Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6
Đầu óc từ từ tỉnh táo, ánh mắt tiêu cự dần rõ ràng, Ôn Ngọc Thanh ngồi ở đầu giường, vùi đầu giữa hai đầu gối, lòng tràn đầy hối hận.
Sao cô lại để mình đi tới tình trạng này? Nhìn trái tim của mình từng ngày từng chút rơi vào tay địch, cô cảm thấy khủng hoảng trước nay chưa từng có, điều duy nhất cô muốn bây giờ là giữ lại trái tim cho chính mình, cái gì cũng không cần, chỉ cần bảo vệ lòng mình. Đã từng nhìn mẹ đau khổ vùng vẫy, cha hành động điên cuồng. . . . . . Cô không cần yêu, không cần thương người khác, cũng không cần người khác yêu. Cho dù người kia là đối tượng cô từng thầm mến, bây giờ còn là chồng cô.
Vô dục vô cầu, bình thản im lặng sống cả đời là lý tưởng lớn nhất của cô. Nhưng, cái lý tưởng này hôm nay lại mọc cánh, bay khỏi cô càng lúc càng xa.
Bên trong phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại một mình cô, Sở Thiên Hàn đã đi làm, may mắn là không phải lúng túng đối mặt với anh ta.
Chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, hối tiếc cũng vô ích. Ôn Ngọc Thanh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, đem tất cả phiền não ném ra sau đầu, cô sẽ canh chừng cẩn thận trái tim mình, chỉ mong có thể giữ lại nó.
Nhẹ nhàng cử động, đau nhức lan tràn khắp thân thể, cô không nhịn được chau mày, cắn răng rời giường, vào phòng tắm rửa sạch sẽ, làm giảm bớt đau nhức.
Mặc một bộ đồ nhẹ nhàng xuống lầu, tính giải quyết cái bụng đói, lại không ngờ phát hiện trong nhà có khách.
Khang Nhạc Di đang ngồi ở phòng khách cười rất vui vẻ, ngồi bên cạnh ngoài cha mẹ chồng còn có Sở Thiên Bích, khi nhìn cô ánh mắt hiện rõ là họ rất đói, quả nhiên cũng mới ngủ dậy không lâu.
Ôn Ngọc Thanh hiểu ý liền đi vào bếp.
Khang Nhạc Di có chút ảm đạm, sau đó tinh thần nhanh chóng hăng hái, nhiệt tình tiếp tục cùng người nhà họ Sở nói chuyện.
Cô ấy thật đúng là không biết mệt. Nghe phía ngoài nói chuyện, Ôn Ngọc Thanh có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Vốn là muốn ăn một chút gì đó rồi trở lại phòng ngủ, dù sao tối hôm qua lượng vận động quá lớn, thể lực tiêu hao quá nhiều, thật sự không dư thừa tinh lực đi làm chuyện khác. Thế nhưng, gặp phải Khang Nhạc Di ở phòng khách, kế hoạch bị phá vỡ.
Cha mẹ ra phố, em chồng cũng đi ra ngoài, nhà họ Sở to như vậy trừ cô cùng khách cũng chỉ có mấy người giúp việc.
Ôn Ngọc Thanh lười biếng nằm trên salon, trong tay đang cầm một quyển quyển sách.
Khang Nhạc Di ngồi ở đối diện với cô, không qua đó ngồi. Hành động của Ôn Ngọc Thanh như vậy, rõ ràng chính là cự tuyệt cô.
"Ngọc Thanh, rốt cục em tính bỏ rơi chị bao lâu?" Sau nửa giờ yên lặng ở chung, cô ta không nhịn được phá vỡ sự yên lặng.
"Chị căn bản không nên đến." Ôn Ngọc Thanh lạnh lùng trả lời, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
"Tôi tìm em ba năm, ba năm đó, em đối xử với tôi như vậy?"
"Không ai bắt chị tìm."
"Chẳng lẽ em một chút cũng không thông cảm với tôi?" Khang Nhạc Di bị người mình thích tuyệt tình như thế, yêu người đồng giới không phải là lỗi của cô, sai là lúc trước không nhận ra mình đồng tính.
