The Soda Pop
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện ngôn tình - Vẫn mơ về em - trang 6

Chương 26 - Tin đồn

Cánh tay hắn ôm lấy tôi càng lúc càng siết chặt. Nhịp thở cũng càng lúc càng gấp gáp nặng nề.

Bàn tay hắn bắt đầu lần mò trong vạt áo tôi, tôi vừa luống cuống ngăn cản vừa lẩy bẩy cầu xin: "Ninh Hiên! Không được, mau dừng lại! Thực sự là không được đâu!"Ninh Hiên hổn hển, nhướn cao đôi lông mày trên bộ mặt đang rất tha thiết, khàn giọng hỏi tôi: "Tại sao không được!"

Tôi sắp không ngăn nổi bàn tay của hắn nữa, cuống quá, tôi không kiềm chế được bật khóc: "Cậu...cậu còn quá nhỏ!"

Hắn ngậm lấy vành tai tôi, thì thào: "Nhã Nhã đừng khóc, em khóc làm anh đau lòng lắm! Anh không làm nữa!" Quả nhiên cánh tay đang lần mò dưới áo tôi dừng lại. "Nhưng Nhã, anh khó chịu lắm!" Nghe giọng hắn đầy đau khổ, tim tôi bất giác cũng quặn lên nhói đau.

Tôi khẽ hỏi: "Vậy... vậy phải làm thế nào cậu mới không khó chịu!"

Hắn kề sát môi lên tai tôi phóng hỏa: "Em giúp anh được không? Dùng tay thôi!"

Tôi thấy toàn mình đang bốc cháy còn trong tai thì ào ào tiếng bão đổ về. Trông bộ dạng hắn quả thực đang rất khó chịu, tôi đờ đẫn mềm lòng, gật đầu đồng ý!

Cả ngày hôm đó tôi không làm được việc gì, chỉ ngồi thừ người trong văn phòng, mắt trân trân nhìn đôi tay mình. Nó đã... không còn trong sạch nữa rồi...

Cô giáo họ Vưu ngồi bên cạnh không chịu nổi sự im ắng trong văn phòng, hiếu kỳ hỏi tôi: "Tô Nhã! Làm gì mà nhìn chằm chằm vào hai bàn tay ghê thế, đau chỗ nào à?"

Tôi vội vàng thu tay, điềm tĩnh cười đáp: "Em đang đếm ngón tay để tính xem bao giờ có lương ấy mà!"

Cô Vưu ái ngại nhìn tôi cười, vẻ mặt vẫn thấp thoáng nỗi băn khoăn, dường như định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng không muốn nói ra. Cứ tiếp tục im lặng như thế e là cô Vưu sẽ mắc bệnh trầm uất mất, tôi chủ động đóng vai một đồng nghiệp hiền lành và tinh tế bắt đầu khơi chuyện: "Chị Vưu này, chị đang có chuyện gì muốn nói với em phải không?"

Vẻ mặt cô Vưu lại càng ám muội hơn, cô nheo mắt nhin tôi nói: "Tô Nhã, em đúng là rất có bản lĩnh. Lớp e dạy nổi tiếng là khó trị nhất trường, thế mà nghe nói dạo này cứ đến giờ của em dù cả bầy ma vương quỷ sứ đó đứa nào đứa này đều trở nên ngoan ngoãn như mèo con!"

Tôi lờ mờ cảm thấy đây chưa phải là chủ đề chính của câu chuyện, nghe quá vô thưởng vô phạt. Tôi không tỏ thái độ gì, thuận miệng đáp lại lời khen ngợi của cô: "Có gì đâu, có thể chúng thấy em còn trẻ nên cũng ngại làm loạn."

Câu trả lời của tôi dường như trúng ý cô Vưu. Nghe xong, hai mắt sáng rực lên, cô nhìn tôi nói: "Đúng thế, đúng thế! Đúng là em còn rất trẻ! Em trẻ thế này, đứng cùng đám học sinh còn không phân biệt được đâu là cô đâu là trò ấy chứ!" Nói xong cô bỗng cười phá lên, chuyển sang ý khác: "Nhưng Tô Nhã này, em ít tuổi như thế này cũng không chắc đã là chuyện tốt đâu. Ví như dạo này, không biết ai dám mạnh miệng nói em và một cậu học sinh lớp 12 số 5... Ninh Hiên, hai người rất ám muội."

Có tiếng sấm nổ rền vang trong đầu tôi!

Quả nhiên trên thế gian này không có bức vách nào là không thể xuyên thủng! Trong cuộc đời này quả nhiên không có mối gian tình nào không bị bàn ra tán vào! Chuyện tày đình của tôi và Ninh Hiên xem ra không thể giấu nổi nữa rồi!

Tôi cố tỏ ra điềm tĩnh: "Hơ, bây giờ có lắm người thích bịa chuyện rồi phao tin đồn nhảm thế. Mấy hôm trước còn đồn ầm lên là Ninh Hiên với cô bạn lớp bên cạnh Điền Uyển Nhi thế nào thế nào cơ mà, sao mới có mấy hôm đã chuyển sang em thế này. Em đoán mấy hôm nữa có khi lại gán ghép cậu ta với ai khác cũng nên."

Ninh Hiên bé nhỏ của tôi, xin lỗi cậu nhiều lắm, tôi vừa ăn nói không phải với cậu rồi! Không phải tôi muốn đá cậu ra đâu nhưng đúng là tình thế ép người quá đáng! Đừng trách tôi!

Vẻ mặt cô Vưu lập tức thay đổi, cô phấn khích tuôn ra một tràng những lời ấp ủ: "Tô Nhã ơi, chẳng lẽ em không biết học sinh cả trường đang truyền tai nhau chuyện gì? Chúng nó nói có một cô giáo trẻ mới về trường đã để ý ngay đến một học sinh tướng mạo xuất chúng, gia thế hiển hách. Nhưng cậu học sinh này trước đó đã có bạn gái rồi, thế là cô giáo ra tay đánh đồn có địch, cậu học sinh bị gạ gục trước tình yêu mới, còn cô bạn gái rơi vào cảnh bi thảm và bị phụ tình!"

Trời ơi! Tổ tiên cụ kỵ nhà tôi ơi! Cái kịch bản này do ai đạo diễn mà còn lằng nhằng, rối rắm hơn cả mấy phim truyền hình dài tập? Tôi đã trở thành bà giáo thủ đoạn vô liêm sỉ! Chỉ vì thèm muốn gia thế và nhan sắc của cậu học sinh bé nhỏ mà giơ móng vuốt ma quỷ làm cho cô bạn gái đầu tiên của cậu ta đau khổ như rơi xuống địa ngục.

Chuyện này là thế nào đây!

Còn bảo tôi cướp bạn trai của một nữ sinh nữa, buồn nôn! Lúc tôi trở thành mối tình đầu của Ninh Hiên, Điền Uyển Nhi còn đang ngồi trong nhà vệ sinh chờ bạn trai tôi mang giấy đến cứu trợ cơ đấy. Thế quái nào trong nháy mắt tôi biến thành kẻ thứ ba rồi?

Tôi nói: "Tin đồn này hoàn toàn sai sự thật! Không chính xác! Tuyệt đối không chính xác" Nghĩ thế nào nói vậy hơi giống kiểu không đáng đã khai, tôi bèn vội vàng lấp liếm: "Không! Phải là không đúng! Hoàn toàn không đúng!"

Cô Vưu nhìn tôi rồi buông một câu: "Tô Nhã ạ, em còn trẻ, tương lai rực rỡ còn ở phía trước, đừng để tin đồn thất thiệt này hủy hoại tiền đồ tốt đẹp của mình. Mấy chuyện không rõ ràng không minh bạch này... Thôi, thực ra xung quanh người ta có đàm tiếu ra sao đều không hề gì, chỉ cần em tự biết giải quyết ổn thỏa là được!"

Tôi không khỏi hoang mang. Cô Vưu tuy hơi nhiều chuyện một chút nhưng trong câu nói cuối cùng vừa rồi lại chứa đựng sự quan tâm chân thành.

Tôi bắt đầu lặng yên suy nghĩ.

Rốt cuộc ai có thể là người lan truyền chuyện giữa tôi và Ninh Hiên?

Bây giờ đến các thầy cô trong văn phòng cũng đã nghe được chuyện này rồi, tương lai phía trước nhất định đang ẩn giấu cả mớ rắc rối cực lớn, nói không chừng một ngày nào đó nó sẽ nhảy bổ ra chặn trước mặt tôi, đàn áp tôi, không làm tôi thân bại danh liệt, không chốn dung thân thì nhất định không thôi.

Nhưng vì Ninh Hiên, mớ rắc rối này có to lớn khủng khiếp đến cỡ nào tôi cũng có thể hiên hang đứng thẳng đối mặt, tuyệt đối không có chuyện hèn nhát chùn chân để cầu an.

Ninh Hiên ơi, Ninh Hiên của tôi. Không một giây một phút nào tôi không nghĩ tới hắn. Bất kể sắp tới khó khăn có lớn đến mấy, dù cho hiện nay hắn vẫn là học sinh của tôi, dẫu cho giờ nhìn chúng tôi thật chướng mắt nhưng tôi vẫn muốn mãi mãi được ở bên hắn. Và tôi biết Ninh Hiên cũng mong muốn như tôi.

