Truyện teen - Tiểu thư nhà nghèo và hoàng tử kiêu ngạo - trang 2
chap 6
Tối đến, nó lại suy nghĩ về lời cậu ta nói, nó càng bực mình, tưởng
mình là ai chứ, đồ kiêu ngạo, chảnh…nó **** cậu ta một hồi rùi ngồi
dậy lên mạng
Hoangtukieungao : 222222222,mới lên hả ?
Tieuthunhangheo : 2222,uhm cậu lên lâu chưa ?
Hoangtukieungao : lâu rùi, ở nhà bùn quá chẳng có gì chơi nên lên
đây suốt ak
Tieuthunhangheo : sao ko rủ bạn bè đi chơi, con trai gì muk
Hoangtukieungao :uk, tại tính tui thế đó, ko thik kết bạn
nhìu.
Tieuthunhangheo :thiệt hok đó, nếu sống như zậy thì sao gọi là cuộc
sống chứ, nói thiệt là tui cũng rất ngại khi tiếp xúc với nhiều
người lắm nhưng ai đó chủ động kết bạn với tui là tui đồng ý ak,
như cậu chẳng hạn,hehehe
Hoangtukieungao : uhm tui thấy bạn cũng vui tính hi, chắc có nhiều
bạn lắm hả ?
Tieuthunhangheo : bạn thì cũng có nhưng hok nhìu như bạn nghĩ đâu,
đủ để tui xả street ak,hihi
Hoangtukieungao : thế ak, tui toàn kết bạn trên này hok ak, nhưng
nói cuyện với ai cũng ko hợp cả, nói dc vài câu thì thấy chán phèo
nên cũng ít có ai nc được lâu lắm
Tieuthunhangheo : thế còn tui, thì sao ?
Hoangtukieungao : hên xui ak
Tieuthunhangheo :ek nek cướp 2 từ đó của tui ak, 2 từ tủ của tui đó
ngen
Hoangtukieungao : tui dùng có sao hok, cậu cấm được ak
Tieuthunhangheo :ak, uhm ....thui hok nói cái đó nữa, tui đang có
tâm sự nek
Hoangtukieungao : gì thế ? nói tui nge đi, tui giải quyết dùm
cho
Tieuthunhangheo :thui đi xạo quá ak, trên lớp tui có 1 thằng tui
rất chi là ghét, lúc nào nc với hắn tui cũng cáu lên ak, ghét
lắm.
Hoangtukieungao : thế ak, ghét đến mức nào ?
Tieuthunhangheo :uhm thì nói chung là ko muốn nhìn mặt hắn, ko muốn
nc với hắn
Hoangtukieungao : hắn làm gì cậu muk cậu ghét dữ zậy ?
Tieuthunhangheo : hok biết nữa ?
Hoangtukieungao :pó tay cậu lun, nek coi chừng ghét của nào trời
trao của ấy đó nge.
Tieuthunhangheo : ui, đừng có mơ, tui hok bao giờ thik cậu ta đâu
mà trao với chả gửi
Hoangtukieungao : biết đâu được, hay tới lúc đó cậu nói là sẽ ko
thể quên dc hắn
Tieuthunhangheo : sao cậu nói y chang hắn zậy, chả lẽ con trai ai
cũng nghĩ như zậy hả ?
Hoangtukieungao :ak, chẳng qua trùng hợp thui, mình đùa cậu tí ấy
muk
Tieuthunhangheo : hớ, bữa ni cậu cũng đừ tui dc hả ?
Hoangtukieungao :nếu mình nói bạn hok thik thì cho vào lỗ tai này
rùi lột wa lỗ bên kia là dc chứ gì.
Tieuthunhangheo : thui hok nc với cậu nữa, tui đi ngủ đây
Hoangtukieungao :giận tui rùi ak
Tieuthunhangheo :ai thèm giận vu vơ thế chứ, tui hok để bụng ba
chuyện như thế đâu, tui như cậu nói đó, cho vào tai này rùi lột tai
kia ak, hihi, thui pp nha
Hoangtukieungao :uhm, zậy ngủ ngon nha, pp
Tieuthunhangheo :metoo
Nó vừa đặt lưng xuống thì điện thoại reo lên :
Là la lá là la lá la lá la là
- a lô ! gì thế ?
- sao giọng cậu nge vẻ khói chịu zậy ? Đầu kia là Gia Kiệt
- gì đâu, có gì hok, tại mình bùn ngủ ý mà.
- Mình làm phiền cậu hả ?
- Chứ còn gì,hihihi
- Zậy cậu ngủ đi nge.
- Nói zậy là cúp mấy hả ? thế điện mình có gì hok ?
- Thì mình nói sáng mai mình đến chở cậu đi học nha.
- Uhm, được thui.
Sáng sớm tại nhà nó, Gia Kiệt đã đứng trước cửa chờ nó ra, nó vừa
ra thì cũng có 1 chiếc ôtô đậu trước nhà nó, nó hơi ngạc nhiên
nhưng mặc kệ nó ngồi lên xe Gia kiệt thì bỗng
- cậu qua đây tui chở đi học. – Đó là Thiên Hoàng.
Nó và Gia Kiệt không khỏi ngạc nhiên nhưng :
- cậu ngĩ cậu là ai chứ, cảm ơn tui đi với Gia kiệt rùi.
Thiên hoàng ko nói nẵng gì hết kéo nó vào trong xe, mặc dù nó cự
lại nhưng lần này cậu ta nắm chặt wa nên nó ko vùng ra dc. Nó ngồi
trên xe muk mặt hầm hực, tức giận. Chiếc xe lăn bánh để lại gia
Kiệt dứng ngớ người ra không hiểu chuyện gì đang xẩy ra.
Trên xe :
- đây là cách muk cậu nói thik tui đó hả ?
- uhm, tui sẽ làm cho đến khi nào cậu thik tui mới thui.
- Cậu điên thật rùi, cậu tưởng cậu là ai chứ, tui là ai ? được rùi
tùy cậu thui nhưng đây là lần đầu cũng như lần cuối đây, nếu lặp
lại thì đừng trách tui đó. Nó quay mặt ra ngoài với vẻ mặt rất bực
mình.
Về phần Gia Kiệt, vừa đến lớp thấy Thiên hoàng đã vội cho cậu ta
một cú đấm vào mặt
- cậu làm gì zậy ? cậu tưởng cậu là ai ? Kiều My để cậu lôi kéo
kiếu đó hả ?
- thì sao nào ? tôi thik cô ấy, tôi sẽ đến chở cô ấy đi học hằng
ngày, chứ cậu là ai mà có quyền ngăn cấm.
- Bốp. Thêm 1 cú vào mặt Thiên hoàng nữa, lần này cậu ta ko nhịn
cũng đanh trả lại, hai bên giằng co nhau trước mặt nó.
- Đừng đánh nữa được hok ? – nó hét lên làm cả 2 cũng phải ngưng
trận. – tui là cái gì muk để 2 cậu giành nhau zạ ? tui là con búp
bê hả ? Tui cấm ko dc phép tuit hì ko ai đến chở tui di hết, tui tự
đi được cảm ơn nhiều, giờ các cậu ko cần quan tâm tui làm chi. Còn
cậu (nó chỉ về phía Thiên hoàng), đừng có ngạo mạng như thế nữa nge
chưa, nếu một lần nữa thì tui ko khách sáo đâu đó, tui hok dễ như
cậu tưởng đâu nha, thik đùa kiểu gì cũng được nha. Nói rùi nó bỏ ra
ngoài, Diễm Hồng chạy theo gạn hỏi :
- Có chuyện gì thế mày ? sao 2 ông ấy lại trở nên như thế ?
- ................... Nó kể hết mọi chuyện cho Diễm Hồng nge
- Dzời ơi, hắn thật quá đáng mà, thế muk tao tưởng hẵn cũng được
lắm chứ ai lại như thê được, bó tay lun.
