Hạ Khiêm Nghiêu lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới gần rừng cây mà Khẳng đang ở.
Còn chưa bước vào rừng cây, anh ta liền chú ý tới trong rừng nhiều hơn các loài hoang dã bình thường tuyệt đối sẽ không có. Cho dù có con thỏ, con nhím hay con chồn cũng coi như xong, lại còn có mấy con sói hoang, cũng không biết là từ đâu chạy tới.
Vừa nhìn thấy sói, Hạ Khiêm Nghiêu liền ghét bỏ dựng đuôi, Tiểu Nhung trên bả vai cũng phát ra tiếng meo meo khàn khàn từ trong cổ họng. Cùng vậy, mấy con sói cũng không phải rất ưa thích hai người bọn họ, mắt sói sắc bén lấp lóe phát sáng trong bóng tối.
Hạ Khiêm Nghiêu bất đắc dĩ than thở, "Tên kia làm cái gì, biến thân thì biến thân, còn kéo ra nhiều động vật vây xem như vậy! Anh ta cho là mình rất tuấn tú sao?"
Thật ra thì tộc mèo cùng cung người sói là một dạng, cũng có năng lực gọi động vật nhỏ, chẳng qua bình thường Hạ Khiêm Nghiêu rất ít dùng cái năng lực này, coi như dùng, cũng chỉ cho gọi động vật họ mèo ra ngoài.
Anh ta vuốt ve đầu Tiểu Nhung trên bả vai, "Đi thôi, đi vào với ta xem một chút."
Khi bước vào rừng rậm, anh ta nghiêng đầu quét mắt nhìn sói bên cạnh, "An phận một chút, nếu như đánh nhau, các người không phải đối thủ của ta. Nói không chừng mấy chục năm thành quả tu luyện đều không còn."
Mấy con sói hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đứng tại chỗ không có tiến lên.
Cũng không còn gì nữa. Hạ Khiêm Nghiêu dùng lỗ mũi hừ một tiếng, càng đi vào trong rừng rậm, trong không khí mùi vị thuộc về sói lại càng nồng, anh ta không nhịn được cau mày, vừa tìm người vừa tùy tiện mắng, "Khó ngửi chết! Ta không thể hiểu, rốt cuộc Tiền Hựu thích người sói cái gì! Lại hung tàn, mùi lại không dễ ngửi, cô ấy không cảm thấy khó chịu sao!"
Tiểu Nhung trên bả vai vội vàng gật đầu theo, "Meo meo!" ( phiên dịch: đúng là vậy! )
Một người một con mèo đồng loạt bỏ quên Tiền Hựu thân là loài người căn bản không ngửi thấy mùi thật sự của sói.
Cuối cùng, anh ta dừng chân tại một dòng suối nhỏ trong rừng. Khẳng đã hóa nửa người sói, đang đứng ở mép nước thở dốc, hai móng ôm đầu, cánh tay và trước ngực bị chính mình cào ra rất nhiều dấu vết, nhìn qua dáng vẻ rất khổ sở.
Hạ Khiêm Nghiêu đứng lại, híp mắt nói: "Này, anh muốn làm gì, kêu lớn tiếng như vậy, là sợ người khác không phát hiện ra mình sao?"
Khẳng nghe thấy giọng anh ta, nghiêng đầu dùng cặp mắt đục ngầu nhìn một chút, thở hổn hển nói: ". . . . . . Tránh ra."
"Anh cho rằng tôi nguyện ý quản anh sao, nếu không phải là nhìn anh và Đông Lang quen biết, Đông Lang lại vừa là bạn trai của Tiền Hựu ngốc đó, tôi chẳng thèm quan tâm anh." Hạ Khiêm Nghiêu hừ hừ nói, chỉ chỉ chỗ càng sâu trong rừng rậm, "Nếu như muốn nổi điên, thì vội vàng tới nơi càng xa đi, nơi này cách loài người vẫn còn quá gần."
Một hồi đau nhức kịch liệt đánh tới, Khẳng ôm lấy đầu, sau khi khổ sở gào thét mấy tiếng, mới miễn cưỡng trả lời: "Tôi. . . . . . Muốn. . . . . . Học được khống chế. . . . . . Mình. Không muốn lại bị, khụ khụ, ánh trăng . . . . . . Khống chế."
Hạ Khiêm Nghiêu suy nghĩ một chút, "Chuyện này đối với anh mà nói thì rất khó đó." Anh ta biết có lẽ Đông Lang đã thành công, nhưng tên này vì Tiền Hựu, mà người sói khác chỉ sợ không có dễ dàng thành công như vậy.
". . . . . . Tôi hiểu biết rõ." Khẳng mỗi lúc càng đau đớn hơn, không ngừng dùng móng vuốt cào rách thân thể, lấy lại được chút tỉnh táo, "Mà tôi muốn thử một chút, ta. . . . . . Không muốn. . . . . . Người quan trọng đối với tôi, bị tổn thưogn."
Hạ Khiêm Nghiêu khẽ mở to mắt.
Anh ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng một lát, cuối cùng thở dài, đặt Tiểu Nhung ở một bên, sau đó nói với Khẳng: "Tôi tới giúp anh."
"Đúng vậy." Hai tay Hạ Khiêm Nghiêu sếp thành chữ thập, khép hờ mắt trong lòng đọc một đoạn pháp chú, ngay lúc nhất thời lòng bàn tay của anh ta phát ra ánh sáng màu hổ phách, "Mặc dù trước kia chưa thử qua, chỉ là thử một chút so với việc hiện tại anh đang cố gắng kiềm chế thì tốt hơn."
Khẳng nhắm mắt suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu một cái, "Được."
Vì vậy Hạ Khiêm Nghiêu đi về phía anh ta, ép tia sáng màu hổ phách trong lòng bàn tay vào bả vai của anh ta, gần như là trong nháy mắt, những vết thương trên người Khẳng liền được ánh sáng màu hổ phách bao trùm, hai người cũng nhắm chặt hai mắt, Tiểu Nhung khẩn trương đứng ở một bên, cho dù vô cùng lo lắng cũng không cách nào đến gần, bởi vì hiện tại chung quanh hai người có một tầng khí thế hết sức cường hãn, nó mà đi qua sẽ bị thương.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trên người Khẳng dần dần xuất hiện biến hóa, da lông dần dần rút đi, khôi phục tướng mạo con người bình thường lần nữa. Nhưng ngay khi anh ta chỉ còn dư lại một cái đuôichưa khôi phục hết, Hạ Khiêm Nghiêu đột nhiên rên lên một tiếng, bị hơi thở trên người Khẳng đánh văng ra, sau đó tã ngã ra ngoài.
"Meo meo!" Tiểu Nhung vội vàng nhào tới, lo lắng dùng móng vuốt vỗ vỗ mặt Hạ Khiêm Nghiêu.
"Khụ khụ. . . . . ." Hạ Khiêm Nghiêu đứng dậy từ dưới đất, có chút biểu hiện kỳ lạ, anh ta quay đầu nhìn lại, phát hiện rõ ràng cái đuôi mèo của mình mọc ra! Hơn nữa còn giống như không thu về được rồi!
Mà Khẳng cũng như anh ta, mặc dù diện mạo khôi phục bình thường, nhưng cái đuôi chó sói khổng lồ phía sau không có cách nào làm cho người ta bỏ qua!
Anh ta giận đến nghiến răng, "Anh! Mới vừa rồi đã tôi đã cảm thấy không đúng, có phải trước anh đã ăn thứ thuốc kỳ quái gì hay không?"
Khẳng ngẩn người, nói: "Tôi luôn dùng chất thuốc có thể khiến người sói chúng tôi có thể biến thành chó. Thế nào, có ảnh hưởng với anh sao?"
Hạ Khiêm Nghiêu giơ cái đuôi lên, gấp đến độ muốn cào tường, "Anh nói thử xem! Cái đuôi của tôi không thu về được rồi! Vậy là thuốc gì, mau đưa thuốc giải cho tôi!"
Khẳng nói: "Cái đó không cần thuốc giải, chỉ là sau khi chúng tôi ăn vào, trong một thời gian ngắn, có thể tự do biến thành chó mà thôi."
". . . . . . Đáng chết đáng chết đáng chết!" Hạ Khiêm Nghiêu giận đến hận không được đánh cho Khẳng một trận, "Tôi có ý tốt giúp anh, kết quả anh lại hại tôi thành cái bộ dáng này! Như vậy để tôi đi làm thế nào đi!"
Khẳng trả lời: "Xin lỗi, tôi không biết thuốc của chúng tôi sẽ có ảnh hưởng tới anh. Chỉ là hiệu lực của thuốc kéo dài 24h, tối mai lúc này là anh sẽ tốt thôi."
"Bảo tôi đợi tới tối mai, anh có biết mỗi ngày tôi rất bận nhiều việc không?" Hạ Khiêm Nghiêu tức chết, chỉ vào mũi của anh ta mắng, "Mấy người soi đáng ghét các người, chỉ làm cho người khác thêm phiền! Anh định đi đâu đấy, tôi còn chưa có mắng xong!"
Khẳng quay đầu lại nhìn anh ta, "Tôi muốn đi tìm cha mẹ của Tiền Hựu."
"Cái gì? Anh điên rồi sao? Không thấy sau lưng anh còn có cái đuôi sao!"
"Tôi thấy được, nhưng tôi vẫn phải đi tìm bọn họ. Cám ơn anh đã giúp tôi, mặc dù không có hoàn toàn thành công, nhưng bây giờ tôi có thể khống chế mình ở đem trăng rằm, tôi muốn nói cho bọn họ biết tôi sẽ không làm thương tổn bọn họ." Nói tới chỗ này, Khẳng dừng lại một chút nói tiếp , "Chuyện chúng tôi là người sói, không thể nào gạt nhà họ Tiền cả đời, đã như vậy, nên càng sớm nói cho bọn họ biết càng tốt, anh cảm thấy thế nào?"
Hạ Khiêm Nghiêu trầm tư một lát, đã hiểu ra cái gì, nhưng vẫn có chút lo lắng, "Nhưng loại chuyện này cũng không phải là ai cũng thể lập tức tiếp nhận, anh sẽ dọa đến bọn họ. . . . . ."
