"Làm ơn, để cho tôi xem một cái đi, tôi. . .. . . Tôi bảo đảm sẽ không bị dọa sợ!"
Trong phòng khách biệt thự, Hạ Khiêm Nghiêu và Tiền Hựu ngươi đuổi ta chạy vòng quanh bàn trà. Cuối cùng, anh ta bị Tiền Hựu cuốn lấy không nhịn được, phiền não nói: "Được rồi được rồi! Xem thì xem đi! Chẳng qua tôi nói trước cho cô, sau khi người miêu chúng tôi biến thân, không có cường tráng uy mãnh như người sói, chỉ sợ sẽ làm cho cô thất vọng."
Tiền Hựu lắc đầu, "Tôi không phải vì xem sau khi mấy người biến thân có mạnh hay cường tráng không, ta chỉ là muốn thích ứng một chút."
Nhất thời Hạ Khiêm Nghiêu liền hiểu, trừng cô, "Thì ra cô muốn thích ứng dáng vẻ tôi biến thân, như vậy đi tìm Đông Lang cũng không sợ?"
Tiền Hựu ngượng ngùng cúi đầu, ". . . . . . Thật xin lỗi, nhưng tôi không tìm được người nào khác có thể giúp tôi. Anh. . . . . . Anh ấy là bạn trai của tôi, tôi không thể bởi vì chuyện này liền vứt bỏ anh ấy."
". . . . . ." Nói trong lòng Hạ Khiêm Nghiêu không chút nào ghen tỵ, đó là không thể nào. Anh ta không nhịn được vòng qua khay trà, vỗ gáy Tiền Hựu mắng cô, "Tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc anh ta có gì tốt? Là đẹp trai hơn tôi hay là có tiền hơn so với tôi?"
Tiền Hựu gãi gãi đầu, "Không phải là bởi vì những thứ này..., vừa bắt đầu là bởi vì tôi thấy anh ấy đẹp trai mới thích, nhưng mà bây giờ không giống nhau."
Bởi vì Đông Lang đã chiếm được một vị trí quan trọng ở trong lòng vô, không để cho cô có thể dễ dàng buông tha như vậy.
Hạ Khiêm Nghiêu vuốt mặt, thu hồi vẻ mặt ảm đạm, vỗ tay phát ra tiếng với cô, "Tôi chỉ duy trì một chút, cô muốn nhìn cũng nhìn nhanh chút! Thật là đáng ghét, tôi đã bao nhiêu năm chưa từng thay đổi rồi. . . . . ."
Anh ta một bên lẩm bẩm, vừa nhắm mắt lại, không cần một lát, Tiền Hựu liền phát hiện quanh thân Hạ Khiêm Nghiêu hiện ra vầng sáng màu hổ phách, giống như mấy con mèo nhỏ trong phòng lúc nãy như đúc!
Ngay sau đó, thân thể Hạ Khiêm Nghiêu ở trong tầng ánh sáng chậm rãi thu nhỏ lại, đồng thời, bên ngoài cánh tay và sau lưng đều mọc ra bộ lông màu vàng tranh, một cái đuôi to lấp tấp màu bạc hiện ra. Hạ Khiêm Nghiêu nhỏ lại bất đắc dĩ chui từ trong áo phông ra, đến tóc cũng đều biến thành màu cam, anh ta giống như con mèo to, phiền não mà dùng móng vuốt bới tóc, "Xem xong chưa. . . . . ."
Tiền Hựu chậm rãi há to mồm, "Tốt. . . . . . Tốt. . . . . . Thật đáng yêu nha! Oa! Hạ Khiêm Nghiêu, anh biết bây giờ dáng vẻ của anh manh thế nào không?"
Quả thật giống như trong truyện thần thoại yêu quái!
Ách, không đúng, hình như anh thật sự là yêu quái. . . . . .
"Manh cái đầu cô!" Hạ khiêm Nghiêu co quắp núp ở trong quần áo của mình, phàn nàn nói, "SAu khi biến thân về nhỏ như vậy, không có chút uy phong nào, tại sao sau khi người sói biến thân lại cao lớn như vậy! Này? Cô làm gì đấy?"
Tiền Hựu vội tay định vươn ra về, "Tôi tôi tôi. . . . . . Tôi có thể sờ đầu anh không? Nhìn qua dáng vẻ thấy sờ rất tốt!"
". . . . . ." Hạ Khiêm Nghiêu bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cô, "Cho cô ba giây."
Vẻ mặt Tiền Hựu tràn đầy tình yêu vươn tay xoa xoa đầu anh ta, ô ô ô, cảm giác sờ thật giống như sờ tiểu Nhung!
Cô kích động nói: "Anh nên sớm mang dáng vẻ này cho tôi xem! Như vậy thì coi như bình thường anh mắng tôi mắng hung hơn nữa, taôi đều sẽ không tức giận với anh!"
Đáng tiếc hiện tại trên mặt Hạ Khiêm Nghiêu mọc ra đầy lông, nếu không nhất định Tiền Hựu có thể nhìn ra anh ta đỏ mặt, "Hồ, nói nhăng gì đó, ai quản cô tức giận hay không! Buông tôi ra, tôi muốn biến trở về rồi."
Tiền Hựu kêu đau mà nói: "Không cần nhanh như vậy nha, nên để cho ta sờ cái đuôi một cái được không? CHhỉ một chút!"
Hạ Khiêm Nghiêu chợt nhảy ra nửa bước, khẩn trương hô to, "Cô...cô đừng mơ tưởng!"
Tiền Hựu có chút không hiểu, "Tiểu nNhung cũng cho tôi sờ cái đuôi, làm ơn, nhờ chút, liền một cái chỉ sờ một chút, ngược lại tôi mời anh ăn cơm được không?"
"Không được! Nghĩ hay quá nhỉ, như vậy. . . . . . Chuyện quan trọng như vậy, tại sao tôi có thể để cho cô dễ dàng sờ tới!"
"Anh đang nói cái gì, chuyện quan trọng gì. . . . . ." Tiền Hựu càng thêm không hiểu.
Hạ Khiêm Tụy vẫn ở bên nhìn lén cuối cùng không thể nhịn được đi ra, khuyên em trai, "A Nghiêu, em cứ để cho cô ấy sờ, sờ xong cô ấy sẽ là của em, chạy không thoát."
"Em. . . . . ."
Hạ Khiêm Nghiêu nói không ra lời, Tiền Hựu lại hiểu, cô lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ sờ soạng đuôi của anh, sẽ phải cùng anh ký kết ước định gì đó sao?"
Hạ Khiêm Tụy che miệng cười trộm, "Đúng vậy a, sờ soạng xong thì nhất định phải gả cho nó nhé."
"Hả?" Tiền Hựu kinh hãi, "Nhưng tôi thường chơi cái đuôi của tiểu Nhung . . . . . ."
"Phốc, đây chỉ là quy định của bộ tộc người miêu chúng tôi, không liên quan tới con mèo khác." Hạ Khiêm Tụy giải thích, "Dĩ nhiên, cô sờ soạng cái đuôi của nó, cũng phải để đối phương đồng ý, mai người mới có thể ở chung một chỗ. Chẳng qua tôi nghĩ đây không là vấn đề, khẳng định em trai tôi đồng ý cưới cô--"
"Chị! Chị không cần nói!" Hạ Khiêm Nghiêu hốt hoảng biến trở về nguyên hình, cầm quần áo khoác lên người, trợn mắt nhìn Tiền Hựu một cái, "Cô nhìn cũng nhìn xong rồi, không có chuyện khác gì, nhanh đi nghỉ ngơi đi, bây giờ đã mấy giờ rồi!"
Nói xong, liền phủi đất xoay người chạy trốn.
Tiền Hựu không nhịn được nói với Hạ Khiêm Tụy: "Chị, dáng cẻ sau khi mọi người biến thân thật đáng yêu!"
Hạ Khiêm Tụy đưa ra móng tay sắc bén với cô, tà tà cười một tiếng, "Ưmh, nhìn qua thật đáng yêu, nhưng bàn về năng lực đánh nhau, chúng tôi cũng không kém hơn người sói chút nào."
Tiền Hựu như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, "Chị, em. . . . . . Còn có vấn đề muốn hỏi."
"Tùy tiện hỏi đi." Hạ Khiêm Tụy kéo Tiền Hựu đến ghế sa lon ngồi xong, giống như em gái ruột dạng dịu nhìn cô.
Tiền Hựu xắp xếp lời nói một chút, "Có phải chỉ cần mèo tu luyện thành tinh, thì đều biến thành người miêu không?"
"Không phải. Nói đúng ra, chúng tôi và Miêu Yêu không phải một giống, ưmh, tôi cũng không biết tổ tiên của chúng xuất hiện lúc đầu thế nào, nhưng tôi suy đoán, bộ tọc người miêu, có thể là đời sau do loài người và Miêu Yêu kết hợp. Bởi vì chúng tôi sinh ra đã mang bộ dáng con người, cho nên so Miêu Yêu bình thường càng có được điều kiện may mắn, vì vậy tu luyện cũng dễ dàng một chút."
"Như vậy sao. . . . . ." Tiền Hựu gật đầu một cái, "Cho nên tiểu Nhung thật ra chỉ là mèo nuôi nhà hai người đúng hay không?"
"Nó không phải sủng vật của chúng tôi, ưmh, càng giống như là một loại quan hệ khế ước thôi. Đợi ở bên người chúng tôi có thể giúp nó tu luyện nhanh hơn, thường nó sẽ giúp chúng tôi làm chút việc nhà, cũng coi là hỗ lợi hỗ huệ chuyện tìnhmọi chuyện cho nhau ."
"À. . . . . ." Tiền Hựu gật đầu một cái, vẻ mặt nhưng có chút nặng nề.
Hạ Khiêm Tụy nhìn biểu cảm của cô, lại bổ sung một câu, "Nguồn gốc người sói cũng không khác chúng tôi nhiều lắm, chỉ là, cô cũng biết, bọn họ phải bị ảnh hưởng bởi trăng sáng
Tiền Hựu không nhịn được hỏi, "Vậy thế giới này ngoài mọi người và người sói ra, còn có Yêu Tộc khác tương tự sao?"
"Có a." Hạ Khiêm Tụy gật đầu một cái, "Ưmh, theo tôi được biết, trong biển có Tộc người cá, trên thảo nguyên Tộc người sư tử, trong rừng rậm Tộc người chim, còn có rất nhiều rất nhiều nha. Những tộc này đều rất ít chuyên sống ở nhiều địa phương, dù sao bọn họ không giống mèo và chó, một khi bại lộ sẽ rất phiền toái."
Tiền Hựu lẩm bẩm nói: "Thì ra là còn có nhiều như vậy. . . . . ."
"Đúng vậy, thật ra thì cái thế giới này còn đặc sắc hơn so với cô tưởng tượng đấy." Hạ Khiêm Tụy cười xoa xoa đầu cô, "Còn có vấn đề sao? Không có còn thì đi nghỉ ngơi đi, cô cũng mệt mỏi một buổi tối rồi."
Tiền Hựu gật đầu một cái, sau khi chúc ngủ ngon với Hạ Khiêm Tụy thì trở lại phòng khách, tiểu Nhung đang ngoan ngoãn nằm ở trên chăn, thấy cô đi vào, còn săn sóc chỉnh gối giúp cô.
Tiền Hựu dùng sức ôm nó một chút, dịu dàng nói: "Cám ơn mày vẫn chăm sóc tao."
