Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình - Vì sao mùa hạ mát - trang 4

Chương 20: Biển xanh hàng năm ( Phần 1)

Tuần trước luật sư Âu Dương bảo An Kiệt suy nghĩ một chút về việc cùng cô đi công tác ở Nam Kinh một tháng, tuy rằng đây là cơ hội tốt để học hỏi kinh nghiệm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là từ chối, chắc chắn Tịch Si Thần sẽ không cho, thêm nữa là trong khoảng thời gian này cảm thấy cơ thể có chút không khỏe.

Trước đó vài ngày ở nhà Phác Tranh, vừa mới chơi đùa cùng đứa cháu trai thì bị chóng mặt, giữa trưa bị buộc phải đi đến bệnh viện thành phố kiểm tra, bác sỹ chỉ bảo là thiếu máu, An Kiệt cảm thấy buồn bực, hai năm nay liên tục bồi bổ, mà vẫn bị thiếu máu.

Kết quả hôm sau ở công ty lại bị chóng mặt lần nữa, không thể không xin phép rồi ở nhà nghỉ ngơi.

Từ phòng bếp cầm cốc nước trái cây đi đến phòng khách nhìn thấy Tịch Si Thần đang nói chuyện điện thoại, sắc mặt có chút nghiêm túc.

“ Xảy ra lúc nào?”

Nhìn mặt anh không chút thay đổi hỏi đầu bên kia vấn đề, An Kiệt đi qua ngồi một bên, cầm lấy viên thuốc trên bàn trà chia ra làm bốn.

Đầu bên kia điện thoại ít nhất hai phút nữa, Tịch Si Thần cuối cùng chỉ ừ một tiếng, dập điện thoại.

“ Đừng uống nước đá.” Si Thần lấy cốc nước trên tay cô, đứng dậy đi đến phòng bếp đổi cốc nước ấm.

“ Công ty anh có việc không cần phải ở đây trông em đâu.” An Kiệt uống thuốc, kéo anh ngồi vào bên cạnh.

Tịch Si Thần vuố ve gương mặt cô, sắc mặt thật sự có chút tái nhợt. “ Vì sao thân thể không thoải mái lại không nói cho anh?”

“ Không có gì nghiêm trọng, chỉ là cảm thấy mệt.”

Si Thần trầm ngâm,” Hay là đi bệnh viện một lần nữa, được không?”

“ Phác Tranh đưa em đi rồi, bác sĩ bảo không có việc gì.” An Kiệt trấn an người yêu.

Tiếng chuông di động lại vang lên, An Kiệt lấy từ trong túi ra, vừa nhìn thấy dãy số không khỏi nhíu mày, nhưng tại là khách nên không thể không nhận điện được.

“ Xin chào.”

“ Tôi là Trương Quân, cô còn nhớ chứ? Hôm nay chúng ta có hẹn gặp.”

An Kiệt bất đắc dĩ đối phó, “ Thật xin lỗi, Trương tiên sinh, tôi cũng không nhớ là tôi nhận lời với anh. Trên thực tế, trường hợp của ông cần phải tìm luật sư Âu Dương, tôi chỉ là trợ lý của cô ấy.”

Người đàn ông Đài Loan này thật sự làm cho cô có chút đau đầu, tự cao tự đại, nói chuyện lúc nào cũng một giọng điệu. An Kiệt rất ít khi ghét ai, người này xem như là hiếm.

“Gặp mặt rồi nói sau.”

“ Hôm nay tôi xin phép nghỉ làm.”

Kết quả người này tự mình quyết định, “ Ngày mai giữa trưa, tôi đợi cô ở dưới tầng văn phòng các cô.” Sau đó không đợi đối phương mở miệng, dứt khoát chấm dứt luôn cuộc nói chuyện.

An Kiệt trừng mắt nhìn điện thoại trong tay, không thể không bội phục một số người cố chấp.

Tịch Si Thần hơi hơi nhướng mày,cũng không hỏi cái gì, có một số thời điểm khả năng kiềm chế của anh vô cùng tốt.

Hôm nay An Kiệt được đồng nghiệm trong văn phòng hẹn đi mua sắm, cô cực ít khi mua quần áo, trước kia không hứng thú với việc đi dạo phố mua sắm. Hiện tại lại càng không đi vào trung tâm mua sắm, bởi vì Tịch Si Thần đều mua hết cho cô rồi, bao gồm đồ nhỏ, áo ngủ, giày dép.

Hôm nay bị bắt tiếp khách hai tiếng, Hứa luật sư cảm thấy xấu hổ, cuối cùng mời cô ăn cơm. Kết quả là khi vào nhà hàng bất ngờ nhìn thấy người quen.Lúc này anh đang ăn cơm cùng với một người phụ nữ, nếu nhớ không lầm, người kia tên là Lâm Mẫn.

Hứa Thần chọn chỗ ngồi, cách Tịch Si Thần tầm ba bốn bàn, nói xa thì cũng không xa, mà gần thì cũn rất gần, may mắn là đối phương ngồi cạnh bên hông cô, cho nên An Kiệt thản nhiên ngồi xuống.

Nhà hàng vốn đã không đông khách lắm, một đôi đặc biệt xuất sắc kia, phong thái của anh vốn là kiêu ngạo, mà vị Lâm tiểu kia nói cười không ngớt, từng cử chỉ vô cùng phong cách, An Kiệt nheo mắt nhìn sang chỗ khác.