Ôn Ngọc Thanh cuối cùng từ trong sách ngẩng đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc, "Chị, vẫn là câu nói kia, em không thích phụ nữ."
“ Em từng nói sẽ không lấy chồng, nhưng vẫn lấy." Khang Nhạc Di tố cáo. Cô ấy nói với mình sẽ không lập gia đình, cô mới cho là cô ấy chỉ nhất thời không thể tiếp nhận đồng tính luyến ái, vậy thì tương lai mình còn có cơ hội, kết quả lúc gặp lại, cô ấy đã lấy chồng.
Vô lực thở dài, Ôn Ngọc Thanh nhức đầu mà nói: "Em lập gia đình cùng việc em có yêu phụ nữ hay không là hai việc khác nhau."
Khang Nhạc Di buồn bã nhìn cô, "Nhưng vì cái gì em chọn người tôi nhìn trúng?" Hiếm khi cô cuối cùng cũng nghĩ thông, cũng là bị cha bức hôn, quyết định tìm đàn ông để gả, hơn nữa cũng đúng lúc chọn được đối tượng, Ôn Ngọc Thanh lại lần nữa xuất hiện, lại dùng thân phận bà xã của người đó xuất hiện - đây quả thực giống như trò đùa của ông trời.
"Đại khái là chúng ta tương đối xui xẻo." Chỉ giải thích như vậy mới có thể làm cho bản thân dễ chịu hơn.
"Vậy tôi cũng quá xui xẻo rồi." Khang Nhạc Di bất bình. Năm đó nếu không phải Ôn Ngọc Thanh xuất hiện, cô cũng sẽ không phát hiện mình đồng tính, mà tại thời điểm cô chuẩn bị sửa lại cho đúng tính thì Ôn Ngọc Thanh lại xuất hiện, lần thứ hai hủy diệt kế hoạch của cuộc đời cô, cuộc đời cô hai lần đều bị hủy bởi cùng một người.
Ôn Ngọc Thanh liếc nhìn cô một cái, bất đắc dĩ thừa nhận, "Chị quả thật so với em xui xẻo hơn."
Khang Nhạc Di bỗng dưng khóc lớn.
Ôn Ngọc Thanh bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn trường hợp mất khống chế này. Khóc, đối với cô ấy mà nói có lẽ là một loại thổ lộ thôi. Ít nhất đó cũng là một loại hạnh phúc a, nhớ năm đó, lúc mẹ mất, cô ngay cả lệ cũng không chảy ra được. . . . . .
Hai người trong phòng khách, một đang chuyên tâm thương tiếc cuộc sống bất hạnh của mình, một đang cầm sách mắt lim dim.
Sở Thiên Hàn vội vã chạy về nhà, vào cửa liền thấy một bức tranh như vậy, rất —— kỳ lạ!
Do dự một chút, anh quyết định không quấy rầy Khang Nhạc Di đang thương tâm, rón rén tới bên người bà xã, đem áo khoác lên người cô . Không nghĩ tới động tác này làm người đang thiu thiu ngủ tỉnh dậy, Ôn Ngọc Thanh mở to mắt, hoang mang nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt.
"Sở Thiên Hàn?" Tại sao anh ta trở về?
"Bà xã, muốn ngủ thì trở về phòng ngủ đi, cần gì phải cố gắng?" Anh thương tiếc đem tóc cô kẹp lại.
"Có khách." Cô hồi phục lại tinh thần.
Khang Nhạc Di ngừng khóc, khóc cho Ôn Ngọc Thanh nhìn cùng khóc cho người khác nhìn tuyệt đối không giống nhau, nhất là trước mặt người đã cướp đi người cô yêu, cô càng không muốn cho anh ta thấy.
"Sở Thiên Hàn, bất kể anh đã lấy vợ hay chưa, tôi tuyệt đối không buông tha anh." Cố lấy ý chí chiến đấu, muốn khiêu chiến vận mệnh.
