Teya Salat
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình - Trình Gia có hỉ - trang 2

Chương 5: Trời đất tháng tư

Lại là.

Thời tiết dần dần ấm lại, đầu mùa xuân vạn vật cảnh tượng dường như sống lại, cây cỏ ven đường giống như mọi người đều chui đầu ra, duy chỉ có sinh vật Cố Xuân Hỉ này, tựa hồ vừa vào mùa xuân ngược lại đi vào trạng thái ngủ đông. Buổi tối tám giờ mới là thời gian nồng nhiệt, nàng đã sớm đi vào giấc ngủ, mà buổi sáng trong tiểu khu không biết con gái nhà ai đi lấy chồng, pháo nổ cách cách không dứt bên tai, nàng vẫn không nhúc nhích chui càng sâu vào trong chăn, thân mình cuộn tròn vào, giống như một con mèo nhỏ.

Xuân Hỉ mệt mỏi lười chống đỡ thắt lưng, từ trong chăn đi ra, ngây ngốc đứng lại, thuận tay lao đến đầu giường nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức. Không xem hoàn hảo, vừa thấy xong nàng  lập tức lấy lại tinh thân .

Nàng “A” một tiếng thét chói tai, từ trên giường lăn xuống, giẫm lên dép lê lạch cạch lạch cạch chạy đến buồng vệ sinh rửa mặt, một bên vừa đánh răng còn một bên gọi Cố mẹ ồn ào: “Mẹ! Sao mẹ lại không gọi con” a!”

Lão mẹ nàng đang cầm một chén cháo, chậm rì rì nói: “Làm sao mà lại không gọi con a? Đồng hồ báo thức một lần, di động một lần, ta một lần, ba con một lần. Mỗi lần ngươi đều nói câu kia —— “ Chợp mắt một chút nữa liền đứng lên”, không cho con đến muộn bị một lần trừ vào tiền lương, mẹ xem con vĩnh viễn cũng không sửa được thói quen hư này! Từ nhỏ đã cứ như vậy, nói như thế nào cũng không nghe! Hiện tại biết chịu thiệt đi…”

Cố mẹ vừa nói chưa xong, Xuân Hỉ bắt đầu hối hận nhìn mẹ nàng oán giận .

Nàng qua loa buộc tóc thành đuôi ngựa, một bên đi giày một bên gọi điện thoại: “Gia Lập? Anh đã đi chưa? Chưa đi… A, vậy anh chờ tôi một chút nhé, tôi bị muộn rồi ! Anh đưa tôi đi một chút a! A… 1 phút a… Được được, tôi lập tức đến ngay, anh đừng có đi đây!”

Ngắt điện thoại, nàng vội vã chạy vào trong phòng bếp vớt lấy hai quả trứng cho vào trong túi, đi được vài bước nàng lại nhớ gì đó liền quay đầu lại vớt thêm hai quả, rồi vội vàng xuất môn .

Cố mẹ ở phía sau nàng kêu lên: “Xem thường sói, con cầm nhiều trứng gà thế kia làm gì!”

Xuân Hỉ vừa chạy xuống lầu vừa gào lên: “Cho Gia Lập !”

Trình Gia Lập quay cửa kính xe xuống, nhìn thấy Xuân Hỉ giống một người chim  nhẹ nhàng nhảy từ trên lầu đi xuống. Nàng mở cửa xe ngồi vào, thở hổn hển hô to: “Xuất phát!”

Xuân Hỉ lục lọi trong xe Gia Lập ra mấy bình nước tăng lực, trên xe Gia Lập luôn có đồ ăn vặt cùng đồ uống mà nàng thích, miễn cho nàng thường xuyên động kinh la hét muốn xuống xe mua đồ ăn vặt.

Nàng một hơi uống hết một lọ: “Ơ, vì sao lại không giống với Yakult (*) mà là tăng lực, Gia Lập, anh mua sai rồi.”

(*)Yakult:  sữa chua

“Không khác nhau cho lắm.”

Xuân Hỉ từ trong túi lấy ra một quả trứng gà, đập nát một góc, vừa bóc trứng gà vừa nói: ” Giống nhau làm sao được! Ta đối thích gì đó là rất dài tình, chính cái gọi là người không bằng cố, tôi thích chính là Yakult, tuy rằng hương vị tăng lực nhìn bề ngoài so với Yakult không khác biệt cho lắm, nhưng thực ra là không thể đánh đồng. Nhớ lấy lần sau đừng mua nhầm a!”

Xuân Hỉ nói xong, đem trứng gà đã bóc để trên môi Gia lập, đôi mắt to tròn như nước chảy, cười tủm tỉm nói: “A, há mồm.”

ánh mắt Gia Lập không lóe lên chút nào, mày cũng chưa nhăn một chút nhìn thẳng vào trên đường phía trước, lạnh nhạt mở môi ra cắn nửa miếng trứng gà, nhai hết rồi nuốt xuống, lại đem nửa còn lại trên đầu ngón tay gầy nhỏ của Xuân Hỉ tiêm gầy đầu ngón tay nuốt vào, tuy rằng hắn đã ăn qua điểm tâm .

Hắn không phải nghe lời, mà là lười không muốn cãi cọ qua lại với Xuân Hỉ , bởi vì một khi làm trái ý của nàng, nàng sẽ om sòm không dứt, điểm này hoàn toàn di truyền từ mẹ của nàng. Gia Lập không muốn tự mình uất ức mà tìm đến phiền toái, chẳng thà theo ý của nàng thì hơn. Chí ít đây chỉ là loại việc nhỏ, nên hắn vẫn là cam tâm tình nguyện .

Xuân Hỉ đút cho Gia Lập hai quả trứng, rồi mới tự mình tiêu diệt nốt hai quả còn lại. Khi đã giải quyết điểm tâm xong, xe của Gia Lập vừa vặn đứng ở cửa công ty Xuân Hỉ.

Xuân Hỉ sau khi nhìn vào kính chỉnh chỉnh tóc, rồi mới xuống xe, cuối cùng nàng ghé vào cửa kính xe nghiêm trang nhìn Gia Lập nói: “Lần trước anh nói rằng chúng ta không thể đính hôn, nhưng tôi lại cho rằng sao lại không được chứ. Có điều là, anh phải đối phó với mẹ anh cùng mẹ tôi, loại việc này tôi cũng không thành thạo cho lắm. Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn là nên cố gắng, anh nghĩ muốn thoát khỏi tôi, chính mình nhìn lại đi!”

Thời điếm bước vào văn phòng, Chu Thiến Văn đang cầm cốc cà phê nóng hầm hập đi tới, cô ấy cười tươi như hoa, vừa thấy Xuân Hỉ liền hỏi: “này không đến vài ngày a, đã đổi nam nhân nhanh như vậy?”

Xuân Hỉ giảo hoạt cười: “Không phải  đâu, vừa rồi mới là người yêu của mình!”

Chu Thiến văn “Thiết” một tiếng,Chutiêu lại vừa vặn qua đây, nắm bắt tin vịt nói: “Cô là một đại cô nương mà lại nói khó nghe như vậy thì nghe thế nào!

Xuân Hỉ bĩu bĩu môi, giả vờ như không nghe thấy.

Chutiêu còn nói: “Đừng không để ý tới người khác như thế a, tôi đang nói với cô đấy, quản lí tìm cô, nhanh đi đi!”

Chu Thiến Văn ở bên cạnh tiếp lời: “Ôi, anh cho quản lý là người như thế nào, quản lí mà tìm Xuân Hỉ thì sẽ đích thân tìm, lúc nào thì anh đã trở thành chân chạy như thế ?”

Chu Tiêu sắc mặt trắng nhợt: “Chu Thiến văn, không phải do lần trước đi công tác quản lí mang tôi đi chứ không mang cô đi, nên mới chèn ép tôi như vậy sao? Rõ ràng chính là do cô năng lực không đủ!”

Mắt thấy hai người sắp ầm ĩ lên, đúng lúc này điện thoại trên bàn làm việc của Xuân Hỉ vang lên.

Xuân Hỉ thấp giọng nói gì đó, rồi ngắt điện thoại, nói: “Mình đi tìm quản lí, các người cứ tiếp tục!”

Hai người kia trợn mắt nhìn đối phương, ngượng ngùng trở lại bàn làm việc của chính mình.

Gõ cửa ba cái theo quy tắc, Xuân Hỉ mới đi vào.

Quản lý của Xuân Hỉ là một nữ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi, bộ dạng xinh đẹp quyến rũ, trong lúc giơ tay hay nhấc chân đều hết sức lộ ra vẻ mềm mại , mười phần nổi bật, mỗi lần Xuân Hỉ nhìn thấy cô ấy, đều cảm thấy mình như học sinh tiểu học chưa phát dục, nàng bóp cổ tay a, cùng là nữ nhân mà sao khác biệt quá lớn. Chỉ tiếc là Quản lí đối đãi với cấp dưới, thái độ quá mức nghiêm túc, thế cho nên sinh ra khoảng cách không dám đến gần, ngược lại làm phá hủy dáng vẻ kia.

Quản lí họ Triệu, Triệu quản lí ngẩng đầu lên thoáng đánh giá Xuân Hỉ một phen, nói: “sang tuần ngành chúng ta phải đi Anh Quốc để thảo luận về chuyện làm ăn, , tổng giám đốc sẽ tự mình đi, còn vấn đề nhân viên, đại khái phải cần vài người phiên dịch cùng đi, tôi đề cử cô đi. Cơ hội khó có được, cô trở về chuẩn bị thật tốt đi.”

