Full | Lùi trang 3 | Tiếp trang 5
Đứng ở trước trung tâm thương mại sang trọng, ngẩng đầu nhìn lên bảng chữ màu vàng, Ôn Ngọc Thanh bất đắc dĩ thở dài.
Cô bây giờ ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được. Ông bà Sở chỉ sợ cô con dâu trong tay chạy mất, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng đem cô buộc chặt bên người Sở Thiên Hàn, nói là để bồi dưỡng thêm tình cảm.
Bồi dưỡng? Hiện tại cô ước gì có người thứ ba đến phá hư đấy.
Không dám quay đầu lại, cô chắc chắn cha mẹ chồng sẽ nhìn theo cô đến lúc vào thang máy. Bọn họ thật rảnh rỗi, không thấy nhàm chán à? Chăn trâu thì để trâu tự ăn cỏ không phải là tốt hơn sao?
"Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?" Cô lễ tân cười ngọt ngào, thái độ rất dịu dàng.
Ôn Ngọc Thanh khẽ cười lại, "Tôi tìm Sở tổng ."
"Thật xin lỗi, xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Quay đầu lại nhìn một chút, hai ông bà Sở ở phía xa ngoắc ngoắc, nhân tiện giơ ống nhòm trong tay lên.
Ôn Ngọc Thanh cố gắng duy trì nụ cười, "Phiền cô nhắn lại, bên ngoài có Ôn Ngọc Thanh tìm." Nếu như có thể, cô muốn trở về nhà ngủ, nhưng không được ..., phía sau đoàn giám sát còn ở đây.
Cô lễ tân hồ nghi nhìn cô một chút. Ăn mặc rất bình dân, không phải hàng hiệu, trang điểm không quá đậm, không giống những cô gái thường ngày tới tìm tổng giám đốc. Nhưng nhìn cô có vẻ là người có nhân phẩm tốt, có lẽ nên nối máy cho cô ấy. Cô cầm điện thoại, bấm số nội bộ.
"Đây là phòng làm việc của tổng giám đốc, có chuyện gì?"
"Ở bên ngoài này có cô Ôn Ngọc Thanh tìm tổng giám đốc."
"Có hẹn trước không?" Thư ký riêng của tổng giám đốc cũng không phải là dễ dàng mà cho gặp.
Tiếp tân khó xử nhìn Ôn Ngọc Thanh.
Ôn Ngọc Thanh cũng không nghĩ là sẽ dễ dàng được gặp. Cô sớm biết kết quả sẽ là như vậy, nhưng không muốn lấy danh nghĩa vợ của tổng giám đốc làm giấy thông hành. "Tôi ở dưới này chờ."
Tiếp tân mang đến cho cô một ly nước lọc, nghi ngờ nhìn người đang vùi đầu vào gõ bàn phím. Cô tin tưởng trực giác của mình không sai, chắc chắn cô gái này cùng tổng giám đốc có quan hệ mật thiết, nhưng cô không nhớ rõ.
Cửa thang máy lúc này mở ra, một đôi nam nữ đi ra , cô gái thân mật kéo khuỷ tay người đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng .
Ánh mắt cô tiếp tân không tự chủ mà liếc về phía Ôn Ngọc Thanh. Cô ấy vẫn như cũ vùi đầu vào máy vi tính, dường như không phát hiện ra.
Sở Thiên Hàn cười tao nhã, mặc dù nụ cười không chút thật lòng.
"Khang tiểu thư, không cần thiết phải cùng nhau ăn cơm ." Cho dù từ chối người khác, anh cũng dùng cách nói khôn khéo.
"Sở tổng, đừng khách khí, chúng ta mới vừa ký hợp đồng lớn như vậy, cũng nên cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng mới phải."
"Chỉ có chúng ta ăn mừng có vẻ hơi buồn tẻ." Anh lắc đầu cười.
