The Soda Pop
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình - Trọn đời bình an - Trang 2

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Chương 4
P&H
Tối hôm qua bị Lục Kiều kéo đi uống rượu, sau khi về đến nhà dạ dày vẫn khó chịu, mãi đến gần sang Mục An mới ngủ được, mơ mơ màng màng lại nghe tiếng điện thoại di động của mình vang lên, hai mắt nhắm nghiền cô cầm di dộng cũng chẳng buồn nhìn màn hình. Ngày cuối tuần mà đi quẫy nhiễu giấc mộng đẹp của người khác thật quá thiếu đạo đức.

Di động vài giây sau lại vang lên, Mục An bực bội ấn nút nhận, áp vào tai: “Nói!”

Bên kia khựng lại một giây: “Hai mươi phút sau gặp ở công ty.”

Mục An nghe được ma âm của nhị thế tổ thì choàng tỉnh nhìn thời gian, 8 giờ sáng, mới ngủ được có 3 tiếng. Cô giở mình tiếp tục nhắm mắt lại: “Không rảnh.”

“Vậy à?” Du Khâm chậm rì nói: “Xem ra…những gì cha tôi để lại cô đúng là chẳng có hứng thú nhỉ, vậy thì…nhật ký của ông cô cũng không có hứng à?”

Mục An lập tức mở mắt ra: “Nhật ký gì?”

“Trong nhật ký đó…hình như có chút ít về cô.”

Mục An tức tốc ngồi bật dậy, vén chăn lên: “Tôi đến ngay!” mở tủ quần áo tìm y phục, nhật ký của Du Ức Sinh, vậy có thể mình sẽ tìm được nhiều hơn về quá khứ của chính mình?

Mục An lái xe rất nhanh, thiếu chút nữa vượt đèn đỏ, khi đến công ty Du Khâm đang nhàn nhã ngồi sau bàn uống cà phê, nhìn thấy Mục An quầng mắt đen sì thì khinh thường liếc mắt: “Xem ra người nào đó tối hôm qua chơi bời cũng rất vui vẻ nhỉ.”

Tay Mục An đang day day huyệt thái dương bỗng dừng lại: “Làm sao anh biết hôm qua tôi đi chơi?” Tên này không phải là đâu đâu cũng có mặt đó chứ?

Du Khâm như cười như không nhìn cô: “Thành phố C nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, tối qua tình cờ thấy cô.”

Thấy thì thấy, hôm qua cũng không phải uống quá nhiều mà mất kiểm soát, leo lên sân khấu nhảy nhót thôi sao, cần gì phải trừng mắt nhìn mình trào phúng như vậy.

Mục An ho khụ một tiếng: “Nhật ký đâu?”

Du Khâm nheo mắt: “Nhật ký nào?”

Mục An trừng lớn mắt: “Tôi cảnh cáo anh, nhóc con, nếu dám nói sáng sớm anh chỉ muốn gạt tôi đến đây thì tôi…” Cô không khách khí dứ dứ nắm đấm với Du Khâm, nghĩ đến cô đã bực bội là vì cuối tuần mà còn bị người ta sáng sớm kéo ra khỏi chăn.

Du Khâm nhàn nhã quay quay cây bút máy trong tay: “Tôi gạt cô đấy, nghĩ cũng đoán được, cha tôi sao có thể biết viết mấy thứ nhật ký này nọ chứ, cô thật đúng là ngốc, có điều…” Anh cúi người về phía trước, nheo mắt cười: “Tôi cũng rất hiếu kỳ, ngốc như vậy mà học múa cột từ khi nào vậy?”

Mục An nhớ tới bộ dáng tối qua, vì uống quá nhiều nên không khống chế được đã leo lên sân khấu múa cột mà nhất thời nghẹn cứng, tai nóng bừng lên: “Liên quan gì anh.”

Sắc mặt Du Khâm không tốt lắm, quầng mắt dường như cũng ẩn ẩn đen, Mục An nheo mắt lại như vừa phát hiện một bí mật lớn lao mà nhìn chằm chằm Du Khâm: “Xem ra… Tối hôm qua người vui vẻ không chỉ có mình tôi nha.”

Du Khâm xa xầm mặt, hừ mũi một tiếng: “Tôi vẫn có bệnh mất ngủ, đừng có suy nghĩ lung tung.”

Suy nghĩ lung tung? Mục An nhìn dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Du Khâm trong lòng oán thầm, muốn làm gì thì cứ làm đi, còn sợ người ta nói, cô lúng ta lúng túng nói: “Không phải là đi bar uống rượu thôi sao, mặc dù là mẹ kế của anh nhưng tôi cũng rất phóng khoáng, hơn nữa, anh cũng 20 rồi.”