Xuân Hỉ nghiêm túc gật gật đầu, không khỏi vội vàng đứng lên. Đối với việc hộ tống ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, nàng thật là đã đi không quá vài lần, gần đây nhất đó là mấy tháng trước đi đến Nhật Bản, nàng cũng chỉ là đánh vỡ một chai nước tương , thời điểm người khác vội vàng làm việc, ngược lại nàng lại rảnh rỗi thuận tiện trên đường đến thăm Gia Lập đang học ở Nhật Bản. Lần này có cơ hội làm cho nàng được thể hiện tài năng, trong lòng tóm lại có chút kích động.

Nhưng mà Triệu quản lí còn nói: “Đừng tưởng rằng cô là trường hợp ngoại lệ mà Tổng giám đốc triệu tập vào, thì có thể dốt nát kém cỏi. bản thân nếu không rèn luyện thêm trình độ, thì đến lúc đó ngay cả thuật ngữ dễ hiểu nhất cũng đều nghe không hiểu!”

Xuân Hỉ ngoài miệng nói xong “Đã rõ”, trong lòng lại cảm thấy một chút buồn bực. Nàng quả thật là đi cửa sau, nhưng việc kia là thế nào? Nàng làm việc cho tới bây giờ đều là cẩn thận tỉ mỉ, còn thật sự chăm chỉ làm việc, mặc dù không nói nàng có bao nhiêu xuất sắc bao nhiêu nổi trội, nhưng sai lầm nàng phạm phải chỉ là cực nhỏ. Bị cô ta nói như vậy, Xuân Hỉ trong lòng thực sự cảm thấy ủy khuất.

Đến buổi chiều, đường điện thoại nội bộ ngoài đại sảnh gọi đến, nói là bên ngoài có người tìm Xuân Hỉ.

Xuân Hỉ nghi hoặc chạy ra, nguyên lai là lão mẹ nàng tới chơi.

Cố mẹ đưa cho nàng hai cái vé xem phim tối nay, dặn nói: “Buổi tối mẹ với ba con, còn có ba mẹ Gia Lập sẽ đi tham gia hoạt động trong khu, con cũng đừng về nữa ăn cơm nước xong, cùng Gia Lập đi xem phim đi!”

Xuân Hỉ cầm lấy hai cái vé, nhất thời cảm thấy đầu có một trách nhiệm nặng nề, “Mẹ, lần trước thật sự là con nói giỡn ! con cùng Gia Lập không thích hợp, thực sự không thích hợp, mẹ đừng tác hợp hai đứa con nữa, bằng không concùng Gia Lập không có cách nào sống chung tiếp nữa .”

Cố mẹ chậc miệng: “Cái gì không thích hợp! Mọi thứ đều không phải thích hợp ! Các con đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, nó còn không thích hợp vậy thì không còn ai thích hợp với con!”

“Mẹ cũng biết nhiều năm như vậy, nếu thực sự hợp với nhau, đã không cần chờ cho mọi người tác hợp. Mẹ, người đừng suy nghĩ về chuyện này nữa, con cam đoan với mẹ, năm nay sẽ chắc chắn mang về một tá con rể cho mẹ xem được không!”

“Con đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như thế không biết! Gia Lập có điểm nào không tốt làm con chướng mắt? Mẹ mặc kệ, cho dù thế nào hai đứa cũng quay về chỗ cũ, nếu thật sự sống chung không được mẹ cũng không bắt ép hai đứa .” Cố mẹ nói xong muốn đi.

Xuân Hỉ lại đuổi theo phía sau mông của mẹ nàng, muốn đem vé xem phim trả lại. Cố mẹ dậm chân, ngoan cố nói: “Đứa nhỏ này! Cầm lại cho mẹ!”

“Con không cầm! Mẹ sao không tìm Gia Lập mà làm tư tưởng công tác? Người ta căn bản đối với con không có hứng thú, mẹ cứ cố tình muốn dán nhiệt vào mông là không được a!”

“Nói linh tinh cái gì đâu! Trình mẹ của con nhìn ra được là Gia Lập rất thích con! Đừng theo mẹ nhiều lời nữa, nói cho con đến thế thôi, con hôm nay phải đi, chìa khóa trong nhà cũng không mang? Trở về cũng không được? nếu con không đi cùng Gia Lập, thì lang thang ở trên đường đến 12 giờ rồi trở về!”

Hận này kéo dài không có thời hạn, Xuân Hỉ vô cùng đau đớn a! lão mẹ nàng không làm Tú bà thật sự lãng phí! Lại đem nữ nhi của mình nhảy vào trong hố lửa!

Không biết con mắt nào của Lão mẹ nhìn thấy Gia Lập thích nàng ? Ngại nàng làm phiền còn không kịp! Nhiều năm như vậy còn không phải nàng ưỡn thành da mặt dày như tường thành cứng rắn tiếp cận, thì Gia Lập có thể để ý đến nàng sao? Lúc này lại làm cho bọn họ đính hôn, không từ mà biệt, thái độ của Gia Lập ở đằng kia thể hiện rõ. Ba chữ —— không tình nguyện!

Nhưng là… Nhưng là nàng quả thật không mang chìa khóa a.

Không có biện pháp, tan tầm, Xuân Hỉ đành phải đến bệnh viện B trong thành phố tìm Gia Lập.

Trong bệnh viện khắp nơi đều bay đến mùi thuốc Đông y dày đặc, đây là hương vị mà Xuân Hỉ vĩnh viễn không thể quên được cũng yêu không được.

Nhớ rõ trước đây, có giai đoạn thân thể Xuân Hỉ cực kém, mỗi ngày đều phải uống thuốc Đông y. Nàng là cực chán ghét uống thuốc kia, chát chát cay đắng kích thích cái mũi của nàng làm cho nàng buồn nôn. Mỗi lần đến lúc uống thuốc nàng đều tức giận, không chịu uống thuốc. Mới đầu Cố mẹ còn nhẫn nại dỗ dành nàng uống, ngày lâu, nàng được chiều nên càng lúc càng bướng, đến lúc uống thuốc sẽ không thấy người đâu. Cố mẹ tức giận đánh cho nàng một cái, Xuân Hỉ khi đó vóc dáng rất nhỏ, đứa nhỏ không biết có sức mạnh gì mà khóc to khản cả họng, tránh ở trong phòng như thế nào cũng không chịu đi ra. Nàng nghĩ rằng nàng cả đời cũng không tha thứ cho mẹ nàng .

Thời điểm nàng khóc đến thương tâm, ngoài cửa có người gõ cửa. sau ba tiếng gõ theo quy luật, liền ngừng lại. Qua nửa giờ lại gõ thêm ba tiếng nữa. Có thể lễ phép gõ cửa như vậy, Xuân Hỉ nhận thức, ngoại trừ Trình Gia Lập thì không có người khác.

Nàng vui sướng nhảy xuống giường mở cửa ra, lập tức liền bổ nhào vào trong lòng Gia Lập, ủy khuất trừu trừu tháp tháp: “Anh Gia Lập, mẹ đánh em…”

Trình Gia Lập khi đó vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ, so với hiện tại trưởng thành lại lạnh lùng, khi đó hắn còn ôn nhu một chút. Hắn xoa xoa mái tóc mềm mại của Xuân Hỉ, có chút buồn cười nói: “Xuân Hỉ, nếu em ngoan ngoãn uống thuốc, anh sẽ đáp ứng cho em một nguyện vọng, nguyện vọng gì đều được, chỉ cần em ngoan ngoãn uống thuốc.”

Xuân Hỉ chớp chớp ánh mắt ướt sũng của nàng, nước mắt dính vào lông mi trong suốt, vẻ mặt nàng phấn chấn lên: “Thật sự? Không đùa chứ?”

Gia Lập gật đầu. Khi đó Xuân Hỉ đã thích Gia Lập bao nhiêu? Đại khái giống như yêu thích của toàn bộ cô gái đối với búp bê xinh đẹp mềm mại như vậy.

Gia Lập lúc đó là búp bê của nàng.

Nàng còn nhớ rõ năm ấy là tháng tử, cây cối trước cửa nhà mọc ra chồi mới, sau cơn mưa hơi thở của bùn đất như tràn ngập không khí, tươi mát sang sảng.

Ánh măt nàng tròn tròn quay tròn chuyển, cười khanh khách nói: “em uống thuốc, anh Gia Lập phải đáp ứng với em, chờ em lớn lên về sau sẽ lấy ta về nhà, anh chính là một món đồ chơi thật lớn của em!”

Gia Lập nhéo nhéo khuôn mặt đỏ bừng của nàng, cười nói: “Được.”

Hắn đem sảm đường phèn dược đoan đến miệng nàng biên, nàng ục cụ một hơi uống hết, liếm liếm môi nói: “Gia Lập về sau anh làm bác sỹ được không? Thuốc anh nấu một chút cũng không đắng!”

Hắn vẫn là nói: “Được.”

Chuyện cũ bình thường như vậy, đại khái ai cũng không nhớ r . Xuân Hỉ cũng chỉ mang máng trong lòng có một thiếu niên, mặt mày ôn thuần cười, đối với nàng mọi thứ đều tốt. Nàng đã quên nhiều việc, dần dần trưởng thành, cũng không nhớ rõ đã từng có một bóng dáng chân thật như vậy từng tồn tại, chỉ để lại trong lòng một ấn thượng nhợt nhạt.

Chương 6: Sinh nhật cùng lễ vật

Khi Xuân Hỉ tìm được đến khoa tim mạch của Gia Lập, thì hắn đang khám cho bệnh nhân.