"Em không nghĩ là bọn họ muốn theo chúng ta ăn cơm, cùng ông chủ của mình đi ăn, đại khái sẽ khiến bọn họ không thoải mái, tiêu hóa không được." Khuôn mặt xinh đẹp hiện ra tình ý, bướng bỉnh ôm chặt tay Sở Thiên Hàn không buông.
Anh gật đầu, "Cũng đúng, chỉ là chúng ta vẫn không thể cùng nhau ăn cơm." Nhìn thấy bên trong đại sảnh bóng dáng quen thuộc, môi của anh không tự chủ được cong lên.
“Sao lại như vậy? Em đã hỏi thư ký của anh rồi, anh ta nói buổi trưa anh không có hẹn." Cô hoài nghi nhìn anh.
Sở Thiên Hàn cười, thầm than trong lòng. Cô gái này quả nhiên rất cẩn thận. “Bởi vì tôi cũng không nghĩ cô ấy sẽ đến." Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn về một người nào đó đang ngồi ở một góc của đại sảnh.
"Ai cơ?" Khang Nhạc Di lập tức cảnh giác nhìn bốn phía. Bất kể thế nào cô cũng sẽ không buông tha người đàn ông này. Dù sao từ gia thế bối cảnh đến tướng mạo tài hoa, anh đều là lựa chọn tốt nhất, xứng đôi với cô nhất, cũng là "Bia đỡ đạn" tốt nhất.
Trên mặt Sở Thiên Hàn nở nụ cười rực rỡ, trong mắt lộ ra ý cười. Anh rất vui khi nhìn thấy Ôn Ngọc Thanh ở Sở thị, có phải thể hiện, cô quyết định bắt lấy con rùa vàng là anh?
"Vẫn chỉ thích uống nước lọc à? Như vậy sẽ làm mọi người hiểu lầm Sở thị chúng ta quá mức keo kiệt mất?" Anh bước tới, hài hước nói.
Ngón tay đang lướt trên bàn phím bỗng đánh sai chữ, Ôn Ngọc Thanh ngẩng đầu.
"Cô ấy là ai, Sở. . . . . ." Ánh mắt Khang Nhạc Di cùng Ôn Ngọc Thanh giao nhau, câu hỏi thăm dừng lại, mắt bỗng dưng trợn tròn.
Là cô ấy! Lại là cô ấy!
Sở Thiên Hàn kéo Ôn Ngọc Thanh, cho cô một cái ôm nhiệt tình, vui vẻ mà nói: "Thế nào, nhớ anh? Đến công ty để gặp anh à?"
Cô không có tâm trạng phản bác lại Sở Thiên Hàn tự cho là đúng. Trong nháy mắt khuôn mặt Khang Nhạc Di thay đổi liên tục, thoáng ngạc nhiên.
Thượng đế đúng là giỏi trêu đùa con người.
"Ngọc Thanh. . . . . . Ôn Ngọc Thanh, sao lại là em."
Sở Thiên Hàn kinh ngạc nhìn sự hỗn loạn trước mắt, Khang Nhạc Di sau khi nhìn thấy Ôn Ngọc Thanh thái độ liền thay đổi 180 độ, giọng nghẹn ngào, thét chói tai, giương nanh múa vuốt.
"Ôn Ngọc Thanh, những năm qua em trốn đến nơi nào,khiến chị tìm thật khổ cực." biểu hiện trên gương mặt Khang Nhạc Di là tức giận, nhưng đáy mắt xẹt qua tia mừng như điên.
Ôn Ngọc Thanh lễ phép gật đầu, "Em không đi đâu cả, thật ngại khiến chị phải khổ cực đi tìm như vậy."
" Em tưởng rằng cướp cậu trai chị, tránh không gặp mặt để quên chuyện đó sao?" Khang Nhạc Di giơ chân, khổ cực duy trì hình tượng người đẹp nhưng bây giờ lại biến mất, không còn tồn tại.