Sau khi Hứa Thần ăn xong, kéo cổ tay áo An Kiệt, thấp giọng vẻ mặt thần bí, “ Nhìn thấy chưa? Lâm Mẫn, người mẫu đã từng quảng cáo son môi cho Estee Lauder.”

An Kiệt cười, “ Tôi nghĩ luật sư không quan tâm đến mấy chuyện như này.”

“ Con gái ít nhiều đều có tính buôn chuyện.” Hứa Thần nghiêng đầu, lộ vẻ nghi hoặc, “ Người cùng cô ấy ăn cơm là ai vậy? Công khai như vậy không sợ bị người ta chụp ảnh sao?”

An Kiệt uống một ngụm nước, chỉ nói “ Người ta không lo lắng thì cô để ý cái gì?”

“ Không thể nói như thế, nói không chừng có thể tiếp nhận được case ( một vụ kiện)

An Kiệt nhịn không được lắc đầu, “ Mấy vụ bê bối này tiếp nhận ít đi thì tốt.”

“ Chậc, cô cùng luật sư Kim quan điểm không hẹn mà gặp.”

Món ăn được mang lên, An Kiệt bóc khăn ướt rồi lau tay “ Con của luật sư Kim thật đáng yêu.”

Điểm ấy Hứa Thần đồng ý, “ Nghe nói cô cũng kết hôn, sao lại không sinh con?”

An Kiệt cười cười, “ Chồng tôi chưa muốn có con.”

Hứa Thần ồ lên kinh ngạc, cuối cùng khoát tay, “ Đàn ông đều giống nhau.”

Bữa cơm này, nói thật ra tâm trạng An Kiệt có chút hoảng loạn, hai lần vô ý thức nhìn về phía Tịch Si Thần, vốn dĩ cũng không để ý chuyện này, không biết vì sao hôm nay có chút tị nạnh, mình cách anh ấy chưa quá năm mét mà anh ấy lại không phát hiện, người bên anh có khi chưa chắc là cô, từ trong dòng dâng lên một chút cảm giác khác thường.

Lúc ăn cơm xong, Hứa Thần muốn đưa cô về, An Kiệt khéo léo từ chối, không muốn phiền toái người ta đưa về. Đang định vẫy taxi, bỗng nhiên trước mắt mờ mịt.

“ Làm sao vậy?” Hứa Thần nhanh tay đỡ lấy cô.

An Kiệt lắc đầu, tầm mắt khôi phục trong sáng, “ Không có việc gì, chỉ là thấy hơi chóng mặt.”

“ Sao lại tự nhiên chóng mặt? Tốt hơn là để tôi đưa cô về.”

An Kiệt đang muốn nói cái gì, kết quả là trận đau đầu tới quá nhanh. Hai năm nay không hề ngất xỉu, hôm nay lại một lần nữa vịn vào cửa sổ ở ngã tư đường rồi ngã xuống…Liểu mạng muốn nắm lấy cái gì, cô không muốn ngã ở trên mặt đất, nhưng là, An Kiệt phát hiện chính mình bất lực.

Chương 21: Biển xanh hàng năm ( phần 2)

Ngoài cửa sổ sắc trời ảm đạm, thời tiết ở Pháp không bằng ở Anh,hôm nay trời mưa lất phất, mưa ẩm ướt làm cả thành phố âm u và lạnh lẽo, gió thổi lạnh, ở bên cửa sổ màu xanh trắng, rèm cửa được vén lên cao.

An Kiệt tỉnh giấc vì lạnh, bỏ xuống giường nhìn cửa sổ,mấy ngày trước có dấu hiệu sốt nhẹ, cổ tay phải không biết vì sao vô cùng đau, uống nhiều thuốc mà vẫn không thấy đỡ. Đưa tay lấy viên đá cuội bị mưa ướt làm cho lạnh, nhìn qua cửa sổ thấy trên dây điện có một đàn chim nhỏ.

“ Trời mưa sao lại không về nhà?” An Kiệt đột nhiên bị ý nghĩ trẻ con của mình đánh bại,nhưng không một lý do đã xuất thần.

Ngày hôm qua bạn bè đến thăm cô, lái xe đưa cô đến bệnh viện, cô hoản loạn không biết nói gì ở đó, người bên cạnh đột nhiên khóc, xe đỗ ở ven đường, ngày đó, bạn cô đã nói, “ An, cho dù mình chết, mình cũng sẽ ở bên bạn, bạn sẽ không phải cô đơn một mình, vĩnh viễn sẽ không phải ở một mình.”

An Kiệt lẳng lặng cúi đầu, cô không đau lòng, thật sự, cô không khóc, không làm loạn, cô vẫn sống bình thản, đói bụng thì ăn, đau thì đi gặp bác sĩ…Cô ngoan ngoan như vậy, cũng không gây chuyện, cô luôn hy vọng sẽ giúp mẹ mát xa phần gáy bị đau nhức, hoặc chạy lên tầng lấy áo khoác mẹ để quên. Cô luôn cố gắng thể hiện, h vọng có thể được bố khen ngợi…Vì sao một đứa trẻ nghe lời như thế, bọn họ có thể dễ dàng nói không cần là không cần..