Gia Lập thản nhiên nhìn nàng một cái, lại tiếp tục cùng bệnh nhân nói chuyện. Xuân Hỉ bị lẻ loi đứng ở một bên, nàng cắn môi oán hận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.

Y tá trưởng a di thấy nàng đến, lại rất cao hứng: “Tiểu cố a, đã lâu không thấy cháu tới a! Cũng là do, thời gian trước bác sĩ Trình cũng không ở đây. Như thế nào a? Tìm bác sĩ Trình ăn cơm tối a?”

Xuân Hỉ gật gật đầu, xem xét mắt Gia Lập, nói: “vâng, hôm nay muốn cùng Gia Lập hẹn hò .”

Thanh âm của Xuân Hỉ không lớn, nhưng lại đủ để cho toàn bộ mọi người trong văn phòng nghe thấy, bỗng nhiên một cái chớp mắt lặng im.

Theo như y tá trưởng chứng kiến, thì hai người kia luôn luôn xưng là anh em, hành vi ngôn ngữ cũng giống như anh em. Nhưng mà hôm nay Xuân Hỉ lại nói hẹn hò với Gia Lập, thật là làm mọi người kinh ngạc, chẳng lẽ… Bọn họ loạn luân ?

Y tá trưởng không khỏi tò mò đánh giá hai người bọn họ.

Gia Lập đưa tay ra chỉ vào cái ghế đối diện kia, nói: “Cố Xuân Hỉ, đến bên kia nghỉ ngơi đi, im lặng một chút.”

Xuân Hỉ bĩu bĩu môi, nói với y tá trưởng: “Cô làm việc đi a, cháu ở chỗ này chờ Gia Lập là được rồi.”

Nàng ngồi xuống chán muốn chết nhìn cửa sổ phía sau Gia Lập, ngoài cửa sổ là cây đại thụ xanh biếc tươi tốt che bầu trời, cành lá sum xuê kéo dài rồi mở ra, che khuất nửa cửa sổ, gió nhẹ phật phật, lờ mờ, ánh nắng buổi chiều màu cam tà tà chiếu tiến vào, chiếu vào trên nửa cánh tay của Gia Lập.

Gia Lập hôm nay mặc một bộ quần áo màu trắng, sơ mi trắng, bên ngoài lót thêm một cái áo bằng lông cừu màu xám, tùy ý phủ thêm chiếc áo choàng dài, một bàn tay cầm bút, một bàn tay đặt lên bàn, nhẹ nhàng nắm lấy một góc trên lịch bàn, hơi nghiêng người thấp giọng nói chuyện với bệnh nhân. Thanh âm của hắn không lớn, Xuân Hỉ có thể nghe thấy tiếng nói trầm thấp mà nhẹ nhàng của hắn, giống như tự nhiên, một chút một chút, làm cho căn phòng nhỏ hẹp không cảm thấy ngột ngạt, mà ngược lại còn làm cho nàng thoáng chốc cảm thấy yên ổn.

Tầm mắt của nàng lướt qua Gia Lập chăm chú nhìn vào khuôn mặt, không có nguyên do mà bỗng nhiên tim đập mau lên.

Gia Lập tiễn bước bênh nhân cuối cùng, hắn liền cởi áo dài trắng, thấy Xuân Hỉ đang ngẩn người, hắn đưa tay ra vỗ đầu nàng một chút: “Suốt ngày không biết đang suy nghĩ cái gì, không phải tìm tôi ăn cơm tối sao.”

Xuân Hỉ tim đập mạnh và loạn nhịp lấy lại tinh thần, sờ sờ mặt, cười cười: “A, đúng vậy!”

Gia Lập không tiếng động cười rộ lên: “Đi thôi.”

Xuân Hỉ đi theo sauu hắn, lại không phát hiện ra Gia Lập bởi vì nàng chậm chạp chưa đi lên cùng hắn mà dần dần đi chậm lại. Xuân Hỉ nhớ tới lời dặn dò của lão mẹ nàng, nàng vỗ một cái từ trong túi lấy ra vé xem phim: “Đúng rồi! Mẹ tôi đưa hai cái vé xem phim, bảo chúng ta buổi tối đi xem phim.”

Nàng nhìn thời gian chiếu phim rồi nói: “Buổi tối tám giờ mới bắt đầu, hiện tại là… sáu giờ, uh, còn kịp.”

Gia Lập vừa đi vừa nói chuyện: “Không bằng cô tìm Điền Nghiên đi di, tôi sẽ không đi.”

Xuân Hỉ nhéo nhéo vé xem phim: “Vì sao?”

“Tôi phải tăng ca.”

“Như vậy a, thật tốt quá, kỳ thật tôi cũng không muốn đi, vừa vặn a! Nếu mẹ tôi không tới ép tôi, tôi cũng sẽ không tới tìm anh đâu.” Bộ dạng Xuân Hỉ thoạt nhìn thật cao hứng.

“Uh, thế là tốt nhất . Buổi tối muốn ăn cái gì? Tôi chỉ có nửa giờ.” Gia Lập nói.

Đối diện với bệnh viện có tiệm bán mì, ta muốn ăn mì vằn thắn!” Xuân Hỉ vui rạo rực nói.

“Được.”

Ăn xong cơm tối, Xuân Hỉ vẫn là đem một cái vé xem phim nhét vào trong túi quần của Gia Lập, nói: “Này người cầm đi, bằng không mẹ tôi nhìn thấy hai vé xem phim còn nguyện vẹn không tổn hạo gì, khẳng định sẽ không buông tha cho tôi”!

Gia Lập gật gật đầu, không có ý kiến gì, chỉ dặn một câu: “Trên đường cẩn thận.” rồi quay trở lại bệnh viện .

Xuân Hỉ đứng ở ven đường nhìn hắn rời đi, nàng cầm vé xem phim còn lại trong tay, thở dài. Nàng không cái chìa khóa nên không thể quay về a, quên đi, vẫn là đi xem phim một mình là được rồi.

Rạp chiếu phim người xem rất đông, chung quanh Xuân Hỉ chỉ có ghế bên cạnh nàng là trống không. Nàng nghiêng đầu hưng trí nhìn lên màn hình lớn thoáng hiện lên mấy chữ rất lớn——《 năm tháng bị mất 》.

Nàng vốn không có lòng dạ nào để xem phim, nhưng dần dần bị chuyện xưa hấp dẫn, làm nàng xem đến lúc mà cảnh diễn viên đóng vai người cha ở trong mưa gió bảo vệ người thân, nàng đã sớm che miệng yên lặng để cho nước mắt chảy ra.

Bỗng nhiên bên cạnh có một bàn tay kéo tay nàng xuống dưới, đưa ra cái khăn tay đặt vào trong lòng bàn tay của nàng.

Nàng kinh ngạc đến quên khóc, kinh ngạc ngẩng đầu lên vừa thấy, ngọn đèn mặc dù không rõ, nhưng là Xuân Hỉ vẫn biết người vừa tới là ai, kinh ngạc nói: “… Gia Lập?”

Trong bóng tối của rạp chiếu phim, Gia Lập ho nhẹ một tiếng để sát vào nói: “Trước hết lau nước mũi của cô đi.”

“A…”, nàng xoa xoa lung tung mặt, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Đừng nói nữa, xem phim.” Hắn làm tư thế chớ có lên tiếng.

Ngồi ngay ngắn lại xem phim Xuân Hỉ ước chừng rớt một bao khăn tay, lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim, nàng vẫn còn khụt khịt, ủ rũ ủ rũ , không nói lời nào. Bộ dáng kia, căn bản chính là hoàn toàn mang theo bầu không khí trong phim đi ra.

Mãi cho đến khi Gia Lập lấy xe, chở nàng về nhà, nàng vẫn là không nói được một lời nào, quả thực không phù hợp với tình cách huyên náo của nàng thường ngày.

Gia Lập lại cảm thấy như vậy rất tốt, bởi vì có vẻ im lặng.

“Về sau tôi phải đối xử với ba mẹ tốt một chút!” Xuân Hỉ bỗng nhiên nói, ngữ khí chắc chắc.

Gia Lập khóe môi giương lên, bày ra một nụ cười nhợt nhạt. Nàng quả nhiên vẫn là Cố Xuân Hỉ lải nhải kia, thật vất vả lắm mới được yên tĩnh, chỉ trong chốc lát, lại lộ nguyên hình.

Xuân Hỉ bắt đầu lộn xộn, lấy trong xe ra một gói thịt bò, một bên vừa ăn vừa nói: “Gia Lập, nếu anh không phát hiện ra tôi ở rạp chiếu phim, thì anh có phải sẽ không xem phim, mà trực tiếp đi về nhà ?”

“Tôi không trả lời câu hỏi giả như.”

“Ách, đổi lại một cái, anh xác định muốn đi xem phim cùng tôi như vậy?”

“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Tôi muốn chứng minh một chút, trong lòng của chúng ta có thông với nhau một chút hay không thôi!” Xuân Hỉ hay nói giỡn nói.

Thật lâu sau, Gia Lập nói: “Tôi chẳng qua không muốn Cố mẹ làm khó dễ cho cô, nếu cô không có ở rạp chiếu phim, Tôi sẽ gọi điện cho cô, sau đó cùng với cô về nhà. Huống hồ cô nhất định sẽ đi xem phim.”

“… ?” Xuân Hỉ lăng lăng nhìn hắn, vì sao hắn lại khẳng định như vậy?

“Trước tiên là cô sẽ đau lòng, sẽ không lãng phí vé xem phim mà không đi.” Gia Lập nói xong, nở nụ cười.