Sở Thiên Hàn ôm chặt, khiến Ôn Ngọc Thanh bị đau vùng vẫy một cái, ánh mắt anh xuất hiện tín hiệu nguy hiểm, "Em cướp cậu trai của người khác?" Quan trọng là cô không cướp mình, điều này khiến anh thật sự rất ghen ghét.
"Không có." Ôn Ngọc Thanh tức giận nhìn chằm chằm Khang Nhạc Di chỉ sợ thiên hạ không loạn.
"Em còn không thừa nhận, Dương Kiện rõ ràng bởi vì bị tổn thương mới đi nước ngoài, anh ta hàng năm còn hỏi thăm tin tức của em, em đúng là không có lương tâm." Khang Nhạc Di vì một tên đàn ông mà bất bình hét to.
Sở Thiên Hàn nhìn người trong ngực, không muốn tin cô từng có cậu trai, làm anh cảm thấy địa vị của mình rớt xuống không phanh.
Ôn Ngọc Thanh thực sự rất thất vọng, "Khang học tỷ, thật đáng tiếc không nói cho chị, lương tâm của em ở N năm trước liền cho chó ăn rồi."
Sở Thiên Hàn bật cười. Anh đột nhiên phát hiện Ôn Ngọc Thanh trừ lúc đối mặt với mình tay chân luống cuống, đối mặt với người ta thì cô tỉnh táo làm người ta kính nể, có chuyện xảy ra đều không thể khiến khuôn mặt thất sắc, ngược lại có thể thong dong ứng đối đâu vào đấy.
"Ngọc Thanh, em như vậy quá máu lạnh rồi, chị không tính toán chuyện cũ, muốn cùng em tiêu tan hiềm khích lúc trước, em lại dùng lời lạnh nhạt đó nói chuyện với chị?"
"Sự thật chính là giữa chúng ta không có thù cũ, chị biểu diễn khoa trương như vậy em một chút cũng cười không nổi." Cô lấy ánh mắt cảnh cáo chị ta phải có chừng có mực.
"Sở tổng, anh cùng Ôn học muội là quan hệ như thế nào?" Khang Nhạc Di rốt cuộc phát hiện từ lúc bắt đầu đến cuối cùng Ôn Ngọc Thanh đều bị Sở Thiên Hàn ôm ở trong ngực, ánh mắt ghen tỵ rơi trên cánh tay của Sở Thiên Hàn.
"À quên giới thiệu, " Sở Thiên Hàn cười, giọng nói mang một ít khoe khoang, "Đây là bà xã của tôi."
Rầm!
Khang Nhạc Di tốc độ như tên lửa xông tới, mạnh mẽ đẩy anh ra, ôm Ôn Ngọc Thanh thét lên, "Em thật sự lập gia đình, em lập gia đình. . . . . ." Cô rõ ràng nói mình sẽ không lấy chồng, đúng là gạt người!
Sở Thiên Hàn chau chặt chân mày, có chút không cách nào hiểu được hành động của Khang Nhạc Di. Hơn nữa —— Khang Nhạc Di có tật xấu sao? Vô luận nam nữ, cô ấy đều muốn nhiệt tình ôm như vậy sao? Ngọn lửa trong lòng nhanh chóng bốc lên, làm cho anh thiếu chút nữa xông lên kéo họ ra.
"Tại sao em lại không gả cho Dương Kiện?" Ánh mắt của Khang Nhạc Di như muốn kêu lên: cô gạt người!
"Giữ lại gả cho chị." Ôn Ngọc Thanh tránh tay của cô, kéo ra khoảng cách.
Bộ mặt cô ta như muốn khóc, "Ngọc Thanh, em làm tổn thương trái tim của chị rồi, chị cho là năm đó chị chán nản rời đi, em cùng Dương Kiện sẽ song túc song phi (như hình với bóng), sự thật chứng minh năm đó chị rút lui không có chút ý nghĩa nào."
Đưa tay vỗ vỗ cái trán, Ôn Ngọc Thanh cảm giác đầu mình sắp nổ tung. Một Sở Thiên Hàn đã đủ để cho cô buồn bực, hiện tại lại nhảy ra Khang Nhạc Di, Thượng Đế quả nhiên là quá rảnh rỗi.
