Hôm sau là cuối tuần, Cố Tịch hiếm khi ngủ nướng một bữa. Còn hai mươi
ngày nữa là sang năm mới, tổ trưởng nghe nói cô gần đây hay tăng ca nên
cũng hiểu, không xếp nhiệm vụ cho cô nữa.
Cố Tịch bước xuống
giường, bỗng cảm thấy lạnh run người. Cô mặc áo ngủ giữ ấm vào, mở màn
cửa sổ, tầm mắt bị một màu trắng xóa thu hút, nụ cười bên khóe môi dần
hiện rõ. Tuy cô không phải người phương Bắc nhưng rất thích tuyết. Đặc
biệt là ở W, mỗi lần tuyết rơi cô đều thấy rất đẹp. Vì nhân khẩu đông,
lượng khí độc của xe hơi thải ra khá nghiêm trọng nên không khí ở W
không được tốt, bầu trời thường xám xịt. Nhưng hễ tuyết rơi là bầu trời
như được gột rửa, trong veo, xanh rực, thậm chí đi trong gió lạnh cũng
cảm thấy không khí thanh tân hơn nhiều. Thế nên Cố Tịch rất thích mùa
đông ở đây, đặc biệt là những ngày tuyết rơi.
Cố Tịch đứng trước cửa sổ ngắm cảnh tuyết rơi mãi mới ra khỏi phòng ngủ. Tắm rửa xong, cô
gọi điện về nhà. Hôm qua mẹ gọi thì cô đang làm tiết mục nên không nói
lâu. Vốn định làm xong chương trình sẽ gọi điện về, nhưng vì xảy ra chút chuyện nên tiết mục kéo dài đến tận mười hai giờ, cô thấy muộn quá nên
không gọi.
Bên kia bắt máy, cô vừa nghe giọng mẹ đã cảm thấy rất thân thiết, hơn nữa cứ nghĩ đến còn khoảng hai mươi ngày thôi là có thể về nhà, bây giờ cô đã bắt đầu hưng phấn rồi.
Mẹ cũng không nói
gì nhiều, chi hỏi cô tình hình gần đây, sau đó nhắc cô lúc về nhớ mang
ít đặc sản của W về để làm quà cho họ hàng bạn bè. Mẹ rất thích hạt sen
và trứng muối, thành phố W là nơi đất lành, nên những món này đều rất
ngon. Cố Tịch ghi nhớ lại hết.
Cuối cùng, bỗng mẹ cô nhắc đến
một chuyện, hóa ra con trai của dì Vương, đồng nghiệp của mẹ – Tiết Khải – cũng làm việc ở W, là kỹ sư của một công ty nào đó. Bà sợ cô mang vác đồ quá nhiều, bảo cô hẹn Tiết Khải cùng về.
Cố Tịch vừa nghe đã hiểu ý của mẹ, hơi nhăn mày, từ lúc nào mà mẹ cũng lo lắng cả chuyện
này thế nhỉ? Cô mỉm cười, “Mẹ, con đã đặt vé máy bay lâu rồi”.
“Thế thì bảo cậu ấy đặt cùng chuyến với con.”
Mẫu thân đại nhân ơi, mẹ tưởng người ta là con trai mẹ sao?
Cố Tịch cười nói, “Con đặt từ trước nửa tháng, vé giảm giá của chuyến đó
đã hết rồi. Bây giờ anh ấy chỉ có thể đặt vé của hãng khác thôi, vô ích
mẹ à”.
Mẹ im lặng một lúc rồi nói, “Vậy xem có thể để Tiết Khải đưa con ra sân bay không?”.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
CốTịch dở khóc dở cười, “Mẹ, mẹ làm gì thế, con và người ta có thân quen đâu,
tự dưng làm phiền người ta làm gì?”. Đến lúc đó cô sẽ ngồi xe buýt của
sân bay, vừa tiện vừa nhanh. Đi một mình thật ra chẳng có gì đáng lo cả.
Thấy mẹ vẫn kiên trì, cô vội bảo mẹ đưa máy cho bố. Cô biết mẹ một khi đã
quyết định chuyện gì thì sẽ kiên trì đến cùng, cứ đó mặc bà cằn nhằn thì hơn. Bố vẫn như vậy, quan tâm nhẹ nhàng, kiệm lời, chỉ cần biết mọi thứ yên ổn là yên tâm.
Cố Tịch cúp máy, nhớ đến sự nổi hứng của mẹ
mà không nhịn được cười. Trước kia mẹ nghe lời dì lớn nói, không đồng ý
cho cô yêu đương lúc học đại học, nói là mất thời gian. Bây giờ lại bắt
đầu thúc giục cô, nghĩ đến sự quan tâm của bố mẹ, cô mỉm cười. Cho dù bố mẹ làm gì thì nỗi lo lắng đầu tiên của họ mãi mãi là vì muốn tốt cho
cô, cô hiểu điều đó.
Cố Tịch vừa soi gương, vừa chải tóc, nhìn
đôi mắt hoe đỏ trong gương lại bất giác nhớ đến chương trình tối qua.
Tối qua khi đang thực hiện thì trong topic của chương trình xuất hiện
một em gái, những bài cô bé đăng luôn rất bi quan, Cố Tịch vô thức cũng
quan tâm nhiều hơn. Về sau mới biết cô bé vì chuyện học mà muốn bỏ nhà
đi.
Cố Tịch vội an ủi cô em gái có tên là Đậu Đậu này, nghe cô
ấy nói năm nay học lớp Mười hai, còn mấy tháng nữa là thi đại học. Bố mẹ ngày nào cũng vì muốn cô thi vào trường nổi tiếng mà gây áp lực rất
lớn, khiến cô hiện giờ cứ thấy sách là buồn nôn. Nhưng cứ thấy ánh mắt
quan tâm của bố mẹ, cô lại kìm nén mà đọc sách. Cô buồn bã nói, bản thân không biết có thể thi vào trường đại học bố mẹ mong muốn hay không, họ
liệu có còn yêu cô không. Cô thật muốn bỏ đi cho xong, xem như họ không
có con gái nữa.
Cố Tịch đọc những lời buồn bã của Đậu Đậu, lòng
thấy chua xót, nước mắt bắt đầu rưng rưng. Nhưng cô vẫn kìm nén, mỉm
cười an ủi Đậu Đậu qua tiết mục. Cô không dạy dỗ, mà chỉ nói đến kinh
nghiệm của mình. Cố Tịch nói trước kia cô còn nhỏ, cũng không hiểu
chuyện, cứ tưởng bố mẹ ép mình làm cái này cái kia mà chưa từng nghĩ tới cảm xúc của mình. Nên có một quãng thời gian, cô rất nổi loạn, lúc nào
cũng cãi nhau tay đôi với bố mẹ. Nhưng khi cô lên đại học, rời xa gia
đình, cô mới cảm nhận được, tình yêu của bố mẹ xưa nay đều vô tư và ấm
áp. Yêu cầu nghiêm khắc của họ với cô là để cô sống tốt hơn; sự chỉ đạo
việc học của bố mẹ với cô là để cô càng tự tin khi đối mặt với cạnh
tranh; và khi nhớ lại mỗi lần bố mẹ gọi điện thoại, tuy cô biết họ rất
muốn nói nhiều hơn, nhưng lại sợ khiến cô nhớ nhà, lúc nào cũng vội vã
dặn dò vài câu rồi giục cô cúp máy. Lúc đó cô mới hiểu, tình yêu của bố
mẹ tưởng nhỏ bé nhưng lại rất vĩ đại.
Cố Tịch nói mãi rồi không kìm được nghẹn ngào. Cô nhìn thấy mọi người trong đó đều khuyên nhủ Đậu Đậu thì mỉm cười an ủi.
Cố Tịch nhấn mạnh, có lẽ khi chúng ta còn nhỏ, không hiểu tấm lòng bố mẹ,
nên chúng ta mới phản kháng. Nhưng khi bạn đã trải qua thời kỳ nổi loạn
đó, tâm hồn đã trưởng thành, hiểu được nhiều đạo lý hơn, thì bạn sẽ cảm
nhận được tấm lòng của họ. Đúng vậy đấy, hãy nhìn xem, tóc của bố đã bạc chưa, gương mặt mẹ đã có thêm bao nhiêu nếp nhăn, đây đều là vì già đi
do lo lắng cho chúng ta.
Cố Tịch thấy Đậu Đậu nãy giờ im lặng đã gửi một đống biểu tượng khóc to thì mỉm cười an ủi cô nàng, nếu em cảm
thấy áp lực quá lớn thì nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ, để họ biết nỗi
khổ trong lòng em. Bố mẹ tuy hy vọng con cái vào được trường tốt, nhưng
càng hy vọng em thành người, nếu em đã cố hết sức, họ nhất định sẽ không trách cứ. Nếu bây giờ em bỏ nhà đi, họ ngoài lo lắng ra thì có lẽ là
đau lòng nhiều hơn.
