Chương 7
Thi Tuấn Vi vừa tan sở, mua ít đồ ăn nhanh về đến nhà, nhưng vừa vào cửa liền phát hiện đèn phòng khách vẫn sáng, ngẩn người, lập tức tươi cười rạng rỡ, mừng rỡ kêu lên, cô vội vàng chạy vào, ở trong phòng tìm kiếm thân ảnh khiến mình mong nhớ suốt mây ngày.
"Cương Diễm, là anh sao? Anh trở về chưa?"
"Anh trong ở phòng để quần áo." Phùng Cương Diễm đang ngồi trong phòng để quần áo ngẩn người, nghe tiếng kêu, liền phục hồi tinh thần lại, kéo cửa ra đáp lời.
Thi Tuấn Vi vui vẻ chạy như bay tới, vừa nhìn thấy anh trước hết liền chạy đến ôm anh thật chặt, sau đó liên tục ném ra một chuỗi vấn đề."Tại sao anh trở lại? Có phải ba ba anh đã xuất viện rồi hay không?"
Anh được cô nhiệt tình ôm ấp, nghe thấy hương thơm trên người cô, mùi thơm quen thuộc trấn an phiền não trong lòng anh.
Trong đoạn thời gian hai người lui tới, không phải anh chưa hề đi du lịch một mình, cho nên đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ xa nhau, vậy mà, mấy ngày nay xảy ra bước ngoặt làm tâm tình chấn động, khiến cho anh gần như không biết làm sao, cảm thụ cũng đặc biệt sâu sắc, vì vậy chẳng qua là cách biệt mấy ngày, anh đã cảm thấy đặc biệt tưởng nhớ cô.
Nhớ nhung sự ấm áp, sự đáng yêu của cô, nhớ nhung cảm giác yên bình trước nay chưa từng có mà cô mang đến.
"Thế nào? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Thi Tuấn Vi không nghe thấy câu trả lời của anh, chỉ cảm thấy bị anh ôm thật chặt, cô vội vã kéo giãn khoảng cách, nóng nảy hỏi: "Bác có khỏe không?"
"Đừng lo lắng, ba anh rất tốt, mấy ngày nữa là có thể xuất viện."
"Đã như vậy, tại sao trên mặt anh không có một chút biểu tình vui vẻ nào?" Cô buồn bực.
" Hôm nay anh trở lại, là có chuyện muốn nói với em" Cương Diễm kéo tay của cô đi về phía phòng khách ngồi xuống.
"Chuyện gì a?" Nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, cô tự nhiên cũng cảm thấy bất an, không khỏi suy nghĩ lung tung."Chẳng lẽ... Bác không thích em, phản đối chúng ta ở chung một chỗ?"
Bộ dáng suy đoán cùng đôi mắt hạnh tròn xoe của cô, khiến anh nở nụ cười đã lâu không thấy.
"Em nghĩ đi đâu vậy? Ba không có phản đối chúng ta ở chung một chỗ!" Phùng Cương Diễm cưng chìu xoa xoa bên má cô, trấn an nói.
Nhìn thấy nụ cười của anh, rốt cụôc Tuấn Vi cũng yên tâm hơn rất nhiều."Vậy là cái gì?"
"Anh phải trở về đảm nhiệm việc buôn bán trong nhà." Nói đến chuyện này, anh liền không nhịn được muốn thở dài, tình huống không biết sắp đối mặt khiến cho anh chịu rất nhiều áp lực.
"Trong nhà của anh không phải là buôn bán thức uống sao?" Cô nhớ trước kia anh có đề cập tới.
"Đúng vậy a."
"Tiệm giải khát đóng cửa mấy ngày cũng không sao mà?" Tuấn Vi nhận định buôn bán thức uống tức là các cửa tiệm bán đồ uống bình thường, mỗi con đường sẽ có năm, ba cái.
Phùng Cương Diễm sửng sốt."Tiệm giải khát? Ai nói với em là tiệm giải khát?"
" Buôn bán thức uống không phải là tiệm giải khát thì là cái gì?" Cô ngây ngẩn cả người.
Xem ra, nhận thức của cô so với thực tế kém rất xa! Phùng Cương Diễm thản nhiên cười.
"Em có nghe qua đồ uống Đa Nguyên không?" Anh gợi ý.
Vào lúc này tâm hồn Thi Tuấn Vi đã sững sờ bay ra ngoài không gian. Cô có nghe đồ uống Đa Nguyên a, có rất nhiều thức uống trên thị trường đều xuất từ công ty lâu đời này, chẳng lẽ...
"Anh nói nhà anh buôn bán thức uống, chính là đồ uống Đa Nguyên?" Cô ngơ ngác hỏi.
"Ừ." Phùng Cương Diễm gật đầu một cái.
"Oa ~~" Tuấn Vi không khỏi kêu lên.
Khó trách hai ngày ở tại Đài Trung kia cô vẫn cảm thấy hoàn cảnh nhà anh tốt đến nằm ngoài ý liệu của cô, ở là biệt thự có vườn hoa ba tầng chọc trời, di chuyển chính là hai chiếc ô tô BMW, trong nhà còn mời được giúp việc*, hình như hơi chênh lệch so với ông chủ mở tiệm giải khát nho nhỏ mà cô tưởng tượng.
(*Ở nước ngoài: người giúp việc nói được nhiều thứ tiếng, có trình độ, được đào tạo chuyên nghiệp nên giá mướn rất mắc)
Bất quá lúc ấy toàn bộ sự chú ý đều ở trên người ba ba đang bệnh nặng của anh, cho nên cô cũng không có hỏi nhiều, không nghĩ tới sự thật lại làm cô kinh ngạc như vậy.
"Rất kinh ngạc sao?" Anh cười cười.
"Dĩ nhiên a, khắp nơi đều nhìn thấy sản phẩm đồ uống của Đa Nguyên sản xuất nha, không nghĩ tới là do nhà anh làm, bối cảnh hùng hậu như vậy làm sao em không kinh ngạc!" Cô trả lời, vẫn còn đang hấp thu tin tức đột ngột này.