- Thì đó, giờ ta chúa ghét hắn rùi đó, ước gì cậu ta có thể chuyển
trường được thì zui biết mấy, từ khi cậu ta ở đây ko ngày nào là
tao thấy zui cả
Hôm nay cũng là ngày cô phát bài kiểm tra lý, y như nó dự đoán nó
đươc 9=0, nó khóc tức tưởi, nó thầm nghĩ, hôm nay là ngày gì muk
gặp toàn chuyện xui xẻo ko ak, cả tiết đó nó ko học gì cả chỉ úp
mặt xuống bàn mà khóc. Hết giờ nó cũng ko nói gì với ai hết đi lang
thang một mình. Ai khuyên gì nó cũng zậy, vù thế mọi người ko ai
nói ai cũng đều im lặng đi bộ theo nó chứ sao
- các cậu zề trước đi, mình muốn yên tĩnh chút, muốn ở một
mình.
- để mình chở cậu zề ? Gia Kiệt lên tiếng
- ko cần đâu.
Thế là cả bọn đi về hết. Nó đi như người mất hồn ko muốn ngĩ được
gì hết. Bỗng
- Muốn ra biển hok ? – thì ra Gia Kiệt Quay trở lại , biết đâu xa
xa cũng có một người đang có ý định tiến lại gần nó nhưng thấy thế
liền quay lưng đi
- Giờ hả ? trưa mà ?
- Có sao đâu, ra hít thở không hkis ở đó sẽ làm tâm trạng cậu nhẹ
nhành hơn đó.
- Uhm zậy cũng được.
Ra đến biển, đúng là không khí nơi đây làm nó thấy thỏa mái hơn rất
nhiều, nó muốn hét thật to lên.
- có muốn hét lên hok, ở đay hok có ai đâu. – Dường như cậu ta đọc
được suy nghĩ của nó
Rồi sau dó nó hét thật to vừa hét vừa khóc, Gia Kiệt thấy muk ko
khoit xót xa, liền ôm nó vào nó như một đứa trẻ không biết gì hết
dựa vào vai cậu ta mà khóc nức nở. Sau khi khóc xong nó cảm thấy
nhẹ nhõm hơn.
- cảm ơn cậu nhìu nha, mình thấy đỡ hơn nhiều rùi, thui mình zề đi
chứ trễ rùi.
- Uhm.
chap 7
Một ngày đối nó thật tồi tệ, nó thầm trách cô sao nhẫn tâm zậy.
Nhưng cho đến một ngày cũng giờ đó ko hiểu vì vô tình hay cố ý mà
cô lại để quên sổ điểm trên bàn, nó thấy vậy liền lên xem thử điểm
cô cho vào sổ như thế nào, bỗng nó hét lên vui sướng :
- gì mà mày vui thế - Diêm hồng không khỏi ngạc nhiên
- cô, cô ko cho ta zero mày ak, mà là 9 đó, zui wa.
- Thế đây, cô cũng thật là làm cho một người phải khóc suốt mấy
ngày liền, mặt ko nở nụ cười giờ lại cười tươi rói. – Gia Kiệt trêu
ngươu.
- Uhm, thế đấy sao nak. – nó nguýt cậu ta 1 cái rùi quay đi nhưng
vẫn nở nụ cười duyên. Làm cả đám phá lên cười.
- Dúng là sau cơn mưa trời lại sáng. – Huy Hoàng chột theo.
- đúng là con gái, lúc buồn thì mặt xị ra, ai nói gì mặt kệ, lúc
zui thì như con cchim hót líu lo, cười tươi như hoa. Bảo khang cũng
tiếp lời.
- Nè nè, khen tui hay là chột tui nữa zạ ? muốn chết hả ?
- Ui em hok dám. – Bảo Khang làm mặt như sợ hãi rùi cười toe toét
làm cả bọn không khỏi cười theo, không hòa vào không khí này vẫn có
một người chứng kiến nhưng chỉ cười thầm mà thui. Và tự nói :
- Ngốc thật ! Đó là chính là Thiên Hoàng.
Điện thoại Gia Kiệt vang lên :
- Dạ con nghe ạ !
- Học xong rồi về nhà liền nghe con, ba mẹ có chuyện muốn nói với
con.
- Dạ vâng. – chuyện gì zậy ta ? Gia Kiệt nghĩ thầm.
TẠi nhà Gia Kiệt :
- con ngồi đây ba mẹ nói chuyện.- me Gia Kiệt bảo.
- Tuần sau có lẽ gia đình ta phải vào Sài Gòn.- Ba GK lên
tiếng
- Vào làm gì ạ ? đi du lịch hả ba ? – cậu ta tỏ vẻ phấn khới
- Không phải đâu, chúng ta sẽ sống trong đó lun, vì công việc của
ba con nên chúng ta phải rời nơi đây.
- Cái gì ? thật hả ba ? – cậu ta ngạc nhiên, nảy cậu ta vui bao
nhiêu bây giờ lại thất vọng bấy nhiêu.
- Con không thik à ? – mẹ cậu ta hỏi
- Túc nhiên rùi, con ở đây bạn bè nhiều còn vô đó thì có ai đâu,
với lại con thik sống nơi có biển thui chứ trong đó toàn xe với nhà
thui ak, chán chết được.
- Con trai gì thế hok biết, sau này con lớn con cũng phải tập sống
cuộc sống như thế chứ, trong đó có nhiều môi trường tốt hơn nơi
này, sẽ là nơi phù hợp để con học tập. _ mẹ cậu ta giải thik
- Nhưng con không thik !
- Không thik cũng phải đi, chẳng lẽ con muốn ở lại đây 1 mình ak. –
ba cậu ta bảo
- Nhưng sao giờ ba mẹ mới nói chứ ?
- Thì cũng vì công việc gấp quá thôi con ak, con phải thông cảm
chứ. – mẹ cậu ta ôn tồn bảo.
- Ba đã thu sếp tất cả rồi, cứ thế mà làm, con lo chuẩn bị đi là
vừa. Thôi con lên phòng đi.
Gia Kiệt hơi choáng vì tin này, cậu ta muốn ở lại đây, ở bên cạnh
nó, che chở cho nó nhưng chắc ko được nữa rồi, giờ tâm trí cậu ta
rối bời muốn được nge nó nói, khuyên nhủ. Cậu ta muốn được đi chơi
với nó lần cuối, muốn có nhiều kỉ niệm vui cùng nó nên cậu ta nghĩ
ra 1 buổi đi chơi chỉ có cậu và nó.
Sáng hôm sau, tai lớp :
- My, chủ nhật này rảnh hok ? –Gia Kiệt hói
- Uhm, hok biết nữa, có chi hok?
- Uhm, có muốn đi chơi hok? Mình có nơi này đẹp lắm muốn đưa cậu đi
xem?
- Thật hả? ở đâu? Tui cũng thik đi chơi lắm, nhưng tội cái hok có
dịp, hihi
- Zậy quyết định zậy ngen, sáng cn 7h mình sẽ đến chở cậu
- Ok, nhưng bọn kia đi hok?
- Ko mình chỉ muốn cậu với mình thui, được hok?
- Uhm…….thui được rùi, sao cũng được miễn đi chơi là được
ak.hihi
Chủ nhật hôm đó, nó cũng chuẩn bị hết để đi chơi rồi nhưng bỗng
điện thoại nhà nó reo lên:
- a lô! Dạ cho hỏi ai zậy?
- My hả con? Bà con nhập viện rồi con nói ba mẹ zề wê gấp nge.- một
giọng phụ nữ vâng lên đó là cô Năm nó.
- Sao cơ ạ? Bà có làm sao hok cô? – nó hốt hoảng
- Cô cũng ko rõ nữa, bà được đưa đi cấp cứu rồi, bà bị té con à,
thôi con nhớ nói ba mẹ nge con.
- Dạ vâng thưa cô.
Nó hốt hoảng gọi đienj cho ba mẹ nó, thế là ba mẹ cùng nó về quê,
nó cũng quên bắn đi mất là có hẹn đi chơi cùng cậu t nên cũng hok
thèm gọi điện cho cậu ta gì hết.
