Chương 1
P&H
Trên đường từ Shangri-La trở về, Mục An mơ màng thiếp đi một lúc, những hình ảnh hỗn loạn nhoáng qua không biết là mơ hay thực. Khí hậu cao nguyên khắc nghiệt khiến cô mệt rũ.
Trên xe, Lục Kiều và Chu khải ở bên cạnh hưng phấn kể về những điều mắt thấy tai nghe dọc đường, anh chàng Chu Khải thô tục này hào hứng thảo luận về tập tục cưới hỏi của bộ tộc Mosuo(1), sau mới biết đây vốn là tập tục trong nội bộ tộc.
Mục An im lặng nheo mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng mang lại cảm giác như có thể chạm tới được. Hiếm khi lòng được bình lặng thế này nhưng tâm trí trống rỗng vẫn khiến cô bức bối. Liếc mắt nhìn ba người ngồi trước đang tíu tít, Mục An càng thấy phiền muộn hơn, hung hăng đạp phía trước cô gắt: “Có yên lặng một tí cho tớ nhờ không.”
Lục Bác Giản nhìn cô một cái rồi đẩy Chu Khải: “Im lặng!”
Chu Khải đảo mắt xem thường: “Bác Giản, cậu cũng sợ cô ấy quá đấy!”
Lục Bác Giản kéo mũ trùm đầu nhìn thẳng phía trước không đáp, qua kính chiếu hậu của chiếc xe việt dã anh nhìn Mục An vẫn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe dừng ở một nơi gọi là chùa Tùng Tán Lâm, vốn là ngôi chùa phật giáo lớn nhất tỉnh Vân Nam, Mục An đứng cạnh xe nhìn tòa kiến trúc sừng sững tươi sáng giữa nền trời xanh thẳm mà giật mình.
Lục Kiều kéo tay Mục An, ôm bụng nói: “Không được, tớ đói không chịu nổi nữa rồi, bậc thang cao thế tớ không bò lên được đâu.”
Chu Khải nhìn dáng điệu Lục Kiều thì không đành lòng nên vội vã phụ họa với cô: “Vậy trước hết chúng ta cứ đi ăn chút gì đã, tớ cũng đói lắm rồi”
Lục Bắc Giản nhìn Mục An như muốn trưng cầu ý kiến của cô, Mục An cười nói: “Tùy mọi người.”
Lục Bắc Giản mở di động ra xem bản đồ địa phương: “Hình như cách đây không xa có một nhà hàng…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Lục Kiều cắt ngang, cô nhướn đôi mày mảnh đẹp đẽ liếc xéo anh trai mình: “Đi du ngoạn thì nên tiếp xúc nhiều với phong cảnh dân tình, đến nhà hàng làm gì, gần đây có quán ăn nhỏ rất được, chúng ta là con cháu quân nhân, vừa hay có thể thử nghiệm phong cách bình dân thôn dã.”
Chu Khải cười nhạt: “Em không cần phải viện ra lý do trọng đại như vậy chứ.”
Lục Bác Giản thấy sắc mặt Mục An thoáng bối rối, hắng giọng một cái: “Đi thôi!”
Thế là đoàn người đi tới quán ăn gia đình nhỏ, trong quán rất đông khách, chủ yếu là khách du lịch. Bốn người đứng ở cửa chính do dự chưa biết nên làm thế nào thì nghe tiếng bà chủ quán kêu lên: “Thật ngại quá, quán đông khách, ghép bàn có được không?”
Lục Kiều lên tiếng trước: “Được ạ.”
Bà chủ quán đi tới một cái bàn trong góc hỏi ý kiến, người bên kia dường như cũng đồng ý, thế là bốn người Mục An được dẫn sang ngồi.
Bàn gỗ lim hình tròn có thể đủ cho mười người, lúc này đang có 5 người ngồi, đều là nam nữ trẻ tuổi, nhìn cách ăn mặc thì giống như lời Lục Kiều đã nói, phong cách giản dị, dân dã. Trong đó có ba người là người phương tây, nhìn bề ngoài sẽ không nhận ra được là người nước nào, khi nói chuyện thì tiếng Anh xen lẫn tiếng Trung không chuẩn. Ngoài ra còn có hai người Trung Quốc, một nam một nữ, tuổi tác độ khoảng trên dưới 20, nhìn cách ăn mặc thì có lẽ là sinh viên.
Lục Kiều và Chu Khải đang bàn bạc chọn món, Mục An yên lặng nhìn lá trà trong chén quay vòng, Lục Bác Giản để Mục An nghỉ ngơi nên không hỏi cô ăn gì mà tự quyết định luôn.
Lục Kiều hừ một tiếng: “Lục Bác Giản, Mục An cậu ấy chỉ là mất trí nhớ chứ không bị ngốc, anh không cần chuyện gì cũng quyết định thay cậu ấy.”
Lục Bác Giản hơi xấu hổ, Mục An ngẩng đầu cười không đáp. Trong khoảnh khắc cúi đầu xuống, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của người thanh niên Trung Quốc ngồi đối diện. Đôi mắt đẹp đẽ sâu lắng nhìn cô, vài sợi tóc đen tuyền mềm mại rũ xuống trán, áo sơ mi trắng thoải mái, tay áo xắn qua cổ tay để lộ một chiếc đồng hồ bằng bạc trên làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, mặt đồng hồ khảm kim cương phản chiếu những tia sáng lấp lánh.
Ánh mắt chạm nhau, khóe miệng người thanh niên nhếch lên thoáng hiện một nụ cười nhạt, nụ cười ấy khiến Mục An sững sờ. Người thanh niên nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn. Mục An ngẩn người, lúc sau mới tiếp tục thưởng thức ly trà nhưng mắt lại không ngừng nhìn về phía bàn tay phải của người kia, trên ngón tay út của anh ta có đeo một chiếc nhẫn hình sao Vĩ (2) lấp lánh. Đôi mắt Mục An trong lúc ấy dường như bị hút chặt vào những viên đá đó.