Xuân Hỉ xuy một tiếng, nàng có tham tiền như vậy sao? Rõ ràng chính là nàng không có nơi để về đành phải đi xem!

Một lát sau, Xuân Hỉ nói: “Sắp sinh nhật tôi, anh chuẩn bị quà gì cho tôi?”

Gia Lập không hề nghĩ ngợi, liền hỏi: “Cô nghĩ thích cái gì?”

“Anh sao không tự mình nghĩ, tôi thích cái gì thì anh sẽ đưa cái đấy, như thế sẽ không ngạc nhiên nha!”

“Tặng cô quà sinh nhật hơn hai mươi năm, mỗi lần tôi tặng cô đều không thích, cô xác định muốn ngạc nhiên?”

Kỳ thật quà của Gia Lập đưa Xuân Hỉ đều rất thích , chính là mỗi lần nàng đều cố ý nói không thích, là muốn hắn tặng thêm lần nữa, nhưng là mà một lần cũng chưa thành công, Gia Lập chỉ biết nói: lần sau sẽ không mua nữa.

Xe chạy quá một tấm biển quảng cáo thật lớn, đèn chiếu xuống, nhìn sản phẩm của Apple có vẻ phá lệ sa hoa, mà tinh xảo.

“Ta nghĩ muốn quả táo!” Nàng cách cửa kính xe chỉ vào biển quảng cáo đang dần dần lui ra phía sau, nói, “Nhìn thấy cái kia không? Ta muốn itouch trên mặt biển quảng cáo kia “

Xuân Hỉ cũng cho dù nói như thế, cũng chỉ nói lấy lệ cho  Gia Lập! Sản phẩm của Apple đắt như vậy, nàng không trông cậy gì vào Gia Lập có thể mua cho nàng, đương nhiên, nàng cũng không quen dùng đồ đắt tiền như vậy.

Thứ tư ngày hai mươi mốt tháng tư. Nghi khánh sinh. Đây là ngày sinh nhật của Xuân Hỉ.

Sáng sớm, Cố mẹ liền nấu cho  Xuân Hỉ một bát mì trường thọ thơm ngào ngạt.

Xuân Hỉ đang cầm mặt lão mẹ của nàng, hung hăng hôn một cái: “Cám ơn mẹ!”

Cố mẹ sờ sờ mặt, ngượng ngùng nói: “Đứa nhỏ này, lắm chuyện, làm như còn nhỏ lắm !”

Xuân Hỉ cười hắc hắc, đưa tay đang cầm lấy túi quà tặng đưa cho lão mẹ nàng: “Ngài lần trước lải nhải cả nửa ngày vì không mua được quần áo, nữ nhi của mẹ mua cho người đây, cảm động không?”

Xuân Hỉ có một thói quen, đó là tự mình ghi nhớ đến nay, hàng năm vào sinh nhật của nàng đều mua cho Cố mẹ một phần quà, để đền đáp cho lão mẹ của nàng vào ngày này đã trăm đắng ngàn cay sinh ra nàng. Từ những cái nhỏ nhất như đồ tiện lợi sữa đường , cho đến bây giờ là bộ quần áo mà Cố mẹ tiếc rẻ mãi không mua, không có năm nào bỏ quên .

Cố mẹ tát nhự một cái vào đầu Xuân Hỉ: “Muốn chết a! Bộ đồ đắt như vậy mà con cũng mua được! Một tháng con được bao nhiêu tiền, thật lãng phí!”

Tuy là nói như vậy, nhưng Xuân Hỉ vẫn thấy được trong mắt của lão mẹ nàng lóe ra ý cười cùng tự hào.

Gia Lập từ phía sau đi vào, nhìn thấy Cố mẹ đang cầm quần áo yêu thích không buông tay, không khỏi mím môi cười cười, hắn biết thói quen này của Xuân Hỉ

Xuân Hỉ đem mặt từ trong bát mì nâng lên, làm bộ như mắt vô tình nhìn hai tay của Gia Lập, rỗng tuếch, tự nhiên không có quà tặng!

Nàng một cỗ khí từ đâu đánh đến, hai mươi tư năm qua lần đầu tiên a! Hắn lần đầu tiên không tặng quà sinh nhật cho nàng! Nàng thập phần ai oán giận dữ nhìn Gia Lập, hỏi: “Quà của tôi đâu?”

Gia Lập ngồi vào đối diện với nàng, buồn cười nói: “Ăn nhanh một chút, cô cũng sắp muộn giờ làm rồi đấy. Quà ở trong xe, sẽ không quê . Thật sự là tính trẻ con!”

“A.” Xuân Hỉ ngượng ngùng cúi đầu tiêu diệt hết mì trong bát, cự lại không rõ hỏi: “Anh muốn ăn sao? Đây là mì trường thọ tình yêu của mẹ tôi!”

Gia Lập lắc đầu, chính là có một chút thản nhiên tươi cười nhìn nàng.

Ăn xong điểm tâm, Xuân Hỉ ngồi xuống vào trong xe Gia Lập, liền buông tay tìm hắn muốn đòi quà.

Gia Lập vuốt ve tay nàng: “Gấp cái gì? Tới rồi sẽ đưa cho cô”.

Vì thế dọc theo đường đi, Xuân Hỉ liền quay chung quanh tìm quà sinh nhật của nàng, nói bóng nói gió hỏi Gia Lập đưa quà gì. Nhưng trong đáy lòng nàng lại nói, mặc kệ là cái gì nàng đều thích, bởi vì là do Gia Lập tặng .

Đến trước cửa công ty của Xuân Hỉ, Gia Lập từ bên chân đưa cho Xuân Hỉ một cái túi quà tặng : “Buổi tối tam tầm đừng nóng vội, chờ tôi một chút, tôi tới đón ngươi.”

Xuân Hỉ mừng rõ hỏi: “Đón ta làm gì?”

“Về nhà.”

Nàng hóp hóp miệng, thiết, còn tưởng rằng cái gì đâu!

Gia Lập nhìn bộ dạng của nàng giống như một cô vợ nhỏ bị nghẹn khuất, lắc đầu bật cười, “Đứa ngốc, mang cô đi ăn đại tiệc.”

Nghe thấy vậy, Xuân Hỉ nhoẻn miệng cười, nhưng lại nhất thời hưng phấn đi lên hôn vào một bên má của hắn: “Gia Lập, Anh thật tốt!”

Gia Lập ngẩn ra, nhìn Xuân Hỉ nhảy xuống xe đi vào trong tòa nhà, bộ dạng dường như có chút suy nghĩ.

Xuân Hỉ vừa đến văn phòng liền ngồi xuống, thật cẩn thận mở ra túi quà tặng ra, món quà hiện ngay ra trước mắt nàng, kinh ngạc nói không ra lời. Xuân Hỉ khẽ che môi, thở dài: “Trời ạ, Trình Gia Lập thật đúng là không tiếc sài tiền, thật sự đã mua itouch cho mình…”

Vừa vặn Điền Ngiên lúc này lại gọi điện chúc mừng: “Con nhóc, vào chin giờ lẻ bảy phút buổi sáng hôm nay chúc mừng đại thọ cậu tròn hai mươi tư tuổi, Điền Nghiên mình đưa đến những lời chúc phúc chân thành và tha thiết nhất, mong cho cậu sớm có ngày thoát khỏi tình trạng độc thân khỏi làm ô nhiễm môi trường…”

Nàng ta còn chưa nói xong, Xuân Hỉ liền đánh gãy lời nàng: “Phi! Cậu mới là người độc thân làm ô nhiễm môi trường!”

“Này con nhóc làm sao lại nói như vậy! chị đây là cô gái xinh đẹp như một đóa hoa vì em mà chị phải chon vùi tuổi thanh xuân của mình, bao nhiêu nam nhân đi theo ta khhi thoáng qua chết cũng không xát được tia lửa nào không phải bởi em loại hàng hóa loại hai này toàn phá hỏng sao! Không phải là người độc thân làm ô nhiễm môi trường thì là cái gì nha?”

“Thiên sứ gãy cánh.”

“Cút đi!”

“…”

“Con nhóc buổi tối đã làm gì chưa a? Nếu không chị mời em đi ăn cơm?”

Xuân Hỉ sờ sờ itouch bóng loáng trên bàn, môi liền nhảy lên một nụ cười nhẹ: “Ai gia đêm nay phải đi ăn hải sản với mặt than quân, cái mà gọi là quân tử báo thù mười năm không muộn, hắn hôm nay chết chắc rồi!”

“Cậu đều ăn hải sản của mặt than quân hai mươi mấy năm nay, mỗi lần đều vui mừng như trúng sổ xố! Không thú vị! Nói thật đi, có phải cậu thích Trình Gia Lập hay không?”

Xuân Hỉ sửng sốt, nhìn vào điện thoại oán hận rống lên câu: “Cút đi!”

Chương 7: Con dâu nuôi từ bé của Trình gia

Thời gian gần tối, Gia Lập đem hồ sơ bệnh án giao cho thành viên trong phòng hành chính rồi mới chuẩn bị tan tầm. Lúc này Tiếu Hàm vừa vặn đẩy cửa tiến vào, trùm ngoài là áo khoác dài màu trắng, nhìn văn viên đang hoàn thành sửa dang lại hồ sơ của Gia Lập bàn giao, nói: “Có cuộc hẹn a?

Tiếu Hàm là đồng nghiệp của Gia Lập, mặt mày có chút thanh tú. Vốn hôm nay Gia Lập phải trực ban đêm nhưng là vì sinh nhật của Xuân Hỉ, nên hắn sớm đổi ca cho Tiếu Hàm trước một tuần.