Về phần Gia Kiệt, tâm trạng cậu rất vui, vì đây là lần đầu cậu rủ
nó đi chơi chỉ có 2 người, và câu nghĩ sẽ nói thik nó, nếu nó giữu
cậu lại cậu sẽ ở lại còn nếu nó muốn cậu đi thì cậu sẽ đi. Đến nhà
nó, thấy đóng cửa, gọi điện thì nó hok bắt mấy. Làm cậu thấy thất
vọng não nề, buồn bã rồi quay về nhà, giờ cậu không biết chuyện gì
đang xảy ra với cậu nữa. Vì ngày mai là cậu đi rồi, thất vọng vì nó
không giữ đúng hẹn, thát vọng vì không nói được lời cuối cùng với
nó........Ngay lập tức cậu gọi điện cho 2 cậu bạn, lập tức 15’ sau
2 cậu đó đã có mặt tại nhà Gia Kiệt.
- mày nói thật hả? Sao mai đi muk giờ mới nói mày, bạn bè kiểu đó
hả? – Huy Hoàng trách móc
- thế Kiều My biết chưa? – bảo Khang hỏi
- chưa, tớ định hôm nay rủ cậu ấy đi chơi rồi sẽ nói
nhưng..........
Cả bọn ngồi tóm 1 hồi rồi đai zề nhà nấy. Còn về phần nó, đến nơi
thì nó mới biết là Gia Kiệt gọi nó cung mười mấy cuộc, bỗng nó
hoảng lên, sực nhớ tới, nhưng giờ nó ở dưới quê rồi, may là bà nó
hok sao chỉ bị thương nhẹ thôi. Nên nó xin phép ba mẹ về trước lúc
đó đã 10h rồi. Về đến nhà nó liền gọi cho Gia Kiệt nhưng cậu ta đã
khóa máy vì quá thất vọng, cậu ta ko muốn ai làm phiền lúc này và
quyết định cùng gia đình vào sg. Gọi hok được nó thở dài
- chắc cậu ấy giận lắm đây, lại bỏ lỡ buổi đi chơi nữa rùi, sao
mình có thể quên gọi điện cho cậu ấy cơ chứ, đúng
là.......haizaaaaaaa.
Sáng hôm sau tại lớp:
- Kiều My! Gia Kiệt gửi cậu cái này nek? – bảo Khang chạy tới đưa
cho nó 1 bức thư.
- gì thế? Ai gửi zạ?- nó tò mò
- Gia Kiệt, đọc đi rùi sẽ biết. Bảo Khang trả lời.
Nó mở ra và:
Kiều My thân yêu!
Khi cậu đọc thư này chắc có lẽ mình đã ko còn ở đây nữa.
- Cái gì? Thế cậu ta đi đâu? – nó ko đọc tiếp muk hỏi
- cậu đọc đi thì sẽ rõ. – Huy Hoàng trả lời
Mình cùng gia đình vào sài gòn sống lun rùi, thật tình mình cũng ko
muốn rời xa cậu, tớ muốn ở bên cậu, che chở và bảo về cậu, nhưng
dường như những điều này ko thể làm theo ý mình được, ngay cả muốn
được ở bên cậu 1 ngày cuối cũng ko được nữa là.
Đến đoạn này nó ứa nước mắt.
Mình muốn nói với cậu rằng “mình thik cậu”, thik cậu rất nhiều,
nhiều hơn cậu tưởng, nhưng mình biết chắc mình chỉ là thik đơn
phương mà thui nhưng mình cũng rất vui và hạnh phúc với những tháng
ngày được ở bên cậu, tớ mong sau này vẫn được gặp lại cậu, tớ ko
chúc cậu sẽ tìm được người khác đâu, vì tớ muốn cho mình thêm 1 cơ
hội được gặp lại và ở bên cậu mãi mãi nhưng tớ chúc cậu lun zui zẻ,
yêu đời, vô tư hồn nhiên, lun lun nở nụ cười trên môi và không bao
giờ nhỏ lệ. Mình mong cậu vui mình sẽ vui cùng cậu, khi cậu muốn
khóc bờ vai mình sẽ là chỗ dựa cho cậu, muốn cùng cậu đi thật nhiều
nơi, cùng cậu thực hiện những giấc mơ, nhưng những điều này ko thể
nữa rồi, vì giờ đây mình ko còn ở cạnh cậu nữa. Tam biệt cậu –
người tôi yêu, tạm biệt mối tình đầu tiên – mối tình đơn phương và
đau thương. Cậu sẽ ở trong tim mình mãi mãi.
Đọc xong nó khóc nức nở,
- cậu ấy lên máy bay mấy giờ? – nó hỏi
-7h00– Bảo Khang Trả lời.
Nó liền vụt chạy, bỗng:
- để tôi chở đi cho. – Thiên Hoàng lên tiếng. Nó và tất cả mọi
người đều ngạc nhiên, nói rồi cậu ta chạy đi lấy xe, tuy cũng ngạc
nhiên nhưng nó ko suy nghĩ nhìu ngồi lên xe Thiên Hoàng phóng như
bay. Đến sân bay, còn 5’ nữa. Cả hai vừa chạy vừa tìm, nhưng vẫn
không thấy Gia Kiệt, máy bay cất cánh.
Nó thất vọng vì đã không tìm được Gia Kiệt.
- Có muốn đi đâu hok hay về? - Thiên Hoàng hỏi nó
- ra biển. - nó trả lời
Đến nơi, nó liền chạy một mạch ra ngoài mặc cho Thiên hoàng gọi
theo.
- nếu muốn hét thì hét lên đi, ở đây hok có ai đâu mà ngại. - Thiên
Hoàng bảo
Rồi nó hét, hét lên thật lớn và khóc nức nở.
Trong lúc này Thiên Hoàng thấy nó thật yếu đuối,
- có muốn mượn bờ vai của tôi hok?
Khi nghe vậy nó lại nhớ cảnh lúc nó và Gia Kiệt ra đây khi nó bị
con zero môn lý, nó càng khóc nhìu hơn, Thiên Hoàng hoảng lên hok
biết làm gì nữa, cũng hok hỉu vì sao nó lại khóc to trong lúc này
cậu ta chỉ muốn an ủi nó thôi, nhưng như thường lệ là cậu ta thừa
cơ hội chọc tức nó rồi để trả thù nó chứ như là
- lúc gần thì giả vờ làm ngơ tới lúc người ta đi rồi lại hối hận,
đúng là con gái mà, hay là tôi tưởng cô cũng cứng đầu lắm chứ ai zè
lại yếu đối thế kia ? nhưng sao giờ cậu ta lại hok hề có ý nghĩ đó,
chỉ tìm cách làm sao cho nó hok khóc nữa thui vì cậu rất sợ khi
nhìn thấy con gái khóc mài, nhưng cậu cũng hok biết làm gì hơn nữa
là để nó khóc cho đã rồi về ngủ một giấc.
Trêb đường về cậu cũng hok noíc ậu nào, 2 đứa im lặng cho đến khi
tới nhà nó, khi vào nhà nó cũng hok thèm cảm ơn cậu ta mọt tiếng
nhưng cậu hok quan tâm cái cậu chú ý là tâm trạng nó đã ổn chưa.
Chưa bao giờ có người con gái nào mà để cậu quan tâm đến vậy. Cũng
may là ba mẹ nó đi làm rồi chứ hok thì cũng to chuyện vì sao đang
đi hok mà nó lại bỏ về thế kia.
Quay lại trên lớp thì Diễm Hồng cũng may là viết cho 2 đứa 2 cái
giấy phép chứ hok thì toi......