Lát sau, năm người ngồi cùng bàn tính tiền rồi rời đi. Khi người thanh niên đi ngang qua cô, không biết có phải do ảo giác đã khiến Mục An cảm thấy anh ta gần như có ý định dừng lại. Một mùi hương nhàn nhạt thoảng qua, không phải mùi nước hoa cũng không phải xạ hương, rốt cuộc là mùi gì? Mục An ngửi, đột nhiên cảm thấy hoang đường về một cảm giác rất đỗi thân thuộc. Cô cười nhạo chính mình, rõ ràng là đầu óc trống rỗng mà còn tự cho là rất quen thuộc với mùi hương này.
Không sai, một năm trước, Mục An đột nhiên mất trí nhớ. Khi tỉnh lại trong bệnh viện, đầu óc một mảnh trắng tinh, sau này qua mẹ cô mới được biết, không hiểu tại sao cô lại xuất hiện trên Ngọc Long Tuyết Sơn ở Lệ Giang, còn được người ta tìm thấy khi đã bị thương và ngất đi ngay dưới chân núi. Nghe nói có một đôi tình nhân từ trên núi nhảy xuống, theo địa chỉ trên chứng minh thư thì được đưa về điều trị ở thành phố C. Cuối cùng là do trượt chân hay nguyên do nào khác không ai biết được.
Lục Kiều gõ những ngón tay thon dài xuống mặt bàn, vòng tay bằng bạc trên cổ tay đập xuống mặt bàn phát ra những tiếng kêu lanh canh: “Mục An, chỉ sau 1 tuần cậu đã trở thành tiểu tư sản rồi.”
Mục An nghe cô nói như vậy trong đầu bỗng đau nhức. Nghĩ đến hai ngày nữa phải tới Du gia vì chuyện phân chia tài sản mà cảm thấy bất đắc dĩ.
Lục Bác Giản lắc đầu, ý bảo em gái mình im lặng. Lục Kiều đảo mắt không để ý tới anh trai, tiếp tục nói: “Mục An, chúng tớ lần này cố ý đi cùng cậu đến Vân Nam để tìm lại ký ức, cậu có nhớ ra được gì chưa?”
Mục An ngẩng đầu nhìn Lục Kiều, tầm mắt cả nửa ngày mới tập trung được, cô hơi thất thần trả lời: “Chưa, chẳng nhớ nổi cái gì.”
Chu Khải gắp cho Lục Kiều một món ăn đặc sản địa phương gọi là tác nhũ phiến (3) giòn ngon, miệng anh ta cũng nhét đầy nên nói năng lúng búng: “Du gia đã nói rồi, em cõng Du tiên sinh cùng tự vẫn…” chưa kịp nói xong chân anh ta dưới gầm bàn đã bị Lục Bác Giản đá cho một cú.
Mục An thở dài, cô mờ mịt nhìn Lục Bác Giản, hỏi: “Rốt cuộc tại sao em lại được gả cho Du tiên sinh?” Nghe nói là cô kiên trì phải lấy bằng được ông ta nhưng Du Ức Sinh tuổi tác còn lớn hơn tuổi của cha mẹ cô. Du gia nói cô vì tiền mới kết hôn nhưng Mục gia cũng không phải là một gia đình bình thường. Mặc dù cha cô đột ngột qua đời hơn 1 năm trước nhưng ‘lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa’(4), Mục gia vẫn có thể coi là thế gia giàu có. Vì tiền ư? Cái lý do buồn cười đó chỉ có đám phụ nữ Du gia có ngực mà không có não kia mới có thể nghĩ ra được.
Trong mắt Lục Bác Giản chợt lóe lên một tia sáng kỳ lạ nhưng sắc mặt không thay đổi nói: “Lúc đó, người ta nói là em yêu Du tiên sinh.”
Lục Kiều cắn đũa nói xen vào: “Không đúng, nếu là yêu tại sao ngày hôm sau, ngay sau khi đăng ký kết hôn lại cùng người đàn ông khác tới đây tự vẫn, chẳng nhẽ là bị trói mang tới.”
Mục An cau mày, đúng vậy, các giả thiết đều không đoán nổi, đầu lại bắt đầu âm ỉ đau.
Lục Bác Giản vỗ tay cô nói: “Nghĩ không ra thì từ từ nghĩ, đừng ép buộc mình quá. Bên phía Du gia cũng biết tin em tỉnh lại hơn nửa năm nay, bây giờ đến thời điểm tuyên bố di chúc nên mới náo loạn lên như thế, em không cần để ý đến họ.”
Lục Kiều lại nói tiếp, nheo nheo đôi mắt tinh quái: “Mục An, nghe nói Du Ức Sinh có 1 người con trai từ nhỏ tới lớn đều ở Mỹ, cậu từng gặp chưa?”
Mục An lắc đầu: “Hình như chưa từng gặp.”
Chu Khải trêu ghẹo nói, ‘Phải nói là dù có gặp rồi Mục An cũng không thể nhớ được.’
Lục Kiều và Chu Khải lại bắt đầu đấu võ mồm, Mục An thở dài trong lòng, xem ra quá khứ của cô quả là rối tinh rối mù, có lẽ không nhớ rõ được điều gì cũng không quá tệ.
Lục Bác Giản như đang có điều suy nghĩ, nhìn cô một hồi rồi nói, ‘Em thực sự để ý chuyện trước kia đến vậy sao? Kỳ thực, không nhớ được cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.’
Mục An ngẩng đầu nhìn anh vẻ nghi hoặc nhưng Lục Bác Giản chỉ cười nói : ‘Thuận theo tự nhiên có gì là không tốt.’
Lại lần nữa đứng dưới chân Ngọc Long Tuyết Sơn, nhìn đỉnh núi được phủ một màn trắng xóa, Mục An vẫn cảm thấy xa lạ, nghĩ nát óc cô cũng không hiểu tại sao mình lại rời nhà đến Ngọc Long Tuyết Sơn xa xôi như vậy, lại còn bị thương nặng.
