Đến năm giờ các cô còn không quay về công ty, Lương Chấn Y cũng đoán ra hành tung của các cô, nhấc điện thoại lên gọi trực tiếp đến nhà hàng.
“Lương tiên sinh?!” Quản lí nhà hàng kinh hãi. “Có chuyện gì không ạ?”
“Hai nha đầu công ty tôi có phải ở chỗ anh không?”
Quản lí nhà hàng quay đầu thấp giọng hỏi nhân viên, đáp lại Lương Chấn Y. “Đúng vậy, là Úy tiểu thư cùng Ôn tiểu thư, các cô gọi món ăn Pháp, đang ăn. Anh có muốn tôi báo cho các cô không?”
“. . . . . .” Lương Chấn Y kéo kéo caravat, thấp giọng nói: “Không cần, để cho các cô thoải mái ăn. Còn có. . . . . .” Anh nhếch mắt nghĩ nghĩ, lại tiếp: “Mở một chai Dom Pérignon.” Anh phân phó. Khi công ty liên hoan anh nhớ rõ Hà Phi thực thích sâm panh hãng này. “Đừng nói là tôi gọi điện thoại tới.”
“Không thành vấn đề, Lương tiên sinh.”
Nhân viên phục vụ ngay lập tức cung kính dâng lên sâm panh.
“Sâm panh?” Úy Nhân Nhân đang ngồi cắt gà chiên bơ.
“Là Dom Pérignon?!” Hà Phi mắt đột nhiên sáng bừng. Ô. . . . . . Nước miếng tràn ra, là sâm panh cô yêu nhất.
“Chúng tôi không gọi sâm panh a?!” Úy Nhân Nhân mất hứng nhắc nhở. Đừng đùa, hãng này đắt muốn chết! Tưởng lừa tiền a?
Nhân viên phục vụ mở sâm panh. “Hôm nay là ngày kỉ niệm năm, chúng tôi mời khách.”
“Bụp.” Một tiếng nút bấc bắn lên, bọt khí phun mạnh, mùi rượu bốn phía.
Hà Phi nâng ly rượu lên kêu: “Mau mau mau, để cho ta nếm thử!” Uống một ngụm, cảm thấy mỹ mãn ngồi duỗi dài trên ghế. Mỹ vị chốn nhân gian là đây! “Quá tuyệt vời. . . . . .” Một ngày vất vả căng thẳng cũng giống như bọt khí sâm panh tan thành mây khói.
Úy Nhân Nhân túm lấy nhân viên phục vụ hỏi: “Chỉ có sâm panh sao? Ta thích uống Bloody Mary, hay là cũng tặng ta một ly đi.”
Nhân viên phục vụ ngạc nhiên, quay đầu nhìn hướng quản lí phía sau, quản lí dùng ánh mắt ra hiệu, lại dùng cái động tác tay. À, nhân viên phục vụ hiểu rõ, quay đầu cười với Úy Nhân Nhân.
“Tất nhiên, tất nhiên, các vị còn muốn cái gì cũng có thể gọi. Các vị có thẻ V.I.P, chúng tôi mời khách, số dư ra là tặng kèm.” Dù sao ông chủ Lương sẽ trả tiền.
Là thật hay giả? Thực quỷ dị ? Úy Nhân Nhân trong lòng khả nghi, nhìn về phía Hà Phi. Sặc! Cô gái nhỏ kia không chút nghi ngờ, đã quơ lấy thực đơn gọi loạn.
“Ốc đồng thì sao nhỉ? Ốc đồng Pháp cũng gọi đi, còn cả cam tuyết lộ, hoa hồng thái lựu, ta đây đã sớm muốn thử, còn có cái này, cái này. . . . ” Cơ hội hiếm có không vơ vét đủ không được, cô hưng phấn gọi.
Úy Nhân Nhân kinh ngạc, nhìn chằm chằm Ôn Hà Phi, cô. . . . . . Cô thật đúng là dám gọi món. Là rất đơn thuần hay là rất ngu xuẩn? Không cảm thấy quỷ dị sao?
Nhưng thấy Ôn Hà Phi gọi rất vui sướng, cũng mặc kệ cô, Úy Nhân Nhân cầm lấy thực đơn, nghĩ nghĩ.
“Được được được, ta cũng muốn ăn ốc đồng, kem tráng miệng có vị gì? Sườn không cần quá béo, dê hun khói mùi vị như thế nào?” Vẫn còn đang lo lắng, nhưng nghe Ôn Hà Phi phán ra một câu, đem cô sợ muốn chết.
“Dứt khoát mỗi món mang lên một phần đi!” Cười hì hì ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ, bộ dáng tự cho là thực thông minh.
“Ách. . . . . .” Nhân viên phục vụ giật mình. “Thật. . . . . . Thật muốn như vậy cũng được. . . . . .” Không nghĩ tới cái đầu nhỏ nhắn của tiểu thư này lại ác như vậy.
“Đợi chút ——” Úy Nhân Nhân đem Hà Phi túm lại đây thấp giọng tra vấn: “Thần kinh, em nuốt trôi hết được à?”
Hà Phi cũng ghé tai nhỏ giọng nói thầm: “Mặc kệ, dù sao nhà hàng mời khách, em mỗi món đều ăn, lần tới sẽ biết cái gì ăn ngon nhất . Với lại. . . . . .” Cô thanh âm nhỏ hơn. “Ăn không hết gói mang về là được, có thể cầm đến công ty mời mọi người.”
Tốt, lợi hại! Ôn Hà Phi này quả nhiên không đơn giản, Úy Nhân Nhân nghe xong, ngẩng đầu cười tủm tỉm hướng nhân viên phục vụ nhếch miệng nói: “Vậy mỗi món đến một phần đi.” Úy Nhân Nhân tao nhã đặt xuống thực đơn, vẫn không quên nhắc nhở một câu: “Đừng quên Bloody Mary của ta.”
Hai người phụ nữ khủng bố! Nhân viên phục vụ cầm lại thực đơn, lui thân nói: “Vâng . . . . . Được rồi, xin chờ một chút.”
“Yes! Được rồi!” Hà Phi vỗ tay vui cực kỳ. “Vận thật tốt!” Có thẻ V.I.P rất tốt, nghĩ rằng sau này ngày kỉ niệm năm đều phải đến cuồng ăn cuồng uống mới được.
