nói chuyện, có lẽ có thể bỏ ý định từ chối hôn sự của Hảo Hảo.

Miễn cưỡng đứng dậy, cô đi theo anh ra khỏi phòng.

※ ※ ※

"Này, tại sao anh lại đồng ý chuyện kết hôn." Ở góc hành lang, Lăng Hảo Hảo hỏi Thanh Thủy Ngự Thần.

Anh và cô cùng tuổi, nhưng có thể chấp nhận bị vận mệnh trói chặt. Theo cô nghĩ, anh thích tự do hơn cô, phải phản đối mạnh mẽ chuyện kết hôn mới đúng chứ.

"Anh nghĩ em muốn tờ giấy kết hôn kia." Hai tay anh ôm ngực nói. Hôn lễ -- hình thức phiền phức, cử hành thì sao, thật sự có thể chứng minh hai người hoàn toàn thuộc về nhau sao? Anh không quan tâm hai người có nên tổ chức hôn lễ hay không, chỉ là lo lắng cho cô, cho nên mới đồng ý hôn sự này rồi.

Cái gì? Giấy kết hôn, chẳng nhẽ anh đang nói là giấy chứng nhận kết hôn.

"Em muốn tờ giấy kia, nhưng không phải bây giờ!" Cô còn rất trẻ, vẫn chưa muốn kiềm chế tính phóng đãng lại, cô muốn đi khắp nơi trên thế giới xem những nền văn hóa khác, muốn đặt chân lên mỗi quốc gia, muốn thanh xuân của mình tràn đầy màu sắc. Gả cho người khác, phạm vi sinh hoạt của cô chỉ có ở trong nhà, buổi sáng mỗi ngày chỉ có thể nhìn anh rời đi, buổi tối chờ anh trở về, thói quen đã hình thành sẽ khó thay đổi mà làm một người vợ tốt. Thay vì như vậy, bây giờ cô thà phản đối còn hơn.

"Ngự Thần, em còn có rất nhiều việc còn chưa làm, thực sự không muốn cứ như vậy lập gia đình." Cô nghiêm túc nói với anh, "Em hi vọng anh có thể đợi em, chờ em hoàn thành những việc muốn làm, em nhất định sẽ gả cho anh."

"Nếu vẫn gả, tại sao không phải hiện tại? Sau khi cưới anh cũng không phản đối em làm những chuyện em muốn làm." Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi, đáng giá đến mức cô phải để ý như thế sao?

"Chuyện đó không giống nhau, đã trở thành vợ của anh, phải lo lắng nhiều thứ hơn." Cô gả cho anh, đồng thời cũng là chủ nhân tương lai của nhà Thanh Thủy, mỗi lời nói hành động đều bị chú ý.

Cô kiên quyết từ chối, khiến lòng anh có cảm giác hơi thất bại, bây giờ gả cho anh, sẽ hỏng hết sao?

"Gả cho anh, anh đảm bảo em sẽ hoàn thành những việc em muốn làm, anh sẽ cùng em hoàn thành chúng." Anh nắm tay cô đưa đến bên môi, nhỏ giọng nói. Mặt trời của anh, mỗi giờ mỗi phút anh đều sẽ ở cùng cô.

Lời nói của anh khiến cô cảm động, cô biết, lời hứa của anh là bảo đảm tuyệt đối, đã nói sẽ không hối hận. Nhưng lo lắng...... "Em..."

"Em biết không?" Anh cắt đứt lời cô, hôn mu bàn tay cô, "Anh hơi lo lắng về lời chú nói."

"Lời cha em nói? Câu nào?"

"Em có từng nghĩ? Ở nơi này, rất có thể đã có con của chúng ta." Anh cầm tay cô, đặt lên bụng bằng phẳng của cô. Con của họ, sẽ là cháu đích tôn nhà Thanh Thủy.

"Anh nói có -- đứa bé?!" Ánh mắt của cô bỗng nhiên mở to,

"Ngày đó anh có dùng..."

"Nhưng lần thứ hai không dùng."

Vậy. . . . . . Đứa bé, có khả năng sao? Thật khéo như vậy, chỉ một lần, liền hình thành trong cơ thể cô?

"Sẽ không trùng hợp như vậy." Lăng Hảo Hảo không chắc chắn nói.