Ngày đó, bác sỹ yêu cầu cô nằm viện ba ngày, An Kiệt leo xuống giường bệnh, cúi đầu thấp, cô không có nhiều tiền như thế.

Lúc hoàng hôn có bạn đưa cô đến trường, Christine bị bắt buộc thôi học, sau đó làm việc ở siêu thị ở ngoại cô, làm ca tối, cho nên không dừng lại được đâu, chỉ nói mấy câu với An Kiệt rồi lái xe đi.

An Kiệt nhìn cô rời đi,vào lúc đó, ở một chỗ rất xa, có một bóng hình, trái tim An Kiệt bắt đầu đập loạn, mưa phùn lất phất cô không dám xác định có phải mình nhìn lầm hay không, hình dáng dường như là xa lạ, nhưng lại có chút quen thuộc, sau đó cô nhìn thấy bóng dáng đó đi vào bãi đỗ xe bên canh.

Chắc là nhìn lầm rồi…

An Kiệt trở về ký túc, uống một ít thuốc giảm đau rồi lên giường ngủ, sau khi ngủ thì bớt đau một chút..

Lúc An Kiệt tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa, cùng với ánh đèn huỳnh quang có chút chói mắt, tạm thời không biết đang ở đâu.

“ An Kiệt?” Hứa Thần ngồi ghế bên cạnh nhảy dựng lên, “ Rốt cuộc cô cũng tỉnh! Cám ơn trời đất, cám ơn trời đất.”

Nhìn người trước mặt, ý thức chậm rãi trở về, đảo mắt nhìn bốn phía biết là đang ở bệnh việc, “ Tôi bị làm sao vậy?”

“ Cô bị ngất.” Hứa Thần ngừng hai giây, “ Còn nữa, cô có biết là mình có thai không?”

An Kiệt giật mình, “ Có thai?”

Nói tới đây, lông mày Hứa Thần nheo lên, khó khăn mở miệng, “ Là thai ngoài tử cung.”

“…… Có ý gì?”

Hứa Thần nhìn cô gái mặt trắng bệnh ở trên giường, có chút không đành lòng, “ Không có việc gì, An Kiệt, thật đấy, thai ngoài tử cung khá phổ biến, thật sự không có việc gì đâu.”

An Kiệt vô thức nắm chặt tay khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhẹ giọng nói, “ Hứa Thần, tôi muốn ra viện.”

“ Không được, hiện tại cô cần phải ở viện để theo dõi, nếu xuất huyết bên trong thì rất nguy hiểm…” Nói tới đây mới nhớ tới một chuyện, “ An Kiệt, chồng cô đang lập tức tới đây.”

An Kiệt ngẩn người. Hứa Thần giải thích, “ Vừa rồi di động của cô kêu, tôi nghe điện.”

Lúc Tịch Si Thần đi vào phòng bệnh, An Kiệt đang cầm cốc nước thủy tinh, nhìn thấy người đến, không khỏi cúi thấp đầu.

Mà Hứa Thần ngồi trên sô pha có thể nói là vô cùng kinh ngạc, người này không phải vừa mới ở nhà hàng ăn cơm cùng vị ngôi sao kia sao? Cô nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông rất bình tĩnh đi đến bên người, chống hai tay ở hai bên mép giường, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán người nằm trên giường.

An Kiệt cảm giác ngọn tay động đến mình lạnh lẽo, còn có chút run rẩy…

Nhẹ nhàng chớp mi “ Si Thần, em cảm giác vừa mơ thấy anh”

Đối phương không nói gì, một tay đã luồn vào trong drap, An Kiệt bị lạnh nhảy dựng.

“ Lạnh không?” Anh hỏi, thanh âm nhẹ nhàng dịu dàng.

“ …. Vâng.” Cô vẫn không dám nhìn vào mắt anh.

Hứa Thần thức thời rời khỏi phòng bệnh, nói thật ra cô có chút hoang mang. Một mặt người đàn ông này trắng trợn ăn cơm cùng người con gái khác, mặt khác lại rất lo lắng cho vợ mình. Mà An Kiệt, lúc ở nhà hàng, coi chồng mình như người xa lạ… ví dụ như lúc nãy ở nhà hàng,mặt khác lại không có cảm giác đang ở trong chiến tranh lạnh… Thật sự là không hiểu. Càng không hiểu là chồng An Kiệt rốt cuộc là người đàn ông tốt hay là lăng nhăng?

Tịch Si Thần lấy tay che mắt An Kiệt, run run hôn môi cô, “ Mơ thấy anh như nào? Hả?” Anh nói một câu, khẽ hôn một chút.

“ Mơ thấy anh ở Pháp…”

“ Sau đó thì sao?”

“ Sau đó, anh bỏ đi.”

“Thật không?”

An Kiệt nhắm mắt lại, khó khăn mở miệng, “ Si Thần, em có nhất định phải mổ để lấy đứa bé không có khả năng sống này không?”

Cô cảm giác trên mặt có giọt nước trên má…

An Kiệt sững sờ, bàn tay muốn chạm vào mặt người ở trên, Tịch Si Thần cầm được tay cô, ngữ điệu khàn khàn cười, “ Làm gì?”