"Anh không có hứng thú đối với chuyện của công ty, nếu không anh cũng không sớm chuyển ra ngoài ở." Anh hiểu được sự nghiệp mà ba gây dựng không nhỏ, nhưng anh chưa từng nghĩ tới phải dựa vào ba, chỉ muốn dựa vào sở trường cùng bản lãnh của chính mình, phát triển một lãnh địa thuộc về mình."Nhưng lần này tim ba anh xảy ra vấn đề, bác sĩ nói về sau không thể vất vả phiền não quá mức, phải nghỉ ngơi thư giãn mới được, cho nên anh phải trở về tiếp quản... " Phùng Cương Diễm giải thích cho Thi Tuấn Vi.
"Cần phải vậy... " Cô hiểu gật gật đầu."Anh trở về hỗ trợ một thời gian, chờ thân thể bác nghỉ ngơi tốt lên thì... "
Biết cô nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, Phùng Cương Diễm không thể làm gì khác hơn là cắt ngang lời cô.
"Không chỉ là một đoạn thời gian, mà là trực tiếp tiếp quản Đa Nguyên."
"Này, đây là ý gì?" Cô không phản ứng kịp mở trừng hai mắt, kinh ngạc hỏi." Về sau anh không chụp ảnh nữa sao? Không phải là anh muốn mở một cuộc triễn lãm ảnh sao?"
Cương Diễm lắc đầu một cái, tình huống trước mắt cũng không cho phép anh nghĩ xa, nghĩ nhiều như vậy.
"Chụp ảnh là hứng thú của anh, anh sẽ không buông tha nhưng trước mắt quan trọng là công ty không thể không có người lãnh đạo trong thời gian dài, cho nên dù anh có kế hoạch gì, cũng phải tạm thời gác lại." Câu trả lời của anh mang theo một chút ão não, cùng với nỗi buồn đậm đặc.
Thi Tuấn Vi trầm mặc, lẳng lặng nhìn anh, ý thức được chuyện này nghĩa là bọn họ sắp phải chia lìa.
Cô nhận thấy được, anh cũng không vui lòng tiếp quản sự nghiệp trong nhà, dù sao người không thích bị câu thúc như anh, muốn anh mặc âu phục, đeo caravat, ngồi ở trước bàn làm việc làm những chuyện khô khan nhàm chán kia, khẳng định rất thống khổ. Nhưng bất đắc dĩ thân thể ba anh không tốt, anh không thể không làm như vậy.
Nếu lòng anh đã buồn bực như vậy, thì dù cô không nỡ, cũng không nên ràng buộc anh, làm tâm tình của anh thêm muộn phiền.
"Vậy anh muốn trở về Đài Trung ở sao?" Kìm nén tâm tình, cô cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có thể nhẹ nhàng chút.
Đáy mắt Phùng Cương Diễm hiện sự phiền muộn nhàn nhạt cùng không đành lòng, nhìn cô thật sâu, quan sát ánh mắt của cô, lo lắng cô sẽ khổ sở như đưa đám.
"Nhất định phải chuyển về, một mặt là công ty ở Đài Trung, một mặt là ba anh nói không biết ông còn có thể sống mấy năm nữa... " Câu sau mới thật sự là điểm mấu chốt khiến anh dao động.
"Anh làm như vậy là đúng." Cho dù không nỡ, cô vẫn cố gắng phấn chấn tinh thần, bày tỏ sự đồng ý và ủng hộ với quyết định cùng cách làm của anh.
Không có lưu luyến không rời, làm Phùng Cương Diễm có chút mất mát, nhưng sự khích lệ ủng hộ của cô, lại giống như là một liều thuốc tăng lực làm anh phấn chấn hơn.
"Em cũng cảm thấy anh nên trở về?" Ánh mắt ảm đạm của anh cuối cùng cũng sáng lên một chút.
"Cũng a!" Cô khẳng định, còn kèm trên một nụ cười tán dương."Trước đây anh nói tình cảm với gia đình không tốt, nhân cơ hội lần này, có thể chữa trị quan hệ với mọi người, như vậy rất tốt."
Máu mủ tình thâm, là không thể quên, không thể chia cắt, nếu như anh có thể cải thiện quan hệ với gia đình, thì không còn gì tốt bằng, nếu không dù anh có thành công hơn nữa, mọi việc đều như ý, thì trong lòng vẫn luôn mang theo một chút thiếu sót.
"Anh có nghĩ tới, hiện tại cứ tạm tiếp quản, về sau chờ em trai anh trở lại, anh sẽ chuyển giao công ty cho nó." Anh vừa nói kế hoạch sơ bộ, bản thân anh không thích công việc này, đối với anh mà nói nó như một củ khoai lang phỏng tay, nhưng bây giờ chỉ có thể nhắm mắt đón lấy.
"Em trai anh không phải vẫn còn rất nhỏ sao?" Cô nhớ anh từng nói khi anh mười một tuổi, trong nhà lại có thêm thành viên mới.
Anh nhếch môi cười."Đúng vậy a, bất quá, dì vẫn rất hi vọng về sau em ấy có thể thừa kế công ty." Làm người đều có tư tâm, dì luôn muốn em trai học quản lý xí nghiệp, hơn nữa khi Tiểu Lỗi vẫn còn ở Đài Loan thì cũng bắt nó nhân kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đến công ty làm sinh viên thực tập không công, mặc dù di đối với anh cũng không có đặc biệt không tốt, thế nhưng ý định so đo âm thầm phòng bị, anh vẫn có thể nhạy cảm nhận thấy được.
"Chuyện sau này hiện tại cũng không cần vội vã kết luận, anh thông minh như vậy, nói không chừng rất nhanh sẽ nảy sinh hứng thú với việc kinh doanh." Cô rất có lòng tin với sự ưu tú của anh .
"Có lẽ vậy." Anh từ chối cho ý kiến, trước mắt quan trọng nhất không phải là tương lai dự định thế nào, mà là... Anh chần chờ nhìn về phía cô, trong tròng mắt tràn ngập không nỡ."Vậy em... "
"Anh không cần lo lắng cho em!" Hiểu rõ suy nghĩ của anh, không đợi anh nói cho hết lời cô liền trách móc, giả bộ hớn hở tiếp lời còn trấn an vỗ vỗ gương mặt của anh."Trước kia không phải em vẫn ở một mình sao? Sẽ không có vấn đề gì đâu."
