Teya Salat
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình - Ta muốn lái xe Benz - trang 5-end

Chương 9

Thang máy kêu đinh một tiếng, Đồ Hạ Mĩ ngẩng đầu nhìn bảng hiển thị tầng một cái, sau đó đi ra khỏi thang máy.

Gần đây bởi vì mê đến trưởng quay, làm cuộc sống nhàm chán sau khi từ chức của cô gia tăng rất nhiều lạc thú, cũng nhiều việc để làm, thế nhưng lại được cái này mất cái kia, làm cô giảm không ít thời gian quan tâm con.
Tối hôm qua làm cô vô tình hỏi , phát hiện các con lại cao lên rất nhiều, cái quần vốn lúc trước còn hơi dài, giờ đã muốn co đến trên mắt cá chân của chúng, cô thật sự bị dọa giật mình.

Nhất thời, cô hiểu ra mình thật sự phải một lần nữa tự hỏi vấn đề trọng tâm của cuộc sống là gì, bất quá còn có một việc so với nó gấp hơn, đó chính là cô phải tới công ty bách hóa mua cho con vài chiếc quần mới trước đã, vậy nên bây giờ cô mới ở trong này.

Không phải ngày nghỉ nhưng bách hóa vẫn tràn ngập người, vị trí đỗ xe ở bãi đỗ dưới tầng hầm đều đầy, một chỗ cũng khó cầu. May mắn sáng sớm cô đã tới rồi, nếu không lúc này đến, chỉ sợ phải ở bên ngoài xếp hàng mới đợi được chỗ dừng xe.

Đồ Hạ Mĩ xách theo ba túi lớn có in nhãn của công ty bách hóa đi về chỗ mình đỗ xe, lại ở trên đường bị một cô gái đang giận không thể át, đá đá lốp xe hấp dẫn.

"Trần Thải Hoa?" Nhìn khuôn mặt giống như đã từng quen ấy, cô thử ra tiếng gọi, không nghĩ tới cái cô gái kia thế nhưng có phản ứng, nháy mắt quay đầu nhìn về phía cô.

Cô ta nheo mắt xem cô, trên mặt nhanh chóng hiện ra một chút không xác định, và ngờ vực.

"Đồ Hạ Mĩ?" Cô ta rốt cục nhận ra cô.

"Thật là bất ngờ, cậu thế nhưng còn nhớ rõ tôi." Nhịn không được mỉm cười đi về phía cô ta,"Đã lâu không thấy."

"Tôi so với cậu càng bất ngờ." Trần Thải Hoa đánh giá cô,"Nhiều năm không thấy, cậu vẫn giống trước kia nghèo kiết hủ lậu, còn mặc đồ thể thao đến dạo công ty bách hóa, chẳng nhẽ cậu không có lấy một bộ quần áo thục nữ đoan trang hơn để mặc hả?"

Cô chẳng qua là tới đây mua một ít quần áo trẻ em mà thôi, mua xong thì đi, có cần phải ăn diện thế không? Đồ Hạ Mĩ không đồng ý nhẹ nhíu mày.

"Nhiều năm không thấy, cậu vẫn làm người ta thấy ghét như vậy."

"Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, rõ ràng là cùng tuổi cùng học, cậu lại ăn mặc giống cái obasan(bà cô già), đừng hạ thấp tuổi và đẳng cấp của tôi được không?" Trần Thải Hoa vẻ mặt chán ghét.

"Cũng không biết là ai hạ thấp đẳng cấp của ai, vừa mới còn có người đứng đây giống cái người đàn bà chanh chua đá lốp xe." Đồ Hạ Mĩ không cam lòng yếu thế quẳng lại cái bĩu môi.

Nhắc tới đá lốp xe, Trần Thải Hoa mới đột nhiên nhớ tới cô ta còn có việc gấp.

"Đồ Hạ Mĩ, cậu lái xe tới đây à?" Cô nhanh chóng hỏi.

"Đương nhiên, bằng không cậu nghĩ tôi đến bãi đỗ xe làm gì, đi toilet chắc?" Đồ Hạ Mĩ trào phúng nói.

"Thật tốt quá, tuy biết rõ rằng xe cậu lái rất tả tơi, cực có khả năng sẽ ở nửa đường chết máy, nhưng tôi hiện tại có nơi phải nhanh đến, vậy nên phải cố mà để cậu chở một lần tốt lắm. Đi thôi, xe của cậu đỗ chỗ nào?" Nói xong, cô ta cầm lấy cánh tay cô, kéo cô đi lên phía trước.

"Chờ chút, tôi có nói tôi đồng ý chở cậu sao?" Đồ Hạ Mĩ cau mày, đứng tại chỗ bất động. Cái con bé này, da mặt có phải quá dầy hay không nha? Một giây trước còn châm chọc khiêu khích cô, giây tiếp theo lại muốn cô chở cô ta.

"Cậu cũng quá keo kiệt đi? Nhớ ngày đó tôi ngay cả xe Benz nhà tôi đều chịu cho cậu ngồi, dùng cái xe rách của cậu chở tôi đoạn đường sẽ chết sao?" Trần Thải Hoa không chút khách khí lớn tiếng ồn ào.

Có việc nhờ người còn dám dùng thái độ này!

"Cậu trái một câu nói xe tôi thực tả tơi, phải một câu lại nói xe của tôi là xe rách, sao tôi phải chở cậu? Huống chi năm đó tôi lại không thật sự ngồi xe Benz nhà cậu." Đồ Hạ Mĩ đối lời của cô ta không cho là đúng.

"Đó là tự cậu không đi, cũng không phải tôi không mời cậu." Cô ta nhanh chóng thanh minh.

"Đúng nha, lấy cái vẻ ăn trên ngồi trước ban ân này ra mời." Đồ Hạ Mĩ bĩu môi nói.

"Một câu, rốt cuộc cậu có muốn chở tôi hay không?" Trần Thải Hoa vòng tay trước ngực, không nhẫn nại dùng chân nhịp nhịp.

Đồ Hạ Mĩ nhìn cô ta một cái, sau đó nhún vai."Đến a, dù sao bây giờ tôi vừa vặn không có việc gì, liền phát huy một chút tình cảm bạn học." Hơn nữa, cô cũng muốn xem sau khi cô ta nhìn đến "xe rách" của mình , trên mặt sẽ có biểu tình gì ? Chắc chắn sẽ rất đặc sắc.

Cô dẫn đầu đi lên trước, khi đi đến trước chiếc xe thể thao màu đỏ của cô thì dừng lại lấy chìa khóa.