Tôi nghĩ đến hai chúng tôi, đã không thể tách rời nhau được rồi.

Buổi tối, tôi và Ninh Hiên cũng rảo bước bên nhau trên một con phố vắng lặng không rõ tên, chúng tôi cứ đi, đi rất xa. Lúc đầu, cả hai chỉ nắm tay nhau lặng lẽ bước, không ai nói gì. Mãi sau khi đến một chỗ vắng bóng người, con sói đội lốt người Ninh Hiên lập tức bộc phát dã tính, chẳng nói chẳng rằng ôm chặt lấy tôi, bắt đầu hôn mãnh liệt.

Tôi vùng vẫy đẩy hắn ra lấy lệ, rồi sau đó rất nhanh cũng bị cuốn vào cuộc chiến quyết liệt của môi và lưỡi.

Xong lượt đầu tiên, cả hai đều thở dốc. Giữa chừng thỉnh thoảng cũng có người đi qua, có kẻ nhiều chuyện còn huýt sáo một hồi dài.

Tôi đỏ bừng mặt, tim đập loạn, đầu choáng váng, nép vào lòng Ninh Hiên nói: "Sau này đừng đến công viên gần trường nữa. Tôi có cảm giác bọn mình bị lộ rồi. Hôm nay có cô giáo nói với tôi trong trường đang đồn ầm chuyện của bọn mình lên đấy."

Tôi kể cho Ninh Hiên chuyện đã nghe được từ cô Vưu khi trước, rồi chốt lại với hắn: "Oan uổng cho tôi quá! Vô duyên vô cớ biến thành kẻ thứ ba! À không phải. nếu tính theo tuổi tác của cậu và Điền Uyển Nhi thì tôi phải là bà già thứ ba mới đúng!"

Ninh Hiên nghe tôi kể xong dở khóc dở cười, ngỡ ngàng nhìn tôi nói: "Tô Nhã, không phải anh công kích em đâu, nhưng bình thường thì kẻ thứ ba phải có nhan sắc xuất chúng, hay thân hình nóng bỏng, không thì cũng phải điêu ngoa, xảo quyệt. Nhưng cả ba tiêu chuẩn này em chẳng đạt nổi lấy một, nên e rằng còn cách danh hiệu kẻ thứ ba dài dài, miễn cưỡng lắm chắc chỉ được đến thứ hai thôi."

Tức quá! Có thể sỉ nhục trí tuệ của tôi, có thể chà đạp lên nhân phẩm của tôi, có thể nói trong não tôi chỉ có nước với bột mì hòa tan thành thứ bột nhão nhoét như cháo, nhưng không được phép nói nhan sác của tôi có vấn đề!

Tôi gầm lên với Ninh Hiên: "Này, mặt mũi tôi không đến nỗi nào đâu nhé! Ai nói tôi không xinh đẹp tôi cho kẻ đó biết tay!"

Ninh Hiên nhìn tôi vung tay giậm chân, phá lên cười sặc sụa.

Cười xong, hắn lại ôm eo tôi, tì trán lên trán tôi thì thầm: "Tô Nhã, đừng quan tâm người ta đồn cái gì, mặc kệ họ đi. Dù sao chỉ còn nửa năm nữa chúng ta cũng ra nước ngoài rồi!"

Tôi nghĩ một lát, thấy hắn nói thế thì rõ ràng không phải bận tâm nhiều làm gì, mừng rỡ gật lấy gật để.

Gỡ bỏ xong hòn đá to tướng đè nặng trong lòng, tôi lại có thời gian nhớ tới chuyện ướt át hôm qua. Nhìn Ninh Hiên, tôi bắt đầu thấy thẹn thùng dâng đầy mặt.

Tôi nghĩ mặt mình bây giờ chắc chắn đỏ như con tôm luộc, hơn nữa còn đang bốc khói nghi ngút. Ninh Hiên trông sắc mặt của tôi thay đổi liền cười hỏi: "Em sao thế? Bị Quan Nhị Ca nhập hồn à?"

Tôi lườm hắn nói: "Cậu còn nhìn tôi được nữa, chẳng lẽ không thấy xấu hổ à? Hôm qua đòi người ta lấy tay giúp cậu... giúp cậu làm chuyện đó... đồ lưu manh!"

Nhắc đến chuyện hôm qua, Ninh Hiên chẳng hề hổ thẹn, ngược lại còn tươi phơi phới! Hắn kéo tôi lại, thì thầm mấy câu ám muội mê hoặc tôi: "Nhã Nhã, đợi anh ra trường rồi nhất định sẽ làm bằng được chuyện em đã hứa với anh!"

... Tôi hứa với cậu ta gì cơ? Chẳng lẽ tôi đã nói điều gì ngu ngốc như: "Mang bằng tốt nghiệp Trung học phổ thông của cậu đến đây đổi lấy đời thiếu nữ của tôi" sao?

Không thể!

Tôi nhớ rõ ràng trong tình cảnh cấp bách đó tôi đã nói: "Ít nhất cũng phải đợi đến lúc cậu tốt nghiệp được không... chỉ có vậy thôi. Không ngờ câu này vào tai hắn lại thành trò tuyên bố hiến thân của tôi!!!

Nghĩ lại chuyện hôm qua, tôi hơi tiu nghỉu, hỏi Ninh Hiên: "Cậu nói xem, liệu người ta có cho rằng tôi rất biến thái không? Bà cô già đi quấy rối một cậu con trai non nớt!"

Ninh Hiên lườm tôi: "Em không phải bà cô, em là bà vợ bé nhỏ xảo quyệt. Anh cũng không phải cậu con trai non nớt mà là ông chồng đẹp trai của bà vợ bé nhỏ."

Bực quá! Nói mà không ngượng mồm! Tôi cũng đến ngại thay cho độ vô liêm sỉ của hắn!

Tôi quát: "Linh tinh! Tôi xảo quyệt chỗ nào?"

Ninh Hiên nhướn mày nói: "Em xem, em giày vò đám huynh đệ của anh đến nỗi ngay hít thở mạnh trong lớp cũng chẳng ai dám cả!"

Tôi lập tức nguôi ngoai cơn giận, cười hì hì nói: "Tất cả chẳng phải đều nhờ sự giúp đỡ của cậu còn gì!" Nói xong tôi liền cảm thấy có gì không ổn, dám là tên tiểu tử này đang uốn éo câu chuyện sang ca ngợi chính hắn lắm!

Trông cái bản mặt đẹp trai đang thèm ăn đấm của hắn mà tôi cười không nổi, gầm gừ: "Đồ gian xảo! Mượn miệng tôi để tâng bốc bản thân! Đồ Hiên gian tà!"

Tôi không nhắc lại chuyện cũ: "Ninh Hiên, cậu nói thử xem ai có thể là người nghĩ ra kịch bản biến tôi thành kẻ thứ ba đi cướp đoạt tình yêu?" Tôi nhìn hắn, trơ tráo dẫn dụ: "Liệu có phải là Điền Uyển Nhi?"

Ninh Hiên véo mũi tôi nói: "Đã bảo đừng có bận tâm đến chuyện này nữa rồi cơ mà. Ai thì ai. Bất kể là ai anh cũng cảm ơn người đó. Anh chỉ muốn mọi người trên đời này đều biết em chính là bà xã của anh!"

Câu nói của Ninh Hiên lại như liều thuốc thanh xuân thấm đẫm, khiến con tim bé nhỏ của tôi bắt đầu nhảy nhót điên cuồng. Sao hắn có thể nói ra những lời ngọt như mật thế!

Tôi nắm lấy cánh tay hắn đung đưa hỏi: "Thực ra từ lâu rồi vẫn có một thắc mắc, có thể nói ra không?"

Ninh Hiên nhướn mày nhìn tôi: "Anh bảo không được thì em có nói không?"

Tôi nắm chặt tay, gật đầu chắc nịch, "Có!"

Chương 27 - Bữa tiệc chia tay

Ninh Hiên nhếch mép giễu cợt tôi: "Thế thì cứ nói ra đi còn xin với xỏ gì!"

Tôi nói: "Đấy là tôi tôn trọng cậu!" Sau đó cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn, chậm rãi nói: "Là thế này, lâu nay tôi vẫn ăn không ngon, ngủ không yên, nghĩ mãi không thông, băn khoăn bứt rứt về một chuyện. Hồi đó khi chúng ta gặp nhau lần đầu ngoài hành lang. Điền Uyển Nhi đang ở trong nhà vệ sinh, tại sao lại không mang giấy? Cô nàng làm gì để nhờ cậu mang giấy vào? Cậu chỉ tới cửa nhà vệ sinh nữ lại không vào trong thì đưa giấy cho cô ta thế nào được?"

Ninh Hiên nhìn tôi, mặt không biểu lộ cảm xúc gì, mắt mũi mồm miệng đều co rúm lại. Hắn nói: "Tô Nhã, anh phục em thật đấy!"

Tôi nói: "Phục tôi cũng được, nhưng không được né tránh vấn đề!"