Anh cầm tay của cô, kéo đến bên miệng hôn một cái."Kỳ nghỉ có thể đến Đài Trung tìm anh, nếu như anh có thời gian cũng sẽ trở về."
"Được." Cô ôm lấy anh, nhờ vào hành động này che giấu cảm giác chua sót không khỏi xông lên hốc mắt.
Phùng Cương Diễm vuốt ve lưng cô, mặc dù cô không nói ra miệng, anh vẫn cảm nhận được, cô cũng không nỡ rời xa anh, nhưng cô khéo hiểu lòng người lựa chọn ủng hộ và khích lệ anh, không khóc lóc ồn ào khiến cho anh không đi được.
Cương Diễm tin tưởng bọn họ đều có cảm giác như nhau –trong đoạn thời gian ở chung này, mặc dù có cải vã, cáu gắt, nhưng quả thật rất ngọt ngào rất vui vẻ, cho nên hiện tại cuộc sống ở chung kết thúc, trong lòng ai cũng khó chịu giống như phải dứt bỏ cái gì đó rất quan trọng.
Bất quá, cho dù phải vội vã tách ra, mỗi người một nơi, tình cảm của anh dành cho cô tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Phùng Cương Diễm chuyển đi.
Nhìn phòng để quần áo trống một nửa, các loại đồ dùng theo căp rơi xuống đất, Thi Tuấn Vi khó nén sự cô đơn,khác với hôm cha mẹ của cô tạm thời tới chơi, hai người phải khẩn cấp tiêu diệt chứng cớ, anh đã thật sự rời xa gian phòng này.
Khi đó, bọn họ còn để lại dụng cụ chụp ảnh trong phòng làm việc, còn bàn nhau tìm cớ lấp liếm, nhưng lần trở lại này, số bảo bối kia anh cũng mang đi toàn bộ...
Con người thật kỳ quái, trước kia anh ra nước ngoài du lịch mười ngày nửa tháng, cô đều không có cảm xúc đặc biệt gì, nhưng bây giờ, nhận thức được cuộc sống chung đã kết thúc , cho nên mặc dù anh mới vừa dời đến Đài Trung một tuần lễ, khoảng cách gần hơn, thời gian ngắn hơn, nhưng cô lại cảm thấy cả người có cái gì đó không đúng, giống như là bệnh tương tư.
Ai, bây giờ mới biết, cô không chỉ là thương anh, mà còn yêu anh đến thảm! Nếu không cô sẽ không nhớ nhung một người đến vậy!
Mười giờ đêm, chuông điện thoại vang lên, Thi Tuấn Vi vốn lười biếng như bị giật kinh phong từ ghế sa lon bắn về phía bàn con trong góc tường, nhanh chóng cầm ống nghe trên bàn con lên.
"A... " Tiếng thứ nhất không phải là a lô, mà là một tiếng hét thảm.
"Sao vậy em?" Phùng Cương Diễm ở đầu dây điện thoại bên kia bởi vì tiếng kinh hô đột nhiên xuất hiện mà tim suýt ngừng đập, sửa lại lời dạo đầu, khẩn cấp hỏi.
"Eo... A! Eo của em... Giống như bị gãy rồi!" Cô vừa vuốt cái hông đau nhói vừa kêu rên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhăn lại giống như ăn hoàng liên*."Vì nghe điện thoại... Ô... "
(*Hoàng Liên: Một vị thuốc đông y, rất đắng)
"Ai bảo em thô lỗ như vậy!" Anh dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là nhắc nhở cô.
"Còn nói nữa, đều do anh làm hại, nếu không phải anh gọi điện tới, em cũng sẽ không vội vã chạy đi nghe điện thoại... " Cô chu mỏ oán trách, tiết lộ bản thân rất mong chờ cuộc điện thoại của Cương Diễm.
"Em đã trách anh gọi, vậy về sau anh không gọi nữa nhé?" Anh cố ý đùa cô.
"Anh dám!" Cô hung hăng đe dọa.
"Hì hì... "
Tiếng cười thật thấp xuyên qua ống nghe truyền vào màng nhĩ của Thi Tuấn Vi, làm lòng cô mềm mại.
"Hôm nay có khỏe không?" Ngữ điệu của cô mềm đi, ẩn chứa sự ân cần.
"Không khỏe, cả ngày phải đọc báo cáo, làm anh đau đầu nhức óc." Phùng Cương Diễm không nhịn được suy sụp hạ bả vai, giọng nói để lộ ra sự mệt mỏi phiền não.
Mặc dù anh đã dần quen với công việc, nhưng dù sao muốn từ trạng thái rất tự do cải biến thành ngồi phòng làm việc cả ngày, cũng không phải là chuyện dễ dàng, tinh thần cùng tâm tình của anh vẫn còn đang thích ứng.
"Thật đáng thương cho anh a!" Khẩu khí cô giống như nói với con nít, vì quá lo lắng cho anh nên vội vàng nói đề nghị."Vậy anh có đi tắm một cái, buông lỏng một chút hay không?"
Giọng nói ôn nhu an ủi kia, làm anh nhếch miệng lên, giống như thật sự đã được cô dịu dàng an ủi.
"Đang mở nước, nói chuyện điện thoại với em xong sẽ đi tắm."
"Anh đừng để cho mình quá mệt mỏi, phải chiếu cố mình thật tốt." Cô biết cá tính của anh, biết anh vì không để cho người khác nói xấu, để cho cha mình yên tâm hài lòng, nhất định sẽ gắng sức biểu hiện, cho nên cô lo lắng anh sẽ chuyên chú với công việc quá mức mà bỏ quên bản thân.
"Anh sẽ." So với tắm nước nóng, những lời mềm mại của cô càng có thể giúp tinh thần của anh buông lỏng hơn. Anh phát hiện, sau khi rời đi cô, trái tim của anh lại càng lệ thuộc vào cô hơn."Vậy còn em?"
"Em rất khỏe a, dự án rèm cửa sổ có vấn đề đó hôm nay đã hoàn toàn kết thúc, sau đó lại có một dự án mới đang bắt đầu bàn bạc." Cô mỉm cười chia sẻ chuyện phát sinh hôm nay.
"Là dạng dự án gì?" Anh quan tâm hỏi.