"Sự thật chứng minh Dương học trưởng năm đó lựa chọn vô cùng chính xác, học tỷ tố chất thần kinh quá cá tính quả thật không thích hợp với anh ta." Ôn Ngọc Thanh đứng ở lập trường công bằng phát biểu cảm nghĩ.
Đôi môi Sở Thiên Hàn cong lên. Không thể không thừa nhận Ôn Ngọc Thanh nói chính xác, Khang Nhạc Di biểu hiện trước mắt mà nói, quả thật quá mức thần kinh rồi.
"Em còn nói không phải là em đoạt anh ta?" Khang Nhạc Di hét lớn, vẻ mặt kích động nhìn Ôn Ngọc Thanh, "Nếu không phải em xuất hiện, anh ta làm sao có thể cho rằng chị không thích hợp với anh ta?" Vốn là cô có thể bình thường yêu, kết hôn rồi sinh con, là Ôn Ngọc Thanh xuất hiện đã phá vỡ tất cả.
Ôn Ngọc Thanh vô lực vỗ trán, có loại cảm giác bị thất bại, "Coi như không có sự xuất hiện của em, học trưởng một ngày nào đó cũng sẽ phát hiện chị không thích hợp với anh ấy. Em chỉ là tương đối xui xẻo biến thành ngòi nổ." Giấy không gói được lửa, vì sao Khang Nhạc Di vẫn cắn cô không chịu buông tha?
Sở Thiên Hàn đem Ôn Ngọc Thanh ôm vào lòng, mỉm cười hỏi: "Buổi trưa muốn ăn cái gì?"
Cô buồn buồn nói: "Em muốn ăn một mình." Trải qua cuộc cãi vã, chỉ sợ hai tháng sau cô nhất định phải rời đi, ai! Chuyện còn đi tới bước này.
"Sở tổng, không bằng chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi, coi như ăn mừng Sở tổng tân hôn." Khang Nhạc Di hăng hái bừng bừng đề nghị.
Sở Thiên Hàn như có suy nghĩ quét tới một cái, mỉm cười gật đầu, "Cũng tốt."
Ôn Ngọc Thanh lặng lẽ đi ngang qua Khang Nhạc Di, làm như không thấy, vui vẻ tiến thẳng lên khoác tay Sở Thiên Hàn, giống như cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Trên đời này đúng là cái quái gì cũng có thể xảy ra, lại có người khi người thứ ba tới cực kỳ cao hứng, có thể mặt không đổi sắc đi ăn chung với cô ta.
Vợ của tổng giám đốc Sở thị làm cho người ta kính nể..
Khang Nhạc Di dính trên người Sở Thiên Hàn, thỉnh thoảng làm nũng, hoàn toàn không quan tâm sẽ làm người trong nhà hàng chú ý.
Sở Thiên Hàn vẫn bảo trì mỉm cười, thậm chí còn rất săn sóc ngồi ở đối diện gắp thức ăn cho bà xã, thỉnh thoảng hỏi thăm có ngon miệng không.
Bất luận kẻ nào gặp phải trường hợp kỳ lạ như vậy cũng không nhịn được mà nhìn lâu một chút.
Vợ, tình nhân? Người phụ nữ này hình như là người vợ hợp pháp? Đáp án mọi người tự trong lòng hiểu rõ. Loại chuyện này bỏ qua thì thật đáng tiếc.
Tờ báo chiều hôm đó đăng hình bọn họ ở nhà hàng, Ôn Ngọc Thanh không chút bất ngờ, cô đã sớm dự đoán được, lần gặp phải Khang Nhạc Di quả nhiên đã gây thêm phiền toái cho cô.
"Ngọc Thanh, Khang tiểu thư rất ăn ảnh a." Sở Thiên Bích nhìn hình trên báo rồi bình luận." Đứng chung một chỗ với anh trai quả thật rất xứng đôi."
