Một năm sau thư ký Trần Dĩnh công ty V.J vẫn chung tình với “Issey Miyake”, rất có dáng vẻ ba kiếp đều mặc Issey, vẫn thích hừ người; tổ trưởng Úy Nhân Nhân vẫn là lớn giọng, chân tay lanh lợi, như cũ mặc “Chanel” mắng chửi người.
Lương Chấn Y dẫn dắt một đám cấp dưới, thành tích chói mắt, ngay cả tổng công ty ở nước Mĩ cũng điều người đến thực tập quản lý với anh.
Về phần Ôn Hà Phi gan lớn lại thẳng như ruột ngựa thì sao? Thành tích của cô như thế nào? Có làm ra cái gì ra trò?
Ở góc văn phòng. Mặt bàn xếp đầy hồ sơ, cao như núi, phía sau núi truyền đến tiếng Hà Phi sôi nổi nói.
Chỉ thấy cô ngồi ở trước bàn, tai phải giắt cái bút, tay trái lật lật sổ ghi chép, vai kẹp điện thoại, thỉnh thoảng lại dùng tay phải ném văn kiện vào xe đẩy. Hách! Hóa ra đến V.J một năm, đã luyện được thiên thủ thần công, chỉ còn kém không lấy đến cả chân dùng.
Một đám đàn ông vây quanh cô.
“Được rồi sao?”
“Muốn họp rồi.”
Hà Phi nháy mắt muốn bọn họ chờ, vừa nhanh chóng trả lời điện thoại.
“Vâng vâng vâng, tôi biết chỗ khó xử của anh, nhưng chỗ chụp ảnh rõ ràng là chúng ta trước đã định, anh dù muốn đổi, lịch làm việc của ngôi sao cũng không thể đổi!”
Đám đàn ông chỉa chỉa tài liệu đầy bàn, Hà Phi vẫy vẫy tay, tiếng nói ôn nhu. “Anh Lưu à, chúng ta thật sự không thể đổi ngày, không phải đã sớm ký kết sao, anh có ký tên . . . . . .” Đòi mạng, nói nửa ngày vẫn là không thỏa thuận được.
Đám đàn ông bắt đầu ho khan, thở dài, trừng mắt.
Hà Phi cực cuống, rốt cục mất đi tính nhẫn nại, hung hăng rống với điện thoại: “Tôi mặc kệ cái gì bị trùng thời gian, anh ngày mai nếu không cho chụp, tôi sẽ kiện anh, tôi đem cái kia hủy đi, anh không mở cửa, tôi đem cửa đá vụn!” Quăng điện thoại. “Phù! Tức chết ta!” Lấy xuống bút gài sau tai, cầm lấy tài liệu, bắt đầu đặt câu hỏi. “Vụ Phúc Hưng là của ai?”
“Của ta.” Lý mập ú đứng ra.
Hà Phi ngòi bút gõ gõ hồ sơ, mặt lạnh nói. “Ừ, Phúc Hưng bán mỳ sợi vừa cứng vừa khó ăn, anh còn cường điệu nó ngon miệng? Anh không bằng cường điệu nó vừa dai vừa co dãn còn hơn.”
Bị mắng, Lý mập ú sờ sờ cái mũi cầm lại hồ sơ.
Hà Phi lại lấy ra một khoản khác, chỉ chỉ trỏ trỏ bên trên. “Vụ xưởng rượu Men Hoa là vụ của ai?”
“Là của ta!” Thiên Hạm ẻo lả đứng ra.
Hà Phi đối với hồ sơ gật đầu. “Kịch bản gốc không sai, rất thú vị.” Cầm lên tài liệu, Thiên Hạm đón lấy. “A——” cô ngẩng đầu nói với anh. “Bất quá. . . . . . Anh tìm cô gái siêu thanh thuần để đẩy mạnh tiêu thụ rượu, sức thuyết phục không tốt bằng sao nữ gợi cảm, nếu là ta, sẽ tìm Chung Lệ Đề!” Thiên Hạm dậm chân ừ một tiếng, vẻ mặt tan nát bị thương.
Hà Phi lại rút ra một cái hồ sơ. “Kẹo dẻo Tinh Tinh này . . . . .”
“Của ta.” Một tên nam tử loắt choắt bước ra khỏi hàng.
Hà Phi đem văn kiện giao cho anh, buông tay không chút lưu tình phê bình. “Tiên sinh à, kịch bản của anh cũng quá cũ, để hai vợ chồng dưới sao băng hứa nguyện, sau đó lấy ra kẹo dẻo Tinh Tinh ăn, nguyện vọng liền được thực hiện, haiz, ai tin đây?! Không được không được, kịch bản của các anh đều cũ rích rồi.” Thật sự là, viết tệ muốn chết!
Ba người đàn ông ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thình lình cùng hít sâu —— “Cô cho cô là ai a?! Ôn, trợ, lý!” Cùng nhau kêu gào rống, rống đến Hà Phi trốn vào gầm bàn, giơ cao hai tay đầu hàng.
“Bình tĩnh, bình tĩnh. . . . . .” Cô nhỏ giọng cầu xin tha thứ.
Ba người khóe mắt run rẩy, tức giận đến nổi gân xanh. Có lầm hay không? cùng lắm chỉ là đến chỗ cô lấy cái tờ trình vắn tắt hồ sơ, lại dám giáo huấn bọn họ? Muốn chết, đầu heo! Thực nghĩ đến cô là đại sư sao? Chỉ là một trợ lý nho nhỏ, cũng dám phê bình bọn họ?!
Bên cạnh bàn lóe ra một đôi mắt to cười hắc hắc. “Các vị tiền bối, hậu sinh chính là cho điểm ý kiến, các ngài không thích cũng không cần phải lớn tiếng như vậy thôi!”