"Ford? So với trong tưởng tượng của tôi thì cũng tạm." Trần Thải Hoa nhìn chiếc Ford cổ đỗ bên cạnh xe thể thao.

Đồ Hạ Mĩ nhịn không được cười trộm một cái.

"Chiếc này mới là xe của tôi." Cô đi đến bên ghế điều khiển của xe thể thao, mở cửa xe.

Trần Thải Hoa vội vàng xoay người, ngạc nhiên nhìn trừng trừng xe của cô, đôi mắt trợn lên đến mức tròng mắt thiếu chút nữa từ hốc mắt cô ta rơi ra ngoài.

"Cậu, cậu...... Cậu nói đây là xe của cậu?" Cô ta dùng sức nuốt nước miếng, khó mà tin trừng mắt Đồ Hạ Mĩ lắp bắp nói.

"Đúng vậy." Cô gật đầu, ngồi vào bên trong khởi động xe."Cậu không lên xe sao? Không phải nói có một nơi phải nhanh đến à?"

Sửng sốt một chút, Trần Thải Hoa lúc này mới phục hồi tinh thần chạy đến bên kia, nhanh chóng ngồi lên ghế phó điều khiển, sau đó nhịn không được tán thưởng, đối trang bị bên trong xe sờ đông sờ tây.

"Cậu muốn đi đâu đây?" Đồ Hạ Mĩ hỏi lúc chạy xe ra khỏi chỗ đỗ.

Trần Thải Hoa nói cho cô địa chỉ, không nghĩ tới địa chỉ lại cùng chỗ trường quay gần đây cô hay đi giống nhau. Không biết cô ta muốn đi bên kia làm gì nhỉ?

"Chiếc xe này thật là của cậu á?" Cô ta hoài nghi nhìn chằm chằm cô hỏi,"Không phải là của ông chủ cậu, của bạn, hoặc là — đúng rồi, đúng rồi, lúc trước hình như tôi có nghe người ta nói cậu đang bán xe, chiếc này nên không phải là của khách hàng, cậu thừa dịp chủ xe đi sửa chữa bảo dưỡng, liền đem xe ra lái đi rêu rao chứ?"

Quả nhiên là miệng chó phun không ra ngà voi.

"Cậu muốn xem chứng nhận xe của tôi không?" Đồ Hạ Mĩ từ hộc đồ phía trước lấy ra chứng nhận xe quăng cho cô ta xem.

"Con xe thể thao này thật là của cậu." Trần Thải Hoa trừng mắt tên chủ xe trên giấy chứng nhận, biểu tình khó tin, cứng họng lẩm bẩm.

"Làm sao vậy, chẳng lẽ tôi không thể lái Benz, chỉ có thể lái Ford sao?" Đồ Hạ Mĩ nhướng mày, mặt không chút thay đổi liếc cô ta một cái."Đúng rồi, tôi nhớ rõ trước kia cậu hình như từng nói, tôi cả đời cũng không có cơ hội ngồi xe Benz, khó trách cậu lại không tin chiếc xe này là của tôi."

"Cậu lấy đâu ra nhiều tiền vậy để mua chiếc xe này?"

"Tôi cũng không nói này xe là tôi mua."

"Quả nhiên!" Trần Thải Hoa lấy một bộ tôi biết mànói.

"Có ý gì?" Cô liếc cô ta một cái.

"Tôi lúc trước còn nghĩ, thành tích của cậu tốt như vậy, sau khi tốt nghiệp hẳn là tùy tiện cũng có thể được làm ở một công ty không nhỏ, làm chi chạy đi bán xe. Quả nhiên, người đưa cậu con xe này nhất định là một người đàn ông?"

"Cậu muốn nói cái gì?"

"Đối phương bao tuổi, nên sẽ không là ông lão sáu mươi mấy tuổi chứ? Hay là cậu đang cùng người ta ngoại tình, vợ của đối phương không biết có cậu sao? Cậu tốt nhất cẩn thận một chút, nếu không ngày nào đó người ta hắt axit cũng không biết."

Đồ Hạ Mĩ thiếu chút nữa bị cô ta chọc tức đến hộc máu. Cô giận không thể át nắm chặt tay lái trong tay, cố gắng kìm chế xúc động dộng nắm tay vào mặt cô ta. Con bé này y hệt hồi nhỏ, miệng thối đến mức làm người ta muốn động tay đánh nó.

"Bất quá bộ xe này thật sự rất tuyệt, vì con xe này mặc kệ là ngủ với ông già, hoặc làm tình nhân đều đáng giá đúng không?" Trần Thải Hoa yêu thích không buông tay vuốt cái ghế bằng da thật.

Đồ Hạ Mĩ hít mạnh một hơi, rốt cuộc nhịn không được chuyển tay lái, đem xe hướng ven đường dừng lại.

"Làm chi dừng xe?" Trần Thải Hoa khó hiểu hỏi.

"Xuống xe." Cô lạnh lùng nói.

Trần Thải Hoa ngẩn ngơ, hai mắt trợn tròn, khó tin trừng mắt nhìn cô kêu lên:"Cậu nói cái gì?"

"Tôi bảo cậu cút xuống xe của tôi." Đồ Hạ Mĩ nghiến răng nghiến lợi bắn ra lệnh đuổi khách với cô ta.

"Cậu – cậu rốt cuộc là có chuyện gì ? Quả thực là chả ra sao cả!"

"Đúng, tôi chính là chả ra sao cả, cậu muốn thế nào? Còn không xuống xe!" Cô lạnh lùng trừng cô ta một cái.

"Cậu – chả hiểu ra sao cả! Tính tôi xui xẻo!" Trần Thải Hoa nổi giận đùng đùng đẩy cửa xuống xe, lại nhịn không được tức giận quay đầu lại lớn tiếng nói:"Đồ Hạ Mĩ, cậu đã dám làm thì đừng có sợ người ta nói!" Nói xong, cô ta dùng sức đóng sầm cửa xe, xoay người bước đi.

"Trần Thải Hoa!" Đồ Hạ Mĩ nhịn không được ấn cửa sổ xe xuống gọi với lại.

Cô ta dừng lại quay đầu trừng cô.

" Xe này là quà cưới chồng tôi tặng tôi, anh ấy là người đàn ông cực đẹp trai ba mươi tuổi, tuổi trẻ cường tráng, anh tuấn tiêu sái, tài hoa dào dạt, có tiền lại nhiều kim." Cô lớn tiếng nói với cô ta.