"Gả cho anh khó thế sao?" Anh vuốt mái tóc ngắn của cô, anh là người để cô dựa vào suốt đời, anh không thích nhìn thấy cô do dự.

Cô cúi đầu, yên lặng nhìn bụng mình, con của cô và anh, sẽ trông như thế nào? Có mắt của anh, lông mày của anh và tính tình nóng nảy của cô sao? Hay vẫn là mũi của cô, môi của cô và khí chất tà mị của anh? Thật kì lạ, cô lại bắt đầu mong chờ con của họ, thậm chí cảm thấy -- kết hôn là một chủ ý tốt.

Chẳng nhẽ đúng như lời người ta nói, mỗi người phụ nữ đều có tình thương của mẹ, không thể dứt bỏ tình cảm đối với con mình. Dù cô còn không chắc chắn đứa bé có tồn tại hay không.

"Đang nghĩ gì vậy?"

"Có lẽ, gả cho anh cũng là một chủ ý tốt." Cùng cô thực hiện giấc mộng của cô.

"Không hối hận chứ?"

"Không hối hận. Nhưng -- ngày kết hôn em không mặc váy cưới." Cô đưa ra thêm điều kiện. Hôm nay mặc váy, trói buộc tay chân, cả người cực kì không tự nhiên.

"Có thể." Anh cũng thấy dáng vẻ cô mặc váy hơi buồn cười, anh vẫn thích nhìn thấy bộ dạng tự do thoải mái của cô hơn.

"Còn nữa, em không muốn tạm nghỉ học." Kì thi tiếng Anh, chỉ trong hơn mười ngày nhồi nhét, cô đã đạt được 61 điểm, thuận lợi vượt qua kì kiểm tra, cô, chắc chắn vẫn còn có khả năng học tập chưa phát hiện ra.

"Anh cũng không muốn để em tạm nghỉ học." Anh gật đầu đồng ý yêu cầu của cô.

"Sau khi cưới, lúc em muốn trở về anh phải đồng ý cho em trở về."

"Được."

"Không được đổi ý." Cô chạm vào đá huyết ngọc trên tai trái của anh.

"Tuyệt đối không hối hận." Anh hôn đá huyết ngọc trên tai phải của cô, "Anh dùng đá huyết ngọc thề, lời nói ngày hôm nay, vĩnh viễn không lấy lại."

Cho dù đến lúc tóc trắng xóa, anh vẫn sẽ yêu cô, mặt trời của anh.... .....

Hôn lễ 21 tuổi sẽ như thế nào? Có thể là thanh xuân hài hước cộng thêm những điều khác nữa. Ít nhất, khi chú rể cô dâu cùng mặc vest trắng xuất hiện trong hôn lễ, không có người nào không mở to mắt nhìn, mà ba phút sau, quanh hội trường hôn lễ cả trường cười hơn một giờ.

Dù sao dáng dấp chú rể đẹp như tiên nữ, như một bông hoa sen áp đảo toàn bộ phụ nữ tham dự hôn lễ, tóc dài đen bóng không bị buộc lên mà được xõa ở sau lưng, cả người tỏa ra tà khí, chẳng những không tổn hại đến vẻ đẹp của anh mà ngược lại lại càng thêm thần bí, quyến rũ đến kinh người.

Còn cô dâu, tóc ngắn xinh đẹp, khuôn mặt tuấn tú và cử chỉ phóng khoáng, cả người toát ra một vẻ đẹp trung tính. Hơn nữa hai người đều -- cao, trong khoảng thời gian ngắn, khó tránh khỏi cảm giác đang phân cao thấp, làm cho người ta không biết ai là cô dâu, ai là chú rể.

Cô mặc vest có gì đáng cười sao? Nhìn khách mời cả hội trường cười đến mức không kiêng kị chút nào, Lăng Hảo Hảo kéo nơ trên cổ.

"Chủ tịch, hôm nay cậu thật đặc biệt." Anh em nhà họ Kinh ở câu lạc bộ truyền thông cười đi tới bên cạnh Lăng Hảo Hảo, đã sớm đoán được hôn lễ của chủ tịch sẽ rất thú vị, không giống những hôn lễ khác, nhưng không ngờ lại nổi bật như vậy. Không những cô dâu không cùng cha đi đón khách, còn mặc vest giống chú rể, cùng là vest trắng.

