Chương 9
Tám giờ tối Phi Diệp lái xe đến nhà Tường Linh với bộ vó sang trọng hơn ngày thường.
Bà Tường Lan nghe con gái có khách nên bà đã sang hàng xóm đánh tứ sắc để con gái tự dọ Bà là một người mẹ luôn luôn tạo hạnh phúc cho con, bà muốn Tường Linh có hoàn cảnh tìm một bạn tâm tình khác mà qquên đi nỗi buồn. Tường Linh ra đón người yêu tận cửa với nụ cười tươi và hỏi:
- Má anh có biết anh đến đây tối nay không?
Phi Diệp nắm tay nàng cùng đi vô nhà và sẻ lắc đầu:
- Anh chưa cho mẹ biết vội em ạ.
Tường Linh nhìn chàng mỉm cười:
- Ngày mai anh có thể cho má anh biết việc của chúng ta, em tin là má sẽ ưng chịu tán thành anh ạ.
Phi Diệp chớp nhanh đôi mắt, chàng nghĩ đến tham vọng của mẹ, ý bà muốn ông Đức phải nhìn chàng phải chia tài sản cho chàng rồi mới cưới Tường Linh, nay chàng chưa thi hành đoạn đầu mà lại thi hành đoạn cuối e bà không chịu, nhưng chàng cũng gật bừa:
- Ừ, ngày mai anh sẽ làm theo ý em.
Chợt có tiếng xe hơi vô sân, Tường Linh đã biết là xe của ai trong khi Phi Diệp nhìn nàng hỏi:
- Em còn mời ai đó.. Tường Vân đâu?
Tường Linh nhìn chàng âu yếm và cười dịu dàng:
- Tường Vân vừa đi khỏi, anh yên tâm không có gì lạ đâu. Em mời người này dùm anh đấy.
Trái tim Phi Diệp đập loạn khi nhìn ra sân, dưới ánh đèn neon chàng đã thấy một ông cỡ ngoài sáu mươi vừa bước xuống xe đang tiến vô với cây ba ton nơi tay, những bước đi chậm chạp chứng tỏ ông đã già yếu lắm.
Tường Linh không bỏ lỡ giây phút xúc động đầu tiên, nàng vội bước tới cầm tay ông Đức đưa cho Phi Diệp:
- Đây là ba anh...
Phi Diệp còn đứng im sững sờ chưa kịp phản ứng thì ông già đã giang tay bật khóc:
- Con.. con của bạ.
Vậy là Phi Diệp ôm choàng lấy ông, mắt chàng cũng nhòa lệ. Nếu Tường Linh chậm trễ một phút để cả hai cùng ngỡ ngàng thì chưa chắc Phi Diệp đã chịu nhận ông Đức bởi vì chàng muốn chứng tỏ không phải chàng là người tham của giết em. Sau phút xúc cảm đó Phi Diệp quay lại cũng thấy mắt Tường Linh long lanh ngấn lệ, chàng đỡ ông Đức ngồi xuống ghế rồi bước tới xiếc chặt tay nàng:
- Cảm ơn em đã cho anh được gặp cha.
Tường Linh vui vì thấy Phi Diệp đã khéo léo hợp thức hoá mối tình của hai người, nàng chờ phút cảm động qua đi mới kêu chị bếp dọn bàn, bữa ăn thật ngon, giữa ba người mới gặp mà như đã thân tự kiếp nào, ông Đức hỏi về sự học của Phi Diệp rồi ngậm ngùi:
- Cha phục mẹ con lắm.. con làm cách nào cho cha gặp mẹ con được không? Phi Diệp lộ vẻ buồn:
- Theo ý con cha chưa nên gặp mẹ. Vì bà con oán hận cha dữ lắm. Ông Đức nhìn Phi Diệp mà thở dài não nề:
- Mẹ con thù hận chánh đáng, ba không trách mẹ con đâu.. Phần lỗi ở cha mà. Phi Diệp nhìn cha kính phục:
- Vậy là cha sẵn lòng bỏ lỗi.. Con đang lo mẹ bị rắc rối đó cha.
Ông Đức chớp mắt sẻ thốt:
- Cha không cần biết chuyện đã quạ Dù sao bươi lại dĩ vãng không ích gì. Cha sẵn sàng bỏ qua những sự thù hận của mẹ con vì chính cha là nguồn gốc của sự thù hận đó. Cha đau khổ quá con ơi.
Rồi ông bệu bạo nói như khóc:
- Cha cũng cám ơn Tường Linh đã cho cha có dịp nhìn con, từ nay con là đứa con trai duy nhất của cha, lo cho cha khi tuổi già xế bóng. Tường Linh nói:
- Chuyện phải làm thì cháu làm xin bác và anh đừng bận tâm cho mệt. Phi Diệp bảo ông Đức:
- Con mới xin đính hôn với Tường Linh. Và con không dè Tường Linh là dâu của cha.
Ông Đức cười vui vẻ:
- Đó là sự vô tình nhưng có thể được vì giữa Tường Linh và TH chưa có cưới. Những lời nói của ông Đức đều lọt vào tai Tường Vân, nàng mới về tới và đi vòng qua sân xuống bếp rồi lên nhà bằng thềm phía sau. Nàng về hơi sớm vì lòng ghen bừng cháy thiêu đốt, nàng muốn rình nghe những lời của Phi Diệp nói với chị.
Ông Đức nói lời như cột chặt Phi Diệp và Tường Linh đã cho ông gặp con, ông nói như một sự quyết định giữa hai bên quen nhau bình thường không có cái xác TH ở giữa, Tường Vân nghe vậy tức giận rủa thầm:
- Khốn nạn thật, họ đi mau quá.. Tất cả đều khốn nạn ích kỷ, kẻ quên em, người quên con.. Chị hai thì quên hẳn vị hôn phu của chỉ.
Tường Vân vì ghen mà ghét họ, nàng thấy rõ mình bị mất tình yêu còn họ thì đáng khinh quá. Lúc đó ông Đức vô tình quay bảo Phi Diệp:
- Cha sẽ tìm cách nhìn con, lo cho con được chánh thức nhìn nhận cha, sản nghiệp của cha rất lớn cha sẽ bù đắp cho con.
Phi Diệp nhìn cha, chớp mắt nói:
- Thưa cha, con chỉ xin phép cha để con sống âm thầm với mẹ thôi bởi vì con không muốn vô tình sang đoạt tài sản của em con.
Tường Vân nghe lời đó vừa phục vừa giận, phục vì ý chí can cường không vụ lợi của chàng, giận vì chàng tỏ ra chỉ cần tình yêu không tham vọng không tha thiết. Cứ nhìn cách chàng bước một bước quá dài đến hôn nhân với Tường Linh đủ hiểu chàng đã yêu nàng say đắm. Tường Linh mím môi lùi nhẹ lên lầu.
Gần mười giờ tiệc tan Tường Linh nằm êm ru suy tính, nàng không biết làm cách nào phá rối được Phi Diệp nữa, khi ông Đức bỏ thù con mà nhìn nhận chàng và có ý tìm bà LH.
Nàng nghe tiếng chào nhau ở cửa dưới nhà thì ra lan can nhìn xuống và thấy ông Đức nắm lấy tay Phi Diệp hỏi:
- Con đi xe gì?
Phi Diệp chỉ cái Honda, ông nhìn lại chiếc Mercedes của mình, người tài xế đã bước xuống mở cửa sẵn chờ đợi, ông ghé tai Phi Diệp bảo nhỏ:
- Cha sẽ nhờ Tường Linh mua xe đem lại cho con. Và ông quay sang Tường Linh ôn tồn:
- Con vẫn là con của cha, cha xin nhờ con làm trung gian cho cha tạ lỗi với người xưa, vậy cha yêu cầu con đến thăm cha mỗi ngày để tính với nhau.
Tường Linh vui vẻ dạ, nàng và Phi Diệp tiễn ông Đức ra cái xe bóng loáng từ từ qua dưới bóng cây ra khỏi cổng rồi lướt nhẹ dưới ánh đèn đêm.
Tường Vân nhìn đăm đăm về phía hai người còn đứng lại bên cửa họ đang như hai bóng nhập chung một khuôn mặt. Tường Linh với mái tóc dợn bồng bới ngửa lên, bóng cây che tới chỗ họ đứng nhưng Tường Vân cũng thấy Phi Diệp cúi xuống. Giữa khoảng lưng họ những vòng tay quấn như đóng đai lấy hai thân hình đang sát lại.
Tường Vân nghe ngực mình tức dội, hơi thở nặng nề kinh khủng, nàng nằm vật ra giường tưởng tượng họ đang trao đổi với nhau những nụ hôn của buổi đầu gắn bó. Tường Vân uất ức nhớ lại lúc ngồi ở Continental với chàng rồi chợt vùng lên chạy ra phòng ngoài, nơi phòng ăn dành tiếp tân có ống điện thoại song song với đường dây dưới nhà.
Tường Vân không còn suy nghĩ gì ngoài ý định phá hoại, nàng quay số về nhà ông Đức và chờ đợi.