Úy Nhân Nhân uống một ngụm nước, đưa tay cầm túi tao nhã đứng dậy nói với Hà Phi: “Ta đi toilet.”
Ở ngoài toilet, Úy Nhân Nhân gọi điện thoại cho Lương Chấn Y.
Quả đúng như cô đoán, đại tiệc này là Lương tổng mời.
“Anh xong rồi nha.” Úy Nhân Nhân cười hì hì. “Hà Phi món nào cũng gọi, cô gái ngốc kia thực tin nhà hàng mời khách, một chút cũng không khách khí!”
Ở đầu kia Lương Chấn Y vai kẹp điện thoại, tay đồng thời ký lên văn kiện. Âm thanh ôn nhu nói: “Đừng lo, chính là muốn cho cô thoải mái ăn, hai người vất vả rồi.”
Úy Nhân Nhân che miệng nói khẽ với anh: “Sâm panh Dom Pérignon?” Không khỏi trêu chọc anh, cười nói. “Ngay cả khẩu vị của cô ấy đều nhớ rõ ràng như vậy, Lương tổng không phải là thích Hà Phi chứ?”
Lương Chấn Y trong lòng chấn động, thanh thanh cổ họng! Cố ý nghiêm túc khụ khụ cảnh cáo cô. “Đừng nói bậy, ăn xong mau trở lại công ty.”
“Vâng vâng biết rồi.” Úy Nhân Nhân sáng tỏ, cô hảo tâm nhắc nhở Lương Chấn Y. “Đừng quên Từ tiên sinh.” Đó là bạn trai của Hà Phi. Úy Nhân Nhân đồng tình nói: “Anh đừng tự mình đa tình.” Cô cười lạnh hai tiếng. Hắc hắc hắc, lại bắt được đến tử huyệt của Lương Chấn Y.
Đầu bên kia điện thoại một trận trầm mặc, sau một lúc lâu, anh chỉ lạnh nhạt một câu: “Em nghĩ nhiều rồi.” rồi bực bội cúp máy.
Úy Nhân Nhân cầm di động cúi đầu cười. “Mình nghĩ nhiều rồi?” Gặp quỷ, là anh biểu hiện rất rõ ràng thì có? Chậc chậc, Nhân Nhân lộ ra thông cảm, đáng thương Lương tổng. Vén lại tóc, nhẹ nhàng bước đến chỗ ngồi. Á! Cô bỗng nhiên dừng bước.
Nhân Nhân hoảng sợ, bên cạnh Hà Phi có thêm một nam nhân cao lớn anh tuấn, đây là . . . . . Nhân Nhân nheo lại mắt nhìn rõ mặt người tới, shit! Là người cô vẫn thầm mến bên Điện tử Tân Quý, Cảnh Chi Giới! Nhân Nhân lập tức trốn về toilet, hoả tốc trang điểm lại. Shit, Shit, sao anh lại ở chỗ này?!
Cảnh Chi Giới nhìn nhân viên phục vụ không ngừng mang thức ăn lên, rất là ngạc nhiên, chưa từng thấy người phụ nữ nào sức ăn lớn như vậy.
Hà Phi đói bụng một ngày cắm đầu ăn, không rảnh tiếp đón chỉ hàm hồ nói: “Ăn ngon ăn ngon, anh ngồi một lát, tổ trưởng tới ngay.”
Mất mặt muốn chết, Úy Nhân Nhân rốt cục rất không tình nguyện quay về chỗ ngồi, ở trước đầy bàn đồ ăn ngồi xuống, cười tủm tỉm với Cảnh tiên sinh ngọt ngào hỏi: “Sao vậy, anh cũng tới dùng cơm sao?” Cô quyến rũ vén vén tóc, ánh mắt lấp lòe. Ta phóng điện chết ngươi!
“Đúng vậy, cùng bạn của anh.” Anh nghếch cằm chỉ chỉ vị trí gần cửa sổ, ở đó có một người đẹp thanh tú đang ngồi.
“Em. . . . . .” Mẹ nó, hi vọng không phải bạn gái của anh. Nhân Nhân rất khí chất mỉm cười hướng về phía cô kia gật đầu, đi tìm chết đi! Dám cùng người trong lòng cô dùng cơm.
Cô kia cũng thân thiết cười, gật đầu lại.
Cảnh Chi Giới nhìn đầy bàn đồ ăn, nhịn không được tò mò, hỏi Nhân Nhân: “Đây đều là hai người gọi?”
Úy Nhân Nhân mặt đỏ lên, khua tay giải thích. “Không. . . . . .”
“Đúng vậy!” Hà Phi hưng phấn nói. “Nhà hàng mời khách, tổ trưởng cùng em dứt khoát mỗi món đều gọi cho bõ công.” Hà Phi quan tâm Nhân Nhân. “Mau ăn đi tổ trưởng? Đây! Bloody Mary của chị.”
Mất mặt, mất mặt muốn chết, tên ngu ngốc này! Nhân Nhân mặt đỏ tươi, nghe Cảnh Chi Giới ngạc nhiên nói: “Nhìn không ra sức ăn của em lại lớn như vậy?”
“Không phải ——” Nhân Nhân đem đồ ăn thơm ngào ngạt đẩy ra, đem con dao nhỏ để lại vào đĩa, dùng âm thanh dương dương lại ngọt ngào chậm rãi nói: “Kỳ thật, em một chút cũng không đói bụng. . . . . .” Lại làm ra vẻ nói: “Ai, em kỳ thật ăn không vô . . . . .” Đột nhiên nắm chặt cái dĩa, yếu ớt nghe Hà Phi kinh hô ——
“Không đói bụng?” Hà Phi hấp một ngụm sâm panh. “Chị không phải cả ngày chưa ăn sao? Đây, gà chiên bơ, thịt dê hun khói, hai phần kem siêu cấp chị gọi đều đến đây, mau ăn! Tranh thủ lúc còn nóng!”
Mồ hôi lạnh rơi xuống hai má Nhân Nhân, ai tới cho cô mượn đao chém chết tên ngu ngốc này! Nhân Nhân yếu ớt cười xấu hổ. “Ha ha a. . . . . .” Nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt với Hà Phi, nói: “Em, thực, không, đáng,yêu, thật, thích, nói, giỡn, nha. . . . . .”