"Đại khái là có ngôi nhà xây chừng mười năm, lớn gần bằng nhà chúng ta, muốn sửa lại bố cục, dự tính tiêu tốn không ít, nhưng lại có không gian phát huy rất tốt, hiện tại chỉ chờ chủ nhà quyết định có muốn giao phòng ốc cho công ty chúng em thiết kế hay không nữa thooi." Nói đến công việc sở trường mình yêu thích , Thi Tuấn Vi không nhịn được bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Nghe có vẻ rất tốt, hi vọng chú nhà đó không khó khăn như cái ông chủ vụ rèm cửa sổ kia." Cảm nhận được tâm tình cô hưng phấn, anh cũng cao hứng lây.
"Sẽ không, chủ nhà là một nhà khoa học tiên tiến mới ba mươi mấy tuổi, cảm giác rất tôn trọng, rất chuyên nghiệp, cũng rất dễ nói chuyện." Hồi tưởng quá trình xúc tiến hôm nay, Thi Tuấn Vi cảm thấy rất tốt.
"Ba mươi mấy tuổi... " Bắt được trọng điểm, anh cố ý trầm giọng xuống."Chẳng lẽ còn độc thân sao?"
Di? Khẩu khí anh sao lạ vậy, vấn đề cũng rất kỳ quái a!
Cô nhạy cảm phát hiện sự khác thường, bật cười nói: "Hì hì, anh nghĩ đi đâu vậy?"
"Ai, bây giờ chúng ta không thể thường xuyên gặp mặt, sắp tới có thể anh cũng tương đối không rảnh để đi gặp em, nhưng em cũng không thể vì vậy mà đi ngoại tình a!" Anh phòng ngừa chu đáo, rất có ý thức phòng tránh nguy cơ.
"A, định lực của em rất tốt, sẽ không dễ dàng thay lòng đâu!" Cảm nhận được sự để ý của anh, cô không khỏi mỉm cười.
Cho tới nay, đều là cô lo lắng anh không biết chừng mực, có thể sẽ tham lam bị sự mới mẻ hấp dẫn, nhưng bây giờ nghe anh lo lắng vì cô, cô liền cảm thấy rất ngọt ngào, bởi vì điều này không thể nghi ngờ đã chứng minh địa vị của cô ở trong lòng anh không chỉ trọng yếu bình thường.
"Ừ, như vậy mới ngoan." Anh tán thưởng nói. Nếu giờ phút này cô đang ở bên cạnh anh, vậy nhất định anh sẽ cho cô một nụ hôn nhiệt tình.
"Ai ~~" Cô cười giễu, nhưng trong lòng lại vì lời nói cưng chìu này mà ngọt ngào.
"À, eo của em không sao chứ?" Anh nói sang chuyện khác, còn nhớ lúc vừa bắt đầu cô kêu đau.
Anh nhắc nhở, cô mới nghĩ tới, động động thân thể, vẫn cảm thấy đau ."Hơi là lạ, em nghĩ có thể phải đi cho bác sĩ xem một chút."
"Nếu đau thì đừng cố nhé!" Cương Diễm quan tâm dặn dò, biết cô rất"Rất ngang bướng", trừ khi bất đắc dĩ mới chịu đi gặp bác sĩ."Được rồi, em nghỉ ngơi đi, ngày mai trước khi đến công ty nhất định phải đi gặp bác sĩ trước, biết không?"
"Tuân lệnh ~~" Cô bướng bỉnh kéo dài âm cuối.
"Tốt, ngủ ngon." Anh hài lòng nhếch môi nói lời từ biệt.
Xuyên qua ống nghe, Thi Tuấn Vi cho Cuơng Diễm một nụ hôn gió tạm biệt, sau đó mới mỉm cười cúp điện thoại.
Thời gian này, bọn họ đại khái đều duy trì hình thức liên lạc giống như vậy!
Thẳng thắn mà nói, mặc dù mỗi ngày đều gọi điện thoại, nhưng so với chung đụng và tiếp xúc chân thật, vẫn còn kém một mảng lớn, cho nên thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy cô đơn.
Bất quá suy nghĩ lại, anh cũng đang cô đơn đợi cô đấy thôi?
Huống chi, ngoại trừ thích ứng với sự thay đổi khi ở riêng, anh còn phải chiếu cố cha già, học tập quản lý công ty, so với cô, nhất định còn gian nan hơn nhiều lắm.
Cũng vì vậy, cho dù cô rất nhớ rất nhớ anh, cũng phải nhịn không nói ra miệng, tránh gia tăng gánh nặng trong lòng anh. Cũng chỉ có chiếu cố mình thật tốt, không để cho anh lo lắng, mới là thật sự giúp anh.
Chương 8
Nhìn tấm gương của cha Phùng Cương Diễm, khiến cho Thi Tuấn Vi nhớ lại cha mẹ của mình, mặc dù thân thể của bọn họ cũng thực cứng cáp, mỗi ngày đều đi đi lại lại, nhưng một khi lớn tuổi, cơ năng thân thể sẽ thoái hóa, lúc nào đó sẽ xảy ra vấn đề cũng không biết chừng ... Cho nên yêu cần kịp thời, hiếu cũng cần kịp thời.
Thừa dịp được nghỉ phép mấy ngày, Phùng Cương Diễm lại đến chi nhánh hãng trong nội địa thị sát, cô trở về Cao Hùng một chuyến, thăm cha mẹ đã nhiều tháng không gặp.
"Con a, tại sao lại ốm tong teo như vậy? Có ăn cơm bình thường không?" Trong phòng bếp mùi thơm bốn phía, mẹ Tuấn Vi vừa chặt gà luộc, vừa nhắc đi nhắc lại.
"Dạ! Đại khái là khí trời tương đối nóng, cho nên khẩu vị không tốt lắm." Thi Tuấn Vi ở bên cạnh xào rau thuận miệng trả lời.
Thật ra thì gầy đi và khí trời nào có cái quan hệ gì, cô là vì ốm tương tư, cho nên không muốn ăn, dĩ nhiên là gầy đi chút.
"Đã sang mùa thu, Đài Bắc còn có nóng sao?" Mẹ Thi Tuấn Vi chất vấn.
"Lát nữa con ăn nhiều thêm một chén cơm được chưa?" Thi Tuấn Vi cười hì hì lấy lòng.