Khi bên đầu dây nhắc ống điện thoại lên nàng nghe một tiếng keng. Môi nàng run run nói:
- A lộ. tôi có việc cần lắm cho tôi nói chuyện với bà chủ gấp. Vú xẩm hay là chị bếp đấy.. kêu bà chủ cho tôi gấp lên.
Tường Vân lập cập vội vàng như thế và đưa tay chặn ngực vì tim nàng đang đập loạn xạ, chợt đầu giây đằng kia có tiếng nói:
- Thưa, cô là ai??
Nàng gắt:
- Tôi là người nhà.. tôi cần gặp bà chủ gấp..
- Da... cô chờ nhé... tôi kêu ngay. Một phút sau có tiếng bà Đức trong ống nói:
- A lô, ai đó? Cô là ai? Cô hỏi ông nhà tôi à? ông mới đi đâu về đang thay đồ trong phòng tắm.
Bên kia đầu giây Tường Vân nói một hơi:
- Bà đức đấy à, bà thử hỏi ông mới đi đâu về xem ông có thật tình với bà không? Tôi cho bà hay ổng mới đi nhìn nhận một người con trai riêng của ổng và chính vì người con trai này mà con trai của bà bị đầu độc chết đó.
Bà Đức rụng rời, bà toan hỏi lại thì máy điện thoại đã cúp vì Tường Vân nói một hơi dứt được ý muốn nói rồi như kẻ đứt hơi nàng buông ống điện thoại bụm mặt chạy về phòng nhào lên giường khóc, nàng tự ghê sợ mình, nàng đã thỏa cơn tức giận và bây giờ mới nghĩ đến hậu quả.
Dưới vườn cặp nhân tình đã chia tay từ lúc nào, Tường Vân nghe thấy tiếng chị nho nhỏ ở phòng bên.
Chương 10
Mới ở phòng tắm ra ông Đức thấy vợ vịn bàn muốn xỉu thì hỏi:
- Kìa, bà làm sao thế?
Bà Đức thều thào như kẻ muốn tắt hơi:
- Ông mới đi đâu về, ông phải nói thật với tôi đi?
Ông Đức ngạc nhiên chạy đỡ vợ, bà hất tay ông ra hét lên:
- Ông hãy trả lời câu nói của tôi đã, đừng đụng vào tôi.
Ông Đức vội bảo:
- Tôi đến chơi nhà Tường Linh nó mời tôi ở lại dùng cơm ở đó chớ đi đâu?
Bà Đức tròn mắt nhìn chồng:
- Tường Linh mời ông lúc nào sao ông không cho tôi hay?
Ông Đức nói xuôi:
- Tôi đi chơi loanh quanh cho khuây khỏa, rồi ghé nhà nó chơi gặp bữa nó mời ăn luôn có thế thôi.. Nó không mời trước làm sao cho bà hay được.
Bà Đức đã qua cơn cảm xúc nhìn ông bằng cặp mặt soi mói hỏi:
- Sao, ông không có điều gì dấu tôi đấy chứ? Tôi cứ tưởng là ông đi gặp con trai riêng? Ông Đức xanh mặt đờ người nhìn bà, cứ một thái độ đó đủ cho bà nghi thêm, bà hỏi tiếp:
- Hừ, ông nhìn nhận đó. Thái độ của ông không còn chối cãi được sao ông không cho tôi một nhát dao cho tôi chết phức cho xong.
Ông Đức vội chống chế:
- Bà nói gì lạ quá làm cho tôi sững sờ.. kỳ quá, bà nghe ai nói gì ở đâu vậy? Không tin bà cứ hỏi Tường Linh xem tôi mới ở nhà nó về nè, khi không bà nghe ai nói mà làm loạn lên vậy?
Ông Đức không đủ can đảm thú thật với vợ ngay từ phút đầu bà hỏi, thành ra đã tự đưa mình vào thế kẹt khó khăn.. Đã lỡ nói dối thì phải dối luôn.
Bà Đức nghe chồng nói vậy nhưng thái độ của ông sững sờ nhìn bà khi nãy đã tự tố cáo ông nên bà mím môi:
- Ông hỏi tôi nghe ai à? Người ta mới kêu điện thoại cho tôi hay nè, họ bảo ông mới đi gặp con riêng của ông, nó giống ông như tạc.
Ông Đức kêu lên:
- Trời ơi.. không biết ai phá rối, bịa chuyện ra hại tôi vậy nè.
Bà Đức cũng nói lớn:
- Ông đừng qua mắt tôi. Tôi có bao giờ ngờ ông phụ bạc tôi như thế này đâu trời...
Nói rồi bà khóc hu hu, ông Đức toát mồ hôi rối cả ruột gan ông than thở:
- Khổ quá đi mất... hết nạn này đến nạn khác. Có lẽ năm nay tôi bị sao quả tạ chiếu đây mà. Bà nín đi. Nín đi đừng làm tôi điên lên.
Bà Đức nín bặt nhìn chồng hỏi mắc mỏ:
- Ông điên hay tôi điên? Trời ơi, ông còn chút lương tâm nào đâu mà ông điên được? Con tôi chết rồi đời tôi sầu khổ nay lại mất ông nữa chăng?
Ông Đức chau mày chặn lời vợ:
- Mất đâu mà mất, đừng có loạn lên. Tôi luôn luôn ở bên bà có làm gì cho bà buồn đâu? Sao bà không nghĩ mấy chục năm nay tôi ở khít bên bà.. Tôi có bao giờ chơi bời nọ kia đâu nhỉ?
Ông Đức nói đúng, ông chưa làm gì cho bà buồn bực ghen tuông bao giờ, lúc nào hai ông bà sống tha thiết bên nhau như đũa có đôi, sẵn giàu có dư tiền bạc và phương tiện vợ chồng bà đẻ một trai một gái như chim liền cánh như cây liền cành, ông có làm cho bà phật lòng hay ghen bao giờ?
Thấy vợ có vẻ suy nghĩ ông nhắc lại:
- Đấy bà cứ nghĩ xem thì biết. Đừng nghe gì cả. Họ ganh ghét nên phá hạnh phúc mình đó.
Bà Đức được chồng an ủi lau nước mắt:
- Đời tôi còn ông và con Ngọc Lan đó. Con Ngọc Lan đã mất trí rồi mà ông như vầy nữa thì tôi đập đầu chết cho xong chớ sống làm chi.
Biết vợ đã dịu lòng ông thở phào:
- Thôi đi ngủ, khuya rồi, khi không mà bà cũng làm ầm lên.
Bà Đức còn buồn vì nhớ đến Tuấn Hùng, chàng chết đi như đem theo một nửa người bà, hồn xác bà đều đau đớn khổ sở.
Ông Đức dìu vợ vô phòng, năm nay bà năm mươi mà nhan sắc vẫn đẹp mặn mà, đúng là cái đẹp của một bà nhà giàu đang tuổi hồi xuân, ông Đức thương yêu bà hết mực.
Từ ngày Tuấn Hùng chết, ông Đức lại thấy mình cần phải lo và thương vợ nhiều hơn. Vì thế nên việc đầu tiên ông phải làm là chuốc tất cả sự buồn phiền cho bà. Giờ này ông cũng đi ngủ luôn. Khi lên giường rồi ông còn suy nghĩ tìm hiểu xem ai phá ông. Ông muốn hỏi lại vợ xem kẻ nói trong ống điện thoại là đàn ông hay đàn bà nhưng ông còn ngại làm bà buồn, thì ngay lúc đó bà quay qua phía ông nói:
- Lạ nhỉ, có cô nào ghét ông mà kêu cho tôi như thế?
Ông Đức ngạc nhiên chau mày:
- Cô nào?
Bà gật:
- Tiếng con gái rõ ràng mà. Tôi chưa kịp hỏi thêm thì nó đã buông ống điện thoại. Hay là ông đang léng phéng với con nào nên nó muốn chọc ghẹo để tôi mau chết cho nó về ở với ông?
Ông Đức cười:
- Nữa.. bà lại nghi tôi bậy bạ nữa. Tôi bằng này tuổi đầu đi phải chống gậy còn cô nào ham nữa. Và tôi có ham gì mà bà lại nghi tôi?
Bà Đức bảo:
- Biết đâu đấy. Ông già gần chết thì nó lại càng ham. Này nhé mình hết còn con trai, có đứa con gái thì khùng điên. Tôi tức chết sớm, nó lấy ông, chừng một năm ông chết nó nghiễm nhiên làm chủ tài sản này sao lại không lấy? Ông Đức nghe mà thương vợ, ông vẫn giữ nụ cười cho bà yên tâm:
- Tôi không ngờ bà lại có ý nghĩ kỳ cục ấy, bà nghĩ vậy chỉ khổ tâm, mau già mau chết thì có. Thôi nhé mai tôi đưa bà đi bác sĩ lấy toa thuốc bổ. Bà cần tỉnh dưỡng nhiều lắm, óc bà loạn rồi hay sao mà cứ nghĩ khổ tâm vậy? Thôi ngủ, và sau giấc ngủ dậy bỏ qua hết ưu tư đi.
Thấy chồng tận tình an ủi, bà Đức vui vui, bà khép mắt cố dỗ giấc ngủ, bà còn bán tín bán nghi, thái độ của ông cũng làm cho bà tin lại.