Cảnh Chi Giới hướng cô nháy mắt mấy cái cũng cười. “Thì ra em đói bụng một ngày, anh đây không quấy rầy nữa, nhanh ăn đi!” Xoay người bước đi.
Ô. . . . . . Hình tượng của ta, hình tượng của ta!
Anh vừa đi, Nhân Nhân cúi người đem dao cắt bít tết đâm xuống miếng thịt của Hà Phi, hung ác trừng cô.
Hà Phi trợn mắt nhìn kia dao găm cắm ở trên miếng thịt bò, vẫn còn chưa hiểu tình huống, giơ tay hỏi cô: “Thích bít tết của em? Chúng ta đây trao đổi, em ăn thịt dê hun khói cũng được.”
Oanh! Núi lửa bùng nổ.
Úy Nhân Nhân phát điên, biến thân thành sư tử, túm lấy Hà Phi rống: “Kẻ siêu cấp đầu đất này, ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!”
“Úy tiểu thư?” Cảnh Chi Giới quay trở lại, chỉ thấy một màn kinh người này. “Ách. . . . . .”
Shit! Úy Nhân Nhân lập tức tươi cười đầy mặt, rất không tình nguyện ngẩng đầu nhìn lại anh. “Cái gì. . . . . . Chuyện gì?” Đáy lòng xấu hổ muốn chết, lại nghe thấy Hà Phi vẫn còn ngơ ngẩn nói ——”Đây, lấy đi, thịt bò cho chị.”
Trời muốn diệt ta ——
Úy Nhân Nhân mặt trắng bệch, xiên miếng thịt bò, miệng run rẩy hỏi Cảnh Chi Giới: “Có. . . . . . Có chuyện gì sao?” Chi ta chết đi, không, cho Hà Phi chết đi!
“Ách. . . . . .” Cảnh Chi Giới nhìn miếng thịt bò. “À, là như thế này, anh nghĩ mời em giúp công ty của bọn anh làm kế hoạch một buổi phát biểu.”
Úy Nhân Nhân khóe miệng run rẩy. “Không. . . . . . Không thành vấn đề.”
Hà Phi cầm tay Nhân Nhân vẫn đang xiên miếng thịt bò, lại quay trở lại đĩa của cô, bắt đầu tiến công thịt dê.
“Chẹp chẹp! Ăn ngon, ăn ngon.” Hoàn toàn ở ngoài tình huống trước mắt.
Cảnh Chi Giới nhíu mày, nhìn Nhân Nhân liếc sâu một cái. “Như vậy, chúng ta lại liên lạc sau.”
Úy Nhân Nhân bị liên tiếp đả kích đến cà lăm. “Đương. . . . . . Đương nhiên. . . . . . Liên lạc. . . . . . Liên lạc. . . . . .”
“Chúc em dùng cơm ngon miệng.” Anh mỉm cười rời đi.
Ngon miệng cái rắm! Cảm giác thèm ăn của Úy Nhân Nhân toàn bộ biến mất, hình tượng hoàn mỹ cô tỉ mỉ bảo trì hoàn toàn bị hủy diệt, người đàn ông trong lòng cô khẳng định hiểu lầm cô là một cô gái ham ăn lại bạo lực, ô. . . . . . Cô thật… muốn khóc.
“Phù! Ăn thật no.” Ác chủ bài số một Ôn Hà Phi thỏa mãn quệt quệt mồm. “Tổ trưởng, đừng ngẩn người, mau ăn. Ngon lắm. . . . . .”
Úy Nhân Nhân mặt trắng bệch, khóc không ra nước mắt. “Hà Phi?”
“Ưm?” Hà Phi ôm bụng, cảm thấy mỹ mãn còn ngáp một cái.
“Ăn no rồi?” Nhân Nhân lạnh giọng hỏi.
“Đúng vậy, ăn quá ngon.” Cô nhếch miệng, cười đến sáng lạn.
Nhân Nhân mặt như đưa đám, cầm lấy túi xách yếu ớt nói: “Chúng ta đi thôi!” Cô thê thảm thầm nghĩ mau mau biến mất.
Ôn Hà Phi hoàn toàn không biết khổ sở trong lòng tổ trưởng, còn hỏi: “Đi? Nhưng là chị còn chưa ăn mà?”
Úy Nhân Nhân rốt cục rít gào: “Đi đi đi, đi mau!” Trở về mới xử lí cô cho thật tốt.
Hà Phi sự nghiệp đắc ý, bạn trai Từ Thiếu Khâm tốt nghiệp trước cô một khóa lại không trụ được đến một phần công tác. Thời đại học, anh từng làm mưa làm gió, làm cả hội trưởng hội học sinh, làm sao mà biết ra xã hội nhưng lại cao không với tới thấp không bằng lòng, thường xuyên thích ứng không được.
Lúc này, anh hẹn gặp Hà Phi, trong nhà hàng ánh đèn chập chờn. Hà Phi mặc áo len mềm bó sát người màu quýt, tóc đen dày dưới ánh đèn lóe ra lãng mạn phong tình mê người. Khi bồi bàn đem đồ uống bưng lên thì anh đang cắt bít tết cho Hà Phi nói: “Hà Phi à, anh đã quyết định đi du học.” Anh đã suy nghĩ kỹ.
“Cái gì?!” Hà Phi kinh ngạc ngẩng đầu. “Du học? Muốn học thì cứ học ở trong nước là được. Làm gì phải chạy ra nước ngoài học? Vừa vất vả lại lãng phí tiền.” Cô nói thẳng một câu, làm cho Từ Thiếu Khâm nhíu mày.
“Anh cũng không phải là muốn học cái tiếng nước ngoài gì. Anh là muốn tu học lấy được cái bằng.” Từ Thiếu Khâm uể oải dựa vào ghế dựa, thần sắc kiêu ngạo, khẩu khí tự phụ. “Bố anh ở San Francisco đã đăng kí trường học, anh muốn học quản lý ăn uống. Dù sao Đài Loan không có một chỗ công tác tốt, ông chủ thì thích sai bảo người, ngu chết được, nhân tài vĩ đại như anh thế nhưng lại không biết mà dùng. . . . . .” Anh bực tức đầy bụng.