" Mỗi một bữa ăn ở nhà đều phải ăn nhiều một chén cơm." Mẹ Thi Tuấn Vi trực tiếp ra lệnh. Lúc này Tuấn Vi trở về vào buổi tối thứ sáu, định đợi đến buổi chiều chủ nhật mới đi, cho nên bà sẽ lên kế hoạch thật tốt, ba bữa cơm cộng thêm bữa khuya cùng điểm tâm, nấu mấy thử bổ dưỡng để tẩm bổ cho con gái một chút.
"Vậy không có vấn đề gì." Cô thuận theo đáp lại sự quan tâm của mẹ, dù sao phận là con cái đi tha hương, có ai không tưởng niệm mùi vị của mẹ? Cô lại nghĩ đến vấn đề mình vẫn quan tâm mấy ngày gần đây."Đúng rồi, mẹ, thân thể của ba mẹ vẫn khỏe chứ?"
"Trừ bệnh phong thấp cũ của mẹ ra, không có vấn đề gì lớn, thế nào? Tại sao đột nhiên lại hỏi như thế?" Mẹ Tuấn Vi dừng động tác, nghiêng đầu hỏi ngược lạị.
"Không có gì, chỉ là cha của bạn con đột nhiên ngã bệnh, con lo lắng cho hai người... " Cô để dĩa rau xào xanh biếc lên bàn, sau đó làm nũng liếc về phía mẹ."Mẹ và ba nhất định phải cẩn thận bảo trọng thân thể, luôn qua tâm chú ý tình hình sức khỏe của mình, có vấn đề phải lập tức đi bác sĩ a!"
Mẹ Tuấn Vi nhìn cô, được con gái quan tâm khiến bà vui mừng nở nụ cười.
"Con không cần lo lắng cho ba mẹ, ngược lại, con đừng để cho chúng ta lo lắng mới đúng!" Mẹ Tuấn Vi thừa cơ nhắc đi nhắc lại.
"Con nào có?" Thi Tuấn Vi thấy quái lạ.
"Còn nói không?" Mẹ Tuấn Vi lành lạnh liếc cô một cái."Con gái bác Lý cũng làm mẹ rồi, con thì sao, cũng hai mươi chín tuổi rồi còn không ai thèm lấy!"
Trời ạ, lại là con gái của bác Lý!
Thật đáng ghét, cô ta làm chi kết hôn sớm như vậy, sinh em bé sớm như vậy? Hại cô nhiều lần bị lấy ra so sánh, Thi Tuấn Vi không nhịn được âm thầm trợn trừng mắt.
"Con không có không ai thèm lấy mà? Hơn nữa con hiện tại là hai mươi tám tuổi, không phải là hai mươi chín, mỗi lần mẹ lại nói con già đi một tuổi!" Cô kích động kháng nghị.
"Hai mươi tám tuổi, hai mươi chín tuổi cũng như nhau thôi, bốn bỏ năm lên cũng coi là ba mươi tuổi!" Mẹ Tuấn Vi bĩu môi, bày dĩa bà luộc đã chặt ra bàn, bưng đến phòng ăn.
"Trời ơi! Càng nói lại càng già!" Cô theo đuôi ở phía sau, không chịu nổi oa oa kêu lên.
"Đó là sự thật a, bây giờ mới biết tuổi mình không nhỏ nữa sao?!" Mẹ Tuấn Vi bổ thêm một đao nữa.
Thi Tuấn Vi trúng chiêu, thiếu chút nữa ngã xuống đất không dậy nổi.
"Có thể ăn cơm rồi à!" Ba Tuấn Vi nghe thấy mùi thơm bay ra, lại nhìn thấy hai mẹ con đã bưng thức ăn ra, liền tự động đi lấy bát đũa xới cơm.
"Ai, bạn già, không phải lần trước ông nói lão Vương muốn giới thiệu con trai của chị hắn cho Tuấn Vi nhà chúng ta sao?" Mẹ Tuấn Vi hỏi.
"A, đúng đúng đúng, tôi phải đi gọi điện thoại." Được nhắc nhở, ba Tuấn Vi lập tức buông bát đũa, hành động mười phần nhanh nhẹn vội vàng đi liên lạc bạn cũ.
"Ba ba, khoan đã, gọi điện thoại làm chi?" Thi Tuấn Vi liền vội vàng kéo cha lại, mờ mịt hỏi.
"Hẹn hò a!" Ba Tuấn Vi trả lời như chuyện đương nhiên ."Thừa dịp con ở nhà, để ba xem có thể hẹn bữa ăn tối hôm nay hoặc là bữa trưa ngày mai hay không."
"Cái gì? !" Thi Tuấn Vi sửng sốt, trong giây lát, giống như bị điện giật vội vàng kích động cự tuyệt."Không được không được! Con không muốn hẹn hò!"
"Tại sao không được? Con không có bạn trai, nên quen biết chút bạn bè khác phái, như vậy mới có cơ hội a!" Mẹ Tuấn Vi cau mày liếc nhìn con gái đang cự tuyệt mãnh liệt.
"Bởi vì... Bởi vì con đã có bạn trai!" Dưới tình thế cấp bách, Thi Tuấn Vi khai thật ra.
Lời vừa nói ra, hai ông bà đồng thời kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhìn mặt ba mẹ vừa kinh ngạc vừa ngơ ngác, Thi Tuấn Vi thầm thở dài.
Hết cách, cô không muốn đi hẹn hò, cũng không thể đi xem mắt, không thể làm gì khác hơn là nói thật ra, miễn bị ba mẹ thúc ép, chẳng những có lỗi với Phùng Cương Diễm, đối với đối tượng hẹn hò cũng rất thất lễ.
"Con có một người bạn trai tình cảm rất ổn định, cho nên không cần đi xem mắt." Thấy ba mẹ còn chưa phản ứng kịp, cô liền nói rõ ràng hơn.
"Thiệt hay giả đấy? Vậy tại sao con không nói sớm?"
"Nếu rất ổn định, tại sao không mang về nhà đến cho ba mẹ biết?"
Hai ông bà vừa mừng vừa sợ cùng lúc nghi vấn.