Khuyên nhủ hồi lâu, Đậu Đậu cuối cùng đã
đồng ý không bỏ nhà đi, sẽ thử trò chuyện với bố mẹ. Mọi người nghe xong đều vui mừng, khen Cố Tịch quá cừ, Cố Tịch nhìn màn hình và cười. Cô
hát một bản Bố mẹ của Vương Dung[1] tặng cho Đậu Đậu, tuy hát đến cuối,
cô cũng có lúc nghẹn ngào hát không thành câu, nhưng trong lòng rất vui. Đậu Đậu nghe xong đã thoát ra, bảo sẽ đi tìm bố mẹ ngay.
[1] Vương Dung: Nữ ca sĩ nổi tiếng Trung Quốc.
Đậu Đậu đi rồi, mọi người vẫn không nỡ kết thúc, anh chàng fan Đinh Đinh
yêu cầu Cố Tịch tiếp tục chương trình. Vì mọi người đều bị cảm động bởi
chuyện của Đậu Đậu nên ai cũng nhớ bố mẹ, rất nhiều người nói rằng họ
hối hận vì khi ở cạnh bố mẹ lại không quan tâm nhiều hơn, bây giờ đi xa
rồi thì rất nhớ. Cố Tịch cổ vũ họ gọi điện thoại. Cuối cùng chương trình trở thành tiết mục nhớ người thân, cô cùng mọi người cảm tạ và chia sẻ. Tuy cô không nói chuyện nhiều với mẹ, nhưng nhìn thấy bao nhiêu người
đều gọi điện về nhà, cô cảm thấy rất tự hào. Vì hiện giờ cô đã hiểu tấm
lòng bố mẹ, hy vọng có nhiều người cũng hiểu được.
Cố Tịch soi gương mỉm cười, cố lên, Cố Tiểu Tịch!
Chương 12: Viện cớ
Cố Tịch xuống lầu ăn sáng, mới xuống đến phía dưới thì điện thoại đổ chuông. Cô nhìn số lạ đang gọi tới, do dự rồi nghe máy.
Ấn tượng đầu tiên, là một người đàn ông có giọng nói rất hay.
Anh ta tự giới thiệu là Tiết Khải, con trai dì Vương. Trong đầu Cố Tịch
nhanh chóng xoay chuyển, trời đất, mẹ cô quá lợi hại! Mới nói phải kiên
trì là đã hành động ngay. Mẹ còn đưa số điện thoại của cô cho Tiết Khải, sau đó anh chàng Tiết Khải này rất ga lăng, chủ động liên lạc với cô.
Cố Tịch vừa bước trên tuyết đi ra khỏi tiểu khu, vừa tiếp lục nói chuyện.
“Nghe nói cô cũng sắp về N, bao giờ vậy? Chúng ta có thể đi cùng nhau.” Giọng Tiết Khải bình thản, nhưng ngữ điệu lại khiến người ta cảm thấy dễ
chịu.
“Xin lỗi, tôi đã đặt vé giảm giá rồi, vé ngày Hai mươi tám
tết.” Cố Tịch vốn nghĩ rằng kiến trúc sư chắc là kiểu rất già dặn, cứng
nhắc, nhưng nghe giọng anh thì có vẻ không phải.
“Hai mươi tám à”, Tiết Khải ngẫm nghĩ, “Chúng tôi vẫn chưa được nghỉ, nhưng tôi có thể đưa cô ra sân bay”.
Cố Tịch nghe thế thì nhăn mày, cuống lên nên nói dối: “Không cần đâu ạ,
không cần đâu… tôi có người đưa đi rồi”. Cứ nghĩ rằng Tiết Khải làm thế
vì có khả năng là mẹ cô yêu cầu nên cô thấy rất ngượng.
Tiết Khải im lặng một lúc rồi nói, “Vậy được. Ngày mai cô có thời gian không?”.
Cố Tịch ngẩn người, người này… đâu cần thẳng thắn thế chứ? Lẽ nào anh ta
còn bị mẹ đổ tư tưởng phải theo đuổi cô vào đầu, làm ơn đi, ngay cả mặt
cô còn chưa từng gặp, tính cách thì khỏi phải nói, làm sao anh ta nhận
lời nhanh chóng thế được.
Cố Tịch bối rối mãi không trả lời. Tiết Khải lại lên tiếng, “Tôi cũng muốn mua ít đặc sản về cho nhà, nghe nói
cô cũng mua nên định cùng đi”. Sự băn khoăn trong Cố Tịch bỗng ngừng
lại, một tay đẩy điện thoại ra xa, tay kia ôm ngực thở phào, suýt nữa
thì bị dọa chết. Cố Tịch nghe nói là vì chuyện này nên nhận lời rất
nhanh. Hai người hẹn sáng mai chín giờ gặp ở siêu thị lớn gần nhà Cố
Tịch.
Cúp máy rồi, Cố Tịch đã đến trước quầy hàng bán điểm tâm.
Nhìn thấy đồ ăn, cô bỗng sáng mắt lên, tâm trạng tươi tỉnh. Con người cô rất đơn giản, cho dù phiền não bao nhiêu, chỉ cần cho cô ăn một bữa
thịnh soạn là mọi nỗi phiền đều bị tiêu diệt như đồ ăn vậy.
Cố Tịch ăn sáng xong quay về, gặp cửa hàng bánh liền mua một ít bánh mỳ, định buổi trưa nếu không muốn xuống lầu thì ăn cái này.
Cố Tịch ra khỏi cửa hàng, đứng bên đường chờ đèn xanh đèn đỏ. Cô nhìn
những chiếc xe chạy ngang phía trên đều bị phủ bởi một lớp tuyết trắng,
những tòa nhà xa xa cũng trắng toát, thì nụ cười bất giác hiện trên
gương mặt. Cô cứ lặng lẽ đứng đó, mỉm cười.
Thấy những người xung quanh bắt đầu di chuyển, cô mới tỉnh ra, mang theo nụ cười, sải bước qua đường.
“Cố Tịch”, một tiếng gọi khiến cô dừng lại, quay sang nhìn. Ngược sáng nên
cô hơi nheo mắt lại, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn đang tiến tới gần,
nhưng loáng thoáng cảm thấy có một áp lực nào đó đang đè xuống.
Vi Đào! Cuối cùng Cố Tịch cũng nhìn rõ người đó, kinh ngạc khẽ há miệng. Cô ngớ ra một lúc mới lẩm bẩm gọi, “Chào… Phó tổng Vi”.
Vi Đào nhìn cô, vẫn là vẻ bình thản thường thấy, không chút khác lạ. Nhưng Cố Tịch cảm giác ánh mắt anh hôm nay có vẻ sâu hơn, khi dừng trên gương mặt cô thì lâu hơn một chút.
Cố Tịch cúi xuống thấy anh không
mặc đồng phục, vậy hôm nay anh không đến công ty. Nhưng tại sao lại ở
đây? Đi ngang, lạc đường? Những suy nghĩ linh tinh của cô lại bắt đầu
vận hành.
“Phó tổng Vi, anh… đến tìm ai sao?” Cố Tịch nghĩ đến
khả năng lớn nhất, cô ở đây lâu như vậy, nếu anh muốn hỏi đường thì vẫn
có thể giúp đỡ.
Vi Đào lại không trả lời ngay câu hỏi đó, mà cúi
xuống nhìn bánh trong tay cô, “Bữa sáng ăn cái này?”. Cố Tịch lắc đầu,
“Ăn rồi, đây là bữa trưa”. Cô nhìn thấy hàng lông mày của Vi Đào nhăn
lại.
“Phó tổng Vi, anh định đi đâu? Tôi có thể chỉ đường cho anh, chỗ này tôi quen lắm.” Cố Tịch lúc này mới chú ý thấy sau lưng anh
không có xe, lạ lùng nghĩ ngợi, ủa, không lẽ anh đi bộ tới đây.
Tại sao có xe mà không lái?
Vi Đào nhìn cô, chậm rãi nói, “Tôi ở đây”.
Cố Tịch há hốc miệng, sau đó nhanh chóng quay sang nhìn tiểu khu bên kia đường chỗ cô ở, buột miệng, “Ở đâu?”.
Vi Đào nhìn vẻ mặt sửng sốt của cô, cuối cùng nở nụ cười.
Trong lòng Cố Tịch run run, chỉ vào tiểu khu đối diện, “Không lẽ là trong
đó?”. Trời ạ, Phó tổng Vi và cô ở cùng một tiểu khu, giết cô đi, sao từ
trước tới giờ cô không hề biết!
Vi Đào hơi nheo mắt, lộ ra vẻ bất lực, quay lại chỉ tiểu khu sang trọng sau lưng. Cố Tịch thở phào trong
bụng, sao anh có thể thuê kiểu nhà cũ như của mình được. Cô cười khan
nhìn tiểu khu sang trọng đó, thầm cảm thán, đại gia ơi đại gia, nghe nói ở đây mỗi tháng thuê phải ba nghìn.
Vi Đào nhìn cô nửa cười nửa không, biết cô đang nghĩ lung tung thì khẽ ho một tiếng, “Cô ở đối diện?”.
Cố Tịch ngây thơ gật lia lịa, “Thật trùng hợp quá, thế mà chưa từng gặp
mặt”. Cố Tịch nghĩ nhanh trong đầu, cũng đúng, buổi sáng cô phải bắt xe
buýt từ rất sớm, còn anh tự lái xe thì đâu cần dậy sớm như vậy. Buổi
tối, cô ngồi trên xe buýt, anh lái xe, đương nhiên không thể cùng lúc về nhà. Hơn nữa anh lại thường tăng ca, nên tần suất gặp nhau thật sự rất
nhỏ.