Những lời này Hà Phi đã nghe đến mòn cả tai. “Oh.” Cô nhún nhún vai. Kẻ có tiền muốn làm gì thì làm, nói đi du học cứ dễ như là muốn đi đường vậy. Cô ngượng ngùng chống một bên gò má tinh tế. “Vậy chúng ta chẳng phải là rất khó gặp nhau?” Đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, Hà Phi không khỏi có chút phiền muộn. “Không thể học ở Đài Loan sao?”
“Hà Phi, anh thật sự cũng rất luyến tiếc em.” Thiếu Khâm nắm lấy tay cô thâm tình chân thành nói. “Chúng ta cùng một chỗ đã lâu như vậy. . . . . .” Hà Phi ngẩng mặt, một đôi trong suốt thủy mâu nhìn lại Thiếu Khâm.
“Vậy anh đừng ra nước ngoài nữa.” Cô chớp mắt mấy cái, trong chớp mắt hồn phách Từ Thiếu Khâm đều bay đi mất.
Hà Phi là trong sáng động lòng người như vậy! Trời biết lúc trước theo đuổi cô thật vất vả, dây dưa thật lâu, nhưng ngoại trừ cầm tay ra, muốn tiến thêm một bước luôn là không thể thực hiện được. Thiếu Khâm đương nhiên không chịu buông tha cho, cô càng dè dặt, anh càng cảm thấy thách thức, từ đáy lòng cảm thấy cô càng thêm đáng quý, cùng với việc chơi đùa những cô gái khác là không giống nhau, anh đối Hà Phi là thật lòng.
Anh nắm chặt tay cô. “Anh đã nghĩ đến biện pháp giải quyết. Em nghỉ việc, cùng anh đi du học, sau khi quay về Đài Loan chúng ta mở một nhà hàng to, em làm bà chủ. Chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền! Học phí của em anh sẽ nhờ bố anh!” Anh thoải mái nói, Hà Phi lại bị dọa. Mắt trừng lớn, rút nhanh tay về.
“A?” Có lầm hay không? “Nghỉ việc? Em thật vất vả mới lên làm thiết kế viên, không được, không được, không được!” Cô vội vàng lắc đầu.
“Biết ngay là em sẽ nói như vậy!” Thiếu Khâm cầm lấy dao nĩa, cúi đầu dùng cơm, vừa hướng cô giảng lấy đại nghĩa: “Hà Phi à, dù sao chúng ta cuối cùng cũng muốn kết hôn, đến lúc đó em cũng phải nghỉ việc để anh nuôi, có gì khác đâu, sao phải liều mạng vất vả chứ?”
Hà Phi nghe mà ù ù cạc cạc, truy vấn anh: “Vì sao kết hôn sẽ nghỉ việc?”
“Bố mẹ anh sẽ không thích em đi làm, anh cũng không muốn em đi làm.”
Hà Phi nghe xong càng hoang mang, cô nhíu chặt mày hỏi anh: “Em đi làm có thể kiếm tiền, bố mẹ anh sao lại không thích? Em đi làm lại rất vui, anh luyến tiếc cái gì?” Cô thẳng thắn hỏi.
Từ Thiếu Khâm nghe được nhíu mày, Hà Phi suy nghĩ có khi chính là xoay chuyển không được. Anh ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, còn thật sự nghiêm túc nói: “Sau khi kết hôn sẽ có con, em không ở nhà chăm con, chẳng lẽ còn xuất đầu lộ diện bên ngoài sao? Anh nói luyến tiếc, chính là luyến tiếc em ở bên ngoài làm việc phải xem sắc mặt người khác. Nhà của anh lại không thiếu chút tiền em kiếm được ấy, công việc kia của em hở ra là lại tăng ca thức đêm, anh xem em càng sớm từ chức càng tốt! Theo anh đi du học, vừa thêm tri thức lại vừa thoải mái tự tại, anh còn trả tiền giúp em, cũng không có người nào yêu em như anh . . . ” Anh một hơi nói xong, nói đến dõng dạc, hiên ngang lẫm liệt, cứ như Hà Phi không quỳ xuống cảm động đến rơi nước mắt thì thật có lỗi với anh.
Ai ngờ nói ra một phen này, Ôn Hà Phi chẳng những không có cảm động, ngược lại sững sờ ở trước bàn, vẻ mặt không hiểu trợn mắt nhìn khuôn mặt gầy của bạn trai.
Là đèn sáng quá sao? Tại sao khuôn mặt của anh bỗng nhiên lại chói mắt như vậy?! Lời nói của anh thờ ơ dửng dưng, nghe vào tai cô từng chữ từng chữ như dao đâm. Hà Phi mắt gợn sóng, trong mắt nổi lên lửa giận cuồn cuộn. Công việc cô nhiệt tình yêu thích hóa ra trong mắt anh lại bé nhỏ không đáng kể, mà nhiệt huyết của cô, anh xem ra là cỡ nào buồn cười.
Hà Phi nắm chặt dĩa ăn trong tay, bình tĩnh nhìn lại anh, gằn từng tiếng nói vang lên hữu lực. “Em chưa từng tính kết hôn liền nghỉ việc, hơn nữa ——”
“Em tốt nhất nhanh chút làm visa ——” anh ngắt lời cô. “Nếu chậm, sẽ không kịp cùng anh ra nước ngoài. . . . . .”
Loại thái độ thích ngắt lời người khác này của anh thực làm Hà Phi nổi giận, cô hơi lộ vẻ không kiên nhẫn, sắc mặt càng khó xem. “Em làm sao có thể yên tâm để bà ngoại một mình ở Đài Loan, em ——”
“Vậy em cứ yên tâm anh một mình ở nước ngoài?” Lại một lần nữa ngắt lời nói, không biết Hà Phi đã vốn tức giận, lại còn đổ thêm dầu vào lửa. Anh to tiếng. “Anh là bạn trai của em đấy!” Anh là con một được người nhà sủng ái yêu chiều, chịu không nổi nhất là cảm giác bị người bỏ qua, anh nghĩ phản bác là đương nhiên, lại không biết nghe vào tai Hà Phi lại thấy anh ích kỷ đến cỡ nào.
