Lát sau Vi Đào cũng về. Cố Tịch lén nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn bình thản,
cô yên tâm, tiếp tục thưởng thức tiếng hát của mọi người.
Bỗng
nhân viên phục vụ bước vào thông báo, do Duyệt Hào gần đây đang có hoạt
động, đối với phòng lớn nếu chi phí đạt đến mức nhất định thì sẽ nhận
được quà tặng đặc biệt của quán. Sau đó, cô phục vụ khác ôm một con gấu
bông màu cam cao bằng người vào phòng, tất cả các cô gái bắt đầu hét
lên. Mọi người đều biết đây chính là gấu bông mà Lâm Gia Hân[1] chụp ảnh quảng cáo, là niềm yêu thích lớn nhất của các cô gái. Ngay cả Cố Tịch
cũng có chút rung động, nếu có thể ôm con gấu này nằm trên giường, nhất
định sẽ rất hạnh phúc.
[1] Lâm Gia Hân: Nữ diễn viên điện ảnh Hồng Kông.
Cô phục vụ đặt con gấu xuống rồi rời đi, các cô gái bắt đầu giành giật nhau ôm gấu, khung cảnh trở nên ồn ào náo nhiệt.
Vi Đào bỗng đứng dậy, “Mọi người đừng giành nhau nữa”. Đám phụ nữ thấy
lãnh đạo lên tiếng mới dịu dàng hơn. Vi Đào nói gấu chỉ có một con, bao
nhiêu người đều muốn có, chi bằng chơi một trò, ai thắng người ấy sẽ có
gấu, mọi người đều hưởng ứng. Vi Đào đề nghị sẽ phân thắng thua bằng
cách hát, anh là trọng tài, phân tổ theo các phòng, tính điểm theo điểm
số trong máy, phòng nào có tổng điểm cao nhất sẽ thắng. Trong phòng
thắng điểm, ai có điểm cao nhất sẽ được gấu, đồng thời sẽ có giải thưởng của cá nhân anh. Các cô nàng phòng Nhân sự nghe thế vội vàng giơ cả hai tay tán thành, các cô gái phòng Kế hoạch lại không phục, nói rằng phòng Nhân sự hát hay, không công bằng. Vi Đào liếc nhìn Cố Tịch cười khẽ,
“Các phòng cử ra bốn người đại diện, hai nam hai nữ”. Mọi người nghe thế đều không phản đối. Các cô gái phòng Nhân sự hát hay nhưng trình độ các anh lại làng nhàng, còn phòng Kế hoạch lại có hai anh chàng hát khá
hay.
Sau khi đặt quy định, các phòng bắt đầu chọn người.
Cố Tịch vẫn ngồi ăn khoai tây, Phương Phi lén lút lại gần, tỳ lên vai cô
thì thào, “Tịch Tịch, tớ muốn có gấu”. Cố Tịch lại nhét một miếng khoai
tây vào, “Ừm”. Phương Phi trừng mắt, “Tớ muốn có gấu, nhất định phải
có”. Cố tịch nhét khoai tây vào miệng cô nàng, nheo mắt, “Mùi vị cũng
khá”. Phương Phi kéo miếng khoai xuống, uy hiếp vào tai cô, “Tớ mặc kệ,
cậu phải giúp tớ lấy được con gấu đó”. Cố Tịch lườm bạn. Phương Phi vội
nhìn cô bằng vẻ mặt cầu cứu. Nhìn ánh mắt không chớp của Phương Phi, Cố
Tịch biết cô nàng thực sự muốn con gấu, đành bất lực gật đầu.
Phòng Kế hoạch tưởng Cố Tịch giọng vịt đực nên đăng ký tên Phương Phi và một
cô gái khác, Phương Phi khoát tay lia lịa, chỉ vào Cố Tịch, “Tôi và Cố
Tịch lên”. Mọi người đều có vẻ bất ngờ, vì chưa ai từng nghe Cố Tịch
hát, không biết trình độ cô thế nào. Nhưng cô gái kia cũng không muốn
lên nên vội vàng từ chối.
Hai đội chọn người xong, Vi Đào tuyên
bố cuộc thi bắt đầu. Mọi người lần lượt hát. Hai phòng đều chọn hai nam
ra hát trước, giọng ca chính sẽ ra cuối cùng. Cuộc thi thật sự tính ở
các cô gái. Phòng Kế hoạch vốn còn mong muốn cánh đàn ông sẽ giành điểm
cao, chí ít cũng dẫn điểm. Nhưng anh chàng thứ hai vào thời điểm quan
trọng cuối cùng lại hụt hơi, hại số điểm tụt xuống. Các anh chàng hai
phòng đều ngang tài ngang sức, phòng Kế hoạch chỉ hơn phòng Nhân sự năm
điểm. Các cô gái phòng Nhân sự đều cười, hoan hô trước, bảo bọn họ lấy
được gấu bông chắc rồi.
Phòng Kế hoạch cuống lên, nhìn Phương Phi và Cố Tịch lại thấy bất lực, nếu kỳ vọng hai cô nàng không thích hát
này thắng giải thì thực quá khó.
Lượt thứ ba, phòng Nhân sự hát
trước, số điểm không thấp. Phương Phi cười lạnh, bước lên sân khấu, chọn bài hát sở trường nhất. Xong ca khúc đó, phòng Kế hoạch tổng điểm thua
phòng Nhân sự bốn điểm. Người cuối cùng của phòng Nhân sự là Hoàng Linh, phòng Kế hoạch là Cố Tịch.
Hoàng Linh trước khi lên sân khấu còn cố tình đưa mắt nhìn Vi Đào đầy tình cảm, rồi mới mỉm cười đi lên. Khi
cô ta hát đầy tình cảm xong, mọi đồng nghiệp nam đều vỗ tay nhiệt liệt,
trên màn hình hiện chín mươi lăm điểm cũng khiến phòng Nhân sự hoan hô
ầm ĩ. Họ đắc ý nhìn phòng Kế hoạch, phòng Kế hoạch muốn thắng thì ít
nhất cũng phải một trăm điểm, đó là chuyện tuyệt đối không thể!
Cố Tịch lặng lẽ bước lên trong sự náo nhiệt đó, cầm micro hát bài Buồn của Vương Phi[2]. Mọi người dần im lặng, Cố Tịch ngồi trên ghế cao, chỉ
nhìn vào màn hình mà không trông xuống phía dưới, hát khe khẽ theo tiếng nhạc. Mọi người nghe âm thanh vẳng ra từ loa, đều tỏ vẻ kinh ngạc, lẽ
nào chưa tắt tiếng hát gốc? Nhưng phía góc phải bên dưới màn hình thực
sự chỉ hiển thị là “Bè theo”.
[2]Vương Phi: Tên cũ là Vương Tịnh Văn, là một nữ ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên, người mẫu của Hồng Kông.
Mọi người ngồi dưới từ sự nghi hoặc ban đầu dần dần mê mẩn, tiếng hát biến
ảo kỳ diệu như Vương Phi khiến vẻ tùy hứng uể oải của bài hát trở nên
mềm mại mượt mà. Mọi người đã quên cả nhìn màn hình, chỉ chăm chú hướng
tới Cố Tịch trên sân khấu, ai ngờ khi cô hát lại tỏ ra bình thản như
vậy, dường như tiếng hát không phải phát ra từ cổ họng, mà bay ra từ
chính trái tim trong lồng ngực cô. Cố Tịch hoàn toàn đắm chìm trong bài
hát mình thích nhất, nhẹ nhàng hát ra cảm giác trong lòng theo tiếng
nhạc, thậm chí khi chuyển nhạc cũng vẫn ngâm nga sau khi bài hát kết
thúc. Ngoài tiếng nhạc ra vẫn là tiếng nhạc, cô chỉ là một cô gái hát mà thôi.
Đến khi tiếng nhạc ngừng hẳn, trong phòng trở lên tĩnh
lặng, không có tiếng vỗ tay, cũng chẳng có tiếng hô hào tán thưởng. Cố
Tịch từ từ buông micro xuống, im lặng trở về chỗ ngồi.
Bốp bốp
bốp, một tràng vỗ tay vẳng ra từ chỗ Vi Đào. Cố Tịch nhìn anh, nụ cười
anh như có ẩn ý, cô cụp mặt xuống, tiếp tục cầm khoai tây chiên lên ăn.
Phương Phi cười đợi số điểm, quả nhiên, một trăm điểm! Yeah, Cố tịch
thắng rồi, phòng Kế hoạch thắng rồi! Mọi người như ong vỡ tổ, cánh đàn
ông đều vây lại khen ngợi Cố Tịch, nói rằng không ngờ cô lại hát hay như vậy. Cố Tịch nheo mắt, chỉ cười. Phương Phi lại hưng phấn ôm lấy cô,
hôn lia lịa, “Tịch tịch, cậu tuyệt nhất!”.
Phương Phi nhìn gương
mặt nhăn nhó của Hoàng Linh mà trong lòng sảng khoái vô cùng. Vi Đào ôm
con gấu bước lên sân khấu, tuyên bố phòng Kế hoạch chiến thắng. Phòng Kế hoạch hoan hô vang dậy, Phương Phi đấy Cố Tịch, giục cô lên nhận
thưởng. Cố Tịch nhìn Vi Đào, chậm rãi tiến lên, anh đưa con gấu vào tay
cô, mỉm cười khẽ nói, “Chúc mừng”. Cố Tịch bị nụ cười của anh chiếu vào
với khoảng cách gần, tim đập thình thịch, vội vàng đón lấy gấu rồi xuống sân khấu. Vi Đào lại đưa tay ra ngăn cô, quay nhìn xuống dưới, “Lúc nãy tôi đã nói người thắng còn được nhận giải thưởng phụ của tôi”. Anh nhìn Cố Tịch, cô ôm gấu bắt đầu thấy căng thẳng, giải thưởng gì? Có thể
không lấy không?
Vi Đào nhướng khóe môi, “Tôi sẽ hát một bản tình ca với người thắng”.
Wow!!! Bên dưới hít hà, thở dài, ai oán, la hét… Đám con gái đều kêu lên kinh
ngạc, tại sao người thắng không phải tôi? Phương Phi lại nhìn hai người
trên sân khấu, dần nở nụ cười.