"Cậu cứ nằm mơ đi!" Trần Thải Hoa lớn tiếng trả lời, sau đó xoay người chạy đi.

Đồ Hạ Mĩ ngây người một chút, rồi nhún vai.

"Không tin thì thôi, dù sao đây đều là sự thật." Cô thì thào tự nói.

Lúc đưa quần áo mua cho Dịch Hạo Lôi cho Đồ Thu Phong, Đồ Hạ Mĩ đem chuyện vừa gặp được Trần Thải Hoa nói cho cô nghe, sau khi nghe xong, Đồ Thu Phong trợn mắt.

"Cậu cứ thả cô ta đi như vậy?" Cô khó mà tin nổi.
"Bằng không thì sao?" Đồ Hạ Mĩ lấy vẻ mặt bình tĩnh nhìn lại cô.

"Ít nhất phải cho nó một cái tát nha." Cô tức giận hướng không khí dùng sức khua khoắng một chút, giống như Trần Thải Hoa đang đứng trước mặt cô vậy.

Đồ Hạ Mĩ bật cười lắc lắc đầu.

"Đánh người thì tay mình cũng sẽ đau."

"Kỳ quái, là ảo giác của tớ sao? Vì sao tớ thấy cậu sau khi kết hôn, cá tính hình như cũng thay đổi." Đồ Thu Phong nhướng cao mày, dùng vẻ nghiên cứu nhìn bạn.

"Có sao?" Đồ Hạ Mĩ mỉm cười.

"Có, kém rất nhiều." Đồ Thu Phong dùng sức gật đầu,"Tự cậu hẳn cũng có cảm giác chứ?"

"Tớ đã hứa với Thần Phong lúc tâm trạng không tốt, tuyệt không lái xe, nếu tớ thường thường phải dùng đến xe, vậy đành nghĩ biện pháp làm tính tình của mình tốt hơn thôi." Đồ Hạ Mĩ thành thật nói.

"Oa, tớ nên nói con xe thể thao kia mị lực thật ghê gớm, hay là nên nói Cô Thần Phong mị lực thật ghê gớm?" Đồ Thu Phong chế nhạo liếc cô.

Cô cười lắc đầu, lại duỗi tay đến trước mặt bạn tốt cầm viên ô mai lên ăn.

"Vấn đề giữa hai người đều giải quyết rồi hả?" Đồ Thu Phong quan tâm hỏi,

"Kỳ thật vốn đã không có vấn đề gì, hết thảy đều là tớ tự nghĩ nhiều lại trì độn." Cô lấy ngữ khí có chút tự giễu nói.

"Lời này là sao?" Đồ Thu Phong tò mò hỏi.

"Kỳ thật......" Cô muốn nói lại thôi tạm dừng lại, lại lắc lắc đầu."Không, không có gì đặc biệt, tóm lại chính là lòng tự tin của tớ không đủ."

"Sao cậu lại có vấn đề về lòng tự tin không đủ? Có liên quan đến vụ giao dịch năm đó sao?"

Cô cứng đờ cả người, lấy vẻ mặt hoảng sợ, kinh hãi nhìn người chị em tốt.

Đồ Thu Phong chợt than nhẹ một hơi."Thực xin lỗi, còn có cám ơn cậu, Hạ Mĩ, đây là việc bọn tớ vẫn nợ cậu." Hốc mắt cô hơi phiếm lệ ý ngóng nhìn bạn mình.

Đồ Hạ Mĩ nhanh chóng lắc đầu, yết hầu cũng không tự chủ được khô khốc."Sao cậu lại nói như vậy?"

"Bởi vì bọn tớ vẫn biết cậu làm gì, hy sinh cái gì, nhưng bọn tớ lại không nói."

"Các cậu......"

"Ừ, mặc dù cậu còn đặc biệt bịa lời nói dối lừa bọn tớ, nhưng chúng ta cũng đâu phải mới biết nhau một hai ngày mà thôi, làm sao lại không hiểu cậu chứ? Cậu tuyệt đối không thể ở lúc bọn tớ khổ sở, còn có tâm trạng chạy đi yêu đương. Cậu cũng không phải loại người mà người ta cho tiền, mình cứ lấy. Phí chia tay năm trăm vạn? Trên đời này làm sao có thể có chuyện tốt như vậy chứ? Lời nói dối cậu cũng bịa nát quá đấy." Đồ Thu Phong đưa tay lau đi giọt nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, khàn khàn cười nói.

Đồ Hạ Mĩ hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể kinh ngạc nhìn cô, mặc nước mắt làm mờ nhạt tầm mắt mình.

"Bọn tớ đương nhiên đều biết vì sao cậu muốn nói dối, bởi vì cậu không muốn thấy bọn tớ tự trách, nên bọn tớ cũng quyết định phải coi như gì cũng không biết, thẳng đến ngày cậu sẵn lòng chủ động nói cho bọn tớ biết."

Đồ Thu Phong lắc đầu, quyết định không nói những lời làm cho người ta sầu não này nữa.

"Nói thật, cái ngày Cô Thần Phong xuất hiện thật sự đều đem bọn tớ dọa choáng váng. Vì bọn tớ chưa từng lường trước được anh ta sẽ xuất hiện, càng không nghĩ tới anh ta vừa xuất hiện, đã vì muốn phụ trách nhiệm mà kết hôn với cậu, vậy mà cậu cũng không hề dị nghị."

"Không chỉ tớ, các cậu không phải cũng không hề dị nghị sao?" Đồ Hạ Mĩ lau đi nước mắt trong hốc mắt, mối nghi vấn này vẫn luôn tồn tại trong lòng cô, nghĩ thế nào đều cảm thấy quái dị.

"Bọn tớ kỳ thật có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi, chính là bởi có cậu ở đó, không tiện mở miệng hỏi mà thôi, vậy nên lúc cậu lên lầu đi đốc thúc mấy đứa nhỏ đi ngủ, thì bọn tớ lập tức nắm chắc cơ hội, đem Cô Thần Phong thẩm vấn một hồi."

"Nhưng mà không phải lúc ấy bọn tớ đã kết hôn dưới sự làm chứng của mấy cậu sao?" Đồ Hạ Mĩ không hiểu.

"Thì đúng thế, nhưng hai người vẫn còn chưa đăng ký, mà tất cả nhân chứng lại đều là người mình, muốn đổi ý không nhận, một mình Cô Thần Phong lại làm gì được bọn tớ?"