"Meo meo . . . . . ." Tiểu Nhung hạnh phúc cọ cọ mặt cô, sau đó nhảy đến cái ổ bên cạnh đầu giường ngủ.
Tiền Hựu nằm nghiêng ở trên giường, nhìn bầu trời đêm tối đen ngoài cửa sổ, vào giờ phút này, cô đối với thế giới hai mươi năm cô sinh sống, chợt cảm thấy hoàn toàn khác biệt.
Giống như chị Hạ nói, thế giới con người, thật ra thì thật rất đặc sắc đấy.
Tiền Hựu không nhịn được lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm anh cô và Đông Lang chụp chung, dùng ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt anh tuấn của anh.
Nhất định anh, cũng giống như người nhà họ Hạ dịu dàng như vậy, thích loài người như vậy.
Bây giờ mặc dù cô không biết bốn người sói đến công kích mình là ai tìm đến, nhưng Tiền Hựu có thể khẳng định, nhất định không liên quan tới Đông Lang. Bình thường cô nấu mỳ ăn liền, không cẩn thận nóng bỏng tay Đông Lang cũng sẽ khẩn trương nửa ngày, như thế nào có thể tìm người tổn thương cô?
Cô không tin.
Tiền Hựu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng hôn khuôn mặt Đông Lanh trên ảnh, nhẹ nói: "Em sẽ nỗ lực, em không sợ."
·
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiền Hựu đã thức dậy. Cô lấy vài đồ, không thể chờ đợi đã muốn ra cửa, bị Hạ Khiêm tụy ngăn lại, "Này, Cô đi đâu vậy?"
Tiền Hựu khoát khoát tay, "Em. . . . . . Có một số việc muốn nói với Đông Lang, nhưng mà không gọi được điện thoại cho anh ấy, em muốn tới nhà tìm anh ấy một chút."
"Đợi chút." Hạ Khiêm Tụy không đồng ý, "Ngày hôm qua chút Lang Nhân mới người sói đã công kích cô... bâu giờ cô đi tìm Đông Lang, ngộ nhỡ lại bị bọn họ bắt được thì làm thế nào? Bây giờ tôi không thể để cho cô ra cửa."
"Nhưng. . . . . ."
"Không có nhưng nhị gì hết." Hạ Khiêm Nghiêu từ trên lầu đi xuống, vừa đeo caravat vừa nói, "Chị tôi nói đúng, bây giờ tốt nhất cô nên ở lại chỗ này, cho đến khi tôi xác nhận an toàn, cô mới có thể đi ra ngoài."
Tiền Hựu sốt ruột, "Làm sao anh xác nhận an toàn được?"
Hạ Khiêm Nghiêu liếc cô một cái, "Ngu ngốc, tôi sẽ gọi mèo và tộc nhân khác đi ra ngoài tra xét tình huống, tóm lại buổi tối đợi tôi về nhà, nơi nào cô cũng không được đi!"
Tiền Hựu biết bọn họ nói không sai, nhưng lại không khống chế được muốn đi xem Đông Lang, cuối cùng chỉ có thể không còn hơi sức ngồi phịch ở trên ghế sa lon.
"Được rồi, xốc lại tinh thần, tiểu Hựu." Hạ Khiêm Tụy xoa xoa đầu cô, "Chị đây làm cho cô bữa ăn sáng ngon có được hay không? Trong nhà có rất nhiều mèo con đáng yêu, hôm nay cô có thể chơi cả ngày với bọn chúng."
Tiền Hựu chỉ có thể gật đầu một cái, Cám ơn chị."
Mắt thấy Hạ Khiêm Nghiêu sắp ra khỏi cửa, Tiền Hựu chợt nhớ tới chuyện ngày hôm qua, vội vàng đuổi theo gọi anh ta lại, "Hạ khiêm Nghiêu, chờ một chút!"
"Sao thế?"
Tiền Hựu bám bên cạnh cửa, thấp thỏm hỏi, "Ngày hôm qua, chuyện chị của anh nói anh thích tôi, là thật có đúng hay không?"
Hạ Khiêm Nghiêu suýt bị nước miếng sặc chết, "Cái... cái gì, cô. . . . . . Tại sao cô chợt nói cái này?"
Tiền Hựu có chút áy náy, "Tôi vẫn cho là, anh đang nói giỡn với tôi. Nhưng tối hôm qua tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới hiểu được là anh nghiêm túc. Cho nên, tôi muốn nói cho anh lời xin lỗi, tôi. . . . . . Taôi. . . . . ."
"Xin lỗi cô không thích tôi chứ gì?" Hạ Khiêm Nghiêu nhún nhún vai, "Tôi đã sớm biết, còn cần cô nói. Cô ưa thích tôi, nào còn có chuyện về Đông Lang đáng chết đó!"
Nói xong câu cuối cùng kia thì anh ta không nhịn được nện một đấm trên cửa sắt ở nhà để xe, cửa sắt vừa dầy vừa nặng bị anh ta đập lõm xuống.
Tiền Hựu đứng ở tại chỗ, không biết nên nói cái gì cho phải.
Cuối cùng, Hạ Khiêm Nghiêu mở miệng trước, "Chỉ là cô cũng đừng hiểu lầm, không phải là tôi rất chung tình với cô, nói không chừng không qua bao lâu liền thay đổi tâm, cho nên cô ngàn vạn lần đừng thấy áy náy. Được rồi, không nói nữa, tôi đi làm đây."
Hạ Khiêm Nghiêu ngồi vào trong xe, trước khi đi lại tùy ý bổ sung thêm một câu, "Nhưng mà bây giờ tôi còn chưa thay lòng. Cho nên nếu như cô cảm thấy tên Đông Lang kia quá hung tàn, không thích hợp với cô...cô. . . . . . Có thể suy tính một chút về tôi. Coi như bây giờ không thích tôi cũng không có gì, tôi có sức quyến rũ như vậy, một ngày nào đó cô sẽ yêu tôi yêu muốn sống muốn chết."
Nói xong, liền nhanh chóng mở xe rời đi.
Tiền Hựu nhìn bóng lưng anh ta đi xa thở dài, mà phía sau cô, Hạ Khiêm Tụy cũng nhìn bóng lưng của cô thở dài, haizz, nhìn bộ dạng con nhóc này si tình như vậy, đứa em trai ngốc của cô nào có cơ hội!
Chương 37: Giằng co kịch liệt
Suốt cả ngày Tiền Hựu ở lại trong biệt thự nhà họ Hạ. Cô thử gọi điện thoại cho Đông Lang vô số lần, nhưng mà không thể liên lạc được. Cô lo lắng không thôi, cũng chính lúc này cô mới phát hiện, cô không hề quen biết một người bạn hoặc là đồng nghiệp nào của Đông Lang! Thậm chí ngay cả số điện thoại của Shani cô cũng không có, cho nên bây giờ cô muốn tìm Đông Lang, chỉ có thể lo lắng mà chờ đợi thôi.
Tiền Hựu đoán, Đông Lang không cho cô tiếp xúc với đồng nghiệp của mình vì sợ bọn họ làm cô bị thương. Suy nghĩ lại một chút những ngày mà bọn họ ở bên nhau, anh vẫn dùng mọi cách để bảo vệ cô, Tiền Hựu lại cảm thấy đau lòng và chua xót.
Thậm chí còn có chút hối hận. Tối hôm đó sau khi cô phát hiện Đông Lang là người sói xong, vậy mà không nói lời nào đã chạy đi, nhất định là anh ấy rất đau lòng đúng không? Nhất định anh ấy cảm giác những lời mình nói thích anh ấy đêuf là giả, cho nên bây giờ mới không chịu nhận điện thoại của cô……
Tiền Hựu vừa lo lắng vừa đau lòng nằm trên ghế sa lon, đôi mắt cũng đỏ lên.
Buổi sáng sau khi Hạ Khiêm Nghiêu đi làm xong, Hạ Khiêm Tuỵ cũng đi tới công ty, vì vậy bây giờ trong nhà này chỉ còn lại một đám mèo dễ thương và Tiền Hựu thôi. Dienx dandf Kê quyu dong
Con mèo quản gia Đại Hoa vì muốn dỗ cho cô vui vẻ, đã dẫn mấy con mèo khác tới biểu diễn các loại tiết mục cho Tiền Hựu xem, nào là nằm trên đất để lộ cái bụng ra, cả tập thể làm nũng với cô; nào là đứng xếp thành hàng, ca hát meo meo o meo meo ô cho cô nghe; nào là xoa bóp bả vai cho Tiền Hựu.
Tiền Hựu rất cảm động, ôm lấy con mèo quản gia Đại Hoa xoa xoa đầu của nó: "Cám ơn mày nha, bọn mày đã cực khổ rồi, hãy đi nghỉ ngơi đi, tao…… Tao không sao."
Con mèo quản gia Đại Hoa dùng móng vuốt nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cô, sau đó nhảy xuống đất, dẫn những con mèo khác đi xuống bếp chuẩn bị thức ăn.
Còn Tiểu Nhung và một con mèo khác gọi là Tiểu Hắc, theo sự dặn dò của Hạ Khiêm Nghiêu đi thăm dò tin tức của mấy con sói tấn công bọn họ tối qua.
Tiền Hựu ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi một lát, tâm trạng đã tốt hơn một chút, đứng dậy đi vào phòng bếp, nói với mấy con mèo: "Bọn mày không cần vội đâu…, hôm nay để tao nấu cơm cho."
Con mèo quản gia Đại Hoa mới đầu không đồng ý, Tiền Hựu gãi gãi cổ nó nói: "Tối qua bọn mày đã cứu tao, tao rất cảm kích! Bữa cơm này xem như là một chút tấm lòng của tao đối với bọn mày thôi."
Con mèo quả gia Đại Hoa bị Tiền Hựu gãi rất thoải mái, kêu khò khè khò khè, cuối cùng cũng dao động gật đầu đồng ý, Tiền Hựu liền để cho tất cả những còn mèo đi ra khỏi phòng bếp, một mình bắt đầu chuẩn bị làm đồ ăn.
Bởi vì trong nhà trừ hai chị em nhà họ Hạ ra, còn có một bầy mèo nữa, cho nên chuẩn bị bữa tối này cũng mất chút thời gian. Cũng may tài nấu nướng của chị Hạ thuộc vào hàng cao thủ, nên đã dán công thức của những món ăn thường ngày lên tủ lạnh, Tiền Hựu theo đó mà chuẩn bị, nên hiệu suất vẫn rất cao.
Vì vậy chờ tới khi hai chị em nhà họ Hạ tan làm về nhà, liền phát hiện con mèo quản gia Đại Hoa và những con mèo khác đều đang lười biếng nằm phơi bụng trên ghế sofa, còn trong bếp có tiếng xào thức ăn truyền ra.
"Meo meo ô. . . . . ." Con mèo quản gia Đại Hoa kêu lên mấy tiếng với Hạ Khiêm Tuỵ.
Hạ Khiêm Tuỵ kinh ngạc nói: "Tiểu Hựu tự mình nấu cơm sao! Em trai, hôm nay em có lộc ăn nha!" Dienx dandf Kê quyu doggfngg.
Hạ Khiêm Nghiêu đi theo phía sau cô ta có vẻ mặt không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác, hừ hừ nói: "Cô…… Cô ấy có thể làm được món ngon gì chứ, em chẳng mong đợi chút nào."