Ninh Hiên nói: "Hôm đó cô ấy gọi điện nhờ anh mang hộ túi giấy ra nhà vệ sinh. Cô ấy nói không kịp quay về lấy nữa. Anh đi đến cửa nhà vệ sinh nữ thì nhờ một chị vừa đi từ trong ra mang vào. Không thể tin được chuyện đơn giản như thế mà vào đầu em lại biến thành vấn đề to tát quá!"

Tôi nói: "Ồ! Ra là thế. Cũng không trách tôi được, bình thường ai mà nghĩ ra nổi câu chuyện rắc rối lạ đời kiểu như một cô gái xinh đẹp đi vệ sinh nhưng quên mang giấy, rồi lại gọi ngay một cậu bạn đẹp trai mang giấy đến nơi tế nhị như nhà vệ sinh nữ cho mình. Còn tên con trai vốn là một kẻ máu lạnh, không thèm quan tâm đến sự sống chết của người khác kia, lần này lại chăm chăm lấy việc giúp người làm vui, trời tuyết đem thân cứu người, lặn lội mang giấy đến cho cô gái! Không chỉ có vậy, việc hắn rẽ sang nhà vệ sinh nữ đã dẫn đến chuyện một cô gái lương thiện xinh đẹp như hoa lầm đường lạc lối đi chui vào nhà vệ sinh nam, sau đó còn bị chính hai kẻ ngớ ngẩn đó cười nhạo. Tôi...tôi...tôi cảm thấy mình bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng! Nói đi, có phải thực ra cậu cũng hơi thích thích cô ta? Nếu không thì tại sao không thân không thích lại đi mang giấy cho người ta!"

Tôi tuôn một tràng dài nhưng kỳ thực trọng tâm vấn đề chỉ nằm ở câu cuối cùng. Không hiểu sao giờ tôi lại trở nên rầy rà thế này, rõ ràng chỉ cần hỏi một câu ngắn gọn mà vòng vèo không biết bao nhiêu lối mới nói được. Chẳng lẽ đúng là có một số chuyện yêu càng yêu lại càng khó mở miệng?

Ninh Hiên nhướn mày, hỏi tôi bằng giọng hơi châm chọc: "Tô Nhã, anh hỏi em, có một cô gái cứ cho là xinh đẹp lắm đi, nhưng lại đi nhờ một thằng con trai quan hệ cũng chưa coi là thân thiết, mang giấy vào nhà vệ sinh nữ cho mình. Nếu em là tên con trai mang giấy đó thì em có thích cô ta được không?"

Tôi ngẫm nghĩ một lát nói: "Không bao giờ! Như vậy kỳ lắm! Nếu tôi là cô ta, càng thích cậu thì sẽ càng không dám nhờ cậu những chuyện như thế, quá khùng, quá mất hình tượng ấy chứ!"

Ninh Hiên nhìn tôi nói: "Thế cho nên anh chưa bao giờ thích Điền Uyển Nhi cả. Anh chỉ yêu em thôi!"

Tôi nói: "Miệng cậu đúng là ngọt như kẹo!"

Hắn cười ranh mãng nói: "Ngọt hay không phải thứ mới biết được!" Nói xong miệng hắn lại áp chặt lên môi tôi.

Chia tay Ninh Hiên xong, tôi về nhà. Vừa bước tới cổng thì nhận được điện thoại của Trác Hạo. Anh ta nói: "Tô Nhã, anh sắp rời khỏi thành phố A, anh muốn gặp em cùng ăn bữa cơm trước khi đi xa. Ngày mai em có thời gian không?"

Giọng anh ta tha thiết như vậy, làm tôi cảm thấy nếu ngày mai không nể mặt nhận lời anh ta thì từ nay về sau anh ta sẽ ôm mối hận này cả đời mất. Vì thế tôi nói: "Có, ngày mai em tan lớp xong sẽ gặp chia tay anh."

Nói chuyện điện thoại với Trác Hạo xong, tôi nhất nhất ngoan ngoãn chung thủy nhắn tin cho Ninh Hiên báo cáo: "Đồng chí Trác Hạo sắp rời khỏi tỉnh A. Chiều mai muốn hẹn tôi ăn tối."

Chưa đến nửa phút sau tin nhắn trả lời của Ninh Hiên đã tới: "Có thể đi. Nhưng không được nói chuyện yêu đương trước kia! Không được tiếp xúc cơ thể! Không được quá một tiếng! Nếu quá thời gian quy định anh sẽ xông vào."

Đoạn tin nhắn này phải chua bằng mấy vại giấm, đọc xong tôi không khỏi tủm tỉm cười.

Một trong những lúc con gái thấy hạnh phúc nhất có lẽ chính là khi bạn trai của cô ta nổi cơn ghen tuông.

Tôi đảm bảo với Ninh Hiên: "Xin tổ chức yên tâm, nhất định tôi sẽ chỉ cúi đầu, không nhìn anh ta lấy một lần!"

Một lát sau tin nhắn của Ninh Hiên lại tới, hắn nói: "Tốt nhất là không nên mở miệng. Để hắn nói một mình. Em không cần phải bắt lời."

...

Ý kiến quá đặc biệt, chủ trương đầy sáng kiến!

Như vậy tôi cần gì phải đi nữa? Chỉ cần cho hàm răng với cái bụng của tôi đến đấy là được, răng phụ trách ăn, bụng phụ trách chứa.

...

Chẳng may hôm sau tôi vẫn vi phạm lời hứa với Ninh Hiên. Ninh Hiên dặn không được tiếp xúc cơ thể. Tôi đồng ý. Nhưng vừa gặp Trác Hạo rất phong độ chìa bàn tay phải ra trước mặt tôi. Trước nay tôi có thể thua người ta cái đầu nhưng chưa bao giờ chịu mất mặt, vì thế khi cánh tay phóng khoáng của anh ta đưa ra, tôi còn phóng khoáng hơn, hớn hở tươi cười giơ bộ vuốt ra bắt tay anh ta đầy hữu nghị...

Thế là tôi và Trác Hạo có tiếp xúc cơ thể rồi!

Xin lỗi Ninh Hiên, tình yêu bé nhỏ của tôi! Đây tuyệt đối là sự cố ngoài ý muốn!

Ngồi xuống trước mặt Trác Hạo, tôi chuyện trò với anh ta mà tâm trí cứ để đâu đâu, lòng day dứt thầm nghĩ: hay là tìm cách để Ninh Hiên và Điền Uyển Nhi nắm tay nhau một lần, như thể cả hai coi như hòa...

"Tô Nhã!" Trác Hạo bỗng nhiên gọi tôi, hồn phách tôi đành thôi phiêu lãng quay trở về nhập lại vào xác.

Tôi nói: "Dạ?" Trác Hạo nói: "Anh vừa nói là... thôi bỏ đi." Mặt anh ta có vẻ tiu nghỉu, phụng phịu hệt như trẻ con vòi vĩnh đòi người lớn cho ăn kẹo mà không được.

Anh ta muốn đòi tôi cho kẹo?... Thật kinh khủng!

Tôi hỏi: "Trác Hạo, vừa rồi anh định nói gì với em? Xin lỗi anh, em lơ đãng quá!"

Trác Hạo cười nói: "Thôi, cũng không có gì quan trọng đâu!" Ngập ngừng một lát anh ta lại ngước lên nhìn tôi, sau đó rút bao thuốc giơ ra trước mặt tôi hỏi: "Anh hút có được không?" Tôi gật đầu: "Không sao!" Anh ta châm một điếu thuốc, kẹp vào giữa hai ngón tay, rít một hơi dài, hai con mắt lim dim, chậm rãi nhả ra một đám khói trắng mờ ảo quấn quýt, lửng lơ trước mặt cả hai người.

"Tô Nhã," anh ta lại gọi tên tôi, "Anh không ngờ em có bạn trai mới thật rồi."

Tôi giật mình. Câu này của anh ta có nghĩa là gì? Ban đầu anh ta tưởng tôi chưa thể có bạn trai mới được, nhưng sau đó mới phát hiện ra đúng là tôi đã yêu người khác.

Phát hiện!

Có lẽ nào anh ta đã nhìn thấy tôi và Ninh Hiên ở bên nhau?!

Tôi ngẩng nhìn Trác Hạo, nói: "Đúng là em đã yêu người khác rồi, không phải là bịa ra để lấy cớ chia tay anh đâu. Em không nói dối anh mà."

Sau làn khói thuốc, Trác Hạo cười, nhưng là nụ cười gượng gạo. Anh ta dụi điếu thuốc, vươn người về phía trước, nhìn tôi, mỉm cười nói: "Cậu ta rất đẹp trai!"

Quả nhiên anh ta bắt gặp chúng tôi?

Tôi cười, cố gắng tỏ ra thật tự nhiên, "Anh cũng rất đẹp trai."

Anh ta nhún vai tự giễu: "Nhưng người em yêu bây giờ là cậu ta chứ không phải anh!"

Tôi nín bặt, không biết nên đáp lại thế nào trong tình cảnh này. Bởi càng lúc tôi càng không thể hiểu anh ta đang có tâm địa gì. Anh ta thế này cứ như muốn để tôi thấy... anh ta đang ghen.