"Cho nên các cậu lúc đầu đều đang đóng kịch cho tớ xem?" Cô lộ ra vẻ khó mà tin được.

"Có thể nói thế." Đồ Thu Phong thừa nhận.

"Sao các cậu phải làm vậy?" Cô không hài lòng hỏi.

"Bởi vì không muốn làm cậu khổ sở." Đồ Thu Phong nhìn cô nói,"Tớ nghĩ cậu cũng đã tỏ rõ muốn cùng anh ta kết hôn, cậu hẳn sẽ hy vọng nghe được ủng hộ, mà không phải là ầm ỹ phản đối đi?"

Đồ Hạ Mĩ gật đầu, nhưng biểu tình trên mặt vẫn đang tràn ngập khó hiểu."Nhưng cậu vừa mới nói muốn đổi ý......"

"Đó là chuyện lúc sau, bọn tớ vẫn có thể hảo hảo nói với cậu lý do bọn tớ đổi ý, làm như vậy tổng so với ngay từ đầu đã phản đối thì tốt hơn chứ?" Đồ Thu Phong nói cho cô.

Trầm mặc suy nghĩ một chút, cô cảm thấy bạn mình nói có lý. Bất quá so với mấy chuyện đó, cô càng muốn biết lý do làm bọn họ thay đổi ý định đổi ý.

"Thế sao lúc sau các cậu không có......"

"Không đổi ý không thừa nhận?" Đồ Thu Phong tiếp lời nói.

Đồ Hạ Mĩ gật đầu.

"Tớ biết là cậu nhất định sẽ hỏi mà." Cô mỉm cười."Bởi vì anh ta thành thật trả lời mọi câu hỏi của bọn tớ, không e dè, việc lớn nhỏ đều không giấu diếm. Thái độ đó ta làm bọn tớ tin tưởng nhân phẩm của anh ta, nhưng mà khiến bọn tớ yên tâm đem cậu giao cho anh ta, lại là mạt bất đắc dĩ và ôn nhu trong đáy mắt anh ta mỗi lần nhắc đến cậu."

"Anh ta nói cho bọn tớ biết, kỳ thật lúc gặp lại cậu và còn biết cậu chưa kết hôn lại không có bạn trai, anh ta cũng đã quyết định theo đuổi cậu, ai biết kế hoạch tìm vợ còn không kịp bắt đầu, thì biết cậu sinh Hạo Anh, Hạo Tế cho anh ta. Vẻ bất đắc dĩ của anh ta viết rõ ở trên mặt, vẻ đau lòng đối với quá khứ của cậu cũng vậy, cho nên bọn tớ mới có thể dứt khoát quyết định cho anh ta cơ hội này."

Ngừng một lát, Đồ Thu Phong muốn nói lại thôi mở lời:"Kỳ thật còn có một việc......" Đồ Hạ Mĩ lẳng lặng nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

Ngừng một lát, Đồ Thu Phong muốn nói lại thôi mở lời:"Kỳ thật còn có một việc......" Đồ Hạ Mĩ lẳng lặng nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

Cô do dự một chút, mới thở mạnh một hơi,"Được rồi, thành thật nói cho cậu là được. Vì ngừa nhỡ ra, kỳ thật bọn tớ còn muốn anh ta ký một bản hiệp ước."

"Hiệp ước?" Đồ Hạ Mĩ lấy vẻ mặt mờ mịt khó hiểu nhìn cô.
"Nhớ rõ lúc trước cậu, tớ và Đông Nhan cùng nhau nghĩ muốn cho Dịch Ngạo Dương ký cái hiệp ước kia không?" Đồ Thu Phong hỏi.

Cô gật gật đầu.

"Nội dung đại để giống như vậy, bọn tớ cũng muốn Cô Thần Phong ký một bản, dùng để bảo đảm tương lai của cậu và Hạo Anh, Hạo Tế, và bảo đảm tương lai nếu phát sinh chuyện gì tan rã trong không vui, quyền giám hộ bọn trẻ sẽ thuộc về cậu."

"Anh ấy ký?"

"Không nói hai lời liền ký."

Đồ Hạ Mĩ nói không nên lời, anh luôn luôn làm nhiều hơn nói, cố tình cô lại trì đốn như vậy. Sao anh cũng không nói cho cô, anh đã vì cô làm những gì? Mũi của cô mũi ẩn ẩn cay cay.

"Thực cảm động ha? Thực hạnh phúc ha? Bất quá tớ nghĩ tương lai cậu hẳn sẽ càng hạnh phúc vui vẻ mới đúng." Đồ Thu Phong mỉm cười nhìn cô.

"Anh ấy còn làm gì?" Cô trực giác phản ứng hỏi.

"Cái này tớ cũng không biết." Đồ Thu Phong cười như có như không chăm chú nhìn cô, biểu tình cực kỳ mờ ám.

"Cậu làm sao đấy?" Đồ Hạ Mĩ bị cô xem đến ù ù cạc cạc, cúi đầu nhìn quanh thân mình một chút.

"Tớ nhớ rõ cậu vẫn luôn không thích ăn đồ chua, đúng không?"

"Đúng rồi." Cô khó hiểu gật đầu. Làm sao đột nhiên nói sang cái này rồi?

"Thế nhưng hiện tại cậu đang ăn ô mai nha!"

Cô hơi sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn viên ô mai vừa mới lấy ra từ trong bát thủy tinh, giống như bây giờ mới phát hiện nó là viên ô mai vậy.

"Nhưng nó không hề chua tí nào nha, tớ thấy ăn rất ngon nha!" Nói xong, cô cầm viên ô mai trong tay bỏ vào miệng, hạnh phúc mỉm cười."Ô mai này cậu mua chỗ nào, tớ cũng phải đi mua một ít đến ăn." Cô vừa ăn vừa hỏi.

Xem cô vẻ mặt vẫn còn hạnh phúc, Đồ Thu Phong nhịn không được cười khẽ lên.

"Hạ Mĩ, tớ hỏi cậu một vấn đề, hai vợ chồng cậu có tránh thai hay không?"

Không nghĩ bạn mình lại đột nhiên hỏi vấn đề tư mật như vậy, mặt Đồ Hạ Mĩ không khỏi hơi đỏ lên.

"Cậu làm gì bỗng hỏi tớ cái đấy?" Cô giận trừng mắt nhìn bạn tốt một cái.

"Bởi vì tớ đang nghi cậu có phải mang thai giống tớ rồi hay không." Đồ Thu Phong nói.