Hà Phi mặt rét lạnh, trừng mắt anh. Tốt lắm, lần thứ hai anh lại ngắt lời cô. Hà Phi nheo mắt, mắt hạnh bốc hỏa, nghiến răng nói: “Từ Thiếu Khâm, đây là hai chuyện khác nhau.” Người khác có thể không rõ tình cảm cô cùng bà ngoại, nhưng anh. . . . . . Anh có thể nào không hiểu, đó là người thân duy nhất cô còn trên đời. Từ Thiếu Khâm sắc mặt u ám, nóng nảy phát cáu, hầm hầm ném dao nĩa: “Chẳng lẽ em không sợ anh thay lòng đổi dạ?” Thật là kỳ quái, con gái bình thường nghe thấy bạn trai muốn ra xuất ngoại, không phải đều quýnh lên mà khóc lóc luyến tiếc sao? Anh trừng mắt nhìn Hà Phi vì tức giận mà mặt đỏ hồng, cơn tức cũng nổi lên. Cô nhưng lại chính là để ý bà ngoại của cô, công việc của cô? Vậy coi anh là cái gì!
Bọn họ phẫn nộ trừng mắt lẫn nhau, Hà Phi thở sâu, dằn lòng giải thích, hi vọng anh có thể thông cảm.
“Em không thể nghỉ việc được. Tổ trưởng cùng tổng giám đốc thực coi trọng em, em làm sao có thể nói nghỉ là nghỉ được.” Cô nghĩ đến Lương Chấn Y, anh ít khi quan tâm đến cô, nhưng cuối cùng lại luôn đúng lúc giúp đỡ cô, không, cô không thể làm anh thất vọng. Từ Thiếu Khâm nghe xong, càng phát hỏa lớn.
“Em cảm thấy thực xin lỗi bọn họ, thế là bọn họ quan trọng hay là anh quan trọng? Cùng lắm chỉ là một phần công tác, đặt nhiều tình cảm như vậy có quá không?” Sao lại ngốc như vậy?
Tính nhẫn nại của Hà Phi đã muốn sắp dùng hết, cô mặt cứng ngắc phẫn nộ nói: “Đối với công việc của em em thật rất nghiêm túc, em hi vọng anh có thể ——” thấy Từ Thiếu Khâm há mồm muốn ngắt lời cô, Hà Phi phát điên, quăng dao nĩa đột ngột rít gào: “Tôi còn chưa nói xong –”
Loảng xoảng! Nhân viên phục vụ đi ngang qua bị Hà Phi thình lình một tiếng rống giận giật mình đến nghiêng đổ đồ uống, cốc rơi xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai, ngay lập tức cả nhà hàng nhìn về phía bọn họ. Hà Phi mặt đỏ lên, chạy nhanh xin lỗi nhân viên phục vụ kia.”Này. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .”
Từ Thiếu Khâm trách cô. “Thật là, em muốn nói cứ nói, làm chi mà phải lớn tiếng?” Mất mặt chết!
“Bởi vì anh cứ ngắt lời em!” Hà Phi thở sâu, mặt ngưng trọng, gằn từng tiếng nghiêm túc tuyên bố. “Em không ra nước ngoài với anh. Là bà ngoại nuôi em khôn lớn, giờ bà già rồi, anh lại muốn em quăng bỏ bà?”
“Em cũng không thể cả đời mang theo bà ngoại được, cuối cùng cũng có ngày phải rời bà ra. Em có đầu óc hay không hả? Thử vì mình nghĩ mà xem. Bằng không đưa bà đi viện dưỡng lão, lão nhân gia thân thể không tốt, nơi đó có y tá bác sĩ chăm sóc, thế là xong, không thành vấn đề đi. Tiền nếu không đủ, ” anh vỗ vỗ ngực. “Anh giúp em!”
“Đây không phải là vấn đề tiền nong!” Cô tức giận đến đầu cháng váng! Trời ạ, anh nghe không hiểu sao? “Bà ngoại là người thân duy nhất của em, em vẫn luôn muốn chăm sóc bà, cho đến tận khi bà mất!” Nhân viên phục vụ mắt thấy nơi này chiến hỏa liên miên, chạy thật nhanh trốn thật xa.
Từ Thiếu Khâm nhíu mày, đè nén tức giận, thật cẩn thận trấn an cô. “Em đừng tùy hứng được không?” Anh ta hiếm khi ăn nói khép nép như vậy, trên đời này chỉ có Hà Phi làm anh ta không có biện pháp, anh ta nói giống như anh ta thực ủy khuất.
“Là anh tùy hứng thì có.” Hà Phi hổn hển, hỏa đại nói. “Bà ngoại là người quan trọng nhất với em!”
“Em sao lại khó dạy bảo thế hả?” Anh rống lên, so với cô tiếng còn lớn hơn.
Bọn họ mắt trừng nhau, trong mắt của anh cuồn cuộn lửa giận, đôi mắt cô lại kết dày đặc băng sương. Bọn họ nói chuyện chưa từng lớn tiếng đến như vậy. Hà Phi đẩy ra đồ ăn, không nói gì. Căn bản là gà cùng vịt nói chuyện!
Từ Thiếu Khâm thấy mặt cô cứng ngắc không nói gì, phẫn nộ nói: “Em không nói lời nào là có ý gì hả?”
Anh là muốn nghe thứ anh muốn nghe đi?! Hà Phi quay mặt đi, tức giận đến mức dạ dày co rút lại. Cặp đôi bàn bên cạnh thân mật thủ thỉ, cô cùng Thiếu Khâm cũng từng nói chuyện thực cực kì ăn ý. Đó là một đoạn thời gian thanh xuân tuổi trẻ thực tốt đẹp, nhưng dần dần, ý nghĩ của anh sao lại cách cô càng ngày càng xa? Ở bên nhau càng lâu, ích kỷ cùng tự đại của anh lại càng lộ ra. Dịu dàng săn sóc trước kia, che chở lấy lòng trước kia đều đi đâu rồi vậy? Vì sao lại càng ngày càng cảm thấy anh thật xa lạ? Hà Phi thần sắc ảm đạm, bỗng nhiên có chút hoảng hốt đứng lên. Có lẽ, cô căn bản là chưa từng chân chính hiểu rõ Từ Thiếu Khâm. Ý thức như thế làm cô có chút sợ hãi, hay bọn họ vốn là không thích hợp?
Thái độ lạnh nhạt của cô hoàn toàn chọc giận Từ Thiếu Khâm, anh vươn tay mãnh liệt lay cô một chút. “Có cái gì khó chịu thì nói ta. Em hiếm lắm mới cùng anh ra ngoài ăn cơm, lại còn xịu mặt cái gì?!” Kéo kéo cái gì a?