Chị Hạ bất đắc dĩ vỗ vỗ vai em trai: "Em đó, vẫn không hiểu tại sao mình không thể theo đuổi được Tiểu Hựu? Tất cả không phải đều do cái miệng này của em làm hại sao!"
". . . . . . Em biết rồi." Hạ Khiêm Nghiêu hơi cúi đầu xuống, "Nhưng em vẫn cứ vậy, một chút cũng không thay đổi được. Coi như có sửa được đi nữa, bây giờ cũng không có ý nghĩa gì nữa."
Đang nói, Tiền Hựu liền bưng thức ăn từ trong phòng bếp ra: "Oa, mọi người đã về hết rồi sao! Vừa đúng lúc, tôi chỉ còn một món nữa là làm xong hết rồi!"
Hạ Khiêm Tuỵ đi lại ôm lấy cô: "Ôi trời Tiểu Hựu của chúng ta thật biết nghe lời, để chị tới giúp em."
"Không cần không cần!" Cho dù như thế nào Tiền Hựu cũng nhất định không cho cô ta giúp một tay, nghiêm túc nói: "Chị, mọi người đối xử với em tốt như vậy, em cũng không biết cám ơn như thế nào, tạm thời chỉ có thể làm bữa cơm này để thể hiện tấm lòng của em, hy vọng mọi người không chê."
"Sao có thể chê được, chị và em trai của chị đều rất mong đợi bữa cơm này của em." Hạ Khiêm Tuỵ cười nói: "Được rồi, vậy chị không làm loạn nữa, em có cần giúp gì thì cứ gọi chị một tiếng."
"Dạ." Mười phút sau, Tiền Hựu làm xong tất cả các món ăn, tất cả đều được đặt trên cái bàn dài ở trong phòng ăn, con mèo quản gia Đại Hoa dẫn tất cả những con mèo lại ngồi xung quanh bàn ăn, Hạ Khiêm Nghiêu vẫn giống như thường ngày, nói với mọi người: "Vậy thì ăn cơm thôi."
Những con mèo lập tức cúi đầu ngay ngắn, bắt đầu ăn cơm, những cái đầu nhỏ cúi xuống bàn ăn, thấy như vậy trong lòng Tiền Hựu vui như nở hoa, tim đập rộn lên. Cô không nhịn được nói với chị Hạ: "Bọn chị trải qua cuộc sống hàng ngày như vậy, quả thật là rất hạnh phúc."
Hạ Khiêm Tụy trêu chọc cô nói: "Em gả cho em trai chị đi, thì có thể cũng được sống trong môi trường như vậy mà, hơn nữa bây giờ em ấy là tộc trưởng của bộ tộc người mèo đó nha, rất uy phong."
Tiền Hựu khó xử lắc đầu một cái, "Thành thật xin lỗi chị, em. . . . . ."
"Được rồi, nói giỡn thôi." Hạ Khiêm Tụy cười với cô, "Tiểu Hựu đáng yêu nhất là ở chỗ này, mặc kệ cho người ta nói cái gì em đều cho là thật, nên mỗi lần chị đều muốn trêu chọc em đó, ha ha ha."
Tiền Hựu ngại ngùng gãi gãi đầu, không khỏi bắt đầu tưởng tượng, hoàn cảnh sinh hoạt của nhà Đông Lang sẽ như thế nào đây? Sẽ có một bây chó cũng giống như vậy sao, vây quanh Đông Lang và ba mẹ của anh ấy cùng ăn cơm sao?
Nhưng nhà Đông Lang không giống nhà họ Hạ, nhà bọn họ chỉ có một đứa con là anh thôi, cho tời bây giờ chắc là Đông Lang rất cô đơn đúng không?
Nghĩ tới đây, nhất thời cô không có khẩu vị nữa, không nhịn được hỏi Hạ Khiêm Nghiêu: "Chuyện đó, anh phái Tiểu Nhung đi tìm hiểu sao rồi? Tôi…… Tôi có thể đi khỏi đây chưa? Tôi thật sự có chút…… Lo lắng cho Đông Lang."
Hạ Khiêm Nghiêu nói: "Chờ chúng nó trở lại mới biết được."
Vừa mới dứt lời, con mèo quả gia Đại Hoa ngẩng đầu lên, trên chòm râu của nó còn dính một ít thức ăn của mèo, nó nhìn ra phía cửa một chút, nhảy xuống khỏi bàn, quay về phía Hạ Khiêm Nghiêu kêu "Meo meo ô" một tiếng, sau đó liền đi ra ngoài. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Hạ Khiêm Nghiêu phiên dịch lại Tiền Hựu nói: ". . . . . . Bọn họ đã quay trở về."
Tiền Hựu sao ngồi yên được nữa? Cô cũng không ăn, vội vàng chạy ra phòng khách, thì nhìn thấy mèo quản gia Đại Miêu đã ra mở cửa, Tiểu Nhung và Tiểu Hắc cùng đi vào, nhìn thấy Tiền Hựu, Tiểu Nhung lập tức làm nũng kêu meo meo mấy tiếng, Tiền Hựu vội vàng ôm nó vào trong ngực, xoa xoa cho nó nói: "Vất vả vất vả rồi, mày không gặp chuyện gì nguy hiểm chứ? Có đói bụng không, tao làm thức ăn cho mèo ngon lắm."
Tiểu Nhung kiêu ngạo ưỡn ngực: "Meo meo ô ô ô! Meo meo meo meo ngao!"
Tiền Hựu nghiêng đầu nhìn Hạ Khiêm Nghiêu cũng theo ra ngoài, vẻ mặt anh ta bất đắc dĩ đảm nhiệm chức vụ người phiên dịch: "Nó nói nó không đói bụng, rất vui khi giúp được cô."
"Meo meo ô!" Tiểu Nhung gật đầu một cái, ý bảo chủ nhân của nó phiên dịch rất chính xác, ở trước mặt Hạ Khiêm Nghiêu liền khoa tay múa chân một lúc lâu, Hạ Khiêm Nghiêu nghe rõ, anh ta nói: "Bọn họ đã điều tra ra ai là người sai khiến những người sói kia tấn công cô tối hôm qua."
"Thật sao? Vậy có nghĩa là bây giờ tôi có thể ra khỏi đây rồi sao? Tôi có thể đi tìm Đông Lang rồi chứ?"
Mặc dù Hạ Khiêm Nghiêu không thích để cho Tiền Hựu mạo hiểm, nhưng anh ta biết mình không có tư cách giữ cô lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể, nhưng tôi phải đi cùng với cô."
"Không được, nếu như không còn nguy hiểm nữa, mình tôi đi là được rồi, đã làm phiền các người nhiều rồi……"
Đổi lại là một cái liếc mắt của Hạ Khiêm Nghiêu, "Bây giờ cô cũng biết khách sáo à? Trước đây trong công việc cô gây nhiều phiền phức như vậy sao không thấy cô khách sáo chút nào! Đi nhanh một chút, đừng làm mất thời gian của tôi!"
Nói xong, liền lôi Tiền Hựu ra ngoài.
"A đợi chút, anh vẫn chưa ăn cơm xong mà ——"
"Tôi nhìn cô tức tới mức no căng bụng rồi, còn ăn được cái quỷ gì nữa chứ!"
Hạ Khiêm Tụy ôm con mèo Đại Hoa ở trong ngực, đưa mắt nhìn em trai lôi kéo Tiền Hựu ra khỏi cửa, ngồi chồm hổm xuống sờ sờ đầu của Tiểu Nhung và đầu của Tiểu Hắc, "Khổ cực cho chúng mày rồi..., cùng ăn cơm với tao thôi."
*
Đi ra khỏi biệt thự nhà họ Hạ thì trời đã gần tối. Tiền Hựu đoán Đông Lang cũng không còn ở công ty nữa, liền tính đi tới nhà riêng để tìm anh. Trên đường, cuối cùng cô cũng biết được rõ ràng từ chỗ Hạ Khiêm Nghiêu thì ra chuyện tối hôm qua là do là Shani phái những người sói kia tới!
Hạ Khiêm Nghiêu lái xe, giọng nói châm chọc: "Luôn có người nói mèo có nhiều tính khí gian xảo khó nuôi, nhưng so với sói thì cũng có khác gì đâu? Đừng nhìn dáng vẻ uy phong lẫm liệt của bọn họ, trong lòng cũng rất xảo trá, thật sự không biết cô xem trọng điều gì ở bọn họ." Di ien n#dang#nhlle e#q quiq on.
Tiền Hựu giải thích: "Mặc dù tôi và Shani không tiếp xúc với nhau nhiều lắm, nhưng tôi cảm thấy cô ấy chắc không phải là người xấu. . . . . . Đâu?"
Hạ Khiêm Nghiêu tức giận tới mức mắng cô, "Đầu óc của cô có bệnh à, cô ta tìm người đánh cô, cô còn giải thích thay người ta?"
"Không phải đâu!" Tiền Hựu thở dài một hơi, "Cô ấy là trợ lý của Đông Lang, chắc chắn Đông Lang sẽ không để một người xấu ở lại bên cạnh người, có lẽ Shani chỉ . . . . . . Không kìm chế được sự lo lắng của mình thôi."
"Hừ!" Hạ Khiêm Nghiêu không lên tiếng, coi như anh ta đã hiểu rồi, đây là Tiền Hựu yêu ai yêu cả tông tri họ hàng. Người phụ nữ này đúng là đầy óc đã bị hỏng rồi, biết rõ lắm người sói sẽ rất nguy hiểm đối với mình, nhưng vẫn không muốn từ bỏ, chẳng lẽ là vì Đông Lang rất dịu dàng sao?
"Tôi hỏi cô." Lúc sắp tới nhà của Đông Lang thì Hạ Khiêm Nghiêu không nhịn được hỏi, "Nếu như. . . . . . Tính cách của tôi cũng giống như Đông Lang, cô có thích tôi hay không?"
Tiền Hựu có chút dở khóc dở cười, "Đây là câu hỏi kỳ cục gì vậy. . . . . ."
"Cô hãy trả lời có khả năng hay không đi! Nếu như tôi. . . . . . Nguyện ý biến mình thành một người dịu dàng ga lăng."
Tiền Hựu nhìn vẻ mặt quật cường của anh ta, dùng giọng nói nhỏ nhẹ an ủi như một người bạn nói: "Hạ Khiêm Nghiêu, anh chỉ cần là chính mình là được rồi, có cố gượng ép biến thành dáng vẻ mà mình không thích, thì anh cũng không vui vẻ gì. Có khi số phận trêu ngươi con người như vậy đó, mặc dù bây giờ người kia của anh chưa xuất hiện, nhưng tôi tin là cô ấy sẽ sớm xuất hiện thôi, cô ấy nhất định sẽ tốt hơn tôi, thích hợp với anh hơn, để mỗi khi anh nghĩ tới cô ấy đều sẽ vui vẻ."
Ở trong lòng của Hạ Khiêm Nghiêu, Tiền Hựu vẫn là một cấp dưới có cái đầu ngốc nghếch, liên tục sai sót trong công việc, nhưng bây giờ, anh ta chợt hiểu, thật ra thì có rất nhiều chuyện có lẽ Trên Hựu nhìn thấu đáo hơn anh, chỉ có điều trong cuộc sống cô có tính tình ngây thơ và lãng mạn.
Anh ta nghĩ, anh ta thích chính là tính cách này của cô, như vậy thì có thể khiến bầu không khí ở xung quanh đều được thoải mái.