"Tôi đã hù được bọn họ." Kkẳng nói, "Bọn họ đã thấy qua dáng vẻ người sói của tôi rồi."
". . . . . . Cái gì! Anh trở lại cho tôi, có tin tôi đánh chết anh hay không! Này anh đừng có chạy, cái đám người sói đáng chết!" Hạ Khiêm Nghiêu ôm Tiểu Nhung vào trong ngực, chạy như bay đuổi theo Khẳng.
·
Mấy giờ sau, Tiền Hựu và Đông Lang trở lại trong nước, trên đường về nhà, hai người một mực thương lượng nên nói chân tướng cho cha mẹ như thế nào.
Nhưng người sói canh giữ ở dưới nhà họ Tiền lại đột nhiên gọi điện thoại tới, "Thủ lĩnh, tôi thực xin lỗi."
Ánh mắt của Đông Lang đột nhiên trợn to, "Lời này của cậu có ý gì? Cậu không có chăm sóc tốt cho bọn họ sao?"
"Không phải không phải, bọn họ rất an toàn. . . . . ." Người sói thuộc hạ có chút phát điên nói, "Tôi...tôi không giải thích rõ ràng được, ngài và phu nhân tự mình đến xem một chút."
Cúp điện thoại, Đông Lang không hiểu, nếu ba Tiền và mẹ Tiền không có việc gì, tại sao thuộc hạ lại nói xin lỗi anh?
"Sao vậy, đã xảy ra chuyện sao?" Tiền Hựu lo lắng hỏi, Đông Lang cũng không trả lưofi được, chỉ có thể bảo tài xế gia tăng tốc độ.
Một lát sau hai người tới dưới nhà họ Tiền, cách thật xa, đã nhìn thấy thuộc hạ người sói đang ngồi chồm hổm ở trước cửa lầu, hai cánh tay ôm đầu gối, một bộ không thể tuyệt vọng hơn. Bên cạnh còn có mấy quần chúng tò mò vây xem.
Tiền Hựu bị hù sợ, cuống quít xông lên, "Đã xảy ra chuyện gì? Ba mẹ của tôi đâu?"
Thuộc hạ ngẩng đầu nhìn lên là cô, lộ ra mỉm cười thê thả, "Bọn họ không có việc gì, một chút cũng không có. Chỉ là phu nhân, ngài vẫn nên tự mình đi vào trong nhà xem tình huống."
Tiền Hựu và Đông Lang đều nghi hoặc, vội vàng xông lên lâu, nhấn chuông cửa, nhưng khi cửa mở ra, người đứng ở trong phòng lại là Hạ Khiêm Nghiêu.
"Sao giờ mới trở về, tốc độ mấy người cũng quá chậm." Anh ta không kiên nhẫn quan sát hai người ngoài cửa, nhường ra một con đường, "Mau vào đi."
"À. . . . . ." Tiền Hựu mờ mịt đi vào nhà, khóe mắt chợt lóe lên tia sáng, kêu to lên, "Oa oa! Hạ Khiêm Nghiêu, đuôi của anh! Cái đuôi lộ ra rồi!"
Mặt Đông Lang trầm trọng chuyển đầu cô sang phòng khách, "Ngươi Em nên nhìn cái này trước."
Chỉ thấy trên sofa phòng khách, ba Tiền bị vô số chú mèo con đáng yêu vây vào giữa, vẻ mặt ngây ngốc bị được đám mèo xoa bóp bả vai.
Ba Tiền chớp mắt mấy cái, cầm hạt dưa khô trên bàn cắn ăn, trên sàn nhà trước mặt ông, Tiểu Nhung mang theo mấy con mèo khác giúp ông quét dọn vệ sinh trong nhà.
Quả thật trong miệng Tiền Hựu có thể nhét hai quả trứng, ngạc nhiên nhìn tất cả trước mặt, một chữ cũng không nói được.
Hạ Khiêm Nghiêu đi tới, đỉnh đạc ngồi xuống bên cạnh ba Tiền, còn nói: "A, con sói kia đang ở trong phòng bếp giúp mẹ cô nấu cơm đấy."
"Hả?" Tiền Hựu hét thảm một tiếng, liền cùng Đông Lang chạy vào phòng bếp, chỉ thấy chịu Khẳng mang một cái tạp dề, đang đứng ở trước tấm thớt, hỏimẹ Tiền bên cạnh, "Dì, cái khoai tây này phải cắt thế nào?"
Vẻ mặt mẹ Tiền thừ ra , "Cầm đao cắt."
"À." Khẳng gật đầu một cái, cầm một con dao gọt trái cây, dọc theo khoai tây cẩn thận cắt xuống từng li từng tí, sau lưng cái đuôi to còn theo động tác của anh ta thoáng lắc qua lắc lại.
Nhìn tình cảnh này hai giây, Tiền Hựu chợt ngã vào trong ngực Đông Lang, "Mau đánh em tỉnh lại, em không muốn mơ tiếp nữa, cái cơn ác mộng này thật đáng sợ!"
Đông Lang ôm lấy cô, đang muốn gọi Khẳng ra đánh một trận, mẹ Tiền chợt để món ăn trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía con gái mình, "COn, cùng ta đến phòng ngủ đi."
"Mẹ. . . . . ." Tiền Hựu yếu ớt kêu một tiếng.
Đông Lang cũng vội vàng mở miệng, "Dì, chuyện này đều là con --"
"Không cho phép cậu nói chuyện!" Mẹ Tiền hét lớn một tiếng, chỉ vào Tiền Hựu, "Cùng ta đến phòng ngủ đi!"
Tiền Hựu qua về phía vị hôn phu lộ ra vẻ mặt bi thống "Gặp lại sau", cúi đầu theo mẹ cùng đi vào phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ đóng "Phanh" một tiếng, Tiền Hựu còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, liền bị mẹ bắt được mặt ra nhàu véo, "Cái đứa con gái không thể để cho người ta bớt lo, con muốn hù chết ba mẹ sao! Vừa người sói vừa mèo, rốt cuộc con còn có bao nhiêu chuyện gạt chúng ta, nhanh nói rõ ra cho mẹ!"
Chương 47: Dạy dỗ con gái
"Huhu, mặt con đau! Mẹ, mẹ buông tay ra trước có được không!" Tiền Hựu nước mắt lưng tròng nhìn mẹ của mình, "Không phải con cố ý không nói cho mẹ biết sự thật..., thật sự là con không biết phải mở miệng như thế nào, hơn nữa gần đây con mới biết Đông Lang là người sói —— hu hu đau quá, mẹ con sai rồi hu hu!"
"Còn dám nguỵ biện với mẹ! Chuyện lớn như vậy, vậy mà con lại lừa gạt mẹ và ba của con, con muốn hù chết chúng ta có phải không? !" Mẹ Tiền vừa tức giận vừa có chút sợ hãi, "Nếu như không phải do Khẳng chủ động tới tìm chúng ta, có phải con và Đông Lang định lừa gạt chúng ta cả đời không hả?"
"Không phải vậy, con đang suy nghĩ làm thế nào để nói cho mẹ biết, trong khoảng thời gian vừa rồi, con cũng cố gắng để cho ba mẹ tiếp thu dần dần —— hu hu con sai rồi ô ô ô. . . . . ." DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
Nhìn con gái thật sự khóc tới mức đáng thương, rốt cuộc mẹ Tiền cũng mềm lòng, bà xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, kéo cô ngồi lên trên giường, "Vậy bây giờ con hãy nói hết tất cả mọi chuyện lại cho mẹ, khi nào thì con biết nó là người sói!”
Tiền Hựu không thể làm gì khác, đành phải nhỏ giọng đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra trước kia kể lại một lần, nói xong còn có chút lòng riêng hỏi, "Vậy. . . . . . Khẳn nói cho mẹ biết cậu ấy là người sói, cậu ta nó nói người sói cũng có một chút nguy hiểm không?”
"Con cũng biết tính nguy hiểm của người sói!" Mẹ Tiền tức giận chọc chọc vào cái trán của Tiền Hựu, "Biết nguy hiểm còn nói chuyện yêu đương với nó!"
Tiền Hựu đưa bàn tay nhỏ bé có chiếc nhẫn kim cương ra, "Con còn không ngừng nói chuyện yêu đương nữa kìa, thật ra thì chúng con đã. . . . . . Đính hôn —— gào khóc gào khóc, con thật sự rất xin lỗi hu hu, ba ơi cứu con, A Lang cứu em ——"
"Cái con nhóc hư hỏng này! Để xem hôm nay mẹ dạy dỗ con như thế nào!”
Tiền Hựu bị sợ đến mức náu vào trong chăn, làm bộ tội nghiệp thò ra đôi mắt, uất ức nhìn mẹ mình, "Nhưng. . . . . . Nhưng khi vừa bắt đầu, rõ ràng là ba mẹ đã giới thiệu Đông Lang cho con mà, còn nói, nói anh ấy rất ưu tú, bây giờ con ở cùng với anh ấy rồi..., tại sao ba mẹ lại tức giận. . . . . ." Diytễnđààn LêêQuýýĐôôn
Nhất thời mẹ Tiền bị lời nói của con gái làm cho khựng lại. Không sai, lúc đó bà vì chuyện cả đời của con gái mà cảm thấy buồn phiền, dường như muốn hỏi tất cả những người bên cạnh, thế nhưng chất lượng của những đối tượng hẹn hò thì thật sự là tốt xấu lẫn lộn, nên cũng không dám tuỳ tiện bắt ép con gái lập gia đình. Cho nên, sau khi được một người bạn rất vất cả mới giới thiệu được một người ưu tú về mọi mặt, tự nhiên bà hy vọng con gái bảo bối có thể nắm chắc được cơ hội này.
Ai ngờ, ai ngờ được là, cơ hội tuy rằng đã nắm được rồi, nhưng mà căn bản người ta không phải là loài người! Cho dù dáng dấp có đẹp trai, năng lực có mạnh hơn nữa, hoàn cảnh gia đình có khá hơn nữa, thì cũng không bù đắp được việc nó là người sói biến thân đâu!