Ôn Ngọc Thanh hớp một ngụm trà xanh, chuyên chú nhìn tập bản thảo trên tay. Có chút nhàm chán, hoàn toàn xem nhẹ Sở Thiên Bích .
"Ngọc Thanh, một chút dấm chị đều không ăn sao?" Sở Thiên Bích thất vọng nhìn người chị dâu hoàn toàn bình thản .
Ôn Ngọc Thanh liếc cô một cái khó hiểu, khẩu khí chắc chắn trả lời, "Không cần thiết phải ghen." Ăn dấm ai cũng có thể, nhưng là Khang Nhạc Di này hoàn toàn không cần thiết.
"Con dâu, con biểu hiện rất bình tĩnh nha, Thiên Hàn có phải rất thất vọng không?" Mẹ Sở khâm phục nhìn con dâu.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, cô trả lời, "Lúc đó anh ấy rất hưởng thụ." Phải hình dung như vậy, nụ cười trên mặt từ đầu tới cuối không có hòa tan, không phải là hưởng thụ thì thật sự không biết nên dùng từ gì để hình dung .
"Con cứ như vậy nhìn bọn họ ở trước mặt anh anh em em?" Ba Sở gương mặt khó có thể tin. Con dâu nhà ông có phải là một phụ nữ bình thường không? Bất kỳ người phụ nữ nào gặp tình huống như vậy đã sớm tạt một chén nước rồi.
"Lúc ấy quả thật không biết nên phản ứng ra sao, cho nên coi như cái gì cũng không thấy." Ôn Ngọc Thanh tiếp tục lật giấy nhìn xuống, cũng không muốn giải thích quá nhiều. Có một số việc trong lòng mình hiểu là tốt rồi, người ngoài vĩnh viễn sẽ không hiểu.
Nhà họ Sở hai người liếc nhau một cái, lần nữa chắc chắn cô gái trước mắt này tuyệt đối là thích hợp nhất với đứa con nhà mình. Con trai cá tính kỳ quái, hợp với tính tình quái dị của con dâu, quả thực quá tuyệt.
Hình ảnh rất ấm áp, cha mẹ, vợ và em gái hài hòa ngồi quanh bàn cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, uống trà đọc báo. Đây chính là cảnh mà Sở Thiên Hàn vào cửa đã thấy, anh không tự chủ được lộ ra nụ cười ấm áp. Anh thích hình ảnh như vậy, đây là điều mà nhiều năm qua anh vẫn tìm kiếm, không nghĩ tới có một ngày trở thành hiện thực. Khi còn bé cha mẹ hàng năm đi du lịch bên ngoài, sau khi trưởng thành càng ít gặp mặt. Bản thân thì bận tạo lập sự nghiệp, thời gian ở cùng em gái cũng có hạn, người một nhà khó có được cơ hội tề tụ một chỗ, lúc này mọi người cùng ngồi lại trò chuyện, khung cảnh ấm áp chưa từng có. Mà cô, làm vợ của anh là được rồi.
"Ba mẹ, còn chưa ngủ à?"
"Chúng ta chưa buồn ngủ." Ba Sở trả lời, sau đó vung tờ báo, "Con mới cưới vợ, sao lại có thể ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt như thế ? Ở trước mặt vợ, cũng không muốn giải thích một chút sao?"
Sở Thiên Hàn đi tới bên cạnh Ôn Ngọc Thanh, cúi đầu cho cô một cái hôn, "Bà xã, tâm tình không tệ ."
Cô không được tự nhiên nhích người, kéo ra một nụ cười, "Rất tốt."
Đón nhận ánh mắt hứng thú của cha mẹ, Sở Thiên Hàn cười, "Vợ con một chút cũng không để ý, còn cần con giải thích sao?" Mặc dù rất không hài lòng cô không có một chút biểu hiện ghen tuông, nhưng trực giác nói cho anh biết, cô chỉ cho là không cần thiết ăn dấm với Khang Nhạc Di, cho nên tâm tình của anh cũng không quá tệ.
