CHAP 9
-Hi lo ông chủ củ tỏi Nam Nam_ Nó nở một nụ cười tươi nhìn Nam Nam_
Hôm nay ông chủ lại mặc áo có củ tỏi rồi kìa_ Nó nháy mắt nhìn
thằng nhox rồi bỏ vào bếp....
Thằng nhox khẽ cười, mặc dù rất ít khi cười nhưng vì sự ngốc nghếch
đáng yêu của nó khiến thằng nhox ko thể ko cười.... Đây là lần thứ
2 Nam Nam mặc áo có in hình 2 chiếc bình màu trắng, vậy mà Mi Ni
vẫn nhìn ra đó là 2 củ tỏi... Đúng là pó tay!!!
Đang vui vẻ thì bỗng, chuông điện thoại của Nam Nam reo lên, thằng
nhox mở máy:
-Alô!
-.................................
-Có thật là ở Hồng Kông ko?
-................................
-Nhưng sao? Có chuyện gì đã xảy ra? Mau nói đi?
-................................
-Tại sao lại thế!!!_ Nam Nam hét lên và ném mạnh chiếc điện thoại
đời mới xuống nền nhà.... Dường như có 1 chuyện gì đó đang xảy đến,
có 1 chuyện gì đó rất lớn đang xảy đến với thằng nhox qua cuộc điện
thoại vừa rồi...
Mi Ni nghe tiếng rơi vỡ liền vội vàng chạy ra, có thể nó sẽ nói 1
câu gì thật ý nghĩa với thằng nhox ví dụ như “Anh bị làm sao thế?”;
“Có chuyện gì sao”;...... Nhưng ko, nó đã ko nói mấy câu đó... mà
nó nhìn cái di động mà xót xa:
-Trời ơi!!! Cái điện thoại xịn như thế mà nỡ ném đi, thấy tiếc quá
àh_ Nó chép miệng rồi vội nhặt cái điện thoại lên:
-Ax! Mà công nhận ông chủ ném siêu thật đấy, ném như thế mà nó vẫn
còn sử dụng được nè_ Vừa nói nó vừa dơ chiếc điện thoại ra trước
mặt thằng nhox
Nhưng thằng nhox chẳng để ý, vẻ mặt trông vô cùng buồn bã... Mi Ni
thấy có sự khác thường, nó liền ngồi xuống bên cạnh thằng nhox, nhẹ
nhàng:
-Ông chủ đang buồn sao? Một người giàu có như ông chủ mà cũng có
lúc phải buồn sao?
-.......Thằng nhox im lặng
-Ông chủ là 1 người giàu có mà cũng phải có lúc buồn sao?
-.......Thằng nhox im lặng
-Tại sao một người giàu có như ông chủ mà lại cũng biết buồn cơ
chứ_ Nó cứ ngân hoài cái điệp khúc “giàu có” >< “buồn” khiến
thằng nhox ko thể cứ tiếp tục im lặng được nữa:
-Cô tưởng cứ giàu có là hạnh phúc sao?
-Ùh! Đôi mắt ngây thơ của nó quay sang nhìn thằng nhox_ Gia đình
của tôi vốn ko giàu có mà cũng đã rất hạnh phúc rồi, tôi nghĩ nếu
giàu có thì sẽ hạnh phúc hơn nhiều nhiều hơn nữa
-Gia đình hạnh phúc ư?_ Thằng nhox gục đầu xuống, dường như 4 tiếng
gia đình hạnh phúc đã ko còn ý nghĩa gì với thằng nhox nữa
-Ùh! Gia đình hạnh phúc_ Nó khẽ gật đầu_ Ai cũng có một gia đình
hạnh phúc mà, đến tôi là trẻ mồ côi mà cũng đã có một gia đình rất
hạnh phúc rồi, anh giàu có như thế... dĩ nhiên...._ Nó ngừng
lại
-Cô là trẻ mồ côi ư?_ Thằng nhox ngạc nhiên nhìn nó, giờ thằng nhox
mới biết nó là trẻ mồ côi, nó là trẻ mồ côi mà luôn luôn vui vẻ,
hồn nhiên... thằng nhox bắt đầu để ý đến nó...
-Ùh! Tôi là trẻ mồ côi, nhưng tôi có một gia đình rất hạnh phúc...
anh có muốn nghe tôi kể về gia đình hạnh phúc ấy của tôi ko?_ Nó
nhìn thằng nhox, thằng nhox im lặng... Và nó bắt đầu:
-Anh biết ko? Gia đình tôi có tới tận 11 thành viên, có đông hok?
Nhưng thực ra đó chính là tập hợp những đứa trẻ mồ côi như tôi...
được mẹ Năm cưu mang chăm sóc, trong số đó có 1 đứa là con ruột của
mẹ Năm, cậu ấy tên là Nam, cũng giống tên của ông chủ nhưng mà là
Nhất Nam... còn lại 9 đứa là con nuôi, là trẻ mồ côi hết.....
-Thằng nhox vẫn im lặng... và nó lại tiếp:
-Mẹ Năm của chúng tôi là người phụ nữ tuyệt nhất, mẹ nghèo lắm
nhưng cứ nhìn thấy những đứa trẻ nào có hoàn cảnh khó khăn là mẹ
lại thương, mẹ lại mang về nuôi dưỡng.... Ở nhà, mẹ yêu thương cả
10 đứa con như nhau.... ko quan trọng con ruột hay con nuôi gì hết
đấy...
-Thằng nhox vẫn im lặng....
-Dù nghèo nhưng mẹ Năm vẫn cho tất cả chúng tôi đi học đầy đủ_ Nó
lại tiếp_ Tôi thương mẹ Năm lắm... nên đi làm đủ việc kiếm tiền đỡ
cho mẹ....
-Thằng nhox vẫn im lặng.....
-Ở nhà, mẹ Năm đặt biệt danh cho chúng tôi rất ngộ... Tôi kể cho
ông chủ nghe nè... tôi bị mẹ đặt cho biệt danh là “chuột máy mi
ni”_ Nó khẽ cười_ Còn 9 đứa còn lại lần lượt là: mèo máy, bom, mìn,
đầu to, đầu nhỏ, sên, xén, mậm, mồi. Tuy nhiên, trừ tôi và Nhất Nam
ra thì, tên thật của 8 đứa nhỏ ghép lại thành 1 cụm từ vô cùng ý
nghĩa... đó chính là “Đại Gia Đình Hạnh Phúc Nhất Thế Gian”_ Nó
quay sang nhìn thằng nhox
-Thằng nhox vẫn im lặng......
-Ông chủ biết ko? Tôi và Nhất Nam vốn = tuổi nhau, học chung từ bé
đến giờ luôn ấy. Tôi còn nhớ hồi chúng tôi học lớp 6, trong 1 bài
kiểm tra văn có câu “Em hay viết về 1 người mà em yêu quý nhất”, cả
2 chũgn tôi đã cùng viết về mẹ Năm.... kết quả là cả 2 đứa đều được
9 điểm.... Lúc về nhà khoe với mẹ Năm, mẹ Năm đã khóc, 2 chúng tôi
khóc, bọn trẻ cũng khóc.... Mẹ Năm đã nói rằng mẹ rất hạnh phúc và
chúng tôi cũng thế....
-Đúng là rất hạnh phúc_ Cuối cùng thì thằng nhox cũng hết im
lặng...
-Ùhm! Chẳng lẽ ông chủ ko hạnh phúc sao, anh đang buồn chuyện gì
zậy, nói ra có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn.... Anh biết ko? Mỗi lần gặp
chuyện buồn, tôi toàn đứng bên cạnh 1 cái thùng rác, sau đó tôi nói
hết những nỗi buồn ra... xem như trút hết chúng vào cái thùng
rác.... Xong, tôi cảm thấy mình đỡ buồn hơn.... Hôm nay, tôi sẽ
tình nguyện vì anh mà chấp nhận làm cái thùng rác. Anh buồn chuyện
gì cứ trút hết vào đây_ Nó vừa nói vừa chỉ vào người mình và nhìn
thằng nhox như muốn là lên “Anh nói đi!!! Anh có nói ko? Đừng có
phụ lòng tốt của tôi nữa”
Thằng nhox vẫn gục đầu im lặng, nó nhìn thằng nhox 1 hồi nhưng ko
thấy nói gì hết, nó đang đứng lên định bỏ vào bếp thì:
CHAP 10
-Cô muốn nghe tôi kể sao?_ Thằng nhox lên tiếng khiến nó đứng lại
và lại ngồi xuống:
-Ùh! Tôi chỉ muốn ông chủ hết buồn, tôi đảm bảo đấy, nói ra chắc
chắn sẽ thoải mái hơn nhìu, đừng bao giờ giữ khư khư cái gì trong
lòng_ Nó quả quyết
-Ùhm..._ Thằng nhox khẽ gật đầu nhìn nó
-Anh nói đi chứ_ Nó thúc giục
-Ùh...._ Và câu chuyện của thằng nhox bắt đầu_ Cô biết ko, cô thật
may mắn
-Vì sao chứ?
-Bởi vì cô có một gia đình thật hạnh phúc....
-Ùh! Tôi cũng thấy thế, ủa nhưng bộ anh ko có sao
-Ùhm! Tôi ko có.... cuộc sống gia đình của tôi rất vô nghĩa.... Tôi
chán ghét nó, năm lên 10 tuổi tôi đã dọn ra ngoài sống một
mình....
-Anh sống một mình từ năm 10 tuổi_ Nó trố mắt nhìn thằng nhox
-Ùh!_ Thằng nhox lại khẽ gật đầu_ Bố của tôi là 1 ông chủ giàu có,
từ lúc sinh ra tôi rất ít khi thấy ông ở nhà... Mẹ là người duy
nhất luôn ở bên tôi mọi lúc. Mẹ đã dạy tôi học đàn piano, nhưng khi
ấy tôi lại ko thích học đàn 1 chút nào, mẹ đã rất buồn vì điều đó.
Vào 1 buổi tối khi tôi 8 tuổi, mẹ đã đánh cho tôi nghe một bản
nhạc, lúc ấy mẹ đã khóc. Và sau tối hôm đó, tôi ko còn nhìn thấy mẹ
nữa... mẹ đã bỏ đi. Tôi đã rất đau khổ, tôi nghĩ rằng chính vì mình
ko chăm học đàn mà mẹ mới bỏ đi....