Nghĩ tới đây, nhất thời mẹ Tiền có chút tức giận, vỗ đùi, "Đúng rồi! Sao mẹ lại có thể quên đi nguyên nhân của chuyện này, người giới thiệu ban đầu cũng quá là không có trách nhiệm rồi, mẹ muốn gọi điện thoại hỏi bà ta một chút, bà ta có biết Đông Lang là người sói hay không!"
Tiền Hựu liền vội vàng kéo bà lại, "Không cần không cần, lỡ như chuyện này lan truyền ra, Đông Lang bị người ta bắt đi làm thí nghiệm thì làm thế nào? Mẹ, một người tốt bụng và dịu dàng như vậy, mẹ lại có thể trơ mắt nhìn anh ấy bị biến thành vật thí nghiệm sao?"
Động tác của mẹ Tiền lập tức dừng lại, Tiền Hựu nhìn vẻ mặt nặng nề của bà, chợt cảm thấy chuyện này vẫn có khả năng hồi chuyển, vội vàng đi lại gần nói: "Anh ấy là một người sói không sai, nhưng mẹ à, bây giờ Đông Lang đã có thể hoàn toàn khống chế bản thân mình, cho dù vào đêm trăng tròn cũng sẽ không biến thân. Anh ấy rất muốn hoà nhập vào xã hội loài người, vì để được ở cùng với con anh ấy đã cố gắng rất nhiều, con có thể cảm nhận được anh ất thậy lòng yêu con...con cũng rất thương anh ấy. Trừ việc anh ấy biết biến thân ra, thì những cái khác cũng không có gì khác chúng ta cả. lrr, quuuuyw đonn Con nghĩ cả đời này của con, sẽ không gặp được người trong lòng nữa đâu, cho nên. . . . . . Mẹ, con có thể cầu xin ba mẹ hãy cho phép bọn con ở cùng một chỗ với nhau có được không?”
Mẹ Tiền trầm mặc một lúc lâu, mới thở dài một tiếng, "Vậy con có thể bảo đảm, vĩnh viễn nó sẽ không gây tổn thương cho con không?"
Ánh mắt của Tiền Hựu nhất thời sáng lên , "Con...con có thể! Con tin tưởng anh ấy, anh ấy sẽ tuyệt sẽ không gây tổn thương cho con đâu!"
"Chỉ là tin tưởng, có tác dụng không. . . . . ." Đôi mắt của mẹ Tiền đỏ lên, sờ sờ đầu của con gái, "Mẹ chỉ có một đứa con gái là con thôi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, con nói xem mẹ và ba con sau này biết làm thế nào, hả?"
Tiền Hựu bị lây, mắt cũng đỏ lên, cô nhào tới ôm lấy mẹ của mình, "Con hiểu là ba mẹ lo lắng cho con. Nhưng ba mẹ phải có lòng tin với con chứ, con không sẽ chọn lầm người. Hơn nữa, khoảng thời gian này ba mẹ cũng nhìn thấy biểu hiện của Đông Lang rồi mà, trước khi biết anh ấy là người sói, không phải ba mẹ cũng rất hài lòng với anh ấy hay sao? Bây giờ chỉ vì anh ấy có chút khác biệt với chúng ta, ba mẹ lại cảm thấy thất vọng với anh ấy sao?"
Mẹ Tiền lại thở dài một tiếng, "Cái này cũng không phải thất vọng, nhưng mà, chuyện lớn như vậy, người nào có thể tiếp nhận nhanh như vậy được chứ."
Tiền Hựu đang muốn nói tiếp, thì Đông Lang đã đẩy cửa phòng bước vào, vẻ mặt anh vô cùng áy náy nhìn về phía mẹ Tiền, "Xin lỗi dì, cháu. . . . . . Cháu biết cháu không nên xông vào lúc này. Nhưng cháu có mấy lời nhất định phải nói, chú dì không có cách nào tiếp nhận cháu nhanh như vậy...cháu hiểu, chú dì lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Hựu, cháu càng hiểu. Cho nên cháu muốn như thế này, cháu sẽ thật cố gắng, trước khi chú dì tiếp nhận được cháu, cháu sẽ không bắt buộc Tiền Hựu kết hôn với cháu, dĩ nhiên, cháu sẽ càng không làm gì đối với cô ấy. Nhưng mà, nếu như cháu đã cố gắng rất lâu, mà chú dì vẫn không có cách nào tiếp nhận được cháu, thì cháu cũng có thể sẽ chọn cách rời khỏi ——"
Tiền Hựu còn chưa kịp nói câu "Không được" ra khỏi miệng, mẹ Tiền đã cau mày trừng mắt nhìn anh một cái, "Cậu nói cái gì? Chúng tôi không chấp nhận cậu...cậu liền rời khỏi con gái nhà chúng tôi?" die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .
Đông Lang sửng sốt một chút, chớp chớp mắt mấy cái, "Hả. . . . . ."
Anh bối rối, chẳng lẽ dì không nghĩ như vậy sao?
Mẹ Tiền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Thiệt thòi cho tôi khi đi nói với ba của nó là cậu là một đứa bé có nghị lực, không ngờ cậu lại nghĩ tới chuyện rút lui nhanh như vậy! Như vậy sao tôi có thể yên tâm mà giao con gái của tôi cho cậu được chứ?”
Cả Đông Lang và Tiền Hựu đều ngây người ra. Mấy giây sau Tiền Hựu kích động lôi kéo tay của mẹ, ánh mắt sáng ngời, "Mẹ mẹ, chẳng lẽ mẹ đã đồng ý ——"
"Mẹ không đồng ý!" Mẹ Tiền thở phì phò chỉ tay vào Đông Lang, "Chính là mẹ chê cậu ta không có nghị lực! Hừ, quả nhiên tôi nhìn lầm cậu rồi, lại còn là người sói nữa chứ, năm đó ba của Tiền Hựu theo đuổi tôi, gặp phải sự ngăn trở còn nhiều hơn cậu nữa, ông ấy cũng không lùi bước, cậu nhìn lại cậu xem! Cậu là người sói sao, tôi không thể nào tin được, cậu thử biến thành tôi xem một chút nào!”
Đông Lang vừa hối hận vừa mắc cỡ cúi đầu thấp xuống, "Cháu biết cháu sai rồi. . . . . . Ngài thật sự muốn nhìn thấy cháu biến thân sao?"
Mẹ Tiền cốc lên đầu anh một cái, "Ai muốn nhìn! Đó là nói lẫy cậu không hiểu sao! Thật là, ngu hết biết, con gái của tôi sao lại coi trọng cậu như vậy chứ, ôi, không nói không nói nữa, tôi đi làm đồ ăn đây!” die,nczf; da. nlze.qu; ydo /nn .
Nói xong, mẹ Tiền giận đùng đùng xông vào trong bếp.
Đông Lang kinh ngạc nhìn Tiền Hựu, vẻ mặt mất mác, "Tiểu Hựu, làm thế nào đây, trước giờ dì chưa từng mắng anh như vậy, có phải bây giờ dì rất ghét anh không?”
Con ngươi của Tiền Hựu đảo xung quanh, không nói lời nào, nhưng mà bả vai cười mức run run lên.
Đông Lang bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh cô, "Chuyện đã tới nước này, em còn cười anh nữa, đừng cười nữa, em mau chỉ anh phải làm như thế nào để bù đắp lại đi.”
"Không cần bù đắp lại đâu ..., ngu ngốc." Tiền Hựu càng cười càng vui vẻ, "Chẳng lẽ anh không cảm thấy mới vừa rồi mẹ em nói chuyện với anh rất lớn lối sao, giống y như lúc bình thường dạy dỗ em vậy?”
Hình như là như vậy. . . . . . Nhưng Đông Lang vẫn không hiểu, "Cho nên? Bà ấy tức giận với cả hai người chúng ta sao?”
"Không phải đâu!" Tiền Hựu siết chặt lấy gương mặt tuấn tú của Đông Lang, "Điều này nói lên là, thật sự mẹ đã xem anh là người trong nhà..., đây là chuyện tốt đó." dfien ddn lie quiu doon
"Có thật không?" Đông Lang vừa mừng vừa sợ.
Tiền Hựu lại dở khóc dở cười, "Thật mà, ôi chao em lại phát hiện ra..., có đôi khi khả năng lý giải của anh rất tệ! Mẹ em chính là như vậy đấy, có lúc ở ngoài miệng làm như không chịu tha, nhưng thật ra thì rất thương anh đấy. Em. . . . . . Em cảm thấy chuyện của chúng mình rất có hy vọng!"
Đông Lang dần dần buông lỏng lộ ra mỉm cười, "Vậy thì tốt, anh sẽ cố gắng. . . . . ."
Tiền Hựu hừ một tiếng, "Cố gắng cái gì chứ, nói dối! Mới vừa rồi là ai đã nói nếu thật sự không được liền rời khỏi em?"
Đông Lang vội vàng ôm lấy cô, "Anh. . . . . . Anh không có ý đó, em cũng biết. . . . . . Anh chỉ không muốn vì anh mà khiến cho em và ba mẹ em không vui. . . . . ."
Tiền Hựu dựa vào lòng của anh, "Em hiểu mà, nhưng không thể buông tay được, em không cho phép anh buông tay."
Đông Lang dần dần ôm chặt cô, giọng điệu vang lên rất có lực, "Được, vĩnh viễn anh sẽ không buông tay."
Hai người đang ngọt ngào, trong phòng bếp chợt vang lên giọng nói nóng nảy của mẹ Tiền đang hét ầm lên, “A a a món ăn của tôi! Làm sao lại bị cậu biến thành như vậy rồi! Người sói tay chân vụng về kia, đi ra ngoài cho tôi!”
Sau đó Khẳng liền bị mẹ Tiền đuổi ra, trong tay là một gốc rau cải thìa bị anh ta vặt trụi, mờ mịt đưa tay lên gãi đầu, không hiểu mình đã làm sai chỗ nào? Không phải dì để cho anh ta đi vặt rau sao? Anh ta đã vặt rồi mà!
"Ha ha ha ha ha!" Hạ Khiêm Nghiêu đang ngồi trên ghế sa lon chỉ tay vào Khẳng cười to, "Đáng đời! Ngu ngốc! Nhặt rau cũng không biết nhặt!"