“ Anh…”

“An Kiệt.” Anh dịu dàng gọi tên cô, “ Anh chỉ là…”

Một câu nói anh cũng không nói tiếp, chỉ nghiêng đầu vùi vào cổ cô, rất nhiều năm về sau, An Kiệt đều nhớ lúc đó Tịch Si Thần đã khóc.

Chương 22: Biển xanh hàng năm ( phần 3)

Trong phòng bệnh đơn, đèn huỳnh quang tắt, hoàng hôn sắp buông xuống, bên trong có vẻ u ám, An Kiệt dịch chuyện, cánh tay bên hông lại siết chặt một ít.Tịch Si Thần tựa vào đầu giường ngủ, tư thái của của anh giống như nhắm mắt nghỉ ngơi,nhưng cô biết anh đang ngủ, hơi thở rất nhẹ, nhưng có chút bấn an. An Kiệt nhớ Phác Tranh từng trêu cô, “ Chồng em còn so đo phát khiếp hơn cả phụ nữ.”

Bọn họ vẫn sống yên bình như vậy, tình cảm của anh giấu ở bên trong còn tình cảm của cô thì thờ ơ. Cô cảm thấy như vậy là tốt rồi, cô không cần tình cảm long trời lở đất, cũng không nghĩ đến vĩnh viễn tồn tại, cũng không cần đến chết cũng không rời…Nhưng là vì sao lúc này cô lại cảm thấy khó chịu như thế, theo bản năng sờ đến bụng mình.- tại sao lại muốn cùng anh có một phần không thể tách rời, không bị cắt đứt.

Trong lòng An Kiệt dâng lên một cảm xúc bực bội khó tả. Cô ngẩng đầu, cúi xuống gần vào người đàn ông anh tuấn,môi hôn cổ anh có ý bướng bỉnh được ăn cả ngã về không.

Mí mắt Tịch Si Thần run rẩy một chút, từ từ mở mắt ra, khiến cho môi An Kiệt chạm vào môi anh, ánh mắt không khỏi nheo lại.

An Kiệt hít sâu, mạnh dạn thử hôn sâu, đối phương rất hợp tác nhẹ nhàng há miệng ra, tùy ý để cô thăm dò đi vào. Lòng rung động mạnh,cho dù xấu hổ, nhưng hiên tại An Kiệt muốn cùng anh quấn quýt hô nhau, cô cần như thế, mới có thể bình ổn cảm giác không diễn tả trong lòng.

Liều lĩnh, An Kiệt sờ soạng cởi cúc áo Tịch Si Thần, nhưng ngón tay run run, như thế nào cũng không cởi được, cuối cùng đơn giản xé rách luôn.

“An Kiệt –”

An Kiệt không dám ngẩng đầu nhìn anh, đầu óc mê muội hôn cổ anh, xương quai xanh…. Chậm rãi hạ xuống vẽ bộ ngực gợi cảm. Ngón tay theo quần áo ngoài luồn vào quần áo bên trong, hướng về phía dưới bụng anh, kết quả một giây sau bị người ta dùng tay đè lại.

Lúc Tịch Si Thần đem cô ôm lấy, lại gặp ánh mắt như ăn tươi nuốt sống anh của cô. Bộ ngực phập phồng nặng nề tiết lộ cảm xúc của anh, mà lòng an Kiệt như nổi trống.

Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn mong manh theo rèm cửa xuyên qua, chiếu ở lông mi An Kiệt, rơi xuống một hình bóng dịu dàng, Tịch Si Thần kéo cô vào lòng, trong miệng tràn ra một tiếng thở dài rên rỉ, “ An Kiệt, anh từ chối yêu cầu của em.”

Sáng sớm, tám giờ, một hình dáng bé nhỏ xuất hiện ở trước giường trong phòng bệnh,” Chị…” nói lắp, nhưng đại khái có thể nghe ra là gọi chị.

Chị không tỉnh, chú bên cạnh chị mở mắt, cười cười, “ Xin chào.”

“ Xem ra chúng tôi đến hơi sớm.” Đứng ở đằng sau đứa bé hai tuổi là Phác Tranh cùng vợ của anh. Còn có cô của An Kiệt, “ Sao lại thế này?”

Tịch Si Thần kéo chăn bị rơi xuống giúp An Kiệt, “ Chúng ta ra ngoài rồi nói.”

Mấy ngày nay có một số người đến. Mà An Kiệt lại không bị ai quấy rầy, trong phòng bệnh ngủ tận đến mười hai giờ mới dậy.

Giữa trưa, Phác Tranh mang cháo mộc nhĩ đến, Tịch Si Thần gọt táo ở bên cạnh, vợ Phác Tranh ngồi trên sô pha dạy con cách phát âm. An Kiệt không tập trung nghe cô không dưới một lần nhắc nhở chuyện cần chú ý, ánh mắt không nhịn được luôn hướng về phía Tịch Si Thần, anh vẫn như mọi khi, nhưng, cô thật xấu hổ quá, nhớ tới đêm qua, lần đầu tiên cô chủ động,hết sức chủ động, lại còn một nửa ép buộc,ây da, thật sự là quá mất mặt- càng mất mặt hơn là đối phương còn từ chối.

“ Được rồi.” Si Thần cười, đưa tay lấy bát của cô.

An Kiệt cúi đầu đưa bát cho anh- sao anh biết cô đúng lúc không muốn ăn? Nghiêng đầu nhìn không cẩn thận lại chạm phải ánh mắt kia, Si Thần đang nhìn cô dịu dàng, An Kiệt ho nhẹ một tiếng quay đầu.