Vi Đào gật gù, cúi đầu như nghĩ gì đó rồi ngước lên hỏi cô, “Hôm nay có rảnh không?”.
Cố Tịch ngớ người, sao câu này nghe quen thế? Lúc nãy hình như Tiết Khải
cũng từng hỏi câu giống vậy, Cố Tịch không đoán ra ẩn ý trong câu hỏi
này nên dè dặt gật đầu.
“Hay quá, máy tính trong nhà cũng xảy ra vấn đề, có thể xem giúp tôi không?”, Vi Đào hỏi.
Cố Tịch thấy tim thắt lại, bất giác nhớ đến tin nhắn hôm qua nhìn thấy,
bắt đầu thấp thỏm. Đến nhà anh? Thế… thế chẳng phải sẽ gặp Gia Tuấn kia, ở đó chắc không phải là tổ ấm bí mật của anh và Lạc Tịnh chứ? Trời,
không thể, nếu đi thì há chẳng phải biết thêm nhiều bí mật của anh? Cô
sợ quá! Nhưng đã nói là rảnh rỗi giờ phải viện cớ gì để từ chối đây?
Vi Đào thấy Cố Tịch cứ nhìn cằm mình, vẻ mặt phức tạp bối rối thì trong
lòng khẽ thở dài, “Tôi không sống một mình”. Cô đang sợ đến nhà anh sao?
Cố Tịch vừa nghe thì càng chắc chắn sự suy đoán trong lòng, đương nhiên
anh không thể sống một mình, anh sống cùng con trai Gia Tuấn.
“Nếu cô sửa được, tôi sẽ mời cô ăn trưa”, Vi Đào nói, liếc nhìn chiếc bánh
mỳ trong tay cô. Cố Tịch vẫn chưa đáp lời thì anh đã lên tiếng, “Tới Ba
Thích nhé”.
A a a, Cố Tịch không kìm được kêu thầm, sao anh có
thể… dụ dỗ cô như vậy. Gần nhà mình, nơi cô thích nhất là quán ăn Tứ
Xuyên có tên Ba Thích. Mỗi lần có lương, cô nhất định sẽ mời Phương Phi
đi ăn một bữa hoành tráng, nhưng Ba Thích cũng khá cao cấp, bình thường
không nỡ tới đó tiêu tiền.
Cố Tịch do dự mãi, trong đầu đang đấu
tranh kịch liệt. Sửa máy tính? Ba Thích? Nghĩ kỹ thì thực ra cũng chẳng
có gì, chỉ là sửa máy thôi mà, sửa xong ăn miễn phí một bữa thịnh soạn,
thực ra cũng khá kinh tế đấy chứ. Cố Tịch nghiến răng quyết định, đi!
Cố Tịch nhận lời sửa giúp máy cho Vi Đào. Ánh mắt anh lóe lên nhưng vẻ mặt lại vẫn như thường. Cô quá chìm đắm trong ảo tưởng về Ba Thích nên hoàn toàn không nhận ra nụ cười mỉm ở khóe môi anh.
Cố Tịch đi cùng
Vi Đào đến quán đậu tương Vĩnh Hòa mua hai phần điểm tâm trước, rồi theo anh về tiểu khu. Cô nhìn bữa sáng của anh, nghĩ đến bản thân lúc nãy
chỉ tốn một phần năm đã ăn no rồi, bất giác lắc đầu, xa xỉ, lãng phí.
Cố Tịch theo Vi Đào vào một tòa nhà, vào thang máy, Vi Đào ấn tầng hai
mươi hai. Cố Tịch liếc nhìn, im lặng, Vi Đào cũng giữ im lặng.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Nhà này đắt, thang máy cũng tốt, rất nhanh đã tới nơi.
Mở cửa vào nhà, Cố Tịch không kìm được quan sát một lượt, ba phòng ngủ hai phòng khách, rất rộng rãi, vật dụng sang trọng, nhìn rất hoành tráng.
Cô thay dép lê, theo Vi Đào vào trong, cô kìm nén không thò đầu ra. Thực ra cô đang rất tò mò về Gia Tuấn, cứ nghĩ đến quan hệ của Vi Đào và Lạc Tịnh là tim lại nhảy lên.
“Gia Tuấn”, Vi Đào gọi, “Ra ăn sáng”
Cố Tịch mở to mắt nhìn về hướng phòng ngủ, không chớp mắt.
Cửa một phòng mở ra, một chàng trai cao ráo bước ra ngoài. Đây là Gia Tuấn? Cố Tịch ngẩn người.
Gia Tuấn nhìn thấy Cố Tịch cũng hơi bất ngờ, quay sang nhìn Vi Đào, “Ai vậy anh?”.
“Đồng nghiệp ở công ty, đến giúp anh sửa máy tính”, Vi Đào trả lời tự nhiên,
sau đó giới thiệu hai người, “Đây là Lạc Gia Tuấn, đây là Cố Tịch”. Giới thiệu xong, anh nhìn Cố Tịch, khóe môi mỉm cười.
Lạc Gia Tuấn?!
Cố Tịch hiểu ra, kêu lên một tiếng nho nhỏ, nhìn Vi Đào, Vi Đào nhìn vẻ
mặt kinh ngạc của cô, cụp mắt xuống, “Đúng, đây chính là Gia Tuấn”.
Trong lòng anh đã không còn nhịn được nữa, biết ngay cô sẽ hiểu lầm mà.
Gia Tuấn cau mày, Vi Đào chưa từng đưa ai về. Nhưng mỹ nữ này cũng khá đẹp, vóc dáng cao ráo mảnh mai, tuy ăn mặc quá kín đáo.
Vi Đào bảo Gia Tuấn ăn sáng trước, sau đó dẫn Cố Tịch về thư phòng của anh.
Cố Tịch còn chưa tỉnh khỏi cơn chấn động, đầu óc rối loạn thì đã đứng
trước bàn của Vi Đào rồi. Lạc Gia Tuấn, trời ạ, cậu ta lớn thế kia, chắc chắn không phải con trai hai người họ. Hơn nữa cậu ta họ Lạc, chắc là
người nhà của Lạc Tịnh? Cố Tịch vừa nghĩ vừa nhìn Vi Đào, anh như hiểu
nghi hoặc của cô, gật đầu, “Gia Tuấn là con trai của Chủ tịch Lạc”.
Cố Tịch thầm kêu trong bụng, Oh My God, thế mới bảo, đừng bao giờ gần gũi
quá với lãnh đạo cấp cao, nếu không sẽ gặp phải toàn những người có dính líu tới nhau.
Vi Đào mở máy, gõ gõ bàn, “Xem giúp tôi”. Cố Tịch
đờ đẫn ngồi vào ghế của anh, từ từ bình tĩnh lại. Được thôi, Chủ tịch
Lạc, con gái, con trai, đều OK, dù sao cũng không liên quan tới cô. Cô
không thể sợ hãi một cách kém cỏi thế được.
Cố Tịch quyết định
đánh nhanh rút gọn, sửa xong sớm rồi chuồn. Nhưng đợi khi cô nhìn màn
hình mới nhận ra Vi Đào chưa nói cho cô biết máy tính bị gì. Cô ngước
lên, anh đã ra khỏi phòng. Cố Tịch đành đợi anh vào mới hỏi. Lát sau anh bưng ly trà vào, cô vội đứng lên, “Phó tổng Vi, không cần khách sáo thế đâu ạ”. Anh nhìn cô, không nói.
Cố Tịch bất an ngồi vào chỗ, “Phó tổng Vi, máy tính có vấn đề gì ạ?”.
Vi Đào chậm rãi nói, “Hôm qua cô làm thế nào mà tốc độ mạng máy tính nhanh hơn nhiều, cô giúp tôi làm luôn cái này”. Cố Tịch lại ngẩn người, chính vì chuyện này? Làm ơn đi, chuyện nhỏ như vậy mà cần cô đến tận nơi phục vụ sao? Cô chỉ cho anh vài câu là được mà? Tốt thôi, ai bảo cô đụng
phải cái tên mù máy tính này. Cố Tịch thầm lè lưỡi trong lòng, Phó tổng
Vi giỏi giang cuối cùng cũng có nhược điểm.
Cố Tịch đã giúp anh
thanh lọc máy rất nhanh, rồi lại tải công cụ thanh lọc về, chỉ anh cách
xóa tập tin rác định kỳ, còn nhắc anh những tài liệu quan trọng đừng để
trên màn hình ngoài, cũng đừng lưu trong “My document”. Nếu không lỡ ổ
cứng có vấn đề thì mất hết. Vi Đào chăm chú nghe, gật đầu tỏ ý hiểu.
Cố Tịch cũng không mất nhiều thời gian đã làm xong, định cáo từ. Cô nghĩ
vấn đề vặt vãnh này, Vi Đào cũng không cần mời một bữa thịnh soạn làm
gì, nên cô chủ động chào tạm biệt, vừa nói vừa đi ra khỏi thư phòng.