Ngồi trên cáp nhìn ra chỉ thấy một màu tuyết trắng, nhìn xuống có thể thấy rừng cây xanh um, trong đầu Mục An bỗng lóe lên một ý nghĩ, nếu cáp treo bị đứt, nếu cứ vậy mà ngã xuống thịt nát xương tan thì cũng không có gì là không tốt.
Lên tới đỉnh núi, Lục Kiều rất hưng phấn. Vốn dĩ là người phương nam, những dịp có thể nhìn thấy tuyết tuy không nhiều nhưng biểu tình của Lục Kiều lại quá mức hưng phấn, cô giang tay hét vang rồi hòa vào đám đông chơi trò ném tuyết.
Xung quanh đều là những con người xa lạ, thậm chí còn có người nước ngoài nhưng giữa không gian mênh mông tuyết trắng này, người người đều dễ dàng hòa nhập với nhau, cùng vui chơi cùng nghịch tuyết.
Chu Khải không yên lòng chạy đến bên Lục Kiều. Lục Bác Giản liếc nhìn Mục An hỏi, ‘Muốn qua chơi không ?’
Mục An lắc đầu, xoa xoa tay : ‘Không có hứng thú’
Lục Bác Giản nhìn qua một cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, nói : ‘Anh đi mua ít đồ uống nóng, em ở đây chờ anh.’ Đi được mấy bước, không yên lòng anh lại quay đầu lại dặn dò : ‘Đừng đi đâu xa.’ Nói xong mới rảo bước đi tiếp.
Mục An nhìn đám đông hỗn loạn phía trước, nhấc chân đi sang chỗ trống bên cạnh lại bị một người đang chạy rất nhanh đụng phải. Bỗng nhiên đụng vào một lồng ngực vững chắc, cô lảo đảo, ngẩng đầu lên nhìn lại chạm phải một đôi mắt thâm trầm, u tối, ánh mắt dường như chất chứa rất nhiều tình cảm. Anh ta nhìn cô cười, hỏi : ‘Cô không sao chứ ?’
Mục An lắc đầu, cố gắng đứng vững.
Giữa màn tuyết trắng xóa, anh ta cười vui vẻ, ánh mặt trời hắt lên người anh một tầng sáng vàng chói mắt, anh ta nói tiếng Trung không chuẩn lắm : ‘Thật khéo quá, lại gặp nhau rồi.’
Mục An nhíu mày, người đàn ông này không phải là tự cao thì cũng quá tự kỷ, chẳng lẽ anh ta chắc chắn là sau lần gặp trên bàn cơm đó cô sẽ nhớ kỹ anh ta sao. Mặc dù sự thật lại đúng như vậy.
Thấy Mục An không nói năng gì, anh ta giơ những ngón tay thon dài đeo găng tay da màu đen lên huơ huơ trước mặt cô : ‘Cô…không nói được ?’
Mục An lườm anh ta : ‘Anh mới không nói được ấy.’ Lời nói mang theo một làn khói trắng, Mục An lấy hai tay che miệng để hà hơi sưởi ấm.
Giữa màn sương mờ trắng, Mục An như thấy được khóe mắt người thanh niên lóe lên cùng một nụ cười mỉm, nhìn lại lần nữa lại thấy anh ta chỉ thản nhiên lịch sự nhìn Mục An.
Thấy Mục An chà sát bàn tay vào nhau để tự sưởi ấm, anh ta bỗng giữ tay cô trong lòng bàn tay mình, mặc dù cách một lớp găng tay nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh, Mục An ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn anh. Anh chỉ cười nói: ‘Bạn gái của tôi cũng luôn không có thói quen đeo găng tay vào mùa đông.’
Mục An tức giận rút tay ra: ‘Bắt chuyện kiểu đó với con gái là thói quen của anh à ? "
Nói xong, cô đút hai tay vào túi áo khoác, bị một tên nhóc nhỏ tuổi hơn mình nhiều như thế trêu chọc khiến tâm trạng bực bội của cô càng trở nên tồi tệ hơn.
Anh còn muốn nói thêm gì nữa thì cô gái đi cùng anh đã gọi anh từ xa: ‘Lewis, mau lại đây!’
Anh khựng lại một chút, xoay người ra dấu với cô gái kia rồi quay lại nhìn Mục An ý vị nói: ‘Chúng ta còn gặp lại.’
Mục An nhìn bóng dáng anh dần rời xa, hắt hơi một cái.
*************
Đứng ở chỗ vách đá mà đôi tình nhân đã nhảy xuống, bên dưới là một con sông lớn nước gầm rú chảy siết đập vào vách đá, Mục An choáng váng, dạ dày cuộn lên một cảm giác khó chịu.
Lục Kiều rủn cả chân, lùi vào trong, giọng nói run rẩy : ‘Thật là đáng sợ, nơi khiến lòng người tuyệt vọng thế này sao có thể có cái tên lãng mạn thế nhỉ?’
Chu Khải nhặt một hòn đá thả xuống đáy vực nhưng không một tiếng dội lên, anh chà xát 2 bàn tay vào nhau nói: ‘Mục An, em nói đi, khi đó tại sao lại chạy tới nơi này? May là em mạng lớn nên mới vướng vào cành dây leo, nếu như thật sự ngã xuống, ai mạng nhỏ thì coi như xong đời.’
Mục An nhìn những ngọn núi trập trùng xa xa. Giữa núi non trùng trùng điệp điệp, tâm tình cô dường như lại nặng nề thêm.
Lục Kiều ngồi trên một tảng đá lẩm bẩm : ‘Người đàn ông cùng cậu tự vẫn kia 8 phần là đã chết rồi.’
Mục An ngẩn người, quay đầu lại nhìn Lục Kiều, Chu Khải nhếch môi : ‘Mục An cho tới bây giờ chưa từng biết đến yêu đương, bên cạnh cô ấy trừ anh và Bắc Giản thì không có người bạn khác phái nào. Anh thì không thể nào rồi, chẳng lẽ cô ấy và Bắc Giản đến đây tự tử ?’