Du Khâm đanh mặt, nghiến răng nói với Mục An: “21!”

“Hả?”

“Tôi 21!”

“Ờ.” Mục An nhấp một ngụm cà phê thư ký bưng vào, 21 thì 21, việc gì phải cố ý cường điệu lên thế, nói cho cùng cũng chỉ là nhóc con.

“Cô nghĩ thế nào?” Du Khâm bỗng nhiên nói sang chuyện khác.

Mục An cúi xuống: “Tôi từ bỏ.”

Dường như không bất ngờ khi cô quyết định như vậy, Du Khâm nhìn cô một lúc rồi nói: “Nói lý do xem.”

Mục An buồn cười: “Tôi bỏ cuộc không phải anh nên vui mừng sao?” Bộ dáng mất mát ấy diễn cho ai xem hả?

Du Khâm giương mắt nhìn cô, ánh mắt lướt qua khắp khuôn mặt cô rồi dừng lại ở đôi mắt cô, chậm rãi nói: “Nếu…cô tiếp nhận M&Y, tôi có thể giúp cô khôi phục ký ức.”

Bàn tay Mục An đang đặt trên đầu gối gắt gao nắm chặt, khôi phục… ký ức? Cô nhếch môi cười: “Vì sao tôi phải tin anh, chúng ta trước đây…có quen biết nhau không?”

Du Khâm làm bộ suy tư một chút rồi lắc đầu: “Không quen biết.”

Khóe miệng Mục An giật giật, biết là không thể tin cái tên tiểu quỷ chưa đủ lông đủ cánh này mà, cô hoài nghi nhìn Du Khâm: “Vì sao anh trước sau lại tương phản lớn như vậy, rõ ràng không muốn tôi tiếp nhận M&Y, bây giờ sao lại thay đổi chủ ý.”

Du Khâm bĩu môi, vẻ mặt thản nhiên: “Một mình chơi không có ý nghĩa, có bạn cùng chơi mới vui.”

Mục An nhìn trời thay tổ tiên Du gia mặc niệm, đem một khoản tài sản khổng lồ giao cho tên nhị thế tổ này, Du gia xem ra cách con đường phá sản cũng không xa, lại quay sang nhìn Du Khâm ánh mắt không khỏi tỏ ra thương cảm: “Nhóc con, mẹ không có thời gian chơi với con đâu, mẹ còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.”

Du Khâm cũng không giận, sâu xa nhả ra mấy chữ: “Chuyện quan trọng, không phải vội vàng đi tìm cha dượng cho tôi đấy chứ?”

Mục An âm thầm bóp trán, vì trình độ của tiếng Trung của anh mà cảm thán: “Vô nghĩa, trong tiếng Hán, cái đó phải gọi là kế phụ.”

Vẻ mặt Du Khâm sốt ruột: “Mặc kệ cha dượng hay kế phụ, cha tôi mới đi chưa bao lâu mà cô đã chuẩn bị hồng mai bò tường.”

Mục An lần thứ hai không biết phải nói gì, yếu ớt sửa chữa: “Hồng hạnh vượt tường.”

Du Khâm hung hăng trợn mắt nhìn cô, Mục An không chút do dự trừng lại: “Đã nói chúng ta trước đây không quen biết, tôi làm sao tin anh có thể giúp tôi khôi phục ký ức?”

“Từ cha tôi, tôi có thể giúp cô tra ra cái cô muốn biết. Sau đó từ từ giúp cô nhớ lại, khi tất yếu, còn có thể giúp cô sắp xếp trị liệu bằng thôi miên, gợi lại tầng ký ức sâu nhất của cô.”

Không biết có phải do Mục An ảo giác hay không, khi Du Khâm nói những lời này ánh mắt của anh như thú săn. Toàn thân cô nổi da gà, với ‘đứa con’ thua mình ba tuổi, cái sự tình loạn luân này…Khẩu vị của cô cũng không nặng như vậy.

“Sao anh muốn giúp tôi?” Mục An vẫn không hiểu được thái độ biến hóa của anh.

Du Khâm rốt cuộc không còn chút kiên nhẫn, nhăn mặt nói: “Làm việc thiện, có được không?”

Mục An cố kiềm nén thôi thúc đánh vào đầu anh, trên mặt vẫn hiền lành cười: “Con trai, phải tôn trọng trưởng bối.”

Du Khâm kín đáo quét mắt qua trước ngực cô, không nặng không nhẹ nói: “‘Trưởng bối’? (bạn Du chơi chữ) Cô có sao?”

Mục An nghiến răng, vì sao lúc này tiếng Trung của tên quỷ này lại tốt vậy?

Du Khâm mất tự nhiên nhỏ giọng nói: “Tôi cũng muốn biết một chút về chuyện ba tôi, vì thế chúng ta hợp tác, đôi bên cùng có lợi.”