Bà Đức đã ngủ yên, ông Đức mới nằm nghĩ ngợi trong đêm, ông nằm êm ru nhìn lên trần nhà với bao kỷ niệm dĩ vãng.
Nhớ lại câu chuyện Tường Linh đã kể cho nghe, ông thấy Phi Diệp bây giờ đã trở nên một thanh niên tài ba, ông lại càng cảm phục bà Lệ Hằng và thấy rằng ông tội lỗi với bà nhiều quá.
Hồi nhớ đến đó ông Đức chợt tự hỏi:
- Ai biết chuyện riêng tư thầm kín của ta mà phá vậy kìa?
Ai ở đâu mà biết ta đến nhà Tường Linh gặp Phi Diệp và báo ngay cho vợ ta biết để làm xáo trộn gia đình tả Họ có lợi gì khi họ làm như thế. Và họ là ai?
Bao nhiêu nỗi bức rức làm cho ông Đức không thể yên tâm, ông làm sao ngủ được khi lòng dạ trăm mối ngổn ngang? Ông muốn kêu điện thoại nói chuyện với Tường Linh nhưng hiềm vì đang đêm nên ông chỉ biết buông những tíêng thở dài khe khẽ. Ông Đức ráng dẹp ưu tư để ngủ, bởi vì đang đêm ông chẳng đi đâu được, dù có buồn bực lo nghĩ cách mấy ông cũng đành nằm im bên vợ mà thôi.
Đêm dài rồi cũng qua đi, ông Đức thức giấc vì tiếng động của bà rời khỏi giường, ông tính đến nhà Tường Linh tiện hơn là nói chuyện bằng điện thoại nên dậy ôm đầu làm bộ choáng váng, bà Đức trở vô thấy vậy thì hỏi:
- Ông làm sao vậy? Ông Đức nhìn vợ:
- Tôi nặng đầu khó chịu quá. Bà lo âu đến bên chồng;
- Ông mới bị đây hay từ đêm vậy?
Ông Đức nhăn mặt:
- Bị hồi đêm, thấy bà ngủ tôi để im cho bà ngủ. Bây giờ tôi đi bác sĩ mới được, bà kêu tài xế dùm tôi đi.
Bà Đức không dè bằng này tuổi đầu mà ông bày đặt nói láo với mình, bà vội vã kêu tài xế sửa soạn xe để đưa ông đi coi bệnh.
Sửa soạn xong xe đi ông Đức bảo tài xế:
- Cho tôi đến nhà cô Tường Linh nhưng về nhà bà có hỏi thì chú bảo tôi đi bác sĩ nghe chưa, cấm không được nói tôi đến nhà Tường Linh nhé. Người tài xế gật đầu lái xe đi.
Tường Linh thấy xe của ông Đức đến sớm thì vội chạy ra đón vào, với vẻ mặt trịnh trọng lo âu của ông càng làm cho nàng nghi hoặc nên nàng vội hỏi:
- Có chuyện chi bác lo ra vậy?
Ông Đức bảo nàng:
- Có một sự lạ và phiền phức quá, hôm qua bác ở đây về có người kêu điện thoại cho bà ở nhà nói bác mới đi gặp con riêng làm bả gây với bác suốt đêm. Thiệt là khổ.
Tường Linh hết sức kinh ngạc:
- Lạ quá vậy? Bác gái có nói nhận được tiếng ai không?
Ông Đức nói:
- Bả nói nghe tiếng một cô gái.
Tường Linh chau mày:
- Lạ quá nhỉ... một cô gái?
Nàng thoáng nghĩ đến em nhưng nàng lại xua đuổi ngay ý nghĩ ấy, lúc đó ông Đức nói:
- Bác ghé cho cháu hay như vậy để cháu có ý tứ mà chịu khó tìm hiểu xem ai đang muốn phá bác.
Tường Linh lộ vẻ suy tư:
- Dạ được... bác cứ yên tâm về nhà nghỉ đi, cháu sẽ tìm hiểu xem ai có ác ý như thế và xem có lợi gì cho họ.
Ông Đức gật đầu:
- Bác cũng đang hoài nghi không hiểu ai thù hằn chi với bác và tại sao việc riêng của bác, chính bác mới hay đây mà họ đã biết rồi.
Tường Linh đồng ý với ông Đức:
- Bác không có kẻ thù riêng thì thật là khó đoán. Hay là bác còn một người bạn cũ nào nữa biết việc của bác và bà Lệ Hằng? Ông Đức lắc đầu:
- Hồi xưa bác chỉ có mối tình của bà Lệ Hằng đó thôi, bởi vì thật ra bác chí tâm ăn ở trọn đời với bà ấy nhưng chỉ tại nhu nhược nên.. bị áp lực của gia đình mà cưới vợ khác. Nhưng cháu cũng thể tình dùm cho cha mẹ bác, ông bà là điền chủ giàu có lớn lại có chức tước nên giao thiệp toàn nơi giàu sang danh giá.. Nếu bác bắt ông bà làm xui với một ông xích lô máy thì khổ tâm cho ông bà biết bao?
Tường Linh có vẻ không bằng lòng vì lời giải thích chạy tội ấy, nàng mỉm cười nhẹ nhàng:
- Vậy thì bác nên đắn đo trước khi yêu một người con gái ở vào gia đình đó mới phải.
Ông Đức có vẻ thẹn:
- Cháu nói đúng, nhưng cháu không hiểu tình yêu sao? Vả lại ngày đó bà Lệ Hằng là một nữ sinh đẹp và học giỏi. Bà ấy thông minh và quyến rũ lắm. Kẻ nào được bà ấy yêu thì hãnh diện và chắc chắn là sẽ có một người vợ đảm đang, lúc đầu bác đã nghĩ thế nên yêu say mê, yêu không suy tính chi hết.
Tường Linh trầm ngâm xúc động:
- Đúng vậy, bác khen bà Lệ Hằng rất đúng, bà ở vào cảnh đó nên vừa sanh con xong bả vừa đi làm để có tiền mướn người nuôi con vừa tiếp tục học thi đỗ Dược sĩ như ai và bà đã nuôi con tói thành tài ngày nay, anh Phi Diệp đỗ kỹ sư đó bác.
Ông Đức thở dài, Tường Linh nói tiếp:
- Bởi thế cho nên bà ấy bị bác phá hoại đời trinh nữ và tan tác cả gia đình.. Oán thù bác là phải.
Ông Đức cúi đầu như kẻ chịu tội, Tường Linh nghĩ thương tình nên nói:
- Thôi chuyện cũ nhắc thế đủ rồi, bây giờ nói chuyện mới.. bác yên tâm cháu sẽ tìm xem ai kêu điện thoại cho bác gái.
Ông Đức nói:
- Con nên thăm bả và nói cho bả đừng phiền giận vì bả bị yếu tim sau cái chết của Tuấn Hùng.
Tường Linh nhìn ông sẻ lắc đầu:
- Anh PD thật giỏi, anh không muốn làm rộn bác cũng phải, bác nể bác gái quá và như thế làm sao bác dám nhìn nhận ảnh? Ảnh nói trước như thế mà hay.
Ông Đức nhăn mặt nhìn Tường Linh:
- Thời gian đầu tiên bác còn phải cẩn thận dè chừng, vả lại bả còn yếu, còn đau buồn vì mất con trai thân yêu, bác không nỡ làm buồn bả chớ sau này bác cũng tìm cách nhìn nhận Phi Diệp chớ, con nên thông cảm bác.
Chương 11
Nói xong ông Đức ra về Tường Linh nhìn theo ông lắc đầu. Nàng nhớ lại những lời ông khen thời xuân sắc của bà Lệ Hằng thì nàng lại càng thấy tôi lỗi của ông to lớn vô cùng. Tường Linh càng phục bà Lệ Hằng và thương bà thì lại càng yêu Phi Diệp tới độ xót xa.
Tường Linh lên phòng, khi đi qua phòng Tường Vân nàng chợt muốn thử xem cảm tình của em đối với Phi Diệp ra sao kẻo sau này anh rể em vợ không thuận thảo. Nhất là việc ông Đức nói một cô gái đã kêu điện thoại cho bà. Nàng liền bước vô phòng Tường Vân.
Lúc ông Đức đến nói chuyện với nàng thì Tường Vân còn ngủ, nàng vừa thức và thấy ông Đức mới lên xe về, nàng đang phân vân thì Tường Linh đẩy cửa vô, Tường Vân ngáp dài làm bộ mới thức. Tường Linh nhìn em hỏi:
- Ông Đức mới đến em hay không? Ông nói về bà Lệ Hằng thấy tội nghiệp ghê đi. Tường Vân tỏ vẻ hững hờ:
- Ối chuyện gia đình họ thì mặc chị nói với em làm chi? Tường Linh đọc được sự ghét bỏ trong vẻ thản nhiên của em, nàng cảm thấy bẽ bàng nhưng nén bực mình bảo:
- Nói với em bởi vì dầu sao thì mai này Phi Diệp cũng là anh rể của em. Câu nói làm cho Tường Vân nhức tim, nàng bảo chị với nụ cười lạt:
- Em thì lúc nào cũng nhớ đến hình ảnh anh Tuấn Hùng.