Đồ Hạ Mĩ trợn mắt, cả người nhất thời ngây ra như phỗng.

"Làm sao vậy, chẳng lẽ chính cậu không hề có cảm giác gì sao? Hay là tớ đoán lầm rồi?"

"Tớ......" Cô vẻ mặt mờ mịt cúi đầu xem cái bụng vẫn bằng phẳng như cũ của mình, cảm giác vừa kinh ngạc, mừng rỡ, khó tin lại không thật.

Cô thật sự mang thai sao? Nếu không phải Thu Phong nhắc nhở cô, thì cô căn bản sẽ không chú ý tới kinh nguyệt của mình đã chậm gần một tháng rồi.

Cô mang thai sao? Nguyệt sự của cô vẫn luôn đúng giờ báo danh, chỉ có tám năm trước mang bầu Hạo Anh, Hạo Tế là ngoại lệ, còn có hiện tại. Cô thật sự mang thai sao? Nếu Thần Phong nghe tin này, anh sẽ có phản ứng gì, sẽ vui mừng như cô sao? Đáp án cơ hồ lập tức xuất hiện trong đầu cô, cô biết anh nhất định sẽ.

"Thu Phong." Đồ Hạ Mĩ bỗng ngẩng đầu lên, vẻ mặt hưng phấn cùng khẩn cấp kêu lên,"Đi bệnh viện với tớ được không?"

"Cái đó có vấn đề gì. Bây giờ đi luôn nhé!"

Cô mang thai, bốn tuần.

Bác sĩ nói tình trạng rất tốt, chúc mừng.

Cô nói cám ơn, muốn cười, nhưng nước mắt lại dẫn đầu từ trong hốc mắt nhỏ xuống, khiến bác sĩ không ngừng mỉm cười an ủi cô nói không sao, rất nhiều người mẹ vừa nghe thấy mình mang cũng sẽ mừng quá mà khóc.

Nhưng mà không phải vậy, bác sĩ căn bản là không hiểu, không hiểu tâm trạng cảm xúc ngổn ngang của cô giờ phút này, không phải chỉ dùng bốn chữ mừng quá mà khóc là có thể hình dung.

Đồ Hạ Mĩ quay đầu nhìn về phía Đồ Thu Phong, cô ấy đang nhìn cô, cũng giống cô hốc mắt phiếm hồng, gật đầu với cô. Cô ấy hiểu rõ tâm trạng của cô lúc này, hiểu rõ cô nghĩ cái gì, hiểu rõ cô cảm nhận được hai loại cảm giác , cũng là mang thai, tám năm trước và tám năm sau khác biệt, bởi vì các cô đều trải qua cảm thụ giống nhau.

Ra khỏi khoa phụ sản, hai cô cùng ngồi trên băng ghế ở lối đi bộ, nhìn lên trời xanh.

Bầu trời thật xanh, vạn dặm không mây.

Thiên không cảm giác lên như là một thế giới khác, cùng cảnh tưởng chật chội không chịu nổi, ầm ỹ không ngớt hoàn toàn khác biệt, tựa như tâm trạng hiện tại và tâm trạng tám năm trước của hai cô, đúng là khác xa như đất với trời.

"Cảm giác cứ như một giấc mộng." Đồ Hạ Mĩ cảm thán.

"Có cảm giác không thật đúng không?" Đồ Thu Phong nói.

Cô gật gật đầu.

"Nhưng đây là đời người, không phải sao? Con người vĩnh viễn không thể đoán trước tương lai của mình, chỉ có không vứt bỏ bản thân mình, không vứt bỏ tương lai, mới có cơ hội nếm được tư vị khổ tận cam lai này."

"Bốn người chúng ta đều thực may mắn, nhỉ?"

"Có lẽ đây là ông trời bồi thường cho việc chúng ta từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ đi, có mất tất có được."

"Nếu thật sự như vậy, thì tớ tuyệt không tiếc nuối mình từ nhỏ đã bị vứt bỏ, bởi vì chỉ cần gặp được các cậu, trong cuộc sống có các cậu làm bạn là đủ rồi."

"Tớ cũng vậy. Xuân Tuyết và Đông Nhan nếu cũng ở đây, thì đại khái cũng sẽ gật đầu đồng ý đi!" Đồ Thu Phong tán thành gật đầu, nói xong nhịn không được bật cười."Cậu có thấy rất buồn cười không? Bốn người chúng ta tuy rằng không có quan hệ huyết thống, bộ dạng cũng không giống, nhưng đường đời lại giống nhau như chị em sinh tư."

Đồ Hạ Mĩ nghe vậy cũng cười lên, bởi vì cảnh ngộ của bốn người các cô thật sự rất giống. Đồng dạng bị cha mẹ vứt bỏ, đồng dạng chưa kết hôn mang thai, đồng dạng ở bảy, tám năm sau gả cho người năm đó hại các cô mang thai, sau đó lại cũng một lần nữa vì nam nhân ấy mang thai.

"Đây là đời người, không phải sao?" Cô cười nói.

"Được rồi, tớ nghĩ chắc cậu rất muốn nhanh chút đem tin tốt này nói cho Cô Thần Phong hả? Vậy chúng ta chia tay ở đây đi, tớ đáp tắc xi về." Đồ Thu Phong đứng dậy nói.

"Tớ có lái xe, tớ đưa cậu về là được." Đồ Hạ Mĩ sửng sốt, cũng đi theo đứng dậy.

"Không cần, đáp tắc xi tiện hơn."

"Nhưng ......"

"Đừng nhưng nhị nữa. Cậu lái xe cẩn thận một chút, chúng ta liên lạc sau, bye bye!" Đồ Thu Phong nhanh chóng nghiêng người ôm cô một cái, sau đó mỉm cười vẫy vẫy tay, xoay người đi ra trạm đón taxi phía trước, chỉ chốc lát sau đã ngồi trên tắc xi phóng đi.

Chương 10

"Cô tới rồi?"

"Vâng, ngại quá, lại tới quấy rầy mọi người rồi." Vừa mới tiến vào trường quay, liền gặp người quen, Đồ Hạ Mĩ nhìn vừa ngừng bước phó đạo diễn cười cười.

"Không có." Phó đạo diễn vội vàng lắc đầu,"Thật ra mọi người đều hy vọng cô có thể đến mỗi ngày, bởi vì chỉ cần cô ở đây, tâm tình đạo diễn luôn đặc biệt tốt, nụ cười trên mặt cũng sẽ nhiều một ít, thoạt nhìn không đáng sợ như trước."