Trác Hạo thấy tôi không nói gì lại gượng cười, rút một điếu thuốc nữa, châm lửa, rít một hơi rồi lại thở ra một làn khói.

Tôi nhìn cái gạt tàn, bên trong có duy nhất một di vật nằm trơ trọi, chính là điều thuốc vừa bị Trác Hạo vùi dập, vẫn còn đến già nửa chưa hút tới. Đây chính là phong cách của những kẻ lắm tiền, hút thuốc đều chỉ hút tới nửa điếu.

Tôi đang chăm chú ngắm nhìn cái thây ma của nửa điếu thuốc tội nghiệp trong gạt tàn thì đột nhiên có một bàn tay chen vào tầm mắt tôi. Bàn tay đó lại dụi tiếp một điếu thuốc nữa mà phần chưa hút còn dài hơn điếu trước.

Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn Trác Hạo, cuối cùng cũng có thể khẳng định: Hôm nay Trác Hạo rất không bình thường!

Trác Hạo cũng nhìn tôi, nụ cười trên môi đã tắt, vẻ mặt rất nghiêm túc, nói: "Anh không ngờ, người yêu mà em nói đến lại là cậu ta. Nếu nhớ không nhầm, anh đã gặp cậu ta một lần ở rạp chiếu phim. Tô Nhã, người yêu hiện giờ của em, cậu ta còn quá trẻ con!"

Tôi rùng mình, tim đập dồn thình thịch. Rõ ràng anh ta đang nói xa xôi bóng gió chuyện gì khác!

Tôi nói: "Trác Hạo, rốt cuộc anh muốn nói điều gì?"

Trác Hạo đáp: "Tô Nhã, em là cô giáo, cậu ta là học trò của em, em làm như thế thực sự là quá điên rồi!"

Tôi bắt đầu phát cáu. Tôi có cảm giác mục đích buổi gặp mặt này của Trác Hạo tuyệt đối không chỉ đơn giản chỉ là để chia tay trước khi đi xa. Tôi hỏi anh ta, giọng lạnh tanh: "Sao anh biết chuyện của em và cậu ấy?"

Trác Hạo nói: "Làm sao biết được không quan trọng, quan trọng là, Tô Nhã, em nên biết ghìm ngựa trước vực thẳm, dừng chuyện này lại ngay. Em có biết bố cậu ta là ai không? Nếu như bố cậu ta biết con trai mình đang yêu chính cô giáo dạy Toán của nó, em có biết hậu quả sẽ như thế nào không? Hơn nữa, Tô Nhã à. Em đã nghĩ tới chuyện nếu bố mẹ em biết được chuyện này, hai người sẽ phản ứng ra sao chưa? Em muốn nhìn hai bác đã ngần này tuổi rồi còn bị người ta chỉ trỏ nói ra nói vào ư?"

Tôi nhìn thẳng mặt Trác Hạo, hai hàm răng không nghe lời cứ đập loạn vào nhau, toàn thân run lên vì quá tức giận.

Anh ta dựa vào cái gì mà tùy tiện phán xét chuyện tình cảm của người khác kia chứ? Hơn nữa lại còn ra vẻ đường hoàng chính đáng, quan tâm chăm lo? Anh ta có tư cách gì mà dám chỉ đạo cuộc đời tôi, dạy tôi nên yêu ai, nên sớm chia tay ai?

Tôi nhìn Trác Hạo, cười hỏi: "Trác Hạo, anh cho rằng em không nên ở bên cậu ấy? Vậy anh thấy em nên ở bên ai? Anh ư?"

Mặt Trác Hạo cứng đơ. Anh ta nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt. Trong đáy mắt bốc lên nỗi giận dữ, anh ta như chỉ chực nổ tung đến nơi, nhưng cuối cùng cũng kìm nén lại được.

Anh ta xuống giọng: "Tô Nhã. Anh chỉ muốn tốt cho em!"

Tôi bực quá hóa khùng.

Tại sao lắm người thích lấy danh nghĩa tình yêu hay quan tâm gì đấy, hùng hồn can dự vào cuộc sống của người khác, làm loạn tâm tư tình cảm của người ta như thế? Chỉ cần thốt ra một câu: "Anh chỉ muốn tốt cho em", rồi không cần biết người ta có thích hay không, vênh mặt hất hàm chỉ bảo, lên lớp nên thế này không nên thế khác, anh chỉ muốn tốt cho em nên em phải nghe lời anh!

Nhưng, dựa vào cái gì?

Chương 28 - Hiệu trưởng gọi gặp

Tôi nhìn Trác Hạo, sa sầm mặt, lạnh nhạt nói rành rọt từng từ: "Trác Hạo, vốn dĩ trước khi anh đi xa, em muốn cùng anh vui vẻ ăn một bữa cơm chia tay, chân thành nói câu tạm biệt. lên đường bình an, thế chẳng phải tốt hơn ư? Hà tất cứ muốn biến nó thành bữa tiệc Hồng Môn?" Tôi lấy hơi, tiếp tục nói: "Trác Hạo, anh nói xem, yêu một người có phải là tội lỗi không? Nếu nhất định phải nói là có tội thì chỉ có thể kết tội chúng em gặp nhau sai thời điểm thôi. Em và cậu ấy gặp nhau quá sớm. Nếu như đợi đến lúc cậu ấy tốt nghiệp cấp Ba chúng em mới quen nhau thì tất cả những vấn đề anh vừa nói đều không là gì cả! Như thế tức là nửa năm nữa cậu ấy tốt nghiệp rồi, giữa hai chúng em sẽ không còn bất kỳ trở ngại nào nữa! Nhưng trong thời gian nửa năm này, em chỉ có thể nói sai thì cũng sai rồi, sớm thì cũng đã sớm rồi, em sẽ không chia tay với cậu ấy! Chúng em nhất định sẽ ở bên nhau mãi mãi!"

Câu nói cuối cùng của tôi dường như chứa đầy hàm ý khiêu khích.

Trác Hạo tím tái mặt mày nhìn tôi, môi hơi run. Không ngờ lại có ngày tôi có thể khiến con người tinh tú vốn không bao giờ biểu lộ cảm xúc ra ngoài mặt như anh ta run rẩy thế này!

Trác Hạo nhìn tôi, trong ánh mắt có lẫn chút ớn lạnh, nói với tôi như thể vừa đưa ra một quyết định quan trọng: "Tô Nhã, anh chỉ muốn tốt cho em. Mong em biết việc gì nên việc gì không nên."

Tôi không nhịn được cười, lại là muốn tốt cho tôi, còn muốn tôi tự biết việc gì nên việc gì không nên.

Việc gì nên việc gì không nên! Thật buồn cười. Trên đời này có người nào hoàn toàn trong sạch, đủ thanh cao để dám lấy mình ra khuôn vàng thước ngọc cho các quy phạm đạo đức xã hội, để dám phán xét hành vi của người khác? Nếu không được như vậy thì anh ta dựa vào đâu để cảnh cáo người khác nên biết việc gì nên, việc gì không nên.

Tôi nói: "Trác Hạo, anh phản ứng dữ dội thế này, nếu không phải em hiểu anh thì đã cho rằng anh thực sự rất yêu em và đang ghen vì em đấy!"

Ánh mắt tối sầm đi, Trác Hạo định lên tiếng. Tôi cướp lời anh ta nói tiếp: "Trác Hạo, hôm nay có nói tiếp cả hai cũng đều không vui vẻ gì, chi bằng kết thúc ở đây đi. Chúc anh thượng lộ bình an!"

Sau đó, không đợi anh ta nói gì thêm, tôi đứng lên đi trước.

Ra khỏi nhà hàng, tôi còn ngoái đầu nhìn lại qua lớp cửa kính. Trác Hạo vẫn đang ngồi bất động tại chỗ. Anh ta lại châm một điếu thuốc, hút hết hơi này đến hơi khác, trầm ngâm trong một nỗi kìm nén khó gọi tên, nom có vẻ thật kỳ lạ.

Thình lình eo tôi bị siết chặt, bên tai phả một luồng hơi nóng: "Một tiếng ba phút. Em quá giờ đấy!"

Tôi ngoảnh đầu lại, bắt gặp bộ mặt ghen tuông của Ninh Hiên. Hắn nói: "Không tính ba phút thừa cũng được, nhưng sau khi đi ra em còn đứng lại đây nhìn vào trong nữa." Cánh tay hắn đang ôm eo tôi càng siết chặt hơn, làm tôi thấy đau: "Tô Nhã, có phải em không nỡ xa anh ta?"

Giọng Ninh Hiên rõ ràng còn chất chứa nỗi sợ hãi, mắt hắn ánh lên những nỗi băn khoăn. Khi hắn hỏi tôi không nỡ xa Trác Hạo phải không, tôi có thể cảm nhận được hắn lo sợ tôi sẽ gật đầu biết bao. Bởi vì tôi mới mở miệng chưa kịp nói gì hắn vội vàng đổi chủ đề: "Thôi, thôi, muộn rồi, để anh đưa em về."

Một cảm giác vừa ngọt ngào vừa xót xa dâng lên trong lòng tôi. Tôi níu cổ Ninh Hiên, kiễng chân lên, ghé sát mặt hắn rồi cắn thật mạnh vào môi hắn.