Tường Linh điếng người nhìn em, thật là tàn nhẫn độc ác, Tường Vân xưa nay dịu hiền mà sao lại có những lời nói tàn nhẫn với nàng vậy sao? Nàng sầm mặt bỏ qua phòng mình.
Tường Vân nhìn theo cánh cửa khép lại bằng cặp mắt thẫn thờ rồi thình lình gục khóc.
Quả thật nàng không muốn có ác ý ấy, không muốn làm khổ chị nhưng không hiểu tại sao nàng lại thốt những lời ấy với Tường Linh, có lẽ tại lòng nàng đang vô cùng đau đớn thất vọng.
Tường Linh nào hiểu em mình đã có giây phút tiếp xúc riêng với Phi Diệp và đã yêu chàng ngay từ hôm đó.
Tường Linh về phòng với sự tức tối và lòng càng nghi ngờ chỉ có Tường Vân là người kêu điện thoại cho bà Đức. Bởi vì việc nàng mời Phi Diệp và ông Đức đến đây, nàng không hề nói cho ai nghe cả chỉ có Tường Vân là người duy nhất biết ý định của nàng vào giờ chót, lúc Tường Vân đi ông Đức cũng chưa tới, nàng cũng không cho Tường Vân biết sẽ giới thiệu ông Đức với Phi Diệp vậy thì nghĩ ra mà đoán còn ai cho bà Đức hay ông ấy đến đây gặp Phi Diệp một cách cấp kỳ mau lẹ như vậy được? Nếu không phải là chính Tường Vân kêu điện thoại cho bà ấy.
Tường Linh nghĩ cho em và buồn bực lắm, nàng vội thay đồ đến thăm bà Đức để hỏi xem bà có nhận ra tiếng quen hay lạ không.
Tường Linh bứt rứt nên không ở nhà được, nàng thay đồ đến nhà ông Đức. Bà Đức đã bỏ qua vụ điện thoại của kẻ lạ báo tin, nhưng khi chồng đi rồi bà ngồi ôn lại và tiếp tục thắc mắc:
- Không có lửa làm sao có khói, mình phải hỏi Tường Linh ra vụ này mới được. Bà ta còn đang phân vân thì ông Đức về, bà hỏi ông:
- Bác sĩ nói ông bịnh hoạn ra sao?
Ông Đức vội đáp:
- Bác sĩ nói tôi bị tăng xông. Có lẽ ăn ít đi thì hết, khỏi cần uống thuốc. Bà Đức nghi ngờ nhìn chồng:
- Rồi không có toa thuốc sao?
Ông Đức vội bước vô phòng giả bộ không nghe bà nhìn theo ông rồi dợm đứng lên để vô hỏi ông thì Tường Linh đến, bà Đức mừng vì thấy nàng đến đúng lúc, bà bước ra vui cười hỏi:
- Cháu.. cháu vô đây, có phải tối hôm qua ổng ăn cơm đằng cháu không? Tường Linh gật đầu cười:
- Thưa bác tại cháu gặp bác trai thình lình nên mời đến ăn cơm gia đình. Cháu sợ bác không biết bác trai đi đâu nên đến thăm cho bác biết. Nhất là bác trai mới cho cháu hay việc ai kêu điện thoại phá cho bác buồn đó. Tường Linh hỏi:
- Bác có nhận ra tiếng lạ hay quen không?
Bà Đức trả lời:
- Tiếng con gái thanh tao lắm, bác nghe vú già nói cô ta đòi gặp bác. Tường Linh xoay quanh nhìn:
- Bác cho cháu hỏi ít câu coi.
Bà Đức kêu vú già lên Tường Linh hỏi vú:
- Vú có nhận ra tiếng nói kẻ kêu điện thoại hỏi bà hôm qua quen hay lạ không? Vú già suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Chắc là lạ cô à.
- Sao vú biết?
Vú già thành thật nhìn Tường Linh:
- Thưa tại nhà này không có á xẩm mà họ kêu hỏi á xẩm đấy à? Sau tôi nói "không cô là ai?" thì họ mới bảo vú già cho tôi nói chuyện với bà.
Tường Linh tái mặt lặng im nghe vú già kể lòng thòng theo ý vú thì kẻ đã kêu điện thoại đó lạ nhưng theo sự nhận xét của Tường Linh thì quen bởi kẻ hỏi á xẩm đó cử chỉ là một sự quen miệng, kẻ đó chính là Tường Vân vì chị bếp nhà nàng là một người tầu nên cả nhà thường gọi á xẩm.
Vú già nhìn Tường Linh:
- Cô còn hỏi chi nữa không?
Tường Linh vội lắc đầu:
- Thôi vú vô đi, tôi đã đoán ra kẻ kêu điện thoại cho bà là ai rồi, họ phá chơi đó thôi.
Bà Đức ngồi nghe Tường Linh hỏi vú già, bà yên lòng sau khi nghe Tường Linh nói một câu xác nhận bà bị họ phá chơi đó thôi.
Bà Đức giải được mối lo sầu nên vui vẻ trở lại. Ông Đức bước ra thấy Tường Linh ngồi đó và vẻ mặt vợ nhẹ nhõm thì bớt lo nên phân trần với nàng:
- Con xem khi không đứa nào ở đâu làm cho bả buồn từ hôm qua tới giờ vậy đó. Bà Đức mỉm cười:
- Thử ông đứng vào địa vị của tôi coi và Tường Linh là đàn bà con thử nghĩ coi, nếu con nghe ai nói chồng có con riêng dấu diếm thử xem con nghĩ sao? Tường Linh chán thầm trong lòng vì thấy ông Đức nể sợ vợ quá, nàng không đặt mình vào địa vị bà mà lại đặt mình vào địa vị bà Lệ Hằng.
Bà Lệ Hằng thù oán tới giết con ông Đức và làm cho ông phải nhìn con mình là địch tử và bà lại còn muốn cho ông phải đền tội nữa thì đủ biết là bà đã bị Ông làm cho đau khổ nhục nhằn quá sức tưởng tượng. Tường Linh chán nản đứng lên.
- Cháu đến thăm bác xem chuyện đó đầu đuôi ra sao mà thôi. Cháu tin có người nào phá chơi chớ không có đâu, thôi cháu về.
Ông Đức thấy Tường Linh mạnh miệng làm chứng dùm là không có chuyện bí mật đó thì lấy làm lạ, ông đi theo tiễn Tường Linh với vẻ phân vân và bảo nàng:
- Con cũng nghĩ dùm hoàn cảnh của bác, bác cám ơn nhiều lắm. Tường Linh nghiêm nghị nhìn ông:
- Cháu không giỏi đóng kịch giả dối để có thể giúp bác được lòng bác gái đâu. Điều cháu nói là do thể ý của anh Phi Diệp, chính ảnh cũng không dám nhìn bác vì sợ bị bác phủ nhận thì tủi lòng thêm. Nay vì bác gái mà quên ảnh cũng không sao. Chỉ cốt bác được hạnh phúc với bác gái là đủ. Ông Đức nhăn mặt:
- Khổ quá, nào phải bác không thương Phi Diệp. Nhưng hoàn cảnh bác như thế phải từ từ cháu ạ. Tường Linh quay chào ông rồi đi, còn chi nữa mà nói, nàng lên xe với tình thương yêu Phi Diệp không chút nào tả xiết. Về đến nhà Tường Linh giật mình sực nhớ lại ý nghĩ của mình đã suy đoán nghi ngờ em gái, nàng ngẩng nhìn lên cửa sổ lầu phòng Tường Vân, buồn bực dâng lên ánh mắt.
- Trời ơi, lẽ nào mà ta lại làm cái việc phá rối kỳ dị vậy?
Nàng cho xe vào ga ra rồi vo nhà với vẻ mệt mỏi bởi vì tinh thần nàng đang vô cùng căng thẳng, nàng đi tắm cho mát mẻ rồi mới qua phòng Tường Vân. Cửa phòng vừa mở Tường Vân hiện ra với vẻ phờ phạc, hốc hác, trông khác hẳn hôm qua, Tường Linh nhếch nụ cười hỏi ngay khi nhìn thấy mặt em gái:
- Tường Vân sao em lại làm thế?
Tường Vân thoáng một nét mặt sững sốt sợ sệt, nhưng rồi bình tĩnh hỏi lại chị:
- Chị nói gì em không hiểu?
Tường Linh thở dài:
- Sao em lại kêu điện thoại cho bà Đức tối hôm qua?
Mặt Tường Vân trắng bệch ra, nàng nói:
- Em có kêu điện thoại đâu, ai nói với chị thế? Tường Linh ôm vai em bước vô giọng nàng đầm ấm:
- Này nhé, em kêu cho bà ấy và em đã quen miệng hết vú già.. á xẩm đấy à. Do câu hỏi đó mà chị biết chắc là em đã phá anh Phi Diệp, chị không hiểu sao em lại làm thế?