Mục An suy nghĩ, xác thực lý do này có thể chấp nhận được.

Cuộc sống của Mục An rất đơn giản, bên cạnh gần như không có bạn bè, ngoại trừ anh em Lục Bác Giản và Chu Khải thì chỉ có người chị họ ở thành phố N Tần Hỉ Lạc. Thế nhưng từ khi cô ấy kết hôn thì thấy sắc vong nghĩa, rất ít khi lui tới. Bởi đó, từ chỗ cô ấy cũng chẳng thu hoạch được gì. Nghe Lục Kiều nói khi Mục An gặp chuyện không may là năm cuối đại học, vì thế có thể trở về đại học C tham quan, có lẽ có thể nhớ lại được gì đó.

Mục An đi trong sân trường đại học C, bộ dáng Du Khâm lại rất vui vẻ, dọc đường có không ít cô gái ngoái nhìn hoặc ở sau lưng nhỏ giọng thì thầm, Mục An liếc nhìn người bên cạnh, cắn răng: “Anh không thể khiêm tốn chút à?”

“….” Du Khâm rất vô tội chớp mắt, cái này liên quan gì đến anh?

Đi tới sân bóng, có rất nhiều nam sinh đang chơi bóng rổ, Mục An liếc mắt nhìn đang chuẩn bị bỏ đi thì chợt một cái bóng màu đen bay rất nhanh về phía cô, Mục An vô thức giơ tay lên chặn, lại phát hiện cánh tay chưa chạm phải thứ gì. Lúc mở mắt ra, nhìn thấy bàn tay trái của Du Khâm xòe ra bắt gọn trái bóng rổ.

Anh đứng phía trước Mục An, tay trái cầm lấy bóng có chút khẩn trương hỏi Mục An: “Không sao chứ?”

Mục An lắc đầu, chợt phát hiện sắc mặt Du Khâm rất không tốt, trán lấm tấm mồ hôi, vừa muốn mở miệng hỏi anh có sao không thì bên kia thao trường, các nam sinh ồn ào muốn Du Khâm cùng chơi bóng, có lẽ là thấy động tác đón bóng của Du Khâm. Du Khâm cũng hăng hái cười với Mục An: “Chờ tôi một lát.” xong anh đã đem trái bóng trong tay trái chuyển qua tay phải.

Mục An nhìn anh gia nhập vào đội bóng. Du Khâm vóc dáng cao ngất, đứng trong đám nam sinh vẫn có thể thấy rõ, anh mặc quần jeans màu xám cùng áo sơ mi trắng, phòng thủ, ném rổ, mỗi một động tác đều làm rất đẹp.

Mục An nhìn đến xuất thần, Du Khâm bật lên rất cao, ném bóng đẹp mắt, một đường vòng cung hoàn hảo xẹt qua, Mục An ngồi ngoài biên, dưới ánh chiều tà nhìn một bên mặt anh khi nhảy lên, tóc theo gió tung bay, khuôn mặt nhìn nghiêng ấy không hiểu sao có chút quen thuộc.

Trong đầu hiện lên cái gì đó…

“Vợ à, nhìn xem, anh có giỏi không?”

“Giỏi, em cũng thử nữa.” Giọng nữ rất quen tai, một bóng dáng màu trắng chạy đến trước mặt người con trai, chơi xấu bò lên lưng anh, người đó cõng cô gái chạy về hướng cái rổ, cô gái cười vui vẻ đưa tay ném trái bóng tùy tiện đập vào khung rổ.

“Du Khâm, xem kìa, vào rồi.”



Mục An siết chặt tóc mình, đầu đau muốn nứt ra, tiếng nói của người con trai còn vang vọng bên tai, rất rõ ràng: “Mục An… Mục An…”

“Mục An? Cô không sao chứ?” Khuôn mặt lo lắng của Du Khâm xuất hiện trước mắt Mục An.

Mục An mặt tái nhợt, hoảng hốt một lúc mới nhìn rõ Du Khâm, cô vươn tay nắm lấy vạt áo Du Khâm, hô hấp dồn dập: “Chúng ta… có quen biết?”

Hết chương 4

Chương 5
P&H
Du Khâm đưa lưng về phía mặt trời vì thế tia sáng chói mắt bao bọc gương mặt anh trong một vầng sáng khiến Mục An không nhìn rõ ánh mắt anh, chỉ nghe được anh nói: “Đương nhiên có quen biết, cô là Mục An, tôi là Du Khâm.”

Mục An nhíu mày, gắt gao siết chặt áo anh : «Anh biết tôi không phải phải ý này."