Vi Đào đưa micro cho Cố Tịch, cô
chần chừ không chịu nhận. Phương Phi lao lên đón lấy con gấu, đẩy Cố
Tịch đến gần Vi Đào, “Gấu để tớ cầm giúp, hát cho hay vào nhé”, trước
khi xuống còn nháy mắt với cô. Mọi người cũng bắt đầu hô to, “Hát đi!
Hát đi!”. Chưa từng nghe Vi Đào hát, tất cả đều rất hiếu kỳ.
Cố
Tịch đành nhận lấy micro, đứng cách ra một chút, không dám nhìn Vi Đào.
Anh cầm micro, chọn bài Em là bài hát trong trái tim anh.
Tiếng xuýt xoa lại vang lên, “Cố Tịch hạnh phúc quá!”, “Có thể hát tình ca cùng Phó tống Vi, tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!”.
Vi Đào chỉ mìm cười, nhìn Cố Tịch đứng cạnh, gò má đỏ hồng, thậm chí ngay
cả tai cũng đỏ hồng lên, biết rõ cô đang căng thẳng, xấu hổ. Vi Đào vẻ
mặt đứng đắn, nói khẽ bằng giọng mà chỉ cô nghe thấy, “Đừng căng thẳng”. Tay cầm micro của Cố Tịch hơi run, đôi mắt càng nhìn chằm chằm xuống
sàn, định dùng hàng mi dài để che giấu trái tim đang run lên của mình.
Cô chỉ có thể thì thầm trong lòng, là hát thôi mà, đừng căng thẳng,
nhưng trái tim lại cứ đập cuồng loạn như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực
bất cứ lúc nào, trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Âm nhạc từ từ vang
lên, mọi người yên lặng nhìn hai người trên sân khấu, trai đẹp gái xinh, quả nhiên vui mắt. Vi Đào vừa cất tiếng hát là mọi người chấn động,
giọng của Phó tổng Vi lại hay như thế, dày dặn quyến rũ, quá sức gợi
cảm! Các cô gái bên dưới đều sáng mắt lên, ngay cả Cố Tịch đứng cạnh anh cũng bất giác thấy yên tâm lạ lùng, lặng lẽ nhìn lên màn hình. Vi Đào
hát xong một đoạn, quay sang cười nói với Cố Tịch, ra hiệu đến lượt cô.
Cố Tịch cố nén cơn run rẩy trong lòng, nghe nhạc mà dần dần chuyên tâm
vào bài hát, khẽ cất giọng. Hai người anh hát tôi xướng, hoàn tất bài
hát một cách hoàn hảo. Nhìn vẻ mặt chăm chú của Phó tổng Vi, sóng mắt
long lanh, mọi cô nàng bên dưới càng ngưỡng mộ, chỉ muốn kéo Cố Tịch
xuống để mình được lên đứng cạnh anh.
Cuối cùng bài hát kết thúc, mọi người vỗ tay nhiệt liệt. Bài song ca của Phó tổng Vi và Cố Tịch
cũng đạt được chín mươi sáu điểm, quả nhiên là quá hợp. Cố Tịch vừa hát
xong đã vội vã trả micro cho Vi Đào quay đi chạy xuống dưới.
Phương Phi cười híp mắt đưa nước cho cô, “Thẩm giọng đi, vất vả quá”. Cố Tịch
nhìn con gấu trong lòng bạn, “Hài lòng chưa?”. Phương Phi gật đầu lia
lịa, “Rất hài lòng”. Sau đó liếc nhìn Vi Đào, cười gian, “Cậu cũng hài
lòng rồi”. Cố Tịch trừng mắt, nếu không phải vì cô nàng thì cô sẽ không
lên sân khấu, càng không hát với Vi Đào. Phương Phi đâu có thấy ánh mắt
mấy cô gái phòng Nhân sự đều như dao sắc lăng trì cô suốt từ lúc lên đến khi xuống sân khấu.
Sau khi cuộc thi kết thúc, mọi người lại bắt đầu hát. Cục diện đã thay đổi, lúc này cô gái nổi bật nhất là Cố Tịch,
bọn đàn ông đều giành hát với cô, Cố Tịch đành ôm cổ họng nói đã mệt
rồi. Bọn đàn ông không buông tha, Phương Phi phải ra tay, chặn trước mặt Cố Tịch, nếu muốn hát thì để tôi. Cánh đàn ông thấy Cố Tịch không nể
mặt thì mỉa mai rằng, chẳng lẽ chỉ hát với Phó tổng Vi? Cố Tịch đỏ mặt,
vội cúi đầu giả vờ không nghe thấy.
Vi Đào ngồi bên kia không tỏ
vẻ gì, Hoàng Linh thua mất con gấu, lại thua cả bản tình ca, đành chen
đến ngồi cạnh anh, không ngừng trò chuyện để thu hút.
Mọi người hát một lúc nữa rồi giải tán.
Ra khỏi cổng Duyệt Hào, mọi người bắt đầu vẫy xe về nhà. Rất nhiều anh
chàng muốn đưa Cố Tịch về nhưng cô đã kéo Phương Phi theo, từ chối hết.
Vi Đào ra cuối cùng, nhìn Cố Tịch và Phương Phi bị cánh đàn ông vây
quanh thì ánh mắt hơi tối lại, vẻ mặt cũng căng lên.
Hoàng Linh
thấy Vi Đào ra liền bước vội đến, nũng nịu hỏi, “Phó tổng Vi, anh lái xe đến phải không?”. Vi Đào gật đầu, ánh mắt lại xuyên qua Hoàng Linh nhìn về phía Cố Tịch và Phương Phi đang đứng. Cố Tịch như có linh cảm, ngước nhìn lên, chạm ngay ánh mắt anh. Cô hoảng loạn nhìn đi chỗ khác, kéo
Phương Phi xuống bậc tam cấp. Cô biết, tối nay hát cùng Vi Đào như thế
đã khiến đám con gái rất oán hận, nếu còn ngồi xe anh về thì cô có thể
tưởng tượng được, tối nay sẽ có người dán ảnh cô lên gấu bông rồi đấm
cho một trận, cô không muốn!
“Có ai ở đường Tịnh Mai không?”, Vi
Đào hỏi to, có vẻ như hỏi tất cả mọi người nhưng thực ra lại muốn khiến
Cố Tịch giật mình. Cố Tịch nhíu mày, lại nữa! Anh lúc nào cũng ép cô
phải ngượng ngùng, làm ơn tha chô cô đi! Phương Phi lại không biết Cố
Tịch đang bứt rứt, cao giọng trả lời, “Cố Tịch ở đó ạ”. Cố Tịch thầm kêu khổ, nhưng ánh mắt mọi người lại nhìn về phía cô, cô ngớ ra tại chỗ
không biết phải làm sao, mặt đỏ bừng bừng.
Vi Đào cười tủm tỉm, nhìn Cố Tịch, đang định lên tiếng…
Sau lưng bỗng có một tiếng nói vang lên, “Cố Tịch?”.
Mọi người đều nhìn về phía đó, có một đám người vừa đi ra khỏi Duyệt Hào,
người nói chính là anh chàng nho nhã tuấn tú nhất đi đầu, anh hơi ngạc
nhiên nhìn Cố Tịch đang tỏ vẻ lúng túng. Lòng hiếu kỳ của mọi người đều
trỗi dậy, người này là ai? Lẽ nào là người có gian tình với Cố Tịch? Mọi người đều mở to mắt đón chờ.
Cố Tịch nhìn Tiết Khải, ngơ ngẩn khẽ gọi, “Tiết Khải”. Ồ ồ, mọi người đều cười, hóa ra anh chàng đẹp trai này họ Tiết.
Tiết Khải nhìn mọi người, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của Vi
Đào, anh khựng lại, sau đó bước tới chỗ Cố Tịch, “Có cần tôi thuận đường đưa cô về một đoạn không?”. Mọi người đều cười vui vẻ, quả nhiên đúng
thế, anh ta chính là người có gian tình với Cố Tịch
Cố Tịch liếc
nhìn mấy cô gái khác, gương mặt họ đều tỏ ra thư thái hơn hẳn, lúc nãy
họ tưởng cô lại độc chiếm xe của Phó tổng Vi. Cố Tịch thu ánh mắt lại,
vô tình liếc nhìn Vi Đào lạnh lùng đứng đó, anh đang nhìn cô chằm chằm.
Cố Tịch hạ quyết tâm, nở nụ cười bẽn lẽn, nói với Tiết Khải, “Tôi còn có một người bạn, có thể đi cùng không?”, vừa nói vừa kéo Phương Phi lại
gần. Phương Phi kinh ngạc nhìn cô, rồi lại nhìn Vi Đào đứng ngay đó. Anh ngoảnh đi, vẻ mặt lạnh băng.
Tiết Khải gật đầu, nói với đồng
nghiệp đứng sau lưng, “Không sao chứ?”. Đám người đó đều cười, lắc đầu,
“Đương nhiên là không”. Nói xong, Tiết Khải đưa tay ra hiệu cho Cố Tịch
và Phương Phi đi trước, một đám người cùng băng qua đường.
Hoàng
Linh thấy Cố Tịch biến mất thì sung sướng nhìn Vi Đào, “Phó tổng Vi, nhà em cũng ở gần đường Tịnh Mai”. Vi Đào sầm mặt, trầm giọng nói, “Xin
lỗi, hình như không đủ xăng, tôi phải đi đổ xăng trước, cô nhờ họ đưa
về”, nói xong đi thẳng tới xe của mình.
Mọi người thấy Phó tổng Vi làm bẽ mặt Hoàng Linh như vậy thì đều cười trộm. Bọn họ cười đùa vẫy xe, ai về nhà nấy.
Cố Tịch và Phương Phi ngồi trong xe Tiết Khải, từ từ đi qua xe Vi Đào, Vi
Đào lạnh mặt nhìn chằm chằm phía trước, đèn xe sáng lên, tiếng khởi động máy vang vang rồi thoáng cái đã vượt qua xe họ.
Cố Tịch cụp mắt xuống, trái tim tự dưng thắt lại!
Chương 17: Sắp xếp
Cố Tịch chẳng còn thời gian để lo lắng Vi Đào có giận hay không, vì hôm sau cô đã lên máy bay về nhà ăn Tết.
Cố Tịch chỉ cần nghĩ rằng về nhà là có thể ăn được món ngon mà cô đã nhớ
nhung bấy lâu, thì tâm trạng lại trở nên vui vẻ, nhẹ nhõm. Còn bố mẹ
nữa, khi thấy cô thì câu đầu tiên nhất định sẽ là “Lại gầy rồi”. Cố Tịch không kìm được cười thầm, cho dù cô luôn giữ cân nặng ở mức khỏe mạnh,
nhưng trong mắt họ thì lúc nào cũng thấy cô bị đói, bị gầy mà xót xa, đó chính là tình yêu của bố mẹ, ấm áp, yên lòng.