"Bịch" một tiếng, sách trong tay Ôn Ngọc Thanh rơi xuống đất, thần sắc quái dị nhìn ý chí chiến đấu của người kia, không nói gì.
Sở Thiên Hàn cười nói: "Vô cùng cảm tạ cô,chuyện này càng chắc canh sự hấp dẫn của tôi, có thể bị Khang tổng hâm mộ tôi rất vinh hạnh."
Người này da mặt thật dày ! Ôn Ngọc Thanh ở một bên âm thầm khinh bỉ.
"Chỉ có tôi tài mạo song toàn mới có tư cách ở bên người như anh." Khang Nhạc Di giọng nói chắc chắc làm người khác nghĩ rằng cô ấy mới đúng là con dâu nhà họ Sở.
Thì ra cao thủ chân chính ở chỗ này. Ôn Ngọc Thanh vô cùng xấu hổ.
Mặc dù hai người này so về tài sản, bối cảnh hay tướng mạo đều vô cùng xứng đôi, đứng chung một chỗ cũng thật xứng, nhưng có thể đừng coi trời bằng vung như vậy ? Nói dễ nghe là tự tin, khó nghe một chút chính là tự tin quá độ, tự cao tự đại.
"Theo lý thuyết thì đúng là như thế." Sở Thiên Hàn gật đầu phụ họa.
Trong lòng Ôn Ngọc Thanh lặng lẽ nhóm lên một ngọn lửa. Hai người này rất quá đáng, coi cô không tồn tại sao? Cho dù dáng dấp cô quả thật cách xinh đẹp một đoạn. . . . . . Được rồi, là kém rất nhiều đoạn, nhưng bọn họ có thể ngầm hiểu hay không?
"Em tốt nhất nên trông coi anh ta cho kỹ, nếu không anh ta ở bên ngoài ăn vụng, lúc đó em đừng kêu khóc với chị." Khang Nhạc Di khiêu khích .
Sở Thiên Hàn cười thoả mãn, "Khang tổng cứ yên tâm đi, tôi sẽ ở nhà ăn no rồi mới ra ngoài, sẽ không ở bên ngoài bụng đói ăn quàng."
Ánh mắt Khang Nhạc Di như dung nham xuyên thấu Ôn Ngọc Thanh, khiến mặt cô không khống chế được mà ửng hồng. Lời này của Sở Thiên Hàn quá rõ ràng rồi, anh ta không biết xấu hổ, cô thật ngượng ngùng.
"Đàn ông là loại động vật không chịu được trêu chọc."
Ôn Ngọc Thanh không tự chủ mà gật đầu phụ họa lời nói của Khang Nhạc Di. Nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, thật ra không sai, ít nhất trong tiểu thuyết của cô thường miêu tả như vậy.
"Em cũng biết rõ đúng không, nếu không em sẽ không đồng ý." Khang Nhạc Di biểu tình thoáng qua chút vui vẻ.
Tiếp thu ánh mắt chất vấn của Sở Thiên Hàn, Ôn Ngọc Thanh quyết định vẫn nên thức thời. Kết quả của anh hùng phần lớn đều thảm , không làm cũng được."Theo khoa học nghiên cứu, hormone phái nam phân bố tương đối tràn đầy, không cách nào khống chế tình dục là bình thường."
"Chị hiểu, dù sao Liễu Hạ Huệ cũng chỉ có một mà thôi." Khang Nhạc Di khinh bỉ quét qua nửa thân dưới của Sở Thiên Hàn.
Ôn Ngọc Thanh bị nghẹn một chút. Đúng vậy, bằng chứng về việc đàn ông có thể tự kiềm chế bản thân quá ít, ngay cả Liễu Hạ Huệ nay cũng bắt đầu bị người ta nghi ngờ. . . . . .
"Chị, vấn đề này ngay trước mặt người trong cuộc mà thảo luận có phải quá mức rồi không?" Ôn Ngọc Thanh len lén liếc nhìn Sở Thiên Hàn, cảm giác anh ta mặc dù đang cười, nhưng rất đáng sợ.