Buồn cười, vẫn xen mồm không nghe chẳng phải là anh! Giờ câm miệng cũng không được sao?
Hà Phi bỗng nhiên đứng dậy, mặt cứng ngắc bỏ xuống một câu: “Em không ầm ỹ với anh, em đi về.” Quay đầu bước đi.
Từ Thiếu Khâm mắng một tiếng, thanh toán tiền đuổi theo ra, chết tiệt, đã quên Hà Phi vốn là ăn mềm không ăn cứng, hung dữ với cô, cô lại càng dữ, cuối cùng anh vẫn là chiếm không được tiện nghi.
Anh đuổi theo Hà Phi, ngăn lại cô, cô giãy dụa vùng thoát khỏi tay anh, anh hét lên với cô.
“Vậy em muốn như thế nào? Thật để anh một mình xuất ngoại?” Anh thương tâm hô lớn. “Em bất kể anh khổ sở sao?” Hà Phi ngẩn ra, anh vẻ mặt bị thương làm cô áy náy. Thiếu Khâm thấp giọng hỏi cô: “Em thực bỏ được anh? Em không yêu anh sao?”
Đèn đường thê lương chiếu lên hai người, người đi đường hấp tấp vội vàng, ráng chiều đỏ đẹp đến não lòng.
“Thực xin lỗi. . . . . .” Cho dù không đành lòng, Hà Phi vẫn kiên trì. “Em không thể xuất ngoại với anh.” Cô biểu tình ảm đạm, thực bất đắc dĩ. “Em không bỏ xuống được hết thảy như vậy. Huống hồ, anh quyết định đột ngột như vậy, em chưa có chuẩn bị tâm lý.” Căn bản anh còn chưa từng cùng cô thương lượng.
Anh đã ôn tồn như vậy, cô vẫn là quyết giữ ý mình. Từ Thiếu Khâm chịu đựng lửa giận, thật sự rất bi ai, bộ dạng anh cao to tuấn tú, trong nhà lại có tiền, anh theo đuổi con gái, ai cũng yêu anh yêu muốn chết, anh chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, không biết có bao nhiêu cô gái cam nguyện cùng anh xuất ngoại; nhưng là cố tình! Cố tình Hà Phi lại không muốn. Với Từ Thiếu Khâm mà nói, Hà Phi đại biểu cho khát vọng cảm giác mới mẻ của lãng tử, không tới tay vĩnh viễn là tốt nhất, cá không mắc câu vĩnh viễn là con lớn nhất. Cho nên lúc này đây, anh vẫn là nhẫn!
Đúng vậy, anh nhẫn. Anh gắng sức nhắm mắt lại, thực kiềm chế tức giận đến nội thương. Có lẽ cô là đặc biệt đến khắc anh. Anh buông tay, cào tóc gật gật đầu.
“Được, được.” Anh cắn chặt môi mỏng, nhắm mắt lại trầm mặc một giây, đè nén lửa giận bốc lên, lại mở mắt nhìn lại Hà Phi. “Anh thông cảm với em, chúng ta không cần cãi nhau.”
Hà Phi kinh ngạc, nhìn anh. Anh vừa mới phẫn nộ như vậy, cô tưởng anh sẽ nói muốn chia tay. Có chết cũng không nghĩ ra anh nhưng lại đột nhiên ôn nhu thâm tình nó với cô: “Anh yêu em. Trời biết trên đời này không còn người nào nữa giống anh như vậy chiều theo em.” Là thật , anh nói vô cùng thật lòng. Chỉ có Hà Phi hồn nhiên thẳng thắn mới làm anh đặc biệt quan tâm muốn kết hôn làm vợ. Trời biết đến thế kỷ này còn có người con gái nào giống Hà Phi xinh đẹp như vậy lại bảo thủ rụt rè, đã hai mươi mấy tuổi rồi vẫn còn là xử nữ. (thất tuyệt cốc: ai ai xã hội ngày nay =.=)
Hà Phi nếu biết chân chính ý nghĩ trong đầu Từ Thiếu Khâm chỉ sợ sẽ té xỉu, lập tức cùng anh nhất đao lưỡng đoạn; nhưng là giờ phút này từ ánh mắt đơn thuần của cô thì xem ra, Từ Thiếu Khâm nhượng bộ làm cô thực cảm động, làm cho một người đàn ông như vậy nhân nhượng cô, thật sự tàn nhẫn.
“Ai. . . . . .” Cô nhẹ giọng nói. “Anh. . . . . . Anh không cần như vậy. . . . . . Nếu anh muốn chia tay, em cũng sẽ không. . . . . .”
“Không! Anh không cần chia tay, em biết anh yêu em như vậy. . . . . .” Anh thống khổ nói. Cô càng không cần, anh càng không cam lòng buông tay. Thiếu Khâm tóm chặt lấy cánh tay cô, ánh mắt nghiêm túc, thanh âm khàn khàn khẩn cầu: “Hà Phi, anh cuối tháng ra nước ngoài rồi, đêm cuối cùng ở Đài Loan anh muốn ở cùng em.”
Hà Phi choáng váng, khi hiểu ý mặt đỏ bừng. Cùng Thiếu Khâm yêu nhau nhiều năm, cô vẫn kiên trì không kết hôn không lên giường. Cô giữ gìn tấm thân xử nữ, một phần cũng vì mẹ lúc trước chính là sống rất bừa bãi, chưa chồng đã sinh con, sinh xong lại không có trách nhiệm vứt cô cho bà ngoại, rất nhanh lại cùng người khác vui vẻ. Hà Phi hận mẹ mình ích kỷ, vì thế liền rất nghiêm khắc với chính mình.
Nhưng là, giờ phút này nhìn vẻ mặt chờ mong của bạn trai, anh vì cô nhượng bộ, cô lại kiên trì giống như lại quá tàn nhẫn.
Thiếu Khâm thúc giục. “Hà Phi à? Em bằng lòng đi. Anh nhất định sẽ cưới em, em còn do dự cái gì? Chẳng lẽ em không yêu anh? Anh đã đợi năm năm, năm năm đó, vẫn không thể chứng minh lòng anh đối với em sao? Em vẫn không thể tin anh sao?” Năm năm này anh gạt Hà Phi cùng nữ nhân khác lên giường, phát tiết dục vọng bị kiềm chế, trong suy nghĩ của anh, cái kia cùng tình cảm không quan hệ, anh với Hà Phi thật sự là đủ tốt!