Tường Vân sẽ nhắm mắt lại làm bộ chán nản lắc đầu:
- Em chẳng hiểu chị nói gì cả. Tường Linh nói như thì thầm bên tai em:
- Tường Vân chị nhất quyết là em hiểu, nếu một việc nhỏ mọn thế này mà chị không đoán ra được thì uổng công ăn học biết bao. Nàng nắm tay em gái xiết chặt:
- Em là em ruột của chị, có điều gì chị cũng vẫn phải thương em vì em trước hết, vậy chị hỏi thật em đừng dấu nhé.. Có phải em yêu anh Phi Diệp không? Xét cho kỹ ra chỉ có lý do ảnh đã làm em buồn nên em mới đành xử với ảnh như vậy và chị thấy mấy hôm nay em có vẻ sầu thảm lắm.
Tường Vân vùng quay mặt úp vào tay khóc, Tường Linh tê tái, tim nàng như tắt nghẹn vì sự thật phũ phàng quá, Tường Linh khóc tức là nàng nhận rằng đã yêu Phi Diệp.
Tường Linh điếng người nhìn em, Tường Vân vùng tiết lộ:
- Em khổ lắm chị Ơi, em oán hận hắn chỉ vì hắn đã làm cho em yêu.. làm cho em phản chị vì thế em oán hắn.. Tường Linh ngẩn ngơ:
- Em phản chị?
Tường Vân quay phắt lại đăm đăm nhìn Tường Linh:
- Đã nói rồi em nói luôn, chính em liệng chìa khóa cho hắn cứu thằng Lâm nên chị mới phục và yêu hắn rồi hắn bỏ rơi em làm cho em tuyệt vọng.
Tường Linh sững sờ:
- Hèn gì...!
Tuy thế nàng không ghét Phi Diệp bởi vì chàng đã đánh cá với nàng thì chàng có quyền dùng tất cả phương tiện, mưu trí để cứu Lâm. Chàng đã lợi dụng Tường Vân để khỏi đụng độ với nàng có thể làm sức mẻ cảm tình của nhau, việc chàng làm là thường nhưng nàng muốn biết chàng có hứa hẹn với em gái không mà thôi. Tường Linh liền hỏi em:
- Em yêu Phi Diệp vì lẽ gì? Ảnh đã có hẹn chi và thân mật với em chưa? Tường Vân nhìn chị bịa đặt:
- Đã hẹn em ở nhà hàng Continental và ngồi với nhau suốt buổi. Mặt Tường Linh chợt tái đi vì ghen tức, nàng giận Phi Diệp tới vọt miệng chửi:
- Quân đểu cáng vậy sao?
Nghe chị chửi, Tường Vân hơi hối hận, nàng bảo chị:
- Tuy thế ảnh chưa hề thố lộ tình cảm, ảnh xin em giúp và để lộ ý tứ cho em lầm là ảnh yêu em.
Tường Linh thở phào nhẹ nhõm, Tường Vân nói:
- Em bị gạt nên tức lắm, mấy hôm nay em buồn không thể tả.. Tường Linh chợt đứng lên nói giọng nghiêm nghị:
- Chị sẽ bắt ảnh trả ơn em.. Chị không muốn làm cho em đau khổ. Rồi Tường Linh hối hả về phòng, lần thứ nhất nàng đau đớn tới mức phải đóng mau cửa lại mà khóc nức nở.
Em nàng cũng đang cúi đầu rơi lệ, nàng không ngờ Tường Linh lại xử như thế lương tâm nàng cắn rứt những việc nàng đã làm nên nàng vùi đầu trên gối. Chỉ có một chàng mà tới hai chị em cùng yêu thì làm sao không đau khổ, ái tình là thứ chỉ làm cho người ta vui ít buồn nhiều.
Tường Linh thầm trách Phi Diệp tuy thâm tâm nàng hiểu chàng yêu mình. Lúc ấy Phi Diệp ở nhà mà không dè có chuyện lộn xộn giữa chị em Tường Linh, chàng đem việc gặp ông Đức nói cho mẹ nghe:
- Me... chiều hôm qua con đã gặp ông Đức. Ổng vui vẻ hỏi thăm mẹ nhiều lắm. Mặt bà Lệ Hằng tái xanh vì cảm xúc:
- Rồi làm sao?
Phi Diệp nói:
- Ổng vui vẻ ôm con hôn và nhận lỗi với mẹ, ổng ăn cơm với con ở nhà Tường Linh.
Bà Lệ Hằng đã bình tĩnh chau mày:
- Rồi cha con có nhìn nhận nhau không?
Phi Diệp nhìn mẹ:
- Ổng ôm con cảm động lắm. Nhưng thật lòng con không mấy cảm xúc. Bà Lệ Hằng nhìn con bằng ánh mắt dò xét:
- Tại sao?
Phi Diệp đáp:
- Con không hiểu, con chỉ biết con không xúc động lắm, có lẽ tại tánh con không hợp tánh ổng.
Bà Lệ Hằng hỏi:
- Ổng có biểu con về nhà không?
Phi Diệp lắc đầu:
- Không, vả lại nếu có biểu thì con cũng không về đâu mẹ. Con không muốn về nhờ ổng trong khi con đã thành nhân. Con muốn mẹ để cho con sống tự nhiên, tự lập và chính mẹ hỏi cưới Tường Linh cho con.
Bà Lệ Hằng lộ vẻ không bằng lòng:
- Mẹ muốn con có cha và nhất là hôn lễ của con phải do cha con lọ Có như thế mẹ mới tha ổng được.
Phi Diệp nắm tay mẹ:
- Me... Con đã thành tài, lại có vợ giàu cần gì phải mơ ước cái gia sản của ổng nữa. Mẹ để mặc ổng sống cuộc đời đi, ổng già lắm đi đứng phải chống ba tong rồi mà.
Bà Lệ Hằng chớp mắt ngước nhìn lên suy nghĩ
- Ổng không còn như xưa ư? Khi xưa ổng đẹp trai hiên ngang, còn bây giờ.. Phi Diệp nhìn đôi mắt mơ màng của mẹ lòng chàng dạt dào, con người ấy đôi mắt ấy đã suốt đời chỉ hướng vào một người.. Ngừơi ấy là cha chàng. Phi Diệp vừa cảm động phục mẹ vừa đau xót thương thân cho hai mẹ con nhưng chàng nở nụ cười:
- Mẹ à, bây giờ ổng còn có vẻ quắc thước đẹp lão lắm, giàu có sung sướng mà.. Nhưng ổng yếu rồi mẹ chẳng nên gặp ổng làm chi.
Bà Lệ Hằng đang ngồi tưởng dĩ vãng bỗng giật mình quay lại và hằn học vì lời nói của con:
- Phải, ổng vẫn hiên ngang đẹp lão vì sống giàu có sung sướng chỉ có mẹ là tàn tạ cô đơn suốt đời vì một mối thù không thể giải. Ờ bây giờ mẹ cần gặp con người ấy..
Phi Diệp hỏi:
- Mẹ gặp làm chị. Theo con mẹ không cần gặp, mẹ không cho ổng nhìn con tức là mẹ đã báo thù rồi đó.
Bà Lệ Hằng nhìn con đăm đăm:
- Bộ con không nhìn ổng?
Phi Diệp lắc đầu:
- Con đã nhìn rồi nhưng nhìn để mà nhìn chớ không thể hèn hạ cầu mong ăn gia tài của ổng, con nhất định như thế mẹ ạ.
- Nhưng.. Mẹ muốn con bằng mọi người giàu sang và ổng phải có trách nhiệm lo cho con. Phi Diệp nói:
- Mẹ đừng mong vậy, mẹ cứ lo cưới Tường Linh cho con đi. Bà Lệ Hằng hỏi:
- Bộ họ chịu gả không cho con à. Con nên nhớ làm một đám cưới bây giờ tệ lắm cũng 1 triệu.
Phi Diệp nói:
- Con sẽ bàn với Tường Linh việc nàng có thể làm đám cưới đơn giản thôi chứ mẹ, nhà nàng đã giàu cần chi con phải giàu? Bà Lệ Hằng cười hoài nghi:
- Con chủ quan quá, con nên nhớ nhà giàu họ chỉ nhắm có tiền, đấy con thử hỏi xem bà mẹ của cô ta sẽ đòi cưới xin ra sao. Chỉ có cha con mới đủ sức cáng đáng đám cưới ấy thôi, mẹ chẳng biết vay ai ra tiền, số lương của mẹ làm chỉ đủ ăn và đóng những món nợ lời trường kỳ đã vay họ để gởi cho con ăn học đó. Phi Diệp thở dài:
- Con không tin gia đình Tường Linh lại tầm thường thế, mẹ chờ con bàn với Tường Linh xem sao đã.
Khi Phi Diệp đến Tường Linh xuống tiếp với một thái độ nghiêm nghị, làm cho Phi Diệp ngỡ ngàng, chàng cứ tưởng nàng sẽ vồn vã khi gặp chàng, nào ngờ...! Tường Linh nén nổi khổ tâm nhìn Phi Diệp:
- Hôm nay em có việc muốn nói với anh, anh đã trả ơn Tường Vân chưa? Phi Diệp biến sắc, chàng cho rằng Tường Linh thay đổi thái độ bởi lẽ đã biết Tường Vân giúp chàng cứu Lâm, chàng cười:
- A, chuyện anh nhờ Tường Vân giúp cứu Lâm phải không? Việc đó chỉ là phương tiện bởi vì anh không muốn mất tình cảm của em nên tránh đụng độ mới phải dùng trí.