"Tôi còn nghĩ mọi người đều thực thích anh ấy đấy!" Cô nhịn không được khẽ cười nói.

"Chúng tôi xác thực đều thực thích anh ấy, nhưng không có nghĩa là chúng tôi không sợ ảnh. Đạo diễn anh ấy có đôi khi thật sự nghiêm túc đến đáng sợ, lúc ảnh tức giận tuy rằng sẽ không mắng chửi người, nhưng chỉ riêng bộ dáng trầm mặc không nói đã đủ làm người ta không rét mà run, cố tình anh ấy phần lớn thời gian đều trầm mặc." Phó đạo diễn vụng trộm nói cho cô.

"Anh ấy rất trầm lặng á?" Thế sao cô không hề cảm thấy tí nào, ngược lại thấy anh là một người thực hay nói nhỉ? Cô lòng đầy thắc mắc đoán chừng.

Phó đạo diễn dùng sức gật đầu."Bất quá chắc cô không cảm thấy, đúng không? Bởi vì đạo diễn ở trước mặt cô căn bản là như biến thành một người khác." Nói xong, anh nhịn không được cười cười."Được rồi, không nói nhiều với cô nữa, tôi còn có việc muốn đi làm, đạo diễn ở trường quay số hai." Nói xong, anh vẫy vẫy tay, cất bước rời đi.

Nhìn theo phó đạo diễn rời đi xong, Đồ Hạ Mĩ đi hướng trường quay số hai, lại lục tục gặp vài người cùng cô chào hỏi, mà cô lại hoàn toàn nhớ không nổi người ta là ai. Rõ thật là hao tâm tổn trí, xem ra cô về sau phải cố gắng nhớ mặt người rồi, nếu không đụng tới người ta chào hỏi cô, cô lại không biết đối phương là ai, thật đúng là ngượng quá.

Lúc cô đi vào trưởng quay số hai, tiến độ chụp trong phòng vừa được một đoạn, Cô Thần Phong đang xem thành quả anh vừa mới chụp, bất quá nhìn vẻ nhíu mày của anh thì hình như không vừa lòng lắm, mà trong phạm vi bán kính hai mét lấy anh làm tâm điểm, lại không ai dám tới gần.

Dáng vẻ trầm mặc của anh thực sự đáng sợ vậy sao?

Nhớ tới lời phó đạo diễn vừa nói, cô nhịn không được đứng ở một bên nghiêm túc quan sát, phát hiện hình như là thật có chút như vậy. Lúc cô mới nghĩ thế, anh đột nhiên ngẩng đầu thấy được cô, sau đó giật mình sửng sốt một chút, rồi lập tức nhếch miệng mỉm cười với cô.

Cô phát hiện tim mình dường như ngừng lại, rồi lại cảm giác hình như nó đang đập điên cuồng với tốc độ nhanh gấp hai lần bình thường. Anh đứng dậy đi về phía cô, cô không tự chủ được nín thở chờ đợi. Anh thật đẹp trai quá đi mất!

"Sao em lại tới đây? Không phải nói muốn đi mua quần áo cho Hạo Anh, Hạo Tế sao?" Anh hỏi cô.

"Em mua xong rồi, không có việc gì làm, liền tới đây xem xem có gì giúp được không." Cô ổn định lại nhịp tim, do dự trả lời. Ở đây nhiều người quá, đợi lát nữa tìm nơi chỉ có hai người lại nói chuyện mang thai cho anh vậy.

Cô Thần Phong mỉm cười nói:

"Xem ra anh nên bảo người thêm một phần dự toán cho học sinh vừa làm vừa học, như vậy về sau mới có tiền để trả cho em."

"Chỉ là dự toán cho học sinh vừa làm vừa học á? Có phải quá rẻ rồi không?" Cô trêu chọc nói.

"Em làm không phải đều là việc vặt sao? Đấy vốn là việc của học sinh vừa làm vừa học, vậy đương nhiên trả mức tiền lương của học sinh vừa làm vừa học." Anh giương cao khóe môi.

Đồ Hạ Mĩ nhếch mày nhìn anh.

"Được rồi, dù sao em cũng không thiếu tiền dùng, nếu thật muốn dùng tiền, thì chỉ cần chìa tay xin chồng yêu là được, em nghĩ chồng em hẳn sẽ rất vui lòng cho em tiền nhỉ?" Cô cười tươi như hoa nói với anh.

"Đương nhiên." Cô Thần Phong nhịn không được cười nói, sau đó bỗng cúi đầu hôn cô, ngay trong trưởng quay trước con mắt nhìn chằm chằm của bao người.

Khi anh ngẩng đầu, cả khuôn mặt cô đều đã đỏ lên.

"Ngoại trừ mua quần cho con, hôm nay em còn thu hoạch được gì không?" Anh giống như gì cũng chưa hề phát sinh hỏi cô, chỉ có ý cười trong đáy mắt tiết lộ sự thách thức của anh.

Cô vừa thẹn lại quẫn vừa tức trừng anh, hoàn toàn không biết nên làm sao cho phải, bởi vì thật nhiều người đang nhìn bọn họ. Nam nhân này...... Nam nhân này đúng là da mặt càng lúc càng dày!

"Đạo diễn, ứng cử viên xếp hạng thứ hai lúc trước đến ứng cử đã đến rồi." Phó đạo diễn đột nhiên đi vào phòng, phía sau còn dẫn theo một cô gái.

Đồ Hạ Mĩ lờ mờ có thể nghe được tiếng thở dài của nhân viên công tác bốn phía, ai thán bọn họ không có kịch xem, bất quá cô lại nhờ vậy mà được cứu.

"Anh làm việc đi! Em thấy có lẽ em về nhà trước thì hơn." Cô nhanh chóng nói với anh, xoay người ,lại bị cô gái đi phía sau phó đạo diễn về phía bọn họ làm giật mình.

Trần Thải Hoa? Đồ Hạ Mĩ trừng mắt nhìn, còn tưởng là mình nhìn lầm rồi.

Không thể nào? Hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì nha, lại còn trong một ngày liên tục chạm mặt cô ta hai lần?

Trần Thải Hoa lúc thấy cô cũng giật mình, cô ta hai mắt tròn ra, nhìn chăm chăm vào cô, lộ ra vẻ sao cậu có thể ở trong này.

Trong đầu chớp lên ý niệm đùa dai, Đồ Hạ Mĩ nhìn cô ta, mỉm cười chủ động chào hỏi cô ta."Không ngờ nhanh như vậy lại chạm mặt, bạn học?"

