Chương 7
Bởi đã đồng ý giúp Thu Phong đi đến bệnh viện khám thai, nên buổi sáng Đồ Hạ Mĩ cũng không cùng Cô Thần Phong đi trường quay. Bất quá chờ sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ giúp bạn, bà bầu lại lười biếng thầm nghĩ đi ngủ mà không có hơi sức cùng cô nói chuyện phiếm, cô bất tri bất giác lại đến trường quay tìm anh.
Không đợi cô mở miệng hỏi, nhân viên công tác nhận ra cô đã chủ động nói cho cô vị trí của Cô Thần Phong, cũng nói cho cô trường quay hôm nay cuống quít, tiến độ không như mong muốn, đạo diễn tâm tình không tốt lắm.
Cảm ơn nhân viên công tác báo tin sau, cô vội vàng đi tới phòng chế tác chuyên dụng kiêm văn phòng của anh.
Bởi vì lo lắng, cô không gõ cửa liền trực tiếp đẩy cửa mà vào, chẳng là cô vạn vạn không nghĩ tới mình sẽ thấy một màn như thế này.
Một nữ nhân đang ngồi trên đùi anh, hai tay vòng ở trên cổ, nghiêng người đang muốn hôn anh.
Hình ảnh bỗng nhiên xuất hiện trước mắt khiến cô dừng bước, hai mắt trợn tròn, cả khuôn mặt nháy mắt trắng bệch như tuyết.
Cô Thần Phong sắc mặt so với cô càng tái, giống như bị kinh hách so với cô còn lớn ,còn nghiêm trọng hơn. Anh cũng không ngờ cô sẽ xuất hiện vào lúc này.
Bởi cả một buổi sáng trưởng quay trạng huống chồng chất, làm xáo trộn mọi cảm giác cùng kế hoạch của anh, làm anh tâm tình buồn bực không nghĩ để ý người khác cũng không muốn nói chuyện, anh tự nhốt mình trong văn phòng tĩnh tâm , trọng chỉnh suy nghĩ, không ngờ lại đụng tới nữ nhân chạy tới yêu thương nhung nhớ với anh, làm anh tâm tình Down đến đáy cốc.
Anh có một thói quen xấu, tâm tình càng không tốt, càng không nghĩ nói chuyện. Không nghĩ tới nữ nhân không biết xấu hổ chết tiệt này lại còn coi anh buồn không hé răng trở thành ngầm đồng ý, đặt mông an vị trên chân anh, hai tay vòng lấy cổ anh, sau đó là Hạ Mĩ tuyển ngay lúc đó đẩy cửa mà vào.
Anh hôm nay sao có thể lại kém như vậy nha? Quả thực là mọi việc không thuận, rất giống như bị nguyền rủa vậy!
"Hạ Mĩ, sự tình không phải –" Anh vội vã mở miệng, đã thấy cô đột nhiên đi nhanh tới, sau đó nổi giận đùng đùng, một tay đem nữ nhân anh còn chưa kịp đẩy ra từ trên đùi anh kéo xuống dưới.
"Tránh ra!" Cô lớn tiếng quát.
"Cô làm gì?" Nữ nhân không biết xấu hổ the thé kêu lên.
"Tôi làm gì?" Cô áp sát nàng ta từng bước,"Cô ngồi trên đùi chống tôi, câu dẫn chồng tôi, cô còn hỏi tôi muốn làm gì? Tôi muốn đem cô sửa thành trọc đầu!"
Biểu tình trên mặt cô cùng kiểu nói chuyện nghiến răng nghiến lợi rất dọa người, nữ nhân kia sợ hãi kêu một tiếng, lập tức xoay người tông cửa xông ra.
Hai nữ nhân đối chiến trước sau không đến mười giây, Đồ Hạ Mĩ giành chiến thắng,
Cô Thần Phong đầu tiên là nghẹn họng nhìn trân trối hết thảy, rồi sau lúc nữ nhân không biết xấu hổ kia thét chói tai tông cửa xông ra, chợt buồn cười không cầm được cười to ra tiếng,
"Ha ha......"
Đồ Hạ Mĩ xoay người trừng anh, anh còn đanh cười.
Anh làm cô khó chịu lại khổ sở như vậy, thế mà anh còn cười được?
Cô vừa tức giận lại thương tâm xoay người bước đi, nhưng lúc đi đến trước cửa, lại đột nhiên bị hắn đưa tay câu vào trong lòng.
Anh tự tay đóng cửa phòng lại, ngăn lại những ánh mắt tò mò đang lớ ngớ trên hành lang.
"Thực xin lỗi, không phải anh cố ý muốn cười, nhưng mà thật sự rất buồn cười." Anh miễn cưỡng kìm tiếng cười, nhưng không cách nào ngăn đước ý cười cùng giọng nói vì buồn cười mà hơi run rẩy.
"Buông em ra." Cô tức giận ra lệnh.
"Không được."
"Buông em ra."
"Cả đời cũng không buông."
Lần đầu tiên nghe thấy anh nói ra những lời như quan tâm cô thế này, Đồ Hạ Mĩ chợt sửng sốt, không tự chủ được quay đầu nhìn anh. Có lẽ là biểu tình trên mặt cô quá mức kỳ quái, Cô Thần Phong đem cô quay về phía anh, khó hiểu nhíu mày với cô.
"Làm sao vậy?" Anh hỏi.
"Anh muốn cùng một chỗ với em cả đời?"
Anh lập tức lộ ra vẻ mặt đương nhiên, sau đó khó hiểu nhìn chằm chằm cô hỏi:"Những lời này của em là có ý gì?" Đáy mắt anh tựa hồ hiện lên một chút không hờn giận.
Cô lắc đầu."Chỉ là có chút bất ngờ mà thôi."
"Bất ngờ cái gì?" Anh xem ra đã hiện rõ mất hứng rồi,"Chẳng lẽ em không nghĩ tới ở cùng anh đến đầu bạc răng long, quá hết đời này sao?"
"Nói thực ra, không nghĩ tới."
"Em nói cái gì?!" Anh giương giọng quát, tiếng rất lớn làm lỗ tai cô vang ong ong.
Đồ Hạ Mĩ không hiểu phản ứng của anh sao lại kinh hoàng như thế, còn tức giận như thế. Anh sở dĩ kết hôn với cô không phải vì đứa nhỏ sao? Như vậy khi đứa nhỏ lớn lên, đều tự có cuộc sống riêng, cũng biết kỳ thật anh cũng không yêu cô sau, bọn họ kỳ thật bất cứ khi nào đều có thể chia tay, không phải sao?
Cùng một chỗ cả đời?
Cô đương nhiên chưa từng nghĩ quá, cũng không dám nghĩ, chỉ dám vụng trộm chờ đợi anh có thể ở bên cô càng lâu càng tốt, về cả đời, cô thật sự không dám hy vọng xa vời.
"Đem chuyện nói rõ ràng, cái gì kêu là không nghĩ tới?" Cô Thần Phong hung ác trừng mắt nhìn cô hỏi.
"Anh là vì muốn nhận con, gánh trách nhiệm mà một người cha và một nam nhân nên có mới có thể cùng em kết hôn, không phải sao? Năm đó nếu không phải em ngoài ý muốn mang thai lại sinh đứa nhỏ, thì anh cũng sẽ không lấy em không phải sao? Loại hôn nhân này theo em biết, có thể kéo dài đã là ít của ít, càng miễn bàn là cả đời, đây là nguyên nhân em không nghĩ tới." Cô nhìn thẳng anh nói.
Không nghĩ tới cô đến bây giờ còn tưởng rằng anh kết hôn với cô là vì con, và cái trách nhiệm nam nhân chết tiệt gì đó!
Anh vừa phẫn nộ vừa khó tin trừng mắt cô, lúc đang muốn mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên nghe thấy ngoài cửa mơ hồ truyền đến một tiếng là lạ. Anh lập tức buông cô ra, bước nhanh một cái đã tới trước của phòng, dùng sức đem cửa mở ra.
Ba nữ nhân nguyên bản đem lỗ tai dán trên ván cửa nghe lén, nhất thời ngã vào trong cửa.
Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh lẽo làm người ta không rét mà run.
Ba nữ nhân chật vật từ trên đất đứng lên, vẻ mặt co quắp cùng xấu hổ.
Một trong số đó lắp bắp nói:"Ách, tôi...... Tôi đến báo cho ngài, mọi việc trong trường quay đều đã sắp xếp ổn thỏa."
Cô Thần Phong vẫn như cũ lạnh lùng trừng mắt bọn họ.
Ba nữ nhân câm như hến đứng ở nơi đó, ngay cả động cũng không dám động một chút, cuối cùng, các cô rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng nói một tiếng thực xin lỗi, lại nhanh chóng hướng anh cúi chào xong, xoay người chạy như bay đi.
Cô Thần Phong đóng cửa, khóa lại, sau đó mang theo một cỗ khí tức nguy hiểm xoay người đi trở về bên cạnh cô.
Khuôn mặt kiên nghị của anh cùng bộ dáng dã tính hai mắt nheo lại, khiến Đồ Hạ Mĩ không tự chủ được lui về phía sau từng bước, nhưng giây tiếp theo tay anh đã vòng lấy eo cô, đem cô áp mạnh đến trên người anh.
Cô có chút hoảng sợ, không biết anh muốn làm gì, vừa nhấc đầu, anh đã tức giận cúi đầu dùng miệng ngăn chặn cô, sau đó dùng sức hôn cô.
Nụ hôn của anh rất cố sức, rất tức giận, tuyệt không ôn nhu, nhưng lại cuồng dã lại cơ khát làm cô nhịn không được rên rỉ ra tiếng, nhưng làm cô cả người như nhũn ra lại là việc anh cách quần áo, lấy cái cứng ngắc của anh không ngừng mà cọ xát cô.
Anh đưa cô đến bên tường, nâng cô lên, làm cô không thể không đứng kiễng mũi chân, mà anh thì đem chính mình cứng rắn càng tiến vào giữa hai chân cô, cũng nhanh chóng di động một bàn tay bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người cô.
Lửa dục vọng nhanh chóng thiêu đốt giữa hai người bọn họ. Anh muốn cô, cô cũng muốn, nhưng không thể ở chỗ này, thời diểm cũng không đúng, bởi vì toàn bộ người ở trường quay đang đợi anh.
"Thần Phong......" Cô giãy dụa rời khỏi môi anh, khàn khàn mở miệng muốn cho hai người tỉnh táo lại một chút, nhưng anh lại tuyệt không cảm kích, cơ cuồng môi lập tức lại dọc theo của cằm cô, cổ cô một đường đi xuống, đến trước ngực của cô không biết tự khi nào đã bị anh cởi trần trụi, một ngụm ngậm lấy nụ hoa của cô.
"A......" Cô thở gấp một tiếng, đầu trống rỗng, theo phản xạ đem chính mình tròn đầy hướng về phía anh. Mà anh lại lợi dụng cơ hội này, lập tức nóng bỏng hôn mút, làm cô không thể không cầm lấy tóc anh phát ra rên rỉ.
Nha, ông trời! Không thể ở trong này, anh còn phải làm việc, còn có một đống người đang chờ anh, bọn họ không thể......
Ý chí yếu ớt của cô tại khoảnh khắc tay anh luồn vào quần lót cô, đưa ngón tay chen vào trong cơ thể cô nháy mắt vỡ vụn, hóa thành tro bụi. Anh nhiệt tình dụ dỗ cô, làm cô vừa rên rỉ vừa dùng sức đẩy mình về phía anh.
Càng ngày càng nhiều vui thích làm cô cong người thở dốc, mắt đẹp khép hờ, hai má đỏ tươi, gợi cảm xinh đẹp làm anh cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng rút ra ngón tay đặt trong cơ thể cô, sửa lấy chính mình lửa nóng cứng rắn thay thế.
Anh đẩy cô vào trên tường, đem một chân của cô nhấc tới vòng trên thắt lưng anh, làm cho chính mình có thể càng đi sâu vào cô. Tiếp theo anh bắt đầu dùng sức ở trong cơ thể cô di động, một lần so với một lần mau, một lần so với một lần sâu, thẳng đến cô run rẩy hét lên đạt tới cao trào, mà anh cũng đi theo bùng nổ mới thôi.
Bốn phía một mảnh trầm tĩnh, cảm giác giống như trên thế giới chỉ còn lại hai người họ mà thôi, ngoại trừ tiếng hít thở dồn dập và tiếng tim đập của họ, thanh âm gì khác cũng không nghe đến. Anh tựa vào trên người cô, phân thân đã trở nên mềm mại ở lại trong cơ thể cô, không có rút ra.
"Hiện tại," Giọng nói thô ráp của anh ở bên tai cô thong thả vang lên,"Em còn cho rằng anh cùng em kết hôn, thật sự chỉ là vì các con sao?"
Bởi vì rất xấu hổ, sau khi Cô Thần Phong rời đi để làm việc, Đồ Hạ Mĩ lập tức theo sát phía sau anh chạy khỏi hiện trường.
Trời ạ, cô về sau cũng không dám đi trường quay tìm anh nữa! Anh thế mà lại ở nơi ấy cùng cô...... Nha, thật sự là mắc cỡ chết người!
Bất quá sao anh lại nói với cô câu kia chứ?
Ngữ khí câu nói ấy của anh rõ ràng là nói cho cô, anh cũng không chỉ vì các con mới kết hôn với cô, còn có nguyên nhân khác, nhưng sẽ là nguyên nhân gì chứ? Bên người anh có nhiều đại minh tinh, đại mỹ nữ như vậy, người người tài nghệ xuất chúng, gia thế bình thường, mỗi một điều kiện đều tốt hơn so với cô, nếu anh không phải vì con, thì làm sao lại có thể chọn kết hôn với cô chứ?
Ngay lúc đó cô hoàn toàn không dám nghĩ nhiều, liền trực tiếp hỏi anh có ý gì, sao biết anh lại đáng giận, sau khi quăng cho cô một câu tự mình suy nghĩ sẽ không để ý cô nữa.
Anh nói câu kia rốt cuộc là ý gì a? Vì sao không thống thống khoái khoái nói cho cô, lại còn muốn chính cô suy nghĩ, thật là đáng ghét!
Có chút phỏng đoán, có chút ngọt ngào lại có chút tức giận về nhà sau, lúc cô thay quần áo ở nhà đang chuẩn bị đi vào phòng bếp tìm đồ ăn tế ngũ tạng miếu thì, chuông cửa lại leng keng, leng keng vang lên.
Cô sửng sốt một chút, mang theo hoài nghi đi đến trước cửa lớn, cầm lấy bộ đàm cạnh cửa, trên màn hình lập tức xuất hiện một khuôn mặt phụ nữ.
"Xin hỏi cô tìm ai?" Cô hỏi.
"Xin hỏi nơi này là nhà của Cô Thần Phong sao?"
Cô nhíu mày."Đúng."
"Thật tốt quá, giúp tôi mở cửa."
Đồ Hạ Mĩ ngẩn ngơ, có loại cảm giác bị dội nước lạnh. Cô ta là ai nha? Ngay cả tên, lai lịch, cùng cô ta có quan hệ gì với cô Cô Thần Phong cũng không nói, đã trực tiếp mở miệng muốn cô mở cửa, này có thể hay không quá kì cục rồi?
"Cô là ai?" Cô không khách khí hỏi.
"Cô là người ở tới đây quét tước sao?"
Cô bỗng sửng sốt. Người ở?
"Tôi là bà chủ của cái nhà này, anh ấy không nói qua với cô sao? Còn không mau giúp tôi mở cửa chút."
Bà, chủ? Đồ Hạ Mĩ cả người đều ngây dại. Nếu nữ nhân ngoài cửa này thật sự là bà chủ của cái nhà này, vậy thì cô đây? Cô là ai?
"Này? Cô có nghe tôi nói chuyện không đấy, nhanh mở cửa giúp tôi nha." Nữ nhân nhíu mày, tựa hồ bắt đầu có điểm sốt ruột.