Tường Linh gật đầu:
- Em hiểu và em có bảo là anh bất tài đâu, em vẫn phục anh, có điều em cho anh hay, anh đã gây cho Tường Vân đau khổ, nó yêu anh đó. Phi Diệp chau mày:
- Tường Vân nói với em thế sao?
- Phải nó đã thú thật cả nơi anh hẹn hò chuyện trò với nó.
Phi Diệp lắc đầu cười:
- Nhưng anh không hề nói yêu và chẳng hứa hẹn chi hết. Tường Linh nói chậm rãi:
- Điều ấy em biết đâu được, chỉ biết rằng hiện tại.. Tường Vân nó yêu anh và em không thể làm nó đau khổ.
Mặt Phi Diệp biến đổi tái xám, rồi lại đỏ rần, theo ý chàng thì đây là một cớ để Tường Linh bỏ lời hứa, bởi vì chàng không nhìn ông Đức tức là chàng vẫn nghèo, không có tài sản của cải như Tường Linh. Phi Diệp nghĩ thế, chàng lịm đi nghe người yêu nói, lòng tê tái.. Tường Linh ngừng lời nhìn chàng:
- Sao.. anh nghĩ sao về câu chuyện vừa rồi anh nên yêu Tường Vân vì nó yêu anh. Phi Diệp cười lạt, chàng rút khăn lau trán và đứng lên:
- Anh tưởng tình yêu không thể là gán ghép, chẳng lẽ em lại không biết điều đó. Nhưng thôi anh biết lý lẽ em từ hôn, không phải tại Tường Vân. Anh xin tự nguyện rút lui cho em vui. Chào em và chúc em gặp được một người chồng xứng đáng, giàu có sang trọng đúng với giai cấp của em.
Phi Diệp dằn mạnh hai tiếng "giai cấp" rồi quay gót bỏ đi ngay, Tường Linh vội kêu:
- Anh...
Nhưng Phi Diệp vẫn rảo bước ra lấy xe đi. Tường Linh chạy theo ra cửa nhưng ngay lúc ấy bà Tường Lan về tới làm nàng khựng lại, Phi Diệp khẽ gật chào bà trước khi cho xe chạy.
Lòng tự ái và mặc cảm của chàng trai nghèo đã dâng cao. Phi Diệp không hề nghĩ rằng lại có thể có một người chị lại hy sinh tình yêu cho em, thật tình chàng cho đó là một cớ thoái thác hôn nhân chỉ vì Tường Linh đã biết chàng nghèo, chàng không hy vọng thừa hưởng gia tài sản nghiệp của cha.
Chương 12
Mang lòng mặc cảm tủi hổ căm hờn về, Phi Diệp cất xe rồi ngồi nắm tay ở bàn hàng giờ, Lâm lấy là đến bên chàng hỏi:
- Anh làm sao vậy anh hai?
Phi Diệp mím môi nói:
- Tao đang nghĩ cách làm giàu, tao quyết làm giàu, tao phải làm giàu lớn.. Ta sẽ là một nhà tỷ phú..
Lâm vui vẻ bám vai chàng:
- Nghe ham quá anh hai, anh sắp ăn thừa kế ông Đức à?
Phi Diệp vùng đứng lên, tay đút túi quần nhìn Lâm hằn học:
- Tao lại thèm đi nhận một người cha hèn như thế để mưu đoạt tài sản của vợ Ông ta à? Tao ở vào thành phần thiệt thòi, bây giờ tao lại vì nghèo mà mất tình yêu tao phải tự làm giàu lấy chớ. Lâm chau mày nhìn Phi Diệp:
- Anh làm gì mà giàu lớn được, anh xin sở làm rồi à?
Phi Diệp cùng cười lớn, tiếng cười man rợ:
- Ờ, tao xin sở làm rồi... Ha.. hạ. ha. tao sẽ có sở làm để làm chủ nhân ông và cũng có xe hơi vài triệu, có villa và tiền chất đống, yên chí đi. Chàng quay vỗ vai Lâm:
- Mày sẽ làm tài xế cho tao Lâm ạ. Đời anh em mình sắp lên hương rồi. Lâm nhảy toáng lên hắn đâu biết Phi Diệp sẽ làm gì, hắn chỉ biết rằng cái gì Phi Diệp nói là sẽ có, nên mừng lắm.
- Ờ phải vậy chớ, anh phải có xe hơi nhà lầu chớ, em thấy mấy thằng người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm mà giàu sụ còn nhiều đứa thì tướng tá như mọi mà cũng ngồi xe hơi, xe đi đằng xe nó đi đằng nó coi không được chút nào.
Phi Diệp lừ mắt gắt:
- Im đi, lo mình nè, đừng phê bình ai hết dù họ xấu mà họ có xe hơi đi cũng hơn mình. Em đừng chê bai ai hết nghe chưa. Lâm thấy lần đầu tiên Phi Diệp cộc cằn gắt gỏng hắn sợ hãi im lặng ngay, Phi Diệp uể oải đi thay áo.
Mấy hôm nay chàng bận quá, đi suốt ngày như kẻ đi làm vậy, chàng đến ngân hàng quốc gia với cái cặp trên tay như đi lãnh tiền, chàng lại loay hoay qua các ngân hàng lớn, tướng tá chàng hiên ngang đẹp trai ra vẻ ông chủ giàu không ai chú ý đến chàng cả, Phi Diệp đi đúng giờ về đúng giấc, Lâm hỏi thì chàng bảo đi tìm sở làm. Mẹ hỏi chàng cũng nói y như vậy.
Bà Lệ Hằng đang mang ý nghĩ Phi Diệp liên lạc với cha, bà làm thinh để cha con chàng lo cho nhau và không hỏi tới con kỹ lắm, bà vẫn đi làm cho một hãng bào chế và còn đang tự mình chế biến một thứ độc dược để sẽ đem ra dùng riêng, có lẽ bà toan tính dành cho ông Đức món quà đó.
Phi Diệp không gặp mẹ mấy hôm nay và Lâm chỉ gặp chàng rất khuya. Mối tình đối với Tường Linh chàng chôn chặc vào những ngày qua, chàng không đến và cũng không đi ngang nhà nàng nữa.
Chị em Tường Linh đều có ý trông Phi Diệp nhưng dấu kín nỗi nhớ thương không tỏ cho nhau hay, Tường Vân thầm hối hận đã làm cho chị lỡ duyên. Tường Linh lại nghĩ rằng:
- Phi Diệp giận vì tưởng mình không yêu mới nhường cho Tường Vân, nhưng chàng đâu hiểu được nỗi nhớ thương đau khổ của mình mấy hôm nay.
Hai chị em đều ở nhà không ai đi đâu nên chẳng ai nghi ai có liên lạc với Phi Diệp. Vì một chàng trai xa lạ mà làm cho cuộc sống của chị em Tường Linh im lìm đau khổ như kiếp sống một nhà tu ít nói ít cười.
Một tin đăng trên báo làm chấn động dân thủ đô liên tiếp hai hôm, hai nữ thương gia Trung Hoa bị giật mất cặp da hàng chục triệu khi vừa ở ngân hàng ra lái xe về. Kẻ cướp là một thanh niên cao lớn, bịt mặt bằng một cái khăn, tổng số tiền trong hai cặp da lên đến hăm lăm triệu đồng, người bị mất cướp đều khai thủ phạm giống nhau tuy họ giật ở hai địa điểm và hai ngày khác.
Tên cướp tỏ ra thành thạo theo dõi họ đã lâu mới biết được cách thức họ lãnh tiền ra thường đi có một mình và thường đi nhờ phía cửa sau ngân hàng chớ không ra bằng cửa trước.
Bao nhiêu thám tử được lệnh tìm thủ phạm mà một tháng qua chẳng tìm được dấu tích nào hết.
Hôm nay đẹp trời Tường Vân chống tay đứng ở cửa sổ nhìn ra đường, nàng chợt giật mình ngó người thanh niên lái chiếc xe DS21 màu trắng mới quẹo vô sân cái biệt thự cạnh nhà nàng.
Tường Vân có nghe người chủ biệt thự này về Pháp đã lâu, đăng báo rao bán nơi phòng chưởng khế giám hộ bởi thế nàng đoán có chủ mới đến ở. Nhưng nàng vô cùng sững sốt vì người thanh niên mới đến có chìa khóa mở cửa vô là Phi Diệp, Tường Vân lùi lại gọi chị:
- Chị hai, anh Phi Diệp mới mua nhà bên đây nè.
Tường Linh ngạc nhiên không kém vì nàng đã điều tra kỹ nên biết mẹ con Phi Diệp sống rất thanh bạch, Phi Diệp lại mới ở ngoại quốc về chưa làm ăn gì. Nàng ra cửa số đứng bên em nhìn cái xe giá cỡ bốn triệu mà bảo em:
- Có thật kẽ vô nhà là anh Phi Diệp không? Ảnh trúng số chắc. Tường Vân nhìn chị hoài nghi:
- Chị mà không biết thì còn ai biết nữa. Theo em nghĩ chỉ có ảnh trúng số hoặc ông Đức cho ảnh mà thôi.