Vi Đào lại nói đã hứa rồi phải mời, Cố Tịch vội vàng từ chối. Lúc này Gia
Tuấn từ trong phòng bước ra, thấy hai người đứng ở phòng khách thì nhìn
một cái vẻ kỳ quặc, rồi vào nhà bếp.
Cố Tịch vẫn kiên trì bảo không cẩn mời, Vi Đào vẫn bình thản nói lãnh đạo đã hứa thì phải thực hiện.
Đúng lúc Cố Tịch đang băn khoăn khó xử thì bị một tiếng nói quen thuộc cuốn
hút. Âm thanh vọng ra từ phòng Gia Tuấn, đầu óc cô trống rỗng, tiếng nói này… hình như là của cô!
Chương trình mà Lạc Gia Tuấn nghe lại là… “Đông tẩu tây cố”, hơn nữa còn là kỳ hôm qua! Cố Tịch lại đơ người như cán cuốc.
Chương 13: Phơi bày
Cố Tịch ngẩn ngơ cả phút, nhìn Lạc Gia Tuấn từ nhà bếp đi ra, liếc nhìn họ rồi biến vào phòng, đóng cửa lại.
Âm thanh trong tiết mục từ từ biến mất, nhưng Cố Tịch như vẫn có thể nghe
thấy mình đang thì thầm trong đó, đó là nửa đầu tiết mục. Cố Tịch thầm
oán thán trong bụng, sao bên ngoài nghe giọng mình lại kỳ cục như vậy?
Cô từ từ ngước lên, mới nhìn thấy Vi Đào nửa cười nửa không nhìn mình.
Cố Tịch bỗng tỉnh ra, anh… chắc anh không phải cũng nghe tiết mục của
mình rồi chứ? Anh đã nhận ra giọng mình chưa? Cứ cuống lên là cổ họng
lại thấy khó chịu, yết hầu lại động đậy.
Vi Đào lên tiếng, “Đừng cãi nữa, nếu ngại thì lần sau đến lượt cô mời”, giọng rất kiên định, Cố Tịch đành ở lại.
Cố Tịch ủ rũ đứng đó, đứng cũng không được mà ngồi cũng chẳng xong. Anh
nằng nặc mời thì cô không ý kiến, nhưng bây giờ mới mười giờ sáng, còn
lâu mới tới giờ ăn trưa, không thể để cô ngồi đây đợi ăn được. Lại thêm
Lạc Gia Tuấn vẫn đang nghe chương trình của cô, thực sự là khiến cô đứng ngồi không yên.
Vi Đào như nhìn ra sự ngại ngùng của cô, anh hơi nhướng mắt lên, nói, “Có biết làm powerpoint không? Có cái báo cáo phải làm”, nói xong quay lưng vào thư phòng trước.
Cố Tịch nhếch
miệng, lại xem cô là nhân lực miễn phí, ngày nghỉ cũng không tha, đồ tư
bản. Nhưng nghĩ giờ có việc để làm thì cô cũng thấy khá hơn, chậm rãi
theo sau anh vào thư phòng.
Vi Đào thực sự là người rất chuyên
nghiệp. Bình thường ngoài việc tăng ca thường xuyên ra thì ngay cả ngày
nghỉ anh cũng chạy đến công ty, hại mấy chủ quản kia đều oán trách ngày
nghỉ cũng phải đi họp. Bây giờ anh dù ở nhà cũng không ngừng làm việc.
Cô mở powerpoint ra nhìn, đây chắc là báo cáo để tuần sau Vi Đào đến họp ở trung tâm. Trung tâm tiêu thụ Hoa Trung của tập đoàn nằm ở W, Lương
Thịnh tham gia họp ở trung tâm cũng rất thuận tiện.
Vi Đào nói
cho cô biết phải làm thế nào, sau đó nhường chỗ. Cố Tịch thấy cũng đơn
giản, chỉ là chuyển hóa bảng số liệu của anh thành hình ảnh rồi dán vào
powerpoint. Cố Tịch xem mấy trang mà Vi Đào đã làm thì nhíu mày, có vẻ
hơi rối. Cô ngẩng lên nhìn Vi Đào, “Có phải làm theo kiểu này không ạ?”.
Vi Đào nhìn vẻ mặt cô, thoáng hiểu, “Kiểu thì giữ nguyên, những cái khác có thể sửa”.
Cố Tịch gật đầu, “Vậy tôi đổi một ít hình ảnh, cái này hơi…”, nửa câu sau
chưa nói, cô liếc thấy Vi Đào nhìn mình vẻ nghiêm túc thì không nói gì
nữa.
Phê bình lãnh đạo là không đúng, đương nhiên cô biết. Nhưng
Vi Đào đã nói, “Cô thấy chỗ nào chưa thích hợp thì cứ sửa, thống nhất từ trên xuống dưới là được”. Cố Tịch nghe lệnh bắt đầu làm việc.
Cô cứ làm việc là rất chăm chú, làm powerpoint với cô chỉ là chuyện nhỏ.
Phòng kế hoạch mỗi tháng đều phải làm báo cáo công việc, dù cô và Phương Phi đều rất bất mãn. Công việc đã bận như thế mà mỗi tháng đều phải
làm, lại phải chuẩn bị một số lượng lớn hình ảnh bảng biểu để báo cáo,
nếu báo cáo không rõ ràng thì mợ Tống lại mượn cớ bùng phát, sỉ nhục họ
không đáng một xu. Cố Tịch xem như mợ Tống muốn cân bằng lại sự khác
biệt trong bảng sát hạch cuối tháng.
Lương Thịnh có chế độ quản
lý nhận sự rất chặt chẽ, nên việc kiểm tra giám sát cũng rất ghê gớm,
còn mợ Tống lại là người vô cùng thích kiểu kiểm tra này. Mỗi tháng, chỉ cần cô ta nhìn thấy trên bảng kiểm tra chưa có số liệu sát hạch nhân
viên là bắt đầu bới móc lỗi của mọi người. Quan điểm của cô ta là, không kiểm tra là bất thường, có kiểm tra thì có nghĩa quản lý có hiệu quả.
Cố Tịch và Phương Phi mỗi lần thấy cô ta nhìn bảng sát hạch là lại nhìn
nhau ngầm hiểu, có người sắp xui xẻo rồi.
Mợ Tống căn bản không
phải vì muốn nghe phân tích số liệu mà bắt mọi người làm báo cáo hằng
tháng, nguyên nhân là vì báo cáo công việc sẽ được xếp hạng, người đứng
nhất sẽ có thưởng, và đứng nhất từ dưới đếm lên sẽ bị kiểm tra. Cả phòng Kế hoạch chỉ có bảy người, thế nào cũng có kẻ bị xếp chót bảng, người
đó phải ký vào bảng sát hạch. Thế mới nói, Tống Huệ Liên mượn cớ báo cáo để cân bằng số liệu sát hạch, thường thì người đứng chót chính là người mà tháng đó cô ta ngứa mắt nhất. Đúng là bi kịch!
Vi Đào để cho
cô làm, còn anh ra ngoài. Cố Tịch thấy anh đi rồi mới bắt đầu thoải mái
hơn. Cô cắm tai nghe điện thoại di động vào, điện thoại của cô có chức
năng radio, mỗi lần làm việc cô đều thích nghe đài, như thế rất dễ tập
trung.
Cố Tịch dán số liệu vào căn cứ theo yêu cầu của Vi Đào,
sau đó sắp xếp lại theo một cách thống nhất. Đỗi với những bảng biểu
phức tạp, Vi Đào mới tới công ty chưa lâu mà có thể làm báo cáo đầy đủ
thế này, hẳn là anh đã tốn rất nhiều tâm huyết. Khâm phục khâm phục. Cố
Tịch hễ cao hứng là làm việc năng suất hẳn.
Gặp vấn đề thì cô gọi Vi Đào vào, hai người cùng thảo luận dùng cách gì để diễn đạt rõ hơn.
Có việc để làm nên thời gian qua đi như bay. Thoáng cái đã tới mười hai
giờ, Cố Tịch bảo Vi Đào xem qua thành phẩm. Khi Vi Đào vào xem, vẻ mặt
rất tự nhiên, nhưng Cố Tịch lại hơi căng thẳng, tự nhận mình đã làm rất
tốt rồi, lẽ nào anh còn không hài lòng? Khi xem xong cuối cùng anh cũng
gật đầu, “Được ăn hoành tráng, quả nhiên rất bỏ công sức”.
Cố
Tịch suýt phun máu ra, cái gì thế! Cô đâu phải là vì bữa ăn miễn phí,
không có thì vẫn làm tốt mà! Người này thật là… không thể thỉnh thoảng
khen cấp dưới được sao. Hừ, quỷ keo kiệt!
Vì Đào thấy cô bĩu môi thì lưu bản powerpoint đó lại, tắt máy tính, “Đi thôi, ăn cơm”.
Cố Tịch ra khỏi thư phòng mới nhớ ra Lạc Gia Tuấn, lúc nãy quá chuyên tâm
nên đã quên bẵng cậu, còn chuyện chương trình radio. Bây giờ ngượng
ngùng lại dần dần xâm chiếm.
Vi Đào bảo cô ngồi đợi một lúc, sau đó vào phòng gọi Lạc Gia Tuấn.