-Ùh! Có lẽ thế! Ai bảo anh lười nhác_ Nó
-Nhưng sự thật là ko phải vì như thế_ Thằng nhox hét lên phản bác ý
kiến của nó_ Sự thật là vì bố tôi, những ngày sau khi mẹ bỏ đi, tôi
đã lao vào học đàn piano. Một buổi tối khi tôi đang học đàn cạnh
cửa sổ, thì bố của tôi trở về, tôi nhìn thấy ông đã bước ra từ
trong xe cùng với một người con gái. Ông còn ôm hôn cô ta một cách
quá tình cảm... và tôi biết, ông đang ngoại tình... Đây chính là
nguyên nhân mà mẹ tôi bỏ đi... Tôi ghét ông ta... Tôi chán ghét cái
cuộc sống vô nghĩa trong căn nhà ấy nên đã bỏ đi sống một
mình.....
-Thật là xấu xa!_ Nó chép miệng
-Trong suốt thời gian qua, tôi đã cho người đi tìm mẹ. Đến hôm nay,
tôi đã biết mẹ đang ở đâu, mẹ đang sống ở Hồng Kông_ Vẻ mặt thằng
nhox vẫn rất buồn bã
-Vậy anh đi Hồng Kông tìm bà ấy đi, đáng lẽ anh phải vui lên chứ,
tại sao lại cứ buồn bã như vậy...._ Nó
-Nhưng! Mẹ đã kết hôn với một người đàn ông khác, mẹ đã bỏ tôi suốt
hơn 10 năm và bây giờ thì đang sống với một người đàn ông khác. Tôi
căm ghét điều đó_ Thằng nhox hét lên
-Mẹ anh đã kết hôn với một người đàn ông khác?_ Nó nhìn thằng nhox_
Nhưng việc đó có làm bà hạnh phúc ko mới là điều quan trọng, bố anh
là 1 người đàn ông tệ bạc, mẹ anh chắc chắn đã từng rất đau khổ.
Nhưng bà đã làm lại được, bà đã tìm lại được niềm vui, anh cần phải
biết chúc phúc và mong bà hạnh phúc .....
-Thằng nhox im lặng............
-Anh hãy đến Hồng Kông gặp mẹ_ Nó lại tiếp_ Anh hãy đến và nhìn xem
cuộc sống của bà có hạnh phúc hay ko. Đừng vội trách mẹ đã bỏ rơi
mình, biết đâu lúc đó, bà đã ko biết mình sẽ đi đến đâu nên mới bỏ
anh lại, biết đâu bà nghĩ như thế sẽ giúp anh hạnh phúc thì sao?
Trời đã cho anh cơ hội được gặp lại mẹ, anh cần biết trân trọng nó
chứ. Ít ra anh còn biết cha mẹ của mình là ai, có những người đã
rất mong được như anh đấy_ Nó vội đứng lên và đi vào bếp, khẽ gạt
vài giọt nước mắt đang rơi trên má... Nó nhớ cha mẹ của nó mặc cho
chưa bao giờ được gặp họ, chưa bao giờ được nhìn thấy họ... Nó nhớ,
nó nhớ, nhớ lắm.......
* * * * *
Bữa ăn hôm nay nó làm cho thằng nhox xem ra có phần khá hơn( may là
còn nuốt được). Nó đang định ra về thì lại bị thằng nhox kéo
lại:
-Cô có thể ở lại 1 lát được ko? Tôi có chuyện muốn nói.
-Anh muốn nói gì_ Vẻ mặt nó xem ra có phần buồn rầu
-Tôi đã suy nghĩ, tôi quyết định mình sẽ sang Hồng Kông tìm
mẹ
-Yeah!!!_ Tâm trạng của nó thay đổi tới 190 độ_ Hay quá! Anh nghĩ
vậy là tốt, chúc mừng anh sắp được gặp lại mẹ_ Nó nhảy cẩng lên ôm
lấy thằng nhox, nhưng sau đó chắc vì nhận ra hành động của mình là
hơi..... Nó vội bỏ thằng nhox ra và 2 má thì đỏ lên như 2 trái cà
chua chín. Thằng nhox khẽ cười nhìn nó:
-Nhưng tôi muốn cô đi cùng với tôi
-Cái gì?!!!_ Nó, mắt chữ “O”, mồm chữ “A” nhìn thằng nhox: “Sao cơ
chứ!!! Đi Hồng Kông sao, là nước ngoài đấy, mình chưa bao giờ được
ra nước ngoài cả, thích quá!!!... Nhưng mà đi với anh ta, làm sao
mẹ Năm có thể đồng ý được cơ chứ... mình....”
-Cô đang nghĩ gì vậy?_ Thằng nhox lên tiếng kết thúc dòng suy nghĩ
của nó_ Nếu cô đồng ý đi với tôi, tôi sẽ trả thêm cho cô tiền, bao
nhiêu cũng được....
-Tôi.... tôi...._ Nó lắp bắp_ Có thể cho tôi thêm thời gian để suy
nghĩ được ko?
-Ùh! Nhưng nhanh lên đấy!_ Thằng nhox khẽ cười với nó, nó cảm thấy
có cái gì đó đang len lỏi vào tim
* * * * *
Nó về nhà mà tâm trạng vẫn cứ thơ thẩn nghĩ về những lời thằng nhox
nói, nói thực lòng thì nó rất muốn được đi, đi ra nước ngoài cơ mà,
nhưng nó biết làm sao mẹ Năm đồng ý cho nó đi được cơ chứ. Nó dựng
xe đạp ở ngoài, la toáng lên vào trong nhà:
-Mẹ Năm ơi! Con đã về đây!!! Đã có cơm cho Mi Ni ăn chưa nào_ Ko có
tiếng ai trả lời cả, nó cảm thấy có gì đó ko ổn. Nó vội vàng chạy
vào nhà, và nó ko thể tưởng tượng được_ Nó nhìn thấy bọn trẻ ngồi
thu một góc khóc thút thít, mẹ Năm ngồi bên dỗ dành tụi nó còn nhà
cửa thì bừa bộn lộn xộn... Bát đĩa ấm chén nồi xoong bị vứt tung
toé:
-Mẹ Năm!_ Nó hoảng hốt_ Chuyện gì thế này? Mẹ Năm!!! Chuyện gì đã
xảy ra
-Bọn cho vay nặng lãi đến phá phách đấy!_ Nhất Nam từ trong nhà đi
ra, trên mặt là mấy vểt tím bầm
-Nhất Nam, ông bị làm sao thế này???_ Mi Ni nhìn Nhất Nam rồi lại
quay sang mẹ Năm: -Mẹ Năm!!! Sao thế này....
-Cái đợt đầu nhỏ bị tại nạn, ko đủ tiền đóng viện phi cho nó, mẹ
phải đi vay nặng lãi, ai ngờ vay 10 triệu bọn chúng bắt trả 50
triệu, hôm nay bọn chúng đến đòi tiền lãi, còn đập phá nữa. Bọn
chúng nói nếu ngày mai mà ko trả tiền, sẽ đến đây bắt hết bọn trẻ
đi, Nhất Nam đánh nhau với chúng nên mới bị như thế_ Mẹ Năm vừa lau
nước mắt cho mấy đứa trẻ vừa rầu rĩ kể
-Vay 10 triệu phải trả 50 triệu_ Mi Ni hét lên_ Ăn hiếp người quá
đáng....
-Mẹ biết chứ! Nhưng lúc ấy mẹ chẳng còn cách nào khác, mẹ thương em
đầu nhỏ.... Bây giờ ko biết kiếm đâu cho đủ tiền trả bọn nó đây_ Mẹ
Nam càng rầu rĩ
Mi Ni ngồi bệt xuống nền nhà, nếu ko đủ tiền, tụi chúng sẽ bắt hết
các em đi. Ko! Ko thể như thế! Nhưng bây giờ biết kiếm đâu ra tiền
bây giờ.... Chợt, nó nhớ đến Nam Nam_ ông chủ củ tỏi của nó: “Nếu
cô đồng ý đi với tôi, tôi sẽ trả thêm cho cô tiền, bao nhiêu cũng
được....” Nó kể hết cho mẹ Năm về chuyện hôm nay giữa nó và thằng
nhox, về chuyện đi Hồng Kông giữa nó và thằng nhox....
-Mẹ Năm àh! Nếu bây giờ con đi với anh ta, thì sẽ có đủ tiền trả
nợ_ Mi Ni nhìn mẹ Năm
-Ko được!_ Nhất Nam hét lên_ Bà là con gái, anh ta là con trai, ko
thể được
-Con gái con trai thì sao_ Mi Ni quay sang nhìn Nhất Nam
-Thì....._ Nhất Nam ngập ngừng rồi ko nói gì nữa ( Mi Ni đúng là
cái đồ chậm hiểu nhất thế giới)
-Thôi, chẳng còn cách nào khác, con cứ đi với anh ta đi_ Mẹ Năm
buồn rầu_ Mẹ sẽ rất nhớ con, con nhớ phải cẩn thận đấy.....
Mi Ni chạy lại ôm lấy mẹ Năm:
-Mẹ đồng ý rồi sao, con sẽ rất nhớ mẹ Năm..... mẹ Năm yên tâm, Mi
Ni hứa là sẽ cẩn thận....
-Mẹ Năm!!!!_ Nhất Nam la lên
-Thôi con! Chẳng còn cách nào khác nữa, mấy chục triệu ko phải là
số tiền nhỏ với gia đình mình_ Mẹ Năm vừa nhìn Nhất Năm vừa xoa đầu
Mi Ni
CHAP 11
Biết lí do cần có 50 triệu của Mi Ni, Nam Nam ko ngần ngại đưa cho
nó tiền....