"Em lo lắng?" Khang Nhạc Di đánh chết cũng không buông.
Sở Thiên Hàn trong mắt lạnh thoáng qua, rất không hài lòng có người trắng trợn khích bác quan hệ vợ chồng bọn họ, nhưng bờ môi cười vẫn như cũ tao nhã ấm áp, "Đa tạ Khang tổng quan tâm đến tính phúc của vợ chồng chúng tôi, nhưng mà tôi thực sự cho là chuyện này không đáng để Khang tổng cố ý chạy đến nhà thảo luận, lại càng không đáng để cô kích động đến mức khóc nức nở."
Anh ta rốt cuộc không ngừng khoác áo da dê, dùng lời độc ác như vậy. Trực giác Ôn Ngọc Thanh cho là mình lách người tương đối khá, lặng lẽ từ trên ghế salon trợt xuống, từ từ động đậy thân thể, ý đồ bằng phương thức không ai để ý thoát khỏi chiến trường. Cô thật không nghĩ tham dự mặc cho một lúc có thể tiêu hao thể lực chiến đấu.
Sở Thiên Hàn lại không muốn để cho cô chạy đi, với tay tới liền đem cô ôm vào lòng, nhíu mày cười mà nói: "Bà xã, em định đi đâu?"
Cô cười gượng hai tiếng, "Em không muốn quấy rầy anh cùng chị ấy nói chuyện, mọi người có thể có vấn đề cần tán gẫu."
"Chúng ta không ở công ty, mà là ở trong nhà."
"Vậy thì đến công ty nói đi." Cô đề nghị, càng lúc càng cảm giác mình có khả năng làm vợ hiền.
"Anh từ công ty trở về không phải là sẽ quay lại, phía ngoài giao thông cũng không cho phép lãng phí thời gian."
"Vậy thì ở nhà nói đi, em pha cho mọi người ấm trà." Trái tim thở dài ba tiếng, cô chính là mệnh khổ a, trước mắt một nam một nữ này, mặt ngoài nhìn đều là Nhân Trung Long Phượng, nhưng tính tình đều xấu xa vô cùng, hết lần này tới lần khác cùng nhau đều có hứng thú với mình, thật không hiểu được nên kiêu ngạo sức quyến rũ của mình vô hạn hay là đi trong miếu cúi chào.
"Trên bàn trà còn chưa nguội." Sở Thiên Hàn hài hước nhìn biểu tình khó xử của cô, ánh mắt nhìn, liếc về áo ngủ của cô, cổ áo lộ ra một mảnh dâu tây, ánh mắt nóng lên, cảm giác toàn thân nhiệt lượng đều tập trung vào một điểm phía dưới.
Nhìn thất tron mắt anh đột nhiên hiện lên dục vọng, Ôn Ngọc Thanh bị dọa cho sợ đến tại chỗ, khuôn mặt thất sắc. Không phải đâu, anh ta giày vò một đêm nhanh như vậy liền khôi phục? Cô cảm giác phía trước đột nhiên một mảnh hắc ám.
"Thật ngại, em vào toilet." Người đang trong thời điểm khẩn cấp thường mất sự tỉnh táo, suy nghĩ của Ôn Ngọc Thanh vừa lóe lên trong đầu đã nói ra ngay cả mình cũng cảm thấy là lấy cớ.
Sở Thiên Hàn ra khỏi lộ ra nụ cười dung túng, buông tay để cho cô thuận lợi thoát thân.
Mặc dù khuôn mặt tươi cười, nhưng Khang Nhạc Di lại cảm thấy sống lưng lạnh cả người, cảnh giác nhìn anh.
"Khang tổng, chuyện nhà của tôi thật sự không dám khiến cô phí tâm, nếu không đại khái tôi sẽ đem bản hợp đồng của chúng ta làm cho rối loạn, dù sao việc xấu trong nhà sẽ ảnh hưởng tâm tình của tôi."