Cô trừng mắt nhìn màn hình của bộ đàm, mày chau cơ hồ sắp kẹp chết cả muỗi. Nữ nhân này rốt cuộc là từ đâu toát ra đến, sao dám dõng dạc nói cô ta là bà chủ của nhà này? Cô ta xác định mình không ấn sai chuông cửa chứ?
Không đúng, nữ nhân kia vừa rõ ràng có hỏi cô, nơi này có phải nhà của Cô Thần Phong không? Vậy tỏ vẻ cô ta không đi nhầm chỗ, cũng không ấn sai chuông cửa, như vậy đây rốt cuộc là chuyện quỷ gì, mà cô ta là ai chứ?
Nghĩ không ra, tâm vẫn loạn. Đồ Hạ Mĩ quyết định để cô ta vào giáp mặt làm rõ trạng huống.
Cô ấn chốt mở cửa bên ngoài, đem ống nói treo lên, rồi tự tay mở cửa ra chuẩn bị đón khách, chính là cửa vừa mở ra, xa xa liền thấy đi vào ở ngoài cửa không chỉ là một nữ nhân, mà là một đôi mẹ con, thì cô ngẩn cả người ra.
Theo nữ nhân nắm cậu bé từng bước tới gần cô, sắc mặt của cô càng lúc càng trắng, trái tim cũng càng đập càng mau.
Cậu bé kia khoảng chừng bảy, tám tuổi, cùng Hạo Anh, Hạo Tế không sai biệt lắm, bộ dáng cũng cùng Hạo Anh, Hạo Tế giống bảy phần. Không, cô không nên nói cậu ta lớn lên giống Hạo Anh, Hạo Tế, nên nói chúng đều lớn lên rất giống cha, chỉ cần là người sáng suốt nhìn một cái, đại khái cũng sẽ không hoài nghi tên ba cậu ta gọi là Cô Thần Phong.
Đáp án được công bố, giờ rốt cục hiểu được nữ nhân này vì sao dám dõng dạc nói, cô ta là bà chủ của nhà này, bởi vì cô ta căn bản chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
"Cô là người ở ở đây?" Sau khi thấy mặt mũi Đồ Hạ Mĩ, nữ nhân đứng ở trước mặt cô, hoài nghi hí mắt nhìn cô.
Cô có thể nói gì? Thân phận bà chủ đã bị cô ta mở miệng trước cướp đi, cô còn có thể nói mình là bà chủ nơi này sao?
"Đúng." Cô không có biểu tình gì trả lời.
"Cô không giống cái người ở chút nào." Nữ nhân hoài nghi nhìn cô nói.
Vậy thì sao? Cô rất muốn hỏi cô ta, nhưng mở miệng lại nói:"Ông chủ cho tới giờ chưa hề đề cập qua ông ấy đã kết hôn, đã có bà chủ, cô thật sự là vợ của ông chủ sao?"
"Nhìn đến con của chúng ta, cô còn nghi ngờ sao?" Nữ nhân hỏi lại cô.
Cái này thì cô không lời nào để nói.
"Ông chủ đâu?"
"Đi làm."
"Cô ở lại chỗ này?" Tô Mai đi vào nhà, nhìn bốn phía chung quanh một vòng rồi quay đầu hỏi cô. Bởi vì quần áo của cô thật quá ở nhà, cho dù là tới đây quét tước, cũng không thể ăn mặc nhẹ nhàng tùy tiện như vậy, nữ nhân tóc ngắn, cao gầy trẻ tuổi này làm cô ta tràn ngập cảm giác uy hiếp.
"Muốn tôi báo cho ông chủ cô đã đến rồi không?" Đồ Hạ Mĩ không đáp hỏi lại. Cô rất muốn biết khi Cô Thần Phong nghe thấy một người vợ khác và con anh tìm đến anh, thì sẽ có phản ứng gì?
"Cô chưa trả lời vấn đề của tôi," Tô Mai nhìn thẳng cô,"Cô ở lại chỗ này sao?"
"Tôi nghĩ vấn đề này, vẫn là mời cô trực tiếp hỏi Cô Thần Phong đi!" Khi Đồ Hạ Mĩ trả lời, không cẩn thận đã quên phải tiếp tục xưng Cô Thần Phong là ông chủ.
Tô Mai lập tức nheo lại hai mắt."Xem ra cô quả nhiên không phải người ở, mà là nhân tình mới nhất của anh ấy, tôi không đoán sai đi?"
"Không, cô đoán sai rồi, tôi không phải nhân tình của anh ta."
Nếu bị cô ta vạch trần, Đồ Hạ Mĩ quyết định không tiếp tục giả làm người hầu, bất quá cũng không tính nói rõ thân phận mình với cô ta, bởi vì nói thật, cô cũng không biết bản thân mình hiện tại rốt cuộc được xem là gì. Hôn nhân của họ thật sự có hiệu lực sao? Nếu nữ nhân trước mắt này đúng là vợ anh ta, như vậy có phải anh ta phạm vào tội trùng hôn không? Như vậy thì hôn nhân của anh và cô còn được tính sao ?
"Nhân tình hay bạn gái đối với tôi mà nói đều giống nhau, tôi đã thấy nhiều rồi." Tô Mai lấy một vẻ nhìn quen sóng to gió lớn đến nhàm nói,"Anh ấy từ trước đã rất hoa tâm, gặp một cái yêu một cái, bất quá cuối cùng vẫn sẽ trở lại bên cạnh tôi, cũng chỉ có tôi mới có tư cách thay anh ấy sinh đứa nhỏ. Cô hiểu chưa?"
"Ý tứ chính là chỉ cần có thể thay anh ta sinh đứa nhỏ, là có thể làm vợ anh ta phải không?" Đồ Hạ Mĩ không chịu thua đón ánh mắt của cô ta.
"Đừng tưởng rằng cô sẽ có cơ hội, bao nhiêu nữ nhân thử qua muốn dùng cách này trói chặt anh ấy, kết quả tất cả đều mất nhiều hơn được. Nếu cô thông minh, thì tốt nhất đừng tơ tưởng cái loại ý nghĩ vớ vẩn ấy."
"Cô sợ nếu tôi thật sự sinh đứa nhỏ của anh ta, thì anh ta sẽ chọn muốn tôi mà không cần cô sao?"
"Cô thực nghĩ mình có năng lực ấy sao?" Tô Mai cười lạnh nói.
"Có năng lực sinh đứa nhỏ của anh ta, hay là có năng lực làm cho anh ta lựa chọn tôi? Cô là chỉ ý nào?"
"Ý nào cũng thế."
Không nghĩ xem vẻ mặt tự tin tràn đầy của cô ta, Đồ Hạ Mĩ đem ánh mắt chuyển qua cậu bé thủy chung im lặng trầm mặc bên người cô ta, phát hiện cậu tựa hồ cùng đứa nhỏ bình thường không giống nhau lắm, quá mức im lặng cũng quá nhu thuận. Cô đã thấy loại con nít này, chúng đại đa số đều là muốn được đến cha mẹ yêu thương mới có thể đặc biệt vờ nhu thuận, về phần tính cách chân thật chỉ có sau khi ở chung quan sát mới biết được.
Bất quá mặc kệ thế nào, đứa nhỏ này thấy thế nào cũng cần yêu thương nhiều nữa so với hai đứa nhóc thối Hạo Anh, Hạo Tế kia.
"Muốn đánh cuộc một chút không? Cuộc hắn sẽ chọn cô, hay là chọn tôi?" Nhìn đứa nhỏ kia, Đồ Hạ Mĩ đột nhiên đề nghị nói.
"Anh ấy đương nhiên sẽ chọn tôi và con anh, anh ấy tuy hoa tâm, vẫn là người cha tốt có trách nhiệm."
Đồ Hạ Mĩ nhịn không được cười khổ một chút."Điểm này không cần cô nói tôi cũng biết."
Tô Mai hoài nghi nhìn cô.