-Cô chuẩn bị đi, thứ 7 tuần này sẽ đi_ Thằng nhox
-Thứ 7 đi sao_ Nó ngạc nhiên, một linh cảm lạ xuất hiện
-Sao vậy_ Thằng nhox quan tâm tới nó
-Àh àh, ko sao đâu_ Nó cười trừ
Thứ 7 tuần này nó và thằng nhox sẽ đi Hồng Kông đồng nghĩa với việc
ko thể ngay chủ nhật đã về Việt Nam, mà chủ nhật ko ở Việt Nam đồng
nghĩa với việc nó sẽ ko đến làm thêm tại nhà hàng Windy; mà ko đến
làm thêm tại nhà hàng Windy đồng nghĩa với việc 2 vợ chồng bà Vũ
Mai vẫn chưa có thể gặp được nó..... Chuyện thân thế của nó rồi sẽ
ra sao chứ!!!!.....zzzz
* * * * *
Sáng thứ 7, tại cổng nhà nó:
-Mẹ Năm ơi!!! Con yêu mẹ Năm nhìu lắm, con sẽ nhớ mẹ Năm nhìu lắm_
Nó nũng nịu ôm lấy mẹ Năm
-Mẹ biết rồi.... Mẹ cũng sẽ rất nhớ con.... Tiếc quá, hôm nay Nhất
Nam đi học rồi, ko ở lại tiễn con được, chắc chắn nó cũng sẽ rất
nhớ con đấy_ Mẹ Năm xoa đầu nó
-Xì! Ko có chiện đó đâu àh! Hôm nay mới sáng sớm Nhất Nam đã đi
học, cậu ta còn chẳng thèm nhìn mặt con nữa thì nhớ cái gì cơ chứ_
Nó nhăn trán
-Ko phải đâu! Nó rất..............._ Mẹ Năm đang nói dở thì 1 chiếc
xe hơi đi tới, tài xế mở cửa bước ra:
-Mời cô lên xe!
Nó vội vàng ôm mớ hành lí lên xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh.... Nó bỏ
cửa kính xuống và la ối lại:
-Mẹ Năm ơi! Con đi nha! Con yêu mẹ Năm nhìu lắm..._ Nó vẫy tay chào
mẹ Năm, mẹ Năm cũng vẫy theo nó:
-Nhớ cẩn thận nha con! Mẹ sẽ rất nhớ con......
* * * * *
Chiếc xe dừng lại, tại xế mở cửa cho nó xuống, nó thấy thằng nhox
đang đứng đợi sẵn, cách đó ko xa là 1 chiếc máy bay
-Chúng ta đi thôi_ thằng nhox chỉ tay về phía chiếc máy bay
-Ùh.... ùh... àh... ờh...._ Nó chưa bao giờ đi máy bay cả nên hơi
run
-Cô sao thế?_ Thằng nhox tỏ vẻ quan tâm đến nó, một cử chỉ mà hình
như là chưa bao giờ thằng nhox làm với một người con gái nào
-Tôi... tôi sợ..._ Nó rụt rè_ Đây là lần đầu tiên tôi đi may bay_
Nhưng mà _ Nó lại rụt rè_ Tại sao trên chiếc máy bay này lại có ghi
họ của anh nè, có chữ “Hoàng Trấn” to đùng kìa_ Vừa nói, nó vừa chỉ
lên dòng lô gô “Hoàng Trấn” trên máy bay
-Vì đây là máy bay riêng của tôi_ Thằng nhox vừa trả lời vừa kéo nó
lên máy bay và chỉ chỗ cho nó ngồi....
-Máy bay riêng á!_ Sau khi yên vị nó la lên vẻ mặt đầy sự ngạc
nhiên
-Ùh!_ Thằng nhox bình thản gật đầu
-Ax! Giàu đến mức có cả cái máy bay riêng hiện đại như thế này_ Nó
chẹp miệng....
“Hành khách chú ý thắt dây an toàn, chuyến bay từ Việt Nam đi Hồng
Kông chuẩn bị xuất phát”_ Tiếng nói phát lên trong khoang máy, nó
lóng ngóng tìm dây thắt:
-Ông... chủ... củ ... tỏi.... Chỗ dây này làm như thế nào đây???_
Nó lắp bắp run run cầm 1 mớ dây nhợ lằng nhằng bên hông
-Nói là vậy thôi, chứ ko nhất thiết cần phải thắt dây an toàn đâu_
Thằng nhox vừa nói vừa ngồi xuống một chiếc ghế trên máy bay đối
diện với nó
-Ùhm....._ Nó ngoan ngoãn vứt đống dây nhợ cái “xụp”: “Tưởng gì chứ
ko nhất thiết thì thôi, đỡ rắc rối”_ Nó nghĩ thầm
Chiếc may bay từ từ cất cánh, dần dần rời xa mặt đất. Bỗng nhiên Mi
Ni bị mất thăng bằng và ngã nhào từ trên ghế xuống ( nếu ko muốn
nói là lăn từ trên ghế xuống), có lẽ vì chưa quen đi máy bay, lại
ko thắt dây an toàn nên nó mới.... Nam Nam vội vàng lại đỡ, nhưng
cái chân đáng ghét của Mi Ni lại bị chẹo sang một bên, nó lôi luôn
cả thằng nhox ngã xuống và... 2 đứa nằm trận lên người nhau....zzz
Hai má nó đỏ bừng lên khi khuôn mặt thằng nhox chỉ cách mặt nó vài
xentimét. Phản xạ, nó nhắm nghiền mắt lại và...: -A
aaaaaaaaaaaaa....a!_ Nó la
Thằng nhox vội vã đứng lên, lấy lại thăng bằng và kéo nó lên:
-Cô định nằm dưới đó giãy giụa và la hét đến bao giờ hả_ Thằng nhox
bực tức nhìn nó (Nam Nam đã cố gắng hết sức để kéo Mi Ni đứng lên
vậy mà Mi Ni vẫn cứ giảy nảy nhắm mắt la lên)
Sau mấy chục giây, lấy lại được bình tĩnh, nó thôi la và chịu đứng
lên về chỗ ngồi, lần này vừa ngồi xuống là nó lôi luôn “mớ dây nhợ
lằng nhằng” (chỗ dây thắt lưng an toàn) quấn chặt xung quanh người
mình. Vừa quấn, nó vừa tỏ vẻ giận dữ nhìn thằng nhox:
-Anh.... anh!!! Tự anh bảo ko nhất thiết phải thắt dây an toàn nên
tôi mới... mới bị như thế đấy!!!!
Thằng nhox nhìn nó cười.... vẻ mặt tức giận và cách nó quấn chỗ dây
an toàn xung quanh người mình mới đáng yêu làm sao.... nó khiến
thằng nhox bật cười và ko biết đến lúc xuống máy bay rồi có tháo
nổi chỗ dây nhợ đó ko
* * * * *
Và đúng là như thế... sau mấy tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh ở 1
sân bay ... lạ hoắc..... Mi Ni phải nói là gỡ hoài mà ko thể nào ra
nổi chỗ dây nhợ xung quanh mình.... Biện pháp duy nhất để nó có thể
thoát khỏi chúng chính là dùng kéo cắt...... Mới khởi đầu đã ko
được tốt đẹp gì rồi.....
CHAP 12
-Hời .... hời.... ời..iii!_ Nó ngáp 1 hơi và loạng choạng ôm hành
lí đuổi theo thằng nhox
-Cô sao thế_ Thằng nhox nhìn nó và ra hiệu cho người tài xế đã đứng
đợi sẵn trước sân bay mang hành lí lên xe
-Tôi.... tôi chóng mặt quá.... đến bây giờ mà vẫn cảm thấy như mình
đang bay_ Nó vẫy vẫy tay như con chim ngái ngủ_ Chết! Chết rồi_ Tâm
trạng uể oải của nó bỗng dưng quay phắt 190 độ, nó đưa tay vào túi
sách rồi bỗng dưng la lên....
-Sao thế???_ Thằng nhox quay nhìn nó tò mò
-Hu hu! Chết rồi tôi bị mất.... hu hu_ Nó xị mặt ra giống như sắp
khóc
-Mất gì?_ Thằng nhox thêm tò mò
-Mất.... hu hu.... tôi bị mất..... mất túi kẹo Chupa chups--->
Pó tay....... _ Nó oà khóc hu hu
Chậc.... chậc, thằng nhox hết nói.... chỉ vì 1 túi kẹo Chupa chups
mà nó hoảng hốt làm như là.....
Mặt nó nghệt ra và ỉu xìu suốt dọc đường đi về khách sạn.... ( Vì
nó tiếc túi kẹo mà)_ Thằng nhox nhìn nó, và biết mình sẽ làm
gì......
* * * * *
Tại phòng của Nam Nam ở khách sạn:
-A lô! Là tôi đây
-Nam Nam àh? Cậu đã tới Hồng Kông rồi sao?
-Ùh! Bà ấy đang ở đâu?
-Đây là địa chỉ nè: nhà hàng piano, đường XY, số MN,........ Xem
như công việc của tôi đã hoàn thành rồi nhé!
Nam Nam cúp máy, thằng nhox sang gõ cửa phòng Mi Ni....
2 phút....
3 phút....
4 phút....
5 phút...._ Vẫn ko thấy nó ra mở cửa, thằng nhox liền đẩy cửa ...
và chứng kiến 1 cảnh tượng hết sức chuối: Mi Ni đang ngủ ngon lành
trên giường_ Mồm há hốc, mắt nhắm tịt, chân tay lộn xộn,....
Ko muốn đánh thức Mi Ni, Nam Nam định bỏ ra ngoài nhưng ko may vung
tay làm rơi cái cốc xuống nền nhà và “Xoảng”_ Mi Ni tỉnh dậy:
-Hời hời... ời... ời...iii! Anh sang phòng tôi làm gì zạh?_ Nó vừa
ngáp vừa lồm cồm ngồi dậy
-Tôi định gọi cô đi với tôi
-Đi đâu? Đi gặp mẹ anh hả?_ Nó hớn hở
-Ùh!_ Thằng nhox khẽ gật đầu...
-Ok! Đợi tôi chút xíu ha!_ Nó nhảy tót dậy và biến vào nhà
tắm.....
* * * * *
30 phút sau, 2đứa hiện đã đứng trước nhà hàng Piano, nó nhanh nhẩu
suýt xoa:
-Nhà hàng Piano! Mẹ Năm ơi! Nghe cái tên đã thấy iu rồi.... Nhà
hàng này chắc có nhiều đàn Piano lắm đây(pó tay!!!). Mẹ anh ở đây
sao? Mà cũng là mẹ anh ở đây rồi... mẹ anh yêu Piano thế cơ
mà
Nói xong, nó định đi vào trong nhưng vẫn thấy thằng nhox cứ chần
chừ ở ngoài, nó liền lùi lại phía sau:
-Sao thế? Anh hồi hộp ko biết mẹ có nhận ra mình ko chứ gì? Đừng lo
lắng, hãy cố lên!!! Cha dô ta!!! Cha dô ta!!!_ Nó nắm tay thằng
nhox tỏ vẻ khích lệ động viên rồi kéo luôn thằng nhox vào
trong
Chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nó:
-Chỗ này ổn chứ?_ Nó tươi cười nhìn thằng nhox nhưng lại được thằng
nhox đáp lại = 1 vẻ mặt lạnh lùng_ Anh có thể cười lên 1 tý xíu
được ko zạh? Bỏ luôn cái bản mặt đậm chất.... ấy đi.... Cười lên 1
tý xíu như tôi nè_ Vừa nói nó vừa nhe răng ra cười--- Ngố khó
tả
Thằng nhox bỗng bật cười vì cái bộ dạng ngố ngố đó của nó_ Lúc
thằng nhox cười lên trông very handsome.... phải gọi là cực kì hấp
dẫn. Thằng nhox vốn sở hữu một gương mặt của 1 hot boy chính hiệu.