Gia Lập gật gật đầu: “Uh, hôm nay sinh nhật của Xuân Hỉ.”

Tiếu Hàm có biết Xuân Hỉ, hắn cùng Gia Lập từ thời đại học đã là bạn bè, bọn họ cùng ngành học cũng cùng ký túc xá chỉ là lớp khác nhau. Vào thời điểm mà Xuân Hỉ mới lên sơ trung cãi nhau với bố mẹ đền tìm Gia Lập để nương tựa, vẫn là Tiếu Hàm đón tiếp.

Hắn còn nhớ rõ vóc dáng tấp lùn chậm chạp của Xuân Hỉ đáng thương như vậy ở phòng thường trực một lần lại một lần gọi điện thoại vào ký túc xá của Gia Lập, cô hồng mắt, miệng mềm mại nhu nhu nhớ kỹ “Anh Gia Lập”, Tiếu Hàm vừa vặn đi qua, nghe thấy Xuân Hỉ kêu tên Gia Lập, đơn giản muốn làm người tốt một chút, đem cô đưa trở về ký túc xá.

Thời điểm Gia Lập cùng một người bạn thân trở lại ký túc xá, thấy Xuân Hỉ cùng Tiếu hàm đang tán gẫu rất hăng say, bộ dáng cùng thần thái kia bay lên, Tiếu hàm đến nay vẫn đều nhớ rõ. Khi mà Gia Lập nhìn đến Xuân Hỉ trong nháy mắt, trên mặt vốn không có biểu tình gì thoáng chốc liền trở nên lo lắng đứng lên.

Hắn dùng thanh âm nghe không ra cảm xúc gì hỏi: “Một mình đến?”

Xuân Hỉ tự hào nói: “Đúng vậy, em rất lợi hại đi!”

“Lập tức trở về cho anh! Hiện tại! Lập tức!” Gia Lập có chút kích động.

Xuân Hỉ kinh ngạc mở to ánh mắt tròn xoe đi xuống như không thể tin được nhìn Gia Lập, ánh mắt trong suốt, như nai con điềm đạm đáng yêu.

Bạn thân trở về cùng Gia Lập vui cười nói: “Ôi, tiểu mỹ nữ đại thật xa tìm đến bạn trai a? Nhìn không ra a, Trình Gia Lập thủ đoạn của cậu rất cao minh, ngâm đến cả con nít như vậy!”

Tiếu hàm không nghĩ tới Gia Lập lúc này lại trở mặt, chỉ nghe thấy thanh âm của Gia Lập lạnh lùng quát lớn: “Cô ấy là em gái của mình, làm ơn tát vào cái mồm cậu cho sạch sẽ”

Càng ngoài ý muốn là, Xuân hỉ vừa rồi còn bị Gia Lập dọa đến muốn khóc thế nhưng lại chỉ vào mặt của Gia Lập, mắng một câu: “Ai là em gái của anh!” Sau đó liền tức giận chạy ra ký túc xá .

Gia Lập theo sát đuổi theo, sau đó bọn họ đã xảy ra cái gì, Tiếu hàm cũng không biết được. Hắn chỉ biết là Gia Lập đến ngày thứ ba mới quay về trường học, bỏ phí hai ngày học thoải mái, sau đó vì đuổi kịp nội dung hai ngày học này, hắn lại nhịn hai đêm.

Tiếu Hàm lúc ấy hỏi hắn lúc nào thì lại có một em gái, hắn lắc đầu nói: “cô ấy không phải em gái của mình.” Thật lâu sau, còn nói: “Cùng em gái không khác biệt cho lắm.”

Đến mùa xuân năm thứ hai, Tiếu Hàm tan học trở về nhìn thấy Gia Lập đang đứng ở ban công gọi điện thoại, bên môi lộ vẻ hình như không cười, nhưng tâm tình cùng bộ dáng lại không giống như thế, hắn tò mò hỏi Gia Lập gặp được chuyện gì tốt .

Gia Lập lại bất đắc dĩ cười nói: “Nha đầu kia đã trưởng thành, cũng không kêu mình là anh nữa.”

Tiếu hàm đều cảm thấy Gia Lập chỉ cần nói đến Xuân Hỉ, khuôn mặt lạnh lùng kia sẽ chậm rãi trở nên nhu hòa, cụ thể chỗ nào không giống với bình thường thì khó mà nói được, tóm lại là ôn hòa đi rất nhiều. Từ đó trở đi, Tiếu hàm luôn thường xuyên trêu ghẹo, xưng Xuân Hỉ là con dâu nuôi từ bé của Gia Lập.

“Ngày đó ở trên mạng mua đồ của Apple cho cậu là quà sinh nhật của con dâu nuôi từ bé?” Tiếu hàm cười hỏi.

Gia Lập cởi áo khoác màu trắng ra, gật gật đầu.

Tiếu hàm buông tiếng thở dài: “Cậu cũng thật là không tiếc!”

Gia Lập bỗng nhiên lại đây đạp hắn một cước: “Đừng luôn miệng nói con dâu nuôi từ bé con dâu nuôi từ bé nữa!”

Tiếu Hàm cười hắc hắc mau tránh ra nói: “Cái này không phải kêu đã nhiều năm sao cũng không thấy cậu nói gì a!” Hắn ở trong lòng cười thầm, Trình Gia Lập cũng có thời điểm không được tự nhiên nha!

Xuân Hỉ ở dưới lầu của công ty đợi khoảng 10 phút, lúc cô còn đang đắm chìm trong trò chơi nhạc nhảy tự tiêu khiển, thì Gia lập đứng ở phía sau nàng kêu một tiếng: “Cố Xuân Hỉ! Ví tiền của em rơi ra ngoài rồi !”

Xuân Hỉ lập tức dừng lại vội vàng cúi đầu nhìn lại, tìm một vòng cũng không thấy ví tiền của cô, mới nhớ tới thanh âm vừa rồi sao lại quen tai như vậy!

Cô nhìn lại, Gia Lập đang ngồi ở trong xe vừa vặn nhìn cô cười.

Gia Lập hiếm khi chủ động trêu đùa cô. Quên đi! Xem hắn hôm nay mời cô đi ăn đại tiệc, cô nên rộng lượng một chút không tức giận với hăn! Cô sửa sang lại tóc, “Thiết” một tiếng rồi đi qua.

“Muốn ăn cái gì? Trừ bỏ lẩu cái gì đều được.” Gia Lập khởi động xe nói.

“Không cần! Em muốn ăn lẩu! Sinh nhật em anh có thể nhân nhượng em một chút được không!”

“Không ăn lẩu hoặc là về nhà, tự mình lựa chọn.” Gia Lập trực tiếp ra lệnh, không cho cô cơ hội cò kè mặc cả.

“Em không muốn về nhà…”

“Được rồi, nghĩ đến muốn ăn gì đi.” Gia Lập nói, hắn nhìn vẻ mặt cùng bộ dáng không tình nguyện của cô, còn nói: “Lại ăn lẩu buổi tối trở về em sẽ bị tiêu chảy đấy.”

“Gia Lập sao anh giống như mẹ của em thế!” Xuân Hỉ bất mãn phát tiết. Cô nghĩ nghĩ, trong đầu có một nơi muốn đi ăn: “Ăn mỳ là được rồi, đi đến số 909 đường Sơn Tây ‘ !”

Đầu óc cô lúc này cũng không nghĩ ra nhà hàng nào lãng mạn, huống chi là ăn cùng với Gia Lập, hai chữ lãng mạn như vậy còn cách xa hơn .

Thời điểm đến nhà hàng, Cố mẹ vừa vặn gọi điện thoại đến: “Bên ngoài vui chơi  thế nào rồi? Mấy giờ trở về a?”

“Gia Lập mời con đi ăn cơm! Cơm nước xong sẽ trở về, mẹ yên tâm, con là cục cưng ngoan mà! Hắc hắc!” Xuân Hỉ cười tủm tỉm đi theo phía sau Gia Lập.

Cố mẹ vừa nghe thấy nàng cùng Gia Lập ở cùng một chỗ, lập tức liền thay đổi khẩu khí, khuyên: “Đến đêm hãy chở về đi! A? Ăn cơm tối cùng Gia Lập xong lại đi chơi, đừng về sớm như vậy!”

“Mẹ! Người bán con gái a? Con vạn nhất bị Gia Lập ăn sạch sẽ, đến mẩu vụn cũng không thừa, đến lúc đó mẹ muốn khóc cũng không kịp!”

” Vừa vặn a, chúng ta trực tiếp làm hôn lễ, còn giảm bớt được phiền lòng của mẹ lo con không gả ra ngoài được!”

“…”

Xuân Hỉ dập điện thoại, ngẩng đầu nhìn đến Gia Lập ở đối diện hình như có chút suy nghĩ nhìn cô.

Cô nhìn thực đơn tùy tiện chỉ vài món, vẫn là không hạ tay được gọi hải ăn cho Gia Lập ăn, dù sao thì quà sinh nhật kia của cô cũng không keo kiệt đi

“Gia Lập, quà tặng em rất thích.” Xuân Hỉ nói.

“Uh, vậy là tốt rồi.” Gia Lập có vẻ có chút không yên lòng.

“Anh làm sao vậy?” Xuân Hỉ nhìn hắn, không khỏi tò mò hỏi, bởi vì Gia Lập rất ít khi ở trong trạng thái như vậy.