Cố Tịch vẫn thấy kỳ cục, nhìn mức độ thân thuộc của Vi Đào và Lạc Gia
Tuấn, quan hệ của hai người chắc chắn không phải bình thường, vậy anh và Lạc Tịnh rất có khả năng là người yêu. Liệu Vi Đào có đang chăm sóc em
trai giùm cho bạn gái? Cố Tịch không nhận ra rằng tư duy của cô đã bắt
đầu bay lên tận đỉnh núi.
“Cố Tịch”, tiếng gọi của Vi Đào đã kéo Cố Tịch đang lơ đãng về lại hiện thực.
Lạc Gia Tuấn đã ăn vận chỉnh tề bước ra. Hai người đứng đó trái tim bé nhỏ
của Cố Tịch đập loạn, đều là trai đẹp. Vi Đào chín chắn chững chạc, Lạc
Gia Tuấn cực kỳ trẻ trung, trên gương mặt nho nhã có chút bất cần. Hừm,
trai trẻ thường là thế. Cố Tịch vội đứng dậy, bước đến đó.
Lạc
Gia Tuấn rất lạnh lùng, mắt nhìn thẳng, không nói nhiều. Cố Tịch càng
ngượng ngập, chắc cậu ta không thoải mái lắm khi có người ngoài. Vi Đào
lại chẳng có cảm giác gì.
Ba Thích rất gần nên không cần lái xe, ba người đi bộ tới đó.
Đến nơi, Vi Đào đưa thực đơn cho Cố Tịch, bảo cô chọn món. Cố Tịch vội từ chối, cô thì sao cũng được.
Vi Đào liếc nhìn cô, ăn mà “sao cũng được”? Nhưng cũng may là anh không
kiên trì, sau đó bảo Gia Tuấn chọn, cậu chọn hai món mình thích, còn lại do Vi Đào chọn. Chọn năm món mặn một món canh, phục vụ rót ba ly nước
chanh cho họ xong lui xuống. Cố Tịch ngồi đối diện Vi Đào, không nói gì, Lạc Gia Tuấn thì tỏ vẻ chán chường, không khí cực kỳ gượng gạo.
Vi Đào nhìn Gia Tuấn rồi lên tiếng, “Gia Tuấn, Cố Tịch rất giỏi máy tính,
em có gì không hiểu thì có thể hỏi cô ấy”. Vừa nói xong Gia Tuấn và Cố
Tịch đều cùng lúc ngẩng lên nhìn đối phương.
Gia Tuấn hờ hững, “Không cần”.
Vi Đào nhìn bộ dạng nóng nảy của cậu thì cười thầm, quay sang Cố Tịch, “Cố Tịch, nghe nói cô là sinh viên Đại học H, ngành gì thế?”.
Cố
Tịch rất bất ngờ khi Vi Đào biết, nên thành thực đáp, “Kế toán”. Cô thấy Gia Tuấn lại nhìn mình, trong lòng nghi ngại, gì thế này?
“Gia
Tuấn, nói thế thì Cố Tịch là đàn chị của em đấy”, Vi Đào tiếp tục thong
thả nói. Hóa ra Gia Tuấn cũng là sinh viên trường H.
Vẻ mặt Gia Tuấn vẫn bình thản, nhưng ánh mắt bắt đầu hơi lấp lánh, Đại học H, hừ, đông lắm, không có gì lạ.
Vi Đào tiếp tục dẫn dắt câu chuyện, “Khóa nào vậy?”.
Cố Tịch nhìn Vi Đào như người đang phỏng vấn, tuy ngờ vực nhưng vẫn trả
lời thành thực, ai bảo người ta khao mình ăn làm gì, “Khóa chín mươi
chín ạ”.
Cô thấy Lạc Gia Tuấn lại nhìn mình thì cười ngượng ngập, tại sao cậu ta lại kích động thế chứ?
Vi Đào uống một ngụm trà, nói tiếp, “Nghe đồng nghiệp nói, cô rất thích
các diễn đàn”. “Tách”, Cố Tịch tưởng tim mình mất đi một mảnh, nhưng
thực tế, âm thanh phát ra lại là khi Lạc Gia Tuấn bóp mạnh cái ly.
Hệ thống cảnh giác của Cố Tịch lúc này đã bước vào trạng thái hoạt động,
tại sao anh lại nói thế? Lẽ nào, lẽ nào anh đã sớm biết cô là Tây Cố? Cô kinh ngạc nhìn đôi mắt mỉm cười của Vi Đào, chắc chắn là thế, thấy vẻ
mặt anh hoàn toàn là kiểu đắc ý của con cáo. Cố Tịch cắn môi, nhưng nhìn anh cười đắc ý như thế thì lửa giận nổi lên. Sao nào? Biết thì biết,
vốn đó là chuyện riêng của cô, tại sao cô phải lúng túng?
Cố Tịch mạnh miệng, “Vâng, diễn đàn rất thú vị”, ánh mắt cũng trừng trừng nhìn Vi Đào, tôi không sợ anh đâu.
Vi Đào lại mặc kệ sự khiêu khích của cô, cười tủm tỉm quay sang Gia Tuấn, “Quả là rất thú vị”.
Lạc Gia Tuấn trợn tròn mắt nhìn Cố Tịch như nhìn quái vật, mãi mới thốt ra
một câu từ kẽ răng, “Chị là Tây Cố?”. Cố Tịch trong tích tắc toát cả mồ
hôi. Toi, sao cậu bé này có thể liên tưởng ra nhỉ? Cô vô thức lắc đầu
phủ nhận.
“Chị là Tây Cố, trời ơi, chị thật sự là Tây Cố!”, Lạc
Gia Tuấn kích động bổ nhào về phía cô, khiến cái ghế bị kéo theo phát ra âm thanh chói tai.
Cố Tịch ngẩn người ra, nhìn Vi Đào cầu cứu, anh thì lại nhún vai, “Gia Tuấn rất sùng bái Tây Cố”.
Lạc Gia Tuấn kích động lắc lắc tay cô, “Tây Cố, em vẫn luôn muốn gặp chị.
Wow wow, chị đúng là quá tuyệt. Tối qua em nghe ‘Đông tẩu tây cố’ mà
khóc đó”. Cố Tịch nhìn bộ dạng kích động của cậu, so với dáng vẻ kiêu
ngạo ban nãy, như thể hai người khác nhau vậy.
Cố Tịch tuy không
biết sao cậu lại đoán ra cô là Tây Cố, nhưng với tình hình hiện nay cô
cũng đành thừa nhận, “Ngại quá, không cẩn thận lại đâm ra hơi sến”.
Lạc Gia Tuấn thấy cô thừa nhận thì kích động đứng dậy, “Tuyệt đối không sến, em đại diện Tây Qua ủng hộ chị”.
Thế là ánh mắt của mọi người trong Ba Thích đều tập trung vào bàn của họ.
Cố Tịch cuối cùng đã nhận ra bữa “hoành tráng” hôm nay đúng là “hoành
tráng”! Ánh mắt cô vô cùng oán hận chiếu vào Vi Đào đang cười khẽ! Xem
như anh lợi hại!
Chương 14: Tiết Khải
Lần này bữa ăn hoành tráng của Cố Tịch trở thành bữa tiệc fan gặp thần
tượng. Lạc Gia Tuấn vô cùng sung sướng, nói rằng cậu là “Đinh Đinh”, fan trung thành nhất nhất nhất của cô. Cố Tịch nước mắt đầm đìa giả vờ tươi cười khen, “Đinh Đinh, cậu quá quá… đáng yêu”. Cô bị dọa đến nỗi mặt
cứng đơ, ngoài cười ra còn có biểu hiện gì hợp hơn không? Khóc chứ sao!
Gia Tuấn nói, dù nghe thấy cô và Tây Cố cùng là sinh viên khóa Chín mươi
chín của Đại học H, nhưng vẫn không chắc chắn. Nếu không phải câu “Đúng
thế” của cô mang theo ngữ điệu phương Nam mềm mại đặc biệt có ở Tây Cố
thì cậu thật sự rất khó tin rằng Tây Cố đang ngồi trước mặt mình.
Do Lạc Gia Tuấn gặp được thần tượng nên hưng phấn đến độ quên cả ăn, cứ
hỏi mãi về chuyện của Tây Cố, gần như hỏi hết về mọi sở thích của cô. Cố Tịch khó mà từ chối, đành trả lời hết, còn Vi Đào thì ung dung vừa ăn
vừa chăm chú ghi nhớ tin tức Gia Tuấn khai thác được.
Lạc Gia
Tuấn vừa nghe nói nhà Cố Tịch ở đối diện họ thì cứ đòi đến chơi. Vi Đào
lên tiếng cắt ngang, “Gia Tuấn, nếu em muốn gặp Cố Tịch thì rảnh rỗi mời cô ấy đến nhà chơi”. Gia Tuấn mới nhớ ra Cố Tịch ở một mình. Cô chỉ
cười khẽ không nói gì.
Gia Tuấn nhìn Cố Tịch, mắt đầy hình trái
tim, càng nhìn càng vui, cậu đã nói Tây Cố chắc chắn là một đại mỹ nữ,
hôm nay nhìn thấy quả nhiên là vậy. Hơn nữa có thể thấy Cố Tịch hôm nay
ăn vận thật thoải mái, gương mặt rất thanh thoát, nhìn kỹ thì làn da
trắng mịn, đôi mắt to khi cười như vầng trăng non, hấp dẫn nhất là hai
lúm đồng tiền. Cậu bất giác đã nhớ lại bọn Tây Qua đã lén lút thảo luận
về vẻ bề ngoài của Tây Cố, lúc này tim cậu đang được niềm vui lấp đầy.