"Nếu anh ta chọn cô, thì tôi sẽ rời đi, cả đời cũng không xuất hiện lại trước mặt anh ta nữa. Còn cô? Làm được sao?" Đồ Hạ Mĩ nhìn cô ta khiêu khích.
"Cần gì phải hỏi tôi có làm được hay không , anh ấy nhất định sẽ chọn tôi." Tô Mai không chút do dự trả lời.
"Nếu anh ta không chọn cô thì sao? Ngươi làm được sao?"
"Anh ấy nhất định sẽ chọn tôi." Tô Mai thái độ thập phần kiên định.
"Nói cách khác, cô căn bản không dám cuộc với tôi là được rồi?" Đồ Hạ Mĩ nhìn cô, nhẹ lắc đầu,"Quên đi, đánh cuộc hay không đều không sao cả, để chúng ta xem Cô Thần Phong anh ta sẽ chọn ai đi, nếu anh ta thật sự cô và con cô, thì tôi sẽ rời đi."
Nói xong, cô trực tiếp đến bên điện thoại, cầm lấy ống nói.
"Cô muốn làm gì?" Tô Mai vội vàng hỏi.
Đồ Hạ Mĩ nhìn cô ta một cái, tự động quay số không để ý đến cô ta. Điện thoại sau khi vang hai tiếng, đã được tiếp lên, giọng của Cô Thần Phong từ đầu kia điện thoại truyền đến.
"Em đã về nhà? Gọi điện cho anh là đã nghĩ thông chuyện vì sao anh lại kết hôn với em, rồi muốn nói đáp án cho anh à?"
Ngữ khí của anh có chút trào phúng, vừa như là đang nói giỡn, chỉ tiếc cô bây giờ không có lòng dạ nào để cười.
"Không phải. Em gọi điện thoại cho anh, là muốn nói cho anh, vợ và con anh tới tìm anh đấy, bây giờ đang ở trong nhà."
"Vợ và con? Em rốt cuộc đang nói cái gì?"
Tựa hồ có thể tưởng tượng được bộ dáng cau mày của anh khi nói những lời này, nhưng anh thế mà còn hỏi cô cái gì, cô mới muốn hỏi anh ta đâu."Chờ một chút, em gọi chính cô ta nói với anh."
Cô đem ống nói cho Tô Mai, không muốn nghe cô ta và anh nói gì đó, trực tiếp đi về phòng lấy bao da và chìa khóa xe, sau đó liền ra cửa lái xe rời đi.
Hôm nay cái nhà này liền để lại cho bọn họ đi! Dù sao hiện tại cô không sợ lại cùng đường, bởi vì cô còn có các chị em có thể dựa vào, cho dù anh ta không cần cô, họ cũng tuyệt sẽ không gạt bỏ cô và con cô. Cho nên cô không sợ, một chút cũng không sợ.
Cô Thần Phong bỏ lại công tác, lái xe bão táp về nhà.
Anh quả thực không dám tin lại phát sinh loại chuyện này, nữ nhân kia rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể tin tưởng anh, mới có thể không bị những người và chuyện quỷ quái bên ngoài này quấy nhiễu, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về giáp mặt hỏi anh, mà không phải vừa gặp chuyện đã bỏ chạy không thấy bóng người!
Có phải cô có ý định làm anh tức điên, cô mới cao hứng nha?
Sớm biết thế lúc trước sẽ không đưa cô cái xe ấy, như vậy dù cô muốn chạy, cũng tuyệt đối không có khả năng ngay lập tức là có thể chạy mất tích, hơn nữa làm anh chết tiệt lo lắng là chuyện tai nạn xe như lúc trước sẽ lại phát sinh.
Đáng giận, anh nhất định phải nghĩ biện pháp tịch thu chiếc xe của cô!
Bất quá trước đó, anh phải giải quyết nữ nhân không mời mà đến trong phòng anh trước cái đã, để cô ta hiểu rõ ràng anh đối với cô ta không hề có ý gì, sở dĩ đặc biệt chiếu cố hai mẹ con họ, đơn giản vì đứa nhỏ kia là huyết mạch duy nhất còn lại trên đời này của anh trai anh mà thôi.
Dùng sức đóng sầm cửa xe, anh bước vào nhà, nữ nhân trong phòng vừa nhìn thấy anh, lập tức tươi cười đầy mặt đứng dậy đón anh.
"Anh đã trở lại."
Anh lắc mình tránh cô ta, quay đầu tìm kiếm bóng dáng nhỏ nhắn khác,
"Chú!"
Cậu nhóc vẻ mặt cao hứng chạy hướng anh, Cô Thần Phong ngồi xổm xuống cho cậu một cái ôm, lại đưa tay vò vò mái tóc ngắn củn của cậu.
"Mấy tháng không thấy mà thôi, cháu có vẻ lại dài cao đấy, Tiểu Thành."
Tiểu Thành dùng sức gật đầu."Chú, chú lần này lâu lắm chưa đến thăm cháu, cháu rất nhớ chú nha! Công tác của chú bận lắm sao?"
"Thực xin lỗi. Bất quá chú có mua quà tặng cho cháu, cháu có nhận được không?"
"Có, cháu nhận được, mẹ có đưa cho cháu."
"Cháu thích không?"
"Thích, nhưng cháu càng thích chú đến thăm cháu." Ngừng một lát, Tiểu Thành sửa lấy vẻ mặt chờ mong, thật cẩn thận nhìn anh nói:"Chú à, chú có thể làm ba ba cháu được không? Mẹ nói chỉ cần chú đồng ý làm ba ba cháu, chúng ta có thể ở cùng một chỗ, về sau mỗi ngày cháu đều có thể nhìn đến chú."
Anh thong thả ngẩng đầu nhìn Tô Mai đang đứng một bên, ánh mắt lạnh lùng.
"Thực xin lỗi Tiểu Thành, chú không thể làm ba cháu, bất quá chú vĩnh viễn đều giống như trước thương cháu, yêu cháu, vĩnh viễn cũng không thay đổi, biết không?"
"Cho dù về sau chú có con của chú cũng giống vậy sao?"
"Đương nhiên là giống. Cháu cảm thấy chú hiện tại không thương, cũng không yêu cháu sao?"
Tiểu Thành lập tức lắc đầu.
"Vậy đúng rồi! Chú hiện tại có hai đứa con, tuổi so với cháu nhỏ một chút –""Không thể nào!" Tô Mai mặt không chút máu lớn tiếng kêu lên,"Anh tuyệt đối không thể nào lại cho đứa con hoang của nữ nhân kia gọi anh là ba ba, không thể nào!"
"Tiểu Thành, chú có chuyện muốn nói với mẹ cháu, cháu lên trên lầu đi chơi trước được không? Trong phòng con chú có rất nhiều đồ chơi vui nha, cháu đi lên nhìn xem có cái cháu thích không, nếu cháu thích trong thì nói cho chú, chú sẽ mua cho cháu."
Tiểu Thành mắt sáng lên, hưng phấn gật gật đầu, chỉ chốc lát sau liền biến mất nơi cầu thang thông lên lầu hai.
Sau khi xác định cậu nhóc đã chạy lên lầu, Cô Thần Phong đứng dậy nhìn Tô Mai, cô ta đang dùng vẻ mặt khó tin, phẫn nộ và oán hận trừng mắt nhìn anh.
"Con? Anh sao có thể nói được tự nhiên như vậy, thuận miệng như vậy? Tiểu Thành có điểm nào so ra kém mấy đứa con hoang nữ nhân kia sinh, sao anh có thể từ chối làm ba ba nó, lại đi làm ba ba của người khác, sao anh có thể?" Cô nắm chặt quyền, tức giận đến phát run.
"Nếu nhất định muốn tôi nói, thì đó là vì mẹ của Tiểu Thành là cô." Cô Thần Phong lạnh lùng nhìn cô nói.
"Anh......" Cô khiếp sợ trợn mắt,"Anh làm sao có thể nói những lời như vậy?"
"Tôi đã từng nói cho cô rất nhiều lần, tôi đối với cô không hề có ý gì, sở dĩ đặc biệt chiếu cố các người, tất cả đều là xem ở điểm Tiểu Thành đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của anh tôi, cô tốt nhất từ bỏ ý tưởng không thực này đi, không cần vọng tưởng sẽ có tương lai gì với tôi.