Mẹ Sở thành khẩn nói: "Thiên Hàn, con không được vì có vợ tin tưởng, liền không cố kỵ gì a, con phải biết, vợ tin tưởng không có nghĩa là con có thể tùy ý làm bậy."
Sở Thiên Hàn ngồi bên cạnh Ôn Ngọc Thanh, vô cùng tự nhiên ôm vai cô, giống như một cặp vợ chồng lâu năm.
"Con hiểu rõ rồi, lần tới sẽ chú ý."
Sở Thiên Bích lầu bầu, "Một chút thành ý cũng không có."
Ôn Ngọc Thanh cười khẽ. Sở đại công tử thật là quá qua quít, cả Thiên Bích cũng nghe ra anh ta không thành thật.
Sở Thiên Hàn kề sát tai Ôn Ngọc Thanh, nói nhỏ: "Cười đã chưa?" Anh yêu cực kỳ dáng vẻ cô thoải mái tự tại, so với vẻ mặt đề phòng càng thêm hấp dẫn anh.
Ôn Ngọc Thanh thân thể lập tức căng thẳng, vành tai không tự chủ được nóng lên, ánh mắt dừng lại ở trên sách, một chữ cũng không vào đầu. Sự uy hiếp của anh quá lớn.
Cảm giác được cô cứng ngắc, bờ môi nhếch lên, Sở Thiên Hàn hứng thú nhìn người trong ngực. Cô lại không được tự nhiên rồi, còn cố tình duy trì vẻ mặt bình tĩnh, loại cá tính trong ngoài không đồng nhất này, quả thật đáng bội phục.
"Khụ khụ. . . . . ." Ba Sở ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở con trai đây là phòng khách, không nên xuất hiện hành động giới hạn người xem, phải chú ý ở đây còn có một phụ nữ chưa lập gia đình.
"Con đi tắm , mọi người tiếp tục nói chuyện đi." Sở Thiên Hàn tốt bụng bỏ qua cho Ôn Ngọc Thanh, để cho cô thở.
"Anh hôm nay tâm tình không tệ." Sở Thiên Bích như có suy nghĩ nhìn hướng cầu thang. Thật lâu rồi không thấy anh trai cười vui vẻ như vậy , so với nụ cười bình thường không giống..
Mẹ Sở mỉm cười liếc mắt nhìn người đang vùi đầu vào sách, "Bởi vì chị dâu con cho nó lòng tin." Trên thế giới này tin tưởng là điều quý giá nhất ,chỉ có người yêu thật sự mới có thể đem lại, mà con trai bà vô cùng may mắn.
"Ngọc Thanh, em biết ngay, chị làm chị dâu em là thích hợp nhất." Sở Thiên Bích vui vẻ ôm cậu tốt, khoa trương hôn cô một cái.
Ôn Ngọc Thanh cười đẩy cô ra, "Thời tiết rất nóng, không cần sưởi ấm."
Sở Thiên Bích bất mãn kháng nghị, "Nè, vừa rồi anh ôm chị, sao chị lại không lên tiếng?" Đối xử bất công, cô muốn kháng nghị.
Động tác lật sách của Ôn Ngọc Thanh dừng lại, cười cười, cái gì cũng không nói. Có đôi khi im lặng mới là đáp án tốt nhất.
Mẹ Sở cười nói: "Ngốc, anh trai và con dĩ nhiên không giống nhau." Giữa vợ chồng thân mật là rất bình thường.
Ôn Ngọc Thanh trong lòng cười khổ. Cô tuyệt không thích thân mật với Sở Thiên Hàn, chẳng qua là ngại thân phận trước mắt, cô không thể từ chối, huống chi mỗi lần Sở Thiên Hàn đến gần cũng làm cho cô tâm phiền ý loạn, không giải thích được liền mất đi tự chủ. Cô ghét loại cảm giác này, vô cùng ghét, cô có thói quen nắm giữ tất cả trong tay, mà Sở Thiên Hàn lại dễ dàng nắm giữ tâm tình của cô, đây không phải là chuyện tốt.