Mười phút sau, mấy người Phác Tranh đến căn tin bệnh viện ăn trưa, một tay Tịch Si Thần cầm hoa quả trên bàn bắt người trên giường ăn.

An Kiệt chần chừ một chút, cuối cùng là cho vào miệng ăn, vừa nuốt xong, Tịch Si Thần nghiêng người liếm khóe môi cô, An Kiệt buộc phải lui về phía sau, lại lập tức bị đối phương giữ gáy sau đó hôn thật sâu. Lúc ấy An Kiệt đỏ mặt nghĩ, miếng táo kia đã bị anh ấy ăn rồi…

============================= biển xanh hàng năm =============================

Lúc Hứa Thần đi từ bệnh viện ra, đúng gặp gặp Lâm Mẫn đang đi tới, đi được mấy bước, cuối cùng quay lại, “ Lâm tiểu thư.”

Lâm Mẫn dừng lại, tháo kính râm xuống, xoay người, cười hỏi, “ Có việc gì?”

“ Nói thật, Lâm tiểu thư xuất sắc như vậy, sao phải làm người thứ ba?”

Lâm Mẫn khẽ nhướn mày, “ Luật sư Hứa quả nhiên là vô cùng thẳng thắn đấy.”

“ Cô biết tôi là ai?” Hứa Thần ngạc nhiên.

Lâm Mẫn cười cười, ý tứ sâu xa, cũng là mở ra một chủ đề không nói rõ được, “ Nếu không rõ ràng cách đối nhân xử thế của cô, cô cho rằng anh ta sẽ cho phép cô đi dạo phố, mua sắm, ăn mỳ Ý cùng vợ mình?”

Hứa Thần ngẩn ra, một lúc lâu sau mới phản ứng được, “ Anh ta theo dõi cô ấy?”

“ Theo dõi? Oh, không, cô quá coi thường Tịch Si Thần rồi. Anh ta có năng lực đem chuyện muốn biết thành “ trùng hợp” mà thôi.”

Hứa Thần choáng váng, một lúc lâu sau cũng không thể nói rõ, người kia rốt cuộc là một người đàn ông như nào vậy?

“ Thật khủng khiếp đúng không? Đúng vậy đấy.” Lâm Mẫn tán thành

Lâm Mẫn đi phía trước lại quay trở lại nói, “ Cái” người thứ ba” thật đúng là oan uổng mà, đại luật sư, tôi mới là người bị lợi dụng đấy.” Bị lợi dụng để giới truyền thông không quấy rầy Giản An Kiệt, cho dù chỉ là một chút.

Chương 23: Vì sao giống như trước? ( Phần 1)

Tịch Si Thần có chút ngạc nhiên khi thấy Lâm Ngọc Quyên ( mẹ An Kiệt) xuất hiện, đứng ở cửa hai giây, rồi mời mẹ vợ vào phòng khách.

“ Cần uống chút gì không?” Si Thần cầm tờ tạp chí trong tay để lại giá sách trên tường.

“An Kiệt đâu?”

Tịch Si Thần nhìn Lâm Ngọc Quyên ngồi xuống sô pha, có vẻ không muốn uống gì, nhưng căn cứ vào lịch sự vẫn đưa bà một cốc nước lọc.

“ Cô ấy ở trên tầng.”

Lâm Ngọc Quyên đứng dậy, Si Thần nói, “ Cô ấy vừa mới ngủ, cháu nghĩ bác không ngại thì đợi chút.”

“ Nghe nói thời gian trước, cơ thể nó không tốt.” Lâm Ngọc Quyên trở lại sô pha, thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ.

Si Thần khẽ nhếch miệng, “ Không có gì nghiêm trọng, bác không cần quá lo lắng.”

Lâm Ngọc Quyên nhìn anh, “ Tôi muốn biết, cậu chăm sóc nó kiểu gì vậy?.”

Lúc này, Tịch Si thần đi đến phía sau quầy bar pha cà phê, đối với vấn đề này anh chỉ nở nụ cười, vẫn không đáp lại.

Lâm Ngọc Quyên chưa bao giờ thích người trẻ tuổi này, không cần nói đến việc anh ta là cháu trai Trầm Tình Du, xem cái thái độ không coi ai ra gì cùng với nhân phẩm không thể khiến người ta khen ngợi, là đã đủ đề bà bài xích người con rể này. Mà con gái mình lại cứ thích nó.

“ Bác sĩ nói như nào? Có thể sinh con được nữa không?”

Tịch Si Thần không nhanh không chậm ngoáy cà phê, cách hành động có vẻ như mất hứng thú.

Lâm Ngọc Quyên nhíu mày, “ Tôi biết cậu trẻ tuổi mà công thành danh toại, tính cách kiêu ngạo nên không đáng trách,nhưng tôi là bề trên của cậu, cậu nên là tôn trọng một chút đúng không?

Tịch Si Thần mỉm cười nói, “ Bác là mẹ An Kiệt, cháu đương nhiên tôn trọng bác.”

Lâm Ngọc Quyên không đoán được giọng điệu của anh là thật lòng hay chỉ là lấy lệ, “ Một thời gian trước cậu để nó đi làm?”