“Ai!”
“Ta… ai!”
“Ta… ai… hừ!”
Hừ một tiếng, ba người thở phì phì quay đầu rời đi, sớm muộn gì cũng bị Ôn Hà Phi thẳng như ruột ngựa này làm tức chết!
Ai. . . . . . Hóa ra lăn lộn một năm, Ôn Hà Phi như cũ không có tiền đồ là một tiểu trợ lý không phất lên được.
Hà Phi mệt mỏi xoa mắt, nằm úp sấp trên cái bàn chất đống văn kiện. “Ai. . . . . .” Nhịn không được thở dài. Có nên hay không từ bỏ đi? Giãy giụa làm trợ lý một năm rồi. Thiếu tiền lương, hai phần công tác, mỗi ngày mệt muốn chết, rốt cuộc có đáng giá hay không? Cô không rảnh ngẫm nghĩ, ở đầu kia Úy Nhân Nhân đã gọi, sư tử rống điếc tai.
“Ôn, Hà, Phi, cô nếu không đưa ghi chép hội nghị tới, tôi đem cô đá đến Urugoay đi, cô lập tức đưa lại đây cho tôi!”
Thanh âm ma quỷ xuyên vào não, úi, Hà Phi nhảy lên! Trước rút ra ghi chép hội nghị sau co giò chạy! Vô ý xô phải xe đẩy, ngã xuống kiểu chó ăn phân, quỳ rạp trên mặt đất, bản ghi chép bay vèo đi.
Chỉ thấy đầu bên kia Úy Nhân Nhân một cái chân dài, đáp lên trên ghế, tay dài duỗi ra, ố! Tiếp được. Lợi hại lợi hại, Chanel quần áo đủ linh hoạt, mặc váy bó mà thân thủ vẫn mạnh mẽ như thường.
Đau quá. . . . . . Hà Phi nằm trên mặt đất chật vật run run. Cộp, cộp, cộp, xa xa nhìn thấy thư kí Trần xinh đẹp, một đôi giày đen cao gót thong thả đi đến, đứng ở trước mặt cô. Hà Phi nhìn lên cao hơn, quả nhiên thấy thư ký Trần Dĩnh nhíu mi, tao nhã đứng, tao nhã vươn ngón tay hoa sen, tao nhã chạm vào bên môi, ánh mắt mỉm cười, quả nhiên hướng cô phát ra một tiếng ——
“Hừ.” Trần Dĩnh châm biếm cười nhìn Hà Phi quỳ rạp trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: “Đại sư, cô nằm trên mặt đất tìm linh cảm sao?” Tiếng nói tao nhã, khắc nghiệt như băng.
Hà Phi một trận rét lạnh vù vù, lập tức dưới đáy lòng trăm ngàn đao giết qua Trần Dĩnh.
Văn phòng cười vang.
Hà Phi đứng dậy, nhìn lại cái xem thường, đây là cô tự lập tự mình cố gắng, tự sinh tự diệt ở V.J.
Không ở thiên đường, so với địa ngục còn thảm. Da mặt không đủ dày, thật đúng là làm không được một năm.
Cô làm việc giống như bị hung ác lột đi một tầng da, thật vất vả, buổi chiều đuổi không kịp hồ sơ, trốn ở phòng trà uống chén cà phê . Trời lạnh, Hà Phi mặc áo lông trắng cổ chữ V, mặc váy bó xanh lá cây, đang cầm cốc cà phê lạnh ngắt run rẩy.
“Ôn Hà Phi.” Úy Nhân Nhân tóm được cô.
Úy Nhân Nhân nheo mắt lườm cô, làm Hà Phi một trận run rẩy. Đáng chết, cô lại vướng vào họa gì vậy? Đang buồn bực, Úy Nhân Nhân chọc chọc chóp mũi cô, từng chữ từng chữ gằn nói: “Cô, uống, xong, chủ tịch muốn gặp cô.”
“Hả?” Cà phê trong tay thiếu chút nữa rơi. “Chủ tịch? Tôi làm sai cái gì?!” Hà Phi thần sắc kinh hoảng, thiếu chút nữa sợ đến hồn phi phách tán.
Úy Nhân Nhân ngẩng đầu chống cằm, nheo lại ánh mắt suy tư. “Sai lầm lớn không có, sai lầm nhỏ liên tiếp là thật.” Cô nhún nhún vai, vẫy vẫy tay rời đi. “Tự giải quyết cho tốt đi, Lương tổng sẽ mang cô đi lên.”
Shit! Chẳng lẽ là vì lần trước cô cùng Trịnh Đạo trở mặt? Hà Phi nhíu mày ra sức suy nghĩ, hay vẫn là vì cô mắng biên tập tạp chí Tân Dĩnh? Cô hạ xuống cà phê bưng ở hai tay, rốt cuộc là vì chuyện gì đây? Chủ tịch triệu kiến người xác định chắc chắn là vì sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, Hà Phi khẩn trương, há miệng vắt óc suy nghĩ.
“Ôn Hà Phi.” Một đôi giày đen bóng đứng ở trước cô.
Hà Phi rụt vai yếu ớt đáp lại: “Vâng.” Lương Chấn Y đến đây. Ô ô... Lúc này chết chắc rồi! Giám đốc sẽ không phải là đuổi việc cô chứ?
Lương Chấn Y nhìn cô cúi đầu rụt vai, ông trời, cô xem ra thật căng thẳng, bộ dáng như sắp té xỉu đến nơi.
Anh giương mày rậm, nhẹ giọng nói: “Cô theo tôi lại đây.”
Hai người đi vào thang máy, một khoảng lặng im làm người ta lúng túng, chỉ nghe tiếng chuyển động của thang máy.