Tường Linh nói:
- Từ hôm chị nói thật mối tình của em và nói không muốn làm cho em đau khổ thì ảnh đi luôn một nước, bây giờ để chị sửa soạn qua ảnh xem sao. Tường Linh nhìn chị bằng cặp mắt đỏ hoe:
- Em đã hiểu lòng chị, em không còn ý nghĩ mơ tưởng ảnh nữa đâu, bởi vì em nghĩ rằng có duyên số chị ạ.
Tường Linh và em gái đều không hiểu tư tưởng uất hờn của Phi Diệp bị Tường Linh khi không làm mặt lạ không đón tiếp mặn nồng mà còn đem Tường Vân ra gán ghép.
Nếu Tường Linh biết Phi Diệp có mặc cảm phân biệt giàu nghèo và tưởng sau khi chàng từ chối không nhận cha để ăn gia tài. Tường Linh thấy chàng chỉ là một kẻ nghèo nên đã rút lui thì nàng giải thích ngay từ lúc đó hay là đã tìm chàng để phân trần chớ đâu lại đoạn giao và bây giờ chạy qua kêu chàng mừng khi thấy chàng đã có xe hơi đẹp để đi.
Bởi vì tình nên hôm nay Tường Linh thấy chàng thì mừng vì được gặp lại, nàng vội sửa soạn chạy qua nhà bên hỏi xem có phải chàng mới mua nhà nầy và mời chàng qua nhà để giải thích lòng giác ngộ của em gái.
Tường Linh quá sốt sắng cũng bởi nhớ nhung nàng sang nhà bên ngay vì cổng bỏ ngỏ, biết nhà này lâu nay không có ai, nàng tiến đến bên cái xe hơi của Phi Diệp:
- Xe đẹp quá, mới toang, không hiểu ảnh đặt mua hồi nào..
Rồi nàng bước vô nhà, Phi Diệp đang đứng ngắm bức tranh cổ thấy Tường Linh bước vào cửa chàng mới quay lại và chưng hửng nhìn, Tường Linh buột mịêng:
- Anh...
Mặt nàng tươi vui vì được gặp lại người yêu nhưng mặt Phi Diệp hơi cau và lạnh như tiền, Tường Linh đến bên chàng sững sờ:
- Anh giận em à, sao mấy hôm nay anh không đến chơi?
Phi Diệp chợt bỏ vẻ cau có và cười tươi nói:
- Anh cứ tưởng em giận anh rồi chớ, anh đâu dám đến em nữa khi em đã hết yêu anh.
Nghe Phi Diệp nói giọng hờn dỗi, Tường Linh mỉm cười:
- Trời ơi, thì ra anh giận em thật, anh đã giận em vì sự nói thẳng của em à, tánh em vậy đó em thấy Tường Vân yêu anh thì em nói là nó yêu anh và em không muốn làm nó khổ.
Phi Diệp dơ tay ngắt lời nàng:
- Em không muốn làm cho Tường Vân khổ nhưng em làm cho anh khổ phải không? Em là người không hiểu biết tình yêu hay sao? Ồ, anh không tin như thế, tình yêu đâu phải là thứ sang đi sớt lại? Khi em có thể nhường anh cho kẻ khác thì em đâu có tình chi, bởi thế anh không dám đến em nữa.
Tường Linh chớp mắt giải thích:
- Trời ơi! Anh nghĩ lầm về em như thế sao, anh khkông cho em hay mà anh lại âm thầm bỏ đỉ Nếu hôm nay anh không đến đây thì làm sao em biết được lòng anh. Phi Diệp nhếch mép cười đưa tay chỉ quanh mình:
- Em xem từ nay anh cũng có biệt thự cũng có xe hơi, cũng giàu như ai, anh đâu cần phải có vợ giàu để mang tiếng đào mỏ, em thấy không?
Biết Phi Diệp quá tự ái vì nghĩ lầm mình Tường Linh la trời:
- Khổ quá anh ơi, em đâu ngờ anh lại nghĩ lầm về em như vậy, anh lầm rồi, trong những ngày anh không đến lòng em buồn khổ vô cùng nhưng em phải chịu vì nghĩ rằng em không thể tìm anh để cho Tường Vân đau khổ và có ý nghĩ em cố tình là cho nó không có dịp chinh phục anh.
Phi Diệp lại mang ý nghĩ châm biếm khác chàng cho là tại Tường Linh thấy chàng không chịu cho ông Đức nhìn nhận thì sợ nghèo không muốn có một người chồng tay trắng phải nương tựa vào nàng, hoặc là nàng đã quá hiểu giai cấp của mẹ chàng nên làm lơ cho khỏi tiến xa trong đường tình.
Nhưng nay thấy chàng có vẻ giàu sang xe hơi nhà lầu đầy đủ thì nàng lại vồn vã ân tình.
Phi Diệp thầm buồn trong tâm, chàng cười lớn để che dấu nỗi buồn ấy mà hỏi Tường Linh:
- Vậy thì tại sao hôm nay em lại dám đến với anh không còn sợ Tường Vân buồn phiền?
Tường Linh nói:
- Anh không hiểu được, sự nhượng bộ của em đã làm cho Tường Vân xúc động rút bỏ mối tình tranh đoạt, chính nó kêu em lúc thấy anh vô đây. Phi Diệp mỉm cười khó hiểu:
- Vậy bây giờ em có quyền tiếp anh bên nhà rồi chớ, hay em còn sợ Tường Vân? Tường Linh ngó chàng kỳ lạ:
- Ủa, hình như anh vẫn giận em, anh không chịu hiểu lời em nói, hôm trước là tại Tường Vân yêu anh, em không muốn làm cho nó buồn nên mới nói với anh để anh hiểu tính nó vả lại cũng tại anh đã hẹn hò với nó một lần.
Phi Diệp chau mày:
- Em hỏi kỹ lại coi chưa bao giờ anh tỏ tình lăng nhăng hay hẹn cưới Tường Vân. Nhưng thôi nói mãi cũng vô ích bây giờ anh phải đi nên xin lỗi em, vả lại nhà này còn phải cho người sửa sang lại nên anh bận lắm Tường Linh hỏi:
- Vậy chừng nào anh có thể đến nhà em, em muốn anh gặp Tường Vân cho anh em hiểu nhau, hơn nữa như thế, em có yêu anh làm vợ anh cũng khỏi ân hận. Phi Diệp mỉm cười làm bộ suy nghĩ:
- Để anh dọn nhà xong mời em trước đã chớ, khi đã thành hàng xóm của em rồi hãy tính.
Tường Linh nhìn chàng đăm đăm:
- Thành hàng xóm? Anh nói vậy là em không phải bạn anh à? Tự nhiên Tường Linh không dám tha thiết nhận là người yêu của chàng, Phi Diệp khẽ nhếch môi:
- Anh thấy như vậy...
Tường Linh chau mày, Phi Diệp khéo léo ôm vai nàng:
- Thôi anh cần đi gấp, anh sửa nhà xong sẽ mời em cùng Tường Vân qua ăn tân gia, anh hãnh diện có hai cô hàng xóm xinh đẹp.
Tường Linh thấy chàng như coi cả hai chị em đồng đều, không còn coi nàng như người yêu của chàng nữa thì buồn xo, nàng chào ra về với sự bẽ bàng. Phi Diệp đã lên xe chàng trở xe và nghĩ:
- Hôm trước ta cũng đã phải chịu sự bẽ bàng đau đớn đó.
Vì mặc cảm Phi Diệp không còn tin là Tường Linh thật tình yêu mình nữa, chàng không thèm khổ tâm và dồn hết khả năng vào việc lo có tiền giàu sang như ai. Tường Vân đứng trên lầu kín đáo nhìn qua sân bên này, cái xe đẹp ngạo nghễ đem Phi Diệp đi còn Tường Linh cúi mặt lủi thủi đi về làm nàng ngạc nhiên.
Tường Linh bước vô cửa, tiếng một đứa trẻ bán báo rao chạy vô qua đó làm nàng dừng chân.
- Báo đây, tên cướp bịt mặt lại xuất hiện, hai vụ cướp hăm lăm triệu vừa qua không ghê bằng vụ cướp nhà bà tỷ phú Hoàng... Tường Linh vội quay lui:
- Báo... báo...
Thằng bé chạy đến đưa trên tay nàng một xấp báo:
- Cô lấy tờ nào lựa đi.
Tường Linh nói đùa:
- Mày rao hấp dẫn quá đi bé ạ.
Thằng bé nghiêm chỉnh ngó nàng:
- Hấp dẫn thật mà cô, đâu phải rao bậy, báo đăng ghê lắm, cướp có thủ đoạn, nó lấy mấy chục triệu lận.
Tường Linh ngạc nhiên nhìn nó:
- Nhiều vậy hả?
Thằng bé gật đầu chờ Tường Linh trả tiền rồi đi, hai bên đường rối rít kêu nó mua báo vì nghe tiếng rao hấp dẫn.
Tường Linh vừa đọc cái tin cướp vừa vô nhà. Nàng cau mày vì tin này đăng rõ tên cướp nhà bà tỷ phú Hoàng chính là tên đã ăn hàng hai vụ trước.