Du Khâm hiếm khi lộ ra một nụ cười ôn nhu, giọng nói cũng mềm mỏng lạ kỳ: " Cô làm sao vậy ? "

Đúng vậy, đúng vậy, mình đã luống cuống, Mục An cụp mắt, thấp giọng nói : " Xin lỗi, tôi…hình như vừa nhớ tới một chuyện, lại hình như… không phải… " Điệu bộ nhỏ giọng lí nhí của cô giống như đứa trẻ đang chịu uất ức vậy.

Du Khâm thở dài: “Không sao, nghĩ không ra thì từ từ nghĩ, đừng ép buộc chính mình. "

Mục An nhìn Du Khâm trước mắt không khỏi có chút buồn bực, mình rốt cuộc là thế nào đây, bây giờ anh ta là con trai trên danh nghĩa của mình, nếu mình cùng anh ta có cái gì thì tại sao lại gả cho cha anh ta ? Cô lập tức đem những suy nghĩ xấu xa trong đầu bóp chết ngay.

Trên đường trở về Mục An vẫn không nói chuyện, mạch suy nghĩ còn đang hỗn loạn. Du Khâm đi bên trái, nghiêng mặt nhìn Mục An, thấy mi tâm của cô hằn sâu thì huýt sáo: “Mục An, cô biết người nhảy từ tầng 1 xuống so với người nhảy từ tầng 10 có gì khác biệt không ? "

Mục An ngẩng đầu lên nhìn anh, đáp lại ánh mắt cô, anh cười rất hồn nhiên : «Lầu một là, thình thịch, A! Lầu 10 là, A, thình thịch! " Động tác của anh khoa trương cùng với quốc ngữ nói không chuẩn có chút buồn cười. Mục An biết anh đang muốn chọc cho cô cười nên cũng phối hợp nhếch môi.

Nhìn màn đêm đang buông xuống,  Mục An thở dài, nụ cười yếu ớt hiện lên : " Đôi với tôi mà nói, kết quả từ lầu 10 xem ra tương đối nhanh chóng hơn, còn lầu một lại quá dằn vặt con người ta. "

Du Khâm không nói thêm gì, bóng hai người bị đèn đường hắt lên mặt đất, cuối mùa hè, bướm đêm không ngừng lượn bên dưới ánh đèn, Mục An mải miết nhìn, Du Khâm bỗng nói chuyện: " Cô quá chấp nhất với quá khứ của mình, vì sao thế ? "

Mục An suy nghĩ, dừng bước nhìn Du Khâm thần tình đang rất nghiêm túc, cô chậm rãi mở miệng : " Tôi dường như…đã quên một chuyện vô cùng quan trọng, cũng như…một người vô cùng quan trọng. " Cô cắn môi dưới nói tiếp, " Tôi thường nằm mơ, trong giấc mơ của tôi có một người con trai, tôi không thấy rõ hình dáng anh ấy nhưng lại biết anh hình như rất thân thiết với tôi. "

Du Khâm nhìn thấy trong đáy mắt cô một sự sâu thẳm khó dò, một lát sau mới hỏi cô : " Còn nhớ được những gì ? "

Mục An cố gắng nghĩ : " Anh ấy hình như đều dùng tay trái…là thuận tay trái. "

" Bên cạnh cô có người như vậy không ? " Du Khâm chậm rãi đi vượt qua cô, xoay lưng về phía cô, trên mặt lại là vẻ ngưng trọng.

Mục An bước theo anh, giọng nói thấp xuống : " Không có, bởi vì không có mới cảm thấy bất lực. "

Du Khâm một lát sau mới nói : " Có lẽ thực sự chỉ là giấc mộng mà thôi, ngày nghĩ nhiều đêm mới mơ, nhất định là cô quá nôn nóng tìm lại ký ức nên mới nằm mơ như thế. "

Mục An trầm mặc, có lẽ bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi ?

Du Khâm nhìn cô không nói, bước chân chậm lại, cúi người ghé sát mặt cô, vẻ mặt trêu chọc : " Này, cô mơ thấy anh ta dùng tay trái…các người đã làm những gì ? "

Mục An nghĩ đến phút chốc đỏ mặt, tai nóng bừng lên, cô giơ tay đẩy mặt Du Khâm ra : " Liên quan gì anh. "

Du Khâm cúi đầu cười: “Không phải là…mộng xuân đó chứ ? Mơ à ? Không ngờ cô đã có tuổi thế rồi còn như thiếu nữ vẫn hoài mộng xuân thế, hahaha. "

Mục An hơi tức giận nhìn anh, vì sao tâm tình của anh ta bỗng lại tốt lên như vậy? Cô giận dỗi nói : " Không biết lớn nhỏ, phải biết tôn trọng trưởng… " nhớ lại lần giáo huấn trước đây cô quyết nuốt xuống chữ còn lại.

" Trưởng gì ? " Du Khâm điệu bộ thong thả.