“Ách. . . . . .” Hà Phi thử thăm dò anh. “ Anh có biết chủ tịch vì sao lại muốn gặp tôi không?” Cô hi vọng biết trước, để có điểm chuẩn bị tốt tâm lý.
Lương Chấn Y nghiêng người liếc cô một cái, cô hôm nay mặc áo lông trắng cổ chữ V, lộ ra xương quai xanh gầy. Đáng chết, cô làm lồng ngực anh căng thẳng. Lương Chấn Y lập tức dời tầm mắt, đáp ngắn gọn. “Không biết.”
“Vì chuyện gì vậy? Mắng đạo diễn hay là mượn chỗ chụp? Tôi không phải cố ý nổi giận, có lúc bọn họ thật sự bị mắng chửi mới bằng lòng hợp tác, kỳ thật tôi đều là vì. . . . . .”
“Câm miệng.” Lãnh đạm ngắt lời cô phỏng đoán linh tinh. “Nói với tôi cũng vô dụng.” Đáng chết, anh nghĩ đến xương quai xanh xinh đẹp của cô, còn có bộ ngực rất tròn dưới áo lông trắng, nghĩ đến tâm phiền khí nóng. Cũng không phải tiểu tử ra đời chưa lâu, như thế nào mỗi lần vừa thấy cô liền nhịn không được miên man suy nghĩ. Bởi vì dục vọng, vẻ mặt của anh càng trở nên thêm lãnh khốc dọa người, khó có thể thân cận.
Làm chi cục cằn như vậy?! Hà Phi nói thầm dưới đáy lòng. Cô lườm anh một cái, thấy tay kia của anh đút ở túi quần, trên mu bàn tay có một chút lông tơ. Đánh giá anh cùng với tây trang, vĩnh viễn luôn là chỉnh tề ngay ngắn như vậy, giống như con người của anh cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm khắc đến làm cho người sợ hãi. Không cần ngẩng đầu cũng biết sắc mặt của anh có bao nhiêu lạnh lùng, Hà Phi gãi gãi đầu, thật vô tình, công ty lớn như vậy mà lạnh giống như tủ lạnh.
Thang máy dừng lại, cửa mở ra, lộ ra một hành lang thẳng tắp tràn đầy ánh sáng. Hà Phi trong lòng căng thẳng, hít một mồm lớn, vẫn là nhịn không được hướng anh cầu cứu.
“Chủ tịch thực đáng sợ sao?” Da đầu tê dại, bất giác lại bắt đầu nhiều lời. “Ông ấy tốt nhất đừng mắng tôi, anh có biết tôi bị người mắng sẽ nóng nảy, không biết sẽ nói ra cái gì chết tiệt –”
“Đừng đạp chủ tịch là được.” Anh nói. Nhớ tới lúc trước cô hung hãn đạp máy bán nước, mắt anh hiện lên thấp thoáng ý cười.
Hà Phi nghe xong kinh ngạc, đột nhiên ngẩng đầu trừng anh, vẻ mặt của anh vẫn như mọi khi, nhưng là, anh vừa mới nói gì đó? Anh nói đùa cùng cô?! Mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
Lương Chấn Y cúi đầu nhìn cô. “Đi thôi.” Cánh tay dài duỗi ra, nhẹ nhàng đáp lên lưng nhỏ gầy của cô, đẩy cô ra thang máy.
Ôn Hà Phi lần đầu tiên nhìn thấy chủ tịch V.J, cô còn tưởng rằng làm chủ tịch đều là ông già béo phục béo phịch, nhưng là đến khi gặp thật lại dọa cô nhảy dựng người. Chủ tịch thật sự khác xa với tưởng tượng của cô. Không, phải nói là hoàn toàn ngược lại.
Đó là một người đàn ông mặc quần áo thường ngày, gương mặt hơi vuông tầm hơn ba mươi tuổi. Anh xem ra không anh tuấn như Lương Chấn Y, nhưng lại có một loại khí chất ung dung tôn quý.
Phòng làm việc của anh rất lớn, chất đầy tạp chí lá cải, trên mặt đất tán loạn đĩa trò chơi, ở cửa sổ tràn ngập cây vạn niên thanh, leo lên toàn bộ bệ cửa sổ. Ánh mặt trời từng mảng lớn hạ xuống sàn nhà bằng gỗ.
Vừa thấy Lương Chấn Y, anh ngay tức khắc chào đón. “Hai người tới rồi!” Thanh âm của anh thật nhẹ nhàng.
Hà Phi không dám lên tiếng, giống như phạm nhân chờ hình phạt, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Lương Chấn Y, trong lòng bất an không yên.
Chủ tịch vỗ vỗ vai Chấn Y, cúi đầu nhìn lại Hà Phi, liếc nhìn cô một cái, ngẩng đầu nhìn lại Lương Chấn Y, ánh mắt lóe ra, nhíu mày, chỉ hỏi anh một câu: “Chính là cô ấy?”
Hà Phi nghe Lương Chấn Y thuần hậu trả lời: “Phải.”
Theo sau là một trận trầm tĩnh.
Hà Phi đầu cúi thấp hơn, cảm giác trên đỉnh có hai đôi mắt đang hung hăng đánh giá cô. Mím chặt môi, muốn mắng sao? Cũng tốt, mau mau mau, chết sớm siêu sinh sớm.
“Ôn Hà Phi!” Chủ tịch bỗng nhiên hô lớn tên cô, Hà Phi chấn động, nháy mắt cả người đã bị bắt lấy. Cô kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối, sao. . . . . . Sao lại thế này? Chủ tịch nghiêm nghị quan sát cô, ánh mắt cô hoang mang, bị nhìn đến mồ hôi lạnh ứa ra.