Bọn họ chỉ có thể tưởng tượng, còn cậu đã chính mắt nhìn thấy, cậu… cậu
cảm thấy thật quá hạnh phúc.
Cố Tịch do mải trả lời câu hỏi của
Gia Tuấn nên hơi thở gấp, mặt hơi hồng, khó khăn lắm mới rảnh rỗi nên
vội vàng ăn món thịt bò luộc. Ôi, đúng là mỹ vị, Cố Tịch cảm động đến
mức muốn chảy nước mắt. Gia Tuấn thấy bộ dạng cô say đắm thì nhìn đến
đần người. Mỹ nữ khi ăn mà vẻ mặt cũng đẹp đến thế, cậu nuốt nước bọt,
cũng gắp một miếng thịt bò cho vào miệng. Quả nhiên vị ngon cực kỳ.
Vi Đào nhìn hai người đối diện, đôi mắt từ từ nheo lại, “Ăn chậm thôi, còn nhiều lắm”. Vừa nói vừa dùng đũa chung gắp một miếng cá cho Cố Tịch,
“Món này cũng ngon”. Cố Tịch chưa nuốt hết nên đành gật đầu cảm ơn. Gia
Tuấn lại trợn mắt nhìn Vi Đào vẻ mặt hơi ấm ức, cậu cũng xúc một thìa
đậu phụ Ma Bà cho cô, Cố Tịch chỉ có thể mỉm cười khoát tay, ra hiệu cứ
để tự cô. Hai người bắt đầu thay phiên nhau gắp cho Cố Tịch, cuối cùng
trong bát cô đã chất đầy như núi thì mới chịu dừng tay. Cố Tịch nhìn
“ngọn núi” đó, nuốt nước bọt, bắt đầu cắm cúi tiêu diệt. Mỹ vị ơi mỹ vị, người thích ăn ngon như cô tuyệt đối không thể lãng phí được.
Vi Đào và Gia Tuấn hơi ngớ người ra nhìn cô chăm chú thưởng thức món ăn,
cổ họng bất giác cũng nuốt nước bọt, những thứ này thực sự là ngon vậy
sao?
Khi Cố Tịch cuối cùng cũng buông đũa xuống, để lộ nụ cười vô cùng hạnh phúc, gật gật đầu với hai người, “Tôi ăn xong rồi, hai người
ăn từ từ đi nhé”, thì Vi Đào vẻ mặt vô cảm tiếp tục ăn, còn Gia Tuấn thì cười rất rạng rỡ, cực kỳ hứng thú.
Ăn xong đã hơn một giờ chiều, ba người lại chuyện trò một lúc rồi mới về.
Gia Tuấn đi sát bên cạnh Cố Tịch, kể những chuyện vui trong trường cho cô
nghe, rồi hỏi cô khi nào rảnh, hẹn cô cùng đến trường chơi. Cố Tịch mỉm
cười đồng ý. Gia Tuấn lại nói với cô về những vấn đề máy tính gặp phải,
Cố Tịch giải đáp từng câu cho cậu, có những thứ khá phức tạp thì cô nói
về sẽ lên mạng nói sau. Gia Tuấn còn được nước làm tới, yêu cầu Cố Tịch
tăng số lần phát “Đông tẩu tây cố” lên, mỗi tuần một kỳ thực sự không
đủ, hiện giờ cậu cứ phải nghe xong chương trình trực tiếp, hôm sau lại
nghe lại, thậm chí cảm thấy mỗi ngày không nghe giọng cô thì như thiếu
cái gì đó. Cố Tịch nghe mà tai đỏ cả lên, không biết trả lời thế nào.
Gia Tuấn khoa trương quá.
Vi Đào choàng vai Gia Tuấn kéo cậu ra
xa, “Cố Tịch hiện giờ đủ bận rồi, em phải để cô ấy thở nữa chứ”. Nói
xong nhìn Cố Tịch, dung nhan kiều diễm khiến anh cũng có phần không rời
mắt được.
Gia Tuấn ngẫm nghĩ, “Vậy anh đừng bắt chị ấy tăng ca
suốt nữa, gần đây chị ấy tăng ca đến mệt mỏi luôn rồi”. Gia Tuấn mượn cớ nói hộ Cố Tịch, trong chương trình, cô có lần than thở làm thêm giờ quá mệt.
Cố Tịch vội khoát tay, “Không phải, Phó tổng Vi cũng là vì
công việc yêu cầu thôi”, nói thế nào đi nữa thì người ta vẫn là sếp
không thể kỳ kèo trả giá được.
“Anh thấy chưa chắc chắn bình
thường anh quá hung dữ, Tây Tây sợ anh kìa”. Gia Tuấn nhất thời không
sửa đổi được thói quen, vẫn gọi Cố Tịch như trên mạng, cảm thấy như vậy
thật thân thiết. Vi Đào nghe mà thấy sao quá chối tai, tên tiểu quỷ này
gọi một cách quá thuận miệng.
Vi Đào nhướng mày nhìn Cố Tịch, “Tôi có hung dữ không?”. Cố Tịch chỉ có
thể cười tươi, “Không có không có, Phó tổng Vi là tấm gương học tập cho
nhân viên, chúng tôi đều rất kính yêu anh”. Vi Đào không tươi tỉnh hơn
mà còn sầm mặt lại, đây rõ ràng là ngầm sỉ nhục anh mà. Kính yêu, xem
anh là người già hay sao?
Gia Tuấn đặt một tay lên vai Cố Tịch,
tay kia vỗ ngực, “Yên tâm, sau này anh ấy dám mắng chị thì cứ bảo em. Em sẽ giúp chị xử lý”. Cố Tịch thấy vai cứng đờ, mặt ngớ ra, cô… hẳn nhiên cô không phải dạng người hay mách lẻo. Mọi sự chú ý của Vi Đào đều bị
thu hút bởi bàn tay đặt trên vai Cố Tịch, anh liếc thấy phía trước có
một vũng nước, trầm giọng nói, “Cố Tịch, cẩn thận”. Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng kéo Cố Tịch lên phía trước, hai người đi trước một bước, bàn tay
của Gia Tuấn thế là tuột xuống.
Cố Tịch phát hiện cạnh chân mình có nước nên đi vòng ra xa, cười cảm kích, “Cảm ơn Phó tổng Vi”.
Gia Tuấn đứng sau lưng họ, tay vẫn giơ trong không trung, đang định bước
tới đặt lại lên vai cô, Vi Đào đã chặn trước mặt cậu, nói với Cố Tịch,
“Hôm nay vất vả rồi, ngày nghỉ mà còn bắt cô bận rộn mãi, về sớm đi
nhé”. Cố Tịch nghe thế thì vội vã gật đầu, “Không sao ạ”, sau đó nhìn
Gia Tuấn phía sau, “Đinh… Gia Tuấn, rảnh thì lên mạng nói chuyện nhé”.
Gia Tuấn há miệng ra một lúc rồi nói với vẻ rất không tình nguyện,
“…Vâng”.
Cố Tịch vẫy tay với hai người rồi qua đường, gần bước
xuống lòng đường, cô bỗng quay lại, “Đinh Đinh, nhớ giữ bí mật cho chị
nhé!”.
Gia Tuấn vốn nhìn theo Cố Tịch rời đi, trong lòng rất
quyến luyến, thấy cô bỗng quay lại nói với mình thì kích động hét lớn,
“Em bảo đảm với nhân cách của em!”. Cố Tịch mỉm cười gật đầu rồi quay
người đi tiếp.
Gia Tuấn nhìn Cố Tịch sải bước băng qua đường,
bóng cô kéo dài trên mặt đường, rọi trong tuyết trắng, đẹp vô cùng, khóe môi cậu bất giác nhướng lên. Tây Tây, bóng chị quyến rũ như vậy, ngay
cả chính diện cũng hoàn hảo đến thế, nữ thần, ôi nữ thần! Sự si mê của
cậu chưa kéo dài bao lâu thì một bàn tay to lớn đã vỗ vai cậu, cơ thể
cậu chúi về phía trước, suýt nữa thì không đứng vững được.
“Còn
chưa đi à!”, Vi Đào quay người đi vào tiểu khu, Gia Tuấn theo sau mà đầu cứ ngoảnh lại. Vi Đào không quay lại, nói, “Nghĩ xem phải cảm ơn anh
thế nào đi”. Nói xong cũng mặc kệ Gia Tuấn có theo kịp hay không, anh đi thẳng vào trong tòa nhà.
Gia Tuấn hơi nhăn mặt, dù không cam tâm mấy nhưng Vi Đào nói đúng. Vì Vi Đào mà cậu mới gặp được thần tượng Tây Cố, còn cùng ăn, cùng trò chuyện với cô. Cậu nghĩ mãi nghĩ mãi, tim bắt đầu bay lượn. Tây Cố chính là Cố Tịch, còn ở đối diện nhà cậu, lúc này
chỉ muốn lao ngay vào nhà, lên mạng và hét cho cả nhóm biết, thần tượng ở ngay cạnh cậu. Nhưng cậu đã nhận lời Tây Cố thì nhất định phải làm
được, đây là bí mật giữa cậu và người ta, phải giữ thật kỹ.