Thi Tuấn Vi ngoan ngoãn trả lời: "Từ từ để ổn định đã! Chờ thời cơ đến, dĩ nhiên là con sẽ dẫn anh ấy về nhà ."
"Cái gì gọi là thời cơ đến?" Mẹ Tuấn Vi không hài lòng với cách nói này.
"Thì... " Con ngươi của Tuấn Vi chuyển nhanh như chớp, rõ ràng là đang suy nghĩ lý do."Đợi đến lúc chính thức bàn việc kết hôn đã!"
"Không cần chờ đến khi đó, trước hết để cho ba mẹ giám định đã, xem nhân phẩm có được hay không." Ba và mẹ Tuấn Vi đều nóng lòng sốt xình xịch.
"Nhân phẩm đương nhiên là được a! Ha ha... " Cười khan.
"Lời con nói không đáng tin." Mẹ Tuấn Vi không khách khí châm chọc.
"Ba mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, tuyệt đối biết nhìn người hơn, cho nên con mau mau mang người ta về nhà , để cho chúng ta nhìn một chút đi." Ba Tuấn Vi uy nghiêm ngăn lại, không cho cô cự tuyệt.
"... " Thi Tuấn Vi không nói gì, trên trán rơi xuống ba đường hắc tuyến.
"Sao không trả lời? Nếu không muốn, phải đi coi mắt cho mẹ!" Mẹ Tuấn Vi hung ác uy hiếp.
"Được rồi, con cũng không có nói là không muốn!" Thi Tuấn Vi đầu hàng, suy sụp đáp ứng."Bất quá gần đây anh ấy tương đối bận rộn, đợi một thời gian mới được."
Hỏng bét, không biết Phùng Cương Diễm có nguyện ý tới gặp ba mẹ cô hay không?
Sau khi gặp mặt, nếu ba mẹ thúc cưới thì biết làm sao bây giờ?
Từ sau khi Phùng Cương Diễm trở về Đài Trung, đến bây giờ đã hơn một tháng, trong thời gian này bọn họ chỉ gặp mặt một lần, có thể thấy được anh thật sự phải loay hoay đến bể đầu sứt trán, không có thời gian thở, nếu như hiện giờ thêm một việc này nữa, chẳng phải áp lực càng lớn sao?
Lẽ ra cô không nên nói...
Nhưng mà, không nói cũng không được, bị thúc giục cưới, bất đắc dĩ quá mới khai anh ra, Phùng Cương Diễm cũng lại càng không bằng lòng để cô đi xem mắt người khác!
"Đợi một thời gian cũng được, nhưng cũng đừng nghĩ có thể trốn ba mẹ nha, rồi kéo đến một năm nửa năm a!" Mẹ Tuấn Vi rất lợi hại, lập tức thêm phần ngoại lệ, tránh cho con gái cưng lợi dụng sơ hở trong lời nói gạt bọn họ.
"Dạ... " Vào lúc này ngay cả bả vai Thi Tuấn Vi cũng suy sụp xuống.
Mẹ quả nhiên là khắc tinh của cô, ngay cả ý niệm thoáng qua trong lòng cô cũng dự liệu chuẩn xác, chặn tất cả đường rút lui!
Bữa cơm này cô uể oải ăn, ngay lập tức phiền não không biết phải mở miệng với Phùng Cương Diễm như thế nào?
Ai! Lần này trở về nhà, hình như là cô lại tự chui đầu vào lưới rồi!
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Thông qua trung gian, có một vị chủ đầu tư ở Tam Nghĩa tìm tới Thi Tuấn Vi, vì vậy cô từ Đài Bắc lái xe đến Tam Nghĩa, trực tiếp gặp mặt khách hàng bàn bạc.
Nói xong chính sự, thời gian còn sớm, hơn nữa khoảng cách từ Tam Nghĩa đến Đài Trung không xa, cũng đã hơn nửa tháng không gặp Phùng Cương Diễm, vì vậy cô tâm huyết dâng trào gọi điện thoại cho Phùng Cương Diễm, sau khi xác định người nào đó đang ở công ty, cô quyết định đi đến Đài Trung một chuyến, cho anh một sự bất ngờ.
"Tổng giám đốc, có vị Thi tiểu thư muốn tìm anh, nhưng cô ấy cũng không có hẹn trước, xin hỏi anh muốn gặp cô ấy không?" Thư ký nhận được điện thoại của nhân viên tiếp tân tại đại sảnh điện tới, lập tức chạy đi thông báo, hỏi thăm cấp trên.
Mọi người trong công ty đều biết, vị Tổng giám đốc hành chính này là con trai lớn của Phùng Giang Hải, bởi vì Phùng Giang Hải mới bị bệnh, thân thể không tốt, cho nên gọi con trai đi phát triển bên ngoài trở về giúp một tay, mặc dù Phùng Giang Hải vẫn ngồi ghế chủ tịch, nhưng trước mắt cơ hồ đã buông tay để cho Phùng Cương Diễm quản lý công ty.
"Thi tiểu thư? !" Phùng Cương Diễm kinh ngạc từ đống văn kiện ngẩng đầu lên cất giọng hỏi, cái họ Thi này đối với anh mà nói cực kỳ có cảm giác thân thiết.
"Dạ, cô ấy còn nhờ báo lại với anh nói là Thi tiểu thư, anh sẽ đồng ý gặp." Thư ký chuyển đạt lần nữa.
Trực giác nhớ đến bóng hình xinh đẹp kia, trái tim Phùng Cương Diễm nhảy càng lúc càng mau.
Nói như vậy, nhất định là Tuấn Vi rồi!
"Mau mời cô ấy lên lầu." Anh kiềm chế sự mừng rỡ, trầm ổn nói với thư ký.
Thân là kẻ quản lý, cần giữ vững hình tượng và uy nghiêm, không tiện thẳng thắn để lộ tâm tình, hiện tại anh cũng đã quen dần.
"Vâng." Thư ký lập tức rời phòng làm việc trở về thông báo.
Thừa dịp không người, anh vội vàng chấm dứt công việc, khoái trá nghênh đón sự ngạc nhiên thuộc về mình.
Chốc lát sau, thư ký dẫn Thi Tuấn Vi tiến vào phòng làm việc, sau khi Phùng Cương Diễm phân phó trong khoảng thời gian này cấm quấy rầy, liền để lại không gian riêng cho bọn họ.