"Được rồi, xuống xe thôi." Anh ta dừng xe ở cổng biệt thự, lạnh nhạt nói, "Đi tìm người đàn ông mà khiến cô vừa nghĩ tới đã cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc đi."
Tiền Hựu gật đầu một cái, nhanh chóng đi tới trước cánh cổng, lại phát hiện trong phòng hình như không có ánh đèn.
Đông Lang không có ở nhà sao? điễnn dàn nên quýndon.
Cô đang muốn thử gọi điện cho anh, thì nghe thấy giọng nói của Hạ Khiêm Nghiêu vang lên: "Được rồi, đừng trốn nữa, đi ra đi. Trốn trốn tránh tránh không phải phong cách của người sói các người, không phải các người rất thích đánh nhau sao?"
Vừa dứt lời, đột nhiên một bóng dáng xuất hiện ở trước mặt Tiền Hựu.
Cô nhất thời thở dốc vì kinh ngạc, lui về phía sau nửa bước, gọi lên tên của đối phương, "Shani?"
Nhìn sắc mặt của Shani cũng rất khó coi, lạnh lùng nói: "Tiểu thư Tiền, cô còn tới đây làm gì nữa?"
Tiền Hựu nói: "Tôi. . . . . . Tôi tới tìm Đông Lang, thành thật xin lỗi, ngày hôm qua thái độ của tôi đối với các người không được tốt lắm, xin cô đừng để trong lòng."
Shani cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh ra trước ngực: "Xin cô không nên thử làm quen lại, chúng tôi và cô vốn không cùng một chủng tộc, không thể chỉ vì một mình cô được, xin cô đừng quay trở lại đây để tìm tiên sinh Đông."
Tiền Hựu khẽ cau mày, sắp xếp lại lời nói ở trong lòng một chút, nói: "Shani, tôi...... Tôi biết rõ là trước đây các người đã bị một số người làm tổn thương, nhưng tôi hy vọng cô sẽ tin tưởng tôi, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến các người bị tổn thương hết. Lúc mới biết các người là người sói thì tôi có hoảng sợ một chút, nhưng cái này sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm của tôi và anh ấy——"
"Đủ rồi!" Shani kích động cắt đứt lời cô, từng bước đi lại gần Tiền Hựu, những lời nói cực đoan tuôn ra liên tục: "Dối trá, nói láo! Lúc đó người kia cũng bị dọa sợ tới mức đứng không vững! Phản ứng của cô và người kia không khác gì nhau cả, đầu tiên là nói lời ngon ngọt dụ dỗ chúng tôi, sau đó quay lại đốt nhà của chúng tôi, muốn giết chết chúng tôi! Sức lực của chúng tôi so với các người lớn hơn rất nhiều, hung dữ hơn rất nhiều, nhưng chúng tôi chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương con người! Cô lấy cái gì để đảm bảo cô vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương tiên sinh Đông?" điễnn dàn nlkên quýndon.
Tiền Hựu không trả lời mà hỏi lại, "Vậy tại sao cô lại cảm thấy nhất định sẽ làm tổn thương anh ấy? Shani, Đông Lang không phải là vật sở hữu của bất cứ người nào trong chúng ta, tôi cảm thấy cô không có quyền quyết định thay anh ấy chuyện có nên tiếp tục hay dừng lại giữa chúng tôi! Mời nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu, tôi sẽ tự đi tìm anh ấy, nếu như Đông Lang cũng cảm thấy tôi không đáng để anh ấy yêu, không đáng để anh ấy tin tưởng, vậy thì tôi cũng không còn gì để nói, nhưng cô cũng không có tư cách ngăn cản tôi!"
Shani bị Tiền Hựu nói cho sợ run lên, căn bản cô ta không thể ngờ một người nhu nhược như vậy lại có một mặt cứng rắn như vậy!
Hai người không ai nói gì thêm, chỉ nhìn thẳng vào đối phương, hình như cũng đang chờ đợi đối phương lùi bước trước.
Cuối cùng, một giọng nói vang lên trên nóc nhà đánh vỡ cục diện bế tắc lúc này: "Cậu ta không có ở nhà, chúng tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu."
Tiền Hựu ngẩng đầu lên nhìn theo nơi phát ra giọng nói, kinh ngạc nói: "Khẳng? Anh vẫn luôn ở chỗ này sao?"
Khẳng ngồi trên nóc của nhà để xe, một cái chân co lại, một tay khoác lên đầu gối, anh ta cũng không nhìn Tiền Hựu, chỉ nói: "Chuyện này cũng không quan trọng. Tôi sẽ ngăn cản em gái tôi giúp cô, cô hãy đi tìm cậu ta đi, đi nhanh lên."
"Anh! Sao anh có thể làm nhân vậy được!" Shane kích động quay đầu nhìn Khẳng.
Khẳng khoát khoát tay, không muốn nhiều lời, "Mau đi đi."
Thì ra bọn họ là anh em? Khó trách nhìn lại giống nhau như vậy, trên tóc cũng có sợi tóc bạch kim. Tiền Hựu gật đầu một cái: "Cám ơn anh."
Nói xong cô liền xoay người đi tới trước mặt của Hạ Khiêm Nghiêu, anh ta hỏi: "Cô biết tên kia ở chỗ nào sao?"
Tiền Hựu lắc đầu một cái, "Không biết, nhưng tôi muốn đi tới những nơi chúng tôi thường hay đi dạo tìm xem sao."
"Vậy thì đi thôi." Hạ Khiêm Nghiêu mở cửa xe, Tiền Hựu ngồi vào trong, xuyên qua cửa sổ xe liếc nhìn Khẳng ngồi trên nóc nhà, dùng khẩu hình miệng nói một câu: "Cám ơn." Diễng đáng ele quiý don.
Khẳng nhìn chiếc xe thể thao chạy đi như bay trong trời chiều, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Tiền Hựu ôm con chó do chính anh ta biến thành ngồi xem tivi trên ghế sofa.
Trước kia Đông Lang cũng từng khuyên anh ta nói lại tất cả loài người không phải ai cũng xấu, để cho anh ta thử tiếp nhận loài người, khi đó một chữ anh ta cũng không nghe vào, chỉ thấy Đông Lang đã bị những con người gian trá lừa gạt. Thế nhưng bây giờ anh lại hy vọng Tiền Hựu thật sự là một người lương thiện giống như Đông Lang nói.
Nghĩ tới đây anh ta không khỏi nở nụ cười tự giễu, anh ta luôn nói không cần con người tiếp nhận, nhưng thực tế thì sao? Thật ra thì sâu trong lòng của anh ta vẫn luôn mong nhận được sự ấm áp này.
Tiền Hựu có thể cho anh ta cái loại ấm áp đó.
Chương 38:【 không xa không rời 】
Sau một tiếng, Tiền Hựu xuống xe ở dưới nhà.
"Anh trở về đi, hôm nay thật làm phiền anh." Cô có chút áy náy nói với Hạ Khiêm Nghiêu ở trong xe.
Anh ta hỏi: "Những nơi có thể tìm đều đã tìm, cô còn muốn tiếp tục tìm sao? Đi về nghỉ ngơi đi, tên kia là người sói, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy."
Tiền Hựu thở dài một hơi, "Trong khu của tôi có một vườn hoa nhỏ, một lát tôi đi tìm thử một chút. Nếu như thật sự không tìm được. . . . . ."
"Vậy thì vĩnh viễn đừng tìm, loại bạn trai gặp chuyện liền trốn không gặp cô, cô cần gì phải giữ lại." Dĩ nhiên là Hạ Khiêm Nghiêu khen một câu cũng sẽ không bằng Đông Lang nói.
Tiền Hựu bị lời anh ta chọc cho cười khổ một tiếng, dừng lại nửa giây, chợt thấp thỏm hỏi, "Hạ Khiêm Nghiêu, anh cảm thấy. . . . . . CÓ phải cuối cùng về sau anh ấy. . . . . . Không xuất hiện nữa chứ?"
Tiền Hựu lo lắng có phải Đông Lang hay không bị phản ứng của mình làm tổn thương, vì vậy rời khỏi nơi đau lòng này.
Hạ Khiêm Nghiêu liếc mắt xem thường, "Nếu tên kia thật sự yếu ớt như vậy, tôi thấy tộc sói của họ cũng không giúp đỡ! Được rồi, không cần đoán mò, cùng lắm thì ngày mai tôi lại dẫn cô đi tìm là được."
Tiền Hựu cười, "Không cần, tự tôi tìm là tốt rồi. Chỉ là thật cám ơn anh, nhanh về nhà nghỉ ngơi đi."
SAu khi Hạ Khiêm Nghiêu lái ô-tô rời đi, Tiền Hựu đi về phía vườn hoa trong khu. Bây giờ đã là đêm khuya, trong vườn hoa im ắng , liếc mắt một cái có thể nhìn ra căn bản không người ở đây. Tiền Hựu ngồi yên trên ghế dài chốc lát, lại gọi điện thoại cho Đông Lang, nhưng bên kia vẫn không người nghe.
Những nơi trước kia hai người bọn họ thường đi, cô mới vừa tìm khắp một lần, nhưng mà không thu hoạch được gì. Rốt cuộc anh đã đi nơi nào?
Đêm càng lúc càng khuya, Tiền Hựu có chút lạnh, chỉ có thể đi về nhà.
Không ngờ ở trong thang máy lại gặp phải một đôi vợ chồng ở lầu bảy trước kia đã gặp qua, cô gái kia lền trước đã trả hộ Tiền Hựu một hộp đường, nhìn thấy cô liền cười chào hỏi, editor mèo hoang-ddlqd lại hỏi: "Ah, hôm nay người bạn trai đẹp trai dịu dàng của cô không đưa cô về nhà sao?"
Trong lòng Tiền Hựu phát khổ, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể cúi đầu.
Chồng cô ấy nhìn ra không đúng, vội vàng vỗ cô ấy, hình như cô gái kia đột nhiên hiểu, vội vàng nói: "Thật xin lỗi, tôi đúng là người nói nhiều, cô không cần để ý."
"Không quan trọng." Tiền Hựu cố gắng cười với cô ấy, đến tầng bảy, vợ chồng họ tạm biệt với cô, còn muốn mời cô rãnh rỗi tới chơi.
Tiền Hựu lễ phép tạm biệt bọn họ, cửa thang máy khép lại, nụ cười của cô không thể duy trì nổi nữa.
Nếu như. . . . . . Nếu như Đông Lang thật sự vì vậy chia tay cùng mình làm thế nào? Thật sự chẳng lẽ giống như Shani nói, anh sợ mình sẽ tổn thương anh?
Tiền Hựu ngây ngô dại dột về đến nhà, trong nhà tối đen như mực, cô ngồi ở trên ghế sofa chốc lát, chợt nhớ tới có thể nhờ Khuê Mật giúp đỡ, vội vàng mở máy vi tính ra.
Cũng may lúc này Khuê Mật vẫn trực tuyến, trong lòng Tiền Hựu hốt hoảng, cũng không đoái hoài tới thời gian quá muộn, nhanh chóng gõ chữ, "Ở đây không ở đây không thân ái, xin giúp đỡ xin giúp đỡ! Hu hu hu, mình không biết nên làm gì bây giờ. . . . . ."
Nửa phút sau Khuê Mật hồi âm, "Đang dán mặt nạ chuẩn bị đi ngủ rồi, làm sao đấy?"
Tiền Hựu: "Mình có một chuyện thật sự quan trọng muốn nói với cậu, mình hi vọng sau khi cậu nghe xong không bị dọa đến."