Ánh mắt Khang Nhạc Di căng thẳng, cố cười, "Cũng tốt, dù sao hợp đồng hợp tác quả thật liên luỵ rất lớn." Người đàn ông này rốt cuộc lộ ra bộ mặt Tiếu Diện Hổ rồi, giọng nói uy hiếp cũng có thể không chút để ý nói ra, khẩu khí phải giống như đang nói chuyện thời tiết.
"Ở lại cùng nhau ăn cơm đi, mặc dù chỉ là chuyện thường như cơm bữa, nhưng bảo đảm ngon miệng."
"Không, đột nhiên tôi nhớ ra công ty còn có việc, xin phép, lần sau có cơ hội lại nói."
"Thật tiếc, lần sau vậy."
"Đúng, lần sau lần sau."
"Đi thong thả ."
"Không cần khách khí, Sở tổng không cần tiễn."
Nghe hai người bên ngoài đối thoại, Ôn Ngọc Thanh quả thật rợn cả tóc gáy. Thương nhân quả nhiên đều nham hiểm, thật may cô không làm thương nhân, nếu không nhất định chết rất thảm.
Nguy rồi, có tiếng bước chân bên ngoài phòng rửa tay , không cần nghĩ cũng biết là Sở Thiên Hàn.
"Bà xã, em bị đau bụng sao? Có muốn anh chuẩn bị thuốc cho em không?"
Nghe giọng nói quan tâm đó, Ôn Ngọc Thanh nghĩ nếu quả thật mình là bệnh nhân, nhất định sẽ xông ra đập bẹp anh ta, nhưng cô không phải, cô sợ con sói đói ngoài kia.
"Giọng điệu như vậy mà gọi là quan tâm người bệnh." Giọng nói không tự chủ được vừa oán trách vừa làm nũng.
"Cần anh ôm em ra không?"
"Như vậy càng không có thành ý." Cô lầu bầu. Cô chính vì không muốn anh ta ôm mới trốn bên trong.
"Mọi người trong nhà đi đâu rồi?" Sở Thiên Hàn rảnh rỗi tựa vào tường hỏi.
"Em gái anh đi shopping, ba mẹ cũng ra ngoài."
"Còn em ở nhà tiếp khách?" Anh hứng thú nhíu mày.
"Không có cách khác, đại khái bọn họ cho là một mình em đấu với tình địch, quá mức máu tanh, cho nên tự động tránh xa." Căn bản là họ cố ý để lại một không gian rộng rãi cho cô chiến đấu. Sở Thiên Bích trước khi đi vẫn không quên cho cô ánh mắt khích lệ "Cố gắng lên, em ủng hộ chị", thật là đủ rồi.
Nhất thời im lặng, tiếp theo anh thích thú hỏi, "Em làm gì mà Khang Nhạc Di khóc?"
Quả nhiên, Sở Thiên Hàn cũng được di truyền tính tò mò Nhà họ Sở.
"Chị ấy nhất thời đau buồn, nên đã khóc." Mặc dù có chút không đúng với sự thật, nhưng căn bản không sai.
"Ồ." Lộ ra ánh mắt nghi hoặc, anh hiểu được một chút hành động và lời nói của Khang Nhạc Di với Ôn Ngọc Thanh, nét mặt bí hiểm , nhìn cửa phòng rửa tay đóng chặt, chậm rãi lộ ra nụ cười xấu xa.
"Bà xã, anh về phòng lấy văn kiện rồi đến phòng khách, có chuyện gì thì gọi anh."
Ôn Ngọc Thanh ở bên trong thở dài nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện đôi tay đã mướt mồ hôi. Cô thật không biết phải đối mặt với anh như sao!
Trở lại phòng ngủ lấy văn kiện, ánh mắt Thiên Hàn lưu luyến nhìn về giường lớn, trong đầu không khỏi hiện lên ký ức vui vẻ thoả mãn tối hôm qua, không thể phủ nhận, khi có được tấm thân xử nữ của cô thì anh hưng phấn như điên, giống như lấy được bảo bối.
Một vật trên đầu giường hấp dẫn ánh mắt của anh, anh cầm nó lên - vẻ mặt nhanh chóng trở nên u ám, theo bản năng nắm chặt vật trong tay, gần như muốn bóp vỡ nó.