Lục Bác Giản chưa kịp nói, Lục Kiều đã phản bác : ‘Sao có thể, anh em nếu cùng Mục An đến đây tự tử thì trước đó phải có tình cảm thì mới đi tự tử được chứ ?’ Nói xong cô liền trừng mắt : ‘Không đúng, anh, trước lúc Mục An gặp chuyện không may, anh có một thời gian không ở nhà mà?’
Mục An chăm chú nhìn Lục Bác Giản, Lục Bác Giản bật cười : ‘Khi đó anh đều ở trong quân ngũ, lúc đó quân đội diễn tập, em quên rồi sao?’
Lục Kiều suy nghĩ một chút, mơ hồ gật đầu : ‘Hình như đúng là có diễn tập.’
Mục An thở ra một hơi dài, đúng vậy, nếu yêu một người nào đó đến mức có thể tự tử thì tại sao bạn bè thân thiết và bố mẹ lại không biết đến sự tồn tại của người đó. Chỉ cả tin nghe đám phụ nữ Du gia đó chửi bới vào mặt mình, cô cũng thật quá ngây thơ.
Cô thầm buồn cười, có khi nào là cô mộng du chạy từ thành phố xa xôi đến đỉnh núi tuyết này, một mình tự vẫn không?
Hết chương 1
Chú giải:
(1) Đó là Mosuo Tribe, vương quốc của nữ giới, nằm ở khu vực hồ Lugu, miền Nam Trung Quốc.
(2) Sao Vĩ hay còn gọi là Vĩ Hỏa Hổ, tức con Cọp, thuộc hành Hỏa, hướng Đông, do nhóm sao Thanh Long cai quản, là một trong Nhị thập bát tú.
(3) Tác nhũ phiến: như hình. Việt Nam gọi là gì thì tớ chịu.
(4) Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa: méo mó có hơn không
**************************
Xét theo sự căm ghét của chị An và cấp độ vô sỉ của anh Lewis nhà tớ, vốn đang băn khoăn có nên xưng anh í là “Hắn” không. Nhưng tớ lại có tình cảm đặc biệt với anh í, cực cực cực yêu chị An của tớ, nên vẫn thích gọi ảnh là “Anh”.
Nhân tiện, nhắn với các bạn còn đang bức xúc buồn bực vì anh CDT chưa trả giá cho ‘tội ác’ của mình là, bộ này các bạn sẽ yêu anh Lewis lắm cơ, (chắc thế!)
Chương 2
P&H
Tối đến đoàn người ở lại Nhà khách Tứ Phương – Square Hotel. Đó là một tứ hợp viện thoải mái, sạch sẽ, giữa sân là một hòn đá màu có khắc đồ đằng (1) với lối chữ tượng hình của bộ tộc Nạp Tây (2) tượng trưng cho hạnh phúc. Bên dưới những cái cây cao vút xanh ngắt có bày những chiếc bàn bằng gỗ và phủ bằng khăn trải bàn họa tiết hoa cỏ được nhuộm màu của bộ tộc.
Đứng trên ban công của tầng cao nhất ở khách sạn, Mục An vươn vai duỗi lưng, dưới màn trời xanh trong là tầng tầng những mái ngói đen, trên những con đường của khu phố cổ rải rác những quán bar với ánh đèn lập lòe vừa nhu hòa vừa thâm sâu.
Mục An một mình ra khỏi khách sạn.
Cô gọi một ly Gin Fizz rồi tìm một chỗ ngồi xuống. Mặc chiếc váy đầm hoa, nữ ca sĩ trên sân khấu tay đeo những chiếc vòng bạc bản lớn đang khàn khàn hát một ca khúc tiếng Anh, Mục An nhìn cây dương liễu bên đường đến ngơ ngẩn. Không lâu sau, cảm giác được bàn phía sau vang lên một trận cười khẽ, Mục An nhíu mày, sự yên tĩnh khó có được lại bị phá bĩnh.
Bỗng bị một chiếc bóng chặn ánh sáng trước mặt, Mục An ngẩng đầu nhìn thấy người tới thì thoắt cái liền âm thầm cảm thán, cổ nhân không lừa ta, hóa ra thật sự có duyên phận tồn tại?
Người thanh niên vô tình gặp trên núi tuyết, khuôn mặt trẻ trung dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar vẫn cười quyến rũ như thế. Anh chống hai tay xuống bàn Mục An, cúi người kề sát cô, tiếng nói trầm thấp hòa lẫn hương rượu thoang thoảng: «Có thể giúp tôi một việc không?"
Tư thế này không hiểu sao lại gây nên một cảm giác áp bách, Mục An nhẹ ngửa về sau, lạnh lùng nhìn anh ta: «Không có hứng, tôi không thích thú với việc giúp người đâu." Thằng nhóc này, mặc dù chỉ mới gặp qua hai lần, lời nói cũng chẳng quá bốn câu nhưng lại dấy lên trong lòng Mục An một thứ cảm xúc mâu thuẫn mãnh liệt.
Anh ta nghe Mục An nói cũng không kinh ngạc, khóe miệng khẽ nhếch lên: «Thật ra…tôi không hỏi xin sự đồng ý của cô."
Mục An khó hiểu nhìn anh, đêm hè, gió lạnh nhẹ vờn qua má, đôi mắt gần trong gang tấc của anh lóe ra thứ ánh sáng kỳ lạ. Mục An chăm chú nhìn vào tròng mắt đen nhánh của anh, khi thấy mi mắt anh thoáng rũ xuống, một cảm giác lạnh lẽo bỗng rơi xuống đôi má cô. Mục An kinh ngạc trợn to mắt, thấy đôi mắt lấp lánh ý cười của anh dừng trên cô, môi anh nhanh chóng rời khỏi gương mặt Mục An.