Ít khi cười nhưng nếu mà cười thì sẽ khiến nhiều người phải đổ_ Và
bây giờ nó cũng thế, nhìn thằng nhox cười nó có 1 cảm giác rất lạ,
rất lạ.... Nó phát hiện ra rằng thằng nhox ko chỉ đẹp trai mà phải
nói là cực đẹp trai.....
Hai đứa đang vui vẻ thì bỗng:
-Xin lỗi... 2 cháu là người Việt Nam sao? 2 cháu dùng gì nào?_ Một
giọng nói ấm áp của 1 người phụ nữ khiến nó ngừng cười... Cả nó và
thằng nhox đều quay lại.... Một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt
thánh thiện đang nhìn 2 đứa. Nam Nam bỗng sững người_ Dường như
thằng nhox đã nhận ra, đã nhận ra người phụ nữ ấy chính là....
Thằng nhox nhìn thẳng vào mắt của bà ấy, và bà ấy cũng sững sờ như
thế.... Trong 1 giây phút, cả 2 đã lặng đi...Tưởng chừng sẽ có 1
chuyện tốt đẹp sẽ xảy ra nhưng:
-2 cháu muốn dùng gì nào_ Câu nói của người phụ nữ ấy làm dập tắt
niềm hi vọng về chuyện tốt đẹp sẽ xảy ra của Nam Nam và của cả Mi
Ni nữa.... Nhìn thằng nhox thấy thằng nhox bỗng trở nên buồn bã,
như để xoa dịu ko khí, nó vội vàng:
-Cô hãy làm một bữa ăn thật là ngon cho chúng cháu.....
-Ùh! Được rồi_ Người phụ nữ khẽ mỉm cười_ một nụ cười có vẻ là hạnh
phúc nhưng dường như đang ẩn dấu một nỗi niềm nào đó ở sâu 1 góc
trong tim
Chờ khi người phụ nữ ấy đã đi vào bên trong, Mi Ni quay sang thì
thầm với Nam Nam:
-Bà ấy là mẹ của anh?
-Đúng! Nhưng bà ấy đã ko nhận ra tôi_ Thằng nhox gần như đang tuyệt
vọng và rất rất buồn bã_ Tôi đã nghĩ rằng bà ấy sẽ.... nhưng bà ấy
đã ko.... tôi ko còn hi vọng nữa
-Tôi hiểu mà.....
Nó vỗ vào vai thằng nhox tỏ vẻ an ủi, nhưng thằng nhox đã đứng lên
và định bỏ đi. Nó nắm lấy tay thằng nhox:
-Đừng đi mà... hãy ở lại... thử hi vọng tiếp xem...
Và thằng nhox lại ngồi xuống... “thử hi vọng tiếp xem”_ thằng nhox
lại tiếp tục hi vọng... một tia hi vọng nhỏ nhoi nhen nhóm trong
trái tim........
Nhưng dường như tia hi vọng ấy rất khó có thể trở thành hiện
thực... suốt bữa ăn trong nhà hàng... bà ấy_ người phụ nữ ấy và 2
đứa nó ko có bất cứ 1 cuộc trò chuyện nào nữa.......... Mãi đến tận
lúc nó và thằng nhox định ra về thì:
-2 cháu!!!
Tiếng gọi của người phụ nữ ấy như lại mang đến cho 2 đứa cơ hội
cuối cùng để hi vọng trở thành hiện thực... 2 đứa cùng quay lại...
đều mong mỏi vào 1 cái gì đó... Nhưng vậy mà:
-Cô có thể... mời 2 cháu vào tối mai, tối ngày chủ nhật đến dự buổi
tiệc kỉ niệm 7 năm mở cửa nhà hàng được ko?_ Người phụ nữ ấy đã lại
vùi dập niềm hi vọng đó rồi.....
-Dạ... được ạh_ Mi Ni khẽ gật đầu và rụt rè nhận lấy tấm thiệp mời
mặc cho trông vẻ mặt Nam Nam tỏ ra rất rất ko muốn đến....
CHAP 13
Sau khi từ nhà hàng Piano trở về khách sạn, tâm trạng của Nam Nam
rất xấu, Mi Ni ko thấy Nam Nam nói bất cứ 1 câu nào kể từ lúc ấy,
vẻ mặt thì vô cùng rầu rĩ.... Nó rất buồn, ko hiểu sao thấy thằng
nhox như vậy nó cũng cảm thấy buồn... Nó suy nghĩ rất nhiều, nó
nghĩ mãi, nghĩ mãi........
Và sau 1 thời gian suy nghĩ kĩ lưỡng, ngay hôm đó, cụ thể là vào
buổi tối, nó ko thể nào chịu nổi nữa, nó bắt taxi đi tới nhà hàng
Piano....
* * * * *
Ánh nến lung linh ngập tràn cả căn phòng, ở góc bên kia, một bản
nhạc nhẹ nhàng đang cất lên bởi đôi bàn tay của một người phụ nữ...
chính là người phụ nữ ấy_ từ nay sẽ gọi người phụ nữ ấy là mẹ của
Nam Nam (thằng nhox ) luôn cho tiện.... Mẹ Nam Nam đang ngồi bên
chiếc đàn piano và khẽ lướt nhẹ đôi bàn tay.....
Nó lại lắng nghe.... lắng nghe.... nó cảm thấy có 1 cái gì đó rất
giống thằng nhox.... rất giống củ tỏi của nó....
* * * * *
Bản nhạc ko kéo dài quá lâu, có lẽ mẹ Nam Nam đã biết là đang có sự
hiện diện của Mi Ni ở đó. Bà tiến bước lại gần chỗ nó đang
đứng:
-Là cháu sao? Cô rất vui vì lại được gặp ......
-Cô... Cô là mẹ của cậu ấy! Cô biết điều đó, nhưng tại sao... tại
sao cô ko chịu nhận cậu ấy_ Nó ko để cho mẹ thằng nhox nói hết câu
mà hét lên, may mắn thay là nhà hàng đã ko còn khách hàng nữa chứ
nếu ko thì.... Nhưng mẹ thằng nhox ko quá để ý đến thái độ ko mấy
thiện cảm của nó, bà chỉ nhẹ nhàng nắm tay nó:
-Cháu có thể đi ra đây với cô được ko?
Nó ko nói gì... mẹ thằng nhox nhẹ nhàng dắt nó đi
Bà đưa nó ra 1 khuôn viên ở phía sau_ Ko quá cầu kì nhưng yên tĩnh
và thanh bình đến lạ thường_ Một hồ nước nhỏ, một bộ bàn ghế nhỏ,
một bãi cỏ nhỏ,... và đặc biệt là 1 chiếc đàn piano nhỏ... Cái gì
cũng nhỏ là ấn tượng của nó.... Mẹ thằng nhox bảo nó ngồi xuống
ghế:
-Tại sao cô lại dẫn cháu ra đây chứ?
-Cô chỉ muốn 1 ko gian yên tĩnh
-Vậy bây giờ cô có thể nói cho cháu biết tại sao cô ko nhận cậu ấy!
Chiều nay trong lúc ăn cơm, cháu thấy cô rất hay quay nhìn cậu ấy,
ánh mắt cô nhìn cậu ấy rất nhẹ nhàng, rất trìu mến... Cô là mẹ của
cậu ấy, tại sao cô ko nói ra.... tại sao cô......
-Cô ...._ Mẹ thằng nhox ngắt lời nó nhưng sau đó lại ngập ngừng_ Cô
... cô ko thể... cô đã bỏ đi từ lúc nó 8 tuổi, cô sợ ... cô sợ Nam
Nam sẽ ko chấp nhận... sẽ ghét bỏ cô....
-Ko! Cậu ấy ko ghét bỏ cô! Cậu ấy đã rất hi vọng cô sẽ nhận ra cậu
ấy ngay từ giây phút đầu tiên_ nhưng cậu ấy đã thất vọng_ cô đã ko
làm như thế, cậu ấy đã rất buồn, buồn lắm cô có biết ko?
-Cô biết..... cô cũng đã rất đau khổ.... cô nhớ nó, nhớ nó đến phát
điên lên nhưng....
-Ngày mai, àh ko, tối mai cháu và cậu ấy sẽ đến, suốt thời gian vừa
qua cậu ấy đã rất buồn, tính cách trở nên lạnh lùng và ít nói, cậu
ấy rất muốn được gặp lại mẹ, cậu ấy đã quá thiếu thốn tình cảm gia
đình, cậu ấy rất cô đơn... Cô biết ko, cậu ấy đã sống chỉ có 1 mình
từ lúc 10 tuổi cho đên tận bây giờ....
-Sống 1 mình sao? Nó ko ở với bố...
-Đúng! Cậu ấy nói rằng rất ghét bố.... kể từ khi cô bỏ đi, cậu ấy
đã rất chăm chỉ học đàn piano, và bây giờ cậu ấy đánh đàn rất hay,
tiếng đàn của cậu ấy rất giống của cô...
-Nó... nó đã chịu học đàn Piano?_ Mẹ Nam Nam run run... nước mắt
bỗng rơi ra trên khoé mi..._ Cô thật có lỗi.....
-Những gì có thể nói cháu đã nói hết rồi... cháu chỉ mong cậu ấy
hạnh phúc... Thôi cô ạh! Cháu phải đi đây_ Nó đứng lên cúi đầu chào
mẹ thằng nhox rồi định đi nhưng:
-Cô cảm ơn cháu! Cô rất cảm ơn cháu.... cảm ơn cháu rất nhiều... Có
thể cho cô ôm cháu... ôm cháu 1 lát được ko?_ Nói rồi mẹ thằng nhox
khẽ vòng tay ôm lấy nó.... Vuốt nhẹ lọn tóc rối xung quanh đầu nó
đi, bà khẽ thì thầm:
-Con là bạn gái của Nam Nam àh? Nam Nam thật may mắn vì có được 1
người bạn gái như con... con dễ thương lắm.....