Anh tức giận xuống lầu, thấy người ngồi ở trên ghế sa lon đang nhàn nhã ăn trái cây thì lại đổi vẻ mặt trước sau như một mỉm cười.
"Lấy được tài liệu rồi?" Vừa gặm táo vừa hỏi.
" Em nghỉ ngơi cho tốt, anh tới công ty."
Nhìn bóng lưng Sở Thiên Hàn nhanh chóng rời đi, Ôn Ngọc Thanh khẽ nhíu mày, thật kỳ quái! Bộ dạng anh vừa rồi mới muốn ở nhà làm việc, sao giờ lại chạy tới công ty ?
Mặc kệ, giấc ngủ của cô không bị quấy rầy, thật tốt!
Vừa đến công ty, Sở Thiên Hàn gọn gàng dứt khoát giao cho người thư ký đang ở lại làm thêm giờ một nhiệm vụ, sau đó về phòng làm việc.
Thư ký của Sở Thiên Hàn buồn bực nhìn mấy viên thuốc trong tay. Tổng giám đốc quay trở lại liền cho anh ta một nhiệm vụ rất kỳ quái - tìm những viên vitamin cùng loại giống y như đúc với viên thuốc này, ngay cả nhãn mác cũng không cho, quả thực là cố ý làm khó .
"Hi, Thừa Chính, ông ở đây phát ngốc cái gì vậy?"
Thư ký đang ngẩn người cầm thuốc Sở Thiên Hàn đưa cho, đột nhiên bị giật mình, ngẩng đầu nhìn Lý Tử Minh, giống như ở trong sa mạc nhìn thấy ốc đảo."Tử Minh, ông tới thật đúng lúc."
Lý Tử Minh cười không có ý tốt: “Tôi cảm giác giống như mình biến thành chúa cứu thế, để tôi đi soi gương nhìn sau lưng có đôi cánh không."
"Không cần soi, nhất định ông không làm thiên sứ được." Cả ngày luồn lách sơ hở của luật pháp, giúp người xấu làm việc, thiên đường không có tiêu chuẩn như vậy.
"Vậy tôi sẽ không giúp ông , ác ma không có tâm tư đi trợ giúp người khác." Tử Minh giữ vững lập trường.
Xem đi, bộ mặt âm hiểm của luật sư liền lập tức lộ ra rồi. Tề Thừa Chính liếc anh ta một cái, đi vào thang máy. Anh ta sao lại không nhớ Sở Thiên Hàn cùng Lý Tử Minh đều là ác ma? Sắp xếp anh làm thư ký riêng, có lầm hay không? Anh cũng là đàn ông mà.
Vừa vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Lý Tử Minh liền hỏi: "Thiên Hàn, rốt cuộc ông giao cho thư ký việc quỷ quái gì ? Mặt anh ta giống như bị táo bón ba năm." Anh ta rất ghen tỵ, Tề Thừa Chính dáng dấp xinh đẹp, hai người đứng chung một chỗ luôn bị anh ta cướp đi sự chú ý, anh rất khó chịu.
"Ông ghen tỵ nhan sắc của anh ta, thật là nhỏ mọn." Người ngồi sau bàn làm việc hài hước nhướng mày, hai người này nhiều năm tranh đấu không biết mệt mỏi.
"Chớ nói sang chuyện khác, rốt cuộc ông sai anh ta làm việc gì?"
"Ông tới đây làm gì?" Anh chuyển chủ đề, không muốn nói tới chuyện trong nhà.
Lý Tử Minh cười nịnh bợ, "Có thể đến nhà ông thăm chị dâu một chút không?" Anh muốn xem chuyện vui đã lâu, kềm chế tới bây giờ thực không dễ dàng.
Sở Thiên Hàn xem thường, "Thu hồi nước miếng của ông lại, bà xã tôi không phải người ông có thể động đến."
"Không dám, không dám, cả gan hỏi một câu, cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc không?" Lý Tử Minh bà tám nhoài người trên bàn làm việc, cặp mắt lóe sáng nhìn bạn tốt.