Mục An ngẩng đầu ưỡn ngực, thốt ra: “Trưởng mẫu!”

Du Khâm như mắc nghẹn, giơ ngón tay cái lên, không nói gì nữa.

Mục An hòa được một ván, cười đắc ý. Du Khâm đi phía trước chậm rãi nói: " Người ta đều nói ngực to óc nhỏ, vì sao không nói rằng ‘trưởng bối’ cũng không dùng đến não nhỉ, xem ra Lão Tử đôi khi cũng gạt người. "

Mục An ở phía sau hít vào thở ra, lại hít vào thở ra, khóe miệng co rút : " Cái tên khốn khiếp nào thiếu đạo đức thế, dám chế nhạo chỉ số thông minh của Lão Tử. Cái loại lời lẽ này làm sao lại do lão nhân gia nói được. "

" Ừ, đó là Khổng Tử mà. " Du Khâm gật đầu, ra vẻ đang học hỏi.

Mục An lần thứ hai hít một hơi thật sâu, nghiến răng miễn cường phun được một câu : " Cái gì ‘tử’ cũng không đúng, chỉ có cái loại ‘ngốc tử’ mới thèm tin. "

Du Khâm khẽ lắc đầu, nhìn Mục An vẻ mặt tiếc nuối : " Thật là đáng sợ, không ôn nhu chút nào. Mẹ kế như vậy mà cũng có kẻ nguyện hi sinh nhan sắc cùng cô mộng xuân sao?! "

Mục An nổi giận thật sự : “Du, Khâm!”

Du Khâm ngoáy ngoáy tai, vỗ về Mục An : " Được rồi, kỳ thực là có cả tá kẻ đang xếp hàng để được cùng cô mộng xuân. "

Mục An mặt đen phân nửa, hàm răng trắng nghiến ken két : «Con trai, con không muốn bị cắn chết thì ngoan ngoãn câm miệng cho mẹ." Du Khâm thức thời ngậm miệng, được rồi, anh thừa nhận bị cắn chết thực sự rất khó coi.

Mục An nằm trên giường, trong đầu cứ nghĩ tới cảnh trong mơ cùng đoạn đối thoại ban ngày, người con trai trong mơ và người kia đều có một điểm chung, họ đều dùng tay trái. Ban ngày sao mình lại nghĩ người đó là Du Khâm chứ ? Mục An mệt mỏi trở mình, chắc có lẽ ngày nghĩ đêm mơ rồi. Nhất định là gần đây tiếp xúc nhiều với Du Khâm nên mới như vậy.

Du Khâm vẫn luôn dùng tay phải ngoại trừ hôm nay thay mình chặn bóng. Mục An nhắm mắt lại, không đúng, trong đầu cô thoắt hiện lên một tia sáng. Con người một khi đang vội vã sẽ không cần suy nghĩ, thân thể nhất định sẽ phản ứng trước bộ não, nếu là người quen dùng tay phải thì hẳn trước tiên sẽ dùng tay phải mới đúng.

Tim Mục An bỗng đập dồn dập, rốt cuộc mình đang nghĩ gì đây? Nghĩ thế nào cũng không thể là cái tên nhị thế tổ đó được, cậu ra nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy.

Hôm sau, Mục An vừa bước vào phòng làm việc, thầy Trương ở lớp bên cạnh đã vỗ vai cô : «Chủ nhiệm tìm cô."

Mục An thấp thỏm trong lòng, trên đường đến phòng chủ nhiệm còn mải suy nghĩ xem gần đây mình có phạm lỗi gì không, tới cửa phòng làm việc, Mục An gõ cửa.

«Mời vào!"

Vào phòng, Mục An ngoan ngoãn đứng lại, nhìn sang chủ nhiệm đang cúi đầu ký ngoáy công văn gì đó, Mục An cũng không lên tiếng chỉ đứng đó chờ.

Chờ chủ nhiệm hết bận, cầm văn kiện vừa ký bỏ vào một bao bì, đặt trước mặt Mục An: «Đơn từ chức của cô tôi đã phê chuẩn."

Mục An trợn mặt, từ chức? Chuyện khi nào, vì sao cô không biết. Mục An cầm lấy hồ sơ của mình trên bàn: “Chủ nhiệm, cô…nói đùa sao?”

Chủ nhiệm nhìn Mục An, trầm mặc một lúc tựa hồ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Đây là chỉ thị của hiệu trưởng, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Mục An nhắm mắt, nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, có đủ khả năng tạo áp lực cho hiệu trưởng ngoại trừ Du gia ra thì còn ai khác.

Mục An dồn nén lửa giận đi đến M&Y, mở toang cánh cửa văn phòng tổng giám đốc, Du Khâm ngồi phía sau bàn làm việc, dời mắt khỏi đống giấy tờ ngước lên nhìn cô: “Ngày đầu tiên đã đến muộn.”