Khẳng đen mặt lại, đi tới trước mặt của Hạ Khiêm Nghiêu, giơ cánh tay cường tráng của mình ra, "Quả nhiên vẫn là con mèo làm cho người ta chán ghét như vậy, đừng ở đây mà khua môi múa mép, có bản lĩnh chúng ta ra kia đánh một trận.”
Hạ Khiêm Nghiêu lườm anh ta một cái, "Ngu ngốc chỉ biết đánh nhau. Cậu có biết căn phòng này căn bản không chứa nổi cậu sau khi cậu biến thân không? Cậu muốn phá nhà của chú hư tới cỡ nào? Đúng không, chú thấy cháu nói đúng không?”
Ba Tiền lại nghiêm trang nhìn về phía Hạ Khiêm Nghiêu, "Tiểu Hạ à, bộ dạng sau khi biến thân của Khẳng chú đã nhìn thấy rồi, quả thật rất lợi hại. Chú rất tò mò sau khi biến thân cháu sẽ có bộ dạng như thế nào, cháu có thế để cho chú xem một chút không?"
Tiền Hựu từ trong phòng ngủ chạy ra, "Ha ha ha ha! Anh hãy biến thân cho ba tôi xem đi, Hạ mèo con!"
"Không được gọi tôi là Hạ mèo con!" Nhất thời Hạ Khiêm Nghiêu xù lông lên, "Tiền Hựu, cái người phụ nữ không có lương tâm này! Thiệt thòi cho ý tốt của tôi, tôi không màng nguy hiểm, đem bí mật yêu tộc nói cho ba mẹ cô biết, cô lại đối xử với tôi như thế này sao!"
Tiền Hựu le lưỡi, "Tôi đối xử với anh như thế nào..., chỉ bảo anh biến thân một lần thôi mà, ừ, hay là anh cảm thấy bộ dạng sau khi biến thân của anh không đủ đẹp trai, nên không dám biến thân?”
"Cô ——" Hạ Khiêm Nghiêu tức giận tới mức muốn bốc hoả, nhưng ba Tiền vẫn còn ở bên cạnh chờ xem anh ta làm như thế nào, anh ta nên làm cái gì? Nếu như bị ba Tiền nhìn thấy bộ dạng đáng yêu như vậy sau khi biến thì mặt mũi của tộc trưởng Hạ Khiêm Nghiêu còn đặt chỗ nào?
Cũng may là Tiền Hựu chỉ đi tới vỗ vỗ vào bả vai anh ta, cười nói: "Được rồi, tôi chỉ chọc chơi anh thôi. Sẽ không buộc anh phải biến thân đâu."
Tiền Hựu cười nói: "Ưmh, cho dù như thế nào đi nữa, cũng cám ơn anh.” Mặc dù phương pháp bọn họ nói cho ba mẹ cô biết rất trực tiếp, nhưng mà, dù sao cũng đỡ hơn là lừa gạt ba mẹ của cô. Die~nn didan lieê Qouy ido nn.
"Còn nữa, cũng cám ơn cậu nha Khẳng." Tiền Hựu nghiêng đầu mỉm cười với Khẳng một cái.
Khẳng nhún nhún vai, "Không có gì. Chú dì đã đồng ý các người qua lại rồi sao?”
Tiền Hựu quay đầu lại liếc nhìn mẹ đang ở trong phòng bếp, thoáng có chút buồn rầu, "Vẫn chưa. . . . . . Còn phải tiếp tục cố gắng. . . . . ."
Nhưng mà, nhất thời cô cũng chưa nghĩ ra phải cố gắng như thế nào.
Lúc này, Đông Lang đi tới đưa cho cô xem một tấm hình, nhếch môi cười nói: "Em cảm thấy cái biện pháp này như thế nào?"
Tiền Hựu nhìn chằm chằm vào người trong hình, nhất thời ánh mắt liền sáng lên.
Chương 48:【 thuyết phục cha mẹ 】
Sáng sớm mấy ngày sau, Tiền Hựu thúc giục cha mẹ mình lên xe.
Mẹ Tiền ngồi ở trong xe, vẻ mặt còn có chút không muốn, "Haizz, cái con nha đầu này, đều đã nói với con mẹ vốn không có hứng thú đi chơi, lại càng muốn mang ta đi."
Mẹ Tiền vốn tương đối lưu luyến gia đình, hơn nữa những năm này lớn tuổi, dĩ nhiên là càng không hứng thú đối với việc đi xa nhà.
Trái lại ba Tiền rất vui lòng, cười ha hả nóiã: "Đi chơi cùng con gái chúng ta, cũng là một chút hiếu tâm, hơn nữa, chúng ta cũng không phải đi chỗ rất xa, chỉ đi tới chân núi gần đây giải sầu, nhìn thiên nhiên một chút, không phải vô cùng tốt sao."
Mẹ Tiền hừ một tiếng, mắt nhìn Tiền Hựu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nói: "Tôi lại không tin sẽ chỉ đơn giản nhìn thiên nhiên như vậy, ông không phát hiện mấy ngày nay nó và Đông Lang luôn xúm lại nói nhỏ, khẳng định đang thương lượng cái mưu ma chước quỷ gì ."
Đông Lang đang lái xe không biết làm sao cười một tiếng, lộ ra một nét mặt đối với Tiền Hựu"Dì quá thông minh".
Tiền Hựu lè lưỡi với anh, vội vàng quay đầu lại trêu chọc mẹ vui vẻ, vừa làm nũng, lúc này cuối cùng mới dụ được mẹ vui.
Đông Lang dẫn bọn họ đi tới chỗ cách nội thành khá xa, đợi lúc đến nơi, đã gần đến buổi trưa. Đó là một bãi cỏ bao la bằng phẳng dưới chân núi, chung quanh bãi cỏ có rất nhiều cây to cao lớn, bao bọc vây quanh bãi cỏ, nếu như không phải là biết chuyện trước, người bình thường rất khó tìm được nơi này.
"Dì, chú, mời theo chúng con, không cần lo lắng, nơi này là chỗ tộc nhân con thường xuyên đến, chung quanh không dã thú gì." Đông Lang vừa đi, vừa ở phía sau giải thích cho ba Tiền và mẹ Tiền.
Mẹ Tiền hừ một tiếng, trợn mắt nhìn con gái một cái, "Tôi không nói sai chứ! Tiểu nha đầu này sẽ có mưu ma chước quỷ, nói mau, hai người dẫn chúng ta tới chỗ này xa xôi này để làm gì? Đừng tưởng rằng để cho tôi thưởng thức phong cảnh một chút, tôi liền có thể đồng ý cho hai đứa ở chung một chỗ."
Tiền Hựu lấy lòng khoác tay mẹ, cười nói: "Mẹ, mẹ theo chúng con tới liền biết."
Vẻ mặt mẹ Tiền không tình nguyện cùng com gái đi vào rừng cây, một lát sau chợt nghe thấy cái gì, "Ah, tại sao dường như tôi nghe được tiếng trẻ con nhỉ? Ba đứa bé, ông nghe thấy không?"
Ba Tiền gật đầu một cái, "Tôi cũng nghe được, còn giống như không chỉ một, đây là một vùng hoang vu, ở đâu ra đứa bé?"
Đông Lang chạy tới cuối rừng cây, nghe vậy, liền mỉm cười đưa tay vạch ra nhánh cây trước mặt ra, trước mặt bọn họ phơi bày phong cảnh đồng cỏ sau rừng cây--
Trên cỏ nở đầy các loại hoa tươi, giờ phút này đang có một đám người bạn nhỏ đáng yêu đang chạy tới chạy lui! Phía sau bọn chúng đều đều có đuôi lông to, bọn nhỏ cười vui đuổi theo chơi đùa, cái đuôi to cũng lúc ẩn lúc hiện sau lưng bọn chúng, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu trên người đám bạn nhỏ, khiến tất cả nhìn qua giống như là một bức tranh sơn dầu.
Nhất thời mẹ Tiền và ba Tiền cũng trợn to hai mắt, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tiền Hựu nhìn ba mẹ một chút, hả hê cười, đi tới bãi cỏ, hô: "Trân Ny Đặc, chị tới tìm em chơi nữa!"
Trong đám người sói lập tức truyền ra tiếng kêu vui mừng của một cô bé, cô bé tóc vàng mặc váy công chúa màu trắng như tiểu thiên sứ, nhanh chóng chạy tới nhào vào trong ngực Tiền Hựu, non nớt gọi, "Chị!"
Tiền Hựu ôm Trân Ny Đặc lên, voay quanh tại chỗ vài vòng, "Trân Ny Đặc càng ngày càng xinh đẹp á!"
Người sói nhỏ phát ra tiếng cười khanh khách, lấy ra một chiếc vòng trái tim làm bằng lông xù, muốn nhét cho Tiền Hựu, "Tỷ tỷ, đưa cho chị."
Tiền Hựu kinh ngạc nói: "Oa, thật đáng yêu, đây là em mua sao?"
"Không phải vậy." Trân Ny Đặc lắc lắc cái đuôi to màu trắng của mình, dùng tiếng trung không lưu loát nói, "Trân Ny Đặc, gần đây thay lông. Mẹ giúp con, lấy lông đã đổi, làm thành cái này."
Tiền Hựu cảm động đến không chịu được, chà chà gương mặt nhỏ non nớt của con bé, "Oa cám ơn em! Chị thật sự thích quà tặng này!"
Trân Ny Đặc ha ha ha hôn một cái ở trên mặt Tiền Hựu.
Tiền Hựu ôm con bé đi tới trước mặt cha mẹ, trong mắt lóe ra ánh sáng ranh mãnh, "Mẹ ba, đây là Trân Ny Đặc! Con bé cũng là người soi, hai ngươi xem, không phải con bé vô cùng đáng yêu sao!"
Căn bản Trân Ny Đặc không cần người khác dạy, liền lộ ra mỉm cười ngọt ngào, chào hỏi với ba Tiền mẹ Tiền, "Chào ông, chào bà!"
Ba Tiền vui vẻ không thôi, "Ai ui, đứa nhỏ này thật là đáng yêu!"
Tiền Hựu vội vàng đi qua quan sát vẻ mặt mẹ, từ khi thấy Trân Ny Đặc đến bây giờ, mẹ của cô vẫn giật mình tại chỗ!