"TA ĐA~... Có kinh ngạc không?" Thi Tuấn Vi tươi cười nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.
"Đương nhiên là có." Phùng Cương Diễm vui vẻ tiến lên, cô đến như mùa xuân tràn qua vùng đất, không khí ngưng trệ trầm buồn trong nháy mắt cũng lưu động, phòng làm việc khô khan nhất thời trở nên rực rỡ nhiều màu.
"Rất ít khi thấy anh ăn mặc nghiêm túc như vậy, hiện tại nhìn kỹ một chút, đẹp trai phết!" Ánh mắt cô lấp lánh hào phóng quan sát, không chút keo kiệt ca ngợi.
Vóc người anh săn chắc cao lớn, mặc tây trang màu xám bạc, rất mạnh mẽ đẹp trai, so với cách ăn mặc thoải mái nhẹ nhàng bình thường, anh mặc như vậy lại có một cỗ mị lực rất khác.
Hi, bạn trai của cô thật là đẹp trai, mới nhìn như vậy, trái tim đã đập bùm bùm rồi!
"Tại sao em lại đến Đài Trung? Mới vừa rồi trong điện thoại cũng không nói đến?"
"Đột kích kiểm tra a!" Cô cố ý hé miệng trêu ghẹo anh.
"Oa, may mà anh mới vừa để cho cô gái kia rời đi." Anh phối hợp cực kỳ tốt nói theo cô.
Đã lâu không có nói giỡn, thấy cô, nỗi buồn bực tràn ngập trong lòng, giống như đã hóa thành mây khói phiêu tán trong không khí.
"Cái gì? Cô gái kia là cô gái nào a?" Cô trợn tròn đôi mắt đẹp, chống eo, giả bộ cáu giận chất vấn anh.
"Chính là cô gái đó đó!" Căn bản là bịa đặt, anh cố ý đùa cô.
Thi Tuấn Vay trừng anh, đột nhiên cảm thấy trò đùa này không buồn cười, ảnh hưởng đến tâm tình của cố."Anh mà còn nói vậy, em sẽ không để ý tới anh nữa!"
"Được rồi, không chơi nữa." Phùng Cương Diễm biết dừng đúng lúc, tránh làm cho bạn gái yêu quý không vui."Em còn chưa nói vì sao lại tới?" Anh không tin là cô đột kích kiểm tra, bởi vì anh hiểu cô không phải là cái loại phụ nữ bị bệnh đa nghi nặng đó.
"Em đi Tam Nghĩa gặp khách hàng, lại thấy Tam Nghĩa cũng gần đây, nên tiện thể vòng lại đây gặp anh." Mặc cho Cương Diễm ôm mình tới ghế sa lon ngồi xuống, Tuấn Vi đáp.
"Thật trùng hợp, nhất định là em cảm ứng được anh nhớ em đúng không?" Anh ôm lấy cô, cúi đầu ở bên má cô hôn xuống một cái.
"Có a, hại lỗ tai em ngứa gần chết, rồi cứ ắt xì ắt xì." Cô bĩu môi, nhưng mày lại cong cong, trong mắt chứa đầy ý cười ngọt ngào.
"Ắt xì là bị dị ứng hoặc là cảm mạo đó?" Anh cười sang sảng, siết chặt chóp mũi cô."Có vấn đề phải đi gặp bác sĩ."
Cô vuốt ve tay anh, nhớ lại phiền não quanh quẩn trong lòng suốt nhiều ngày."Em có vấn đề, nhưng gặp bác sĩ cũng vô dụng."
"Em bị sao?" Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ảm đạm xuống, anh không khỏi lo lắng hỏi.
Thi Tuấn Vi nhìn anh, nói hay không nói đang tạo thành sự giằng co trong lòng.
Cô sợ nói ra sẽ khiến cho anh càng phiền lòng hơn, nhưng không nói, từ khi ba mẹ biết cô có bạn trai, liền hai ba ngày lại thúc giục muốn gặp mặt, sớm muộn gì cô cũng tránh không khỏi ...
"Có chuyện gì em cứ nói ra , đừng làm anh sợ như vậy!" Cầm tay cô thúc giục, cô muốn nói lại thôi làm anh thêm lo lắng đề phòng, sắc mặt cũng đông cứng theo.
"Ba mẹ em muốn em đi xem mắt." Trước tiên cô nói về nguyên nhân.
"Không được, em đã có anh, còn đi xem mắt cái gì!" Phùng Cương Diễm lập tức nhíu mày, không chút nghĩ ngợi liền phản đối.
Cô đoán không sai, quả nhiên anh phản ứng rất kịch liệt, cực lực phản đối.
"Ừ, cho nên em nói cho ba mẹ biết, em có bạn trai." Tuấn Vi nói tiếp.
"Vậy mới đúng nha!" Anh thở phào nhẹ nhõm."Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì bọn họ muốn gặp anh." Cô vừa nói thẳng trọng điểm, vừa lưu ý phản ứng của anh, chỉ sợ anh khó chịu, không nghĩ tới, lại nhìn thấy anh nhếch miệng, nụ cười sáng lạng mê hoặc lòng người.
"Được được!" Anh mừng rỡ đồng ý, ngay từ lần bọn họ đi Đài Bắc uống rượu mừng, anh đã muốn gặp mặt cha mẹ Tuấn Vi.
Phản ứng nằm ngoài ý liệu, lại làm Thi Tuấn Vi ngây ngẩn cả người.
Tại sao anh lại đồng ý vui vẻ như vậy? Cũng không cảm thấy phiền nhiễu một chút nào?
"Anh... Bận rộn như vậy, tìm đâu ra thời gian?" Cô chần chờ hỏi.
"Dù thế nào đi nữa cũng phải sắp xếp a, để anh coi lại lịch trình một chút, tìm một ngày rảnh rỗi hẹn với em." Không phải anh chỉ tùy tiện đáp ứng, mà là có lòng muốn an bài.
" Chẳng lẽ anh không sợ một khi xác nhận quan hệ, có thể phải gánh chịu áp lực bị thúc cưới sao?" Cô thử dò xét lần nữa.