Buồn khổ trong lòng lặng lẽ dâng lên.
Kim đồng hồ chỉ hai giờ, trong phòng khách Nhà họ Sở bốn con con cú đêm vẫn tinh thần tỉnh táo làm việc của mình.
Mẹ Sở sáng ra lại coi phim truyền hình dài tập toàn là bi kịch, khóc không kìm nổi, cha Sở ở một bên chuyên cần đưa giấy lau, thuận tiện phục vụ nước trà.
Sở Thiên Bích ngồi ở bên cạnh xem tiểu thuyết, tác giả không khéo chính là Ôn Ngọc Thanh.
Ôn Ngọc Thanh chuyên tâm nhìn tập bản thảo trong tay, nghĩ cần bổ sung thêm nhiều kiến thức hơn , để khi viết tiểu thuyết có thêm nhiều ý tưởng.
"Con dâu, chuẩn bị bữa ăn khuya thôi." Cha Sở nhìn đồng hồ, đề nghị.
Ôn Ngọc Thanh gật đầu, để sách xuống, đi vào bếp, mặc dù tài nấu nướng của cô không tính là giỏi, nhưng so sánh với ba người không biết gì, quả thực là đầu bếp trình độ cao cấp.
Cảm giác có người ngồi xuống, Sở Thiên Bích vui vẻ nói: "Nhanh như vậy đã xong à, tốt lắm?"
"Anh!" Cô giật mình nhìn người mặc bộ đồ ngủ ngồi bên cạnh.
Sở Thiên Hàn nói: "nhìn thấy anh có cần giật mình như thế không?"
"Dĩ nhiên, bình thường lúc này anh đã ngủ ."
"Anh cũng đói bụng." Anh trả lời.
"Do một mình thì khó ngủ thôi." Sở Thiên Bích cười đến mập mờ.
"Mẹ, TV diễn đều là giả thôi, mẹ không cần mỗi lần xem đều lãng phí nước mắt, tổn thương thân thể." Sở Thiên Hàn không nhịn được nhắc nhở người mẹ đa sầu đa cảm của mình, thật không hiểu cái loại phim truyền hình đó xem có gì hay.
"Thật ra khóc đối với phụ nữ rất có ích, nước mắt có thể giúp cơ thể thải độc tố." Ôn Ngọc Thanh bưng bữa khuya từ bếp đi ra.
"Có thật không?" Sở Thiên Bích tò mò hỏi.
Cô gật đầu chắc chắn, "Dĩ nhiên, không tin thì chị tìm tài liệu cho xem."
"Tốt, tốt, đúng rồi, chị chuẩn bị món gì?"
"Canh trứng cùng bánh sô-đa."
"Quá đơn giản." Sở Thiên Bích không hài lòng bĩu môi.
Ôn Ngọc Thanh liếc cô một cái, "Không hài lòng thì đừng ăn, chị không ép."
"Em muốn ăn." Tay cô nhanh chóng cướp được một chén. Chậm nữa sẽ không còn, cha mẹ thực nhanh tay, hơn nữa anh trai là khách không mời mà đến cũng rất quá đáng, một chút cũng không đỏ mặt, lấy chén rõ ràng là của Ngọc Thanh ăn ngon lành.
Không sao cả, nhún nhún vai, Ôn Ngọc Thanh đi vào bếp, lại múc thêm một chén nữa mang ra ngoài.
Nhìn cô chọn chỗ ngồi cách mình xa nhất, Sở Thiên Hàn khẽ cười , không ý kiến, chậm rãi uống canh, hưởng thụ hương vị gia đình. Khó trách cha mẹ cùng em gái đêm khuya cũng muốn tụ tập tại phòng khách, người một nhà sống chung quả thật rất thoải mái. Cho dù làm chuyện của mình, nhưng biết người nhà đang ở bên cạnh, loại cảm giác an tâm đó nói không nên lời.