Một bên Đông Lang có chút lo lắng, nghĩ thầm không thể nào, chẳng lẽ kế hoạch của bọn họ thất bại, mẹ Tiền không thích người soid nhỏ đáng yêu? Đang muốn hỏi cho ra nhẽ, mẹ Tiền chợt xông lên, vỗ nhẹ nhẹ Tiền Hựu, giáo huấn: "Nha đầu ngốc, tư thế ôm đứa trẻ không đúng chút nào, ôm lâu như con cô bé sẽ khó chịu, mau đưa cô bé cho ta!"
Nói xong, cũng không đợi Tiền Hựu phản ứng, liền nhận Trân Ny Đặc đáng yêu ôm vào trong lòng ngực mình.
"Con tên gì vậy? À. . . . . . Trân Ny Đặc, ai nha, cái đuôi của con thật là đáng yêu! Con so với Tiểu Hựu khi còn bé nghe lời hơn nhiều! Có đói bụng không, bà nội có đồ ăn, con có muốn ăn hay không?"
Mẹ Tiền vừa nói, vừa quay đầu lại nhìn chồng, "Còn không mau mang đồ ăn tôi mang tới đây!"
"A ồ!" Ba Tiền liền đưa tay lấy đồ trong túi ra, mẹ Tiền lấy ra đồ ăn ra đưa cho Trân Ny Đặc, mặt hiều dịu nói: "Từ từ ăn, không nóng vội, chút nữa cả túi đều là của con!"
Trân Ny Đặc cười đến vô cùng ngọt ngào, cũng hôn một cái ở trên mặt mẹ Tiền, "Cám ơn bà!"
"Ai ui! Tiểu tâm can nhỏ bé!" Tiền mẫu cũng ôm Trân Ny Đặc quay vài vòng tại chỗ, cái nhưng đứa trẻ người sói khác nghe thấy được bên này có thứ ăn, nhất thời cũng tụ tới. Bọn chúng vây mẹ Tiền vào giữa, mười mấy mắt to ngậm nước đồng loạt nhìn bà, sau lưng còn có cái đuôi ve vẩy, Mẹ Tiền quả thật hồi hộp, về phần những người khác bà đã sớm quên đến sau đầu.
Nhìn mẹ Tiền thích người soid nhỏ như vậy, lòng Đông Lang chua xót nghĩ tới cái đuôi của mình khi biến ra, rồi lại nhìn cái đuôi của mấy người sói nhỏ khác, nghĩ thầm cũng không khác biệt lắm, tại sao cha mẹ vợ tương lai không thích cái đuôi của anh?
Tiền Hựu cũng giống vậy rất chua xót, hu hu hu, mẹ đem toàn bộ đồ ăn cho đám bạn nhỏ..., cô một chút cũng chưa được ăn, hu hu hu cô thật muốn ăn mà!
Nhìn thái độ hai người, ba Tiền cười vỗ vỗ bả vai bọn họ, "Tốt lắm tốt lắm, mẹ con như bây giờ, không phải các con có hi vọng sao? Chớ đau lòng."
Cũng đúng nha. . . . . . Tiền Hựu gật đầu một cái, tiến tới nói với cha: "Cha, một lát cha khuyên nhủ mẹ nhiều hơn nữa có được hay không, cha xem, những người sói kia rất thiện lương nha."
Ba Tiền cười gật đầu, "Không thành vấn đề, con cũng biết, mẹ tính khí mẹ con có chút có chút thất thường, thật ra thì theo ta thấy bà ấy đã sớm không phản đối hai đứa."
Nhìn vẻ mặt mẹ tươi cười, cùng chơi đùa với đám người sói, hi vọng trong lòng Tiền Hựu cũng càng ngày càng cao.
Cô kéo tay Đông Lang, nói: "Chúng ta cũng đi qua cùng nhau chơi đùa đi!"
"Được."
Vì vậy mọi người cùng nhau ngồi ở trên cỏ, cùng với một đám người bạn nhỏ chơi trò chơi, ăn cơm dã ngoại, bọn nhỏ không buồn không lo khiến người soid cũng biến thành vui vẻ.
Mẹ Tiền còn có chút không yên lòng, hỏi Đông Lang, "Bọn chúng cứ lộ cái đuôi chạy như vậy, ngộ nhỡ bị người gần đây nhìn thấy làm sao?"
Đông Lang giải thích: "Gần chỗ này ngoại trừ người trong tộc con ra, thì có rất ít người biết. Hơn nữagần đây đều có người soid trong tộc đi tuần tra, nếu như có nguy hiểm, bọn họ sẽ kịp thời nói cho con biết. Dì yên tâm, chỗ này tộc của chúng con thường xuyên đến, không có việc gì."
Lúc này mẹ Tiền mới yên tâm chút, một lát sau lại hỏi: "Ba mẹ đám trẻ kia đều đi chỗ nào rồi?"
Đông Lang ngượng ngùng gãi gãi đầu, "À, thật ra thì đều ở trong rừng cây gần đây ăn cơm dã ngoại, chỉ là tất cả mọi người sợ sẽ dọa đến mọi người, cho nên. . . . . ."
Tiền mẫu không đồng ý cau mày, "Dọa tôi? Cho tới bây giờ, tôi còn có cái gì đáng sợ. Tiểu Đông, cậu cùng gọi mọi người ra ngoài, cùng ăn chung cùng nhau chơi đùa, nếu không lòng tôi thấy quá mức không yên."
Trong lòng Đông Lang trào lên một hồi ấm áp, "Được."
Một lát sau, đám người sói trưởng thành từ trong rừng cây đi ra, Trân Ny Đặc vừa kêu"Mẹ" vừa vui mừng nhào tới ngực mẹ.
Mẹ Trân Ny Đặc có chút cẩn trong đi tới trước mặt mẹ Tiền, mỉm cười nói: "Chào bác. . . . . ."
Mẹ Tiền sảng khoái vỗ vỗ đất trống bên cạnh, "Ngồi đi ngồi đi! Ai ui, con gái cô thật sự rất là đáng yêu! Còn biết điều như vậy, cô dạy như thế nào hả?"
Mẹ Trân Ny Đặc không ngờ mẹ Tiền rộng lượng nhiệt tình như vậy, rất nhanh liền cùng bà trò chuyện giết thì giờ, các người soid khác cũng dần dần ngồi quanh bên cạnh, trường hợp này nhìn qua, tổng số gần giống ngày trước Tiền Hựu tham gia hội đốt lửa trại, chỉ là lần này, trong đám người có thêm ba mẹ của cô.
Nhìn ba mẹ cùng người soid khác trò chuyện với nhau thật vui dáng vẻ, Tiền Hựu hạnh phúc tựa vào trong ngực Đông Lang, nhẹ giọng nói: "A lang, em cảm thấy bây giờ cuộc đời của em không còn thiếu gì."
Đông Lang hôn lên trán của cô, đáp một tiếng, "Anh cũng thế."
Ai ngờ bọn họ vừa dứt lời, mẹ Tiền liền chợt xuất hiện trước mặt hai người, dạy dỗ: "Cái gì gọi là không thiếu cái gì? Các con thiếu một thứ! Các con còn thiếu đám bảo bảo! Nhanh chóng sinh một đứa, nhà người ta cháu gái cháu trai khiến tôi nhìn mà đố kỵ muốn chết!"
. . . . . . Đây là dạng phát triển gì á! Rõ ràng buổi sáng trước khi ra cửa còn mang vẻ mặt"Bất kể mấy đứa lấy lòng tôi thế nào...tôi cũng sẽ không đồng ý cho hai đứa ở chung một chỗ", nhưng mà bây giờ tại sao lại dể cho cô và Đông Lang sinh con a!
"Mẹ. . . . . . Suy nghĩ của mẹ có chts nhanh. . . . ." Tiền Hựu run rẩy nói, cảm giác tóc gáy cả người chợt nổi lên.
Mẹ Tiền trừng cô, "Thế nào mà nhanh, không nhanh chút nào! Nhanh kết hôn rồi sinh một đứa đi , nhất định phải cùng đáng yêu giống Trân Ny Đặc mới được! Đông Lang, ngươi cậu xem tôi nói có đúng không!"
Đông Lang suy nghĩ một chút, "Cái này. . . . . . Muốn có đứa bé lúc nào, con đều có thể, đều nghe Tiểu Hựu, nếu như cô ấy đồng ý --"
Lời còn chưa nói hết, Tiền Hựu chợt nhảy dựng lên, chạy về phía rừng cây xa xa, "Oa, tại sao có thể như vậy, em không tin! Người ta còn muốn trước đi du lịch vòng quanh thế giới xem các Yêu Tộc mà--"
Chương 49: Nói chuyện ở trong rừng
"Tiểu Hựu!" Đông Lang muốn chạy theo bà xã tương lại, nhưng lại bị mẹ vợ tương lai túm lại không cho đi, "Đừng đi theo con nhóc kia, lập tức trở lại đây. Ôi chao Tiểu Đông à, trước tiên cậu hãy nói chuyện với tôi một chút đã, cậu là người sói, con gái nhà chúng tôi là loài người, vậy nếu như sau này hai người sinh con thì sẽ sinh ra cái gì? Có giống như Trân Ny Đặc có cái đuôi to đáng yêu như vậy không?”
Đông Lang nghiêm túc giải thích, "Khả năng chính sẽ là người sói, cũng có thể sẽ là một con người.”
Nhất thời mẹ Tiền có chút mất mát, "Ôi, tôi còn tưởng rằng nhất định sẽ có một cái đuôi mềm mại đáng yêu..."
Đông Lang hơi hơi chua xót nở một nụ cười, "Dì, thật ra cháu càng hy vọng con của chúng cháu sẽ là một con người hơn, dù sao... Như vậy đối với bé mà nói cũng an toàn hơn.” Die nd da nl e q uuydo n.
Lập tức mẹ Tiền liền hiểu ra, ôi, đưa nhỏ này từ nhỏ lớn lên đã không dễ dàng rồi! Bà vỗ vỗ lên bả vai của Đông Lang, "Đừng lo lắng, cho dù là người sói thì có làm sao, có dì và chú ở đây, nhất định sẽ giúp cháu nuôi bảo bối lớn lên một cách an toàn, ai dám khi dễ bảo bối, dì là người đầu tiên sẽ không tha cho họ!”