Ngồi máy bay hai
tiếng đồng hồ, Cố Tịch đã đặt chân lên mảnh đất quê hương. Vừa ra khỏi
sân bay cảm giác thân thuộc bao bọc khiến cô thấy khóe mắt ươn ướt, cô
đã về! Giọng nói quê hương quen thuộc, những nơi thân thuộc, còn nhớ năm nào cô vừa đến W để học đại học, các bạn trong phòng đều nói rằng, vừa
nhìn dáng vẻ đã biết cô là người phương Nam. Lúc đó cô không hiểu lắm,
cảm thấy ngoại hình mình bình thường, cũng y như những người khác, nhưng bây giờ nhìn những người ở đây, quả nhiên vừa trông thấy đã nhận ra
khác với người phương Bắc. Cố Tịch cười, trong lòng rất tự hào, tự hào
vì mình là người thành phố N.
Cố Tịch gọi taxi về thẳng nhà.
Cô móc chìa khóa ra mở cửa nhà, thấy mẹ đứng trong phòng khách đang bưng
hoa quả. Nghe thấy tiếng cửa mở, bà quay lại, nhìn thấy Cố Tịch, trong
tích tắc nụ cười nở bừng trên gương mặt. Cố Tịch đóng cửa, đặt hành lý
xuống gần tường, rồi dang tay, ngọt ngào gọi, “Mẹ!”.
Mẹ cô cười
tiến lại, ôm chặt con gái. Cố Tịch ôm chặt mẹ, mẹ mới gầy đi, tựa đầu
lên vai mẹ, thấy mềm lòng quá. Ông Cố từ thư phòng đi ra, thấy cảnh hai
mẹ con ôm nhau thì khóe môi nở nụ cười hiếm có, “Về rồi à”. Cố Tịch nhìn nụ cười không thay đổi của bố, mọi thứ như nhòe đi trước mặt, “Bố”. Bố
cô lại già hơn, mái tóc hoa râm đã bạc đi nhiều, lưng cũng không còn
thẳng mà đã hơi gù.
Mẹ buông cô ra, xót xa vuốt má cô, “Lại gầy
rồi”. Cố Tịch thấy chua xót, “Mẹ, mẹ cũng gầy hơn”. Mẹ mỉm cười lắc đầu, “Ngày nào mẹ cũng ăn chơi cả, dì lớn của con nói mẹ mập ra”. Cố Tịch
thay giày, ông Cố bước tới xách hành lý vào trong, Cố Tịch vội giành,
“Bố, để con tự làm”. Ông vỗ vỗ tay cô, “Về nhà rồi, con cứ nghỉ ngơi
đi”. Đó chính là bố mẹ, cho dù bên ngoài bạn mạnh mẽ chín chắn đến mấy,
thì khi về bên họ, bạn mãi vẫn chỉ là đứa trẻ cần được chăm sóc. Cố Tịch đành nghe lời buông tay, nhìn bố xách đồ vào phòng.
Cố Tịch rửa
mặt, thay quần áo ra ngoài, mẹ cô đã bưng một bát cháo vừng thơm phức
ra, Cố Tịch vừa ngửi thấy thì cơn đói tự động dâng trào, quá tuyệt! Cô
đến ngồi xuống bên bàn ăn, “Món mẹ làm vẫn là thơm nhất”. Lúc nhỏ Cố
Tịch thích nhất những món ngọt, cháo vừng, cháo đậu phộng, cháo hồ đào
đều là những món yêu thích của cô. Nhà họ có một cái máy xay nhỏ, mỗi
lần Cố Tịch đòi ăn là bà Cố lại nhẫn nại xay đồ làm cho cô ăn. Chỉ cần
thấy cô ăn một cách thỏa mãn là nụ cười của bà Cố lại rạng rỡ vô cùng.
Cố Tịch vừa ăn vừa nhìn mẹ ngồi cạnh. Cảm giác được về nhà thật tuyệt,
không cần nói nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi là có thể cảm nhận được hơi ấm gia đình.
Ăn xong, Cố Tịch dọn rửa sạch rồi vào phòng lấy đặc sản
ra. Bà Cố thấy cô xách một túi to thì cau mày hỏi, “Nhiều thế, một mình
con sao xách về được?”. Cố Tịch cười, “Con gái mẹ giỏi lắm mà”.
Bà Cố thu dọn đồ xong giục Cố Tịch vào phòng chơi, bà biết con gái thích
lên mạng. Còn Cố Tịch lại không vào mà ngồi xem ti vi với bố, vừa xem
vừa nói những tâm sự của mình. Thời gian ở nhà vốn ngắn ngủi, đương
nhiên phải cố gắng ở cạnh bố mẹ, chỉ cần nghĩ đến việc bản thân thường
xuyên xa nhà là trong lòng lại thấy hổ thẹn.
Ở nhà nghỉ ngơi một
ngày, hôm sau Cố Tịch theo mẹ đi mua đồ. Khi những người trong tiểu khu
thấy hai mẹ con khoác tay nhau bước ra, đều khen Cố Tịch càng lớn càng
xinh đẹp. Những ông chú bà dì đó đã nhìn cô lớn lên từng ngày, Cố Tịch
ngọt ngào chào hỏi họ, bà Cố trên đường đi đã kể cho cô nghe tình hình
gần đây của từng nhà.
Buổi chiều, mấy bà dì của Cố Tịch nghe bà
Cố nói cô đã về nhà thì đều đòi đến chơi. Bà Cố rủ họ chơi mạt chược,
các dì đưa đám em họ của cô đến cùng. Còn những người bạn chơi bài
thường ngày của bà Cố nghe nói thế cũng đòi đến, nhà họ Cố thế là náo
nhiệt vô cùng. Kết quả, người lớn thì bày hai bàn mạt chược trong phòng
khách, đám trẻ thì chui vào phòng Cố Tịch chơi. Có một cậu em họ đang
học đại học tính tình khá trầm thì chơi cờ với ông Cố ở thư phòng.
Cố Tịch đang kể chuyện vui cho các em nghe thì bỗng thấy bên ngoài gọi
mình, vội vàng đi ra. Cô ra phòng khách, bất ngờ trông thấy dì Vương,
đồng nghiệp của mẹ, cũng chính là mẹ Tiết Khải đang bước vào nhà, cô
ngẩn ra nửa giây rồi lễ phép chào hỏi.
Dì Vương cười tươi, gật
gù, “Tiểu Tịch hả, đúng là càng lớn càng đẹp, nếu gặp trên đường chắc dì không dám nhận”. Cố Tịch bước đến, cười bẽn lẽn. Nụ cười chưa được mười giây thì đã giật mình trước bóng người xuất hiện sau lưng dì Vương,
Tiết Khải?! Tiết Khải bước vào nhìn cô, cười tủm tỉm sau đó gật đầu chào bà Cố, “Chào dì Cố ạ”. Bà Cố vội vẫy tay, “Vào đi”.
Cố Tịch ngơ
ngẩn nhìn mẹ con Tiết Khải vào nhà, rồi mới nhận ra ánh mắt những người
lớn đều có ý cười đặc biệt, cô đã hiểu! Nhất định là mẹ cố tình gọi mẹ
con Tiết Khải tới.
Bà Cố giới thiệu Tiết Khải với họ hàng và bạn
bè trong nhà, còn cố ý khen ngợi, Tiết Khải chỉ mỉm cười chào mọi người. Bà Cố còn dẫn Tiết Khải đến thư phòng, giới thiệu với ông Cố, “Đây
chính là Tiết Khải”. Ông Cố chăm chú quan sát một lúc mới gật gù, trông
rõ là đẹp trai, giỏi giang.
Bà Cố kéo dì Vương xuống bàn mạt
chược, sau đó nói với Cố Tịch, “Tiểu Tịch, đừng đứng ngẩn ra đó, mau
tiếp đãi người ta đi”. Cố Tịch đành dẫn Tiết Khải vào phòng khách, “Mời
anh ngồi”, rồi đỏ mặt nhìn Tiết Khải, không hiểu lắm, anh bị mẹ dẫn đến
đây, lẽ nào không thấy ngại? Nhưng thấy vẻ mặt anh ung dung tự nhiên,
không có gì lạ thường.
Tiết
Khải ngồi xuống rồi cười nói, “Nhà cô vui thật”. Cố Tịch đỏ mặt gật đầu, “Nhà tôi họ hàng nhiều”. Cô pha ly trà bưng đến chỗ anh, ngồi trên sô
pha nhìn Tiết Khải, không biết phải nói gì.
Tiết Khải hớp một hụm trà rồi nhìn cô cười nói, “Người đông thì vui mà, nhà tôi lại quá lạnh
lẽo”. Cố Tịch đành mỉm cười gật đầu. Các em họ thấy Cố Tịch ra ngoài mãi không vào thì ngồi trong phòng gọi, “Chị ơi, chị”. Cố Tịch ngượng ngùng cười với Tiết Khải, “Là em họ của tôi”. Tiết Khải nhướng mày, “Họ gọi
cô làm gì thế?”. Cố Tịch nhíu mày vẻ bẽn lẽn, mấp máy môi khẽ nói, “Lúc
nãy tôi đang kể chuyện cho chúng nghe”. Nói cứ như chị lớn đang dỗ đám
em nhỏ vậy. Tiết Khải sáng mắt, “Cô không ngại khi có thêm một thính giả lớn tuổi chứ?”. Cố Tịch nhìn vẻ mặt hào hứng của anh thì đành gật đầu.
Tiết Khải theo Cố Tịch vào phòng, thấy mấy người trẻ tuổi, nhỏ nhất cũng
khoảng mười tám. Mọi người nhìn Tiết Khải, đều cười và nháy mắt với Cố
Tịch, “Ồ ồ”. Nhất định họ đã nhầm lẫn, cô vội khoát tay, “Đây là con
trai đồng nghiệp mẹ chị, đừng nghĩ bậy”. Một cậu em họ không nhịn được
cười, “Chị à, là chị nghĩ đó”. Mọi người đều cười ồ lên, Cố Tịch ngại
ngùng nhìn Tiết Khải, anh chỉ mỉm cười, “Chào mọi người, anh là Tiết
Khải”. Cả bọn vội đồng thanh, “Chào anh Tiết”, nghiễm nhiên xem Tiết
Khải là bạn trai Cố Tịch. Cô toát mồ hôi trán, còn muốn giải thích nữa
thì mọi người đã giục cô mau kể chuyện.