Giọng nói trầm thấp lại như đang cười khẽ vang lên bên tai : «Tôi chỉ muốn báo cho cô biết một tiếng thôi." Sau nụ cười mập mờ đó, anh liền xoay người trở về bàn mình.
Mục An nghe phía sau truyền đến một trận cười đang cố kiềm chế thì lửa giận trong lòng từ từ bùng lên, cô kéo khóe miệng, hình thành một nụ cười, nhấc ly rượu trong tay thong thả bước về phía anh.
Thấy Mục An đang đứng trước mặt, một bàn đầy người vốn còn đang ầm ĩ cười cợt càn rỡ đều dần im bặt. Người thanh niên kia ngồi ở vị trí ngoài cùng, rất gần Mục An, anh nghiền ngẫm nhìn Mục An, ly rượu cầm trên tay phải lắc nhẹ.
Mục An nhìn anh cười thật tươi, ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêng đầu nheo mắt lại : «Tôi đã giúp cậu… Không phải nên nói cám ơn sao?"
Đáy mắt anh hiện lên chút thần sắc phức tạp nhưng cô gái Trung Quốc bên cạnh anh đã lên tiếng trước, thanh âm ngọt ngào mềm mại của cô gái trẻ xen lẫn chút trêu đùa giễu cợt : «Lewis, anh xong đời rồi, ai bảo lại đi trêu chọc người ta làm gì."
Một từ «lại» khiến cô giáo ngữ văn Mục An có sở trường nắm bắt từ ngữ lập tức kết luận được, người thanh niên này, rất đa tình.
Người được gọi là Lewis nhíu mày, đáp lại ánh mắt của Mục An: «Sao, muốn tôi cảm ơn thế nào?"
Mục An nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cổ áo sơ mi của anh: «Rất đơn giản… Nhắm mắt lại."
Lewis thoáng giật mình nhìn Mục An, Mục An nhìn anh, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng, cười thầm: “Thế nào?”
Lewis nhìn Mục An một lúc, không nói gì rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Mục An cầm ly rượu trong tay lặng lẽ nắm chặt, mặc người xung quanh hô lên, Mục An vẫn chậm rãi rót từng giọt rượu lóng lánh từ trên mái tóc mềm mại xuống mặt anh, không chừa lại giọt nào. Giây phút đó, Mục An đột nhiên cảm thấy ly rượu đêm nay vô cùng đáng giá.
Mái tóc đen còn đang nhỏ xuống những giọt nước trong suốt, tình cảnh chật vật như vậy nhưng từ trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh lại không nhìn ra chút bối rối hay tức giận nào. Lewis mở mắt, lông mi dài còn đọng nước, anh cúi đầu cười khẽ: «Mùi vị không tệ nhưng hơi lãng phí."
Mục An đặt ly xuống, cúi đầu nhìn anh : «Nếu thích, không ngại mời cậu thêm một ly chứ?"
Ngón tay thon dài của Lewis từ tốn vuốt qua khóe môi, ý cười càng sâu : «Cô thế này…có thể xem là mời ư?"
Huyệt thái dương của Mục An giật giật, rốt cuộc cũng diễn không nổi nữa, tên trước mắt này vô sỉ không gì sánh bằng rồi. Mục An thở ra một hơi, lắc lắc mái tóc dài : «Nhờ cậu mà đêm nay tôi rất vui, coi như huề đi."
Lewis nhìn bóng dáng Mục An đi xa dần, khóe môi cong lên, kìm lòng không đặng mà chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn hình sao Vĩ.
Hôm sau, còn chưa tỉnh đã nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nhạc, Mục An cuộn mình trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt, lắng nghe tiếng lục lạc du dương mà toàn thân cũng bất giác thả lỏng. Lệ Giang với cô một năm trước có lẽ còn là một địa phương tràn ngập bí ẩn, một năm sau lại là nơi mang lại sự cứu rỗi.
Cô mở to mắt nhìn trần nhà trắng tinh, đêm qua vẫn là giấc mộng đó. Người đàn ông trong mộng vẫn là khuôn mặt mờ nhạt, chỉ có thể mơ hồ thấy được đôi mắt đau thương của anh, ánh mắt nhìn cô mâu thuẫn khi thì đau lòng khi lại phẫn nộ, còn có việc anh hình như vẫn quen dùng tay trái. Mục An mệt mỏi vùi sâu vào chăn, bên cạnh cô vốn không có ai như vậy. Nếu anh thực sự tồn tại, vì sao một năm qua chưa bao giờ xuất hiện, vì sao không đến tìm cô? Anh…đến tột cùng là ai? Giấc mộng thật thật giả giả đã quấy rầy cô hơn nửa năm nay.
Sau hai ngày rong chơi ở Lệ Giang, cô bay về thành phố C. Chương trình ở trường không thể làm lỡ, hơn nữa còn phải đến Du gia nghe luật sư tuyên bố di chúc. Cho dù bất đắc dĩ, trong lòng Mục An vẫn âm ỉ hy vọng có thể từ chuyến đi đến Du gia lần này mà ít nhiều tìm hiểu thêm về quá khứ của chính mình. Dù chỉ là một chút.
Trước khi đến Du gia, Chung Việt mẹ cô vẫn lặp đi lặp lại lời dặn: «Nếu Du Ức Sinh đã chết, chúng ta cũng đừng dính dáng nhiều quá với người ở Du gia. Không phải của mình thì đừng nhận."
Mục An gật đầu, suy nghĩ một chút vẫn hỏi Chung Việt: «Mẹ, trước khi gả cho Du Ức Sinh, con…có bạn trai không?"
Chung Việt thoáng sửng sốt vì không ngờ cô sẽ hỏi như vậy: «Không thấy con đưa người về nhà, con cũng chưa từng nhắc tới. Làm sao vậy?"
Mục An lắc đầu: «Không sao."
Lúc xem tivi, tâm tư cô không biết lại bay bổng nơi nào. Đối diện với cảm giác trống rỗng, giống như giữa chừng bị lôi kéo xem một bộ phim, chỉ coi được quá trình và kết thúc, biết đâu…mở đầu mới thật sự là chân tướng.