Đông Lang nhay nhay trán, thu hồi lại sự chua xót trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn ngài."
Mẹ Tiền ôm Trân Ny Đặc vào trong lòng, thở dài một hơi, "Ôi, tôi biết tính tình của bản thân mình, tình tình hơi lớn lối, tôi không muốn bởi vì tính của mình, mà làm hại Tiền Hựu cả đời không tìm được hạnh phúc. Có thể nhìn ra được cậu thật lòng yêu con gái chúng tôi, lần trước, tuy rằng tôi có nói là muốn giao con gái cho cậu, nhưng bây giờ tôi muốn xác nhận lại một lần nữa với cậu, Tiểu Đông, mời cậu lấy thân phận của một người sói ra để bảo đảm, sau này cậu sẽ bảo vệ con bé thật tốt, chăm sóc cho con bé, không để cho con bé bị thương.”
"Cháu sẽ làm như vậy dì ạ.” Đông Lang bình tĩnh nói, “Cháu bảo đảm với dì cả đời này cháu chỉ yêu một người là cô ấy thôi.”
Vẻ mặt của mẹ Tiền cũng dần dần giãn ra, mỉm cười, "Nếu như vậy, tôi và ba nó càng phải khẩn trương muốn gặp mặt ba mẹ của cậu, không biết khi nào thì bọn họ rảnh?”
Đông Lang nói "Gần đây bọn họ đang ở xử lý một số chuyện ở nước ngoài, xong việc sẽ quay trở về ngay ạ.”
Tiền mẫu gật gật đầu, lại hiếu kỳ nói: "Tôi còn có một chuyện muốn hỏi, cái người giới thiệu bữa trước đó, xem ra là cô ấy không biết chuyện cậu là người sói, cho nên tôi có chút buồn bực, rốt cuộc thì ai lại muốn giới thiệu cậu cho con gái của tôi?” Die nd da iunl e q gfuuydo n.
Đông Lang cười nói "Kỳ thật... Là một trưởng lão trong tộc của chúng cháu, thấy cháu đã tới tuổi kết hôn, thì lại sốt ruột thay cháu. Ông ấy tìm những người bạn tốt là con người, người bạn tốt của ông ấy lại tìm tới một người bạn tốt khác, cứ như vậy truyền đi từng tầng từng tầng một, sau đó con gặp được Tiền Hựu.”
Tiền mẫu cảm thán, "Ôi, cái này đúng là sự kỳ diệu của duyên phận rồi."
"Đúng vậy ạ, vô cùng kỳ diệu." Đông Lang ngẩng đầu nhìn về phía Tiền Hựu chạy đi, "Dì, cháu đi tìm Tiền Hựu đây, cháu sợ cô ấy chạy quá xa sẽ bị lạc đường.”
"Đi đi." Mẹ Tiền cười gật đầu, nhìn Đông Lang vội vàng đuổi theo, sự lo lắng cho con gái trong nhiều năm qua cũng được buông lỏng ra một chút.
Bên kia, Tiền Hựu chạy đi không được bao lâu, đã bị những đoá hoa xinh đẹp mọc trên đám cỏ hấp dẫn, lấy điện thoại di động ra chụp chỗ này một tấm, chỗ kia một tấm, lúc điện thoại đang ngắm để chụp một con bươm bướm, bỗng nhiên trên màn hình xuất hiện một đôi mắt màu xanh lam rất đẹp, "Meo..."
"Tiểu Nhung!" Tiền Hựu vui mừng thu điện thoại lại, đưa tay ra ôm lấy con mèo ở trước mặt, "Sao mày lại tới đây?"
Tiểu Nhung vui vẻ cọ cọ lên mặt của Tiền Hựu, chỉ vào rừng cây cách đó không xa, kêu meo meo, ý bảo Tiền Hựu đi về hướng đó.
Tiền Hựu đoán được cái gì đó, đi theo hướng nó chỉ, quả nhiên thấy Hạ Khiêm Nghiêu đang tựa vào một gốc cây, hôm nay Hạ Khiêm Nghiêu mặc một chiếc áo sơ mi màu xám rộng thùng thình, đứng ở ánh mặt trời khẽ xuyên qua tán lá cây, cái đuôi mèo đong đưa ở sau lưng, nhìn qua giống như một tên yêu quái trong thần thoại.
"Oa! Anh đã đến rồi nhưng sao lại không đi qua tìm chúng tôi vậy?” Tiền Hựu hỏi.
Hạ Khiêm Nghiêu hừ một tiếng, liếc mắt nhìn cô một cái, "Tôi mới không thèm ở cùng một chỗ với cả đám người sói như vậy.”
Tiền Hựu biết mình không khuyên nổi anh ta, đành phải hỏi "Vậy anh... Tới tìm tôi có việc gì à?"
Hạ Khiêm Nghiêu không chút để ý hỏi "Mẹ của cô... Đồng ý cho các người ở cùng một chỗ rồi hả?"
"Làm sao anh biết được?" Tiền Hựu cúi xuống, rất nhanh đã hiểu ra, "A..., Tiểu Nhung nghe được nên đã nói lại cho anh sao?"
"Ừhm." Giọng nói của Hạ Khiêm Nghiêu nghe rất nhẹ, anh ta ngửa đầu lên nhìn lên ngọn cây một lúc lâu, bỗng nhiên quay đầu lại rống lên với Tiền Hựu, “Đồ phụ nữ ngu ngốc! Lại muốn ở cùng với người sói! Khuyên cô bao nhiêu lần cô vẫn không chịu nghe lời! Tôi chắc chắn không chúc phúc cho các người đâu!”
Tiền Hựu phì cười, sờ sờ mũi, "Không biết vì sao nữa, nhưng mà trước kia tôi cực kỳ ghét, khi luôn bị anh mắng chửi, tuy nhiên nghe lại một chút, trong lòng lại cảm thấy rất phong phú.” Dienx dandf Kê quyu dong.
"Bởi vì cô rất ngu dốt! Bộ dạng khù khờ ngốc nghếch này của cô, nếu như không có tôi ở bên cạnh giúp đỡ cô, cô đã sớm chết vì tội ngu ngốc rồi có biết không hả!”
Tiền Hựu cười vô cùng ấm áp, "Ừhm, tôi biết, kỳ thật anh rất tốt đối với tôi, cám ơn anh Hạ Khiêm Nghiêu."
Hạ Khiêm Nghiêu trừng mắt nhìn cô một lúc, ánh mắt màu hôt phách ở trong mắt đè nén xuống, anh ta quay đầu nhìn về phía bên kia, "Tiểu Nhung muốn đi theo cô."
Tiền Hựu khựng lại một lúc, "Anh nói là anh tặng nó cho tôi? Đúng là tôi đã lo lắng - - "
"Nếu như cô không muốn thì thôi!" Hạ Khiêm Nghiêu lập tức nói, "Thấy tôi chướng mắt thì cũng thôi đi, ngay cả Tiểu Nhung cũng thấy chướng mắt nữa sao, tôi sớm biết cô là một người phụ nữ tuyệt tình xấu xa mà!”
"Không có đâu!" Tiền Hựu bất đắc dĩ giải thích, "Tôi chỉ sợ nó không thích ở cùng một chỗ với người sói thôi, hơn nữa Đông Lang lại nuôi rất nhiều chó.”
Tiểu Nhung lập tức ôm lấy cổ của Tiền Hựu kêu to, "Meo hu hu hu, gào khóc oa meo meo."
Hạ Khiêm Nghiêu phiên dịch giúp cô, "Nó nói chỉ cần đi theo cô, cái gì nó cũng không sợ nữa.”
"Thật vậy sao, Tiểu Nhung?" Tiền Hựu xoa xoa lên người của Tiểu Nhung, “Mày thật sự muốn ở cùng tao và Đông Lang sao, cùng sống chung sao?”
"Meo!" Tiểu Nhung gật đầu một cái thật mạnh.
Kỳ thật Tiền Hựu vẫn rất yêu thích con mèo nhỏ này, cô nhớ là lúc trước nó sống trong nhà họ Hạ, hơn nữa lại không hợp với loài chó, cho nên sau này mới không nhắc lại chuyện đem Tiểu Nhung về nuôi nữa, nhưng bây giờ Tiểu Nhung cũng đã đồng ý rồi, đương nhiên cô cũng đồng ý! Dienxs danidf Kê quuyu dong.
"Vậy sau này, mày cũng theo chúng ta đi du lịch khắp thế giới đi! Có được không?” Tiền Hựu ôm lấy Tiểu Nhung giơ nó lên cao, cười hỏi nó.
"Meo hu hu hu!"
Hạ Khiêm Nghiêu phiên dịch, "Nó không dám ư, được, không thành vấn đề… Từ từ, cô mới vừa nói cái gì? Cô muốn đi du lịch vòng quanh thế giới sao?”
"À, đúng vậy! Thiếu chút nữa đã quên nói với anh, Hạ Khiêm Nghiêu, tôi muốn từ chức rồi." Tiền Hựu nói, "Trước tiên tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian, sau đó đi du lịch vòng quanh thế giới với Đông Lang, đi xem những yêu tốc khác mà tôi chưa từng nhìn thấy, cho nên không thể tiếp tục đi làm trong công ty của anh được nữa.”
Hạ Khiêm Nghiêu trố mắt, phản xạ có điều kiện định nói, anh ta có thể chờ cô đi du lịch vòng quanh thế giới về cũng được mà! Anh ta không ngại vẫn để trống vị trí đó cho cô đâu!
Nhưng rất nhanh anh ta đã nghĩ lại, người con gái ở trước mắt này, bây giờ đã là bạn gái của người khác, mà có thể rất nhanh sẽ trở thành vợ của người khác.
Anh ta thật sự không có lý do gì để tiếp tục khiến cho cô thường xuyên xuất hiện trước mặt của mình nữa rồi.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Hạ Khiêm Nghiêu mới có thể bình thường lại mở miệng nói, "... Vậy thì từ chức đi, khù khờ ngốc nghếch, kỳ thật thì tôi đã sớm muốn đuổi cô đi rồi.”