“Chúc mừng——” anh bỗng nhiên lớn tiếng nói với cô. “Chúng tôi quyết định tuyển cô làm thiết kế viên chính, cô thăng chức !” Dùng sức vỗ vỗ vai cô.
Cái gì?! Hà Phi há hốc, choáng váng. Anh. . . . . . Anh nói cái gì? Anh không mắng cô, ngược lại cho cô thăng chức? Cô dại ra, mở to hai mắt, thiết kế viên? Cô được thăng lên thiết kế viên?
“Trời ơi. . . . . .” Cô hít một hơi, không thể tin được.
Thấy biểu hiện ngốc nghếch của cô, Chủ tịch Phương Tuấn Mẫn bật cười, dùng sức lay lay cô, hỏi: “Cao hứng chứ? Chấn Y ra sức đề cử cô đấy, Lucky lady! Hi vọng cô đáng giá.” Hướng về phía cô đang ngây người, cao giọng cổ vũ. “Biểu hiện cho tốt vào!”
Cái gì? Lương Chấn Y đề cử?! Hà Phi còn không có hoàn hồn, một cái cốc thủy tinh tinh xảo đã nhét vào trong tay cô, chủ tịch có chút tính trẻ con hét lên: “Đến, chúng ta cụng ly!” Trung khí mười phần, hăng hái ngàn vạn.
Anh giúp cô đổ đầy nước rượu màu hổ phách, cũng lấy một cái cốc đưa Lương Chấn Y, hưng phấn mà nâng chén tuyên bố.
“Chúc mừng quảng cáo đại sư tương lai. Cụng ly!” Cốc chạm vào cốc rượu của Hà Phi, phát ra thanh thúy tiếng vang, Hà Phi thế này mới chân chính tỉnh lại.
Không phải là mơ!
Rượu trong chén sóng sánh, cô biển lòng xao động cuồn cuộn. Đây là sự thật trăm phần trăm, cô đột ngột ngẩng đầu, chạm phải một đôi mắt đen thâm thúy, trong mắt tia sáng ấm áp làm cô tim đập nhanh. Lương Chấn Y đối diện cô mỉm cười.
Ánh mắt anh như mực, thẳng hắt vào trái tim cô. Anh đưa ly chạm nhẹ ly của cô, keng một tiếng, cúi ngắm vẻ mặt khờ ngốc đáng yêu của cô, ôn nhu nói: “Chúc mừng, Hà Phi. . . . . .” Kêu tên cô, âm thanh trầm thấp giống như kêu tên con mèo mà anh cưng chiều. Giọng nói ôn như của anh giống như khẽ vuốt trên má cô, Hà Phi thất thần, tim đập chậm nửa nhịp.
Chủ tịch nhìn lại Chấn Y, nhìn ra được anh đặc biệt thiên vị Ôn Hà Phi, Phương Tuấn Mẫn kéo kéo cánh tay Chấn Y hô lớn: “Cụng ly!” Ngẩng đầu hào sảng uống cạn, đáy lòng cười thầm, thật khó nhận ra đây chính là một Lương Chấn Y lạnh lùng thường ngày nha.
Lương Chấn y cũng một ngụm uống cạn rượu trong ly, lại không biết Phương Tuấn Mẫn đã nhìn thấu tâm sự của anh.
Này, đều, là, thực, ! Hà Phi nở nụ cười, mắt lấp lánh. Chân chính hết khổ! Vui mừng lan ra, trời ạ, cô rất cao hứng. Ngửa đầu hướng tới hai cái nam nhân cao lớn, quên mất thân phận chính mình, cũng hào sảng nâng chén kêu lên.
“Chúc V.J kiếm được nhiều tiền, chúc ta một bước lên mây!” Cô vui đến chết mất, cũng bắt chước bọn họ một ngụm uống cạn rượu trong ly.
“Nói đúng lắm, nói đúng lắm!” Chủ tịch ôm vai bọn họ cười ha ha.
Rượu cay nồng rót vào dạ dày, Hà Phi cười nhếch miệng, thần kinh căng thẳng rốt cục thả lỏng.
Cô thở ra một hơi, thẳng thắn nói: “Thật sự là, vừa rồi làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng bị mắng!”
Cô cúi đầu cười, đuôi tóc vô ý phất qua ngực Lương Chấn Y. Anh bị một trận ngứa ngáy, thiếu chút nữa nhịn không được ôm cô vào lòng.
Tiếng cười sang sảng của Chủ tịch quanh quẩn bên lỗ tai Hà Phi, mùi nước hoa trên người Lương Chấn Y thoang thoảng tiến vào mũi cô. Có thể cảm giác độ nóng trên người anh, giống như lò sưởi sưởi ấm thân hình gầy yếu của cô, ý, hình như không còn lạnh nữa rồi.
Sau khi Chủ tịch nhiệt tình ân cần cổ vũ xử lý xong một bình rượu, cô cùng Chấn Y sóng vai rời đi.
Hà Phi bước đi lảo đảo. Phù, rượu kia thực mạnh, cả dạ dày như bị thiêu đốt, cả người cô nóng quá.
Tiến vào thang máy, Hà Phi vẫn còn cao hứng, vẫn lộ vẻ tươi cười đắc ý.
Lương Chấn Y lén nhìn trộm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, mắt khẽ giương lên cười. Thang máy khởi động, Hà Phi loạng choạng không xong, anh đúng lúc đưa tay đỡ lấy cô.
“Cẩn thận.” Anh nhíu mày, lo lắng cô ngã bị thương.
Cô quay sang đến, xấu hổ hướng về phía anh cười, vỗ vỗ cái trán, khẽ nhíu cái mũi nhỏ xinh.
“Không xong, tôi có chút say, rượu thật mạnh nha.” Rút về cánh tay bị anh bắt lấy, lui về phía sau dựa vào vách thang máy. Có chút chóng mặt choáng váng, là rượu gì? Mạnh như vậy?!