Cố Tịch đành tiếp tục.
Chuyện cô kể thực ra đều từ những câu chuyện ma hay trộm bảo vật đọc
được trên mạng, bình thường cô thích nhất là những câu chuyện kinh dị,
cảm thấy đặc biệt kích thích. Khi cô thêm mắm giặm muối kể lại, các em
họ đều nghe rất chăm chú, mở to mắt nhìn, cô em họ nhát gan thậm chí còn trốn sau lưng cậu em họ, tỏ vẻ kinh hãi. Tiết Khải ngồi vòng ngoài yên
lặng nhìn biểu cảm phong phú trên mặt Cố Tịch, nghe cô dần dần dùng mỗi
chi tiết kỳ ảo để hướng sự chú ý của mọi người vào đó, vẻ mặt rất trầm
tĩnh.
Khi cô kể đến chi tiết rùng rợn, kẻ nhát gan thì hét lên,
kẻ to gan hơn thì căng thẳng toàn thân. Cô thấy vẻ mặt phong phú của mọi người thì thầm vui sướng, giọng kể chậm lại, cố ý mô phỏng tình tiết
truyện, tỏ vẻ mặt kinh hoàng. Mọi người nín thở chờ cô tiếp tục, Cố Tịch bỗng bịt miệng kêu lên, mọi người giật mình hét toáng, cô từ từ đặt tay xuống, chậm rãi kể kết cục kinh khủng của câu chuyện. Mọi người hít một hơi, cô em họ “oái” một tiếng nhoài vào lòng cậu em họ. Cố Tịch đập tay một cái, cười và đứng lên, “Hết rồi”.
Mọi người vẫn đang chìm
đắm trong kết thúc bất ngờ của câu chuyện, vội vàng đòi kể nữa, Cố Tịch
khẽ cười, “Sợ thế mà còn muốn nghe à?”. Cô thấy Tiết Khải chỉ cười tủm
tỉm không nói gì, cho dù khi tình tiết đạt đến cao trào kinh dị, gương
mặt anh cũng luôn điềm tĩnh, như thế những âm thanh đáng sợ ấy căn bản
không lọt được vào tai anh.
Cậu em họ gật đầu, “Nghe nữa, nghe
nữa, kể chuyện trộm mộ đi chị”. Cố Tịch nhìn Tiết Khải, anh nhất định sẽ cảm thấy nhàm chán, loại truyện thế này có lẽ chỉ dỗ được con nít. Bất
ngờ là anh cũng gật đầu, Cố Tịch nhìn anh, từ từ thu ánh mắt lại rồi bắt đầu câu chuyện tiếp theo.
Buổi chiều đó, Cố Tịch kể đến mấy câu chuyện, Tiết Khải cũng lặng lẽ ngồi nghe cô kể.
Ăn tối xong, các dì lần lượt đưa con về. Cố Tịch vào nhà bếp rửa bát, mẹ
và các đồng nghiệp tiếp tục khai chiến, Tiết Khải lại ngồi trò chuyện
với bố trong phòng khách. Cố Tịch nghe tiếng ồn trong phòng, khóe môi
mỉm cười, bố mẹ bình thường cũng ít khi chơi đùa, có lẽ thấy cô về nên
vui quá mới gọi nhiều người đến như vậy.
Rửa bát xong đi ra, Cố
Tịch đang do dự không biết làm gì thì bà Cố trong phòng kế bên đã gọi,
“Tiểu Tịch, ăn no xong phải tản bộ, con với Tiết Khải xuống dưới dạo mát đi”. Cố Tịch khẽ cười trong bụng, ý đồ của mẹ quá rõ rồi. Dì Vương cũng phụ họa, “Tiết Khải, gần đây có công viên phong cảnh rất đẹp”. Cố Tịch
ngượng ngùng nhìn anh, anh đã gật đầu chào bố và đứng lên, tiến đến chỗ
cô.
Cố Tịch đan ngón tay vào nhau, cười khan, “Mẹ, con… con buổi
tối còn có việc”. Bà Cố phản đối, “Mẹ biết, con phải lên mạng, về rồi
thì lên. Con gái ngồi máy tính lâu không tốt, da rất dễ khô”. Mấy bà bạn của mẹ cũng phụ họa theo, Cố Tịch chỉ thấy máu dồn lên mặt, mặt và tai
đều nóng bừng.
Tiết Khải như nhận ra sự lúng túng của cô, mỉm
cười nói, “Tôi cũng muốn đi dạo, phiền cô nhé”. Cố Tịch nhìn vẻ mặt ôn
hòa của anh thì sự lúng túng dần biến mất. Cô và Tiết Khải ra khỏi nhà
trong ánh mắt chăm chú nhìn theo của mọi người.
Vào thang máy, Cố Tịch sờ mũi, ngượng ngùng nói với Tiết Khải, “Xin lỗi anh, chắc anh
thấy kỳ cục lắm phải không?”. Tuy anh luôn mỉm cười nhưng bị trưởng bối
xếp đặt như vậy, người bình thường đều sẽ thấy không thoải mái.
Tiết Khải cười nhìn cô, khẽ lắc đầu, “Rất tốt”. Rất tốt? Là chỉ cuộc náo
nhiệt trong kia? Hay ý chỉ có cô bầu bạn? Cố Tịch không đoán ra, chỉ có
thể cười. Cảm giác Tiết Khải mang lại cho cô lúc nào cũng nhẹ nhàng, ấm
áp như nước, nhưng lại khiến người ta thoải mái.
Ra khỏi tòa nhà, Cố Tịch đưa anh chầm chậm tiến về công viên. Phía sau tiểu khu nhà họ
Cố là một công viên, thường người dân trong tiểu khu cơm nước xong đều
dạo bộ ở đây. Cố Tịch và Tiết Khải sánh vai nhau, muốn tìm gì đó để nói
chuyện nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Tiết Khải lên tiếng trước, “Nhà cô ở chỗ tiện lợi quá”.
“Vâng, nên bố mẹ tôi không bao giờ muốn dọn đi. Họ nói khi già rồi cũng sẽ ở đây”. Cố Tịch nhìn mặt hồ gần đó, cười tủm tỉm.
“Vậy tại sao cô không ở lại cạnh họ?”. Tiết Khải quay sang nhìn cô, biết
tình cảm cảu cô với bố mẹ rất sâu đậm. Nhưng xa nhà như vậy thì khó
lưỡng toàn được.
Cố Tịch mỉm cười, “Vì bố mẹ hi vọng tôi bay cao
hơn. Họ thường nói không mong trói tôi bên cạnh, chỉ cần tôi xông pha
được thì cứ cố gắng ra ngoài mà xông pha”. Bố mẹ cô là những ông bố bà
mẹ bình thường nhất, bố cô là xưởng phó của một phân xưởng, mẹ cô là ủy
viên trong trường mẫu giáo. Từ khi cô quyết định học ở nơi khác, bố mẹ
đã cổ vũ, cảm thấy như vậy mới rèn luyện được tính độc lập cho cô. Nên
từ học hành đến công việc, cô đã sống độc lập, xa bố mẹ gần mười năm
rồi.
Có lúc nghe tiếng bố mẹ cô cũng xót thương, đau buồn vì
không thể ở cạnh họ. Nhưng họ luôn an ủi, bây giờ giao thông rất thuận
tiện, họ cũng đã nghỉ hưu, chỉ cần muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể
về thăm. Hơn nữa họ cũng không giống những người già nghỉ hưu suốt ngày ở nhà, mà thường xuyên đi du lịch khắp nơi. Ông Cố thường nói rằng vì
muốn bù đắp cho thời trai trẻ không đi chơi nhiều với bà Cố, bây giờ đã
có thời gian nên quyết định du ngoạn sơn thủy cùng vợ.
Cố Tịch kể lại, khóe môi dần dần nhướng lên, rất ngưỡng mộ bố mẹ, cả đời nương tựa lẫn nhau, yêu thương nhau. Trong lòng cô, đó chính là tình yêu cô hằng
khao khát.
Tiết Khải nhìn gương mặt dịu dàng của cô, gật đầu tán đồng, “Bố mẹ cô thật phóng khoáng”.
Cố Tịch gật gù, nhìn xa xa. Bố mẹ cho cô tự do để cô có thể thả sức bay nhảy. Cô quay sang, “Còn anh? Họ có muốn anh quay về?”.
Tiết Khải gật đầu, “Mẹ tôi luôn mong tôi về, còn bố thì khá hơn”. Cố Tịch im lặng, đợi anh nói tiếp. Anh đưa mắt nhìn ra xa, giọng bình thản, “Ở đây rất tốt, nhưng không tốt cho sự phát triển, chỉ thích hợp để dưỡng lão
thôi”. Cố Tịch nhìn theo ánh mắt anh, bên hồ có mấy người già đang đứng
hoặc ngồi, khung cảnh rất bình lặng. Mãi rồi Tiết Khải mới nói tiếp, “Có lẽ khi tôi già cũng sẽ trở về”. Cố Tịch thấy lòng rung động, quay sang
nhìn anh, gương mặt nho nhã càng trở lên tuấn tú trong màn đêm, đôi mắt
sáng toát ra vẻ u buồn, rồi từ từ tan biến trong gió lạnh.
Buổi
hoàng hôn đó, Cố Tịch cùng Tiết Khải đi không biết bao nhiêu vòng quanh
hồ, từng vòng từng vòng. Hai người trong không khí mát lành, dần dần trở nên tri kỷ.
Chương 18: Chấn động
Sáng sớm ba mươi Cố Tịch đã dậy từ lâu, kéo màn cửa, nhìn thấy bầu trời
mưa phùn bên ngoài, cảm giác lành lạnh. Nhớ lúc vừa về nhà, thời tiết
vẫn nóng, nhưng đến chiều vẫn nổi gió, thổi mạnh tới mức cô không thích
nghi được. N là thành phố cận nhiệt đới, mùa đông lạnh nhất thì nhiệt độ cũng trên 0oC, nói theo lý thuyết thì chắc chắn không lạnh bằng W,
nhưng mùa đông ở N nhiều mưa, cái lạnh này mang theo cơn rét buốt cắt da cắt thịt khiến người ra không chịu nổi.