Mục An ngây ngốc không để ý ánh nhìn lo lắng của Chung Việt.
Chung Việt khẽ thở dài, cuộc sống yên tĩnh này hi vọng không vì Du gia mà đất bằng dậy sóng.
Một ngày trước khi phải đến Du gia, Lục Kiều kéo Mục An đi tập thể dục. Mục An là một trạch nữ trăm phần trăm, rất ít khi vận động. Theo như lời Lục Kiều nói chính là người 24 tuổi nhưng thân thể lại 42 tuổi.
Chạy bộ trên máy chưa được 20 phút, Mục An đã không chịu nổi, bắt đầu đi thong thả, ánh nhìn vô thần bám trên khung cửa sổ lớn trước mắt.
Lục Kiều chạy mệt quay sang nhìn cô: «Lại ngây ngẩn cái gì đấy? Cứ ngơ ngác như thế sớm muộn gì cũng biến thành cô ngốc."
Mục An nghe vậy cười nói: «Cậu nói xem, mình nằm mơ có bao nhiêu phần là thật?"
Lục Kiều cau mày nghĩ: «Đều là giả hết, người ta đều nói ban ngày suy nghĩ nhiều đêm đến mới nằm mơ, cái này ý nói rằng cảnh trong mơ kỳ thực chỉ là tiềm thức của chính mình thôi."
Đúng không? Mục An nhớ tới người đàn ông trong giấc mộng, đôi mắt nhìn cô cảm giác sao mà chân thật đến thế.
Lục Kiều lo lắng nhìn cô đang suy nghĩ: «Cậu gặp ác mộng à? Vẫn là…"
Mục An sững sờ, ác mộng? Nhớ tới người đàn ông với đôi mắt đẹp cùng hình ảnh trong mộng, anh ôn nhu nỉ non gọi tên cô, tay trái anh nhẹ nhàng lướt qua từng sợi tóc của cô.
Cô cười nhìn Lục Kiều: “Không phải ác mộng, là…mộng đẹp."
«Cậu không phải nằm mộng xuân đấy chứ?" Lục Kiều trêu ghẹo.
Mục An không biết là do vận động làm nóng mặt hay do nghĩ tới những hình ảnh trong mộng ấy, cô cụp mắt, không đếm xỉa đến bạn nữa: «Có cậu mộng xuân ấy."
Lúc sắp về, ở trong góc phòng tập Mục An bắt gặp một hình dáng quen thuộc, chính là tên Lewis kia! Anh hình như đang tập lực cánh tay nhưng thật kỳ quái, người ta thường đều dùng hai tay tập, còn anh chỉ tập bằng tay phải, tay trái khoát lên tay ghế bên cạnh.
Mục An thầm châm chọc, tập thể hình còn đùa giỡn được, Lục Kiều qua gọi cô đi tắm: «Đang nhìn gì thế?"
«À, không có gì."
“Lewis, gần đây cảm giác thế nào?” Một người mặc đồng phục áo ba lỗ của huấn luyện viên thể hình đến gần Lewis, Lewis nhăn mày, hạ tay trái xuống: «Không được, vẫn chưa có sức, xem ra thật sự tàn phế rồi."
Huấn luyện viên thể hình thở dài, vỗ nhẹ lên vai anh: «Không sao, từ từ sẽ khá hơn, cậu mới vừa hồi phục, không thể nóng vội được."
Lewis nhìn cánh tay trái vô lực của mình, cười nói: «Chỉ là tôi phải mau chóng đi gặp một người bạn cũ nên không muốn cô ấy nhìn thấy tôi như thế này."
Huấn luyện nghe vậy cười nói: «Chính là vì cô ấy tay mới bị thương phải không? Chắc là rất đẹp nhỉ, hơn một năm rồi còn nhớ cô ấy sao?"
Lewis cúi đầu cười tựa hồ đang chìm đắm trong hồi ức, chỉ nói một câu: «Sao tôi có thể quên cô ấy được chứ?"
Hết chương 2
Chú giải
(1) Đồ đằng: hoa văn tượng trưng cho vật tổ
(2) Dân tộc Nạp Tây: dân tộc thiểu số của Trung Quốc, phân bố ở khu vực Vân Nam, Tứ Xuyên
Chương 3 P&H
Tới Du gia, nhìn thấy một phòng toàn phụ nữ Mục An lại đau đầu. Nếu nói lúc trước biết mình hôn mê ở núi tuyết Ngọc Long là kinh ngạc thì bây giờ biết mình được gả cho một người đàn ông như vậy thì lại là kinh sợ.
Du Ức Sinh ngoại trừ vợ chính thức còn có ba tình nhân, sau khi người vợ chính qua đời vẫn chưa tái giá nhưng mấy tình nhân này vẫn theo Du Ức Sinh tới giờ, còn vì ông ta mà sinh con. Đáng tiếc, Du Ức Sinh không biết việc tốt làm chưa đủ để át vận khí xấu hay đã làm chuyện xấu quá nhiều mà chỉ có một đứa con, tên gọi Du Khâm từ nhỏ đã được cưng chiều vô cùng, du học ở Mỹ và hiếm khi về nước. Hôm nay hẳn là cũng gặp phải rồi.
Du Ức Sinh là nhân vật hắc đạo nổi tiếng ở thành phố C này, công việc kinh doanh bề thế, hắc bạch hai bên đều dưới trướng ông ta. Mục An thở dài, mình rốt cuộc làm thế nào lại chọc phải nhân vật hàng đầu như vậy.
Tìm một chiếc ghế ngoài hành lang mà ngồi xuống, Mục An nhìn hoa viên trước mặt đến xuất thần, có điều gì đó cô không tài nào nghĩ ra được. Đằng trước bỗng nhiên xuất hiện một chiếc cốc sứ trắng tinh, bàn tay đang cầm nó có ngón út đeo một chiếc nhẫn bạch kim hình sao vĩ sáng lấp lánh. Mục An vô thức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Lewis mỉm cười, nói đầy ẩn ý: " Tôi là Du Khâm. " Hình như rất hài lòng khi thấy Mục An kinh ngạc, cái thần tình thể hiện rằng mọi sự đều nằm trong dự liệu của anh ta khiến Mục An khó chịu.