Chiều đó tại nhà nó, Diếm Hồng đến chơi:
- Mày hok sao chứ? - Diễm hồng tỏ vẻ lo lắng
- uk, tao hok sao, chỉ bùn ngủ thui ak. - nó vẫn nằm trên
giường
- Bộ cậu ta đi rồi mày bùn thế hả? mày thik cậu ta rồi ak
- tao hok biết nữa? chỉ thấy mh có lỗi với cậu ấy nhiều thôi, cậu
ta luôn quan tâm đến mh, cậu ấy muốn đi chơi cùng mh bữa cuối cùng
mh cũng thất hứa, chắc cậu ấy thất vọng về nh lắm hi?
- uk mày cũng tệ thật, giờ có hối hận cũng muộn rồi, thế mày có gọi
điện cho cậu ấy chưa?
- gọi rồi nhưng cậu ta khóa máy rồi, liên lạc hok dc.
- chắc cậu ta hhok đổi sim đâu, chỉ khóa vài ngày thui ak, hay ngày
mai mày goi điện thử thế nào?
- uk nhưng hok biết cậu ấy có nghe máy hok nữa?
- mày lo gì, muk mày muốn cậu ấy trở lại hok?
- giờ có muốn cũng đâu được cậu ta đi rồi mày ak
- giả dụ như, mà tao giả dụ thui nha, mày bảo cậu ta đừng đi biết
đâu cậu ta quay về thì sao?
- mày nói như thật hi, bộ ta là gì mà cậu ấy pải như thế mày, sợ
cậu ta còn hok nge máy nữa chứ lại.....
- thì mày gọi thử đi biết đâu, hehehe
- con nhỏ này chỉ cóa trong mơ thui nàng ak. - Nó đã nhích môi cười
một cái nhẹ.
- cười rùi nha, hehe, thui tao zề đây, tao xin phép dùm mày rùi đó,
ngủ một gắc sáng mai lại đâu vào đấy ak, thui tao zề ak. Nói xong
Diễm Hồng đứng dậy
- uk, cảm ơn mày nha.pp
Nó ngủ một giắc tới tối, nó hok thèm en cơm lun lên mạng ngồi
tóm.
Tiểu thư nhà nghèo: BUZZ cậu có đó hok zạ? mh bùn qua sddi
mất...................
Hoàng tử kiêu ngạo: uk đây, có gì muk bùn thế?
Tiểu thư nhà nghèo:tưởng cậu hok lên chứ, may quá có người tóm
rùi.Mh đang thất tình nek
Hoàng tử kiêu ngạo: ghê zậy ta, ?????
Tiểu thư nhà nghèo: cái cậu hôm mà mh kể cậu nge đó, cậu ta đi sg
rùi, trước khi đi cậu ta hẹn mh đi chơi mh đồng ý rùi nhưng lại
thất hứa nữa.
Hoàng tử kiêu ngạo: sao lại thất hứa ?
Tiểu thư nhà nghèo: thì tại hôm đó bà nội mh nhập viện mh hoảng quá
nên quên gọi điện cho cậu ta mất, thê là.......
Hoàng tử kiêu ngạo: hi ai bỉu cậu hậu đậu chi, có thế muk
cũng.......
Tiểu thư nhà nghèo: giờ mh bùn quá ak
Hoàng tử kiêu ngạo: bộ cậu thik cậu ta hả?
Tiểu thư nhà nghèo: hok biết nữa nhưng mh thấy có lỗi với cậu ấy
nhiều lắm, châc cậu ta thất vọng về mh lắm hi
Hoàng tử kiêu ngạo:uk đúng rùi, ai lại như bạn kia chứ. ak mà lỡ
như cậu nới cậu ta ở lại biết đâu cậu ta sẽ zề sao?
Tiểu thư nhà nghèo: sao zề được chứ? cậu ta đi rùi? sao bạn nói y
như con bạn mh zạ?
Hoàng tử kiêu ngạo:ủa thế ak? chắc là ý tưởng lớn gặp nhau rùi,
hihih
Tiểu thư nhà nghèo: thui mh đi en cơm đây, thanks đã tâm sự với mh
nghen.pp
Hoàng tử kiêu ngạo:uk, en cơm ngon nha, hi vọng ngày mai sẽ có một
bất ngờ đến với cậu.
Tiểu thư nhà nghèo:uk, hgi vọng là thế, thanks
Hoàng tử kiêu ngạo:pp
Sáng hôm sau tại lớp, đúng là có một bất ngờ danh cho nó thật, khi
bước vào lớp nó như sững người ra hok nói được lời nào vì
- cậu đến rùi ak - Một giọng con trai vang len và tiến lại gần
nó
- cậu, cậu... hok pải đã đi rùi sao? - nó hơi sốc
- uk, nhưng mh đã hok lên máy bay, vì cậu.- đó hok ai khác là Gia
Kiệt
- sao lại vì mh, hay là các cậu........lừa mh ak? - nó ngi
ngờ
- đâu có đâu? ai dám lừa cậu chứ, sự thật là cậu ta hok đi vì cậu
đó. - Bảo Khang chen vào
- chẳng lẽ các cậu biết từ trước rùi ak? - nó nói với vẻ nặt tức
giận
- uk, hôm qua cậu ta tức tốc chạy lên lớp khi nghe vậy cậu ta định
điện tìm cậu nhưng tụi này mún cho cậu bất ngờ nên.......- Diễm
Hồng lên tiếng
- bất ngờ hả? chẳng lẽ người nc với mh trên mạng là cậu hả? - nó
liếc qua Gia Kiệt
- ai cơ, người nào, mh hok biết? - Gia Kiệt trố mắt
- chứ sao cậu ta biết được hôm nay sẽ có bất ngờ cho tui? hay là
một trong số cậu cũng có một người - giờ nó hok xưng hô bt được nữa
rùi mà với giọng thẩm tra.
- đâu có đâu? - kả bọn cùng lên tiếng.
Nảy giờ có một người lun hok tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn
này nhưng biết hết mọi việc kể cả người nói chuyện trên mạng với nó
nhưng vẫn hok lên tiếng đó là...........bí mật.
nảy giờ
Chap 9
Tối đó tại nhà nó,
Tiểu thư nhà nghèo: buzz! ek có pải cậu biết mh là ai hok zạ?
Hoàng tử kiêu ngạo: sao cậu nói zạ? mh đâu biếtc ậu là ai
đâu?
Tiểu thư nhà nghèo: thế tại sao hôm qua cậu nói giống y như thật
ấy, biết trước mọi việc xảy ra với mh lun á. Đúng là hnay mh có một
bất ngờ ko thể ngờ tới lun.
Hoàng tử kiêu ngạo: thật hả? mh đoán mò thui mà cũng đúng ak, thế
bất ngờ gì zậy?
Tiểu thư nhà nghèo: đúng là cậu ta hok lên máy bay, hồi sáng lên
thấy muk mh cứ tưởng như mơ, vừa vui lại vừa tức vì bọn bạn chơi
mh, hik
Hoàng tử kiêu ngạo:thế ak, đúng là, thế giờ hết thất tình rùi
chứ.
Tiểu thư nhà nghèo: thất tình gì chứ, có tình đâu muk thất
kìa,hehehe
Hoàng tử kiêu ngạo: pó tay cậu lun, hôm qua thì khóc, hôm nay thì
cười toe toét
Tiểu thư nhà nghèo:ủa sao cậu biết hôm qua mh khóc, hnay lại cười,
khai mau, trước giờ cậu nói dối mh pải hok?
Hoàng tử kiêu ngạo: uhm .......ak mh đoán thui mà, chứ có biết cậu
lầ ai đâu, trước giờ cái gì mh đoán cũng trúng hết ak.
Tiểu thư nhà nghèo: thui đi bạn ơi, xạo quá ta.
Hoàng tử kiêu ngạo: sự thật là thế mà
Tiểu thư nhà nghèo: thui mh đi hok bài đây, thắc mắc sáng giờ nên
mở máy mún gặp nc với bạn liền nek, thui hok pải thì thui.pp
ngen
Hoàng tử kiêu ngạo:uhm,pp chúc bạn có một buổi tối vv
Tiểu thư nhà nghèo: thanks, metoo!