Sở Thiên Hàn không chút khách khí tung một cước, Lý Tử Minh linh hoạt lui về phía sau, cất tiếng cười to, "Hiểu rồi, nhất định là ông chưa thỏa mãn dục vọng, thật không biết ông lấy vợ làm gì."
"Chúc mừng ông ——" Sở Thiên Hàn cố ý dừng một chút, sau đó nói rõ ràng: "Đã đoán sai." Nhớ lại tối hôm qua thật tuyệt vời, bờ môi không tự giác dương lên, ý thức hoàn toàn chưa trở về.
"Thì ra miệng đã được ăn thịt béo, có muốn tôi đưa quà tặng không?"
"Từ Sở thị lấy quà tặng của ông , tôi không ngại."
"Này, ông chủ Sở, đều là mồ hôi nước mắt tôi kiếm ra, ông đừng ác quá nha."
"Nói rõ ý đồ của ông đi, ông hôm nay sao lại rãnh rỗi, đặc biệt chạy tới tìm tôi nói chuyện phiếm?"
Lý Tử Minh phấn khích bừng bừng đến gần , "Nghe nói hôm qua ông được lên trang đầu tạp chí rồi, nhiều năm như vậy, rốt cuộc có người dám trắng trợn viết về cuộc sống riêng của ông, không đơn giản nha." Chịu không nổi, Lý Tử Minh thở dài.
Sở Thiên Hàn không biến sắc cười , "Muốn bọn họ viết nên dĩ nhiên có thể viết rồi."
"Ông nói nếu bà xã mới của ông biết chân tướng, có thể tự tay đâm chồng mình không?" Anh lộ ra vẻ mặt kỳ vọng.
"Tôi nhiệt liệt đề nghị ông đi hỏi cô ấy." Sở Thiên Hàn cười gian trá.
"Hình như tôi ngửi được mùi âm mưu." Lý Tử Minh nhíu mày.
"Danh tiếng vang khắp hắc bạch lưỡng đạo đại luật sư Lý cũng biết sợ?"
"Mặc dù chiêu khích tướng nảy đã cũ rồi, nhưng quả thực tôi rất muốn xem hồ lô bán gì."
Sở Thiên Hàn ánh mắt lợi hại liếc qua.
Lý Tử Minh cười ha ha. Thoải mái !
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên bên trong phòng làm việc, hai người liếc mắt nhìn nhau, Sở Thiên Hàn nhấc máy.
"Sở Thiên Hàn, mau đi trả tiền giúp em gái bảo bối của anh." Giọng Ôn Ngọc Thanh chán nản truyền tới.
"Thiên Bích sao?"
"Cô ấy ra ngoài không mang theo ví, bây giờ đang ở quán chờ anh mang tiền đến." Hại cô mới vừa tiến vào mộng đẹp lại phải tỉnh ngủ, quả thật không có công lý.
"Em đang ở đâu?" Anh cảnh cáo tên kia không cho dựa vào quá gần.
Mắt Lý Tử Minh nếu không thấy, sẽ dán vào.
"Anh còn dám hỏi, em trừ ngủ bù còn có thể làm gì?" Ôn Ngọc Thanh thiếu chút nữa đã hét lên, lại nằm xuống gối, ngay cả mắt cũng lười mở.
Lý Tử Minh nén cười. Chuyện cơ mật giữa hai vợ chồng, hôm nay quả nhiên nghe được.
Sở Thiên Hàn cười, "Em thật sự muốn để người khác chế giễu?"
Ôn Ngọc Thanh im lặng chốc lát, sau đó cao giọng, "Thay em chuyển lời đến anh ta, bảo anh ta đi chết đi." Thật không ngờ lại có người xấu tính giống người nhà họ Sở, thích nghe lén vợ chồng nhà người ta nói chuyện điện thoại, nếu để cho cô biết là ai, nhất định sẽ giết anh ta.
Sở Thiên Hàn cười ha ha.