Mục An hai tay khoanh trước ngực, ngồi đối diện anh: “Ai cho phép anh giúp tôi từ chức?” Chờ một chút… Mục An có dự cảm không tốt, “Anh dùng thân phận gì giúp tôi từ chức với hiệu trưởng?”

Du Khâm hai tay chống cằm: “Tôi nói với hiệu trưởng:  tôi là con trai cô.”

Mục An có thể tưởng tượng bộ dáng cằm hiệu trưởng rớt xuống đất thế nào, cô nuốt nuốt: “Danh dự 24 năm nay của tôi coi như xong.”

Du Khâm nheo mắt cười: “Chúng ta không phải nói sẽ hợp tác tốt sao?  Sau này công việc của cô là phó tổng M&Y, so với nghề giáo viên thì chơi vui hơn nhiều.”

Mục An trừng anh  không lên tiếng, trong lòng oán thầm, Vui? Chỉ biết chơi bời!

Lúc này thư ký tiến vào đưa cà phê, đầu óc chậm chạp của Mục An bỗng nổi lên một suy nghĩ táo bạo, cô đứng dậy đón, lấy một ly đưa cho Du Khâm, ngay khi Du Khâm sắp cầm được cô liền buông tay.

Du Khâm nhanh tay lẹ mắt đón được ly cà phê, một chút sánh ra vấy lên áo vest màu đen của anh, anh hoàn toàn không để ý mà chỉ nhìn Mục An, khẩn trương hỏi: “Cô có sao không, có bị phỏng không?”

Mục An tim đập thình thình nhìn anh bưng ly cà phê bằng tay trái, quả nhiên như mình đã nghĩ, cô run run nói: “Anh… thuận tay trái?”

Du Khâm trong nháy mắt cứng người, sau đó chậm rãi nói: “Ừ, chỉ là…” Ánh mắt anh thâm sâu như đầm nước, chăm chú nhìn Mục An, từ tốn nói: “Tay trái của tôi đã tàn phế, không dùng sức được nữa. Vì thế… tôi không phải người trong giấc mơ đó của cô đâu.”


Chương 6
P&H
Mục An nhìn vào mắt Du Khâm, trong suốt không gợn sóng, không chút biểu hiện là đang nói dối. Mình không phải bị trúng tà rồi chứ? Sao lại cho rằng người trước mắt là người trong mơ ấy, tia sáng vừa lóe lên lại lắng xuống: “Tàn phế… Vì sao?”

Đôi mắt Du Khâm u tối, âm trầm nhìn cô. Một lúc sau, anh cởi chiếc áo khoác dính cà phê trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ-mi được dệt may màu đen, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay trái, nét mặt như đang kể lại một câu chuyện đau khổ chẳng liên quan đến mình: “Khi ở Mỹ cùng bạn bè leo núi, không cẩn thận rớt xuống biển.”

Mục An sửng sốt một chút rồi ngồi trở lại ghế không nói năng gì, chỉ im lặng nắm chặt tách cà phê trong tay đến phát ngốc.

Du Khâm thấy cô không nói gì thì tâm tình bắt đầu bực bội, hất tóc mái: “Tôi đã nói cô đừng nghi thần nghi quỷ rồi, có lẽ người đàn ông đó vốn không tồn tại.”

Mục An ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng nhưng không cất lên lời, tầm mắt lại chuyển qua tay trái của anh, ngón tay thon dài hơi cong, nhìn thế nào cũng không giống một cánh tay bị phế, cô nhỏ giọng hỏi: “Trị liệu cũng không có tác dụng sao?”

Du Khâm vừa nhíu mày lại giãn ra, tay phải vuốt lên bàn tay trái: “Vẫn đang hồi phục, bây giờ chỉ là không dùng lực được nhưng có lẽ tương lai sẽ tốt thôi.”

Mục An không nói nữa, tay phải Du Khâm chống cằm quan sát cô, trầm ngâm nói: “Cô rốt cuộc vẫn muốn biết người đàn ông đó có tồn tại hay không? Tôi có cách.”

Mục An bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, Du Khâm cười khẽ: “Có thể tìm chú Trần hỏi, ông là trợ lý của cha tôi, chuyện của cha ông đều biết hết.”

Mục An hướng nhìn vị nhị thế tổ này, trong mắt tỏ ý khen ngợi: “Sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ.”

“Rất đơn giản, bởi vì tôi dùng đầu óc.” Du Khâm xoay tròn ghế, nhàn nhã nói, Mục An trừng anh một cái nhưng tốt tính không so đo với anh. Bây giờ nhìn vị nhị thế tổ này kỳ thực cũng không quá mức đáng ghét.