Khuê Mật: "Hả? Chẳng lẽ cậu và Đông Lang sắp kết hôn à? Ha ha ha chúc mừng."
Tiền Hựu: "Không phải vậy, nhưng chuyện quả thật có liên quan tới anh ấy. Cậu đáp ứng mình, chuyện này sau khi cậu biết nhất định phải coi như là bí mật che dấu, tuyệt đối không thể nói cho bất kỳ người nào khác?"
Khuê Mật: ". . . . . . . . . . . . Cậu đừng nói với mình là Đông Lang ở trên giường không được nhé."
Tiền Hựu: ". . . . . ."
Tiền Hựu dở khóc dở cười, "Không phải vậy! Mình cũng không biết anh ấy có được hay không, mình lại không thử qua! Không đúng trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là, hình như Đông Lang là người sói, bắp thịt phát triển rất tốt!"
Khuê Mật trầm mặc chốc lát, mới trả lời, "Này này, hơn nửa đêm cậu gửi tin nhắn cho người độc thân như tôi sao, vênh váo bạn trai cô vóc người đẹp, như vậy thật sự tốt sao! Cậu suy nghĩ một chút cho tấm lòng bi ai của người độc thân nhiều năm như mình được không!"
Tiền Hựu sốt ruột: "Không phải! Không phải mình khoe khoang với cậu, anh ấy thật sự là người sói! Chính là người sói trong truyền thuyết thần thoại cứ đến đêm trăng tròn thì biến thân đó! Trước mình thật sự rất sợ bị anh ấy ăn hết, mình cũng thật sự không phải đang đùa giỡn với cậu đâu!"
Khuê Mật lại hiển nhiên không tin: ". . . . . . Mẹ nó, không chơi với cậu mình đi ngủ."
Tiền Hựu: "QAQ* chớ đi mà! Anh ấy thật sự biết biến thân đó a a a a!"
(*)QAQ: là một biểu cảm thường được sử dụng trong các mạng xã hội, có nghĩa là khóc.
Vậy mà cuối cùng tin nhắn kia gửi đi không bao lâu, .dienndannlequyydonn bên cạnh liền có một khung nhắc nhở, trên đó viết: "Tin nhắn gửi đi không thành công."
Không có gửi đi thành công? Chuyện gì xảy ra? Tiền Hựu sửng sốt một chút, nhìn xuống góc phải máy vi tính, phát hiện rõ ràng Internet bị ngắt! Chẳng lẽ là router xảy ra vấn đề gì sao?
Cô đang suy nghĩ, sau lưng chợt truyền đến một tiếng vỡ vụn thanh thúy: "Tạch...!"
Tiền Hựu một thân một mình ở trong phòng ngủ tối đen, chỉ có màn ảnh vi tính là sáng. Đột nhiên xuất hiện âm thanh kì lạ khiến cô bị dọa sợ đến lông mao dựng đứng, cô khẩn trương chậm rãi quay đầu lại, sợ hãi cực kỳ, phát hiện cửa phòng lại có một người đang đứng!
Cô khẩn trương nhảy dựng lên, kéo bàn bàn phím ngăn trước người bảo vệ mình, qua mấy giây, chợt cảm thấy. . . . . . Tại sao cái bóng trước mắt này nhìn quen thế?
Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, Tiền Hựu thử hô lên cái tên đó, ". . . . . . Đông Lang? Là anh sao?"
Vừa dứt lời, bóng người kia liền đua tay ra ngoài nhấn chốt mở đèn trong phòng, nhất thời trong phòng ngủ sáng ngời một mảnh.
Tiền Hựu thấy rõ khuôn mặt người đàn ông, nhất thời vui buồn lẫn lộn, để bàn phím xuống hận không được lập tức nhào tới trong ngực của anh, "Đông Lang! Em. . . . . . Em tìm anh đã lâu rồi, anh chạy đi đâu vậy --"
Nhưng động tác của cô nhanh cóng dừng lại, bởi vì rõ ràng Đông Lang trước mắt không đúng lắm. Tóc ngắn của anh lộn xộn che nửa bên hàng mi, lộ ra một đôi mắt lại phát ra ánh hào quang màu vàng sậm. Anh nghiêng ngả tựa vào khung cửa, một tay cầm một bình rượu đỏ trống không, trong tay kia cầm dây điện nhà Tiền Hựu!
Cái dây điện kia bị anh uốn thành bộ dạng méo mó, Tiền Hựu tinh tường nhìn thấy trên ngón tay tay anh có những móng tay sắc bén, trên mu bàn tay của anh còn có một tầng da lông màu xám tro.
Bả vai của cô không khỏi khẽ run một cái, vậy mà cái động tác nhỏ này lại bị tầm mắt bén nhạy của Đông Lang bắt được, anh nâng khóe miệng lên, khi anh uống say cười lên có loại bình thường không chút tà khí, giọng nói cũng nhiều lên mấy phần âm u hấp dẫn, "Sợ anh dùng móng vuốt bóp nát cổ họng của em sao?"
"Không phải vậy, vậy tại sao phát run?" Đông Lang nói xong, nhẹ nhàng đánh ợ hơi rượu, nhưng con mắt kia lại càng ngày càng sáng, anh ném dây điện sang một bên, sau đó lảo đảo đến gần Tiền Hựu, cô có thể ngửi thấy được trên người anh có nồng nặc mùi rượu.
ANh cứ đi một bước, sẽ dùng giọng khàn khàn nói một câu.
"Cho nên tiểu Hữu, cảm thấy anh sẽ tổn thương em sao?"
"Yêu thích anh, cũng chỉ là bởi vì dáng dấp anh hợp miệng em mà thôi, một khi phát hiện anh rất nguy hiểm, cũng không thích, thật sao?"
"Đều cùng như những con người khác, khiến anh dụng hết toàn lực thật lòng đối đãi, cũng vẫn đề phòng anh như cũ, không tin, thật sao?"
Anh càng nói càng kích động, chờ đi tới trước mặt Tiền Hựu thì đã không khống chế được thân thể run rẩy, sau đó anh chợt đưa hai tay ra, gắt gao nắm lấy bả vai Tiền Hựu, ánh mắt nhìn cô giống như là muốn nuốt cô vào, "Anh nỗ lực lâu như vậy, nhưng vẫn không có biện pháp để cho mọi người tin tưởng anh. Đã như vậy, anh liền ăn hết em cho khỏe! Dù sao trong mắt em anh chính là dã thú hung tàn không phải sao!"
Chẳng biết lúc nào, trong mắt Tiền Hựu đã tụ đầy nước mắt, cô dùng sức nhào vào trong ngực Đông Lang, ôm chặt lấy lồng ngực rộng rãi đầy run rẩy của anh, khóc nói: "Thật xin lỗi, không phải em cố ý sợ anh, thật sự không phải là cố ý, hu hu hu. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Em thích anh, bây giờ còn thích anh. . . . . . Nếu như anh muốn ăn em liền ăn đi, mặc kệ như thế nào xin anh đừng lại biến mất không thấy, em thật sự vô cùng lo lắng cho anh. . . . . ."
Cô cảm thấy đầu tiên Đông Lang trố mắt trong chốc lát, tiếp đó dần dần ôm lấy mình. Ngực của anh rất dùng sức, Tiền Hựu cảm giác sắp bị anh ôm đến hít thở không thông, nhưng cô không có sợ chút nào, ngược lại càng thêm dùng sức ôm chặt anh. Nước mắt rơi mãnh liệt, căn bản không khống chế được, Tiền Hựu vừa khóc vừa nghĩ trong lòng, rõ ràng người bị xúc phạm là Đông Lang, nhưng vì sao bây giờ cô lại khóc dữ như vậy, cô không nhịn được nói: "Nếu như anh thật sự đau lòng thì cứ khóc đi, em sẽ bảo vệ anh, về sau tuyệt đối em sẽ không rời đi khỏi anh, Đông Lang, em yêu anh."
Ba cái chữ kia cứ để cho cô dùng giọng điệu nghẹn ngào nói ra khỏi miệng như vậy, thân thể Đông Lang khẽ run lên, cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng nhìn cô, vẻ mặt yếu ớt chưa bao giờ có, "Có thật không?"
Tiền Hựu gật đầu lia lịa, thút thít nói: "Em yêu snh. Em...em đã nghĩ xong, nếu như anh không thích cuộc sống ở nơi này, em liền cùng anh trở về chỗ của các anh, có được hay không? Sẽ không có người sợ hãi các anh nữa, em sẽ vĩnh viễn ở cùng với anh."
Nghe đến mấy câu này, Đông Lang giống như đột nhiên buông lỏng, anh vô lực tựa vào trên người Tiền Hựu, đầu hơi dụi ở trong cổ cô, hình như rất mệt mỏi, giọng nói lại như đứa bé, "Em đồng ý, không thể gạt anh."
"Sẽ không lừa gạt anh, em bảo đảm." Tiền Hựu dùng sức nắm lấy cái tay mọc đầy lông sói, sau đó kiên định đặt trên trái tim mình.
Đông Lang gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Anh sẽ không ăn em, tiểu Hữu, vừa rồi những lời kia đều là nói lẫy, nemngàn vạn lần không nên tưởng thật, có được hay không? Anh chỉ là sợ anh rời khỏi anh."
"Ừm, em hiểu rõ ." Tiền Hựu vừa nói vừa lau nước mắt, mắt thấy hình như Đông Lang càng ngày càng say, đã muốn đứng không yên, liền dìu đến trên giường nằm xuống.
Đông Lang lại khẩn trương bắt được tay cô, "Em không cần đi, anh sẽ không ăn em, thật sự, anh làm sao chịu chứ, những lời mới vừa rồi đều là nói lẫy. Thật xin lỗi, em không cần đi."
Anh không ngừng lặp lại lời tương tự, nhìn qua vô dụng đáng thương, Tiền Hựu hôn một cái lên gương mặt của anh, nắm chặt tay của anh, "Em không đi, em không đi, em đi rót cho anh chén nước rồi sẽ trở lại có được hay không?"
"Anh không muốn uống nước, em ở cùng với anh liền tốt rồi, tiểu Hữu em ở cùng với anh." Đông Lang định ôm cô vào lòng, đáng thương nhìn cô.
Tiền Hựu không thể làm gì khác hơn là không đi, cô cho đắp kín mền cho anh, lại hôn lên mặt của anh, "Anh mau ngủ đi, em sẽ ở đây cùng với anh, em bảo đảm em sẽ không đi bất kỳ đâu."
"Ừm, nói hay lắm." Anh đưa ra ngón út đã khôi phục bộ dáng con người, hình như muốn cùng Tiền Hựu ngoéo tay ước định.
Tiền Hựu cười mà rớm nước mắt, đưa ngón út ra khoắc chéo với anh, thay anh chải gọn đầu tóc rối bời, "Được rồi, bây giờ có thể ngủ chứ?"
"Ừm." Trên mặt Đông Lang lộ ra một nụ cười hạnh phúc vừa đầy chân thật, ôm thật chặt cô, rất nhanh liền lâm vào trong mộng đẹp.
Chương 39: Sống chung ngọt ngào
Một giấc ngủ này, Tiền Hựu ngủ rất ngon giấc.
Cô có cảm giác hình như mình đang trôi lơ lửng bất định ở trên biển, mặc dù con thuyền dập dềnh, sấm chớp ầm ầm nhưng kho cô dựa vào ngực của Đông Lang, nghe thấy nhịp tim ổn định của anh, thì lại cảm thấy vô cùng yên tâm.