Tiền Hựu cũng không tức giận, ôm Tiểu Nhung nói với anh ta "Cảm ơn anh vẫn luôn giúp đỡ tôi, Hạ Khiêm Nghiêu, anh là một cấp trên rất tốt."
Hạ Khiêm Nghiêu không kiên nhẫn phất tay, "Đi đi, đừng ở đây nhiều lời nữa, cũng đã từ chức rồi, cô nghĩ rằng tôi rất muốn tới gặp cô sao.”
Tiền Hựu đi tới bìa rừng, lại quay đầu lại nhìn anh ta, ngay lúc cô quay đầu lại kia phát hiện Hạ Khiêm Nghiêm đang dùng ánh mắt uất ức và không nỡ buông nhìn chằm chằm vào mình, nhưng khi bị cô phát hiện lại kiên cường quay mặt đi.
Tiền Hựu dùng sức hét to lên với anh ta, "Hạ Khiêm Nghiêu, anh sẽ tìm được hạnh phúc!" Sau đó liền dẫn theo Tiểu Nhung nhanh chóng đi ra khỏi rừng cây.
Mới vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy Đông Lang đứng ở bên ngoài.
Tiền Hựu cười chạy về phía anh, nói "Sau này Tiểu Nhung sẽ sống chung với chúng ta, có được không?” Táo đỏ le^e quyy do^nn.
"Đương nhiên là được." Đông Lang cười dắt tay cô, xoay người quay trở về, Tiểu Nhung ngoan ngoãn ghé vào vai của Tiền Hựu.
"Em vừa mới từ chức với Hạ Khiêm Nghiêu."
"Ừ, tốt.”
"Còn nữa còn nữa, chúng ta cũng không thể sinh bảo bảo nhanh như vậy có được không, em... Em rất muốn có một bảo bảo đáng yêu, nhưng mà chúng ta hãy đi du lịch vòng quanh thế giới đã có được không?"
"Tất cả đều nghe theo em."
Tiền Hựu hôn một cái lên miệng anh, "Ông xã của em là tốt nhất!"
"Nếu đã gọi là ông xã rồi thì..." Đông Lang lộ ra một nụ cười rất mê người và tuấn lãng, "Trước tiên chúng ta hãy cử hành hôn lễ đã.”
Chương 50【 Hôn lễ long trọng】
Hôn lễ của bọn họ cử hành vào nửa tháng sau.
Thật ra thì Tiền Hựu ý định làm một hôn lễ đơn giản là tốt rồi, nhưng Đông Lang lại cố ý làm cho cô một hôn lễ tuyệt đẹp vô cùng long trọng.
Về phần người được chọn làm phù dâu, Tiền Hựu chọn Khuê Mật quen biết nhiều năm với mình, nói thực với cô, khi Khuê Mật biết Đông Lang là người sói, thật sự là giật mình, nhưng sau lại thấy bộ dạng người soí nhỏ đáng yêu, lập tức giống như Tiền Hựu bị manh hóa, ôm ôm người sói nhỏ đáng yêu không buông tay.
Khuê Mật còn sợ Tiền Hựu làm khó, đặc biệt chạy đi bảo đảm với Đông Lang, nói cô tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện tộc người sói, tất nhiên Đông Lang và Tiền Hựu tin cô. Ngay sau đó Khuê Mật lại mong chờ nhìn Tiền Hựu, để cho cô cũng giới thiệu một bạn trai người sói cho mình.
"Dáng dấp đẹp trai như vậy, còn có cái đuôi đáng yêu, hơn nữa đủ cường đại có thể bảo vệ mình, người sói quả thật quá hoàn mỹ! Tiểu Hựu, cậu giới thiệu cho mình một người thôi!"
Tiền Hựu cũng không dám dễ dàng đáp ứng Khuê Mật, nghiêm túc nói qua với cô lúc đêm trăng tròn người sói không thể chống chế bản tính, nhưng Khuê Mật lại nói "Nhưng không phải Đông Lang nhà cậu khống chế được sao? Sức mạnh của tình yêu là vĩ đại, mình tin tưởng, nếu như mình có thể tìm được một người soid yêu mình, anh ấy cũng đều vì mình thay đổi!"
Tiền Hựu và Đông Lang không có cách nào với cô, Đông Lang còn cười nói "Bạn bè của em quả nhiên cũng thiện lương giống như em."
Không có cách nào, chuyện giới thiệu đối tượng như vậy Tiền Hựu không dám tùy tiện làm, sau lại đề nghị Đông Lang mời Khuê Mật tới làm phù dâu cho mình, dù sao hiện trường hôn lễ sẽ có rất nhiều người sói, cũng có thể để Khuê Mật ở khoảng cách gần cảm thụ một chút cảm giác tiếp nhận người sói, nếu như cô ấy thật sự thích người sói, đến lúc đó nghiêm túc đưa ra quyết định cũng không muộn.
Tiền Hựu cảm thấy cái biện pháp này không tệ, vì vậy chuyện Khuê Mật làm phù dâu cứ định ra như vậy. CHẳng qua bên Đông Lang có hai phù rể, một là Khẳng, một người khác là con trai trưởng lão trong tộc, bên Tiền Hựu còn kém một. Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng liền đi tìm Shani.
Lúc Shani nhận được lời mời của cô rất kinh ngạc, thậm chí cũng có chút sợ hãi, "Tôi. . . . . . Tôi có thể sao. . . . . . Tôi không thích hợp. . . . . ."
Tiền Hựu biết, Shani vẫn còn áy náy về chuyện trong quá khứ, liền cười lôi kéo cô nói"Thích hợp chứ, sao lại không thích hợp, Shani, tôi và Đông lang thật sự cũng rất hi vọng cô tới. Trước sự kiện kia, tôi thật sự đã không còn trách cô nữa, Đông Lang cũng giống vậy, tôi hiểu tâm tình của cô, thích một người, có một số việc thật sự không khống chế được, nhưng tôi biết bây giờ cô sẽ không giống quá khứ, có phải hay không?"
Shani suy tư hồi lâu, cuối cùng gật đầu, "Được rồi, tôi đồng ý với ngài. Phu nhân, trong thời gian trước đó, tôi. . . . . . Tôi và anh trai tôi, vẫn luôn có thành kiến với loài người, cho nên trước đây đã không tôn kính ngài, nhưng bây giờ cuối cùng tôi cũng biết, tại sao Đông tiên sinh thích ngài. Tôi chúc ngài và Đông tiên sinh luôn luôn hạnh phúc."
Tiền Hựu cảm động ôm cô, "Cám ơn cô! Cô cũng vậy, nhất định cô sẽ hạnh phúc !"
Vì vậy chuyện phù dâu cứ quyết định như vậy đi. Trừ tìm phụ dâu, những chuyện khác trong hôn lễ đều do một mình Đông Lang ôm lấy mọi việc, Tiền Hựu không có cũng làm, mỗi ngày liền đợi ở trong biệt thự mặc áo cưới và chơi đùa với Trân Ny Đặc. Mỗi lần mẹ cô sang đây đều nhìn thấy cô đang mắc váy cưới chạy quanh phòng, đều phải khuyên bảo cô, "Ai nha chiếc áo cưới đắt tiền như vậy cũng bị cô làm dơ, cô không thể để hôm hôn lễ mặc sao?"
Lúc này mẹ Đông Lang sẽ cười giảng hòa, "Không có sao không có sao nữa, bộ dạng tiểu Hựu mặc áo cưới rất đẹp! Bà thông gia, bà tới thật vừa lúc, tôi có chỗ không thể thêu được, bà xem giúp tôi một chút?"
"À, được được!"
Đoạn thời gian trước, Mẹ Tiền si mê thêu thùa, đúng lúc mẹ Đông trở về nước nhìn thấy, vì vậy hai người đồng loạt si mê chuyện này, hiện tại vừa thấy mặt là đã thêu, đến chồng hai người ba phen mấy bận khuyên bảo bọn họ nghỉ ngơi, cũng không nghe lọt.
Buổi tối, chờ Đông Lang từ công ty trở lại, mọi người cùng nhau dùng cơm. Trong khoảng thời gian này Đông Lang bận rộn nhiều việc, bởi vì sau khi cưới anh sẽ nghỉ một thời gian dài, cùng Tiền Hựu đi vòng quanh thế giới, vì vậy trước khi đi, anh phải cố gắng xử lý tốt chuyện công ty.
Trên bàn ăn, ba Đông hỏi"Sau khi con và Tiểu Hựu đi du lịch, công ty người nào quản, tìm nhân lực tốt sao?"
Đông Lang gật đầu, "Vâng, sẽ để Khẳng tới thử."
Đông phụ gật đầu, "Có thể, tiểu tử kia gần đây thành thục rất nhiều, rèn luyện cũng tốt."
Mẹ Đông không bỏ được nói"Ai ui, lúc này mới vừa kết hôn, muốn đi, tôi lại không bỏ được tiểu Hựu nha."
"Mẹ, chúng con sẽ luôn liên lạc với mẹ." Đông Lang an ủi.
Ba Đông cũng nói"Đúng vậy, bà đó, người ta sắp tân hôn ngọt ngào rồi, để cho bọn nhỏ trải qua thế giới hai người đi."
Mẹ Đông một tay ôm lấy tiền hựu vào trong ngực, "Nhưng mà Tiểu Hựu thật đáng yêu, hu hu hu, tiểu Hựu, đến lúc đó nhất định mỗi ngày phải gửi hình cho mẹ."
Nghe được tiếng"Mẹ", Tiền Hựu rất là cảm động, liền vội vàng gật đầu, Vâng, nhất định con sẽ."
Nhìn con gái được nhà chồng thích như vậy, mẹ Tiền rất an ủi, nhưng ngoài miệng lại nói "Bà thông gia, bà đừng nuông chiều con bé, quen quá sẽ làm hư đó."
Tiền Hựu lập tức giả bộ ủy khuất nói"Mẹ gần đây đều chỉ cưng chìu Trân Ny Đặc, không cưng chìu con hu hu hu."
Mẹ Tiền cười đi véo mặt của cô, "Ai bảo con không có cái đuôi đáng yêu. Nếu con biến thành bộ dạn đáng yêu khi còn bé, ta cũng cưng chìu con."
Mọi người nhất thời nở nụ cười, không khí trong phòng rất vui vẻ.