"Tôi nói rồi, vì Tiểu Thành, kỳ thật tôi vẫn đều nhẫn nại cái lối cố tình gây sự của cô, nhưng nhẫn nại là có giới hạn, cô tốt nhất đừng thử nghiệm giới hạn của tôi ở nơi nào, nếu không cô nhất định sẽ hối hận không kịp." Cô Thần Phong lãnh khốc vô tình nhìn chằm chằm cô ta,"Hiện tại, tôi cho cô hai lựa chọn, một là mang Tiểu Thành về Hongkong, hảo hảo nuôi lớn nó, tôi sẽ chi tiền sinh hoạt phí từng tháng đầy đủ cho hai người; Một cái khác chính là mất đi Tiểu Thành, mất đi hết thảy."
Sắc mặt Tô Mai nháy mắt trắng xanh."Anh không thể làm như vậy!" Cô kinh hoảng kêu to.
"Cô biết tôi có thể, dù sao trên ô tên cha của Tiểu Thành viết là Cô Thần Tuấn, nó là đứa nhỏ của Cô gia. Mà cô, một nữ nhân không có công tác, không có thu nhập, không có tài sản, còn từng có tiền án hít thuốc phiện, căn bản là không có quyền lợi nuôi nấng con nhỏ, cho nên chỉ cần tôi muốn, tôi có thể làm cho cô mất đi Tiểu Thành, mất đi hiện tại có được hết thảy." Anh mặt không chút thay đổi hạ lời vô tình.
"Anh không thể làm như vậy, không thể." Cô dùng sức lắc đầu.
"Tôi đã cảnh cáo cô, đừng thử nghiệm giới hạn của tôi."
"Chỉ vì nữ nhân thô lỗ kia sao? Anh vì nữ nhân kia đối với tôi như vậy sao? Cho dù anh không thương tôi, tôi cũng vẫn là chị dâu, là vợ anh trai anh, anh sao có thể đối xử với tôi như vậy?"
"Anh tôi không có lấy cô, cũng không muốn kết hôn với cô, nếu không anh ấy sẽ không ở lúc cô mang thai bảy tháng rồi còn không cho cô một cái hôn lễ, đây là chuyện mọi người đều biết. Còn có, nữ nhân kia không phải cái gì thô lỗ nữ nhân, cô ấy là vợ tôi, là người vợ tôi cưới hỏi đàng hoàng, mà đứa nhỏ cô ấy sinh con tôi, là con ruột của tôi."
Tô Mai khiếp sợ trừng mắt nhìn anh, thân thể không khỏi lung lay một chút. Người vợ cưới hỏi đàng hoàng? Con ruột?
"Hy vọng chờ lần tới tôi trở về, cô đã không còn ở đây." Anh đi ra khỏi cửa chính.
"Chờ một chút, vậy Tiểu Thành thì sao?" Cô nhanh chóng hoàn hồn kêu lên, vẫn không bỏ qua một tia hy vọng cuối cùng," Không phải anh vừa mới nói muốn mua đồ chơi cho nó sao? Em phải nói với nó thế nào –"
"Cô tự suy nghĩ đi." Sau khi anh nói xong, đầu cũng không quay lại đi ra cửa.
Chương 8
"Vậy nên cậu cứ như vậy chạy ra đây, đem vị trí bà chủ tặng cho cô ta?" Nghe Đồ Hạ Mĩ kể lại chuyện xảy ra xong, Đồ Thu Phong khó tin trừng mắt nhìn cô hỏi.
"Tớ không có tặng cho cô ta, chẳng qua không muốn ở lại đó ảnh hưởng sự lựa chọn của anh ta mà thôi." Cô nhẹ cau mày nói.
"Nhưng cậu lại để nữ nhân kia ở lại đó ảnh hưởng sự lựa chọn của anh ta?" Đồ Thu Phong nhịn không được dương cao giọng,"Hạ Mĩ, rốt cuộc là có chuyện gì với cậu thế? Điểm này không giống tác phong của cậu, không phải cậu luôn luôn dám giận dám nói, so với bất kì ai khác đều có can đảm đem bực dọc trong lòng lớn tiếng nói ra sao? Vì sao lúc xử lý loại chuyện này, lại dùng phương pháp tự làm oan mình như thế?"
"Tớ không có tự làm oan mình."
"Không có oan ức, thì tại sao là cậu rời đi, mà không phải cái nữ nhân quỷ quái ấy rời đi?" Đồ Thu Phong bất bình nổi giận đùng đùng.
"Không phải tớ vừa nói rồi sao? Tớ không nghĩ –"
"Đúng, cậu không nghĩ ở lại đó ảnh hưởng sự lựa chọn của Cô Thần Phong." Thu Phong trực tiếp đánh gãy lời cô,"Nhưng vấn đề ở chỗ cậu ngay cả nữ nhân kia từ nơi nào toát ra đến, cùng Cô Thần Phong có quan hệ gì cũng đều không xác định, cứ như vậy chạy khỏi hiện trường, cậu rốt cuộc đang sợ cái gì?"
Đồ Hạ Mĩ nhẹ cắn môi dưới."Tớ không sợ cái gì cả."
"Mới là lạ!" Đồ Thu Phong lớn tiếng bác bỏ lời của cô."Cậu rốt cuộc đang sợ cái gì, Hạ Mĩ? Sợ đứa nhỏ nữ nhân kia mang đến thật sự là con của Cô Thần Phong sao? Muốn so con trai cậu cũng có, hơn nữa cậu còn có hai đứa! Cậu sẽ bại bởi cô ta sao?"
"Thu Phong......"
"Nói cho tớ biết, cậu rốt cuộc đang sợ cái gì? Hạ Mĩ, để tớ giúp cậu." Đồ Thu Phong cầm tay cô, nghiêm túc nhìn cô.
"Loại sự này không có gì tốt mà giúp, chỉ cần chờ anh ta làm quyết định rồi nói cho tớ biết là được." Đồ Hạ Mĩ nhẹ bĩu môi.
"Nếu tên kia dám phản bội cậu, tớ nhất định sẽ làm thịt anh ta!" Đồ Thu Phong nhịn không được nghiến răng nghiến lợi thề.
"Không cần như vậy, Thu Phong, anh ta cũng không có lỗi với tớ, là tớ có lỗi với anh ta." Cô giúp Cô Thần Phong giải thích.
Đồ Thu Phong sửng sốt, lấy vẻ hoài nghi hỏi:"Có ý gì?"
Cô trầm mặc không nói, chỉ lắc đầu.
"Hạ Mĩ." Đồ Thu Phong nhíu chặt mày kêu lên.
"Anh cũng muốn biết đó là ý gì." Thanh âm của Cô Thần Phong đột nhiên từ cửa phòng vang lên, dọa hai nữ nhân trong phòng đột ngột ngẩng đầu nhìn anh.
"Ai mở cửa cho anh vào?" Đồ Thu Phong hùng hổ đứng lên.
"Con cô cùng con tôi."
"Mấy đứa nhóc thối kia, rõ ràng đã đặc biệt dặn dò không cho phép chúng mở cửa cho anh, thế mà dám đem lời của tôi trở thành gió thổi bên tai!" Đồ Thu Phong nghiến răng nghiến lợi nói, lời vừa chuyển, lại lần nữa mắt lạnh trừng hướng anh."Anh tới làm gì? Tuyên bố kết quả lựa chọn à?" Cô Thần Phong không trả lời của vấn đề của cô, mà trực tiếp nhìn về phía Đồ Hạ Mĩ, lấy ngữ khí kiên định nói:"Mặc kệ Tô Mai đã nói với em cái gì, anh chỉ nói một lần, Tiểu Thành là con của anh trai anh, không phải của anh,"
"Cái gì? Con của anh trai anh?" Đồ Thu Phong ngạc nhiên kêu lên, cô trừng mắt nhìn, cảm thấy khó tin lại có chút buồn cười."Nói cách khác, chị dâu của anh hoàn toàn xem thường anh của anh, liều mạng ảo tưởng mình là vợ của em chồng? Cô ta bị bệnh thần kinh sao? Hay đây căn bản chỉ là cái cớ của anh? Bộ dạng anh trai anh nhất định rất giống với anh ha, mới có thể ngay cả con sinh ra đều có bảy phần giống." Cô trào phúng nói.