Gia Lập tựa hồ đắn đo một chút, mới nói: “Xuân Hỉ, nếu có cơ hội thì đứng đắn kết giao bạn trai đi, con gái tầm tuổi như em không ít người đều đã kết hôn, quá vài năm muốn tìm đối tượng kết hôn thích hợp, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.”

Xuân Hỉ thực ngoài ý muốn đột nhiên hắn lại nói những lời này, “Làm sao vậy? Trình mẹ lại khuyến khích anh đính hôn với em sao?”

Gia Lập lắc đầu: “Không phải do người nào, mà anh chính là nói em, em nên tìm một người đàn ông tốt chiếu cố em cả đời. Không cần giống như đứa nhỏ vô tâm vô phế, em cũng không còn nhỏ nữa.”

Đây không phải là lần đầu tiên Gia Lập nói “Em không còn nhỏ”, Xuân Hỉ nghe lại cảm thấy trong lòng là lạ, nhưng là Gia Lập nói hoàn toàn đúng.

“A, Em đây lại để cho Điền Nghiên giúp em xem xét, em cam đoan tuyệt đối không giống chơi đùa như lần trước! Em đều đã hai mươi tư a…” Xuân Hỉ không có phản bác lời nói của Gia Lập, ít khi đồng ý với lời nói của hắn.

Cô cũng có chút cảm thán, nháy mắt cô đã không còn là đứa con gái nhỏ ỷ lại cha mẹ ỷ lại Gia Lập, cô còn nghe nói so với Điền Nghiên thì chị họ của cô ấy tháng sau sẽ kết hôn. Còn cô thì sao? Hai mươi tư tuổi ngay cả một mối tình đầu cũng chưa tiễn đi, thật sự là mất mặt a. Nhưng là Xuân Hỉ dù sao vẫn cảm thấy, cô nếu thật sự đi kết giao với bạn trai, nhất định phải lợi hại hơn một chút, cũng như bỏ đi một cái gì đó. Cảm giác này làm cho cô rất khó chịu, nhưng lại không thể nói rõ.

Ăn cơm tối đến hơn tám giờ, bọn họ trở về nhà. Cố mẹ nhìn thấy Xuân Hỉ trở về sớm như vậy, có chút bất mãn: “Trở về làm gì! Đứa nhỏ này làm sao lại ngốc như vậy a, chuyện tình yêu sẽ không nói như thế a!”

“Mẹ, con lặp lại một lần, Gia Lập tuyệt đối không thích con, anh ấy hôm nay còn sốt ruột muốn tìm bạn trai cho con đây, mẹ cũng đừng cùng trình mẹ ép buộc nữa, chúng con không có khả năng cũng không có kết quả !” Xuân Hỉ tức giận nói, “Tốt lắm, con trở về phòng đây , không cần lại đến làm phiền con!”

Xuân Hỉ đóng cửa phòng, cũng không bật đèn, cô ngồi ở bục cửa sổ sát đất, dựa vào cửa sổ, xuyên thấu qua rèm vải trong suốt có thể nhìn thấy Gia lập đứng ở ban công bên cạnh hút thuốc. Cô rất ít khi nhìn thấy hắn hút thuốc, đại khái cũng chỉ thấy lúc  hắn đang buông chán. ngón tay cô nhẹ nhàng vê chơi đùa rèm vải, nhìn sườn mặt của hắn lờ mờ, Gia Lập có chuyện gì phiền não sao?

Thời điểm Gia Lập cùng Xuân Hỉ đều muốn cha mẹ hai bên quên đi chuyện hợp tác hai người bọn họ, thì vào cuối tuần này Trình mẹ lại đưa cho bọn họ hai cái vé đi khu vui chơi mới mở, sắp xếp cho bọn họ đi hẹn hò, bất luận bọn họ phản đốinhư thế nào, hai bà mẹ của hai nhà vẫn quyết tâm đem bọn họ đuổi ra bên ngoài .

Xuân Hỉ khốn khổ kéo lê thân mình cùng Gia Lập đi vào khu chơi trò chơi, cô nhín thấy bốn phía trứơc mặt đang nổi  lên những tiếng hét chói tai, nhìn cảnh tượng náo nhiệt vô cùng cả người tinh thần lại đi lên

“Gia Lập, chúng ta đi ngồi vào vòng tròn cao trọc trời kia đi!”

“Gia Lập, chúng ta đi chơi vào trong dòng thác gan dạ đi !”

“Gia Lập, mau nhìn! Xe hoa ai!”

“Oa oa! Gia Lập, anh xem anh xem, người kia bị sợ quá khóc rồi a! Chúng ta cũng đi ngồi thử xem thế nào? Oa, mười vòng chạy qua núi, khẳng định thực kích thích!”

Gia Lập kém hứng thú nhìn Xuân Hỉ, khẽ nhíu mày nói: “Anh ở chỗ này chờ em, tự em đi thôi.”

“Không cần, cùng đi thôi!” Xuân Hỉ không bỏ qua kéo cánh tay của Gia Lập .

“Một mình em đi hoặc là về nhà.” Gia Lập rút tay ra, “Lựa chọn một cái.”

Xuân Hỉ không nói, dùng sức trừng mắt nhìn Gia Lập. Gia Lập không nhìn cô, tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Xuân Hỉ tức giận ngồi xổm xuống ôm lấy chân, lấy cái nhánh cây cúi đầu trên mặt đất viết viết vẽ vẽ một trận.

Gia Lập thấy cô mặt trời đã sắp lặn mà vẫn không nhúc nhích, thở dài, lại đi đến  bên cạnh cô ngồi xổm xuống kéo cô đứng lên. Cô giãy khỏi tay hắn, tiếp tục dùng nhánh cây viết chữ như gà bới.

“Mau đứng lên, ngồi dưới đấy làm gì?” Gia Lập nói.

Xuân Hỉ quyệt miệng, nghiêng đầu nghiến răng nói: “Vẽ vòng tròn nguyền rủa anh!”

Gia Lập không nói gì, lắc đầu cười cười, lại duỗi ra kéo cô đứng lên. Lúc này hắn dùng sức một phen đã đưa Xuân Hỉ kéo đi lên. Xuân Hỉ không hề phòng bị, lập tức liền tiến vào trong lòng Gia Lập. Bỗng nhiên một mùi phấn rôm thoang thoảng bay tiến vào trong khoang mũi của Gia Lập, bộ ngực mềm mại của cô bất ngờ va chạm vào trong ngực Gia Lập.

Xuân Hỉ “Ôi” một tiếng, đẩy ra Gia Lập: “Sao anh lại dùng lực lớn như vậy! Đau chết mất!”

Gia Lập nhìn Xuân Hỉ, mặt của cô do bị phơi nắng nên hơi hơi đỏ, sóng mắt lưu chuyển giận dữ nhìn hắn. Hắn chậm rãi dời ánh mắt, chóp mũi giống như còn lưu lại mùi hương trên người cô, hắn nói: “Quên đi, về nhà đi.”

Xuân Hỉ dỗi nói: “Về nhà thì về nhà!”

Xuân Hỉ sinh ra hờn dỗi, trên đường trở về không nói với Gia Lập một câu, thời điểm đến dưới lầu nhà bọn họ , vừa vặn gặp phải Trình mẹ đang mua đồ ăn trở về. Xuân Hỉ đang muốn tiến lên chào hỏi, chợt nghe thấy Trình mẹ cùng lão bà bên cạnh nói: “Nhìn thấy cô gái bên cạnh Gia Lập không? Đó là con dâu của nhà tôi đấy!”

Lão bà hí mắt nhìn nhìn cô, rồi nói với Trình mẹ: “Hình như là Xuân Hỉ đúng không? Không phải là con gái của Lão Cố hàng xóm của nhà bà sao! Ôi này, thật đúng là thành một đôi a! Chậc chậc, xem chủ ý này của bà, chỉ sợ đã đem con gái người ta trở thành con dâu nuôi từ bé đi!”

Trình mẫu cười cười toe tóe: “Không nói đến Xuân Hỉ khéo léo cùng hiếu thuận bao nhiêu mà đối với Gia Lập nhà chúng tôi cũng rất tốt! Đến lúc đó được uống rượu mừng, thật là hãnh diện a!”

Xuân Hỉ bỗng nhiên cảm thấy phẫn nộ, không tự giác bước chân nhanh hơn. Cô khi nào thì đối với Gia Lập rất tốt? Cô khi nào thì thành con dâu nuôi từ bé ? Chẳng lẽ đều là vì cô đối với Gia Lập ngoan ngoãn phục tùng mới làm cho cô nghẹn khuất hơn hai mươi năm? Làm cho hắn kể cả đỡ cô ngồi lên xe cũng không muốn!

Cô chính là keo kiệt như vậy, cô không bao giờ  muốn để ý đến Trình Gia Lập nữa

Xuân Hỉ quay đầu lại trừng mắt nhìn vào Gia Lập, sau đó lại chưa hết giận xông lên đá cho hắn một cước: “Trình Gia Lập! Tôi không bao giờ muốn nói chuyện cùng với anh nữa! Trứng thối!”

Trình mẹ nhìn theo bóng dáng của bọn họ, còn cười tủm tỉm cùng lão bà nói: “Xem a,  vợ chồng son này liếc mắt đưa tình cũng không lựa chọn nơi nào, thật ngại quá

Chương 8: Anh thì biết cái gì

Xuân Hỉ nói được nhưng lại không làm được, bởi vì  ngày hôm sau cô phải đi Anh quốc công tác, mà cô lúc nửa đêm một chút mới bỗng nhiên nhớ tới hành lý của đều chưa có chuẩn bị. Cô nhẫn nhịn cơn buồn ngủ từ trên giường đứng lên sắp xếp hành lý, nhưng mà càng sắp xếp thì càng loạn, cô căn bản không biết ngoại trừ quần áo thì còn phải mang theo cái gì nữa.