Đáng chết, rõ ràng đang trêu chọc cô! Sau khi bọn họ kết hôn, cô nhất định sẽ "báo đáp" bọn họ thật tốt.

"Này, người phụ nữ kia, nghe nói cậu lên xe trước rồi mua vé bổ sung sau." Giang Nội Xương cầm một ly cocktail đi tới xen vào hỏi.

Chuyện xấu thật sự sẽ nhớ mãi. Cho dù cô muốn quên, xung quanh thỉnh thoảng sẽ có người nhắc nhở cô.

"Họ Giang kia, đây là tin tức quá lỗi thời, bây giờ không còn phổ biến nữa rồi." Lăng Hảo Hảo trợn mắt nói.

"Lỗi thời? Thật sao? Tôi nhớ hình như mới hai tháng trước..."

"A, chủ tịch, hôm nay cậu rất đẹp trai!" Hai giọng nữ đồng thời vang lên cắt lời Giang Nội Xương.

"Cám ơn." Cuối cùng cũng có người biết nói tiếng người rồi.

"Thật không ngờ, cậu kết hôn sớm như vậy." Khang Mỹ Lệ cầm một đĩa đầy thức ăn, vừa ăn vừa nói.

"Đúng vậy, nhưng, ưm, vẫn chúc phúc cậu 100%." Quý Tuyên Tuyên cũng cầm một đĩa đầy thức ăn nói. Mặc dù nhảy vào nấm mồ hôn nhân quá sớm, nhưng, cũng may là ông chồng vừa đẹp trai lại có năng lực, muốn cô nhảy vào nấm mồ ấy, cô cũng nguyện ý.

"Cảm ơn, đúng rồi, Vũ Chiến và Hạ Thạch đâu?" Lăng Hảo Hảo hỏi Khang Mỹ Lệ và Quý Tuyên Tuyên, đến bây giờ cô vẫn chưa thấy hai người bọn họ.

"Hình như tới phòng nghỉ." Khang Mỹ Lệ nghĩ rồi nói ra. Vũ Chiến luôn thích ngủ, tới phòng nghỉ, tám phần là đi ngủ, còn Hạ Thạch, từ trước đến giờ không thích những nơi như thế này, có lẽ là vì yên tĩnh.

Hảo Hảo hiểu rõ rồi gật đầu, bên tai bắt đầu vang lên hành khúc đám cưới.

"Chủ tịch, hình như cậu phải tới trước mặt cha xứ rồi, Thanh Thủy Ngự Thần đang đứng đó chờ cậu."

"Mau đi đi, cô dâu đẹp trai nhất, chúc cậu hạnh phúc!"

"Tuyên Tuyên, Mỹ Lệ, cám ơn các cậu!" Vui vẻ mà giơ tay hình chữ V, Lăng Hảo Hảo nhanh chóng bước về phía bục lễ.....

"Cái đó. . . . . ." Trên đài cha xứ nhìn cô dâu chú rể cùng mặc âu phục màu trắng. Đã từng chủ trì hơn trăm hôn lễ, nhưng lần đầu ông gặp phải tình huống như thế này, "Cô dâu, con thật sự không muốn đổi lễ phục sao?" Ông hỏi lại lần nữa. Váy cưới, không phải là thứ cô gái nào cũng khao khát được mặc nhất ư?

"Không cần, thưa cha xứ." Đã hỏi lần thứ năm rồi, có bắt đầu làm lễ không vậy!

"Cha xứ, xin hãy bắt đầu." Thanh Thủy Ngự Thần ngẩng đầu nói.

"A, được, được!" Gật đầu, cha xứ mở kinh Thánh trong tay ra, "Thanh Thủy Ngự Thần, con có nguyện ý cưới Lăng Hảo Hảo làm vợ, cả đời bảo vệ con bé, tin tưởng con bé, chăm sóc con bé không?"

"Con nguyện ý."

"Lăng Hảo Hảo, con có nguyện ý. . . . . ."

"Nguyện ý, nguyện ý!" Không đợi cha xứ nói xong, Lăng Hảo Hảo đã tự động cầm tay Thanh Thủy Ngự Thần, đeo nhẫn vào ngón áp út của anh.