Nhìn nửa miếng bánh sô-đa vừa bị cắn, Ôn Ngọc Thanh ngạc nhiên, thất thần trong chốc lát. Tên vô lại trước mắt này thật sự là Sở Thiên Hàn sao?
"Ăn thật ngon." Ánh mắt nóng bỏng của anh rơi vào làn môi đỏ thắm của cô, đầy ẩn ý mà nói.
Mặt ửng hồng, Ôn Ngọc Thanh cố che giấu cúi đầu đọc sách. Anh ta lại trêu cô, cô càng lúc càng vô lực chống đỡ lại kiểu khiêu khích này, trái tim bất tri bất giác lệch khỏi quỹ đạo của lý trí.
"Bà xã, nên đi ngủ thôi." Anh rút sách trong tay cô, ánh mắt thành khẩn.
Cảm nhận được ánh mắt hứng thú của bố mẹ và Thiên Bích, Ôn Ngọc Thanh không được tự nhiên cười một tiếng, "Đã muộn rồi, ngày mai gặp lại."
"Ngày mai gặp." Bọn họ vui vẻ tạm biệt cô.
Bị anh ôm vào phòng ngủ, Ôn Ngọc Thanh quả thật nôn nóng tới cực điểm. Cô một chút cũng không muốn trở lại phòng ngủ.
"Em còn chưa buồn ngủ." Cô lúng ta lúng túng mà nói, ánh mắt không dám nhìn chiếc giường lớn kia.
Anh cười nhẹ , "Anh biết em không ngủ, hằng ngày lúc em đánh chữ , anh có thói quen muốn nghe tiếng gõ bàn phím mà thôi." Mới ngắn ngủi nửa tháng, anh đã có cái tật xấu này, khiến anh rất bất đắc dĩ.
Đáy lòng thở phào một hơi, Ôn Ngọc Thanh ngoan ngoãn lấy Laptop ra, leo lên giường.
Bàn tay ấm áp đặt lên hông của cô, lồng ngực nóng cháy dán lên, "Bà xã, em tính cho anh cấm dục sao?" Trên vành tai, trên cổ cô, từng nụ hôn nhẹ như lông vũ rơi xuống, quần áo nhanh chóng bị cởi ra.
Ôn Ngọc Thanh thấy mặt giống như bị thiêu cháy, thân thể cứng ngắc, một chút cử động cũng không dám, thậm chí cả hơi sức đẩy anh ra cũng không có, hoặc là sâu trong nội tâm cô vẫn luôn chờ đợi giờ khắc này.
"Em không ăn dấm, anh không vui, em không muốn xoa dịu một chút tâm hồn bị tổn thương của anh sao?" Anh đè cô dưới thân, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, ngón tay quấn lấy mái tóc dài của cô.
"Em thấy anh. . . . . rất hưởng thụ. . . . . ." Miệng khô khốc, Ôn Ngọc Thanh gần như không nghe thấy giọng mình.
Tà tà cười, anh cúi người ở bên tai cô nói nhỏ, "Anh hưởng thụ chính là phản ứng bình tĩnh này của em." Dáng vẻ tỉnh táo mà có chút luống cuống của cô trước mặt anh, làm anh rất vui vẻ, điều này chứng tỏ cô có quan tâm anh.
Cô ngạc nhiên nhìn anh.
Sở Thiên Hàn không cho cô giải thích bất cứ điều gì, tham lam hôn lên đôi môi đỏ mọng mà anh đã mơ tưởng từ lâu, tay cũng thăm dò xuống dưới. Anh đã nhịn đủ lâu rồi, tối nay anh nhất định phải có được cô, mà dường như cô cũng không quá kháng cự.
Đêm vẫn còn rất dài …….
Full | Lùi trang 3 | Tiếp trang 5
Chúc các bạn online vui vẻ !