Cô liền gọi điên thoại cho Gia Lập.

Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp khàn khàn ở trong nhà, còn có một ít khẩn trương: “Xuân Hỉ? Làm sao vậy?”

Cô ngồi dưới đất: “Gia Lập, ngày mai em phải đi Anh quốc công tác, em phải mang theo những cái gì?”

Gia Lập tựa hồ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, từ trên giường ngồi dậy nói: “Đồ dùng hàng ngày thì anh cũng không cần nói nhiều, hộ chiếu chứng minh thư giấy chứng nhận trăm ngàn lần không thể quên, còn có thẻ tín dụng cũng không được quên. Lại mang theo ít thuốc hạ sốt phòng chống cảm cúm, em thường xuyên đau răng, tốt nhất lại mang nhất một hộp thuốc chống đau nhức.” Hắn ngừng một chút, hình như lại tự hỏi, sau đó lại nói tiếp: “Mang theo ít áo khoác, em hay sợ lạnh, thời tết Anh quốc lại không tốt.”

“A, Vậy cũng không có việc gì đâu.” Xuân Hỉ ngồi dưới đất thay đổi tư thế, lại không cẩn thận đá vào va li hành lý.

“Đứng lên, đừng cố ngồi dưới đất.” Thanh âm của Gia Lập ôn hoà từ trong ống nghe truyền đến

Xuân Hỉ sửng sốt, lập tức đứng lên, nhỏ giọng nói thầm một câu “Sao anh lại biết” .

“Mấy giờ bay?” Gia Lập hỏi.

“Buổi sáng mười giờ.”

“Uh, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai anh đưa em đi.”

“Anh không cần đi làm sao?”

“Anh đi muộn.”

“A…” Xuân Hỉ nhìn vào trong điện thoại không tiếng động ngây ngô cười.

“Xuân Hỉ.”

“Uh?”

“Nhớ mang theo từ điển.”

“Vì sao?”

“Em hẳn là sẽ cần dùng đến.”

“Trình Gia Lập!” Hắn tư nhiên nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của cô!

Hét lên xong, Xuân Hỉ liền nghe thấy Gia Lập đứng ở điện thoại bên kia thấp giọng nở nụ cười. Cô nghĩ nghĩ, kia… Vẫn là nên mang theo từ điển đi.

Buổi sáng hôm sau, Gia Lập đã sớm đến gọi Xuân hỉ rời giường. Quả nhiên, Xuân Hỉ còn chưa có rời giường. Cố mẹ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ chỉ vào cửa phòng của Xuân Hỉ: “Gọi như thế nào cũng không đứng dậy! Lười muốn chết! Gia Lập con đi kêu nó đi, con mà đi kêu no nhất định sẽ thức dậy.”

Gia Lập nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Xuân Hỉ ra, cô gái này đang ngủ rất sâu. Cô ôm chăn, một cái chân lộ ra bên ngoài, váy ngủ bị vén lên tận đầu gối, lộ ra chân nhỏ trắng nõn bóng loáng; cô cuộn thân mình, đem mặt chôn sâu vào trong chăn, lông mi uốn cong càng tô điểm cho ánh nắng màu vàng sáng sớm , hai má trắng nõn lộ ra đỏ ửng, khuôn mặt thật là đáng yêu. thoạt nhìn như vậy, cô trông rất giống một con mèo nhỏ lười nhác đến mức tận cùng.

Gia Lập ngồi vào bên giường cô, bất đắc dĩ nở nụ cười, hắn vươn tay đến, nhẹ nhàng nắm vào cái mũi nho nhỏ của cô không cho nàng hô hấp, một giây, hai giây, ba giây, tứ giây… Rốt cục, Xuân Hỉ cũng giãy dụa giật giật, đưa tay muốn gạt tay của Gia Lập ra, cau mày than thở một câu: “Em muốn chết!” Sau đó xoay người một cái, lại ngủ.

Nhẹ nhàng không được, chỉ còn cách phải mạnh tay !

Gia Lập duỗi tay ra đem cô từ trên giường lập tức vất trên mặt đất, “Đếm ba tiếng, lập tức đứng lên, bằng không một tháng không cho phép đi nhờ xe của anh! Một! Hai! Ba…”

Xuân Hỉ giật mình một cái rồi đứng lên, đứng quá nhanh, làm cho cô bỗng nhiên có một chút choáng váng chút nữa thì té ngã. Gia Lập tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cánh tay của cô làm cho cô đứng vững, cô thuận thế đổ thân thể dựa vào trên bả vai Gia Lập, hai tay hoàn toàn ôm thắt lưng của hắn: “Choáng váng đầu choáng váng đầu, để cho em dựa vào một chút.”

Thân thể mềm mại cuốn lấy Gia Lập, hắn hơi cương lên một chút, nâng tay muốn đẩy cô ta, tay vừa giơ lên một nửa, ngoài cửa sổ trên cây hoa tào bay tới một con chim khách, ríu ra ríu rít kêu to, tò mò hướng trong phòng thăm. Hắn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi đưa tay thả xuống dưới.

Không biết qua bao lâu, lúc Cố mẹ vào vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy, kinh ngạc ngây ngẩn cả người, trong mắt không che giấu được sự vui mừng. Gia Lập ở phía sau không dấu vết đẩy Xuân Hỉ ra: “Đi rửa mặt đánh răng, thời gian không còn sớm .”

Ăn xong điểm tâm, Gia Lập giúp Xuân Hỉ kiểm tra hành lý một chút, sau đó lái xe đưa cô ra sân bay.

Xuân Hỉ dùng một đôi mắt sưng đỏ chia tay với Gia Lập: “Gia Lập gặp lại nhé, Lúc em trở về anh có thể ra đón em không? Không đúng! Anh phải ra đón em!”

Đêm qua ngủ trễ, bộ dạng của cô xác thực là rất tiều tuỵ, không biết còn tưởng rằng bọn họ là đôi tình nhân có tình yêu hết sức cuồng nhiệt phải xa cách, đôi mắt cô gái đều khóc sưng lên.

Gia Lập nhịn không được xoa xoa đầu cô nói: “Uh, sẽ đến đón em. Nhớ kỹ đến Anh quốc phải gọi điện thoại cho anh, em không biết đường, không cần làm cho anh lo lắng, nếu không ngoan ngoãn ở khách sạn, thì cùng đồng nghiệp đi ra ngoài, không được đi một mình. Ăn ít đồ ăn có mỡ một chút, đỡ cho em không quen với khí hậu…”

Gia Lập còn không chưa có dặn xong, Xuân Hỉ liền không kiên nhẫn đánh gãy lời của hắn: “ông già nhỏ! Em cũng không phải là con gái của ông, thật sự là không dứt ! Em đều biết nói gì! Mỗi lần xa nhà đều phải nói một lần, ông không cảm thấy phiền sao a.”

“Uh Tự mình nên chú ý một chút. Anh đi đây.” Gia Lập nhìn cô gật gật đầu bước đi.

“Chờ một chút! Anh muốn quà gì? Em mua cho anh!” Xuân Hỉ gọi lại hắn.

Gia Lập quay đầu nói: “Không cần qùa tặng, em đừng đem bản thân mình quăng đi đâu là được rồi!”

Xuân Hỉ bĩu môi, lúc này có người bỗng nhiên vỗ xuống vai của cô, cô vừa quay đầu lại liền thấy được Chu Thiến Văn.

“A, kia không phải người yêu của cậu sao!”Chuthiến Văn trêu ghẹo, hất cằm về phía phương hướng của Gia Lập rời đi.

Xuân Hỉ lười cùng cô bình luận vè Gia Lập, nhưng thật ra tò mò hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

“Ngày hôm qua Lâm Thời bị quản lí kêu kém nên loại ra! Mình cũng không biết, vốn cũng chỉ có quản lí cùng ông chủ hơn nữa là cậu đựoc đi Anh quốc, có thêm mình để làm gì a? Mình một chút chuẩn bị đều không có! Mình nói visa cái gì mình cũng đều không có cậu đoán xem quản lí nói như thế nào? Cô ta nói mình lần trước đi Anh quốc visa vẫn còn chưa tới hạn! Cô ta ngay cả cái này cũng đều biết, cái này không phải gọi là tạm thời sao? Đơn giản chính là mưu tính trước! Khiến cho mình cả một buổi tối cũng không ngủ ngon, sáng sớm còn phải đến công ty đi lấy visa!”Chuthiến văn nói.

“A, vậy sao cậu lại đến một mình? Quản lí cùng ông chủ đâu?” Xuân Hỉ hỏi, còn hướng đại sảnh phía sau nhìn.

Chu Thiến Văn thần bí nói: “Quản lí tối hôm qua lúc điện thoại của ta cũng đã ở Anh quốc, hơn nữa còn là đi cùng ông chủ .”

Xuân Hỉ trừng mắt nhìn: “Cho nên, ý của cậu là… ?”

Chu Thiến Văn giảo hoạt nở nụ cười hai tiếng: “Cậu biết !”

“…” Cô biết cái gì ?

Mười ba giờ sau, thời điểm Xuân Hỉ cùng Chu Thiến văn đến Anh quốc, nơi này lúc đấy đang sập tối, không khéo chính là vừa có mưa phùn, nên nhiệt độ trong không khí so với trong nước lạnh hơn một chút, các cô gọi Taxi thẳng đến khách sạn.