Phương chủ tịch chạy ra văn phòng theo sau bọn họ, thấy bốn bề vắng lặng, ngay tức khắc tiến vào thang máy, mở ra nắp điện báo, nhanh chóng đè xuống nút báo khẩn cấp, đắc ý cười nhếch miệng.
Hừ hừ hừ, đừng nói tôi không giúp cậu, Chấn Y, dù là ai đều nhìn ra được cậu thích Ôn Hà Phi.
Thang máy đột nhiên ngừng!
“A!” Hà Phi kinh hô, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Lương Chấn Y duỗi ra bàn tay to, lập tức kéo lại cô, tình thế cấp bách liền đem cô kéo tiến trong lòng. Cô đột nhiên va phải một bức tường rắn chắc ấm áp trong ngực, Hà Phi mở to mắt, thoáng chốc trái tim kịch liệt đập, dựa vào trước ngực anh.
Hương vị của anh chui vào chóp mũi, hơi thở ấm áp của anh ở gáy cô làm cô một trận tê dại run rẩy. Hà Phi hoảng hốt, đôi tay nhỏ đặt trước ngực anh nắm chặt, sao lại thế này? Cô chưa từng tim đập nhanh như vậy, chưa từng hô hấp dồn dập như vậy, chưa từng ngay cả lông tơ đều run rẩy như vậy, giống một luồng điện chạy vào trong cơ thể, chấn động tâm khảm.
Lương Chấn Y cũng không nói gì, luyến tiếc buông tay, ôm chặt eo cô, mặc cô mềm mại dán vào ngực, đuôi tóc chạm vào thân.
Trong thoáng chốc, cảm xúc phức tạp đồng thời đánh sâu vào hai người.
Hà Phi mặt đỏ bừng, đứng vững vàng liền vội vàng lui thân rời đi, mặt đỏ tai nóng, tim đập như nổi trống. Bình tĩnh, bình tĩnh lại! Cô ôm lấy mặt, đòi mạng, nóng đòi mạng! Đáng chết, cô sao lại thế này?! Nhất định là say!
Thang máy dừng lại, đèn tuýp trên đầu cũng tắt, chỉ còn sót lại một cái đèn nhỏ chiếu sáng.
Lương Chấn Y trầm mặc quỷ dị, Ôn Hà Phi ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh cũng đang đang nhìn mình, tia sáng trong mắt anh khiến cô tim đập nhanh hơn. Ánh mắt anh sắc bén, giống như một con thú đang nhìn con mồi, ánh mắt cực nóng giống như muốn cắn nuốt cái gì.
Hà Phi bối rối, lui về phía sau, lại lui về phía sau chạm đến vách tường, thở một hơi, không dám nhìn thẳng mắt anh, dời đi tầm mắt, vì tránh đi loại không khí quỷ dị xấu hổ này, cô đánh vỡ trầm mặc.
“Thang máy. . . . . . Thang máy trục trặc sao?” Cô có chút khó thở. Người đàn ông này làm cô tim đập thình thịch, làm cô run run, cô chán ghét mình như vậy, giống như bị mê hồn. Anh chỉ với một ánh mắt nhưng lại hại cô hoảng hốt hồn phi phách tán, thật ngớ ngẩn!
Lương Chấn Y nhìn cô cúi đầu nắm chặt tay, thân mình cứng ngắc, xem ra thực căng thẳng. Sợ anh như vậy sao?
Đột nhiên giơ tay về phía cô ——
“Anh muốn làm gì?” Hà Phi sợ hãi vội cúi người trốn anh, lập tức phát hiện thì ra Lương Chấn Y chính là muốn ấn máy bộ đàm. Muốn chết! Cô thở sâu bắt buộc chính mình thả lỏng. Bình tĩnh, Ôn Hà Phi!
“Alô?” Bảo vệ nghe máy.
Lương Chấn Y nhìn lại khuôn mặt đang đỏ bừng của Ôn Hà Phi! Ánh mắt nhìn chằm chằm cô, cùng lúc nói với bảo vệ: “Thang máy tầng A trục trặc, chúng tôi bị nhốt ở trong.”
“Được rồi, các anh đừng hoảng hốt, chúng tôi lập tức xử lý ngay.”
Trong lúc chờ đợi, hai người bị vây ở trong một không gian nho nhỏ. Thực im lặng, cũng thực xấu hổ, Hà Phi chảy mồ hôi, tim đập cuống cuồng, cực kỳ khẩn trương. Bởi vì anh là thủ trưởng? Không không không. . . . . . Bởi vì anh là đàn ông?! Nhưng là khi ở cùng một chỗ với Thiếu Khâm cũng chưa từng kích động như thế a. Hà Phi thấp rủa một tiếng, bưng lấy cái đầu đang rối loạn, nhắm mắt lại. Thật choáng váng, rượu chết tiệt, tác dụng sau thực mạnh.
“Sợ như vậy?” Anh đánh vỡ trầm mặc, tiếng nói trầm thấp cũng giống như rượu vậy, thuần hậu mê người. Anh mỉm cười, bỗng nhiên thực hưởng thụ chuyện ngoài ý muốn này. “Đừng sợ, thang máy rất nhanh sẽ tốt rồi.” Anh nói, lại âm thầm hi vọng thang máy này tốt nhất trục trặc thêm mấy giờ. Anh thích cùng cô một chỗ, thích như vậy nhìn cô đỏ bừng mặt, cho dù dục vọng khao khát cô thực mãnh liệt khiến anh thống khổ.
Hà Phi nghe xong lời của anh, đột nhiên ngẩng đầu dũng cảm nói thẳng: “Tôi không sợ, chính là anh làm cho người ta thật khẩn trương.”