"Chúng tôi là anh em sinh đôi."
"Anh em sinh đôi?" Đồ Thu Phong nhất thời giật mình sửng sốt.
"Anh tôi tám năm trước vì tai nạn xe cộ đã qua đời, Tô Mai cũng không gả cho anh tôi, cho nên cũng không thể xem là chị dâu tôi." Cô Thần Phong giải thích.
"Cho nên anh liền thay thế anh trai cưới cô ta?" Đồ Thu Phong cau mày, lấy ý tưởng của mình phỏng đoán.
"Loại sự này có thể thay thế sao?" Anh nhịn không được trừng cô một cái.
"Ai biết?" Như cố ý muốn tức chết anh, cô nhún vai.
"Đời này tôi chỉ kết hôn một lần, lấy một nữ nhân, tên của cô ấy là Đồ Hạ Mĩ." Anh dùng lực hít một hơi nói.
"Cho nên hết thảy đều chỉ là hiểu lầm, là nữ nhân kia một mực theo ý mình vọng tưởng làm vợ anh, mới có thể giống như chó điên gặp người thì cắn?" Cô bán tín bán nghi xác nhận.
Cô Thần Phong gật đầu.
Đồ Thu Phong nhẹ nhướng mày, vừa lòng nhếch khóe miệng. Nghe cô dùng hai chữ chó điên để hình dung nữ nhân kia, anh ta ngay cả mày cũng không nhăn một chút, cái này tỏ vẻ anh ta quả nhiên không hề để ý nữ nhân kia, xem ra mọi việc thật sự chỉ là hiểu lầm.
"Được rồi, nếu chỉ là hiểu lầm, thì thả anh một con ngựa*, hai người hảo hảo nói chuyện đi!" Cô nói xong liền đi ra khỏi phòng, để lại không gian cho đôi vợ chồng rõ ràng có vấn đề phải giải quyết này.
*điển cố TQ, trong trận Xích Bích, Tào tháo đại bại, chạy trốn bị Quan Vũ bắt được, Quan Vũ niệm ân cũ, tránh ngựa, cho Tào tháo đường thoát.
Sau khi cửa phòng đóng lại, trong phòng một mảnh trầm tĩnh, Đồ Hạ Mĩ cúi đầu, không biết nên nói gì mới tốt.
Toàn bộ thật sự chỉ là một hồi hiểu lầm sao? Không, mặc kệ có phải hiểu lầm hay không, anh tìm đến cô, thì chứng tỏ anh chọn cô, việc này không cần hoài nghi, cô hẳn phải vui mừng mới đúng, nhưng vì sao cô lại thấy thật buồn chứ?
Anh từng có một người anh sinh đôi, mà cô lại hoàn toàn không biết. Điều này khiến cô không kìm được nghĩ, họ thật là vợ chồng sao, hay chỉ là hai người xa lạ có thân mật ở trên giường mà thôi? Cô cảm thấy thực khổ sở.
"Anh nghĩ chúng ta cần nói cho rõ ràng." Giọng Cô Thần Phong phá vỡ im lặng.
Đồ Hạ Mĩ nhìn về phía anh, không ý kiến gật đầu đồng ý.
"Đầu tiên, anh muốn biết câu thực xin lỗi anh của em vừa nãy, là có ý gì?" Anh hỏi cô.
"Năm đó là tự em quyết định muốn sinh đứa nhỏ, kết quả bây giờ lại làm anh vì đứa nhỏ mà thay đổi cuộc sống và kế hoạch vốn có của anh, em cảm thấy thực có lỗi." Cô giải thích.
"Cuộc sống và kế hoạch vốn có của anh? Em có biết anh vốn có cuộc sống và kế hoạch là gì không?"
"Em không biết. Nhưng nó tuyệt đối không bao gồm hai đứa con tám tuổi đột nhiên có được, cùng với một......" Người vợ anh không yêu.
"Một người vợ?" Anh thay cô nói hết lời.
Cô cúi đầu gật nhẹ một cái.
"Anh thừa nhận điểm ấy, nhưng anh thích điều bất ngờ thay đổi cuộc sống và kế hoạch vốn có của anh này, cho nên em căn bản là không cần phải thấy có lỗi với anh. Chẳng lẽ em hoàn toàn không cảm thụ được anh vui vẻ sao?" Anh hỏi cô.
"Em biết anh thực thích Hạo Anh, Hạo Tế." Trong nụ cười của cô có nét cô đơn.
"Em biết anh thực thích Hạo Anh, Hạo Tế." Trong nụ cười của cô có nét cô đơn.
"Sau đó đâu?" Anh nhìn thẳng cô hỏi,"Chỉ thích chúng, không thích em?"
Cô cả người cứng đờ, huyết sắc chậm rãi rút khỏi mặt cô, trở nên tái nhợt.
Cô Thần Phong bỗng nhiên mạnh thở dài một hơi, anh đi đến trước mặt cô, ngồi ở bên người cô, sau đó đưa tay xoay cô về phía mình.
"Đến bây giờ em vẫn còn chưa nghĩ thông suốt sao? Nếu anh không thích em, thì anh sẽ không lấy em."
"Anh...... Ý của anh là anh...... Thích em?"
"Nếu anh không thích em, làm chi mua xe cho em?"
"Đó là...... quà cưới."
"Em cho là mỗi đôi vợ chồng mới cưới, ông chồng nào cũng dùng hơn mấy trăm vạn mua quà cưới cho vợ sao?"
Đồ Hạ Mĩ đột nhiên không có lời nào để nói.
Anh không khỏi lại thở dài, hoàn toàn không biết nên lấy sự trì đốn của cô làm thế nào.
Quên đi, dứt khoát thừa dịp hôm nay, nói rõ ràng với cô một lần tốt lắm,
"Em nghe." Anh chăm chú nhìn vào cô,"Nếu với anh mà nói em chỉ là mẹ của con anh, không có ý nghĩa khác, thì anh cần gì vừa nghe đến tin em xảy ra tai nạn xe, liền vội vàng bỏ lại công tác vọt tới cục cảnh sát? Cần gì phải vì một bài báo vớ vẩn, ảnh chụp thậm chí còn không đến cỡ 3×5 mà phải giải thích với em, còn làm lớn hơn ,sử dụng quan hệ tư nhân muốn tòa soạn báo và tên phóng viên kia, liên tục một tuần đăng báo xin lỗi chúng ta?
"Cần gì phải đưa em vào phạm vi công tác của anh, giới thiệu em là vợ của anh với mỗi người, muốn bọn họ đối với em khách khí một chút? Thậm chí khi biết em lại bởi vì hiểu lầm anh mà nổi giận đùng đùng lái xe ra cửa, liền khẩn trương lo lắng một lòng bất ổn, chỉ sợ chuyện tai nạn xe lần trước không cẩn thận sẽ lại xảy ra lần nữa? Hiện tại em nói cho anh biết, đối với một nữ nhân anh không cần, anh cần gì phải khiến mình khổ cực như vậy, vất vả như vậy?"
Đồ Hạ Mĩ ngây ra như phỗng nhìn anh, cả người hãm trong trạng thái đờ đẫn đan xen giữa vui sướng và kinh ngạc, hoàn toàn nói không nên lời.
Cô không biết, cũng chưa từng nghĩ tới, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng chân chính tự hỏi ý nghĩa của mỗi việc làm của anh.
Cô chưa từng nghĩ tới anh có thể thích cô, có thể để ý cô — không, không phải không nghĩ tới, trên thực tế mỗi lần anh quan tâm cô, cô đều nhịn không được ảo tưởng, hy vọng anh làm vậy là vì thích cô, có điểm để ý cô, hoặc là có điểm yêu cô, nhưng cô lại tìm không thấy lý do có thể thuyết phục bản thân tin tưởng việc ấy có thể là sự thật.