Cố Tịch mặc áo len dày rồi ra khỏi phòng.
Cô thấy bố mẹ vẫn đang bận rộn trong bếp thì biết hôm nay nhà mình lại náo nhiệt rồi. Bố Cố Tịch là anh cả trong nhà, bên dưới còn có em trai em
gái, bà nội Cố Tịch ở cùng với chú. Nhà họ Cố chú trọng nề nếp truyền
thống, bữa cơm đoàn tụ phải có mặt đầy đủ mọi người. Nên đêm Trừ tịch,
thành viên các nhà khác đều tụ tập ở nhà Cố Tịch, hưởng thụ thời khắc
đoàn viên thật sự.
Cố Tịch đến phụ giúp, mẹ lại cười nói không
cần, cô chỉ cần đợi ăn là được. Cố Tịch dựa cửa ngắm bố mẹ chen chúc
trong nhà bếp nấu ăn, lòng ấm áp vô cùng. Bình thường bố rất ít khi
xuống bếp, đều do mẹ nấu cơm. Nhưng đừng tưởng tài bếp núc của ông kém,
ngược lại là khác, những món ông làm đều là món tiệc, cho nên cứ đến dịp lễ tết là tới phiên ông trổ tài.
Cố Tịch thấy không nhúng tay
vào nổi nên đành ra phòng khách, bắt đầu gọi điện cho các chị em tốt của mình. Mọi người nghe thấy cô về thì đều nói phải tụ tập một bữa, hẹn
mùng Hai tết. Các chị em tốt của cô đều lớn lên bên nhau từ nhỏ, trưởng
thành rồi mỗi người một nơi, chỉ mỗi Cố Tịch đi nơi khác còn những người kia đều ở lại N. Cả năm, ngoài điện thoại liên lạc ra, chỉ có thể chờ
đến Tết để tụ họp. Hơn nữa bây giờ chỉ còn Cố Tịch chưa kết hôn, những
người khác con cái đã một tuổi rồi, nên vấn đề cá nhân cô cũng trở thành trọng điểm mỗi lần tụ tập. Tuy hơi mệt tai nhưng Cố Tịch lại cảm thấy
rất ấm lòng.
Lát sau, bà Cố nói quên mua nước uống, bảo Cố Tịch
đi mua về. Cô nói với bạn để tối trò chuyện tiếp, rồi khoác áo, xách túi ra ngoài.
Thành phố N mấy năm nay có nhiều thay đổi, như W vậy,
đâu đâu cũng thấy xây sửa. Cố Tịch chỉ nhớ siêu thị Gia Lạc Phú gần nhà
nhất, gọi taxi chỉ mất mười phút, cô quyết định đi thẳng đến đó.
Khi bị dòng người chen lấn xô đẩy vào siêu thị, cô cảm thấy thành phố N
cũng chẳng thua kém gì W, đông người như nhau. Cố Tịch tiến thẳng đến
quầy nước giải khát, nhìn thấy rất nhiều người bỏ từng thứ, từng thứ vào xe đẩy, mắt càng mở to, quả nhiên mức sống đã nâng cao, mọi người đều
là đại gia.
Đúng lúc cô đang chọn thức uống thì điện thoại reo
vang. Cô lấy điện thoại ra, ủa? Số lạ? Nghĩ ngợi ba giây, cô vẫn nghe
máy, “A lô?”.
“Đang làm gì đấy?”, một giọng nói quen thuộc nhưng
bất ngờ vang lên bên tai Cố Tịch, tuy xung quanh rất ồn ào nhưng cô vẫn
cảm thấy âm thanh ấy như tiếng trống vang dội, đập thẳng vào trái tim
mình.
“… Anh là ai?”, Cố Tịch nhìn thức uống trên kệ, đỏ, xanh…
mắt cô hoa lên, lẽ nào não cũng rối loạn? Sao cô không dám tin vào phán
đoán của đầu óc, chỉ cười khan trong lòng, gọi lộn số rồi, lộn số thôi
mà.
“…”, bên kia im lặng. Cố Tịch thấp thỏm, quả nhiên lộn số.
Đang lúc cô thở phào định cúp máy thì đối phương lại lên tiếng, giọng
nói mang vẻ uy hiếp, “Cô nghĩ thử xem!”.
Cố Tịch đã tưởng tượng
ra người bên kia sắc mặt chắc chắn là không vui. Cô nhắm mắt, ngoan
ngoãn chào hỏi, “Phó tổng Vi, chào anh”. Trong lòng rất hậm hực, chào
cái đầu anh, không có chuyện gì lại gọi điện dọa chết người, hơn nữa làm gì có ai gọi mà không tự giới thiệu, mở miệng đã hỏi như thế đâu! Tưởng chúng ta quen thân lắm hả? Hừ hừ, coi chừng lần sau cho anh vào danh
sách chặn cuộc gọi bây giờ.
Xem ra tiếng chào này khiến Vi Đào thấy tâm trạng khá hơn, giọng đã bình thường trờ lại, “Đang làm gì đó?”.
Cố Tịch nhìn chai Sprite, “Đi siêu thị ạ”. Liệu có phải anh mới ngủ dậy,
thấy buồn chán mới gọi điện tìm người trò chuyện giết thời gian không?
Cô nghĩ anh tuyệt đối sẽ không hảo tâm đến mức gọi điện chỉ để hỏi thăm
mình.
“Bên chỗ cô có siêu thi lớn à?”, giọng anh có vẻ không tin.
Cố Tịch lập tức không vui, “Sao ạ? Anh nghĩ chỉ có W mới có sao? Bên chỗ
tôi cũng có Gia Lạc Phú, hơn nữa không chỉ một đâu”. Bớt khinh người đi! N tuy không phải là thành phố lớn nhưng cũng là thành phố quan trọng
của tỉnh, hơn nữa gần đây tốc độ phát triển rất nhanh, siêu thị lớn cũng dần dần xuất hiện.
“Thật à?”, Vi Đào vẫn bán tín bán nghi. Cố
Tịch bực tức, nghe loa trong siêu thị đang phát, cô vội giơ cao điện
thoại hướng về phía loa, “Anh nghe đi”.
Mãi sau mới hạ điện thoại xuống, “Nghe thấy chưa? Gia Lạc Phú. Hừ, tôi có cần lừa anh không
chứ?”. Cố Tịch thầm cười, lần này anh thua rồi nhé!
Vi Đào ho
khẽ, “Ồn quá, không nghe rõ”. Ối chà! Cố Tịch trừng trừng nhìn điện
thoại, thật muốn xem cái điện thoại là anh mà đấm cho một trận. Thôi,
không thể so đo với ai đó, nếu không sẽ sập bẫy mất.
“Phó tổng Vi, tôi còn có việc, nếu anh không có chuyện gì thì tôi xin phép cúp máy ạ”, Cố Tịch hít sâu, vẫn giữ giọng bình thản.
“Chỗ của cô có lạnh không?”, Vi Đào lại không định ngắt máy. Cố Tịch đành
cắm tai nghe, đút điện thoại vào túi, vừa trả lời anh, “Lạnh ạ”, rồi bỏ
đồ uống vào trong xe đẩy.
“Sao lạnh được? Chỗ cô chẳng phải là miền Nam sao?”
Cô bó tay nhìn lên trần nhà, “Miền Nam cũng có mùa đông mà”.
“Lạnh hơn W à?”
Anh có thể hỏi những câu có ý nghĩa hơn không? Hiện giờ cô đang bận muốn chết, không lẽ cái gì cũng báo cáo với anh?
“Cũng tương đương”. Anh không tin thì đến thử, xem có bị cóng chết không, Cố
Tịch thầm mắng trong bụng. N tuy thuộc phương Nam nhưng người miền bắc
không chịu nổi cái lạnh ở đây. Vì phương Bắc là lạnh khô, phương Nam lại lạnh ẩm, còn nữa, miền Bắc hễ mùa đông đến là có máy sưởi, còn miền Nam dù lạnh mấy thì nhiều nhất trong nhà cũng chỉ có thêm bếp than, mấy năm nay đời sống khá hơn mới bắt đầu dùng tới điều hòa. Nên cô thường nói
người phương Nam thực ra còn chịu lạnh giỏi hơn người phương Bắc, lúc
nhỏ ở đây không có máy điều hòa, họ vẫn sống được đấy thôi.
“Bố
mẹ có khỏe không?”, cuối cùng cũng có nội dung. Cố Tịch đáp, “Đều khỏe
ạ”, nghĩ ngợi, cảm thấy mình cũng nên hỏi thăm, “Gia đình anh cũng khỏe
chứ?”.
“Ừm”
Ừm? Chỉ thế thôi? Cố Tịch lại cau mày, trả lời cũng như không, nếu đã thế thì cúp máy đi cho rồi!
Cố Tịch đã chọn xong đồ uống, đẩy xe đến chỗ tính tiền. “Phó tổng Vi, anh… chắc cũng bận lắm, hay là… anh cúp máy đi?”, cô dè dặt định nói để anh
không thấy quá đường đột.
“Được, lát nữa nói tiếp”. Bất ngờ là Vi Đào lại rất sảng khoái nhận lời. Lần này đến lượt Cố Tịch ngớ ra, người này… kỳ cục thật! Cô không hiểu rõ ý trong câu nói cuối cùng của anh,
chỉ nghĩ, còn nói nữa thì hết tiền điện thoại mất, không nói nữa, không
nói nữa.
Đông người thật, mỗi quầy tính tiền đều xếp hàng dài. Cố Tịch đẩy xe đứng phía sau, bất giác suy nghĩ xem cuộc điện thoại này
của Vi Đào có ý nghĩa gì. Hiện giờ chắc anh đang ở nhà, kẻ cuồng việc
như anh thì cuối năm vẫn phải làm tròn đạo hiếu. Cố Tịch quyết định
không nghĩ đến nữa cho mệt, ai đó thường xuyên làm những chuyện kỳ lạ,
cô quen rồi. Cố Tịch nghe nhạc trong điện thoại, từ từ đợi đến lượt
mình.
Mua đồ chỉ mất năm phút, nhưng tính tiền lại mất tới hơn
hai mươi phút. Cô đẩy xe đến cửa Gia Lạc Phú, siêu thị lớn cũng có ưu
điểm có thẳng cổng cho xe ra vào. Cô có thể bắt taxi tại đây, không cần
lo bị dính mưa.
Nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy chiếc nào. Cố Tịch
nhìn những chiếc xe nhà chạy vụt qua, thở dài đợi tiếp. Cô mua rất nhiều nước uống và rượu, vốn định về dưới lầu sẽ gọi người nhà xuống chuyển
lên giúp. Lại đợi năm phút nữa. Cố Tịch bắt đầu thấy hơi nóng ruột, đang định gọi điện cho hãng taxi thì một chiếc có người chạy đến. Cố Tịch
vui mừng, có người xuống là được, cô vội vẫy vẫy ra hiệu gọi xe.
Chiếc xe từ từ dừng lại, cô hơi cúi xuống gật đầu với tài xế. Trên cửa kính
ướt đẫm nước mưa, cô không nhìn rõ trong xe, chỉ lờ mờ thấy ghế sau có
một người, kiên nhẫn chờ đợi người khách đó xuống xe. Quả nhiên lát sau, cửa xe mở ra. Cố Tịch đẩy xe hàng đến gần. Định nhờ tài xế mở cốp để bỏ đồ uống vào. Ánh mắt nhìn thấy một đôi giày da đen sáng bóng đặt xuống
đất, bỗng có chút kỳ thị, ai lại đánh giày sáng bóng thế này trong ngày
mưa chứ, lẽ nào không biết là đánh giày cũng bằng không?
Khi cô
đứng thẳng lên, nhìn rõ chủ nhân đôi giày sáng bóng đó, trong tích tắc
như bị súng đông lạnh bắn trúng, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đều ngẩn ra!
Người kia thấy cô ngẩn ra cũng không bất ngờ, chỉ vòng
ra đuôi xe, mở cốp, sau đó quay lại, chuyển đồ đạc từ xe hàng sang cốp.
Cố Tịch nhìn anh đi tới đi lui, ngón tay đờ đẫn di chuyển theo, nhưng
miệng thì lắp bắp: “Anh… anh…”, mãi không nói được gì khác.
Khi
anh cuối cùng đã chuyển hết đồ vào cốp, bước đến đứng trước mặt cô, “Tôi không ngờ ở đây lạnh thế”, Cố Tịch mới phản ứng được, chỉ vào anh kêu
lên, “Vi Đào, sao anh lại ở đây?”. Vi Đào nhướng môi, không gọi Phó tổng Vi nữa à? Tốt! Anh kéo tay cô xuống, thuận thế nắm lấy, “Lên xe đã”,
nói xong đẩy cô vào ghế sau, rồi cũng chui vào theo, ra hiệu cho xe chạy .
Chương 19: Vì em
Cố Tịch vẫn đang chấn động cực kỳ, tròn mắt nhìn Vi Đào, hỏi gấp, “Phó…
tổng Vi, anh đến đây công tác à?”. Đây là lý do duy nhất giải thích
chuyện Ba mươi tết mà anh không ở nhà, bay xuyên qua Trung Quốc từ Bắc
tới Nam chạy tới tận đây. Nhưng… nhưng hôm nay là lễ Trừ Tịch, cho dù là công tác thì cũng phải bỏ qua một bên chứ.
Vi Đào nhìn cô, “Đi đâu?”.
“Đến đây, tại sao anh lại đến đây?” Đầu óc có lý nào tê cóng rồi, cô hỏi anh mà anh còn hỏi ngược lại cô?
Vi Đào bó tay cúi nhìn xuống, hít thở một hơi rồi nói, “Nhà cô ở đâu? Cô
không nói thì tài xế làm sao lái?”, nói xong tỏ vẻ xin lỗi với tài xế
ngồi trước. Ông ta chỉ cười mà không nói gì.
Cố Tịch mới hiểu ra, lúng túng nói địa chỉ nhà, tài xế lái xe thẳng tiến.
Cố Tịch trừng mắt nhìn người vẻ mặt điềm tĩnh đang ngồi bên cạnh, sao anh
có thể xuất hiện ở đây như ma quỷ vậy, hại cô mất hết lý trí rồi. Càng
nghĩ càng tức, sao người này cứ như vậy mãi? Hay cố ý làm rối loạn cuộc
sống người khác là thú vui tao nhã của anh? Cô tức tối không nói nổi,
chỉ hậm hực trừng mắt nhìn anh.
Vi Đào nhìn vẻ mặt giận dữ của
cô, nét mặt cũng không còn thản nhiên, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ,
“Thành phố N đẹp thật đấy”. Anh đang tránh né, lửa giận trong lòng Cố
Tịch càng bốc cao, mỉa mai một câu, “Mưa thế này làm sao nhìn ra?”.
Vi Đào ho khẽ, “Dù mưa vẫn thấy rõ”. Cố Tịch trợn mắt nhìn anh, mới phát
hiện ra gương mặt vốn bình thản lúc này đã nhuộm một màu hồng, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên. Cô nhìn anh thật kỹ, mãi tóc xưa nay gọn gàng bây giờ đã thấm nước mưa, bên trong áo vest chỉ có chiếc sơ mi mỏng manh, phía
trước đeo chéo một cái túi. Bất giác nhớ lại khi anh nắm tay cô, đầu
ngón tay thấy lạnh ngắt, anh mặc ít quá! Nghĩ đến đó, cô không kìm được
mắng thầm anh, muốn đi công tác cũng không chuẩn bị đủ, chí ít phải xem
dự báo thời tiết chứ.
“Phó tổng Vi, anh tới lúc nào?” Có lẽ hôm qua anh đã tới, nghĩ tới cô ở chung thành phố nên tiện tới thăm.
Vi Đào cuối cùng cũng quay sang nhìn cô, “Vừa tới”.
“Vừa tới?”, Cố Tịch nghe thấy giọng mình bỗng cao lên n lần, ngay cả tài xế cũng quay lại nhìn.
Cố Tịch nhìn anh như nhìn quái vật, “Anh… anh…” , anh mới tới N đã đến tìm cô? Không lẽ, anh muốn Ba mươi Tết bắt cô làm thêm giờ? Không có cửa
đâu! Cố Tịch mới nghĩ tới đây đã lập tức từ chối thẳng thừng yêu cầu
khác người của anh, “Không được”.
Lần này tới lượt Vi Đào nhìn
cô, “Cái gì không được?”. Anh chưa nói gì hết mà cô đã nói không được,
không lẽ cô đã nhìn thấu tâm sự của anh?
Cố Tịch nghiêm túc nói,
“Phó tổng Vi, tôi biết anh coi công việc như mạng sống, Ba mươi tết cũng vẫn bôn ba như thường nhưng tôi khác anh, tôi về đây ăn Tết, ngày quan
trọng như vậy, tôi tuyệt đối không tăng ca, cho dù anh cho thêm bao
nhiêu tiền cũng không làm”. Nói xong nghểnh cổ lên hệt như dũng sĩ lên
đường cứu nước, tuyệt đối không được!
Vi Đào suýt thì cười phá
lên trước vẻ mặt của cô, khó khăn lắm mới nhịn được cười, đang định mở
miệng thì tài xế đã nói, tới rồi!
Cố Tịch thấy tới nơi thì vội
đẩy Vi Đào, “Nhường tôi ra, tôi phải về nhà”. Hừ, trong đầu kiểu người
này ngoài công việc ra thì hoàn toàn chẳng có gì khác, thật thấy buồn
thay cho người nhà anh. Cô thì khác, rất xem trọng gia đình.
Vi Đào mở cửa, xuống xe trước. Cố Tịch vội vàng xuống theo, vòng ra cốp xe định lấy đồ.
Tài xế mở cốp, Vi Đào bước đến giành chuyển đồ lên cầu thang. Cố Tịch trợn
mắt, “Không cần, tôi làm được”. Vi Đào lại mặc kệ cô, tiếp tục chuyển.
Lát sau đã chuyển xong. Cố Tịch rất lạ vì không thấy hành lý của Vi Đào,
anh thật sự đến đây gấp thế sao? Cô hất tóc, không liên quan! Cô lấy
điện thoại ra định gọi bố xuống giúp, thì lại thấy Vi Đào không ngồi vào xe mà bước đến chỗ mình. Cô tức tối, người này không lẽ muốn bức ép cô? Đừng mơ!
Cố Tịch đang định gọi điện thì Vi Đào đã cúi xuống xách hai túi đồ uống lên. Cố Tịch giật mình vội ngăn cản, “Không cần không
cần, tự tôi làm được”. Vi Đào đã đứng thẳng lên, sau đó đưa mắt ra hiệu
cho cô còn mấy chai rượu, rồi anh bước thẳng vào trong tòa nhà.
Cố Tịch vừa gọi khẽ, vừa vội vàng xách rượu chạy theo, “Phó… tổng Vi, thật sự không cần đâu, tôi có thể gọi bố xuống mà”. Cố Tịch đứng cạnh Vi
Đào, sốt ruột muốn ngăn cản anh. Sao có thể xem lãnh đạo là phu khuân
vác của mình cơ chứ, nếu để bố mẹ biết nhất định sẽ phê bình cho xem.
“Vận động một chút cho đỡ lạnh”. Vẻ mặt nghìn năm không đổi của Vi Đào lúc
này càng thản nhiên, đến độ Cố Tịch suýt nữa thì ngất đi. Anh… anh lại
vì muốn ấm hơn mà làm phu khuân vác? Trong lòng cô lệ tuôn như suối,
nhưng không phải nước mắt vì cảm động mà là nước mắt đau buồn bất lực
hỏi trời xanh. Phó tổng Vi, anh từ nơi xa xôi tới đây, không có tiền mua quần áo mặc cho ấm, tôi có thể tạm thời trợ giúp, cùng lắm thì lúc về
anh trả lại. Nhưng, anh đâu cần hành hạ bản thân như vậy. Cố Tịch bị anh làm nghẹn lời, chỉ có thể khóc ròng trong lòng!
Thang máy vừa tới nơi, Vi Đào đã vào trước, Cố Tịch đành theo sau. Anh đặt đồ uống xuống sàn, không thở gấp cũng không mệt mỏi, đưa mắt nhìn cô, Cố
Tịch đành chịu trận, bấm nút.
Cố Tịch nhìn Vi Đào, ngần ngừ, “Phó tổng Vi, hôm nay là Tết, làm sao bắt anh giúp được. Anh… nếu bận việc
thì đi làm đi ạ, có lẽ bận xong là có thể về nhà ăn Tết rồi”. Cô thật sự sợ anh làm chậm trễ chuyện chính ở đây. Lát nữa đến cửa nhà rồi, cô
không thể đuổi anh đi được, còn cho anh vào thì chẳng biết phải nói sao
với bố mẹ. Nội tâm đấu tranh mạnh mẽ, vẻ mặt cũng thay đổi theo.