Gia
Tuấn hứng chí lao vào trong tòa nhà, hôm nay vui quá, hôm nay vui quá.
Cả đại sảnh như bay theo tiếng hát vui vẻ của cậu, lúc Vi Đào vào trong
thang máy anh cũng cười. Anh cũng rất vui.
Hôm sau, Cố Tịch y hẹn, gặp Tiết Khải.
Cố Tịch nhìn người đàn ông mặc áo khoác màu lam đang từ xa bước tới, đoán
hẳn là Tiết Khải. Nho nhã thanh lịch, khí chất đặc biệt, mới nhìn đã
biết rất chín chắn, hơn nữa khi nhìn thấy cô, môi anh nở nụ cười khiến
người ta cảm thấy rất thân thiết. Cố Tịch nhìn dái tai tròn dày của anh, thầm khen ngợi, tính khí anh chắc chắn rất tốt. Cô cười thầm trong
bụng, cô lại xem người ta là kiểu mọt sách cổ hủ, cứng nhắc. Khóe môi cô nhướng lên.
Tiết Khải dừng lại trước mặt cô, “Chào cô, tôi là
Tiết Khải”. Giọng nói trầm ấm, dày dặn, cô rất thích đàn ông có giọng
nói trầm như vậy.
Cố Tịch cười và đưa tay ra, “Chào anh, tôi là Cố Tịch”.
Anh nhìn nụ cười của cô, cúi xuống tự nhìn mình, “Sao vậy?”.
Cố Tịch thẳng thắn, “Tôi vốn tưởng anh là một giáo sư đeo mắt kính cơ”.
Tiết Khải cũng cười, “Tôi là kỹ sư phụ trách sau bán hàng”. Rất nhiều
người đều hiểu lầm như vậy.
Hai người cùng lên taxi, đến chợ đặc
sản đầu mối. Trên đường đi họ trò chuyện với nhau, Cố Tịch mới biết Tiết Khải vừa được điều đến W vào năm ngoái, do thường xuyên đi khắp nơi
trong nước nên thời gian ở W không nhiều. Cố Tịch nhìn gương mặt trắng
trẻo đẹp trai của anh, có vẻ hơi ngờ vực, thường xuyên đi công tác mà
sao trắng như vậy?
Tiết Khải nói anh cũng đã đặt vé máy bay vào
ngày Hai mươi tám, nhưng không cùng chuyến với cô, có thể sẽ không gặp
nhau được. Cố Tịch cười bảo không sao, một mình về nhà đã quen. Cô tưởng anh muốn hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao, Tiết Khải nhìn cô, chỉ cười mà
không nói.
Hai người đến chợ đầu mối rất nhanh, rồi cùng chọn đặc sản. Cố Tịch vốn còn lo mình không biết trả giá, không biết chọn rồi sẽ thiệt thòi, ai ngờ người trả giá lại là Tiết Khải. Nhìn anh nói giọng
ôn hòa trả giá với ông chủ mà cô cảm thấy rất kinh ngạc. Cô chưa từng
thấy ai trả giá với thái độ tốt như vậy, anh không tranh cãi cũng không
gay gắt, chỉ nói ra khuyết điểm của món hàng để ông chủ tự động bớt giá
xuống.
Sau khi mua xong một đống hàng, Cố Tịch mang ánh mắt sùng
bái theo Tiết Khải ra khỏi chợ. Người này không chỉ tính cách tốt mà khả năng sống cũng rất mạnh mẽ, hơn nữa lại ga lăng. Mọi thứ hai người mua, anh đều xách hết, thậm chí còn nói sẽ xách cả túi cho Cố Tịch. Cố Tịch
cười, từ chối khéo, người đàn ông tốt như vậy vào thời đại này thật hiếm có khó tìm.
Hai người lại gọi taxi, Tiết Khải đưa cô về trước,
anh xách đồ lên lầu cho cô. Đặt tất cả xuống rồi, Cố Tịch giữ anh lại
uống trà rồi hẵng về. Anh mỉm cười từ chối, “Lần sau sẽ có dịp, xe vẫn
đang đợi ở dưới”, nói xong nhẹ nhàng đóng cửa ra về.
Cố Tịch nhìn cửa, nụ cười dần nở ra, anh không phải sợ xe đợi, mà cảm thấy cô sống
một mình, không tiện ở lại lâu. Ân cần chu đáo, lại tinh tế. Cố Tịch bất giác nghi hoặc, người đàn ông thế này sao vẫn còn độc thân? Không thế
hiểu nổi.
Chương 15: Hát karaoke
Cuối năm, lần họp quy mô lớn cuối cùng ở tổng bộ sẽ diễn ra ở trung tâm
tiêu thụ Hoa Trung. Không chỉ các sếp phó, tổng ở các công ty con phải
tham gia, mà rất nhiều nhân viên tổng bộ cũng tham dự. Nghe nói trung
tâm tiêu thụ lần này rất được coi trọng, phân công số lượng lớn nhân
viên trong công ty đến giúp đỡ.
Cố Tịch nghe Phương Phi nói Lạc
Tịnh cũng đến rồi, hơn nữa còn trò chuyện vui đùa với Vi Đào ở nơi họp,
cùng ra cùng vào, khiến bao người chú ý đến. Hoàng Linh bị trung tâm
mượn đến giúp đỡ, thấy cảnh đó mà buồn bực cả mấy ngày.
Cố Tịch
nghe xong vẻ mặt thản nhiên, nhưng lòng thầm nghĩ, chẳng trách Gia Tuấn
gần đây không mấy khi lên mạng, chị đến nên chắc cậu ta cũng phải ở
cạnh. Thế… chẳng phải sẽ là đi đâu cũng có ba người? Tâm trạng tự dưng
tươi sáng hẳn lên.
Cuộc họp diễn ra trong ba ngày. Mã Sở Vân và
Vi Đào vừa về đã triển khai ngay cuộc họp gấp, truyền đạt tinh thần hội
nghị của tổng bộ. Tổng bộ ra thêm nhiệm vụ kinh doanh cho các công ty
con, Lương Thịnh cũng nằm trong số đó. Vi Đào truyền đạt chỉ thị tăng
nhiệm vụ cho các trưởng phòng, yêu cầu phòng Kế hoạch làm gấp chính sách mới nhất của tổng bộ, các hoạt động của công ty đều phải thay đổi theo. Cả công ty sôi động hẳn, theo dõi đơn đặt hàng, lên kế hoạch hoạt động
v.v… Mọi bộ phận đều bận rộn tất tả để hoàn thành nhiệm vụ.
Cố
Tịch cuối cùng đã biết được dáng vẻ không quan tâm đến mọi thứ khi Vi
Đào bận rộn. Cô vào nhờ anh ký tài liệu, anh không ngẩng đầu lên, ký
xong mới nhận ra người làm là cô, nhanh chóng ngước lên gật đầu với cô
rồi tiếp tục làm việc. Cố Tịch nhìn anh cần mẫn vất vả như vậy, thầm thở dài trong lòng.
Cuối cùng nhiệm vụ kinh doanh cơ bản đã hoàn
thành. Mã Sở Vân thấy nhiệm vụ không xảy ra vấn đề gì nên để Vi Đào hoàn thành khâu cuối, còn ông và vợ bay về thành phố M ăn Tết. Mã Sở Vân
trước khi đi đã nói rằng, để thưởng cho mọi người quãng thời gian này đã quá khổ cực, căn cứ theo tiêu chuẩn đầu người, công ty sẽ trả hết mọi
phí tổn trong tiêu chuẩn cho phép.
Mọi người nghe thấy đều vui mừng hỉ hả, nói nhất định sẽ làm một bữa linh đình.
Phòng Kế hoạch gần đây quá bận, kiểm tra chấp hành hoạt động, kế toán chi phí quảng cáo… người nào cũng gần như tăng ca mỗi ngày. Các bộ phận khác đã làm xong hoạt động từ lâu mà phòng Kế hoạch mãi không có động tĩnh, mọi người đều tưởng mợ Tống không định tham gia vui chơi. Cũng may Tống Huệ Liên vẫn nhớ Cố Tịch ngày mai phải về nhà nên nói tối nay cả phòng sẽ
đi xả stress. Mọi người bận rộn xong liền đến thẳng Túy Giang Lâu
Ăn xong, Tống Huệ Liên bảo khó chịu trong người nên về trước, cô ta dặn
Tiểu La giữ hóa đơn, mọi người cứ ăn uống hát hò vui vẻ. Trước khi đi
còn đặc biệt nói với Cố Tịch, “Về thì cho chị gửi lời hỏi thăm bố mẹ
nhé”. Cố Tịch vội cười đáp, “Cảm ơn Trưởng phòng Tống”.