Sáng hôm sau tại lớp nó, giờ chủ nhiệm:
- Ngày mai lớp chúng ta sẽ đi lao động tại nghĩa trang liệt sĩ, p.
Hòa hải, các em có mặt lúc 7h tại đó nge. - cô chủ nhiệm dặn
dò
- Vâng ạ! - cả lớp đồng thanh
- Thiên Hoàng! - nó kêu
- gì! - Thiên Hoàng ngoảnh lại
- Hôm đó mh nợ cậu một lời cảm ơn! giờ cho mh cảm ơn nha! - nó gãi
đầu
- hok có gì! - Thiên Hoàng vẫn làm vẻ mặt lạnh lùng.
- trước giờ mh cũng hơi quá đáng với cậu, giờ huề nhau dc hok? làm
bạn nha.
- Hok?
-sao, hok thik hả? uk zậy thui. mh zề trước nha.
- mh hok thik làm bạn, nhưng mh thik cậu làm người yêu tớ kia,
hahah.- Vừa nói cậu ngoảnh mặt đi và cười mĩm.
- cái gì? nghĩ sao cậu ta nói zạ chứ, hok biết thật lòng hay cố
tình treo h nữa đây, thui kệ, hok thik làm bạn thì thui, pộ tưởng
đây thik ak, hứ! - nó vừa đi vừa lẩm bẩm một mh thì bỗng:
- Kiều my!
Nó quay mặt lại thì thấy Gia Kiệt
- Gì ! - nó nói với vẻ lạnh lùng
- bộ định giận mh tới khi nào nữa đây? đâu pải lối của mh đâu? biết
thế đi lun dc rùi, để có người còn nhớ tới chứ như zầy
thì.......haizaaaaaaaaa. - cậu ta thở dài làm nó cũng bật
cười.
- thui đi ông ơi, cho tui xin 2 chữ bình yên.
- thế là hết giận rùi nha! có mún ra biển hok? - cậu ta nói với vẻ
phấn khới
- hok, nắng lắm! - nó nheo mắt
- trời, hôm nay tiểu thư sợ nắng kia đó. - Cậu chích nó
- uk sao nak, thui zề. - tuy vậy nhưng nó vẫn cảm thấy vui vì cậu
đã ở đây nhưng nó vẫn hok xác định được tình cảm nó dành cho cậu là
gì.
Sáng hôm đó tại nghĩa trang liệt sĩ nơi lớp nó dọn về sinh. Trong
lúc đang dọn thì nó .............sỉu làm cả lớp hoảng lên, lúc đó
Gia Kiệt chạy lại định bế nó lên nhưng đã có người nhanh hơn cậu ta
rồi.Lúc này cục tức cậu lại sôi lên nhưng vì sữ khỏe của nó nên cậu
lại kiềm chế lại. tại trung tâm y tế gần đó:
- cô ấy thế nào rồi ạ? Gia Kiệt hối hả chạy tới hỏi cô y tế
- cô ấy ko sao đâu, chỉ vì thiếu máu nên mới thế thôi, bt cô ấy có
hay như vậy ko? - cô ấy hỏi
- dạ tụi em cũng ko rõ, thế có vẫn đề gì sao chị? - cô chủ nhiệm
hỏi
- ak, ko có gì đâu, em ấy cần nghĩ một lát thôi là được ak.
- thưa cô, để em ở lại với My được hok ạ? - Diễm Hồng xin
- uk, được rồi, em ở lại đây khi nào My tỉnh dậy thì em chở bạn ấy
zề nhà nghỉ luôn nge. Còn các em chúngta tiếp tục. - Cô chủ nhiệm
nói
- Cô ơi! em cũng muốn ở lại đây tí nữa em chở My zề được hok cô? -
Gia Kiệt rất lo cho nó nên hok yên tâm lứm
- Để Hồng ở lại được rồi, em ở lại làm gì, định trốn hả? - cô đùa
cậu ta tí ấy mà
- Ơ... hok pải thế đâu cô ạ mà vì........ - cậu ta lắp bắp
- vì gì chứ, thui đi nào - thế là cậu ta đành thui, trong đầu cậu
nghĩ hok pải cô ác ý với mh sao lúc nào mh xin cái gì cô cũng phản
đối zạ kìa, haiza!
Tối hôm đó tại nhà nó:
Hoàng tử kiêu ngạo: Hôm nay có gì zui hok?
Tiểu thư nhà nghèo: zui thì hok mà xui thì có
Hoàng tử kiêu ngạo: xui gì thế
Tiểu thư nhà nghèo: mh bị sỉu
Hoàng tử kiêu ngạo: ui thật hả? yếu thế
Tiểu thư nhà nghèo: uk sao nak, ak mà mh hỏi cái này tí
Hoàng tử kiêu ngạo: gì?
Tiểu thư nhà nghèo: sao mh thấy cậu đâu có kiêu ngạo đâu muk cậu
lại đặt tên nik zạ?
Hoàng tử kiêu ngạo: sao cậu biết mh hok kiêu ngạo
Tiểu thư nhà nghèo: tại nc trước giờ mh thấy cậu cũng zui tính và
dễ gần mà
Hoàng tử kiêu ngạo: chỉ có cậu nxet thế thui chứ ai gặp mh kể kả
trên mạng kũng cho là mh kiêu ngạo hết ak
Tiểu thư nhà nghèo: thế ak, thế thì mh may mắn quá khi hok gặp pải
con người kiêu ngạo kia rùi hi
Hoàng tử kiêu ngạo: uk đúng đó
Tiểu thư nhà nghèo: nhưng tại sao cậu pải tỏ ra mh kiêu ngạo thế,
cứ như nc với mh hok zui hơn sao? dễ gần nữa chứ
Hoàng tử kiêu ngạo: biết sao giờ, vig hoàn cảnh thui ak, mh cũng
muốn như zậy nhưng ngoài đời mh hopk thể nào thể hiện như zậy được
hết ak, wen rồi.
Tiểu thư nhà nghèo: giờ cậu thay đổi được rồi đó, mh mong cạu sẽ
gặp được một người có thể làm thay đổi được tính của cậu,
hehehe
Hoàng tử kiêu ngạo: hihi mong là zậy nhưng chắc hok thể?
Tiểu thư nhà nghèo: hên xui ak, thui pp nha, mh hok bài đã.
Hoàng tử kiêu ngạo: uhm, pp
Sáng hôm sau tại lớp nó:
- Các em tuần sau trường chúng ta sẽ tổ chứ đi du lịch trên Tây
nguyên, có bạn nào hok muốn đi ko? – cô chủ nhiệm hỏi khóe chứ thừa
biết là bọn nó thik đi còn hok hết nữa là từ chối.
- Hok ạ! – cả lớp đồng thanh. Bàn tán nhao nhao. Nói là đi chơi
thui chứ thật ra trường tổ chức đi làm từ thiện ở các tỉnh nghèo và
miền núi ấy muk, nhưng bọn này cũng khoái đi mấy dụ này lém
ak.
- Cô ơi mà chúngta đi mấy ngày ạ? – nó hỏi
- 3 ngày 2 đêm, tuy vậy các em pải về xin phép gd đã biết chưa? –
cô chủ nhiệm nói
- Dạ vâng. – một lần nữa cả lớp đồng thanh.
Hok hỉu sao dạo này Thiên hoàng cứ im lặng một mh, nó cũng hok hỉu
sao nó lại hay ngoái đầu xuống phái của cậu ta nhưng nhiều lúc như
zậy cũng bị ánh mắt cậu ta bắt gặp làm nó hoảng liền quay lên.
Những lúc như thế cậu ta đi lên và nói:
- thik anh rồi hả cô pé?
- Thik gì chứ, tự tin quá ha, người gì đâu muk kiêu thế, cứ tưởng
ai kũng thik cậu dc á, hứ đây đừng có mơ! – nó làm một tràn làm cho
cậu ta cũng phá lên cười lúc đó nó càng ngượng ngịu hơn nữa. Nói
rồi cậu ta đi và cười mỉm, trong khi đó có một ánh mắt dõi theo cậu
ta mang theo cục ghen:
- Cậu thik cậu ta ak? – Gia Kiệt hỏi?