Vì vậy ngày tiếp tục bình thản lại hạnh phúc như trước, cho đến trước hôn lễ một ngày.
Bởi vì ngày thứ hai Tiền Hựu phải rời giường chuẩn bị sớm, cho nên Đông Lang liền khuyên cô đi ngủ sớm. Nhưng Tiền Hựu không hề buồn ngủ, hưng phấn ôm Đông Lang không buông tay, anh chỉ có thể cùng cô nằm ở trên giường.
Tiền Hựu tựa vào lồng ngực anh, ngửi mùi hơi thở phái nam dễ ngửi của anh, khi cọ tới cọ lui trước ngực anh. Đông Lang đưa tay nắm cả hông cô, một cái tay khác vỗ nhẹ phía sau lưng cô, dụ dỗ cô ngủ, "Mau ngủ đi, nếu không ngày mai sẽ rất mệt mỏi ."
Tiền Hựu làm nũng nói"Em muốn nhìn màu mắt của anh."
Đông Lang nhắm mắt lại, mở ra lần nữa, trong tròng thâm thúy nhuộm thành màu vàng đẹp mắt.
Tiền Hựu đưa tay, sờ từ cằm của anh một đường đi tới sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng ở gần mắt của anh, chọc chọc lông mi uốn cong của anh, "Nhìn thật đẹp."
Đông Lang cười một tiếng, "Em mới nhìn thật đẹp."
Tiền Hựu nhìn một chút, không nhịn được nhào tới hôn loạn một mạch trên mặt anh, vừa hôn còn vừa kêu lên, "Chồng em quá đẹp trai, em thật cao hứng! Em rất đắc ý!"
Đông Lang ôm cô không để cho cô cọ loạn, bất đắc dĩ nói"Ngoan, mau ngủ."
Tiền Hựu vểnh môi, còn nói"Em muốn nhìn cái đuôi!"
Đông Lang không thể làm gì khác hơn là lấy cái đuôi ra lần nữa. Tiền Hựu sờ sờ cái đuôi lông xù, chưa đủ nói"Nếu đuôi của anh lớn hơn một chút nữa thì tốt, giống như sóc vậy, em sẽ có thể ôm ngủ."
Không có cái đuôi sóc thủ lĩnh người sói đột nhiên cảm giác được có chút tự ti.
"Chẳng qua, như vậy cũng rất tốt." Tiền Hựu lại nói tiếp, cười hôn anh một hớp, "Chồng em là tốt nhất!"
Đông Lang bị câu làm làm cho mỉm cười ấm áp, hôn lên trán cô một cái, "Em cũng là tốt nhất. Được rồi, không cho phép náo loạn, nhanh lên ngủ đi, nếu không một tuần lễ sau không cho em chơi cái đuôi."
Tiền Hựu vội vàng co rúc ở trong ngực anh, không dám náo loạn, nhắm mắt lại yên ổn ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, hôn lễ cử hành đúng hạn.
Tiền Hựu mặc áo cưới trắng tinh xinh đẹp , kéo cánh tay cha, cùng Trân Ny Đặc và một tiểu hoa đồng khác, từng bước từng bước chậm rãi đi qua thảm đỏ rắng đầy kim phấn cánh hoa, đi tới người đàn ông cách đó không xa.
Trân Ny Đặc giơ giỏ hoa lên, ở trước tung cánh hoa, cái đuôi to tuyết trắng ở phía sau lúc ẩn lúc hiện, không biết dánh gục được bao nhiêu người. Nếu không phải là Tiền Hựu đan cử hành hôn lễ, chỉ sợ cũng không nhịn được phải đi đến ôm cô bé ra hôn một cái rồi.
Từng bước từng bước, cuối cùng cô đi tới trước mặt Đông Lang. Tiền Hựu xuyên thấu qua tấm lụa trắng trước mặt, kích động và hạnh phúc địa nhìn người mình yêu, mà Đông Lang mang theo vẻ mặt chuyên chú khẩn trương nhìn lại cô.
Anh đưa một cánh tay ra, tiền Hựu run rẩy đưa tay mình ra ngoài, Đông Lang lập tức cầm thật chặc,
Giống như vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra.
Bọn họ nói ra lời thề lẫn nhau, trao đổi nhẫn cho nhau, cuối cùng, anh nhẹ nhàng hôn một cái lên má cô, sau đó cả hiện trường hôn lễ càng sôi trào.
Tộc người sói vốn thích náo nhiệt, mới vừa làn nghi thức kết hôn tất cả mọi người phỉa giữ yên lặng, xem như nín hỏng, bây giờ vừa nhìn nghi thức kết thúc, đám người sói kích động lập tức nhảy lên, có chạy tới chúc mừng Tiền Hựu và Đông Lang, có người phía dưới lên tiếng ca hát, còn có người đói bụng không chịu được vỗ bàn, "Tôi muốn ăn thịt, cho tôi chậu thịt kho lên!"
Đầu bếp vừa vội vàng đem phong phú thức ăn ngon vừa làm xong lên, khiến đám ngưới sóithoải mái.
Tiền Hựu tính toán ném hoa cưới, một đám cô gái và nữ người sói lập tức thét lên cùng nhau, "Phu nhân, ném cho tôi ném cho tôi, tôi muốn tìm một nhân loại đáng yêu kết hôn!"
"Tôi tương đối cần! Tôi đã ngóng tiểu ca người sói nhà cách vách thật lâu rồi!"
Tiền Hựu bị bọn họ chọc cho cười không ngừng, cầm nó hoa, đưa lưng về phía mọi người, đem dùng lực ném về phía sau, sau đó quay đầu nhìn lại, phát hiện bó hoa lại bị Khuê Mật và Shani đồng thời bắt được.
Tiền Hựu cười nhào qua ôm hai người, "Xem ra hạnh phúc của hai người sẽ sắp đến!"
Shani đỏ mặt nói"Cám ơn ngài, phu nhân."
Khuê Mật kích động thét chói tai, "Ha ha ha ha ha, quá tốt nữa! Mới vừa rồi mình nhắm ngay một người sói, mình đây liền đi hỏi anh ấy phương thức liên lạc thôi!"
Tiền Hựu vội vàng lôi kéo cô hỏi"thật sao, là ai? Cậu nói cho mình biết, mình đi hỏi Đông Lang một chút người nọ có đáng tin cậy không."
Khuê Mật chỉ tới cái bàn chỗ xa, "Chính là người đó, mang theo mắt kiếng nhìn qua rất lịch sự."
Tiền Hựu vội vàng kéo ông xã tới đây, "Người sói đó là ai vậy, Khuê Mật nói có hứng thú với anh ta."
Đông Lang chỉ nhìn một cái liền nhíu mày, "Người đó không phải là người sói."
"A? Vậy là cái gì? Là loài người sao?"
Vừa dứt lời, người đàn ông kia liền đứng dậy đi về phía Tiền Hựu và Đông Lang. Anh ta mặc một tây trang đắt tiền, nhìn qua người rất nho nhã, lịch sự cười một tiếng với Tiền Hựu, vươn tay ra, "Tiền tiểu thư, chào cô."
"Anh. . . . . . Chào anh, xin hỏi anh là?" Tiền dữu có chút mờ mịt, lại mơ hồ cảm thấy hình như anh ta có chút quen mặt.
Đối phương cười giải thích, "Tôi là anh trai Hạ Khiêm Nghiêu. Hôm nay cậu ấy có chuyện, không thể tới, kêu tôi mang quà cho cô." Sau đó, liền đưa một cái hộp tinh xảo cho Tiền Hựu, "Quà tặng đã đưa đến, vậy tôi đi trước, không quấy rầy mọi ngươi."
Người đàn ông hành thục chững chạc mỉm cười lắc đầu, "Không được, nơi này không thích hợp với tôi."
Lúc này Tiền Hựu mới nhớ tới, đúng vậy, người nọ là anh trai Hạ Khiêm Nghiêu, vậy anh ta cũng là tộc mèo, chung quanh đều là người sói, anh ta không thấy quen là đúng, vì vậy cũng không dám kêu anh ta lại, "Vậy, vậy cũng tốt, cám ơn anh."
Người đàn ông vừa cười, lại lịch sự dật đầu với Đông Lang, tiếp đó liền xoay người rời đi.
Khuê Mật nhìn thấy người đàn ông định đi, kêu rên một tiếng đuổi theo, "Này —— đẹp trai chớ đi, anh đẹp trai dừng bước, cho tôi số di động của anh đi——"
"A, sao cô ấy đã chạy, em còn chưa có nói cho cô áy biết Hạ Khiêm Nghiêu là mèo mà!" Mắt thấy Khuê Mật chờ cái không thấy bóng đâu, Tiền Hựu có chút nóng nảy.
Đông Lang an ủi cô nói"Đừng lo lắng, cô ấy là người lớn, nêu để cô ấy tự chủ động."
Tiền Hựu suy nghĩ một chút cũng đúng, hơn nữa nhìn qua anh trai Hạ Khiêm Nghiêulà người đàn ông tốt, cũng không biết có bạn gái không, Khuê Mật nhà cô có cơ hội hay không. . . . . .
Đang tự hỏi, Trân Ny Đặc từ đâu nhào tới ngực cô, nhét một viên đường vào trong miệng Tiền Hựu, dùng phát âm non nớt nói"Chị, Ngọt ngọt, cho chị ăn."
Tiền Hựu hôn cô bé một cái, "Trân Ny Đặc thật tốt!"
Lúc này mẹ Đông tới đây hỏi thăm"Ai, chúng ta mau đến chụp ảnh thôi!"
Đám người sói vừa nghe, lập tức để đồ ăn xuống, oa oa nhào tới, vậy Tiền Hự và Đông Lang, còn có hai bên cha mẹ ở chính giữa, mọi người hướng về ống kính nở ra nụ cười.
Ngay lúc nhấn nút, Tiền Hựu và Đông Lang tâm ý tương thông quay đầu nhìn nhau, sau đó nhắm mắt lại, mặt mỉm cười nhẹ nhàng hôn nhau.
Cuối cùng không khí hôn lễ vui mừng cũng kết thúc, nhưng mà hành trình vòng quanh thế giới hạnh phúc của Tiền Hựu và Đông Lang, giờ mới bắt đầu.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!