Ánh mắt Ninh Hiên bỗng rạng rỡ hẳn lên, rõ ràng hắn rất vui, nhưng vẫn vờ nhăn mày càu nhàu: "Em cầm tinh con chim gõ kiến à? Đang mổ gỗ hay hôn người đấy?"

Tôi bật cười, "Lần này cậu mới là đồ ngốc!" Sau đó tôi nghiêm túc nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Ninh Hiên, bây giờ tôi không thích anh ta một chút nào cả, thật đấy. Trên đời này ngoài cậu ra tôi không yêu bất kỳ người con trai nào khác!" Nói xong, thấy câu này hơi hơi không đúng, tôi vội vàng bổ sung: "Đương nhiên trừ bố tôi, chỉ hai người thôi!"

Ninh Hiên gật đầu, nhìn tôi bằng đôi mắt nóng bỏng, giọng khàn trầm, đầy mê hoặc nói: "Tô Nhã, nhất định anh phải dạy bảo con chim gõ kiến như em cách hôn người thế nào!"

Đôi môi hắn ập đến, tôi nhắm mắt hứng chịu.

Hình ảnh cuối cùng đập vào mắt tôi chính là Trác Hạo. Anh ta đang đứng trong nhà hàng nhìn ra ngoài qua tấm cửa kính lớn, thấy tôi và Ninh Hiên ôm hôn thắm thiết, sắc mặt có phần vừa kinh ngạc vừa đau đớn.

Tôi nghĩ nhất định mình nhìn nhầm, cũng có lẽ do nghĩ nhiều quá.

...

Không hiểu vì sao sau bữa tiệc Hồng Môn cùng Trác Hạo, mấy ngày liền tâm trạng của tôi rất bất an, thường nghĩ đến câu nói của Trác Hạo. Em có biết bố cậu ta là ai không?

Câu này làm tôi tò mò vô cùng. Khi mới về trường tôi đã nghe rất nhiều người nói gia thế nhà Ninh Hiên không phải thường. Sau khi hẹn hò với hắn tôi cũng không để tâm hỏi xem nhà hắn thế nào. Lần trước nói chuyện về Teakwondo, hắn cũng nói hắn học võ là do thân phận của ông bố rất đặc biệt nên cần biết võ phòng thân. Thế đủ thấy gia cảnh nhà hắn thật sự rất không bình thường.

Tôi cũng từng nghe cô Vưu nói chuyện, tất cả mọi người đều biết gia thế Ninh Hiên rất không đơn giản nhưng rốt cuộc không đơn giản thế nào thì không ai nói rõ ràng, chuyện này bị bưng bít kín. Nghe nói ngày đầu tiên cậu ta đến nhập trường còn có một ông thư ký trưởng gì đó đích thân lái xe đưa đến tận nơi cơ mà.

Tôi vốn là đứa không giữ được chuyện gì trong lòng, nên cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò.

Sau khi tan trường, hai đứa đang tay trong tay đi bộ trên đường, tôi cố tỏ ra bâng quơ hỏi hắn: "Ninh Hiên, bố cậu làm gì?"

Ninh Hiên trả lời: "Bố anh? Ông ấy là một viên chức nhà nước hủ bại?" Lời hắn chứa đựng nỗi oán giận: "Cả ngày chỉ lo thăng quan tiến chức, anh cũng quên mất ông ấy thăng đến chức nào rồi."

Xem ra bố Ninh Hiên và bố mẹ tôi chưa biết chừng còn làm việc trong cùng một cơ quan cũng nên.

Tôi vội nói: "Bố mẹ tôi cũng là viên chức. Có khi hai bên các cụ lại làm cùng một chỗ đấy!"

Ninh Hiên cười: "Ủy ban nhân dân tỉnh?"

Tôi gật đầu: "Đúng! Đúng! Hồi nhỏ tôi thường đến đấy chơi, các cô chú ở đấy đều rất quý tôi, khen tôi dễ thương, xinh xắn! Nhưng sau đó vì để giữ nghiêm túc tác phong làm việc của cơ quan nhà nước, ở trên có chỉ thị không cho phép trẻ con chạy lung tung trong khuông viên làm việc của ủy ban nữa. Ái chà, cậu nói xem có thể nào chúng mình thực ra đã gặp nhau từ hồi bé xíu không nhỉ? Ở ủy ban ấy?"

Ninh Hiên nhăn mũi: "Lên cấp Ba anh mới chuyển tới đây. Lần đầu tiên hai chúng mình gặp nhau chắc chắc không phải ở ủy ban nhân dân đâu mà là ở..." Tôi sợ hắn sẽ nhắc lại chuyện vào nhầm nhà vệ sinh nam của mình liền vội vàng ngắt lời: "Á, bỏ qua bỏ qua! Chuyện này hai chúng ta đều biết cả rồi, không cần nhắc lại nhiều nữa!"

Ninh Hiên nhìn tôi, bỗng nhiên toét miệng cười gian xảo, nói: "Thực ra em không biết đâu." Sợ hắn nói nữa sẽ nhắc đến cái nhà vệ sinh nam chết tiệt, tôi vừa gật đầu lia lịa công nhận lời hắn nói vừa nghĩ cách chuyển chủ đề: "Ờ, ờ, tôi không biết, không biết gì hết. Gì ý nhỉ...thế cậu có hay phải chuyển nhà không?"

Ninh Hiên vỗ nhẹ lên đầu tôi, cười nói: "Ừ, thường xuyên. Mỗi một lần bố anh thăng chức là một lần nhà anh chuyển nhà. Nửa cuộc đời nhỏ nhoi này, anh chẳng làm được gì ngoài chuyển nhà."

Nghe hắn nói tôi không khỏi bùi ngùi: "Trời, không phải chứ Ninh Hiên, sao tôi có cảm giác cậu đang ngầm khoe khoang bố cậu làm quan rất to thế!"

Ninh Hiên nhướng mày nhìn tôi: "Thế mới nói em là bà vợ gian xảo. em còn không phục không! Thấy bản lĩnh xuyên tạc của em lợi hại chưa này!"

Tôi đổi sang cười nịnh nọt: "Thiếu gia, nói thầm cho tôi biết đi, bố cậu làm đến chức nào rồi?"

Ninh Hiên nháy mắt, cúi xuống tai tôi nói mấy tiếng.

Tôi lập tức hóa đá, hơn nữa còn là bức tượng đá kinh hãi.

Tôi run lẩy bẩy nói: "Thiếu gia, nô tì sợ mình không xứng với gia thế nhà cậu!"

Ninh Hiên véo một cái vào eo tôi, trợn mắt nhìn tôi hung dữ nói: "Thế thì làm thê thiếp hầu hạ chăn chiếu!"

Tôi nói: "Hứ! Thế cậu định kiếm ai làm thiếu phu nhân? Nói cho cậu biết, bàn tay phải của tôi đã bị anh em cậu làm dơ bẩn hết rồi! Chúng mà dám phụ lại bàn tay này, nhất định tôi sẽ dùng tay bóp chết! Bóp chết! Bóp chết!!!"

Bộ mặt Ninh Hiên liền chuyển sang kiểu đồi bại: "Em đã là thê thiếp rồi thì làm sao anh có thiếu phu nhân được nữa? Có điều nói đến đây anh lại rất muốn em giúp anh xử lý anh em của anh một lần nữa đây!"

Tôi kêu lên thất thanh rồi vội vàng vùng thoát khỏi hắn chạy tóe khói.

Chuyện kinh khủng như vậy làm một lần là đủ rồi! Không muốn làm lại nữa đâu!

...

Hai hôm sau, thầy tổ trưởng bộ môn Toán gọi tôi lên gặp. Tôi đến nơi lại nghe bảo là thực ra hiệu trưởng muốn gặp tôi nói chuyện, thầy chỉ là người trung gian truyền đạt lại mệnh lệnh cấp trên.

Trong lòng tôi có chút thấp thỏm. Tự nhiên hiệu trưởng lại muốn gặp tôi? Tôi lo lắng hỏi thầy tổ trưởng: "Thầy có biết thầy hiệu trưởng tìm em vì chuyện gì không?"

Thầy tổ trưởng vốn rất mau mồm mau miệng, nghe tôi hỏi xong lại trở nên ấp úng, quanh co mãi cuối cùng trả lời tôi một câu rất vô trách nhiệm: "Cái này à... đến khi em gặp thầy hiệu trưởng rồi sẽ biết thôi!"

Cái này à...thầy tổ trưởng, tôi khẳng định là thầy đang nói bừa!

Trong lòng còn nguyên nỗi sợ hãi, tôi đến trước phòng hiệu trưởng. Gõ cửa, đi vào, đối diện với bộ mặt tươi cười nhưng không rõ có che dấu lưỡi dao nào không của thầy hiệu trưởng, tôi gập người chào.

Hiệu trưởng nhìn tôi cười híp mắt, nói: "Em là Tô Nhã? Ồ, còn rất trẻ, trông không giống giáo viên lắm mà như học sinh hơn!"

Tôi cười gượng, không phân biệt nổi rốt cuộc câu nói này là nói thẳng hay nói xiên. Là ý tốt hay ý xấu, nên quyết định im lặng cho lành. Đây gọi là im lặng quan sát, kiệm lời tránh họa.