- Cậu khùng ak?- nó cáu lên
- Sao bảo mh khung? – Gia Kiệt nhăng mặt
- Chứ sao hỏi zạ? ghét còn hhok hết lấy đâu muk thik chứ. – nó trả
lời thản nhiên
- Zậy ak, thế thì tốt.- làm cậu ta hết hồn
- Tốt gì chứ? – nó hỏi lại
- Ơ có gì đâu, thui mh zề hi.
- Ak muk nek, trước giờ mh quên hỏi cậu mất, cậu ở lại đây thì ở
với ai? –nó hỏi
- Mh ở với bác.- Gia Kiệt Trả lời
- Thế ak, thui mh zề.
Tối đó tại nhà nó:
Hoàng tử kiêu ngạo: 222222222, lại gặp nhau rùi, một ngày đối với
bạn thế nào?
Tiểu thư nhà nghèo: cũng hok tệ, hôm nay cô bảo tuần sau sẽ đi lên
Tây nguyên chơi đó, trường mh tổ chức, vậy là hok nc với cậu trong
môth tg rùi, heheh
Hoàng tử kiêu ngạo: thế ak, zui zậy ta, mh cũng thik đi lắm nhưng
sao trường mh lại hok tổ chứ hi, tiếc hi ước gì gặp bạn trước khi
đi hi
Tiểu thư nhà nghèo: thui mh hok gặp đâu, mh sợ gặp con người kiêu
ngạo kia lắm, ak muk hôm trước mh có kể cho bạn nge về một nguời
muk mh rất ghét đó. Nhớ hok?
Hoàng tử kiêu ngạo:uk nhớ, muk sao? Có vấn đề gì với cậu ta nauwx
ak?
Tiểu thư nhà nghèo: sao cậu nhớ dai thế, lâu rùi tưởng đâu cậu hok
nhớ chứ, mh cũng hok biết sao nữa, mấy ngày ni mh thấy cậu ta lạ
lắm hok có …như trước nữa
Hoàng tử kiêu ngạo: hok có gì? Đáng ghét hả?
Tiểu thư nhà nghèo:uk có lẽ vậy
Hoàng tử kiêu ngạo: để cậu ta rùi hả cô pé
Tiểu thư nhà nghèo:để gì chứ, ai thèm, muk sao lại kêu mh là cô
bé zạ?
Hoàng tử kiêu ngạo:hok thik ak
Tiểu thư nhà nghèo:uk
Hoàng tử kiêu ngạo:zậy thui nhưng hay muk, nhưng sao hok thik gặp
mh, hok mún bít mh là ai sao?
Tiểu thư nhà nghèo: mh thấy nc như zậy zui hơn, gặp cậu rồi với vẻ
kiêu ngạo đó cậu sửa dc hok? Chứ mh ghét ai kiêu lắm, đừng bảo cậu
giống y như cậu ta ngen.
Hoàng tử kiêu ngạo: giống ai?
Tiểu thư nhà nghèo:thì giống người muk mh ghét nhất ấy chứ ai
nữa
Hoàng tử kiêu ngạo: kakaka, thế hả? biết đâu thì sao
Tiểu thư nhà nghèo:uk chính vì sợ thế nên hok gặp hay hơn hi
Hoàng tử kiêu ngạo: uk zậy cũng dc, zậy khi nào cậu đi chơi
thế?
Tiểu thư nhà nghèo: 2 ngày nữa, thui giờ mh chuẩn bị tí đã, nc sau
nha
Hoàng tử kiêu ngạo: sao nc lúc nào cậu cũng out trước zạ? chưa để
lần nào mh nói pp trước kả?
Tiểu thư nhà nghèo:ui con trai đó hả? có chuyện đó thui muk cũng
……..thui để lần sau mh cố gắng đề cậu nói trước hi, thui nha,
pp.
Hoàng tử kiêu ngạo: uk pp
2 ngày sau, mọi người đã tập trung đầy đủ để chuẩn bị đi nhưng nó
vẫn chưa ló mặt ra, bọn bạn nó gọi liên tục nhưng nó vãn hok bắt
máy, tụi nó sốt ruột hok biết chuyện gì xảy ra với nó hok nữa, Gia
Kiệt định chạy vô nhà nó thì cô chủ nhiệm ngăn lại:
- sắp tới giờ rồi mà em đi cũng hok kịp đâu.- cô bảo
Thế là cậu đành thôi, lúc xe vừa lăn bánh thì nó xuất hiện, hên
ghê, thế là nàng cũng kịp đi cùng, lên tới nơi vừa ngồi vào ghế thì
bị bọn bạn tra tấn:
Nào là sao đến trễ vậy, tưởng đâu mày bị gì rùi chứ, hay là sao mh
gọi mãi mà hok bắt máy, làm người ta lo quá trời lun, …. Cứ các câu
hỏi hỏi dồn về phía nó hok kịp để nó thở lun, heheh thế là một cuộc
ngồi tóm về chuyện nó đến trễ. Đang ngồi nc say sưa thì nó hoảng
lên một tiếng:
- chết! quên mất.
- quênc ái gì? – Diễm Hồng hỏi
- tao quên khóa cửa nhà rồi mi ơi! Tại vội quá, sợ đến hok kịp nên
lo chạy đi mà quên đóng cửa nhà rùi. Hik hik – nó làm vẻ bi
thương.
- Cái gì, mi đúng là hậu đậu hết biết, thế giờ sao? – con bạn trách
nó.
- Ta cũng hok bít nữa, ta hok thể điện ba mẹ ta được nếu biết được
sẽ bị một trận tơi bời. – nó than vãn
- Hay điện em mi? .con bạn có kiến
- Giờ nó đang hok ai lại điện nó được? – nó sầu não nề
- Nhà mi gần trường nó muk, cứ gọi nó chạy về tí thui.
- Uk để ta gọi thử chứ biết sao giờ. – nó thở dài
haizaaaaaaa!
- Alo! Út hả? chị quên khóa của nhà mất rồi, em chạy về khóa giúp
chị tí được hok? Tại chị vội quá nên……..
- Cái gì? Chị đúng là pó tay lun, thui được rồi để em về.
- Ui may quá nó chạy về rồi, hết hồn.- lúc này nó tỏ vẻ vui sướng
biết chừng nào như được túi vàng vậy đó.
- Đúng là hết cách với cô nương này lun, lúc nào cũng để người khác
pải lo lắng. – Huy Hoàng nói xiên nó.
- Ai cần lo lắng chứ? – nó ngách mặt lên rồi liếc cậu ta một cái
làm kả bọn cũng phá lên cười. Từ đó nó có biệt danh là "khỉ con hậu
đậu"
Một lúc sau nó nhìn quanh nhìn queo rồi ánh mắt dừng lại khi thấy
một người vẫn thản nhiên ngồi nghe nhạc. Đó là Thiên Hoàng. Nó thầm
nghĩ tưởng đâu cậu ta hok đi nữa chứ vì nó nghĩ cậu ta như công tử
bột ấy làm sao có thể đi lên nhưng nơi như thế này được cơ chứ,
nhưng cuộc đi này nó pải nhìn cậu ta dưới một cái nhìn khác.
Chap 11
Mỗi lớp sẽ phân chia ra từng khu vực. Đến nơi, xe lớp nó dừng lại ở
một nhà dân, người dân lấy làm lạ, nhưng sau khi nghe về mục đích
tụi nó đến đây người dân đón tiếp rất niềm nở, tuy nghèo về vật
chất nhưng người dân nơi đây rất giàu về tình củm, vì nhà nhỏ nên
chúng pải cắm trại trước nhà dân cái này đã nằm trong kế hoạch sẵn
của chúng rồi, tuy nhà nhỏ nhưng đất ở đây rất rộng. Sau khi dựng
trại xong lúc này đã 10h, lớp nó kéo nhau đi từng hộ hỏi thăm và
tặng quà, tuy nhỏ nhưng đủ làm ấm lòng người. Tuy mệt nhưng miệng
đứa nấy cười toe toét, thăm hỏi xong chúng được người dân nơi đây
tiếp đãi một bữa ra trò toàn là cây nhầ lá vườn.