Anh nghe xong ngạc nhiên, không khỏi bật cười.
“Phải không?” Không biết là mình làm cái gì làm cô khẩn trương. Lương Chấn Y quan sát khuôn mặt hồng hồng của cô, yêu thích cô bĩu môi, còn có cái miệng nhỏ nhắn nữa. Chết tiệt! Thầm nghĩ, nếu cô biết ý tưởng hiện tại trong đầu anh, cô mới thực nên khẩn trương.
Cô trừng anh liếc mắt một cái. “Anh biết không?” Cô thành thực tiếp tục nói. “Có đôi khi, anh thực nghiêm khắc lạnh lùng; nhưng có đôi khi, anh nhìn người lại. . . . . .” Hà Phi miệng đắng lưỡi khô, ra sức quạt gió. “Lại giống như nhìn thấu người, rất không lễ độ, bộ dáng thực ngang ngược.” Anh vừa rồi cũng như vậy nhìn làm cô luống cuống muốn chết.
Lương Chấn Y nhún nhún vai, dùng ánh mắt thập phần thú vị nhìn chằm chằm cô. Cố ý trêu cô nói: “Ánh mắt là cửa sổ linh hồn, có lẽ, tôi có cái linh hồn ngang ngược. Cô đang ám chỉ, tôi là người ngang ngược sao?”
Hà Phi nghe xong lập tức lắc đầu, còn thật sự giải thích: “Không phải, tôi không phải mắng là ngang ngược. Anh không ngang ngược, phần lớn thời gian anh chính là lạnh lùng khiến người ta không chịu nổi.” Đây là lời nói thật, anh thủy chung rất giữ khoảng cách, sâu không lường được.
Lương Chấn Y nghe xong, hung ác trừng cô:
“Nói thủ trưởng như vậy, cô muốn chết.”
Anh cố ý hé ra gương mặt nghiêm khắc, Hà Phi thấy thế, một trận kinh ngạc, sau đó lập tức cười ha ha. Cô tươi cười làm anh hoa mắt. Trời ạ, anh thực thích cô! Cô ngẩng đầu lên nhếch miệng cười bộ dáng rất đáng yêu, anh cơ hồ muốn cúi đầu hôn môi cô.
Hà Phi thực thức thời ở trước ngực tay làm cái chữ thập. “Tha thứ tôi. . . . . . Coi như tôi say đi? Được chứ?” Lúm đồng tiền của cô như hoa, hiện ra ở đáy mắt anh, tiếng nói ngọt ngào sung sướng. “Tôi thật cao hứng, tôi thăng chức .” Trong lòng thêm ngọt ngào, nụ cười này, đem không khí xấu hổ giữa hai người đều cười bay mất. Cô cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, thở sâu. “Oa, tôi thật sự có thể thiết kế kế hoạch, tôi có thật nhiều ý tưởng. . . . . .” Cô nhẹ nhàng mỉm cười nói.”Tôi là chuyên viên thiết kế, thật không dám tin tưởng.”
Anh hắt cô nước lạnh. “Làm không tốt, cũng đuổi việc cô.” Cố ý dọa cô.
Hà Phi một trận ngạc nhiên, lập tức cười đến lớn hơn nữa. “Không sợ, không sợ, sẽ không để cho anh có cơ hội đuổi việc tôi!”
Ý, Lương Chấn Y này không đáng sợ như trong tưởng tượng như vậy. Đèn sáng, một trận chói mắt, thang máy bắt đầu đi xuống, một lần nữa chuyển động.
Hà Phi đã không còn căng thẳng, thậm chí, với Lương Chấn Y có một chút cảm giác thân thiết.
Cửa thang máy mở, Lương Chấn Y đi ra khỏi thang máy, Hà Phi bỗng nhiên hướng đến bóng dáng anh nói: “Tôi vẫn rất muốn hỏi. . . . . .” Lương Chấn Y dừng bước, Hà Phi lại nói tiếp: “Lần đó phỏng vấn, tôi nói dối, sao anh không vạch trần?” Cô vẫn cảm thấy nghi hoặc.
Lương Chấn Y không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Có lẽ. . . . . . Tôi chỉ là muốn biết năng lực của cô có bao nhiêu.” Trên thực tế, cô chịu khổ nhọc đã làm anh thay đổi cách nhìn.
Hà Phi nghe xong không khỏi mỉm cười, cao giọng cam đoan với bóng dáng dày rộng kia. “Yên tâm, tôi tuyệt sẽ không làm anh thất vọng. Cám ơn anh.” Cô tự đáy lòng cảm kích.
Lương Chấn Y không nói gì, chỉ nhún nhún vai, sải bước rời đi.
Đảm nhiệm thiết kế viên ngắn ngủi sáu tháng, Hà Phi thành tích lóa mắt đã lập nên thành tựu trước đây V.J chưa từng có. Đề án của cô không có thủ pháp nghiệp giới đã từng dùng qua, trong đầu luôn luôn có ý tưởng mới mẻ. Lương Chấn Y mạo hiểm lại đạt được thu hoạch ngoài ý muốn.
Nhưng là rất nhanh, các đồng nghiệp phát hiện nhược điểm cực độ nghiêm trọng của Hà Phi.
Cô thường xuyên quên sự tình cấp bách, đợi rề rà đến phút cuối mới giao ra đề án mình vừa lòng. Vì thế, Úy Nhân Nhân thường bị Hà Phi làm hại đau dạ dày, không để ý hình tượng ở công ty rít gào bắt người. Mỗi khi Hà Phi trốn đi nghĩ đề án thì Nhân Nhân liền gấp đến phát điên.
Hôm nay Hà Phi lại thần bí mất tích. Buổi chiều ba giờ Khải Duyệt sẽ xét duyệt bản thảo, đã qua một giờ mà vẫn không thấy Ôn Hà Phi.