Mục An nhận tách cà phê, mắt vẫn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn của anh, Du Khâm cũng để ý thấy ánh mắt của cô, ánh mắt anh phức tạp, tay trái nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn : " Làm sao vậy? "
Mục An ngẩng đầu nhìn thẳng anh : " Chiếc nhẫn này… hình như tôi từng thấy ở đâu đó rồi. "
Du Khâm mỉm cười như có như không, dùng tiếng Trung không chuẩn nói : «Vậy sao? Nhẫn này rất bình thường, từng nhìn thấy cũng không có gì lạ."
Vì đứng rất gần nên Mục An có thể ngửi được một mùi hương nhàn nhạt từ trên người anh, vẫn là cái cảm giác như lần ở quán cơm nhỏ gần chùa Tùng Tán Lâm đó, trong đầu không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh. Bỗng thấy choáng váng, cô vịn vào tay ghế sô-pha thở dốc.
«Cô không sao chứ?" Du Khâm thấy sắc mặt cô trắng bệch vội bước qua đỡ.
Mục An đẩy tay anh ra, lắc đầu : «Không sao."
Vừa lúc người giúp việc đi tới : «Thiếu gia, Chu luật sư tới rồi."
Du Khâm và Mục An cùng bước vào phòng khách, di chúc của Du Ức Sinh ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Mục An một xu cũng không có nhưng dáng vẻ lại như chẳng sao cả. Mặc dù tài sản của Du Ức Sinh rất nhiều, cô chỉ cần một mẩu cũng đủ để sống xa hoa cả đời, có điều không có đối với cô cũng chẳng sao, chỉ cần có thể cùng người Du gia phân rõ giới hạn cô cũng không quan tâm việc có được hay không.
Trước khi người của Du gia tìm tới cửa, cuộc sống của cô vẫn rất an bình, yên ổn, cô thích cuộc sống như vậy.
Chờ khi gải tán hết đám phụ nữ, Chu luật sư mới lấy ra một văn kiện khác, ông đẩy mắt kính : «Du phu nhân, Du tiên sinh kỳ thực còn làm một bản di chúc riêng cho cô, hơn nữa…" Ông dừng lại, nhìn Du Khâm, “Điều kiện của ngài ấy là nhất định phải tuyên bố ngay trước mặt Du Khâm thiếu gia. "
Mục An bất ngờ, Du Ức Sinh này rốt cuộc là yêu cô hay không yêu cô?
Du Khâm nhíu mày, giơ tay lên ý bảo Chu luật sư tiếp tục.
Chu luật sư lấy từ trong túi văn kiện ra một tờ di chúc khác : «Du tiên sinh thật ra còn có một công ty được niêm yết trên thị trường đăng ký dưới tên Mục An tiểu thư, ý ngài ấy là bây giờ công ty này sẽ tiếp tục đứng tên Mục An tiểu thư, thế nhưng Mục An tiểu thư nhất định phải kinh doanh cùng Du Khâm thiếu gia, hơn nữa, Mục An tiểu thư nhất định phải chăm lo cho cuộc sống của Du Khâm thiếu gia cho đến khi Du Khâm thiếu gia kết hôn mới thôi. "
Mục An đen mặt, khóe miệng giật giật: «Ý của Du tiên sinh là… tôi phải thành mẹ kế của anh ta?"
Du Khâm nghe xong lời của cô thì môi mỏng khẽ cong lên, trên mặt có một tia trào phúng: “Mẹ kế? Cô hơn tôi bao nhiêu tuổi?"
Chu luật sư nuốt nuốt nước miếng, nghe rõ mồn một mùi thuốc súng nồng đậm: «Đây… là ý của Du tiên sinh, tôi chỉ dựa theo sự thật trên bản di chúc mà tuyên bố thôi."
Mục An liếc nhìn Du Khâm: «Anh ta cũng đã trưởng thành rồi, còn cần chăm sóc cái gì?"
Đáy mắt Du Khâm xẹt qua một tia khác thường, anh nhếch môi cười ngây thơ: «Thật xấu hổ, năng lực tự sinh tồn của tôi không tốt lắm, đúng thật là cần chăm sóc, dì à!"
Mục An trợn to mắt, nói gì cũng không phải đành nở một nụ cười yêu thương: «Đừng khách khí, có đứa con đẹp trai lớn tướng như vậy thì thiệt hại thế nào cũng không phải là tôi."
Chu luật sư nhanh tay lẹ mắt thu dọn mọi thứ xong lập tức đứng dậy: «Tôi lặp lại một lần nữa, nếu các vị không tuân theo di chúc mà làm thì cả hai người đều chẳng được một đồng nào." Ý thức được khí áp đang xuống thấp, Chu luật sư quyết định ‘tẩu vi thượng sách’: «Tôi còn có việc, các vị từ từ trò chuyện, từ từ trò chuyện."
Du Khâm dựa vào sô-pha, tay phải vuốt cằm: «Mục An, cô chỉ lớn hơn tôi ba tuổi, xác định là muốn làm mẹ tôi à? Hay thế này, tôi cho cô một số tiền, cô bỏ qua cổ phần của công ty. Theo tình huống hiện tại của cô, nếu làm kinh doanh thì không tới một tháng cũng phải tuyên bố phá sản thôi."
Mục An là chòm sao sư tử, thà chết vì sĩ diện, lòng hư vinh rất mạnh, cô cười gượng: «Vậy chẳng thà để tôi cho anh một khoản tiền, anh quay lại Mỹ ngoan ngoãn học hành là được rồi."
Du Khâm bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất: «Mẹ kế thật hung dữ!"