Hiệu trưởng tiếp tục cười tít mắt nói sang chuyện khác. Đúng lúc nỗi lo sợ trong lòng tôi đang chuẩn bị rút lui, thấy mới đột ngột đi thẳng vào vấn đề chính: "Cô Tô này, hôm nay tôi gọi cô đến đây là có một số chuyện muốn trao đổi với cô. Gần đây trong trường đang rộ lên một số tin đồn, rằng cô có tình cảm yêu đương với học sinh trong lớp của mình. Cô mới về trường chưa được nửa năm, con đường sự nghiệp sau này vẫn còn rất rộng mở, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô làm gì cũng nên chú ý một chút, không nên quá thân thiết với học sinh nam."

Ra khỏi phòng hiệu trưởng, tôi như một thây ma vô hồn, bước từng bước nặng nhọc trên hành lang.

Không ngờ chuyện giữa tôi và Ninh Hiên đã kinh động đến cả thầy hiệu trưởng rồi. Quả nhiên người tốt việc tốt còn mất thời gian để tuyên truyền phát huy, chứ chuyện gian tình vỡ lở thì chẳng cần đợi lâu bao giờ.

Càng nhiều người để ý đến chuyện của tôi và Ninh Hiên càng chứng tỏ mức độ đại nghịch bất đạo của nó khủng khiếp cỡ nào.

Theo chỉ thị vừa rồi của hiệu trưởng, gia thế cậu học sinh trong vụ "bê bối tình cảm" với tôi rất không bình thường, nên tôi phải hết sức tự trọng, chớ làm một số chuyện ngu ngốc cản trở tiền đồ bản thân.

Nghĩ đến đây tôi chỉ biết gượng cười.

Yêu một người vốn dĩ không phải là tội lỗi. Nhưng nếu tình yêu đó nảy nở vào một thời điểm không thích hợp thì lại chính là tội lỗi.

Chương 29 - Đường chia cắt số mệnh

Tôi không kể với Ninh Hiên chuyện mình lên gặp hiệu trưởng. Tôi cho rằng không nên khiến cả hai cùng phải bận tâm đến chuyện này. Từ đó, tôi bắt đầu giảm thiểu việc tiếp xúc trực tiếp với Ninh Hiên ở trường, ra sức đóng vai một cô giáo nghiêm túc chính trực.

Ninh Hiên cũng không có ý kiến gì, rất ăn ý phối hợp với tôi tránh tai mắt thiên hạ.

Khi cảm thấy vụ bê bối này đã nhạt dần, tôi có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, thì một hôm, bỗng cô Vưu báo thầy tổ trưởng tìm tôi. Tôi đến gặp thầy tổ trưởng, thầy nói thực ra vẫn là hiệu trưởng muốn gặp tôi, thầy chỉ là người đưa tin trung gian. Thế là tôi lại đến gặp thầy hiệu trưởng. Sau màn chào hỏi hết mực cung kính, thầy hiệu trưởng nói: "Cô Tô, thực ra không phải tôi tìm cô mà là ngài thư ký Đường đây có chuyện muốn nói với cô!"

Lúc này tôi mới phát hiện ra trong phòng hiệu trưởng, còn có một người nữa.

Ngày hôm đó chính là vạch chia cắt trong số mệnh của tôi.

Ngày hôm đó, hiệu trưởng nói: Không phải tôi tìm cô mà là ngài thư ký Đường đây có chuyện muốn nói với cô.

Ngày hôm đó, tôi được thư ký Đường trông rất quen nhưng không thể nhớ ra đã từng gặp ở đâu, lấy xe con đưa đến một nơi khác.

Ngày hôm đó, tôi đã nếm trải thời khắc nhục nhã nhất trong cuộc đời.

Ngày hôm đó về đến nhà, tôi chui vào chăn khóc nức nở. Khóc đến đứt từng khúc ruột, khóc đến không thiết sống, chỉ muốn chết ngay lập tức.

Nhưng cuối cùng tôi quyết định không tìm đến cái chết. Tôi phải gắng gượng kéo dài chút hơi tàn sống tiếp. Cho dù từ nay con tim coi như đã chết, nhưng vì tất cả những người tôi yêu, tôi phải kiên cường sống tiếp.

Khóc hết nước mắt tôi bắt đầu bò dậy bật máy vi tính, vào mạng.

Tôi cần làm ba việc.

Làm xong ba việc này nước mắt tôi lại tiếp tục trào ra như vỡ đê.

Nước mắt giàn giụa, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho Ninh Hiên: "Tôi muốn đến thành phố D ngắm biển."

Ninh Hiên nhắn lại ngay: "Bao giờ?"

Tôi nói: "Cuối tuần này, tức là ngày mai, có được không?"

Ninh Hiên trả lời: "Được. Anh đưa em đi."

Tôi nói: "Xin lỗi, Ninh Hiên, tôi quá tùy tiện phải không?"

Ninh Hiên nói: "Tô Nhã, anh yêu chính tính tùy tiện đó của em. Tô Nhã, anh yêu cách em tùy tiện với anh. Tô Nhã, anh yêu em!"

Tôi nằm trên giường, ôm điện thoại khóc nức nở, không cảm giác được gì ngoài nỗi đau và ngạt thở.

Tôi nói với bố mẹ là muốn nghỉ cuối tuần ở nhà Tiêu Tiêu. Sau đó tôi nói qua với Tiêu Tiêu một tiếng nhờ nó bao che giúp rồi cùng Ninh Hiên đáp máy bay đến thành phố D.

Vì chưa đến mùa nghỉ mát nên thời gian này cũng không có mấy khách đến đây du lịch.

Xuống máy bay, trước tiên tôi và Ninh Hiên tìm một nhà nghỉ thuê phòng. Cô nhân viên lễ tân hỏi chúng tôi thuê muốn thuê mấy phòng?

Không đợi Ninh Hiên lên tiếng, tôi nói luôn: "Một phòng."

Nhận chìa khóa phòng từ tay cô nhân viên lễ tân, lòng tôi như đã hạ quyết tâm sắt đá.

Cất hành lý vào trong phòng xong tôi kéo ngay Ninh Hiên ra bờ biển chụp ảnh.

Tôi độc chiếm chiếc máy ảnh, ra sức chụp thật nhiều. Trong mỗi bức ảnh, giữa cảnh trời biển xanh ngát bao la, Ninh Hiên tuy cười hơi gượng gạo và có chút mắc cỡ nhưng trông vẫn đẹp trai như thường. Dường như hắn chính là tinh hoa của đại dương rộng lớn hóa thân thành con người, mang nụ cười mê hồn, đánh cắp trái tim tôi.

Hắn cũng muốn chụp ảnh cho tôi, nhưng tôi không đồng ý, "Không được, hôm nay chụp cậu, mai sẽ chụp tôi!"

Hắn bật cười nói: "Chụp ảnh cũng phải phân chia ngày nam ngày nữ à?"

Tôi gật đầu: "Đúng! Phải chia!"

Hắn cười bất lực trước kiểu lý sự của tôi: "Được! Được rồi! Ai bảo anh đã nói yêu cái tính tùy tiện của em! Hôm nay chiều ý em đấy!"

Tôi cười ngả vào lòng hắn, áp mặt lên ngực hắn, nhân lúc hắn không để ý, lau vội giọt nước mắt vừa lăn ra từ khóe mắt lên áo hắn.

Buổi tối khi về đến phòng, Ninh Hiên hỏi tôi: "Ai tắm trước đây?"

Tôi nhìn hắn, nói rành mạch từng từ: "Chúng ta cùng tắm!"

Hắn lập tức đờ người kinh ngạc, mở to mắt nhìn tôi nói: "Em đùa anh."

Tôi cũng mở to mắt nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Em nói thật."

Hắn đưa tay lên cởi cúc áo tôi, nói: "Chắc chắn em đang đùa anh!"

Tôi cũng đưa tay ra cởi cúc áo hắn, nói: "Em nói thật trăm phần trăm."

Động tác của cả hai đều trở nên kích thích dữ dội, nhịp thở càng lúc càng gấp gáp.

Đôi môi hắn áp tới, tôi ngẩng mặt lên đón nhận. Từng chiếc áo, chiếc quần lần lượt bị cởi bỏ, cơ thể chúng tôi dần hiện ra trước mặt nhau.

...

Ngày hôm sau tôi không để Ninh Hiên chụp ảnh mình như đã hứa, cũng không cho hắn cơ hội nhớ ra chuyện này. Cả ngày tôi chỉ quấn lấy hắn trên chiếc giường to đùng trong nhà nghỉ.

Nhân lúc yên ắng tôi áp vào người hắn thì thầm hỏi: "Ninh Hiên, anh nói xem, lỡ đâu sau này chúng mình không thể ở bên nhau thì sao?"

Hắn ôm tôi thật chặt, hai cánh tay siết chặt đến nỗi làm tôi đau thấu xương. Hắn nói: "Đồ ngốc, làm gì có chuyện đó. Chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau, cả đời này chúng mình sẽ mãi ở bên nhau!"

Tôi vùi mặt vào lòng hắn, len lén khóc thầm.