“Bạn gái của Nam Nam!!!”_ Trong 1 giây phút... 2 má nó nóng lên...
một cảm giác lạ lại len lỏi vào tim nó.... Lẽ nào.... lẽ nào....
Thời gian ngắn ngủi làm người giúp việc cho thằng nhox đã khiến ...
đã khiến nó...
* * * * *
Nó rời khỏi nhà hàng Piano sau cái ôm tạm biệt của mẹ thằng
nhox...
Đường vắng... nó ko còn thấy 1 cái taxi nào cả...
Càng tệ là nó lại cũng ko thể tài nào nhớ ra nổi tên khách sạn nó ở
(= tiếng Anh nên chịu)
Nó lang thang trên đường.... Trời tối... Mỗi lúc 1 thêm lạnh...
Bỗng nhiên nó thấy sợ.... Nó chạy, nó nhắm mắt lại chạy.... chạy
hoài....
Mệt quá... Nó ko chạy nổi nữa... Nó đành ngồi xuống 1 chiếc ghế đá(
1 chiếc ghế đá ven đường)_ Nó sợ quá.... Nó bị lạc rồi... Từng cơn
gió lạnh tạt vào người làm nó lạnh... Nó ko còn nhớ đường về... Nó
sợ... Rồi... nó ôm mặt khóc và liên hồi gọi:
-Nam Nam... Nam Nam....
-Tôi đây... sao cô lại ngồi khóc ở đây_ Giọng nói này mới quen
thuộc làm sao... Mi Ni lau nước mắt... ngẩng đầu lên... là Nam
Nam... đúng là Nam Nam rồi.... Nó vội nhảy cẩng lên và ôm chầm lấy
thằng nhox... nó bật khóc to hơn........
-Hu hu!... Anh đây rồi... hu hu.... tôi sợ... tôi sợ lắm... tôi
quên mất đường về.... hu hu... tôi....
-Đừng sợ nữa... có tôi đây rồi mà... Sẽ ko sao đâu_ Thằng nhox ôm
lấy nó... đôi bàn tay siết chặt bờ vai nhỏ bé của nó.... Tại sao
lại như thế... Tại sao cách thằng nhox nói và hành động với nó lại
thật khác như thế này.... Một cái gì đó thật quan tâm và yêu
thương... Phải chăng cảm giác lạ cũng đang len lỏi vào tim của
thằng nhox
-... Hức .. hức... Mà... tại... sao.. anh... lại ở đây??_ Vừa thút
thít khóc nó vừa hỏi cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của thằng
nhox....
-Tự dưng tôi muốn ra đây đi dạo.....
“Tự dưng” sao.... “Tự dưng” hay phải chăng là linh tính đang mách
bảo để thằng nhox đến đây.... gặp nó... và ôm nó trọn trong vòng
tay như lúc này.....
CHAP 14
Về khách sạn, sau khi đã ổn định lại tinh thần... nó định sang cảm
ơn thằng nhox...
-Cộc cộc ... cộc..._ Gõ mãi mà ko có ai mở cửa... Nó tự đẩy cửa và
bước vào bên trong: Phòng trống... Nó định quay đi về phòng mình
thì bỗng dưng cái laptop đặt ngay trên giường đập vào mắt
nó....
-=Mouse=- now online.....
__________________________
-=Teddy=- : 22222222222222
Một cái nick nhảy vào chát với Mi Ni, nó nhìn lại Profile của cái
nick... Ồ... thì ra là con bạn trên mạng nó quen từ lâu
-=Mouse=- : 3333333333333_ Nó giỡn lại
-=Teddy=- : Eo! Dạo này vẫn khoẻ chứ?
-=Mouse=- : Ùhm! Zẫn khoẻ àh! Àh he he! Hum nay tuj đang ở Hồng
Kông nè.....
-=Teddy=- : Zậy hả? Sướng nhe!!! Ở bên đó có zuj hem?
-=Mouse=- : Ko được zuj cho lém! Còn suýt bị lạc đường nữa
nè....
-=Teddy=- : Bị lạc hả? Sao lại bị lạc.... có bị làm sao ko
-=Mouse=- : Mà bị làm sao thì tuj kòn ở đây chát zới bạn được sao?
=))
-=Teddy=- : Tuj chỉ wan tâm tới bạn thôy mờ....
-=Mouse=- : He he... thanks nha...
-=Teddy=- : Có j` đâu mà fải thanks, bạn bè mà
-=Mouse=- : Kệ chứ...
-=Teddy=- : Ùhm! Mà bao giờ bạn về Việt Nam?
-=Mouse=- : Chưa bik nữa cơ!!!
-=Teddy=- : Ủa, mà bạn online ở đâu zạh?
-=Mouse=- : Ở khách sạn, trong phòng của ông chủ củ tỏi àh...( thực
ra nó cũng có kể cho người bạn này về ông chủ củ tỏi mà)
-=Teddy=- : Cái zề!!!! Bạn ở cùg phòng zới anh ta àh???
-=Mouse=- : Đâu có, khùg àh mờ thế... sang phòng anh ta thấy laptop
mở nên online thôy... chứ bi giờ anh ta đi vắng rùi....
-=Teddy=- : Thế kòn được...
-=Mouse=- : Được j` chớ?
-=Teddy=- : Ko có j`, thôy tuj đi ngủ đây... bi bi
_________________________
-=Teddy=- now offline....
Ax... Đùm 1 phát out luôn là thế nào chớ, còn chẳng để nó nói 1 câu
bye, người đâu mà kì lạ.... chán thế cơ chứ... nó cũng tắt nick
luôn theo người bạn kia...
Đang còn sớm... nó chưa muốn về phòng ngủ nên lang thang mở phim
xem.... Cứ tưởng nó phải xem phim tình cảm lãng mạn Hàn Quốc hay
cái gì đại loại như thế.... Ai dè nó mở Hoạt hình Mickey ra
xem...... Pó tay......
* * * * *
Nam Nam về, mở cửa phòng ra... thằng nhox nhìn thấy nó đang ngủ gục
bên cái laptop từ lúc nào còn trên màn hình thì là....
Mấy lọn tóc rối bù loã xoã trên khuôn mặt của Mi Ni... Nam Nam khẽ
gạt chúng đi.... Chợt.... thằng nhox nhận ra rằng nó thật đẹp_ Một
cảm giác lạ len lỏi vào tim Nam Nam.... Và ở đâu đó... như là trong
giấc mơ của Mi Ni... cái cảm giác đó cũng đang đến... một cách rất
nhẹ nhàng....
* * * * *
Trên một ngọn đồi... ngập tràn những..... cây kẹo Chupa Chups đủ
loại hương vị.... Nó_ Lí Mĩ Mi Ni đàn tung tăng chạy nhảy... bỗng
dưng... Thằng nhox_ Hoàng Trấn Nam Nam từ đâu đi tới, trên tay là
một bó hoa hồng đỏ thắm.... thằng nhox nhẹ nhàng quỳ xuống bên
nó:
-Ông... chủ.... củ... tỏi.... anh... đang... làm ...gì ...thế
...này!!!_ Nó lắp bắp ko thành tiếng
-Đừng gọi anh là ông chủ nữa.... từ này,,, em mới chính là chủ nhân
của cuộc đời anh... Anh yêu em... hãy nhận lời yêu anh... em
nhé!!!!_ Thằng nhox đứng lên... Khẽ đặt lên môi nó 1 nụ hôn...
Nhưng vào lúc 2 đôi môi chỉ còn cách nhau 1 chút xíu xiu... Nó bỗng
ngã ra sau và la lên:
-AAAAAAAAA.....aaaaa.......a!
Nó choàng tỉnh.... Hoá ra chỉ là 1 giấc mơ... nhưng tại sao lại mơ
về anh ta cơ chứ.... hu hu...t ại sao lại là anh ta chứ...._ Đồ củ
tỏi.... I hate you!!!! ( Nó hét lên, bình thường trình độ tiếng Anh
mù tịt như thế mà mấy câu đại loại như thế này nó lại biết rất
rõ.....)
CHAP 15
Đây là câu chuyện ở Việt Nam.... Ngày chủ nhật đã đến.... và 2 vợ
chồng bà Vũ Mai đang đợi sẵn ở nhà hàng Windy để được gặp Mi Ni...
Nhưng làm sao có thể cơ chứ... Mi Ni đang ở tận bên Hồng Kông cơ
mà....
Giới thiệu 1 chút về 2 vợ chồng bà Vũ Mai:
Họ chính là chủ nhân của 1 tập đoàn lớn với 1 số tài sản hết sức
khổng lồ_ Tập đoàn Lí Mĩ kinh doanh trên rất nhiều lĩnh vực đã có
lịch sử từ rất lâu........ Cuộc sống của họ giống như của hoàng đế
và hoàng hậu.... Luôn luôn có hàng chục người vệ sĩ đi theo bảo
vệ.... Người hầu trong nhà lên tới con số hàng trăm.... Họ sống ở 1
căn nhà có mái trong dát vàng... chẳng khác gì một toà lâu đài mà
bao tập đoàn khác phải ganh tị......
Tuy vậy... 17 năm về trước họ lại phải gánh chịu một biến cố cực kì
to lớn.... Ông Lí Mĩ Đồng Quân... Vị chủ tịch hội đồng quản trị thứ
48 của tập đoàn Lí Mĩ (và cũng là chồng của bà Vũ Mai) đã mắc phải
“bẫy” của 1 tập đoàn cạnh tranh khác... dẫn tới mức toàn bộ tài sản
và cơ nghiệp hàng trăm năm bị sụp đổ... Họ bị phá sản... tất cả mọi
thứ trong 1ngày bỗng chốc biến mất... Khi ấy, đứa con gái duy nhất
của họ vừa ra đời... Tuyệt vọng... 2 vợ chồng đành phải bỏ con và
đi tới quyết định tự sát... họ hi vọng một người có tấm lòng hảo
tâm sẽ cưu mang nó. Lúc ấy, ông Đồng Quân có viết 1 mẩu giấy ghi là
họ của đứa trẻ đó chính là “Lí Mĩ” và để lại một sợi dây chuyền làm
tin vào trong nôi cho nó.... Nhưng sau đó... nhờ tìm ra được nguồn
vốn đề phòng bất trắc của dòng tộc... Hai vợ chồng bà Vũ Mai đã gây
dựng lại được cơ nghiệp nhanh chóng... Họ đã đi tìm lại đứa con gái
bé bỏng suốt thời gian qua nhưng mọi công sức dường như quá vô
ích.... Nỗi nhớ con cứ đau đáu trong lòng 2 người, họ luôn hi vọng,
luôn tin tưởng, cho dù là một thông tin nhỏ nhất, họ cũng luôn trân
trọng để tìm kiếm .... chính vì thế ,ngay lúc biết họ của Mi Ni là
Lí Mĩ.... Bà Vũ Mai mới hoảng hốt như thế.....