Anh không có ý kiến gì cũng đeo nhẫn vào ngón tay cô, tính tình cô nóng nảy, có thể kiên trì đến bây giờ cũng không dễ dàng gì. Nghiêng đầu, anh hôn tín vật của bọn họ -- đá huyết thạch, "Anh yêu em, dù sống hay chết, cũng không hối hận." Đây là lời hứa của anh với cô.

"Yêu anh, dù sống hay chết, không hối hận." Cô cũng hôn lên đá huyết ngọc trên tai anh.

"Cái đó, các con có thể trao nhẫn, chú rể có thể hôn môi cô.... ..." Cha xứ lúng túng nói lời cuối cùng, nhìn hai người dưới đài đã sớm đeo nhẫn, cô dâu chú rể đã hôn nhau rồi. Hôn lễ hôm nay, thực sự chủ trì cũng không giải thích được.

Mà trong tiếng cười, anh và cô nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người.

※ ※ ※

Trong phòng tân hôn lắp đặt thiết bị sang trọng, rèm cửa màu trắng được kéo lên.

"Đừng như vậy mà." Trong phòng vang lên âm thanh hờn dỗi, "Chân của anh di chuyển xuống chút, đúng, cứ như vậy. Eo, thấp xuống bên kia, nếu không sẽ khiến em phải vất vả."

"Hảo Hảo." Âm thanh dễ nghe từ trước đến nay của người đàn ông lúc này lại khàn khàn vô lực, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

"Ai, đã bảo anh đừng nói chuyện, anh vừa nói, tư thế lại thay đổi." Lăng Hảo Hảo cầm bản vẽ, ngồi ngay ngắn trên mặt ghế, giơ bút chì bên cạnh lên ngắm hình dạng, nói với Thanh Thủy Ngự Thần nằm trên giường cách đó không xa.  

"Hảo Hảo, anh không muốn chơi cái trò nhàm chán này với em nữa." Thanh Thủy Ngự Thần không chịu nổi ngồi dậy. Hôm nay là đêm tân hôn của họ, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, mà anh lại phải nằm trên giường làm người mẫu cho cô. Thậm chí cô còn dính lên lưng anh một đôi cánh lông vũ màu đen.

"Anh muốn thất hứa!" Cô nhảy dựng lên, nhảy đến trước mặt anh, lấy tay chọc vào lồng ngực trần của anh.

"Không phải thất hứa, mà lúc ấy em hoàn toàn không nói rõ với anh." Nếu không anh sẽ không đồng ý chuyện này. Tay hướng về phía sau lưng, anh bắt đầu kéo đôi cánh trên lưng xuống.

"Đừng kéo!" Cô kêu lên, bắt lấy tay ngăn cản hành động của anh. Đôi cánh này cô vất vả lắm mới mượn được của câu lạc bộ kịch, theo cách anh kéo, nhất định có thể kéo đứt. "Anh tiểu nhân. Rõ ràng đã đồng ý sảng khoái như thế, đã nói tư thế buổi tối trên giường sẽ để em quyết định, nhưng bây giờ lại đổi ý."

"Anh không có." Anh hoàn toàn không phải đồng ý chuyện này.

"Anh có."

"Không có."

"Có, chuyện này anh có thể không tuân thủ, như vậy thì chuyện anh nói muốn cùng em hoàn thành những việc em muốn làm cũng là lừa em." Cô giận dữ nói. Anh không biết, cô muốn vẽ anh biết bao. Bây giờ, anh rõ ràng muốn thất hứa.

"Không có, lời anh nói với em cho tới bây giờ không phải để lừa em. Hứa hẹn là thật, đồng ý với em cũng là sự thật." Đối với cô, anh muốn để cô nhìn thấy vẻ mặt thật của mình.

"Vậy anh để cho em vẽ nhé, vừa đơn giản lại có thể chứng minh được lời hứa của anh là thật!"

Xem ra, hôm nay cô không vẽ anh thì sẽ không bỏ qua. Phụ nữ, quả nhiên là sinh vật phiền toái, nhưng đối với loại phiền toái này, anh lại không thể buông tha.

"Em đã vẽ chân dung anh rất nhiều rồi." Cùng là một người, vẽ nhiều như vậy, cô không chán sao?

"Vẫn chưa đủ." Vẽ anh, là niềm vui của cô, mỗi lần, cô sẽ tìm thấy trong đôi mắt quyến rũ của anh một vẻ khác. Tình cảm của anh không lộ ra ngoài, nhưng một khi đã lộ ra, tuyệt đối là chân thật nhất.