"Bạn học? Hai người là bạn học?" Phó đạo diễn kinh ngạc nhìn tới nhìn lui hai cô hỏi.

"Đúng vậy, bạn hồi tiểu học, bao nhiêu năm không gặp rồi, buổi sáng mới chạm mặt ở bãi đỗ xe ở công ty bách hóa, không ngờ bây giờ lại gặp lại." Đồ Hạ Mĩ mỉm cười nói,"Bất quá vừa đúng lúc, vì tôi vẫn nghĩ đem hiểu lầm lúc sáng của cậu về tôi giải thích rõ ràng."

Trần Thải Hoa hung hăng trừng cô một cái, sau đó xoay người dịu dàng nói với phó đạo diễn:"Thực xin lỗi, đạo diễn......"

"Không phải," Phó đạo diễn vội vàng lắc đầu,"Tôi chỉ là phó đạo diễn mà thôi, đạo diễn của chúng tôi là vị này." Anh chỉ về Cô Thần Phong.

Bởi vì thiên địch xuất hiện, Trần Thải Hoa thế mà lại nhất thời không chú ý tới trước mắt đứng một người đàn ông cực đẹp trai, thẳng đến lúc phó đạo diễn tự tay chỉ về phía anh, cô ta mới sáng mắt lên phát hiện được.

Oa, nếu không có người giới thiệu với cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ đem người đàn ông siêu đẹp trai trước mắt này trở thành model, mà tuyệt sẽ không nghĩ thành một vị đạo diễn. Anh thoạt nhìn đại khái chỉ trên dưới ba mươi tuổi mà thôi, không ngờ thế mà đã là đạo diễn rồi. Không biết anh ta kết hôn chưa nhỉ?

Đầu tiên, cô ta phải loại bỏ chướng ngại vật đang ở trước mặt trai đẹp giả vờ thân thiết với mình cái đã.

"Thực xin lỗi, đạo diễn, người bạn học này của tôi từ nhỏ đã tùy hứng làm bậy, không thèm để ý tới cảm nghĩ của người khác, vậy nên có thể xin anh cho tôi chút thời gian không ạ? Tôi mang cô ta ra bên ngoài, một lát nữa lại vào." Cô ta bày ra tư thái đẹp nhất, bằng thanh âm mềm mại nhất, Áy náy nói với anh.

Khóe mắt phó đạo diễn có chút co giật. Cô gái này rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì hay không nha? Dám ở trước đạo diễn phê bình đạo diễn phu nhân tùy hứng làm bậy, huống chi cô ta nói còn là lời nói dối ai ai cũng biết, bởi vì mỗi người ở đây đều biết vợ của đạo diễn có bao nhiêu bình dị gần gũi. Cô ta điên rồi sao? Đồ Hạ Mĩ ngạc nhiên nhìn cô ta trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười.

"Trời ạ, ha ha......" Cô sắp cười chết rồi!

"Đồ Hạ Mĩ, cậu điên rồi à?" Trần Thải Hoa xấu hổ cắn răng nói.

"Không có, chỉ là này quả là...... Ha ha...... Rất buồn cười, ha ha......" Đồ Hạ Mĩ cười không thể át nói.

Trần Thải Hoa tức giận đến đỏ cả mặt , rốt cuộc quản không được những người khác có phản ứng gì, tay duỗi ra, bắt lấy tay cô tưởng đem cô kéo ra ngoài phòng.

"Đi theo tôi!" Chẳng qua là cô ta mới quay người lại, thậm chí còn không bước ra đằng trước một bước, phía sau đã truyền đến một giọng nam ngăn cản.

"Chờ một chút."

Cô ta cứng ngắc ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy người mở miệng dĩ nhiên là chàng đạo diễn đẹp trai kia.

Anh quay đầu nhìn về phía Đồ Hạ Mĩ nói:"Vợ à, cô gái này sao lại muốn nói xấu em thế?"

Trần Thải Hoa đột nhiên cứng đờ cả người, sắc mặt trắng bệch, toàn bộ suy nghĩ trong đầu trong nháy mắt bốc hơi biến mất.

V –vợ?

"Cậu không thấy được vẻ mặt cô ta lúc đó đâu, cực buồn cười nhá, cô nàng đại khái nằm mơ cũng không ngờ sẽ có một ngày này, quả là là sung sướng!"

Lúc Cô Thần Phong về nhà, Đồ Hạ Mĩ đang ôm điện thoại cùng các chị em chia xẻ chuyện này, mà hai đứa con song sinh ngồi ở một bên xem tivi thì lại là một đứa làm mặt quỷ với anh, một đứa chỉa tay hướng anh làm số ba.

Anh khó hiểu hơi nhíu mày.

Con đưa tay chỉ chỉ đồng hồ trên tường, lại chìa số ba cho anh xem, ý là mẹ đã nói điện thoại được ba tiếng rồi. Hơn nữa làm chúng chịu không nổi nhất là, mẹ luôn luôn nói cùng một sự kiện, nói đến hai đứa đều nhanh đọc thuộc lòng được rồi.

Vẻ vừa bất đắc dĩ vừa mang điểm lên án trên mặt con, làm anh nhịn không được muốn cười.

Anh đi đến bên vợ mình, đưa tay khoát lên vai cô, để người đang thủy chung chuyên tâm nói điện thoại kia biết anh đã trở lại.

Đồ Hạ Mĩ đầy mặt nét cười ngẩng đầu, sau khi thấy là Cô Thần Phong, lập tức hai mắt sáng lên cho anh một nụ cười chói lọi.

"Thần Phong đã về rồi, tớ không nói với cậu nữa, sau này có gì tớ sẽ gọi lại nói cho cậu. Ừ, bye bye." Cô nhanh chóng nhắn lại với người đầu dây bên kia, sau đó ngắt điện thoại.

"Ai vậy?" Anh nhướng mày hỏi cô.

"Xuân Tuyết. Cô ấy lúc tiểu học cùng lớp với em và Trần Thải Hoa, giống em biết cô ta có bao nhiêu làm người ta ghét." Cô nhếch miệng nói.

"Vậy nên em đã nói với cô ấy là nói liên tục không ngừng nói đến ba tiếng đồng hồ?"

"Ba tiếng?" Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường,"Ôi trời ơi, sao lại thế được?"

"Làm gì mà không thể? Nếu ba không về, thì bọn con liền chết đói." Cô Hạo Tế nói.

"Mấy đứa còn chưa ăn?"