Dần dần, gió trên thuyền cũng ổn định lại, ánh mắt trời chiếu vào khuôn mặt của Tiền Hựu, cô từ từ mở mắt ra, phát hiện mình vẫn ngủ trong phòng ngủ của mình, Đông Lang vẫn ôm cô rất chặt.
Tiền Hựu nằm im, cũng không nói chuyện, cứ nằm nghiêng dựa vào ngực anh như vậy, ngoảnh đầu nhìn gương mặt ngủ say của anh. Râu ria trên cằm anh hình như rậm hơn, nhưng không khiến cho người ta có cảm giác dơ dáy bẩn thỉu, mà lại thấy nam tính hơn. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .
So với Tiền Hựu ngủ ngon giấc cả đêm, thì hình như Đông Lang không được như vậy. Chân mày anh nhíu chặt lại, mí mắt dưới không ngừng cử động.
Nhất định là anh đã gặp phải ác mộng rồi.
Tiền Hựu cẩn thận đưa tay ra, vuốt ve một đường từ trên trán anh tới sống mũi, gương mặt, cuối cùng đi xuống dưới ngực anh.
Cái vuốt ve nhẹ nhàng như vậy hình như an ủi được Đông Lang, vẻ mặt của anh thả lỏng hơn, nhưng mà cánh tay vẫn ôm Tiền Hựu rất chặt, giống như sợ hãi chỉ cần thả lỏng ra là cô chạy đi mất.
Tiền Hựu nhớ lại hành động ngây thơ muốn ngéo ngón út với mình tối qua của anh, không khỏi cười khẽ một tiếng, nhưng chỉ tiếng cười nhỏ như vậy, lại khiến cho Đông Lang tỉnh lại.
Trong chớp mắt mở mắt ra kia, đôi mắt màu vàng lợt của anh vô cùng thấp thỏm, nhưng lúc anh nhìn thấy Tiền Hựu vẫn nằm tựa vào trong ngực của mình thì ánh mắt lo lắng và tức giận đã tiêu tán hết.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng lại không lên tiếng, Tiền Hựu chỉ không muốn phá vỡ không khí hạnh phúc này, nhưng Đông Lang yên lặng một lát, bỗng nhiên lại thấy bồn chồn lo lắng: "Em…… Có phải đang tức giận hay không?"
Tiền Hựu không hiểu được: "Tại sao?"
Đông Lang chống tay ngồi dậy, Tiền Hựu giống như một con gấu koala quấn lên người anh, tiếp tục ôm lấy ngực của anh, nghe thấy giọng nói lo lắng của anh: "Nếu không tại sao em lại không nói lời nào? Có phải là chê anh tối qua đã hung dữ quá không?" die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .
"Phốc. . . . . ." Tiền Hựu chôn mặt trong ngực của anh cười lên không ngừng: "Không có, em chỉ cảm thấy anh rất vạm vỡ, đẹp trai, muốn yên lặng để ngắm nhìn anh tới mức ngẩn người, đây là không khí là không khí đó, đó hiểu hay không."
Đông Lang lắc đầu một cái, nhưng một lát sau lại gật đầu một cái, nhẹ nhàng ôm lấy cô, cũng học bộ dạng của cô im lặng không nói.
Tiền Hựu rất hạnh phúc cọ tới cọ lui cái đầu ở trong ngực của anh, một lát sau không nhịn được nói: "Trên người anh có mùi rượu nồng nặc."
"Vậy để anh đi tắm?" Đông Lang lập tức hỏi
"Ừhm, cũng được." Tiền Hựu đồng ý, sau khi đẩy anh vào phòng về sinh xong, chợt nhớ tới nhà cô căn bản là không có quần áo đàn ông mà, lát nữa Đông Lang tắm xong lấy gì mặc đây?
Trong lòng cô dâng lên một ý nghĩ tà ác, mở tủ quần áo ra tìm kiếm quần áo, lúc này điện thoại di động chợt vang lên. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Thấy mẹ mình gọi điện thoại tới, cô vội vã nghe máy: "Mẹ?"
"Tiểu Hựu à, rời giường đi, hai ngày nay không thấy con gọi điện thoại cho chúng ta, sao rồi, Đông Lang đã đi công tác về chưa?"
"Dạ, về rồi, đã về rồi ạ." Tiền Hựu trả lời.
"Về rồi? Vậy thì tốt, các con. . . . . . Hai đứa con vẫn chung sống tốt chứ?"
Câu hỏi của mẹ mặc dù hàm xúc, nhưng Tiền Hựu cũng hiểu. Khoảng thời gian trước cô có cảm giác Đông Lang không chịu tiếp xúc thân mật với cô là vì anh không thương mình, nhưng bây giờ cô mới hiểu được, thì ra biểu hiện quái dị đó của anh là do sợ đột nhiên bị biến thân sẽ gây tổn thương cho mình!
Nhưng chuyện Đông Lang là người sói, Tiền Hựu vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nói cho ba mẹ cô biết, chỉ có thể lấp liếm nói: "Tốt, rất tốt! Anh ấy……. Khoảng thời gian trước có thể là do quá mệt mỏi, cho nên không quá nhiệt tình với con, nhưng lần này trở về đã tốt hơn rồi, mẹ cứ yên tâm."
"Thật sao?" Mẹ Tiền nghi ngờ, "Sao mà mẹ cảm thấy giọng nói của con đang run run thế?"
Tiền Hựu thầm than một câu không hổ là mẹ, như vậy mà cũng có thể nghe ra được, liền vội vàng giải thích, "À con vừa mới dậy khỏi giường, hai ngày nay hơi lạnh một chút. . . . . ." Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
"Vậy con mau mặc quần áo ấm vào, cần thận kẻo bị cảm lạnh!" Mẹ cô lập tức quở trách.
"Dạ được, con biết rồi. Mẹ gọi có gì không?"
"Ừ, con mau đi mặc vào. Đúng rồi cuối tuần này nếu bọn con rảnh, thì hãy về nhà ăn cơm đi, mẹ và ba con cũng lâu rồi chưa nhìn thấy Đông Lang rồi."
"Dạ. . . . . . Được, để con nói với anh ấy."
Đột nhiên xuất hiện cuộc điện thoại này khiến cho tâm trạng vui vẻ của Tiền Hựu chợt thấy thấp thỏm một chút. Cô phải nói như thế nào về thân phận thật sự của Đông Lang cho ba mẹ cô biết đây? Nếu quyết định sống chung với anh ấy suốt đời, thì chắc chắn phải nói cho ba mẹ biết, dù sao chủ động nói ra vẫn đỡ hơn ngoài ý muốn bị phát hiện.
Ba Tiền và mẹ Tiền cũng là những người tương đối bảo thủ, nếu như sau này một ngày nào đó họ vô tình phát hiện con rể của bọn họ là người sói thì nhất định sẽ bị dọa sợ. SSdienng dànlew quy9on.
Tiền Hựu buồn bực nghiêng đầu dựa vào tủ quần áo, lúc này cửa phòng tắm chợt mở ra, vừa tắm xong nên khí nóng bốc lên, Đông Lang lộ ra nửa người cường tráng thò đầu ra nhìn cô: "Tiền Hựu, khăn tắm để ở đâu?"
Quá, quá mê người rồi! Tiền Hựu một tay bịt mũi, tay kia chỉ chỉ lên hộc tủ phía trên phòng tắm.
Đông Lang đáp lại một tiếng sau đó đóng cửa lại.
Tiền Hựu lộ ra nụ cười gian, tìm trong ngăn tủ một cái áo T shirt mặc ở nhà có in họa tiết như hạt ô mai màu hồng, chờ Đông Lang mặc quần cụt ra thì liền đưa cho anh, đôi mắt sáng trưng lên nói: "Thật xin lỗi, nhà em không có quần áo đàn ông, anh mặc đỡ cái này đi được không?"
"Ừ." Tiên sinh Đông rất đơn thuần không nghi ngờ gì, lập tức ngoan ngoãn mặc áo T shirt vào, bộ quần áo này ở trên người Tiền Hựu thì rộng thùng thình, nhưng khi mặc trên người anh thì được bó sát vào người, Tiền Hựu nhìn những đường cong cơ bắp trên người anh, không nhịn được nữa nhào vào lòng anh: "Anh rất cường tráng, rất đẹp trai! Oa oa oa em thừa nhận em chính là một hoa si!"SSdienng dànlew quy9on.
Đông Lang mỉm cười ôm lấy cô, sờ sờ đầu của cô, "Anh sẽ cố gắng luôn đẹp trai như thế này, để em mãi mãi hoa si anh."
"Đúng đúng đúng!" Tiền Hựu hạnh phúc nói.
"Vừa rồi....... Mẹ em gọi điện thoại cho em hả?"
Tiền Hựu tò mò ngẩng đầu lên, "Làm sao anh biết? Anh nghe lén à?"
Đông Lang mang theo áy náy cười cười trả lời: "Thật ra thì không cần nghe lén, mọi giác quan của bọn anh đều nhạy bén hơn so với con người, hơn nữa em cũng không đi quá xa, cho nên khó tránh khỏi anh nghe thấy giọng nói của mẹ em. Em...... Có phải em lo lắng chuyện không biết nói như thế nào để bọn họ biết anh là người sói?"
Tiền Hựu che mặt, "Thảm rồi..., anh còn có thể đọc được suy nghĩ của sao?" Những suy nghĩ hoa si trong lòng cô có phải anh đều biết hết không?
Đông Lang dở khóc dở cười nói: "Anh chỉ đoán mò thôi. Bản lĩnh đọc được suy nghĩ của người khác là của Tộc người cá, người sói bọn anh không có bản lĩnh đó."
"Tộc người cá, chẳng lẽ là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết sao?" Nhất thời Tiền Hựu cảm thấy kích động, "Anh đã gặp qua họ chưa? Có phải hình dáng của bọn họ vô cùng xinh đẹp hay không?"
Nhớ lại lúc mình học đại học đã gặp mấy người đàn ông người cá, nào chỉ xinh đẹp không thôi, quả thật diện mạo có thể so sánh với thiên thần. Tinh thần cảnh giác của Đông Lang nhất thời phát tác, anh quyết định nói dối với Tiền Hựu: "Không có, chưa từng nhìn thấy bọn họ, anh cũng không biết bọn họ nhìn có đẹp hay không." SSdiexcdnng dànlew quy9on.
"À. . . . . ." Tiền Hựu cũng không nghĩ nhiều, chỉ thở dài nói, "Thật hâm mộ anh, được gặp rất nhiều yêu tộc mà em chưa từng nhìn thấy."
Đông Lang nhẹ nhàng cầm tay của cô, nói: "Nếu như em đồng ý, sau này anh sẽ dẫn em đi du lịch vòng quanh thế giới, đi xem các chủng loại Yêu Tộc, có được không?"
Nói xong trong lòng anh tự thêm vào một câu, dĩ nhiên là tộc người cá thì bỏ đi.
Tiền Hựu gật đầu lia lịa, "Dĩ nhiên đồng ý! Anh có thể tìm thấy bọn họ sao?"
"Ừ. Yêu Tộc mặc dù có khác nhau, nhưng cũng tương đối dễ dàng phát hiện ra nhau. Ví dụ như dựa vào mùi, hoặc là năng lượng đặc biệt ở trên người."