"Anh càng sợ em đi xem mắt, bị người khác cướp đi." Anh duỗi cánh tay dài ôm cổ cô, kéo cô vào trong ngực, để cô dựa vào lồng ngực của mình.
Những chuyện phát sinh gần đây, khiến tâm cảnh của anh có sự thay đổi, tình cảm dành cho Tuấn Vi càng thêm kiên định sâu sắc.
Đã từng làm cơn gió tự do, hiện tại anh lại muốn làm ngọn núi trầm ổn, sống cùng cô, ổn định lâu dài, vĩnh viễn gần nhau. Huống chi, cô đã gặp người nhà anh, anh đi thăm cha mẹ của cô cũng là việc nên làm.
Thi Tuấn Vi không khỏi bội phục mình, cô cũng đã liệu đến ý tưởng này!
"Thật ra thì, em rất lo lắng, sợ rằng làm như vậy sẽ tạo thành gánh nặng cho anh." Cô gối đầu dựa vào trái tim của anh, nghe từng tiếng tim đập trầm ổn có quy luật kia, làm lòng cô tràn đầy cảm giác an toàn và yên ổn.
"Em nghĩ quá nhiều rồi, chúng ta muốn ở chung một chỗ, đây là chuyện nên đối mặt." Anh cưng chìu vuốt sợi tóc mỏng manh của cô, bày tỏ lập trường kiên định.
Cô ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn về phía anh, ánh mắt thâm tình mà chân thành tha thiết kia, đã ủ ấm trái tim cô.
Côcảm thấy anh càng lúc càng thay đổi, trước kia tình của yêu bọn họ đương nhiên là ngọt ngào vui vẻ, nhưng chung quy vẫn luôn thiếu hụt một phần cảm giác bình yên.
Mà bây giờ, anh trở nên chững chạc, đáng tin, khiến cho trong lòng cô có thêm cảm giác chắc chắn thực tế, tin chắc rằng anh đáng để cho mình lệ thuộc vào.
"Kỳ quái, em cảm thấy em càng ngày càng yêu anh." Cô mỉm cười nói nhỏ, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của anh, tràn đầy nhu tình mật ý.
"Điểm này cũng không kỳ quái... " Anh nghiêng đầu hôn lên cánh tay của cô, nghiêng thân về hướng cô, hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.
Anh dựa sát xuống, khiến cô ngửa ra sau, cuối cùng chống đỡ không được, không thể làm gì khác hơn là nằm dựa vào tay vịn.
Cô chống lên lồng ngực anh, gương mặt ửng hồng, con ngươi lấp lánh, mặc dù bị anh dẫn dụ, cũng không quên nhắc nhở anh: "Đừng làm rộn, đây là phòng làm việc! Anh không sợ... "
"Không sợ, em không nghe thấy anh mới vừa thông báo, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào quấy rầy sao?" Anh nhếch môi cười, bộ dạng đã dự kiến trước."Sẽ không có ai tiến vào, chỉ cần nắm chặt thời gian, chúng ta có thể... "
Dứt lời, anh híp mắt nhấc váy dài bohemian* của cô lên.
" Phùng Cương Diễm!" Một hồi lạnh lẽo đột nhiên đánh tới làm Tuấn Vi kêu lên.
Anh thật lớn mật! Làm sao dám làm như vậy ở chỗ này!
"Chúng ta đã không gặp nửa tháng, anh rất nhớ em... " Anh dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc lòng cô, bàn tay tà nịnh cũng đã bắt đầu làm xằng làm bậy ở trên người cô.
Hô hấp của cô bị nụ hôn dây dưa của anh làm cho điên đảo, lý trí còn sót lại không nhiều lắm cũng bị nhiệt tình của anh hòa tan theo, lửa dục từ từ thiêu đốt.
Anh lặng lẽ rút đi quần lót đăng ten dưới váy cô, ngồi ở trên ghế sa lon, muốn cô dạng chân leo lên người mình.
Váy dài của cô vào thời khắc này lại là màn ngăn tốt nhất, phát huy vừa đúng hiệu quả che giấu.
Anh nâng cái ót của cô lên, hôn cô đến ý loạn tình mê lần nữa, bàn tay không an phận chui vào dưới váy, ve vuốt chân dài bóng loáng cân xứng kia, cùng với cặp mông trắng săn chắc vểnh lên ...
"Ư... " Dòng điện khoái cảm vọt qua, cô không dám phát ra tiếng rên rỉ, chỉ đành phải cắn môi chôn ở cổ anh, ẩn nhẫn mong muốn kêu rên lên tiếng.
Ở chỗ làm việc nghiêm túc này, ngoài cửa thì có thư ký, mặc dù theo bản năng cảm thấy nguy hiểm bất an, lại không khỏi tạo ra cảm giác vụng trộm kích thích, khiến cho bọn họ "yêu" càng thêm hưng phấn cuồng dã.
Cảm giác cô đã ướt át, anh cởi quần, cầm eo nhỏ của cô, để cho cô điều chỉnh phân thân của mình, chậm rãi ngồi xuống vật căng tràn dục vọng kia.
Anh giống như một cái bàn ủi bọc vải nhung, chặt chẽ tràn đầy cô, cảm giác tê dại lẻn khắp toàn thân, tiếng ngâm nga không kìm hãm được như muốn bật thốt lên, nhưng cô vẫn ráng sức nhịn xuống, kết quả là càng ẩn nhẫn, nhiệt tình gấp gáp muốn giải phóng kia càng mênh mông, cô luống cuống chỉ có thể kêu tên anh, giọng nói bị lửa dục hỏa thêu đốt trở nên the thé.
" Phùng Cương Diễm!"
"Ôm chặt anh ..." Anh ôm lấy eo lưng cô, hai người phối hợp luật động ra vào, tìm kiếm tiết tấu khiến mình vui thích nhất, chế tạo khoái cảm mất hồn nhất.
Cảnh xuân vô biên, tình yêu tràn ngập, bọn họ lấy hành động thực tế an ủi nỗi đau khổ tương tư, cho dù địa điểm không đủ lãng mạn, vô hạn nhu tình mật ý vẫn bao vây bọn họ hoàn toàn, hạnh phúc vẫn ở bên cạnh làm bạn như cũ...
*Váy bohemian dài:
Chúc các bạn online vui vẻ !