Anh mấp máy môi mỏng, trong ánh mắt có vẻ thỏa hiệp, "Vậy tại sao lần này lại cần có đôi cánh màu đen?" Cô tạo hình cho anh, khiến anh có chút dở khóc dở cười, cả người trần trụi, chỉ có nửa người dưới được che bằng một mảnh vải lụa trắng, tóc đen trước giờ được chải chỉnh tề thì bây giờ lại bị cô xõa tung trên vai. Đôi cánh màu đen bị cô dùng băng dính dán vào lưng trần của anh.

"Làm ơn, có đôi cánh lông vũ màu đen sẽ càng giống Satan hơn." Cô tới gần anh, lại loay hoay tạo hình anh, "Vậy, bây giờ không được lộn xộn nữa, cũng không được nói chuyện." Cô dặn dò anh xong, ngồi vào ghế, cầm bút lên bắt đầu vẽ.

Đầu tiên vẽ hình dáng tổng thể của anh, cao lớn lại hoàn mỹ, khung xương của anh rất đẹp. Tiếp theo xử lí ngũ quan của anh, lông mày rậm, sống mũi thẳng, môi trái tim mỏng, còn có đôi mắt hẹp dài xinh đẹp quyến rũ. Anh từng nói ánh mắt của cô rất đẹp, anh bị đôi mắt cô hấp dẫn; nhưng ánh mắt của anh cũng hấp dẫn cô, đôi mắt xinh đẹp, bình tĩnh, lạnh giá như viên ngọc đen lại vì cô mà gợn sóng. Còn mái tóc đen dài, bóng loáng mà xinh đẹp, thể hiện khí chất chỉ riêng anh mới có.... ... Cô yêu anh như thế! Không chỉ vì vẻ bề ngoài của anh, mà còn bởi vì anh yêu cô. Cuộc đời cô bởi vì có anh mà có muôn màu muôn vẻ, nếu không có anh, cuộc sống sẽ không còn đặc sắc nữa rồi.

Cô nhìn anh chăm chú, cô -- sẽ vẫn luôn vẽ anh, kể cả khi cô già rồi, anh già rồi; kể cả khi cô không cầm nổi bút chì nữa; kể cả khi anh và cô cùng nhắm mắt lại, mỉm cười dưới suối vàng.... ...

Yêu, thì ra có thể lâu như thế.... ....

※ ※ ※

"Đừng nhúc nhích nữa, kiên trì thêm chút nữa, em còn vài nét nữa là vẽ xong rồi." Buổi trưa yên tĩnh, Thanh Thủy Ngự Thần ngồi tựa vào cây đa trong sân, Lăng Hảo Hảo cầm bút chì vẽ người trước mắt. Nhanh chóng vẽ nét cuối cùng, cô đặt bản vẽ trên cỏ, đi tới bên cạnh anh, miễn cưỡng nhào vào lòng anh.

"Vẫn thích vẽ như vậy sao?" Anh ôm lấy eo cô nhẹ nhàng hỏi.

"Ừ." Đã vẽ mười năm rồi, vẫn mang theo tâm trạng như lần đầu vẽ anh. Những năm qua, anh vẫn giữ lời hứa với cô, hằng năm đều dành thời gian cùng cô đặt chân lên khắp nơi trên thế giới, đồng thời thỉnh thoảng cho cô vẽ anh.

"Tại sao em chưa bao giờ vẽ phác họa thành tranh?" Vẽ thành bức tranh mới có thể giữ giá trị của nó, mười năm nay, cô chỉ vẽ phác họa anh.

"Quá tốn thời gian, vẽ phác họa nhanh, như vậy em có thể vẽ nhiều trạng thái khác nhau của anh. Sau này lúc chúng ta già đi, em có thể tỉ mỉ xem lại anh yêu em như thế nào." Những bức vẽ này, mỗi một bức cô đều cẩn thận lưu lại.

Anh nhìn cô, thể hiện tình yêu của anh đối với cô, "Hảo Hảo, em là mặt trời của anh." Mặt trời cả đời!

"Em biết, anh cũng là Satan của em, hoàng tử Satan vĩnh viễn của em." Dưới ánh mặt trời, môi cô hôn lên môi anh.... ......

__________ Hoàn chính văn ____________

Full | Lùi trang 9

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