Nhưng dường như nỗi tuyệt vọng lại đang xâm chiếm trái tim của 2
người đó... Họ đã đợi rất lâu... Đợi đến quá giờ đi làm của nhân
viên mà vẫn ko thấy Mi Ni đến..... Quá lo lắng... bà Vũ Mai liên
tục gặng hỏi người quản lí:
-Quản lí.... Tại sao cậu bảo chủ nhật cô bé sẽ đến... Tại sao đến
giờ này mà vẫn chưa thấy nó.....
-Dạ thưa phu nhân... việc này....._ Người quản lí đó cũng ko kém
phần lo lắng bồn chồn, anh ta hết đi ra rồi lại đi vào.....
Thấy quản lí của mình có thái độ mất bình thường như thế, một nhân
viên nhà hàng rụt rè nói nhỏ với anh ta:
-Anh quản lí! Có phải là phu nhân và chủ tịch đang đợi Mi Ni phải
ko ạh?
-Ùh! Cậu biết nó ở đâu sao?_ Người quản lí sốt sắng
-Ko ạh
-Ko biết thì thôi đi làm việc đi...
-Nhưng thưa anh... em có cuốn vở học này của Mi Ni, hôm trước đi
làm Mi Ni có để quên.... _ Cậu nhân viên đó rụt rè chìa cuốn vở có
ghi địa chỉ trường lớp của Mi Ni ra trước mắt người quản lí.....
Như bắt được vàng, mắt người quản lí sáng lên, vội giật lấy cuốn vở
rồi chạy ra ngoài:
-Chủ tịch, phu nhân!!! Tôi.... Tôi biết cô bé ấy đang học trường
nào.... Trên cuốn vở này có ghi địa chỉ......
2 vợ chồng bà Vũ Mai vội vàng lấy cuốn vở lại tay mình:
-Mình ơi.... _ Bà Vũ Mai ko ghìm nổi xúc động, bà đưa tay sờ từng
nét chữ...._ Là chữ của nó.... là nét chữ của nó... mình mau cho
người đến trường hỏi ngay địa chỉ của nó đi... mình ơi.....
Ngay lập tức.... lời nói của bà Vũ Mai được thi hành.... Mặc cho là
ngày chủ nhật.... mọi thông tin về Lí Mĩ Mi Ni vẫn được cung cấp
một cách nhanh chóng..... Và 2 vợ chồng bà Vũ Mai cũng nhanh chóng
tìm đến được ngôi nhà nhỏ bé mà 17 năm qua con gái họ đã sống_ ngôi
nhà nhỏ bé của mẹ Năm.....
Hơn chục chiếc xe hơi đỗ trước cổng ngôi nhà đó... Hàng chục người
mặc áo đen ra mở đường trước.... Tiếp theo 2 vợ chồng bà Vũ
Mai.
Mẹ Năm đang phơi áo ngoài sân.... Sự xuất hiện của tốp người lạ
hoắc khiến mẹ Năm ko khỏi lo lắng:
-Mấy người!!! Mấy người là ai... Tại sao là kéo vào nhà tôi thế này
cơ chứ
-Thưa chị chúng tôi chính là.............._ Và cuộc nói chuyện của
3 người (mẹ Năm, bà Vũ Mai và ông Đồng Quân) bắt đầu.... Thân thế
của Mi Ni dần dần được hé mở.....
* * * * *
-Đúng là khi tôi nhìn thấy nó, nó đang nằm trong 1 chiếc nôi màu
hồng, trong nôi có rất nhiều thứ đồ chơi đắt tiền cùng với mẩu giấy
đó và chiếc dây này_ Mẹ Năm vừa nói vừa đưa sợi dây chuyền cho bà
Vũ Mai
Bà Vũ Mai lại ko ghìm nổi xúc động khi nhìn thấy sợi dây:
-Đúng nó rồi.... đúng là sợi dây này mà.... Tôi... tôi rất cảm ơn
chị, thành thật rất cảm ơn chị vì đã cưu mang nó, đã chăm sóc nó
giúp chúng tôi suốt thời gian vừa qua.....
-Đúng vậy, chúng tôi rất cảm ơn chị_ Ông Đồng Quân tỏ vẻ biết ơn mẹ
Năm.
-Xin chị...._ Bà Vũ Mai lại xúc động quỳ xuống trước mẹ Năm như thể
hiện sự biết ơn trân thành nhất... Mẹ Năm vội vàng đỡ bà Vũ
Mai:
-Xin bà đừng làm thế... Thực ra trong suốt thời gian qua, tôi cũng
đã ko cho nó được 1 cuộc sống sung sướng , tôi nghèo lắm....
-Ko... Chị đã cứu mạng nó cho chúng tôi_ Ông Đồng Quân ngắt lời mẹ
Năm
-Đúng_ Bà Vũ Mai tiếp lời chị_ Chúng tôi sẽ mãi mãi biết ơn chị...
mãi mãi.... àh đúng rồi.... nó đâu rồi... Mi Ni đâu rồi...._ Vừa
nói bà Vũ Mai vừa đảo mắt khắp gian nhà
-Thực ra... nó đã đi Hồng Kông rồi_ Mẹ Năm ngần ngại trả
lời....
-Đi Hồng Kông_ 2 vợ chồng bà Vũ Mai cùng thốt lên!!!_ Đi Hồng Kông
sao? Tại sao nó lại đi Hồng Kồng_ Bà Vũ Mai sốt sắng
-Chuyện dài lắm...._ Và mẹ Năm bắt đầu kể.........
Sau khi mẹ Năm đã kể lại tất cả xong:
-Chuyện là vậy sao? Vậy thì khi nào nó sẽ về_ Ông Đồng Quân cũng
sốt sắng ko kém bà Vũ Mai... Thực lòng ông rất muốn được nhìn thấy
Mi Ni....
-Cũng chưa biết nữa_ Mẹ Năm ngần ngại trả lời_ Nhưng khi nào nó về
tôi nhất định sẽ liên lạc với 2 người.....
Và họ quay về.... trong lòng ngập tràn những niềm hồi hộp lo lắng
xen lẫn hạnh phúc tột cùng....Sắp được nhận lại người con gái đã
thật lạc tới 17 năm trời, có bô mẹ nào mà ko như thế cơ chứ....
“Nhất định bố mẹ sẽ bù đắp cho con... nhất định con
àh”.............
* * * * *
Còn về phần mẹ Năm, vừa buồn nhưng lại vừa vui.... Mi Ni sắp nhận
lại bố mẹ... sẽ sắp phải xa bà... nhưng bù lại... nó sẽ lại có được
một cuộc sống sung sướng hơn lúc này... sẽ ko còn phải đi làm thêm
từng ngày mà gầy rộc hết cả người nữa....
Nhất Nam đã đứng ở bên trong và nghe hết câu chuyện giữa mẹ mình
với bố mẹ của Mi Ni. Chuột máy ngốc nghếch nhưng đáng yêu trong
lòng của Nhất Nam có thân thế là con gái duy nhất của 1 tập đoàn
giàu có... thật ko thể tin nổi.... Địa vị của Nhất Nam với nó khác
nhau quá.... 17 năm sống cùng 1 căn nhà... Giờ đây lại sắp có 1 sự
thay đổi lớn.... Điều đó mới buồn làm sao.... “Mi Ni... Mi Ni...
Tôi ko muốn điều đó xảy ra...”
CHAP 16
Một sự việc trọng đại vừa xảy ra ở nhà mà nó ko hề hay biết.... Tất
nhiên bởi vì mẹ Năm ko có cách gì liên lạc với nó(nó ko có điện
thoại di động) và nó cũng quên luôn ko gọi điện về nhà nên làm sao
mà biết được...
Nó vẫn cứ hồn nhiên và vui tươi thực hiện nhiệm vụ hàn gắn tình cảm
cho 2 mẹ con thằng nhox.....
Buổi sáng ở Hồng Kông ko khí thật trong lành và mát mẻ....
Nó đang cùng thằng nhox đi dạo trên đường:
-Hi... Trời đẹp ha!!!
-..... Thằng nhox im lặng.... Nó đã quá quen với thái độ này
-Tôi hỏi anh câu này, anh chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu.... vẫn im
lặng ko cần phải nói gì đâu.... Tối nay anh có đến nhà hàng của bà
ấy dự tiệc ko?
-..... Thằng nhox im lặng... ko gật đầu cũng ko lắc đầu....
-Sao anh ko trả lời.... anh..._ Nó vung tay đập vào ngực thằng nhox
1 cái... nhưng ko may.... đụng phải 1 thứ gì đó hơi bị quen thuộc
nhưng lạ hoắc àh....
-Ủa? Cái gì đấy!
Thằng nhox lôi từ cái chỗ nó đụng phải ra 1 cái túi, rồi đưa cho
nó:
-Cho cô đấy!
Nó mở ra và:
-Woa woa woa!!! Chupa Chups!!! Cho tôi cả túi này sao.... Cảm ơn
anh nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu..... nha...._ Nó toe toét miệng cười
vì bọc kẹo thằng nhox cho
Đi được 1 đoạn, chợt, nó nhìn thấy 1 cái gì đấy ở phía xa xa nhưng
hơi gần ...zzz.... Nó giơ tay chỉ với thằng nhox:
-Ê ê ê.... Ông chủ củ tỏi.... Sao... sao ... đằng kia nhiều...
nhiều chuột Mickey thế
-Công viên Walt Disney thì phải có Mickey chứ_ Thằng nhox đáp lại
nó, sau đó định bỏ đi nhưng lại bị nó kéo lại
-Anh nói gì? Công viên Walt Disney sao? Anh cho tôi zô chơi chút
xíu đi... Tôi thích Mickey lắm..... Đi mà..._ Nó nhìn thằng nhox
với ánh mắt van nài.... nó chỉ mới nghe người ta nói về công viên
Walt Disney ở Hồng Kông trên TV... đây là lần đầu tiên nó được thấy
ở bên ngoài, nó rất muốn được vào 1 lần cho biết... Dường như đọc
được hết suy nghĩ của nó, thằng nhox cũng ko muốn làm nó buồn nên
cả 2 đứa đã.........