Lý Tử Minh sờ sờ lỗ mũi, lầu bầu nói: "Mới như vậy đã bốc hoả rồi?"
"Nhớ đi giúp em gái anh." Dặn dò một tiếng cuối cùng, rồi điện thoại im bặt.
Sở Thiên Hàn than nhẹ một tiếng, kín đáo phê bình: "Cũng không hôn tạm biệt, cứ cúp máy như vậy."
"Tôi tương đối tin tưởng cô ấy sẽ cầm dao hướng về phía ông." Lý Tử Minh lại nhoài người sang bên cạnh.
"Đại luật sư Lý, có người cản trở mối quan hệ vợ chồng của người khác xin hỏi nên khiếu nại như sao?" Ánh mắt sắc nhọn, êm ái hỏi.
Lý Tử Minh nghiêm chỉnh làm bộ suy tư, sau đó rất chắc canh trả lời, "Vậy thì phải xem tình huống, ông chắc người kia làm trở ngại đến cuộc sống của vợ chồng ông?"
"Là quan hệ vợ chồng." Anh đính chính.
"Không khác biệt lắm." Mặt cười.
"Đối với một luật sư mà nói, tôi vô cùng hoài nghi sự chuyên nghiệp của ông."
"Không sao, chỉ cần ông không quên giao phí cố vấn là tốt rồi, cứ việc chất vấn."
Tiếng chuông lần nữa vang lên, cắt đứt sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người đàn ông .
Sở Thiên Hàn nhướng mày. Cô ấy lại gọi tới.
"Sở Thiên Hàn, cầu xin anh về sau theo sát cha mẹ anh 24h." Ôn Ngọc Thanh phát điên quát. Cô chỉ muốn ngủ mà thôi, tại sao trời cao ngay cả một tâm nguyện nhỏ cũng không đồng ý?
"Lúc này là ba mẹ." Hiểu rõ gật đầu, Sở Thiên Hàn đã đoán được tám chín phần. "Bọn họ sao rồi?"
"Giống em gái anh." Cô hét lớn. Người nhà họ Sở thương lượng với nhau hay sao mà giống nhau thế.
Anh có thể hiểu tâm trạng của cô. Một người thích ngủ như mạng, dưới tình huống rất thèm ngủ bị người khác quấy rầy nhiều lần, cô quả thật sẽ phát điên."Bọn họ sao không gọi điện thoại cho anh?"
"Vậy thì xin anh kiểm điểm mình một chút , cần gì hỏi em?"
"Nếu bọn họ tìm em, em cần gì tìm anh?"
"Là chuyện của nhà anh, không tìm anh chẳng lẽ tìm người ngoài?"
"Cho phép anh nhắc nhở, hiện tại em là con dâu nhà họ Sở." Sở Thiên Hàn khóe miệng mím chặt, không thích cô vạch rõ giới tuyến.
Trầm mặc.
"Em ngủ rồi sao?" Sở Thiên Hàn nhẹ nhàng hỏi. Nếu như cô ngủ rồi, anh cũng không muốn quấy rầy đến giấc ngủ của cô.
"Tình huống này em còn ngủ được à, chỉ có thể nói em đã sắp ngủ rồi." Cô nghiến răng nghiến lợi trả lời.
"Anh sẽ phái người đi tìm bọn họ, nhưng bọn họ hiện đang ở đâu?"
Im lặng một chút.
"Bọn họ nói là ở trung tâm thương mại lớn nhất, phồn hoa nhất Đài Bắc." Quả thật làm cô hộc máu.
Lần này Sở Thiên Hàn cũng hộc máu.
Cha mẹ quả thật khiến cho người ta phải quan tâm.
Lý Tử Minh lần nữa phát ra tiếng cười sảng khoái.
"Lý Tử Minh, làm phiền ông, cũng may ông biết rõ nơi nào."
Mây đen ùn ùn kéo tới trên đỉnh đầu, Lý Tử Minh oán giận nhìn chằm chằm nụ cười của Sở Thiên Hàn.
Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6
Chúc các bạn online vui vẻ !