Dù sao xuất phát điểm quan hệ của họ luôn là tệ nhất.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô đã vì muốn tiền của anh mà theo anh lên giường; Lại gặp mặt, cô lại vì tự tiện sinh đứa nhỏ của anh, khiến anh không thể không vì con mà lấy cô. Hết thảy làm cô tràn ngập bất an, hơn nữa cô không có sở trường gì, duy nhất miễn cưỡng được coi là điểm mạnh là diện mạo, rơi vào thế giới tràn ngập tuấn nam mỹ nữ của anh cũng trở nên không đáng nhắc tới.
Tuy rằng không có lộ ra ngoài, nhưng có trời biết cô ngay cả một chút tự tin rằng anh có thể thích cô đều không có, nhưng bây giờ anh lại...... Lại......
Đồ Hạ Mỹ chăm chú nhìn anh, tầm mắt dần dần mơ hồ không rõ, nước mắt một giọt một giọt từ hốc mắt cô chảy xuống, thấm ướt hai gò má cô.
"Đáng chết!" Không nghĩ tới cô lại không hề báo động trước khóc lên, Cô Thần Phong đột nhiên thấp rủa một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền ôm cô vào trong lòng.
"Sao em lại khóc? Anh lại không mắng, cũng không trách em, chẳng qua đối sự trì đốn của em có chút vô lực, còn thêm một chút tức giận mà thôi, chỉ một chút mà thôi, em không thể bảo anh ngay cả chút cảm xúc này cũng không thể biểu hiện ra ngoài chứ? Đừng khóc được không? Nếu không đợi lúc sau Thu Phong tiến vào nhìn đến, có lẽ sẽ thật sự làm thịt anh."
Cô gắt gao ôm anh, nước mắt rơi như mưa, ở trong lòng anh lắc đầu. Cô không có cách nào không khóc, bởi vì anh thế nhưng thích cô, cô thật là...... Thật là...... Ô......
"Anh nên bắt em làm thế nào mới tốt đây?" Thấy cô khóc không ngừng, anh đem cằm tựa vào trên đầu cô, thì thào thở dài."Không nói rõ cho em anh thích em, em liền chậm chạp cái gì cũng không cảm giác được. Nói ra sau, em lại khóc được như muốn gây lũ lụt, giống em như vậy, có phải tỏ vẻ về sau anh tốt nhất vẫn là đem ba chữ anh yêu em đặt ở trong lòng, không cần nói ra có lẽ tốt hơn?"
"Cái gì — nha!" Đồ Hạ Mĩ hoảng sợ, đột ngột ngẩng đầu lên, lại đụng vào cằm anh, đụng hai người đều đau.
"Em làm gì? Ngại một người khóc rất cô đơn, muốn làm anh cũng khóc luôn sao?" Cô Thần Phong xoa cái cằm suýt nữa bị cô cụng vỡ, đau đến nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.
"Thực xin lỗi." Cô hít mũi nói xin lỗi anh, đôi mắt khóc đến sưng đỏ lại ngây ngốc nhìn anh, không hề chớp mắt.
"Làm sao vậy?" Anh buông bàn tay đang xoa cằm, sửa lấy sờ sờ đầu cô,"Không có việc gì đi?"
"Anh vừa mới nói...... Anh yêu em?" Cô nói được có chút lắp bắp.
"Có sao?"
"Có!" Như là sợ anh không chịu thừa nhận, Đồ Hạ Mĩ vội vàng gật đầu, cũng lấy vẻ mặt khẩn trương bối rối chặt chẽ theo dõi anh, chỉ sợ anh sẽ đổi ý.
"Chỉ có vừa lúc nãy sao?" Anh bỗng hỏi cô.
Cô sửng sốt một chút, sửa lấy vẻ mê hoặc lẫn lộn nhìn anh.
"Anh tưởng rằng lúc nãy mỗi một câu anh nói đều là đang nói cho em, anh yêu em." Anh thật sâu nhìn vào cô, chậm rãi dịu dàng nói.
Đồ Hạ Mĩ trợn to mắt, lập tức lại lâm vào trạng thái ngơ ngẩn như trước, nước mắt mới ngừng trong chốc lát, lại nhanh chóng ngưng tụ trong hốc mắt cô, rào rào đổ xuống.
"Thật là, sao anh tới bây giờ cũng không biết em yêu khóc thế chứ?" Cô Thần Phong nhịn không được lại ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, rồi lại lần nữa ôm cô vào lòng.
Đối với cô, anh tựa hồ luôn luôn đầu hàng, bắt đầu tứ lần đầu gặp cô tám năm trước, đến tám năm sau cưới cô cũng không thay đổi.
Cô a, đại khái là ông trời sinh ra để cân bằng cuộc đời quá mức thuận buồm xuôi gió của anh. Ai!
"Muốn mượn xe của em đi quay phim bộ?"
"Ừ! Được không?"
"Được a!"
Từ sau khi Cô Thần Phong đột nhiên mở miệng mượn xe cô, thời gian bất tri bất giác đã qua nửa tháng.
Trong nửa tháng này, bởi vì cô hầu như đều cùng anh cùng tiến cùng ra, cho dù là đột nhiên muốn dùng xe, cũng tùy thời có thể mượn xe anh đến dùng, cũng không ảnh hưởng đến người nào hoặc chuyện gì, nhưng sự tình chung quy vẫn sẽ có lúc ngoài ý muốn, tựa như hôm nay.
"Tiểu Tuệ, tôi đánh di động cho đạo diễn không có người tiếp, nhưng cô giáo ở trường gọi điện thoại nói, con tôi không khỏe lắm, nên bây giờ tôi phải đến trường học. Phiền anh khi đạo diễn trở về, nói với anh ấy một tiếng giúp tôi được không?" Đồ Hạ Mĩ nắm bao da, vội vội vàng vàng dặn dò trợ lý trường quay.
"Được."
"Cám ơn, vậy tôi đi nhé, bai."
Giống như gió xoáy chạy ra khỏi trường quay, cô cầm lấy bao da nhanh chóng vọt tới bên đường cái kêu tắc xi, nhưng cũng không biết là chuyện gì xảy ra, liên tục vài chiếc tắc xi đều chở khách, hại cô đợi mau năm phút đồng hồ mới đáp đến xe.
Đáng giận! Nếu xe không bị mượn đi, thì cô đã sớm ở trên đường rồi.
Hạo Tế không sao cả đi? Buổi sáng lúc đưa nó đến trường còn không có gì bất thường nha! Làm sao lại đột nhiên thân thể không khỏe chứ?
Còn Hạo Anh, nó có sao không?
Trước kia người ta cùng cô nói người sinh đôi sẽ có cảm ứng, cô không tin, thẳng đến chính mình có hai đứa con sinh đôi, rồi xảy ra một đống chuyện khoa học không thể giải thích sau, cô mới không thể không tin là thực có chuyện lạ. Bởi vì hai đứa nó luôn cùng nhau sinh bệnh, cùng nhau bị thương, cùng nhau chọc cô tức giận, cùng nhau bày ra ý tưởng quái gở, chỉ có lúc bị phạt mới không muốn cùng một chỗ.
Khi hai đứa nó bướng bỉnh lên ,thật sự đáng đánh đòn, nhưng cũng là đứa nhỏ tri kỷ, hiểu chuyện lại thông minh nhất thế giới này, ách, nếu có thể bỏ qua không tính ba đứa nhóc Hạo Vân, Hạo Lôi, Hạo Đình thì vậy.
Tóm lại, từ khoảnh khắc sinh ra chúng bắt đầu, cô chưa từng hối hận, cho dù cuộc sống lại khổ lại mệt cũng không bằng bảo bối quan trọng nhất trên đời của cô là chúng, cho dù tương lai cô và Cô Thần Phong có những đứa con khác, vị trí của hai đứa nó trong lòng cô vẫn không ai có thể thay thế được.