Trước sẩm tối, chúng tôi ra sân bay chuẩn bị về nhà. Ở sân bay Ninh Hiên chợt nhớ vẫn chưa ra biển chụp ảnh cho tôi, bảo tôi đưa máy ảnh chụp bù ở đây. Tôi không đưa, nói máy ảnh hết pin rồi. Hắn liền lấy điện thoại ra chụp rất nhiều kiểu.

Chụp xong, hắn vừa mở ra xem vừa khúc khích cười. Hắn nói: "Bà xã tôi ăn ảnh quá!"

Từ tối hôm qua hắn bắt đầu gọi tôi là "bà xã".

Tôi nhìn hắn cười, nói: "Xóa đi, xóa ngay, độ phân giải của điện thoại thấp lắm, chụp chẳng đẹp gì cả! Đợi sạc đầy pin máy ảnh rồi chụp lại sau!"

Ninh Hiên nhướng mày nói: "Ai nói không đẹp? Trong này là cô gái đẹp nhất trần đời đấy!"

Tôi nhìn hắn, gượng cười, nụ cười đắng chát xen lẫn ngọt ngào. Trước khi nước mắt trào ra, tôi vội quay mặt đi, khẽ nói: "Đồ ngốc!"

Đồ ngốc! Lưu lại nhiều ảnh thế làm gì! Sau này cậu nhìn lại chúng chỉ thêm đau khổ thôi!

Ninh Hiên vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau thì thầm: "Dám nói anh ngốc à? Hư quá! Có biết thằng ngốc này yêu em nhiều lắm không!"

Hắn không nhìn thấy nước mắt tôi không kím nén nổi lại tuôn trào.

Sau khi xuống máy bay, tôi biết có đau khổ bịn rịn lưu luyến đến mấy cũng không thể kéo dài mãi được. Vì thế tôi tàn nhẫn hạ quyết tâm, kiếm một cái cớ.

Tôi xị mặt ra, nói: "Ninh Hiên, anh mau xóa hết ảnh trong điện thoại đi, không đẹp."

Ninh Hiên tủm tỉm cười nói: "Anh thấy đẹp, anh không xóa."

Tôi nhăn nhó mặt mày, nói: "Anh có xóa không, anh không xóa là em bực mình đấy."

Ninh Hiên vẫn cười, đáp: "Ồ, thế em cứ bực mình đi, để anh xem em bực thế nào nào?"

Tôi quyết tâm phải tỏ ra thật phẫn nộ, lớn tiếng quát hắn: "Ninh Hiên, cậu nghĩ tôi ngủ với cậu rồi là cầm chắc tôi không bỏ được cậu, bắt đầu ức hiếp tôi, không nghe lời tôi phải không?"

Ninh Hiên lập tức sững người kinh ngạc. Nhất định hắn tưởng mình vừa bị sấm dội, hoặc chính tôi bị dội sấm. Hắn ngạc nhiên hỏi tôi: "Tô Nhã, em sao thế?"

Tôi tiếp tục ngang ngược nói: "Ninh Hiên, nói luôn đi, rốt cuộc hôm nay cậu có xóa mấy cái ảnh đó đi không?"

Ninh Hiên cũng không bình tĩnh nổi nữa.

Dù hắn có lớn trước tuổi đến đâu, thì vẫn là đại thiếu gia trưởng thành trong một gia đình có gia thế tốt đẹp, khả năng chịu đựng và khoan dung đối với những chuyện cãi vã vô lý tuy có thể có, nhưng một gã trai chưa đến hai mươi như hắn, đang trong giai đoạn nông nổi đầy kiêu căng, khả năng khoan dung chịu đựng có thì có thật nhưng thực sự không đủ lớn. Huống hồ tôi lại đang cố tình làm hắn tức điên lên.

Thế nên, Ninh Hiên không bình tĩnh nổi nữa.

Chương 30 - Thà chia tay đi

Ninh Hiên nói: "Tô Nhã, anh thấy em đang gây sự vô lý đùng đùng."

Tôi lập tức nắm lấy cơ hội, gào lên: "Hứ, thế thì cậu đi mà tìm người không biết gây sự vô lý đi! Tôi biết ngay mà, cậu dụ được tôi hiến thân rồi, cho là sau này tôi phải bám lấy cậu nên bắt đầu không coi tôi ra gì nữa!"

Ninh Hiên lấy điện thoại ra, vẻ như không dám tin, lớn tiếng hỏi tôi, giọng giận giữ: "Tô Nhã, em sao thế? Chỉ vì mấy tấm hình trong này mà em có thể xọ sang chuyện tận đẩu tận đâu."

Tôi cười gằn mấy tiếng. Chính tôi cũng không tưởng tượng nổi mình có thể diễn đạt như thế. Tôi nói: "Tôi hối hận vì đã hiến dâng cho cậu. Thôi, đừng nói nữa, nói nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi về đây!"

Ninh Hiên kéo giật tôi lại, hai mắt trợn trừng, nhất định tuyên bố hối hận của tôi đã đả kích hắn mạnh mẽ. Hắn hoang mang hỏi tôi: "Tô Nhã, em sao thế, sao bỗng nhiên lại trở nên ngang ngược thế này? Vốn dĩ chúng ta đang tốt đẹp lắm mà, em sao vậy?" Tôi vẫn tỏ ra lạnh nhạt, nhìn hắn không nói gì. Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít thở sâu mấy lần rồi nói: "Được rồi, được rồi. Tô Nhã, là anh sai được chưa? Anh xóa là được chứ gì? Em đừng giận nữa được không? Chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé?"

Hắn vừa nói vừa mở điện thoại. Tôi trông thấy bàn tay hắn run run, hoàn toàn mất kiểm soát.

Tôi đau đớn như bị một bánh xe găm đầy kim châm lăn qua lăn lại nghiền nát trái tim. Nỗi đau nhỏ máu này không thể trốn tránh, chỉ hận không thể chết đi cho xong.

Nhưng dù có đau đớn hơn nữa, có muốn chết đi cho xong thế nào, lúc này tôi bắt buộc phải diễn tiếp màn kịch cho trọn vẹn. Tôi nói: "Ninh Hiên, cậu bỏ tay ra. Dù bây giờ cậu có xóa chúng đi thì cũng không có nghĩa những chuyện không vui vừa rồi chưa từng xảy ra. Chính xác là trong trái tim cậu không hề có tôi, cậu không coi tôi ra gì cả!"

Dường như cơn giận của Ninh Hiên đã lên đến đỉnh điểm, hắn kích động vung cánh tay nói: "Không phải thế chứ Tô Nhã, trong trái tim anh sao lại không có em được, em chiến trọn cả trái tim anh thì có! Sao em cứ nhất định phải nói ra những lời làm đau người khác tổn thương chính mình như thế?" Hắn quá kích động, cánh tay vung ra làm điện thoại văng xuống đất, long thành bốn năm mảnh. Tôi biết không phải hắn cố ý làm vậy, nhưng vẫn tàn nhẫn lấy chuyện này ra mượn cớ.

Tôi gay gắt nói: "Ninh Hiên, tính cậu quá trẻ con! Nói mấy câu không vừa ý là quăng điện thoại! Sau này nếu chúng ta có mâu thuẫn gì có phải cậu cũng sẵn sàng quăng luôn cả tôi phải không!" Tôi biết, trong ngày hôm nay tôi đã nói ra gần hết những câu nói có sức sát thương khủng khiếp nhất, nhưng như thế vẫn chưa đủ, tôi chưa thể dừng lại. Tôi làm vẻ đau đớn, mệt mỏi, tiếp tục nói: "Ninh Hiên, rốt cuộc cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, cậu làm tôi quá thất vọng!"

Về sau, khi nghĩ lại câu nói này tôi vừa khóc vừa cười chất vấn bản thân, Tô Nhã mày là loại người gì mà tàn nhẫn vậy? Đến những câu chua cay kiểu "cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ", "cậu làm tôi quá thất vọng" mà cũng nói ra được.

Nhưng rõ ràng khi đó, hai câu nói cay nghiệt này đã giáng một đòn đau xuống Ninh Hiên. Hắn nhìn tôi, khốn khổ thở gấp, nói: "Tô Nhã, rốt cuộc em muốn thế nào? Không đến nỗi chỉ vì mấy tấm hình trong điện thoại mà gây sự với anh thế này chứ?"

Tôi nói: "Đến lúc này cậu vẫn cho rằng tôi đang gây sự! Đến lúc này cậu vẫn không nhận mình sai! Tôi không còn gì để nói với cậu nữa!"

Thực ra, Ninh Hiên ơi tôi cũng không biết cậu đã sai ở đâu. Nhưng chia tay cũng cần phải có một lý do chứ, phải không?

Đúng thế, tôi và cậu, chúng ta phải chia tay thôi!

Ngày hôm đó, bằng sự sắp xếp đầy công phu và khả năng nhập vai của tôi, cuối cùng tôi và Ninh Hiên cũng đi đến quyết định chia tay không vui vẻ gì.

Trên cùng một con đường, hai chúng tôi quay lưng lại với nhau, người rẽ phải, kẻ ngoảnh trái, không ngoảnh đầu nhìn lại, cô độc và ngang bướng bước về phía trước.