Nhìn thấy trợ lý Trần Mục An hơi hồi hộp. Cô lo lắng ngồi trên sô-pha chăm chú nhìn người đàn ông  hoàn toàn xa lạ trước mắt này, đối với ông, cô không hề có chút ký ức nào.

“Chú Trần, chuyện cha tôi vẫn luôn do chú xử lý, chuyện giữa Mục tiểu thư và ông hẳn là chú rành rọt hết thảy đúng không?” Du Khâm liếc nhìn Mục An đang khẩn trương, cất tiếng hỏi trước.

Trợ lý Trần gật đầu: “Chuyện của Du tổng  và Mục tiểu thư tôi đúng là có biết.”

Mục An càng lo lắng siết chặt sô-pha, người đàn ông này dường như có thể thực sự giúp cô cởi bỏ những vướng mắc.

Du Khâm hỏi tiếp: “Vậy, Mục tiểu thư và cha tôi sao lại quen biết nhau?”

“Du tổng hình như là qua một người bạn cũ mới biết Mục tiểu thư, đối với Mục tiểu thư nhất kiến chung tình. Mà Mục tiểu thư đối với Du tổng…” Ông liếc qua Mục An rồi mới nói tiếp: “Mục tiểu thư cũng rất thích Du tổng, quen nhau không lâu thì chấp nhận lời cầu hôn của Du tổng.”

Mục An nhăn mặt, kết hôn chóng vánh? Trước khi mất trí nhớ, mình bị điên sao?

Du Khâm liếc nhìn sắc mặt rối rắm của Mục An, cúi xuống tiếp tục đặt câu hỏi: “Mục tiểu thư vì sao ngay sau ngày đăng ký lại được phát hiện ngất đi dưới chân núi tuyết Ngọc Long?”

“Đăng ký xong, Mục tiểu thư hình như vì ba vị tình nhân của Du tổng… xảy ra chút tranh chấp với Du tổng, trong lúc tức giận đã bỏ đến Lệ Giang du lịch. Mà Du tổng thân thể vốn không khỏe, biết Mục tiểu thư bị thương nặng càng bị kích thích, cuối cùng gắng gượng mấy tháng thì cũng ra đi.”

Du Khâm nhìn nửa khuôn mặt đang thất thần của Mục An, hỏi trợ lý Trần một câu nữa: “Nói cách khác, Mục tiểu thư trước đây chưa từng có bạn trai. Hơn nữa… lúc cô ấy cùng cha tôi cũng không có kẻ thứ ba?”

Trợ lý Trần gật đầu.

Mục An hoàn toàn im lặng, sự tình sao lại như vậy? Cảnh trong mơ và ký ức mơ hồ của mình là thế nào? Chẳng lẽ đúng thật do mình nghĩ nhiều mà tưởng tượng ra?

Trợ lý Trần đi rồi, Du Khâm ngồi đối diện cô: “Sao? Bây giờ đối với quá khứ còn nghi vấn gì không?”

Mục An trầm mặc một hồi mới lắc đầu: “Hóa ra tất cả chỉ đơn giản như vậy, do tôi nghĩ nhiều rồi.”

Du Khâm thấp giọng nói: “Biết thế rồi thì đứng truy tìm quá khứ nữa, sống thật tốt cuộc sống bây giờ. Ký ức cũ không có thì có thể tạo ra ký ức mới.”

Mục An ngẩng đầu nhìn khuôn mặt dịu dàng kia, cười nhẹ: “Tiểu quỷ rõ ràng mới 21 tuổi, sao lại hiểu chuyện như vậy?”

Du Khâm cười nhạt: “16 tuổi mẹ qua đời, tôi đều tự sống cuộc sống một mình, đầu óc tôi tuyệt đối trưởng thành hơn cô.”

“À, thì ra là bên ngoài còn trẻ nhưng bên trong lại chính là Thiên Sơn lão nhân.”

Du Khâm lộ ra dáng vẻ trẻ con hiếu kỳ: “Thiên Sơn lão nhân là cái gì? Nhân vật trong trò chơi hả? Chính phái hay tà phái?”

Mục An nghĩ nghĩ: “…Là một nhân vật hư cấu.”

“Rất nổi tiếng?”

“…Ừ.”

“Ờ, không tồi”

Mục An nhìn Du Khâm tươi cười khoe hàm răng trắng thì lòng dần trầm tĩnh lại, đã biết chân tướng quá khứ thì nên đặt xuống nỗi tò mò mà sống cho thật tốt thôi. Không khôi phục được ký ức thật ra cũng không sao, vương vấn quá khứ trái lại càng khiến bản thân sống mỏi mệt hơn. Cô còn đang cảm thán về cuộc đời thì bị một bóng đen che phủ tầm mắt.