- đồ ngon thì ở đây ko có chứ mấy thứ này thì nơi đây ko thiếu,
hahha. - Một bác nói zui.
- ui thế này là nhất nhất rồi bác ạ! - nó đáp lại làm kả bọn phá
lên cười trong niềm zui. Ăn xong chúng nghĩ một lát rồi cùng bà kon
nơi đây lên rẫy thu hoạch vì giờ là mùa thu hoạch mà.
- Ccungx sắp đến hè rồi nhỉ? nó nghĩ thế, bỗng trong đầu nó lóe lên
một suy nghĩ rồi tự cười đắc ý. thấy vậy Gia Kiệt không khỏi thắc
mắc và hỏi liền:
- đang nghĩ gì muk cười một mh zạ?
- có gì đâu. ak muk mh mới nghĩ ra một kế hoạch dành cho các bạn
vào mùa hè này đó? - nó tỏ ra vui sướng
- gì zạ? - Gia Kiệt tò mò
- bí mật, tối zề nói lun. - nói rồi nó vừa làm miệng vừa líu
lo
- ui có gì muk bí mật zạ? thui hok nói thì thui.- chưa bao giờ Gia
Kiệt nhìn nó đáng yêu đến thế, trong lòng cậu bỗng nhói lên, rồi tự
hỏi sao nó hok hỉu cho nỗi lòng của cậu nhỉ?
Một ngày vất vả đối với tụi này vì trước giờ chúng có làm mấy cái
này lần nào đâu, nhưng mệt thì mệt muk zui thì vẫn zui. Rồi nó thầm
nhìn Thiên Hoàng và nghĩ cậu ta cũng được ra phết hi, tưởng đâu
thấy rồi kêu lên nữa chứ ai zè cũng xông vô làm đáo đễ, hok biết
cậu ta là người như thế nào muk có lúc lại như rất hiểu tâm trạng
người khác, có lúc lại làm cho người ta pải bực mình, nhiều khhi
lại dễ gần nhiều khi lại tỏ ra kiêu ngạo, đáng ghét. Qua lần này
hok biết cậu ta có thay đổi chút chút nào hok nhỉ? đang nghĩ vu vơ
thì bị Gia Kiệt đập một cái rõ đau:
- đang mơ mộng gì thế cô pé
- mơ mộng gì đâu? chỉ được cái đoán mò thui ak. - chút nữa là bị
cậu ta phát hiện, hết hồn.
- đi chơi hok? - Gia Kiệt hỏi
- uk muk đi đâu giờ chừ nữa? - nó thắc mắc
- đến nơi này đẹp lém, mh mới tìm ra, hihi. - Cậu ta làm nó hơi tò
mò thế là kả 2 đứng lên định đi thì bị Huy Hoàng chặn lại:
- này định đi đâu đó?
- đi chơi! đi hok? - nó trả lời nhưng nó hok biết lời mời của nó đã
làm kế hoạch của một người bị phá vỡ.
- uk đi thì đi. Huy Hoàng nge nói đi chơi thì ủng hộ 2 chân 2 tay
lun.
- đợi tí. nói xong nó lại lôi Diễm Hồng theo, nhìn quanh cũng chả
thấy Bảo Khang đâu nên nó đành thôi. Trong khi đó anh chàng Bảo
Khang đang tìm một nơi bí mật trốn để nhắn tin cho em yêu,
hehe.
Trong lúc leo lên đồi thì Diễm Hồng bị trượt chân và thế là hok đi
được, và anh chảng huy hoàng tự nguyện cõng nàng. Đến nơi 4 đưa
không khổi ngạc nhiên và thik thú khi khung cảnh này rất lãng mạn
và thu hút cả 4 đứa nó. Hôm nay sao nhiều nữa chứ, không khí trong
lành, mát mẽ thik hợp cho chúng ngồi tóm. Nói một hồi rồi Gia Kệt
bỗng nhớ tới cái kế hoạch mùa hè sắp tới muk lúc chìu nó nghĩ ra
bèn hỏi liền nó:
- này lúc chìu cạu bảo có kế hoạch gì mà, giờ nói đi.
- uk, cậu nhắc chứ hok mh quên mất. là mùa hè này mình muốnc các
cậu cùng mình đi du lịch một tháng, đó là lênc các tỉnh nghèo và
miền núi, các cậu thấy thế nào? - nó ra vẻ dò xét.
- uk được đó, nhưng sang năm là mình có 2 kỳ thi quan trọng đó nha.
Hok biết được hok? - Diễm Hồng tỏ vẻ suy tư
- Có gì đâu, nghĩ hok xong mình đi liền một tháng coi như lấy lại
tinh thần rồi tập trung vào hok . Các cậu thấy thế nào? - Nó
nói
- ok - kả 3 đồng thanh
- tớ mún nằm đây ngủ lun quá. - nó nói với vẻ vô tư
- thui đi cô pé, nảy đi hok nói ai hết kìa, thui mh zề chứ để mọi
người lo nữa. - Huy hoàng bảo
- zậ là zề hả? tiếc quá đi mất. - nó còn nuối tiếc nơi đây. thế là
kả bọn đứng lên về.
Diễm Hồng trên lưng Huy Hoàng có cảm giác rất ấm áp nhưng chen vào
đó là vẻ ngại ngùng.
- Cõng mình thế này có mệt lắm hok?
- mệt gì chứ, con trai muk, pải ga lăng những lúc như zậy, hihihi.
- HUy hoàng trả lời lém lỉnh làm cô nàng cũng phát cười bớt đi cái
e ngại.
Trong khi 2 người kia, Gia Kiệt cố tình đi gần nó, nhiều lần mún
nắm lấy tay nó nhưng lại hok được, lần nào kũng hụt, hok biết là vô
tình hay nó cố ý nữa ak.
Sáng hôm sau tụi nó hok đi rấy nữa muk được một bác trong làng dẫn
đi thăm quan khu rừng, một con vôi xuất hiện:
- ôi, voi kìa! - nó hét lên, nhìn nó zui như đứa con nít lần đầu
găpk được chú vôi này zạ.
- làm gì muk ngạc nhiên zạ? bộ lần đâu thấy hả? - Gia Kiệt cắt
ngang
- uk, đây là lần mh thấy đó, zui quá, hok biết có cỡi được nó hok
hi? - nó vẫn vô tư trả lời
- đúng là con nít. - Gia kiệt treo
- uk, thế đó, sao nak, thế muk có người mún làm con nít cũng hok
được đó. - Nó treo lại , làm cậu ta cũng hok biết nói gì hơn chỉ
biết cười bù.
- Bác ơi! cháu có thể lên đó ngồi được hok ạ. - nghĩ là nó hỏi
liền.
- uk được chứ nhưng pải cẩn thận vì ko dễ gì mà ai có thể lên nó
được đâu. - bác đó nhắc nhở nó
- dạ vâng! để cháu thử xem. Nói xong rồi nó lại nói nhỏ với chú
voi:
- chú cho chị cới lên nha, chị thương chú mày lắm lắm đó. Nó vừa
nói vừa ôm vừa vuốt ve chú voi một lúc sau rồi nó leo lên được, lên
tới nơi nó zui hết cỡ biết lun.
- Cho mình lên nữa. - Diễm hồng kũng ức lên, nhưng khi Diễm Hồng
leo lên hok được.
- ơ sao zạ?
- mày chưa vỗ về nó thì làm sao nó cho lên được chứ? - nó tỏ ra
tinh ranh hơn. và Diễm Hồng làm theo lời nó cuối cùng cũng leo lên
được. 2 đứa khoái chí vì lần đầu tiên cỡi voi.