Trước đó, Ninh Hiên đã hỏi tôi một lần nữa: "Tô Nhã, thật ra phải như thế nào em mới vừa lòng? Em không định chia tay chỉ vì mấy tấm hình chụp bằng điện thoại mà đòi chia tay anh đấy chứ!"

Tôi đã đợi được đến lúc hắn nói ra hai tiếng "chia tay". Tôi nói: "Ninh Hiên, tôi biết mà, cậu muốn chia tay chứ gì! Cậu có thể nói ra hai tiếng chia tay dễ dàng như vậy, xem ra cả cậu và tôi, chúng ta thực sự nên bình tĩnh dừng lại suy nghĩ thôi."

Mặt mày Ninh Hiên méo xệch như sắp khóc đến nơi. Hắn gọi tên tôi: "Tô Nhã!"

Nhưng trái tim tôi đã luyện thành sắt đá, không màng lý lẽ gì nữa. Tôi nói: "Ninh Hiên, vậy thì chúng ta chia tay đi!"

Ninh Hiên xông đến lắc mạnh vai tôi, gào lên: "Tô Nhã, em tỉnh táo lại đi, tỉnh lại đi, đừng gây sự với anh nữa!"

Tôi nhìn hắn, im lặng, không chớp mắt, khuôn mặt hoàn toàn vô cảm, tôi cứ nhìn hắn như vậy, quyết diễn tròn vai một trái tim nguội lạnh.

Ninh Hiên như kẻ ngơ ngẩn, buông tôi ra, đờ đẫn không biết làm gì nữa.

Sau đó, hắn gật đầu, cười đầy mỉa mai. Tính cách bướng bỉnh và nguông cuồng bên trong hắn bị tôi kích động hết lần này đến lần khác, sau khi nhún mình vẫn không nhận được thấu hiểu, cuối cùng hắn đã thức tỉnh.

Hắn cười, nhưng còn khó coi hơn là khóc, hắn nói: "Được, Tô Nhã! Chia tay, được! Thế thì chia tay! Chính em nói đấy, đừng có hối hận!"

Nhiều năm sau, tôi và Ninh Hiên gặp lại nhau sau hai lần chia cách, hắn trầm ngâm nói: "Tô Nhã, cả đời này câu nói khiến anh hối hận nhất, chính là câu "Được, chúng ta chia tay" năm đó. Chỉ vì câu nói đó mà ruột gan non nửa đời người của anh đều nhuốm một màu xanh hối hận."

Hắn nói: "Tô Nhã, trăng ở nước ngoài xấu lắm. Vì mặt trăng xấu xí đó mà không ngày nào anh vui vẻ nổi. Anh thường ngồi ngắm thứ trăng giẻ rách đó, nghĩ: tất cả là tại mày, nếu như mày đẹp hơn một chút thì có phải tâm trạng tao đã tốt hơn nhiều không? Sau đó anh nghĩ, nếu năm đó anh bình tĩnh hơn một chút, em có nói gì cũng không bộp chộp thốt ra hai tiếng chia tay, thì có phải chúng ta sẽ không phải xa nhau từ đấy không?"

Hắn nói: "Bây giờ anh mới biết, tâm trạng anh hoàn toàn không liên quan gì đến mặt trăng, đó là vấn đề của bản thân anh. Năm đó chúng ta có phải chia xa hay không cũng không có liên quan đến việc anh nói chia hay hay không nói ra hai tiếng chia tay, bởi khi đó em đã quyết tâm rời bỏ anh."

Khi hắn nói những lời này, tôi chỉ biết vừa nghe vừa cười, nhưng cười mà nước mắt nước mũi giàn giụa, trong nỗi đau thấu xương và cảm động sâu sắc trọn đời trọn kiếp, không phai nhạt.

Ninh Hiên nói: "Được, Tô Nhã! Chia tay, được! Thế thì chia tay! Chính em nói đấy, đừng có hối hận!"

Sau đó, hai chúng tôi quay lưng lại nhau, người rẽ trái, kẻ rẽ phải, không ai ngoảnh đầu nhìn lại, cô độc bước về phía trước.

Ở giữa là chiếc điện thoại di động vỡ nát trên mặt đất.

Mỗi bước chân đều như đang giẫm đạp lên những phút giây hạnh phúc ngọt ngào trước kia, mỗi bước chân cũng như đang gieo rắc nỗi đau khổ chia ly không tránh được của quãng đời sắp tới.

Bây giờ không có hắn ở bên, nước mắt tôi đã có thể trào ra thỏa thích.

Nước mắt giàn giụa, tôi thầm gào lên hết lần này đến lần khác. Ninh Hiên, xin lỗi! Em yêu anh!

Về sau nhớ lại, chính vì câu "xin lỗi em yêu anh" cứ lặp đi lặp lại trong đầu này mà tôi hóa thành hoang mang ngơ ngẩn tột độ

Kể từ hôm đó tôi lấy lý do bị ốm xin nghỉ phép, không lên lớp nữa. Sau đó tôi kiểm soát bản thân bằng cách đặt một con dao phay bên cạnh điện thoại, tự cảnh cáo: "Nếu mày dám gọi điện thì tự chặt tay đi!"

Trong ba ngày sau đó, Ninh Hiên gọi điện đến tôi đều không nghe, nhưng tin nhắn thì không thể nào không đọc được.

Ngày đầu tiên, Ninh Hiên không tìm tôi.

Lòng kiêu ngạo bất khả xâm phạm của tuổi trẻ khiến hắn co lại dè dặt, dù có đau khổ hơn nữa cũng phải vờ như không bận tâm. Cảm xúc này, một người đã từng đi qua tuổi thanh xuân như tôi sao không đoán ra cho được?

Ngày thứ hai, hắn không chịu đựng nổi nữa, nhắn tin cho tôi. Hắn nói: Tô Nhã, xong chưa, rốt cuộc em định giận dỗi đến bao giờ?

Mặc dù không phục nhưng hắn cũng đã cúi đầu. Tôi đã dồn một gã thiếu niên kiêu ngạo như hắn đến nước phải cúi đầu! Nghĩ vui một chút, có phải tôi cũng có tư chất làm yêu nghiệt không? Nhưng tôi biết, giống yêu nghiệt này chỉ tác oai tác quái được với một mình Ninh Hiên thôi, vì hắn quan tâm đến tôi hơn bất cứ ai, nên tôi là người dễ dàng giày xéo hủy hoại hắn nhất.

Ngày thứ ba, hắn nhắn tin nói: Tô Nhã, em vẫn phớt lờ anh ư? Muốn chia tay thật ư? Anh sai rồi, được chưa?

Dường như Ninh Hiên đã không còn giữ nổi bình tĩnh. Nhưng hắn vẫn gượng gạo dựa vào chút kiêu ngạo cuối cùng, không muốn đánh mất luôn lòng tự tôn vốn cao ngun ngút giờ chỉ còn sót lại chút đỉnh trước mặt bạn gái. Nhưng tôi vẫn tàn nhẫn không buồn đếm xỉa.

Ngày thứ tư, tôi kéo va li rời khỏi nhà. Trước khi tắt máy tôi đọc được một tin nhắn của Ninh Hiên, hắn nói: Tô Nhã, bất kể thế nào thì lỗi cũng là tại anh. Anh xin lỗi, chúng ta bình thường lại nhé, anh yêu em!

Nước mắt tôi cứ thế trào ra, chầm chậm lăn xuống hai gò má. Một cậu thiếu niên hoàn hảo, kiêu ngạo và ngang bướng như hắn, ở bất kỳ đâu cũng đều là tâm điểm của mọi sự chú ý, lúc nào cũng nhếch mép nhướn mày, mỉa mai người khác lại bị tôi dồn ép đến bước gạt đi tự trọng cúi đầu nhận lỗi rõ ràng không phải do mình gây ra! Lòng tự trọng quý báu của hắn đã bị gạt đi từng chút một, kiêu hãnh lúc đầu còn ngập ngụa cả trong xương tủy, đến cuối cùng đã chẳng còn lại chút gì, bị gạt bỏ hoàn toàn, triệt để.

Và rồi hắn bẻ cong tấm lưng cao ngạo của bậc nam nhi, hạ giọng nén mình nhận hắn sai rồi, nói với tôi rằng hắn xin lỗi, hãy làm hòa được không, xin tôi đừng phớt lờ hắn.

Tất cả chỉ bởi, hắn yêu tôi!

Tôi cố sức kiềm chế, không cho phép mình mềm lòng trong lúc này. Toàn thân tôi run rẩy dữ dội, ngón tay lập cập gắng gượng ấn bàn phím nhắn lại cho hắn một tin: "Ninh Hiên, tôi đã nghĩ rồi, hai chúng ta không hợp nhau. Chúng ta chia tay thôi. Cậu đừng tìm tôi, tôi không ở thành phố A nữa đâu. Tôi muốn rời khỏi đây, tĩnh tâm một thời gian."

Sau đó, tôi tắt máy, kéo hành lý, mang theo trái tim tan vỡ, cùng nỗi căm hận của người con trai tôi yêu, bước lên tàu hỏa, rời xa quê hương, một mình tha hương nơi đất khách.

Full | Lùi trang 5 | Tiếp trang 7
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