Vi Đào nhìn vẻ mặt phức tạp của cô, biết cô lại đang khó xử. Áo len cao cổ màu vàng tơ bên trong áo khoác đen càng làm nổi bật hơn, khiến làn da
cô trở nên trắng muốt mịn màng. Cô vẫn thích mở to mắt cắn nhẹ môi, cằm
vì căng lại nên càng thon gọn. Nhớ lại khi nhìn thấy cô, nhịp tim đập
như tiếng mưa rơi tí tách, rõ tới độ có thể đếm kỹ, trong tích tắc anh
hiểu tại sao mình lại manh động lên máy bay, bay xuyên nghìn dặm tới tận đây. Anh muốn gặp cô, lập tức!
Cửa thang máy mở ra, trong mắt Vi Đào lấp lánh nụ cười, cúi xuống xách đồ lên rồi ra ngoài trước. Cố Tịch ngơ ngẩn theo sau.
Đến khi đứng trước cửa, Cố Tịch vẫn cắn môi, cuối cùng quay sang nói với
anh, “Phó tổng Vi, đến nhà rồi, cám ơn anh”. Cô đang hạ lệnh tiễn khách, chưa nghĩ ra sẽ nói với bố mẹ thế nào. Ngày đặc biệt như vậy, cô đưa
sếp về nhà thì đúng là thần kinh.
Vi Đào biết cô khó xử thì đặt
đồ xuống đất, chỉ do dự nửa giây, “Ừ, cô vào đi”. Cố Tịch đờ đẫn gật
đầu, cảm kích sự thấu hiểu của anh, “Lần… lần sau mời anh vào nhé”. Chưa nói xong, tai đã nóng lên. Vi Đào gật đầu, “Ừ, lần sau”, nói xong anh
trở lại thang máy.
Cố Tịch vội quay sang gọi anh, “Phó tổng Vi,
làm xong việc thì về nhà ngay nhé, đừng để người nhà đợi”. Vi Đào khựng
lại, quay người, cười bình thản, “Tôi bay chuyến chiều”.
Hả? Cố
Tịch sửng sốt kêu lên, hóa ra anh gấp gáp như vậy, trong lòng cảm xúc
phức tạp, thấy không đáng gấp gáp đến thế, lại thay anh lo lắng chuyện
bôn ba vì công việc, không nghĩ gì mà hỏi luôn, “Công việc bận thế sao,
mà cứ phải hôm nay đến?” Cô không nhận ra giọng nói của mình có một sự
trách móc không nhẹ.
Vi Đào nhìn cô, ánh mắt tối lại, lát sau mới trả lời, “Không phải vì công việc”.
Cố Tịch mở to đôi mắt đẹp, càng không hiểu nổi mà buột miệng, “Vậy tại sao?”.
Vi Đào nhìn cô chăm chú, gương mặt thản nhiên cuối cùng đã xuất hiện một cảm xúc khác, nụ cười dần dần nở ra, “Vì em”.
…
Đầu Cố Tịch kêu lên “ùng ùng”, đột nhiên thấy cơ thể mềm nhũn, chân tay nhẹ bẫng, chai rượu trong tay rơi xuống tự do. Một bóng người thoáng qua,
Vi Đào nhanh chóng chạy đến chỗ cô, hai tay giữ thật chặt, hơi thở gấp.
Vi Đào bây giờ có vẻ đã nhận ra rằng không thể hù dọa cô, nếu không
người xui xẻo chỉ có thể là chính anh. Cố Tịch từ khi gặp anh, đã đếm
được mấy lần xảy ra tình huống như thế này. Vi Đào nhíu mày, lẽ nào đầu
óc cô chưa từng theo kịp anh? Anh thầm thở dài, lần sau thử chậm hơn
vậy, nhưng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, quả thực rất đáng yêu.
Vi Đào đưa tay định lắc cho cô tỉnh, cửa bỗng nhiên mở toang. Bên trong
bên ngoài đều ngẩn ra. Bà Cố nhìn con gái và một chàng trai đứng ngoài,
chàng trai một tay cầm rượu một tay đỡ cánh tay con gái, cậu ấy… cậu ấy
là ai? “Tịch Tịch?”
Chương 20: Khăn quàng cổ
Cố Tịch thấy vẻ mặt sửng sốt của mẹ thì phản ứng đầu tiên chính là tiêu
rồi, “Mẹ”. Bà Cố nhìn Vi Đào, anh đã bình tĩnh lại từ lâu, lễ phép gật
đầu, “Chào bác gái ạ”. Bà Cố đành đáp, “Chào cậu”. Sau đó lại nhìn Cố
Tịch vẻ nghi ngại. Cô có buồn bực cũng vô dụng, bây giờ đành mời anh vào nhà thôi, “Mẹ, đây là Phó tổng Vi của công ty con”. Bà Cố lập tức ngẩn
ra, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Chào sếp, mau… mau vào nhà đi”.
Vi Đào nhìn Cố Tịch dò hỏi, cô đành cười khổ, “Phó tổng Vi, mời anh
vào”.
Vào nhà, ông Cố nghe tiếng động cũng ra khỏi bếp, thấy Vi
Đào thì ngớ người, bà Cố nhanh nhảu giới thiệu, “Đây là sếp của Tiểu
Tịch”. Ông Cố nở nụ cười, “Chào cậu”. Vi Đào lễ phép, “Chào bác trai”.
Bà Cố nhờ Vi Đào đặt đồ uống vào một góc trong phòng khách, sau đó kéo ông Cố vào trong rót trà, Cố Tịch đành dẫn Vi Đào đến sô pha ngồi xuống. Cô còn chưa tỉnh hẳn sau cơn chấn động, nhưng lại lo bố mẹ nghi ngờ, cứ
thấp thỏm mãi.
Bà Cố rất nhanh mang trà ra, “Phó Tổng Vi, mời
uống trà”. Vi Đào đứng lên thật nhanh, “Bác gái, gọi cháu Vi Đào là được ạ”. Bà Cố nhìn Cố Tịch, nở nụ cười hiền hòa, “Tiểu Vi, Cố Tịch còn trẻ
người non dạ, ở công ty có chuyện gì làm không tốt thì xin cháu giúp đỡ, thông cảm cho”. Hai ông bà lúc nãy ở nhà bếp đã thấy lạ, sếp của Tiểu
Tịch sao bỗng dưng đến vào lúc này, cảm giác như thầy cô giáo đến nhà
thăm, lẽ nào Tiểu Tịch gặp vấn đề gì trong công việc? Nhưng dù sao đi
nữa cũng phải xin lãnh đạo rộng lượng mới được.
Vi Đào đón lấy ly trà rồi ngồi xuống, “Cố Tịch rất giỏi, các sếp trong công ty đều khen
cô ấy. Hôm nay cháu có việc đến N, gặp được Cố Tịch trong siêu thị, thấy đồ đạc nhiều nên mang giúp cô ấy về nhà”. Sắc mặt anh không đổi, kể
ngắn gọn sự việc, khóe mắt liếc thấy Cố Tịch đang khẽ thở phào. Cố Tịch
cười và gật đầu, “Đúng thế đúng thế, Phó tổng Vi đến đây công tác, buổi
chiều phải về ăn Tết rồi”, nói xong nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích.
Bà Cố nghe xong mới gật đầu yên tâm, “Nếu đã hiếm khi đến được đây thì ăn
một bữa cơm ở nhà bác nhé”. Ông Cố cũng phụ họa, “Đúng, cảm ơn lãnh đạo
công ty đã trọng dụng Cố Tịch”. Cố Tịch nhìn Vi Đào vẻ cầu cứu, chuyện
này… không được hay cho lắm. Vi Đào nhận tín hiệu từ cô, vội từ chối,
“Bác trai bác gái khách sáo quá, cháu ngồi một lát rồi về thôi ạ”. Nói
xong, anh lấy ra hai hộp đồ từ trong túi phía trước, sau đó đứng lên đưa bằng hai tay cho ông Cố, “Bác trai, thật ngại quá, lần đầu đến thăm
cũng không chuẩn bị quà, đây là đặc sản bên chỗ chúng cháu, mong bác
nhận cho”. Ông Cố ngẩn ra, mới nhìn rõ hai hộp đó là nhân sâm. Ông vội
khoát tay từ chối, “Sao khách sáo thế, lãnh đạo hiếm khi đến đây chỉ dẫn Cố Tịch, chúng tôi cầu còn không được, làm sao dám nhận quá. Không
được, không được”. Bà Cố cũng nói, “Tiểu Vi, cháu khách sáo quá”. Vi Đào lại mỉm cười đưa đồ cho ông Cố, “Bác trai bác gái, chỉ là chút sản phẩm dĩnh dưỡng, xin đừng chê ạ”. Cố Tịch thấy ánh mắt Vi Đào nhìn mình thì
biết rõ anh kiên quyết, đành khuyên bố mẹ nhận lấy. Cô nghiêm túc cám ơn Vi Đào, trong lòng càng căng thẳng hơn, anh nói đến đây vì cô, còn
những thứ này chắc chắn đã chuẩn bị sẵn. Ông Cố đành nhận quà.
Ông Cố thấy Vi Đào khách sáo như thế thì cứ nằng nặc giữ anh ở lại dùng
bữa, dặn bà Cố chuẩn bị dọn cơm, sau đó bảo Tiểu Tịch nhất định phải giữ Vi Đào lại, còn ông vào nhà bếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại
Cố Tịch và Vi Đào, anh thấy vẻ bất lực trên mặt cô thì hiểu ra, đứng
lên, “Không cần phiền hà như vậy, nói với bác trai bác gái nhé, tôi về
trước”. Cố Tịch vội ngăn lại, “Phó tổng Vi, ăn cơm xong hãy đi”. Vi Đào
quay lại nhìn, trong mắt cô rõ ràng hiện lên sự bất lực, sao phải miễn
cưỡng vậy chứ? Cố Tịch cụp mắt xuống, “… Ăn no sẽ ấm hơn”. Nói gì đi
nữa, anh cũng từ xa xôi tới đây, còn lạnh cóng như vậy, về tình về lý cô đều có chút áy náy. Ánh mắt Vi Đào dịu lại, cô đang lo lắng cho anh
sao? Hai người nhất thời im lặng, đứng cạnh sô pha.