Tịch Si Thần gật đầu.

“ Cậu biết rõ cơ thể con bé không tốt, sao lại cho nó ra ngoài làm việc?”

“ Là cháu lo lắng không chu đáo.”

Lâm Ngọc Quyên cảm thấy đối phương trả lời mặc dù là đúng, nhưng không thật lòng.

“ Tôi hy vọng cậu đã cưới con gái tôi thì nên—“

Si Thần đột nhiên ngắt lời bà, cười nhạt, “ Bác muốn bao nhiêu?”

Lâm Ngọc Quyên ngẩn ra, “ Có ý gì?” Mặt không thay đổi, nhưng có chút thất thố vì bị vạch trần.

“ Không có ý gì cả, bác là bề trên của cháu, cháu hiếu thuận bác cũng là bình thường.” Tịch Si Thần cười yếu ớt, “ Nhưng chủ yếu là cháu không thích người khác bàn luận về vợ cháu.”

Người khác? Cổ họng Lâm Ngọc Quyên bị nghẹn, ép mình khống chế tức giận, “ An Kiệt là con gái tôi—-“

“ Cháu biết, cho nên, cháu mới ở đây tiếp đãi bác.”

Lâm Ngọc Quyên thật sự là không gặp người nào có thể đọ nổi như thế,tức giận đứng dậy, “ Cậu là người trẻ tuổi mà tôi không thể thích nổi.”

“ Vậy sao, cháu không quan tâm.” Mỉm cười, tiếng nói không thay đổi.

“Si Thần?”

Tịch Si Thần nghiêng người, lúc này An Kiệt đang đứng giữa cầu thang tầng hai, nhíu mày. Si Thần ngạc nhiên, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua cơn tức chưa hạ của Lâm Ngọc Quyên, trong lòng bực bội không thôi!

“ An Kiệt—“ Liếm liếm môi, cảm thấy chính mình có chút khẩn trương.

An Kiệt chậm rãi đi xuống, Lâm Ngọc Quyên đã đi tới, “ Thân thể đỡ hơn chưa?”

“ Vâng.”

“ Sao lại không cẩn thận như thế, lần này mất đi không làm sao. Về sau cần phải chú ý.”

An Kiệt gật đầu nhẹ, sải chân bước về phía quầy bar, lúc này Tịch Si Thần buông tách cà phê,ánh mắt trầm xuống.

“ Mẹ, con hy vọng mẹ tôn trọng người trong lòng con.” An Kiệt nói câu này đã nắm lấy tay trái Tịch Si Thần dưới mặt bàn.

——————————- phân cách ——————————–

“ Tuy rằng anh cũng không để ý trong mắt mẹ em đánh giá anh như nào, nhưng mà, chứng kiến em bênh vực anh lại là chuyện khác.” Nói tới đây, Tịch Si Thần thở dài một hơi, “ An Kiệt, em muốn lấy lòng một người tên là Tịch Si Thần thật dễ như trở bàn tay.”

An Kiệt buốc cốc nước, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, “ Nói linh tinh gì vậy?”

Tịch Si Thần từ phía sau ôm cô, “ Anh còn tưởng, em sẽ tức giận.”

An Kiệt than thở, “ Sao anh lại không tự tin như thế, anh là Tịch Si Thần đấy.”

Si Thần vùi đầu than nhẹ, “ Nhưng em là Giản An Kiệt”

Chương 24: Vì sao như lúc trước? (phần 2)

Sau khi ra viện, An Kiệt ở nhà nghỉ ngơi hai tuần, Tịch Si Thần không cho đi làm nữa, cho nên cô lại trở nên rảnh rỗi,kỳ lạ là Tịch Si Thần vô cùng nhàn rỗi, người này mười giờ sáng mới đi làm, đôi khi còn cùng cô ăn cơm trưa xong rồi mới ra ngoài, trước năm giờ chiều là có mặt ở nhà, An Kiệt buồn bực, thời gian tự do lúc trước đã bị anh chiếm gần hết, làm gì có nhân viên nào không đi làm mà còn được tiền lương nhiều như vậy? Không nhịn được nhớ đến hồi làm cật lực mà tiền lương một tháng cũng hai nghìn, so sánh thì thật làm đả kích người khác.

Tịch Si Thần vào phòng ngủ nhìn thấy người ngồi trên giường đang ngẩn người, “ Đang nghĩ gì vậy?”

“ Em đang nghĩ chắc bác sĩ tâm lý kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ?”

“ Làm sao? Ở nhà quá nhiều nên thiếu kiên nhẫn?”

“ Chỉ là đang suy nghĩ lại thôi.” Cô cũng biết muốn đi làm lại là điều xa vời, xảy ra chuyện như thế một lần rồi thì Tịch Si Thần tuyệt đối không cho cô đi làm lại.

“Có cần anh bớt thêm thời gian ở nhà với em không?”

“ Không, không cần!” Ý thức được mình cự tuyệt rất không khách khi, vì thế dịu dàng khéo léo nói, “ Em không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh.”

“ Thật là chu đáo, muốn anh báo đáp em như thế nào, hả?” Nói xong đặt quyển sách trên tay ở trên tủ đầu giường, quỳ gối ngồi lên giường.

“ Không cần khách sao như thế.” Cười khổ tránh anh, lùi xuống cuối giường, một bàn tay Tịch Si Thần tóm được cổ chân cô, “ Này….”