Hà Phi nhìn đến, muốn cự tuyệt lại không đành lòng, cô thở dài. “Ách. . . . . . Được. . . . . . Được rồi!” Cô đáp ứng thật sự miễn cưỡng, Từ Thiếu Khâm lập tức mừng rỡ ôm chặt bạn gái.
“Em thật tốt! Anh ra nước ngoài nhất định sẽ không thay lòng. Em yên tâm, sau khi anh trở về chúng ta liền kết hôn, anh yêu em. . . . . .”
Hà Phi bị bạn trai ôm thật chặt, sau vai anh người đi vội vội vàng vàng, dưới đường nhuộm đỏ đan xen tiếng bước chân. Cô sắp đem đêm đầu tiên trân quý nhất của một cô gái hiến cho bạn trai, Hà Phi lồng ngực căng thẳng, thần sắc mờ mịt.
Kỳ quái, cô không có một chút cảm giác hưng phấn; Thiếu Khâm ôm chặt quá, cô chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông.
Kỳ thật, lời vừa mới ra khỏi miệng, cô liền hối hận.
“Tiểu tử này chốc muốn làm lập trình viên, chốc lại làm bất động sản, đảo mắt nó lại muốn ra nước ngoài đào tạo sâu, lại còn nói muốn mở nhà hàng?” Đang vùi đầu đan áo khoác cho Hà Phi, Ôn bà bà nghe nói chuyện của Thiếu Khâm, hừ một tiếng, ngẩng mặt. “Hà Phi à, tiểu tử này không đáng tin cậy, rất tùy tiện lỗ mãng.”
Ôn Hà Phi thấp tha thấp thỏm ấn điều khiển TV. “Bà ngoại, bà đừng luôn có thành kiến với anh ấy có được không?”
“Xong rồi!” Ôn bà bà đem áo khoác lông nhiều màu đã đan xong trùm vào cháu gái. “Oa! Vừa in, nhìn rất đẹp.”
“Bà ngoại,” Hà Phi quay đầu, nhíu mày. “Lại hoa hoét như vậy sao?” Lần nào cũng hại cô mặc ra ngoài làm cho người ta ghé mắt nhìn.
“Có nhiều hoa mới bắt mắt, có hoa nhìn lại vui tươi, cháu có hiểu không? Đi đi, mặc cho bà ngoại xem!” Ôn bà bà cứng rắn kéo Hà Phi từ sô pha lên.
Hà Phi nhẫn nhịn mặc vào áo khoác đầy hoa đứng trước mặt bà ngoại. Nhìn vào chính mình trong gương sặc sỡ đến kinh khủng, mày Hà Phi nhăn lại, có hơi quá nhiều hoa không?
“Thích không?” Ôn bà bà hưng phấn quan sát vẻ mặt cô. “Bà đan mất một tháng đấy, Hà Phi à, cháu có thích không?” Vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm Ôn Hà Phi, nhìn đến da đầu cô run lên, một câu không thích nghẹn lại ở họng.
“Không phải không phải, cháu là nói không xấu, không xấu, nhìn rất đẹp.” Cô yếu ớt nở nụ cười, nhìn bà ngoại thỏa mãn cũng nhếch miệng cười, lúc này mới thở ra một hơi. “Bà ngoại, bà thân thể không tốt, mắt lại kém, đừng đan áo nữa, cháu đã có rất nhiều quần áo rồi.”
Ôn bà bà vuốt áo khoác. “Không có gì, nhìn cháu mặc xinh đẹp như vậy, bà rất vui vẻ. . . . . .” Nhịn không được lại bắt đầu bài giảng nghìn lần như một. “Ông ngoại cháu cũng thích nhất mặc áo bà đan, lúc trước chúng ta đi núi A Lý, bà đưa áo cho ông, ông cảm động ngay lập tức cầu hôn bà, còn thiếu chút nữa khóc lên. . . . . . Ha ha a. . . . . .” Bà cười mủm mỉm, giống như đã quên chính mình đã là một lão bà bà tóc trắng xóa, vẻ mặt thẹn thùng.
Hà Phi đành phải yếu ớt cười cùng. “Bà. . . . . . Bà vui vẻ là tốt rồi.”
***
“Cái gì?” Úy Nhân Nhân kinh hãi rống, Hà Phi vội vàng chụp miệng cô, xấu hổ xem cả nhà hàng ghé mắt nhìn.
“Nhỏ giọng chút!”
Úy Nhân Nhân hạ giọng trừng mắt nhìn Hà Phi. “Em, em đem lời em vừa nói lặp lại một lần!”
Hà Phi nhỏ giọng ghé vào lỗ tai tổ trưởng nói nhanh: “Có phương pháp nào tránh thai trăm phần trăm không?”
Úy Nhân Nhân trợn mắt nhìn cô. “Em, em muốn làm gì?”
Hà Phi đem chuyện Từ Thiếu Khâm kể rõ lại một lần, Úy Nhân Nhân càng nghe càng kinh hãi, người đàn ông này không phải rất ích kỷ sao? Làm bạn gái nghỉ việc không thành, liền thừa thế yêu cầu gần gũi một đêm, cái gì đây trời? Hà Phi ngu ngốc này thật đúng là đồng ý rồi?!
Ôn Hà Phi nói xong tổng kết lại: “. . . . . . Cho nên em muốn biết có phương pháp tránh thai nào trăm phần trăm không, như vậy em mới có thể yên tâm.” Mẹ cô là một cái giáo huấn tàn khốc.
Úy Nhân Nhân quan sát Ôn Hà Phi, chậc chậc chậc, Lương Chấn Y nhất định sẽ đau lòng đến chết. Cô hai tay vòng quanh ngực nghiêm mặt nói với Hà Phi: “Không hề có phương pháp tránh thai trăm phần trăm, mấy ngày nữa em cùng với Từ Thiếu Khâm thân cận đúng không? Như vậy chị đề nghị em mau đi uống thuốc tránh thai.” Lại hỏi: “Thời gian hành kinh của em chuẩn không?”
Hà Phi lắc đầu. “Bình thường lúc em căng thẳng hay là bị áp lực, nó liền loạn vô cùng.”