Úy Nhân Nhân bắt đầu biến thành sư tử, ở phòng kế hoạch đi rầm rầm rít gào: “Ôn Hà Phi, ngươi đi ra đây cho ta!”
Mọi người bắt đầu tìm người, át chủ bài số một của bọn họ - Ôn tiểu thư lại trốn đi đâu vậy?
Úy Nhân Nhân mãnh liệt nuốt thuốc đau dạ dày, đá văng cái bàn, mở toang tủ, ngay cả toilet đều lục soát qua, chính là không tìm thấy Ôn Hà Phi chết tiệt kia.
Cô nắm tay ngửa mặt lên trời tru dài: “A. . . . . .” Vọt vào văn phòng tổng giám đốc. “Lại không thấy cô ta nữa rồi!”
Lương Chấn Y ngồi trước trước bàn dài, thần sắc trấn định. Đối với tính tình nóng nảy của Úy Nhân Nhân đã sớm thành thói quen.
Úy Nhân Nhân gấp đến độ đỏ mặt tía tai. “Lương tổng, có thấy Hà Phi không? Sắp bắt đầu xét duyệt rồi, cô ta chết tiệt lại không biết trốn đi đâu, rõ ràng đã bàn bạc tốt cùng cô ta rồi, lại đang rề rà cái gì? Anh nói làm sao bây giờ? Có thấy cô ta đâu không?”
Loại sư tử tìm người này mỗi tuần trình diễn hai, ba lượt, Lương Chấn Y nhìn đầu đầy mồ hôi Úy Nhân Nhân, bình tĩnh nói: “Anh không thấy cô ấy.” Còn nói: “Đến phút cuối cô ấy sẽ xuất hiện.” Có lần nào mà không phải vậy?
Úy Nhân Nhân hung hăng cào tóc, sắp phát điên. “Nhưng là sắp bắt đầu rồi, vạn nhất cô ta không xuất hiện đâu? Vụ này những một trăm ngàn đó, chúng ta lại đã chuẩn bị một tháng. Argh!”
Lương Chấn Y cúi đầu lật xem báo cáo, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Yên tâm, nếu trước ba giờ cô ấy không xuất hiện, anh sẽ đuổi việc cô ấy.”
Đuổi việc? Úy Nhân Nhân tròn mắt kinh ngạc, nhìn vẻ mặt Lương Chấn Y nghiêm khắc, bất an nói: “Cũng. . . . . . Cũng không cần nghiêm trọng như vậy!”
Lương Chấn Y ngẩng đầu, thần sắc tự nhiên nói: “Cô ấy sẽ xuất hiện.”
Nói được thực tự tin, Nhân Nhân thở dài. “Tốt nhất là như thế, sớm muộn gì cũng bị cô ta hù chết.” Xoay người rời đi văn phòng lại đi tìm người, căng giọng ở ngoài cửa rống: “Hà Phi ngươi đi ra cho ta, nếu không ra Lương tổng muốn đuổi việc ngươi, nghe thấy không?”
Úy Nhân Nhân đi rồi, Lương Chấn Y bàn tay đè lên mép bàn, ghế dựa đẩy lui ra sau, khom người, nhìn lại người dưới bàn. Ôn Hà Phi cuộn mình dưới gầm bàn, cô ngẩng đầu không tiếng động hướng anh nói cám ơn. Cô nghiêng người cong gối, khom lưng ngồi dưới đất, lưng dựa vào cạnh bàn, váy chữ A màu vàng kéo căng lên trên đầu gối, lộ ra đường cong đùi đẹp, đôi chân nhỏ trắng nõn thanh tú đẹp đẽ.
Lương Chấn Y nhíu mày, ánh mắt mỉm cười, lại cố ý banh mặt hù dọa cô. “Em nghe thấy chưa? Anh thực sẽ đuổi việc em đó.”
“Vâng vâng biết rồi.” Hà Phi mặc kệ, lại vùi đầu vội vã sửa chữa đồ án. “Em nghĩ đến một cái biện pháp không tồi, lập tức xong ngay. . . . . .” Ngoáy bút viết nhanh, chuyện to như trời cũng không để ý.
Lương Chấn Y cúi nhìn khuôn mặt cô chuyên chú, tóc uốn xoã loạn tung bên má, bởi vì tập trung mà má cô đỏ hồng, vóc dáng nhỏ nhắn ngồi giữa hai chân anh.
Đôi mắt đen của anh ẩn ý cười, tư thế thực mờ ám, cô lại hồn nhiên chưa thấy. Anh mỉm cười ngồi thẳng người, một lần nữa thẩm duyệt báo cáo, mặc cho Hà Phi liều mạng ở dưới gầm bàn anh.
Ngoài cửa, Úy Nhân Nhân rống đến yết hầu phát đau, bắt đầu không khống chế được hung ác tuôn ra.
“Ta giết ngươi, Hà Phi! Một giờ rưỡi, còn không ra? Ta giết ngươi, đáng chết!” Ôn Hà Phi này càng ngày càng giỏi né, biến mất không dấu vết! Nhân Nhân nào biết chỗ dưới gầm bàn tổng giám đốc chính là chỗ Ôn Hà Phi giảo hoạt đang trốn.
Góc này là chỗ tối yên tĩnh ở công ty, dưới gầm bàn nâu làm thủ công từ gỗ đào, rắn chắc vững vàng vây quanh, linh cảm kích phát, Hà Phi tốc tốc ngoáy bút, đem Úy Nhân Nhân phát điên gầm rú ném ra lên tận trên trời.
Nơi này chỉ có Lương Chấn Y, còn có mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh, một loại không khí yên tĩnh vây quanh cô, giống như ngăn cách với thế giới ngoài kia.