- Bà Hoàng khai rằng hình như bà có quen tướng tá tên cướp. Hắn che mặt nhưng có đôi mắt sáng, cái mũi thẳng và làn da trắng hồng khỏe mạnh, bà nói nhìn nơi trán hắn làn da căng mịnh tỏ ra hắn còn thanh niên, thân hình hắn cao cân đối có thể nói là đẹp và hắn mặc cái áo sọc coi bay bướm lắm.
Bởi những điểm đặc biệt đó nên hắn ăn hàng vào lúc mười giờ đêm mà bà cũng nhận ra được tên cướp này dáng điệu phong lưu mã thượng, bà than phiền nhà bà ở vào một biệt thự khuất nẻo nên không la cầu cứu ai được, con trai bà đi du học xa, người làm ngủ dưới nhà còn đường dây địên thoại thì bị cắt đứt.
Tường Linh đọc hết vụ tường thuật về tướng tá tên cướp và mang một ấn tượng hoài nghi, nàng nghe lạnh mình vội rảo bước lên phòng khóa cửa nằm đọc lại tờ báo.
Tường Vân gõ cửa hỏi:
- Chị hai, sao chị rút vô phòng liền vậy, bộ chị có gì buồn sao?
Tường Linh đành mở cửa cho em:
- Có chuyện gì đâu.
- Sao chị gặp ảnh về lại buồn xo vậy?
Tường Linh chống chế:
- Không phải chị buồn vì chị và ảnh chỉ còn như bạn nhưng chị đang thắc mắc vì sự giàu sang đột ngột của ảnh. Tường Vân nhìn nàng:
- Tại sao chị lại quan tâm về đời tư của ảnh, ảnh không có quyền giàu sang à? Tường Linh giải thích:
- Không phải thế, nhưng ở đời mình nên tìm hiểu những sự gì vô lý xảy ra trước mắt, không vô ích đâu.
Tường Vân ngồi xuống giường chị:
- Vậy chị nghĩ tại sao ảnh giàu mà cho là vô lý? Thí dụ ba ảnh ngầm cho ảnh tiền của một cách kín đáo thì sao?
Nghe chuyện giữa hai chị em, thấy Tường Vân vẫn dành cho Phi Diệp lòng tin yêu vô bờ bến, trong khi Tường Linh lại nghi ngờ hành động chàng mờ ám, nhưng nghe em gái nói có lý nàng gật đầu:
- Để chị đến thăm bác Đức, hỏi thử bác là biết à...
Tường Vân cười vui:
- Nên lắm, từ hôm đến đây chị cũng chưa găp lại bác phải không?
Tường Linh lo thay đồ và gật trả lời em, Tường Vân nói tiếp:
- Vậy thì chúng mình đến thăm hai bác chị chịu không?
Tường Linh gật:
- Phải đấy, em ngồi nói chuyện với bác gái để chị có dịp hỏi nhỏ bác trai, chị không muốn thắc mắc nên phải tìm hiểu rõ mới được.
Mười lăm phút sau chị em Tường Linh đến nhà ông Đức, bà Đức bệnh nằm dài ở ghế mây, Tường Vân nhắc ghế đến ngồi cạnh bà, Tường Linh tiến đến bên ông Đức sau khi đã chào hỏi bà.
Ông Đức đang ngồi trước mấy chậu cá vàng, Tường Linh ngồi bên ông:
- Bác vẫn mạnh?
Ông Đức liếc về phía vợ rồi đứng trả lời:
- Vẫn mạnh.. Cháu ra ngoài ngồi chơi...
Tường Linh nói mau:
- Ở đó có bác gái, bác ở đây cháu hỏi thăm một chuyện tiện hơn. Ông Đức ngồi lại, Tường Linh nói:
- Hình như bác gặp anh Phi Diệp thường phải không?
Ông Đức lắc đầu:
- Bả bịnh nên bác có đi đâu được.
Tường Linh chau mày:
- Vậy mà cháu cứ tưởng bác đã có chu cấp cho anh Phi Diệp phần nào.
Ông Đức kêu nhỏ:
- Chết, cháu nói vậy bả nghe được là chết bác, bả đang bệnh nếu buồn nữa là chết liền à, của cải này của bả có muốn cho cũng phải từ từ chớ làm ngay sao khỏi bả hay, nhưng nó nhắc cháu hỏi dùm à?
Tường Linh đỏ mặt khi thấy ông Đức không xứng đáng làm cha Phi Diệp và còn ngộ nhận chàng hèn kém, nàng nói:
- Ảnh đâu thèm nhắc đến và từ đó đến nay ảnh cũng chẳng ghé cháu nữa.
- Vậy thì tại sao cháu lại hỏi bác việc chia gia tài?
Tường Linh cười:
- Cháu đâu có nhắc việc chia gia tài cho ảnh đâu, bác lầm đó, tại cháu thấy ảnh mua xe DS21 mới toanh và mua biệt thự cạnh nhà cháu thành ra cháu hỏi bác cho biết vậy mà.
Ông Đức thở phào hình như ông không quan tâm đến sự giàu nghèo của Phi Diệp nên nói lơ là:
- Chắc tiền của mẹ nó cho, bác mừng dùm nó, nó sung sướng thì bác khỏi lo chớ sao.
Tường Linh chán ngán đứng lên và lòng càng thương yêu Phi Diệp vì hoàn cảnh của chàng.
Nàng liền đến bên bà Đức và Tường Vân làm bộ thăm bà vài câu rồi rủ em gái:
- Thôi chào bác rồi đi chợ kẻo hết giờ rồi em ạ.
Bà Đức đang bệnh cũng nói chuyện vẩn vơ cho qua chớ không có chi phải giữ chị em Tường Linh, ra ngoài xe Tường Vân hỏi:
- Có phải bác trai cho tiền ảnh không?
- Không, từ hôm đó tới nay ông không gặp ảnh mà. Tường Vân ngạc nhiên:
- Lạ hé, chắc bác dấu chớ làm gì không gặp, cha con mà...
Tường Linh làm thinh, mối nghi ngờ về tên cướp lợi hại mới xuất hiện trở về trí não. Nàng muốn điều tra cho ra vụ án này nhưng nàng không muốn cho Tường Vân hay sợ em gái có ý nghĩ sợ hãi sẽ làm cho Phi Diệp nghi ngờ khi gặp nàng.
Tường Linh cùng em về tới nhà thì nhận được giấy kêu đi làm việc vì trước lúc đi du học nàng đã ký kết phục vụ cho chính phủ nên đã đến ngày phải đi làm. Tường Linh không có lý do để xin nghỉ thêm nên đành ký nhận. GIấy kêu của ông giám đốc Thanh Tùng, nàng quay bảo em gái:
- Phải làm việc cho vui em ạ, ở nhà buồn chán quá.
Tường Vân hiểu thầm sự buồn chán của chị là do tình duyên trắc trở nàng mỉm cười:
- Chị muốn em tới mời anh Phi Diệp đến nhà mình và giải thích cho ảnh hiểu không?
Tường Linh nhìn em:
- Giải thích sự gì?
- Tình yêu của chị.
Tường Linh nhếch môi cười lạt:
- Ảnh đã hiểu chị mong chò ảnh qua chơi nhưng ảnh không thèm qua thì mời làm gì?
Tường Vân ân hận:
- Tại em... biết thế em không cho chị hiểu tình cảm của em với ảnh. Em đâu ngờ chị hy sinh cho em quá. Và em đâu ngờ tình yêu đâu phải là thứ ép buộc, hay đổi chác được, em xin lỗi chị. Tường Linh thở dài:
- Chẳng qua là chị không có duyên số với ảnh đó thôi, em à. Chị muốn em bỏ qua chuyện này đi, kẻ đáng buồn và tức là chị chớ không phải em. Chị đã lỡ đem tình yêu cho một người coi rẻ chị.
Tường Vân vẫn tỏ ra hiểu Phi Diệp:
- Em biết không phải ảnh coi rẻ chị đâu, có lẽ tự nhiên chị đã lạnh lùng và tỏ ý rút lui trước làm cho ảnh tự ái đó.
Tường Linh chau mày:
- Ảnh không đủ thông minh để hiểu rằng chị nhường cho em vì chị biết chị chịu nổi đau khổ, chớ em giàu tình cảm, em yếu đuối, em sẽ khổ sở khi thấy ảnh và chị yêu nhau tha thiết đậm đà.. Vì nghĩ vậy nên chị rút lui. Tường Vân ôm chị khóc òa:
- Ảnh không hiểu chị thì em sẽ nói cho ảnh hiểu, em không còn thương yêu ảnh nữa đâu chị.
Tường Linh vuốt nhẹ vai em, mặt nàng buồn hiu vì nàng biết Tường Vân đã tự dối lòng. Tường Vân sẽ yêu Phi Diệp mãi mãi cũng như nàng đã lỡ yêu rồi, nếu bắt đừng yêu nữa cũng phải sau một thời gian đau khổ mới mong tắt được lửa lòng. Chị em uể oải về phòng riêng thay đồ, họ đều bâng khuâng vì mất một chàng trai hiên ngang có muôn vàn nét quyến rũ khó tả.
Chúc các bạn online vui vẻ !