“OK, vậy cái kia không được.” Cô liếc nhìn Hà Phi nói: “Vươn tay ra.”
Hà Phi ngạc nhiên, ngoan ngoãn vươn tay. “Ba” một tiếng, cô gọn gàng cuốn cao tay áo Hà Phi, đâm đâm vào cánh tay trắng nõn của cô, thực khủng bố nói: “Chị biết còn có một phương pháp, ở chỗ này mổ, ba ba ba, cắm vào sáu cây kim dài như thế này!” Cô so sánh cho Hà Phi xem, dài từ ngón cái đến ngón trỏ, Hà Phi nhìn xem, sợ hết hồn, cô nói: “Đâm vào sáu cái kim tránh thai, là có thể không thụ thai rồi. Sáu cái đó nha!”
Hà Phi nghe xong, mắt đen hoảng sợ trợn to, thanh âm run run. “Hình như. . . . . . Hình như rất đau, có cách nào đơn giản hơn chút không?”
“Bao cao su đơn giản nhất, tuy nhiên. . . . . .” Úy Nhân Nhân nheo lại mắt nhìn chằm chằm Hà Phi, hù dọa cô. “Tỉ lệ thất bại cao nhất.”
Hà Phi buồn rầu. “Vậy không được, em tuyệt đối không thể thất bại, một chút cơ hội đều không được!”
Úy Nhân Nhân nhún nhún vai. “Còn có một biện pháp,” Hà Phi ánh mắt đột nhiên sáng bừng.
“Nói mau!”
Úy Nhân Nhân nheo lại mắt, khẩu khí lạnh như băng. “Chính là đặt một cái dụng cụ tránh thai vào trong cơ thể em. . . . . .”
“Được rồi, được rồi!” Hà Phi nghe không vô, suy yếu nằm úp sấp lên mặt bàn, than thở. “Em không nên đáp ứng anh ấy mới phải . . . . . .”
Úy Nhân Nhân cười lạnh, đạt được mục đích. “Chuyện này lạ nha, bạn trai muốn xuất ngoại em không thương tâm, muốn cùng em gần gũi, em cả đầu chỉ thầm nghĩ tránh thai. Loại chuyện da thịt thân cận này không phải đều là tự nhiên phát sinh sao, bọn em sao lại thành ra cố ý làm?! Chị hỏi em, chẳng lẽ em một chút hưng phấn cũng không có sao? Ở khách sạn cùng nhau một đêm cuối cùng, cùng nam nhân yêu dấu triền miên, anh ôm chặt thân thể em, hai người cũng không mặc quần áo...” Úy Nhân Nhân bắt đầu tuôn ra rất nhiều hình ảnh cấp hạn chế, Hà Phi nghe được mặt trắng bệch, một trận nổi da gà. Tưởng tượng Từ Thiếu Khâm làm động tác thân mật này với cô, đòi mạng! Cô cảm thấy kỳ quái, khủng bố, ghê tởm, da đầu run lên, lưng một trận lạnh lẽo.
“. . . . . . Sau đó hai người trên giường ôm thật chặt, lăn qua lăn lại, hôn đi hôn đến. . . . . .” Rốt cục chú ý tới Hà Phi thần sắc khác thường, Úy Nhân Nhân im miệng, một đôi mắt đen khôn khéo nhìn thẳng khuôn mặt không có chút máu của Hà Phi. “Hừ!” Cô nhíu mày, ánh mắt như điện, đem tâm sự của Hà Phi xem không sót chút nào, tên ngu ngốc này thật sự quá trì độn. “Hà Phi, em thật sự yêu Từ Thiếu Khâm sao?” Cô trực tiếp hỏi.
“Đương nhiên.” Không yêu sao có thể cùng nhau lâu như vậy? Hà Phi không chút suy nghĩ đáp.
“Chậc chậc chậc, chị xem chưa chắc là vậy.” Úy Nhân Nhân cười tủm tỉm nói. “Chị hỏi em, khi Từ Thiếu Khâm ôm em, tim em có đập nhanh cả người nóng lên hay không? Khi anh ta nói chuyện với em, em có khẩn trương mặt đỏ lên không? Lúc em nhìn anh ta, đầu gối có như nhũn ra hay không? Thời điểm tới gần anh ta, lồng ngực có nóng lên hay không? Còn có! Quan trọng nhất là ——” Úy Nhân Nhân túm lấy Hà Phi nghiêm túc chất vấn. “Em có ngẫu nhiên tưởng tượng bộ dáng anh ta không mặc quần áo cơ thể trần truồng không? Sau đó nghĩ đến mức nhiệt huyết sôi trào không khống chế được cảm xúc?” Cô liền thường thường nghĩ đến người trong lòng Cảnh Chi Giới như vậy.
Toàn bộ đều không, toàn bộ đều không có! Hà Phi nhíu nhíu ấn đường, bị Úy Nhân Nhân nhìn chằm chằm, có chút yếu ớt nói: “Ách. . . . . . Nhưng là em cùng Thiếu Khâm ở cùng một chỗ cảm giác thực quen thuộc, thực nhẹ nhàng thực tự nhiên. . . . . .”
“Em vậy giống như là tình thân hơn nha, nếu là thật sự như chị đoán, thì khi em cùng Thiếu Khâm da thịt gần gũi sẽ có cảm giác loạn luân!”
Loạn luân?! Hà Phi nghe thiếu chút nữa sợ muốn chết. Úy Nhân Nhân này thật sự là lời không hù chết người thì không được mà.
“Đúng vậy.” Úy Nhân Nhân nghiêm túc gật đầu. “Chị xem em có chuyện lớn rồi.” Cô hù dọa Hà Phi, chỉ vào mũi cô nghiêm mặt nói. “Chị dám cam đoan, nếu em thật muốn đêm đầu tiên cùng Từ Thiếu Khâm, chậc chậc, nhất định hối hận! Chị còn dám chắc chắn một câu, chân mệnh thiên tử của em căn bản còn chưa xuất hiện, em thảm nha, năm năm yêu mà lại không phải là yêu. Ôn Hà Phi –” cô giả vờ thật sự thương cảm Hà Phi, ra vẻ bộ dáng cô thật không có thuốc chữa. “Em không khỏi thật quá, mức, ngu, ngốc.”
Hà Phi choáng váng, sững sờ trước bàn. Có. . . . . . Có nghiêm trọng như thế sao?
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!