Một giờ sau, một cái tay nhỏ đặt lên mép bàn, Ôn Hà Phi sức cùng lực kiệt đi ra.
“Xong rồi.” Cô hít một hơi, giơ lên bản kế hoạch, nói với anh: “Em đi tự thú đây, mấy giờ rồi?”
Lương Chấn Y nhìn đồng hồ, chậm rãi trả lời cô: “Hai giờ bốn mươi lăm.” Rồi cười, nhìn vẻ mặt cô hoảng loạn.
“Shit!” Úy Nhân Nhân đại khái đã muốn gấp đến bất tỉnh, Hà Phi bắt lấy đồ án liền hướng ra ngoài cửa, “Tổ trưởng, em đến đây ——”
Lương Chấn Y vươn tay dài, ngăn lại cô.
“Có chuyện gì?” Cô không hiểu, nhìn lại Lương Chấn Y đang ngồi trên ghế da, chỉ thấy anh mặt không chút thay đổi, tay dài hướng cô góc váy sau eo kéo một chút, âm thanh trầm thấp nói: “Váy lót bị lộ ra.”
Hà Phi kinh ngạc, lập tức mặt đỏ như lửa.
Cô xấu hổ làm anh mỉm cười, trong mắt của anh lóe ra tia sáng hài hước.
Thượng Đế ạ! Hà Phi mặt đỏ như lửa, xấu hổ muốn đập đầu vào tường. Không không không, cô không thể đập đầu vào tường, đỏ mặt vội vàng sửa sang lại xiêm y. “. . . . . . Em. . . . . . Em đi xét duyệt bản thảo .” Cô yếu ớt nói.
Thấy vẻ mặt cô bối rối, Lương Chấn Y nháy mắt mấy cái. “Anh ở đây chờ tin mừng.” Cười nhìn cô xoay người vẫy tay, chạy một mạch ra cửa.
Ngoài cửa một trận ồn ào.
“Đại tiểu thư!” Úy Nhân Nhân hỏa đại giọng cơ hồ muốn vang cả công ty.” Đến giờ mới đi ra, ngươi phi ra Khải Duyệt ngay cho ta! Người đi, đi, đi ngay cho ta ——” Tức chết! Bắt Hà Phi chạy như điên đến Khải Duyệt, một đường đem cô mắng đến thối đầu.
Theo thường lệ, Úy Nhân Nhân phụ trách thuyết trình đồ án, Hà Phi chỉ cần đứng ở góc giúp đỡ cô khi cần thiết.
Mặc một bộ công sở hiệu Chanel đỏ tươi, Úy Nhân Nhân mồm miệng lanh lợi, trước khi thuyết trình 10 phút đồ án mới đến được tay, nhưng cũng không chút nào khẩn trương, nói năng đâu ra đấy, rõ ràng mạch lạc.
Các đại cổ đông thấy Úy Nhân Nhân vẻ mặt tươi cười, sinh động thuyết trình đề án, nhìn dáng người cô xinh đẹp, đủ loại ý tưởng sau khi được Úy Nhân Nhân sửa sang lại một lần nữa, trở nên mới mẻ, hấp dẫn người.
“. . . . . . Đây chính là bản khảo sát thị trường tiêu thụ và kế hoạch bán hàng của chúng tôi với quý công ty, hi vọng quý công ty có thể cho V.J cơ hội cống hiến sức lực.” Cô vô cùng tự tin mỉm cười. “Tin rằng tuyệt sẽ không làm các ngài thất vọng!”
Các đại cổ đông anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhìn lại trên đài mỹ nữ Úy Nhân Nhân như ngôi sao chói mắt, bỗng nhiên cảm thấy đề án nghe lúc trước đều là đồ bỏ đi, người người vừa lòng, cùng nhau tán thưởng, ra sức vỗ tay.
Úy Nhân Nhân cười đến sáng lạn.
Thành công! Ôn Hà Phi vụng trộm rời khỏi hội trường, nhịn không được hoan hô ngay tại hành lang.
“Yes! Yes!! Yes!” Lấy điện thoại di động ra, lập tức gọi cho tổng giám đốc.
“Alô?” Lương Chấn Y cầm lấy điện thoại, nghe thấy tiếng la hét hưng phấn quen thuộc.
“Thành công, thành công , thành công ——”
Anh nhíu mày kéo ống nghe ra xa, xoa lỗ tai, lại để sát lại. “Tốt lắm, trở về lấy tiền thưởng.” Khóe miệng anh cũng hiện lên tươi cười, lây vui mừng của cô.
Đầu bên kia Úy Nhân Nhân hăng hái đi ra khỏi hội trường, cướp đi di động của Hà Phi, hai tay vòng ở trước ngực, nghiêng người trừng Hà Phi thấp hơn cô một chút, nha đầu chết tiệt này thiếu chút nữa hại chết cô!
Hà Phi hắc hắc cười không ngừng, chột dạ nhìn tổ trưởng.
Úy Nhân Nhân lạnh mặt nhìn, nhìn đến da đầu Hà Phi run lên, rốt cục mới nói: “Kế hoạch viết không tệ.” Đem hồ sơ ném cho Hà Phi, khụ khụ. “Cơm trưa còn chưa ăn chứ gì?”
Mắt Hà Phi sáng lên, hai người rất ăn ý cùng kêu: “Đi Dora!”
Đó là nhà hàng Lương Chấn Y đầu tư, bọn họ có thẻ VIP được ưu đãi, thường đi qua đại khai “ăn” giới. Vì vụ lần này hai người đói đến nỗi ngực dán vào lưng, cất bước thẳng đến, nghĩ đến mỹ vị ở đó, nước miếng đều nhanh chóng chảy xuống.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!