Bà Cố bưng
thức ăn ra, thấy hai người đứng đờ ra đó thì gọi, “Tiểu Tịch, bảo Tiểu
Vi đến đây ngồi”. Cố Tịch vội gật đầu, chỉ nhà vệ sinh, “Anh có cần rửa
tay không?”, Vi Đào gật đầu rồi đi.
Cố Tịch bước đến giúp mẹ một
tay, bà Cố kéo cô lại thì thầm, “Thật sự không có việc gì khác chứ?”. Cố Tịch vội lắc đầu, “Không, tuyệt đối không có”. Bà Cố thấy cô trả lời
chắc nịch thì đành tin. Nhưng ông sếp này cũng thật kỳ quặc, Tết nhất
tới nơi còn đến thăm hỏi nhân viên, đúng là tận tình quá.
Lát sau thức ăn đã lên đủ, mọi người lần lượt ngồi vào bàn.
Ông Cố còn mở chai rượu, nói muốn uống vài ly. Trong lúc ăn, hai ông bà trò chuyện với Vi Đào rất vui vẻ, còn Cố Tịch thì có phần nuốt không trôi.
Vi Đào thỉnh thoảng nhìn sang, chỉ thấy Cố Tịch im lặng ăn cơm. Bà Cố
cảm giác được con gái tự dưng lặng lẽ như vậy thì vội nhắc cô gắp thức
ăn cho Vi Đào. Cô cũng không biết anh thích ăn gì, đành gắp đại một
miếng cá cho anh.
Vi Đào đưa bát ra nhận, ánh mắt dịu dàng nhìn
cô, nụ cười tủm tỉm, đôi mắt bình thản khiến tim cô đập thình thịch
thình thịch. Hôm nay, từ khi Vi Đào xuất hiện, trái tim cô đã bắt đầu
không bình thường. Nụ cười như có như không, nụ cười đầy ẩn ý đều khiến
trái tim ấy tiếp tục rối loạn, một góc nào đó trong trái tim như có thứ
gì muốn phá kén chui ra, lại gặp phải lớp màng ngăn cuối cùng không ra
được, chỉ có thể chịu đựng nhịp tim đập mạnh mẽ. Những ám hiệu như đã rõ ràng khiến cô càng sợ hãi, chỉ có thể trốn đi, tránh né, không dám nghĩ tiếp. Cô ngơ ngẩn quên cả rút tay lại, cũng không đặt thức ăn xuống,
hai người cứ thế cầm bát cầm đũa khựng lại trên bàn.
Bà Cố thấy
bộ dạng đờ đẫn của con gái thì vỗ nhẹ vai cô, “Tiểu Tịch, sao vậy?”. Cô
bừng tỉnh, tay lỏng ra, miếng cá rơi vào trong bát của Vi Đào, anh từ từ rụt lại, cúi xuống cắn một miếng, “Rất ngon!”. Cố Tịch vội cắm đầu ăn
cơm, nhưng dù cố gắng thế nào thì cũng vẫn không kiểm soát nổi đôi tay
đang run rẩy, trong đầu toàn là giọng nói của anh.
Khó khăn lắm
mới ăn cơm xong, cô giành thu dọn bàn ăn, muốn giúp mẹ rửa bát. Nhưng bà lại đẩy cô ra ngồi với Vi Đào, cô thầm kêu khổ, bây giờ điều cô sợ nhất là ở riêng với anh.
Ông Cố và vợ lại chui vào trong bếp bận bịu, Cố Tịch từ từ ngồi xuống đối diện Vi Đào, do dự rồi nói, “Phó tổng Vi,
có kịp giờ không?”. Anh nhìn cô, “Chuyến bay ba giờ chiều”. Cố Tịch bỗng không biết phải nói gì nữa.
Vi Đào cười khẽ, “Tết không phải làm chương trình radio à?”, cô nghe thấy thì ngẩng lên lắc đầu, “Xin nghỉ
rồi”. Vi Đào gật gù, “Gia Tuấn hôm qua còn lên mạng, nói nhớ giọng em
đấy”.
Anh cũng rất nhớ, ngần ngại cả buổi tối, sáng nay cuối cùng cũng bồng bột một lần. Nhưng gặp được cô rồi thì cảm thấy bồng bột như
vậy cũng xứng đáng. Lúc lên máy bay anh cũng nghĩ là bồng bột ư? Có lẽ
trong lòng đã có suy nghĩ này từ lâu, chỉ là bị nghìn vạn thứ ngăn trở
bước chân. Hôm đó thấy cô và Tiết Khải rời đi, anh mới nhận ra trong
lòng có một giọng nói đáng sợ đang gào thét. Hóa ra, cố khống chế và
ngụy trang nhiều hơn chăng nữa cũng là phí hoài, sức mạnh của ghen tuông không hề giảm đi do bị kìm nén, mà ngược lại càng lúc càng tăng lên,
đến khi anh bỗng tỉnh ra.
Cô gái ngay từ lần gặp đầu tiên đã vô
cùng thê thảm này, lúc nào cũng xảy ra nhiều tình huống, nhưng cô luôn
đối diện bằng thái độ lạc quan, tích cực. Đêm đó, khi anh đi ngang phòng Gia Tuấn, nghe cô khuyên nhủ cô gái kia bằng câu chuyện của chính mình, bất giác anh dừng bước. Nghe giọng nói dịu dàng ấy kể đến lúc cảm động
nhất, tiếng nấc nho nhỏ truyền qua sóng đâm thẳng vào góc mềm yếu nhất
trong trái tim, toàn than anh rúng động. Anh nhớ đến bố mẹ mình, nhớ
rằng đã lâu chưa gọi điện về nhà, bất giác thấy hổ thẹn. Khi nghe cô gái kia cuối cùng đã dẹp ý định bỏ nhà đi, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ quay về phòng. Khi mẹ nghe thấy giọng anh, anh cảm nhận rõ sự kinh
ngạc trong đó, anh và mẹ đã trò chuyện rất lâu. Đêm ấy anh nằm trên
giường mãi không chợp mắt được, giọng nói dịu dàng kia cứ quẩn quanh mãi trong tim, không thể nào xua tan. Cố Tịch, là một cô gái đặc biệt.
Cố Tịch tỏ vẻ xấu hổ, “Hai hôm nay tôi cũng không lên mạng”. Cô nhìn đồng
hồ trên tường, Vi Đào biết ý của cô, “Tôi phải đi đây, cám ơn nhà em đã
tiếp đãi”, sau đó cầm túi, chuẩn bị đứng lên chào tạm biệt ông bà Cố.
Cố Tịch vội gọi anh, “Phó tổng Vi”. Vi Đào nhìn cô, cô cắn môi, do dự nửa
giây, “Phó tổng Vi, anh theo tôi một chút”, nói xong đi vào phòng. Vi
Đào khoác túi, đi theo cô.
Cố Tịch mở tủ quần áo lục tìm một lúc
rồi lấy ra một dải khăn quàng cổ dài màu đen, quay lại đưa cho anh, “Bên ngoài trời lạnh, anh… anh cũng không có thời gian đi mua đồ… dùng cái
này quấn lại, chí ít cũng ấm hơn”. Vi Đào nhìn cô, sự quan tâm trong mắt cô như dòng suối nhỏ chảy mãi, chảy vào tận trái tim anh, trong tích
tắc ấm như mặt trời mùa xuân. Cố Tịch thấy Vi Đào không cầm thì lo anh
chê xấu, không thích, nên tiến lên nửa bước, kiễng chân lên, nhẹ nhàng
quàng khăn vào cổ anh, giọng hơi run run, “Cái này… là màu đen, người ta không nhận ra là khăn nữ đâu”. Ấm áp không chỉ ở cổ, mà còn cả trái tim khao khát. Anh chăm chú nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng như lông
vũ phất qua trái tim anh, anh đưa tay lên định chạm vào cô.
Bên
ngoài có tiếng gọi, hai người thần ra rồi đều lùi lại nửa bước. Cố Tịch
ngượng ngùng vén tóc gài vào sau tai, cười nói với Vi Đào, “Phó tổng Vi, cũng sắp tới lúc rồi, tôi tiễn anh”. Nói xong đi nhanh ra ngoài, Vi Đào sờ chiếc khăn, cũng ra theo.
Chào tạm biệt hai ông bà rồi, Cố Tịch đưa Vi Đào xuống lầu.
Cố Tịch mở dù. Vi Đào tự nhiên đón lấy, Cố Tịch cụp mắt xuống, không nói
gì. Không gian nhỏ hẹp bên dưới chiếc dù khiến hai người đi rất sát
nhau, thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể đối
phương. Cố Tịch thấy tai nóng lên, dè dặt cố hết sức không chạm vào anh, anh cũng lại nhích dù về phía cô. Mưa tí ta tí tách, tạo ra vô số vòng
tròn nhỏ cạnh chân, hai người lặng lẽ bước đi. Không ai muốn phá vỡ sự
tĩnh lặng trong phút giây này, chỉ im lặng sánh vai nhau.
Ra khỏi tiểu khu thì thấy ở cổng có một chiếc taxi đang đậu. Hai người bước
đến, Cố Tịch nhận lấy dù, mỉm cười với Vi Đào, “Phó tổng Vi, tạm biệt…
Năm mới vui vẻ”. Cô thấy đôi mắt đen láy của anh lấp lánh sáng, cuối
cùng cũng không chịu nổi sự nóng bỏng của nó, liền quay đi. Vi Đào nhìn
đôi tai đỏ ửng của cô, trong lòng rung động, hai tay dang ra ôm cô vào
lòng. Đầu óc Cố Tịch “ùng” một tiếng, cơ thể bị mùi hương nam tính mạnh
mẽ của anh bao bọc, khiến bản thân hoa mắt chóng mặt, bên tai truyền đến hơi thở nóng ấm, “Tịch Tịch, năm mới vui vẻ”. Trái tim không còn kiểm
soát được, thình thịch thình thịch đập vào lồng ngực, như lúc nào cũng
có thể nhảy ra.
Vi Đào chậm rãi buông cô ra, cuối cùng sau khi
nhìn cô chăm chú, anh chui vào xe. Đến khi chiếc xe mất dạng ở cuối con
đường, Cố Tịch vẫn đứng đờ ra tại chỗ, mãi cũng không ngừng nhìn theo.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!