Tống Huệ
Liên đi rồi, mọi người cùng đến quán karaoke Duyệt Hào là nơi sang trọng nhất trong thành phố, Tiểu La đã đặt chỗ từ sớm. Kết quả là đến Duyệt
Hào lại đụng các đồng nghiệp phòng Nhân sự. Hỏi ra mới biết phòng Nhân
sự tối nay cũng ăn chơi, mọi người vội nói kết hợp cả hai phòng, lấy một phòng bao lớn để đông người cho vui. Khi thương lượng với tiếp tân, họ
đồng ý đổi sang phòng lớn. Hai phòng cộng lại khoảng mười mấy người cùng ồ ạt lên lầu.
Mọi người đều trẻ trung, tụ tập với nhau liền rất
hưng phấn. Hát hò, uống rượu, trò chuyện đều có, các đồng nghiệp nam
phòng Kế hoạch biết Phương Phi giỏi uống nên ngay từ đầu đã chơi trò đổ
xúc xắc với cô. Cố Tịch lại chuyên tâm ứng phó với các món ăn vặt trên
bàn, những món này ở Duyệt Hào làm rất ngon, cô không muốn bỏ lỡ.
Những người khác ai ai cũng giành hát, mấy mỹ nữ phòng Nhân sự đều từng làm
MC trong các buổi tiệc cuối năm của công ty, trong mắt cánh đàn ông, họ
tài nghệ xuất chúng, ai nấy đều muốn trổ tài cống hiến.
Phương
Phi liếc nhìn họ, thì thầm vào tai Cố Tịch, “Cậu mà lên đó hát thì đảm
bảo làm họ phát điên”. Cố Tịch đẩy bạn ra, “Không rảnh”. Cô không muốn
hát trước mặt đồng nghiệp, nếu không thì sau này nhất định sẽ không
thoát khỏi các cuộc biểu diễn liên hoan. Không làm đâu! Cô phải nhân lúc mọi người giành nhau biểu diễn mà thưởng thức đồ ăn ngon mới được.
Mọi người hát hò nhảy múa, không khí lên cao trào. Bỗng Hoàng Linh phòng
Nhân sự lao lên bục, giành lấy micro, “Lát nữa Phó tổng Vi cũng tới”.
Mọi người ngớ ra, Phó tổng Vi cũng tới, thế… thế thì kỳ cục lắm. Hoàng
Linh nói tiếp, “Phó tổng Vi đã nói, anh ấy thay Tổng giám đốc Mã đến đây chia vui với mọi người, tối nay cứ ăn uống thoải mái, anh ấy thanh toán toàn bộ”.
Yeah… Mọi người đều sung sướng! Có Phó tổng chống lưng thì nhất định phải ăn chơi hoành tráng!
Cố Tịch nhăn mày, lúc đi chẳng phải anh vẫn đang bận việc ư? Sao bỗng có
thời gian ra đây chơi? Phương Phi đã chồm đến, “Hê hê, cậu có biết
không, chiều nay Hoàng Linh đi mời Phó tổng Vi, lúc đó anh ấy đã từ
chối, không biết sao mà giờ lại đồng ý đến, kỳ lạ”. Cố Tịch nhướng mày,
phải, kỳ lạ thật.
Vi Đào không lâu sau đã đến. Anh vừa vào liền
bị mọi người kéo ngồi giữa sô pha, Hoàng Linh chen vào ngồi cạnh anh,
nhiệt tình tiếp đãi. Cố Tịch nhìn đĩa lưỡi vịt mình đang tấn công bị
Hoàng Linh cướp mất thì cau mày nhìn cô ta, Hoàng Linh lại phớt lờ cô mà bưng thẳng đến trước mặt Vi Đào, ngọt ngào nói, “Phó tổng Vi, mời
anh!”.
Ọe… Cố Tịch chỉ muốn ói ra hết, cô ta có cần “nhão” tới
thế không? Vi Đào lướt nhìn một vòng, phát hiện đôi mắt oán hận của Cố
Tịch, anh nhìn đĩa lưỡi vịt rồi hiểu ra, liền khoát tay, “Để mọi người
ăn”. Hoàng Linh tưởng anh không thích ăn nên lại mang thứ khác đến. Cố
Tịch nhanh chóng bưng đĩa lưỡi vịt về chỗ, Vi Đào nhìn cô cười như
không.
Mọi người thay phiên nhau hát, nhưng rõ ràng các cô gái
phòng Nhân sự đều là cao thủ hát karaoke. Ngược lại với phòng Kế hoạch,
Phương Phi uống say sưa, Cố Tịch ăn sung sướng, còn các cô khác đều mù
âm nhạc, chỉ có thể ngồi chơi. Kết quả là các anh chàng hai phòng đều
cướp các cô nàng phòng Nhân sự để cùng hát nhạc tình yêu, vô cùng sôi
động.
Phương Phi nhìn mà tức tối, cũng chọn một bài lên hát. Kết
quả là chẳng mấy ai nghiêm túc nghe, cánh đàn ông còn quá đáng hơn, đều
vây quanh các cô gái phòng Nhân sự hỏi xem chọn bản tình ca nào, Phương
Phi hừ một tiếng rồi buông micro bước xuống, kéo Cố Tịch đang ăn uống
ngon lành ra ngoài, đi vệ sinh.
Cố Tịch chưa hiểu gì đã đứng
ngoài hành lang rồi. Phương Phi căm phẫn nói, “Nhìn mấy người đó đắc ý
kìa, Cố Tịch, cậu lên hát đi, lấy lại bộ mặt cho phòng Kế hoạch”. Cố
Tịch vội lắc đầu, cô có hát hay không cũng chẳng liên quan tới bộ mặt
phòng. Nhưng thấy Phương Phi tức tối, cô vẫn an ủi, “Được rồi, đừng giận nữa. Họ muốn hát thì cứ hát, bọn mình có ca nhạc miễn phí nghe mà không tốt à?”. Phương Phi giậm chân, bỏ vào nhà vệ sinh.
Cố Tịch đứng
ngoài đợi, cười khẽ, con gái bình thường thích so đo với nhau, bây giờ
trước mặt đàn ông càng ra sức thể hiện sự đặc biệt của mình. Cô không có hứng với đồng nghiệp nam trong công ty, tại sao cứ phải bon chen làm gì cho mệt.
Cố Tịch đứng ngoài hành lang nhìn quanh quất, phòng nào cũng đông kín, Duyệt Hào quả nhiên làm ăn khấm khá.
“Cố Tịch?”, bỗng có một tiếng gọi khiến Cố Tịch ngạc nhiên quay lại nhìn, Tiết Khải? Sao trùng hợp vậy?
Tiết Khải thấy cô cũng tỏ ra bất ngờ. Cố Tịch nhìn cánh cửa mở ra sau lưng
anh, trùng hợp là cô đang đứng trước cửa phòng anh. Tiết Khải mỉm cười,
“Đến hát à?”.
Cố Tịch gật đầu, nói thật là bất ngờ gặp Tiết Khải, cô cũng có chút vui mừng.
Tiết Khải biết cô tham gia hoạt động công ty, nói ngày mai anh về quê nên
mời đồng nghiệp đến hát. Tiết Khải nhìn cô, “Đồ đạc thu dọn xong chưa?”.
“Xong hết rồi ạ, thực ra cũng chẳng có gì, chỉ có thêm một túi đặc sản thôi”, Cố Tịch nhớ ra ngày mai anh cũng đi.
Phương Phi từ nhà vệ sinh bước ra, thấy Tiết Khải thì tò mò đến cạnh Cố Tịch.
Cố Tịch vội giới thiệu, “Đây là đồng nghiệp và là bạn thân của tôi,
Phương Phi, còn đây là con trai của đồng nghiệp mẹ tớ, Tiết Khải”.
Phương Phi nở nụ cười rạng rỡ, chủ động bắt tay Tiết Khải.
Tiết Khải thấy Cố Tịch có đồng nghiệp thì hàn huyên vài câu rồi đi về hướng khác.
Tiết Khải vừa đi là Phương Phi ôm ngay lấy Cố Tịch, hỏi han, “Nói mau, anh
ấy là ai?”. Cố Tịch phì cười trước vẻ mặt của bạn, “Đã nói là con trai
của đồng nghiệp mẹ tớ rồi mà”. Rõ ràng như thế còn hỏi.
Xì,
Phương Phi không tin, “Thú nhận sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng trị. Có phải lén tớ đi xem mặt không?”. Kiểu hoang tưởng này của Phương Phi, chỉ mới nhìn đã biết rồi. Cố Tịch không thèm đếm xỉa, kéo cô nàng
về phòng.
Phương Phi cứ truy hỏi suốt, còn khen Tiết Khải rất
được, đẹp trai nho nhã, không hề kém sắc so với Vi Đào. Cố Tịch nheo
mắt, có gì mà so sánh chứ. Nhắc đến Vi Đào, Phương Phi mới nhớ ra, “Lúc
nãy Phó tổng Vi cũng vào nhà vệ sinh đó”. Cố Tịch thót tim, nhìn Phương
Phi.
Phương Phi mở to mắt, “Cậu không thấy hả? Đúng lúc cậu và
Tiết Khải đang tình cảm đắm đuối ấy”. Cố Tịch đỏ mặt đưa tay lên định
đẩy Phương Phi. Cô nàng cười, lao vào phòng. Cố Tịch khựng lại trước
cửa, cô thực sự không chú ý thấy Vi Đào đi qua.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!