* * * * *
-Trùi ui!!! Ông chủ củ tỏi ơi cái này thik chưa nè....
-Eo ôi Mickey thật là đáng iu!!!!
-Woa woa nhìn dễ thương quá đi mất àh...
-Ha ha ngộ quá àh.... vvvvvv...vvv
Cứ thấy cái gì thú vị là nó lại thốt lên mấy câu đại loại như
thế.... Khu giải trí Walt Disney có bao nhiêu là thứ.... thế thì đủ
biết có đến bao nhiêu lần nó lập lại chỗ điệp khúc ấy......zzz....
Thằng nhox chẳng biết làm gì... chỉ biết gật đầu tỏ ra là đồng tình
với nó... vì nếu ko gật đầu nó cũng sẽ dúi đầu thằng nhox xuống....
Nhìn 2 đứa nó... cứ giống như là 2 vợ chồng trẻ vậy........
Đang vui vẻ mở rộng tầm mắt với bao trò lạ bỗng tự nhiên.... Một
cái gì đó lại đập vào mắt nó:
-Ông chủ.... ông chủ.... cái tròn tròn quay quay đằng kia là cái gì
thế....
-Vòng xoay cảm giác mạnh_ Thằng nhox nhìn theo tay nó chỉ rồi trả
lời..._ Cô có muốn thử ko (khẽ cười đểu)
-Ko ko!!!!_ Nó xua tay nhưng 2 mắt vẫn cứ dán chặt vào cái trò chơi
ấy.... Biết nó nghĩ gì... thằng nhox nắm tay nó lôi lên vòng
xoay... mặc cho cái mặt nó đang ngạc nhiên xen lẫn chút sợ hãi khó
tả:
-Anh .... anh... Tôi đã bảo là tôi ko lên mà.... tôii.....
anh....
Mặc cho nó nói, thằng nhox vẫn yên vị cho nó và sau đó ngồi luôn
vào 1 chỗ cạnh nó... Biết là bất lực ko xuống được nữa rồi (hơn nữa
trong lòng nó cũng muốn thử ngồi một lần) nên nó thôi nói... Rồi
như nhớ ra một cái gì đó, nó vội vàng mở túi kẹo Chupa Chups ra và
nhét luôn 4 cái kẹo 1 lúc vào trong mồm
-Cô ăn gì mà nhiều thế...._ Thằng nhox ko thể giấu nổi nỗi ngạc
nhiên... tại sao có thể nhét 1 lúc 4 cái kẹo to đùng vào mồm cơ
chứ...
-Tôi sợ.... tôi thấy trên TV quảng cáo ăn kẹo Chupa Chups vào rồi
ngồi lên đây ko còn sợ.... Vừa nói nó vừa nhét kẹo zô mồm....
Bỗng.... 1 tiếng “ Let’s go” vang lên... vòng xoay bắt đầu khởi
động...
-A aaaaaaaaaaaaaa ... a!!!!!_ Tay nó bíu chặt vào áo thằng nhox và
hét lên
Nó hét to đến nỗi, mấy hành khách ngồi sau nó chẳng còn sợ cảm giác
mạnh của vòng xoay mà sợ tiếng hét động trời của nó.... Nó hét to
đến nỗi... mấy người du khách đứng ở dưới cũng phải bịt tai
lại.......zzzz
3 vòng xoay kết thúc rất nhanh sau đó...... Nó run bần bật bước
xuống.... 4 cái kẹo mút trong miệng nó cũng ko còn nữa... Và nguyên
do thì là đây:
-Mẹ ơi! _ Một cậu bé người Việt Nam đang khóc lóc thảm thiết với mẹ
của mình ở cạnh chỗ Mi Ni đứng_ Hu hu ... hu hu.... hồi nãy tự dưng
trên trời rơi xuống mấy cây kẹo mút trúng vào răng của con... hu
huu mẹ ơi răng của con gãy mất 2 cái rùi... hu hu.....
Mi Ni còn ko dám quay sang nhìn... Nó vội vàng giận dữ kéo thằng
nhox biến khỏi công viên..... và trong lòng thì tự nhủ... never
never đến nơi quái quỷ này nữa..........
* * * * *
Sau khi rời khỏi công viên “quỷ quái” (một khu vui chơi thuộc hàng
bậc nhất thế giới mà nó kêu là quỷ quái).... nó ko nói 1 câu gì với
thằng nhox sất... cũng ko nhìn mặt luôn (1 phần là vì nó vẫn chưa
hết ợ, 1 phần là vì muốn tỏ ra cho thằng nhox biết là nó đang rất
rất tức giận......!!!!!!!)
-Cô đang giận tôi hả?_ Thằng nhox lên tiếng sau 1 đoạn đường ko
thấy nó nói gì...
-Ùh!!! Tức đến phát điên lên rồi nè..... Vì anh mà....._ Nó giơ đấm
vào mặt thằng nhox nhưng sau đó lại bỏ xuống và vội quay đi để che
giấu cái khuôn mặt đang đỏ bừng lên.... ( đỏ bừng lên vì nhìn vào
mặt thằng nhox thấy đẹp trai quá nên có cảm giác lạ)
-Tôi làm thế nào thì cô mới hết giận_ Thằng nhox lại lên tiếng làm
mắt nó sáng lên
-Có thật là thế nào cũng được ko
-Ùh!..... Thằng nhox khẽ gật đầu... thằng nhox ko muốn thấy cái bộ
dạng khó chịu của nó... thằng nhox chỉ muốn nhìn nó cứ vui vẻ... cứ
hồn nhiên thôi...
-Vậy việc tôi cần anh làm là... tối nay hãy đi dự tiệc ở nhà hàng
Piano_ Ax... nó thật biết tận dụng cơ hội....
-..... Thằng nhox im lặng... việc khác thì có thể được ngay...
nhưng còn việcnày thì rất khó....
Nó thấy thằng nhox ko chịu trả lời... biết trước kiểu gì cũng
thế... Nó xị mặt ra và lại tỏ thái độ giận dữ như hồi nãy.... Nó ko
nói thêm 1 câu gì nữa vì nó hiểu mà... thằng nhox đã im lặng thì có
ai nói gì đi nữa cũng cứ như nước đổ... là khoai môn mà
thôi..........
CHAP 17
Tối, nó hồi hộp thấp thỏm mong chờ thằng nhox sẽ sang phòng và nói
với nó sẽ đi đến buổi tiệc
Nhưng đợi hoài... đợi mãi... đợi lâu lắm rồi.... đợi đến dài cả cổ
mà cũng chẳng thấy gì... _ “Tuyệt vọng mãn tính”_ Nó leo lên giường
định đánh 1 giấc rồi ngày mai sẽ đòi về Việt Nam và chuyến đi này
xem ra...... nhưng.... Nó mới vừa lôi gối lại thì bỗng cửa phòng mở
tung ra... gần 10 người phụ nữ gì đó tay ôm thùng ôm hộp tiến lại
gần chỗ nó..... Như là phản xạ.... –A
aaaaaa..............aaaa...a!_ Nó la lên....
Một người phụ nữ trong số đó vội vàng lấy tay bịt mồm nó lại:
-Ko được la...... Chúng tôi chỉ làm theo lệnh của thiếu
gia....
-Lệnh... thiếu gia.... anh ta.... ..... các người... lệnh gì cơ
chứ.... định làm thịt tôi sao_ Nó hoảng hốt
-Ko!_ Một người phụ nữ khác lại lên tiếng.... Chúng tôi đến đây để
trang điểm cho cô....
“TRANG ĐIỂM”_ Nó mắt chữ “O”, mồm chữ “A” ko thể ngạc nhiên
hơn..... còn chưa hiểu một cái xíu xìu xiu gì hết thì một người phụ
nữ nữa lại tiếp lời mấy người kia
-Đúng! Trang điểm... đây là lệnh của thiếu gia... cậu ấy bảo nói
với cô là hãy ngoan ngoãn cho chúng tôi trang điểm.... cô định đi
dự tiệc với quần Jean và áo phông như bình thường sao....
Nó vẫn chưa hiểu mấy nhưng có nghe hơi hơi từ dự tiệc nên cũng yên
tâm một chút..... Thế là nó ngoan ngoãn ngồi im để mấy người kia
bắt đầu “làm thịt” nó............
* * * * *
Nam Nam đã đứng đợi sẵn ở dưới xe...và nó bước ra từ khách sạn sau
khi gần 10 người phụ nữ kia đã “làm thịt” (make up) xong.....
Thật ko thể tin nổi.... Nó ...... Thằng nhox càng chắc chắn cho
khẳng định rằng nó đẹp....... Nó bước ra với đôi mắt đã trong sáng
càng thêm sáng trong bởi 2 hàng mi cong vút.... Đôi môi điểm 1 lớp
son nhẹ nhàng tươi tắn (và nhìn vào ai cũng muốn kiss).... Hai má
nó ửng một chút phấn hồng mềm mại.... Mái tóc xoã ra uốn quăn vài
lọn + thêm đó là 1 chiếc vương niệm nhỏ xinh cài lên trên... Và đặc
biệt là ko còn áo phông quần jean nữa...bây giờ nó đang khoác trên
mình 1 chiếc váy màu trắng tinh khiết cài 1 nụ hoa hồng xinh ở bên
mép trái... Nó đẹp chẳng khác gì một công chúa.... Đúng là ngày
thường nó vốn “Em đẹp ko cần son phấn”_ Nhưng hôm nay... quả thật
có son phấn vào em càng đẹp ko cần chỉnh.......
Nó ngượng ngùng khép nép 2 chân, lấy tay gãi đầu nhìn thằng
nhox:
-Anh làm gì mà nhìn tôi kì zạh?
-Xinh lắm_ 2 từ cụt lủn được thằng nhox phát ra khiến nó xao xuyến_
Lên xe đi_ Thằng nhox mở sẵn cửa xe cho nó, nó khẽ bước vào_ Trong
một giây phút nào đó.... một người đã ngỡ như mình đang lạc vào câu
chuyện tình đẹp như mơ của 1 công chúa, 1 hoàng tử... Và chiếc xe
lăn bánh............
* * * * *
2 đứa đến nhà hàng Piano lúc bữa tiệc vừa bắt đầu....