- ui cho mình lên với! - gia Kiệt ghen tị
0 hết chỗ rùi,hihi. -nó tả lời đắc ý vì ai bảo lúc nảy treo nó
chi.
Được bác ở đây dẫn di tham quan chỉ tưng loài cây bọn nó rất khoái
chí. Nó mãi mê đi theo một con vật rất lạ và sau khi nhìn lại thì
chẳng thấy ai kả, lúc này cô nàng mới hoảng lên vì sợ, bèn lấy điện
thoại gọi cho Gia kiệt nhưng vì hok có sóng nên chănngr liên lạc
được với ai. Lúc này nó ớn lạnh vì sợ, hok biết pải sao nó òa lên
khóc nức nở, nhưng nó hok biết rằng vãn có người đi theo nó từ nảy
giờ.
- Làm gì muk khóc thế cô pé. Nó nge giọng quen quen khi quay lại
thì
- Thiên hoàng! - nó chạy lại ôm chầm lấy cậu ta và khóc như lâu
ngày được gặp lại người thân zạ. Làm cậu ta cũng sốc theo.
- tưởng ko có ai nữa chứ, tưởng mình bị lạc rùi chứ, nếu thế thì ko
biết sẽ như thế nào nữa, huhu. Nó càng khóc cậu lại càng lúng túng
vì cậu rất sợ nhìn thấy con gái khóc mà.
- thui ổn rồi muk, có tui ở đây lo gì, nín đi hok tui bỏ mẵc ở đây
lun đó - cậu ta dọa nó Chỉ có cách đó nó mới chịu nín thui ak
- y như con nít.- Cậu ta treo
- tại người ta sợ chứ pộ. Thế giờ đi hướng nào?
- đi theo tôi.
- ak muk sao cậu gặp mình ở đây zạ? - câu hỏi của nó làm cậu ta
lúng túng, chẳng lẽ trả lời là vì đi theo nó ak nhưng cậu ta trả
lời thế thật.
- thì đi theo cậu chứ sao?
- cái gì? thiệt hả? hay xạo tui thui đó.
- hok tin thì thui, hỏi người ta trả lời giờ lại nghi ngờ.
Chap 12
Đang đi nó cảm thấy hơi chóng mặt, đi được vài bước thì bầu trời
bỗng tối sập lại, nó cảm giác thế rồi bất tỉnh nhân sự, Thiên Hoàng
thấy vậy hoảng lên, kêu mãi nó cũng hok cử động gì hết, ko biết làm
gì cậu ta liền xốc nó lên lưng chạy hối hả về nhà người dân một
đoạn đường khá xa nhưng hok biết động lực nào khiến chàng ta đủ sức
đễ cõng nó tới nơi nữa? Đến nơi làm mọi người trong nhà cũng hốt
hoảng, liền đỡ nó lên giường:
- có chuyện gì vậy cháu? - một bác hỏi
- dạ cháu cũng hok hỉu nữa ạ, đang đi thì cô ấy...ngất lịm đi nên
cháu pải cõng về đây đấy ạ. - T. Hoàng vừa nói vừa thở
- vậy ak, chắc là do mệt quá nên thế, thôi cháu ngồi nghĩ đi chứ
cõng thế cũng đuối sức rồi, để bác đi nấu cho nó nồi cháo, ăn vô
rồi khỏe lại ngay ấy mà. - một bác gái nói
- dạ vâng, cháu cảm ơn bác ạ. - T . Hoàng lễ pép
- ui cảm ơn gì chứ, các cháu vô đây giúp mọi người thế này mọi
người vui lắm cảm ơn còn chứ hết mà, tí đó đáng là bao. - một bác
khác lại bảo. T . Hoàng cười trừ, nụ cười đó giống của một đứa trẻ
lém lỉnh, nếu ai nói cậu ta là một người lạnh lùng kiêu ngạo thì
chắc người dân ở đây hok ai tin được đâu.
Cậu nhìn mặt nó trắng bạch, tay lạnh ngắt, mặt hok một chút máu,
cậu thầm ngĩ
- hok biết cậu ta có bệnh gì hok muk hay sỉu thế nhỉ? sao lúc nào
cậu ta cũng làm người khác pải lo lắng thế hok biết! mà sao mình
lại quan tâm cậu ta chứ? đang ngĩ vu vơ thì Diễm Hồng về vừa bước
tới đầu hẻm thấy T . Hoàng đã vội hỏi:
- sao cậu lại bỏ về thế kia? cậu có thấy Kiều My đâu hok? con nhỏ
này có chuyện gì hok mà biến đi đâu mất tiêu, quay mặt lại đã hok
thấy rồi, hok biết nó có bị lạc đâu hok nữa, lỡ nó.......bị lạc thì
biết làm sao? ui cái con này thật là! - nó làm một tua lun làm cho
T . Hoàng kịp tả lời đành để nó nói hết rồi mới lên tiếng.
- cậu ta nằm trong kia kìa! - vẫn vẻ mặt lạnh lùng đó cậu ta chỉ
tay vào trong phòng.
- sao cơ? cậu ta bị làm sao? sao lại thế này.- D. hồng chạy vào
thấy con bạn nằm bất tỉnh hoảng hốt hỏi dồn dập nhưng T. hoàng đã
đi ra ngoài từ lâu rồi.
T. hoàng vừa tới cổng đã biij Gia Kiệt chặn hỏi:
- cậu có thấy My đâu hok? - hỏi vẻ lo lắng
- trong kia kìa! - nói rồi T. Hoàng bỏ đi
Gia kiệt chạy vào như vui mừng vì tìm thấy nó nhưng khi vào
thì:
- cậu ấy sao zậy? có chuyện gì xảy ra với cậu ấy thế? - cậu ta trở
lại vẻ lo lắng
- mình hok biết nữa, về thì thấy thế này nek, hỏi T. hoàng thì cậu
ta đi mất rồi. - D. Hồng
Gia Kiệt định chạy đi tìm T. hoàng để hỏi cho rõ nhưng bác gái
đến:
- nó bị ngất khi đang đi, thế thằng bạn nó cõng về tận đây đó. ủa
cậu ta đi đâu rồi? - Đúng lúc mọi người về thấy thế cũng hơi bùn
nhưng tìm được nó rồi chứ hok thì...chuyện lớn rồi.
- thế giờ cô ấy sao rồi ạ? - Gia Kiệt
- ko sao đâu, chắc do mệt quá nên mới thế,bát đang nấu cháo để lát
nữa tỉnh dậy ăn bát cháo là khỏe lại liền ak, các cháu đừng lo, ko
biết cậu nảy là gì với nó mà lo lắng dữ lắm, cõng quảng đường xa về
tới đây đó. - bác gái nói vẻ như ko biết gì càng làm cho Gia Kiệt
thêm sốc.
- vậy để cháu giúp bác. - F. Hồng
- cháu giúp nữa! - Huy Hoàng
- uk được rồi. bác gái nhận ra và cười. vì có nấu nồi cháo thôi cần
gì nhiều thế chứ, cậu ta nói là giúp chứ thật ra muốn ở bên D. Hông
lâu ấy mà, hồi sáng giờ 2 đứa cứ líu la liu rít ak, hehehe.
- vậy Gia Kiệt ở lại chăm sóc My nha! - D. Hồng giao nhiệm vụ quan
trọng này cho cậu ta
- bảo Khang nữa đó, cứ lo nt với em yêu hoài đi.- Huy Hoàng lên
giọng
Còn mọi người thì về trại chuẩn bị rồi cùng nhau xuống bếp chuẩn bị
ăn trưa.
Bây giờ trong đầu Gia Kiệt như rối tung lên vì ghen, nhiều câu hỏi
đặt ra nào là tại sao T. hoàng lại cõng nó về?, tại sao lúc nào nó
gặp nguy thì cũng là T. hoàng chứ hok pải cậu? , tại sao T. Hoàng
lại lo lắng cho nó zạ? và cũng tại sao nó hay sỉu thế?.....cậu nhìn
nó mà đau lòng.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!