Xuân Hỉ rửa mặt một chút, từ trong phòng tắm đi ra, khí hậu ẩm ướt làm cho cô nhất thời không thể thích ứng, liên tục hắt xì vài cái. Cô sờ sờ cái mũi, nói thầm : “Ai đang nhắc đến mình a?”

Cô đang lau tóc, bỗng nhiên nhớ tới chưa có điện thoai cho Gia lập, vì thế vui vui vẻ vẻ bấm số gọi cho Gia lập. Cô đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống đường cái, chung quanh dấu hiệu đều là tiếng Anh, người đi đường cũng đều là tóc vàng mắt xanh, Xuân Hỉ bỗng nhiên cảm thấy thật thần kỳ, mười mấy giờ trước cô còn đang ở nhà mình trên giường vù vù ngủ, mà hiện tại, cô vẫn đứng ở địa cầu trong góc phòng khác, nhìn ra xa thế giới này không giống nhau này.

Cô thật sự một mình ở nơi đất khách quê người .

Điện thoại vang hồi lâu mới kết nối được, Xuân Hỉ nghe thấy trong điện thoại truyền đến thanh âm sàn sạt, sau đó, mới nghe thấy một chút thanh âm của Gia Lập. Cô vỗ đầu, nàng tự nhiên quên sai giờ ! Lúc này trong nước vẫn là nửa đêm, Gia Lập vẫn còn đang ngủ đâu!

“Tới rồi?” Gia Lập hỏi, trong thanh âm lộ ra vẻ nồng đậm ủ rũ.

Xuân Hỉ thật cảm thấy xấu hổ, liên tục hai đêm liền cô đều không tự giác đã quấy rầy đến giấc ngủ của hắn, cô biết, giấc ngủ đối với Gia Lập mà nói là cực kỳ quý giá, bởi vì công việc của hắn, hắn thường ngủ không được an ổn.

“Tới rồi, không có việc gì, chính là chỉ muốn nói với anh một tiếng tôi đến rồi. Vậy anh mau ngủ đi, em không quấy rầy anh nữa.” Xuân Hỉ nhu nhu nói.

“Không vội, nói chuyện một lát đi.” Gia Lập tựa hồ có tinh thần một chút, “Vẫn chưa quen sao? Thời tiết thế nào?”

“Thời tiết không tốt, trời mưa, còn hơi lạnh.” Ngoài cửa sổ tiếng mưa tích tí tách rơi ở trên cửa sổ, Chu Thiến Văn ở phòng tắm tắm rửa, toàn bộ trong phòng chỉ có một mình Xuân Hỉ, lúc này thực sự yên tĩnh.

“Uh, mặc nhiều quần áo một chút. Ăn cơm chưa?”

“Còn chưa ăn, chờ đồng nghiệp đi tắm rửa xong chúng em sẽ đi.”

“Thời điểm đi ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn, đừng giống như cô gái thôn quê nhìn chung quanh.”

“Anh có phải cảm thấy em vẫn còn là đứa nhỏ phải không?”

Điện thoại bên kia tạm dừng một lát, mới nói: “Ở trong mắt anh em vẫn là đứa nhỏ chưa có lớn lên.”

Xuân Hỉ ngón tay quấn quanh tóc, có chút bất mãn: “Em không phải là đứa nhỏ, em sẽ tự chăm sóc được bản thân mình, anh phải thay đổi tư tưởng cổ hủ của anh đi, đừng tưởng rằng em ngốc ngếch, em cái gì đều biết .”

Gia Lập có hứng thú hỏi: “Tốt lắm, em nói một chút xem em biết những gì nào ?”

Xuân Hỉ nghĩ nghĩ nói: “Ví dụ như quản lý cùng ông chủ của chúng em có khả nằng có gian tình.!”

Đương nhiên, Xuân Hỉ trì độn như vậy làm sao có thể nhìn ra được cái  này. Đó là do buôn chuyện ở trên máy bay Chu Thiếu Văn nói với cô. Cô lại nghĩ nghĩ nói: “Còn có a, từ lúc anh xin cho em đến công ty này làm, rất nhiều người đều khinh thường em, chán ghét em, giả bộ cười với em.” Ví dụ như,ChuThiến văn.

Gia Lập không nói chuyện.

Xuân Hỉ nói tiếp: “Em còn biết, Gia Lập anh nhiều năm như vậy cũng chưa chính đứng đắn kết giao với một người bạn gái, là vì trong lòng có một người.”

“Không có, em đừng suy nghĩ nhiều.” lần này Gia Lập lại trả lời rất nhanh.

“…” Được rồi, hắn nói không có vốn không có.

Thật lâu sau, bọn họ cũng chưa nói nữa.

“Chúng ta nói chuyện đường dài không tiện, cơm nước xong hãy ngủ một giấc thật tốt, ngày mai còn phải công tác, như vậy sẽ không bị người khác khinh thường.” Gia Lập đánh vỡ trầm tĩnh nói

“A… Sao không nói. Gia Lập, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Xuân Hỉ ngắt điện thoại, đúng lúc Chu Thiến văn cũng tắm rửa xong đi ra, các cô đi ra cửa ăn bữa tối, mà ở thành phố B Gia Lập cũng đã mất ngủ.

Hắn suy nghĩ, lúc trước đem cô đến an bài ở công ty của bạn có lẽ là quyết định sai lầm, cô nói đồng nghiệp ở công ty khinh thường cô, chán ghét cô, giọng nói lộ vẻ không để ý, nhưng hắn biết, cô đang sợ hãi bi thương, lừa chính mình lừa người khác coi việc đó như việc nhỏ mây bay, trên thực tế, trong lòng cô chú ý nhất việc này đó.

Cô càng chẳng hề để ý, càng sợ hãi bị thương.

Hắn vẫn coi cô như đứa nhỏ, vì cô lót con đường phía trước thật tốt, nhìn cô trưởng thành, đó là việc làm của hắn mỗi thời mỗi khắc nhiều năm như vậy. Về sau, hắn có khả năng còn có thể giúp cô lựa chọn bạn trai, nhìn cô xuất giá, làm vợ người ta, làm mẹ người…

Ngày dài như vậy, hắn một khắc cũng không cảm thấy Xuân Hỉ sẽ biến mất ở trong cuộc đời của hắn. Nghĩ đến đây, hắn mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, Xuân Hỉ sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ thuộc về một nam nhân khác, cũng sẽ dần dần biến mất ở trong cuộc đời của hắn.

Hắn nhẹ nhàng thở dài, thật là có cảm giác giống như ông bố gả đi con gái, không thế nào dễ chịu a.

-

Ngày hôm sau, Xuân Hỉ, Chu Thiến văn, cùng với Triệu quản lý của các cô và Trần tổng giám đốc công ty đang đi thăm công ty dược liệu ở Luân Đôn, đối phương có ý định cùng với công ty của Xuân Hỉ hợp tác lâu dài, nhập khẩu thuốc đông y cao cấp nhất trong nước.

Đi thăm xong, Xuân Hỉ cùng Chu Thiến văn đi trước trở về khách sạn chuẩn bị hợp phiên dịch hợp đồng đơn đặt hàng liên quan, Triệu quản lí cùng Trần tổng giám đốc lưu lại cùng đối phương nói chuyện hợp đồng. Buổi chiều, điều kiện nói chuyện đã xong, hợp đồng hoàn thành, đối phương ngay tại chỗ liền đặt hàng một đám thuốc Đông y. Xuân Hỉ cùng Chu Thiến Văn liền tiến hành xử lý hàng loạt công việc phiên dịch, cùng với các hạng mục công việc.

Đợi cho bọn họ xử lý xong đơn đặt hàng lớn này, đã là ba ngày tính từ ngày đến. Máy bay về nước đã đặt ở ngày hôm sau, cái này có nghĩa là các cô chỉ có thời gian một ngày để đi dạo ở Luân Đôn. Hai vị lãnh đạo đã sớm không thấy bóng dáng, còn lại Xuân Hỉ cùng Chu Thiến văn, các cô quyết định đi Shopping.

Xuân Hỉ mua cho mẹ cô cùng Trình mẹ một bộ mỹ phẩm dưỡng da của Estee Lauder, mua cho ba cô và Trình ba một chai rượu BATEAU màu hồng, lại mua cho Điền Nghiên một lọ nước hoa Địch Áo. Thời điểm các cô đi dạo đến Burberry, Xuân Hỉ liếc mắt một cái liền nhìn trúng chiếc áo sơ mi ô vuông mặc trên người mẫu nam, cô cảm thấy bộ quần áo kia nên mặc ở trên người của Gia Lập .

Khi thu thập hành lý, Xuân Hỉ đem cái áo sơ mi ô vuông kia đặt ở đáy hòm, sau đó sẽ đem  quần áo của chính mình từng chiếc từng chiếc để lên trên. Sắp xếp xong, cô ngồi ở trên thảm, ôm chân suy nghĩ trong chốc lát, lại đem cái áo sơmi kia mang ra, lấy ra tay ngắm nửa ngày, cuối cùng đơn giản mặc nó vào trên chính người mình, nhìn vào trong gương một hồi lâu, đùa nghịch làm dáng các kiểu, tưởng tượng hiệu quả khi thấy quần áo này xuất hiện trên người của Gia Lập.

Cô hắc hắc ngây ngô cười, Gia Lập mặc cái áo sơ mi này, khẳng định so với diễn viên Hàn Quốc còn đẹp trai hơn.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