Du Khâm ném áo khoác lên người Mục An, Mục An kéo áo xuống, chật vật mãi làm tóc tai rối bù. Cô ngạc nhiên nhìn anh, Du Khâm cười đến ngây thơ: “Giặt quần áo là trách nhiệm của ‘mẹ’ mà? Hơn nữa, còn do cô làm dơ.”

Mục An khóe miệng trễ xuống: “Mẹ? Cậu nhập vai quá đấy!”

Du Khâm vẻ mặt bất đắc dĩ, nửa ngày mới bật ra được một câu: “Tôi tưởng cô rất thích chơi trò này?”

“…” Đề tài này hình như không thích hợp cho mẹ kế và con trai cùng thảo luận? Vì sao lần nào Du Khâm cũng đều hữu ý vô ý lái cô theo hướng đen tối mờ ám này?

Cô nuốt nuốt xuống, có chút phòng bị nhìn Du Khâm: “Con trai, con không phải là… thích tình mẹ con đó chứ?” 16 tuổi mẹ đã mất, cũng khó nói được.

Du Khâm đến gần Mục An, đuôi mắt khẽ xếch lên: “Cô đoán xem?”

Mục An hoảng sợ lùi về sau, ngượng ngùng cười: “Tôi không xui xẻo vậy chứ, trên người tuy có tản ra hào quang vĩ đại của người mẹ nhưng không nghĩ sẽ hấp dẫn cậu đâu?”

Du Khâm sâu xa nhìn cô một lúc rồi bật cười vô hại: “Yên tâm…tôi có bạn gái rồi.”

Buổi tối, Du Khâm đứng trước cửa sổ nhìn bóng đêm nặng nề bên ngoài, dưới bầu trời lấp lánh các vì sao là đô thành đèn đuốc sáng trưng, tay trái nhét trong túi quần, tay phải giơ lên ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn.

Vài tiếng gõ cửa vang lên, Du Khâm xoay người nhìn cửa: “Vào đi.”

Trợ lý Trần tiến vào, đặt một chiếc cặp đen đựng máy tính xách tay lên bàn làm việc: “Nhật ký của Du tiên sinh tôi đã mang tới.”

Du Khâm cầm chiếc cặp, suy nghĩ nhìn một hồi, sau đó đặt vào ngăn kéo cuối cùng của bàn khóa lại: “Hôm nay biểu hiện của chú rất khá, cô ấy hình như không còn nghi ngờ gì. Nhớ kỹ, sau này mặc kệ ai truy hỏi, những lời hôm nay chú nói mới là sự thật.”

Trợ lý Trần vội vàng cúi đầu: “Vâng, thiếu gia!” Ngẩng đầu nhìn Du Khâm sắc mặt không tốt lắm, ông lấy hết can đảm nhiều lời: “Thiếu gia, cậu che chở Mục tiểu thư như thế, chờ đến một ngày cô ấy bỗng nhớ lại…”

Du Khâm day day huyệt thái dương, trong giọng nói không che giấu được mệt mỏi: “Đến ngày đó rồi hãy tính. Trước mắt chỉ có thể làm như vậy, nội dung nhật ký nếu như để cô ấy biết, cô ấy nhất định sẽ không chấp nhận nổi.” Trầm mặc một hồi anh lại phân phó trợ lý Trần, “Chuyện này nhất định không thể để cho ba người đàn bà kia biết, liên quan đến danh dự Du gia.”

Trợ lý Trần đương nhiên biết tính chất nghiêm trọng của sự việc: “Vâng, thiếu gia yên tâm. Có điều, thiếu gia, cậu đã biết nội dung nhật ký kia…không phải cũng nên duy trì khoảng cách với Mục tiểu thư sao.” Nhìn sắc mặt càng lúc càng xa xầm của Du Khâm, trợ lý Trần ngượng ngùng im miệng.

Du Khâm không kiên nhẫn quét mắt nhìn ông: “Chuyện của tôi, tôi tự có chừng mực, không cần chú nhiều lời.”

Trợ lý Trần ngoan ngoãn lui ra ngoài, tới cửa, nhớ lại nội dung trong nhật ký, ông thầm thổn thức: thiếu gia không phải quá biến thái chứ? Loại chuyện trái với luân thường đạo lý này…khẩu vị cũng nặng thật!

Du Khâm ngồi xuống ghế, xoay ghế nhìn vào bóng tối mịt mùng, mệt mỏi ngả lưng vào ghế. Mục An, anh về rồi. Thế nhưng, làm sao anh có thể cùng em bắt đầu lại lần nữa đây? Quá khứ, anh có xóa thế nào cũng không thể xóa bỏ được, thật hy vọng em cứ mất trí như thế cả đời.

Hết chương 6

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