Hai anh em vẻ mặt uất ức lắc đầu.

"Thực xin lỗi." Đồ Hạ Mĩ không quá áy náy liếc con một cái,"Hai đứa bay khi nào thì biến ngốc nha, không biết nhắc mẹ sao?"

"Không phải không biết, là không được, hai đứa bọn con đang cược xem mẹ có thể nói tới khi nào." Cô Hạo Tế nói xong, quay đầu nói với Cô Hạo Anh: "Anh nợ em ba thẻ bọ cánh cứng."

"Đáng giận! Hai đứa bay có phải thật sự đánh bạc nghiện rồi không?" Đồ Hạ Mĩ nổi giận đùng đùng kêu lên.

"Tiểu đổ –"

"Hai đứa dám nói tiểu đổ di tình một lần nữa cho mẹ thử xem xem!" Cô hai tay chống thắt lưng đe dọa con.

Hai anh em lập tức thức thời ngậm miệng lại.

Cô Thần Phong nhịn không được mỉm cười."Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, mọi người muốn ăn cái gì?"

"Mc Donalds!"

"KFC!"

"Đều không được." Cô chém đinh chặt sắt bác bỏ đề nghị của các con,"Hai đứa ngoan ngoãn ăn bữa chính, ít ăn những đồ ăn rác ấy."

"Ba à?" Hai đứa sinh đôi vẻ mặt van xin nhìn về phía cha.

"Nghe mẹ nói."

"Ai!" Hai anh em đồng thời phát ra tiếng thở dài.

"Thở dài cái gì, còn không mau đi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài?" Đồ Hạ Mĩ thúc giục, vừa thấy con đi trở về phòng, rồi lập tức khẩn cấp xoay người hỏi chống,"Kết quả thế nào? Cô ta có được tuyển không?" Sau khi cô biết Trần Thải Hoa phải đi thử vai, cô liền rời đi, không ở lại xem kết quả.

Anh lắc đầu.

"Không phải bởi vì em chứ?" Cô chợt có chút không yên lòng.

"Không phải." Anh thuận thế ngồi xuống sô pha,"Là chính cô ta quá căng thẳng, cũng quá để ý chuyện em là vợ anh, cho nên biểu hiện không lý tưởng chút nào, uổng phí cô ta lúc trước dự thi còn được đánh giá cao thứ hai."

"Xem ra cũng tính là em hại cô ta." Cô thở dài nói.

"Người thực sự có tài sẽ không bị loại việc nhỏ như vậy đánh bại." Anh không hy vọng vợ mình bởi vậy áy náy.

"Nếu anh biết chuyện giữa em và cô ta, sẽ không cho rằng đây là việc nhỏ." Vẫn cảm thấy là mình hại cô nàng bị đáng rớt.

"Cô ta không phải là ngươi làm em thề muốn đi Benz sao?"

"Sao anh biết được?" Cô kinh ngạc hỏi. Cô không hề nói cho anh chuyện này nha!

"Không phải em mới vừa nói cô ta là bạn học cùng lớp hồi tiểu học với em và Xuân Tuyết sao?"

Ừm, quả đúng vậy không sai.

"Em có nói cho cô ta xe em đang đi là xe Benz chưa?" Anh đột nhiên hỏi cô.

Nhắc tới chuyện này, Đồ Hạ Mĩ liền nhịn không được nở nụ cười.

"Buổi sáng cô ta khăng khăng muốn ngồi "xe rách" của em. Muốn em chở cô ta một đoạn, cho nên, em đành phải đưa cô ta đi xem cái "xe rách" của em thôi." Cô nhếch miệng nói, trên mặt không nén nổi buồn cười.

Trên mặt Cô Thần Phong cũng hiện lên nét cười."Kết quả ra sao?"

"Kết quả thì giống như phản ứng lúc cô ta biết em là vợ anh, hoàn toàn là cái vẻ bị dọa ngẩn ra, rồi khó tin, nhìn xem em thiếu chút nữa cười lộn ruột, lại còn phải liều mình ra vẻ bình thường."

"Rốt cục cho em toại nguyện báo thù rồi?" Anh cười nhìn cô, trong mắt lộ ra sự dịu dàng và cưng chiều cô.

"Đúng vậy." Cô nở nụ cười đắc ý,"Mà việc này đều phải cảm ơn anh đưa em chiếc xe ấy."

"Không khách khí." Cô Thần Phong cười hôn môi cô một cái.

"Đúng rồi, có chuyện muốn nói cho anh." Cô đột nhiên cười mủm mỉm nhìn anh, thần bí hề hề nói.

"Chuyện gì vậy?" Anh nhẹ nhíu mày.

Cô thần bí cười, sau đó đưa miệng dựa vào lỗ tai anh, ghé vào tai anh nhẹ nhàng mà nói một câu,"Em mang thai."

Anh cả người ngẩn ra tại chỗ, như là bị dọa choáng váng vậy.

Đồ Hạ Mĩ cười nhìn anh, kiên nhẫn chờ anh khôi phục bình thường.

Anh đầu tiên là nháy mắt, sau đó há mồm thở dốc, lại lấy biểu tình và ngữ khí thật cẩn thận chăm chú nhìn cô hỏi:"Em xác định sao?"

"Đã đi bệnh viện kiểm tra qua." Cô cười trả lời, giây tiếp theo lại bị anh đột ngột ôm vào trong lòng, anh ôm cô sung sướng cười to ra tiếng.

"Ha ha...... Anh sắp làm ba ba, anh sắp làm ba ba! Ha ha......" Anh cười thật vui vẻ, giống như phát điên rồi.

Đồ Hạ Mĩ cười nhắc nhở anh,"Anh đã sớm làm ba ba rồi mà."

Cô Thần Phong như nghe được, cũng như không nghe được tiếp tục khoái trá cười to. Cô mang thai, anh sắp làm ba ba, oa ha ha...... Anh thật sự rất vui, rất vui nha, ha ha......

Hai đứa nhóc song sinh trở về phòng đổi quần áo xong rồi đi trở lại phòng khách, ù ù cạc cạc nhìn cười không ngừng ba ba, cùng với mẹ đang rúc vào trong lòng ba cũng tươi cười đầy mặt, cười đến thích ý.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Cô Hạo Anh hỏi em trai.

"Ai biết?" Cô Hạo Tế nhún vai.

Bất quá, đây giờ là gia đình của chúng không phải sao?

Hạnh phúc nha!

~♥

( Toàn thư hoàn )

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