Tiền Hựu bừng tỉnh hiểu ra, "Khó trách Hạ Khiêm Nghiêu lại nói anh ta sớm biết anh là người sói rồi, sao anh ta có thể phát hiện ra anh?"
"Chắc là anh ta ngửi thấy mùi của anh." Đông Lang không thích Tiền Hựu nhắc tới Hạ Khiêm Nghiêu, nên anh lặng lẽ nói sang chuyện khác: "Tiểu Hựu, về chuyện thân phận của anh, nếu như em không biết phải mở miệng như thế nào với ba mẹ em, vậy thì giao cho anh, anh sẽ tìm một cơ hội thích hợp để nói cho bọn họ biết."
Tiền Hựu lại lắc đầu một cái, "Không, em không thể quăng tất cả mọi vấn đề khó khăn cho anh được, em và anh cùng nhau xử lý vấn đề này, được không?"
Đông Lang cảm thấy ấm áp ở trong lòng, khẽ gật đầu một cái, hôn lên má cô một cái: "Được."
Sau đó chợt Tiền Hựu lộ ra vẻ mặt nhăn nhó, chọc chọc vào cơ ngực cường tráng của anh, nói: "Cái đó. . . . . . Anh có thể thỏa mãn một yêu cầu nhỏ của em được không."
"Dĩ nhiên rồi, em nói đi." Đông Lang không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Ánh mắt của Tiền Hựu sáng lên như sao, làm nũng nói: "Để cho em nhìn thử cái đuôi của anh có được không!"
". . . . . ." Đông Lang bất đắc dĩ xoa xoa cái trán, "Được rồi."
Mười phút sau, Đông Lang ở trong phòng bếp làm bữa ăn sáng cho hai người, Tiền Hựu đi theo sau lưng của anh, vẻ mặt rất hưng phấn và vui vẻ bắt lấy cái đuôi màu xám tro của anh chơi tới chơi lui.
"Oa, thật là mềm! Lông rất dày, đuôi của anh so Tiểu Nhung còn đáng yêu hơn! Oa oa oa oa quả thật là dễ thương quá đi!" Tiền Hựu nắm lấy cái đuôi ở quét quét xuống đất: "Anh xem, còn có thể quét sân được ha ha ha!"
Đông Lang cong khóe môi, nghiêm túc chuẩn bị bữa ăn sáng, cũng không để ý tới việc cô quấy rối ở sau lưng.
Tiền Hựu hạnh phúc ôm lấy anh: "Cho anh ở lại quả thật là rất tốt, vừa biết nấu cơm, vừa có thể dùng đuôi quét sân, lại vẫn đẹp trai như vậy, anh thật sự là người bạn trai hoàn mỹ nhất trên thế giới! Theo như câu nói đang lưu hành hiện nay thì kiếp trước nhất định em đã cứu vớt toàn vũ trụ, ha ha ha."
Đông Lang đem bữa ăn sáng thịnh soạn để vào trong đĩa, quay đầu lại hôn người bạn gái đã cứu vớt cả vũ trụ, "Được rồi, đi ăn cơm thôi."
"Dạ!"
Hai người dựa vào ghế sô pha, ăn bữa sáng ngọt ngào, một lát sau Hạ Khiêm Nghiêu gởi nhắn tin hỏi cô, "Dậy chưa? Muốn tôi đưa cô đi tìm người nữa không?" SSdienng dànlđhew quy9on.
Đông Lang lấy bánh bao nhét vào trong miệng của Tiền Hựu, cầm lấy điện thoại di động của cô, nhắn tin trả lời giúp cô: "Không cần, cám ơn. Tôi đang cùng ăn sáng với Tiểu Hựu."
Mấy giây sau Hạ Khiêm Nghiêu nóng nảy nhắn tin lại, "Con sói đáng chết, tôi tặng anh một câu ân ái quá sẽ sớm chia tay!"
Đông Lang hả hê thu lại điện thoại di động, nghiêm túc răn dạy Tiền Hựu nói: "Lúc ăn cơm có thể nghịch đuôi của anh, nhưng không được nghịch điện thoại di động."
"Ồ!" Tiền Hựu ngoan ngoãn gật đầu.
Đông Lang hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của cô một cái, nói: "Tiểu Hựu, em. . . . . . Có muốn đi chung với anh về nhà anh không, về gặp ba mẹ anh?"
Chương: 40【 Hoà thuận vui vẻ 】
Chủ nhật, Tiền Hựu dẫn Đông Lang trở về nhà cùng ăn cơm với cha mẹ.
Vốn là đã hẹn thời gian vào buổi tối, nhưng buổi chiều Đông Lang liền mua xong các loại nguyên liệu nấu ăn, mang theo Tiền Hựu tới nhà mẹ vợ tương lai, vừa vào cửa liền vén tay áo lên, nói với mẹ Tiền: "Dì, hôm nay con tới xuống bếp, dì và chú cứ nghỉ ngơi đi."
Đoạn thời gian trước, Đông Lang vẫn đối với con gái mình lúc lạnh lúc nóng, trong lòng mẹ Tiền còn có chút ý kiến với anh, thế nhưng lúc người ta vừa tới, liền thân thiện muốn giúp đỡ nấu ăn, còn mang theo một đống lớn quà tặng, mẹ Tiền không khỏi có chút ngượng ngùng, "Ai nha, như vậy sao được, hay là ta và ba con bé làm là được."
"Con tới là được rồi." Đông Lang mỉm cười nói, "Gần đây con học tập không ít món ăn mới, tiểu Hữu nói ăn rất ngon, cho nên hôm nay nhất định con phải làm chút cho mọi người nếm thử."
Tiền Hựu kéo mẹ mình từ phòng bếp i ra, "Mẹ, mẹ để cho anh ấy làm đi, anh ấy sẽ nấu cơm! mẹ mau tới phòng khách, chúng ta cùng nhau xem ti vi thôi."
"Ai, được rồi được rồi." Mẹ Tiền cười cởi tạp dề, ai ngờ quay người lại, phát hiện trong phòng khách có thêm con chó!
"Ai nha, chó này từ đâu tới?" Nhìn con chó màu bạc có sọc đen trên sàn nhà, mẹ Tiền sợ hết hồn.
Ngược lại ba Tiền rất vui vẻ, đưa tay xoa đầu con chó, Tiền Hựu vội vàng giải thích, "Nó là vật nuôi nhà Đông Lang, nhưng ngoan lắm..., chúng con dẫn nó tới đây chơi."
Mẹ Tiền lo liệu trong nhà nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng nuôi con vật gì, cũng không phải là bà không thích, chẳng qua là cảm thấy nuôi một con gái cũng đủ mệt mỏi, nào còn dư thừa tinh lực nuôi thú cưng. Vì vậy hiện tại, bà theo phản xạ nhăn đầu lông mày, "Ai nha, không phải đứa bé Đông Lang có công việc vô cùng bận rộn sao? Vậy có thể nuôi nó sao?"
"Nuôi được mà, mẹ, con chó này rất nghe lời, không có cần người khác quan tâm chút nào." Ánh mắt Tiền Hựu lóe sáng, vội vàng biểu diễn cho mẹ xem, "Mẹ xem, con khiến nó làm mấy động tác."
Sau đó cô ngồi bẹp xuống đất chỗ chó, ý bảo nó theo thứ tự làm"Bắt tay", "Nằm vật xuống" , "Nhảy" , "Cầm thứ này".
Mẹ Tiền nhìn một chút, cũng không nhịn được vui vẻ, "Thật đúng là nghe lời! Con sai nó lấy cái gì liền lấy cái đó, con chó này cũng quá thông minh!"
"Đúng không đúng không." Tiền Hựu lôi kéo mẹ ngồi xuống ghế sofa , "Đều là Đông Lang huấn luyện được, cho đầu rất ưa thích anh ấy. Mẹ, không phải mẹ ghét chó sao, mẹ xem mắt nó to, rất đáng yêu nha."
Mẹ Tiền thở dài, "Không ghét, ta chỉ là lo lắng các con nuôi nó làm trễ công việc mà thôi. Chỉ là, con cũng lớn, ta không giống như khi còn bé phải quản con...nếu con muốn ở cùng Đông Lang cùng nhau nuôi nó, thì cứ theo ý các con. Nhưng mà các con đã nuôi, sẽ phải phụ trách với nó, biết không?"
"Vâng!" Mẹ dễ dàng tiếp nhận con chó như vậy, Tiền Hựu cực kỳ kích động, cô bắt đầu hành động bước thứ hai"Ngấm ngầm khiến ba mẹ tiếp nhận bạn trai là người sói", cô mở ti vi, đúng lúc có một kênh ang phát phim phóng sự về loài sói, vì vậy cô liền lôi kéo cha mẹ cùng nhau xem.
Mà con chó ngồi chồm hổm dưới đất thấy nhiệm vụ bản thân hoàn thành không kém lắm, liền đứng dậy đi tới phòng bếp, nâng chân sau đóng cửa lại, sau đó vặn cổ, nhỏ giọng kêu với Đông Lang đang thái đồ ăn: "NGAO...OOO ô ô."
Đông Lang cũng không quay đầu lại, "Không được, cậu không thể đi, cậu phải lấy hình chó ở lại đây cả đêm, đây là trừng phạt do cậu và em gãi mình đã công kích Tiền Hựu."
". . . . . . Gâu!" Khẳng biến thân thành chó trợn mắt nhìn Đông Lang một cái, sau đó chợt nhảy lên bếp lò, ngậm một miếng thịt tươi ngon, sau đó liền chạy trốn ra ngoài.
Đông Lang cũng không quản anh cậu ta, tiếp tục nấu cơm, mà, Khẳng ngậm thịt trở lại phòng khách, liền an tĩnh bên cạnh bàn ăn ăn.
Trên ti vi đang chiếu tộc đàn sói hoang như vậy làm sao tìm được đồ ăn trong mùa đông, bởi vì mùa đông con mồi thưa thớt, mỗi một lần bọn chúng tiến công cũng phải dùng hết toàn lực, mẹ Tiền xem hình ảnh có chút tàn nhẫn trên ti vi, lại nghiêng đầu nhìn con chó đang ăn thịt, không khỏi cảm thán, "Vẫn là chó khá hơn một chút, sói cũng quá dữ tợn, con nhìn răng chúng xem, dài hơn bén nhọn hơn nhiều!"
Trong lòng Tiền Hựu thầm nói không ổn, đang muốn giải thích, ba Tiền lại nói chuyện thay cô trước, "Bà xã, cũng không thể nói như vậy, bọn chúng cũng là vì sinh tồn. Còn có, sói vừa đẹp, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, lúc tôi còn nhỏ còn thường nằm mơ có thể nuôi sói đấy ha ha."
Tiền Hựu nghĩ ở trong lòng, giấc mơ này con sẽ giúp cha thực hiện!
Mẹ Tiền liếc chồng mình một cái, "Sói là có thể làm vật nuôi sao? Ông đấy, lớn tuổi còn ý nghĩ kỳ lạ, không chỉ có như thế, còn đem tính tình này di truyền cho con gái bảo bối chúng ta."
"Hồn nhiên thật tốt, hồn nhiên khiến lòng người càng thêm trẻ, đúng không con gái?" Ba Tiền lập tức hướng tìm kiếm trợ giúp từ con gái.
Tiền Hựu vội vàng gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, mẹ, ngươi mẹ ở cùng hai người hồn nhiên, có phải cảm thấy cuộc sống đặc biệt vui vẻ hay không?"
Mẹ Tiền nhéo lỗ mũi con gái, cười mắng, "Ta vui vẻ cái gì, cũng biết làm nũng với ta!"