“ Em muốn đi đâu?” Anh cười nhìn cô.”

“Ngủ.”

“Giường ở trong này.”

“ Em đi phòng khách ngủ, không quấy rầy anh….uh, đọc sách.”

“ Oh.” Đối phương rất rộng lượng buông tay.

Một tiếng sau, Tịch Si Thần một mình ở trong phòng đóng lại quyển sách y học, day day lông mày, nghĩ đến người đang ở phòng bên, không khỏi nở nụ cười, chờ cô ngủ say rồi đem cô ôm về đây, nếu không anh sẽ không ngủ được.

Buổi chiều thứ bảy, An Kiệt cảm thấy khó hiểu, rõ ràng là hai người đều không thích đi dạo phố, lại ngàn dặm xa xôi chạy xe nửa tiếng vào thành phố để đi dạo? Chủ yếu là cuối tuần nhiều người như thế. Nhưng mà trời sinh voi, sinh cỏ (1), cầm tay Tịch Si Thần chậm rãi đi, quảng trường ở trung tâm khu phố này là nơi nhộn nhịp nhất, dọc đường đi rất nhiều nhà hàng,tiệm áo cưới, tiệm trang trức, cùng với một nhà hàng Mc Donalds, nhìn thấy Mc Donalds, cô không khỏi thấy đau khổ, trước kia Tịch Si Thần đã không cho cồ uống đồ lạnh, xảy ra chuyện đó lại càng nghiêm ngặt hơn.

“Si Thần –”

“ Gì?”

“ Không có việc gì, tự dưng em gọi vậy thôi.”

“Ừ.”

“ Si Thần, anh có thấy nóng không?”

“Anh không.”

“Ây da, em cũng không.”

Tịch Si Thần hiểu rõ người mình yêu như lòng bàn tay,nhịn không được khụ một tiếng, “ Muốn ăn kem à?”

“Có chứ!” Nhưng giây sau đó, ánh mắt hoài nghi hiện lên, “ Anh trêu em à?”

“Không, anh yêu em.”

An Kiệt không nói gì, mỉm cười cũng không kìm lòng ôm lấy anh, Tịch Si Thần sửng sốt, tâm trí nhộn nhạo.

Mùa hè bốn năm trước, An Kiệt về nước một lần, tuy rằng chỉ về nước có ba ngày, nhưng vì muốn gặp người nên phải làm gì cũng làm. Ngày đó, Phác Tranh chở cô đến vườn hoa nhà họ Giản,đỗ ở bên ngoài một tiếng đồng hồ, hoàng hôn nhìn thấy ô tô của bố đi vào gara, nhìn thấy ông xuống xe đi vào nhà. An Kiệt cho cửa sổ xe lên, người bên cạnh nhịn không được hỏi, “ Không đi vào à?”

“Không, không được.” An Kiệt lắc đầu, cô cũng chỉ có ý là đến xem mà thôi.

Lúc xe đi ra, thấy một chiếc BMW màu trắng đi ngược lại, Phác Tranh đánh tay lái đi qua nó, đi ra ngoài khu nhà, Phác Tranh cười hỏi cô, “ Có nhìn thấy người trong xe không?”

“ Cái gì?”

“ Tịch Si Thần, anh nghĩ chắc em cũng chẳng nhớ.”

An Kiệt nhíu mày, “ Đúng là không nhớ.”

“ Nói em bạc tình bạc nghĩa quả không sai, hiện tại nghĩ lại nếu anh không chạy đến trước mặt em thường xuyên, chỉ sợ sau hai năm ngay cả anh em cũng quên.”

“ Anh và anh ta khác nhau.”

Phác Tranh nở nụ cười, “ Khác nhau như nào? Anh với anh ta thân phận cũng khá giống nhau, đều là anh họ nhưng không cùng dòng máu.

An Kiệt mấp máy miệng, không hứng thú phát biểu ý kiến về việc này, mà Phác Tranh cũng tùy tiện nói chuyện khác, trên thực tế đối với người tên Tịch Si Thần này, anh cũng mới biết, chỉ biết là bản thân người này có chút gia thế, xem như một nhân vật khó lường.

Đi cùng Phác Tranh trở về chỗ ở, một hôm nào đó ăn cơm chiều rồi ngủ một mạch, mơ mơ màng màng nghe được di động kêu,cầm điện thoại alo một tiếng mà không thấy tiếng trả lời lạ, lại quên không tắt máy nên cứ thể di động bên tai như thế, buổi sáng ngủ dậy thấy điện thoại vẫn thông, đối phương cũng không tắt máy…. Ấn vào nút tắt, quay đầu nhìn lại dãy số, xác định là không biết.

An Kiệt một lần ở trong trường học, như thường lệ ngồi ở chỗ thường ngồi cùng Diệp Lận, ngây người một chút, anh nói cô vô tình vô nghĩa, nhưng là, rốt cuộc có bao nhiêu nhớ nhung chỉ có bản thân mình biết.

Nhìn tường gạch nâu đỏ ở trường học, cô một lần nữa suy nghĩ, một lần nữa hỏi chính mình, rốt cuộc chờ đợi cái gì ở đây? Rõ ràng trên thực tế cái gì cũng không quay trở về được.

“ Nơi này, vẫn là không nên đến nữa.”