Vội vàng nhảy xuống tắc xi, chạy vào sân trường , cô tìm được giáo viên chủ nhiệm của con, trước tiên xác định tình huống hiện tại của hai đứa, sau đó mới đến phòng y tế dẫn chúng về nhà nghỉ ngơi. Không sai, lúc cô đang trên đường tới trường, Hạo Anh cũng giống Hạo Tế phát sốt.
Chúng phát sốt nguyên nhân không rõ, bất quá nhiệt độ không cao lắm, cho nên bác sĩ trường đề nghị, về nhà nghỉ ngơi trước xem thế nào rồi hẵn nói, nếu nhiệt độ tiếp tục lên cao, thì lại đi bệnh viện.
Cảm ơn bác sĩ và cô giáo xong, Đồ Hạ Mĩ mang con đi ra vườn trường, mới phát hiện vừa rồi đã quên nhắc lái xe tắc xi chờ cô.
Nhìn hai đứa con nguyên bản hoạt bát hiếu động vì sinh bệnh mà trở nên yếu ớt, lại còn để chúng theo người mẹ cẩu thả này đứng ở ven đường chờ xe, cô liền cảm thấy một trận đau lòng không nỡ.
Xem ra cô không thể lại thờ ơ với cái xe của cô rồi, nếu bọn họ còn muốn dùng một thời gian nữa mới có thể trả cô, thì trong khoảng này cô phải nghĩ biện pháp đi mượn chiếc xe đến dùng mới được.
Xem ra cô không thể lại thờ ơ với cái xe của cô rồi, nếu bọn họ còn muốn dùng một thời gian nữa mới có thể trả cô, thì trong khoảng này cô phải nghĩ biện pháp đi mượn chiếc xe đến dùng mới được.
Thật vất vả bắt được tắc xi về nhà, cô vừa mới thu xếp ổn thỏa cho con, Cô Thần Phong cũng đã chạy về nhà.
"Hai đứa nó đâu rồi? Tình huống có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói thế nào?" Anh vừa vào cửa nhìn đến cô, liền vội vã hỏi.
"Vừa mới được em dỗ ngủ rồi. Nhiệt độ so với lúc trước ở trường hạ một ít, bây giờ là ba mươi bảy độ chín, hơi sốt nhưng cũng không cao lắm, bác sĩ dặn, chỉ cần nhiệt độ không liên tục tăng cao, uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều là được." Cô trả lời.
"Biết vì sao chúng đột nhiên phát sốt không?" Anh rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đồ Hạ Mĩ lắc đầu."Bác sĩ nói trẻ nhỏ có đôi khi như vậy, chúng ta không cần quá mức lo lắng."
"Trước kia cũng từng phát sinh tình huống này à?"
"Từng có một lần."
"Sau thì sao?"
"Tựa như lời bác sĩ nói, về nhà uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều, hôm sau liền khôi phục bình thường rồi."
"Vậy là tốt rồi."
"Chồng à, anh có biết xe của em họ còn muốn dùng bao lâu, khi nào thì có thể trả em không?" Cô nhân cơ hội hỏi.
"Làm sao vậy, lúc trước không phải em nói không ngại sao?" Cô Thần Phong tỉnh khô hỏi.
"Vốn là vậy, nhưng chuyện hôm nay làm em phát hiện không có xe vẫn là không được." Cô thở dài nói,"Nếu họ còn muốn dùng lâu lắm, thì em nghĩ đi thuê chiếc xe đến dùng, có thể chứ?"
Anh trầm mặc nhìn cô, tựa hồ đang suy tư gì đó.
"Làm sao vậy, không được à?" Cô nhìn anh,
Cô Thần Phong lại trầm mặc một chốc, rồi thở dài một hơi nói:"Chỉ cần em có thể đáp ứng anh một việc, không gì là không thể."
"Chuyện gì?" Cô chớp mắt hỏi.
"Lúc tâm tình không tốt, không được lái xe." Anh nghiêm túc nhìn cô.
"Hả?" Cô đối với lời của anh cảm thấy có chút khó hiểu.
"Nói thật với em, thật ra xe của em họ chỉ mượn một ngày đã trả lại cho anh."
"Cái gì? Vậy sao anh không nói cho em biết? Hiện tại xe đâu?" Cô kinh ngạc hỏi.
"Ở gara nhà bạn anh."
"Em không hiểu." Đồ Hạ Mĩ nhìn anh, lắc lắc đầu. Gara nhà họ lại không phải không để được xe cô, vì sao phải để ở nhà người khác chứ?
Cô Thần Phong nhìn biểu tình của cô có chút bất đắc dĩ.
Lúc tâm tình không tốt, không được lái xe.
Lời anh vừa nói đột nhiên vang lên trong đầu cô, cô lập tức tròn mắt, lộ vẻ khó tin.
"Anh...... Chẳng lẽ anh cố ý không trả xe cho em?"
Anh im lặng không nói nhìn cô sau một lúc lâu, rốt cục nặng nề thở ra một hơi, rồi gật đầu thừa nhận.
"Vì sao? Chẳng lẽ anh nghi ngờ kỹ thuật lái xe của em sao?" Lúc anh đột nhiên nhíu mày thì cô lắc đầu,"Không đúng, anh là lo lắng em lúc nào cũng tâm tình không tốt đi lái xe, sẽ giống lần trước gặp chuyện không may có phải không?"
Anh không trả lời.
Lúc này người thở dài đổi thành Đồ Hạ Mĩ, cô đi vào trong lòng anh, lấy tay vòng ôm lấy anh.
"Anh có phải lo lắng nhiều lắm, uốn cong thành thẳng hay không?" Cô chăm chú nhìn anh, ôn nhu hỏi."Tính em mặc dù có chút xúc động, nhưng ấy cũng chỉ là chuyện thoáng qua mà thôi. Em sẽ không lấy tính mạng mình ra để đùa, bởi vì em biết nếu em bị thương, thì bị thương nhất, đau nhất đều là những người em quan tâm nhất , vậy nên em sẽ không làm ra chuyện khiến mọi người lo lắng khổ sở vì em."
"Nếu sẽ không làm, vậy tai nạn xe ngoài ý muốn lần trước phải giải thích thế nào?" Anh đưa tay ôm lại cô hỏi.
"Anh cũng đã nói là ngoài ý muốn, vậy nó đương nhiên chính là một hồi ngoài ý muốn nha. Huống hồ anh cũng biết vụ tai nạn xe ấy em chỉ là người bị hại, không phải sao?"
Cô Thần Phong đối lời của cô có chút nghi ngờ.
"Em hứa với anh, lúc tâm trạng em không tốt, tuyệt đối sẽ không lái xe. Trừ việc đó ra, em còn có thể hứa với anh, nếu sau này em lái xe lại xảy ra giao thông gì đó ngoài ý muốn, thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể tạm giữ xe của em, như vậy được chưa?" Cô nói ra điều kiện trao đổi.
Anh khẽ thở dài, lắc lắc đầu."Chỉ cần hứa với anh em sẽ cẩn thận, nhớ rõ mỗi lần em lái xe, đều có anh đang lo lắng cho em là được rồi."
"Được. Em nhất định sẽ rất cẩn thận, rất cẩn thận, rất cẩn thận." Cô vẻ mặt nghiêm túc cam đoan.
"Nói một lần là anh nghe được rồi." Anh nhịn không được mỉm cười.
Đồ Hạ Mĩ đem hai má dán trong ngực anh, lẳng lặng dựa vào anh.
"Chồng à?" Cô bỗng nhiên mở miệng nói.
"Hửm?"
"Em yêu anh."
Cô Thần Phong bỗng run nhẹ một cái, hai tay vòng bên hông cô không khỏi siết chặt lại, rồi lại thả lỏng. Anh trầm mặc không nói gì, chỉ có tiếng tim đập không ngừng tăng tốc đập kịch liệt, là có thể biểu hiển cảm xúc kích động lúc này của anh. Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp nói với anh ba chữ này.
"Anh biết." Sau một lúc lâu, anh khàn khàn trả lời, hai tay lại ôm chặt lấy cô, lúc này anh không hề buông lỏng ra nữa.
Chúc các bạn online vui vẻ !