Tiền Hựu áp vào trong ngực mẹ cười lên, người một nhà hoà thuận vui vẻ, đeuf chui vào mắt Khẳng ngồi bên cạnh.
Chẳng biết lúc nào, miếng thịt ngọn trong miệng anh ta đã rới xuống đất, anh ta chỉ là ngây ngốc nhìn gia đình loài người trước mắt, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp vừa chua xót.
Thì ra đây chính là dáng vẻ gia đình loài người sao? Giống như không có kinh khủng như anh ta tưởng tượng trước kia vậy. Mặc dù gia đinhg dù người sói cũng không thiếu ấm áp, nhưng bởi vì chịu khống chế bởi ánh trăng, nên mỗi trăng rằm, đối với gia đình người sói mà nói đều không òn cách nào. Chịu đã nhớ không rõ có bao nhiêu lần, sau khi anh ta biến thân tỉnh dậy phát hiện, đồ dùng cả nhà bọn họ trong lúc vô ý thức bị hủy sạch sẽ. Sau lại vì để tránh cho tình huống như thế, rất nhiều người sói lựa chọn đén gần trăng tròn đi tới rừng rậm lân cận tránh né.
Dĩ nhiên cũng không có thiếu người sói, bọn họ không bỏ được cuộc sống của con người, vì vậy phải cố gắng học tập khống chế lúc biến thân đầy tháng, Đông Lang chính là một người trong số đó.
Khẳng không thể nói hai chủng loại này ai đúng ai sai, bởi vì người sói vốn chính là chủng tộc tạo ra bởi loài người và Lang yêu, nhưng bây giờ anh ta mới hiểu được, anh ta càng muốn cuộc sống gì.
Anh muốn một gia đình giống như Tiền Hựu tràn đầy hạnh phúc. Chỉ là, bởi vì quá khứ anh ta có thành kiến với loài người, cho nên căn bản không có nỗ lực. Không biết hiện tại bắt đầu cố gắng, còn còn có được hay không?
Khẳng nằm trên mặt đất khổ tư suy tưởng, Tiền Hựu và cha mẹ hàn huyên một lát, phát hiện con chó bên cạnh nản lòng, dáng vẻ nản chí, cô đi tới xoa xoa đầu nó, "Làm sao vậy, thịt ăn không ngon sao?"
Khẳng nâng đôi mắt màu tím nhìn cô một cái, dùng lỗ mũi hừ một tiếng, nghiêng đầu qua một bên.
Tiền Hựu đang muốn hỏi rốt cuộc thì anh ta bị sao, Đông Lang liền đồ món ăn từ phòng bếp ra ngoài, "Không cần phải để ý đến nó, tới dùng cơm đi."
"Ai nha, tiểu Đông, đây là con làm sao?" Mẹ Tiền nhìn thấy món ăn trong tay Đông Lang màu sắc hấp dẫn, liên tiếp tán dương, giúp đỡ anh bưng đồ ăn lên trên bàn ăn, Tiền Hựu và ba cũng đi qua giúp một tay, ba Tiền rất nhanh bị bà xã châm chọc, "Ông nhìn người ta một chút đi, nhìn lại ông một chút đi, đã nhiều năm như vậy đến thái măng tây cũng không biết!"
Ba Tiền vội vàng nghiêm túc nói xin lỗi, tiến tới vỗ vỗ bả vai Đông Lang, "Nếu về sau con rảnh thì dạy ta một chút, ta muốn để cho mẹ vợ con dạy ta, bà ấy lại chê ta ngốc."
Đông Lang mỉm cười nói: "Không thành vấn đề."
Người một nhà vây quây quần ở bên cạnh bàn ăn, hoà thuận vui vẻ ăn cơm, Tiền Hựu còn đặc biệt chuẩn bị cho Khẳng một bàn thức ăn. Thái động Đông Lang ở trên bàn cơm vừa thỏa đáng, cũng không khiến ba Tiền và mẹ Tiền cảm thấy lạnh nhạt, ngược lại có loại cảm giác gió xuân hòa hợp .
Nhưng ngay cả như vậy, mẹ Tiền vẫn không nhịn được nói: "Tiểu Đông, ta và ba con bé cũng biết con mở công ty, tương đối bận rộn, cái này chúng ta nên hiểu. Nhưng mà, con gái của ta lại đặc biệt thích nghĩ bậy, ta muốn con, về sau chăm sóc nó nhiều hơn, được không?"
Đông Lang lập tức để đũa xuống, gật đầu, "Dì, con hiểu rồi. Thật xin lỗi, đoạn thời gian trước không chăm sóc cô ấy thật tốt, về sau con tuyệt đối không làm cho cô ấy khổ sở đau lòng, con sẽ ở đây cam đoan với mọi người."
Ba Tiền uống một hớp rượu, gật đầu nói: "Ta thấy tiểu Đông là một người đáng tin."
Mẹ Tiền trầm ngâm chốc lát, gật đầu một cái, tiếp theo chợt đứng dậy đi vào phòng ngủ, rất nhanh cầm một cái hộp trở lại, Tiền Hựu không giải thích được, hỏi: "Mẹ, đây là cái gì vậy?"
Mẹ Tiền đưa cái hộp tới tay Đông Lang nói: "Đây là lúc kết hôn ta và ba Tiền hựu kết hôn, ông ấy mua cho ta một hoa tai vàng, mặc dù đối với kiến thức của con mà nói có thể không coi vào đâu, nhưng mà khi đó chúng ta đã ước định cẩn thận, về sau muốn đưa một nửa cho con chúng ta, hiện tại ta đưa nó cho con, vợ con là Tiền Hựu, chúng ta cũng giao cho con."
Đông Lang ngớ ngẩn, hốc mắt dần dần đỏ lên, anh run rẩy nhận lấy cái hộp kia, nói: "Dì, đây là tặng tốt nhất đời này con nhận được. Cám ơn mọi người đã đồng ý coi con như người một nhà."
Mẹ Tiền cười nói: "Nói gì vậy, dĩ nhiên chúng ta coi con là người một nhà."
Đông Lang gật đầu lia lịa, vươn tay day day ấn đường, hình như muốn thu lệ nóng trở về.
Tiền Hựu xoa xoa đầu của anh, "Được rồi, muốn ăn cái gì, em gắp cho anh?"
Nửa giờ sau, bữa ăn tối kết thúc, ba Tiền và mẹ Tiền có thói quen sau bữa cơm chiều thì đi ra ngoài tản bộ, vì vậy trong nhà chỉ còn lại Tiền Hựu Đông Lang, còn có Khẳng.
Đông Lang đứng ở bên cạnh bồn rửa bát, Tiền Hựu ông lấy anh từ phía sau, nghe được anh nói: "Trong lòng em cảm thấy càng ngày càng áy náy. Em thật sự nghĩ bây giờ sẽ nói mọi chuyện cho bọn họ."
Tiền Hựu khẽ thở dài một cái, "Em hiểu, nhưng mà vẫn chờ một chút đi, gần đây trong khoảng thời gian này em sẽ khiến bọn họ hiểu thêm kiến thức về người sói."
Đông Lang bắt được tay cô hôn một cái, "Tiểu Hữu, em thật tốt."
"Anh cũng rất tốt!"
Khẳng canh giữ ở cửa nhìn hai người này như keo sơn, trừng mắt, chợt biến trở về hình người, "Mầy người đủ chưa, cơm tối tôi sắp ói! Không phải nên đi gặp cha mẹ Đông Lang sao? Tại sao không thấy mọi người nói tới chuyện này!"
Tiền Hựu há to mồm, "Đúng nhà! Em...em quên mất, vé máy bay cũng đã đặt, ai nha, em phải đi xuống lầu tìm ba mẹ -- oa! Anh...anh mặc quần áo vào đi!"
Đông Lang quay đầu lại lạnh lùng trợn mắt nhìn Khẳng một cái, một tay đẩy anh ta ra ngoài cửa, "Biến trở về!"
Ngoài cửa truyền đến mấy tiếng chó sủa tức giận.
Hơn 20 phút sau ba mẹ Tiền Hựu trở lại, lúc này Tiền Hựu mới vội vàng đem chuyện cô muốn cùng Đông Lang ra khỏi nước đi gặp cha mẹ chồng tương lai, mẹ Tiền kinh ngạc nói: "Ngày kia đã đi? Vé máy bay cũng mua xong rồi? Tại sao con nhà đầu con không chịu nói sớm?"
Tiền Hựu áy náy rũ đầu xuống, "Con. . . . . . Con quên."
Mẹ tiền quở trách: "Cả ngày lẫn đêm chỉ biết có ăn thôi, cùng với xem ti vi! Ai nha, ta đây cũng không kịp chuẩn bị quà tặng cho thông gia."
Đông Lang vội vàng nói: "Không cần đâu di, nhà chúng con không không chú ý cái này, Tiền Hựu tới là cha mẹ con đã rất vui vẻ rồi."
"Vậy không được, nhất định phải chuẩn bị, cũng may ngày mai còn có một ngày ngày, ta và ba con bé đi mua quà tặng, tiểu Đông, nhất định con phải mang quà tặng cho cha mẹ con!"
Đông Lang chỉ có thể mỉm cười gật đầu, "Được ạ."
Vì vậy chiều ngày thứ ba, ba Tiền và mẹ Tiền chuẩn bị xong bao lớn bao nhỏ nhét vào trong ngực Tiền Hựu, lần đầu tiên Tiền Hựu ra khỏi nước, mẹ Tiền không khỏi có chút lo lắng, Đông Lang và ba Tiền an ủi bà hồi lâu, bà mới bằng lòng buông tay của con gái ra.
"Đến đó lập tức gọi điện thoại cho mẹ!" Qua cổng kiểm tra, mẹ Tiền ở sau lưng Tiền Hựu kêu.
Hai mắt Tiền Hựu có hơi hồng, gật đầu lia lịa, cho đến khi máy bay cất cánh tâm tình mới tốt hơn chút. Cô tựa vào trong ngực Đông Lang, nhỏ giọng hỏi anh về chuyện của cha mẹ. Trước cô chỉ biết cha mẹ Đông Lang đều là người sói, nhưng mà không rõ ràng lắm về tính tình bọn họ.
Đông Lang nghiêm túc nói: "Tính tình cha mẹ cũng bình thường, bình thường rất ôn hòa, cũng không có dáng vẻ gì, đối với ba mẹ em thì rất dễ thân cận, em không phải lo lắng."
Tiền Hựu ôm anh nói: "Cho nên lòng tốt của anh là do di truyền từ họ."
Đông cúi người hôn cô, chỗ ngồi sát vách lập tức truyền đến tiếng Khẳng tức giận, "Có thể yên tĩnh một lát không!"
Tiền Hựu nhỏ giọng lầm bầm, "Tại sao anh ta cũng muốn theo tới. . . . . ."
"Tôi về nhà thăm ba mẹ tôi, không được sao?" Khẳng lườm cô một cái.
Tiền Hựu lại gần bên tai Đông Lang nói: "Anh ta mang bộ dạng chó đáng yêu một chút, có phải hay không?"
Đông Lang rất là tán đồng gật đầu, "Máy bay hạ cánh sẽ để cho cậu ta biến trở về."
". . . . . ." Khẳng cắn răng nghiến lợi, "Đông Lang, máy bay hạ cánh anh và tôi đánh nhau một trận, lần này nhất định tôi sẽ thắng!"
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!