Mục An đen mặt, lông mày chau lại một chỗ.
Du Khâm ngoan ngoãn im miệng, suy nghĩ một hồi anh nói : «Cô không phải là không quan tâm đến tiền sao, chút tiền cỏn con đó cô sẽ không bận tâm chứ."
Mục An nhìn khuôn mặt dễ coi của anh lộ ra dáng vẻ ‘thấy tiền là sáng mắt’ đáng đánh đòn kia thì u ám nhếch miệng cười : «Tôi không quan tâm đến tiền nhưng thay vì đưa tiền cho ‘nhị thế tổ’(1) ngài đây thì thà mang đi làm việc thiện còn hơn."
Nhìn bóng lưng Mục An giận dữ đi xa, Du Khâm bất đắc dĩ mỉm cười. Cầm lấy tờ di chúc trên bàn anh âm thầm thở dài, ‘cha, sao cha phải khổ sở vậy chứ?’
*************
«Vì thế, tiền của cậu đều ở trong cái công ty chết tiệt kia?" Lục Kiều tóm lại ý của Mục An
Mục An uống một ngụm nước: “Đúng vậy.”
Lục Kiều nghĩ nghĩ: “Vậy nhận thôi, chẳng ai ngại có nhiều tiền mà.”
Mục An chau mày, đặt ly nước trong tay xuống: “Vốn là không để ý, có thể nhận nhưng trên di chúc có nói, phải cùng tên nhị thế tổ kia kinh doanh.”
“Vậy thì cùng kinh doanh.” Lục Kiều không hiểu sự bực dọc của cô từ đâu đến.
Mục An thở dài, chân mày càng nhíu chặt hơn: “Kể ra cũng kỳ quái, đối với tên nhị thế tổ kia tớ lúc nào cũng đặc biệt khẩn trương có đôi khi ngay cả hô hấp cũng không ổn.”
Lục Kiều kề sát vào Mục An, híp mắt: “Cái tên Du Khâm có phải bộ dạng rất tuấn tú?”
“Chính là người Trung Quốc chúng ta ngồi cùng bàn trong quán cơm nhỏ lần trước đó.” Mục An tức giận nói, cô bây giờ hoàn toàn có thể kết luận, Du Khâm lúc đó là đang trong tâm tình chờ xem kịch vui, muốn đùa cợt cô.
Lục Kiều chớp mắt suy nghĩ thật lâu mới yếu ớt phun ra ba chữ: “Không nhớ rõ.”
Mục An thở dài nghĩ đến gương mặt anh, một lát sau mới nói: “Bề ngoài…có thể xem là tạm được.”
Lục Kiều nghi hoặc nhìn Mục An: “Vậy cậu cảm thấy bộ dáng Chu Khải thế nào?”
Mục An không chút suy nghĩ đáp: “Khó coi!”
Lục Kiều xầm mặt: “Dựa vào cái loại phân biệt như vậy thì nhị thế tổ kia phỏng chừng rất khá đây. Cậu đối với anh ta khẩn trương cũng là hợp tình hợp lý.”
Mục An mím môi không lên tiếng, là bởi vì anh ta dễ coi nên mình mới khẩn trương ư?
Lục Bác Giản không biết đã về lúc nào, khi anh bước vào, quân trang trên người còn chưa thay ra, một thân quân phục thẳng tắp càng làm tăng thêm khí khái của anh, cởi khuya áo, anh thanh thản ngồi trên sô pha: “Nói chuyện gì thế?”
“À, đang nói về nhị thế tổ của Du gia. Hóa ra Du Ức Sinh để lại cho Mục An một công ty đã lên sàn (2) nhưng phải cùng nhị thế tổ kia kinh doanh, còn phải chăm sóc anh ta đến khi anh ta kết hôn mới thôi, anh nói xem Du Ức Sinh này có quái dị không.” Lục Kiều nhiều chuyện lập tức thuật lại cho Lục Bác Giản.
Lục Bác Giản nhìn Mục An trầm mặc một hồi: “Ý của em thế nào?”
Mục An thở dài: “Em thật sự không quan tâm đến số tiền đó nhưng chỉ cảm thấy cứ như vậy mà buông tay thì có phải quá dễ dàng cho cái tên nhị thế tổ kia không.”
Lục Bác Giản cười: “Từ khi nào em lại trở nên để ý như vậy, nhất thời xả giận cho mình mà tự tìm phiền phức, chi bằng nhẫn nại cho xong, dây dưa cùng Du Khâm như thế không phải càng phiền sao?”
Mục An ngẫm nghĩ cũng thấy Lục Bác Giản nói rất có lý, suy đi tính lại, cô nghi ngờ nhìn Lục Bác Giản: “Anh… vì sao lại biết tên đó gọi là Du Khâm, hình như em chưa nói đến?”
Lục Bác Giản sửng sốt một chút lập tức khôi phục nét mặt tự nhiên: “Em vừa nói mà, em đã quên rồi sao.”
Mục An nhăn mặt, Lục Bác Giản đứng dậy: “Anh về phòng thay quần áo, các em cứ nói chuyện đi.”
Mục An nhìn theo bóng lưng anh, cô vừa nói ư? Chẳng lẽ bây giờ trí nhớ của cô giảm sút đến thế sao?
Hết chương 3
Chú giải:
(1) Nhị thế tổ: Nền kinh tế Trung Quốc bùng nổ trong 30 năm qua đã tạo ra một tầng lớp nhà giàu mới với số tài sản từ hàng chục đến hàng tỉ USD. Những đứa con của họ và của các quan chức chính quyền sinh sau thập niên 1980 được người Trung Quốc gọi là “phú nhị đại” hay “nhị thế tổ”, nghĩa là thế hệ thứ hai giàu có. Những thanh niên “phú nhị đại” này bị chỉ trích là lười biếng, trác táng và ngạo mạn.
(2) Đã lên sàn: ý nói công ty đã được niêm yết trên thị trường chứng khoán
Chúc các bạn online vui vẻ !