Máy bay bay lúc hai giờ chiều, buổi trưa Phác Tranh đưa cô đến một nhà hàng Trung Quốc.

“ Ăn nhiều vào, sắp tới không được ăn đồ ăn Trung Quốc chính thống đâu.” Vừa nói vừa gắp thức ăn vào trong bát cô,cổ họng An Kiệt có chút chua, không nuốt xuống được.

“ Cho dù đồ ăn bên kia không hợp khẩu vị, cũng phải cố mà ăn, đừng để gầy, nhìn gầy trong khó coi lắm.”

Cô cười nói, “ Cũng có người thích gầy một chút.”

“ Anh không thích.”

“ Được rồi, lần sau gặp anh em sẽ béo.”

“ Trên đời này chỉ có anh mới được như thế.” Phác Tranh ha ha cười, nhìn về phía sau liếc mắt một cái, An Kiệt lơ đãng nói, “ Làm sao vậy? Gặp người quen à?”

Anh không quay đầu,chỉ nói “ Tịch Si Thần.”

Chiếc đũa trên tay An Kiệt dừng lại, nhìn theo ánh mắt của Phác Tranh, một bàn ăn kia có bốn người đàn ông mặc vest cùng với hai người phụ nữ, mà hình bóng đối diện lưng với cô, có chút quen thuộc, mà việc quen thuộc này khiến cô không thấy thoải mái.

“ Không sao chứ?” Phác Tranh thấy sắc mặt cô đột nhiên không tốt.

An Kiệt lăc đầu, không bày tỏ gì, nhưng tâm tình không tốt, cho dù là không phải đối mặt , nhưng cảm giác bài xích vẫn dâng lên, quay đầu nói,” Chúng ta đi chỗ khác đi.” Vừa đứng dậy, bởi vì rất đột nhiên, một người đàn ông cao ráo vội vàng đi tới đụng phải cô, An Kiệt mất thăng bằng, cánh tay đụng phải mép bàn, một trận đau đớn ập tới.

“ An Kiệt?” Phác Tranh lập tức đỡ lấy cô, vén tay áo thấy sưng một mảng đỏ.

Mà người nọ quay đầu chỉ liếc mắt một cái, ngay cả xin lỗi cũng không có ý định nói, Phác Tranh hiển nhiên phát cáu, tiến lên giữ chặt anh ta, “ Ít nhất cũng phải nói lời xin lỗi chứ, còn nữa, anh có mắt hay không vậy?”

“ Phác Tranh, em không sao, đi thôi.”

“ Cô ấy nói không sao, anh có thể buông tay được không?” Người kia tựa hồ là đang rất vội, nhưng vẫn gật đầu nói sorry với Giản An Kiệt.

Đụng phải tay trái, thật đúng là không may, An Kiệt cắn cắn môi, bởi vì khá là đau.

“ Lý Ngạn, sao lại thế này? Đụng vào người ta mà cũng không xin lỗi sao?”Một người đàn ông trung niên đi đến, khẩu khí vô cùng nghiêm khác, mà người đàn ông vừa rồi lập tức xoay người, “ Quản lý? !Thực xin lỗi, tôi đến muộn.”

“ Đến muộn là việc nhỏ, anh nên học lại phép lịch sự đi.”

Có không ít người đã nhìn về phía này, mà An Kiệt phát hiện người đàn ông trung niên này cùng một bàn với Tịch Si Thần! Theo bản năng nhíu mày, đang muốn kéo Phác Tranh đi, kết quả phía sau lưng có người nhẹ đỡ cánh tay cô, một chiếc khăn để ở khuỷu tay trái đang chảy máu của cô.

“ Em cần đi bệnh viện.”

Nháy mắt An Kiệt thay đổi sắc mặt, mà bốn phía cũng không hiểu gì, im lặng một chút. Chờ tinh thần hồi phục lại, chậm rãi đẩy tay người kia ra, “ Đừng động vào tôi!” Chiếc khăn tay màu trắng dính máu rơi xuống, “ Không khiến động vào tôi!” Cô nhẹ nhàng nói lại lần nữa.

“ Si Thần?”

“…. Gì?”

“ Anh suy nghĩ cái gì mất hồn như vậy, em gọi anh vài lần mà không nói gì.” An Kiệt ngẩng đầu nhìn anh.

Tịch Si Thần nắm chặt tay, không nói gì.

An Kiệt đẩy đẩy anh, “ Ở đây đông người.”

“ An Kiệt—“ Anh gọi cô một tiếng, lại thật lâu không nói gì, hiện tại Giản An Kiệt ở trong lòng anh, ở nơi anh có thể chạm đến được, thuộc về anh, “ An Kiệt, nói một tiếng em yêu anh!”

Người ở trong ngực bị kẹp không thể động đậy, chỉ có thể bình tĩnh nói, “ Em yêu anh.”

“…… Cám ơn.”

Chú thích:

(1) 既来之则安之 ( Ký lai chi tắc an chi): có nghĩa là trời sinh voi sinh cỏ, ý nói mọi thứ được sinh ra thì mọi nhu cầu sẽ tự khắc có

ý nói mọi thứ được sinh ra thì mọi nhu cầu sẽ tự khắc có

Full | Lùi trang 3 | Tiếp trang 5
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Old school Easter eggs.