Mẹ Nam Nam đang đứng cùng với 1 người đàn ông trên sân khấu, họ
đang phát biểu 1 cái gì đấy nhưng là = tiếng Anh nên nó chẳng hiểu
cái gì cả...
-Anh thấy ko?_ Nó hồn nhiên giơ tay chỉ về phía họ với thằng nhox_
Người đàn ông đang đứng trên sân khấu kia chắc là chồng của mẹ anh.
Tôi ko hiểu họ đang nói gì nhưng tôi biết họ rất hạnh phúc... tôi
cảm giác thấy điều đó... anh xem kìa... mẹ anh đã cười rất nhiều...
kìa... lại cười tiếp rồi...... -Thằng nhox im lằng nhìn
theo... Có thể Mi Ni ko hiểu họ nói gì nhưng thằng nhox thì
khác.... thằng nhox hiểu.......
-Xin chào các vị khách quý đã bỏ chút thời gian quý báu để đến
chung vui cùng chúng tôi hôi nay.... Tôi_ Trịnh Cầm Vi( tên của mẹ
Nam Nam)
rất hạnh phúc vì sự có mặt của mọi người hôm nay_ vào ngày kỉ niệm
tròn 7 năm mở cửa nhà hàng... _ Mẹ Nam Nam ngừng lại và quay sang
nhìn người đàn ông bên cạnh_ và cũng là ngày kỉ niệm 7 năm tôi tìm
lại được niềm vui của cuộc sống
-Cảm ơn mọi người đã tới dự buổi tiệc của chúng tôi ngày hôm nay_
Đến lượt người đàn ông kia lên tiếng_ Cũng nhân bữa tiệc ngày hôm
nay, tôi cũng xin bày tỏ tất cả những tình cảm của mình với người
vợ thân yêu_ Tôi Peter Danie xin cảm ơn thượng đế vì đã mang Trịnh
Cầm Vi đên bên tôi... đã cho tôi 1 cuộc sống đầy ý nghĩa....
Xong rồi 2 người cùng nhìn nhau cười , nụ cười mang đầy niềm hạnh
phúc mà ai cũng có thể nhận ra được......
Bữa tiệc ấy nối tiếp = tiết mục khiêu vũ... Một khúc nhạc nhẹ nhàng
vang lên.... Thằng nhox nắm lấy tay nó... như phản xạ nó cũng nắm
lại tay thằng nhox.... Chưa một lần khiêu vũ nhưng hơi ấm từ bờ vai
thằng nhox đã truyền cho nó 1 cái gì đó... nó ko vụng về mà nhảy
rất đẹp, chiếc váy trắng xúng xính trong từng bước nhảy uyển
chuyển....
* * * * *
-Cô định đưa tôi đi đâu đấy!!!_ Thằng nhox ngạc nhiên nhìn nó... Nó
đang lôi xềnh xệch thằng nhox ra khuôn viên sau nhà hàng mà hôm
trước nó và mẹ thằng nhox đã nói chuyện với nhau....
Đến nơi, nó kẹo thằng nhox lại chỗ chiếc đàn Piano:
-Anh hay đánh cho tôi nghe 1 bản nhạc, đánh cho tôi nghe 1 bản nhạc
thôi... Tôi xin anh đó..._ Ánh mắt nó tỏ vẻ van nài... Thằng nhox
ngồi xuống, và một bản nhạc nhẹ nhàng cất lên....
Một người phụ nữ đã đứng đó từ lúc nào... những giọt nước mắt khẽ
rơi trên má của bà
Bản nhạc kết thúc:
-Hay lắm!!!_ Người phụ nữ khẽ thốt lên, Nam Nam ngoảnh đầu lại...
ko còn thấy Mi Ni ở đâu nữa... chỉ còn lại... người phụ nữ
ấy:
-Nam Nam! con đánh rất hay..... mẹ xin lỗi... hãy tha thứ cho
mẹ....mẹ đã rất nhớ con_ Rồi bà dang 2 cánh tay ra.... Như 1 đứa
trẻ, Nam Nam chạy lại và ôm chầm lấy bà_ lấy người mẹ kính yêu của
mình:
-Mẹ ! Mẹ ! Mẹ!!...._ Thằng nhox gọi như chưa bao giờ được gọi... 2
tay thằng nhox càng siết chặt lấy bà Cầm Vi... Dường như cảm xúc đã
dồn nén quá lâu rồi và ko thể nhịn được nữa.... Thằng nhox ko lạnh
lùng và ít nói nữa, thằng nhox đã nói thật nhiều_ hét thật nhiều
tiếng mẹ mà gần 10 năm qua bị chôn giấu.....
Nó_ Mi Ni đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng đó ở 1 góc khuất, nó vui
và hạnh phúc lấy cho thằng nhox, dường như chuyến đi này đã ko uổng
phí... nó mỉm cười thật tươi và quay lại với bữa tiệc ở bên
ngoài....
CHAP 18
Chỉ còn 2 mẹ con Nam Nam ở lại:
-Ông Peter là 1 người đàn ông rất tốt bụng... Vào lúc tuyệt vọng
nhất, vào lúc ko còn nơi nào để nương tựa, thì mẹ đã gặp ông ấy...
Ông ấy đã cho mẹ 1 cuộc sống hạnh phúc và ý nghĩa biết bao... Mẹ đã
chọn đi hết cuộc đời cùng ông ấy, mẹ biết con sẽ.............
-Ko_ Thằng nhox ngắt lời bà Cầm Vi_ chỉ cần mẹ vui vẻ là đc rồi,
con sẽ luôn chúc phúc và ủng hộ mẹ.....
- Mẹ_ Bà Cầm Vi bật khóc......_ Con đã thật sự trưởng thành
rồi.....
Thằng nhox khẽ dựa đầu vào vai mẹ... cảm giác thật ấm áp....
Chợt... Bà Cầm Vi lại lên tiếng:
-Mà.... cô bé đó.... bạn gái của con thật là dễ thương, con hãy gửi
lời cảm ơn của mẹ đến cô bé ấy.... Con trai của mẹ đã thật may mắn
vì tìm được người con gái như thế làm bạn gái....
-Bạn gái? Sao cơ ạh???_ Thằng nhox giật mình...
-Ùh! Cô bé đó thật là đáng yêu và thánh thiện..... phải biết yêu
thương trân trọng đó đấy nhé... Đừng để đến khi ko được nhìn thấy
nó lại nhớ, lại mong, lại lo lắng...._ Những lời nói vô tư của mẹ
khiến thằng nhox suy nghĩ.....
* * * * *
Sau mấy ngày vui chơi xà láng ở Hồng Kông, bây giờ 2 đứa lại đang
đứng ở sân bay:
-Anh còn muốn ở thếm với mẹ phải ko? Nhìn cái mặt là tôi biết liền
àh!!!_ Nó vui vẻ nhìn thằng nhox, chuyến bay từ Hồng Kông về Việt
Nam sắp khởi hành... nó biết thằng nhox vẫn còn muốn ở
lại....
-Cảm ơn cô
-Cái gì!!!_ Nó ngạc nhiên nhìn thằng nhox_ Tại sao cảm ơn tôi
-Vì tất cả, những gì cô giúp tôi..... Ngốc ạh_ Thằng nhox khẽ cười
dúi đầu nó.... Ko hiểu sao lúc này người khác chê nó ngốc... nó lại
thấy vui... Ko hiểu sao lúc này dúi đầu người khác... thằng nhox
lại cảm thấy xao xuyến......
* * * * *
Nó trở về Việt Nam, cụ thể là về nhà mẹ Năm sau bao ngày vất vả ở
Hồng Kông.
vì trên đường về, nó có gọi điện báo trước cho mẹNăm nên đã có 1 sự
chuẩn bị trước ở nhà( nó mượn được cái điện thoại của thằng nhox
lúc trên máy bay)......
Vẫn vị tài xế hôm chở nó từ nhà ra sân bay hôm nay lại trở nó từ
sân bay về nhà...
Nó kéo đống hành lí cồng kềnh vào nhà với 1 tâm trạng hơn hở... 2
mắt nó nhắm lại và suy nghĩ miên man nên cũng chẳng để ý là đang có
2 hàng vệ sĩ đang đứng 2 bên đường nó đi....
Vào đến nhà:
-Mẹ Năm thân yêu!!! Con đã trở về nguyên vẹn...._ Nó toe toét miệng
cười và mở mắt ra.....- Cô Vũ Mai!!! _ Nó thốt lên khi nhìn thấy bà
Vũ Mai đang đứng trong nhà nó cùng với 1 người đàn ông nào đó nữa
(Bố mẹ nó cả mà...)_ Trong đầu nó nảy ra vô vàn ý nghĩ “Chết rùi!!!
Sao cô Vũ Mai lại ở đây!!! Ko lẽ tại vì chủ nhật mình ko đến làm
việc tại nhà hàng nên.....”
-Mi Ni!!!_ Bà Vũ Mai lên tiếng, một cái gì đấy nghẹn đắng trong cổ
họng khiến bà lại ko nói được nữa....
Mẹ Năm biết điều đó:
-Mi Ni àh_ Mẹ Năm lên tiếng.... Con biết ko? Con ko phải là trẻ mồ
côi! Thực ra con có cha mẹ.... cha mẹ con chính là những người
này...._ Mẹ Năm chỉ vào bà Vũ Mai và ông Đồng Quân
Mi Ni sững người, túi đồ trên tay nó rơi xuống đất!!! Co Vũ Mai là
mẹ của nó!!!! Thảo nào mỗi khi gặp cô ấy đều có 1 cảm giác rất
lạ...
Nước mắt nó bỗng rơi ra, nó oà lên khóc như 1 đứa trẻ....
-Có thật ko hả mẹ Năm!!! Họ là bố mẹ của con sao....... Bố mẹ bố
mẹ.... con đã từng rất muốn được gặp bố mẹ_ nó chạy lại ôm chầm lấy
2 vợ chồng bà Vũ Mai..... Nó vui lắm... nó bất ngời lắm... nó chỉ
cần được như thế này là đủ... nó chẳng cần biết thêm gì cả.... niềm
hạnh phúc của nó chỉ đơn giản là thế.... chỉ cần nó được ôm bố mẹ..
biết họ là ai.. thế là đủ... đủ làm rồi.... Giọt nước mắt lăn dài
trên má tất cả mọi người... Như chưa hề có cuộc chia ly......
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!